• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 166-170

Chương 166: Cô vốn có thể toả sáng khắp nơi, vì sao vẫn sống hèn nhát như thế

Vậy là chó muốn cắn chó, thật tốt!

Đáng tiếc, nếu Cố Nam Thành nghe lời Cố phu nhân thì lúc trước sẽ không cưới cô vào cửa.

Ha hả, hai người đàn bà trong ngoài không đồng nhất, đến lúc đó xem kỹ thuật diễn của ai càng cao một bậc, dù sao Cố Nam Thành cũng có mắt không tròng mà.

Nam Tầm đã đạt được mục đích, cô không muốn tranh chấp thêm với Cố phu nhân nữa, để tránh làm bà ta nóng giận sinh bệnh.

Không bao lâu sau, một đám vệ sĩ lục tục đi xuống.

Tất cả những thứ đáng giá như châu báu tay sức, tiền mặt thẻ ngân hàng, sổ đỏ, chìa khóa xe và các loại giấy chứng nhận của Nam Tầm… đều bị cướp đoạt sạch sẽ, ngay cả chiếc nhẫn cưới cô tháo ra cũng ở trong đó.

Mấy thứ này đều được khóa trong ngăn tủ, hiện tại lại bị lục ra, có thể thấy được đối phương đã chuẩn bị trước rồi mới đến.

Nam Tầm không tranh cãi không càn quấy, để mặc vệ sĩ mang đồ đạc đi.

Cố phu nhân thực vừa lòng với sự thức thời của Nam Tầm, trước khi đi còn cảnh báo cô lần cuối: “Đừng giả vờ đáng thương trên mạng nữa, nếu cô dám huỷ hoại danh dự của Nam Thành, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô và Nam gia, nghe rõ chưa?”

Cố Nam Thành đi rồi, mang đi người hầu trong nhà.

Cố phu nhân bước tới, mang đi mọi thứ đáng giá.

Hiện giờ, có thể nói Nam Tầm không một xu dính túi.

Nam Tầm trở lại phòng ngủ, trừ quần áo và đồ dùng hằng ngày thì không còn cái gì cả, cô ngồi ở đầu giường, nhìn căn nhà bị lục tung rối loạn, trong lòng đau đớn bi thương.

Cô vốn có một cuộc đời toả sáng khắp nơi, vì Cố Nam Thành mà nguyện giấu đi tài năng, sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con, vì sao hiện giờ vẫn sống hèn nhát như thế?

Hạnh phúc nhiều năm, mọi khát khao tốt đẹp của cô đối với cuộc sống đều đã bị sự thay lòng đổi dạ của Cố Nam Thành dễ dàng đánh nát, làm cô trở tay không kịp, chật vật không chịu nổi.

Vì sao lúc trước cô lại ngây thơ cam tâm vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả, tin tưởng gã sẽ yêu mình cả đời, vĩnh viễn không thay đổi?

Cả đời rất dài, hiện giờ chỉ có thể đánh nát rồi nuốt tất cả tủi nhục, đau đớn, tuyệt vọng, bất lực vào lòng.

Nhìn người phu nữ ảm đạm trong gương, Nam Tầm chỉ cảm thấy mình vô cùng xa lạ, cô đã trở thành dáng vẻ mình khinh thường nhất.

Qua thật lâu, Nam Tầm gỡ cái vòng cổ trên cổ xuống.

Đây là vòng cổ kim cương năm đó Cố Nam Thành tặng cho cô, là vật đính ước của bọn họ, tuy rằng không đáng giá lắm, nhưng mấy năm nay cô vẫn luôn đeo nó.

Nam Tầm lấy khẩu trang ra đeo lên, nắm vòng cổ đi ra ngoài cửa.

Cô đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ trang sức, tính bán nó đổi chút tiền, lát nữa ra chợ mua chút rau, sau đó đến trường đón Tiểu Hoan Hoan tan học.

Hiện tại cô sẽ không động vào số tiền của Cố Nam Thành, vòng cổ trong tay đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa, bán còn có thể đổi chút tiền xài.

Khi Nam Tầm đi ra từ cửa hàng thì trong tay đã có thêm mấy ngàn.

Bởi vì đeo đã lâu, giá trị bị sụt giảm, nhưng Nam Tầm lại rất thỏa mãn, đã thật lâu cô không cầm tiền mặt, thật dày!

Lúc Nam Tầm đang tính rời đi thì nhạy cảm nhận ra một ánh mắt sắc bén, cô ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một gương mặt quen thuộc.

Là người đã bảy năm không gặp kia, hiện giờ anh đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce cách đó không xa, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Giờ khắc này, sắc mặt Nam Tầm lập tức trắng bệch.

Cô xoay người, rời khỏi cửa hàng kia như chạy trốn, tránh trong ngõ nhỏ âm u, hồi lâu vẫn không dám đi ra.

Cô ôm lấy bản thân mà ngồi xổm trong góc, tan vỡ khóc rống thất thanh.

Ngày xưa cô cao ngạo bao nhiêu thì hiện giờ lại chật vật bấy nhiêu.

Anh đã trở lại, vào thời khắc cô chật vật nhất, trong lòng anh nhất định đang chê cười cô, cô đã nghèo túng đến mức phải bán một cái vòng cổ cũ nát.

Không biết qua bao lâu, toàn thân cô tê mỏi, khi cô bước ra khỏi ngõ nhỏ kia thì đã không thấy bóng dáng chiếc Rolls-Royce nọ đâu nữa.

Nam Tầm nhìn về hướng vừa rồi, trong lòng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh!!!

….

Nhà tổ Cố gia, Cố Nam Thành nhìn Cố phu nhân và vệ sĩ tiến vào từ bên ngoài thì lập tức đứng dậy đón: “Mẹ, sao mẹ mang về nhiều đồ như thế?”

Gã chỉ kêu Cố phu nhân trở về lấy sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn, không ngờ bà ta lại mang về nhiều đồ như thế.

Cố phu nhân đỏ mắt nói với Cố Nam Thành: “Mấy thứ này đều là tiền mồ hôi nước mắt của con, Nam Tầm không biết quý trọng, mẹ đau lòng cho con thôi con trai ngốc. Dù sao hai đứa đã đi đến nước này, không có khả năng tái hợp, cô ta chuyển nhiều tiền của con đi như vậy, lấy về chút này đã là gì?”

Cuối cùng Cố Nam Thành không nói cái gì cả, hiện giờ gã và Nam Tầm đã trực tiếp trở mặt, cô liên tục ép sát, gã cần gì phải chừa mặt mũi cho cô.

Cố phu nhân đặt hai quyển sổ vào tay Cố Nam Thành: “Cầm đi, đáng tiếc không lấy được căn cước của cô ta!”

Cố Nam Thành nhìn hai quyển sổ màu đỏ trong tay: “Có hai thứ này cũng đủ rồi.”

Lấy được giấy chứng nhận, Cố Nam Thành lập tức gọi điện thoại cho thư ký: “Liên hệ truyền thông, tôi muốn mở cuộc họp báo.”

Hai giờ sau, đối mặt với những câu hỏi bén nhọn của các phóng viên, Cố Nam Thành đứng trước màn ảnh mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi không phản bội gia đình mình, Do Mỹ cũng không phải tiểu tam, vào ba tháng trước, tôi và Nam Tầm đã kết thúc quan hệ hôn nhân.”

Cố Nam Thành vừa nói ra lời này, các phóng viên đều rất kích động.

“Vì sao hai người lại ly hôn, bởi vì Trần Do Mỹ chen vào sao?”

Cố Nam Thành: “Không phải, chúng tôi ly hôn là vì hai bên đều quá cứng rắn, sống với nhau rất mệt, cho nên lựa chọn hoà bình ly hôn, không có nhân tố bên ngoài nào cả.”

“Nếu ba tháng trước hai người đã ly hôn, vì sao luôn không công khai, còn ở chung một chỗ?”

Cố Nam Thành: “Con gái của tôi mới ba tuổi rưỡi, chúng tôi làm như vậy chỉ vì hy vọng có thể giảm bớt tổn thương tâm lý cho con gái.”

“Nếu ba tháng trước hai người đã ly hôn, vì sao Nam Tầm lại lên mạng đăng hình của anh và Trần Do Mỹ, cố ý làm mọi người hiểu lầm?”

Cố Nam Thành không trả lời vấn đề này ngay.

Lúc này một phóng viên lạnh lẽo trào phúng: “Còn có thể vì sao, không cam lòng thôi, hoặc là không hài lòng cách phân chia tài sản, muốn càng nhiều tiền, có phải không Cố tổng.”

Cố Nam Thành cũng không phủ nhận.

Phóng viên này vốn là gã cố ý sắp xếp, là vì muốn đổ hết mọi chuyện lên người Nam Tầm, như vậy có thể giảm thiểu tổn thương danh dự của gã và Trần Do Mỹ xuống thấp nhất, cũng có thể ngừng tổn thất của công ty tức thời.

Các phóng viên càng hưng phấn: “Lúc hai người ly hôn, tài sản đã tiến hành phân chia như thế nào, là Nam Tầm lòng tham không đáy, hay là cô không lấy được phần vốn thuộc về mình?”

Cố Nam Thành trả lời: “Ba tháng trước, chúng tôi đã tiến hành phân chia tài sản dựa theo luật hôn nhân mới nhất, đây là thoả thuận ly hôn của chúng tôi, trên đó có chữ ký của chúng tôi.”

Nói xong, Cố Nam Thành giơ một hồ sơ lên trước mặt các phóng viên.

Các phóng viên liên tục chụp hình thoả thuận ly hôn này, lúc này Cố Nam Thành không có chút chột dạ nào mà nói: “Tóm lại, ở phương diện phân chia tài sản, tôi chưa từng bạc đãi Nam Tầm.”
Chương 167: Hoan Hoan có người cha như anh là bất hạnh của nó

Phóng viên lại hỏi: “Dựa theo luật hôn nhân mới nhất, số tiền anh kiếm được sau hôn nhân phải chia đều cho hai vợ chồng, hai người kết hôn bảy năm, lấy khối lượng tài sản của anh thì nhất định sẽ là một món tiền kếch xù, Nam Tầm còn có gì bất mãn sao?”

Cố Nam Thành nói: “Bởi vì cô ta muốn tranh đoạt quyền nuôi nấng con gái, trên thoả thuận này đã viết rất rõ ràng, quyền nuôi nấng con gái nằm trên danh nghĩa của tôi, lúc ấy cô ta cũng đồng ý, nếu không sẽ không ký tên trên đó.”

“Hôm nay tôi mở cuôc họp báo này là có ý đính chính, tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi con, hy vọng Nam Tầm chịu tuân thủ hứa hẹn, đừng cố ý vặn vẹo sự thật, lợi dụng sự đồng tình của mọi người mà thỏa mãn mục đích của bản thân, cũng đừng tổn thương người vô tội, nếu không tôi sẽ áp dụng trình tự pháp luật để bảo vệ trong sạch và danh dự của chúng tôi.”

Cuộc họp báo đến đây kết thúc.

Cố Nam Thành ăn nói rất hiên ngang, lời nào cũng chắc nịch, hơn nữa gã lấy ra “Chứng cứ”, mọi người đều nghiêng về hướng gã, tin lời gã nói.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủn, toàn bộ thế cục đã bị xoay chuyển.

Cư dân mạng cảm thấy Nam Tầm lợi dụng lòng thương hại của mình, xoay ngược lại mắng Nam Tầm tham lam không biết đủ, rõ ràng đã ly hôn cầm tài sản kếch xù, còn vờ đáng thương để được cảm thông, thậm chí mắng cô không xứng làm mẹ.

Hiệu quả cuộc họp báo còn tốt hơn dự đoán của Cố Nam Thành.

Nhìn cục diện xoay ngược, thị trường chứng khoán công ty không trượt xuống biên độ lớn nữa, cuối cùng Cố Nam Thành cũng nhẹ nhàng thở ra, ngoài ra gã có thể giải vây cho Tiểu Mỹ rồi.

Sau khi Cố Bắc Thành nhìn thấy nội dung cuộc họp báo của Cố Nam Thành thì sắc mặt xanh mét vọt vào văn phòng gã, ném hồ sơ đến trước mặt gã: “Cố Nam Thành, anh còn là đàn ông không? Anh nói những lời này không chột dạ sao?”

Cố Nam Thành mặt không đổi sắc nhìn anh: “Anh chỉ đang ngăn chặn tổn hại của công ty tức thời, em không biết anh ngồi ở vị trí này áp lực thế nào, huống chi là Nam Tầm không màng mặt mũi của anh trước, quyết ý muốn làm lớn chuyện này để tổn hại anh, anh làm như thế là bị ép thôi.”

“Giỏi cho một câu bị ép.” Ánh mắt Cố Bắc Thành nhìn về hướng Cố Nam Thành đã không sự sùng bái tôn kính lúc trước, có chỉ lại thất vọng: “Cố Nam Thành, anh dối trá làm tôi xem thường, chị dâu gả cho loại đàn ông như anh là bất hạnh của chị ấy, Hoan Hoan có người cha như anh cũng thật tội nghiệp.”

Mắng xong, Cố Bắc Thành còn chưa hết giận còn đá một chân lên bàn của Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành âm u cảnh cáo anh: “Tốt nhất em đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không đừng trách anh không màng đến tình cảm anh em.”

Cố Bắc Thành nghe xong thì châm chọc nói: “Anh và thứ phụ nữ như Trần Do Mỹ thật là xứng đôi.”

….

Lăng Phủ

Sáng sớm, lúc Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là 9 giờ, vị trí Lăng Tiêu nằm bên cạnh sớm đã không còn độ ấm, mọi chuyện tối hôm qua như một giấc mộng.

Lăng Tiêu dịu dàng đến không chân thật.

Có lẽ chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, Lăng Tiêu mới có thể dịu dàng như thế.

Thịnh Hoàn Hoàn rửa mặt rồi đi ra ngoài, Lăng Thiên Vũ lập tức như con cún con bám lấy cô, cậu nhóc vừa tỉnh ngủ, tóc lộn xộn như cái tổ chim.

“Chào buổi sáng.” Thịnh Hoàn Hoàn bế cậu lên rồi hôn một cái lên trán.

Mặt Lăng Thiên Vũ lập tức đỏ bừng, cũng cẩn thận hôn lên má Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó đặc biệt vui vẻ mà ôm cổ cô.

Một lát sau, hai người đi ra phòng ngủ chính, Bạch quản gia tiếp đón: “Thiếu phu nhân, muốn dùng cơm sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, Bạch quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị.

Không chờ bao lâu, bữa sáng tinh xảo phong phú đã được bưng lên bàn, dì Hà đổ hai ly sữa bò lại đây, đặt trước mặt hai người.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chất lỏng màu trắng đục trước mặt, bỗng nghĩ đến ngày hôm qua chưa uống thuốc, cô hơi nhíu mày lại, đêm đó Lăng Tiêu lôi kéo cô thân mật thật nhiều lần, còn đang trong kỳ nguy hiểm của cô nữa.

Cô không khỏi nhăn chặt mày, nói khẽ với Bạch quản gia: “Đưa thuốc cho tôi.”

Bạch quản gia ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, lập tức xoay người đi lấy, nghĩ thầm sao thiếu gia không dặn dò việc này?

Một lát sau, Bạch quản gia đưa một viên thuốc cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô liền uống sữa bò chung với nó, nghĩ thầm chắc sẽ hữu hiệu!

Sau khi ăn xong, dì Hà bưng chút trái cây đi lên.

Thịnh Hoàn Hoàn nếm một miếng rồi nói: “Hôm nay trái cây thật tươi.”

Dì Hà cười nói: “Đúng vậy, buổi sáng lão thái thái đã hái ở vườn, vừa bảo người đưa tới, thiếu phu nhân thích thì ăn nhiều một chút, tốt cho da dẻ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện phiếm với dì Hà: “Bên nhà tổ còn có vườn trái cây sao!”

Dì Hà gật đầu: “Đúng vậy, bên kia gần ngoại ô, không khí rất tốt, sau núi có một mảnh rừng trái cây, có không ít trái cây và rau chỗ dưa chúng ta được lấy từ nhà tổ qua, cứ yên tâm ăn.”

“Dì Hà ở Lăng gia đã nhiều năm rồi đúng không, dì và Bạch quản gia cùng vào phủ sao?”

“Không phải, ông ấy vào sớm hơn tôi một chút, sau khi thiếu gia ra đời thì tôi mới vào.”

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp: “Nghe nói dì còn là vú em của Lăng Tiêu.”

Dì Hà gật đầu: “Đúng vậy!”

Thịnh Hoàn Hoàn ôn hoà nói: “Vậy chắc dì rất hiểu Lăng Tiêu, dì có thể kể cho tôi nghe chuyện lúc nhỏ của Lăng Tiêu không?”

Dì Hà rất vui: “Đương nhiên, khi còn nhỏ thiếu gia rất nghịch ngợm, cậu ấy...”

Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đừng đứng, ngồi xuống nói chuyện.”

“À.” Dì Hà cũng không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, tươi cười kể về những chuyện thú vị khi còn nhỏ của Lăng Tiêu: “Đừng nhìn hiện tại thiếu gia im lìm như vậy, khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, thường xuyên trêu cợt đại thiếu gia kêu cha gọi mẹ...”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt đầy tươi cười trước mắt, không muốn tin người đàn bà hiền hoà thân thiết này lại liên quan đến chuyện dưới tầng hầm.

Nụ cười của dì Hà khi nhắc đến chuyện lúc nhỏ ofLăng Tiêu rõ ràng rất sạch sẽ, cuối cùng còn hoài niệm mà đỏ mắt, cầm lòng không đậu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, kỳ thật thiếu gia nhà tôi là người có tình nghĩa, khi còn nhỏ cậu từng nuôi một con chó tên là Tiểu Tuyết Cầu, vừa tròn vừa trắng trông rất đáng yêu, sau này Tiểu Tuyết Cầu chết, cậu thương tâm thật lâu, phu nhân mua thật nhiều chó con về dỗ mà cậu không muốn con nào cả, thường xuyên ngồi trước mộ Tiểu Tuyết Cầu thương tâm rơi lệ.”

Thịnh Hoàn Hoàn biết cơ hội tới, lập tức cô đơn nói với dì Hà: “Đáng tiếc, tôi không thể đi vào tim anh ta, nếu không sẽ không bị anh ta nhốt vào hầm giam, nơi đó thật sự rất đáng sợ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhận thấy lực tay của dì Hà tăng mạnh, cô lập tức sợ hãi nói: “Dì Hà, vì sao tầng hầm lại có thứ đó, nơi này đã từng có người chết sao?”

Trên mặt dì Hà xẹt qua một tia khác thường, sau đó có chút do dự mà nói: “Chỗ chúng ta thật sự không quá sạch sẽ, nghe nói năm đó chủ đầu tư có đào ra mấy bộ hài cốt ở đây.”

Nói xong, dì Hà liền nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng chúng tôi ở chỗ này lâu như thế cũng không có việc gì, thiếu phu nhân cảm thấy tầng hầm không sạch sẽ thì về sau đừng đi, không có gì, việc này không đáng sợ như vậy.”

Đầu tiên là nói cho cô chủ đầu tư đào ra mấy bộ hài cốt, tiếp theo lại an ủi cô kỳ thật chuyện này không đáng sợ như vậy, rốt cuộc dì Hà có ý gì?
Chương 168: Giấy đăng ký kết hôn thật nằm trong tay cô

Thịnh Hoàn Hoàn thử nói: “Nhưng tôi thật sự thấy được thứ kia mặt đầy máu tươi, rất dọa người.”

Nhưng dì Hà lại rất chắc chắn: “Nhất định là cô hoa mắt thôi, thiếu phu nhân, chúng tôi đông người đi vào như vậy mà không nhìn thấy gì, nhất định là do cô sợ hãi quá mới sinh ra ảo giác.”

“Phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn dán mắt nhìn chằm chằm vào dì Hà: “Nhưng tôi thấy bóng của cô ấy.”

Trong nháy mắt, hô hấp của dì Hà đột nhiên trở nên nặng nệ, cánh mũi cũng nở ra, nhưng rất nhanh lại che giấu đi: “Có phải thiếu phu nhân đã lẫn lộn giữa ác mộng và hiện thực không, cô nghĩ xem nếu thật sự có thứ đó thì sao lại có bóng? Nhất định là cô bị kinh sợ trong hầm giam, còn chưa bình tĩnh lại mà thôi!”

“Phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ mờ mịt.

“Đúng vậy.” Dì Hà gật đầu rất chắc chắn, sau đó nói sang chuyện khác: “Thiếu gia từng bị kích thích vì chuyện giữa phu nhân và tiên sinh, đôi khi hành vi sẽ hơi cực đoan, tôi tin cậu ấy không phải thật sự chán ghét thiếu phu nhân.”

Hỏi đến đây, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã có chút sáng tỏ, cô không thử nữa mà trở lại đề tài ban đầu, để tránh khiến làm dì Hà hoài nghi.

Cô cô đơn nói: “Nhưng nếu Lăng Tiêu vẫn luôn như vậy thì làm sao tôi có thể kiên trì tiếp được?”

Dì Hà lại nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, chân thành tha thiết nhìn cô: “Sẽ không, tôi và Bạch quản gia đều nhìn thấy sự thay đổi của thiếu gia, trưa hôm qua thiếu gia đã trở lại, cô phải biết bình thường buổi trưa cậu ấy sẽ không về đâu, đáng tiếc sau khi trở về không nhìn thấy thiếu phu nhân nên rất thất vọng, cả ngày sắc mặt luôn đặc biệt khó coi.”

“Nhưng buổi sáng hôm nay, tôi thấy tâm tình cậu ấy đặc biệt tốt, tôi chào cậu ấy mà còn được đáp lại, nói hôm nay sắc mặt tôi rất tốt, đây là lần đầu tiên luôn đấy.”

Thì ra trưa hôm qua Lăng Tiêu thật sự trở lại.

“Hôm nay tâm tình Lăng Tiêu thật sự rất tốt sao?”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân trở về, tuy rằng ngoài miệng thiếu gia không nói, nhưng trong lòng rất vui đấy!”

Nhưng cô chưa làm cái gì cả!

Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhớ lại chuyện tối hôm qua, rất chắc chắn tâm tình Lăng Tiêu tốt lên không có liên quan gì đến cô cả.

Ánh mắt cô dừng lại trên người phụ nữ mang vẻ mặt thân thiết chân thành trước mắt, nghe ra bà thiệt tình muốn tốt cho cô và Lăng Tiêu, rốt cuộc bà sắm vai nhân vật gì trong sự kiện tầng hầm, mục đích là cái gì?

Trở lại phòng ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn lấy sách và sổ tay mang đến từ Thịnh gia ra, nghiêm túc đọc và tự hỏi, Lăng Thiên Vũ thì ngồi bên cạnh xem phim, con Samoyed trắng như tuyết nằm sát bên chân cậu, đặt đầu trên đùi cậu, dáng vẻ cũng đặc biệt nghiêm túc.

Hai người một chó ấm áp lại yên lặng.

Sau bữa cơm trưa, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân: “Mẹ, thế nào, tra được cái gì không?”

Thịnh phu nhân thất vọng nói: “Không có, ngày thường dì Hà này rất ít ra cửa, cũng không tiếp xúc với người nào khả nghi cả.”

“Con biết rồi.”

“Lăng Tiêu không làm khó dễ con chứ?” Thịnh phu nhân lo lắng hỏi.

“Không có, anh ta chỉ hơi tức giận, sẽ không làm gì con, yên tâm đi mẹ.”

Thịnh phu nhân nghe xong lại dặn dò Thịnh Hoàn Hoàn nhất định phải cẩn thận.

Sau khi tắt điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi tìm Bạch quản gia trò chuyện, nói những lời giống như với dì Hà, nhưng không nhìn ra dị thường gì.

Buổi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn lại đi đến đoàn xe, trước khi rời đi cố ý cất kỹ sách và quyển sổ kia, đây là thứ ba để lại cho cô, hiện tại cô mới biết được độ quý giá của nó.

Hôm nay bãi đua xe thành Tây có rất nhiều fan đến hiện trường cổ vũ cho Lam Nhan, bãi đua xe truyền đến từng tràng tiếng hoan hô.

Lăng Kha nhìn fans vừa tặng hoa lại đưa nước cho Lam Nhan, trong lòng thực hụt hẫng: “Khi nào chúng ta mới được fans tặng hoa?”

Thịnh Hoàn Hoàn gõ lên đầu cô một cái: “Thi đấu đã bắt đầu đếm ngược, nghiêm túc huấn luyện mỗi ngày đi, chờ cậu tạo nên thành tích trong giới đua xe thì nhất định sẽ có người chú ý, Lam Nhan là người giới giải trí, chúng ta không cần so với cô ta.”

Khi Thịnh Hoàn Hoàn lại bước xuống xe đua thì chuyện của Nam Tầm đã có bước xoay ngược, Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong những lời của Cố Nam Thành trong cuộc họp báo thì tức đến hỏi thăm tổ tông mười tám đời của gã.

Quen biết Cố Nam Thành nhiều năm như thế, sao không nhìn ra gã là thứ cặn bã như vậy, đúng là dạng máy bay chiến đấu trong mấy tên đểu cán.

Vì bảo vệ danh dự của bản thân và Trần Do Mỹ, gã dám lật ngược phải trái đẩy Nam Tầm vào hố lửa, phủi sạch hết chuyện mình ngoại tình.

Giỏi cho một tên cặn bã lòng lang dạ sói.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bình luận phía dưới cái nào cũng là lời chửi rủa, cô rất lo cho Nam Tầm, gọi điện thoại cho cô ấy nhưng vẫn không ai nghe máy.

Lúc này Nam Tầm đang đứng trước TV, bên chân đầy trái cây, sắc mặt cô tái nhợt nhìn chằm chằm người đàn ông trong TV không chớp mắt lấy một cái, hồi lâu khóe miệng cô nhếch lên, tràn ngập trào phúng và bi thương.

Cũng không biết là đang trào phúng mình hay là Cố Nam Thành luôn miệng nói dối.

Cô tắt TV đi, lúc này nhìn thêm Cố Nam Thành một cái cũng làm cô cảm thấy ghê tởm.

Sau khi tắt TV, Nam Tầm bước từng bước lên lầu, lấy ra hai quyển đăng ký kết hôn dưới nệm, lạnh nhạt chụp hình rồi đăng lên Weibo: “Tôi cũng không biết mình trở lại trạng thái độc thân lúc nào nữa, chẳng lẽ hai quyển đăng ký kết hôn trên tay tôi là giả?”

Cố Nam Thành tuyệt đối không ngờ được giấy đăng ký kết hôn trong tay mình là giả, hai quyển Nam Tầm đang giữ mới là thật.

Từ khi Cố Nam Thành bảo Nam Tầm công bố với bên ngoài là thật ra bọn họ đã ly hôn, Nam Tầm biết ngay sẽ có ngày hôm nay, cho nên cô cũng không ngăn cản Cố phu nhân.

Bởi vì giấy đăng ký kết hôn thật đã bị cô giấu đi, cái họ mang đi chỉ là giả.

Cố phu nhân lấy được thứ mình muốn liền đi rồi, Cố Nam Thành cũng không nghiêm túc xem, bởi vì bọn họ thật sự không ngờ Nam Tầm đã chuẩn bị trước cả rồi.

Sau khi Nam Tầm đăng hình giấy đăng ký kết hôn lên thì cư dân mạng cũng ngơ ngác.

“Chuyện gì vậy, lúc ly hôn phải thu lại giấy đăng ký kết hôn đúng không?”

“Ý Nam Tầm là Cố Nam Thành đang nói dối sao, bọn họ căn bản chưa ly hôn.”

“Nam Tầm lấy giấy đăng ký kết hôn ra, Cố Nam Thành có thể lấy chứng nhận ly hôn không? Nếu không lấy ra được thì thật sự là cú vả mặt kinh điển!”

“Thế giới hào môn thật làm người ta khó hiểu.”

“Ngồi chờ Cố Nam Thành đăng hình chứng nhận ly hôn!”

“Cố Nam Thành đang nói dối, nếu thật sự ly hôn thì sao còn ở chung, còn lấy con mình ra làm cớ, con mẹ nó không phải người, thứ cặn bã.”

“Đúng vậy, Cố Nam Thành nhất định đang bảo vệ cho bồ nhí Trần Do Mỹ kia nên mới nói dối ba tháng trước đã ly hôn, còn ám chỉ Nam Tầm vì tiền mới dây dưa không rõ.”

“Cố Nam Thành là cặn bã thế kỷ, loại người đàn ông này không cần cũng thế, Nam Tầm ly hôn đi, cầm tiền tiêu sái rời đi, để anh ta sống với con tiện nhân kia.”

“Thật quá đáng, Cố Nam Thành thật không phải người...”

Một hàng chữ, một tấm hình của Nam Tầm đã làm sáng tỏ cả sự kiện này, hiện tại cách đơn giản nhất để Cố Nam Thành giải thích chính là lấy chứng nhận ly hôn ra. Nếu Cố Nam Thành không cung cấp được thì chính là vả mặt.
Chương 169: Cố Nam Thành, tôi đồng ý ly hôn

“Hoàn Hoàn, cậu xem chị Nam Tầm đánh trả này.”

Thịnh Hoàn Hoàn liên hệ với Nam Tầm không được thì đứng ngồi không yên, cô kéo Lăng Kha muốn đi đến Cố gia, vừa lên xe Lăng Kha đã nhận được Weibo mới của Nam Tầm.

Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng lấy điện thoại lại, mấy giây sau khóe miệng cũng nhếch lên: “Cú phản kích này của chị Nam Tầm thật xinh đẹp, lần này Cố Nam Thành tự vả mặt mình rồi.”

Lăng Kha mang đầy sùng bái: “Tớ đã nói chị Nam Tầm không dễ dàng bị đánh bại như vậy, đôi cẩu nam nữ Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ này làm chị Nam Tầm bị tổn thương sâu sắc như thế, tuyệt đối không thể để họ có cơ hội xoay người, phải làm họ vĩnh viễn sống trong nhục nhã.”

Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng nói: “Nhưng tớ sợ chó tức nhảy tường, dồn ép quá thì chuyện gì Cố Nam Thành cũng làm ra được.”

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ sợ Cố Nam Thành ngấm ngầm giở trò, lấy địa vị của Cố Nam Thành ở Hải Thành, nếu gã thật sự muốn xứ lý Nam Tầm thì cô ấy cơ bản không có sức phản kháng.

Khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhìn thấy Nam Tầm đánh trả, một người tức giận đập đồ, một kẻ nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên.

Sau khi bình tĩnh lại, Trần Do Mỹ lập tức gọi điện thoại cho Cố Nam Thành, nghẹn ngào khóc thút thít: “Anh Nam Thành, anh thấy Weibo mới của chị Nam Tầm chưa? Hiện tại mọi người đều đang công kích chúng ta, có phải chúng ta thật sự sai rồi không?”

Cố Nam Thành nghe Trần Do Mỹ tủi thân khóc lóc kể lể thì đặc biệt đau lòng, đồng thời càng chán ghét Nam Tầm, gã lại hứa hẹn với Trần Do Mỹ: “Đừng nghĩ nhiều Tiểu Mỹ, tất cả có anh rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Nam Thành xông lên lầu, lấy hai quyển sổ đăng ký kết hôn ra rồi nghiêm túc xem xét, sau đó xé nát chúng.

“Nam Tầm, xem ra là tôi coi thường cô.”

Cô đã định liệu trước gã muốn làm gì, chỉ im lặng không đề cập, sau đó tung ra một đòn phản kích, lập tức tát thẳng một bạt tai vào mặt gã.

Xem ra Nam Tầm quyết tâm muốn huỷ hoại gã!

Cố Nam Thành biết, chuyện đã đến nước này là không có khả năng quay đầu lại.

Hiện tại phản kích hữu lực đơn giản nhất chính là lấy ra chứng nhận ly hôn, nhưng gã căn bản chưa ly hôn với Nam Tầm, sao có khả năng lấy ra được?

Chẳng lẽ cũng làm hai quyển giả giống như Nam Tầm?

Căn bản không có khả năng.

Giấy chứng nhận phải up lên mạng, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, nếu gã đăng đồ giả lên thì rất nhanh sẽ bị người ta vạch trần, cho nên cách này không thể thực hiện.

Càng nghĩ, sắc mặt Cố Nam Thành càng âm trầm: “Nam Tầm, đây là cô ép tôi.”

Gã lấy điện thoại ra gọi, bảo người đi đón Cố Hoan về nhà tổ, tách Nam Tầm và Cố Hoan ra.

Cố Hoan là điểm yếu của Nam Tầm, cũng là vương bài của Cố Nam Thành, gã muốn Nam Tầm biết đối nghịch với mình là không biết lượng sức đến mức nào.

Mà Nam Tầm cũng liệu được Cố Nam Thành sẽ ra tay với Cố Hoan.

Đăng xong Weibo, Nam Tầm lập tức tiến đến trường học, nhưng vẫn muộn một bước.

“Hoan Hoan.” Nam Tầm nhìn Cố Hoan bị thư ký của Cố Nam Thành mang đi, thét chói tai vọt lên: “Buông nó ra, buông con gái tôi ra.”

Cố Hoan cũng nhìn thấy Nam Tầm, liều mạng mở đôi tay về hướng cô: “Mẹ, mẹ...”

Người nọ hành động rất nhanh, lập tức nhét Cố Hoan vào trong xe rồi lái xe rời đi, Cố Hoan sợ hãi, dựa vào cửa sổ xe khóc kêu muốn mẹ.

“Hoan Hoan, Hoan Hoan...” Sắc mặt Nam Tầm trắng bệch, liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe biến mất khỏi trước mặt mình.

“Hoan Hoan...”

Nhìn chiếc xe kia biến mất, Nam Tầm bất lực quỳ xuống quốc lộ, toàn thân đã bị tuyệt vọng và hận thù mãnh liệt vây quanh.

Giờ khắc này, cô hận không thể giết chết Cố Nam Thành.

Tiếng còi chói tai và tiếng chửi bậy bén nhọn truyền đến từ phía sau, Nam Tầm chết lặng đứng lên, như một con rối gỗ không có linh hồn bước từng bước đi đến bên cạnh.

Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Nam Thành, điện thoại vang lên vài tiếng liền bị Cố Nam Thành tắt.

Cô liên tục gọi, cũng liên tiếp bị cắt đứt.

Nam Tầm biết Cố Nam Thành đang cố ý không nghe máy của cô, gã biết lúc này cô nhất định lòng nóng như lửa đốt, gã muốn tra tấn cô, trả thù cô.

Nam Tầm cứ gọi cho Cố Nam Thành hết lần này đến lần khác, mỗi bị cắt đứt, trái tim cô lại lạnh đi một phần.

Mãi đến lần thứ bảy, rốt cuộc cũng có người nghe máy.

Cố Nam Thành không rên một tiếng, Nam Tầm nói với giọng khàn khàn: “Trả Hoan Hoan lại cho tôi.”

Giọng Cố Nam Thành rất lạnh nhạt: “Muốn gặp Hoan Hoan cũng được, khi nào cô đồng ý ly hôn thì khi đó để cô gặp.”

“Cố Nam Thành, anh thật sự muốn ép tôi như thế?”

“Là Nam Tầm cô luôn dồn ép tôi, cô gả cho tôi nhiều năm nên đã sớm quên một điều, không có tôi thì cô chẳng là cái gì cả.”

Trái tim Nam Tầm lạnh lẽo như băng: “Là anh quên mất, lúc trước anh đã quỳ gối trước mặt xin tôi gả cho anh, thề sẽ bảo vệ tôi cả đời.”

Hiện giờ tất cả đều thành trò cười.

Cố Nam Thành trầm mặc vài giây mới nói: “Là tôi nhìn nhầm cô.”

Nam Tầm nghe Cố Nam Thành trả lời thì đau đớn nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, trong đó chỉ còn lại lạnh lẽo: “Cố Nam Thành, tôi đồng ý ly hôn, điều kiện duy nhất chính là quyền nuôi nấng Hoan Hoan phải là của tôi.”

Sự sảng khoái của Nam Tầm làm Cố Nam Thành ngẩn người, một lát sau mới nói: “Tôi sẽ không đưa con gái cho cô, tôi cũng không so đo số tiền cô chuyển đi, mặt khác tôi có thể cho cô thêm hai căn nhà, đây đã là điểm mấu chốt của tôi.”

Nam Tầm không thèm quan tâm mà nói: “Tôi chỉ cần con gái, tôi không cần đồng tiền nào của anh cả.”

Cố Nam Thành trầm mặc.

Nam Tầm nhìn dòng người đông đúc trước mắt mà gằn từng chữ với Cố Nam Thành: “Đây là yêu cầu duy nhất của tôi, trừ Hoan Hoan ra, tôi không cần cái gì, nếu anh không chịu thì tôi nhất định không chết không ngừng.”

Nói xong, Nam Tầm tắt máy.

Sau khi cúp điện thoại, Nam Tầm gọi điện thoại cho Cố phu nhân.

Cố phu nhân vừa bắt máy đã chửi đổng: “Con độc phụ, có phải mày cố ý muốn huỷ hoại Nam Thành không, lập tức nói với mọi người ba tháng trước mày đã ly hôn với Nam Thành, người sai là mày.”

“Không có khả năng.”

“Độc phụ, mày là con đàn bà ác độc nhất tao từng gặp, tai họa Nam Thành nhiều năm như thế, hiện tại còn muốn huỷ hoại nó, sao mày không chết đi...”

Chờ đến khi Cố phu nhân mắng mệt, Nam Tầm mới hỏi: “Mắng đủ rồi chưa?”

Cố phu nhân tức đến ho khan, Nam Tầm chỉ lo nói: “Tôi gọi điện thoại cho bà là muốn nói, tôi đồng ý ly hôn với Cố Nam Thành, chỉ cần Cố Nam Thành giao quyền nuôi nấng Hoan Hoan cho tôi, tôi không cần đồng nào, sau khi ly hôn tôi sẽ mang Hoan Hoan đi, tuyệt đối không nói thêm một câu không phải về Cố Nam Thành trên mạng, nếu không...”

“Nếu không thì thế nào?”

“Bà cũng là mẹ, bà vì con có thể trả giá tất cả, tôi cũng vậy. Hoan Hoan là tất cả của tôi, nếu có người muốn cưỡng chế chia tách hai mẹ con tôi thì chuyện gì tôi cũng làm ra được, hơn nữa còn ác đợc hơn tưởng tượng của bà, cho nên bà cứ suy xét đi!”

Nói xong những lời này, Nam Tầm trực tiếp tắt điện thoại.

Cố phu nhân tức giận không nhẹ, luôn miệng mắng Nam Tầm là độc phụ, yêu tinh hại người.

Lúc này, Cố Nam Thành bực bội nhìn chằm chằm điện thoại, gã không rõ vì sao Nam Tầm cứ bướng bỉnh, một hai phải đối nghịch với mình như thế.
Chương 170: Đuổi đứa con hoang này ra cho tôi

Sau khi ly hôn cô sẽ không xu dính túi, hiện tại Nam gia không như trước kia, mẹ của Nam Tầm đã chết, lại có thêm người mẹ kế, Nam gia sẽ không hoan nghênh cô như trước kia nữa.

Không phải tiền còn quan trọng hơn với cô sao?

Con gái đi theo cô chỉ có nước chịu khổ.

Đêm nay, Nam Tầm không đến nhà tổ Cố gia đòi người.

Cố Hoan khóc cả đêm, dù người hầu và Cố Nam Thành dỗ thế nào cũng không nín, luôn không ngừng quấy khóc đòi mẹ.

Đến cuối cùng Cố Nam Thành cũng mất hết kiên nhẫn mà rống giận với Cố Hoan: “Đừng khóc, khóc nữa thì ném con vào sau núi, để sói đói ăn con luôn.”

Cố Hoan bị dọa co rút thân thể nho nhỏ lại run bần bật, miệng không ngừng gọi nhỏ “Con muốn mẹ, con muốn mẹ”, mắt đã khóc sưng lên, cổ họng cũng khàn khàn, nhưng lại không chịu dừng lại.

Sắc mặt Cố phu nhân thật không tốt, bà ta vốn đã không thích đứa cháu gái này, hiện tại bị cô bé khóc quấy đau đầu muốn chết, hận không thể ném cô bé ra ngoài.

Chỉ là không thích đến mức nào thì Cố phu nhân cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Cố Nam Thành, bà ta khuyên nhủ Cố Nam Thành: “Nếu không đưa nó cho Nam Tầm đi, dù sao từ nhỏ đứa nhỏ này cũng không thân với chúng ta, con xem nó khóc kia, đáng thương biết chừng nào!”

Cố Nam Thành nhìn Cố Hoan không ngừng khóc quấy, trong lòng đặc biệt chán ghét.

Trước kia con gái rất thân với gã, hận không thể mỗi ngày bám dính lấy gã, hiện tại lại làm người ta phiền chán như mẹ nó, mẹ con họ đã thương lượng muốn đối nghịch với gã sao?

Cố Nam Thành nghe Cố Hoan luôn khóc kêu muốn mẹ, càng khóc càng phiền lòng, gã lạnh mặt nhìn mấy người hầu: “Ngơ ra đó làm gì, không dỗ được thì cút hết cho tôi.”

Nói xong, Cố Nam Thành không quay đầu lại mà rời khỏi nhà cũ, không muốn ở đây thêm giây nào nữa.

Cố Nam Thành đi rồi, sắc mặt Cố phu nhân lập tức trầm xuống, xụ cái mặt già trừng mấy người hầu: “Còn không làm nó câm miệng, muốn ồn chết tôi sao?”

Mấy người hầu luống cuống tay chân an ủi Cố Hoan, tính cách của Cố Hoan rất giống Nam Tầm, không có Cố Nam Thành đe doạ, cô lập tức khóc rống lên: “Mẹ, con muốn mẹ...”

Cố phu nhân đau đầu muốn nứt ra, tức giận chỉ vào Cố Hoan: “Ồn nữa là may miệng mày lại.”

Cố Hoan nói: “Bà là bà phù thuỷ già, là bà nội hư.”

“Mày... Khụ khụ...” Cố phu nhân bị Cố Hoan làm tức thở không ra hơi, bà nghẹn đến ho khan: “Các người... Ném nó … Ném nó ra ngoài cho tôi...”

Người hầu quay mặt nhìn nhau, thấy đứa bé còn nhỏ thế thì có chút không đành lòng.

Cố phu nhân tức giận mắng: “Tôi nói ném đứa con hoang này ra ngoài cho tôi, khụ khụ...”

Đám người hầu vội vàng bế Cố Hoan lên đi ra ngoài.

Cố Hoan sợ tối, kéo chặt lấy áo người hầu: “Đừng ném con, đừng ném con đi, con sẽ ngoan ngoãn...”

Người hầu nghe xong thì dừng bước, nhưng Cố phu nhân lại ý chí sắt đá: “Ném ra, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Vừa nhìn thấy Cố Hoan, Cố phu nhân đã nhớ đến Nam Tầm, đứa nhỏ này lớn lên giống y như mẹ, Cố phu nhân càng nhìn càng chán ghét.

Tiểu Hoan Hoan sợ hãi, thất thanh khóc rống, cũng may lúc này Cố Bắc Thành đã trở lại: “Các người đang làm gì?”

Cố Bắc Thành quát lên.

Cố Hoan nhìn thấy Cố Bắc Thành cứ như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Chú út, chú út cứu con, họ muốn ôm con đi cho sói ăn.”

Cố Bắc Thành nhìn con bé khóc đến mắt đỏ bừng thì đau lòng muốn chết, lập tức giành lấy cô bé rồi trừng hai người hầu kia: “Hoan Hoan là thiên kim của Cố gia, nếu có chút sơ suất gì các người đền nổi không?”

Người hầu run bần bật: “Đây là, đây là phu nhân ra lệnh.”

Cố Bắc Thành nghe xong thì sắc mặt càng khó coi, ôm Cố Hoan muốn đi vào tranh cãi với Cố phu nhân, lại bị Cố Hoan kéo chặt áo: “Chú út, con không đi vào đó, bà nội là người xấu, con muốn về nhà, con muốn mẹ...”

Nói xong, Cố Hoan lại nhịn không được khóc lên, trông thật đáng thương.

Cố Bắc Thành dừng bước, đau lòng chùi đi nước mắt trên mặt Tiểu Hoan Hoan, dịu dàng nói: “Được, chú út lập tức dẫn con đi tìm mẹ.”

Người hầu không dám ngăn cản, vội trở về bẩm báo với Cố phu nhân.

Cố phu nhân nghe xong thì không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Tùy nó đi, mang đi càng tốt, đỡ phải nhìn con bé không hiểu chuyện kia mà phiền lòng.”

Cố Bắc Thành mang Cố Hoan về bên cạnh Nam Tầm thật sự làm cô vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, cô ôm Cố Hoan bật khóc, giống như mất mà tìm lại được.

Cố Hoan cũng khóc rất lớn, vừa rồi con bé bị sợ hãi.

Khóc mệt, rất nhanh Cố Hoan đã ngủ say trong lòng Nam Tầm.

Nam Tầm ôm thân thể mềm mại của con gái, nói từ đáy lòng với Cố Bắc Thành: “Cảm ơn em Bắc Thành, cảm ơn em dẫn Hoan Hoan về bên cạnh chị.”

Cố Bắc Thành cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với Nam Tầm: “Chị dâu, là Cố gia có lỗi với chị và Hoan Hoan.”

Nam Tầm nghe xong thì không muốn nhiều lời.

Cố Bắc Thành nói: “Nếu chị muốn ly hôn thì em sẽ giúp chị tranh thủ quyền nuôi nấng Hoan Hoan, cũng sẽ giúp chị lấy được phần tài sản chị đáng có.”

Nam Tầm lại lắc đầu: “Trừ Hoan Hoan ra, chị không cần cái gì cả.”

Cố Bắc Thành không biết mình còn có thể nói gì, anh cảm thấy không có mặt mũi ở lại nữa: “Em thấy nơi này không còn người hầu nào cả, tạm thời chị dẫn Hoan Hoan về Nam gia đi, nếu cần hỗ trợ thì chị gọi cho em, không còn sớm nữa, em đi về trước.”

Dứt lời, Cố Bắc Thành liền xoay người rời đi.

Nam Tầm khóa chặt cửa lại, biệt thự to lớn nhưng trống rỗng, chút âm thanh thôi cũng có thể phóng đại vô hạn, có vẻ yên tĩnh đáng sợ.

Nam Tầm lau khô mặt cho Cố Hoan, nằm bên cạnh cô bé, mở to mắt nhìn chằm chằm đèn pha lê trên trần nhà mà không chớp mắt lấy một cái.

Trái tim bị tổn thương lại từ từ trầm xuống trong yên tĩnh.

Sau khi rời khỏi nhà cũ, Cố Nam Thành liền đi đến chỗ Trần Do Mỹ. Hiện tại chỉ có Trần Do Mỹ mới làm gã cảm nhận được chút an ủi.

Trần Do Mỹ dịu dàng tri kỷ, làm Cố Nam Thành cảm thấy chỉ hận gặp nhau quá muộn, hối hận năm đó sao lại tìm dạng phụ nữ cứng cỏi như Nam Tầm, sau khi kết hôn cái gì cũng phải nhân nhượng.

Đêm đó Cố Nam Thành hung hăng phát tiết mấy lần trên người Trần Do Mỹ, tâm tình xem như đỡ hơn một chút, sau đó ôm Trần Do Mỹ đi vào giấc ngủ.

Đêm nay, Lăng Tiêu trở về đã khuya.

Hắn không nhìn thấy bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn trong phòng khách, tiến vào phòng ngủ mới thấy cô bắt chéo hai chân tuyết trắng, nằm trên giường không biết đang xem cái gì.

Thịnh Hoàn Hoàn mặc váy ngủ, Lăng Tiêu nhìn đôi chân trắng nõn kia lắc lư trước mắt, ánh mắt không khỏi trầm trầm.

Lần này cô lại dùng chiêu cũ, muốn tiếp tục dùng sắc đẹp tán tỉnh hắn?

Đôi môi mỏng của Lăng Tiêu hơi nhếch lên trên, hắn không lên tiếng mà buông túi xuống trực tiếp vào phòng tắm, vài phút sau đã mặc áo tắm đi ra.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn vẫn giữ tư thế lúc nãy, như căn bản không phát hiện hắn trở về, vẫn luôn cúi đầu, cũng không biết cô đang xem cái gì.

Lăng Tiêu bị xem nhẹ hoàn toàn thì không vui nhăn mày lại, đi đến mép giường mới phát hiện thì ra Thịnh Hoàn Hoàn đang đeo tai nghe xem sách, tay còn nghiêm túc ghi sổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom