-
Chương 191-195
Chương 191: Lam Nhan xảy ra chuyện, cả đêm Lăng Tiêu không về nhà
Nhìn gương mặt âm trầm của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn biết mình xong rồi.
Nhưng cô lại cảm thấy mình không sai, đành phải căng da đầu nói: “Rất tức giận đúng không, lúc ấy tôi cũng giận như anh bây giờ đó, anh còn kêu tôi cút, tôi cũng có tự tôn mà.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất oan ức.
Lúc này Lăng Tiêu đã đứng lên, nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt như đao, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn bị đông lạnh đến cả người run run, Lăng Tiêu không dùng đến bạo lực gia đình đó chứ?
Không, hiện tại nhìn hắn như muốn trực tiếp bóp chết cô hơn!
Thịnh Hoàn Hoàn nuốt một ngụm nước miếng, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cái kia... Đồ ăn sắp nguội lạnh kìa.”
Lăng Tiêu cúi người ép sát về hướng cô, như mãnh thú lao ra khỏi lồng giam, sau đó nhào đến muốn xé nát cô ra.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn xanh lè, tiếp tục giãy giụa hấp hối: “Vết thương trên tay anh còn chưa lành, tôi bôi thuốc giúp anh nha?”
Vô dụng!
Nhìn Lăng Tiêu càng ngày càng gần, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được muốn chạy trốn, vừa hành động thì đã bị túm trở về, sức nặng trên người làm cô không thể trốn được.
“Đá tôi?” Lăng Tiêu chống một tay bên tai Thịnh Hoàn Hoàn, tay còn lại đặt trên cổ cô, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi dưới thân: “Cô là người đầu tiên dám đá tôi, giờ lá gan càng lúc càng lớn, cô nói tôi nên trừng phạt thế nào mới làm cô nhớ kỹ được?”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy sau lưng phát lạnh, bàn tay trên cổ họng chỉ cần hơi dùng sức là có thể vặn gãy cổ mình: “Anh... muốn thế nào?”
“Hiện tại biết sợ?” Lăng Tiêu cưỡng ép nâng cằm cô lên.
“... Đúng.”
Cô hối hận!
Nhớ lại thủ đoạn tra tấn người của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hai chân nhũn ra, không khỏi cầu nguyện cho bản thân.
Nhưng trọng lượng trên người lại đột nhiên biến mất, Lăng Tiêu buông cô ra rồi nằm xuống bên cạnh, sau đó thì không làm gì nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc hôm nay Lăng Tiêu mệt nên quyết định tạm tha cho cô.
Lúc này chính là cơ hội để cô thể hiện: “Tôi bôi thuốc cho anh.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy, xách hòm thuốc qua ngồi ở mép giường.
Vết thương trên tay Lăng Tiêu đã đóng vẩy, thêm mấy ngày nữa là lành, hắn không ngăn cản Thịnh Hoàn Hoàn mà mặc cho cô ôm cánh tay mình xum xoe.
Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, sợi tóc dài rũ lên ngực Lăng Tiêu, nó lay động làm ngực hắn cũng ngứa ngấy.
Ở góc độ này không nhìn thấy cái gì cả, chỉ thấy được bàn tay nhỏ trắng nõn của cô bận rộn trên cánh tay hắn.
Sợi tóc rũ lên ngực hơi lạnh, mang theo mùi hương nhàn nhạt như thấm vào ruột gan.
Lăng Tiêu nhịn không được nâng bàn tay không bị thương lên, vén sợi tóc dài của cô ra sau tai, vừa lòng nhìn lỗ tai nhỏ đáng yêu và mặt nghiêng xinh đẹp của cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lăng Tiêu càng cảm thấy cô trắng nõn ngon miệng.
Bị Lăng Tiêu nhìn chằm chằm như thế, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không được tự nhiên, cứ như mình là con thỏ bị mãnh hổ theo dõi, có thể sẽ bị hắn thuận miệng nuốt mất.
Thịnh Hoàn Hoàn tăng nhanh tốc độ, muốn mau chóng kết thúc cảm giác mờ ám làm người ta khẩn trương này.
Một lát sau, rốt cuộc cô cũng có dũng khí nhìn về phía Lăng Tiêu: “Xong rồi.”
Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt sắc bén lại cực nóng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, tà khí lại quyến rũ: “Hôn tôi.”
“A?”
Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô rồi kéo mạnh, khi cô kinh hoảng thì hắn lại mở miệng lặp lại: “Hôn tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nằm đè lên ngực hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to, dáng vẻ kinh sợ đặc biệt ngốc nghếch đáng yêu, thành công lấy lòng Lăng Tiêu.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của cô, ngón cái nhẹ nhàng phất qua nơi đó, tiếp theo ấn đầu cô xuống...
Hắn luôn cảm thấy hôn môi là một chuyện thực ghê tởm, mãi đến ngày đó mất khống chế hôn cô, từ đó về sau không thể cứu vãn, hương vị của cô sẽ làm người ta nghiện!
Thịnh Hoàn Hoàn run rẩy, tìm được tay Lăng Tiêu rồi đan xen mười ngón với hắn, cứ như làm vậy có thể mang đến cho cô sức mạnh.
Khi cô cảm thấy sắp hít thở không thông thì một tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy hắn: “Điện thoại.”
Lăng Tiêu đen mặt duỗi tay lấy điện thoại qua, trực tiếp tắt máy, cúi đầu lại hôn cô lần nữa. Nhưng tiếng chuông cứ bám riết mà không ngừng vang lên.
Lúc này Lăng Tiêu khẽ mắng một tiếng, không kiên nhẫn nghe máy: “Có việc gì?”
Nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được muốn cười.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng trầm xuống.
Cô nghe thấy giọng nói của một cô gái, hình như là Lam Nhan, cô ta đang cầu cứu Lăng Tiêu: “A Tiêu cứu em, em ở Long Đồ, em bị người ta tính kế, anh mau tới cứu... A...”
Đối phương còn chưa nói xong thì đột nhiên hét lên một tiếng, điện thoại đã bị cắt đứt.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi thở trên người Lăng Tiêu đột nhiên giảm đến điểm đóng băng, hắn lập tức ngồi dậy gọi điện thoại, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo khủng bố: “Long Đồ, anh nghe đây, Lam Nhan bị người tính kế ở khách sạn của anh.. Không biết? Vậy lập tức đi tìm, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì anh chờ bị chôn cùng đi.”
Kết thúc cuộc gọi, Lăng Tiêu lại gọi một cú điện thoại khác: “Vân Kỳ, Lam Nhan gặp chuyện ở Long Đồ, anh lập tức dẫn người qua xem, nhớ phải nhanh.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu cầm áo khoác vội vàng ra cửa.
Ngay lúc Lăng Tiêu bước ra cửa phòng, Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại: “Lăng Tiêu.”
Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhớ tới cô, quay đầu lại nhìn về phía cô và nói: “Cô ngủ đi, không cần chờ tôi.”
Nói xong Lăng Tiêu liền rời đi, không có cả một câu giải thích.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân phát lạnh, bất giác quấn chặt mình lại, rõ ràng tránh được một kiếp nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao trong lòng lại rất buồn phiền!
Nhìn Lăng Tiêu có vẻ rất lo cho Lam Nhan, khó trách cô ta dám kêu gào trước mặt cô, trắng trợn khiêu khích muốn thay thế vị trí của cô, cảm giác này thật cmn khó chịu.
Nếu đêm nay người bị tính kế là cô thì Lăng Tiêu có khẩn trương như thế không?
Đáng tiếc không ai có thể trả lời Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng không muốn lo sợ không đâu, chỉ nhắm mắt lại, nói với mình không sao cả, nếu Lam Nhan thật sự có thể thu phục Lăng Tiêu thì chưa chắc không phải chuyện tốt với cô.
Nhưng cô lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Không biết có phải Lam Nhan thật sự xảy ra chuyện hay không, dù sao đến nửa đêm Lăng Tiêu vẫn chưa trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không được, rất muốn gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu, hỏi hắn có trở về hay không, hỏi có phải hắn ở bên Lam Nhan không.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương lúc nãy của Lăng Tiêu, cuối cùng cô vẫn không gọi.
Nếu Lam Nhan thật sự xảy ra chuyện, cô gọi qua là đâm vào họng súng. Cô cũng không muốn làm bộ làm tịch đi quan tâm sự sống chết của Lam Nhan, cứ làm bộ chưa xảy ra chuyện gì là lựa chọn an toàn nhất.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn buông điện thoại xuống, sau nửa đêm rốt cuộc cũng nặng nề ngủ say.
Cả đêm hôm đó Lăng Tiêu không về, sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thì bên cạnh vẫn lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn như bình thường, đứng dậy làm cơm sáng, chăm sóc Lăng Thiên Vũ, mãi đến khi nhận được điện thoại của Lăng Kha...
“Hoàn Hoàn, tối hôm qua Lăng Tiêu không về nhà đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Sao cậu biết?”
Chương 192: Lam Nhan thích hợp với căn nhà này hơn cô
Tiếng nói phẫn nộ của Lăng Kha truyền đến từ bên kia: “Vừa rồi tớ thấy anh ta và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn, cặn bã, rác rưởi, vậy mà tớ còn tưởng nghĩ anh ta không giống với những người đàn ông khác.”
Sáng sớm tinh mơ, một đôi nam nữ cùng đi ra từ khách sạn thật sự làm người ta rất khó mà không nghĩ nhiều, hơn nữa Lăng Tiêu cũng cả đêm không về.
Thịnh Hoàn Hoàn không giải thích thay cho Lăng Tiêu, lời nói rất lạnh nhạt: “Tối hôm qua Lam Nhan gọi điện thoại cầu cứu Lăng Tiêu, hình như xảy ra chuyện gì, cô ta bị thương à?”
Lăng Kha khó nén căm giận: “Tay chân lành lặn, bước chân nhẹ nhàng, trang điểm tinh xảo, bị thương cái gì?”
“À! Thì ra không bị thương!”
Không bị thương, lại bị sợ hãi, cho nên Lăng Tiêu an ủi cô ta cả đêm!
“Hả? Vậy thôi sao?”
“Bằng không còn có thể làm gì?”
Giọng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bình tĩnh, cô tiện tay cầm một cây măng tây qua cắt từng khúc từng khúc một, mãi đến khi bầm thây “Nó” thành vạn mảnh mới phát hiện chưa lột vỏ.
Cô hơi ảo não mà rửa sạch mấy mảnh vụn, vừa cất dao đi thì tiếng chuông lại vang lên.
Là một dãy số lạ.
Là ai?
Mang theo nghi hoặc, Thịnh Hoàn Hoàn ấn nghe máy: “Alo.”
“Hoàn Hoàn, anh là Mộ Tư.”
Giọng nói đã lâu không nghe thấy của Mộ Tư truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh lẽo, vẫn quen thuộc như vậy, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy như đã qua mấy đời.
Đã thật lâu thật lâu cô không nhớ tới nữa cái tên Mộ Tư, bóng dáng và tươi cười của anh. Cô cho rằng mình đã quên, nhưng lúc này giọng nói quen thuộc kia như một tảng đá rơi thẳng vào trái tim bình tĩnh của cô, tạo nên từng vòng gợn sóng, thật lâu không thể tiêu tan.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là muốn tắt máy, Mộ Tư như đoán ra suy nghĩ của cô, không đợi cô đáp lại liền nói: “Có thể gặp một lần không, anh có một số việc muốn nói với em, là về Lăng Tiêu.”
Về Lăng Tiêu?
Sao Mộ Tư lại biết chuyện của Lăng Tiêu, anh ta điều tra Lăng Tiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn co ngón tay lại, im lặng một lát rồi nói: “Tôi sẽ không nghe lời đồn đãi về mọi chuyện của Lăng Tiêu, cho nên xin lỗi tôi không có hứng thú.”
Ánh mắt Mộ Tư trầm xuống: “Hoàn Hoàn, em tin tưởng hắn như vậy sao?”
“Đúng, tôi tin tưởng anh ấy.” Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất chắc nịch, không có chút do dự nào: “Nếu không có chuyện gì khác...”
“Tối hôm qua Lăng Tiêu không trở về đúng không, hắn và Lam Nhan ở bên nhau.” Mộ Tư gấp không chờ nổi muốn Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu không phải người tốt, người đàn ông này không thật lòng, không đáng để cô dựa vào.
“Tối hôm qua Lam Nhan bị nhà làm phim bỏ thuốc ở khách sạn Long Đồ, may mà Long Đồ dẫn người lập tức chạy tới, không bao lâu sau cô ta đã được Lăng Tiêu mang đi, không đến bệnh viện, mà là đi Thịnh Thế Danh Môn gần nhất.”
Giọng nói ôn hoà của Mộ Tư tăng thêm chút âm trầm: “Hoàn Hoàn, em biết ý anh chứ?”
“Ý anh còn không phải là Lăng Tiêu giúp Lam Nhan giải độc, anh ta ăn nằm với Lam Nhan, cho nên tối hôm qua mới không trở về.”
Đúng, Mộ Tư có ý này, Lăng Tiêu có người phụ nữ bên ngoài, hắn không phải người tốt.
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó hỏi lại Mộ Tư: “Lúc ấy anh ở hiện trường?”
Mộ Tư hơi giật mình: “Không có.”
“Vậy sao anh biết, anh đang điều tra Lăng Tiêu?”
Đối mặt với sự hung hăng của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư không biết làm sao, Thịnh Hoàn Hoàn như vậy làm anh ta cảm thấy thật xa lạ: “Đúng, anh đang điều tra hắn.”
“Bởi vì tôi?”
“Đúng vậy.”
“Anh có tư cách à?”
Cổ họng Mộ Tư căng thẳng, lời đến miệng lại chậm chạp nói không nên lời.
Thịnh Hoàn Hoàn lý trí lại lạnh nhạt: “Lăng Tiêu là dạng người gì, anh ta ở bên ngoài làm gì không cần anh tới nói cho tôi biết, đó là chuyện giữa tôi và anh ta, mong rằng sau này Mộ tổng biết tự trọng, đừng lại...”
“Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, cái này em cũng không để bụng sao?”
Mộ Tư không thể chịu nổi những câu nói lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn, tựa như một con dao xẻo vào tim anh ta, cho nên trước khi Thịnh Hoàn Hoàn nói ra những lời càng đả kích thì anh đã lên tiếng cắt ngang lời cô.
Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ?
Không, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ cô nhất định đang xuất hiện ảo giác, cún con đáng yêu như vậy, sao Lam Nhan lại là mẹ cậu bé được.
“Lam Nhan là nghệ sĩ của truyền thông Thiên Vũ, trước kia cô ta chẳng có tên tuổi gì ở Mỹ, vừa về nước lại được công ty nâng đỡ, không đến một năm đã hot khắp đại giang nam bắc.”
Không nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại, Mộ Tư biết cuối cùng cô đã nghe lọt tai những lời mình nói: “Một năm trước Lăng Tiêu mới thu mua truyền thông Thiên Vũ, sau đó Lam Nhan trở lại, còn gia nhập Thiên Vũ, anh hoài nghi sở dĩ Lăng Tiêu đầu tư vào ngành giải trí là vì lót đường cho Lam Nhan.”
Lăng Tiêu thu mua truyền thông Thiên Vũ là vì lót đường cho Lam Nhan?
Suy nghĩ liên tục thay đổi, sau một lúc lâu giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên: “Vớ vẩn, nếu thật như anh nói thì vì sao Lăng Tiêu lại cưới tôi?”
Lam Nhan là mẹ của Thiên Vũ, Lăng Tiêu còn vương vấn tình xưa, cố ý thu mua truyền thông Thiên Vũ để nâng đỡ cô ta, vậy vì sao Lăng Tiêu cưới cô?
Nếu đúng như Mộ Tư đã nói thì người Lăng Tiêu cưới phải là Lam Nhan, còn liên quan gì đến Thịnh Hoàn Hoàn này nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn không phải ngốc, cô còn có thể nhìn rõ vấn đề này.
Mộ Tư vững vàng hỏi lại: “Vậy vì sao hắn lo lắng cho Lam Nhan như thế?”
Thịnh Hoàn Hoàn bất giác siết chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới buông ra: “Cảm ơn anh đã nói những chuyện này cho tôi biết, nhưng tôi hy vọng anh dừng quan tâm tôi ở đây và đừng điều tra Lăng Tiêu nữa.”
Không đợi Mộ Tư đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã tắt máy.
Mộ Tư ngồi trên xe lăn, nhìn màn hình đã tối xuống, trên gương mặt ôn hoà tuấn tú có thêm tia hung ác, anh ta không tin cô còn có thể ở lại bên cạnh Lăng Tiêu như không có việc gì.
Sở dĩ cô gả cho Lăng Tiêu là vì bị Trần Văn Hưng ép tới đường cùng, hiện tại Trần Văn Hưng vào tù, nguy cơ của Thịnh gia đã được giải trừ, cô ở lại bên cạnh Lăng Tiêu là vì biết ơn, hiện tại đã biết đến sự tồn tại của Lam Nhan, cô còn có thể giả vờ như chưa xảy ra cái gì sao?
Mộ Tư click mở ảnh chụp thu được tối hôm qua rồi ấn gửi đi.
Mấy tấm ảnh này đều là Lăng Tiêu ôm Lam Nhan, một tấm là đi ra từ khách sạn Long Đồ, một tấm là lên xe, một tấm là bước vào Thịnh Thế Danh Môn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại với Lăng Kha, Lam Nhan căn bản không bị thương, Lăng Tiêu ôm Lam Nhan là vì cô ta bị kinh sợ, hoặc là thật sự bị bỏ thuốc?
Đáng tiếc màn ảnh cách quá xa, Thịnh Hoàn Hoàn không thấy rõ sắc mặt của Lam Nhan, chỉ có thể thấy cô ta vòng tay qua cổ Lăng Tiêu, chôn mặt vào cổ hắn.
Canh tràn ra khỏi nồi, vang lên “Ùng ục”
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại, vội vàng tắt lửa đi.
Nhìn hơi nóng bay lên từ trong nồi, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó với Lam Nhan.
“Lam tiểu thư đã là bạn của Lăng Tiêu, không bằng đến nhà tôi ngồi chơi, tôi gả vào Lăng Phủ lâu như thế mà vẫn chưa thấy cô đến nhà bao giờ, chẳng lẽ là ghét bỏ Lăng gia không đủ lớn?”
“Thịnh tiểu thư nói đùa, hôm nào tôi nhất định sẽ tới cửa chào hỏi, chỉ mong khi đó Thịnh tiểu thư còn ở Lăng Phủ.”
Khi đó Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lam Nhan lấy tự tin từ đâu ra. Hiện tại cô đã biết!
Thì ra cô ta chính là mẹ ruột của Thiên Vũ. Lúc ấy Lam Nhan nhất định đang thầm cười chê cô không biết tự lượng sức mình!
Hiện giờ nhờ lại cuộc đối thoại đó, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy vô cùng châm chọc, có lẽ Lam Nhan thích hợp với căn nhà này hơn cô...
Chương 193: Y thuật của ông ngoại còn cao siêu hơn cả Đường Dật?
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Lăng Thiên Vũ tung ta tung tăng đi đến, đại khái là đói bụng, cậu nắm ống quần cô mà nhìn về hướng cái nồi toả hơi nóng kia.
Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó có thể chấp nhận cậu là con trai của Lăng Tiêu và Lam Nhan.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn thất thần, Lăng Thiên Vũ kéo kéo ống quần cô, chỉ chỉ cái nồi sôi ùng ục, sau đó vuốt bụng, đôi mắt sạch sẽ trong trẻo đáng thương nhìn cô.
Chỉ một ánh mắt đã làm Thịnh Hoàn Hoàn đầu hàng, cô xoa xoa đầu cậu nhóc, tuy rằng trong lòng nặng nề, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Đói bụng à, đi rửa tay là xong ngay.”
Lăng Thiên Vũ gật đầu, lập tức nghe lời mà đi rửa tay.
Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng bếp liền thấy Lăng Thiên Vũ ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ ngoan ngoãn kia làm người ta đau lòng.
Hôm nay cô gói hoành thánh nhân tôm tươi, tương đối phí thời gian, cô nhìn cậu nhóc ăn say mê, vốn nên cảm thấy tự hào, nhưng lại không nén được chua xót!
Sau khi ăn xong, Lăng Thiên Vũ cầm một bức họa đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn, khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần ngượng ngùng.
Cậu nhóc vẽ một đầu bếp đội mũ cao, một tay cầm nồi xẻng, một tay cầm cúp, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhìn một hồi mới phát hiện đầu bếp này là cô.
Cho nên cậu nhóc đang khẳng định và khen ngợi tay nghề nấu nướng của cô?
Nhìn bức họa này, chút nặng nề trong lòng cũng biến mất, Thiên Vũ là Thiên Vũ, dù cậu là con ai cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu là cún con của cô, cún con tri kỷ.
“Đẹp ghê, Thiên Vũ giỏi quá.” Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ nhận lấy, bỗng nhớ tới bức tranh làm Lăng Thiên Vũ mất khống chế, cậu từng nói hai ác ma trong tranh là ba mẹ.
Nếu Lam Nhan là mẹ Thiên Vũ, vậy nữ ác ma mang giày cao gót dẫm lên tay Thiên Vũ còn không phải là Lam Nhan?
Thiên Vũ nói nam ác ma kia không phải Lăng Tiêu, hơn nữa Thiên Vũ sợ Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa nên đã xé bỏ vứt vào bồn cầu, còn bảo cô giữ bí mật cho cậu.
Thiên Vũ làm như vậy là không muốn Lăng Tiêu biết mình từng bị ngược đãi, hay là không muốn Lăng Tiêu biết là ai ngược đãi cậu, hoặc là cậu đang bảo vệ cho hai kẻ ngược đãi kia?
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng thấy ớn!
Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, người duy nhất có thể cho cô đáp án chỉ có cậu nhóc trước mắt. Nhưng làm như vậy không khác gì lại xé toạc vết thương của cậu.
Chung quy Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không đành lòng, cậu nhóc vừa mở lòng mình một chút, cô hy vọng cậu vĩnh viễn đừng nhớ tới những quá khứ hắc ám đó.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân, cô dẫn Lăng Thiên Vũ trở về Thịnh gia, Thịnh Tư Nguyên và Chúc Văn Bội đều có mặt, nhưng lại không nhìn thấy gia đình Thịnh Giai Minh.
“Ông ngoại, bà ngoại, sao nhà cậu không tới?”
Thịnh lão thái thái trả lời: “Cậu và mợ con đang bận chuyện hiệu thuốc, không rảnh lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Không bao lâu nữa là khai trương đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn biết cuối cùng mẹ vẫn cho cậu hai cửa hàng, cô không có gì phàn nàn về cậu, nhưng lại chướng mắt bộ mặt tham lam của Hứa Hương Tuyết, chỉ cầu mong bà ta và Thịnh Đình Đình biết đủ và cảm ơn.
Thịnh lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa là khai trương.”
Thịnh lão thái thái lại hỏi Thịnh Hoàn Hoàn về chuyện tầng hầm, cái này liên quan đến việc nhà của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nói nhiều với họ, chỉ nói ra dì Hà lén nuôi con, tâm trí không được đầy đủ, rất đáng thương.
Đều là người khôn khéo, họ nghe ra mập mờ trong lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng biết không tiện hỏi nhiều, chỉ cần không uy hiếp đến Thịnh Hoàn Hoàn là được.
Hàn huyên một lát, Cố phu nhân dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai cụ mặc đường trang và sườn xám trước mắt mới phản ứng chậm mà đoán được họ có chuyện muốn nói với cô: “Ông bà gọi con đến là có chuyện muốn nói sao?”
Điều đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến là Thịnh Xán.
Thịnh Xán đã hôn mê hơn hai tháng, đến nay vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cô lo ông ngoại bà ngoại sẽ nói ra kết quả làm cô khó có thể chấp nhận.
Thịnh lão thái thái nhìn về phía ông lão bên cạnh: “Bà và ông ngoại con thật sự có chuyện muốn nói.”
Nhìn dáng vẻ thận trọng của hai cụ, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn bất giác cứng đờ.
Rốt cuộc bàn tay quay hạch đào của Thịnh Tư Nguyên cũng dừng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con có hứng thú học trung y không?”
“Học trung y?” Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thở ra, thì ra không phải chuyện của ba: “Sao ông bà lại đột nhiên hỏi như thế?”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác không thể hiểu được, cô chưa từng tiếp xúc y học, huống chi là trung y.
Phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong dự đoán của Thịnh Tư Nguyên: “Việc này hơi đột ngột, nhưng không sao, con có thể suy xét kỹ, nếu hiện tại con còn chưa có mục tiêu cuộc đời thì học y cũng là lựa chọn không tồi.”
Có tùy tiện quá không?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Không phải chị họ đang học sao, hơn nữa con chẳng có cơ sở gì cả, hiện tại bắt đầu học có muộn quá không?”
Mắt Thịnh Tư Nguyên sáng ngời: “Không muộn, không muộn, chỉ cần con muốn học thì lúc nào cũng không muộn, còn chị họ con, con cũng thấy rồi, tâm tính nó quá giống mẹ nó... Ai!”
Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nhận xét về tâm tính của Thịnh Đình Đình, nhưng cô thật sự chưa từng suy xét chuyện học y, cái này làm cô thực khó xử.
Thịnh lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, kéo tay cô qua nhẹ nhàng vỗ: “Con bé ngốc này, con không cần vội trả lời ông bà, suy xét cho kỹ đi, đúng lúc bà và ông ngoại con phải đến Hàn Quốc một chuyến, lúc trở về trả lời ông bà cũng không muộn.”
“Ông bà muốn đi Hàn Quốc?”
Hai cụ vừa về nước không lâu, sao lại muốn đi Hàn Quốc?
Thịnh lão thái thái cũng thực nghi hoặc: “Con không biết? Tối hôm qua Lăng Tiêu dẫn Đường Dật tới tìm ông ngoại con, mời ông bà đi Hàn Quốc một chuyến, có một bệnh án rất khó giải quyết.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Tối hôm qua Lăng Tiêu đi tìm ông bà sao, mấy giờ?”
Thịnh lão thái thái nghĩ nghĩ: “Rất trễ, bà với ông ngoại con đã ngủ rồi, chắc khoảng 12h đến 1h gì đấy, Lăng Tiêu không nói với con à?”
12h đến 1h, lúc ấy Lăng Tiêu đang ở chung phòng với Lam Nhan trong Thịnh Thế Danh Môn mới đúng. Nói như thế, tối hôm qua Lăng Tiêu đưa Lam Nhan đến khách sạn xong thì đã rời đi?
Không biết vì sao, cảm giác nặng nề trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở thành hư không.
“Hoàn Hoàn?”
“À, hôm nay con dậy trễ, Lăng Tiêu đã đến công ty, cho nên anh ấy còn chưa kịp nói chuyện này với con.” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giải thích, ngẫm nghĩ xong lại hỏi: “Có phải người bệnh kia họ Hàn không?”
“Đúng, con cũng biết à?”
“Dạ, tối qua Lăng Tiêu có nói với con.”
Trước kia Hàn Tín phu nhân tới Hải Thành là để tìm bác sĩ cho Hàn lão gia tử, cuối cùng bị Đường Dật giành được, buổi tiệc lần đó cô cũng có mặt, cho nên mới biết rõ như vậy.
Xem ra bệnh của Hàn lão gia tử còn nghiêm trọng hơn dự đoán, cả Đường Dật đều bó tay hết cách.
Nhưng sao Lăng Tiêu và Đường Dật lại tìm tới ông ngoại, chẳng lẽ y thuật của ông ngoại còn cao siêu hơn Đường Dật?
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình cần tìm hiểu về ông bà ngoại lần nữa.
Chương 194: Thật trùng hợp, cô cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu à!
Ông bà Thịnh Tư Nguyên nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời xong thì nhìn nhau cười, xem ra tình cảm của đôi vợ chồng son này tốt hơn dự đoán của họ rất nhiều. Trước đó họ còn lo lắng cô gả vào Lăng gia bị khi dễ, xem ra họ đã lo nhiều quá.
Thịnh Hoàn Hoàn nói với hai cụ: “Ông bà ngoại, con sẽ suy xét chuyện ông bà nói, con lên lầu thăm Sam Sam đây.”
“Đi đi con!” Hai cụ cười hiền từ và nói.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, cô luôn nhịn từ tối hôm qua đến bây giờ.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ đầu kia, mang theo chút mệt mỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Tôi về nhà, ông ngoại nói tối hôm qua gặp được anh và Đường Dật.”
“Ừ, có một số việc tìm bọn họ.”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn bấm vào mảnh lá trên bồn cảnh, đâm ra từng dấu móng tay: “Tối hôm qua anh... Không phải đi Long Đồ sao?”
Một lát sau giọng của Lăng Tiêu mới vang lên: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Muốn hỏi cái gì?
Tối hôm qua hắn không về nhà cả đêm, làm vợ hắn, cô có quyền hỏi đến!
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Sáng hôm nay Lăng Kha thấy anh và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn Thịnh Thế.”
“Ừm.”
“Ừm?”
Chỉ như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn đoán trước được có khả năng Lăng Tiêu sẽ lười giải thích với cô, nhưng như vậy không khỏi quá có lệ!
“Tối hôm qua Lam Nhan bị người ta bỏ thuốc ở Long Đồ, tôi đưa cô ta đến Thịnh Thế, Đường Dật giải thuốc cho cô ta, sau đó cùng tôi đến thành Tây gặp ông ngoại cô, giải thích như vậy cô vừa lòng chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vừa lòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Lăng Tiêu, nhưng hắn đột nhiên nói nhiều như vậy làm cô rất bất ngờ: “Vậy buổi sáng hôm nay sao anh lại cùng Lam Nhan đi ra từ khách sạn.”
“Cô cũng thắc mắc nhiều thật.” Hình như tâm tình Lăng Tiêu không tồi nên cũng nói nhiều: “Tối hôm qua tôi và Đường Dật ở phòng kế bên Lam Nhan, còn có gì muốn hỏi không?”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn bất giác hơi nhếch lên: “Không có, tôi chỉ không ngờ ông ngoại lại lợi hại như thế.”
Cho nên cô hỏi nhiều như vậy là vì biểu đạt ý này?
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừm” một tiếng: “Tối hôm qua Đường Dật có nhắc đến với tôi, thật sự hơi bất ngờ.”
“Là dạng lợi hại như thế nào?”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cô trực tiếp hỏi họ không phải càng nhanh à?”
“Không nói thì thôi, vừa rồi ông ngoại còn hỏi tôi có muốn học y không, học y có tính là không làm việc đàng hoàng không?”
Lăng Tiêu cười nhẹ: “Cô nói đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn ảo não: “Nhưng ba muốn tôi đi theo con đường làm ăn.”
“Cô không có năng khiếu làm ăn.” Lăng Tiêu trả lời vừa nhanh lại chắc chắn.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút bực bội: “Anh đừng có khinh người, chỉ cần tôi muốn học thì không có gì là không được.”
Trong khoảng thời gian gần đây, cô vẫn luôn học tập, có không ít tâm đắc, kỳ thật cũng không khó như tưởng tượng.
Lăng Tiêu hỏi lại một câu: “Vậy cô thích không?”
Vậy cô thích không?
Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn ở cổ họng.
Không thích, không thích chút nào cả.
“Đời người có quá nhiều biến cố, mọi chuyện đâu thể đều được như mong muốn.”
Nếu thích thì những năm trước cô đã đi học rồi, hiện tại chăm chỉ là vì có quá nhiều trách nhiệm trên vai, cô không thể không gánh vác.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn muốn nghe một lời hứa hẹn biết chừng nào.
Nhưng Lăng Tiêu không nói cái gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình nhất định là điên rồi, sao lại ôm chờ mong với Lăng Tiêu, cuộc hôn nhân của họ tồn tại quá nhiều nhân tố không xác định, có thể sẽ sụp đổ vào mọi lúc.
Một người không yêu cô, không muốn để cô mang thai con của hắn thì cớ sao cô lại ôm hy vọng này?
Tâm tình đột nhiên trở nên đặc biệt nặng nề, Thịnh Hoàn Hoàn muốn kết thúc trò chuyện, lúc này giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên: “Trưa cô nấu cơm đi, đưa một chút lại đây cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp từ chối thì điện thoại đã tắt máy.
Khi nấu cơm, Thịnh lão thái thái đứng bên cạnh hỗ trợ cô, còn kể về những chuyện thú vị xảy ra khi trị bệnh ở nước ngoài, dùng một loạt chuyện xưa nói cho cô biết sự bác đại tinh thâm của trung y.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thú vị, còn rất ghê gớm.
Đúng vậy, có thể cướp người từ tay Tử Thần thật là một điều thật ghê gớm.
…..
Thịnh Hoàn Hoàn từng đến tập đoàn Lăng thị vài lần, người ở đây cơ bản đều quen biết cô, nhưng lần này vẻ mặt họ lại có chút quái dị.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm ra nguyên nhân.
Cô nhìn thấy Lam Nhan ở phòng nghỉ, thật không khéo, cô ta cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đang mở họp nên Lam Nhan phải chờ ở đây, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cũng tương tự.
Không khí làm người ta xấu hổ!
Lúc này có phải cô nên nói một câu: “Trùng hợp vậy, cô cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu à?”
Phòng nghỉ chỉ lớn có chừng này, để tránh làm trò cười cho người ta, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện Lam Nhan, bình tĩnh mở điện thoại ra đăng nhập group chat.
Thịnh Hoàn Hoàn “Đoán xem tớ gặp ai ở công ty của Lăng Tiêu.”
Nam Tầm “Lam Nhan.”
Lăng Kha “Lam Nhan.”
Hai người đáp lại gần như cùng một lúc.
Thịnh Hoàn Hoàn “... Hai người có thiên lý nhãn à?”
Lăng Kha “Tớ có thuận phong nhĩ.”
Nam Tầm “Không khó đoán.”
Thịnh Hoàn Hoàn “Em đưa cơm cho Lăng Tiêu, kết quả Lam Nhan cũng tới đưa cơm, giờ Lăng Tiêu đang mở họp, Lam Nhan ngồi ở đối diện em, em nên làm sao bây giờ?”
Nam Tầm “Địch bất động, ta bất động.”
Lăng Kha “Cmn, cậu còn đi đưa cơm cho Lăng Tiêu???”
Thịnh Hoàn Hoàn “Lăng Tiêu bảo tớ tới... tối hôm qua anh ta không ở bên Lam Nhan, nhưng lại trêu chọc nợ đào hoa, người ta muốn tiếp cận nên lại đây.”
Lăng Kha “Anh ta nói cái gì cậu cũng tin?”
Thịnh Hoàn Hoàn “Anh ta không cần thiết gạt tớ.”
Nam Tầm “Xem lát nữa Lăng Tiêu có phản ứng gì! Hiện tại không tiện kết luận, em bật loa ngoài lên đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bật loa, Nam Tầm và Lăng Kha lập tức nghe được.
Lam Nhan ngồi ở đối diện rốt cuộc cũng có hành động: “Thịnh tiểu thư, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Biết rõ tối hôm qua Lăng Tiêu cả đêm chưa về, lời này là khiêu khích trắng trợn!
Cái cô Lăng Kha này rất có tiềm chất làm tiểu tam.
Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng: “Sắc mặt của Lam tiểu thư không đẹp hơn tôi bao nhiêu, nghe Lăng Tiêu nói tối hôm qua cô bị người ta bỏ thuốc, giới giải trí phức tạp, cô phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Mặt Lam Nhan hơi trầm xuống, cô ta không ngờ Lăng Tiêu lại nói cả chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Trong mắt cô ta xẹt qua một tia phức tạp, tiếp theo như không có việc gì mà cười nói: “Thì ra Thịnh tiểu thư đã biết, nói ra cũng xấu hổ, trước kia Thiên Vũ gặp rất nhiều cuyện không hay, ít nhiều cũng nhờ A Tiêu đứng sau lưng bảo vệ và giúp đỡ, nếu không đâu có tôi của hôm nay. Hôm nay tôi tới là muốn cảm ơn tối hôm qua anh ấy đã chăm sóc tôi cả đêm, nếu cô để ý thì tôi lập tức rời đi.”
Nói xong, Lam Nhan đứng lên.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, sao thay đổi phong cách nhanh quá vậy?
Lúc này mấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, giọng nói của Lăng Tiêu cũng vang lên ngay sau đó: “Sao cô lại tới đây?”
Lời này hiển nhiên không phải hỏi Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Nhan miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, có chút nhẫn nhịn có chút tủi nhục: “Em đang muốn đi, tối hôm qua cảm ơn anh.”
Nói xong, cô ta xách hộp cơm vội vàng rời đi.
Chương 195: Con và Nam Thành là thật lòng yêu nhau
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo bóng lưng Lam Nhan, thật muốn chửi tục một câu “Tiên sư nhà cô”.
Cũng khó trách Thịnh Hoàn Hoàn phẫn nộ như thế, Lam Nhan đi như vậy cứ như đã chịu biết bao tủi nhục từ cô, như thể cô đã làm gì cô ta, người khác sẽ nghĩ cô như thế nào?
Khi không cô lại trở thành kẻ ác hay kiếm chuyện và vô lý!
Cô gái này thật quá mưu mô!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn đứng trước mặt một đám quản lý cấp cao mà vẫn rất khí thế, trông thật tôn quý, lập tức đè ép hết nổi bật của người khác xuống, khiến người ta không dám nhìn gần.
Nhóm quản lý đều là người khôn khéo, họ cúi người chào Thịnh Hoàn Hoàn rồi tan đi như bầy chim.
Nhìn kìa, nhất định họ đều cảm thấy cô bày ra dáng vẻ chính cung, cưỡng chế làm Lam Nhan nhục nhã rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn rất oan ức, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ vô tội: “Tôi chưa làm cái gì cả.”
Nói thế nào cũng là Lam Nhan khiêu khích trước, cô là vô tội!
Hừm, chính là như vậy, cô có làm gì sai!
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu xẹt qua mặt cô, không nhiều lời mà xoay người đi vào văn phòng: “Tiến vào.”
Đây là muốn đóng cửa lại dạy dỗ à?
Thịnh Hoàn Hoàn không gây chuyện nên rất tự tin, thuận tay bỏ điện thoại vào túi, sau đó xách hộp cơm đi vào phòng giám đốc.
Trong phòng lan tỏa mùi cơm, văn phòng lạnh lẽo có thêm chút hương vị khói lửa.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi đối diện Lăng Tiêu, chống khuôn mặt xinh đẹp, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn: “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Vừa rồi lúc Lam Nhan rời đi đã hao tổn tâm huyết đào hố sẵn cho cô, chẳng lẽ Lăng Tiêu không hiếu kỳ các cô đã nói gì ở phòng nghỉ sao?
Lăng Tiêu không nâng đầu lên mà đáp: “Không có.”
“Nhưng tôi có.” Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt nghiêm trang.
Lúc này Lăng Tiêu mới ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn buông tay xuống, nhìn hắn không dời mắt, nhấn mạnh từng chữ một: “Anh và Lam Nhan có quan hệ gì?”
Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau môi, nhất cử nhất động đều đẹp mắt tôn quý: “Không phải quan hệ mà cô nghĩ.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hôm nay tính tình Lăng Tiêu quá tốt, đương nhiên phải được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức ép sát mà hỏi tới cùng: “Nhưng anh xem hành vi của cô ta đi, nhất định là muốn có quan hệ đó với anh.”
“Ừm, hôm nay mới phát hiện, nên mới kêu cô tới!”
“Hả...”
Cho nên Lăng Tiêu kêu cô tới là để chắn đào hoa cho hắn à? Đáp án này đột nhiên làm cô cảm thấy thật sảng khoái là như thế nào?
“Nếu anh không có ý với người ta thì về sau tốt nhất nên giữ khoảng cách, nếu cô ta lại gặp phải chuyện như tối hôm qua thì anh bảo Bạch quản gia đi đi.”
Rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo Bạch quản gia xuống nước.
“Ừm!”
Ừm?
Hắn, hắn, hắn đồng ý?
Sự thản nhiên của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, à, vừa mừng vừa sợ.
Không khí này rất thích hợp chạm vào cấm kỵ nào đó, tỷ như hỏi mẹ của cún con là ai. Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương đến mức tim đập nhanh như sấm, lúc này một tiếng chuông gây mất hứng vang lên.
“Tôi đi nghe điện thoại.”
Cái tên nào không có mắt vậy, Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng thầm mắng.
Là trung tâm giám định gọi tới, đã có kết quả giám định DNA, thông báo cô đi lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm nhìn Lăng Tiêu một cái, bình tĩnh trả lời: “À, đã biết, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, không khí trước đó đã biến mất.
Thịnh Hoàn Hoàn rất tiếc hận, đôi tay chống khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp nhìn Lăng Tiêu ở đối diện, nếu ngày nào người này cũng hiền hoà như thế thì tốt rồi!
Cũng may nội tâm Lăng Tiêu rất vững vàng, bị Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm như thế vẫn không cảm thấy gì, mãi đến khi cái bụng được thỏa mãn mới buông đũa xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cất hộp cơm đi: “Tôi đi về, buổi chiều còn phải đến đoàn xe.”
Lăng Tiêu gật đầu, không giữ cô lại.
Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn kéo cửa ra, giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau: “Cái cô nên biết thì có thể hỏi, không nên biết đừng đi tò mò.”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trắng đi, có phải hắn đã biết cái gì không?
Nhưng cái gì có thể hỏi, cái gì lại không nên hỏi?
Đáng tiếc, cô không dám hỏi nhiều nữa mà vội vàng rời khỏi Lăng thị.
Sau khi lên xe Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy điện thoại ra, tiến vào group chat, trước mặt đều là Lăng Kha đang mắng Lam Nhan không biết xấu hổ, mưu mô xảo quyệt.
Vừa rồi mở loa ngoài nên Lăng Kha và Nam Tầm đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Lam Nhan, mãi đến khi cuộc gọi từ bệnh viện làm gián đoạn.
Kéo xuống là đánh giá của họ đối với Lăng Tiêu
Nam Tầm “Lăng Tiêu thật làm người ta bất ngờ.”
Lăng Kha “Nếu anh ta không nói dối thì cho tớ một tá anh chồng như vậy đi, năng lực soi kỹ nữ quá cao siêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất kiêu ngạo “Hôm nay Lăng Tiêu thật sự làm tớ bất ngờ, gả cho anh ta lâu như thế, hôm nay là ngầu nhất.”
Nam Tầm “Nếu Cố Nam Thành được một nửa... Thôi, nói đến cũng vậy thôi.”
Kết thúc trò chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến bệnh viện lấy kết quả.
Kết quả chứng minh Lăng Tiêu và Tích Nhi là anh em ruột.
Kết quả này làm Thịnh Hoàn Hoàn thực kích động: “Là anh em ruột cùng cha cùng mẹ đúng không?”
Nhưng y tá lại cảm thấy khó khăn: “DNA chỉ có thể chứng minh họ có quan hệ huyết thống, nhưng không thể bảo đảm là cùng cha mẹ, cái này phải làm xét nghiệm AND khác.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đến nay cha ruột của Lăng Tiêu còn ở trong tù, An Lan cũng không ở Hải Thành, làm sao cô làm xét nghiệm ADN cho họ được?
Xem ra đã bận rộn không công một hồi, kết quả chỉ có thể chứng minh dì Hà không lừa cô thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn xé kết quả giám định, cô cảm thấy Lăng Tiêu đã nhận ra cái gì, cô không thể tiếp tục điều tra chuyện này, cũng không có cách nào tra nữa.
Sau khi đi ra từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút nhụt chí, cô an ủi mình: Tôi đã cố hết sức, chỉ là kết quả không được như mong muốn!
Sau khi trở về từ trung tâm giám định, Thịnh Hoàn Hoàn nhạy bén thấy được Trần Do Mỹ, tuy rằng cô ta đeo kính râm, nhưng cô vẫn nhận ra.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dừng xe, nhìn Trần Do Mỹ đi vào một quán cà phê, vì thế lén đi theo.
Sau đó, cô nhìn thấy Cố phu nhân, Cố Nam Thành lại không có mặt.
Cho nên là Cố phu nhân và Trần Do Mỹ lén lút ra ngoài nói chuyện?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống ở vị trí cách họ không xa, đáng tiếc không thể đến gần quá, sợ bị họ phát hiện.
Trần Do Mỹ ngồi xuống đối diện Cố phu nhân, tháo kính râm xuống, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Bác gái.”
Nhưng Cố phu nhân lại không niềm nở gì, không che giấu chán ghét và khinh thường trong lòng: “Được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, rời khỏi Nam Thành.”
Nụ cười ngoan ngoãn của Trần Do Mỹ lập tức cứng lại, trên gương mặt trong trẻo tràn đầy kinh hoảng, chân tay luống cuống: “Bác gái, có phải con làm sai gì không? Con và Nam Thành là thật lòng yêu nhau.”
Cố phu nhân khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Đừng diễn, tôi đã gặp nhiều loại phụ nữ như cô, Nam Thành không thấy rõ gương mặt thật của cô, tôi thì quá rõ rồi, cách Nam Thành xa một chút, thứ phụ nữ như cô không xứng với nó, đừng mơ bước vào cửa Cố gia.”
Hốc mắt Trần Do Mỹ đỏ bừng, nước mắt lập loè: “Bác gái, xin bác đừng như vậy, con và Nam Thành vất vả lắm mới đến được với nhau, xin bác đừng tàn nhẫn như thế, con thật sự rất yêu anh ấy, mất ảnh con sẽ chết.”
Nhìn gương mặt âm trầm của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn biết mình xong rồi.
Nhưng cô lại cảm thấy mình không sai, đành phải căng da đầu nói: “Rất tức giận đúng không, lúc ấy tôi cũng giận như anh bây giờ đó, anh còn kêu tôi cút, tôi cũng có tự tôn mà.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất oan ức.
Lúc này Lăng Tiêu đã đứng lên, nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt như đao, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn bị đông lạnh đến cả người run run, Lăng Tiêu không dùng đến bạo lực gia đình đó chứ?
Không, hiện tại nhìn hắn như muốn trực tiếp bóp chết cô hơn!
Thịnh Hoàn Hoàn nuốt một ngụm nước miếng, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cái kia... Đồ ăn sắp nguội lạnh kìa.”
Lăng Tiêu cúi người ép sát về hướng cô, như mãnh thú lao ra khỏi lồng giam, sau đó nhào đến muốn xé nát cô ra.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn xanh lè, tiếp tục giãy giụa hấp hối: “Vết thương trên tay anh còn chưa lành, tôi bôi thuốc giúp anh nha?”
Vô dụng!
Nhìn Lăng Tiêu càng ngày càng gần, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được muốn chạy trốn, vừa hành động thì đã bị túm trở về, sức nặng trên người làm cô không thể trốn được.
“Đá tôi?” Lăng Tiêu chống một tay bên tai Thịnh Hoàn Hoàn, tay còn lại đặt trên cổ cô, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi dưới thân: “Cô là người đầu tiên dám đá tôi, giờ lá gan càng lúc càng lớn, cô nói tôi nên trừng phạt thế nào mới làm cô nhớ kỹ được?”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy sau lưng phát lạnh, bàn tay trên cổ họng chỉ cần hơi dùng sức là có thể vặn gãy cổ mình: “Anh... muốn thế nào?”
“Hiện tại biết sợ?” Lăng Tiêu cưỡng ép nâng cằm cô lên.
“... Đúng.”
Cô hối hận!
Nhớ lại thủ đoạn tra tấn người của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hai chân nhũn ra, không khỏi cầu nguyện cho bản thân.
Nhưng trọng lượng trên người lại đột nhiên biến mất, Lăng Tiêu buông cô ra rồi nằm xuống bên cạnh, sau đó thì không làm gì nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc hôm nay Lăng Tiêu mệt nên quyết định tạm tha cho cô.
Lúc này chính là cơ hội để cô thể hiện: “Tôi bôi thuốc cho anh.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy, xách hòm thuốc qua ngồi ở mép giường.
Vết thương trên tay Lăng Tiêu đã đóng vẩy, thêm mấy ngày nữa là lành, hắn không ngăn cản Thịnh Hoàn Hoàn mà mặc cho cô ôm cánh tay mình xum xoe.
Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, sợi tóc dài rũ lên ngực Lăng Tiêu, nó lay động làm ngực hắn cũng ngứa ngấy.
Ở góc độ này không nhìn thấy cái gì cả, chỉ thấy được bàn tay nhỏ trắng nõn của cô bận rộn trên cánh tay hắn.
Sợi tóc rũ lên ngực hơi lạnh, mang theo mùi hương nhàn nhạt như thấm vào ruột gan.
Lăng Tiêu nhịn không được nâng bàn tay không bị thương lên, vén sợi tóc dài của cô ra sau tai, vừa lòng nhìn lỗ tai nhỏ đáng yêu và mặt nghiêng xinh đẹp của cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lăng Tiêu càng cảm thấy cô trắng nõn ngon miệng.
Bị Lăng Tiêu nhìn chằm chằm như thế, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không được tự nhiên, cứ như mình là con thỏ bị mãnh hổ theo dõi, có thể sẽ bị hắn thuận miệng nuốt mất.
Thịnh Hoàn Hoàn tăng nhanh tốc độ, muốn mau chóng kết thúc cảm giác mờ ám làm người ta khẩn trương này.
Một lát sau, rốt cuộc cô cũng có dũng khí nhìn về phía Lăng Tiêu: “Xong rồi.”
Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt sắc bén lại cực nóng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, tà khí lại quyến rũ: “Hôn tôi.”
“A?”
Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô rồi kéo mạnh, khi cô kinh hoảng thì hắn lại mở miệng lặp lại: “Hôn tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nằm đè lên ngực hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to, dáng vẻ kinh sợ đặc biệt ngốc nghếch đáng yêu, thành công lấy lòng Lăng Tiêu.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của cô, ngón cái nhẹ nhàng phất qua nơi đó, tiếp theo ấn đầu cô xuống...
Hắn luôn cảm thấy hôn môi là một chuyện thực ghê tởm, mãi đến ngày đó mất khống chế hôn cô, từ đó về sau không thể cứu vãn, hương vị của cô sẽ làm người ta nghiện!
Thịnh Hoàn Hoàn run rẩy, tìm được tay Lăng Tiêu rồi đan xen mười ngón với hắn, cứ như làm vậy có thể mang đến cho cô sức mạnh.
Khi cô cảm thấy sắp hít thở không thông thì một tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy hắn: “Điện thoại.”
Lăng Tiêu đen mặt duỗi tay lấy điện thoại qua, trực tiếp tắt máy, cúi đầu lại hôn cô lần nữa. Nhưng tiếng chuông cứ bám riết mà không ngừng vang lên.
Lúc này Lăng Tiêu khẽ mắng một tiếng, không kiên nhẫn nghe máy: “Có việc gì?”
Nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được muốn cười.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng trầm xuống.
Cô nghe thấy giọng nói của một cô gái, hình như là Lam Nhan, cô ta đang cầu cứu Lăng Tiêu: “A Tiêu cứu em, em ở Long Đồ, em bị người ta tính kế, anh mau tới cứu... A...”
Đối phương còn chưa nói xong thì đột nhiên hét lên một tiếng, điện thoại đã bị cắt đứt.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi thở trên người Lăng Tiêu đột nhiên giảm đến điểm đóng băng, hắn lập tức ngồi dậy gọi điện thoại, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo khủng bố: “Long Đồ, anh nghe đây, Lam Nhan bị người tính kế ở khách sạn của anh.. Không biết? Vậy lập tức đi tìm, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì anh chờ bị chôn cùng đi.”
Kết thúc cuộc gọi, Lăng Tiêu lại gọi một cú điện thoại khác: “Vân Kỳ, Lam Nhan gặp chuyện ở Long Đồ, anh lập tức dẫn người qua xem, nhớ phải nhanh.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu cầm áo khoác vội vàng ra cửa.
Ngay lúc Lăng Tiêu bước ra cửa phòng, Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại: “Lăng Tiêu.”
Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhớ tới cô, quay đầu lại nhìn về phía cô và nói: “Cô ngủ đi, không cần chờ tôi.”
Nói xong Lăng Tiêu liền rời đi, không có cả một câu giải thích.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân phát lạnh, bất giác quấn chặt mình lại, rõ ràng tránh được một kiếp nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao trong lòng lại rất buồn phiền!
Nhìn Lăng Tiêu có vẻ rất lo cho Lam Nhan, khó trách cô ta dám kêu gào trước mặt cô, trắng trợn khiêu khích muốn thay thế vị trí của cô, cảm giác này thật cmn khó chịu.
Nếu đêm nay người bị tính kế là cô thì Lăng Tiêu có khẩn trương như thế không?
Đáng tiếc không ai có thể trả lời Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng không muốn lo sợ không đâu, chỉ nhắm mắt lại, nói với mình không sao cả, nếu Lam Nhan thật sự có thể thu phục Lăng Tiêu thì chưa chắc không phải chuyện tốt với cô.
Nhưng cô lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Không biết có phải Lam Nhan thật sự xảy ra chuyện hay không, dù sao đến nửa đêm Lăng Tiêu vẫn chưa trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không được, rất muốn gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu, hỏi hắn có trở về hay không, hỏi có phải hắn ở bên Lam Nhan không.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương lúc nãy của Lăng Tiêu, cuối cùng cô vẫn không gọi.
Nếu Lam Nhan thật sự xảy ra chuyện, cô gọi qua là đâm vào họng súng. Cô cũng không muốn làm bộ làm tịch đi quan tâm sự sống chết của Lam Nhan, cứ làm bộ chưa xảy ra chuyện gì là lựa chọn an toàn nhất.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn buông điện thoại xuống, sau nửa đêm rốt cuộc cũng nặng nề ngủ say.
Cả đêm hôm đó Lăng Tiêu không về, sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thì bên cạnh vẫn lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn như bình thường, đứng dậy làm cơm sáng, chăm sóc Lăng Thiên Vũ, mãi đến khi nhận được điện thoại của Lăng Kha...
“Hoàn Hoàn, tối hôm qua Lăng Tiêu không về nhà đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Sao cậu biết?”
Chương 192: Lam Nhan thích hợp với căn nhà này hơn cô
Tiếng nói phẫn nộ của Lăng Kha truyền đến từ bên kia: “Vừa rồi tớ thấy anh ta và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn, cặn bã, rác rưởi, vậy mà tớ còn tưởng nghĩ anh ta không giống với những người đàn ông khác.”
Sáng sớm tinh mơ, một đôi nam nữ cùng đi ra từ khách sạn thật sự làm người ta rất khó mà không nghĩ nhiều, hơn nữa Lăng Tiêu cũng cả đêm không về.
Thịnh Hoàn Hoàn không giải thích thay cho Lăng Tiêu, lời nói rất lạnh nhạt: “Tối hôm qua Lam Nhan gọi điện thoại cầu cứu Lăng Tiêu, hình như xảy ra chuyện gì, cô ta bị thương à?”
Lăng Kha khó nén căm giận: “Tay chân lành lặn, bước chân nhẹ nhàng, trang điểm tinh xảo, bị thương cái gì?”
“À! Thì ra không bị thương!”
Không bị thương, lại bị sợ hãi, cho nên Lăng Tiêu an ủi cô ta cả đêm!
“Hả? Vậy thôi sao?”
“Bằng không còn có thể làm gì?”
Giọng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bình tĩnh, cô tiện tay cầm một cây măng tây qua cắt từng khúc từng khúc một, mãi đến khi bầm thây “Nó” thành vạn mảnh mới phát hiện chưa lột vỏ.
Cô hơi ảo não mà rửa sạch mấy mảnh vụn, vừa cất dao đi thì tiếng chuông lại vang lên.
Là một dãy số lạ.
Là ai?
Mang theo nghi hoặc, Thịnh Hoàn Hoàn ấn nghe máy: “Alo.”
“Hoàn Hoàn, anh là Mộ Tư.”
Giọng nói đã lâu không nghe thấy của Mộ Tư truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh lẽo, vẫn quen thuộc như vậy, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy như đã qua mấy đời.
Đã thật lâu thật lâu cô không nhớ tới nữa cái tên Mộ Tư, bóng dáng và tươi cười của anh. Cô cho rằng mình đã quên, nhưng lúc này giọng nói quen thuộc kia như một tảng đá rơi thẳng vào trái tim bình tĩnh của cô, tạo nên từng vòng gợn sóng, thật lâu không thể tiêu tan.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là muốn tắt máy, Mộ Tư như đoán ra suy nghĩ của cô, không đợi cô đáp lại liền nói: “Có thể gặp một lần không, anh có một số việc muốn nói với em, là về Lăng Tiêu.”
Về Lăng Tiêu?
Sao Mộ Tư lại biết chuyện của Lăng Tiêu, anh ta điều tra Lăng Tiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn co ngón tay lại, im lặng một lát rồi nói: “Tôi sẽ không nghe lời đồn đãi về mọi chuyện của Lăng Tiêu, cho nên xin lỗi tôi không có hứng thú.”
Ánh mắt Mộ Tư trầm xuống: “Hoàn Hoàn, em tin tưởng hắn như vậy sao?”
“Đúng, tôi tin tưởng anh ấy.” Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất chắc nịch, không có chút do dự nào: “Nếu không có chuyện gì khác...”
“Tối hôm qua Lăng Tiêu không trở về đúng không, hắn và Lam Nhan ở bên nhau.” Mộ Tư gấp không chờ nổi muốn Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu không phải người tốt, người đàn ông này không thật lòng, không đáng để cô dựa vào.
“Tối hôm qua Lam Nhan bị nhà làm phim bỏ thuốc ở khách sạn Long Đồ, may mà Long Đồ dẫn người lập tức chạy tới, không bao lâu sau cô ta đã được Lăng Tiêu mang đi, không đến bệnh viện, mà là đi Thịnh Thế Danh Môn gần nhất.”
Giọng nói ôn hoà của Mộ Tư tăng thêm chút âm trầm: “Hoàn Hoàn, em biết ý anh chứ?”
“Ý anh còn không phải là Lăng Tiêu giúp Lam Nhan giải độc, anh ta ăn nằm với Lam Nhan, cho nên tối hôm qua mới không trở về.”
Đúng, Mộ Tư có ý này, Lăng Tiêu có người phụ nữ bên ngoài, hắn không phải người tốt.
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó hỏi lại Mộ Tư: “Lúc ấy anh ở hiện trường?”
Mộ Tư hơi giật mình: “Không có.”
“Vậy sao anh biết, anh đang điều tra Lăng Tiêu?”
Đối mặt với sự hung hăng của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư không biết làm sao, Thịnh Hoàn Hoàn như vậy làm anh ta cảm thấy thật xa lạ: “Đúng, anh đang điều tra hắn.”
“Bởi vì tôi?”
“Đúng vậy.”
“Anh có tư cách à?”
Cổ họng Mộ Tư căng thẳng, lời đến miệng lại chậm chạp nói không nên lời.
Thịnh Hoàn Hoàn lý trí lại lạnh nhạt: “Lăng Tiêu là dạng người gì, anh ta ở bên ngoài làm gì không cần anh tới nói cho tôi biết, đó là chuyện giữa tôi và anh ta, mong rằng sau này Mộ tổng biết tự trọng, đừng lại...”
“Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, cái này em cũng không để bụng sao?”
Mộ Tư không thể chịu nổi những câu nói lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn, tựa như một con dao xẻo vào tim anh ta, cho nên trước khi Thịnh Hoàn Hoàn nói ra những lời càng đả kích thì anh đã lên tiếng cắt ngang lời cô.
Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ?
Không, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ cô nhất định đang xuất hiện ảo giác, cún con đáng yêu như vậy, sao Lam Nhan lại là mẹ cậu bé được.
“Lam Nhan là nghệ sĩ của truyền thông Thiên Vũ, trước kia cô ta chẳng có tên tuổi gì ở Mỹ, vừa về nước lại được công ty nâng đỡ, không đến một năm đã hot khắp đại giang nam bắc.”
Không nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại, Mộ Tư biết cuối cùng cô đã nghe lọt tai những lời mình nói: “Một năm trước Lăng Tiêu mới thu mua truyền thông Thiên Vũ, sau đó Lam Nhan trở lại, còn gia nhập Thiên Vũ, anh hoài nghi sở dĩ Lăng Tiêu đầu tư vào ngành giải trí là vì lót đường cho Lam Nhan.”
Lăng Tiêu thu mua truyền thông Thiên Vũ là vì lót đường cho Lam Nhan?
Suy nghĩ liên tục thay đổi, sau một lúc lâu giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên: “Vớ vẩn, nếu thật như anh nói thì vì sao Lăng Tiêu lại cưới tôi?”
Lam Nhan là mẹ của Thiên Vũ, Lăng Tiêu còn vương vấn tình xưa, cố ý thu mua truyền thông Thiên Vũ để nâng đỡ cô ta, vậy vì sao Lăng Tiêu cưới cô?
Nếu đúng như Mộ Tư đã nói thì người Lăng Tiêu cưới phải là Lam Nhan, còn liên quan gì đến Thịnh Hoàn Hoàn này nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn không phải ngốc, cô còn có thể nhìn rõ vấn đề này.
Mộ Tư vững vàng hỏi lại: “Vậy vì sao hắn lo lắng cho Lam Nhan như thế?”
Thịnh Hoàn Hoàn bất giác siết chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới buông ra: “Cảm ơn anh đã nói những chuyện này cho tôi biết, nhưng tôi hy vọng anh dừng quan tâm tôi ở đây và đừng điều tra Lăng Tiêu nữa.”
Không đợi Mộ Tư đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã tắt máy.
Mộ Tư ngồi trên xe lăn, nhìn màn hình đã tối xuống, trên gương mặt ôn hoà tuấn tú có thêm tia hung ác, anh ta không tin cô còn có thể ở lại bên cạnh Lăng Tiêu như không có việc gì.
Sở dĩ cô gả cho Lăng Tiêu là vì bị Trần Văn Hưng ép tới đường cùng, hiện tại Trần Văn Hưng vào tù, nguy cơ của Thịnh gia đã được giải trừ, cô ở lại bên cạnh Lăng Tiêu là vì biết ơn, hiện tại đã biết đến sự tồn tại của Lam Nhan, cô còn có thể giả vờ như chưa xảy ra cái gì sao?
Mộ Tư click mở ảnh chụp thu được tối hôm qua rồi ấn gửi đi.
Mấy tấm ảnh này đều là Lăng Tiêu ôm Lam Nhan, một tấm là đi ra từ khách sạn Long Đồ, một tấm là lên xe, một tấm là bước vào Thịnh Thế Danh Môn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại với Lăng Kha, Lam Nhan căn bản không bị thương, Lăng Tiêu ôm Lam Nhan là vì cô ta bị kinh sợ, hoặc là thật sự bị bỏ thuốc?
Đáng tiếc màn ảnh cách quá xa, Thịnh Hoàn Hoàn không thấy rõ sắc mặt của Lam Nhan, chỉ có thể thấy cô ta vòng tay qua cổ Lăng Tiêu, chôn mặt vào cổ hắn.
Canh tràn ra khỏi nồi, vang lên “Ùng ục”
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại, vội vàng tắt lửa đi.
Nhìn hơi nóng bay lên từ trong nồi, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó với Lam Nhan.
“Lam tiểu thư đã là bạn của Lăng Tiêu, không bằng đến nhà tôi ngồi chơi, tôi gả vào Lăng Phủ lâu như thế mà vẫn chưa thấy cô đến nhà bao giờ, chẳng lẽ là ghét bỏ Lăng gia không đủ lớn?”
“Thịnh tiểu thư nói đùa, hôm nào tôi nhất định sẽ tới cửa chào hỏi, chỉ mong khi đó Thịnh tiểu thư còn ở Lăng Phủ.”
Khi đó Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lam Nhan lấy tự tin từ đâu ra. Hiện tại cô đã biết!
Thì ra cô ta chính là mẹ ruột của Thiên Vũ. Lúc ấy Lam Nhan nhất định đang thầm cười chê cô không biết tự lượng sức mình!
Hiện giờ nhờ lại cuộc đối thoại đó, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy vô cùng châm chọc, có lẽ Lam Nhan thích hợp với căn nhà này hơn cô...
Chương 193: Y thuật của ông ngoại còn cao siêu hơn cả Đường Dật?
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Lăng Thiên Vũ tung ta tung tăng đi đến, đại khái là đói bụng, cậu nắm ống quần cô mà nhìn về hướng cái nồi toả hơi nóng kia.
Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó có thể chấp nhận cậu là con trai của Lăng Tiêu và Lam Nhan.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn thất thần, Lăng Thiên Vũ kéo kéo ống quần cô, chỉ chỉ cái nồi sôi ùng ục, sau đó vuốt bụng, đôi mắt sạch sẽ trong trẻo đáng thương nhìn cô.
Chỉ một ánh mắt đã làm Thịnh Hoàn Hoàn đầu hàng, cô xoa xoa đầu cậu nhóc, tuy rằng trong lòng nặng nề, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Đói bụng à, đi rửa tay là xong ngay.”
Lăng Thiên Vũ gật đầu, lập tức nghe lời mà đi rửa tay.
Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng bếp liền thấy Lăng Thiên Vũ ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ ngoan ngoãn kia làm người ta đau lòng.
Hôm nay cô gói hoành thánh nhân tôm tươi, tương đối phí thời gian, cô nhìn cậu nhóc ăn say mê, vốn nên cảm thấy tự hào, nhưng lại không nén được chua xót!
Sau khi ăn xong, Lăng Thiên Vũ cầm một bức họa đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn, khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần ngượng ngùng.
Cậu nhóc vẽ một đầu bếp đội mũ cao, một tay cầm nồi xẻng, một tay cầm cúp, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhìn một hồi mới phát hiện đầu bếp này là cô.
Cho nên cậu nhóc đang khẳng định và khen ngợi tay nghề nấu nướng của cô?
Nhìn bức họa này, chút nặng nề trong lòng cũng biến mất, Thiên Vũ là Thiên Vũ, dù cậu là con ai cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu là cún con của cô, cún con tri kỷ.
“Đẹp ghê, Thiên Vũ giỏi quá.” Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ nhận lấy, bỗng nhớ tới bức tranh làm Lăng Thiên Vũ mất khống chế, cậu từng nói hai ác ma trong tranh là ba mẹ.
Nếu Lam Nhan là mẹ Thiên Vũ, vậy nữ ác ma mang giày cao gót dẫm lên tay Thiên Vũ còn không phải là Lam Nhan?
Thiên Vũ nói nam ác ma kia không phải Lăng Tiêu, hơn nữa Thiên Vũ sợ Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa nên đã xé bỏ vứt vào bồn cầu, còn bảo cô giữ bí mật cho cậu.
Thiên Vũ làm như vậy là không muốn Lăng Tiêu biết mình từng bị ngược đãi, hay là không muốn Lăng Tiêu biết là ai ngược đãi cậu, hoặc là cậu đang bảo vệ cho hai kẻ ngược đãi kia?
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng thấy ớn!
Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, người duy nhất có thể cho cô đáp án chỉ có cậu nhóc trước mắt. Nhưng làm như vậy không khác gì lại xé toạc vết thương của cậu.
Chung quy Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không đành lòng, cậu nhóc vừa mở lòng mình một chút, cô hy vọng cậu vĩnh viễn đừng nhớ tới những quá khứ hắc ám đó.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân, cô dẫn Lăng Thiên Vũ trở về Thịnh gia, Thịnh Tư Nguyên và Chúc Văn Bội đều có mặt, nhưng lại không nhìn thấy gia đình Thịnh Giai Minh.
“Ông ngoại, bà ngoại, sao nhà cậu không tới?”
Thịnh lão thái thái trả lời: “Cậu và mợ con đang bận chuyện hiệu thuốc, không rảnh lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Không bao lâu nữa là khai trương đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn biết cuối cùng mẹ vẫn cho cậu hai cửa hàng, cô không có gì phàn nàn về cậu, nhưng lại chướng mắt bộ mặt tham lam của Hứa Hương Tuyết, chỉ cầu mong bà ta và Thịnh Đình Đình biết đủ và cảm ơn.
Thịnh lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa là khai trương.”
Thịnh lão thái thái lại hỏi Thịnh Hoàn Hoàn về chuyện tầng hầm, cái này liên quan đến việc nhà của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nói nhiều với họ, chỉ nói ra dì Hà lén nuôi con, tâm trí không được đầy đủ, rất đáng thương.
Đều là người khôn khéo, họ nghe ra mập mờ trong lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng biết không tiện hỏi nhiều, chỉ cần không uy hiếp đến Thịnh Hoàn Hoàn là được.
Hàn huyên một lát, Cố phu nhân dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai cụ mặc đường trang và sườn xám trước mắt mới phản ứng chậm mà đoán được họ có chuyện muốn nói với cô: “Ông bà gọi con đến là có chuyện muốn nói sao?”
Điều đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến là Thịnh Xán.
Thịnh Xán đã hôn mê hơn hai tháng, đến nay vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cô lo ông ngoại bà ngoại sẽ nói ra kết quả làm cô khó có thể chấp nhận.
Thịnh lão thái thái nhìn về phía ông lão bên cạnh: “Bà và ông ngoại con thật sự có chuyện muốn nói.”
Nhìn dáng vẻ thận trọng của hai cụ, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn bất giác cứng đờ.
Rốt cuộc bàn tay quay hạch đào của Thịnh Tư Nguyên cũng dừng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con có hứng thú học trung y không?”
“Học trung y?” Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thở ra, thì ra không phải chuyện của ba: “Sao ông bà lại đột nhiên hỏi như thế?”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác không thể hiểu được, cô chưa từng tiếp xúc y học, huống chi là trung y.
Phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong dự đoán của Thịnh Tư Nguyên: “Việc này hơi đột ngột, nhưng không sao, con có thể suy xét kỹ, nếu hiện tại con còn chưa có mục tiêu cuộc đời thì học y cũng là lựa chọn không tồi.”
Có tùy tiện quá không?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Không phải chị họ đang học sao, hơn nữa con chẳng có cơ sở gì cả, hiện tại bắt đầu học có muộn quá không?”
Mắt Thịnh Tư Nguyên sáng ngời: “Không muộn, không muộn, chỉ cần con muốn học thì lúc nào cũng không muộn, còn chị họ con, con cũng thấy rồi, tâm tính nó quá giống mẹ nó... Ai!”
Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nhận xét về tâm tính của Thịnh Đình Đình, nhưng cô thật sự chưa từng suy xét chuyện học y, cái này làm cô thực khó xử.
Thịnh lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, kéo tay cô qua nhẹ nhàng vỗ: “Con bé ngốc này, con không cần vội trả lời ông bà, suy xét cho kỹ đi, đúng lúc bà và ông ngoại con phải đến Hàn Quốc một chuyến, lúc trở về trả lời ông bà cũng không muộn.”
“Ông bà muốn đi Hàn Quốc?”
Hai cụ vừa về nước không lâu, sao lại muốn đi Hàn Quốc?
Thịnh lão thái thái cũng thực nghi hoặc: “Con không biết? Tối hôm qua Lăng Tiêu dẫn Đường Dật tới tìm ông ngoại con, mời ông bà đi Hàn Quốc một chuyến, có một bệnh án rất khó giải quyết.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Tối hôm qua Lăng Tiêu đi tìm ông bà sao, mấy giờ?”
Thịnh lão thái thái nghĩ nghĩ: “Rất trễ, bà với ông ngoại con đã ngủ rồi, chắc khoảng 12h đến 1h gì đấy, Lăng Tiêu không nói với con à?”
12h đến 1h, lúc ấy Lăng Tiêu đang ở chung phòng với Lam Nhan trong Thịnh Thế Danh Môn mới đúng. Nói như thế, tối hôm qua Lăng Tiêu đưa Lam Nhan đến khách sạn xong thì đã rời đi?
Không biết vì sao, cảm giác nặng nề trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở thành hư không.
“Hoàn Hoàn?”
“À, hôm nay con dậy trễ, Lăng Tiêu đã đến công ty, cho nên anh ấy còn chưa kịp nói chuyện này với con.” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giải thích, ngẫm nghĩ xong lại hỏi: “Có phải người bệnh kia họ Hàn không?”
“Đúng, con cũng biết à?”
“Dạ, tối qua Lăng Tiêu có nói với con.”
Trước kia Hàn Tín phu nhân tới Hải Thành là để tìm bác sĩ cho Hàn lão gia tử, cuối cùng bị Đường Dật giành được, buổi tiệc lần đó cô cũng có mặt, cho nên mới biết rõ như vậy.
Xem ra bệnh của Hàn lão gia tử còn nghiêm trọng hơn dự đoán, cả Đường Dật đều bó tay hết cách.
Nhưng sao Lăng Tiêu và Đường Dật lại tìm tới ông ngoại, chẳng lẽ y thuật của ông ngoại còn cao siêu hơn Đường Dật?
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình cần tìm hiểu về ông bà ngoại lần nữa.
Chương 194: Thật trùng hợp, cô cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu à!
Ông bà Thịnh Tư Nguyên nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời xong thì nhìn nhau cười, xem ra tình cảm của đôi vợ chồng son này tốt hơn dự đoán của họ rất nhiều. Trước đó họ còn lo lắng cô gả vào Lăng gia bị khi dễ, xem ra họ đã lo nhiều quá.
Thịnh Hoàn Hoàn nói với hai cụ: “Ông bà ngoại, con sẽ suy xét chuyện ông bà nói, con lên lầu thăm Sam Sam đây.”
“Đi đi con!” Hai cụ cười hiền từ và nói.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, cô luôn nhịn từ tối hôm qua đến bây giờ.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ đầu kia, mang theo chút mệt mỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Tôi về nhà, ông ngoại nói tối hôm qua gặp được anh và Đường Dật.”
“Ừ, có một số việc tìm bọn họ.”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn bấm vào mảnh lá trên bồn cảnh, đâm ra từng dấu móng tay: “Tối hôm qua anh... Không phải đi Long Đồ sao?”
Một lát sau giọng của Lăng Tiêu mới vang lên: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Muốn hỏi cái gì?
Tối hôm qua hắn không về nhà cả đêm, làm vợ hắn, cô có quyền hỏi đến!
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Sáng hôm nay Lăng Kha thấy anh và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn Thịnh Thế.”
“Ừm.”
“Ừm?”
Chỉ như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn đoán trước được có khả năng Lăng Tiêu sẽ lười giải thích với cô, nhưng như vậy không khỏi quá có lệ!
“Tối hôm qua Lam Nhan bị người ta bỏ thuốc ở Long Đồ, tôi đưa cô ta đến Thịnh Thế, Đường Dật giải thuốc cho cô ta, sau đó cùng tôi đến thành Tây gặp ông ngoại cô, giải thích như vậy cô vừa lòng chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vừa lòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Lăng Tiêu, nhưng hắn đột nhiên nói nhiều như vậy làm cô rất bất ngờ: “Vậy buổi sáng hôm nay sao anh lại cùng Lam Nhan đi ra từ khách sạn.”
“Cô cũng thắc mắc nhiều thật.” Hình như tâm tình Lăng Tiêu không tồi nên cũng nói nhiều: “Tối hôm qua tôi và Đường Dật ở phòng kế bên Lam Nhan, còn có gì muốn hỏi không?”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn bất giác hơi nhếch lên: “Không có, tôi chỉ không ngờ ông ngoại lại lợi hại như thế.”
Cho nên cô hỏi nhiều như vậy là vì biểu đạt ý này?
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừm” một tiếng: “Tối hôm qua Đường Dật có nhắc đến với tôi, thật sự hơi bất ngờ.”
“Là dạng lợi hại như thế nào?”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cô trực tiếp hỏi họ không phải càng nhanh à?”
“Không nói thì thôi, vừa rồi ông ngoại còn hỏi tôi có muốn học y không, học y có tính là không làm việc đàng hoàng không?”
Lăng Tiêu cười nhẹ: “Cô nói đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn ảo não: “Nhưng ba muốn tôi đi theo con đường làm ăn.”
“Cô không có năng khiếu làm ăn.” Lăng Tiêu trả lời vừa nhanh lại chắc chắn.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút bực bội: “Anh đừng có khinh người, chỉ cần tôi muốn học thì không có gì là không được.”
Trong khoảng thời gian gần đây, cô vẫn luôn học tập, có không ít tâm đắc, kỳ thật cũng không khó như tưởng tượng.
Lăng Tiêu hỏi lại một câu: “Vậy cô thích không?”
Vậy cô thích không?
Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn ở cổ họng.
Không thích, không thích chút nào cả.
“Đời người có quá nhiều biến cố, mọi chuyện đâu thể đều được như mong muốn.”
Nếu thích thì những năm trước cô đã đi học rồi, hiện tại chăm chỉ là vì có quá nhiều trách nhiệm trên vai, cô không thể không gánh vác.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn muốn nghe một lời hứa hẹn biết chừng nào.
Nhưng Lăng Tiêu không nói cái gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình nhất định là điên rồi, sao lại ôm chờ mong với Lăng Tiêu, cuộc hôn nhân của họ tồn tại quá nhiều nhân tố không xác định, có thể sẽ sụp đổ vào mọi lúc.
Một người không yêu cô, không muốn để cô mang thai con của hắn thì cớ sao cô lại ôm hy vọng này?
Tâm tình đột nhiên trở nên đặc biệt nặng nề, Thịnh Hoàn Hoàn muốn kết thúc trò chuyện, lúc này giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên: “Trưa cô nấu cơm đi, đưa một chút lại đây cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp từ chối thì điện thoại đã tắt máy.
Khi nấu cơm, Thịnh lão thái thái đứng bên cạnh hỗ trợ cô, còn kể về những chuyện thú vị xảy ra khi trị bệnh ở nước ngoài, dùng một loạt chuyện xưa nói cho cô biết sự bác đại tinh thâm của trung y.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thú vị, còn rất ghê gớm.
Đúng vậy, có thể cướp người từ tay Tử Thần thật là một điều thật ghê gớm.
…..
Thịnh Hoàn Hoàn từng đến tập đoàn Lăng thị vài lần, người ở đây cơ bản đều quen biết cô, nhưng lần này vẻ mặt họ lại có chút quái dị.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm ra nguyên nhân.
Cô nhìn thấy Lam Nhan ở phòng nghỉ, thật không khéo, cô ta cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đang mở họp nên Lam Nhan phải chờ ở đây, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cũng tương tự.
Không khí làm người ta xấu hổ!
Lúc này có phải cô nên nói một câu: “Trùng hợp vậy, cô cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu à?”
Phòng nghỉ chỉ lớn có chừng này, để tránh làm trò cười cho người ta, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện Lam Nhan, bình tĩnh mở điện thoại ra đăng nhập group chat.
Thịnh Hoàn Hoàn “Đoán xem tớ gặp ai ở công ty của Lăng Tiêu.”
Nam Tầm “Lam Nhan.”
Lăng Kha “Lam Nhan.”
Hai người đáp lại gần như cùng một lúc.
Thịnh Hoàn Hoàn “... Hai người có thiên lý nhãn à?”
Lăng Kha “Tớ có thuận phong nhĩ.”
Nam Tầm “Không khó đoán.”
Thịnh Hoàn Hoàn “Em đưa cơm cho Lăng Tiêu, kết quả Lam Nhan cũng tới đưa cơm, giờ Lăng Tiêu đang mở họp, Lam Nhan ngồi ở đối diện em, em nên làm sao bây giờ?”
Nam Tầm “Địch bất động, ta bất động.”
Lăng Kha “Cmn, cậu còn đi đưa cơm cho Lăng Tiêu???”
Thịnh Hoàn Hoàn “Lăng Tiêu bảo tớ tới... tối hôm qua anh ta không ở bên Lam Nhan, nhưng lại trêu chọc nợ đào hoa, người ta muốn tiếp cận nên lại đây.”
Lăng Kha “Anh ta nói cái gì cậu cũng tin?”
Thịnh Hoàn Hoàn “Anh ta không cần thiết gạt tớ.”
Nam Tầm “Xem lát nữa Lăng Tiêu có phản ứng gì! Hiện tại không tiện kết luận, em bật loa ngoài lên đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bật loa, Nam Tầm và Lăng Kha lập tức nghe được.
Lam Nhan ngồi ở đối diện rốt cuộc cũng có hành động: “Thịnh tiểu thư, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Biết rõ tối hôm qua Lăng Tiêu cả đêm chưa về, lời này là khiêu khích trắng trợn!
Cái cô Lăng Kha này rất có tiềm chất làm tiểu tam.
Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng: “Sắc mặt của Lam tiểu thư không đẹp hơn tôi bao nhiêu, nghe Lăng Tiêu nói tối hôm qua cô bị người ta bỏ thuốc, giới giải trí phức tạp, cô phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Mặt Lam Nhan hơi trầm xuống, cô ta không ngờ Lăng Tiêu lại nói cả chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Trong mắt cô ta xẹt qua một tia phức tạp, tiếp theo như không có việc gì mà cười nói: “Thì ra Thịnh tiểu thư đã biết, nói ra cũng xấu hổ, trước kia Thiên Vũ gặp rất nhiều cuyện không hay, ít nhiều cũng nhờ A Tiêu đứng sau lưng bảo vệ và giúp đỡ, nếu không đâu có tôi của hôm nay. Hôm nay tôi tới là muốn cảm ơn tối hôm qua anh ấy đã chăm sóc tôi cả đêm, nếu cô để ý thì tôi lập tức rời đi.”
Nói xong, Lam Nhan đứng lên.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, sao thay đổi phong cách nhanh quá vậy?
Lúc này mấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, giọng nói của Lăng Tiêu cũng vang lên ngay sau đó: “Sao cô lại tới đây?”
Lời này hiển nhiên không phải hỏi Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Nhan miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, có chút nhẫn nhịn có chút tủi nhục: “Em đang muốn đi, tối hôm qua cảm ơn anh.”
Nói xong, cô ta xách hộp cơm vội vàng rời đi.
Chương 195: Con và Nam Thành là thật lòng yêu nhau
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo bóng lưng Lam Nhan, thật muốn chửi tục một câu “Tiên sư nhà cô”.
Cũng khó trách Thịnh Hoàn Hoàn phẫn nộ như thế, Lam Nhan đi như vậy cứ như đã chịu biết bao tủi nhục từ cô, như thể cô đã làm gì cô ta, người khác sẽ nghĩ cô như thế nào?
Khi không cô lại trở thành kẻ ác hay kiếm chuyện và vô lý!
Cô gái này thật quá mưu mô!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn đứng trước mặt một đám quản lý cấp cao mà vẫn rất khí thế, trông thật tôn quý, lập tức đè ép hết nổi bật của người khác xuống, khiến người ta không dám nhìn gần.
Nhóm quản lý đều là người khôn khéo, họ cúi người chào Thịnh Hoàn Hoàn rồi tan đi như bầy chim.
Nhìn kìa, nhất định họ đều cảm thấy cô bày ra dáng vẻ chính cung, cưỡng chế làm Lam Nhan nhục nhã rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn rất oan ức, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ vô tội: “Tôi chưa làm cái gì cả.”
Nói thế nào cũng là Lam Nhan khiêu khích trước, cô là vô tội!
Hừm, chính là như vậy, cô có làm gì sai!
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu xẹt qua mặt cô, không nhiều lời mà xoay người đi vào văn phòng: “Tiến vào.”
Đây là muốn đóng cửa lại dạy dỗ à?
Thịnh Hoàn Hoàn không gây chuyện nên rất tự tin, thuận tay bỏ điện thoại vào túi, sau đó xách hộp cơm đi vào phòng giám đốc.
Trong phòng lan tỏa mùi cơm, văn phòng lạnh lẽo có thêm chút hương vị khói lửa.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi đối diện Lăng Tiêu, chống khuôn mặt xinh đẹp, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn: “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Vừa rồi lúc Lam Nhan rời đi đã hao tổn tâm huyết đào hố sẵn cho cô, chẳng lẽ Lăng Tiêu không hiếu kỳ các cô đã nói gì ở phòng nghỉ sao?
Lăng Tiêu không nâng đầu lên mà đáp: “Không có.”
“Nhưng tôi có.” Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt nghiêm trang.
Lúc này Lăng Tiêu mới ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn buông tay xuống, nhìn hắn không dời mắt, nhấn mạnh từng chữ một: “Anh và Lam Nhan có quan hệ gì?”
Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau môi, nhất cử nhất động đều đẹp mắt tôn quý: “Không phải quan hệ mà cô nghĩ.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hôm nay tính tình Lăng Tiêu quá tốt, đương nhiên phải được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức ép sát mà hỏi tới cùng: “Nhưng anh xem hành vi của cô ta đi, nhất định là muốn có quan hệ đó với anh.”
“Ừm, hôm nay mới phát hiện, nên mới kêu cô tới!”
“Hả...”
Cho nên Lăng Tiêu kêu cô tới là để chắn đào hoa cho hắn à? Đáp án này đột nhiên làm cô cảm thấy thật sảng khoái là như thế nào?
“Nếu anh không có ý với người ta thì về sau tốt nhất nên giữ khoảng cách, nếu cô ta lại gặp phải chuyện như tối hôm qua thì anh bảo Bạch quản gia đi đi.”
Rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo Bạch quản gia xuống nước.
“Ừm!”
Ừm?
Hắn, hắn, hắn đồng ý?
Sự thản nhiên của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, à, vừa mừng vừa sợ.
Không khí này rất thích hợp chạm vào cấm kỵ nào đó, tỷ như hỏi mẹ của cún con là ai. Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương đến mức tim đập nhanh như sấm, lúc này một tiếng chuông gây mất hứng vang lên.
“Tôi đi nghe điện thoại.”
Cái tên nào không có mắt vậy, Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng thầm mắng.
Là trung tâm giám định gọi tới, đã có kết quả giám định DNA, thông báo cô đi lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm nhìn Lăng Tiêu một cái, bình tĩnh trả lời: “À, đã biết, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, không khí trước đó đã biến mất.
Thịnh Hoàn Hoàn rất tiếc hận, đôi tay chống khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp nhìn Lăng Tiêu ở đối diện, nếu ngày nào người này cũng hiền hoà như thế thì tốt rồi!
Cũng may nội tâm Lăng Tiêu rất vững vàng, bị Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm như thế vẫn không cảm thấy gì, mãi đến khi cái bụng được thỏa mãn mới buông đũa xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cất hộp cơm đi: “Tôi đi về, buổi chiều còn phải đến đoàn xe.”
Lăng Tiêu gật đầu, không giữ cô lại.
Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn kéo cửa ra, giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau: “Cái cô nên biết thì có thể hỏi, không nên biết đừng đi tò mò.”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trắng đi, có phải hắn đã biết cái gì không?
Nhưng cái gì có thể hỏi, cái gì lại không nên hỏi?
Đáng tiếc, cô không dám hỏi nhiều nữa mà vội vàng rời khỏi Lăng thị.
Sau khi lên xe Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy điện thoại ra, tiến vào group chat, trước mặt đều là Lăng Kha đang mắng Lam Nhan không biết xấu hổ, mưu mô xảo quyệt.
Vừa rồi mở loa ngoài nên Lăng Kha và Nam Tầm đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Lam Nhan, mãi đến khi cuộc gọi từ bệnh viện làm gián đoạn.
Kéo xuống là đánh giá của họ đối với Lăng Tiêu
Nam Tầm “Lăng Tiêu thật làm người ta bất ngờ.”
Lăng Kha “Nếu anh ta không nói dối thì cho tớ một tá anh chồng như vậy đi, năng lực soi kỹ nữ quá cao siêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất kiêu ngạo “Hôm nay Lăng Tiêu thật sự làm tớ bất ngờ, gả cho anh ta lâu như thế, hôm nay là ngầu nhất.”
Nam Tầm “Nếu Cố Nam Thành được một nửa... Thôi, nói đến cũng vậy thôi.”
Kết thúc trò chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến bệnh viện lấy kết quả.
Kết quả chứng minh Lăng Tiêu và Tích Nhi là anh em ruột.
Kết quả này làm Thịnh Hoàn Hoàn thực kích động: “Là anh em ruột cùng cha cùng mẹ đúng không?”
Nhưng y tá lại cảm thấy khó khăn: “DNA chỉ có thể chứng minh họ có quan hệ huyết thống, nhưng không thể bảo đảm là cùng cha mẹ, cái này phải làm xét nghiệm AND khác.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đến nay cha ruột của Lăng Tiêu còn ở trong tù, An Lan cũng không ở Hải Thành, làm sao cô làm xét nghiệm ADN cho họ được?
Xem ra đã bận rộn không công một hồi, kết quả chỉ có thể chứng minh dì Hà không lừa cô thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn xé kết quả giám định, cô cảm thấy Lăng Tiêu đã nhận ra cái gì, cô không thể tiếp tục điều tra chuyện này, cũng không có cách nào tra nữa.
Sau khi đi ra từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút nhụt chí, cô an ủi mình: Tôi đã cố hết sức, chỉ là kết quả không được như mong muốn!
Sau khi trở về từ trung tâm giám định, Thịnh Hoàn Hoàn nhạy bén thấy được Trần Do Mỹ, tuy rằng cô ta đeo kính râm, nhưng cô vẫn nhận ra.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dừng xe, nhìn Trần Do Mỹ đi vào một quán cà phê, vì thế lén đi theo.
Sau đó, cô nhìn thấy Cố phu nhân, Cố Nam Thành lại không có mặt.
Cho nên là Cố phu nhân và Trần Do Mỹ lén lút ra ngoài nói chuyện?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống ở vị trí cách họ không xa, đáng tiếc không thể đến gần quá, sợ bị họ phát hiện.
Trần Do Mỹ ngồi xuống đối diện Cố phu nhân, tháo kính râm xuống, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Bác gái.”
Nhưng Cố phu nhân lại không niềm nở gì, không che giấu chán ghét và khinh thường trong lòng: “Được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, rời khỏi Nam Thành.”
Nụ cười ngoan ngoãn của Trần Do Mỹ lập tức cứng lại, trên gương mặt trong trẻo tràn đầy kinh hoảng, chân tay luống cuống: “Bác gái, có phải con làm sai gì không? Con và Nam Thành là thật lòng yêu nhau.”
Cố phu nhân khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Đừng diễn, tôi đã gặp nhiều loại phụ nữ như cô, Nam Thành không thấy rõ gương mặt thật của cô, tôi thì quá rõ rồi, cách Nam Thành xa một chút, thứ phụ nữ như cô không xứng với nó, đừng mơ bước vào cửa Cố gia.”
Hốc mắt Trần Do Mỹ đỏ bừng, nước mắt lập loè: “Bác gái, xin bác đừng như vậy, con và Nam Thành vất vả lắm mới đến được với nhau, xin bác đừng tàn nhẫn như thế, con thật sự rất yêu anh ấy, mất ảnh con sẽ chết.”
Bình luận facebook