-
Chương 221-225
Chương 221: Trái tim hắn còn lạnh còn cứng hơn dự đoán của cô
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt: “Đi đâu?”
Sắc mặt Lăng Tiêu trầm trọng: “Đưa cô đi bệnh viện.”
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bật cười: “Đâu có lành nhanh như vậy nổi, cũng không phải thần dược, đã không đau lắm, đi bệnh viện cũng cần một tuần mới hết.”
May mà diện tích bị phỏng không lớn, một tuần sau bọt nước sẽ lặn.
“Hơn nữa thuốc mỡ anh cho tôi thật sự rất tốt, mùi cũng dễ ngửi, còn không, cho tôi thêm một lọ.” Thịnh Hoàn Hoàn cười nịnh.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ: “Bà ngoại cô cho, tôi tưởng nhà cô có rất nhiều.”
“Bà ngoại cho anh à, sao tôi không biết?”
“Có chút chuyện nhỏ này nói làm gì?” Lăng Tiêu không cho là đúng, duỗi tay đâm nhẹ vào mụt nước của cô, có chút không vui nói: “Cái bọt nước này nhìn thật chướng mắt.”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, lập tức giấu tay ở phía sau, thở phì phì trừng hắn: “Không được, đâm vỡ sẽ càng nghiêm trọng, nếu anh thấy chướng mắt thì đừng xem là được rồi.”
Lăng Tiêu kéo kéo môi mỏng, chỉ vào tay còn lại của cô: “Cái tay kia cũng chưa hết sưng, Thịnh Hoàn Hoàn, giờ cô là thương tật, làm sao chăm sóc tôi?”
Tay còn lại từng chắn cái chén cho Lăng Tiêu bị lão gia tử ném đến nên sưng lên, dù đã qua một đêm mà còn chưa đỡ, giờ đã hiện lên vết bầm tím, nhìn rất dọa người.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, đặt hai tay ở trước mặt Lăng Tiêu, lên án hắn tàn nhẫn: “Anh xem tôi bị thương thành như vậy, tôi còn chưa lo nổi cho mình mà anh còn trông cậy vào tôi chăm sóc anh?”
Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng tức giận trước mặt này, bỗng cảm thấy thực đáng yêu, tựa như con lợn nhỏ trắng nõn, làm người ta nhịn không được muốn bắt nạt: “Vậy tôi chăm sóc cho cô?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rùng mình một cái, lập tức thu tay lại: “Không cần, chút vết thương nhỏ này căn bản không là gì đối với tôi.”
Lăng Tiêu biết nghe lời phải: “Ừ, so với vết thương trên tay tôi thì cô chỉ bị thương nhẹ thôi, cho nên vẫn là cô chăm sóc cho tôi, mở nước giúp tôi, tôi muốn tắm rửa.”
Hắn ra lệnh thật là thản nhiên thoải mái!
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Tên chết tiệt được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết thương hoa tiếc ngọc, dịu dàng săn sóc là gì!!!
Nhưng mở nước thôi mà, quá đơn giản.
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chỉnh cho nước thật lạnh, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn xem nhẹ bản lĩnh hại người của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu trực tiếp kéo cô vào bồn tắm.
“A...” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh đến rùng mình, vội vàng mở nước ấm ra, sau đó trừng người đàn ông mặt đầy ý cười trước mắt: “Lăng Tiêu, đồ háo sắc này.”
Nhưng rống xong Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận.
Lăng Tiêu nhìn cô gái như con cún rơi xuống nước trước mặt, rõ ràng nhu nhược đáng thương, vậy mà còn trừng lớn mắt sủa gấu gấu trước mặt hắn, vừa nhìn là biết thiếu ăn đòn.
“Cô mắng tôi cái gì?”
Đồ háo sắc?
Lá gan của cô thật là càng lúc càng lớn.
Nhìn hai mắt sắc bén của Lăng Tiêu từ từ nheo lại nguy hiểm, Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, thật muốn tát cho mình một cái.
“Né xa như vậy làm gì.” Lăng Tiêu dựa vào bồn tắm, lười biếng nhìn cô, ý cười nhếch môi đó thật gợi cảm muốn chết: “Lại đây, tôi bị thương, không làm gì cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn tỏ vẻ thực hoài nghi lời nói của Lăng Tiêu, trong tiệc đầy tháng trước đó của Sam Sam, đó là lần đầu tiên cánh tay hắn bị thương, nhưng cũng không tha cho cô.
Cô nhìn về phía tay hắn, bị thương nặng như vậy, hiện tại còn không thể chạm vào nước, vì thế cô lại tới gần hắn.
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay đến, Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Đồ làm ra vẻ.”
Sau đó, gã duỗi tay tắt nước ấm đi.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng: “Còn tắm không?”
Lăng Tiêu liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mặc quần áo thì tắm thế nào?”
Dứt lời, hắn dùng một tay kéo cô qua...
Bởi vì hai người đều bị thương trên tay, Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt tắm uyên ương với Lăng Tiêu, cô giúp hắn, hắn giúp cô, quá trình rất xấu hổ, nhưng cuối cùng Lăng Tiêu vẫn buông tha cô.
Lúc ăn cơm chiều, Thịnh Hoàn Hoàn muốn ôm Lăng Thiên Vũ đến bên cạnh mình, lại bị Lăng Tiêu kéo tới bên hắn, cậu nhóc tức giận trừng mắt, chỉ thiếu điều giương nanh múa vuốt.
Trên bàn cơm, Lăng lão gia tử nói đến An Lan, giọng điệu rất cứng rắn: “Nếu đã ra tù thì gọi người phụ nữ kia trở về để ly hôn, thứ đàn bà này ở lại Lăng gia chỉ bôi đen gia đình, còn sinh ra một thằng ăn cháo đá bát, vì quyền thế đã tự tay đưa bác cả của mình vào tù.”
Ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, Lăng lão gia tử không cho Lăng Tiêu chút mặt mũi nào.
Lăng Hoa Thái vào tù luôn là cái gai trong lòng lão gia tử, nếu Lăng Hoa Thanh đã đi ra thì nhất định phải dạy dỗ thằng súc sinh này, tốt nhất là bảo hắn kéo Lăng Hoa Thái ra khỏi tù.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, trên mặt ông ta không lộ ra vẻ không vui, chỉ ôn hòa mở miệng nói với Lăng lão gia tử: “Cha, con sẽ ly hôn, còn chuyện của anh cả thì A Tiêu có nhắc đến với con, để anh ta tiếp tục ngồi tù ăn năn đi!”
Đùng!
Lăng Hoa Thanh vừa nói xong thì lão gia tử đã đập mạnh cái chén xuống đất, mặt nghẹn đỏ bừng: “Súc sinh, đó là anh mày, đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ trong tù, trong mắt mày còn có người cha này hay không?”
Lăng lão thái thái lập tức cả giận quát lão gia tử: “Ông cũng biết con trai mình đã lớn tuổi, một chân ông đã bước vào quan tài mà sao tính tình còn nóng như thế, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à, một hai phải kêu đánh kêu mắng như thế?”
Lăng lão gia tử tức giận chỉ vào Lăng Hoa Thanh: “Bà nghe mấy lời vừa rồi nó nói giống tiếng người không? Đó cũng là con bà mà, bà không đau lòng thì tôi đau lòng.”
Nói xong, ông ta dùng sức đập vào ngực hai cái.
Lúc này bác cả gái Tôn Tư Lam đứng lên, hốc mắt đỏ bừng: “Chú hai, chị chưa từng cầu xin chú cái gì, khi chú vào tù, chị cũng tận tâm chăm sóc cái nhà này và A Tiêu, chưa bao giờ bạc đãi nó, anh của chú lớn tuổi, ngục giam ẩm ướt ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần đi thăm ông ấy luôn nói xương cốt đau, xin chú nói với A Tiêu, để nó buông tha cho anh chú đi!”
Lăng lão thái thái cũng mở miệng: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu nhìn về phía bà: “Bà nội.”
Lão thái thái nói: “Tuy bác cả con làm sai, nhưng dù sao cũng là miếng thịt rơi xuống từ người bà nội, bà nội chưa từng xin con điều gì, giờ đã qua hai năm, nếu con có cách thì giúp nó ra đi! Bà nghĩ nó cũng biết sai rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, không nói cái gì.
Cô lại nhìn về phía Lăng Hàn từ đầu tới đuôi luôn trầm mặc không nói, sắc mặt gã cũng chẳng tốt gì, nhưng vẫn không đứng lên nói một lời cho Lăng Hoa Thái.
Trong lòng Lăng Hàn nhất định hận Lăng Tiêu thấu xương, cho nên ở trước mặt Lăng Tiêu, gã nói không ra được một câu khẩn cầu, gã thà ôm Lăng Tiêu cùng đi chết cũng không muốn cúi đầu.
Chú út Lăng Hoa Thịnh cũng xin cho Lăng Hoa Thái, cuối cùng bác gái còn quỳ xuống, nhưng Lăng Tiêu vẫn không chịu bỏ qua, Lăng lão thái thái rất đau khổ, nước mắt tuôn rơi.
Sự cố chấp của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, trái tim hắn còn lạnh và cứng hơn dự đoán của cô!
Chương 222: Lăng Tiêu, xin anh để em gặp Thiên Vũ một lần đi
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc lắng nghe, cô căn bản không có tư cách xen mồm vào chuyện này.
Cuối cùng Lăng Hoa Thanh cũng mở miệng: “A Tiêu, tha cho bác cả đi, không liên quan đến đúng sai, coi như tặng cho ba một món quà, con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!”
Con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy câu nói sau cùng của Lăng Hoa Thanh nghe rất lạ, giống như mang theo chút oán giận.
Cô theo phản xạ mà nhìn về phía Lăng lão thái thái, chỉ thấy bà giật mình, duỗi tay lau nước mắt, đau đớn mà quay mặt đi.
Qua thật lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên: “Vậy làm theo ý ba đi.”
Giờ khắc này, cảm giác làm người ta hít thở không thông cuối cùng cũng dịu lại.
Lăng Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng nán lại, lập tức bế cậu nhóc lên: “Ông bà nội, tụi con đi trước.”
Cô đuổi theo ra ngoài liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, hắn lạnh lẽo mà lại cô đơn, làm lòng người thương tiếc, thật muốn đi lên ôm hắn một cái.
“Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại, ôm Lăng Thiên Vũ đuổi theo.
Nghe thấy giọng nói của cô, Lăng Tiêu dừng bước chân, xoay người nhìn về phía bọn họ.
“Mệt mỏi quá, cho anh ôm.” Thịnh Hoàn Hoàn thở hổn hển, không khách khí ném cậu nhóc cho Lăng Tiêu, sau đó cười hỏi: “Anh ăn no chưa, tôi còn rất đói, chúng ta đi ăn lẩu được không?”
Lăng Thiên Vũ lập tức trợn to mắt, gật đầu gật đầu.
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh lẽo, dáng vẻ như chẳng có hứng thú.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy cánh tay bị thương của hắn: “Đi nào, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi chưa được ăn một bữa nào ra hồn, anh coi như đi chung với chúng tôi được không, tôi đi lái xe?”
Lăng Tiêu liếc xéo cô một cái, đặc biệt cao ngạo: “Chỉ lần này.”
Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà cũ không bao lâu thì một người đàn ông trẻ cao lớn đã xuất hiện, được người hầu dẫn dắt, cuối cùng anh ta bước vào phòng Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh đánh giá người trước mặt, sau đó nhếch môi cười nhạt: “Mười năm không gặp, đã lớn như vậy rồi, cậu cao hơn cha mình nhiều.”
Hà Vinh cười nói: “Cha tôi cứ nói mình già rồi, tôi thấy chú Lăng lại chẳng thay đổi gì, vẫn còn bảnh bao như trong trí nhớ.”
“Thằng nhãi này miệng ngọt thật.” Lăng Hoa Thanh vỗ vỗ bả vai Hà Vinh: “Không tồi, thân thể đủ rắn chắc, từ hôm nay trở đi cậu cứ ở cạnh tôi làm việc, thay tôi chào hỏi cha cậu.”
Ý cười của Hà Vinh chợt tắt, cung kính nói: “Cảm ơn chú Lăng bằng lòng đề bạt.”
Lăng Hoa Thanh xua xua tay: “Trở về thu dọn một chút đi, ngày mai lại đây sớm một chút.”
“Thưa vâng.” Hà Vinh gật đầu, sau đó rời khỏi nhà cũ.
Sau khi rời đi một đoạn đường, anh ta xuống xe lấy di động ra, đi một khoảng cách mới dừng lại: “Phu nhân, như bà đã liệu trước, quả nhiên Lăng Hoa Thanh đã giữ tôi lại, còn cho người ta cài máy nghe lén trên xe tôi.”
Ở một thành phố khác, một người phụ nữ đứng ở ban công, nhìn mấy chiếc xe vừa dừng lại phía dưới, nói với Hà Vinh: “Hiện tại bên cạnh ông ta không có người để dùng, ông ta tin tưởng cha cậu, rất nhanh cũng sẽ tin cậu, nhưng người như ông ta rất đa nghi, cậu ở bên cạnh ông ta làm việc nhất định phải cẩn thận.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, người phụ nữ quay đầu lại nhìn, cuối cùng nói với Hà Vinh: “Được rồi, có người đến, cậu nhóc, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.”
Sau khi cúp điện thoại, bà về phòng, đốt sáu cây nhang rồi lần lượt cắm vào hai lư hương.
Trước hai lư hương có đặt một tấm hình trắng đen và một con búp bê đặc biệt xinh đẹp đáng yêu.
Tay người phụ nữ dừng lại trên người đàn ông trẻ tong bức hình, quyến luyến nhung nhớ mà vuốt ve qua lại.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa càng ngày càng lớn.
Tay bà đặt ở bên cạnh khung ảnh, đau khổ úp ảnh xuống rồi cầm lấy con búp bê đáng yêu bên cạnh, tiến lên mở cửa ra...
…
Chầu này Thịnh Hoàn Hoàn ăn rất vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong, cô lại lôi kéo Lăng Tiêu đi dạo phố với mình: “Hôm nay Lăng Hàn đã cứu tôi, tôi phải mua một món quà thể hiện lòng biết ơn, anh nói nên mua gì mới tốt đây?”
Giọng điệu của Lăng Tiêu không tốt lắm: “Chi phiếu.”
“Chi phiếu? Chắc anh ấy không nhận đâu.” Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Hơn nữa, ân cứu mạng sao cân nhắc được bằng tiền tài? Hơn nữa chắc Lăng Hàn cũng không thiếu tiền.”
Lăng Tiêu cao ngạo hừ lạnh: “Tin tôi đi, anh ta nhất định rất cần, hơn nữa sẽ dùng số tiền này lập mưu giết tôi như thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức nhớ tới chuyện Lăng Hàn đi tìm cô, nếu Lăng Tiêu biết cô đang điều tra hắn thì sẽ như thế nào?
Ánh mắt cô không được tự nhiên mà dời khỏi mặt hắn: “Không nghiêm trọng như vậy đó chứ, không phải anh đã chịu bỏ qua cho bác cả sao?”
Lăng Tiêu cũng không muốn nhiều lời với cô: “Có một số việc, cô không hiểu.”
Thịnh Hoàn Hoàn thử hỏi thăm dò “Anh đưa bác cả vào tù không chỉ vì ông ta tham ô công quỹ đúng không?”
Mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo, ánh mắt không chút độ ấm: “Cô lại quên, chuyện không nên biết thì cô không cần hỏi đến.”
Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Vậy không mua, chúng ta đến đoàn xe đi, anh luyện chạy với tôi, xem tôi có tiến bộ không, sau đó chỉ điểm một chút?”
Lăng Tiêu không cho mặt mũi: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi không quên lần trước là tôi thua cô, bảo một thủ hạ bại tướng chỉ điểm, cô đang cười nhạo tôi sao?”
Lăng Thiên Vũ khiếp sợ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ rất sùng bái: Hoàn Hoàn giỏi quá, còn thắng được đại ma vương.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại khóc không ra nước mắt: “Không có, tôi đâu dám cười nhạo anh, người sáng suốt đều nhìn ra tôi thắng anh là may mắn, anh căn bản không dùng hết sức.”
Cô nói thật, lần đó cô thắng được Lăng Tiêu chỉ do may mắn, nếu hắn dùng hết sức thì cô căn bản không có khả năng thắng.
Lăng Tiêu giơ tay búng một cái vào giữa mày Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô cũng biết tự mình hiểu lấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Vậy anh chịu rồi đúng không, anh yên tâm, tôi bảo đảm lúc này đoàn xe không có ai.”
Sau đó không bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn đã tự vả miệng mình.
Lam Nhan, Triệu Giai Ca, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương, Lệ Hàn Tư, mà còn có Kim Thần?
Cmn, bốn nữ hai nam này hẹn hò ở đoàn xe sao? Đêm hôm mà luyện xe cái gì?
Còn tự tiện mang người của đoàn xe khác đến, đây là có ý gì?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa thấy đối phương đông người, trong lòng không khỏi tính toán, có nên kêu Lăng Kha lại đây giữ thể diện, sau đó bỗng nhớ lại phe mình còn có Lăng Tiêu, cô sợ cái gì?
Một mình Lăng Tiêu có thể chống lại năm, còn lại một người không đủ cho cô chơi, nhưng ngoài miệng lại nói: “À, không thì hôm nào chúng ta lại đến đi?”
Lăng Tiêu nhận thấy sự thay đổi của Lăng Thiên Vũ, sắc mặt lập tức âm trầm: “Trở về.”
Vừa dứt lời, hắn muốn xoay người rời đi, lúc này giọng nói kích động của Lam Nhan truyền đến: “Thiên Vũ, Thiên Vũ, con tôi.”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay đổi, sao cô lại quên mất Lam Nhan là mẹ của cậu nhóc, rất có thể là một trong những kẻ ngược đãi.
Cô lập tức nhìn về phía cậu nhóc trong lòng Lăng Tiêu, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, tái nhợt như tờ giấy, hai nắm đấm siết chặt, cả người căng cứng.
Bước chân Lăng Tiêu khựng lại, sau đó sải bước đi ra ngoài.
“Lăng Tiêu, xin anh cho em gặp nó một lần đi.” Lam Nhan vội đuổi theo, rơi lệ đầy mặt kéo áo Lăng Tiêu: “Anh để em liếc nhìn nó một cái, nói với nó mấy câu được không?”
Chương 223: Lam Nhan sẽ dọn vào Lăng gia ở một tháng
Giọng của Lam Nhan hấp dẫn ánh mắt đám người Triệu Giai Ca, bọn họ không hẹn mà cùng đi về hướng Lam Nhan, muốn biết rõ là chuyện gì.
Dù sao Lam Nhan khóc thảm như vậy, bọn họ lại đến cùng nhau, không lý do gì mặc kệ cô ta.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ lại rối ren thành như vậy!
Ở phía trước, Lam Nhan nắm chặt lấy tay áo Lăng Tiêu, khóc đứt gan đứt ruột: “Lăng Tiêu, anh để em ôm nó một lần đi, đã nửa năm em không được nhìn thấy nó.”
Lăng Tiêu bị ép dừng bước, mặt không cảm xúc nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng mang theo cảnh cáo: “Lam Nhan, cô đã quên từng hứa với tôi cái gì à?”
Lam Nhan nhìn Lăng Thiên Vũ trong lòng Lăng Tiêu, bất lực khóc thút thít với Lăng Tiêu: “Anh cho em ôm nó một lần thôi, em không cần gì cả, Lăng Tiêu, em xin anh, Thiên Vũ là miếng thịt rơi xuống từ trên người em!”
Câu cuối cùng của Lam Nhan làm đám người Triệu Giai Ca, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương khiếp sợ.
Lăng Thiên Vũ, mẹ ruột của đứa con trai câm của Lăng Tiêu lại là Lam Nhan, khó trách Lăng Tiêu nâng đỡ cô ta như vậy.
Tuy rằng đã biết mẹ của Lăng Thiên Vũ là Lam Nhan, nhưng khi chính tai nghe thấy, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó có thể chấp nhận.
Đặc biệt lúc này nhìn Lam Nhan nắm chặt lấy cánh tay Lăng Tiêu, nghĩ đến họ đã từng ở bên nhau liền làm cô rất khó chịu.
Lam Nhan vẫn nắm chặt Lăng Tiêu không buông: “Lăng Tiêu, em hứa với anh không gặp Thiên Vũ, nhưng dù sao em cũng là mẹ nó, anh hỏi nó xem, hỏi nó xem có nhớ em không.”
Hình như Lăng Tiêu hơi dao động, cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, chỉ thấy đôi tay cậu siết chặt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai mắt trừng rất lớn, dạng này rõ ràng là sợ hãi, có chỗ nào giống con trai nhớ mẹ?
Nếu cậu nhóc có tình cảm với Lam Nhan thì lúc này nên duỗi tay qua, mà không phải sợ hãi và tràn ngập phòng bị trừng cô ta giống như bây giờ.
Lam Nhan thực thông minh, hơi ngồi xổm xuống nhìn Lăng Thiên Vũ, nhếch môi lộ ra ý cười dịu dàng: “Thiên Vũ, là mẹ, con còn nhớ mẹ không?”
Lăng Thiên Vũ không có phản ứng, sắc mặt càng khó coi.
Lam Nhan chùi nước mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn Lăng Thiên Vũ, trong mắt tỏa ra ánh sáng êm dịu: “Thiên Vũ, là mẹ đây, mẹ từng dẫn con đi Disney, dẫn con đi xem cá mập lớn, xem voi, con còn nhớ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Thiên Vũ nhăn mặt lại, hình như đang nỗ lực hồi tưởng lại khoảnh khắc đã từng hạnh phúc, sau đó thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng, trong mắt không chỉ còn sợ hãi.
Lam Nhan thấy vậy thì vui vẻ duỗi tay về hướng cậu: “Tới đây, để mẹ ôm một cái, nửa năm qua mẹ rất nhớ con.”
Nhưng Lăng Thiên Vũ nhìn Lam Nhan duỗi tay về hướng cậu thì cả người đột nhiên bắn lên, bám chặt vào Lăng Tiêu lớn tiếng thét chói tai: “A... A...”
Giọng Lăng Thiên Vũ đặc biệt khàn, sợ hãi tới cực điểm, cậu rú lên cuồng loạn, âm thanh làm người nghe đau lòng.
Đây là lần thứ tư Thịnh Hoàn Hoàn thấy cảm xúc của Lăng Thiên Vũ mất khống chế.
Lần đầu tiên là ở bữa tiệc sinh nhật, hai cha con giằng co trên lầu, lần thứ hai là cậu tự nhốt mình vào ngăn tủ, lần thứ ba là bức họa kia, đây là lần thứ tư.
Lam Nhan không ngờ Lăng Thiên Vũ lại đột nhiên mất khống chế, kinh hoảng mà an ủi: “Thiên Vũ, Thiên Vũ, là mẹ...”
Lời trấn an của cô ta chẳng có tác dụng gì với Lăng Thiên Vũ.
Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, khí thế lập tức hạ xuống điểm đóng băng, ánh mắt cũng đặc biệt dọa người: “Cút! Đừng xuất hiện trước mặt Thiên Vũ nữa.”
Nói xong, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ nhanh chóng rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng bước nhanh tiến lên, thay Lăng Tiêu mở cửa xe, lúc này Lam Nhan lại xông lên: “Lăng Tiêu, xin anh cho em thêm một cơ hội, Thiên Vũ chỉ rời khỏi em lâu quá nên mới như vậy...”
Nhưng không ai chịu nghe Lam Nhan giải thích.
Cảm xúc Lăng Thiên Vũ mất khống chế, vẫn luôn giãy giụa thét chói tai trong lòng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng nên lập tức lên xe.
Lúc này, Lam Nhan bám chặt vào cửa xe mà hô to: “Lăng Tiêu, em biết cách chữa khỏi cho Thiên Vũ, cho em thời gian một tháng, em nhất định sẽ làm Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, mở miệng nói chuyện.”
Làm Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, mở miệng nói chuyện?
Thịnh Hoàn Hoàn quan sát Lăng Tiêu từ kính chiếu hậu, thấy hắn chậm rãi nâng bàn tay thon dài lên, kéo cửa xe xuống.
Lam Nhan thấy được hy vọng, lập tức lặp lại lời nói vừa rồi: “Em biết làm sao lôi Thiên Vũ ra khỏi ám ảnh, cho em một tháng, em bảo đảm có thể giúp nó mở miệng nói chuyện.”
Đôi tay Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay lái, nếu Lam Nhan thật sự có cách giúp Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh và mở miệng nói chuyện thì thật sự là một tin vui
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu để ý Lăng Thiên Vũ đến mức nào, hắn sẽ không từ bỏ cách nào trợ giúp cho bệnh tình của Lăng Thiên Vũ, tựa như lúc trước hắn cưới cô.
Nhưng Lăng Tiêu sẽ không để Lam Nhan dẫn Lăng Thiên Vũ đi, cho nên trong một tháng này, Lam Nhan sẽ dọn vào Lăng gia, đây là mục đích của cô ta.
Nhưng lúc này Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể lắng nghe, cô không can thiệp được vào quyết định của Lăng Tiêu, cũng không thể can thiệp.
Có lẽ Lam Nhan thực sự có cách giúp Thiên Vũ nói chuyện, dù sao cô ta mới là mẹ ruột của Thiên Vũ!
Qua thật lâu Lăng Tiêu vẫn không nói chuyện, sự chờ đợi này đều là dày vò đối với Thịnh Hoàn Hoàn và Lam Nhan.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên trong tiếng thét chói tai của Lăng Thiên Vũ: “Nếu cô không làm được thì sao?”
Lam Nhan cắn môi, một lát sau mới nói: “Em sẽ lập tức trở về Mỹ, không bao giờ trở về.”
Lăng Tiêu nói: “Được, vậy cho cô thời gian một tháng.”
Lam Nhan mừng đến bật khóc, Thịnh Hoàn Hoàn không nghe rõ sau đó cô ta còn nói cái gì, Lăng Tiêu nói xong câu kia liền đóng cửa xe lại, không liếc nhìn Lam Nhan lấy một cái.
“Đi đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Lăng Tiêu đáp lại rất đơn giản: “Về phủ.”
Về phủ, không phải nhà cũ, Thiên Vũ như vậy không thích hợp về nhà cũ.
“Được.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gia tốc, nhanh chóng chạy về hướng Lăng Phủ.
Trên đường trở về, tình hình của Lăng Thiên Vũ không có chuyển biến tốt gì, giãy giụa không ra liền vừa cào vừa cắn Lăng Tiêu, giống như con thú nhỏ nổi điên.
“Nếu không anh tới lái xe?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Từ kinh nghiệm mấy lần trước, hiệu quả cô trấn an hữu dụng hơn hắn nhiều.
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc cô một cái: “Không muốn cái mặt mình nữa?”
Hiện tại Lăng Thiên Vũ hoàn toàn mất khống chế, giao cậu cho Thịnh Hoàn Hoàn thì cô căn bản không khống chế được, đến lúc đó hai người đều bị thương.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vết cào dưới cổ Lăng Tiêu từ kính chiếu hậu, châm chước nói: “Nếu không anh buông nó ra đi, anh ôm càng chặt thì nó càng sợ, phản kháng càng mạnh.”
Lăng Thiên Vũ từng bị ngược đãi, rất nhạy cảm về an nguy của bản thân, sợ bị người ta khống chế, nếu bị khống chế sẽ liều mạng giãy giụa, dùng hết “Vũ khí” mà mình có để phản kích.
Hình như Lăng Tiêu cảm thấy lời cô nói khá có lý, lập tức ném Lăng Thiên Vũ qua một bên.
Nhưng vừa rồi Lăng Tiêu khống chế cậu quá chặt, lúc này Lăng Thiên Vũ vừa được tự do lại không có mục tiêu công kích, lập tức thét chói tai nhào về hướng hắn.
Lăng Tiêu duỗi tay ra đè đầu nhỏ của cậu lại, chau mày nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thôi cô cứ lo mà lái xe đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Thiên Vũ liều mạng quơ quào mà giương oai: “...”
Chương 224: Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ là nữ chủ nhân của Lăng Phủ
Trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu liền ôm Lăng Thiên Vũ vào phòng cậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị nhốt ở ngoài cửa, không được bước vào.
Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng đập đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng cho Lăng Thiên Vũ, nhưng gõ cửa rất nhiều lần vẫn không ai đáp lại, cuối cùng đành thôi, cô vào bếp nấu chút canh hạ hỏa.
Qua chừng một giờ, Lăng Tiêu mới mang đầy mỏi mệt đi ra từ trong phòng.
“Thiên Vũ thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên hỏi.
Lăng Tiêu mệt mỏi nói: “Ngủ.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới dám đi vào, vào đó liền thấy cả phòng bừa bãi, cũng may cô đã sớm nhìn thấy sức chiến đấu của Lăng Thiên Vũ.
Vừa rồi cậu nhóc quấy đến kiệt sức, hiện tại ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu thức dậy lại làm bản thân bị thương, vội quét mảnh vụn trên mặt đất rồi dọn dẹp phòng.
Đi ra thì thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi trên sô pha, bóng dáng trông thật lạnh lẽo cô đơn, cô không khỏi đi lên trước, đặt đôi tay lên vai hắn rồi dùng sức ấn.
Cơ bắp Lăng Tiêu căng thẳng một chút, sau đó dần dần thả lỏng, hưởng thụ mà nhắm mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi đến chuyện Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, Lăng Tiêu cũng không nói gì, nhưng không khí lại rất hài hòa, đặc biệt an bình.
Mát xa cho Lăng Tiêu hơn mười phút, Thịnh Hoàn Hoàn mới thu tay lại: “Tôi có nấu chút canh, tôi múc cho anh một chén đến.”
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng chén canh đi ra, đặt trước mặt Lăng Tiêu: “Tôi bỏ chút trung dược vào đó, thanh nhiệt trừ hoả, anh uống nhiều một chút, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Lăng Tiêu nhìn cô không chuyển mắt, Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay ghì chặt cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát.”
Nói là một lát, nhưng ôm vài phút mà Lăng Tiêu vẫn không buông cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám sa vào sự ấm áp này, cô vỗ vỗ tay Lăng Tiêu: “Không uống thì canh sẽ nguội.”
Giọng nói của Lăng Tiêu hơi mềm, mang theo một tia lười biếng: “Đêm nay không luyện tập, qua hai ngày lại dạy cô.”
Lăng Tiêu đang nói đến chuyện luyện đua xe.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, gật đầu cười nhạt: “Được, tôi chờ, anh uống canh đi rồi tôi đi mở nước cho anh tắm.”
Lúc này Lăng Tiêu mới buông cô ra.
Đêm nay hai người không nói gì, sau khi đổi thuốc cho Lăng Tiêu thì họ đều mang nổi niềm riêng mà đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, phía nhà cũ gọi điện thoại đến báo An Lan đã trở lại, Lăng Hoa Thanh gọi họ trở về để thương lượng chuyện ly hôn.
Ăn xong bữa sáng, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ ra cửa.
Cậu nhóc ngủ một giấc đến hừng đông, tinh thần rất tốt, thấy vết cào dưới cổ Lăng Tiêu thì hơi áy náy, lại không chịu cúi đầu, dáng vẻ xoắn xít đó rất đáng yêu.
“Lăng Tiêu.”
Đây là... giọng của Lam Nhan.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền thấy Lam Nhan bước xuống từ trên xe, cô ta mặc chiếc váy ngắn không tay, đôi chân thẳng tắp thon dài, mặt cũng trang điểm tinh xảo, xinh đẹp tao nhã.
Mới sáng sớm tinh mơ, chắc trời còn chưa sáng cô ta đã dậy trang điểm rồi!
Cậu nhóc trong lòng lại căng cứng người, Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu rồi thấp giọng an ủi: “Không có gì Thiên Vũ, dì và ba sẽ luôn ở bên con.”
Lăng Thiên Vũ vẫn không thấy an tâm khi nghe lời an ủi của cô, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Nhan, tay bất giác siết chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, như một con nhím tràn ngập phòng bị.
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi ngoắc tay về hướng Bạch quản gia.
Bạch quản gia lập tức nghênh đón: “Thiếu gia.”
Lăng Tiêu chỉ chỉ Lam Nhan, mặt không cảm xúc mà dặn dò: “Lam tiểu thư sẽ ở nhà này một tháng, an bài một gian phòng khách cho cô ta.”
Dặn dò xong, Lăng Tiêu dẫn Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, cả quá trình không có một câu giao lưu nào với Lam Nhan.
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông bên cạnh, thần kinh căng thẳng lơi lỏng lại: Có lẽ Lam Nhan đến cũng không làm cuộc sống của họ thay đổi gì.
Lam Nhan nhìn chiếc Rolls-Royce kia rời đi, sắc mặt lạnh lùng.
Bạch quản gia đi lên trước: “Lam tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Lam Nhan gật đầu, bảo trợ lý lấy đồ của mình tới rồi đi theo phía sau Bạch quản gia, trên đường đi luôn đánh giá Lăng Phủ.
Đây là lần đầu cô ta đến nơi này, mọi thứ trước mắt đều rất xa lạ.
Nhưng...
Sớm muộn gì cô ta cũng là nữ chủ nhân của nơi này.
Nhìn căn nhà xa hoa đại diện cho thân phận và quyền lực trước mắt, trong mắt Lam Nhan xẹt qua một tia tham vọng.
Sau khi tiến vào biệt thự, Bạch quản gia còn chưa an bài thì trợ lý Ôn Bích bên cạnh Lam Nhan liền nói: “Quản gia, Tiểu Nhan nhà chúng tôi muốn ở kế bên phòng Thiên Vũ.”
Bạch quản gia sửng sốt: “Xin lỗi, phòng cho khách và phòng chính không cùng một tầng.”
Trợ lý nói rất đúng lý hợp tình: “Tiểu Nhan nhà tôi giống người khác sao? Chẳng lẽ Lăng Tiêu không nói với ông Tiểu Nhan là mẹ ruột của Thiên Vũ à?”
“Chị Ôn.” Lam Nhan gọi Ôn Bích lại, lễ phép dịu giọng nói với Bạch quản gia: “Bạch quản gia, là như vầy, chắc ông cũng rõ tình hình của Thiên Vũ, tôi cố ý lại đây chiếu cố Thiên Vũ, cho nên xin Bạch quản gia an bài cho tôi một gian phòng gần hơn để tiện chăm sóc nó.”
Bạch quản gia cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng mặt ngoài lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, bình tĩnh nhìn về phía Lam Nhan: “Thì ra Lam tiểu thư là mẹ của tiểu thiếu gia, tôi đã rõ, Lam tiểu thư mời đi theo tôi.”
Bạch quản gia dẫn Lam tiểu thư lên lầu, tuy là cùng tầng, nhưng lại ở một hướng khác, trung gian còn cách vài căn phòng.
Ôn Bích dạo một vòng rồi trở về chất vấn Bạch quản gia: “Quản gia, không phải đã nói với ông là Tiểu Nhan tới chiếu cố Thiên Vũ sao, vì sao còn sắp xếp xa như thế?”
Mặt Bạch quản gia hơi trầm xuống: “Hai vị có điều không biết, thiếu gia nhà tôi thích yên tĩnh, nơi này đã là vị trí tốt nhất rồi, cuối cùng Lam tiểu thư có thể ở phòng này không còn phải xem ý thiếu gia.”
Bạch quản gia nói câu này chẳng cho Lam Nhan chút mặt mũi nào.
Ôn Bích nghe thấy rất phẫn nộ: “Sao ông dám...”
“Chị Ôn, bỏ đi, tôi cảm thấy nơi này cũng rất tốt.” Lam Nhan giữ chặt Ôn Bích, cười nói với Bạch quản gia: “Cảm ơn Bạch quản gia, tôi rất thích gian phòng này.”
Bạch quản gia gật đầu: “Vậy tôi đi xuống trước, có yêu cầu gì có thể gọi người hầu làm.”
Bạch quản gia đi rồi, mặt Lam Nhan trầm xuống, nơi này cách phòng ngủ chính quá xa, cô ta muốn tiếp cận cũng không tiện tìm cớ.
Ôn Bích đứng bên cạnh mắng Bạch quản gia, bị Lam Nhan không vui ngăn lại: “Bỏ đi chị Ôn, từ từ đi từng bước một thôi, Bạch quản gia này là người hầu lâu năm trong Lăng gia, chị tôn trọng một chút, lát nữa đi xin lỗi ông ta, đừng để người ta bắt được nhược điểm, tôi chỉ có một cơ hội.”
Ôn Bích rất không muốn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Tôi đã biết, đừng sợ Tiểu Nhan, tôi sẽ giúp cô.”
Lam Nhan gật đầu cười nhạt: “Tôi biết, chị là người tôi tin tưởng nhất trên đời này.”
Nhà cũ Lăng gia
Thịnh Hoàn Hoàn bước vào theo Lăng Tiêu thì lập tức nhìn thấy mẹ của hắn - An Lan, đó là một người phụ nữ rất quyến rũ, giữ gìn đặc biệt tốt, cho dù đã gần 50 mà vẫn như mới 30.
Chương 225: Quả nhiên là cha con máu lạnh giống nhau
Sự quyến rũ của An Lan phát ra từ nội tại, không liên quan đến cách trang điểm, tựa như bây giờ chỉ mặc áo thun trắng quần jean, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ, nhưng vẫn không cản được sức hút đó.
Nhưng cách ăn mặc của An Lan làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, áo thun quần jean giày trắng, nhìn thế nào cũng thấy rất tùy tiện.
Người của Lăng gia đều tới, trừ Lăng Hoa Thanh nhìn không ra cảm xúc thì sắc mặt những người khác đều rất âm trầm, không che giấu khinh thường đối với An Lan.
“Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn tới rồi, mau lại đây ngồi đi!” Lăng lão thái thái nhìn thấy gia đình Lăng Tiêu thì vẫy vẫy tay về hướng bọn họ.
Lúc này An Lan cũng nhìn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Lăng Tiêu, khóe miệng hiện ra ý cười nhợt nhạt.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn lạnh lùng đi đến bên cạnh Lăng lão thái thái, làm như không thấy An Lan.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay Lăng Thiên Vũ tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu.
Lúc này ánh mắt An Lan dừng lại trên người cô, đánh giá vài vòng, nụ cười càng tươi đẹp: “Đây là Hoàn Hoàn đúng không, ánh mắt mẹ chồng thật tốt, con rất vừa lòng với đứa con dâu này.”
Lăng lão thái thái không nói gì.
Thịnh Hoàn Hoàn lễ phép gật gật đầu với An Lan, cũng không biết có nên gọi mẹ hay không, lúc này An Lan lại nói: “Nhìn dáng vẻ này xem, trông thật xinh đẹp, đáng tiếc gả cho cục đá lạnh ngắt không biết thương hương tiếc ngọc, ngày sau sẽ gian nan đến mức nào!”
Cái này... Có người mẹ nào lại nói con trai mình như thế không?
Xem ra quan hệ giữa mẹ con Lăng Tiêu và An Lan rất tệ.
Lăng Tiêu như không nghe thấy lời này của An Lan, mặt không cảm xúc mà nhìn về phía Lăng Hoa Thanh và nói: “Ba, vừa rồi nói tới đâu rồi, tiếp tục.”
Lăng Hoa Thanh còn chưa mở miệng, An Lan liền cười lạnh: “Có gì để nói, cháu trai đã lớn như thế rồi, không ly hôn.”
Lăng lão gia tử giận vỗ bàn: “Việc này không phải do cô quyết định, không chịu cũng phải chịu, Lăng gia chúng tôi không chứa chấp nổi dạng phụ nữ đồi phong bại tục như cô.”
An Lan không cho là đúng, cười càng quyến rũ: “Ba, không phải ba đã quên hơn hai mươi năm trước tôi muốn ly hôn, con trai ba chết sống không đồng ý, tôi chạy ra nước ngoài còn bắt tôi về. Hiện tại nhiều năm đã qua, con trai đã lớn như thế, nếu các người không muốn nhìn thấy tôi thì tôi dọn ra là được, sẽ không làm chướng mắt ba, ly hôn thì khỏi bàn nữa.”
Lăng lão gia tử bị An Lan chọc giận đến mức mặt mày xanh mét, tức giận trừng đứa con thứ hai không biết cố gắng Lăng Hoa Thanh này: “Nói chuyện, mày câm à?”
Lăng Hoa Thanh rũ mi xuống, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, sau một lúc lâu mới nhìn về hướng Lăng Tiêu, "Con làm chủ chuyện này đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, nghe đồn năm đó ông ta bắt gian tại giường, dưới cơn giận dữ đâm chết gian phu mới ngồi tù gần mười năm. An Lan cắm sừng ông ta, còn huỷ hoại cuộc đời ông, chẳng lẽ người vội vã ly hôn không nên là ông sao?
Lăng Tiêu xa cách nhìn về phía An Lan: “Ly hôn đi, muốn bao nhiêu thì bà trực tiếp mở miệng là được.”
An Lan cười cười, rũ mi xuống chớp vài cái: “Quả nhiên là cha con, máu lạnh giống nhau.”
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn nghe ra chua xót vô tận trong giọng nói của An Lan, vừa rồi bà chớp mắt vài cái như đang nỗ lực nuốt nước mắt vào trong?
An Lan dừng lại, nâng mắt lên, đáy mắt là một mảnh trong trẻo, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, giọng nói lại rất lười biếng và quyến rũ: “Chuyện trên giường vốn không nên nói trước mặt mọi người, nhưng tối hôm qua ba con lăn lộn mẹ hơn nửa đêm, nói không chừng trong bụng đã có dòng giống của ba con rồi, vậy sao ly hôn đây?”
An Lan vừa nói ra lời này thì sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn khó tin mà nhìn Lăng Hoa Thanh, chỉ thấy người ba chồng này của cô mặt không đổi sắc buông ly trà, không nhanh không chậm lại châm đầy cho mình, từ đầu tới đuôi như một người đứng ngoài cuộc.
Cô thật sự không hiểu nổi tình sử của ba mẹ chồng!
“Tiện phụ, mày là tiện... Phụ...” Lăng lão gia tử tức đến đứng bật dậy khỏi xe lăn, sau đó hai mắt trợn trắng rồi ngã thẳng xuống ghế.
“Ba.” Lăng Hoa Thịnh vội vàng tiến lên ấn vào huyệt nhân trung của Lăng lão gia tử, sau một lúc lão gia tử mới tỉnh táo lại, tức giận chỉ vào An Lan nửa ngày vẫn không nói ra được một chữ.
Lăng lão thái thái lạnh nhạt nói: “Thịnh Nhi, đẩy ba con về phòng nghỉ ngơi.”
Lăng Hoa Thịnh gật đầu, đẩy lão gia tử rời khỏi đại sảnh.
Lăng lão thái thái nhìn về phía Lăng Hoa Thanh: “Thằng hai, rốt cuộc trong lòng con suy nghĩ như thế nào?”
Lăng Hoa Thanh uống một hơi cạn sạch nước trà trong ly, chậm rãi buông ly xuống rồi thản nhiên trả lời: “Nếu cô ta nói không ly hôn, vậy không ly hôn.”
Phanh...
Ly trà nện xuống mặt đất, rơi vãi đầy đất.
Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ mà nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn siết chặt nắm đấm, âm trầm trừng Lăng Hoa Thanh, thất vọng lại phẫn nộ.
Lăng lão thái thái không kinh ngạc trước đáp án của Lăng Hoa Thanh, bà nghe xong thì chống bàn đứng lên: “Thằng hai, nếu con đã quyết định thì không cần nhắc lại chuyện này, từ hôm nay trở đi con dẫn An Lan dọn ra ngoài ở! Mẹ và ba con đều già rồi, còn muốn sống yên lành mấy ngày!”
Nói xong, bà phất phất tay với mọi người: “Được rồi, đều tan đi!”
Lăng Hàn đi lên trước: “Bà nội, con đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi.”
Lăng lão thái thái gật đầu, để Lăng Hàn dìu lên lầu, những người khác đều tan đi.
Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn gia đình Lăng Hoa Thanh.
Lăng Tiêu luôn nhìn chằm chằm Lăng Hoa Thanh, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, đứng lên mang theo khí thế dọa người rời khỏi nhà cũ.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng bế Lăng Thiên Vũ lên muốn đuổi theo, lúc này An Lan gọi cô lại: “Hoàn Hoàn, rất nhanh mẹ chồng nàng dâu chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong, bà còn nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ khá nghịch ngợm.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại bằng một nụ cười cứng đờ, ôm Lăng Thiên Vũ vội vàng rời đi.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, sắc mặt An Lan trầm xuống, hoàn toàn không còn vẻ lười nhác vừa rồi, bà không nhìn Lăng Hoa Thanh lấy một cái mà lập tức trở về phòng.
Lăng Hoa Thanh ra lệnh cho người hầu: “Dọn sạch mặt đất đi.”
Tiếp theo, ông ta đi theo sát An Lan.
Vừa vào cửa, Lăng Hoa Thanh đã khóa trái rồi bóp cổ An Lan: “Nói, năm đó người cùng bà gài bẫy tôi là ai?”
An Lan cười lạnh: “Ông cứ tra, không phải ông không gì không làm được sao?”
Năm đó Lăng Hoa Thanh đi tù ngay vào thời kỳ cường thịnh của Lăng thị, lúc ấy internet không phát triển như bây giờ, lấy thân phận lúc đó của Lăng Hoa Thanh hoàn toàn có thể phong tỏa chuyện này, tìm kẻ chết thay ngồi tù cho mình.
Nhưng chuyện năm đó vốn rất bí mật, mấy ngày sau lại bị truyền thông lan truyền khắp nơi, ông ta chưa thu được tin tức gì thì cảnh sát đã trực tiếp tới cửa bắt người.
Nếu sau lưng chuyện này không có một hoặc nhiều người phía sau màn thúc đẩy, ông ta không có khả năng thua nhanh như thế.
Đáng tiếc, mấy năm nay ông ta luôn bị nhốt trong tù, tra được quá ít chuyện.
Lăng Hoa Thanh bóp chặt cổ An Lan, nhìn chằm chằm vào mắt bà: “Nói, là Diệp Chính Lan, Đường Thắng Văn, hay là Thịnh Xán?”
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt: “Đi đâu?”
Sắc mặt Lăng Tiêu trầm trọng: “Đưa cô đi bệnh viện.”
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bật cười: “Đâu có lành nhanh như vậy nổi, cũng không phải thần dược, đã không đau lắm, đi bệnh viện cũng cần một tuần mới hết.”
May mà diện tích bị phỏng không lớn, một tuần sau bọt nước sẽ lặn.
“Hơn nữa thuốc mỡ anh cho tôi thật sự rất tốt, mùi cũng dễ ngửi, còn không, cho tôi thêm một lọ.” Thịnh Hoàn Hoàn cười nịnh.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ: “Bà ngoại cô cho, tôi tưởng nhà cô có rất nhiều.”
“Bà ngoại cho anh à, sao tôi không biết?”
“Có chút chuyện nhỏ này nói làm gì?” Lăng Tiêu không cho là đúng, duỗi tay đâm nhẹ vào mụt nước của cô, có chút không vui nói: “Cái bọt nước này nhìn thật chướng mắt.”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, lập tức giấu tay ở phía sau, thở phì phì trừng hắn: “Không được, đâm vỡ sẽ càng nghiêm trọng, nếu anh thấy chướng mắt thì đừng xem là được rồi.”
Lăng Tiêu kéo kéo môi mỏng, chỉ vào tay còn lại của cô: “Cái tay kia cũng chưa hết sưng, Thịnh Hoàn Hoàn, giờ cô là thương tật, làm sao chăm sóc tôi?”
Tay còn lại từng chắn cái chén cho Lăng Tiêu bị lão gia tử ném đến nên sưng lên, dù đã qua một đêm mà còn chưa đỡ, giờ đã hiện lên vết bầm tím, nhìn rất dọa người.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, đặt hai tay ở trước mặt Lăng Tiêu, lên án hắn tàn nhẫn: “Anh xem tôi bị thương thành như vậy, tôi còn chưa lo nổi cho mình mà anh còn trông cậy vào tôi chăm sóc anh?”
Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng tức giận trước mặt này, bỗng cảm thấy thực đáng yêu, tựa như con lợn nhỏ trắng nõn, làm người ta nhịn không được muốn bắt nạt: “Vậy tôi chăm sóc cho cô?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rùng mình một cái, lập tức thu tay lại: “Không cần, chút vết thương nhỏ này căn bản không là gì đối với tôi.”
Lăng Tiêu biết nghe lời phải: “Ừ, so với vết thương trên tay tôi thì cô chỉ bị thương nhẹ thôi, cho nên vẫn là cô chăm sóc cho tôi, mở nước giúp tôi, tôi muốn tắm rửa.”
Hắn ra lệnh thật là thản nhiên thoải mái!
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Tên chết tiệt được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết thương hoa tiếc ngọc, dịu dàng săn sóc là gì!!!
Nhưng mở nước thôi mà, quá đơn giản.
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chỉnh cho nước thật lạnh, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn xem nhẹ bản lĩnh hại người của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu trực tiếp kéo cô vào bồn tắm.
“A...” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh đến rùng mình, vội vàng mở nước ấm ra, sau đó trừng người đàn ông mặt đầy ý cười trước mắt: “Lăng Tiêu, đồ háo sắc này.”
Nhưng rống xong Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận.
Lăng Tiêu nhìn cô gái như con cún rơi xuống nước trước mặt, rõ ràng nhu nhược đáng thương, vậy mà còn trừng lớn mắt sủa gấu gấu trước mặt hắn, vừa nhìn là biết thiếu ăn đòn.
“Cô mắng tôi cái gì?”
Đồ háo sắc?
Lá gan của cô thật là càng lúc càng lớn.
Nhìn hai mắt sắc bén của Lăng Tiêu từ từ nheo lại nguy hiểm, Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, thật muốn tát cho mình một cái.
“Né xa như vậy làm gì.” Lăng Tiêu dựa vào bồn tắm, lười biếng nhìn cô, ý cười nhếch môi đó thật gợi cảm muốn chết: “Lại đây, tôi bị thương, không làm gì cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn tỏ vẻ thực hoài nghi lời nói của Lăng Tiêu, trong tiệc đầy tháng trước đó của Sam Sam, đó là lần đầu tiên cánh tay hắn bị thương, nhưng cũng không tha cho cô.
Cô nhìn về phía tay hắn, bị thương nặng như vậy, hiện tại còn không thể chạm vào nước, vì thế cô lại tới gần hắn.
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay đến, Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Đồ làm ra vẻ.”
Sau đó, gã duỗi tay tắt nước ấm đi.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng: “Còn tắm không?”
Lăng Tiêu liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mặc quần áo thì tắm thế nào?”
Dứt lời, hắn dùng một tay kéo cô qua...
Bởi vì hai người đều bị thương trên tay, Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt tắm uyên ương với Lăng Tiêu, cô giúp hắn, hắn giúp cô, quá trình rất xấu hổ, nhưng cuối cùng Lăng Tiêu vẫn buông tha cô.
Lúc ăn cơm chiều, Thịnh Hoàn Hoàn muốn ôm Lăng Thiên Vũ đến bên cạnh mình, lại bị Lăng Tiêu kéo tới bên hắn, cậu nhóc tức giận trừng mắt, chỉ thiếu điều giương nanh múa vuốt.
Trên bàn cơm, Lăng lão gia tử nói đến An Lan, giọng điệu rất cứng rắn: “Nếu đã ra tù thì gọi người phụ nữ kia trở về để ly hôn, thứ đàn bà này ở lại Lăng gia chỉ bôi đen gia đình, còn sinh ra một thằng ăn cháo đá bát, vì quyền thế đã tự tay đưa bác cả của mình vào tù.”
Ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, Lăng lão gia tử không cho Lăng Tiêu chút mặt mũi nào.
Lăng Hoa Thái vào tù luôn là cái gai trong lòng lão gia tử, nếu Lăng Hoa Thanh đã đi ra thì nhất định phải dạy dỗ thằng súc sinh này, tốt nhất là bảo hắn kéo Lăng Hoa Thái ra khỏi tù.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, trên mặt ông ta không lộ ra vẻ không vui, chỉ ôn hòa mở miệng nói với Lăng lão gia tử: “Cha, con sẽ ly hôn, còn chuyện của anh cả thì A Tiêu có nhắc đến với con, để anh ta tiếp tục ngồi tù ăn năn đi!”
Đùng!
Lăng Hoa Thanh vừa nói xong thì lão gia tử đã đập mạnh cái chén xuống đất, mặt nghẹn đỏ bừng: “Súc sinh, đó là anh mày, đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ trong tù, trong mắt mày còn có người cha này hay không?”
Lăng lão thái thái lập tức cả giận quát lão gia tử: “Ông cũng biết con trai mình đã lớn tuổi, một chân ông đã bước vào quan tài mà sao tính tình còn nóng như thế, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à, một hai phải kêu đánh kêu mắng như thế?”
Lăng lão gia tử tức giận chỉ vào Lăng Hoa Thanh: “Bà nghe mấy lời vừa rồi nó nói giống tiếng người không? Đó cũng là con bà mà, bà không đau lòng thì tôi đau lòng.”
Nói xong, ông ta dùng sức đập vào ngực hai cái.
Lúc này bác cả gái Tôn Tư Lam đứng lên, hốc mắt đỏ bừng: “Chú hai, chị chưa từng cầu xin chú cái gì, khi chú vào tù, chị cũng tận tâm chăm sóc cái nhà này và A Tiêu, chưa bao giờ bạc đãi nó, anh của chú lớn tuổi, ngục giam ẩm ướt ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần đi thăm ông ấy luôn nói xương cốt đau, xin chú nói với A Tiêu, để nó buông tha cho anh chú đi!”
Lăng lão thái thái cũng mở miệng: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu nhìn về phía bà: “Bà nội.”
Lão thái thái nói: “Tuy bác cả con làm sai, nhưng dù sao cũng là miếng thịt rơi xuống từ người bà nội, bà nội chưa từng xin con điều gì, giờ đã qua hai năm, nếu con có cách thì giúp nó ra đi! Bà nghĩ nó cũng biết sai rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, không nói cái gì.
Cô lại nhìn về phía Lăng Hàn từ đầu tới đuôi luôn trầm mặc không nói, sắc mặt gã cũng chẳng tốt gì, nhưng vẫn không đứng lên nói một lời cho Lăng Hoa Thái.
Trong lòng Lăng Hàn nhất định hận Lăng Tiêu thấu xương, cho nên ở trước mặt Lăng Tiêu, gã nói không ra được một câu khẩn cầu, gã thà ôm Lăng Tiêu cùng đi chết cũng không muốn cúi đầu.
Chú út Lăng Hoa Thịnh cũng xin cho Lăng Hoa Thái, cuối cùng bác gái còn quỳ xuống, nhưng Lăng Tiêu vẫn không chịu bỏ qua, Lăng lão thái thái rất đau khổ, nước mắt tuôn rơi.
Sự cố chấp của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, trái tim hắn còn lạnh và cứng hơn dự đoán của cô!
Chương 222: Lăng Tiêu, xin anh để em gặp Thiên Vũ một lần đi
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc lắng nghe, cô căn bản không có tư cách xen mồm vào chuyện này.
Cuối cùng Lăng Hoa Thanh cũng mở miệng: “A Tiêu, tha cho bác cả đi, không liên quan đến đúng sai, coi như tặng cho ba một món quà, con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!”
Con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy câu nói sau cùng của Lăng Hoa Thanh nghe rất lạ, giống như mang theo chút oán giận.
Cô theo phản xạ mà nhìn về phía Lăng lão thái thái, chỉ thấy bà giật mình, duỗi tay lau nước mắt, đau đớn mà quay mặt đi.
Qua thật lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên: “Vậy làm theo ý ba đi.”
Giờ khắc này, cảm giác làm người ta hít thở không thông cuối cùng cũng dịu lại.
Lăng Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng nán lại, lập tức bế cậu nhóc lên: “Ông bà nội, tụi con đi trước.”
Cô đuổi theo ra ngoài liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, hắn lạnh lẽo mà lại cô đơn, làm lòng người thương tiếc, thật muốn đi lên ôm hắn một cái.
“Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại, ôm Lăng Thiên Vũ đuổi theo.
Nghe thấy giọng nói của cô, Lăng Tiêu dừng bước chân, xoay người nhìn về phía bọn họ.
“Mệt mỏi quá, cho anh ôm.” Thịnh Hoàn Hoàn thở hổn hển, không khách khí ném cậu nhóc cho Lăng Tiêu, sau đó cười hỏi: “Anh ăn no chưa, tôi còn rất đói, chúng ta đi ăn lẩu được không?”
Lăng Thiên Vũ lập tức trợn to mắt, gật đầu gật đầu.
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh lẽo, dáng vẻ như chẳng có hứng thú.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy cánh tay bị thương của hắn: “Đi nào, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi chưa được ăn một bữa nào ra hồn, anh coi như đi chung với chúng tôi được không, tôi đi lái xe?”
Lăng Tiêu liếc xéo cô một cái, đặc biệt cao ngạo: “Chỉ lần này.”
Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà cũ không bao lâu thì một người đàn ông trẻ cao lớn đã xuất hiện, được người hầu dẫn dắt, cuối cùng anh ta bước vào phòng Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh đánh giá người trước mặt, sau đó nhếch môi cười nhạt: “Mười năm không gặp, đã lớn như vậy rồi, cậu cao hơn cha mình nhiều.”
Hà Vinh cười nói: “Cha tôi cứ nói mình già rồi, tôi thấy chú Lăng lại chẳng thay đổi gì, vẫn còn bảnh bao như trong trí nhớ.”
“Thằng nhãi này miệng ngọt thật.” Lăng Hoa Thanh vỗ vỗ bả vai Hà Vinh: “Không tồi, thân thể đủ rắn chắc, từ hôm nay trở đi cậu cứ ở cạnh tôi làm việc, thay tôi chào hỏi cha cậu.”
Ý cười của Hà Vinh chợt tắt, cung kính nói: “Cảm ơn chú Lăng bằng lòng đề bạt.”
Lăng Hoa Thanh xua xua tay: “Trở về thu dọn một chút đi, ngày mai lại đây sớm một chút.”
“Thưa vâng.” Hà Vinh gật đầu, sau đó rời khỏi nhà cũ.
Sau khi rời đi một đoạn đường, anh ta xuống xe lấy di động ra, đi một khoảng cách mới dừng lại: “Phu nhân, như bà đã liệu trước, quả nhiên Lăng Hoa Thanh đã giữ tôi lại, còn cho người ta cài máy nghe lén trên xe tôi.”
Ở một thành phố khác, một người phụ nữ đứng ở ban công, nhìn mấy chiếc xe vừa dừng lại phía dưới, nói với Hà Vinh: “Hiện tại bên cạnh ông ta không có người để dùng, ông ta tin tưởng cha cậu, rất nhanh cũng sẽ tin cậu, nhưng người như ông ta rất đa nghi, cậu ở bên cạnh ông ta làm việc nhất định phải cẩn thận.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, người phụ nữ quay đầu lại nhìn, cuối cùng nói với Hà Vinh: “Được rồi, có người đến, cậu nhóc, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.”
Sau khi cúp điện thoại, bà về phòng, đốt sáu cây nhang rồi lần lượt cắm vào hai lư hương.
Trước hai lư hương có đặt một tấm hình trắng đen và một con búp bê đặc biệt xinh đẹp đáng yêu.
Tay người phụ nữ dừng lại trên người đàn ông trẻ tong bức hình, quyến luyến nhung nhớ mà vuốt ve qua lại.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa càng ngày càng lớn.
Tay bà đặt ở bên cạnh khung ảnh, đau khổ úp ảnh xuống rồi cầm lấy con búp bê đáng yêu bên cạnh, tiến lên mở cửa ra...
…
Chầu này Thịnh Hoàn Hoàn ăn rất vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong, cô lại lôi kéo Lăng Tiêu đi dạo phố với mình: “Hôm nay Lăng Hàn đã cứu tôi, tôi phải mua một món quà thể hiện lòng biết ơn, anh nói nên mua gì mới tốt đây?”
Giọng điệu của Lăng Tiêu không tốt lắm: “Chi phiếu.”
“Chi phiếu? Chắc anh ấy không nhận đâu.” Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Hơn nữa, ân cứu mạng sao cân nhắc được bằng tiền tài? Hơn nữa chắc Lăng Hàn cũng không thiếu tiền.”
Lăng Tiêu cao ngạo hừ lạnh: “Tin tôi đi, anh ta nhất định rất cần, hơn nữa sẽ dùng số tiền này lập mưu giết tôi như thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức nhớ tới chuyện Lăng Hàn đi tìm cô, nếu Lăng Tiêu biết cô đang điều tra hắn thì sẽ như thế nào?
Ánh mắt cô không được tự nhiên mà dời khỏi mặt hắn: “Không nghiêm trọng như vậy đó chứ, không phải anh đã chịu bỏ qua cho bác cả sao?”
Lăng Tiêu cũng không muốn nhiều lời với cô: “Có một số việc, cô không hiểu.”
Thịnh Hoàn Hoàn thử hỏi thăm dò “Anh đưa bác cả vào tù không chỉ vì ông ta tham ô công quỹ đúng không?”
Mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo, ánh mắt không chút độ ấm: “Cô lại quên, chuyện không nên biết thì cô không cần hỏi đến.”
Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Vậy không mua, chúng ta đến đoàn xe đi, anh luyện chạy với tôi, xem tôi có tiến bộ không, sau đó chỉ điểm một chút?”
Lăng Tiêu không cho mặt mũi: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi không quên lần trước là tôi thua cô, bảo một thủ hạ bại tướng chỉ điểm, cô đang cười nhạo tôi sao?”
Lăng Thiên Vũ khiếp sợ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ rất sùng bái: Hoàn Hoàn giỏi quá, còn thắng được đại ma vương.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại khóc không ra nước mắt: “Không có, tôi đâu dám cười nhạo anh, người sáng suốt đều nhìn ra tôi thắng anh là may mắn, anh căn bản không dùng hết sức.”
Cô nói thật, lần đó cô thắng được Lăng Tiêu chỉ do may mắn, nếu hắn dùng hết sức thì cô căn bản không có khả năng thắng.
Lăng Tiêu giơ tay búng một cái vào giữa mày Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô cũng biết tự mình hiểu lấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Vậy anh chịu rồi đúng không, anh yên tâm, tôi bảo đảm lúc này đoàn xe không có ai.”
Sau đó không bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn đã tự vả miệng mình.
Lam Nhan, Triệu Giai Ca, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương, Lệ Hàn Tư, mà còn có Kim Thần?
Cmn, bốn nữ hai nam này hẹn hò ở đoàn xe sao? Đêm hôm mà luyện xe cái gì?
Còn tự tiện mang người của đoàn xe khác đến, đây là có ý gì?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa thấy đối phương đông người, trong lòng không khỏi tính toán, có nên kêu Lăng Kha lại đây giữ thể diện, sau đó bỗng nhớ lại phe mình còn có Lăng Tiêu, cô sợ cái gì?
Một mình Lăng Tiêu có thể chống lại năm, còn lại một người không đủ cho cô chơi, nhưng ngoài miệng lại nói: “À, không thì hôm nào chúng ta lại đến đi?”
Lăng Tiêu nhận thấy sự thay đổi của Lăng Thiên Vũ, sắc mặt lập tức âm trầm: “Trở về.”
Vừa dứt lời, hắn muốn xoay người rời đi, lúc này giọng nói kích động của Lam Nhan truyền đến: “Thiên Vũ, Thiên Vũ, con tôi.”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay đổi, sao cô lại quên mất Lam Nhan là mẹ của cậu nhóc, rất có thể là một trong những kẻ ngược đãi.
Cô lập tức nhìn về phía cậu nhóc trong lòng Lăng Tiêu, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, tái nhợt như tờ giấy, hai nắm đấm siết chặt, cả người căng cứng.
Bước chân Lăng Tiêu khựng lại, sau đó sải bước đi ra ngoài.
“Lăng Tiêu, xin anh cho em gặp nó một lần đi.” Lam Nhan vội đuổi theo, rơi lệ đầy mặt kéo áo Lăng Tiêu: “Anh để em liếc nhìn nó một cái, nói với nó mấy câu được không?”
Chương 223: Lam Nhan sẽ dọn vào Lăng gia ở một tháng
Giọng của Lam Nhan hấp dẫn ánh mắt đám người Triệu Giai Ca, bọn họ không hẹn mà cùng đi về hướng Lam Nhan, muốn biết rõ là chuyện gì.
Dù sao Lam Nhan khóc thảm như vậy, bọn họ lại đến cùng nhau, không lý do gì mặc kệ cô ta.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ lại rối ren thành như vậy!
Ở phía trước, Lam Nhan nắm chặt lấy tay áo Lăng Tiêu, khóc đứt gan đứt ruột: “Lăng Tiêu, anh để em ôm nó một lần đi, đã nửa năm em không được nhìn thấy nó.”
Lăng Tiêu bị ép dừng bước, mặt không cảm xúc nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng mang theo cảnh cáo: “Lam Nhan, cô đã quên từng hứa với tôi cái gì à?”
Lam Nhan nhìn Lăng Thiên Vũ trong lòng Lăng Tiêu, bất lực khóc thút thít với Lăng Tiêu: “Anh cho em ôm nó một lần thôi, em không cần gì cả, Lăng Tiêu, em xin anh, Thiên Vũ là miếng thịt rơi xuống từ trên người em!”
Câu cuối cùng của Lam Nhan làm đám người Triệu Giai Ca, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương khiếp sợ.
Lăng Thiên Vũ, mẹ ruột của đứa con trai câm của Lăng Tiêu lại là Lam Nhan, khó trách Lăng Tiêu nâng đỡ cô ta như vậy.
Tuy rằng đã biết mẹ của Lăng Thiên Vũ là Lam Nhan, nhưng khi chính tai nghe thấy, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó có thể chấp nhận.
Đặc biệt lúc này nhìn Lam Nhan nắm chặt lấy cánh tay Lăng Tiêu, nghĩ đến họ đã từng ở bên nhau liền làm cô rất khó chịu.
Lam Nhan vẫn nắm chặt Lăng Tiêu không buông: “Lăng Tiêu, em hứa với anh không gặp Thiên Vũ, nhưng dù sao em cũng là mẹ nó, anh hỏi nó xem, hỏi nó xem có nhớ em không.”
Hình như Lăng Tiêu hơi dao động, cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, chỉ thấy đôi tay cậu siết chặt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai mắt trừng rất lớn, dạng này rõ ràng là sợ hãi, có chỗ nào giống con trai nhớ mẹ?
Nếu cậu nhóc có tình cảm với Lam Nhan thì lúc này nên duỗi tay qua, mà không phải sợ hãi và tràn ngập phòng bị trừng cô ta giống như bây giờ.
Lam Nhan thực thông minh, hơi ngồi xổm xuống nhìn Lăng Thiên Vũ, nhếch môi lộ ra ý cười dịu dàng: “Thiên Vũ, là mẹ, con còn nhớ mẹ không?”
Lăng Thiên Vũ không có phản ứng, sắc mặt càng khó coi.
Lam Nhan chùi nước mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn Lăng Thiên Vũ, trong mắt tỏa ra ánh sáng êm dịu: “Thiên Vũ, là mẹ đây, mẹ từng dẫn con đi Disney, dẫn con đi xem cá mập lớn, xem voi, con còn nhớ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Thiên Vũ nhăn mặt lại, hình như đang nỗ lực hồi tưởng lại khoảnh khắc đã từng hạnh phúc, sau đó thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng, trong mắt không chỉ còn sợ hãi.
Lam Nhan thấy vậy thì vui vẻ duỗi tay về hướng cậu: “Tới đây, để mẹ ôm một cái, nửa năm qua mẹ rất nhớ con.”
Nhưng Lăng Thiên Vũ nhìn Lam Nhan duỗi tay về hướng cậu thì cả người đột nhiên bắn lên, bám chặt vào Lăng Tiêu lớn tiếng thét chói tai: “A... A...”
Giọng Lăng Thiên Vũ đặc biệt khàn, sợ hãi tới cực điểm, cậu rú lên cuồng loạn, âm thanh làm người nghe đau lòng.
Đây là lần thứ tư Thịnh Hoàn Hoàn thấy cảm xúc của Lăng Thiên Vũ mất khống chế.
Lần đầu tiên là ở bữa tiệc sinh nhật, hai cha con giằng co trên lầu, lần thứ hai là cậu tự nhốt mình vào ngăn tủ, lần thứ ba là bức họa kia, đây là lần thứ tư.
Lam Nhan không ngờ Lăng Thiên Vũ lại đột nhiên mất khống chế, kinh hoảng mà an ủi: “Thiên Vũ, Thiên Vũ, là mẹ...”
Lời trấn an của cô ta chẳng có tác dụng gì với Lăng Thiên Vũ.
Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, khí thế lập tức hạ xuống điểm đóng băng, ánh mắt cũng đặc biệt dọa người: “Cút! Đừng xuất hiện trước mặt Thiên Vũ nữa.”
Nói xong, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ nhanh chóng rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng bước nhanh tiến lên, thay Lăng Tiêu mở cửa xe, lúc này Lam Nhan lại xông lên: “Lăng Tiêu, xin anh cho em thêm một cơ hội, Thiên Vũ chỉ rời khỏi em lâu quá nên mới như vậy...”
Nhưng không ai chịu nghe Lam Nhan giải thích.
Cảm xúc Lăng Thiên Vũ mất khống chế, vẫn luôn giãy giụa thét chói tai trong lòng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng nên lập tức lên xe.
Lúc này, Lam Nhan bám chặt vào cửa xe mà hô to: “Lăng Tiêu, em biết cách chữa khỏi cho Thiên Vũ, cho em thời gian một tháng, em nhất định sẽ làm Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, mở miệng nói chuyện.”
Làm Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, mở miệng nói chuyện?
Thịnh Hoàn Hoàn quan sát Lăng Tiêu từ kính chiếu hậu, thấy hắn chậm rãi nâng bàn tay thon dài lên, kéo cửa xe xuống.
Lam Nhan thấy được hy vọng, lập tức lặp lại lời nói vừa rồi: “Em biết làm sao lôi Thiên Vũ ra khỏi ám ảnh, cho em một tháng, em bảo đảm có thể giúp nó mở miệng nói chuyện.”
Đôi tay Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay lái, nếu Lam Nhan thật sự có cách giúp Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh và mở miệng nói chuyện thì thật sự là một tin vui
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu để ý Lăng Thiên Vũ đến mức nào, hắn sẽ không từ bỏ cách nào trợ giúp cho bệnh tình của Lăng Thiên Vũ, tựa như lúc trước hắn cưới cô.
Nhưng Lăng Tiêu sẽ không để Lam Nhan dẫn Lăng Thiên Vũ đi, cho nên trong một tháng này, Lam Nhan sẽ dọn vào Lăng gia, đây là mục đích của cô ta.
Nhưng lúc này Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể lắng nghe, cô không can thiệp được vào quyết định của Lăng Tiêu, cũng không thể can thiệp.
Có lẽ Lam Nhan thực sự có cách giúp Thiên Vũ nói chuyện, dù sao cô ta mới là mẹ ruột của Thiên Vũ!
Qua thật lâu Lăng Tiêu vẫn không nói chuyện, sự chờ đợi này đều là dày vò đối với Thịnh Hoàn Hoàn và Lam Nhan.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên trong tiếng thét chói tai của Lăng Thiên Vũ: “Nếu cô không làm được thì sao?”
Lam Nhan cắn môi, một lát sau mới nói: “Em sẽ lập tức trở về Mỹ, không bao giờ trở về.”
Lăng Tiêu nói: “Được, vậy cho cô thời gian một tháng.”
Lam Nhan mừng đến bật khóc, Thịnh Hoàn Hoàn không nghe rõ sau đó cô ta còn nói cái gì, Lăng Tiêu nói xong câu kia liền đóng cửa xe lại, không liếc nhìn Lam Nhan lấy một cái.
“Đi đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Lăng Tiêu đáp lại rất đơn giản: “Về phủ.”
Về phủ, không phải nhà cũ, Thiên Vũ như vậy không thích hợp về nhà cũ.
“Được.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gia tốc, nhanh chóng chạy về hướng Lăng Phủ.
Trên đường trở về, tình hình của Lăng Thiên Vũ không có chuyển biến tốt gì, giãy giụa không ra liền vừa cào vừa cắn Lăng Tiêu, giống như con thú nhỏ nổi điên.
“Nếu không anh tới lái xe?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Từ kinh nghiệm mấy lần trước, hiệu quả cô trấn an hữu dụng hơn hắn nhiều.
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc cô một cái: “Không muốn cái mặt mình nữa?”
Hiện tại Lăng Thiên Vũ hoàn toàn mất khống chế, giao cậu cho Thịnh Hoàn Hoàn thì cô căn bản không khống chế được, đến lúc đó hai người đều bị thương.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vết cào dưới cổ Lăng Tiêu từ kính chiếu hậu, châm chước nói: “Nếu không anh buông nó ra đi, anh ôm càng chặt thì nó càng sợ, phản kháng càng mạnh.”
Lăng Thiên Vũ từng bị ngược đãi, rất nhạy cảm về an nguy của bản thân, sợ bị người ta khống chế, nếu bị khống chế sẽ liều mạng giãy giụa, dùng hết “Vũ khí” mà mình có để phản kích.
Hình như Lăng Tiêu cảm thấy lời cô nói khá có lý, lập tức ném Lăng Thiên Vũ qua một bên.
Nhưng vừa rồi Lăng Tiêu khống chế cậu quá chặt, lúc này Lăng Thiên Vũ vừa được tự do lại không có mục tiêu công kích, lập tức thét chói tai nhào về hướng hắn.
Lăng Tiêu duỗi tay ra đè đầu nhỏ của cậu lại, chau mày nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thôi cô cứ lo mà lái xe đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Thiên Vũ liều mạng quơ quào mà giương oai: “...”
Chương 224: Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ là nữ chủ nhân của Lăng Phủ
Trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu liền ôm Lăng Thiên Vũ vào phòng cậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị nhốt ở ngoài cửa, không được bước vào.
Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng đập đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng cho Lăng Thiên Vũ, nhưng gõ cửa rất nhiều lần vẫn không ai đáp lại, cuối cùng đành thôi, cô vào bếp nấu chút canh hạ hỏa.
Qua chừng một giờ, Lăng Tiêu mới mang đầy mỏi mệt đi ra từ trong phòng.
“Thiên Vũ thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên hỏi.
Lăng Tiêu mệt mỏi nói: “Ngủ.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới dám đi vào, vào đó liền thấy cả phòng bừa bãi, cũng may cô đã sớm nhìn thấy sức chiến đấu của Lăng Thiên Vũ.
Vừa rồi cậu nhóc quấy đến kiệt sức, hiện tại ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu thức dậy lại làm bản thân bị thương, vội quét mảnh vụn trên mặt đất rồi dọn dẹp phòng.
Đi ra thì thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi trên sô pha, bóng dáng trông thật lạnh lẽo cô đơn, cô không khỏi đi lên trước, đặt đôi tay lên vai hắn rồi dùng sức ấn.
Cơ bắp Lăng Tiêu căng thẳng một chút, sau đó dần dần thả lỏng, hưởng thụ mà nhắm mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi đến chuyện Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, Lăng Tiêu cũng không nói gì, nhưng không khí lại rất hài hòa, đặc biệt an bình.
Mát xa cho Lăng Tiêu hơn mười phút, Thịnh Hoàn Hoàn mới thu tay lại: “Tôi có nấu chút canh, tôi múc cho anh một chén đến.”
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng chén canh đi ra, đặt trước mặt Lăng Tiêu: “Tôi bỏ chút trung dược vào đó, thanh nhiệt trừ hoả, anh uống nhiều một chút, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Lăng Tiêu nhìn cô không chuyển mắt, Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay ghì chặt cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát.”
Nói là một lát, nhưng ôm vài phút mà Lăng Tiêu vẫn không buông cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám sa vào sự ấm áp này, cô vỗ vỗ tay Lăng Tiêu: “Không uống thì canh sẽ nguội.”
Giọng nói của Lăng Tiêu hơi mềm, mang theo một tia lười biếng: “Đêm nay không luyện tập, qua hai ngày lại dạy cô.”
Lăng Tiêu đang nói đến chuyện luyện đua xe.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, gật đầu cười nhạt: “Được, tôi chờ, anh uống canh đi rồi tôi đi mở nước cho anh tắm.”
Lúc này Lăng Tiêu mới buông cô ra.
Đêm nay hai người không nói gì, sau khi đổi thuốc cho Lăng Tiêu thì họ đều mang nổi niềm riêng mà đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, phía nhà cũ gọi điện thoại đến báo An Lan đã trở lại, Lăng Hoa Thanh gọi họ trở về để thương lượng chuyện ly hôn.
Ăn xong bữa sáng, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ ra cửa.
Cậu nhóc ngủ một giấc đến hừng đông, tinh thần rất tốt, thấy vết cào dưới cổ Lăng Tiêu thì hơi áy náy, lại không chịu cúi đầu, dáng vẻ xoắn xít đó rất đáng yêu.
“Lăng Tiêu.”
Đây là... giọng của Lam Nhan.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền thấy Lam Nhan bước xuống từ trên xe, cô ta mặc chiếc váy ngắn không tay, đôi chân thẳng tắp thon dài, mặt cũng trang điểm tinh xảo, xinh đẹp tao nhã.
Mới sáng sớm tinh mơ, chắc trời còn chưa sáng cô ta đã dậy trang điểm rồi!
Cậu nhóc trong lòng lại căng cứng người, Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu rồi thấp giọng an ủi: “Không có gì Thiên Vũ, dì và ba sẽ luôn ở bên con.”
Lăng Thiên Vũ vẫn không thấy an tâm khi nghe lời an ủi của cô, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Nhan, tay bất giác siết chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, như một con nhím tràn ngập phòng bị.
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi ngoắc tay về hướng Bạch quản gia.
Bạch quản gia lập tức nghênh đón: “Thiếu gia.”
Lăng Tiêu chỉ chỉ Lam Nhan, mặt không cảm xúc mà dặn dò: “Lam tiểu thư sẽ ở nhà này một tháng, an bài một gian phòng khách cho cô ta.”
Dặn dò xong, Lăng Tiêu dẫn Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, cả quá trình không có một câu giao lưu nào với Lam Nhan.
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông bên cạnh, thần kinh căng thẳng lơi lỏng lại: Có lẽ Lam Nhan đến cũng không làm cuộc sống của họ thay đổi gì.
Lam Nhan nhìn chiếc Rolls-Royce kia rời đi, sắc mặt lạnh lùng.
Bạch quản gia đi lên trước: “Lam tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Lam Nhan gật đầu, bảo trợ lý lấy đồ của mình tới rồi đi theo phía sau Bạch quản gia, trên đường đi luôn đánh giá Lăng Phủ.
Đây là lần đầu cô ta đến nơi này, mọi thứ trước mắt đều rất xa lạ.
Nhưng...
Sớm muộn gì cô ta cũng là nữ chủ nhân của nơi này.
Nhìn căn nhà xa hoa đại diện cho thân phận và quyền lực trước mắt, trong mắt Lam Nhan xẹt qua một tia tham vọng.
Sau khi tiến vào biệt thự, Bạch quản gia còn chưa an bài thì trợ lý Ôn Bích bên cạnh Lam Nhan liền nói: “Quản gia, Tiểu Nhan nhà chúng tôi muốn ở kế bên phòng Thiên Vũ.”
Bạch quản gia sửng sốt: “Xin lỗi, phòng cho khách và phòng chính không cùng một tầng.”
Trợ lý nói rất đúng lý hợp tình: “Tiểu Nhan nhà tôi giống người khác sao? Chẳng lẽ Lăng Tiêu không nói với ông Tiểu Nhan là mẹ ruột của Thiên Vũ à?”
“Chị Ôn.” Lam Nhan gọi Ôn Bích lại, lễ phép dịu giọng nói với Bạch quản gia: “Bạch quản gia, là như vầy, chắc ông cũng rõ tình hình của Thiên Vũ, tôi cố ý lại đây chiếu cố Thiên Vũ, cho nên xin Bạch quản gia an bài cho tôi một gian phòng gần hơn để tiện chăm sóc nó.”
Bạch quản gia cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng mặt ngoài lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, bình tĩnh nhìn về phía Lam Nhan: “Thì ra Lam tiểu thư là mẹ của tiểu thiếu gia, tôi đã rõ, Lam tiểu thư mời đi theo tôi.”
Bạch quản gia dẫn Lam tiểu thư lên lầu, tuy là cùng tầng, nhưng lại ở một hướng khác, trung gian còn cách vài căn phòng.
Ôn Bích dạo một vòng rồi trở về chất vấn Bạch quản gia: “Quản gia, không phải đã nói với ông là Tiểu Nhan tới chiếu cố Thiên Vũ sao, vì sao còn sắp xếp xa như thế?”
Mặt Bạch quản gia hơi trầm xuống: “Hai vị có điều không biết, thiếu gia nhà tôi thích yên tĩnh, nơi này đã là vị trí tốt nhất rồi, cuối cùng Lam tiểu thư có thể ở phòng này không còn phải xem ý thiếu gia.”
Bạch quản gia nói câu này chẳng cho Lam Nhan chút mặt mũi nào.
Ôn Bích nghe thấy rất phẫn nộ: “Sao ông dám...”
“Chị Ôn, bỏ đi, tôi cảm thấy nơi này cũng rất tốt.” Lam Nhan giữ chặt Ôn Bích, cười nói với Bạch quản gia: “Cảm ơn Bạch quản gia, tôi rất thích gian phòng này.”
Bạch quản gia gật đầu: “Vậy tôi đi xuống trước, có yêu cầu gì có thể gọi người hầu làm.”
Bạch quản gia đi rồi, mặt Lam Nhan trầm xuống, nơi này cách phòng ngủ chính quá xa, cô ta muốn tiếp cận cũng không tiện tìm cớ.
Ôn Bích đứng bên cạnh mắng Bạch quản gia, bị Lam Nhan không vui ngăn lại: “Bỏ đi chị Ôn, từ từ đi từng bước một thôi, Bạch quản gia này là người hầu lâu năm trong Lăng gia, chị tôn trọng một chút, lát nữa đi xin lỗi ông ta, đừng để người ta bắt được nhược điểm, tôi chỉ có một cơ hội.”
Ôn Bích rất không muốn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Tôi đã biết, đừng sợ Tiểu Nhan, tôi sẽ giúp cô.”
Lam Nhan gật đầu cười nhạt: “Tôi biết, chị là người tôi tin tưởng nhất trên đời này.”
Nhà cũ Lăng gia
Thịnh Hoàn Hoàn bước vào theo Lăng Tiêu thì lập tức nhìn thấy mẹ của hắn - An Lan, đó là một người phụ nữ rất quyến rũ, giữ gìn đặc biệt tốt, cho dù đã gần 50 mà vẫn như mới 30.
Chương 225: Quả nhiên là cha con máu lạnh giống nhau
Sự quyến rũ của An Lan phát ra từ nội tại, không liên quan đến cách trang điểm, tựa như bây giờ chỉ mặc áo thun trắng quần jean, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ, nhưng vẫn không cản được sức hút đó.
Nhưng cách ăn mặc của An Lan làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, áo thun quần jean giày trắng, nhìn thế nào cũng thấy rất tùy tiện.
Người của Lăng gia đều tới, trừ Lăng Hoa Thanh nhìn không ra cảm xúc thì sắc mặt những người khác đều rất âm trầm, không che giấu khinh thường đối với An Lan.
“Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn tới rồi, mau lại đây ngồi đi!” Lăng lão thái thái nhìn thấy gia đình Lăng Tiêu thì vẫy vẫy tay về hướng bọn họ.
Lúc này An Lan cũng nhìn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Lăng Tiêu, khóe miệng hiện ra ý cười nhợt nhạt.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn lạnh lùng đi đến bên cạnh Lăng lão thái thái, làm như không thấy An Lan.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay Lăng Thiên Vũ tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu.
Lúc này ánh mắt An Lan dừng lại trên người cô, đánh giá vài vòng, nụ cười càng tươi đẹp: “Đây là Hoàn Hoàn đúng không, ánh mắt mẹ chồng thật tốt, con rất vừa lòng với đứa con dâu này.”
Lăng lão thái thái không nói gì.
Thịnh Hoàn Hoàn lễ phép gật gật đầu với An Lan, cũng không biết có nên gọi mẹ hay không, lúc này An Lan lại nói: “Nhìn dáng vẻ này xem, trông thật xinh đẹp, đáng tiếc gả cho cục đá lạnh ngắt không biết thương hương tiếc ngọc, ngày sau sẽ gian nan đến mức nào!”
Cái này... Có người mẹ nào lại nói con trai mình như thế không?
Xem ra quan hệ giữa mẹ con Lăng Tiêu và An Lan rất tệ.
Lăng Tiêu như không nghe thấy lời này của An Lan, mặt không cảm xúc mà nhìn về phía Lăng Hoa Thanh và nói: “Ba, vừa rồi nói tới đâu rồi, tiếp tục.”
Lăng Hoa Thanh còn chưa mở miệng, An Lan liền cười lạnh: “Có gì để nói, cháu trai đã lớn như thế rồi, không ly hôn.”
Lăng lão gia tử giận vỗ bàn: “Việc này không phải do cô quyết định, không chịu cũng phải chịu, Lăng gia chúng tôi không chứa chấp nổi dạng phụ nữ đồi phong bại tục như cô.”
An Lan không cho là đúng, cười càng quyến rũ: “Ba, không phải ba đã quên hơn hai mươi năm trước tôi muốn ly hôn, con trai ba chết sống không đồng ý, tôi chạy ra nước ngoài còn bắt tôi về. Hiện tại nhiều năm đã qua, con trai đã lớn như thế, nếu các người không muốn nhìn thấy tôi thì tôi dọn ra là được, sẽ không làm chướng mắt ba, ly hôn thì khỏi bàn nữa.”
Lăng lão gia tử bị An Lan chọc giận đến mức mặt mày xanh mét, tức giận trừng đứa con thứ hai không biết cố gắng Lăng Hoa Thanh này: “Nói chuyện, mày câm à?”
Lăng Hoa Thanh rũ mi xuống, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, sau một lúc lâu mới nhìn về hướng Lăng Tiêu, "Con làm chủ chuyện này đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, nghe đồn năm đó ông ta bắt gian tại giường, dưới cơn giận dữ đâm chết gian phu mới ngồi tù gần mười năm. An Lan cắm sừng ông ta, còn huỷ hoại cuộc đời ông, chẳng lẽ người vội vã ly hôn không nên là ông sao?
Lăng Tiêu xa cách nhìn về phía An Lan: “Ly hôn đi, muốn bao nhiêu thì bà trực tiếp mở miệng là được.”
An Lan cười cười, rũ mi xuống chớp vài cái: “Quả nhiên là cha con, máu lạnh giống nhau.”
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn nghe ra chua xót vô tận trong giọng nói của An Lan, vừa rồi bà chớp mắt vài cái như đang nỗ lực nuốt nước mắt vào trong?
An Lan dừng lại, nâng mắt lên, đáy mắt là một mảnh trong trẻo, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, giọng nói lại rất lười biếng và quyến rũ: “Chuyện trên giường vốn không nên nói trước mặt mọi người, nhưng tối hôm qua ba con lăn lộn mẹ hơn nửa đêm, nói không chừng trong bụng đã có dòng giống của ba con rồi, vậy sao ly hôn đây?”
An Lan vừa nói ra lời này thì sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn khó tin mà nhìn Lăng Hoa Thanh, chỉ thấy người ba chồng này của cô mặt không đổi sắc buông ly trà, không nhanh không chậm lại châm đầy cho mình, từ đầu tới đuôi như một người đứng ngoài cuộc.
Cô thật sự không hiểu nổi tình sử của ba mẹ chồng!
“Tiện phụ, mày là tiện... Phụ...” Lăng lão gia tử tức đến đứng bật dậy khỏi xe lăn, sau đó hai mắt trợn trắng rồi ngã thẳng xuống ghế.
“Ba.” Lăng Hoa Thịnh vội vàng tiến lên ấn vào huyệt nhân trung của Lăng lão gia tử, sau một lúc lão gia tử mới tỉnh táo lại, tức giận chỉ vào An Lan nửa ngày vẫn không nói ra được một chữ.
Lăng lão thái thái lạnh nhạt nói: “Thịnh Nhi, đẩy ba con về phòng nghỉ ngơi.”
Lăng Hoa Thịnh gật đầu, đẩy lão gia tử rời khỏi đại sảnh.
Lăng lão thái thái nhìn về phía Lăng Hoa Thanh: “Thằng hai, rốt cuộc trong lòng con suy nghĩ như thế nào?”
Lăng Hoa Thanh uống một hơi cạn sạch nước trà trong ly, chậm rãi buông ly xuống rồi thản nhiên trả lời: “Nếu cô ta nói không ly hôn, vậy không ly hôn.”
Phanh...
Ly trà nện xuống mặt đất, rơi vãi đầy đất.
Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ mà nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn siết chặt nắm đấm, âm trầm trừng Lăng Hoa Thanh, thất vọng lại phẫn nộ.
Lăng lão thái thái không kinh ngạc trước đáp án của Lăng Hoa Thanh, bà nghe xong thì chống bàn đứng lên: “Thằng hai, nếu con đã quyết định thì không cần nhắc lại chuyện này, từ hôm nay trở đi con dẫn An Lan dọn ra ngoài ở! Mẹ và ba con đều già rồi, còn muốn sống yên lành mấy ngày!”
Nói xong, bà phất phất tay với mọi người: “Được rồi, đều tan đi!”
Lăng Hàn đi lên trước: “Bà nội, con đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi.”
Lăng lão thái thái gật đầu, để Lăng Hàn dìu lên lầu, những người khác đều tan đi.
Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn gia đình Lăng Hoa Thanh.
Lăng Tiêu luôn nhìn chằm chằm Lăng Hoa Thanh, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, đứng lên mang theo khí thế dọa người rời khỏi nhà cũ.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng bế Lăng Thiên Vũ lên muốn đuổi theo, lúc này An Lan gọi cô lại: “Hoàn Hoàn, rất nhanh mẹ chồng nàng dâu chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong, bà còn nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ khá nghịch ngợm.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại bằng một nụ cười cứng đờ, ôm Lăng Thiên Vũ vội vàng rời đi.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, sắc mặt An Lan trầm xuống, hoàn toàn không còn vẻ lười nhác vừa rồi, bà không nhìn Lăng Hoa Thanh lấy một cái mà lập tức trở về phòng.
Lăng Hoa Thanh ra lệnh cho người hầu: “Dọn sạch mặt đất đi.”
Tiếp theo, ông ta đi theo sát An Lan.
Vừa vào cửa, Lăng Hoa Thanh đã khóa trái rồi bóp cổ An Lan: “Nói, năm đó người cùng bà gài bẫy tôi là ai?”
An Lan cười lạnh: “Ông cứ tra, không phải ông không gì không làm được sao?”
Năm đó Lăng Hoa Thanh đi tù ngay vào thời kỳ cường thịnh của Lăng thị, lúc ấy internet không phát triển như bây giờ, lấy thân phận lúc đó của Lăng Hoa Thanh hoàn toàn có thể phong tỏa chuyện này, tìm kẻ chết thay ngồi tù cho mình.
Nhưng chuyện năm đó vốn rất bí mật, mấy ngày sau lại bị truyền thông lan truyền khắp nơi, ông ta chưa thu được tin tức gì thì cảnh sát đã trực tiếp tới cửa bắt người.
Nếu sau lưng chuyện này không có một hoặc nhiều người phía sau màn thúc đẩy, ông ta không có khả năng thua nhanh như thế.
Đáng tiếc, mấy năm nay ông ta luôn bị nhốt trong tù, tra được quá ít chuyện.
Lăng Hoa Thanh bóp chặt cổ An Lan, nhìn chằm chằm vào mắt bà: “Nói, là Diệp Chính Lan, Đường Thắng Văn, hay là Thịnh Xán?”