-
Chương 226-230
Chương 226: Ai cho cô tiến vào?
An Lan vẫn cười, gian nan mở miệng: “Thế nào, gây thù chuốc oán quá nhiều, có phải cảm thấy người nào trong bọn họ cũng có khả năng không?”
Lăng Hoa Thanh nguy hiểm nheo mắt: “Vì sao tôi đối đầu với họ, không phải bà biết rõ nhất sao?”
An Lan nâng tay lên ôm cổ Lăng Hoa Thanh, nhả khí bên tai ông ta: “Ông giết con trai của Diệp Chính Lan, chắn đường của Đường Thắng Văn, giành mối làm ăn với Thịnh Xán, ai trong bọn họ đều ngóng trông ông chết, có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Không liên quan đến bà?”
Lăng Hoa Thanh lạnh lùng mà nhếch khoé miệng lên, đáy mắt mang đầy vẻ khủng bố giết chóc: “Tôi nói cho bà biết, ai trong chúng cũng phải chết.”
An Lan biến sắc, căm hận nhìn Lăng Hoa Thanh: “Đồ điên.”
“Nhớ kỹ, tất cả đều là do bà.” Lăng Hoa Thanh buông An Lan ra, cúi đầu cắn mạnh vào cổ bà, như một con quỷ hút máu tham lam liếm máu chảy ra trên đó.
An Lan giãy giụa mãnh liệt: “Buông tôi ra, ông là đồ điên.”
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lăng Hoa Thanh mới buông tha cho An Lan, sửa sang lại quần áo rồi tiến lên mở cửa.
Là dì Hà, bà đang cầm vali, cúi đầu xuống: “Nhị lão gia, lão thái thái bảo tôi tới dọn đồ giúp hai người, bà ấy bảo hai người mau dọn đi.”
Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra: “Vào đi.”
Sau khi tiến vào, dì Hà liếc nhìn An Lan một cái, chỉ thấy sắc mặt An Lan tái nhợt che cổ ngồi ở mép giường, bà im hơi lặng tiếng dời mắt đi, mở tủ quần áo ra bắt đầu xếp đồ.
Lăng Hoa Thanh nhìn về phía An Lan: “Chúng ta đi trước đi, để người hầu dọn dẹp.”
An Lan rút tờ giấy rồi lau lên vết cắn trên cổ, đứng lên đi theo Lăng Hoa Thanh ra cửa.
Dì Hà nhìn hai người xuống lầu thì đóng cửa lại.
Bà lập tức đi đến mép giường, bắt đầu tìm kiếm tóc của Lăng Hoa Thanh, đáng tiếc tóc ông ta quá ngắn, hơn nữa chỉ ngủ lại một đêm, khó khăn lắm mới phát hiện được một sợi.
Dì Hà lấy một cái túi zip ra rồi bỏ tóc vào, đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Hoa Thanh xuất hiện ở ngoài cửa.
Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, nắm chặt cái túi zip trong tay: “Nhị lão gia.”
Lăng Hoa Thanh trở về lấy đồng hồ bị bỏ quên, lại thấy người hầu đang lật giường mình, ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc bén: “Bà đang làm gì?”
Dì Hà lập tức nói: “Tôi đang chuẩn bị thay khăn trải giường và vỏ chăn mang đi giặt.”
Lăng Hoa Thanh thấy sắc mặt dì Hà không đúng, đôi mắt sắc bén nhìn về hướng bàn tay nắm chặt của dì Hà: “Trên tay bà đang nắm cái gì?”
Giờ khắc này, dì Hà biết mình thất bại.
“Mở ra.” Giọng Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh đi.
Dì Hà quỳ xuống đất, mở tay ra, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nói: “Nhị lão gia, đây là ý của lão thái thái.”
Lăng Hoa Thanh nhìn thứ trong tay bà, sắc mặt lạnh như sương lạnh.
….
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa lên xe không bao lâu liền nhận được điện thoại của Lăng Hoa Thanh, Lăng Tiêu nghe xong lập tức bảo tài xế quay đầu.
“Xảy ra chuyện gì?” Không biết vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại có dự cảm chẳng lành.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Trở về thì biết.”
Trở lại nhà cũ, vừa vào đại sảnh Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy dì Hà quỳ dưới đất, lão thái thái và vợ chồng Lăng Hoa Thanh ngồi đối diện nhau, không khí rất căng thẳng.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một chút, thầm kêu không ổn. Đi lên trước liền phát hiện trên bàn có hai cái túi, nhìn kỹ sẽ phát hiện tóc trong đó.
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Lăng Tiêu tập trung vào dì Hà đang quỳ, không giận đã uy.
“Thiếu gia...”
“Là ý của bà.” Lăng lão thái thái mở miệng: “Là bà bảo làm như thế.”
Lão thái thái nhìn về phía An Lan, âm trầm nói với Lăng Tiêu: “Mẹ con trở về làm bà nhớ tới chút chuyện cũ không tốt năm xưa, cho nên bảo dì Hà lấy tóc hai cha con, muốn xác nhận xem rốt cuộc con có phải huyết mạch của Lăng gia không.”
Trong nháy mắt, khí thế trên người Lăng Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tay Lăng Tiêu từ từ siết chặt, run rẩy, cộm cả gân xanh, như đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó, cả cơ bắp trên mặt cũng căng chặt muốn chết.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hối hận đã đưa biện pháp này cho dì Hà, Lăng Tiêu có tình cảm với lão thái thái, cô nghi ngờ chuyện này sẽ làm Lăng Tiêu phản ứng rất mãnh liệt, còn tạo thành vết thương không thể xóa nhòa giữa bọn họ.
An Lan thực phẫn nộ: “Mẹ làm vậy là có ý gì?”
Lăng Hoa Thanh chắc chắn nói: “Mẹ, không cần, Tiêu Nhi thật là con của Lăng Hoa Thanh này.”
Lúc này Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Nếu bà nội hoài nghi thì trực tiếp thử máu đi!”
“Lăng Tiêu...”
Lăng Tiêu trào phúng nhìn An Lan: “Thế nào, bà sợ có kết quả thì giấc mộng phú quý cuối cùng của mình sẽ kết thúc sao?”
Cổ An Lan nghẹn lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
Nghe Lăng Tiêu nói vậy, trong mắt lão thái thái xẹt qua một tia đau lòng, sau một lúc mới nói: “Dì Hà lấy châm tới.”
Dưới sự kiên trì của lão thái thái, dì Hà lấy một giọt máu của cha con Lăng Tiêu.
Sau khi lấy máu, lão thái thái nói với họ: “Giao chuyện này cho bà xử lý, ba ngày sau bà sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Trên đường trở về từ nhà cũ, Lăng Tiêu không nói một lời.
Vừa vào cửa, Lam Nhan quần áo ngăn nắp lập tức nghênh đón: “Lăng Tiêu, anh đã trở lại, em có xuống bếp nấu vài món Thiên Vũ thích ăn, anh cũng cùng...”
“Cút.”
Nụ cười của Lam Nhan cứng lại trên mặt.
Lăng Tiêu lạnh lẽo đi vào thang máy, không chờ cả Thịnh Hoàn Hoàn.
Thang máy đóng cửa một lát, Lam Nhan mới mặt mày tái nhợt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lam Nhan và Ôn Bích, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cô tự đi hỏi anh ta đi, nhưng nể mặt Thiên Vũ, tôi khuyên cô một câu, hai ngày này tốt nhất nên an phận một chút.”
Nói xong, cô ôm Lăng Thiên Vũ thân thể căng chặt lên lầu.
Lam Nhan cắn chặt môi: “Nhất định đã xảy ra chuyện gì, chị Ôn, mau tra giúp tôi hôm nay bọn họ đi đâu.”
Ôn Bích đứng bên cạnh âm trầm gật đầu: “Tôi đi ngay.”
…
Cả ngày hôm đó, Lăng Tiêu không đi công ty, chỉ nhốt mình vào phòng sách không ăn không uống.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám đi quấy rầy, lúc này vào đó không khác gì tự rước lấy nhục, Lam Nhan cũng an phận không tới làm phiền.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy lo cho Lăng Tiêu, vẫn luôn chuẩn bị cơm nóng, nghĩ rằng chờ hắn đi ra sẽ được ăn ngay, nhưng tới tối rồi mà vẫn không thấy hắn ra tới.
Hôm nay Lăng Thiên Vũ đặc biệt ngoan, giúp Thịnh Hoàn Hoàn nấu ăn, buổi tối còn tự tắm rồi đi ngủ sớm.
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng lấy hết can đảm đi gõ cửa: “Lăng Tiêu, tôi bưng chút canh cho anh, có thể tiến vào không?”
Bên trong không có đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện cửa không khóa thì nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Thấy Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích ngồi trước máy tính, cả người như một ngọn núi băng, không ngừng toà khí lạnh ra ngoài, sắc mặt lạnh đến dọa người: “Ai cho cô vào?”
Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên bỏ mâm đồ ăn và canh: “Cả ngày anh không ăn không uống, vậy sao chịu được...”
“Ai cho cô vào?” Hắn lại giận dữ hỏi.
Chương 227: Hiện tại hắn chỉ là con hổ giấy dọa người
Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn an ủi Lăng Tiêu vài câu, nhưng hắn như vậy thì cô thật sự nói không nên lời an ủi, hơn nữa hắn cũng không có khả năng nghe lọt tai: “Ăn chút đi, tôi liền ra ngoài.”
Cô để đồ ăn lại rồi rời khỏi phòng sách.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường, bên cạnh trống rỗng làm không thể đi vào giấc ngủ, hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cửa phòng sách đóng chặt, cô dậy xem sách một lát mà vẫn không thấy buồn ngủ, vì thế đi đến phòng Lăng Thiên Vũ.
Cậu nhóc ngủ rất ngoan, ít khi xốc chăn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, nghĩ đến chuyện hôm nay Lam Nhan dọn vào, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, rốt cuộc cô và Lăng Tiêu như vậy là gì của nhau?
Cô ngồi trong phòng của Lăng Thiên Vũ một lúc, quyết định lại đến phòng sách xem, mới bước ra thì di động đã vang lên.
Là một dãy số lạ!
Thịnh Hoàn Hoàn do dự một chút, sau đó mới bấm nghe.
“Hoàn Hoàn.” Quả nhiên là Mộ Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tắt máy, lúc này Mộ Tư lại nói: “Mộ Thành Chu vượt ngục.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay: “Chuyện lúc nào?”
Mộ Tư đá Mộ Thành Chu xuống đài rồi cho vào ngục, Thịnh Xán có không ít công lao, Mộ Thành Chu này vốn rất cực đoan, lần này vượt ngục nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Mộ Tư trầm giọng nói: “Chiều nay, hiện tại không tra ra hướng đi của ông ta, anh rất lo cho an toàn của bác trai bác gái, muốn phái người đến Thịnh gia bảo vệ bọn họ.”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà từ chối: “Không cần, tôi sẽ nói chuyện này với Lăng Tiêu, anh ấy sẽ an bài.”
Mộ Tư kiên trì: “Chuyện này là do anh, anh có trách nhiệm bảo vệ gia đình em an toàn.”
“Tôi nói không cần.” Thịnh Hoàn Hoàn rối loạn, giọng nói cũng có chút tức giận: “Chuyện hiện tại điều anh phải làm là mau chóng tìm ra Mộ Thành Chu, chuyện nhà tôi không cần anh nhọc lòng.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tắt điện thoại rồi đi đến phòng sách.
Năm đó vì leo lên, Mộ Thành Chu gây nên vụ tai nạn xe hại chết cha mẹ Mộ Tư, làm Mộ Tư đứt nửa chân, sau đó lại thuê sát thủ mưu sát Mộ Tư, suýt làm anh ta bỏ mạng.
Trước khi vào tù, ông ta còn từng đọ sức với Thịnh Xán.
Tuyệt đối không thể để nhân vật nguy hiểm như vậy có cơ hội tiếp cận người nhà cô.
Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa phòng sách vài cái, nhưng không được đáp lại, cô thầm sốt ruột nên trực tiếp đẩy cửa vào.
Bên trong là một mảnh tối tăm, ánh đèn chiếu vào từ kẹt cửa, soi vào người và gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu
“Đi ra ngoài.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng tình tình trong nhà nên cố lấy dũng khí đi qua, phát hiện đồ ăn trên bàn không được động vào, tư thế của Lăng Tiêu cũng không hề thay đổi.
Có thể thấy được chuyện hôm nay đả kích Lăng Tiêu lớn đến mức nào.
Cô đột nhiên cảm thấy mình không nên xen vào chuyện của Tích Nhi, nếu Lăng Tiêu biết chủ ý xét nghiệm DNA là cô đưa ra thì hắn sẽ phẫn nộ đến mức nào?
Nhưng cô không ngờ chuyện này lại phát triển trở thành như vậy!
Nhưng hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi: “Lăng Tiêu, tôi có việc gấp muốn nói với anh.”
“Tôi nói ra ngoài, cô điếc à?”
Lăng Tiêu đột nhiên vươn tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống, đồ ăn và nước canh văng tung toé, đầy đất bừa bãi.
Cổ Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại, lời nói đến miệng không nói ra được, sắc mặt Lăng Tiêu rất khó xem, trên trán đầy mồ hôi.
Cô nhớ tới vết thương trên tay hắn: “Anh bị sốt?”
Hôm qua vết thương bị rách, cô đã xử lý giúp hắn, hôm nay cả ngày không ăn không uống, vết thương lại không đổi thuốc, không phát sốt mới là lạ.
Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lùng đến mức có thể làm người ta phỏng lạnh: “Tôi nói đi ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn có thể cảm giác được lúc này Lăng Tiêu bài xích người khác tiếp cận hắn đến mức nào, tựa như một con nhím bị thương, ai tới gần thì đâm người đó.
Hiện tại hắn chỉ muốn một mình liếm miệng vết thương, hoàn toàn bài xích cô ra ngoài, nhưng hiện tại hắn đang bị sốt, cô không thể mặc kệ được.
Cô như không nghe thấy lời hắn nói: “Tôi đi lấy thuốc.”
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã xách hòm thuốc tiến vào, không để ý tới Lăng Tiêu phẫn nộ đến mức nào, sắc mặt dọa người ra sao, cô chỉ dứt khoát lấy thuốc rồi đổ nước.
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt hung ác: “Lấy đi, tôi không uống.”
Thịnh Hoàn Hoàn cả giận nói: “Lăng Tiêu, cho dù anh oán hận đến đâu cũng không thể đùa với sức khoẻ của mình, hiện tại anh đang sốt, nhất định phải uống thuốc cho tôi, há mồm, tôi đút cho anh.”
Lăng Tiêu cắn răng, trên người lúc lạnh lúc nóng, làm hắn rất khó chịu, cổ họng khàn khàn, cả nói chuyện cũng lao lực: “Thịnh Hoàn Hoàn, giờ lá gan của cô càng lúc càng lớn, có phải cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được cô?”
“Tôi đoán hiện tại anh muốn làm gì tôi cũng không có sức lực, mau uống thuốc, tôi xem giúp anh có phải vết thương bị nhiễm trùng không.”
Nhìn Lăng Tiêu như biến thành hổ giấy, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở nên cứng rắn, chỉ thiếu điều bóp miệng hắn ra mà nhét thuốc vào.
Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ trừng cô, sau một lúc lâu mới mở miệng uống thuốc, sau đó hớp nửa ly nước.
“Vậy ngoan hơn nhiều, anh không lo cho sức khoẻ của mình thì tôi lo thay cho.” Thịnh Hoàn Hoàn vừa lải nhải vừa chuẩn bị đồ để đổi thuốc, sau đó bắt đầu cởi áo của Lăng Tiêu: “Dạ dày anh vốn không tốt, trên tay lại có vết thương sâu như vậy, còn dám không ăn không uống ngồi cả ngày, dù là thần tiên cũng chịu không nổi...”
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn lải nhải, sự hung ác trên người Lăng Tiêu dần dần tan đi, mỏi mệt ngồi ở đó để mặc cô lăn lộn.
Xé mở băng gạc, vết thương trong đó đã sưng lên, cũng may không quá nghiêm trọng, Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày: “Vết thương bắt đầu nhiễm trùng, tôi đưa anh đi bệnh viện!”
“Không đi.”
“Vậy tôi kêu bác sĩ gia đình tới.”
“Không được.”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống: “Lần này anh phải nghe lời tôi.”
Hơn mười phút sau bác sĩ đã tới, ông ta rửa sạch vết thương cho Lăng Tiêu, còn tiêm một mũi cho hắn, kê chút thuốc dặn dò cách dùng xong thì Lăng Tiêu bảo người ta cút.
Sức khoẻ Lăng Tiêu vốn tốt, rất nhanh đã hạ sốt, Thịnh Hoàn Hoàn nấu chút cháo bưng lại đây cho hắn.
Mặt Lăng Tiêu đen thui, quay mặt đi chỗ khác: “Bưng đi, tôi không muốn ăn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, bằng không nửa đêm dạ dày đau, tôi sẽ không lo cho anh.”
Lăng Tiêu âm trầm trừng cô, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, chỉ lo nói cho sướng miệng: “Còn nữa, anh có thể sửa lại tính tình hay không, bác sĩ vừa rồi sắp bị anh dọa sinh bệnh rồi.”
Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Là do anh ta nhát như chuột.”
“Anh còn dám nói, tính tình anh như vậy thì ai chịu cho nổi, về sau chúng ta ly hôn, xem ai...”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mình nói sai, ngừng đã muộn rồi, cô thấy ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống, giọng nói như mang theo vụn băng: “Sao không nói tiếp đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Ý tôi là nếu.”
Lăng Tiêu không gặn hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng, sau đó đúc cháo đến bên môi hắn: “Nghe lời, ăn cháo đi.”
Lăng Tiêu há mồm ngậm lấy muỗng cháo cô đưa đến.
Chương 228: Thịnh Hoàn Hoàn đang lén điều tra hắn
Thịnh Hoàn Hoàn dọn sạch phòng sách, trở lại giường nằm xuống, thân nhiệt của Lăng Tiêu đã khôi phục bình thường, cuối cùng cô cũng an tâm nhắm đôi mắt mỏi mệt lại.
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình bị Lăng Tiêu ôm vào ngực, hắn nói một câu bên tai cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, đừng phản bội tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn đã quen với vòng tay này, cứ cọ cọ trong lòng hắn, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm, bên gối đã không còn ai, ổ chăn lạnh như băng, Lăng Tiêu đã thức dậy từ rất lâu.
Sớm như vậy đã đến công ty sao?
Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện của Mộ Thành Chu với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn vội đứng dậy, đi chân trần chạy ra ngoài, thấy Lăng Tiêu mặc sơ mi trắng và quần tây đen, xoắn tay áo bưng chiên trứng và nướng bánh mì đi ra từ phòng bếp.
Cái đồng hồ sang quý trên cổ tay và khí chất sạch sẽ tôn quý chẳng liên quan gì đến hành động hiện giờ của hắn, nhưng lại làm cô cảm thấy rất ấm áp.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy, giờ khắc này Lăng Tiêu còn anh tuấn mê người hơn bất cứ lúc nào, làm tim người ta đập thình thịch.
“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình đang nằm mơ, Lăng Tiêu thức dậy sớm là để vào bếp làm bữa sáng, không phải lại sốt đó chứ?
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên bàn chân trắng nõn của cô, mày nhăn lại: “Đi giày vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn như bừng tỉnh từ trong mộng, vui vẻ cười nói: “Tôi đi ngay.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vệ sinh cá nhân, mặc chiếc váy dài đi ra, tóc quấn lên cao cao, trên mặt còn trang điểm nhẹ, nhìn còn ngọt ngào ngon miệng hơn cả bữa sáng trên bàn.
Nhìn cô gái đã trang điểm tỉ mỉ, trên đôi môi Lăng Tiêu xuất hiện ý cười như có như không, Thịnh Hoàn Hoàn bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nổi lòng không chỗ giấu diếm: “Tôi đi gọi Thiên Vũ.”
“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lăng Tiêu gọi cô lại: “Ngồi xuống.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc đi đến chỗ hắn, Lăng Tiêu kéo ghế ra, đôi tay thon dài mạnh mẽ đặt trên bả vai cô, đè cô xuống, sau đó hắn kéo cái ghế đối diện ra rồi ngồi xuống, mày kiếm hơi nhướng lên: “Ăn đi!”
“Nhưng Thiên Vũ...”
“Không cần quan tâm nó.” Lăng Tiêu đẩy bánh mì nướng đến trước mặt cô, trên gương mặt thâm thúy có thêm nét dịu dàng so với bình thường, giọng nói cũng rất dễ nghe: “Nếm thử xem.”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nhếch lên, cảm giác này cứ như đang hẹn hò, làm cô cảm thấy thực không chân thật: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Ngủ một giấc dậy lại hắn đã trở nên dị thường như thế, làm cô lo sợ bất an.
Chút dịu dàng trên mặt Lăng Tiêu dần dần bị lạnh lẽo thay thế, hắn nhìn bữa sáng trên bàn, chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên tôi xuống bếp, là bà nội dạy, khi đó tôi vừa lên cấp hai.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.
Xem ra chuyện xét nghiệm DNA thật sự đả kích Lăng Tiêu rất lớn, có nên nói thẳng chuyện của Tích Nhi cho hắn không?
Lăng Tiêu cười cười, trên mặt đầy nguội lạnh: “Cô không cần nhìn tôi như vậy, cho dù tôi không phải con của Lăng gia, không có thân phận người thừa kế, nhưng cũng không bỏ đói cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội nói: “Tôi không có ý này.”
“Ăn đi! Đừng khẩn trương, không ai lay động được thân phận của tôi, cho dù bà nội cũng vậy.”
Lăng Tiêu nói rất vô tình, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy hắn đang ngụy trang thành dáng vẻ không thèm để ý, kỳ thật trong lòng hắn quan tâm hơn bất cứ ai.
Ngực Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn, cô nghĩ mình phải nói thẳng mọi chuyện với hắn: “Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội...”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng thì di động của Lăng Tiêu đã reo lên.
Lăng Tiêu mở di động ra, nhìn tin tức vừa lấy được thì đáy mắt xẹt qua một tia âm u, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, không dời mắt đi.
Cô gái này đang lén điều tra hắn!
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một cái: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, là tin rác thôi.” Lăng Tiêu dời mắt đi, ngón tay nhanh chóng bấm vài cái trên màn hình để trả lời, sau đó đặt điện thoại qua một bên, lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì gấp?”
Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!
Nghe Lăng Tiêu nhắc nhở, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện Mộ Thành Chu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện DNA: “Đúng rồi, tôi muốn làm phiền anh phái vài người qua bảo vệ ba mẹ tôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn do dự, sau đó giải thích với Lăng Tiêu: “Anh biết Mộ Thành Chu không, ông ta vượt ngục.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Mộ Thành Chu là chú của Mộ Tư, ba từng đắc tội ông ta vì Mộ Tư, người này làm việc luôn rất độc ác, tôi lo ông ta vượt ngục sẽ đến trả thù.” Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt hai tay, bất an mà nhìn Lăng Tiêu và nói: “Cho nên tôi muốn nhờ anh phái người đến nhà tôi bảo vệ ba mẹ.”
Lăng Tiêu nghe xong thì hồi lâu vẫn không đáp lại.
Trong mắt cô, hắn chỉ là một cái chân thô to có thể dựa vào, tối hôm qua cô làm như vậy không phải vì lo cho sức khoẻ của hắn thật, mà là sợ chỗ dựa của mình ngã xuống đúng không?
Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấu suy nghĩa của Lăng Tiêu, cô hoảng loạn: “Tôi biết không nên làm phiền anh chuyện này, nhưng hiện tại trên tay tôi không có người tin được, hơn nữa họ cũng không có bản lĩnh kia.”
“Mộ Tư thì sao?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, cũng không muốn giấu hắn: “Anh ta muốn hỗ trợ, nhưng bị tôi từ chối.”
Quả nhiên, hiện tại cô và người đàn ông kia vẫn còn giữ liên hệ.
Lăng Tiêu cười cười, đáy mắt lại rất lạnh lẽo: “Phải không, làm rất tốt, tôi sẽ phái người qua đó.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói “Lăng Tiêu, cảm ơn anh.”
Lăng Tiêu gật đầu, lại hỏi một câu: “Còn có chuyện gì không?”
Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ rồi nói: “Chờ cuộc thi đua xe kết thúc, tôi muốn đến Thịnh Thế đi làm.”
Lăng Tiêu nghe xong thì khí thế trên người lập tức thay đổi, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Còn có một việc, tôi muốn nói thẳng với anh...”
Thịnh Hoàn Hoàn không có cơ hội nói thêm nữa, bởi vì di động của Lăng Tiêu lại vang lên, hắn nhìn thoáng qua rồi cầm di động đi ra ban công.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng hắn, nhìn nhìn lại bàn thức ăn nhu tình khó được này, trong lòng càng bất an.
Tin nhắn vừa rồi thật là tin rác sao?
Cú điện thoại này không kéo dài quá lâu, không đến hai phút liền kết thúc, nhưng Lăng Tiêu không lập tức trở về, hắn đứng ở ban công hơn mười phút mới vào lại phòng khách.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi đó chờ hắn.
Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện cô, giọng nói trầm thấp không dễ nghe bằng vừa rồi, mà có thêm vài phần lạnh nhạt: “Sao không ăn?”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Lăng Tiêu, tôi có việc muốn nói với anh.”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Ăn đi, ăn xong bàn lại.”
Không biết vì sao, rõ ràng Lăng Tiêu đang cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại phát hiện trong mắt hắn đã không còn chút độ ấm nào, hơi thở cũng thay đổi.
Lăng Tiêu như vậy như về tới lúc mới quen biết, lạnh lùng xa cách, đẩy người ra ngàn dặm, làm cô cảm thấy thực bất an.
Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn lại, lời đến miệng không biết nói ra như thế nào, đồ ăn cũng trở nên nhạt nhẽo như sáp.
Cô lại ngẩng đầu, tầm mắt Lăng Tiêu vẫn dừng lại trên gương mặt cô, mà hắn không hề động vào bữa sáng trước mặt: “Lăng Tiêu...”
Chương 229: Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô vẫn làm tôi thất vọng
“Ăn xong rồi sao?”
Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng không chịu đựng được mà đứng lên, hơi lạnh trên người không thể kiềm nén được nữa, thật làm người ta sợ hãi, như một Diêm La giết chóc quyết đoán: “Xuống lầu với tôi, có chuyện cần cô đối chất.”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lăng Tiêu lạnh nhạt dời mắt đi, xoay người rời đi.
Dưới lầu, dì Hà ôm Tích Nhi run bần bật quỳ dưới đất, Lăng Tiêu ngồi trên sô pha như một ngọn núi băng tỏa ra hàn khí ngàn năm.
Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn như rơi vào động băng, hàn khí từ ngực tràn ra toàn thân, tay chân lạnh lẽo, nhịp tim cũng chậm lại!
Chuyện mà cô lo lắng nhất sự đã xảy ra.
Không hề báo trước...
Bước chân nặng như ngàn cân, mỗi khi đi được một bước, cô như dùng hết sức lực toàn thân.
“Thiếu phu nhân.” Dì Hà há miệng thở dốc, áy náy mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thực xin lỗi.”
Dì Hà không ngờ nhanh như vậy Lăng Tiêu đã tìm tới Tích Nhi, hắn dùng Tích Nhi uy hiếp, bà không thể không khai ra mọi chuyện.
Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi trách hai con người vô tội đó, đó là quyết định của cô, không liên quan đến người khác, chỉ là lúc đầu cô cũng không ngờ chuyện này sẽ chạm vào điểm mấu chốt của Lăng Tiêu.
Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn xử quyết.
“Không có gì muốn nói?” Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có chút độ ấm nào.
Thịnh Hoàn Hoàn khàn khàn trả lời: “Thực xin lỗi, tôi chỉ thấy Tích Nhi thật sự đáng thương nên muốn giúp cô ấy, không ngờ chuyện này lại thành như vậy.”
“Vì sao không nói với tôi mà tự ý quyết định?” Mỗi khi nói thêm một chữ, sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh đi một phần.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đôi tay: “Tôi sợ kết quả sẽ làm anh thất vọng, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ lặng lẽ trôi qua, không ngờ còn lan đến nhà cũ, liên lụy cả bà nội vào. Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội cũng...”
Ánh mắt Lăng Tiêu càng lạnh: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới hiện tại mà cô còn muốn làm người tốt? Bà nội nghĩ như thế nào, tôi nghĩ thế nào không liên quan đến cô, chuyện này do cô gây ra, người mà cô nên lo lắng cho là chính cô.”
Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không thể giải thích cho mình nữa, cô nhìn dáng vẻ quyết liệt của Lăng Tiêu, ánh mắt ảm đạm: “Thực xin lỗi, chuyện này là tôi sai, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt.”
“Chỉ có chuyện này?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu đầy khó hiểu.
Lăng Tiêu ném một tờ giấy cho cô, trong đó đều là lịch sử trò chuyện giữaa cô và đám người Cố Bắc Thành, Hạ Tri Vi.
Hắn đã biết, thì ra hắn biết tất cả.
Buồn cười là vừa rồi cô còn xin hắn phái người đến Thịnh gia bảo vệ ba mẹ. Hắn hỏi cô còn có gì muốn nói, cô còn ngây ngốc nói với hắn mình muốn đến Thịnh Thế đi làm.
Vậy tất cả không phải đều biểu lộ thái độ của cô, cô không tin hắn, sợ hắn nuốt Thịnh Thế?
Khó trách lúc ấy sắc mặt hắn liền thay đổi!
“Vì sao không hỏi tôi? Cô không biết Lăng Hàn và tôi có quan hệ gì à?”
Cô lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của Lăng Hàn mà đi điều tra hắn.
Chuyện tới bước này, muốn giấu cũng giấu không được, nói ra cũng tốt!
Cô cũng muốn chính miệng hỏi rốt cuộc chuyện của Bạch Tuyết có liên quan đến hắn không.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “Được, vậy giờ tôi hỏi anh, khi ba tôi xảy ra tai nạn, có phải anh ở trên xe hay không? Vì sao lại chạy đi, lúc gặp mặt ở Thịnh Thế Danh Môn, vì sao anh lại làm bộ không quen biết, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu nhớ tới hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn mặc váy cưới, tuyệt vọng mà ngồi xổm giữa đường, ôm Thịnh Xán đau đớn khóc thút thít, hắn cứng rắn mà trả lời cô: “Hiện tại cô đã mất đi tư cách hỏi, tôi sẽ không nói gì với cô nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn khăng khăng hỏi: “Có phải là anh tìm Bạch Tuyết trở về hay không?”
“Tôi nói, hiện tại cô đã không có tư cách hỏi nhiều.”
“Vậy anh bảo tôi làm sao bây giờ? Lúc Lăng Hàn nói ra, tôi không tin, kết quả tất cả đều giống như lời anh ta nói là anh làm tôi thất vọng, nhưng tôi trước sau vẫn đứng về phe anh, tôi không ngừng an ủi mình rằng Lăng Tiêu không phải loại người này.” Thịnh Hoàn Hoàn duỗi thẳng lưng, không cho nước mắt yếu ớt rơi xuống: “Tập đoàn Thịnh Thế là chỗ dựa duy nhất của gia đình tôi, tôi không dám lấy nó ra đánh cuộc, tôi chỉ yêu cầu đến công ty làm việc, tôi có quyền biết tình hình kinh doanh của nó, tôi không cảm thấy mình làm sai.”
Cô cũng muốn tin tưởng hắn, nhưng cô không dám, hắn cũng không cho cô lý do hoàn toàn tin tưởng hắn.
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng: “Một khi đã vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho người của mình rời khỏi Thịnh Thế.”
“Lăng Tiêu...”
Hắn có ý gì?
“Không phải cô lo lắng tôi sẽ âm thầm chiếm đoạt tập đoàn Thịnh Thế sao, từ hôm nay trở đi, cô không cần lo lắng nữa.” Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nhìn cô, như đối đãi một người hoàn toàn xa lạ: “Bạch quản gia, dọn đồ của Thịnh tiểu thư đi, đưa cô ta trở về Thịnh gia.”
Lăng Tiêu muốn đuổi cô đi?
Ngực Thịnh Hoàn Hoàn như bị đâm mạnh một dao, đau đến hít thở không thông, như sắp nghẹt thở.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị Lăng Tiêu đuổi đi, nhưng vì sao lần này ngực lại đau như thế?
Bạch quản gia biến sắc, biết sự tình nghiêm trọng, lần này Lăng Tiêu không giống như trước đó, ông vội xin cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia, vừa rồi thiếu phu nhân đã thừa nhận mình làm sai.”
Sau đó ông ta lại nôn nóng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khuyên cô chịu thua: “Thiếu phu nhân, cô mau nhận sai với thiếu gia, có mâu thuẫn gì chúng ta giáp mặt giải thích rõ ràng!”
Dì Hà cũng vội vàng quỳ tiến lên: “Thiếu gia, là tôi xin thiếu phu nhân giúp tôi, thiếu phu nhân muốn chờ thân phận của Tích Nhi được xác định lại nói chuyện này với ngài, cô ấy sợ ngài thất vọng thôi, xin ngài đừng đuổi thiếu phu nhân đi.”
Nhưng Lăng Tiêu không hề mềm lòng, lạnh lùng nhìn Bạch quản gia và dì Hà: “Nói thêm một câu nữa thì các người cũng cùng đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, cả người đang run rẩy, lớp trang điểm nhạt nhoà đã sớm không che giấu được vẻ tái nhợt trên mặt cô, cả môi cũng trắng đi: “Lăng Tiêu, anh thật sự muốn đuổi tôi đi?”
Ở nhà cũ hắn từng bảo vệ cô đến vậy, cô còn tưởng rằng quan hệ giữa họ đã thay đổi, hiện tại mới trôi qua mấy chục tiếng mà hắn lại muốn đuổi cô đi.
Thì ra tất cả đều không thay đổi, hắn vẫn có thể dễ dàng bảo cô cút đi như thế!
Lăng Tiêu đứng lên, ánh mắt rất lạnh lẽo vô tình: “Tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, đừng tự cho là thông minh, vì sao cô lại không hiểu?”
Nói xong, hắn không cho Thịnh Hoàn Hoàn cơ hội nói chuyện, xoay người đi nhanh lên lầu, mệnh lệnh lạnh lẽo tiếp theo cũng truyền đến: “Bạch quản gia, dọn đồ của cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô vẫn làm tôi thất vọng! Ngay vào lúc tôi bắt đầu ôm hy vọng với cô!
“Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Những lời này quanh quẩn trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn thật lâu, không vứt đi được.
Dì Hà đứng bên cạnh nói gì đó, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nghe không vào một chữ, cô nhìn căn phòng trên lầu hai, quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
Chương 230: Mẹ đi tìm Mộ Tư trở về giúp con
Đồ đạc của Thịnh Hoàn Hoàn không nhiều lắm, người hầu không tốn bao nhiêu thời gian đã kéo vali của cô xuống lầu.
Lam Nhan thu được tiếng gió nên trở về rất đúng lúc.
Cô ta nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy vali từ tay người hầu, cô đơn kéo đồ của mình đi ra ngoài như một kẻ thất bại triệt để.
“Tôi nói rồi, cô chẳng là cái gì với anh ấy cả.” Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ngang qua, Lam Nhan nhịn không được mở miệng, thấp giọng nói với cô: “Thật đáng tiếc, trận đánh giữa chúng ta còn chưa bắt đầu thì đã tuyên bố kết thúc.”
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, lại không nói gì cả.
Đi chưa được mấy bước, Lam Nhan lại gọi cô lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, cảm ơn cô đã tận tâm tận lực chiếu cố Thiên Vũ trong thời gian này, tôi thay con trai mình cảm ơn cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn về phía Lam Nhan, ánh mắt cực kỳ sắc bén, như mũi tên bắn về phía cô ta, lạnh lẽo đến xương: “Đừng quên, cô chỉ có thời gian một tháng, suy nghĩ cho kỹ nên làm sao mới giúp Thiên Vũ khôi phục được!”
Thiên Vũ, cún con đáng thương! Đáng tiếc cô vẫn không giúp được cậu bé cái gì!
Lam Nhan hất cằm lên, tràn đầy tự tin kiêu ngạo: “Không cần cô lo lắng, tôi nói được thì làm được.”
“Phải không, vậy là tốt rồi.”
Đúng vậy, hiện giờ Thiên Vũ là bàn đạp để Lam Nhan tiếp cận Lăng Tiêu, tất nhiên cô ta sẽ dùng hết sức dỗ dành, không dám tổn thương cậu chút nào, cô cần gì phải lo lắng?
Khoảnh khắc ngồi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cố nén nước mắt rốt cuộc cũng không thể kiềm được mà rơi lệ.
Cuối cùng Lăng Tiêu vẫn vứt bỏ cô! Ngay vào lúc cô bắt đầu ỷ lại vào hắn!
Nam Tầm nói rất đúng, giữa họ không có cơ sở tình cảm, hắn luôn có thể dễ dàng nói ra hai chữ cút đi.
Lăng Tiêu hành động rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa về đến nhà thì Thịnh phu nhân đã nhận được thông tin thư ký trưởng của Lăng Tiêu - Phùng Việt đã mang đồ của Lăng Tiêu ra khỏi phòng giám đốc Thịnh Thế, cũng tuyên bố sau này không hề nhúng tay vào mọi công việc của tập đoàn Thịnh Thế.
Hiện giờ tập đoàn Thịnh Thế như rắn mất đầu, cao tầng đều nổ tung, sôi nổi gọi điện thoại chất vấn Thịnh phu nhân, rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Lúc trước là mẹ con họ cực lực thúc đẩy Lăng Tiêu thay Thịnh Xán quản lý tất cả mọi việc của tập đoàn Thịnh Thế. Lăng Tiêu nhậm chức hai tháng, số lượng dự án của công ty tăng trưởng vượt bật, khiến các cổ đông vốn có ý kiến trong việc Lăng Tiêu leo lên cũng vui lòng phục tùng.
Hiện giờ Lăng Tiêu nói đi là đi, đương nhiên các cổ đông cũng hoảng loạn, nếu Lăng Tiêu thật sự đi rồi thì họ phải đi đâu để tìm ra người đứng đầu có năng lực mạnh như thế?
Vậy chẳng phải tập đoàn Thịnh Thế rất khó bảo toàn được sự phát triển như hiện giờ?
Giọng của Thịnh phu nhân thực nôn nóng: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ Lăng Tiêu hành động nhanh như thế, làm cô không kịp chuẩn bị: “Hiện tại tình hình công ty như thế nào?”
Giọng Thịnh phu nhân rất nặng nề: “Bọn họ gọi điện thoại tới giục mẹ, nhất định phải mời Lăng Tiêu về, rốt cuộc con và cậu ta đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm đấm, giọng nói rất bình tĩnh: “Con bị anh ta đuổi ra ngoài.”
Trước kia bị đuổi ra cửa, cô không dám nói cho Thịnh mẫu biết, nhưng lần này thì khác, có khả năng cô sẽ không trở về được!
“Cái gì?” Trong lòng Thịnh phu nhân căng thẳng, qua sau một lúc lâu mới trầm ngâm nói: “Vậy về nhà đi, con không cần lo lắng chuyện công ty, mẹ sẽ nghĩ cách.”
Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại, cứng đờ “Dạ” một tiếng.
Về đến nhà, Thịnh phu nhân cũng không hỏi vì sao Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nói nhiều, mẹ con chỉ thảo luận làm sao giải quyết khốn cục của Thịnh Thế, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy biện pháp tốt nhất.
Mà trong lúc đó, cổ đông vẫn luôn gọi điện thoại tới chất trách, cũng yêu cầu hai mẹ con họ đến công ty mở hội nghị khẩn cấp, thương lượng cách giải quyết.
Hai mẹ con đều biết nếu không thể mời Lăng Tiêu trở về thì quyền hành của công ty sẽ rơi vào tay người khác.
Thịnh phu nhân chau mày, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc Lăng Tiêu nghĩ cái gì vậy, con và cậu ta sẽ ly hôn sao?”
Tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: “Con cũng không biết.”
Ly hôn?
Có lẽ là vậy!
“Vậy con còn muốn trở về không?” Thịnh phu nhân lại hỏi.
Muốn trở về không?
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt xa cách lúc sáng của Lăng Tiêu thì ngực quặn từng cơn, cảm giác đau đớn này nhắc nhở cô mình đã sinh ra tâm tư không nên có với Lăng Tiêu.
Cô đã sớm nhắc nhở bản thân, đừng rung động với Lăng Tiêu, nhưng vẫn không tự chủ được đi quan tâm hắn, để ý cảm nhận của hắn.
Trái tim cô đang dần dần xao xuyến!
Đây không phải chuyện tốt!
“Hoàn Hoàn, trả lời mẹ?”
Bà phải biết tâm tư của Hoàn Hoàn thì mới có thể tính toán bước tiếp theo.
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất lý trí: “Không muốn.”
Cô vĩnh viễn không quên được đau đớn và tuyệt vọng Mộ Tư mang đến cho mình, đời này cô không muốn phải trải qua nổi đau đó thêm lần nào nữa.
Nhân lúc hiện tại cô còn có thể duy trì lý trí, vậy cứ cắt đứt hết tâm tư không nên có với Lăng Tiêu đi, không cần trở về nữa.
Tuy rằng chuyện trước mắt khó giải quyết, nhưng cô không muốn đi cầu xin hắn nữa!
Thịnh phu nhân thở dài: “Mẹ cho rằng hai đứa...”
Nói mới được một nửa, Thịnh phu nhân kịp thời dừng lại: “Thôi, lúc trước con cũng bị buộc bất đắc dĩ mới gả cho cậu ta, nếu cậu ta đuổi con đi thì đừng trở về nữa. Mẹ con chúng ta đều không có năng lực quản lý, thật sự không được thì giao quyền ra, hoặc là bán cổ phần đi!”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn chua xót không thôi: “Không thể bán cổ phần, nếu ba tỉnh lại...”
Thịnh phu nhân cứng rắn cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Hạnh phúc của con quan trọng hơn công ty, cho dù ba con tỉnh lại thì ông ấy cũng sẽ làm như thế.”
“Lúc trước tánh mạng cả nhà chúng ta bị Trần Văn Hưng khống chế, giờ đã khác, chúng ta có nhiều lựa chọn hơn, mẹ không muốn con vì Thịnh Thế mà bị nhốt trong một đoạn hôn nhân không hạnh phúc, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ nói: “Mẹ, con đến công ty đi làm, tuyệt đối không thể giao quyền ra, cổ phần cũng không thể bán, con không muốn làm ba thất vọng nữa.”
“Hoàn Hoàn, mẹ hiểu tâm tình của con, nhưng dù con có đến công ty cũng không ngồi lên được vị trí kia, bọn họ sẽ để con bắt đầu từ tầng dưới cùng.”
Thịnh phu nhân ngẫm nghĩ, sau đó nặng nề nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ tìm Mộ Tư trở về giúp con, con ở bên cạnh cậu ta cố gắng học tập, nếu có năng lực trong hai năm là có thể độc lập...”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống: “Con không đồng ý.”
“Hoàn Hoàn, đây là cậu ta nợ chúng ta.”
“Mẹ, anh ta đã từng phản bội chúng ta như vậy, mẹ còn bảo anh ta trở về giúp con, mỗi ngày gặp mặt anh ta, con thật sự không làm được.”
Cô có thể không căm hận, nhưng lại không thể xem như chưa từng xảy ra việc gì.
“Con muốn giữ được quyền hành của công ty thì đây là biện pháp tốt nhất.” Thịnh phu nhân muốn Thịnh Hoàn Hoàn nhận rõ sự thật trước mắt nên tàn nhẫn nói với cô: “Con không có kinh nghiệm làm việc, đến công ty chỉ có nước bị sỉ nhục, cuối cùng cũng không thay đổi được gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lúc, cuối cùng nắm tay siết chặt từ từ buông ra, Thịnh phu nhân cho rằng cô muốn thỏa hiệp, lại nghe cô nói: “Mẹ, con biết hết những điều này, nhưng con có cách làm họ câm miệng.”
An Lan vẫn cười, gian nan mở miệng: “Thế nào, gây thù chuốc oán quá nhiều, có phải cảm thấy người nào trong bọn họ cũng có khả năng không?”
Lăng Hoa Thanh nguy hiểm nheo mắt: “Vì sao tôi đối đầu với họ, không phải bà biết rõ nhất sao?”
An Lan nâng tay lên ôm cổ Lăng Hoa Thanh, nhả khí bên tai ông ta: “Ông giết con trai của Diệp Chính Lan, chắn đường của Đường Thắng Văn, giành mối làm ăn với Thịnh Xán, ai trong bọn họ đều ngóng trông ông chết, có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Không liên quan đến bà?”
Lăng Hoa Thanh lạnh lùng mà nhếch khoé miệng lên, đáy mắt mang đầy vẻ khủng bố giết chóc: “Tôi nói cho bà biết, ai trong chúng cũng phải chết.”
An Lan biến sắc, căm hận nhìn Lăng Hoa Thanh: “Đồ điên.”
“Nhớ kỹ, tất cả đều là do bà.” Lăng Hoa Thanh buông An Lan ra, cúi đầu cắn mạnh vào cổ bà, như một con quỷ hút máu tham lam liếm máu chảy ra trên đó.
An Lan giãy giụa mãnh liệt: “Buông tôi ra, ông là đồ điên.”
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lăng Hoa Thanh mới buông tha cho An Lan, sửa sang lại quần áo rồi tiến lên mở cửa.
Là dì Hà, bà đang cầm vali, cúi đầu xuống: “Nhị lão gia, lão thái thái bảo tôi tới dọn đồ giúp hai người, bà ấy bảo hai người mau dọn đi.”
Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra: “Vào đi.”
Sau khi tiến vào, dì Hà liếc nhìn An Lan một cái, chỉ thấy sắc mặt An Lan tái nhợt che cổ ngồi ở mép giường, bà im hơi lặng tiếng dời mắt đi, mở tủ quần áo ra bắt đầu xếp đồ.
Lăng Hoa Thanh nhìn về phía An Lan: “Chúng ta đi trước đi, để người hầu dọn dẹp.”
An Lan rút tờ giấy rồi lau lên vết cắn trên cổ, đứng lên đi theo Lăng Hoa Thanh ra cửa.
Dì Hà nhìn hai người xuống lầu thì đóng cửa lại.
Bà lập tức đi đến mép giường, bắt đầu tìm kiếm tóc của Lăng Hoa Thanh, đáng tiếc tóc ông ta quá ngắn, hơn nữa chỉ ngủ lại một đêm, khó khăn lắm mới phát hiện được một sợi.
Dì Hà lấy một cái túi zip ra rồi bỏ tóc vào, đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Hoa Thanh xuất hiện ở ngoài cửa.
Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, nắm chặt cái túi zip trong tay: “Nhị lão gia.”
Lăng Hoa Thanh trở về lấy đồng hồ bị bỏ quên, lại thấy người hầu đang lật giường mình, ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc bén: “Bà đang làm gì?”
Dì Hà lập tức nói: “Tôi đang chuẩn bị thay khăn trải giường và vỏ chăn mang đi giặt.”
Lăng Hoa Thanh thấy sắc mặt dì Hà không đúng, đôi mắt sắc bén nhìn về hướng bàn tay nắm chặt của dì Hà: “Trên tay bà đang nắm cái gì?”
Giờ khắc này, dì Hà biết mình thất bại.
“Mở ra.” Giọng Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh đi.
Dì Hà quỳ xuống đất, mở tay ra, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nói: “Nhị lão gia, đây là ý của lão thái thái.”
Lăng Hoa Thanh nhìn thứ trong tay bà, sắc mặt lạnh như sương lạnh.
….
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa lên xe không bao lâu liền nhận được điện thoại của Lăng Hoa Thanh, Lăng Tiêu nghe xong lập tức bảo tài xế quay đầu.
“Xảy ra chuyện gì?” Không biết vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại có dự cảm chẳng lành.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Trở về thì biết.”
Trở lại nhà cũ, vừa vào đại sảnh Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy dì Hà quỳ dưới đất, lão thái thái và vợ chồng Lăng Hoa Thanh ngồi đối diện nhau, không khí rất căng thẳng.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một chút, thầm kêu không ổn. Đi lên trước liền phát hiện trên bàn có hai cái túi, nhìn kỹ sẽ phát hiện tóc trong đó.
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Lăng Tiêu tập trung vào dì Hà đang quỳ, không giận đã uy.
“Thiếu gia...”
“Là ý của bà.” Lăng lão thái thái mở miệng: “Là bà bảo làm như thế.”
Lão thái thái nhìn về phía An Lan, âm trầm nói với Lăng Tiêu: “Mẹ con trở về làm bà nhớ tới chút chuyện cũ không tốt năm xưa, cho nên bảo dì Hà lấy tóc hai cha con, muốn xác nhận xem rốt cuộc con có phải huyết mạch của Lăng gia không.”
Trong nháy mắt, khí thế trên người Lăng Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tay Lăng Tiêu từ từ siết chặt, run rẩy, cộm cả gân xanh, như đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó, cả cơ bắp trên mặt cũng căng chặt muốn chết.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hối hận đã đưa biện pháp này cho dì Hà, Lăng Tiêu có tình cảm với lão thái thái, cô nghi ngờ chuyện này sẽ làm Lăng Tiêu phản ứng rất mãnh liệt, còn tạo thành vết thương không thể xóa nhòa giữa bọn họ.
An Lan thực phẫn nộ: “Mẹ làm vậy là có ý gì?”
Lăng Hoa Thanh chắc chắn nói: “Mẹ, không cần, Tiêu Nhi thật là con của Lăng Hoa Thanh này.”
Lúc này Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Nếu bà nội hoài nghi thì trực tiếp thử máu đi!”
“Lăng Tiêu...”
Lăng Tiêu trào phúng nhìn An Lan: “Thế nào, bà sợ có kết quả thì giấc mộng phú quý cuối cùng của mình sẽ kết thúc sao?”
Cổ An Lan nghẹn lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
Nghe Lăng Tiêu nói vậy, trong mắt lão thái thái xẹt qua một tia đau lòng, sau một lúc mới nói: “Dì Hà lấy châm tới.”
Dưới sự kiên trì của lão thái thái, dì Hà lấy một giọt máu của cha con Lăng Tiêu.
Sau khi lấy máu, lão thái thái nói với họ: “Giao chuyện này cho bà xử lý, ba ngày sau bà sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Trên đường trở về từ nhà cũ, Lăng Tiêu không nói một lời.
Vừa vào cửa, Lam Nhan quần áo ngăn nắp lập tức nghênh đón: “Lăng Tiêu, anh đã trở lại, em có xuống bếp nấu vài món Thiên Vũ thích ăn, anh cũng cùng...”
“Cút.”
Nụ cười của Lam Nhan cứng lại trên mặt.
Lăng Tiêu lạnh lẽo đi vào thang máy, không chờ cả Thịnh Hoàn Hoàn.
Thang máy đóng cửa một lát, Lam Nhan mới mặt mày tái nhợt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lam Nhan và Ôn Bích, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cô tự đi hỏi anh ta đi, nhưng nể mặt Thiên Vũ, tôi khuyên cô một câu, hai ngày này tốt nhất nên an phận một chút.”
Nói xong, cô ôm Lăng Thiên Vũ thân thể căng chặt lên lầu.
Lam Nhan cắn chặt môi: “Nhất định đã xảy ra chuyện gì, chị Ôn, mau tra giúp tôi hôm nay bọn họ đi đâu.”
Ôn Bích đứng bên cạnh âm trầm gật đầu: “Tôi đi ngay.”
…
Cả ngày hôm đó, Lăng Tiêu không đi công ty, chỉ nhốt mình vào phòng sách không ăn không uống.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám đi quấy rầy, lúc này vào đó không khác gì tự rước lấy nhục, Lam Nhan cũng an phận không tới làm phiền.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy lo cho Lăng Tiêu, vẫn luôn chuẩn bị cơm nóng, nghĩ rằng chờ hắn đi ra sẽ được ăn ngay, nhưng tới tối rồi mà vẫn không thấy hắn ra tới.
Hôm nay Lăng Thiên Vũ đặc biệt ngoan, giúp Thịnh Hoàn Hoàn nấu ăn, buổi tối còn tự tắm rồi đi ngủ sớm.
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng lấy hết can đảm đi gõ cửa: “Lăng Tiêu, tôi bưng chút canh cho anh, có thể tiến vào không?”
Bên trong không có đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện cửa không khóa thì nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Thấy Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích ngồi trước máy tính, cả người như một ngọn núi băng, không ngừng toà khí lạnh ra ngoài, sắc mặt lạnh đến dọa người: “Ai cho cô vào?”
Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên bỏ mâm đồ ăn và canh: “Cả ngày anh không ăn không uống, vậy sao chịu được...”
“Ai cho cô vào?” Hắn lại giận dữ hỏi.
Chương 227: Hiện tại hắn chỉ là con hổ giấy dọa người
Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn an ủi Lăng Tiêu vài câu, nhưng hắn như vậy thì cô thật sự nói không nên lời an ủi, hơn nữa hắn cũng không có khả năng nghe lọt tai: “Ăn chút đi, tôi liền ra ngoài.”
Cô để đồ ăn lại rồi rời khỏi phòng sách.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường, bên cạnh trống rỗng làm không thể đi vào giấc ngủ, hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cửa phòng sách đóng chặt, cô dậy xem sách một lát mà vẫn không thấy buồn ngủ, vì thế đi đến phòng Lăng Thiên Vũ.
Cậu nhóc ngủ rất ngoan, ít khi xốc chăn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, nghĩ đến chuyện hôm nay Lam Nhan dọn vào, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, rốt cuộc cô và Lăng Tiêu như vậy là gì của nhau?
Cô ngồi trong phòng của Lăng Thiên Vũ một lúc, quyết định lại đến phòng sách xem, mới bước ra thì di động đã vang lên.
Là một dãy số lạ!
Thịnh Hoàn Hoàn do dự một chút, sau đó mới bấm nghe.
“Hoàn Hoàn.” Quả nhiên là Mộ Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tắt máy, lúc này Mộ Tư lại nói: “Mộ Thành Chu vượt ngục.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay: “Chuyện lúc nào?”
Mộ Tư đá Mộ Thành Chu xuống đài rồi cho vào ngục, Thịnh Xán có không ít công lao, Mộ Thành Chu này vốn rất cực đoan, lần này vượt ngục nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Mộ Tư trầm giọng nói: “Chiều nay, hiện tại không tra ra hướng đi của ông ta, anh rất lo cho an toàn của bác trai bác gái, muốn phái người đến Thịnh gia bảo vệ bọn họ.”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà từ chối: “Không cần, tôi sẽ nói chuyện này với Lăng Tiêu, anh ấy sẽ an bài.”
Mộ Tư kiên trì: “Chuyện này là do anh, anh có trách nhiệm bảo vệ gia đình em an toàn.”
“Tôi nói không cần.” Thịnh Hoàn Hoàn rối loạn, giọng nói cũng có chút tức giận: “Chuyện hiện tại điều anh phải làm là mau chóng tìm ra Mộ Thành Chu, chuyện nhà tôi không cần anh nhọc lòng.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tắt điện thoại rồi đi đến phòng sách.
Năm đó vì leo lên, Mộ Thành Chu gây nên vụ tai nạn xe hại chết cha mẹ Mộ Tư, làm Mộ Tư đứt nửa chân, sau đó lại thuê sát thủ mưu sát Mộ Tư, suýt làm anh ta bỏ mạng.
Trước khi vào tù, ông ta còn từng đọ sức với Thịnh Xán.
Tuyệt đối không thể để nhân vật nguy hiểm như vậy có cơ hội tiếp cận người nhà cô.
Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa phòng sách vài cái, nhưng không được đáp lại, cô thầm sốt ruột nên trực tiếp đẩy cửa vào.
Bên trong là một mảnh tối tăm, ánh đèn chiếu vào từ kẹt cửa, soi vào người và gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu
“Đi ra ngoài.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng tình tình trong nhà nên cố lấy dũng khí đi qua, phát hiện đồ ăn trên bàn không được động vào, tư thế của Lăng Tiêu cũng không hề thay đổi.
Có thể thấy được chuyện hôm nay đả kích Lăng Tiêu lớn đến mức nào.
Cô đột nhiên cảm thấy mình không nên xen vào chuyện của Tích Nhi, nếu Lăng Tiêu biết chủ ý xét nghiệm DNA là cô đưa ra thì hắn sẽ phẫn nộ đến mức nào?
Nhưng cô không ngờ chuyện này lại phát triển trở thành như vậy!
Nhưng hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi: “Lăng Tiêu, tôi có việc gấp muốn nói với anh.”
“Tôi nói ra ngoài, cô điếc à?”
Lăng Tiêu đột nhiên vươn tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống, đồ ăn và nước canh văng tung toé, đầy đất bừa bãi.
Cổ Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại, lời nói đến miệng không nói ra được, sắc mặt Lăng Tiêu rất khó xem, trên trán đầy mồ hôi.
Cô nhớ tới vết thương trên tay hắn: “Anh bị sốt?”
Hôm qua vết thương bị rách, cô đã xử lý giúp hắn, hôm nay cả ngày không ăn không uống, vết thương lại không đổi thuốc, không phát sốt mới là lạ.
Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lùng đến mức có thể làm người ta phỏng lạnh: “Tôi nói đi ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn có thể cảm giác được lúc này Lăng Tiêu bài xích người khác tiếp cận hắn đến mức nào, tựa như một con nhím bị thương, ai tới gần thì đâm người đó.
Hiện tại hắn chỉ muốn một mình liếm miệng vết thương, hoàn toàn bài xích cô ra ngoài, nhưng hiện tại hắn đang bị sốt, cô không thể mặc kệ được.
Cô như không nghe thấy lời hắn nói: “Tôi đi lấy thuốc.”
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã xách hòm thuốc tiến vào, không để ý tới Lăng Tiêu phẫn nộ đến mức nào, sắc mặt dọa người ra sao, cô chỉ dứt khoát lấy thuốc rồi đổ nước.
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt hung ác: “Lấy đi, tôi không uống.”
Thịnh Hoàn Hoàn cả giận nói: “Lăng Tiêu, cho dù anh oán hận đến đâu cũng không thể đùa với sức khoẻ của mình, hiện tại anh đang sốt, nhất định phải uống thuốc cho tôi, há mồm, tôi đút cho anh.”
Lăng Tiêu cắn răng, trên người lúc lạnh lúc nóng, làm hắn rất khó chịu, cổ họng khàn khàn, cả nói chuyện cũng lao lực: “Thịnh Hoàn Hoàn, giờ lá gan của cô càng lúc càng lớn, có phải cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được cô?”
“Tôi đoán hiện tại anh muốn làm gì tôi cũng không có sức lực, mau uống thuốc, tôi xem giúp anh có phải vết thương bị nhiễm trùng không.”
Nhìn Lăng Tiêu như biến thành hổ giấy, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở nên cứng rắn, chỉ thiếu điều bóp miệng hắn ra mà nhét thuốc vào.
Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ trừng cô, sau một lúc lâu mới mở miệng uống thuốc, sau đó hớp nửa ly nước.
“Vậy ngoan hơn nhiều, anh không lo cho sức khoẻ của mình thì tôi lo thay cho.” Thịnh Hoàn Hoàn vừa lải nhải vừa chuẩn bị đồ để đổi thuốc, sau đó bắt đầu cởi áo của Lăng Tiêu: “Dạ dày anh vốn không tốt, trên tay lại có vết thương sâu như vậy, còn dám không ăn không uống ngồi cả ngày, dù là thần tiên cũng chịu không nổi...”
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn lải nhải, sự hung ác trên người Lăng Tiêu dần dần tan đi, mỏi mệt ngồi ở đó để mặc cô lăn lộn.
Xé mở băng gạc, vết thương trong đó đã sưng lên, cũng may không quá nghiêm trọng, Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày: “Vết thương bắt đầu nhiễm trùng, tôi đưa anh đi bệnh viện!”
“Không đi.”
“Vậy tôi kêu bác sĩ gia đình tới.”
“Không được.”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống: “Lần này anh phải nghe lời tôi.”
Hơn mười phút sau bác sĩ đã tới, ông ta rửa sạch vết thương cho Lăng Tiêu, còn tiêm một mũi cho hắn, kê chút thuốc dặn dò cách dùng xong thì Lăng Tiêu bảo người ta cút.
Sức khoẻ Lăng Tiêu vốn tốt, rất nhanh đã hạ sốt, Thịnh Hoàn Hoàn nấu chút cháo bưng lại đây cho hắn.
Mặt Lăng Tiêu đen thui, quay mặt đi chỗ khác: “Bưng đi, tôi không muốn ăn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, bằng không nửa đêm dạ dày đau, tôi sẽ không lo cho anh.”
Lăng Tiêu âm trầm trừng cô, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, chỉ lo nói cho sướng miệng: “Còn nữa, anh có thể sửa lại tính tình hay không, bác sĩ vừa rồi sắp bị anh dọa sinh bệnh rồi.”
Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Là do anh ta nhát như chuột.”
“Anh còn dám nói, tính tình anh như vậy thì ai chịu cho nổi, về sau chúng ta ly hôn, xem ai...”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mình nói sai, ngừng đã muộn rồi, cô thấy ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống, giọng nói như mang theo vụn băng: “Sao không nói tiếp đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Ý tôi là nếu.”
Lăng Tiêu không gặn hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng, sau đó đúc cháo đến bên môi hắn: “Nghe lời, ăn cháo đi.”
Lăng Tiêu há mồm ngậm lấy muỗng cháo cô đưa đến.
Chương 228: Thịnh Hoàn Hoàn đang lén điều tra hắn
Thịnh Hoàn Hoàn dọn sạch phòng sách, trở lại giường nằm xuống, thân nhiệt của Lăng Tiêu đã khôi phục bình thường, cuối cùng cô cũng an tâm nhắm đôi mắt mỏi mệt lại.
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình bị Lăng Tiêu ôm vào ngực, hắn nói một câu bên tai cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, đừng phản bội tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn đã quen với vòng tay này, cứ cọ cọ trong lòng hắn, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm, bên gối đã không còn ai, ổ chăn lạnh như băng, Lăng Tiêu đã thức dậy từ rất lâu.
Sớm như vậy đã đến công ty sao?
Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện của Mộ Thành Chu với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn vội đứng dậy, đi chân trần chạy ra ngoài, thấy Lăng Tiêu mặc sơ mi trắng và quần tây đen, xoắn tay áo bưng chiên trứng và nướng bánh mì đi ra từ phòng bếp.
Cái đồng hồ sang quý trên cổ tay và khí chất sạch sẽ tôn quý chẳng liên quan gì đến hành động hiện giờ của hắn, nhưng lại làm cô cảm thấy rất ấm áp.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy, giờ khắc này Lăng Tiêu còn anh tuấn mê người hơn bất cứ lúc nào, làm tim người ta đập thình thịch.
“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình đang nằm mơ, Lăng Tiêu thức dậy sớm là để vào bếp làm bữa sáng, không phải lại sốt đó chứ?
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên bàn chân trắng nõn của cô, mày nhăn lại: “Đi giày vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn như bừng tỉnh từ trong mộng, vui vẻ cười nói: “Tôi đi ngay.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vệ sinh cá nhân, mặc chiếc váy dài đi ra, tóc quấn lên cao cao, trên mặt còn trang điểm nhẹ, nhìn còn ngọt ngào ngon miệng hơn cả bữa sáng trên bàn.
Nhìn cô gái đã trang điểm tỉ mỉ, trên đôi môi Lăng Tiêu xuất hiện ý cười như có như không, Thịnh Hoàn Hoàn bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nổi lòng không chỗ giấu diếm: “Tôi đi gọi Thiên Vũ.”
“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lăng Tiêu gọi cô lại: “Ngồi xuống.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc đi đến chỗ hắn, Lăng Tiêu kéo ghế ra, đôi tay thon dài mạnh mẽ đặt trên bả vai cô, đè cô xuống, sau đó hắn kéo cái ghế đối diện ra rồi ngồi xuống, mày kiếm hơi nhướng lên: “Ăn đi!”
“Nhưng Thiên Vũ...”
“Không cần quan tâm nó.” Lăng Tiêu đẩy bánh mì nướng đến trước mặt cô, trên gương mặt thâm thúy có thêm nét dịu dàng so với bình thường, giọng nói cũng rất dễ nghe: “Nếm thử xem.”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nhếch lên, cảm giác này cứ như đang hẹn hò, làm cô cảm thấy thực không chân thật: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Ngủ một giấc dậy lại hắn đã trở nên dị thường như thế, làm cô lo sợ bất an.
Chút dịu dàng trên mặt Lăng Tiêu dần dần bị lạnh lẽo thay thế, hắn nhìn bữa sáng trên bàn, chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên tôi xuống bếp, là bà nội dạy, khi đó tôi vừa lên cấp hai.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.
Xem ra chuyện xét nghiệm DNA thật sự đả kích Lăng Tiêu rất lớn, có nên nói thẳng chuyện của Tích Nhi cho hắn không?
Lăng Tiêu cười cười, trên mặt đầy nguội lạnh: “Cô không cần nhìn tôi như vậy, cho dù tôi không phải con của Lăng gia, không có thân phận người thừa kế, nhưng cũng không bỏ đói cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội nói: “Tôi không có ý này.”
“Ăn đi! Đừng khẩn trương, không ai lay động được thân phận của tôi, cho dù bà nội cũng vậy.”
Lăng Tiêu nói rất vô tình, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy hắn đang ngụy trang thành dáng vẻ không thèm để ý, kỳ thật trong lòng hắn quan tâm hơn bất cứ ai.
Ngực Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn, cô nghĩ mình phải nói thẳng mọi chuyện với hắn: “Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội...”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng thì di động của Lăng Tiêu đã reo lên.
Lăng Tiêu mở di động ra, nhìn tin tức vừa lấy được thì đáy mắt xẹt qua một tia âm u, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, không dời mắt đi.
Cô gái này đang lén điều tra hắn!
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một cái: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, là tin rác thôi.” Lăng Tiêu dời mắt đi, ngón tay nhanh chóng bấm vài cái trên màn hình để trả lời, sau đó đặt điện thoại qua một bên, lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì gấp?”
Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!
Nghe Lăng Tiêu nhắc nhở, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện Mộ Thành Chu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện DNA: “Đúng rồi, tôi muốn làm phiền anh phái vài người qua bảo vệ ba mẹ tôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn do dự, sau đó giải thích với Lăng Tiêu: “Anh biết Mộ Thành Chu không, ông ta vượt ngục.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Mộ Thành Chu là chú của Mộ Tư, ba từng đắc tội ông ta vì Mộ Tư, người này làm việc luôn rất độc ác, tôi lo ông ta vượt ngục sẽ đến trả thù.” Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt hai tay, bất an mà nhìn Lăng Tiêu và nói: “Cho nên tôi muốn nhờ anh phái người đến nhà tôi bảo vệ ba mẹ.”
Lăng Tiêu nghe xong thì hồi lâu vẫn không đáp lại.
Trong mắt cô, hắn chỉ là một cái chân thô to có thể dựa vào, tối hôm qua cô làm như vậy không phải vì lo cho sức khoẻ của hắn thật, mà là sợ chỗ dựa của mình ngã xuống đúng không?
Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấu suy nghĩa của Lăng Tiêu, cô hoảng loạn: “Tôi biết không nên làm phiền anh chuyện này, nhưng hiện tại trên tay tôi không có người tin được, hơn nữa họ cũng không có bản lĩnh kia.”
“Mộ Tư thì sao?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, cũng không muốn giấu hắn: “Anh ta muốn hỗ trợ, nhưng bị tôi từ chối.”
Quả nhiên, hiện tại cô và người đàn ông kia vẫn còn giữ liên hệ.
Lăng Tiêu cười cười, đáy mắt lại rất lạnh lẽo: “Phải không, làm rất tốt, tôi sẽ phái người qua đó.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói “Lăng Tiêu, cảm ơn anh.”
Lăng Tiêu gật đầu, lại hỏi một câu: “Còn có chuyện gì không?”
Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ rồi nói: “Chờ cuộc thi đua xe kết thúc, tôi muốn đến Thịnh Thế đi làm.”
Lăng Tiêu nghe xong thì khí thế trên người lập tức thay đổi, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Còn có một việc, tôi muốn nói thẳng với anh...”
Thịnh Hoàn Hoàn không có cơ hội nói thêm nữa, bởi vì di động của Lăng Tiêu lại vang lên, hắn nhìn thoáng qua rồi cầm di động đi ra ban công.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng hắn, nhìn nhìn lại bàn thức ăn nhu tình khó được này, trong lòng càng bất an.
Tin nhắn vừa rồi thật là tin rác sao?
Cú điện thoại này không kéo dài quá lâu, không đến hai phút liền kết thúc, nhưng Lăng Tiêu không lập tức trở về, hắn đứng ở ban công hơn mười phút mới vào lại phòng khách.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi đó chờ hắn.
Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện cô, giọng nói trầm thấp không dễ nghe bằng vừa rồi, mà có thêm vài phần lạnh nhạt: “Sao không ăn?”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Lăng Tiêu, tôi có việc muốn nói với anh.”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Ăn đi, ăn xong bàn lại.”
Không biết vì sao, rõ ràng Lăng Tiêu đang cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại phát hiện trong mắt hắn đã không còn chút độ ấm nào, hơi thở cũng thay đổi.
Lăng Tiêu như vậy như về tới lúc mới quen biết, lạnh lùng xa cách, đẩy người ra ngàn dặm, làm cô cảm thấy thực bất an.
Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn lại, lời đến miệng không biết nói ra như thế nào, đồ ăn cũng trở nên nhạt nhẽo như sáp.
Cô lại ngẩng đầu, tầm mắt Lăng Tiêu vẫn dừng lại trên gương mặt cô, mà hắn không hề động vào bữa sáng trước mặt: “Lăng Tiêu...”
Chương 229: Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô vẫn làm tôi thất vọng
“Ăn xong rồi sao?”
Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng không chịu đựng được mà đứng lên, hơi lạnh trên người không thể kiềm nén được nữa, thật làm người ta sợ hãi, như một Diêm La giết chóc quyết đoán: “Xuống lầu với tôi, có chuyện cần cô đối chất.”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lăng Tiêu lạnh nhạt dời mắt đi, xoay người rời đi.
Dưới lầu, dì Hà ôm Tích Nhi run bần bật quỳ dưới đất, Lăng Tiêu ngồi trên sô pha như một ngọn núi băng tỏa ra hàn khí ngàn năm.
Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn như rơi vào động băng, hàn khí từ ngực tràn ra toàn thân, tay chân lạnh lẽo, nhịp tim cũng chậm lại!
Chuyện mà cô lo lắng nhất sự đã xảy ra.
Không hề báo trước...
Bước chân nặng như ngàn cân, mỗi khi đi được một bước, cô như dùng hết sức lực toàn thân.
“Thiếu phu nhân.” Dì Hà há miệng thở dốc, áy náy mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thực xin lỗi.”
Dì Hà không ngờ nhanh như vậy Lăng Tiêu đã tìm tới Tích Nhi, hắn dùng Tích Nhi uy hiếp, bà không thể không khai ra mọi chuyện.
Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi trách hai con người vô tội đó, đó là quyết định của cô, không liên quan đến người khác, chỉ là lúc đầu cô cũng không ngờ chuyện này sẽ chạm vào điểm mấu chốt của Lăng Tiêu.
Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn xử quyết.
“Không có gì muốn nói?” Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có chút độ ấm nào.
Thịnh Hoàn Hoàn khàn khàn trả lời: “Thực xin lỗi, tôi chỉ thấy Tích Nhi thật sự đáng thương nên muốn giúp cô ấy, không ngờ chuyện này lại thành như vậy.”
“Vì sao không nói với tôi mà tự ý quyết định?” Mỗi khi nói thêm một chữ, sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh đi một phần.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đôi tay: “Tôi sợ kết quả sẽ làm anh thất vọng, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ lặng lẽ trôi qua, không ngờ còn lan đến nhà cũ, liên lụy cả bà nội vào. Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội cũng...”
Ánh mắt Lăng Tiêu càng lạnh: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới hiện tại mà cô còn muốn làm người tốt? Bà nội nghĩ như thế nào, tôi nghĩ thế nào không liên quan đến cô, chuyện này do cô gây ra, người mà cô nên lo lắng cho là chính cô.”
Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không thể giải thích cho mình nữa, cô nhìn dáng vẻ quyết liệt của Lăng Tiêu, ánh mắt ảm đạm: “Thực xin lỗi, chuyện này là tôi sai, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt.”
“Chỉ có chuyện này?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu đầy khó hiểu.
Lăng Tiêu ném một tờ giấy cho cô, trong đó đều là lịch sử trò chuyện giữaa cô và đám người Cố Bắc Thành, Hạ Tri Vi.
Hắn đã biết, thì ra hắn biết tất cả.
Buồn cười là vừa rồi cô còn xin hắn phái người đến Thịnh gia bảo vệ ba mẹ. Hắn hỏi cô còn có gì muốn nói, cô còn ngây ngốc nói với hắn mình muốn đến Thịnh Thế đi làm.
Vậy tất cả không phải đều biểu lộ thái độ của cô, cô không tin hắn, sợ hắn nuốt Thịnh Thế?
Khó trách lúc ấy sắc mặt hắn liền thay đổi!
“Vì sao không hỏi tôi? Cô không biết Lăng Hàn và tôi có quan hệ gì à?”
Cô lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của Lăng Hàn mà đi điều tra hắn.
Chuyện tới bước này, muốn giấu cũng giấu không được, nói ra cũng tốt!
Cô cũng muốn chính miệng hỏi rốt cuộc chuyện của Bạch Tuyết có liên quan đến hắn không.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “Được, vậy giờ tôi hỏi anh, khi ba tôi xảy ra tai nạn, có phải anh ở trên xe hay không? Vì sao lại chạy đi, lúc gặp mặt ở Thịnh Thế Danh Môn, vì sao anh lại làm bộ không quen biết, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu nhớ tới hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn mặc váy cưới, tuyệt vọng mà ngồi xổm giữa đường, ôm Thịnh Xán đau đớn khóc thút thít, hắn cứng rắn mà trả lời cô: “Hiện tại cô đã mất đi tư cách hỏi, tôi sẽ không nói gì với cô nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn khăng khăng hỏi: “Có phải là anh tìm Bạch Tuyết trở về hay không?”
“Tôi nói, hiện tại cô đã không có tư cách hỏi nhiều.”
“Vậy anh bảo tôi làm sao bây giờ? Lúc Lăng Hàn nói ra, tôi không tin, kết quả tất cả đều giống như lời anh ta nói là anh làm tôi thất vọng, nhưng tôi trước sau vẫn đứng về phe anh, tôi không ngừng an ủi mình rằng Lăng Tiêu không phải loại người này.” Thịnh Hoàn Hoàn duỗi thẳng lưng, không cho nước mắt yếu ớt rơi xuống: “Tập đoàn Thịnh Thế là chỗ dựa duy nhất của gia đình tôi, tôi không dám lấy nó ra đánh cuộc, tôi chỉ yêu cầu đến công ty làm việc, tôi có quyền biết tình hình kinh doanh của nó, tôi không cảm thấy mình làm sai.”
Cô cũng muốn tin tưởng hắn, nhưng cô không dám, hắn cũng không cho cô lý do hoàn toàn tin tưởng hắn.
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng: “Một khi đã vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho người của mình rời khỏi Thịnh Thế.”
“Lăng Tiêu...”
Hắn có ý gì?
“Không phải cô lo lắng tôi sẽ âm thầm chiếm đoạt tập đoàn Thịnh Thế sao, từ hôm nay trở đi, cô không cần lo lắng nữa.” Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nhìn cô, như đối đãi một người hoàn toàn xa lạ: “Bạch quản gia, dọn đồ của Thịnh tiểu thư đi, đưa cô ta trở về Thịnh gia.”
Lăng Tiêu muốn đuổi cô đi?
Ngực Thịnh Hoàn Hoàn như bị đâm mạnh một dao, đau đến hít thở không thông, như sắp nghẹt thở.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị Lăng Tiêu đuổi đi, nhưng vì sao lần này ngực lại đau như thế?
Bạch quản gia biến sắc, biết sự tình nghiêm trọng, lần này Lăng Tiêu không giống như trước đó, ông vội xin cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia, vừa rồi thiếu phu nhân đã thừa nhận mình làm sai.”
Sau đó ông ta lại nôn nóng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khuyên cô chịu thua: “Thiếu phu nhân, cô mau nhận sai với thiếu gia, có mâu thuẫn gì chúng ta giáp mặt giải thích rõ ràng!”
Dì Hà cũng vội vàng quỳ tiến lên: “Thiếu gia, là tôi xin thiếu phu nhân giúp tôi, thiếu phu nhân muốn chờ thân phận của Tích Nhi được xác định lại nói chuyện này với ngài, cô ấy sợ ngài thất vọng thôi, xin ngài đừng đuổi thiếu phu nhân đi.”
Nhưng Lăng Tiêu không hề mềm lòng, lạnh lùng nhìn Bạch quản gia và dì Hà: “Nói thêm một câu nữa thì các người cũng cùng đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, cả người đang run rẩy, lớp trang điểm nhạt nhoà đã sớm không che giấu được vẻ tái nhợt trên mặt cô, cả môi cũng trắng đi: “Lăng Tiêu, anh thật sự muốn đuổi tôi đi?”
Ở nhà cũ hắn từng bảo vệ cô đến vậy, cô còn tưởng rằng quan hệ giữa họ đã thay đổi, hiện tại mới trôi qua mấy chục tiếng mà hắn lại muốn đuổi cô đi.
Thì ra tất cả đều không thay đổi, hắn vẫn có thể dễ dàng bảo cô cút đi như thế!
Lăng Tiêu đứng lên, ánh mắt rất lạnh lẽo vô tình: “Tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, đừng tự cho là thông minh, vì sao cô lại không hiểu?”
Nói xong, hắn không cho Thịnh Hoàn Hoàn cơ hội nói chuyện, xoay người đi nhanh lên lầu, mệnh lệnh lạnh lẽo tiếp theo cũng truyền đến: “Bạch quản gia, dọn đồ của cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô vẫn làm tôi thất vọng! Ngay vào lúc tôi bắt đầu ôm hy vọng với cô!
“Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Những lời này quanh quẩn trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn thật lâu, không vứt đi được.
Dì Hà đứng bên cạnh nói gì đó, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nghe không vào một chữ, cô nhìn căn phòng trên lầu hai, quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
Chương 230: Mẹ đi tìm Mộ Tư trở về giúp con
Đồ đạc của Thịnh Hoàn Hoàn không nhiều lắm, người hầu không tốn bao nhiêu thời gian đã kéo vali của cô xuống lầu.
Lam Nhan thu được tiếng gió nên trở về rất đúng lúc.
Cô ta nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy vali từ tay người hầu, cô đơn kéo đồ của mình đi ra ngoài như một kẻ thất bại triệt để.
“Tôi nói rồi, cô chẳng là cái gì với anh ấy cả.” Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ngang qua, Lam Nhan nhịn không được mở miệng, thấp giọng nói với cô: “Thật đáng tiếc, trận đánh giữa chúng ta còn chưa bắt đầu thì đã tuyên bố kết thúc.”
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, lại không nói gì cả.
Đi chưa được mấy bước, Lam Nhan lại gọi cô lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, cảm ơn cô đã tận tâm tận lực chiếu cố Thiên Vũ trong thời gian này, tôi thay con trai mình cảm ơn cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn về phía Lam Nhan, ánh mắt cực kỳ sắc bén, như mũi tên bắn về phía cô ta, lạnh lẽo đến xương: “Đừng quên, cô chỉ có thời gian một tháng, suy nghĩ cho kỹ nên làm sao mới giúp Thiên Vũ khôi phục được!”
Thiên Vũ, cún con đáng thương! Đáng tiếc cô vẫn không giúp được cậu bé cái gì!
Lam Nhan hất cằm lên, tràn đầy tự tin kiêu ngạo: “Không cần cô lo lắng, tôi nói được thì làm được.”
“Phải không, vậy là tốt rồi.”
Đúng vậy, hiện giờ Thiên Vũ là bàn đạp để Lam Nhan tiếp cận Lăng Tiêu, tất nhiên cô ta sẽ dùng hết sức dỗ dành, không dám tổn thương cậu chút nào, cô cần gì phải lo lắng?
Khoảnh khắc ngồi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cố nén nước mắt rốt cuộc cũng không thể kiềm được mà rơi lệ.
Cuối cùng Lăng Tiêu vẫn vứt bỏ cô! Ngay vào lúc cô bắt đầu ỷ lại vào hắn!
Nam Tầm nói rất đúng, giữa họ không có cơ sở tình cảm, hắn luôn có thể dễ dàng nói ra hai chữ cút đi.
Lăng Tiêu hành động rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa về đến nhà thì Thịnh phu nhân đã nhận được thông tin thư ký trưởng của Lăng Tiêu - Phùng Việt đã mang đồ của Lăng Tiêu ra khỏi phòng giám đốc Thịnh Thế, cũng tuyên bố sau này không hề nhúng tay vào mọi công việc của tập đoàn Thịnh Thế.
Hiện giờ tập đoàn Thịnh Thế như rắn mất đầu, cao tầng đều nổ tung, sôi nổi gọi điện thoại chất vấn Thịnh phu nhân, rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Lúc trước là mẹ con họ cực lực thúc đẩy Lăng Tiêu thay Thịnh Xán quản lý tất cả mọi việc của tập đoàn Thịnh Thế. Lăng Tiêu nhậm chức hai tháng, số lượng dự án của công ty tăng trưởng vượt bật, khiến các cổ đông vốn có ý kiến trong việc Lăng Tiêu leo lên cũng vui lòng phục tùng.
Hiện giờ Lăng Tiêu nói đi là đi, đương nhiên các cổ đông cũng hoảng loạn, nếu Lăng Tiêu thật sự đi rồi thì họ phải đi đâu để tìm ra người đứng đầu có năng lực mạnh như thế?
Vậy chẳng phải tập đoàn Thịnh Thế rất khó bảo toàn được sự phát triển như hiện giờ?
Giọng của Thịnh phu nhân thực nôn nóng: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ Lăng Tiêu hành động nhanh như thế, làm cô không kịp chuẩn bị: “Hiện tại tình hình công ty như thế nào?”
Giọng Thịnh phu nhân rất nặng nề: “Bọn họ gọi điện thoại tới giục mẹ, nhất định phải mời Lăng Tiêu về, rốt cuộc con và cậu ta đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm đấm, giọng nói rất bình tĩnh: “Con bị anh ta đuổi ra ngoài.”
Trước kia bị đuổi ra cửa, cô không dám nói cho Thịnh mẫu biết, nhưng lần này thì khác, có khả năng cô sẽ không trở về được!
“Cái gì?” Trong lòng Thịnh phu nhân căng thẳng, qua sau một lúc lâu mới trầm ngâm nói: “Vậy về nhà đi, con không cần lo lắng chuyện công ty, mẹ sẽ nghĩ cách.”
Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại, cứng đờ “Dạ” một tiếng.
Về đến nhà, Thịnh phu nhân cũng không hỏi vì sao Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nói nhiều, mẹ con chỉ thảo luận làm sao giải quyết khốn cục của Thịnh Thế, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy biện pháp tốt nhất.
Mà trong lúc đó, cổ đông vẫn luôn gọi điện thoại tới chất trách, cũng yêu cầu hai mẹ con họ đến công ty mở hội nghị khẩn cấp, thương lượng cách giải quyết.
Hai mẹ con đều biết nếu không thể mời Lăng Tiêu trở về thì quyền hành của công ty sẽ rơi vào tay người khác.
Thịnh phu nhân chau mày, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc Lăng Tiêu nghĩ cái gì vậy, con và cậu ta sẽ ly hôn sao?”
Tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: “Con cũng không biết.”
Ly hôn?
Có lẽ là vậy!
“Vậy con còn muốn trở về không?” Thịnh phu nhân lại hỏi.
Muốn trở về không?
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt xa cách lúc sáng của Lăng Tiêu thì ngực quặn từng cơn, cảm giác đau đớn này nhắc nhở cô mình đã sinh ra tâm tư không nên có với Lăng Tiêu.
Cô đã sớm nhắc nhở bản thân, đừng rung động với Lăng Tiêu, nhưng vẫn không tự chủ được đi quan tâm hắn, để ý cảm nhận của hắn.
Trái tim cô đang dần dần xao xuyến!
Đây không phải chuyện tốt!
“Hoàn Hoàn, trả lời mẹ?”
Bà phải biết tâm tư của Hoàn Hoàn thì mới có thể tính toán bước tiếp theo.
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất lý trí: “Không muốn.”
Cô vĩnh viễn không quên được đau đớn và tuyệt vọng Mộ Tư mang đến cho mình, đời này cô không muốn phải trải qua nổi đau đó thêm lần nào nữa.
Nhân lúc hiện tại cô còn có thể duy trì lý trí, vậy cứ cắt đứt hết tâm tư không nên có với Lăng Tiêu đi, không cần trở về nữa.
Tuy rằng chuyện trước mắt khó giải quyết, nhưng cô không muốn đi cầu xin hắn nữa!
Thịnh phu nhân thở dài: “Mẹ cho rằng hai đứa...”
Nói mới được một nửa, Thịnh phu nhân kịp thời dừng lại: “Thôi, lúc trước con cũng bị buộc bất đắc dĩ mới gả cho cậu ta, nếu cậu ta đuổi con đi thì đừng trở về nữa. Mẹ con chúng ta đều không có năng lực quản lý, thật sự không được thì giao quyền ra, hoặc là bán cổ phần đi!”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn chua xót không thôi: “Không thể bán cổ phần, nếu ba tỉnh lại...”
Thịnh phu nhân cứng rắn cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Hạnh phúc của con quan trọng hơn công ty, cho dù ba con tỉnh lại thì ông ấy cũng sẽ làm như thế.”
“Lúc trước tánh mạng cả nhà chúng ta bị Trần Văn Hưng khống chế, giờ đã khác, chúng ta có nhiều lựa chọn hơn, mẹ không muốn con vì Thịnh Thế mà bị nhốt trong một đoạn hôn nhân không hạnh phúc, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ nói: “Mẹ, con đến công ty đi làm, tuyệt đối không thể giao quyền ra, cổ phần cũng không thể bán, con không muốn làm ba thất vọng nữa.”
“Hoàn Hoàn, mẹ hiểu tâm tình của con, nhưng dù con có đến công ty cũng không ngồi lên được vị trí kia, bọn họ sẽ để con bắt đầu từ tầng dưới cùng.”
Thịnh phu nhân ngẫm nghĩ, sau đó nặng nề nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ tìm Mộ Tư trở về giúp con, con ở bên cạnh cậu ta cố gắng học tập, nếu có năng lực trong hai năm là có thể độc lập...”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống: “Con không đồng ý.”
“Hoàn Hoàn, đây là cậu ta nợ chúng ta.”
“Mẹ, anh ta đã từng phản bội chúng ta như vậy, mẹ còn bảo anh ta trở về giúp con, mỗi ngày gặp mặt anh ta, con thật sự không làm được.”
Cô có thể không căm hận, nhưng lại không thể xem như chưa từng xảy ra việc gì.
“Con muốn giữ được quyền hành của công ty thì đây là biện pháp tốt nhất.” Thịnh phu nhân muốn Thịnh Hoàn Hoàn nhận rõ sự thật trước mắt nên tàn nhẫn nói với cô: “Con không có kinh nghiệm làm việc, đến công ty chỉ có nước bị sỉ nhục, cuối cùng cũng không thay đổi được gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lúc, cuối cùng nắm tay siết chặt từ từ buông ra, Thịnh phu nhân cho rằng cô muốn thỏa hiệp, lại nghe cô nói: “Mẹ, con biết hết những điều này, nhưng con có cách làm họ câm miệng.”
Bình luận facebook