-
Chương 236-238
Chương 236: Khảo nghiệm đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn
Chu Tín hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả này, tối hôm qua ông ta vừa gặp mặt Trần Văn Huy và đạt thành hiệp nghị, không ngờ nhanh như thế đã bị phản chiến.
Rốt cuộc là ai đang giúp cô?
Lăng Tiêu kia không có động tĩnh, hai ngày này chỉ có Mộ Tư đi đến Thịnh gia, xem ra là Mộ Tư rồi.
“Giỏi lắm Thịnh Hoàn Hoàn, chúng ta chờ xem.”
Cho rằng tóm được một ít nhược điểm là có thể thành công ngồi lên vị trí kia, cô quá ngây thơ rồi, cho dù cô ngồi lên đó thì có thể duy trì được mấy ngày?
Chu Tín đưa ra một quyết định, tiện tay ngoắc một thư ký đến: “Cô vào phòng họp nói với họ một tiếng, tôi đột nhiên cảm thấy không khoẻ, phải về nhà nghỉ ngơi một tuần.”
Thư ký gật đầu, sau đó vào phòng họp.
Chu Tín nhìn bóng dáng thư ký, trong lòng cười lạnh: Hừ, cho dù có người đứng sau lưng giúp cô, cho dù cô nắm nhược điểm trong tay, nhưng các cao tầng không chịu thì cô có thể làm gì? Sau này sẽ đến lúc cô đến cầu xin ông ta.
Thư ký tới truyền lời, làm các cao tầng và cổ đông trong phòng họp quay mặt nhìn nhau.
Chu Tín là cổ đông lớn thứ hai của công ty, ông ta đã đi rồi, vậy chẳng phải hội nghị hôm nay không tiến hành được nữa sao?
Vì thế có người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Thịnh tiểu thư, nếu Chu tổng giám không khỏe thì chúng ta có nên hoãn lại hội nghị này không?”
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với dáng vẻ không kiên nhẫn, có người đã đứng lên, đến bây giờ còn làm ra vẻ, không coi Thịnh Hoàn Hoàn ra gì.
Thịnh Hoàn Hoàn từng bước từng bước nhớ kỹ những người này, ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Chí Thượng.
Tống Chí Thượng trở tay gõ gõ mặt bàn, giọng nói rất mạnh mẽ đanh thép: “Thế nào, hiện tại Thịnh Thế thiếu một người là không thể hoạt động nữa đúng không?”
Tống Chí Thượng cũng là cao tầng công ty, trên tay nắm giữ 5% cổ phần Thịnh Thế, tuy chỉ là một cổ đông nhỏ, nhưng luôn có uy tín ở công ty.
Chỉ là người này là lão gian manh khôn khéo, nhìn như không về phe nào, nhưng kỳ thật người đa mưu túc trí nhất là ông.
Vì mượn sức ông, Thịnh Hoàn Hoàn tốn không ít sức lực với đứa con trai cưng của Tống Chí Thượng là Tống Minh Triết, dùng mọi cách mới thuyết phục được Tống Chí Thượng.
Mọi người kinh ngạc mà nhìn Tống Chí Thượng, không ai ngờ Tống Chí Thượng lại đứng về phe Thịnh Hoàn Hoàn.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại xuống người Trần Văn Huy.
Trần Văn Huy ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi thư ký nói gì, các người cũng nghe ra rồi, Chu Tín nghỉ phép một tuần, chúng ta không có khả năng luôn chờ anh ta.”
Đám người Dương Lập, Cao Tễ, Trần Hạo Thiên ai cũng đã nhìn ra thế cục trước mắt.
Được Trần Văn Huy và Tống Chí Thượng chống đỡ, tương tương Thịnh Hoàn Hoàn đã nắm giữ 55% cổ phần, nhất định đã ngồi lên được vị trí giám đốc, bỏ phiếu chỉ là làm cho có mà thôi.
Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn đảo qua những người đang đứng, khí thế trở nên rất sắc bén: “Hội nghị tiếp tục.”
Vừa dứt lời, mấy người này không tình nguyện mà ngồi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Nếu Chu tổng giám không được khoẻ, vậy thì kế tiếp hội nghị do Tống giám đốc chủ trì thay.”
Tống Chí Thượng ngồi ở đó, không đợi người khác phát biểu ý kiến thì đã cứng rắn nói: “Hội nghị hôm nay rất đơn giản, nhưng có thêm bước bỏ phiếu so với bình thường.”
Tống Chí Thượng vung lên tay, thư ký đi đến: “Bắt đầu đi, công ty có tổng cộng mấy vị cổ đông, mọi người nghĩ kỹ liền nói tên ra.”
25% cổ phần của Trần Văn Hưng được chia đều, hơn mười cao tầng mỗi người có được khoảng 2%.
Trần Văn Huy nói: “Tôi đến trước, tôi bỏ cho Hoàn Hoàn một phiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm giữ 40% cổ phần của Thịnh gia, một câu của Trần Văn Huy lập tức biến thành 50%.
Kế tiếp Tống Chí Thượng cũng tỏ thái độ: “Tôi cũng bầu cho Hoàn Hoàn một phiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức có được 55% cổ phần, những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kết quả đã công bố, kế tiếp chỉ là buộc bọn họ đưa ra lựa chọn thôi!
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn lấy ưu thế tuyệt đối mà bắt lấy vị trí giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế.
Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên vị trí lãnh đạo, còn chưa nói gì liền thấy Dương Lập khóc ròng, bi thương nói: “Trời muốn Thịnh Thế chết, sự phát triển hiện giờ của Thịnh Thế một đi không quay lại!”
Một câu của Dương Lập làm xuất hiện không ít ánh mắt phẫn hận trừng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Văn Huy và Tống Chí Thượng, giống như bọn họ lựa chọn một quân vương mất nước, đẩy Thịnh Thế đi về hướng diệt vong.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn có thể lý giải sự không cam lòng của họ, dù sao họ lo lắng cho tương lai của Thịnh Thế là thật, rốt cuộc cũng liên quan đến túi tiền của họ.
So với cô, bọn họ càng muốn thấy Chu Tín nhậm chức.
“Dương giám đốc, tôi vừa đến công ty ngày đầu tiên, sao ông biết tương lai của Thịnh Thế như thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Dương Lập, môi đỏ xinh đẹp hiện ra ý cười nhạt nhẽo: “Nếu tôi không khống chế được cục diện thì nhất định sẽ chủ động bỏ xuống, sẽ không để mặc Thịnh Thế bị huỷ diệt, cái này không cần ông lo lắng. Hôm nay chúng ta dứt khoát nói rõ ràng đi, tôi biết các người có rất nhiều bất mãn về việc tôi nhậm chức, nhưng tôi không muốn nhìn thấy ai chơi thủ đoạn dưới mí mắt tôi, nơi này là công ty, tất cả lấy ích lợi của công ty làm trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn mỉm cười, ánh mắt xẹt qua cả đám cao tầng, khí thế cũng rất mạnh: “Tôi có thể không so đo sai lầm trước đó các người phạm phải, người có công lao lớn với công ty cũng có thể được khen thưởng bằng cổ phần của Trần Văn Hưng.”
Lời này vừa nói ra đã gây nên rúng động không nhỏ.
Không hỏi đến quá khứ, tương lai đáng mong chờ.
Đây chẳng phải là điều mà đám người Dương Lập chờ đợi sao?
“Yêu cầu duy nhất của tôi đối với các người chính là có trách nhiệm trong lúc nhậm chức, tôi có thể tha thứ quá khứ của các người, nhưng sẽ không cho cơ hội lần thứ hai.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết, nhiều ít vẫn có người nghe lọt được lời này của mình, còn những người nghe không vào, ngại quá, đúng lúc cô cũng muốn giết gà dọa khỉ.
Vì thế ngày đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhậm chức đã cách chức Trần Hạo Thiên của phòng dự án, còn báo cảnh sát, làm mọi người tận mắt nhìn thấy ông ta bị cảnh sát còng tay mang đi.
Trần Hạo Thiên là người do Chu Tín một tay đề bạt lên, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn sẽ khai đao với ông ta đầu tiền.
Lúc bị cảnh sát mang đi, Trần Hạo Thiên không cam lòng mà chửi bậy, Thịnh Hoàn Hoàn thong dong cười nhạt: “Muốn trả thù cứ việc tới, tôi chờ ông.”
Mọi người có thêm nhận thức mới về Thịnh Hoàn Hoàn, có thủ đoạn lòng dạ cũng thâm sâu, còn năng lực thì còn chờ xem xét.
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đang đứng trước cửa sổ sát đất văn phòng giám đốc, nhìn nơi mà ba đã làm việc mấy thập niên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô thành công bảo vệ vị trí cho ba, nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau đó còn có vô số những cửa ải khó khăn chờ cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Thịnh Hoàn Hoàn đang chuẩn bị dời mắt đi thì nhìn thấy mấy hình bóng quen thuộc, đó là Trần Do Mỹ, Trần Phỉ Phỉ, Lam Tiếu, Bạch Sương và mấy nam nữ từng gặp qua nhưng không nhớ nổi tên.
Bọn họ tới Thịnh Thế làm cái gì?
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi: “Tiến vào.”
Tống Chí Thượng cầm một chồng tư liệu tiến vào: “Hoàn Hoàn, đây là tất cả tư liệu của tập đoàn Đường thị, cô xem đi, cô chỉ có thời gian ba ngày để lấy được dự án này.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết khảo nghiệm đầu tiên của mình đã tới!
Chương 237: Không phải là trốn trong WC khóc đó chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy tư liệu rồi nghiêm túc đọc, công ty rất coi trọng dự án điện tử này, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm, trước kia Thịnh Thế lại chưa chạm đến, muốn bắt lấy thì độ khó khăn cũng không nhỏ.
“Người lãnh đạo của họ là ai?” Trên tư liệu không có thông tin cá nhân của giám đốc tập đoàn Đường thị.
Tống Chí Thượng lộ ra vẻ mặt khó xử: “Đây là điểm làm chúng tôi khó xử, giám đốc tân nhiệm của Đường thị mới vừa lên chức không bao lâu, hành tung đặc biệt thần bí, chúng tôi chưa từng tiếp xúc, người công ty phái đi đều bị đuổi về, còn không nhìn thấy được mặt. Hiển nhiên Thịnh Thế chúng ta không nằm trong suy xét của Đường thị, dự án này căn bản không thể bàn được, bọn họ đang cố ý nhằm vào cô.”
“Tôi biết.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Nhưng muốn họ thật sự thần phục thì nhất định phải làm họ tâm phục khẩu phục, cho nên tôi nhất định phải lấy được đơn hàng này.”
Tống Chí Thượng không nói gì nữa mà giao tất cả tư liệu dự án này cho Thịnh Hoàn Hoàn, còn cẩn thận nói với cô ưu thế và thiếu hụt của Thịnh Thế, cả tình hình sơ lược của các công ty cạnh tranh.
Thịnh Hoàn Hoàn biết được tất cả thì quyết định đi đến Đường thị một chuyến.
Dưới toà nhà Thịnh Thế, đám người Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ đụng phải mấy người quen cũ, là Chu Mẫn, Trần Anh Kỳ và mấy người bạn của họ.
“Trần Do Mỹ, sao các người cũng tới?” Thấy Trần Do Mỹ, Chu Mẫn khinh thường mà nhướng mày.
Trần Do Mỹ và Chu Mẫn luôn không hợp nhau, cha họ đều là cao quản của Thịnh Thế, gia thế tương đương, nhưng diện mạo của Trần Do Mỹ xuất sắc, còn đoạt đối tượng của Chu Mẫn nên cô đặc biệt căm ghét Trần Do Mỹ.
Hiện giờ Trần Văn Hưng vào tù, mà cha của Chu Mẫn là Chu Tín sắp trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế, tính tình Chu Mẫn càng ương ngạnh lên.
Bạch Sương nói: “Chúng tôi đến đây chờ Thịnh Hoàn Hoàn, tin chắc Chu tiểu thư cũng có mục đích giống chúng tôi đúng không?”
Chu Mẫn cao ngạo mà trừng Bạch Sương một cái: “Cô là ai, nơi này tới phiên cô nói chuyện à?”
Sắc mặt Bạch Sương trở nên đặc biệt khó coi, xấu hổ không chịu nổi.
Tầm mắt Chu Mẫn lại chuyển đến gương mặt Trần Do Mỹ: “Cha cô đã vào tù, Thịnh Thế chẳng liên quan gì đến Trần Do Mỹ cô, đến xem náo nhiệt cái gì.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm chặt, mặt lúc trắng lúc xanh. Lời Chu Mẫn nói chọc trúng nổi đau không muốn thừa nhận trong lòng cô ta.
Chu Tín sắp leo lên, đến lúc đó thân phận của Chu Mẫn sẽ khác, Trần Phỉ Phỉ vội vàng hoà giải: “Tiểu Mẫn, họ là bạn tôi, đều tới xem Thịnh Hoàn Hoàn.”
Tới xem kết cục Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra ngoài.
Chu Tín leo lên còn phải nhờ Trần Văn Huy hỗ trợ, Chu Mẫn không tiện làm khó dễ Trần Phỉ Phỉ: “Nếu họ đều là bạn của cô, vậy cùng tôi vào đi!”
Nói xong thì cô ta dẫn đầu đi vào Thịnh Thế.
Bạch Sương cắn răng cả giận nói: “Nhìn dáng vẻ hả hê đắc ý của cô kia kia, lỗ mũi sắp hất lên trời rồi, nghĩ mình là thiên kim giám đốc thật à?”
Trần Phỉ Phỉ thở dài: “Thôi, ai bảo người ta có người cha như Chu Tín, chúng ta nên chiều theo cô ta một chút đi, thật sự không thể trêu vào.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm tay, chờ cô ta gả cho Cố Nam Thành thì những kẻ từng xem thường mình nhất định phải nịnh bợ cô ta như con chó.
Lễ tân vừa nghe thấy tên Chu Tín thì thái độ lập tức thay đổi, ai không biết công ty sắp sửa thay đổi người đứng đầu, sao dám không chiêu đãi những tiểu tổ tông này chứ?
Tin tức phía trên còn chưa truyền xuống, cho nên lễ tân vẫn không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế.
Chu Mẫn nhàn nhã mà uống cà phê, Trần Anh Kỳ ngồi bên cạnh cô ta thỉnh thoảng đảo mắt qua thân thể Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ.
Mặt Chu Mẫn càng trầm xuống, “Phanh” một tiếng đập mạnh cái ly lên bàn: “Sao lâu như thế còn chưa đi ra?”
Trần Anh Kỳ bên cạnh lập tức cười nói: “Thịnh Hoàn Hoàn ở lại càng lâu thì càng chịu đả kích, Mẫn Mẫn chúng ta kiên nhẫn một chút đi.”
Trần Anh Kỳ là con trai Trần Hạo Thiên. Bởi vì Trần Hạo Thiên được Chu Tín đề bạt nên Trần Anh Kỳ vẫn luôn đi theo Chu Mẫn lấy lòng, ngặt nổi tầm mắt Chu Mẫn quá cao, căn bản coi thường anh ta.
Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Chuyện hôm nay chắc ăn rồi, không chừng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đang tránh trong WC khóc!”
Chu Mẫn nhướng mày: “Cô ta không phải em họ của cô sao? Tôi nhớ trước kia cô không ít lần đến Thịnh gia, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn gặp nạn, người chị họ này còn vui sướng khi người gặp họa?”
Trần Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhớ tới những ngày tháng nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn trước kia thì đáy lòng càng oán hận: “Bác cả tôi vào tù, ba tôi cũng bị ép rời khỏi Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm như thế, chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.”
Chu Mẫn bày ra vẻ mặt đồng tình: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ác độc, có thể nhẫn tâm như thế với cả người nhà.”
Lam Tiếu luôn không nói chuyện lập tức cười lạnh: “Không phải sao, phụ nữ càng đẹp thì tâm càng độc.”
Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn được công nhận, nhưng Chu Mẫn tướng mạo tầm thường lại nghe không lọt tai những lời này của Lam Tiếu, cảm thấy cô ta đang châm chọc mình.
Chu Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn Lam Tiếu một cái, trực tiếp làm lơ, sau đó an ủi Trần Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, cô yên tâm, qua hôm nay ba cô có thể phục chức, độc phụ nào đó sẽ gặp xui xẻo.”
Chu Tín nhậm chức không phải tương đương là Trần Văn Huy phục chức sao?
Còn độc phụ Chu Mẫn nói đến tất nhiên là chỉ Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì buồn bực trở thành hư không, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ gật đầu với Chu Mẫn: “Cô nói rất đúng, tôi nghe nói cô ta còn đi lên một mình, chờ lát nữa chắc bị bảo vệ đưa xuống lầu.”
Trần Anh Kỳ rất không phẩm chất mà nói: “Không bị dọa tiểu ra quần là hên rồi!”
“Cái đó thì chưa biết chừng... Ha ha ha ha...”
Đang lúc đoàn người vui sướng khi người gặp họa, mấy cảnh sát đi vào Thịnh Thế, lễ tân đã nhận được điện thoại của cấp trên, vội tiến lên dẫn họ đi lên.
Mặt Trần Do Mỹ khẽ biến sắc, giữ chặt một lễ tân khác hỏi: “Chuyện gì vậy, sao cảnh sát lại tới?”
Tình cảnh Trần Văn Hưng bị mang đi đã thành ám ảnh trong lòng Trần Do Mỹ, không cách nào quên được, cho nên đặc biệt nhạy cảm.
Chu Mẫn cũng nhìn về phía lễ tân.
Lễ tân lễ phép trả lời: “Cấp trên không nói rõ, cho nên chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Chu Mẫn lo lắng mà nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Có phải đã xảy ra biến cố gì không, có thể là Lăng Tiêu...”
“Không có khả năng.” Trần Phỉ Phỉ rất chắc chắn cắt ngang câu nói kế tiếp của Chu Mẫn: “Lăng Tiêu nối lại tình xưa, người cũ đã vào Lăng gia ở, hiện tại Lăng Tiêu đâu còn tâm tư quan tâm tới chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Vậy… Chẳng lẽ là Mộ Tư?”
“Nếu là anh ta thì đã sớm đi theo Thịnh Hoàn Hoàn vào đây, dù không đến, lúc này cũng canh giữ ở ngoài cửa, nhưng cô thấy anh ta không?”
Trần Phỉ Phỉ nắm lấy tay Chu Mẫn: “Yên tâm, cảnh sát đi lên không chừng là dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi.”
Trần Anh Kỳ cũng nói: “Tôi cũng thấy vậy, có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận được kết quả, một khóc hai quấy ba thắt cổ, cho nên trên lầu mới báo cảnh sát.”
Lời nói vừa dứt, mọi người liền nghe thấy tiếng gầm gừ không cam lòng của Trần Hạo Thiên truyền đến từ cửa thang máy: “Buông tôi ra, dựa vào cái gì mà bắt tôi, mau tháo còng tay này ra cho tôi...”
Chương 238: Thịnh Hoàn Hoàn đã không phải người cùng thế giới với các cô
“Các người biết tôi là ai không? Cục trưởng của các người là ai, tôi muốn gặp ông ta...”
Bị cảnh sát đẩy ra từ thang máy, Trần Hạo Thiên còn chưa từ bỏ ý định kêu gào, ngặt nổi làm thế nào cũng không giằng thoát nổi cái còng số 8 trên tay.
Mấy cảnh sát dầu muối không ăn, lạnh giọng khiển trách: “Câm miệng, thành thật cho tôi, có gì muốn nói thì đến Cục Cảnh Sát lại nói.”
Sau khi bọn họ đến gần, đoàn người Chu Mẫn thấy rõ mặt Trần Hạo Thiên thì lập tức hoảng loạn, chân tay luống cuống.
“Chú Trần?”
“Ba?”
Trong giọng nói bao hàm kinh ngạc và khó có thể tin.
Bọn họ không thể ngờ được người cảnh sát dẫn xuống lại là Trần Hạo Thiên.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là chuyện Chu Tín lên có khả năng đã thất bại!
Trần Anh Kỳ vội chạy tới: “Ba, đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại bắt ba?”
Nhìn thấy Trần Anh Kỳ, Trần Hạo Thiên như thấy được cọng rơm cứu mạng, tránh thoát trói buộc của cảnh sát mà nắm chặt tay Trần Anh Kỳ rồi dặn dò: “Anh Kỳ, con mau đi tìm bác Chu, bảo ông ấy đến xin Trịnh cục trưởng ra mặt, nghĩ cách cứu ba.”
“Bác Chu?” Trần Anh Kỳ cũng ngơ ra: “Không phải bác ấy ở trên kia sao?”
Trần Hạo Thiên lắc đầu: “Không có, hiện tại ba không có thời gian giải thích với con, con nhớ kỹ lời ba nói, bảo bác Chu đi tìm Trịnh cục trưởng.”
Lời vừa nói xong, Trần Hạo Thiên đã bị cảnh sát kéo ra ngoài.
Nhìn Trần Hạo Thiên bị mang đi, mặt Chu Mẫn trắng bệch, lẩm bẩm tự nói: “Sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Phỉ Phỉ nhìn về phía Trần Do Mỹ, tuy các cô không thích Chu Mẫn, nhưng càng sợ Thịnh Hoàn Hoàn xoay người leo lên.
Hiện giờ họ và cô miễn cưỡng được tính là ngang hàng, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự chiến thắng thì họ chỉ còn nước ngẩng đầu mà nhìn!
Trần Anh Kỳ nhìn về phía Chu Mẫn, hai mắt đỏ rực mà nói: “Cô mau gọi điện thoại hỏi ba mình xem rốt cuộc là như thế nào.”
Chu Mẫn ngơ ngác lấy di động ra, Trần Anh Kỳ lập tức đoạt đi, dùng di động của cô ta gọi cho Chu Tín.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì Chu Tín mới bắt máy.
Trần Anh Kỳ lập tức nói lại chuyện bên này cho Chu Tín nghe. Chu Tín hiểu ra ngay là Thịnh Hoàn Hoàn muốn giết gà dọa khỉ.
Trần Anh Kỳ đã đổ mồ hôi đầy đầu: “Bác Chu, bác nhất định phải nghĩ cách cứu ba cháu ra, ba cháu không thể ngồi tù được!”
Chu Tín hừ lạnh: “Yên tâm, ba cháu sẽ không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn muốn khai đao bằng người bên cạnh bác à, không dễ như vậy.”
Cuối cùng Trần Anh Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra, Chu Mẫn vội đoạt điện thoại lại: “Ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao ba không ở Thịnh Thế?”
Lúc này sao ba cô ta lại không ở Thịnh Thế.
Hồi lâu không nghe thấy trả lời, Chu Mẫn không kiên nhẫn: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn leo lên hay không?”
Chu Tín trầm mặc một lát mới nói: “Mẫn Mẫn, con về nhà đi, chuyện công ty ba có tính toán.”
Chu Mẫn ngơ ngác ngồi trở lại ghế: “Thịnh Hoàn Hoàn thắng rồi.”
Sắc mặt đoàn người Trần Do Mỹ đều đặc biệt khó coi, các cô tới xem Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra, Lam Tiếu còn lê cái thân thể vừa sinh non lại đây là vì sỉ nhục Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhưng ai ngờ sẽ là kết quả này?
Trần Phỉ Phỉ cũng bị dọa thay đổi sắc mặt: “Do Mỹ, ba tôi không phải cũng...”
“Chị, đừng lo, không có gì, không phải cảnh sát đã đi rồi sao, chúng ta đi về trước đi!”
Trần Do Mỹ lộ ra vẻ mặt khó coi, Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng đã vả mặt bao nhiêu người!
Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: “Không, tôi phải gọi điện thoại cho ba tôi...”
Trần Phỉ Phỉ còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng nói của Trần Văn Huy: “Phỉ Phỉ, Do Mỹ, sao hai đứa lại ở chỗ này?”
Đoàn người Trần Phỉ Phỉ nhìn lại nơi vang lên tiếng nói, thấy Trần Văn Huy đi cùng với Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài ra còn có Tống Chí Thượng.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ tây trang màu trắng vừa vặn, dáng người lả lướt hấp dẫn, trang điểm khéo léo, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, khí chất lạnh lẽo lại mang theo nét cao quý, đột nhiên mang đến cho người ta cảm giác rất đè nén.
Mà phía sau cô còn có một đám người đi theo, dáng vẻ kia thật sự khá giống nữ cường nhân thương trường.
“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lam Tiếu siết chặt tay, tức đến cả người phát run.
Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng, vậy món nợ sinh non của cô ta khi nào mới tính được chứ?
Sắc mặt Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ không đẹp hơn Lam Tiếu bao nhiêu, nhìn dáng vẻ của Thịnh Hoàn Hoàn mà ghen ghét đến đỏ mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những gương mặt quen thuộc lại khó ưa trước mắt, không cần nghĩ cũng đoán được ý đồ hôm nay họ đến.
Đáng tiếc, ý nguyện của họ đã thất bại.
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn không chút tạm dừng, mang theo một đám viên chức trực tiếp đi qua trước mặt họ, hiện tại cô không có tâm tư để ý đến đám người này.
“Phỉ Phỉ, mau trở về.” Trần Văn Huy phất phất tay với Trần Phỉ Phỉ, vội đi theo ra ngoài.
Mãi đến khi đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn lên xe rời đi, đoàn người Trần Phỉ Phỉ và Trần Do Mỹ mới tỉnh táo lại, hình như Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã khác, trước kia các cô còn có thể tranh tài khoe sắc với cô, hiện giờ cô đã trở nên lộng lẫy loá mắt, không thể so sánh nữa rồi.
“Bang!” Một tiếng tát tay đột ngột vang lên.
Mặt Trần Phỉ Phỉ bị lệch qua một bên, lỗ tai vang lên ầm ầm, ngơ ngẩn cả người.
Sau đó Chu Mẫn chửi xối xả thẳng vào mặt: “Hèn chi tôi nói chỉ dựa vào Thịnh Hoàn Hoàn thì làm sao thắng được, thì ra con chó săn là ba cô bán đứng ba tôi.”
Lúc này Trần Phỉ Phỉ mới nhận ra mình bị Chu Mẫn đánh, lại vì sao bị đánh, mà cô ta lại hết đường chối cãi.
Trần Do Mỹ muốn ra mặt cho Trần Phỉ Phỉ: “Chu Mẫn, miệng sạch sẽ một chút, cô nói ai...”
“Trần Do Mỹ, cô quên ba cô bị ai đưa vào tù à? Trần Văn Huy là chú ruột của cô mà chẳng những không báo thù cho ba cô, trái lại còn nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn, cô còn muốn ra mặt cho Trần Phỉ Phỉ sao?” Chu Mẫn cười lạnh thanh: “Buồn cười chúng ta còn muốn xem trò cười của Thịnh Hoàn Hoàn, tôi xem chúng ta mới là trò cười thật sự.”
Nói xong, Chu Mẫn nổi giận đùng đùng rời đi.
Trần Phỉ Phỉ cảm thấy không mặt mũi nào ở lại nên cũng vội vàng đi rồi.
Tới dưới toà nhà Đường thị, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Trần Văn Huy theo sát phía sau cô: “Ông đi về trước đi, nơi này không có chuyện của ông.”
Mặt Trần Văn Huy cứng đờ, ông ta còn tưởng Thịnh Hoàn Hoàn ngầm đồng ý cho mình đi theo, chứng minh ông ta có hi vọng trở lại Thịnh Thế, không ngờ cô lại tuyệt tình như thế.
Trần Văn Huy trầm ngâm nói: “Hoàn Hoàn, ba cháu không có anh chị em, để chú ở lại bên cạnh cháu đi, cháu vừa đến Thịnh Thế, bên cạnh không có ai để dùng cả.”
“Ông không cần nhọc lòng dùm tôi, không phải tôi còn có chú Tống sao?” Thịnh Hoàn Hoàn không cho Trần Văn Huy chút mặt mũi nào, mang theo vài người bước vào Đường thị.
Ngoài cửa, Trần Văn Huy cắn chặt răng: “Cho rằng ngồi lên vị trí kia thì ghê gớm lắm à, phải ngồi ổn mới được, một đứa con gái chẳng hiểu cái gì, tôi chờ xem cô bị người ta đuổi ra cửa như thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa bước vào Đường thị liền thấy vài người nhụt chí đi ra từ trong đó.
Tống Chí Thượng quen biết bọn họ nên tiến lên nói mấy câu, chỉ thấy người đi đầu ủ rũ phẩy tay với Tống Chí Thượng, an ủi vỗ vỗ bả vai Tống Chí Thượng rồi đi.
“Là lão tổng của Hằng Thượng, công ty ông ta rất có ưu thế cạnh tranh dự án này, không ngờ họ cũng thất bại.”
Chu Tín hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả này, tối hôm qua ông ta vừa gặp mặt Trần Văn Huy và đạt thành hiệp nghị, không ngờ nhanh như thế đã bị phản chiến.
Rốt cuộc là ai đang giúp cô?
Lăng Tiêu kia không có động tĩnh, hai ngày này chỉ có Mộ Tư đi đến Thịnh gia, xem ra là Mộ Tư rồi.
“Giỏi lắm Thịnh Hoàn Hoàn, chúng ta chờ xem.”
Cho rằng tóm được một ít nhược điểm là có thể thành công ngồi lên vị trí kia, cô quá ngây thơ rồi, cho dù cô ngồi lên đó thì có thể duy trì được mấy ngày?
Chu Tín đưa ra một quyết định, tiện tay ngoắc một thư ký đến: “Cô vào phòng họp nói với họ một tiếng, tôi đột nhiên cảm thấy không khoẻ, phải về nhà nghỉ ngơi một tuần.”
Thư ký gật đầu, sau đó vào phòng họp.
Chu Tín nhìn bóng dáng thư ký, trong lòng cười lạnh: Hừ, cho dù có người đứng sau lưng giúp cô, cho dù cô nắm nhược điểm trong tay, nhưng các cao tầng không chịu thì cô có thể làm gì? Sau này sẽ đến lúc cô đến cầu xin ông ta.
Thư ký tới truyền lời, làm các cao tầng và cổ đông trong phòng họp quay mặt nhìn nhau.
Chu Tín là cổ đông lớn thứ hai của công ty, ông ta đã đi rồi, vậy chẳng phải hội nghị hôm nay không tiến hành được nữa sao?
Vì thế có người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Thịnh tiểu thư, nếu Chu tổng giám không khỏe thì chúng ta có nên hoãn lại hội nghị này không?”
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với dáng vẻ không kiên nhẫn, có người đã đứng lên, đến bây giờ còn làm ra vẻ, không coi Thịnh Hoàn Hoàn ra gì.
Thịnh Hoàn Hoàn từng bước từng bước nhớ kỹ những người này, ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Chí Thượng.
Tống Chí Thượng trở tay gõ gõ mặt bàn, giọng nói rất mạnh mẽ đanh thép: “Thế nào, hiện tại Thịnh Thế thiếu một người là không thể hoạt động nữa đúng không?”
Tống Chí Thượng cũng là cao tầng công ty, trên tay nắm giữ 5% cổ phần Thịnh Thế, tuy chỉ là một cổ đông nhỏ, nhưng luôn có uy tín ở công ty.
Chỉ là người này là lão gian manh khôn khéo, nhìn như không về phe nào, nhưng kỳ thật người đa mưu túc trí nhất là ông.
Vì mượn sức ông, Thịnh Hoàn Hoàn tốn không ít sức lực với đứa con trai cưng của Tống Chí Thượng là Tống Minh Triết, dùng mọi cách mới thuyết phục được Tống Chí Thượng.
Mọi người kinh ngạc mà nhìn Tống Chí Thượng, không ai ngờ Tống Chí Thượng lại đứng về phe Thịnh Hoàn Hoàn.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại xuống người Trần Văn Huy.
Trần Văn Huy ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi thư ký nói gì, các người cũng nghe ra rồi, Chu Tín nghỉ phép một tuần, chúng ta không có khả năng luôn chờ anh ta.”
Đám người Dương Lập, Cao Tễ, Trần Hạo Thiên ai cũng đã nhìn ra thế cục trước mắt.
Được Trần Văn Huy và Tống Chí Thượng chống đỡ, tương tương Thịnh Hoàn Hoàn đã nắm giữ 55% cổ phần, nhất định đã ngồi lên được vị trí giám đốc, bỏ phiếu chỉ là làm cho có mà thôi.
Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn đảo qua những người đang đứng, khí thế trở nên rất sắc bén: “Hội nghị tiếp tục.”
Vừa dứt lời, mấy người này không tình nguyện mà ngồi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Nếu Chu tổng giám không được khoẻ, vậy thì kế tiếp hội nghị do Tống giám đốc chủ trì thay.”
Tống Chí Thượng ngồi ở đó, không đợi người khác phát biểu ý kiến thì đã cứng rắn nói: “Hội nghị hôm nay rất đơn giản, nhưng có thêm bước bỏ phiếu so với bình thường.”
Tống Chí Thượng vung lên tay, thư ký đi đến: “Bắt đầu đi, công ty có tổng cộng mấy vị cổ đông, mọi người nghĩ kỹ liền nói tên ra.”
25% cổ phần của Trần Văn Hưng được chia đều, hơn mười cao tầng mỗi người có được khoảng 2%.
Trần Văn Huy nói: “Tôi đến trước, tôi bỏ cho Hoàn Hoàn một phiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm giữ 40% cổ phần của Thịnh gia, một câu của Trần Văn Huy lập tức biến thành 50%.
Kế tiếp Tống Chí Thượng cũng tỏ thái độ: “Tôi cũng bầu cho Hoàn Hoàn một phiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức có được 55% cổ phần, những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kết quả đã công bố, kế tiếp chỉ là buộc bọn họ đưa ra lựa chọn thôi!
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn lấy ưu thế tuyệt đối mà bắt lấy vị trí giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế.
Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên vị trí lãnh đạo, còn chưa nói gì liền thấy Dương Lập khóc ròng, bi thương nói: “Trời muốn Thịnh Thế chết, sự phát triển hiện giờ của Thịnh Thế một đi không quay lại!”
Một câu của Dương Lập làm xuất hiện không ít ánh mắt phẫn hận trừng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Văn Huy và Tống Chí Thượng, giống như bọn họ lựa chọn một quân vương mất nước, đẩy Thịnh Thế đi về hướng diệt vong.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn có thể lý giải sự không cam lòng của họ, dù sao họ lo lắng cho tương lai của Thịnh Thế là thật, rốt cuộc cũng liên quan đến túi tiền của họ.
So với cô, bọn họ càng muốn thấy Chu Tín nhậm chức.
“Dương giám đốc, tôi vừa đến công ty ngày đầu tiên, sao ông biết tương lai của Thịnh Thế như thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Dương Lập, môi đỏ xinh đẹp hiện ra ý cười nhạt nhẽo: “Nếu tôi không khống chế được cục diện thì nhất định sẽ chủ động bỏ xuống, sẽ không để mặc Thịnh Thế bị huỷ diệt, cái này không cần ông lo lắng. Hôm nay chúng ta dứt khoát nói rõ ràng đi, tôi biết các người có rất nhiều bất mãn về việc tôi nhậm chức, nhưng tôi không muốn nhìn thấy ai chơi thủ đoạn dưới mí mắt tôi, nơi này là công ty, tất cả lấy ích lợi của công ty làm trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn mỉm cười, ánh mắt xẹt qua cả đám cao tầng, khí thế cũng rất mạnh: “Tôi có thể không so đo sai lầm trước đó các người phạm phải, người có công lao lớn với công ty cũng có thể được khen thưởng bằng cổ phần của Trần Văn Hưng.”
Lời này vừa nói ra đã gây nên rúng động không nhỏ.
Không hỏi đến quá khứ, tương lai đáng mong chờ.
Đây chẳng phải là điều mà đám người Dương Lập chờ đợi sao?
“Yêu cầu duy nhất của tôi đối với các người chính là có trách nhiệm trong lúc nhậm chức, tôi có thể tha thứ quá khứ của các người, nhưng sẽ không cho cơ hội lần thứ hai.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết, nhiều ít vẫn có người nghe lọt được lời này của mình, còn những người nghe không vào, ngại quá, đúng lúc cô cũng muốn giết gà dọa khỉ.
Vì thế ngày đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhậm chức đã cách chức Trần Hạo Thiên của phòng dự án, còn báo cảnh sát, làm mọi người tận mắt nhìn thấy ông ta bị cảnh sát còng tay mang đi.
Trần Hạo Thiên là người do Chu Tín một tay đề bạt lên, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn sẽ khai đao với ông ta đầu tiền.
Lúc bị cảnh sát mang đi, Trần Hạo Thiên không cam lòng mà chửi bậy, Thịnh Hoàn Hoàn thong dong cười nhạt: “Muốn trả thù cứ việc tới, tôi chờ ông.”
Mọi người có thêm nhận thức mới về Thịnh Hoàn Hoàn, có thủ đoạn lòng dạ cũng thâm sâu, còn năng lực thì còn chờ xem xét.
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đang đứng trước cửa sổ sát đất văn phòng giám đốc, nhìn nơi mà ba đã làm việc mấy thập niên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô thành công bảo vệ vị trí cho ba, nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau đó còn có vô số những cửa ải khó khăn chờ cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Thịnh Hoàn Hoàn đang chuẩn bị dời mắt đi thì nhìn thấy mấy hình bóng quen thuộc, đó là Trần Do Mỹ, Trần Phỉ Phỉ, Lam Tiếu, Bạch Sương và mấy nam nữ từng gặp qua nhưng không nhớ nổi tên.
Bọn họ tới Thịnh Thế làm cái gì?
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi: “Tiến vào.”
Tống Chí Thượng cầm một chồng tư liệu tiến vào: “Hoàn Hoàn, đây là tất cả tư liệu của tập đoàn Đường thị, cô xem đi, cô chỉ có thời gian ba ngày để lấy được dự án này.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết khảo nghiệm đầu tiên của mình đã tới!
Chương 237: Không phải là trốn trong WC khóc đó chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy tư liệu rồi nghiêm túc đọc, công ty rất coi trọng dự án điện tử này, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm, trước kia Thịnh Thế lại chưa chạm đến, muốn bắt lấy thì độ khó khăn cũng không nhỏ.
“Người lãnh đạo của họ là ai?” Trên tư liệu không có thông tin cá nhân của giám đốc tập đoàn Đường thị.
Tống Chí Thượng lộ ra vẻ mặt khó xử: “Đây là điểm làm chúng tôi khó xử, giám đốc tân nhiệm của Đường thị mới vừa lên chức không bao lâu, hành tung đặc biệt thần bí, chúng tôi chưa từng tiếp xúc, người công ty phái đi đều bị đuổi về, còn không nhìn thấy được mặt. Hiển nhiên Thịnh Thế chúng ta không nằm trong suy xét của Đường thị, dự án này căn bản không thể bàn được, bọn họ đang cố ý nhằm vào cô.”
“Tôi biết.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Nhưng muốn họ thật sự thần phục thì nhất định phải làm họ tâm phục khẩu phục, cho nên tôi nhất định phải lấy được đơn hàng này.”
Tống Chí Thượng không nói gì nữa mà giao tất cả tư liệu dự án này cho Thịnh Hoàn Hoàn, còn cẩn thận nói với cô ưu thế và thiếu hụt của Thịnh Thế, cả tình hình sơ lược của các công ty cạnh tranh.
Thịnh Hoàn Hoàn biết được tất cả thì quyết định đi đến Đường thị một chuyến.
Dưới toà nhà Thịnh Thế, đám người Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ đụng phải mấy người quen cũ, là Chu Mẫn, Trần Anh Kỳ và mấy người bạn của họ.
“Trần Do Mỹ, sao các người cũng tới?” Thấy Trần Do Mỹ, Chu Mẫn khinh thường mà nhướng mày.
Trần Do Mỹ và Chu Mẫn luôn không hợp nhau, cha họ đều là cao quản của Thịnh Thế, gia thế tương đương, nhưng diện mạo của Trần Do Mỹ xuất sắc, còn đoạt đối tượng của Chu Mẫn nên cô đặc biệt căm ghét Trần Do Mỹ.
Hiện giờ Trần Văn Hưng vào tù, mà cha của Chu Mẫn là Chu Tín sắp trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế, tính tình Chu Mẫn càng ương ngạnh lên.
Bạch Sương nói: “Chúng tôi đến đây chờ Thịnh Hoàn Hoàn, tin chắc Chu tiểu thư cũng có mục đích giống chúng tôi đúng không?”
Chu Mẫn cao ngạo mà trừng Bạch Sương một cái: “Cô là ai, nơi này tới phiên cô nói chuyện à?”
Sắc mặt Bạch Sương trở nên đặc biệt khó coi, xấu hổ không chịu nổi.
Tầm mắt Chu Mẫn lại chuyển đến gương mặt Trần Do Mỹ: “Cha cô đã vào tù, Thịnh Thế chẳng liên quan gì đến Trần Do Mỹ cô, đến xem náo nhiệt cái gì.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm chặt, mặt lúc trắng lúc xanh. Lời Chu Mẫn nói chọc trúng nổi đau không muốn thừa nhận trong lòng cô ta.
Chu Tín sắp leo lên, đến lúc đó thân phận của Chu Mẫn sẽ khác, Trần Phỉ Phỉ vội vàng hoà giải: “Tiểu Mẫn, họ là bạn tôi, đều tới xem Thịnh Hoàn Hoàn.”
Tới xem kết cục Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra ngoài.
Chu Tín leo lên còn phải nhờ Trần Văn Huy hỗ trợ, Chu Mẫn không tiện làm khó dễ Trần Phỉ Phỉ: “Nếu họ đều là bạn của cô, vậy cùng tôi vào đi!”
Nói xong thì cô ta dẫn đầu đi vào Thịnh Thế.
Bạch Sương cắn răng cả giận nói: “Nhìn dáng vẻ hả hê đắc ý của cô kia kia, lỗ mũi sắp hất lên trời rồi, nghĩ mình là thiên kim giám đốc thật à?”
Trần Phỉ Phỉ thở dài: “Thôi, ai bảo người ta có người cha như Chu Tín, chúng ta nên chiều theo cô ta một chút đi, thật sự không thể trêu vào.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm tay, chờ cô ta gả cho Cố Nam Thành thì những kẻ từng xem thường mình nhất định phải nịnh bợ cô ta như con chó.
Lễ tân vừa nghe thấy tên Chu Tín thì thái độ lập tức thay đổi, ai không biết công ty sắp sửa thay đổi người đứng đầu, sao dám không chiêu đãi những tiểu tổ tông này chứ?
Tin tức phía trên còn chưa truyền xuống, cho nên lễ tân vẫn không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế.
Chu Mẫn nhàn nhã mà uống cà phê, Trần Anh Kỳ ngồi bên cạnh cô ta thỉnh thoảng đảo mắt qua thân thể Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ.
Mặt Chu Mẫn càng trầm xuống, “Phanh” một tiếng đập mạnh cái ly lên bàn: “Sao lâu như thế còn chưa đi ra?”
Trần Anh Kỳ bên cạnh lập tức cười nói: “Thịnh Hoàn Hoàn ở lại càng lâu thì càng chịu đả kích, Mẫn Mẫn chúng ta kiên nhẫn một chút đi.”
Trần Anh Kỳ là con trai Trần Hạo Thiên. Bởi vì Trần Hạo Thiên được Chu Tín đề bạt nên Trần Anh Kỳ vẫn luôn đi theo Chu Mẫn lấy lòng, ngặt nổi tầm mắt Chu Mẫn quá cao, căn bản coi thường anh ta.
Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Chuyện hôm nay chắc ăn rồi, không chừng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đang tránh trong WC khóc!”
Chu Mẫn nhướng mày: “Cô ta không phải em họ của cô sao? Tôi nhớ trước kia cô không ít lần đến Thịnh gia, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn gặp nạn, người chị họ này còn vui sướng khi người gặp họa?”
Trần Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhớ tới những ngày tháng nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn trước kia thì đáy lòng càng oán hận: “Bác cả tôi vào tù, ba tôi cũng bị ép rời khỏi Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm như thế, chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.”
Chu Mẫn bày ra vẻ mặt đồng tình: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ác độc, có thể nhẫn tâm như thế với cả người nhà.”
Lam Tiếu luôn không nói chuyện lập tức cười lạnh: “Không phải sao, phụ nữ càng đẹp thì tâm càng độc.”
Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn được công nhận, nhưng Chu Mẫn tướng mạo tầm thường lại nghe không lọt tai những lời này của Lam Tiếu, cảm thấy cô ta đang châm chọc mình.
Chu Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn Lam Tiếu một cái, trực tiếp làm lơ, sau đó an ủi Trần Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, cô yên tâm, qua hôm nay ba cô có thể phục chức, độc phụ nào đó sẽ gặp xui xẻo.”
Chu Tín nhậm chức không phải tương đương là Trần Văn Huy phục chức sao?
Còn độc phụ Chu Mẫn nói đến tất nhiên là chỉ Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì buồn bực trở thành hư không, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ gật đầu với Chu Mẫn: “Cô nói rất đúng, tôi nghe nói cô ta còn đi lên một mình, chờ lát nữa chắc bị bảo vệ đưa xuống lầu.”
Trần Anh Kỳ rất không phẩm chất mà nói: “Không bị dọa tiểu ra quần là hên rồi!”
“Cái đó thì chưa biết chừng... Ha ha ha ha...”
Đang lúc đoàn người vui sướng khi người gặp họa, mấy cảnh sát đi vào Thịnh Thế, lễ tân đã nhận được điện thoại của cấp trên, vội tiến lên dẫn họ đi lên.
Mặt Trần Do Mỹ khẽ biến sắc, giữ chặt một lễ tân khác hỏi: “Chuyện gì vậy, sao cảnh sát lại tới?”
Tình cảnh Trần Văn Hưng bị mang đi đã thành ám ảnh trong lòng Trần Do Mỹ, không cách nào quên được, cho nên đặc biệt nhạy cảm.
Chu Mẫn cũng nhìn về phía lễ tân.
Lễ tân lễ phép trả lời: “Cấp trên không nói rõ, cho nên chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Chu Mẫn lo lắng mà nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Có phải đã xảy ra biến cố gì không, có thể là Lăng Tiêu...”
“Không có khả năng.” Trần Phỉ Phỉ rất chắc chắn cắt ngang câu nói kế tiếp của Chu Mẫn: “Lăng Tiêu nối lại tình xưa, người cũ đã vào Lăng gia ở, hiện tại Lăng Tiêu đâu còn tâm tư quan tâm tới chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Vậy… Chẳng lẽ là Mộ Tư?”
“Nếu là anh ta thì đã sớm đi theo Thịnh Hoàn Hoàn vào đây, dù không đến, lúc này cũng canh giữ ở ngoài cửa, nhưng cô thấy anh ta không?”
Trần Phỉ Phỉ nắm lấy tay Chu Mẫn: “Yên tâm, cảnh sát đi lên không chừng là dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi.”
Trần Anh Kỳ cũng nói: “Tôi cũng thấy vậy, có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận được kết quả, một khóc hai quấy ba thắt cổ, cho nên trên lầu mới báo cảnh sát.”
Lời nói vừa dứt, mọi người liền nghe thấy tiếng gầm gừ không cam lòng của Trần Hạo Thiên truyền đến từ cửa thang máy: “Buông tôi ra, dựa vào cái gì mà bắt tôi, mau tháo còng tay này ra cho tôi...”
Chương 238: Thịnh Hoàn Hoàn đã không phải người cùng thế giới với các cô
“Các người biết tôi là ai không? Cục trưởng của các người là ai, tôi muốn gặp ông ta...”
Bị cảnh sát đẩy ra từ thang máy, Trần Hạo Thiên còn chưa từ bỏ ý định kêu gào, ngặt nổi làm thế nào cũng không giằng thoát nổi cái còng số 8 trên tay.
Mấy cảnh sát dầu muối không ăn, lạnh giọng khiển trách: “Câm miệng, thành thật cho tôi, có gì muốn nói thì đến Cục Cảnh Sát lại nói.”
Sau khi bọn họ đến gần, đoàn người Chu Mẫn thấy rõ mặt Trần Hạo Thiên thì lập tức hoảng loạn, chân tay luống cuống.
“Chú Trần?”
“Ba?”
Trong giọng nói bao hàm kinh ngạc và khó có thể tin.
Bọn họ không thể ngờ được người cảnh sát dẫn xuống lại là Trần Hạo Thiên.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là chuyện Chu Tín lên có khả năng đã thất bại!
Trần Anh Kỳ vội chạy tới: “Ba, đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại bắt ba?”
Nhìn thấy Trần Anh Kỳ, Trần Hạo Thiên như thấy được cọng rơm cứu mạng, tránh thoát trói buộc của cảnh sát mà nắm chặt tay Trần Anh Kỳ rồi dặn dò: “Anh Kỳ, con mau đi tìm bác Chu, bảo ông ấy đến xin Trịnh cục trưởng ra mặt, nghĩ cách cứu ba.”
“Bác Chu?” Trần Anh Kỳ cũng ngơ ra: “Không phải bác ấy ở trên kia sao?”
Trần Hạo Thiên lắc đầu: “Không có, hiện tại ba không có thời gian giải thích với con, con nhớ kỹ lời ba nói, bảo bác Chu đi tìm Trịnh cục trưởng.”
Lời vừa nói xong, Trần Hạo Thiên đã bị cảnh sát kéo ra ngoài.
Nhìn Trần Hạo Thiên bị mang đi, mặt Chu Mẫn trắng bệch, lẩm bẩm tự nói: “Sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Phỉ Phỉ nhìn về phía Trần Do Mỹ, tuy các cô không thích Chu Mẫn, nhưng càng sợ Thịnh Hoàn Hoàn xoay người leo lên.
Hiện giờ họ và cô miễn cưỡng được tính là ngang hàng, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự chiến thắng thì họ chỉ còn nước ngẩng đầu mà nhìn!
Trần Anh Kỳ nhìn về phía Chu Mẫn, hai mắt đỏ rực mà nói: “Cô mau gọi điện thoại hỏi ba mình xem rốt cuộc là như thế nào.”
Chu Mẫn ngơ ngác lấy di động ra, Trần Anh Kỳ lập tức đoạt đi, dùng di động của cô ta gọi cho Chu Tín.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì Chu Tín mới bắt máy.
Trần Anh Kỳ lập tức nói lại chuyện bên này cho Chu Tín nghe. Chu Tín hiểu ra ngay là Thịnh Hoàn Hoàn muốn giết gà dọa khỉ.
Trần Anh Kỳ đã đổ mồ hôi đầy đầu: “Bác Chu, bác nhất định phải nghĩ cách cứu ba cháu ra, ba cháu không thể ngồi tù được!”
Chu Tín hừ lạnh: “Yên tâm, ba cháu sẽ không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn muốn khai đao bằng người bên cạnh bác à, không dễ như vậy.”
Cuối cùng Trần Anh Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra, Chu Mẫn vội đoạt điện thoại lại: “Ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao ba không ở Thịnh Thế?”
Lúc này sao ba cô ta lại không ở Thịnh Thế.
Hồi lâu không nghe thấy trả lời, Chu Mẫn không kiên nhẫn: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn leo lên hay không?”
Chu Tín trầm mặc một lát mới nói: “Mẫn Mẫn, con về nhà đi, chuyện công ty ba có tính toán.”
Chu Mẫn ngơ ngác ngồi trở lại ghế: “Thịnh Hoàn Hoàn thắng rồi.”
Sắc mặt đoàn người Trần Do Mỹ đều đặc biệt khó coi, các cô tới xem Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra, Lam Tiếu còn lê cái thân thể vừa sinh non lại đây là vì sỉ nhục Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhưng ai ngờ sẽ là kết quả này?
Trần Phỉ Phỉ cũng bị dọa thay đổi sắc mặt: “Do Mỹ, ba tôi không phải cũng...”
“Chị, đừng lo, không có gì, không phải cảnh sát đã đi rồi sao, chúng ta đi về trước đi!”
Trần Do Mỹ lộ ra vẻ mặt khó coi, Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng đã vả mặt bao nhiêu người!
Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: “Không, tôi phải gọi điện thoại cho ba tôi...”
Trần Phỉ Phỉ còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng nói của Trần Văn Huy: “Phỉ Phỉ, Do Mỹ, sao hai đứa lại ở chỗ này?”
Đoàn người Trần Phỉ Phỉ nhìn lại nơi vang lên tiếng nói, thấy Trần Văn Huy đi cùng với Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài ra còn có Tống Chí Thượng.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ tây trang màu trắng vừa vặn, dáng người lả lướt hấp dẫn, trang điểm khéo léo, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, khí chất lạnh lẽo lại mang theo nét cao quý, đột nhiên mang đến cho người ta cảm giác rất đè nén.
Mà phía sau cô còn có một đám người đi theo, dáng vẻ kia thật sự khá giống nữ cường nhân thương trường.
“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lam Tiếu siết chặt tay, tức đến cả người phát run.
Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng, vậy món nợ sinh non của cô ta khi nào mới tính được chứ?
Sắc mặt Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ không đẹp hơn Lam Tiếu bao nhiêu, nhìn dáng vẻ của Thịnh Hoàn Hoàn mà ghen ghét đến đỏ mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những gương mặt quen thuộc lại khó ưa trước mắt, không cần nghĩ cũng đoán được ý đồ hôm nay họ đến.
Đáng tiếc, ý nguyện của họ đã thất bại.
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn không chút tạm dừng, mang theo một đám viên chức trực tiếp đi qua trước mặt họ, hiện tại cô không có tâm tư để ý đến đám người này.
“Phỉ Phỉ, mau trở về.” Trần Văn Huy phất phất tay với Trần Phỉ Phỉ, vội đi theo ra ngoài.
Mãi đến khi đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn lên xe rời đi, đoàn người Trần Phỉ Phỉ và Trần Do Mỹ mới tỉnh táo lại, hình như Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã khác, trước kia các cô còn có thể tranh tài khoe sắc với cô, hiện giờ cô đã trở nên lộng lẫy loá mắt, không thể so sánh nữa rồi.
“Bang!” Một tiếng tát tay đột ngột vang lên.
Mặt Trần Phỉ Phỉ bị lệch qua một bên, lỗ tai vang lên ầm ầm, ngơ ngẩn cả người.
Sau đó Chu Mẫn chửi xối xả thẳng vào mặt: “Hèn chi tôi nói chỉ dựa vào Thịnh Hoàn Hoàn thì làm sao thắng được, thì ra con chó săn là ba cô bán đứng ba tôi.”
Lúc này Trần Phỉ Phỉ mới nhận ra mình bị Chu Mẫn đánh, lại vì sao bị đánh, mà cô ta lại hết đường chối cãi.
Trần Do Mỹ muốn ra mặt cho Trần Phỉ Phỉ: “Chu Mẫn, miệng sạch sẽ một chút, cô nói ai...”
“Trần Do Mỹ, cô quên ba cô bị ai đưa vào tù à? Trần Văn Huy là chú ruột của cô mà chẳng những không báo thù cho ba cô, trái lại còn nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn, cô còn muốn ra mặt cho Trần Phỉ Phỉ sao?” Chu Mẫn cười lạnh thanh: “Buồn cười chúng ta còn muốn xem trò cười của Thịnh Hoàn Hoàn, tôi xem chúng ta mới là trò cười thật sự.”
Nói xong, Chu Mẫn nổi giận đùng đùng rời đi.
Trần Phỉ Phỉ cảm thấy không mặt mũi nào ở lại nên cũng vội vàng đi rồi.
Tới dưới toà nhà Đường thị, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Trần Văn Huy theo sát phía sau cô: “Ông đi về trước đi, nơi này không có chuyện của ông.”
Mặt Trần Văn Huy cứng đờ, ông ta còn tưởng Thịnh Hoàn Hoàn ngầm đồng ý cho mình đi theo, chứng minh ông ta có hi vọng trở lại Thịnh Thế, không ngờ cô lại tuyệt tình như thế.
Trần Văn Huy trầm ngâm nói: “Hoàn Hoàn, ba cháu không có anh chị em, để chú ở lại bên cạnh cháu đi, cháu vừa đến Thịnh Thế, bên cạnh không có ai để dùng cả.”
“Ông không cần nhọc lòng dùm tôi, không phải tôi còn có chú Tống sao?” Thịnh Hoàn Hoàn không cho Trần Văn Huy chút mặt mũi nào, mang theo vài người bước vào Đường thị.
Ngoài cửa, Trần Văn Huy cắn chặt răng: “Cho rằng ngồi lên vị trí kia thì ghê gớm lắm à, phải ngồi ổn mới được, một đứa con gái chẳng hiểu cái gì, tôi chờ xem cô bị người ta đuổi ra cửa như thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa bước vào Đường thị liền thấy vài người nhụt chí đi ra từ trong đó.
Tống Chí Thượng quen biết bọn họ nên tiến lên nói mấy câu, chỉ thấy người đi đầu ủ rũ phẩy tay với Tống Chí Thượng, an ủi vỗ vỗ bả vai Tống Chí Thượng rồi đi.
“Là lão tổng của Hằng Thượng, công ty ông ta rất có ưu thế cạnh tranh dự án này, không ngờ họ cũng thất bại.”