• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 525: Thiên Cơ Kiếm

Nhìn khắp cả Viêm Hạ, có ai dám nói những lời như vậy trước mặt gia tộc Thiên Diệu, đúng là làm người ta cười chết mất, Lục Thiên Hành này cũng thật ngông cuồng, chắc không phải điên rồi chứ.

Cũng chỉ có kẻ điên mới dám nói ra những lời láo xược như vậy.

“Thật to gan”.

Lục Hi vừa dứt lời, Thiên Diệu Linh Vũ quát lớn một tiếng.

“Thiên Diệu Khang, hạ gục cậu ta cho tôi, trừng phạt thật nặng”.

Lời nói của Lục Hi đã chọc Thiên Diệu Linh Vũ tức đến sôi máu, nếu không phải nghĩ đến thể diện, ông ta đã đích thân ra tay rồi.

Nghe khẩu khí của Lục Hi vẫn không muốn so đo với họ, và nể mặt tộc trưởng, anh mới lắm lời với họ lâu như vậy, cũng không biết bao nhiêu năm Thiên Diệu Linh Vũ không gặp phải người ngông cuồng như vậy, đúng là tức đến nổ gan.

Lúc này, Thiên Diệu Khang sớm đã không nhẫn nhịn được, nhảy vụt đến trước mặt Lục Hi, tức giận nói: “Cậu nhóc, để Thiên Diệu Khang tôi lĩnh giáo cao chiêu của cậu, xem xem rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì mà ngông cuồng như vậy”.

Lục Hi trầm giọng nói: “Ông chưa đủ tư cách, để ông ta ra tay đi”.

Ánh mắt Lục Hi nhìn sang Thiên Diệu Linh Vũ.

Thấy vậy, người của nhà họ Thiên Diệu không nhẫn nhịn được nữa, không màng đến lịch sự ào ào mắng chửi.

“Cậu mà cũng có tư cách bảo đại chấp sự ra tay, đúng không biết điều”.

“Ngông cuồng hết sức, đại chấp sự đã là cao thủ tông sư, cậu muốn chết nhanh hơn phải không?”

“Không biết trời cao đất dày, Thiên Diệu Khang, ông còn không ra tay, lão phu sẽ ra tay đấy”.

Đối diện với lời mắng chửi của mọi người, Lục Hi vẫn tỏ vẻ mặt lạnh lùng, còn Thiên Diệu Khang nổi giận đùng đùng.

Ông ta vốn còn kiêng dè thân phận, không muốn ra tay trước, sợ bị mang tiếng lớn ức hiếp nhỏ, nhưng tên nhóc này lại cuồng ngạo như vậy, không coi ông ta ra gì, lần này ông ta cũng không kiêng kỵ gì nữa.

“Nhóc con, tiếp chiêu đi”.

Thiên Diệu Khang quát lớn một tiếng, trên người bỗng tỏa ra một luồng ánh sáng trắng, trong tay ngưng tụ ra một thanh trường kiếm dài ba thước, lập tức kiếm khí sắc bén phát tán xung quanh, một cây liễu ở không xa bị kiếm khí phát ra công kích, vô số cành lá lả tả rơi.

Lục Hi chỉ tiện tay ngưng tụ ra một thanh trường đao, yên lặng chờ đợi đòn tiến công của Thiên Diệu Khang.

Vừa thấy Lục Hi bày tư thế, Thiên Diệu Khang không đợi nữa, gầm lớn một tiếng, trường kiếm như lông chim bay khắp trời rơi xuống trên đầu Lục Hi.

“Thiên Cơ kiếm của ông Khang lại tinh chuẩn tiến bộ không ít rồi đấy”, một trong tám chấp sự thấy Lục Hi bị kiếm ảnh ngập trời nuốt chửng, nói với vẻ mặt đắc ý.

“Ha ha, tên nhóc này ngông cuồng như vậy, quả nhiên có bản lĩnh, nhưng dưới Thiên Cơ Kiếm của anh Khanh, e rằng không còn cơ hội ngông cuồng rồi”.

Lúc này, thấy Thiên Diệu Khang thể hiện uy thế, Lục Hi chỉ có sức chống đỡ, không hề có sức đánh trả, mọi người đều cười nhạo Lục Hi.

Lúc này, trường đao trong tay Lục Hi không vội vã, bước chân vụt ẩn vụt hiện lướt di chuyển trong một tấc vuông dưới hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh, trông có vẻ nguy hiểm, thực ra rất thành thạo chuyên nghiệp, mọi người không nhìn thấu sự thâm sâu của thuật cận chiến thần quan, chỉ cho rằng Lục Hi vừa ra tay đã không xong rồi.

Chỉ lúc sau, mọi người dần dần kinh ngạc, kỳ lạ thấy sao Lục Hi lại chống cự được lâu như vậy, rõ ràng anh sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Mọi người đều không hiểu, chỉ có Thiên Diệu Linh Vũ lộ vẻ thận trọng.

Lúc này, Lục Hi lại quát lớn một tiếng: “Thiên Cơ Kiếm cũng chỉ vậy thôi, phá.”.

Cùng với tiếng quát lớn của Lục Hi, một đường đao quang lóe sáng như tiếng sét, từ một góc độ không thể tưởng tượng tấn công phá vỡ hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh, một đao chém lên người Thiên Diệu Khang.

Thiên Diệu Khang lập tức hét lớn một tiếng, ánh sáng trắng trên người lóe lên điên cuồng, vụt người quay về.

Mọi người bị biến cố đột ngột làm cho ngây người.

Chỉ thấy Thiên Diệu Khang ôm lồng ngực của mình với vẻ không thể tin nổi, với tư thái vô cùng cao diệu đã phá vỡ kiếm võng của mình, chém xuống ngực của mình, cũng may nhát đao đó tấn công phá vỡ kiếm võng, lực đạo không lớn, mình dùng hộ thân chân khí mới chống lại được.

Nhưng chỉ như vậy, lồng ngực vẫn đau âm ỉ, khiến bán bộ tông sư như ông ta vô cùng kinh hãi.

Sở trường của ông ta cũng chính là võ kỹ, chân khí cũng không hùng hậu, trong gia tộc Thiên Diệu, e rằng cũng chỉ có đại chấp sự mới có thể vượt hơn ông ta về mặt võ kỹ. Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ mình lại bại trong tay một thanh niên vô danh tiểu tốt.

Nhưng ông ta đâu biết rằng Lục Hi chỉ muốn đánh ông ta bị thương thôi, nếu không, nhát đao này đã có thể phanh thây ông ta.

Nhìn ánh mắt không thể tin nổi và chấn hãi của Thiên Diệu Khang, Lục Hi chậm rãi thu lại trường đao khí binh, nói.

“Chỉ chút võ kỹ này mà cũng dám huênh hoang, nực cười, giao Thôi Cảnh Ba ra đi, tôi không muốn xảy ra hiểu lầm không đáng có với gia tộc các ông, hy vọng các ông cũng đừng ức hiếp người quá đáng”.

Lúc này, Thôi Cảnh Ba trốn phía sau vô cùng kinh hãi, Lục Thiên Hành này cũng mạnh đến phi lý rồi đấy.

Nhưng cậu ta càng mạnh thì càng tốt, tốt nhất dạy cho mấy lão già nhà họ Thiên Diệu một bài học, sau đó để Thiên Diệu Linh Vũ ra tay, lúc đó, Lục Thiên Hành này, cậu ta không chết thì cũng phải chết.

Thôi Cảnh Ba ông một bụng mưu mô nham hiểm, ở phía sau ác độc nguyền rủa Lục Hi.

Lúc này, tám chấp sự đều khiếp sợ, bọn họ cũng tuyệt đối không ngờ Lục Thiên Hành này lại lợi hại như vậy, đánh Thiên Diệu Khang bị thương, thực lực của mấy người họ cũng không hơn kém nhau là bao, lúc này, e rằng chỉ có thể đại chấp sự ra tay rồi.

Tám chấp sự cùng nhìn sang Thiên Diệu Linh Vũ.

Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ chậm rãi đi ra cửa, đến trước mặt Lục Hi nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom