Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 527: Chiến bại
Lục Hi vừa để ý thức thứ hai điên cuồng thôi diễn phân bố sức mạnh trong phạm vi, vừa vung đao ngăn cản bàn long côn.
Nhưng vừa vung trường đao, cả cơ thể bị lật nghiêng, nhát đao chém xuống mặt đất nhẹ bẫng, lệch mười ngàn tám trăm dặm với mục tiêu mà anh muốn chém, còn bàn long côn của Thiên Diệu Linh Vũ lại đập lên người Lục Hi một cách chắc nịch.
“Phập” một tiếng, Lục Hi bị đập mạnh xuống mặt đất, chân tay luống cuống.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ không cho Lục Hi cơ hội để thở, bàn long côn tám trượng đập xuống liên tiếp, Lục Hi chân tay luống cuống, mỗi lần vừa định bò lên lại bị đập xuống mặt đất, vốn không có chút sức lực đánh trả Thiên Diệu Linh Vũ.
Thấy vậy tất cả mọi người đều phá lên cười.
“Phạm vi ‘thất không trảm’ của đại chấp sự đúng là thần kỳ khó lường, cho dù là tông sư tiến vào trong thất không trảm của đại chấp sự, cũng chỉ có con đường thất bại”.
“Đúng thế, gia tộc Thiên Diệu chúng ta trước nay luôn có nhân tài lớp lớp xuất hiện, khi đại chấp sự còn trẻ đã là nhân tài tuyệt đỉnh võ đạo, qua mấy chục năm, càng ngày càng cao thâm khó lường”.
“Ha ha, ông xem Lục Thiên Hành đó, e rằng không cần mấy phút nữa, thì sẽ bị đại chấp sự phá vỡ chân khí hộ thân, đập thành thịt nhão đấy”.
Lúc này, vẻ mặt tám chấp sự đều nhẹ nhõm, lại còn tán dóc nữa.
Theo họ thấy, Lục Thiên Hành vốn không có chút sức phản kháng nào. Cuộc chiến đấu này đã không có gì phải lo lâu hồi hộp nữa.
Lúc này, ngay cả Thôi Cảnh Ba và Diệp Phùng Xuân không hiểu võ đạo cũng mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm.
Tên nhóc Lục Hi này thực sự lợi hại vượt qua tưởng tượng, khiến họ tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Gia tộc Thiên Diệu là gia tộc Thiên Diệu, không cần đại tông sư Thiên Diệu Chân ra tay đã có thể hùng bá thiên hạ.
Lục Hi giãy dụa một cách khó khăn trong phạm vi ‘thất không trảm’ của Thiên Diệu Linh Vũ, ngọn lửa được hình thành từ chân khí hộ thân trên người bị đập đến mức chập chờn, dường như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Tám chấp sự của gia tộc Thiên Diệu vui vẻ tán gẫu, trong mắt của hai người Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba càng lóe lên vẻ hưng phấn.
Bảy tám phút trôi qua, Lục Hi vẫn không có sức đánh trả, rơi vào cục diện bị động chịu đánh.
Lúc này Thiên Diệu Linh Vũ lại đập một côn mang theo khí thế phong lôi đến, Lục Hi dồn sức vào một nhát đao chặn lại, mọi người đều phá lên cười.
Trong ‘thất không trảm’, không ai có thể tấn công trúng được vào người Thiên Diệu Linh Vũ.
Đúng lúc này, mọi người nghe thấy “tang” một tiếng, trường đao của Lục Hi đỡ được bàn long côn của Thiên Diệu Linh Vũ một cách chuẩn xác không hề lệch.
Mọi người đều sửng sốt, lộ ra sắc mặt kinh ngạc, Thiên Diệu Linh Vũ càng không thể tin nổi.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Được rồi, bây giờ đến lượt tôi”.
Thiên Diệu Linh Vũ kinh hãi, thất không trảm là phạm vi chân không, vốn không thể truyền âm thanh, làm sao Lục Hi làm được?
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Lục Hi chém một đao về phía Thiên Diệu Linh Vũ, Thiên Diệu Linh Vũ vội vàng chống đỡ, Lục Hi giáng xuống liên tiếp từng nhát đao như cuồng phong vũ bão, tấn công về phía Thiên Diệu Linh Vũ.
Chỉ thấy bước chân anh vững chắc, ra chiêu nhanh như cắt, vốn không chịu ảnh hưởng của phạm vi thất không trảm, hoàn toàn khác với vẻ chịu đòn vừa nãy.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, trường đao của Lục Hi như bão táp, thi triển thuật cận chiến thần quan vô cùng sảng khoái, trong tích tắc, Thiên Diệu Linh Vũ chỉ có liên tục chống đỡ, không có sức đánh trả.
Lúc này, trong lòng Thiên Diệu Linh Vũ vô cùng kinh hãi, ông ta không hiểu được Lục Hi phá được phạm vi ‘thất không trảm’ của ông ta bằng cách nào, hơn nữa, võ kỹ của Lục Hi đúng là thần kỳ tuyệt diệu.
Gia tộc Thiên Diệu của họ cũng luôn tự nhận không có ai có thể xuất sắc hơn họ về võ kỹ, nhưng dưới võ kỹ hoàn hảo không chút sơ hở của Lục Hi, côn pháp của ông ta cũng phải chịu lép vế.
Lúc này, tám chấp sự, Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho ngẩn người, bọn họ không tán dóc nữa mà căng thẳng xem trận chiến.
Thiên Diệu Linh Vũ tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, ông ta cảm thấy cứ tiếp tục thế này, chưa đến mười phút mình sẽ thua trận.
Chống đỡ một lúc, Thiên Diệu Linh Vũ quát lớn một tiếng, nắm chặt bàn long côn trong tay, tấn công ầm ầm với Lục Hi mấy đòn, sau đó lùi lại mười mấy mét.
Lúc này, sắc mặt ông ta âm trầm, miệng gầm ghét lên lần nữa, phạm vị thất không trảm bỗng biến mất, sau đó chỉ thấy trên bàn long côn trong tay ông ta nổi lên ánh sáng trắng chói lóe, khiến mọi người không mở nổi mắt.
“Thần Long hiện thế!”
Cùng với tiếng quát lớn của Thiên Diệu Linh Vũ, chỉ thấy bàn long côn trong tay ông ta bỗng hóa thành một con cự long màu trắng, gầm thét xông về phía Lục Hi.
Con rồng chân khí được hóa thành từ công lực cả đời Thiên Diệu Linh Vũ này mang theo uy thế vô biên, há to miệng xông đến, những chỗ nó lướt qua đều biến thành cảnh tượng long trời lở đất.
“Đại chấp sự đã dồn toàn bộ sức lực vào một đòn rồi”.
“Thần Long hiện thế là bí pháp của đại chấp sự, đã ngưng tụ công lực cả đời, tôi không tin Lục Thiên Hành này còn có thể ngăn cản được”.
“Lục Thiên Hành đi chết đi, tôi không tin cậu có thể còn thâm hậu hơn công lực của đại chấp sự”.
Tám chấp sự vừa nhìn thấy Thiên Diệu Linh Vũ ra chiêu này, tất cả đều nắm chặt nắm đấm gào lớn, dường như chỉ hận Lục Hi không lập tức chết đi.
Lục Hi chỉ cười nhàn nhạt, Thiên Diệu Linh Vũ vừa thấy thất không trảm không gây ảnh hưởng đến mình, lập tức thay đổi sách lược, ứng biến rất giỏi.
Nhưng cái gọi là Thần Long hiện thế cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi, cùng lắm là ngưng tụ công lực cả đời, rồi vung ra một đòn thôi, không có thêm uy lực đặc biệt gì, còn kém xa với Thăng Long Kích của mình.
“Viêm Long Trảm!”
Nhưng vừa vung trường đao, cả cơ thể bị lật nghiêng, nhát đao chém xuống mặt đất nhẹ bẫng, lệch mười ngàn tám trăm dặm với mục tiêu mà anh muốn chém, còn bàn long côn của Thiên Diệu Linh Vũ lại đập lên người Lục Hi một cách chắc nịch.
“Phập” một tiếng, Lục Hi bị đập mạnh xuống mặt đất, chân tay luống cuống.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ không cho Lục Hi cơ hội để thở, bàn long côn tám trượng đập xuống liên tiếp, Lục Hi chân tay luống cuống, mỗi lần vừa định bò lên lại bị đập xuống mặt đất, vốn không có chút sức lực đánh trả Thiên Diệu Linh Vũ.
Thấy vậy tất cả mọi người đều phá lên cười.
“Phạm vi ‘thất không trảm’ của đại chấp sự đúng là thần kỳ khó lường, cho dù là tông sư tiến vào trong thất không trảm của đại chấp sự, cũng chỉ có con đường thất bại”.
“Đúng thế, gia tộc Thiên Diệu chúng ta trước nay luôn có nhân tài lớp lớp xuất hiện, khi đại chấp sự còn trẻ đã là nhân tài tuyệt đỉnh võ đạo, qua mấy chục năm, càng ngày càng cao thâm khó lường”.
“Ha ha, ông xem Lục Thiên Hành đó, e rằng không cần mấy phút nữa, thì sẽ bị đại chấp sự phá vỡ chân khí hộ thân, đập thành thịt nhão đấy”.
Lúc này, vẻ mặt tám chấp sự đều nhẹ nhõm, lại còn tán dóc nữa.
Theo họ thấy, Lục Thiên Hành vốn không có chút sức phản kháng nào. Cuộc chiến đấu này đã không có gì phải lo lâu hồi hộp nữa.
Lúc này, ngay cả Thôi Cảnh Ba và Diệp Phùng Xuân không hiểu võ đạo cũng mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm.
Tên nhóc Lục Hi này thực sự lợi hại vượt qua tưởng tượng, khiến họ tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Gia tộc Thiên Diệu là gia tộc Thiên Diệu, không cần đại tông sư Thiên Diệu Chân ra tay đã có thể hùng bá thiên hạ.
Lục Hi giãy dụa một cách khó khăn trong phạm vi ‘thất không trảm’ của Thiên Diệu Linh Vũ, ngọn lửa được hình thành từ chân khí hộ thân trên người bị đập đến mức chập chờn, dường như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Tám chấp sự của gia tộc Thiên Diệu vui vẻ tán gẫu, trong mắt của hai người Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba càng lóe lên vẻ hưng phấn.
Bảy tám phút trôi qua, Lục Hi vẫn không có sức đánh trả, rơi vào cục diện bị động chịu đánh.
Lúc này Thiên Diệu Linh Vũ lại đập một côn mang theo khí thế phong lôi đến, Lục Hi dồn sức vào một nhát đao chặn lại, mọi người đều phá lên cười.
Trong ‘thất không trảm’, không ai có thể tấn công trúng được vào người Thiên Diệu Linh Vũ.
Đúng lúc này, mọi người nghe thấy “tang” một tiếng, trường đao của Lục Hi đỡ được bàn long côn của Thiên Diệu Linh Vũ một cách chuẩn xác không hề lệch.
Mọi người đều sửng sốt, lộ ra sắc mặt kinh ngạc, Thiên Diệu Linh Vũ càng không thể tin nổi.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Được rồi, bây giờ đến lượt tôi”.
Thiên Diệu Linh Vũ kinh hãi, thất không trảm là phạm vi chân không, vốn không thể truyền âm thanh, làm sao Lục Hi làm được?
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Lục Hi chém một đao về phía Thiên Diệu Linh Vũ, Thiên Diệu Linh Vũ vội vàng chống đỡ, Lục Hi giáng xuống liên tiếp từng nhát đao như cuồng phong vũ bão, tấn công về phía Thiên Diệu Linh Vũ.
Chỉ thấy bước chân anh vững chắc, ra chiêu nhanh như cắt, vốn không chịu ảnh hưởng của phạm vi thất không trảm, hoàn toàn khác với vẻ chịu đòn vừa nãy.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, trường đao của Lục Hi như bão táp, thi triển thuật cận chiến thần quan vô cùng sảng khoái, trong tích tắc, Thiên Diệu Linh Vũ chỉ có liên tục chống đỡ, không có sức đánh trả.
Lúc này, trong lòng Thiên Diệu Linh Vũ vô cùng kinh hãi, ông ta không hiểu được Lục Hi phá được phạm vi ‘thất không trảm’ của ông ta bằng cách nào, hơn nữa, võ kỹ của Lục Hi đúng là thần kỳ tuyệt diệu.
Gia tộc Thiên Diệu của họ cũng luôn tự nhận không có ai có thể xuất sắc hơn họ về võ kỹ, nhưng dưới võ kỹ hoàn hảo không chút sơ hở của Lục Hi, côn pháp của ông ta cũng phải chịu lép vế.
Lúc này, tám chấp sự, Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho ngẩn người, bọn họ không tán dóc nữa mà căng thẳng xem trận chiến.
Thiên Diệu Linh Vũ tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, ông ta cảm thấy cứ tiếp tục thế này, chưa đến mười phút mình sẽ thua trận.
Chống đỡ một lúc, Thiên Diệu Linh Vũ quát lớn một tiếng, nắm chặt bàn long côn trong tay, tấn công ầm ầm với Lục Hi mấy đòn, sau đó lùi lại mười mấy mét.
Lúc này, sắc mặt ông ta âm trầm, miệng gầm ghét lên lần nữa, phạm vị thất không trảm bỗng biến mất, sau đó chỉ thấy trên bàn long côn trong tay ông ta nổi lên ánh sáng trắng chói lóe, khiến mọi người không mở nổi mắt.
“Thần Long hiện thế!”
Cùng với tiếng quát lớn của Thiên Diệu Linh Vũ, chỉ thấy bàn long côn trong tay ông ta bỗng hóa thành một con cự long màu trắng, gầm thét xông về phía Lục Hi.
Con rồng chân khí được hóa thành từ công lực cả đời Thiên Diệu Linh Vũ này mang theo uy thế vô biên, há to miệng xông đến, những chỗ nó lướt qua đều biến thành cảnh tượng long trời lở đất.
“Đại chấp sự đã dồn toàn bộ sức lực vào một đòn rồi”.
“Thần Long hiện thế là bí pháp của đại chấp sự, đã ngưng tụ công lực cả đời, tôi không tin Lục Thiên Hành này còn có thể ngăn cản được”.
“Lục Thiên Hành đi chết đi, tôi không tin cậu có thể còn thâm hậu hơn công lực của đại chấp sự”.
Tám chấp sự vừa nhìn thấy Thiên Diệu Linh Vũ ra chiêu này, tất cả đều nắm chặt nắm đấm gào lớn, dường như chỉ hận Lục Hi không lập tức chết đi.
Lục Hi chỉ cười nhàn nhạt, Thiên Diệu Linh Vũ vừa thấy thất không trảm không gây ảnh hưởng đến mình, lập tức thay đổi sách lược, ứng biến rất giỏi.
Nhưng cái gọi là Thần Long hiện thế cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi, cùng lắm là ngưng tụ công lực cả đời, rồi vung ra một đòn thôi, không có thêm uy lực đặc biệt gì, còn kém xa với Thăng Long Kích của mình.
“Viêm Long Trảm!”
Bình luận facebook