Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 526: Đại chấp sự ra tay
“Cậu thanh niên, rất giỏi, trẻ vậy đã có thực lực tông sư rồi, nhưng cho dù thành tông sư, cậu cho rằng có thể ngang ngược trước mặt gia tộc Thiên Diệu tôi, cậu lầm rồi”.
Lục Thiên Hành trẻ như vậy, cho dù tiến vào tông sư, thì có thể lợi hại đến đâu, Thiên Diệu Linh Vũ ông ta đã là một tông sư trung kỳ, tu vi thâm hậu, tông sư cũng phân cao thấp, tông sư bình thường, Thiên Diệu Linh Vũ ông ta còn không coi ra gì.
Lúc này, Lục Hi thản nhiên cười nói.
“Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Thôi Cảnh Ba giở thủ đoạn cay độc với người của tôi, giữa chúng tôi có thù oán, gia tộc Thiên Diệu các ông lại nhiều lần cản trở, tôi cũng bị ép bất đắc dĩ mới ra tay. Tôi hy vọng ông có thể suy nghĩ kỹ, trở thành tông sư không dễ, đừng để mình thân bại danh liệt chỉ trong một suy nghĩ”, Thiên Diệu Linh Vũ vừa nghe, lập tức cười lớn ha ha nói: “Cậu là người ngông cuồng nhất mà tôi từng gặp, hy vọng chốc nữa cậu vẫn có thể ngông cuồng như vậy, đến đi”.
Nói xong, cũng không thấy Thiên Diệu Linh Vũ hành động gì mà người đã dịch chuyển đến chỗ cách xa mười mấy trượng.
Lục Hi thấy vậy, chậm rãi đi đến, đứng đối diện Thiên Diệu Linh Vũ, tỏ vẻ mặt bất lực.
Lúc này, tám chấp sự đều hưng phấn, không còn thấy vẻ chấn hãi vừa nãy, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn.
Lục Hi cuồng ngạo như vậy, đại chấp sự cũng nên ra tay dạy cho cậu ta một bài học tử tế, để cậu ta biết gia tộc Thiên Diệu không phải ai cũng có thể chọc vào.
Lúc này, Thôi Cảnh Ba trốn phía sau, khuôn mặt hiện lên các loại biểu cảm, sợ hãi, hưng phấn, tàn nhẫn, các loại biểu cảm khiến khuôn mặt của ông ta trông vô cùng dữ tợn.
Sự lợi hại của Lục Hi vượt ra khỏi dự liệu của ông ta, nếu Lục Hi không chết ở đây, thì ông ta sẽ mãi mãi không có ngày yên ổn rồi, lúc này, điều ông ta hy vọng nhất chính là Thiên Diệu Linh Vũ đánh chết Lục Hi ngay lập tức, như vậy, ông ta cũng bình an vô sự, chuyện cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên cũng có thể tiến hành thuận lợi.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Ông quyết định ra tay thật sao?”
“Đừng nhiều lời, thể hiện phạm vi của cậu đi, để lão phu xem rốt cuộc cậu có gì lợi hại”, Thiên Diệu Linh Vũ lạnh giọng nói.
Lục Hi cười nói: “Xin lỗi, tôi không có phạm vi của mình, khiến ông thất vọng rồi”.
Bản thân Lục Hi cũng không hiểu, theo lý, với cảnh giới của anh, phải hình thành phạm vi mới phải, nhưng không biết tại sao đến bây giờ vẫn chưa có, anh cũng khá bất lực.
Thiên Diệu Linh Vũ vừa nghe, lập tức nổi giận quát: “Tên nhóc ngông cuồng, trước mặt lão phu còn dám tự cao tự đại như vậy, chốc nữa chết thì đừng trách tôi ra tay độc ác”.
Thiên Diệu Linh Vũ nói xong, trên người lập tức nổi lên khí thế ngút trời, một cột sáng màu trắng dâng lên từ dưới chân, ầm ầm vút lên trời, cuốn lên cuồng phong.
Tám chấp sự lập tức bị trận gió dữ dội thổi cho đứng không vững, không ngừng lùi về sau, Thôi Cảnh Ba lăn lộn mấy vòng, cút xa ra mười mấy trượng.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân đã chữa trị xong cho Thiên Diệu Hùng, đến cửa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng nặng nề, có thể khiến Thiên Diệu Linh Vũ ra tay toàn lực, Lục Hi này cũng thực sự mạnh đến phi thường.
Lục Hi đứng tại chỗ, trên người nổi lên một lớp màn bảo vệ, trận cuồng phong thổi sát qua người.
Lúc này, chỉ thấy cột sáng ngút trời trên người Thiên Diệu Linh Vũ dần dần hạ xuống, hình thành phạm vi màu trắng rộng mười trượng quanh người.
Phạm vi này trông có vẻ không có uy lực gì, nhưng Lục Hi phát hiện những hòn đá nhỏ và lá rơi dưới đất nhẹ nhàng bay lên lơ lửng, giống như ở trong chân không.
Lục Hi lập tức cau mày, phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ thật đặc biệt, phạm vi trông như không có uy lực gì, nhưng lại hình thành một vùng phạm vi chân không, bất cứ ai tiến vào trong đó đều sẽ mất trọng lực, khó mà phát huy một hai phần mười sức mạnh của bản thân, bị Thiên Diệu Linh Vũ dễ dàng chém giết, thực sự lợi hại.
Phạm vi này và không gian trọng lực của Donbakara tuyệt diệu như nhau, điểm khác là không gian trọng lực của Donbakara có thể bao trùm phạm vi trăm mét, uy lực khủng khiếp, phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ lại chỉ có thể duy trì trong mười trượng.
Nhưng với Thiên Diệu Linh Vũ mà nói, như thế đã rất lợi hại rồi, dù sao Donbakara cũng là một con rồng, tuy chỉ là Á Long, nhưng thiên phú mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với loài người.
Lục Hi có một sự kích động muốn thả Donbakara ra, dạy cho những người này một bài học, nhưng làm vậy cũng gây chấn động quá, nhà nước nhất định sẽ hỏi, Lục Hi không muốn bị nhà nước quan tâm, nên vẫn nhịn xuống.
Hơn nữa, Lục Hi đã phát hiện phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ còn có một hiệu quả, đó chính là không thể hít thở.
Lục Hi không biết Thiên Diệu Linh Vũ duy trì hơi thở và cử động như bình thường trong phạm vi của mình bằng cách nào, nhưng tiến vào phạm vi của ông ta, kẻ địch chắc chắn không có không khí để thở.
Tuy cường giả võ đạo có thể không hít thở trong thời gian dài, nhưng trong cuộc chiến kịch liệt như này, sẽ tiêu hao oxy cực lớn, chỉ khiến người tấn công suy giảm thể lực, thất bại nhanh chóng.
Lúc này, chỉ nghe Thiên Diệu Linh Vũ lớn tiếng quát: “Lục Thiên Hành, còn không thể hiện phạm vi của cậu đi, cẩn thận chết không có chỗ chôn thân”.
Lục Hi vừa nghe, toàn thân chấn rung, trên người bốc lên ngọn lửa màu vàng sẫm ngùn ngụt, trong tay ngưng kết ra một thanh trường đao, yên lặng đứng tại chỗ.
Thiên Diệu Linh Vũ thấy vậy, lúc này, Lục Hi lại dám tự cao như vậy, rõ ràng là coi thường ông ta.
Trong lòng Thiên Diệu Linh Vũ tức giận bừng bừng, trong tay ngưng kết ra một cây bàn long côn, quát nói: “Nhóc con, cậu tự tìm cái chết, không oán được người khác”.
Nói xong, Thiên Diệu Linh Vũ cầm bàn long côn trong tay, mang theo uy lực phạm vi, bước lớn về phía Lục Hi.
Lục Hi cũng hít sâu một hơi, nghênh đón Thiên Diệu Linh Vũ, xông vào trong phạm vi của ông ta.
Vừa tiến vào trong phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ, Lục Hi đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, chân hơi dùng lực, cả người bay lên.
Đúng lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ vẫn cử động như thường, cây côn mang theo sức mạnh thiên vận, đập về phía Lục Hi.
Lục Thiên Hành trẻ như vậy, cho dù tiến vào tông sư, thì có thể lợi hại đến đâu, Thiên Diệu Linh Vũ ông ta đã là một tông sư trung kỳ, tu vi thâm hậu, tông sư cũng phân cao thấp, tông sư bình thường, Thiên Diệu Linh Vũ ông ta còn không coi ra gì.
Lúc này, Lục Hi thản nhiên cười nói.
“Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Thôi Cảnh Ba giở thủ đoạn cay độc với người của tôi, giữa chúng tôi có thù oán, gia tộc Thiên Diệu các ông lại nhiều lần cản trở, tôi cũng bị ép bất đắc dĩ mới ra tay. Tôi hy vọng ông có thể suy nghĩ kỹ, trở thành tông sư không dễ, đừng để mình thân bại danh liệt chỉ trong một suy nghĩ”, Thiên Diệu Linh Vũ vừa nghe, lập tức cười lớn ha ha nói: “Cậu là người ngông cuồng nhất mà tôi từng gặp, hy vọng chốc nữa cậu vẫn có thể ngông cuồng như vậy, đến đi”.
Nói xong, cũng không thấy Thiên Diệu Linh Vũ hành động gì mà người đã dịch chuyển đến chỗ cách xa mười mấy trượng.
Lục Hi thấy vậy, chậm rãi đi đến, đứng đối diện Thiên Diệu Linh Vũ, tỏ vẻ mặt bất lực.
Lúc này, tám chấp sự đều hưng phấn, không còn thấy vẻ chấn hãi vừa nãy, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn.
Lục Hi cuồng ngạo như vậy, đại chấp sự cũng nên ra tay dạy cho cậu ta một bài học tử tế, để cậu ta biết gia tộc Thiên Diệu không phải ai cũng có thể chọc vào.
Lúc này, Thôi Cảnh Ba trốn phía sau, khuôn mặt hiện lên các loại biểu cảm, sợ hãi, hưng phấn, tàn nhẫn, các loại biểu cảm khiến khuôn mặt của ông ta trông vô cùng dữ tợn.
Sự lợi hại của Lục Hi vượt ra khỏi dự liệu của ông ta, nếu Lục Hi không chết ở đây, thì ông ta sẽ mãi mãi không có ngày yên ổn rồi, lúc này, điều ông ta hy vọng nhất chính là Thiên Diệu Linh Vũ đánh chết Lục Hi ngay lập tức, như vậy, ông ta cũng bình an vô sự, chuyện cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên cũng có thể tiến hành thuận lợi.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Ông quyết định ra tay thật sao?”
“Đừng nhiều lời, thể hiện phạm vi của cậu đi, để lão phu xem rốt cuộc cậu có gì lợi hại”, Thiên Diệu Linh Vũ lạnh giọng nói.
Lục Hi cười nói: “Xin lỗi, tôi không có phạm vi của mình, khiến ông thất vọng rồi”.
Bản thân Lục Hi cũng không hiểu, theo lý, với cảnh giới của anh, phải hình thành phạm vi mới phải, nhưng không biết tại sao đến bây giờ vẫn chưa có, anh cũng khá bất lực.
Thiên Diệu Linh Vũ vừa nghe, lập tức nổi giận quát: “Tên nhóc ngông cuồng, trước mặt lão phu còn dám tự cao tự đại như vậy, chốc nữa chết thì đừng trách tôi ra tay độc ác”.
Thiên Diệu Linh Vũ nói xong, trên người lập tức nổi lên khí thế ngút trời, một cột sáng màu trắng dâng lên từ dưới chân, ầm ầm vút lên trời, cuốn lên cuồng phong.
Tám chấp sự lập tức bị trận gió dữ dội thổi cho đứng không vững, không ngừng lùi về sau, Thôi Cảnh Ba lăn lộn mấy vòng, cút xa ra mười mấy trượng.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân đã chữa trị xong cho Thiên Diệu Hùng, đến cửa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng nặng nề, có thể khiến Thiên Diệu Linh Vũ ra tay toàn lực, Lục Hi này cũng thực sự mạnh đến phi thường.
Lục Hi đứng tại chỗ, trên người nổi lên một lớp màn bảo vệ, trận cuồng phong thổi sát qua người.
Lúc này, chỉ thấy cột sáng ngút trời trên người Thiên Diệu Linh Vũ dần dần hạ xuống, hình thành phạm vi màu trắng rộng mười trượng quanh người.
Phạm vi này trông có vẻ không có uy lực gì, nhưng Lục Hi phát hiện những hòn đá nhỏ và lá rơi dưới đất nhẹ nhàng bay lên lơ lửng, giống như ở trong chân không.
Lục Hi lập tức cau mày, phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ thật đặc biệt, phạm vi trông như không có uy lực gì, nhưng lại hình thành một vùng phạm vi chân không, bất cứ ai tiến vào trong đó đều sẽ mất trọng lực, khó mà phát huy một hai phần mười sức mạnh của bản thân, bị Thiên Diệu Linh Vũ dễ dàng chém giết, thực sự lợi hại.
Phạm vi này và không gian trọng lực của Donbakara tuyệt diệu như nhau, điểm khác là không gian trọng lực của Donbakara có thể bao trùm phạm vi trăm mét, uy lực khủng khiếp, phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ lại chỉ có thể duy trì trong mười trượng.
Nhưng với Thiên Diệu Linh Vũ mà nói, như thế đã rất lợi hại rồi, dù sao Donbakara cũng là một con rồng, tuy chỉ là Á Long, nhưng thiên phú mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với loài người.
Lục Hi có một sự kích động muốn thả Donbakara ra, dạy cho những người này một bài học, nhưng làm vậy cũng gây chấn động quá, nhà nước nhất định sẽ hỏi, Lục Hi không muốn bị nhà nước quan tâm, nên vẫn nhịn xuống.
Hơn nữa, Lục Hi đã phát hiện phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ còn có một hiệu quả, đó chính là không thể hít thở.
Lục Hi không biết Thiên Diệu Linh Vũ duy trì hơi thở và cử động như bình thường trong phạm vi của mình bằng cách nào, nhưng tiến vào phạm vi của ông ta, kẻ địch chắc chắn không có không khí để thở.
Tuy cường giả võ đạo có thể không hít thở trong thời gian dài, nhưng trong cuộc chiến kịch liệt như này, sẽ tiêu hao oxy cực lớn, chỉ khiến người tấn công suy giảm thể lực, thất bại nhanh chóng.
Lúc này, chỉ nghe Thiên Diệu Linh Vũ lớn tiếng quát: “Lục Thiên Hành, còn không thể hiện phạm vi của cậu đi, cẩn thận chết không có chỗ chôn thân”.
Lục Hi vừa nghe, toàn thân chấn rung, trên người bốc lên ngọn lửa màu vàng sẫm ngùn ngụt, trong tay ngưng kết ra một thanh trường đao, yên lặng đứng tại chỗ.
Thiên Diệu Linh Vũ thấy vậy, lúc này, Lục Hi lại dám tự cao như vậy, rõ ràng là coi thường ông ta.
Trong lòng Thiên Diệu Linh Vũ tức giận bừng bừng, trong tay ngưng kết ra một cây bàn long côn, quát nói: “Nhóc con, cậu tự tìm cái chết, không oán được người khác”.
Nói xong, Thiên Diệu Linh Vũ cầm bàn long côn trong tay, mang theo uy lực phạm vi, bước lớn về phía Lục Hi.
Lục Hi cũng hít sâu một hơi, nghênh đón Thiên Diệu Linh Vũ, xông vào trong phạm vi của ông ta.
Vừa tiến vào trong phạm vi của Thiên Diệu Linh Vũ, Lục Hi đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, chân hơi dùng lực, cả người bay lên.
Đúng lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ vẫn cử động như thường, cây côn mang theo sức mạnh thiên vận, đập về phía Lục Hi.
Bình luận facebook