• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 528: Cậu Lục xin tha mạng

Lục Hi lúc này cũng hét lớn một tiếng, chém ra trường đao trong tay.

Chỉ thấy một ngọn lửa hình trăng non màu ám kim bay ra, chém đứt Thần Long Giáng Thế của Thiên Diệu Linh Vũ.

“Rầm!”

Tiếng nổ vang lên, con rồng chân khí mà Thiên Diệu Linh Vũ dùng công lực cả đời để ngưng tụ ra bị Viêm Long của Lục Hi chém làm đôi, biến thành chân khí tán loạn, thổi khắp bốn phương tám hướng, cuốn lên mấy cuộn gió cuồng bạo, sau đó thì biến mất.

Nhưng Viêm Long Trảm của Lục Hi sau khi chém chết con rồng chân khí thì vẫn tiếp tục chém về phía Thiên Diệu Linh Vũ.

Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi hô lên, còn Thiên Diệu Linh Vũ thì tái mét mặt mày.

Đây đã là đòn mạnh nhất của ông ta rồi, có thể nói là ngưng tụ chân khí cả đời của ông ta, thế mà lại bị Lục Hi phá vỡ như thế. Ông ta không dám tin, chân khí của Lục Hi lại nhiều hơn của ông ta thật sao?

Nhưng lúc này, ông ta cũng không nghĩ được nhiều đến vậy. Viêm Long Trảm của Lục Hi đã bay tới trước mặt, chân khí cả người Thiên Diệu Linh Vũ đã biến mất gần như không còn. Rơi vào đường cùng, ông ta cắn đầu lưỡi, hét lớn một tiếng, vận chân khí còn sót lại ngưng tụ ra một tấm khiên.

“Phanh!”

Tấm khiên bị Viêm Long Trảm đánh bại, chém trúng người ông ta.

Thiên Diệu Linh Vũ tức khắc bay ngược ra ngoài hơn mười mét, ngã xuống đất thật mạnh, cả người bị bao phủ bởi một tầng lửa.

“Đại chấp sự”.

Tám đại chấp sự thấy thế, lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán, nhào vào chỗ Thiên Diệu Linh Vũ, phun chân khí ra, trợ giúp Thiên Diệu Linh Vũ dập tắt ngọn lửa trên người.

Lúc này, Lục Hi khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nhìn gia tộc Thiên Diệu.

Mà Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba lúc này cũng đã mặt cắt không còn một giọt máu, giống như gặp ma, kinh hãi muốn chết, run rẩy nhìn Lục Hi.

Một lát sau, tám đại chấp sự nâng Thiên Diệu Linh Vũ dậy.

Chỉ thấy quần áo ông ta đã bị thiêu rụi, râu tóc cũng cháy đen, khóe miệng còn có vết máu lớn, chật vật vô cùng.

Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ phẫn nộ vung ra ống tay áo bị đốt trụi, đẩy đám người đang đỡ mình ra, lảo đảo đi tới trước mặt Lục Hi, gian nan nói.

“Lợi hại, hóa ra cậu chính là Lục Thiên Hành ở Tây Bắc đã đánh bại liên tiếp mấy vị tông sư, thất kính rồi”.

Thiên Diệu Linh Vũ vừa nói chuyện vừa phun mấy ngụm máu, nhiễm đỏ cả vạt áo, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Nghe Thiên Diệu Linh Vũ nói vậy, mọi người tức khắc bừng tỉnh. Lúc trước, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện này.

Tây Bắc có một tông sư mới đánh bại liên tiếp mấy vị tông sư, lúc ấy gia tộc Thiên Diệu có nghe nói tới, nhưng cũng chỉ cười mỉa rồi bỏ qua, cho rằng đây chỉ là tin vịt, không quá để ý.

Dù sao thì lời đồn cũng không đáng tin, tông sư mới lên thực lực có hạn, sao có thể đánh bại tông sư lâu đời được, đúng là trò đùa.

Cho tới khi thấy Lục Hi thi triển ra thực lực tuyệt đỉnh, Thiên Diệu Linh Vũ mới nhớ ra vị tông sư mới lên ở Tây Bắc chẳng phải cũng tên là Lục Thiên Hành hay sao.

Hiện tại xem ra lời đồn không phải là giả, Lục Thiên Hành này đúng là thực lực không tầm thường, nhưng hiện tại đã muộn.

Lục Hi chậm rãi nói: “Không dám”.

Thiên Diệu Linh Vũ lắc đầu cười: “Nếu tôi đã thua thì cũng không biết nói gì hơn, cậu có thể đưa Thôi Cảnh Ba đi, nhưng chuyện này gia tộc Thiên Diệu sẽ không để yên cho cậu đâu. Nếu cậu không giết sạch chúng tôi thì hãy chờ cơn thịnh nộ của gia chủ nhà chúng tôi đi”.

Lục Hi lãnh đạm cười: “Chào đón bất kỳ lúc nào, tôi cũng muốn khuyên các người một câu, đi nhận sai với gia chủ đi, đừng để gia chủ các người chỉ vì các người mà hủy hoại địa vị do gia tộc Thiên Diệu vất vả gây dựng nên ở Hoa Hạ”.

“Haha, chuyện này liên quan đến vinh quang của gia tộc Thiên Diệu, tôi sẽ tự bẩm báo gia chủ, cho gia chủ định đoạt, không nhọc cậu phải nghĩ hộ”.

Sau đó, Thiên Diệu Linh Vũ còn nói thêm: “Cho Thôi Cảnh Ba lăn ra đây, đóng cửa, tiễn khách”.

Thôi Cảnh Ba nghe vậy, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn. Đúng lúc này, có một chấp sự bước đến bên cạnh ông ta, xách ông ta lên rồi ném ông ta ra khỏi sơn trang.

Sau đó, tất cả mọi người trong gia tộc đều đi vào sơn trang, cửa lớn sơn trang chậm rãi đóng chặt lại.

Trong sơn trang, Thiên Diệu Linh Vũ nhìn Diệp Phùng Xuân một cái, mặt không cảm xúc đi vào bên trong.

Diệp Phùng Xuân thấy vậy thì vội vàng đi theo sau nói: “Linh Vũ à, ông hãy nghe tôi giải thích đã”.

Lúc ấy ông ta không hề nói với Thiên Diệu Linh Vũ về thực lực thật sự của Lục Hi, bây giờ Thiên Diệu Linh Vũ bị trọng thương, ông ta cảm thấy hơi áy náy.

Mà cùng lúc ấy, ở bên ngoài sơn trang, Thôi Cảnh Ba đang run như cầy sấy nhìn Lục Hi với vẻ mặt hoảng sợ.

Lục Hi nhìn ông ta, cười nhạt, còn chưa nói gì thì Thôi Cảnh Ba đã quỳ xuống một cái “thịch”, hô lớn.

“Cậu Lục xin tha mạng”.

Lục Hi nhìn Thôi Cảnh Ba đang quỳ xuống, cười khà khà.

“Nhìn ông kìa, cũng là người tàn nhẫn mà sao lại không có tự trọng như thế chứ”.

Thôi Cảnh Ba khóc kêu; “Cậu Lục, tôi thật sự không cố ý đối địch với cậu đâu, tôi chẳng qua bị con đàn bà Nhiếp Vi kia mê hoặc nên hồ đồ, bây giờ tôi sẽ quay về cho con đàn bà đó rút khỏi cuộc thi, đảm bảo A Đóa sẽ đoạt giải quán quân, mong cậu tha thứ cho tôi”.

Thôi Cảnh Ba nước mắt nước mũi tung hoành, đáng thương vô cùng.

Lục Hi lạnh lùng cười: “Ông phái người chặn đánh A Đóa, lại lôi Thiên Diệu Hùng ra làm tôi và nhà Thiên Diệu kết thù, ông nghĩ ông nói hai câu xin lỗi và hối hận là xong à?”

Thôi Cảnh Ba nghe vậy thì lập tức dập đầu như giã tỏi, khóc lên: “Tôi hồ đồ quá, tôi không phải người, tôi cũng không ngờ rằng mọi thứ sẽ như vậy. Cậu Lục, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần tôi làm được thì tôi sẽ làm ngay, cậu Lục ơi”.

Lục Hi nghe vậy thì vươn tay phải ra, trên bàn tay hiện ra một ngọn lửa hình hoa sen, lay động rực rỡ.

Thôi Cảnh Ba ngẩng đầu thấy vậy, ngơ ngác không biết nên làm gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom