Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-143
Chương 143: Thỏ trắng nhỏ và chú sói lớn nói chuyện yêu đương
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không phải chứ, lúc trước tớ nghe nói anh ấy đi du lịch nước ngoài rồi, còn có ảnh chụp thân mật của Chủ tịch và bà chủ tịch làm bằng chừng đó, trong ảnh Chủ tịch cực kỳ đẹp trai luôn.” Đồng nghiệp 1 cổ tình tăng âm lượng giọng nói, để Thiên Nhã ở cạnh đang cúi đầu giả câm điếc nghe thấy. “Người ta thật sự nhớ Chủ tịch quá đi, cuối cùng anh ấy đã về rồi.” Đồng nghiệp hoa si nào đó nói với vẻ mặt say mê.
“Cậu đừng chảy nước miếng nữa, hiện tại người ta và bà chủ tịch gắn bó như keo sơn, chuyện ly hôn trước đây chẳng qua cũng chỉ là bom khói mà thôi, còn khiến cho những người nào đó vui mừng hớn hở, thật là mơ mộng hão huyền.” Đông nghiệp 2 khoanh tay ngẩm chế giễu Thiên Nhã.
“Đừng nói đừng nói nữa, Chủ tịch đến rồi.”
Lạc Thần Hi bước đi nhàn nhã trên đôi giày da, mặc bộ âu phục thẳng tắp của thương hiệu nổi tiếng và thời thượng kết hợp với áo khoác dài da chồn, trên đầu đội một chiếc mũ nồi* màu nâu nhạt xuất hiện trước mặt mọi người đầy khí phách, hơi thở bá vương toát ra trên người và gương mặt anh tuấn đẹp trai đến mức tựa như yêu nghiệt khiến mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, không gặp một thời gian, dường như Chủ tịch càng thêm cuốn hút, càng làm người ta mất hồn. (*) Mũ nồi: bắt đầu được sản xuất hàng loạt ở Pháp và Tây Ban Nha từ khoảng thế kỷ XIX, là một loại mũ tròn, mềm, đỉnh mũ dẹt. Mũ thường được làm bằng len, nỉ hay một số chất liệu khác. Trái tim của Thiên Nhã không kìm được đập nhanh hơn, cô cúi đầu, khoảnh khắc anh đi lướt qua, cô đưa mắt sang góc nghiêng hoàn mỹ như tạc của anh. Anh bước thẳng, không hề nhìn đi nơi khác. Đôi mắt điềm tĩnh sâu thẳm hoàn toàn không để tâm đến Thiên Nhã. Mảnh đất trong lòng không kìm được mặc sức nở ra những đóa hoa non kia, giờ đã khô héo, khô héo một cách triệt để.
Mày còn đang mong chờ gì nữa? La Thiên Nhã, đây không phải là điều mà mày hi vọng sao? Ngoại trừ quan hệ cấp trên và cấp dưới, hãy để mày và anh trở về làm hai đường thẳng không giao nhau.
“Chủ tịch, cà phê của ngài.” Thiên Nhã cung kính đưa cà phê. “Để ở đó.” Giọng nói đầy nam tính trước sau như một, nhưng lại không mang chút gần gũi nào. Thiên Nhã đặt cà phê xuống, nhìn chiếc mũ nồi trên đầu anh, trong lòng lại không kìm được mà đau âm ỉ, để thực hiện ca phẫu thuật này rốt cuộc anh đã cần đến bao nhiêu dũng khí, ám ảnh mà tuổi thở để lại, rốt cuộc đã ảnh hưởng bao nhiêu đến tâm lý của anh, cô đều không muốn tưởng tượng.
Hơi thở quen thuộc trên người cô làm anh dời sự tập trung khỏi văn kiện, anh bỗng nâng tầm mắt, bắt được ngay nỗi thương xót trong mắt Thiên Nhã. Đôi mày anh tuấn của anh khẽ nhíu lại, người phụ nữ trước mặt này, rất quen mắt, anh đã từng gặp qua ở đâu? Sự xúc động trong đôi mắt long lanh của cô, khiến cho lòng anh thoáng dao động.
“Cô là ai?” Anh lạnh lùng hỏi. Sắc mặt Thiên Nhã chợt thay đổi, biểu cảm cứng đờ, câu hỏi này, làm cơn đau trong lòng cô càng thêm âm ỉ. Lúc này, Hạ Nhất Y gõ cửa đi vào, nhìn sắc mặt kỳ lạ của Thiên Nhã, và Lạc Thần Hi đang nhìn chằm chằm Thiên Nhã không rời mắt. “Cô ta là ai?” Lạc Thần Hi hỏi Hạ Nhật Y. “Cô ta là trợ lý mà Chủ tịch tuyển về, thưa Chủ tịch.” Hạ Nhất Y đáp. “À, trợ lý.” Chả trách anh lại thấy thân thuộc như thế, nhưng mà, vì sao gặp cô, tâm trạng của anh lại lên xuống một cách khó hiểu. “Ở đây không còn chuyện của cô nữa, ra ngoài đi.” Hạ Nhất Y căn dặn. Thiến Nhã gật đầu, quay người lui ra ngoài. Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt. Hãy để quá khứ ngắn ngủi và sự rung động cất giấu vào trong lòng theo lần phẫu thuật này đi, vĩnh viễn cũng đừng mang ra nữa. Nếu nói lên nhầm giường của anh, gặp lại nhau, và tình cảm sai lầm này là ý trời, vậy sự quên lãng của anh lẽ nào không phải ý trời sao?
Ông trời chẳng qua chỉ là trêu đùa cô, hiện tại nên để cho mọi thứ trở về quỹ đạo bình thường của chúng rồi.
La Thiên Nhã, hãy buông hết đi.
“Ma mi Thiên Nhã, con đói bụng rồi.” Lạc Lăng ngồi lên sofa, nói với Thiên Nhã đang chống cắm ngây người.
Cha đánh mất đoạn ký ức trước khi phẫu thuật quan trọng như thế, thật sự làm cậu hận không thể đâm đầu phát chết luôn cho xong, nhưng sự thật đã thành thế này, cũng đành tiếp nhận trước vậy, rừng còn xanh, sợ gì không cải đốt, chỉ cần Thiên Nhã còn làm việc tại Tập đoàn Lạc Thần, giữa mẹ và cha sẽ có rất nhiều cơ hội để tiếp tục phát sinh tình cảm.
“Bé cưng, con thấy ma mi xin từ chức không làm nữa có được không?” Thiên Nhã vừa nấu mì sợi cho cậu bé vừa hỏi. Lạc Lăng nhíu đôi mày đẹp, đôi mắt lấp lánh thoáng đảo, đáp: “Ma mi, mẹ ở đó không thấy vui sao?” “Ừm, có chút không vui.” Chủ yếu là cô không muốn gặp anh mỗi ngày. “Ma mi, cách giải quyết vấn đề khó khăn trực tiếp nhất và hiệu quả nhất là dũng cảm đối mặt với nó.” mà không phải trốn tránh nó, nếu như đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể giải quyết vấn đề này, thì nó chính là tử huyệt của mẹ rồi.
Cũng có nghĩa là, nếu mẹ không thể đối mặt với cha, vậy thì cha chính là tử huyệt của mẹ, nói cách khác, cũng chính là tình yêu đích thực. Đó là hàm ý của Lạc Lăng.
Cách giải quyết vấn đề khó khăn trực tiếp nhất và hiệu quả nhất là dũng cảm đối mặt với nó? Đúng, muốn rút khỏi thế giới của anh, cách tốt nhất chính là, thẳng thắn đối diện với anh. Nếu như có thể làm được vậy mày đã thành công rồi La Thiên Nhã.
vì thế cô không thể lùi bước, dù trong lòng khó chịu thế nào cũng không thể. Nếu đã muốn thẳng thắn đối mặt với anh, đương nhiên cô cũng cần thẳng thắn đối diện với cô ta: Hạ Vân Cẩm. Hạ Vân Cẩm khoanh tay, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã mang trà cho mình, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ đắc ý. “Thế nào? Giả vờ đáng thương à? Giả vờ im lặng à?” Hạ Vân Cẩm nhìn nét mặt trầm tĩnh của Thiên Nhã, nói một cách khiêu khích. Thiến Nhã đưa mắt nhìn cô ta, đáp: “Tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn nhắc đến chuyện trước kia, nếu dã như vậy, chúng ta cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, như thể không phải rất tốt sao?” Cô thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này. Hạ Vân Cẩm hiển nhiên không có ý định đó, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Cô biết tại sao bản thân còn có thể ở lại đây không?” Người phụ nữ này trước đây to gan dụ dỗ chồng cô ta như thế, bây giờ quay ngược lại và làm thánh nữ, hừ, cho rằng tôi sẽ buông tha cho cô dễ dàng như vậy sao? La Thiên Nhã, cô cũng quá hoang tưởng rồi. Thiên Nhã nhìn vẻ mặt đắc chí của cô ta, không nói gì. “Đó là vì, tôi muốn để cô ở lại đây, nhìn hai vợ chồng chúng tôi ân ái, để cô cảm nhận sự đau khổ khi anh ấy coi cô là không khí, là người vô hình.” Biểu cảm của cô ta hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói. Thiên Nhã mặt không cảm xúc đáp lại cô ta: “Nếu hai người đã thắm thiết như thế, sao còn khoe khoang trước mặt tôi, tôi một chút hứng thú cũng không có.” Cô nói xong, sải bước định rời khỏi văn phòng.
“Đứng lại đó!” Hạ Vân Cẩm gọi cô lại.
Thiên Nhã dừng bước, hỏi: “Bà Chủ tịch còn còn gì căn dặn?” “Trà nguội rồi, giúp tôi rót thêm một ly.” Cô ta chỉ tay năm ngón nói. “Vâng.” Thiên Nhã cầm ly lên, đi vào gian uống nước rót thêm một ly.
Thiên Nhã ra khỏi gian uống nước, thấp thoáng nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của Lạc Thần Hi.
“Sao em đến đây?” Lạc Thần Hi vừa trở về, nhìn thấy Hạ Vấn Cẩm, nhàn nhạt hỏi.
“Chồng, người ta lo anh quá mệt, nên cố tình đến đón anh tan làm sớm một chút.” Hạ Vân Cẩm nói bằng giọng nũng nịu. “Không cần em nhọc lòng, em nên quan tâm Lạc Lăng nhiều hơn đi.” Hạ Vân Cẩm chu môi, dựa vào người của Lạc Thần Hi làm nũng: “Người ta có thể quan tâm cả hai, em yêu Lăng Lăng cũng yêu anh.” Thiên Nhã hít sâu một hơi, bước ra: “Bà chủ tịch, trà của cô.” Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm ngồi trên sofa, cùng nhìn về phía Thiên Nhã. Hạ Vân Cẩm giơ tay định đón lấy, nào ngờ “không cẩn thận” trượt tay, ly trà nóng hổi đổ hết lên mu bàn tay của Thiên Nhã, lập tức đỏ một vùng lớn. Thiên Nhã nhỏ giọng kêu lên một tiếng, rụt ngay bàn tay vừa nóng vừa đau lại, ly trà rơi xuống thảm, vụn vỡ.
Lạc Thần Hi nhíu mày, không hiểu vì sao trong lòng hơi căng thẳng. Hạ Vân Cẩm sờ bàn tay ngọc ngà “bị bỏng” của mình, vô cùng ấm ức nói: “Sao cô bất cẩn đến thế! Muốn bỏng chết tôi sao? Mau lấy kem trị bỏng qua đây cho tôi!”
Thiên Nhã cắn răng, nhịn cơn đau rát trên mu bàn tay, đi ra ngoài tìm kem trị bỏng rồi mang vào. Hạ Vân Cẩm giơ tay ra, vênh váo hống hách nói: “Bôi cho tôi!” Bàn tay phải bị bỏng của Thiên Nhã vặn nắp kem trị bỏng, mu bàn tay của cô đã đỏ thành một vùng lớn, còn có dấu hiệu tróc da. Cố chịu đựng, La Thiên Nhã, cố chịu đựng! “Để tôi.” Anh lạnh lùng lên tiếng, giành lấy kem trị bỏng trên tay của cô, không biết vì nguyên nhân gì, nhìn dáng vẻ Thiên Nhã cố chịu đau, giả vờ kiên cường, trái tim của anh, lại có thể rất không thoải mái. Thiên Nhã ngây người, nhìn anh dịu dàng giúp Hạ Vân Cẩm bôi kem lên chấm đỏ nhỏ trên mu bàn tay của Hạ Vân Cẩm, nỗi đau trên mu bàn tay luồn vào trong tim, rất rất đau, đau đến mức cô sắp không thở nổi. Hạ Vân Cẩm đắc ý quét mắt nhìn cô, trong lòng cực kỳ hả giận. “ở đây không còn việc của cô, ra ngoài đi.” Anh ngước mắt căn dặn, ra sức không nhìn vào bàn tay bị thương của Thiên Nhã. Nhưng nhìn bóng lưng như đang hụt hẫng, buồn bã, ấm ức của cô, trái tim của anh thấp thoáng nảy sinh cảm xúc khó mà diễn tả.
Lạc Lăng bôi thuốc lên vết bỏng cho Thiên Nhã, trong lòng hận không thể chịu đựng nỗi khổ này thay cô. “Sao lại để tay bị bỏng thành thế này, Thiên Nhã, mẹ thật làm người ta lo lắng.” Cậu thật sự không hiểu những năm qua ma mị của mình và Tiểu Bảo đã sống như thế nào, may mà có thần đồng Tiểu Bảo, nếu không một mình Thiên Nhã thật sự không biết nên làm sao.
“Ma mi không sao, chỉ là lúc rót trà bất cẩn nên bị bỏng.” Thiên Nhã che giấu sự cay đắng trong lòng, nói.
“Lần sau không được sơ ý như vậy nữa đâu đấy.” Ma mi còn định giấu cậu, người được cậu phái vào Tập đoàn Lạc Thần lấy tình báo đã kể lại chuyện hôm nay cho cậu biết rồi, người phụ nữ không đáng được chết yên ổn kia lại có thể nhân lúc cha mất trí nhớ mà đến ức hiếp Thiên Nhã, chờ đấy, cậu lại phải ra tay chỉnh đốn cô ta một trận ra trò rồi.
Thiên Nhã nhìn gò má của con trai, mơ hồ tìm thấy bóng dáng của Lạc Thần Hi, cô ôm lấy Lạc Lăng vào lòng, nói: “May mà ma mi có con, bé cưng.” Sai lầm này bởi vì sự ra đời của La Tiểu Bảo, trái lại lại trở nên đẹp đẽ.
Lạc Lăng nhẹ nhàng vỗ lưng của Thiên Nhã, an ủi: “Đương nhiên rồi, mẹ còn có con.” Ma mi ơi là ma mi, thật ra mẹ ngoài Tiểu Bảo ra, còn có đứa con trai là con đây, con sẽ như Tiểu Bảo bảo vệ cho mẹ, chăm sóc cho mẹ. Lần này thật sự là lật ngược tình thế, rõ ràng hai người đã phát triển đến mức độ đó rồi, vậy mà vẫn... Việc sắp thành lại hỏng!
Trong khi Lạc Lăng vô cùng bất bình, La Tiểu Bảo đã đón nhận sự thật này, cậu đang nỗ lực nghĩ cách để giày vò Hạ Vân Cẩm.
Hạ Vân Cẩm đã rút ra bài học, sau khi Lạc Thần Hi tỉnh lại, cô ta dù ở trước mặt hay sau lưng đều không dám làm gì đứa con trai” này của mình nữa, đương nhiên đây là vì lời cảnh cáo của cụ Lạc, bảo tất cả mọi người đều bảo vệ đứa trẻ mà cô ta đã từng ngược đãi, điều kiện trước tiên để không nhắc đến bí mật này trước mặt Lạc Thần Hi, chính là cô ta không được hành hạ chắt trai của nhà họ Lạc.
Cụ Lạc đối xử với Lạc Lăng tốt hơn với Lạc Thần Hi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cụ tiếp tục ngầm chống đỡ cho Hạ Vân Cẩm.
Cụ không bài xích đứa chất trai tính cách kiến nghị lại vô cùng đáng yêu này.
“Lăng Lăng, mau đến đây, ma mi mua cho con rất nhiều quần áo đẹp này, đến thử nào.” Hạ Vân Cẩm dốc sức diễn kịch trước mặt Lạc Thần Hi, cô ta muốn để Lạc Thần Hi biết, cô ta rất yêu thương con trai, có thể chăm sóc rất tốt cho con trai.
La Tiểu Bảo ngồi trên sofa, vẻ mặt “lão thành”, khoanh tay quay mặt đi nơi khác, nói một cách nghênh ngang kiêu ngạo: “Người ta không cần quần áo mới, cha ơi, cha mua cho người ta, người ta mới mặc.”
Lạc Thần Hi nhìn thái độ của con trai, khẽ nhíu đôi mày anh tuấn: “Cha đang bận việc, con mặc quần áo của ma mi mua đi.”
Hạ Vân Cẩm thầm nghiến răng nghiến lợi với đứa con trai” nghịch ngợm lại khó đối phó này, nhưng bề ngoài lại mang vẻ mặt “yêu chiều”, đi qua bể con trai lên: “Cục cưng không được như thế đâu, cứ dùng cách này để quấn lấy cha, công việc của cha bận rộn như vậy, con đừng làm phiền cha nữa, nào, mặc vào thử đi, ma mi đã chọn cả buổi đấy.”
La Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ cổ làm ra vẻ của cô ta như đang xem kịch hay, trong lòng cười lạnh, được thôi, cô muốn diễn vở mẹ hiền con ngoan chứ gì? Vậy tôi đành phối hợp với cô một chút, xem thử cô rốt cuộc có thể giả vờ được bao lâu.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cậu đừng chảy nước miếng nữa, hiện tại người ta và bà chủ tịch gắn bó như keo sơn, chuyện ly hôn trước đây chẳng qua cũng chỉ là bom khói mà thôi, còn khiến cho những người nào đó vui mừng hớn hở, thật là mơ mộng hão huyền.” Đông nghiệp 2 khoanh tay ngẩm chế giễu Thiên Nhã.
“Đừng nói đừng nói nữa, Chủ tịch đến rồi.”
Lạc Thần Hi bước đi nhàn nhã trên đôi giày da, mặc bộ âu phục thẳng tắp của thương hiệu nổi tiếng và thời thượng kết hợp với áo khoác dài da chồn, trên đầu đội một chiếc mũ nồi* màu nâu nhạt xuất hiện trước mặt mọi người đầy khí phách, hơi thở bá vương toát ra trên người và gương mặt anh tuấn đẹp trai đến mức tựa như yêu nghiệt khiến mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, không gặp một thời gian, dường như Chủ tịch càng thêm cuốn hút, càng làm người ta mất hồn. (*) Mũ nồi: bắt đầu được sản xuất hàng loạt ở Pháp và Tây Ban Nha từ khoảng thế kỷ XIX, là một loại mũ tròn, mềm, đỉnh mũ dẹt. Mũ thường được làm bằng len, nỉ hay một số chất liệu khác. Trái tim của Thiên Nhã không kìm được đập nhanh hơn, cô cúi đầu, khoảnh khắc anh đi lướt qua, cô đưa mắt sang góc nghiêng hoàn mỹ như tạc của anh. Anh bước thẳng, không hề nhìn đi nơi khác. Đôi mắt điềm tĩnh sâu thẳm hoàn toàn không để tâm đến Thiên Nhã. Mảnh đất trong lòng không kìm được mặc sức nở ra những đóa hoa non kia, giờ đã khô héo, khô héo một cách triệt để.
Mày còn đang mong chờ gì nữa? La Thiên Nhã, đây không phải là điều mà mày hi vọng sao? Ngoại trừ quan hệ cấp trên và cấp dưới, hãy để mày và anh trở về làm hai đường thẳng không giao nhau.
“Chủ tịch, cà phê của ngài.” Thiên Nhã cung kính đưa cà phê. “Để ở đó.” Giọng nói đầy nam tính trước sau như một, nhưng lại không mang chút gần gũi nào. Thiên Nhã đặt cà phê xuống, nhìn chiếc mũ nồi trên đầu anh, trong lòng lại không kìm được mà đau âm ỉ, để thực hiện ca phẫu thuật này rốt cuộc anh đã cần đến bao nhiêu dũng khí, ám ảnh mà tuổi thở để lại, rốt cuộc đã ảnh hưởng bao nhiêu đến tâm lý của anh, cô đều không muốn tưởng tượng.
Hơi thở quen thuộc trên người cô làm anh dời sự tập trung khỏi văn kiện, anh bỗng nâng tầm mắt, bắt được ngay nỗi thương xót trong mắt Thiên Nhã. Đôi mày anh tuấn của anh khẽ nhíu lại, người phụ nữ trước mặt này, rất quen mắt, anh đã từng gặp qua ở đâu? Sự xúc động trong đôi mắt long lanh của cô, khiến cho lòng anh thoáng dao động.
“Cô là ai?” Anh lạnh lùng hỏi. Sắc mặt Thiên Nhã chợt thay đổi, biểu cảm cứng đờ, câu hỏi này, làm cơn đau trong lòng cô càng thêm âm ỉ. Lúc này, Hạ Nhất Y gõ cửa đi vào, nhìn sắc mặt kỳ lạ của Thiên Nhã, và Lạc Thần Hi đang nhìn chằm chằm Thiên Nhã không rời mắt. “Cô ta là ai?” Lạc Thần Hi hỏi Hạ Nhật Y. “Cô ta là trợ lý mà Chủ tịch tuyển về, thưa Chủ tịch.” Hạ Nhất Y đáp. “À, trợ lý.” Chả trách anh lại thấy thân thuộc như thế, nhưng mà, vì sao gặp cô, tâm trạng của anh lại lên xuống một cách khó hiểu. “Ở đây không còn chuyện của cô nữa, ra ngoài đi.” Hạ Nhất Y căn dặn. Thiến Nhã gật đầu, quay người lui ra ngoài. Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt. Hãy để quá khứ ngắn ngủi và sự rung động cất giấu vào trong lòng theo lần phẫu thuật này đi, vĩnh viễn cũng đừng mang ra nữa. Nếu nói lên nhầm giường của anh, gặp lại nhau, và tình cảm sai lầm này là ý trời, vậy sự quên lãng của anh lẽ nào không phải ý trời sao?
Ông trời chẳng qua chỉ là trêu đùa cô, hiện tại nên để cho mọi thứ trở về quỹ đạo bình thường của chúng rồi.
La Thiên Nhã, hãy buông hết đi.
“Ma mi Thiên Nhã, con đói bụng rồi.” Lạc Lăng ngồi lên sofa, nói với Thiên Nhã đang chống cắm ngây người.
Cha đánh mất đoạn ký ức trước khi phẫu thuật quan trọng như thế, thật sự làm cậu hận không thể đâm đầu phát chết luôn cho xong, nhưng sự thật đã thành thế này, cũng đành tiếp nhận trước vậy, rừng còn xanh, sợ gì không cải đốt, chỉ cần Thiên Nhã còn làm việc tại Tập đoàn Lạc Thần, giữa mẹ và cha sẽ có rất nhiều cơ hội để tiếp tục phát sinh tình cảm.
“Bé cưng, con thấy ma mi xin từ chức không làm nữa có được không?” Thiên Nhã vừa nấu mì sợi cho cậu bé vừa hỏi. Lạc Lăng nhíu đôi mày đẹp, đôi mắt lấp lánh thoáng đảo, đáp: “Ma mi, mẹ ở đó không thấy vui sao?” “Ừm, có chút không vui.” Chủ yếu là cô không muốn gặp anh mỗi ngày. “Ma mi, cách giải quyết vấn đề khó khăn trực tiếp nhất và hiệu quả nhất là dũng cảm đối mặt với nó.” mà không phải trốn tránh nó, nếu như đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể giải quyết vấn đề này, thì nó chính là tử huyệt của mẹ rồi.
Cũng có nghĩa là, nếu mẹ không thể đối mặt với cha, vậy thì cha chính là tử huyệt của mẹ, nói cách khác, cũng chính là tình yêu đích thực. Đó là hàm ý của Lạc Lăng.
Cách giải quyết vấn đề khó khăn trực tiếp nhất và hiệu quả nhất là dũng cảm đối mặt với nó? Đúng, muốn rút khỏi thế giới của anh, cách tốt nhất chính là, thẳng thắn đối diện với anh. Nếu như có thể làm được vậy mày đã thành công rồi La Thiên Nhã.
vì thế cô không thể lùi bước, dù trong lòng khó chịu thế nào cũng không thể. Nếu đã muốn thẳng thắn đối mặt với anh, đương nhiên cô cũng cần thẳng thắn đối diện với cô ta: Hạ Vân Cẩm. Hạ Vân Cẩm khoanh tay, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã mang trà cho mình, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ đắc ý. “Thế nào? Giả vờ đáng thương à? Giả vờ im lặng à?” Hạ Vân Cẩm nhìn nét mặt trầm tĩnh của Thiên Nhã, nói một cách khiêu khích. Thiến Nhã đưa mắt nhìn cô ta, đáp: “Tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn nhắc đến chuyện trước kia, nếu dã như vậy, chúng ta cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, như thể không phải rất tốt sao?” Cô thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này. Hạ Vân Cẩm hiển nhiên không có ý định đó, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Cô biết tại sao bản thân còn có thể ở lại đây không?” Người phụ nữ này trước đây to gan dụ dỗ chồng cô ta như thế, bây giờ quay ngược lại và làm thánh nữ, hừ, cho rằng tôi sẽ buông tha cho cô dễ dàng như vậy sao? La Thiên Nhã, cô cũng quá hoang tưởng rồi. Thiên Nhã nhìn vẻ mặt đắc chí của cô ta, không nói gì. “Đó là vì, tôi muốn để cô ở lại đây, nhìn hai vợ chồng chúng tôi ân ái, để cô cảm nhận sự đau khổ khi anh ấy coi cô là không khí, là người vô hình.” Biểu cảm của cô ta hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói. Thiên Nhã mặt không cảm xúc đáp lại cô ta: “Nếu hai người đã thắm thiết như thế, sao còn khoe khoang trước mặt tôi, tôi một chút hứng thú cũng không có.” Cô nói xong, sải bước định rời khỏi văn phòng.
“Đứng lại đó!” Hạ Vân Cẩm gọi cô lại.
Thiên Nhã dừng bước, hỏi: “Bà Chủ tịch còn còn gì căn dặn?” “Trà nguội rồi, giúp tôi rót thêm một ly.” Cô ta chỉ tay năm ngón nói. “Vâng.” Thiên Nhã cầm ly lên, đi vào gian uống nước rót thêm một ly.
Thiên Nhã ra khỏi gian uống nước, thấp thoáng nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của Lạc Thần Hi.
“Sao em đến đây?” Lạc Thần Hi vừa trở về, nhìn thấy Hạ Vấn Cẩm, nhàn nhạt hỏi.
“Chồng, người ta lo anh quá mệt, nên cố tình đến đón anh tan làm sớm một chút.” Hạ Vân Cẩm nói bằng giọng nũng nịu. “Không cần em nhọc lòng, em nên quan tâm Lạc Lăng nhiều hơn đi.” Hạ Vân Cẩm chu môi, dựa vào người của Lạc Thần Hi làm nũng: “Người ta có thể quan tâm cả hai, em yêu Lăng Lăng cũng yêu anh.” Thiên Nhã hít sâu một hơi, bước ra: “Bà chủ tịch, trà của cô.” Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm ngồi trên sofa, cùng nhìn về phía Thiên Nhã. Hạ Vân Cẩm giơ tay định đón lấy, nào ngờ “không cẩn thận” trượt tay, ly trà nóng hổi đổ hết lên mu bàn tay của Thiên Nhã, lập tức đỏ một vùng lớn. Thiên Nhã nhỏ giọng kêu lên một tiếng, rụt ngay bàn tay vừa nóng vừa đau lại, ly trà rơi xuống thảm, vụn vỡ.
Lạc Thần Hi nhíu mày, không hiểu vì sao trong lòng hơi căng thẳng. Hạ Vân Cẩm sờ bàn tay ngọc ngà “bị bỏng” của mình, vô cùng ấm ức nói: “Sao cô bất cẩn đến thế! Muốn bỏng chết tôi sao? Mau lấy kem trị bỏng qua đây cho tôi!”
Thiên Nhã cắn răng, nhịn cơn đau rát trên mu bàn tay, đi ra ngoài tìm kem trị bỏng rồi mang vào. Hạ Vân Cẩm giơ tay ra, vênh váo hống hách nói: “Bôi cho tôi!” Bàn tay phải bị bỏng của Thiên Nhã vặn nắp kem trị bỏng, mu bàn tay của cô đã đỏ thành một vùng lớn, còn có dấu hiệu tróc da. Cố chịu đựng, La Thiên Nhã, cố chịu đựng! “Để tôi.” Anh lạnh lùng lên tiếng, giành lấy kem trị bỏng trên tay của cô, không biết vì nguyên nhân gì, nhìn dáng vẻ Thiên Nhã cố chịu đau, giả vờ kiên cường, trái tim của anh, lại có thể rất không thoải mái. Thiên Nhã ngây người, nhìn anh dịu dàng giúp Hạ Vân Cẩm bôi kem lên chấm đỏ nhỏ trên mu bàn tay của Hạ Vân Cẩm, nỗi đau trên mu bàn tay luồn vào trong tim, rất rất đau, đau đến mức cô sắp không thở nổi. Hạ Vân Cẩm đắc ý quét mắt nhìn cô, trong lòng cực kỳ hả giận. “ở đây không còn việc của cô, ra ngoài đi.” Anh ngước mắt căn dặn, ra sức không nhìn vào bàn tay bị thương của Thiên Nhã. Nhưng nhìn bóng lưng như đang hụt hẫng, buồn bã, ấm ức của cô, trái tim của anh thấp thoáng nảy sinh cảm xúc khó mà diễn tả.
Lạc Lăng bôi thuốc lên vết bỏng cho Thiên Nhã, trong lòng hận không thể chịu đựng nỗi khổ này thay cô. “Sao lại để tay bị bỏng thành thế này, Thiên Nhã, mẹ thật làm người ta lo lắng.” Cậu thật sự không hiểu những năm qua ma mị của mình và Tiểu Bảo đã sống như thế nào, may mà có thần đồng Tiểu Bảo, nếu không một mình Thiên Nhã thật sự không biết nên làm sao.
“Ma mi không sao, chỉ là lúc rót trà bất cẩn nên bị bỏng.” Thiên Nhã che giấu sự cay đắng trong lòng, nói.
“Lần sau không được sơ ý như vậy nữa đâu đấy.” Ma mi còn định giấu cậu, người được cậu phái vào Tập đoàn Lạc Thần lấy tình báo đã kể lại chuyện hôm nay cho cậu biết rồi, người phụ nữ không đáng được chết yên ổn kia lại có thể nhân lúc cha mất trí nhớ mà đến ức hiếp Thiên Nhã, chờ đấy, cậu lại phải ra tay chỉnh đốn cô ta một trận ra trò rồi.
Thiên Nhã nhìn gò má của con trai, mơ hồ tìm thấy bóng dáng của Lạc Thần Hi, cô ôm lấy Lạc Lăng vào lòng, nói: “May mà ma mi có con, bé cưng.” Sai lầm này bởi vì sự ra đời của La Tiểu Bảo, trái lại lại trở nên đẹp đẽ.
Lạc Lăng nhẹ nhàng vỗ lưng của Thiên Nhã, an ủi: “Đương nhiên rồi, mẹ còn có con.” Ma mi ơi là ma mi, thật ra mẹ ngoài Tiểu Bảo ra, còn có đứa con trai là con đây, con sẽ như Tiểu Bảo bảo vệ cho mẹ, chăm sóc cho mẹ. Lần này thật sự là lật ngược tình thế, rõ ràng hai người đã phát triển đến mức độ đó rồi, vậy mà vẫn... Việc sắp thành lại hỏng!
Trong khi Lạc Lăng vô cùng bất bình, La Tiểu Bảo đã đón nhận sự thật này, cậu đang nỗ lực nghĩ cách để giày vò Hạ Vân Cẩm.
Hạ Vân Cẩm đã rút ra bài học, sau khi Lạc Thần Hi tỉnh lại, cô ta dù ở trước mặt hay sau lưng đều không dám làm gì đứa con trai” này của mình nữa, đương nhiên đây là vì lời cảnh cáo của cụ Lạc, bảo tất cả mọi người đều bảo vệ đứa trẻ mà cô ta đã từng ngược đãi, điều kiện trước tiên để không nhắc đến bí mật này trước mặt Lạc Thần Hi, chính là cô ta không được hành hạ chắt trai của nhà họ Lạc.
Cụ Lạc đối xử với Lạc Lăng tốt hơn với Lạc Thần Hi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cụ tiếp tục ngầm chống đỡ cho Hạ Vân Cẩm.
Cụ không bài xích đứa chất trai tính cách kiến nghị lại vô cùng đáng yêu này.
“Lăng Lăng, mau đến đây, ma mi mua cho con rất nhiều quần áo đẹp này, đến thử nào.” Hạ Vân Cẩm dốc sức diễn kịch trước mặt Lạc Thần Hi, cô ta muốn để Lạc Thần Hi biết, cô ta rất yêu thương con trai, có thể chăm sóc rất tốt cho con trai.
La Tiểu Bảo ngồi trên sofa, vẻ mặt “lão thành”, khoanh tay quay mặt đi nơi khác, nói một cách nghênh ngang kiêu ngạo: “Người ta không cần quần áo mới, cha ơi, cha mua cho người ta, người ta mới mặc.”
Lạc Thần Hi nhìn thái độ của con trai, khẽ nhíu đôi mày anh tuấn: “Cha đang bận việc, con mặc quần áo của ma mi mua đi.”
Hạ Vân Cẩm thầm nghiến răng nghiến lợi với đứa con trai” nghịch ngợm lại khó đối phó này, nhưng bề ngoài lại mang vẻ mặt “yêu chiều”, đi qua bể con trai lên: “Cục cưng không được như thế đâu, cứ dùng cách này để quấn lấy cha, công việc của cha bận rộn như vậy, con đừng làm phiền cha nữa, nào, mặc vào thử đi, ma mi đã chọn cả buổi đấy.”
La Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ cổ làm ra vẻ của cô ta như đang xem kịch hay, trong lòng cười lạnh, được thôi, cô muốn diễn vở mẹ hiền con ngoan chứ gì? Vậy tôi đành phối hợp với cô một chút, xem thử cô rốt cuộc có thể giả vờ được bao lâu.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook