Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-144
Chương 144: Người phụ nữ này, không được trốn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kha Tử Thích lái xe, đưa Thiên Nhã về nhà.
“Tử Thích, cười lên nào.” Thiên Nhã giơ tay làm động tác như chụp hình để trêu anh
Kha Tử Thích như đang đắm chìm trong hồi tưởng, thấy dáng vẻ cổ gắng chọc cho anh vui của Thiên Nhã, anh nở nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười này lại mang chút chua xót.
“Anh xin lỗi.” Anh bỗng nói.
Thiên Nhã cười, nói: “Sao anh lại nói xin lỗi, người nên nói câu xin lỗi này là Lạc Thần Dương mới đúng.” Mỗi người đều có quá khứ không muốn nhắc đến, người khiêm tốn như Kha Tử Thích đương nhiên cũng vậy, đã sống trên thế giới này, ai dám chắc chắn cuộc đời mình giống như một trang giấy trắng, không có bất kỳ vết mực nào? Nếu thật sự có người như vậy, thì cuộc đời của anh ta cũng không hề hoàn chỉnh.
“Cô gái mà anh ta nhắc đến, là vì anh mà tự sát.” Giọng nói của anh nhuốm vẻ đau buồn, trên gương mặt lộ ra sự cay đắng và áy náy.
Dù Thiên Nhã đoán được “cô gái dưới suối vàng” kia có quan hệ với anh, nhưng cũng không ngờ cô gái kia tự sát vì anh, gương mặt cô thoáng kinh ngạc.
“Tử Thích...” Thế nhưng cô biết, đây nhất định không phải là điều anh muốn, trên đời này, muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt lại lương thiện dịu dàng như Kha Tử Thích, không hề dễ, sao anh lại khiến một cô gái tự sát được? Thật khó hiểu.
Kha Tử Thích phanh gấp, dừng xe ven đường.
Anh vùi đầu trên vô lăng, giống như đang trấn an cảm xúc trong lòng.
Thiên Nhã đặt tay lên bờ vai anh, tiếp thêm sức mạnh và ủng hộ cho anh: “Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi.” Nhìn bộ dáng đau khổ của anh, Thiên Nhã khuyên nhủ.
Thật lâu sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa, rất xa.
Sau đó anh nhẹ nhàng kể...
“Kha Tử Thích, em thích anh! Em rất thích anh!” Một nữ sinh cấp ba với dáng vẻ trong sáng hét to về phía bóng lưng lạnh nhạt của chàng trai.
“Kha Tử Thích! Anh đứng lại cho em!” Cô gái nhìn thấy chàng trai thờ ơ, liền tức giận hổ
“Nhưng anh không thích em.” Kha Tử Thích quay người lại, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn
Nữ sinh cấp ba chu môi: “Vì sao? Rõ ràng anh đối xử với em rất tốt, có đổ gì tốt đểu cho em! Đấy không phải thích thì là gì? Vậy thế nào mới gọi là thích?”
Gương mặt anh tuấn của chàng trai lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô gái trước mặt mà từ trước tới nay mình luôn chăm sóc và bảo vệ như một cô em gái nhỏ, cảm thấy cực kỳ đau đầu
“Thiên Lâm, anh chỉ xem em giống như em gái thôi, em đừng làm thế này nữa, được không?” Thời điểm này, anh chỉ muốn cố gắng học tập thật giỏi, còn với Thiên Lâm, từ trước đến nay anh không có loại cảm giác đó
“Không đúng! Rõ ràng là anh thích em! Tại sao anh lại không chịu thừa nhận chứ?” Cô gái cố chấp nói
Chàng trai đứng trước mặt cô không còn lại gì để nói.
“Em biết rồi, anh chế nhà em nghèo, đúng không? Cũng phải, danh dự hay địa vị nhà anh đều có cả, còn em lại chỉ là con gái của người phụ nữ bán thân, dựa vào cái gì mà có được tình yêu của anh.” Cô gái bắt đầu đi vào ngõ cụt, nước mắt tuôn như mưa.
Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ đau lòng và tự ti của cô, anh bước đến, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cho cô, nói với vẻ thương xót: “Anh xin lỗi, anh không có ý này, là anh đã khiến em hiểu lầm, anh thật sự xin lỗi, anh chưa từng coi thường em vì những lý do ấy, ngược lại vì nó..
nên anh mới...”
“Anh mới thế nào? Thương hại em? Bởi vì em đáng thương, nên anh mới đối xử tốt với em ư?” Cô gái đẩy tay anh ra, kích động nói.
Chàng trai để trán, rốt cuộc anh phải nói thế nào, mới khiến cô không đau lòng? Anh thật sự không có ý này.
“Anh xin lỗi, Thiển Lâm.” Dù có nói gì, anh cũng chỉ có thể nói câu xin lỗi này
Trời bỗng đổ mưa phùn, cô gái cúi thấp đầu, thật lâu sau, cô ngước đôi mắt đầy căm hờn: “Kha Tử Thích, tối hận anh! Tối hận anh đời này!” Nói xong, cô kiên quyết quay người rời đi.
Chàng trai đứng trong mưa, nhìn bóng lưng của cô, áy náy không biết nên làm sao, những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
“Tôi hận anh, anh cho tôi hi vọng, rồi lại dập tắt hi vọng của tôi, đã thế, tôi có sổng tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa, tôi nguyền rủa anh, cả đời này anh sẽ không có được người anh yêu, vĩnh biệt, Kha Tử Thích.” Điện thoại của chàng trai rơi xuống đất, đôi tay buông thõng, anh nhanh chóng tỉnh lại sau cơn kinh ngạc, quay người chạy về phía nhà cô gái
Dải phân cách của cảnh sát vây quanh bên ngoài nhà của cô
Cô gái đã uống thuốc độc tự sát
Chàng trai siết chặt nắm đấm, anh ước gì người chết bên trong ngôi nhà kia là chính anh, Kha Tử Thích.
Một chàng trai khác đứng ngoài dải phân cách, cũng siết chặt nắm đấm
Anh ta bỗng ngước đôi mắt phẫn nộ và đau đớn, lao về phía Kha Tử Thích, liên tục vung nắm đấm lớn, đánh mạnh vào mặt, vào người Kha Tử Thích
Anh để mặc anh ta đánh mình tới tấp, không hề phản kháng, nếu như vậy có thể khiến cô sống lại, anh bằng lòng chịu trận đánh này, thế nhưng, người đã chết không thể sống lại
“Nếu anh đã không thích cô ấy! Vì sao lại đối xử với cô ấy tốt như vậy! Tại sao lại khiến cô ấy hiểu lầm! Tại sao lại khiến cô ấy nghĩ rằng có được anh chính là có được cả thế giới!” Chàng trai vừa ra tay đánh Kha Tử Thích đè anh lại, trợn đôi mắt đỏ ngầu, quát lên trong kích động và phẫn hận
Mà chàng trai kia, chính là Lạc Thần Dương, anh ta yêu cô gái ấy trong khổ sở, nhưng không ngờ cô lại có thể tự tử vì Kha Tử Thích.
“Là lỗi của anh, anh cứ nghĩ mình làm như vậy là tốt cho cô ấy, không ngờ lại khiến cô ấy đi đến bước đường cùng.” Giọng của Kha Tử Thích mang theo đau đớn, trong đôi mắt anh lóe lên ánh sáng, giống như ngôi sao cô đơn trên trời, tỏa ra ánh sáng đáng thương chiếu sáng một vùng trời ảm đạm, mịt mờ trong buổi tối không trăng
Thiên Nhã ôm lấy anh, nói: “Anh đừng tự trách mình nữa, được không? Đều đã qua rồi, đã qua rồi...” Nhìn thấy Kha Tử Thích như vậy, lòng cô trở nên rối bời, cô thật sự không biết cách an ủi người khác, cô nên khuyên anh như thế nào đây?
“Có lẽ anh đã bị trừng phạt, cả đời này cũng không có được người anh yêu, anh cam chịu sự trừng phạt này.” Anh chậm rãi nói.
Cảm giác áy náy vô tận dâng lên trong lòng Thiên Nhã, cô biết, người anh yêu chính là mình, còn cô ư? Trái tim của cô không thuộc về anh, cô không thể không thừa nhận điều này.
“Em xin lỗi, Tử Thích.” Vẻ mặt cô đầy áy náy
Kha Tử Thích nhìn cô, nhận ra mình quá sơ ý, ảnh hưởng tới Thiên Nhã, anh cũng biết cô cảm thấy áy náy với anh, điều chỉnh xong cảm xúc của bản thân, anh khẽ nở nụ cười
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Cô ngốc, có liên quan gì đến em đâu? Với em, anh cam tâm tình nguyện, anh còn phải cảm ơn trời xanh đã giúp anh gặp em, khiến anh cuối cùng đã hiểu được cảm giác khi yêu một người là như thế nào.” Thiên Nhã là người con gái đầu tiên anh thích và cũng là duy nhất.
Đôi mắt Thiên Nhã ươn ướt, cô bỗng muốn khóc
“Không, người nên cảm ơn trời xanh là em mới đúng, nếu không gặp được anh, không biết em và La Tiểu Bảo sẽ vượt qua những tháng năm kia như thế nào nữa.” Thế nhưng rốt cuộc cô vẫn không có cách nào yêu một người đàn ông tốt như anh
Không phải là không muốn yêu, mà là, bởi vì có sự tồn tại của người đó
“Em cần gì cứ phải nhớ kỹ những chuyện kia.” Kha Tử Thích hiểu rõ tâm ý của cô, ánh mắt của anh có chút u ám
“Vậy nên, chúng ta phải sống thật tốt, quên đi quá khứ, hướng về tương lai, được không? Chúng ta ngoéo tay.” Thiên Nhã duỗi ngón út, nói
Cuối cùng Kha Tử Thích cũng nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, anh duỗi ngón út, ngoéo tay với cô: “Được, anh nghe em.”
Thế nhưng hiển nhiên Lạc Thần Dương không có ý định để Kha Tử Thích quên đi quá khứ, hướng về tương lai
“Người đẹp, giúp tôi pha một ly cà phê nhé?” Trong Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Dương dựa người lên mép bàn làm việc của Thiên Nhã, khoanh tay nói một cách trêu chọc
Thiên Nhã nhìn vị Phó Chủ tịch giống y như ma quỷ này, quả thực khiến cô đau đầu, vốn dĩ cô nên ghét anh ta, nhưng, nhớ tới chuyện cũ của Kha Tử Thích, cô biết thật ra Lạc Thần Dương này cũng là người tình cảm, có lẽ ẩn dưới vẻ ngoài tùy tiện lại bốc đồng của anh ta, là một trái tim đã từng chịu tổn thương sâu sắc
“Ừm, xin ngài chờ một chút.” Thiên Nhã ngoan ngoãn đáp
“Cậu không biết cô ấy là trợ lý riêng của tôi sao.” Một câu nói tuyên bố chủ quyền đầy ngang ngược, giọng điệu lạnh lẽo đến nỗi khiến người khác hận không thể chỉnh điều hòa lên mức cao nhất, đáng tiếc điều hòa trong phòng đã chỉnh đến mức cao nhất từ trước đó rồi
Hơn chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lạc Thần Hi, Thiên Nhã nhìn thấy anh trở về lập tức cúi đầu, cô cảm thấy không ổn, tối qua anh đập ly rồi đi thẳng, chắc hôm nay cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô đâu
“Cô, vào đây.” Anh đứng trước cửa văn phòng Chủ tịch, ra hiệu với Thiên Nhã, trông khí thể đã biết không phải chuyện tốt lành gì, sau đó mở cửa lớn ra đút tay vào túi quần, đi vào trong.
Lạc Thần Dương khoanh tay, mang dáng vẻ chuẩn bị xem kịch hay
Cứu tôi! Cứu tôi! Thiên Nhã ra hiệu bằng ánh mắt với Lạc Thần Dương, nhưng dường như hành động này rất dư thừa, tên này căn bản chính là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, nếu không phải anh ta gây rắc rối, cô cũng sẽ không..
Trong văn phòng, Lạc Thần Hi ném bản hợp đồng bất bình đẳng kia ra trước mặt cô
“Cô tự mà xem, rốt cuộc hôm qua mình đã mắc phải những lỗi sai không nên phạm nào.” Tư thế của anh giống như một vị vua đang hỏi tội, vẻ mặt u ám
Thiên Nhã nuốt nước miếng, cô có ư? Cô có phạm lỗi sao? Rõ ràng cô không sai, nhưng vì sao ngay cả chính cô cũng thấy như bản thân đã phạm lỗi
“Cô có gì muốn giải thích không?” Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, hỏi
Chưa phán liền định tội, việc này thật sự quá bất công rồi chăng? “Mất đầu cũng phải biết tại sao bị chém, Chủ tịch, anh đừng đổ oan cho tôi.” Thiên Nhã nghĩ đi nghĩ lại, cô có lỗi gì đâu? Cô không thể để anh ta ức hiếp như vậy được, tình cờ làm gì cũng thấy như bản thân có lỗi với anh ta, ***, đây là kiểu suy nghĩ gì vậy!?
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Cô còn mạnh miệng đúng không?” Ánh nhìn chằm chằm và lấn lướt của anh toát ra hơi lạnh u ám, dọa Thiên Nhã phải lùi về sau một bước.
“Anh..
anh đừng làm bậy!” Có việc gì từ từ nói! Đúng lúc này, Lạc Thần Dương lại “gõ cửa” tiến vào
“Ai cho phép cậu vào đây?” Lạc Thần Hi lạnh lùng quét mắt nhìn Lạc Thần Dương, giọng điệu rất đáng sợ
Lạc Thần Dương đoán chừng cũng bị dọa, khoanh tay đặt mông ngồi đối diện anh, nói với dáng vẻ ung dung: “Đương nhiên em phải vào đây để xem thử, anh thân yêu của em thẩm vấn đến đâu rồi.” Lạc Thần Hi cũng khoanh tay: “Không phải nhanh như thế thì cậu đã chán ở lại bên này, nên muốn bị đuổi ra khỏi cửa chứ?” Hiện tại không phải lúc để nói đùa
Có trời mới biết tối hôm qua, sau khi anh đập ly rồi bỏ về đã cảm thấy phiền muộn đến mức nào, vậy mà người phụ nữ đáng chết này còn thờ ơ như vậy, thậm chí cũng không thèm chủ động gọi điện nhận sai với anh, đúng là tạo phản.
Lạc Thần Dương nhanh mắt nhìn thấy bản hợp đồng trên mặt bàn, vươn tay cầm lấy
Thiên Nhã ở bên cạnh bị dọa đến tái mặt, lập tức tiến lên muốn giành lại
Lạc Thần Dương chợt nẻ người, Thiên Nhã liền vồ hụt.
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn anh ta, mang ý cảnh cáo.
Lạc Thần Dương thấy phản ứng của hai người, đoán được sự quan trọng của tờ giấy này nên ra sức trốn tránh hành động giành giật của Thiên Nhã
“Ha ha, lẽ nào đây là loại khế ước bán thân gì đó sao? Để anh xem chút đi, hẹp hòi như thể là không được đâu.” Thiên Nhã đỏ mặt nóng tại, cái này quả thật không khác gì khế ước bán thân..
Bị anh ta nhìn thấy thì chết chắc rồi
“Nếu cậu không muốn cút khỏi đây hôm nay, thì để nó xuống.” Anh không phải loại người dễ chọc, ánh mắt lộ ra uy nghiêm không thể cự tuyệt
Lạc Thần Dương thấy thế liền thả hợp đồng về chỗ cũ, mất hứng nói: “Được thôi, anh nói chữ cút này, khiến em bị tổn thương sâu sắc, hay là thế này, Thiên Nhã, em ra đây giải thích anh nghe nội dung của bản hợp đồng thú vị này nhé?”
Anh ta nháy mắt ra hiệu, sau đó nắm tay Thiên Nhã, kéo mạnh cô ra ngoài.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tử Thích, cười lên nào.” Thiên Nhã giơ tay làm động tác như chụp hình để trêu anh
Kha Tử Thích như đang đắm chìm trong hồi tưởng, thấy dáng vẻ cổ gắng chọc cho anh vui của Thiên Nhã, anh nở nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười này lại mang chút chua xót.
“Anh xin lỗi.” Anh bỗng nói.
Thiên Nhã cười, nói: “Sao anh lại nói xin lỗi, người nên nói câu xin lỗi này là Lạc Thần Dương mới đúng.” Mỗi người đều có quá khứ không muốn nhắc đến, người khiêm tốn như Kha Tử Thích đương nhiên cũng vậy, đã sống trên thế giới này, ai dám chắc chắn cuộc đời mình giống như một trang giấy trắng, không có bất kỳ vết mực nào? Nếu thật sự có người như vậy, thì cuộc đời của anh ta cũng không hề hoàn chỉnh.
“Cô gái mà anh ta nhắc đến, là vì anh mà tự sát.” Giọng nói của anh nhuốm vẻ đau buồn, trên gương mặt lộ ra sự cay đắng và áy náy.
Dù Thiên Nhã đoán được “cô gái dưới suối vàng” kia có quan hệ với anh, nhưng cũng không ngờ cô gái kia tự sát vì anh, gương mặt cô thoáng kinh ngạc.
“Tử Thích...” Thế nhưng cô biết, đây nhất định không phải là điều anh muốn, trên đời này, muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt lại lương thiện dịu dàng như Kha Tử Thích, không hề dễ, sao anh lại khiến một cô gái tự sát được? Thật khó hiểu.
Kha Tử Thích phanh gấp, dừng xe ven đường.
Anh vùi đầu trên vô lăng, giống như đang trấn an cảm xúc trong lòng.
Thiên Nhã đặt tay lên bờ vai anh, tiếp thêm sức mạnh và ủng hộ cho anh: “Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi.” Nhìn bộ dáng đau khổ của anh, Thiên Nhã khuyên nhủ.
Thật lâu sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa, rất xa.
Sau đó anh nhẹ nhàng kể...
“Kha Tử Thích, em thích anh! Em rất thích anh!” Một nữ sinh cấp ba với dáng vẻ trong sáng hét to về phía bóng lưng lạnh nhạt của chàng trai.
“Kha Tử Thích! Anh đứng lại cho em!” Cô gái nhìn thấy chàng trai thờ ơ, liền tức giận hổ
“Nhưng anh không thích em.” Kha Tử Thích quay người lại, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn
Nữ sinh cấp ba chu môi: “Vì sao? Rõ ràng anh đối xử với em rất tốt, có đổ gì tốt đểu cho em! Đấy không phải thích thì là gì? Vậy thế nào mới gọi là thích?”
Gương mặt anh tuấn của chàng trai lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô gái trước mặt mà từ trước tới nay mình luôn chăm sóc và bảo vệ như một cô em gái nhỏ, cảm thấy cực kỳ đau đầu
“Thiên Lâm, anh chỉ xem em giống như em gái thôi, em đừng làm thế này nữa, được không?” Thời điểm này, anh chỉ muốn cố gắng học tập thật giỏi, còn với Thiên Lâm, từ trước đến nay anh không có loại cảm giác đó
“Không đúng! Rõ ràng là anh thích em! Tại sao anh lại không chịu thừa nhận chứ?” Cô gái cố chấp nói
Chàng trai đứng trước mặt cô không còn lại gì để nói.
“Em biết rồi, anh chế nhà em nghèo, đúng không? Cũng phải, danh dự hay địa vị nhà anh đều có cả, còn em lại chỉ là con gái của người phụ nữ bán thân, dựa vào cái gì mà có được tình yêu của anh.” Cô gái bắt đầu đi vào ngõ cụt, nước mắt tuôn như mưa.
Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ đau lòng và tự ti của cô, anh bước đến, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cho cô, nói với vẻ thương xót: “Anh xin lỗi, anh không có ý này, là anh đã khiến em hiểu lầm, anh thật sự xin lỗi, anh chưa từng coi thường em vì những lý do ấy, ngược lại vì nó..
nên anh mới...”
“Anh mới thế nào? Thương hại em? Bởi vì em đáng thương, nên anh mới đối xử tốt với em ư?” Cô gái đẩy tay anh ra, kích động nói.
Chàng trai để trán, rốt cuộc anh phải nói thế nào, mới khiến cô không đau lòng? Anh thật sự không có ý này.
“Anh xin lỗi, Thiển Lâm.” Dù có nói gì, anh cũng chỉ có thể nói câu xin lỗi này
Trời bỗng đổ mưa phùn, cô gái cúi thấp đầu, thật lâu sau, cô ngước đôi mắt đầy căm hờn: “Kha Tử Thích, tối hận anh! Tối hận anh đời này!” Nói xong, cô kiên quyết quay người rời đi.
Chàng trai đứng trong mưa, nhìn bóng lưng của cô, áy náy không biết nên làm sao, những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
“Tôi hận anh, anh cho tôi hi vọng, rồi lại dập tắt hi vọng của tôi, đã thế, tôi có sổng tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa, tôi nguyền rủa anh, cả đời này anh sẽ không có được người anh yêu, vĩnh biệt, Kha Tử Thích.” Điện thoại của chàng trai rơi xuống đất, đôi tay buông thõng, anh nhanh chóng tỉnh lại sau cơn kinh ngạc, quay người chạy về phía nhà cô gái
Dải phân cách của cảnh sát vây quanh bên ngoài nhà của cô
Cô gái đã uống thuốc độc tự sát
Chàng trai siết chặt nắm đấm, anh ước gì người chết bên trong ngôi nhà kia là chính anh, Kha Tử Thích.
Một chàng trai khác đứng ngoài dải phân cách, cũng siết chặt nắm đấm
Anh ta bỗng ngước đôi mắt phẫn nộ và đau đớn, lao về phía Kha Tử Thích, liên tục vung nắm đấm lớn, đánh mạnh vào mặt, vào người Kha Tử Thích
Anh để mặc anh ta đánh mình tới tấp, không hề phản kháng, nếu như vậy có thể khiến cô sống lại, anh bằng lòng chịu trận đánh này, thế nhưng, người đã chết không thể sống lại
“Nếu anh đã không thích cô ấy! Vì sao lại đối xử với cô ấy tốt như vậy! Tại sao lại khiến cô ấy hiểu lầm! Tại sao lại khiến cô ấy nghĩ rằng có được anh chính là có được cả thế giới!” Chàng trai vừa ra tay đánh Kha Tử Thích đè anh lại, trợn đôi mắt đỏ ngầu, quát lên trong kích động và phẫn hận
Mà chàng trai kia, chính là Lạc Thần Dương, anh ta yêu cô gái ấy trong khổ sở, nhưng không ngờ cô lại có thể tự tử vì Kha Tử Thích.
“Là lỗi của anh, anh cứ nghĩ mình làm như vậy là tốt cho cô ấy, không ngờ lại khiến cô ấy đi đến bước đường cùng.” Giọng của Kha Tử Thích mang theo đau đớn, trong đôi mắt anh lóe lên ánh sáng, giống như ngôi sao cô đơn trên trời, tỏa ra ánh sáng đáng thương chiếu sáng một vùng trời ảm đạm, mịt mờ trong buổi tối không trăng
Thiên Nhã ôm lấy anh, nói: “Anh đừng tự trách mình nữa, được không? Đều đã qua rồi, đã qua rồi...” Nhìn thấy Kha Tử Thích như vậy, lòng cô trở nên rối bời, cô thật sự không biết cách an ủi người khác, cô nên khuyên anh như thế nào đây?
“Có lẽ anh đã bị trừng phạt, cả đời này cũng không có được người anh yêu, anh cam chịu sự trừng phạt này.” Anh chậm rãi nói.
Cảm giác áy náy vô tận dâng lên trong lòng Thiên Nhã, cô biết, người anh yêu chính là mình, còn cô ư? Trái tim của cô không thuộc về anh, cô không thể không thừa nhận điều này.
“Em xin lỗi, Tử Thích.” Vẻ mặt cô đầy áy náy
Kha Tử Thích nhìn cô, nhận ra mình quá sơ ý, ảnh hưởng tới Thiên Nhã, anh cũng biết cô cảm thấy áy náy với anh, điều chỉnh xong cảm xúc của bản thân, anh khẽ nở nụ cười
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Cô ngốc, có liên quan gì đến em đâu? Với em, anh cam tâm tình nguyện, anh còn phải cảm ơn trời xanh đã giúp anh gặp em, khiến anh cuối cùng đã hiểu được cảm giác khi yêu một người là như thế nào.” Thiên Nhã là người con gái đầu tiên anh thích và cũng là duy nhất.
Đôi mắt Thiên Nhã ươn ướt, cô bỗng muốn khóc
“Không, người nên cảm ơn trời xanh là em mới đúng, nếu không gặp được anh, không biết em và La Tiểu Bảo sẽ vượt qua những tháng năm kia như thế nào nữa.” Thế nhưng rốt cuộc cô vẫn không có cách nào yêu một người đàn ông tốt như anh
Không phải là không muốn yêu, mà là, bởi vì có sự tồn tại của người đó
“Em cần gì cứ phải nhớ kỹ những chuyện kia.” Kha Tử Thích hiểu rõ tâm ý của cô, ánh mắt của anh có chút u ám
“Vậy nên, chúng ta phải sống thật tốt, quên đi quá khứ, hướng về tương lai, được không? Chúng ta ngoéo tay.” Thiên Nhã duỗi ngón út, nói
Cuối cùng Kha Tử Thích cũng nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, anh duỗi ngón út, ngoéo tay với cô: “Được, anh nghe em.”
Thế nhưng hiển nhiên Lạc Thần Dương không có ý định để Kha Tử Thích quên đi quá khứ, hướng về tương lai
“Người đẹp, giúp tôi pha một ly cà phê nhé?” Trong Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Dương dựa người lên mép bàn làm việc của Thiên Nhã, khoanh tay nói một cách trêu chọc
Thiên Nhã nhìn vị Phó Chủ tịch giống y như ma quỷ này, quả thực khiến cô đau đầu, vốn dĩ cô nên ghét anh ta, nhưng, nhớ tới chuyện cũ của Kha Tử Thích, cô biết thật ra Lạc Thần Dương này cũng là người tình cảm, có lẽ ẩn dưới vẻ ngoài tùy tiện lại bốc đồng của anh ta, là một trái tim đã từng chịu tổn thương sâu sắc
“Ừm, xin ngài chờ một chút.” Thiên Nhã ngoan ngoãn đáp
“Cậu không biết cô ấy là trợ lý riêng của tôi sao.” Một câu nói tuyên bố chủ quyền đầy ngang ngược, giọng điệu lạnh lẽo đến nỗi khiến người khác hận không thể chỉnh điều hòa lên mức cao nhất, đáng tiếc điều hòa trong phòng đã chỉnh đến mức cao nhất từ trước đó rồi
Hơn chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lạc Thần Hi, Thiên Nhã nhìn thấy anh trở về lập tức cúi đầu, cô cảm thấy không ổn, tối qua anh đập ly rồi đi thẳng, chắc hôm nay cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô đâu
“Cô, vào đây.” Anh đứng trước cửa văn phòng Chủ tịch, ra hiệu với Thiên Nhã, trông khí thể đã biết không phải chuyện tốt lành gì, sau đó mở cửa lớn ra đút tay vào túi quần, đi vào trong.
Lạc Thần Dương khoanh tay, mang dáng vẻ chuẩn bị xem kịch hay
Cứu tôi! Cứu tôi! Thiên Nhã ra hiệu bằng ánh mắt với Lạc Thần Dương, nhưng dường như hành động này rất dư thừa, tên này căn bản chính là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, nếu không phải anh ta gây rắc rối, cô cũng sẽ không..
Trong văn phòng, Lạc Thần Hi ném bản hợp đồng bất bình đẳng kia ra trước mặt cô
“Cô tự mà xem, rốt cuộc hôm qua mình đã mắc phải những lỗi sai không nên phạm nào.” Tư thế của anh giống như một vị vua đang hỏi tội, vẻ mặt u ám
Thiên Nhã nuốt nước miếng, cô có ư? Cô có phạm lỗi sao? Rõ ràng cô không sai, nhưng vì sao ngay cả chính cô cũng thấy như bản thân đã phạm lỗi
“Cô có gì muốn giải thích không?” Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, hỏi
Chưa phán liền định tội, việc này thật sự quá bất công rồi chăng? “Mất đầu cũng phải biết tại sao bị chém, Chủ tịch, anh đừng đổ oan cho tôi.” Thiên Nhã nghĩ đi nghĩ lại, cô có lỗi gì đâu? Cô không thể để anh ta ức hiếp như vậy được, tình cờ làm gì cũng thấy như bản thân có lỗi với anh ta, ***, đây là kiểu suy nghĩ gì vậy!?
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Cô còn mạnh miệng đúng không?” Ánh nhìn chằm chằm và lấn lướt của anh toát ra hơi lạnh u ám, dọa Thiên Nhã phải lùi về sau một bước.
“Anh..
anh đừng làm bậy!” Có việc gì từ từ nói! Đúng lúc này, Lạc Thần Dương lại “gõ cửa” tiến vào
“Ai cho phép cậu vào đây?” Lạc Thần Hi lạnh lùng quét mắt nhìn Lạc Thần Dương, giọng điệu rất đáng sợ
Lạc Thần Dương đoán chừng cũng bị dọa, khoanh tay đặt mông ngồi đối diện anh, nói với dáng vẻ ung dung: “Đương nhiên em phải vào đây để xem thử, anh thân yêu của em thẩm vấn đến đâu rồi.” Lạc Thần Hi cũng khoanh tay: “Không phải nhanh như thế thì cậu đã chán ở lại bên này, nên muốn bị đuổi ra khỏi cửa chứ?” Hiện tại không phải lúc để nói đùa
Có trời mới biết tối hôm qua, sau khi anh đập ly rồi bỏ về đã cảm thấy phiền muộn đến mức nào, vậy mà người phụ nữ đáng chết này còn thờ ơ như vậy, thậm chí cũng không thèm chủ động gọi điện nhận sai với anh, đúng là tạo phản.
Lạc Thần Dương nhanh mắt nhìn thấy bản hợp đồng trên mặt bàn, vươn tay cầm lấy
Thiên Nhã ở bên cạnh bị dọa đến tái mặt, lập tức tiến lên muốn giành lại
Lạc Thần Dương chợt nẻ người, Thiên Nhã liền vồ hụt.
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn anh ta, mang ý cảnh cáo.
Lạc Thần Dương thấy phản ứng của hai người, đoán được sự quan trọng của tờ giấy này nên ra sức trốn tránh hành động giành giật của Thiên Nhã
“Ha ha, lẽ nào đây là loại khế ước bán thân gì đó sao? Để anh xem chút đi, hẹp hòi như thể là không được đâu.” Thiên Nhã đỏ mặt nóng tại, cái này quả thật không khác gì khế ước bán thân..
Bị anh ta nhìn thấy thì chết chắc rồi
“Nếu cậu không muốn cút khỏi đây hôm nay, thì để nó xuống.” Anh không phải loại người dễ chọc, ánh mắt lộ ra uy nghiêm không thể cự tuyệt
Lạc Thần Dương thấy thế liền thả hợp đồng về chỗ cũ, mất hứng nói: “Được thôi, anh nói chữ cút này, khiến em bị tổn thương sâu sắc, hay là thế này, Thiên Nhã, em ra đây giải thích anh nghe nội dung của bản hợp đồng thú vị này nhé?”
Anh ta nháy mắt ra hiệu, sau đó nắm tay Thiên Nhã, kéo mạnh cô ra ngoài.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook