Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 350: Quãng thời gian hạnh phúc
“Mami, đây là đồ gia đình đó.
“Đây mới3 là cái làm người khác chú ý đến.
Chúng ta là người một nhà thật mà.” Lạc Lăng nói.
Thấy hai bảo bối nhỏ trông mong như vậy, La Thiên Nhã không thể làm gì khác ngoài việc theo chân bọn họ vào phòng nghỉ của công viên hải 1dương để thay đồ.
À, còn có cả màn hóa trang của con và mami nữa.
Đảm bảo những người đó không thể nhận ra mami.” La Thiên Nhã nhận bản thân trong gương.
Tạo hình này dù khôi hài nhưng không làm mất đi vẻ đáng yêu.
vậy.
Cậu dùng bút sáp màu vẽ lông mày, dáng vẻ đáng yêu lại được nâng cao lên một bậc.
Đúng lúc đó, Lạc Thần Hi và Lạc Lăng đi ra từ phòng nghỉ bên cạnh.
Cô cười nghiêng ngả, chỉ vào Lạc Thần Hi mà hỏi Lạc Lăng: “Lăng Lăng, con đừng nói với mami đây là con hóa trang cho cha con nhé.” Liếc nhìn “khuôn mặt rỗ” của Lạc Thần Hi, Lạc Lăng đắc ý: “Mami thấy thế nào? Có hài lòng không ạ?” “Vậy con thì sao?” Thấy trên mặt Lạc Lăng có mấy nốt ruồi” bỗng nhiên mọc ra, La Thiên Nhã thấy rất tức cười rất buồn cười.
Lạc Lăng bĩu môi, nói với vẻ không phục: “Này là cha vẽ cho con.
Lạc Thần Hi vừa bực vừa buồn cười, nói: “Nhóc con, con về người cha anh tuấn phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong của mình thành người mặt rỗ, cha đáp lễ con như vậy là khách sáo rồi.” Lạc Lăng liếc nhìn anh: “Cha, đây là con muốn tốt cho cha thôi.
“Đỏm dáng!” Ba mẹ con đồng thanh nói.
Hạnh phúc dần lan tỏa trong tim anh.
Tạo hình đặc biệt của bọn họ đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bọn họ tận tình vui đùa ở công viên hải dương, mặc cho có không ít người xì xào bàn tán.
Màn đêm buông xuống, một ngày bất tri bất giác trôi qua.
La Thiên Nhã không ngờ mình vẫn có thể có được khoảng thời gian hạnh phúc như vậy.
Cô rất sợ khi tỉnh giấc, giấc mơ sẽ biến mất.
Cả bốn người trong một gia đình dường như đang ôm tâm sự của riêng mình nhưng không ai nói ra khỏi miệng.
Trên đường về.
Lạc Thần Hi lái xe, La Thiên Nhã ngồi bên cạnh ghế lái, thỉnh thoảng lại quay đầu xuống nhìn hai bảo bối nhỏ.
La Thiên Nhã quay mặt sang chỗ khác: “Em có nói là sẽ gọi điện cho anh sao?” “Vì vậy em thay luôn cả số điện thoại?” La Thiên Nhã đáp: “Đúng thế.
Lát nữa anh sẽ bảo cô ấy để trồng cho anh một phòng dành cho khách, à không, anh ở phòng em là được.” “Anh!” La Thiên Nhã bị lời của anh chọc tức.
“Không đưa thật à?” “Em không muốn cãi nhau với anh, cẩn thận đánh thức hai bảo bối nhỏ.” Là Thiên Nhã nhắc nhở anh.
Có điều, anh không ngại đánh thức chúng để đòi số điện thoại của em đâu.” “Lạc Thần Hi, anh là cái đồ không thể nói lý.“.
Em vô duyên vô cớ bỏ nhà ra đi đấy.
“Nếu không phải là cái gì? Nói nghe xem nào.” “Không có gì.
Anh bá đạo lại ngang ngược vô lý, em học thói xấu của anh đấy.
“Khua môi múa mép phải trả giá rất lớn.
Hôm đấy em trốn không thoát đâu.” Lạc Thần Hi vừa nói vừa chớp mắt nhìn cô đầy mập mờ.
La Thiên Nhã nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, cảm thấy anh hôm nay quá dễ thương lượng, không hề giống tính cách của mình tí nào.
Anh đang muốn làm gì? Kế sách dụ dỗ à? “Đừng nhìn anh như thế.
La Thiên Nhã kinh ngạc nhìn anh.
Nếu anh thật sự có thể biết được suy nghĩ của cô thì rất nguy hiểm.
“Anh đưa em vào nhé?”
Hai bảo bối nhỏ còn ở đây, anh mau đưa chúng về nhà ngủ đi.” Lạc Thần Hi liếc nhìn hai bảo bối nhỏ ngủ say ở phía sau, ánh mắt toát lên sự yêu thương.
Bé cưng, mami có lỗi với các con.
“Ngủ ngon.” Lạc Thần Hi thấy cô nhìn hai bảo bối nhỏ lưu luyến không rời, dịu dàng nói.
Biết bao lời muốn nói mà cô chẳng thể nói ra trước mặt anh.
Đây là sự lựa chọn tốt nhất.
“Thiên Nhã, cậu về rồi hả? Hôm nay đi chơi cùng hai bảo bối nhỏ có vui không?” La Thiên Nhã vừa mới đóng cửa lại, Đồ Hoa Kỳ đang ngả lưng trên ghế sofa, cười đểu.
Chuyện ngày hôm nay tớ nào có biết trước.
Tớ còn tưởng tối nay cậu sẽ không về đây nữa cơ.” La Thiên Nhã ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tớ không về thì đi đâu, chẳng lẽ tớ ngủ ngoài đường?” Đồ Hoa Kỳ cười cực kỳ mờ ám: “Yên tâm đi, mấy người đàn ông của cậu không nỡ để cậu ngủ ngoài đường đâu.” La Thiên Nhã vừa bực vừa buồn cười: “Cậu nói vớ vẩn cái gì thế? Mấy người đàn ông của tớ? Đừng nói lung tung nữa, tớ mệt quá, muốn tắm nước lạnh rồi đi nghỉ ngơi.” “Đi đi, mơ đẹp nhé.” “Đúng rồi.
La Thiên Nhã cười nói: “Cậu cũng nhiều việc mà.
Cậu xem, bây giờ tớ nghe lời của cậu rồi, không phải đang càng ngày càng tốt lên sao?” “Cậu đừng tưởng tớ vĩ đại như thế.
Tớ không cố ý dành nhiều thời gian ở bên cậu đâu nhưng Hàn Vũ Triết giờ là Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Lạc Thần, nhiều việc cần làm lắm.
Tớ bây giờ muốn gặp anh ấy cũng không được.” Đồ
Hoa Kỳ gắng sức mở miệng nói.
“Hoa Kỳ, cậu không thích để anh ấy tới làm ở Tập đoàn Lạc Thần, đúng không?” La Thiên Nhã hiểu rất rõ tâm tư của Đồ Hoa Kỳ.
Đồ Hoa Kỳ than thở: “Không phải tớ không thích mà là hơi lo lắng.
Lạc Thần Hi tán thưởng anh ấy, nguyện ý làm Bá Nhạc khai quật tài năng của anh ấy, đó là sự ủng hộ lớn nhất trong cuộc đời.
Hơn nữa, tình hình lúc đó cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng cậu biết đấy, Tập đoàn Lạc Thần không đơn giản.
Hiện tại, Lạc Dương Hiện đang là cấp trên của anh ấy, tớ lo là...” “Hoa Kỳ, tớ hiểu mà.
Lạc Thần Hi không nên mời Vũ Triết vào đấy.”
Bình luận facebook