• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá (171 Viewers)

  • Chương 357: Sẽ không thờ ơ đứng ngoài

1585578036930.png
Bác ấy chỉ có mỗi một người con trai là anh họ thôi.” “Nghe nói Kha thị xảy ra vấn đề: Chuyện này là thật sao? Giờ tình hình thế nào?” Ka3ren thở dài: “Đúng là thế nhưng tình hình cụ thể ra sao tớ không biết.
Cha và anh họ không đề cập chuyện này với tớ.


Sắc mặt Triệu Thu Vận không tốt lắm.


“Tử Thích, bác gái làm sao thế?” La T1hiên Nhã đi vào hỏi Kha Tử Thích.


Cô ngồi xuống trước giường bệnh anh, cụp mắt, nói: “Tử Thích, em hi vọng anh không vì em mà chống đối bác trai lẫn bác gái.


Bởi vì những gì mẹ anh vừa nói làm anh rất tức giận.


“Thiên Nhã, nếu mẹ anh có nói lời khó nghe với em thì anh thay mặt bà ấy xin lỗi.


Em không trách bà ấy, cái em trách là trách bản thân mình.


Đừng nói là giải đoán ý người, ngay cả về sau cũng chăng phát hiện ra.


Em đã nợ anh đủ nhiều rồi.” “Đừng nói thế nữa có được không? Em không nợ anh, thật đấy.


Anh biết mà, đời này em không cách nào có thể trả cho anh.” “Anh không cần em báo đáp, chỉ cần em sống tốt là được, hiểu không?” “Chậc, khung cảnh tình chàng ý thiếp này đẹp thật đấy, muốn bao nhiêu thế mỹ(*) thì có bấy nhiêu thế mỹ.


Nghe thấy giọng nói châm chọc của người nào đó, La Thiên Nhã liếc mắt nhìn: “Anh bám dai như đỉa ấy.” Vừa nói chuyện cô vừa rút tay của mình ra khỏi tay Kha Tử Thích.


Đây không phải là hành vi giấu đầu lòi đuôi sao? Thấy trong mắt Kha Tử Thích hiện lên sự mất mát, thất vọng, La Thiên Nhã tự cảm thấy hành động này của mình như đang chột dạ.


La Thiên Nhã cố tình không để ý tới anh, nói với Kha Tử Thích: “Tử Thích, anh có muốn uống nước không? Em rót cho nhé.” “Ừm, uống một ít thôi.


Nhận lấy cốc nước từ tay La Thiên Nhã, anh rũ mắt uống vài ngụm.


Anh dùng một tay kéo La Thiên Nhã qua, miết nhẹ ngón tay trên môi cô: “Còn đau không?” Đau đớn trên môi làm La Thiên Nhã nhíu mày: “Anh làm gì thế?” Rồi khi thấy môi anh bị rách, cô mới đỏ mặt nhớ ra nụ hôn kịch liệt hôm nay.


“Đi ra.” Cô thoát khỏi tay anh, đứng quay lưng lại, nhìn Kha Tử Thích uống hết cốc nước.


“Tử Thích, để em dìu anh.” La Thiên Nhã cẩn thận đưa tay ra đỡ.


Giờ anh chỉ có thể đi khom người, hơn nữa phải có người đỡ.


Động tác này quá thân mật, huống hồ Tử Thích còn muốn đi vào nhà vệ sinh.


Em nhìn cả người em đi, có thể đỡ được anh ta sao? Đừng để vết thương cũ của người ta chưa tốt đã thêm vết thương mới.” La Thiên Nhã tức: “Đâu có giống lời anh nói! Anh thế này là đang mắng chửi người ta thẳng mặt.” Cô chống nạnh, nhìn rất giống một người phụ nữ chanh chua.


Tên tà ác này, anh muốn đi đâu? “Người phụ nữ tà ác này, em muốn đi đâu?” Lạc Thần Hi đắc ý hỏi ngược lại.


Cô che miệng cười, nói: “Ừm, nếu Chủ tịch Lạc đã nhiệt tình như thế thì em để anh làm vậy.” Sự đắc ý dần rạn nứt.


Kha Tử Thích khách sáo nói: “Tôi phiền Chủ tịch Lạc làm cả chuyện này đúng là quá thất lễ rồi.” Lạc Thần Hi sầm mặt, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đi thôi.” Nhìn dáng vẻ Lạc Thần Hi, La Thiên Nhã đứng phía sau không nhịn được phì cười.


“Sao vậy? Lớn tới từng này rồi Chủ tịch Lạc của chúng ta mới làm một việc ý nghĩa, sao anh lại bày ra dáng vẻ như bị người khác trả đũa thế? Em tưởng anh rất vui lòng chứ.” Ngồi lên xe, La Thiên Nhã châm chọc Lạc Thần H.


“Em có tin anh ném em xuống xe luôn không?” Giờ tâm trạng của Lạc Thần Hi rất khó chịu.


Nhắm vào chỗ nào cũng thấy đây là một sự sỉ nhục đối với anh.


“Thế anh ném em ra khỏi xe đi.


Anh thô bạo với cô quen rồi, giờ có ném cô ra khỏi xe thật thì cô cũng chẳng thấy bất ngờ.


Đừng tưởng có chút địa vị trong lòng anh mà muốn làm gì thì làm.” Lạc Thần Hi gằn từng chữ qua kẽ răng, cảnh cáo cô.


Anh rất tức giận, cô có thể tưởng tượng được.


Có điều, giờ năng lực nhẫn nại của anh càng lúc càng lớn.


Rốt cuộc cực hạn của anh là ở đâu? Nói thử cho em biết đi, em trực tiếp đi tới đó là được.” Người bên cạnh không nói lời nào, im lặng lái xe, nhưng La Thiên Nhã cảm nhận được anh đang bùng phát lửa giận.


Mục đích của cô là để anh từ nay về sau không dây dưa với mình nữa.


“Anh chưa hiểu à? Ý của em là, anh không muốn em làm chuyện gì nhất thì hãy nói cho em biết, em lập tức đi làm.” “A...” Lạc Thần Hi thắng gấp một cái làm La Thiên Nhã giật mình.


Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.


“Nói cho anh biết đi, ông già đã nói gì với em? Rốt cuộc ông ta đã làm gì với em?” Anh hỏi.


Cô không ngờ anh lại đột ngột hỏi như thế.


chẳng lẽ anh tra ra được gì đó rồi? Thấy cô hốt hoảng, Lạc Thần Hi càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.


Chính em còn không tin thì sao thuyết phục người khác tin được?”


Quả nhiên anh là con giun đũa trong bụng cô.

Lạc Thần Hi, anh là giun đũa sao? Cô ảo não vì vấn đề này.

Chẳng lẽ cô là người dễ dàng để người khác nhìn thấu tâm sự? “Em càng vội vàng muốn anh rời khỏi em, tuyệt vọng về em thì càng thể hiện rằng chuyện này có ẩn tình khác.

Em muốn đẩy anh ra xa, xin lỗi anh không làm được.

Lạc Thần Hi anh là ai? Em nói anh đi ra thì anh phải đi ra sao? Nếu ban đầu anh đã lựa chọn em thì không có lệnh, em không được phép rời khỏi thế giới của anh.” Anh bá đạo tuyên bố.

“Đây là do anh muốn chiếm làm của riêng đúng không? Đây không phải yêu, đúng không?” La Thiên Nhã suy nghĩ tới lời anh vừa nói.

Thì ra, Lạc Thần Hi liều mạng muốn cô trở về bên cạnh anh là vì anh đã chọn cô, còn cô thì không thể rời đi khi chưa được sự đồng ý của anh?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom