• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (3 Viewers)

  • Chương 3~4

Chương 3

Chuyển ngữ: Hồg Hồng@kites

Theo lời Hoắc Minh San vừa nói thì cô dường như có thù oán rất sâu nặng với Hoắc gia, đến mức tự tìm cái chết. Hạ An An cô mà lại muốn tìm cái chết? Nếu thật vậy thì không biết từ sau những biến cố xảy ra mười năm trước cô đã chết bao nhiêu lần.

“Minh … Minh San, cậu …”

Hoắc Minh San bấy giờ mới cảm thấy có chút khác lạ, cô chậm rãi ngước lên thì thấy Hạ An An lúc này đang dùng vẻ mặt hết sức kinh ngạc nhìn mình, như thể lời cô vừa kể là chuyện lạ ở Ả Rập vậy.

Biểu cảm này thật kì lạ quá mức! Nếu là Hạ An An bình thường thì chắc chắn đã hoặc đuổi cô ra ngoài, hoặc ôm mặt gào khóc. Nhưng mà, vẻ mặt ngớ ra của người đang trước mặt cô là thế nào đây?

“An An?” Hoắc Minh San ôm thắc mắc trong lòng, lên tiếng gọi.

Hạ An An lúc này vẫn đang ngơ ngác, trả lời: “Hả?”

Cô vốn nghĩ có thể làm sáng tỏ mọi chuyện sau khi gặp Hoắc Minh San. Thật không ngờ, ngược lại, những gì Hoắc Minh San nói chỉ khiến cô thêm rối rắm.

Không đúng, đợi chút đã!

Hoắc Minh San vừa nói cậu ta cho cô mượn phòng của anh trai để luyện tập khiêu vũ.

Cô nhớ rõ năm đó, trước cuộc thi mấy tháng, Hoắc Minh San đúng là từng nói như vậy. Cô ấy nói anh trai ra nước ngoài công tác đến vài tháng, phòng anh lại to, có thể giúp cô tập trung luyện tập.

Có điều, cô vẫn nhớ, lúc ấy cô đã cự tuyệt rồi. Sao theo lời của Hoắc Minh San thì lại thành đồng ý?

Hoắc Minh San là người rất nghiêm túc, nhất định sẽ không đùa giỡn như vậy với cô. Hơn nữa, bộ dạng khóc bù lu bù loa của cô ấy cũng không giống giả vờ. Nói cách khác, những lời ban nãy tuyệt đối không linh tinh.

Nếu vậy thì chính là cô đã chấp nhận ý tốt của cô ấy, tới phòng anh trai luyện tập. Nhưng Hoắc Minh Hiên vốn dĩ phải đi vài tháng lại đột nhiên trở về, còn bị cô gái nào đó tên Lạc Mỹ Châu chuốc thuốc.

Mà thuốc này … chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

Nói cách khác, Hoắc Minh Hiên bị chuốc thuốc nên mới làm chuyện xấu với cô. Sau đó, cô mang thai, không thể tiếp tục tham gia cuộc thi. Kế đến thì gả cho nhà Hoắc Minh Hiên, còn sinh ra bạn nhỏ Thiên Dục. Chính vì phải bỏ lỡ mất cơ hội tham gia thi đấu nên cô buồn bực không vui, căm hận mọi người trong Hoắc gia. Cuối cùng thì dẫn đến, nhảy lầu tự sát ?

Có điều, chỉ mình cô biết rõ, nếu cô từ chối ý tốt của Hoắc Minh San rồi tham gia cuộc thi thì khi giành được vinh dự cao nhất sẽ gặp tai nạn xe. Sau đó, phải sống cuộc đời thê thảm với cơ thể mập mạp.

Chẳng lẽ đây là cuộc đời khác của cô mà bước ngoặt chính là khoảnh khắc cô đồng ý hay từ chối đề nghị của Hoắc Minh San?

Nếu cô đồng ý đến phòng của anh trai Hoắc Minh San, thì sự việc sẽ diễn ra như lời cô ấy kể. Còn nếu cô từ chối, thì sự việc sẽ diễn ra theo những gì cô đã trải qua …

Nghĩa là, chỉ cần quyết định của cô thay đổi thì sẽ tạo nên hai cuộc đời hoàn toàn không giống nhau?

Mà bây giờ, linh hồn của cuộc đời khác đã chuyển dời đến thân người kia?

Hoắc Minh San mới nhắc đến chuyện cô nhảy lầu tự sát, vậy rất có khả năng “Hạ An An” đời này đã chết, nên mới khiến linh hồn cuộc đời khác là cô có cơ hội nhập vào?

Mặc dù giải thích như vậy có chút phi lý, nhưng cũng chẳng còn cách khoa học nào hơn để lý giải được lúc này chuyện gì đang xảy ra.

Nếu bây giờ cô cảm thấy ưng ý với hoàn cảnh này thì có được hay không?

Cô có nên đem chuyện kì lạ này nói với Hoắc Minh San không? Mà nếu có thì cô ấy sẽ tin sao? Liệu cô ấy có nghĩ rằng cô điên không?

Chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ vậy.

Bởi vì chính cô cũng muốn điên rồi.

Hoắc Minh San nhìn ánh mắt đờ đẫn và biểu cảm thay đổi phức tạp trên gương mặt của Hạ An An, thầm nghĩ cô dường như đã bị trúng tà, hơn nữa còn có vẻ không nhẹ.

“An An, cậu sao vậy? Cậu nói gì đi, đừng làm tớ sợ, An An! ”

Hoắc Minh Hiên đứng dưới bậc thang, thoạt nhìn như có vẻ nhàn nhã lấy cà phê, nhưng thật ra hai tai đang chăm chú lắng nghe động tĩnh trên lầu. Hoắc Minh San với anh vốn rất hiểu nhau. Nguyên nhân cô bước vào phòng mà không đóng cửa chính là do cô biết quá rõ tính tình anh trai mình. Mặc dù bình thường anh ấy luôn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra là mặt lạnh tim nóng, đặc biệt là đối với vợ mình. Lúc này, chắc chắn anh đang âm thầm quan sát tình hình trên lầu.

Nghe tiếng gọi của Hoắc Minh San, ánh mắt Hoắc Minh Hiên liền căng thẳng, vội vàng bước lên lầu.

“Thế nào rồi? ” Vào phòng, anh lên tiếng bằng giọng nói hoàn toàn không đoán được cảm xúc, lãnh đạm như thể chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Hạ An An vừa nghe thấy giọng nói Hoắc Minh Hiên, suy nghĩ phức tạp trong đầu liền ngừng lại. Phục hồi tinh thần, cô đưa mắt về phía anh.

Cao lớn đẹp trai, ngoại hình của anh có thể nói là không chê vào đâu được. Dù không rõ Hoắc Minh Hiên của đời này có thành công như cô đã biết hay không, nhưng qua cách ăn mặc và nói chuyện, có thể đoán được sự nghiệp của anh hẳn cũng không tầm thường.

Người như vậy lại là chồng mình …

Dù đối với Hạ An An siêu mập mạp thì người chồng tốt như vậy chẳng khác nào món quà từ trên trời rớt xuống, nhưng lúc này cô thật sự có chút …không thể chấp nhận.

Chủ yếu là vì, anh thật sự quá ưu tú. Dù cô không béo đến thê thảm, hơn nữa còn có thể nói là xinh xắn, nhưng nếu cô với Hoắc Minh Hiên đứng gần nhau thì vẫn còn có chỗ không xứng đôi.

Trong khi Hạ An An đang mãi suy nghĩ, hai anh em họ Hoắc đang lo lắng nhìn chằm chằm cô. Đưa suy nghĩ trở về thực tại, Hạ An An hít sâu một hơi, cố kiềm chế sự run rẩy, nói: “Tôi … tôi không sao.”

Hoắc Minh San bây giờ mới thở phào một hơi, Hoắc Minh Hiên cũng dời ánh mắt, lên tiếng: “Nếu không sao thì nhanh thay đồ, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Dứt lời, anh liền đi xuống lầu. Thấy vậy, Hoắc Minh San kéo tay cô: “Đi thôi An An, dù bác sĩ nói cậu đã khỏe nhưng tốt nhất vẫn cứ nên kiểm tra lại xem sao.”

Hạ An An gật đầu cứng ngắc rồi cùng Hoắc Minh San xuống lầu. Vì có việc bận nên không thể cùng đến bệnh viện, Hoắc Minh San phải về trước, không quên an ủi cô: “Vài ngày nữa chúng ta cùng đi chơi nhé. Ngày nào cậu cũng ở nhà như thế thì buồn chết.”

Hạ An An gật đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng và có chút áy náy của Minh San, lên tiếng gọi : “Minh San!”

Hoắc Minh San quay đầu lại, thấy Hạ An An đang nở nụ cười: “Chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi nữa. Tớ với cậu vẫn là bạn tốt.”

Ở cuộc đời kia, sau khi cô trở nên vô cùng mập mạp, tất cả bạn bè đều lần lượt rời bỏ cô, duy chỉ Hoắc Minh San vẫn ở lại bên cạnh cô. Mặc kệ đời này họ có mâu thuẫn gì, nhưng đối với tình nghĩa mà Hoắc Minh San đã dành cho mình, cô cũng biết ơn cô ấy rất nhiều.

Những lời Hạ An An vừa nói khiến Hoắc Minh San kinh ngạc không thôi. Hơn nữa, đã rất lâu rồi cô không thấy nụ cười đó của An An. Không kiềm được xúc động, cô bước đến ôm An An thật chặt.

“An An, chúng ta không chỉ là bạn tốt, mà còn là người một nhà. Người một nhà sẽ không thù hận nhau.”

Mấy chữ “người một nhà” khiến Hạ An An có chút không tự nhiên, nhưng vẫn vui vẻ gật gật đầu.

Hoắc Minh San ôm xong, vỗ vỗ bả vai An An, nói: “Được rồi, cậu mau đi bệnh viện đi.”

Mãi đến lúc Hoắc Minh San lên xe rời đi, Hạ An An mới thu ánh mắt lại.

Bây giờ cô mới phát hiện Hoắc Minh Hiên đang kín đáo quan sát mình. Không hiểu vì sao, bị anh nhìn như vậy, cô có chút chột dạ, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Không … Không phải anh nói muốn đến bệnh viện sao?”

Hoắc Minh Hiên không dời ánh mắt, vẫn dùng giọng nói lãnh đạm lên tiếng: “Em ở đây đợi, tôi đi lấy xe.”

Sau khi ngồi trên xe, Hạ An An lại càng mất tự nhiên.

Mọi lần đều có người khác nên cô không cần phải một người đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Hoắc Minh Hiên, nhưng lúc này chỉ có cô và anh, xe lại chật hẹp, anh ngồi đó khiến cô cảm thấy như toàn bộ không khí đều bị anh hút đi.

Đáng nói hơn là, bây giờ, anh chính là chồng của cô.

Chồng …

Cuộc sống này đúng là trái ngược hoàn toàn …

“Đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, kiểm tra xong tôi đưa em đi ăn.” Giọng nói ồm ồm của anh đột nhiên vang lên.

Hạ An An cứng ngắc gật đầu, thấy anh không nói gì nữa, cô liền nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật sự, trong lòng cô vẫn còn rất đỗi hỗn loạn, vẫn chưa thể tin được cuộc đời mình đã thay đổi thế này.

Sau khi Hạ An An đến bệnh viện, tất cả các mục đều kiểm tra một lần, mãi đến mười một giờ mới làm xong.

Từ phòng CT bước ra, Hạ An An đói đến mức da bụng dính da lưng. Đang ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, Hoắc Minh Hiên thấy cô liền vội vàng đứng dậy đưa cái gì đó cho cô: “Em ăn cái này lót dạ đi.”

“Là anh mua sao?”

Hoắc Minh Hiên cầm bọc bánh trên tay, vẻ mặt lạnh lùng trả lời: “Ừ.”

Hạ An An nhận lấy: “Cám ơn anh.”

“Không có gì.” Anh vẫn đáp bằng giọng điệu ban nãy.

Mặc dù người đàn ông này luôn thể hiện vẻ lạnh lùng đến dọa người, nhưng thật ra lại rất chu đáo, còn chú ý mua đồ ăn cho cô nữa.

“Em lên xe trước chờ tôi, tôi đi lấy kết quả giúp em.” Hoắc Minh Hiên đưa chìa khóa xe cho cô, thái độ cực kì tự nhiên, như thể đã quen như vậy từ lâu.

Sau khi Hạ An An xấu hổ cầm lấy, anh không nói gì mà xoay người đi thẳng đến phòng bác sĩ.

Hạ An An lên xe không lâu thì Hoắc Minh Hiên đã tới, trong tay là một xấp tư liệu dày cộm. Anh bước lên xe, đặt xấp tư liệu trên ghế sau. Hạ An An bất an nhìn anh, hỏi: “Thế nào rồi? Thầy thuốc nói sao? Không có vấn đề gì phải không anh?”

“Vết thương trên đầu không có gì đáng ngại, nhưng gan và phổi thì có vấn đề nho nhỏ.”

Hạ An An nghe thấy liền sợ hãi: “Cái… Vấn đề gì cơ?”

Hoắc Minh Hiên khởi động máy, vừa thành thạo quay xe vừa trả lời: “Không có gì nguy hiểm, do em hút thuốc, uống rượu thời gian dài nên tích thành bệnh. Bệnh này không thể vội vàng, phải chậm rãi điều trị. Chỉ cần em bỏ rượu và thuốc sẽ rất mau khỏe lại thôi.”

“Hút thuốc, uống rượu thời gian dài? Em sao?”

Hoắc Minh Hiên nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Biết mình lỡ lời, Hạ An An giật mình nuốt nước bọt, quay đầu sang chỗ khác.

Cô thật không ngờ đời này mình lại chán nản như vậy, đến nỗi hút thuốc, uống rượu thời gian dài? Thầm suy nghĩ trong đầu, liên hệ đến những điều Hoắc Minh San nói buổi sáng, cái gì mà cô đừng tự nhốt mình ở nhà. Có lẽ do mang thai ngoài ý muốn, còn bị mất cơ hội tham gia thi đấu, cô quá sốc nên không gượng dậy nổi, chỉ biết mượn rượu giải sầu, ngay cả đi làm cũng không thèm.

Đột nhiên nghĩ lại đời trước khi cô nỗ lực tham gia thi đấu, giành được giải nhất, được mọi người tung hô là thiên tài khiêu vũ. Lúc đang ở đỉnh vinh quang, đột ngột bị tai nạn rồi mất tất cả, cuối cùng lại xuyên qua cuộc đời này.

Cô không biết nếu bản thân mình là con người ở cuộc đời này thì sẽ thế nào? Thật ra An An đời này nghĩ vậy cũng không sai, phải trải qua cuộc đời trước cô mới biết được, vinh quang, vinh dự gì đó, tất thảy chỉ là phù du. Lại nghĩ về cơ thể béo mập thê thảm của mình, cô chợt cảm thấy cuộc đời này thật sự hạnh phúc hơn nhiều lắm.

“Sau này sẽ không hút thuốc, cũng không uống rượu nữa.” Có lẽ do tức giận với bản thân ở đời này, cô mạnh mẽ lên tiếng.

Nhưng vừa nói ra cô liền thấy hối hận. Lúc này trên xe chỉ có mỗi cô và anh, nên lời này chẳng khác nào đang cố tình nói cho anh nghe. Hơn nữa, giọng nói thánh thót của cô còn khiến người nghe cảm thấy có chút nhõng nhẽo.

Hạ An An xấu hổ, nếu Hoắc Minh Hiên không thèm để ý lời này thì cô đúng là quá mất mặt rồi.

“Ừ, tốt.”

Không biết có phải do cô ảo giác hay không, hai từ này của Hoắc Minh Hiên dù rất đơn giản nhưng cô lại cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng nói ấy.

Chương 4

Nguồn: Kites

Rời khỏi bệnh viện, Hoắc Minh Hiên đưa cô đến một nhà hàng gần đó. Nhìn các món ăn trên bàn, Hạ An An tròn mắt ngạc nhiên, tất cả đều là món cô thích. Chợt nghĩ lại, ở cuộc đời này, cô vì không thể tham gia cuộc thi khiêu vũ mà oán hận Hoắc Minh Hiên, như vậy chắc chắn tình cảm vợ chồng rất không hòa hợp. Nhưng Hoắc Minh Hiên lại biết cô thích ăn món gì, có thể thấy đối với An An đời này, anh vô cùng quan tâm.

Chưa kể, điều khiến cô không hiểu nổi đó là, anh mạnh mẽ như thế, nhưng lại để cho cô suốt ngày mượn rượu giải sầu. Có nghĩa là, bình thường, anh rất dung túng cô. Vì, nếu anh thật sự muốn dùng sức mạnh thu phục thì dĩ nhiên, cô không phải là đối thủ của anh. Có khi anh vừa giơ tay thì cô đã ngất xỉu rồi cũng nên.

Tại sao anh lại không làm gì cả mà hết lần này tới lần khác dung túng cô? Bởi anh cảm thấy tội lỗi hay còn lý do khác?

“Sao em không ăn? Đã đói cả ngày rồi, em mau ăn chút đi.”

Anh cầm đôi đũa dự phòng gắp thức ăn, khi chuẩn bị đặt thức ăn vào chén cô thì anh thoáng quan sát thái độ cô một chút. Thấy cô không phản đối, anh mới đặt đồ ăn vào chén.

Nhìn hành động của anh, cô đột nhiên nhớ đến Thiên Dục. Thằng bé cũng như vậy, chỉ dám giữ một khoảng cách nhất định đứng nhìn cô. Thái độ hai cha con đều rất dè dặt.

Xem ra Hoắc Minh San nói đúng. Mấy năm nay, An An này hành hạ bản thân, hành hạ người khác cả một khoảng thời gian dài. Vậy nên, mặc dù là người thân nhất nhưng họ đối với cô không tránh khỏi dè dặt.

Nhớ lại bữa sáng nay, khi Thiên Dục không dám đến gần mà chỉ đứng cách cô một khoảng, đưa ánh mắt lo lắng nhìn mình, lòng cô đau nhói. Thật không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao đời này cô lại thù hận mù quáng đến thế.

Thằng bé là con ruột do mày sinh ra, dù thù oán có sâu đậm đến đâu, nhưng chứng kiến con trai vô tội của mình như vậy, lẽ nào không động lòng sao?

Công việc bận rộn, Hoắc Minh Hiên muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng cũng không dễ. Điện thoại của anh liên tục reo, trong vài phút đã có mấy cuộc điện thoại nhưng đều bị anh nhấn từ chối.

Anh bận rộn như vậy nhưng vẫn cố ý dành thời gian đưa cô đi khám bệnh, đưa cô đi ăn cơm. Người chồng như anh thật quá xuất sắc mà.

Nghĩ đến đây, Hạ An An thầm nhủ: sau này, cô nhất định phải sửa chữa tất cả những lỗi lầm mà An An đời này đã gây ra.

“Xin lỗi, trước kia là do em không tốt, khiến anh phải lo lắng.”

Hoắc Minh Hiên đang định tiếp điện thoại, nghe thấy lời này thì ngón tay lập tức nhấn từ chối.

Đưa ánh mắt phức tạp nhìn cô, anh thấy cô đang cúi đầu rất thấp, như hận không thể chôn mặt vào trong chén. Hành động hệt một đứa trẻ con phạm lỗi.

Môi anh thoáng cong lên, anh bưng chén che giấu niềm vui nở rộ trong ánh mắt, giả vờ uống một ngụm canh.

“Không sao, em là vợ tôi. Tất cả những gì em làm đều là trách nhiệm của tôi.”

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên đưa cô về nhà rồi mới rời đi.

Trở lại phòng, Hạ An An yên lặng nằm trên giường, trong đầu quanh quẩn câu nói vừa nãy của Hoắc Minh Hiên.

Tất cả những gì cô làm đều là trách nhiệm của anh.

Thật ra năm đó, chuyện kia không thể quy trách nhiệm lên mỗi người anh. Xét cho cùng, anh cũng là người bị hại. Thế nhưng, anh không những hy sinh hạnh phúc bản thân để cưới cô về, lại còn gánh vác hết trách nhiệm. Từ phương diện này mà nói, anh đúng là một người đàn ông quá đỗi phong độ.

Thật ra, cô vẫn rất thông cảm cho An An đời này. Năm đó, rõ ràng thấy thắng lợi trong tầm tay, cuộc sống lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy, cô ấy khó tránh khỏi bị đả kích. Vì cuộc thi khiêu vũ này mà cô ấy đã tốn không biết bao nhiêu năm tâm huyết, nhưng nay còn chưa kịp tham gia thì mọi thứ đã tan tành. Khát vọng không thành cùng cảm giác cô đơn đã khiến An An đời này lựa chọn cách hành xử cực đoan như vậy.

Mặt khác, nghĩ lại về đời mình, dù ngay lúc vinh quang nhất lại gặp những biến cố lớn, nhưng cô cũng không đau khổ mù quáng như An An này. Tuy phải đối mặt với cô đơn, bị ruồng bỏ, nhưng cô không hề tiếc nuối. Tuy trở thành vô cùng mập mạp, nhưng cô vẫn dũng cảm đối mặt chứ không lựa chọn trốn tránh hay chán nản.

Trải qua hơn mười năm sống cuộc sống mập mạp thê thảm, cô lại đột nhiên lấy lại được vóc dáng thon thả lần nữa. Đối với cô, đây đúng là chuyện vô cùng vui sướng. Chưa hết, khi tưởng rằng mình đã không còn cơ hội yêu đương hay kết hôn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cô độc cả đời thì lại đột nhiên có gia đình. Đây đúng là món quà phước lành mà ông trời ban cho cô.

Chỉ là, ông trời thật sự ban cho cô một người chồng ưu tú quá mức.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Hạ An An cảm thấy choáng váng, không biết thiếp đi từ lúc nào.

Đang cơn mơ màng, cô lờ mờ thấy bánh bao nhỏ đứng cạnh giường, đôi mắt to trong sáng chớp chớp quan sát cô. Cái miệng nhỏ của cậu bé mím lại, vươn tay muốn đụng vào vết thương trên đầu cô, nhưng khi gần chạm tới thì lại rụt rè rút về, cái đầu nhỏ cúi xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lát sau, Hạ An An dần tỉnh, chậm rãi mở mắt. Quả nhiên, Thiên Dục đang đứng trước mặt cô.

Thằng bé mặc một chiếc áo hoa màu trắng ngắn tay, lộ ra hai cánh tay tròn tròn, mềm mại như được làm từ đậu hũ non. Các ngón tay của bé đan chặt vào nhau, không biết đang cầm cái gì.

Bé đang cúi gằm chiếc đầu nhỏ xuống. Từ chỗ cô, có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng mịn ửng hồng và cái cổ trắng nõn.

Bánh bao nhỏ thật quá đáng yêu, đáng yêu đến mức cô chỉ muốn ôm lấy cắn một cái.

Hạ An An kiềm nén suy nghĩ, hít sâu một hơi, lên tiếng gọi: “Thiên Dục.” Âm thanh của cô rất nhỏ, như thể lớn tiếng một chút thôi sẽ khiến bảo bối nhỏ giật mình hoảng sợ.

Hoắc Thiên Dục nghe thấy, vội vàng ngẩng đầu. Nhìn thấy mẹ đã tỉnh, ánh mắt cậu sáng ngời, cười rạng rỡ chạy về phía cô. Nhưng mới đi vài bước, chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu bước một bước lại lùi về mấy bước. Nụ cười rạng rỡ trên mặt dần tắt, rụt rè mở đôi môi nhỏ, nói: “Mami, vết thương có còn đau không?”

Hạ An An nhìn vẻ lo lắng của cậu bé, trái tim lại đau từng hồi. Rốt cuộc đời này, cô lạnh lùng vô tình đến mức nào mà có thể khiến con trai phải dè chừng thế này, muốn tới lại không dám tới gần?

Nhiều năm như vậy, cô ta chỉ mãi đắm chìm vào sự đau khổ của bản thân, đối với con trai mình thì tỏ ra không quen không biết. Chẳng trách mà thằng bé nhìn thấy cô luôn rụt rè, ánh mắt tràn đầy hy vọng được mẹ yêu thương.

Khóe mắt của Hạ An An dần đỏ lên, cô đưa tay kéo cậu bé lại gần rồi đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu. Chân mày cậu bé giống hệt Hoắc Minh Hiên. Mày rậm, mắt to, đẹp mê người. Nhưng có điều, môi của cậu dày vừa phải, không giống đôi môi mỏng của Hoắc Minh Hiên mà rất giống cô.

Thằng bé đúng là con trai của mình, là máu thịt của mình, toàn thân đều có dấu vết của mình.

Hạ An An càng nhìn Thiên Dục càng tự nhủ, mặc kệ thái độ trước đây của cô ta thế nào, thì sau này cô nhất định sẽ yêu thương, chăm sóc con thật tốt.

Hoắc Thiên Dục dĩ nhiên không ngờ mẹ lại chủ động đến gần, còn đưa tay xoa mặt mình nên toàn thân cứng đờ, chỉ biết tròn mắt kinh ngạc nhìn mẹ.

Lúc này, khuôn mặt của mẹ rất dịu dàng, như một đóa hoa hướng dương sáng ngời, hoàn toàn không giống vẻ lạnh băng ngày trước.

Bàn tay của mẹ thật mềm mại. Đôi bàn tay này từ nhỏ tới lớn chưa từng chạm vào mặt cậu. Thiên Dục hạnh phúc đưa sát mặt vào bàn tay mẹ, như muốn dán chặt trên lòng bàn tay đó vậy.

Dù cha nói nam tử hán không được khóc nhè, nhưng bây giờ cậu thật sự rất muốn khóc.

Hạ An An thấy đôi mắt Thiên Dục ngấn nước, trong lòng cảm thấy đau xót. Cô ngồi trên giường, một tay ôm cậu, một tay bế cậu lên đùi. Cô dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ, dịu dàng dỗ dành: “Thiên Dục ngoan, mẹ ôm con một cái được không?”

Mẹ muốn ôm mình!

Mình không nằm mơ, mẹ thật sự ôm mình.

Giây phút này, không nghĩ đến nam tử hán gì nữa, cậu bé bỗng dụi đầu vào lòng, đưa tay nhỏ ôm lấy eo cô, oa oa khóc.

“Mẹ, mẹ không ghét con sao? Mẹ chịu ôm con sao?”

Bàn tay nhỏ nắm chặt quần áo mẹ, như sợ hãi giây phút này chỉ là mơ. Trước đây, mỗi lần nằm mơ, cậu đều thấy đang được mẹ ôm chặt vào lòng. Nhưng khi mở mắt ra, tất cả đều biến mất.

Nước mắt ngân ngấn đảo quanh khóe mắt, Hạ An An khịt khịt mũi, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của thằng bé, nói: “Sao mẹ lại ghét con? Thiên Dục là bảo bối của mẹ mà.”

“Trước kia mami rất ghét con, mami còn không thèm nhìn con nữa.”

Hạ An An đột nhiên cảm thấy áy náy. Cô không tưởng tượng nổi, cô ta lại thật sự vô tình đến mức đối xử với con mình như người tàng hình.

“Sẽ không, mẹ sẽ không ghét con.”

Bây giờ, cậu bé mới chịu hé đầu ra khỏi ngực cô, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Lấy bàn tay nhỏ lau qua lau lại, cậu vừa mong chờ vừa khẩn trương hỏi: “Mami nói thật sao?”

Hạ An An cười cười, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu: “Đương nhiên, mẹ không gạt con đâu.”

Nghe thấy câu khẳng định thuyết phục của mẹ, cuối cùng trên cái miệng nhỏ mới nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cạ cạ vào mặt cô. Người thằng bé còn mang theo hương sữa ngọt ngào phảng phất nơi chóp mũi cô. Cô chợt cảm thấy trái tim đã bị bánh bao nhỏ cướp mất, thầm nghĩ phải dùng cả tính mạng này để yêu thương, bảo vệ con.

“Ngoan, chúng ta cùng xuống xem vú nấu cơm xong chưa nhé?”

Thiên Dục dán vào lòng cô gật gật đầu. Hạ An An nuông chiều, không buông tay, ôm thằng bé đi xuống lầu, không nghĩ rằng vừa bước xuống đã gặp Hoắc Minh Hiên mới tan làm trở về.

Nhìn thấy cô đang ôm Thiên Dục trong lòng, anh bất ngờ đến ngây ngẩn cả người.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom