-
Chương 71-75
Chương 71: Tống Cẩm Phồn bị bắt nạt
Tống Cẩm Phồn cảm thấy vô cùng tủi thân, không phải vì cái tát này mà vì chị họ của cô ta. Cô ta không phải kẻ ngốc nên tất nhiên biết hôm nay chị họ dẫn mình đến tham dự buổi gặp mặt này là vì cái gì?
Chính là để gán gép mình với cái tên Tiết Hưng kia, vậy mà không thèm nói trước, cũng không quan tâm xem cô ta có đồng ý hay không?
Tống Cẩm Phồn được coi như tiểu công chúa ở thành phố Nguyên Hải, có bao giờ chịu tủi nhục như này đâu? Lại còn bị tát một cái nữa.
Nhưng hiện giờ cô ta đang ở một nơi xa lạ như Đế Thành thì người quen duy nhất là chị họ Cao Tinh, vậy mà chị họ lại nhát gan không giúp mình.
Tống Cẩm Phồn một thân một mình thì có thể làm được gì chứ?
Lúc này mà cô ta tủi thân khóc lóc om sòm thì chắc chỉ nhận lại cái tát mà thôi.
Vì vậy lúc này cô ta không khóc, cũng không làm loạn lên. Nhưng cô ta sẽ không bỏ qua chuyện này. Đợi khi trở về thành phố Nguyên Hải thì cô ta sẽ nghĩ cách để đòi lại món nợ này.
Bởi cô ta không phải là người dễ bắt nạt đến vậy.
“Cẩm Phồn em cũng thật là… Tiết Hưng mời rượu thì em cứ uống thôi”.
“Em nhìn xem, em làm mọi chuyện thành ra như này rồi”.
“Nhà họ Tiết mạnh lắm đấy, chỉ đứng sau tám gia tộc thôi, chúng ta không dây vào được đâu”.
“Sao em lại không nể mặt Tiết Hưng chút thế…”.
…
Bên cạnh Tống Cẩm Phồn có một cô gái đang với vẻ mặt ủ rũ, cũng có chút oán trách, có chút phiền não. Cô ta nhỏ giọng nói với Tống Cẩm Phồn nhưng Tống Cẩm Phồn không thèm để ý.
Sau này Tống Cẩm Phồn sẽ không qua lại gì với bà chị họ này của mình nữa.
Lúc này, khi nhìn thấy đám người Diệp Mộ Cẩn đến thì Văn Bối Bối vội chạy lại nói qua về tình hình cho họ nghe.
Đám Diêu Chân và Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm. Bởi Văn Bối Bối chỉ bị mắng thôi chứ không bị đánh.
“Bối Bối! Sao vậy, có cần ra tay không?”, trong mắt Vương Đồng lộ ra sát khí, nói: “Cái miệng của Tiết Tử Mẫn thối thật, không ngờ lại dám mắng cậu?”
Chỉ cần một câu nói của Văn Bối Bối thì họ sẽ ra tay ngay.
Họ sẽ đánh cho đối phương sầm mặt lại: “Đúng đấy Bối Bối! Cậu quyết định đi, có đánh không, không cần sợ cô ta đâu, đánh chết cha nó đi”, Diêu Chân nói từng câu từng chữ mà ánh mắt toát lửa giận.
Đám Trương Dẫn cũng thế, không phải là sự khách sáo giả tạo mà là thật lòng với nhau.
Thậm chí chai rượu trong tay Diêu Chân cũng tan tành hết cả, có thể thấy mọi người đang không kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Đừng! Không cần ra tay đâu! Cũng không phải là chuyện gì to tát, đừng làm đến mức không thể giải quyết được”, Văn Bối Bối lắc đầu rồi trừng mắt nhìn đám Diêu Chân, nói: “Mọi người đừng xốc nổi quá!”
Đám Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng, Phó Đông và Lý Tuần cũng không phải hạng dễ đối phó. Một khi ra tay thì chỉ e sẽ làm lớn chuyện, đến lúc đó hai bên đều thiệt hại, thậm chí phải trả giá rất đắt.
Làm sao Văn Bối Bối có thể để đám người này liên lụy bởi chuyện của bạn học của mình chứ?
Cô ta thừa hiểu thế lực chống lưng phía sau đám Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng và Phó Đông.
Hơn nữa ban nãy chị họ của Tống Cẩm Phồn cũng cầu xin mình và muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ rồi.
Văn Bối Bối là người rất lý trí, hiện giờ chỉ cần cứu được Tống Cẩm Phồn, không để Tống Cẩm Phồn bị Tiết Tử Mẫn làm hại là được, còn những chuyện khác không quan trọng.
Nếu thật sự ra tay, biết đâu Tống Cẩm Phồn bị thương nặng hơn, thậm chí còn không ra nổi Đế Thành, vậy mới là nguy hiểm.
“Xin lỗi đi!”, nghe thấy Văn Bối Bối nói thế, Vương Đồng quát lớn: “Tiết Tử Mẫn! Xin lỗi Bối Bối ngay, xin lỗi bạn của Bối Bối nữa, nếu không thì chuyện này không xong đâu”.
“Dựa vào cái gì chứ? Bà đây không xin lỗi đấy!”, Tiết Tử Mẫn hừ lạnh một tiếng, nói: “Bà đây tát một con ranh con thì liên quan méo gì đến Văn Bối Bối, ai nhờ cô ta lo việc bao đồng? Vì vậy bà đây chửi cô ta thì có làm sao?”
“Cô…”, Vương Đồng phẫn nộ, định nói tục.
“Hay là… Hay là thôi đi, chúng tôi không cần xin lỗi, chúng tôi có thể đi được chưa?”, lúc này Cao Tinh lên tiếng nói.
Cô ta sợ làm lớn chuyện, như vậy thì nhà họ Cao là khởi nguồn câu chuyện chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Văn Bối Bối! Nghe thấy gì chưa? Người ta gây chuyện rồi tình nguyện ăn tát chứ không dám dây dưa, còn không dám đòi bà đây xin lỗi, vậy thì cô lo việc bao đồng làm gì?”, Tiết Tử Mẫn đắc ý nói.
Văn Bối Bối nghe thấy vậy thì tức đến nỗi sắc mặt đỏ ửng.
Cao Tinh đến cùng với Tống Cẩm Phồn, hình như còn là chị họ của Tống Cẩm Phồn. Nếu như Cao Tinh đã lên tiếng thì cũng chính là thay mặt Tống Cẩm Phồn rồi.
Cao Tinh đúng là loại nhát gan. Nếu đã không bảo vệ được Tống Cẩm Phồn thì ban đầu không nên đưa Tống Cẩm Phồn đến để chịu tủi nhục chứ?
Chị họ chó chết gì không biết?
Đến Đế Thành, đã không quen ai thì chớ, chỉ ngóng vào chị họ mình, vậy mà cuối cùng bà chị họ lại…
Văn Bối Bối thật sự muốn chửi tục lắm rồi.
“Được rồi! Nếu người ta đã không truy cứu chuyện của bạn học Bối Bối thì chuyện này cho qua. Nhưng cô mắng Bối Bối thì không xong đâu, xin lỗi Bối Bối ngay!”, đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn lên tiếng, đôi mắt đẹp chớp chớp, nói tiếp: “Nếu không thì kể cả Công Tôn Thần đến thì cô cũng không sống yên đâu, cô tin không?”
Diệp Mộ Cẩn vừa lên tiếng thì quả nhiên Tiết Tử Mẫn không dám nói gì, sắc mặt tái nhợt.
“Cô Diệp! Chuyện nhỏ ý mà, chúng tôi sẽ xin lỗi”, Tiết Hưng vội nói.
Diệp Mộ Cẩn không như những người khác. Đầu tiên, cô ta là cô chủ của nhà họ Diệp, còn thuộc chi trưởng. Hơn nữa, Công Tôn Thần lại vô cùng si mê cô ta.
Diệp Mộ Cẩn mà đã lên tiếng thì chắc chắn sẽ làm.
Vì vậy, không thể làm khác, đành phải xin lỗi thôi.
“Tôi… Tôi xin lỗi, Văn Bối Bối, tôi xin lỗi được chưa?”, Tiết Tử Mẫn cắn răng, nói.
“Đừng có lần sau đấy!”, Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói.
Cứ ngỡ chuyện này đã kết thúc ở đây…
Ngay cả Cao Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm định kéo tay Tống Cẩm Phồn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, đúng lúc không ai ngờ đến nhất…
Chương 72: Cô ta đáng bị ăn đánh từ lâu rồi
Tô Minh cất bước đi về phía Cao Tinh và Tống Cẩm Phồn.
“Cộc, cộc, cộc…”.
Tiếng bước chân này của Tô Minh lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Ngay cả đám Diệp Mộ Cẩn cũng tò mò và nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt khó hiểu, không biết anh định làm gì?
Rất nhanh, Tô Minh đi đến trước mặt Tống Cẩm Phồn.
“Anh… Anh là ai?”, Cao Tinh đờ người ra nhưng giọng điệu có chút lo lắng. Bởi vì đến cùng với đám người Diệp Mộ Cẩn thì chắc chắn không phải là người tầm thường.
Nhưng lúc này Tô Minh không thèm để ý đến cô ta, anh liếc nhìn Tống Cẩm Phồn nói: “Ngẩng đầu lên tôi xem!”
“Á?”, Tống Cẩm Phồn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc ngước lên nhìn là Tô Minh thì không biết tại sao, mọi uất ức và tủi thân đều như bùng phát. Những giọt nước mắt dồn nén trong lòng cứ vậy trào ra.
“Mặt sưng thế này rồi? Sao đến Đế Thành mà không nói với tôi một tiếng?”, Tô Minh nói với giọng trách mắng.
Tống Cẩm Phồn không những là chị em tốt của Trần Chỉ Tình mà không chừng còn là em gái của Tống Càn, bị người ta tát sưng vù mặt lên thế này, đúng là không thể chịu nổi.
“Tôi cũng không biết là anh ở Đế Thành”, Tống Cẩm Phồn cắn môi, giọng điệu càng tủi thân hơn.
“Có đau không?”, Tô Minh chạm nhẹ lên khuôn sưng đỏ của Tống Cẩm Phồn.
“Có!”, Tống Cẩm Phồn không còn giữ được vẻ kiên cường trước đó. Cô ta chỉ nói một từ ‘có’ rồi òa khóc.
Một giây sau Tô Minh đột nhiên nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô ta rồi kéo cô ta từng bước đi về phía Tiết Tử Mẫn.
Vừa đi về đó, anh vừa giơ tay chỉ về phía Tiết Tử Mẫn, hỏi: “Cẩm Phồn! Chính cô ta tát cô đúng không?”
Tô Minh rất nhẹ nhàng, rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ sảng khoái.
Còn Tống Cẩm Phồn theo bản năng gật đầu.
“Anh định làm gì?”, Tiết Tử Mẫn bỗng thấy có chút sợ hãi, có cảm giác kinh hãi nên lập tức quát rống lên. Còn Tô Minh đã kéo Tống Cẩm Phồn đi đến trước mặt Tiết Tử Mẫn.
Đột nhiên…
Bốp!
Bốp!
Bốp!
…
Tô Minh trực tiếp ra tay, ba cái tát liên tiếp, cái sau mạnh gấp nhiều lần cái trước.
Âm thanh vang giòn làm chấn động cả khán phòng, ngay cả đèn treo cỡ lớn cũng không ngừng rung lắc.
Ba cái tát chuẩn xác và dồn dập khiến Tiết Tử Mẫn không thể tránh kịp.
Ba cái tát khiến cô ta ngã sấp mặt xuống đất, nửa bên mặt tím xanh lại, răng cũng bị rụng mất mấy cái, máu tươi khắp miệng, trông thấy mà sợ.
“A…”, Tiết Tử Mẫn đau đến nỗi ôm đầu, lăn lộn trên đất không ngừng gào thét, giọng nói đầy vẻ thê lương, chói tai mà như mất kiểm soát. Trên mặt đất lập tức xuất hiện vũng máu tươi, nhìn thấy mà rợn tóc gáy.
Còn trong phòng lớn, những người khác đều yên tĩnh lạ thường, có người thì đứng đờ đẫn. Họ bị hù dọa khi nhìn thấy Tô Minh đột nhiên ra tay mà còn ra tay tàn nhẫn như thế.
“Cẩm Phồn! Tôi trịnh trọng nói cho cô biết! Lần sau còn bị bắt nạt thì cứ đánh trả. Nếu không được thì gọi điện thoại cho tôi, sợ cái gì? Có Tô Minh tôi ở đây thì không ai ở Hoa Hạ dám bắt nạt cô cả, cô nhớ chưa?”, sau khi tát cho Tiết Tử Mẫn ba cái liên tiếp thì Tô Minh quay đầu lại, nghiêm túc nói với Tống Cẩm Phồn.
“Tô Minh…”, trong lòng Tống Cẩm Phồn thật sự thấy cảm động.
Những lời nói vừa bá đạo nhưng cũng không thiếu sự ấm áp, dường như sét đánh trúng nội tâm của cô gái trẻ như cô ta.
Lúc này cô ta rất muốn chạy lại ôm chầm lấy anh rồi vùi sâu trong lòng anh.
Nhưng Tống Cẩm Phồn là người rất lý trí, cô ta biết mình không thể làm như thế.
Bởi vì Tô Minh là người đàn ông của Trần Chỉ Tình, Trần Chỉ Tình lại đối tốt với mình như vậy nên mình không thể cướp người đàn ông của cô ấy. Tuyệt đối không thể…
Tống Cẩm Phồn cố kìm nén cảm xúc của mình, cố kìm nén thiện cảm đối với Tô Minh đang không ngừng trỗi dậy trong lòng.
“Anh là ai? Anh… Sao anh có thể tùy tiện ra tay đánh người như vậy? Anh…”, Cao Tinh xông lại, sợ chết khiếp. Cô ta không kìm nổi mà nổi nóng với Tô Minh, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Tiết Tử Mẫn bị đánh thì lần này lớn chuyện rồi.
Xem ra lần này nhà họ Cao và cả mình sẽ bị liên lụy.
“Cút!”, Tô Minh khẽ chau mày, nhìn Cao Tinh một cái rồi thốt ra một từ duy nhất.
Chỉ một từ ngắn ngủi nhưng Cao Tinh cảm thấy lạnh như băng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, toàn thân lập tức thấy mềm nhũn ra, trong đầu cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi cực độ.
“Anh ơi! Giết hắn đi, giết hắn! A…”, đồng thời lúc này, Tiết Tử Mẫn đang lăn lộn đau đớn kêu gào trên đất bắt đầu điên cuồng gọi người, đầu tóc thì rối tung. Cô ta ôm mặt, gào thét đến nỗi mất cả giọng.
Tiết Hưng, Phó Đông và cả Lý Tuần đều nhìn Tô Minh với ánh mắt nguy hiểm, dường như đang muốn nổ tung.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cả quá trình Tô Minh tát Tiết Tử Mẫn diễn ra chưa đầy mấy phút, họ còn chưa kịp phản ứng lại nên không có cơ hội ngăn cản.
Lúc này lửa giận trong lòng đám Tiết Hưng như trào dâng. Nhưng dù sao họ cũng không phải là đám vô dụng.
Mặc dù vô cùng phẫn nộ nhưng họ vẫn vô cùng lý trí, vì vậy không trực tiếp ra tay.
Thứ nhất, hình như Tô Minh và đám Diệp Mộ Cẩn là cùng một giuộc, biết đâu lai lịch cũng không đơn giản.
Thứ hai, Tô Minh hống hách như vậy, hoặc là loại đần độn hoặc là người có thực lực khủng khiếp.
Tiết Hưng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén lửa giận trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Cả Đế Thành này không có mấy ai dám ra tay tát em gái tôi cả?”
Tiết Hưng gắt gao nhìn Tô Minh, chỉ cần trong mắt Tô Minh có chút sợ hãi nào thì chắc chắn hắn sẽ cho Tô Minh chết rất thê thảm.
“Tát thì cũng tát rồi, có thể làm gì được nhau?”, Tô Minh vẫn chưa lên tiếng thì Vương Đồng đã đi tới, nhún vai nói: “Tiết Hưng! Nếu không phục thì đánh đơn đi!”
“Em gái anh hống hách quen rồi, có thể sống đến hôm nay là may lắm rồi đó. Tát đấy, đã làm sao? Tát mấy cái coi như anh Minh nể mặt anh rồi đấy, nếu không thì em gái anh chết lâu rồi”, Diêu Chân cũng đi lại, giơ chai rượu trong tay lên, nói.
“Đúng vậy! Con ranh Tiết Tử Mẫn đáng bị ăn đánh từ lâu rồi”, Chu Hoành cũng bước lại, đứng bên cạnh Tô Minh nói.
Còn đám người Triệu Dương và Trương Dẫn cũng đi đến trước mặt Tô Minh.
Chương 73: Không cần anh ra tay
“Sao? Vì một kẻ mà tôi không hề quen biết mà các người định khai chiến với tôi sao?”, sắc mặt Tiết Hưng trở nên khó coi, hoàn toàn không thể ngờ Tô Minh lại được đám người Diêu Chân hợp sức lại ủng hộ.
Đối phương có hơn chục người hợp sức đoàn kết khiến hắn thấy ghen tỵ.
Thật không ngờ, đến cả em gái của mình cũng bị đánh. Còn ở phía mình, mặc dù đám Phó Đông và Lý Tuần cũng phẫn nộ nhưng mức độ đoàn kết hoàn toàn không bằng đối phương?
“Anh không quen anh Minh là bởi vì anh không có tư cách”, Vương Đồng khinh bỉ nói: “Tiết Hưng! Đừng có kêu ca ở đây nữa, muốn báo thù cho em gái thì đánh một trận đi. Nếu không thì cút ngay! Cứ kêu ca thì gọi gì là đàn ông?”
Lần này Tiết Hưng đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi.
Nói không chừng đối phương còn hợp sức lại đánh hội đồng cũng nên.
Hơn mười nhà liên kết lại, phía mình chưa chắc có thể đánh lại được.
Nếu như không đánh một trận thì đừng nói là hôm nay em gái mình phải chịu uất ức, ngay cả bản thân hắn và danh tiếng của nhà họ Tiết cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Chết tiệt!
Tiết Hưng không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói: “Cô Diệp! Người của cô ra tay đánh em gái tôi, sau đó còn có thái độ như này đây”.
Trong lời nói của Tiết Hưng có ý rất rõ ràng, đó là chỉ cần thái độ của Tô Minh tốt hơn chút và biết nói xin lỗi thì chuyện này sẽ cho qua và hắn cũng không tính toán nữa.
Hắn thật sự định nhẫn nhục để làm việc lớn, chỉ cần nhún một bước thì hắn sẽ đi luôn.
Còn báo thù thì đợi sau khi Công Tôn Thần đến sẽ quyết định sau.
Chỉ cần Công Tôn Thần giúp mình thì sớm muộn cũng trút được nỗi oán hận này.
Mọi người có mặt ở đây cũng không phải kẻ ngốc, Tiết Hưng nói như vậy thì mọi người đều nghe hiểu.
Đám người Phó Đông và Lý Tuần đều thở phào nhẹ nhõm, từ tận đáy lòng họ cũng không muốn gây mâu thuẫn với đám Diêu Chân, Vương Đồng…
“Nếu không thì sao? Còn định người ta phải có thái độ như nào nữa?”, nhưng điều khiến đám Tiết Hưng không dám tin là Diệp Mộ Cẩn dường như không hề có ý nhún nhường.
Sắc mặt Tiết Hưng khó coi như sắp chảy nước, hắn không tin là Diệp Mộ Cẩn không nghe hiểu ý của hắn.
Vậy thì rõ ràng là Diệp Mộ Cẩn cố ý.
“Cô Diệp! Vậy là muốn ức hiếp người quá đáng rồi?”, Tiết Hưng nghiến răng nghiến lợi, nói.
Ngay cả Tiết Tử Mẫn cũng không dám hò hét gì nữa.
“Thì đúng là ức hiếp đấy, anh có thể làm gì nào? Đừng nói là hôm nay Tô Minh tát em gái anh, mà kể cả là giết cô ta thì đã làm sao?”, Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói.
Cô ta nói mà thái độ vô cùng cương quyết, ác liệt.
Cô ta cũng ủng hộ Tô Minh?
Tiết Hưng trầm ngâm không nói gì. Hiện giờ hắn đang trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc Tô Minh có thân phận như nào?
“Tiết Hưng! Dẫn em gái anh cút đi hay là đấu một trận đây? Anh tự mình chọn đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa”, Diệp Mộ Cẩn nói với âm thanh vang vọng.
“Chết tiệt!”, khóe miệng Tiết Hưng không ngừng run rẩy.
Rốt cuộc hắn nên làm thế nào bây giờ?
“Anh à! Em đau quá, hu hu…”, Tiết Tử Mẫn lại bắt đầu kêu gào xót xa.
Một giây sau, cuối cùng Tiết Hưng cũng đưa ra quyết định.
“Cô Diệp! Từ trước đến nay Tiết Hưng tôi đều tôn trọng cô nhưng lần này cô quá đáng rồi đấy. Tôi cũng không sợ cô đâu”.
Cuối cùng Tiết Hưng cũng được một lần cứng rắn. Nếu lần này mà cun cút rời đi thì cả hắn và nhà họ Tiết sẽ trở thành trò cười.
“Tùy anh!”, Diệp Mộ Cẩn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nói.
Thấy vậy, Tiết Hưng liền lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện thoại gọi người đến.
Không chỉ là Tiết Hưng, còn có cả Lý Tuần và Phó Đông cũng bắt đầu gọi người.
Nếu đã quyết đấu một trận thì không thể chịu thiệt được.
“Chị Mộ Cẩn! Chúng ta cũng gọi người đi”, Chu Hoành nhỏ giọng nói mà có chút phấn khích, trong tay cầm điện thoại, nói với vẻ không sợ trời không sợ đất.
Đám người Diêu Chân và Vương Đồng cũng bắt đầu nhấc máy gọi.
“Không cần đâu! Để tôi”, Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói.
“Chuyện này…”, đám Diêu Chân thấy khó hiểu nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Mộ Cẩn không giống như đang nói đùa nên họ đành phải nghe theo.
Lúc này chỉ thấy Diệp Mộ Cẩn lấy điện thoại ra.
“Mộ Cẩn! Không cần vậy đâu! Cứ để tôi tiếp chiêu là được, đâu cần tìm người đến?”, Tô Minh cười nói, có chút cạn lời.
“Hôm nay anh không được ra tay!”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Tô Minh nghiêm giọng nói.
Giai đoạn này Tô Minh là người nhà họ Diệp, mặc dù quá trình này chỉ kéo dài nửa tháng đến một tháng. Nhưng kể cả là như vậy, nhưng có người định ức hiếp người nhà họ Diệp thì cũng không được.
Có người định ức hiếp người đàn ông mà Diệp Mộ Cẩn để ý đến… Cũng không được.
Không được là không được!
Đây là Đế Thành, là địa bàn của nhà họ Diệp nên không cần đến Tô Minh ra tay.
Nếu không thì không hợp quy tắc!
“Tùy cô vậy!”, Tô Minh không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy lâng lâng.
Vốn dĩ tối nay Diệp Mộ Cẩn trang điểm và ăn mặc vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm dao động lòng người.
Không những thế, khí chất bá đạo như nữ vương của cô ta lại càng mê hoặc người khác.
Tô Minh không kìm nổi mà liếc nhìn cô ta thật lâu.
Con gái khi bá đạo thì có khí chất hơn hẳn.
Diệp Mộ Cẩn đi sang bên cạnh nhấc máy gọi điện thoại cho ông nội mình.
Rất nhanh cô ta đã nói rõ tình hình.
“Tô Minh! Xin lỗi anh! Gây phiền phức cho anh rồi”, Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói. Cô ta biết hôm nay lớn chuyện rồi.
“Đây có gì mà gọi là phiền phức”, Tô Minh phì cười, từ đầu đến cuối trên mặt anh đều mang theo nụ cười.
Sau khi Tiết Hưng gọi điện thoại xong thì liền đỡ Tiết Tử Mẫn dậy.
“Anh à! Em muốn hắn sống không bằng chết”, Tiết Tử Mẫn oán hận cực độ. Cô ta sống 24 năm nhưng chưa bao giờ phải chịu nhục như này.
“Yên tâm đi!”, Tiết Hưng nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn thấy rất tự tin.
Tiếp đó, thời gian cứ dần trôi đi.
Hai bên đều không có ý định rời đi.
Khoảng mười phút sau…
“Ù, ù, ù…”.
Lúc này từng chiếc xe dừng lại trước cửa, bước xuống là ba mươi người trẻ tuổi với thân hình vạm vỡ mặc vest đeo kính râm.
Những người này đều là vệ sĩ của nhà họ Tiết.
Đám vệ sĩ này nhanh chóng đi vào phòng lớn. Phần lớn trong số này đều là tu giả võ đạo. Mặc dù chỉ đang ở tụ khí sơ kỳ nhưng vẫn là tu giả võ đạo.
Sau khi đám người này đi vào phòng lớn thì đều đứng ở phía sau Tiết Hưng.
Họ vừa đến thì lại có đám vệ sĩ khác đến, chia làm mấy tốp, ăn mặc giống nhau. Họ đến từ nhà họ Phó, nhà họ Lý và nhà họ Dương.
Tiết Hưng tổng cộng gọi đến 50 người, tất cả đều là vệ sĩ.
Chương 74: Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ trong truyền thuyết
Họ đều là những vệ sĩ tinh nhuệ. Trong 50 người thì có ít nhất 30 người đang ở tụ khí sơ kỳ, đều là những người có tố chất.
50 người này đứng ở đó, không làm gì cả mà cứ đứng vậy, dường như ngọn núi sừng sững khiến người khác thấy khó thở.
Ngay cả không khí trong phòng cũng lưu động chậm lại.
Sắc mặt Tống Cẩm Phồn tái nhợt đi, còn Cao Tinh sợ đến nỗi không đứng vững, nửa quỳ trên đất.
“Chị Mộ Cẩn! Đám thằng Tiết Hưng chơi lớn quá! Đám vệ sĩ này không đơn giản đâu”, Diêu Chân nhỏ giọng nói, trong giọng nói cũng có chút sốt sắng.
Những vệ sĩ bình thường thì kể cả gọi đến 500 người thì cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng những vệ sĩ mà Tiết Hưng gọi đến đều vô cùng chất lượng, chắc là những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Tiết, nhà họ Lý, nhà họ Phó và nhà họ Dương chăng. Biết đâu lại là vệ sĩ sát sườn bảo vệ những gia chủ danh tiếng thì sao?
50 người này mà ra tay thì chỉ e toàn bộ Đế Thành sẽ đều không yên.
“Cô Diệp! Chúng tôi không làm khó cô nhưng nếu thằng nhóc này mà hôm nay không tự đánh gãy chân tay của nó thì nó đừng hòng ra được khỏi đây”, Tiết Hưng lớn tiếng nói, giọng nói đầy vẻ tự tin.
Hắn vẫn chưa ra lệnh cho 50 vệ sĩ này ra tay, bởi vì hắn muốn không chiến mà thắng.
Tiết Hưng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng sát khí.
Hắn không tin trong hoàn cảnh này mà Tô Minh có thể lật ngược tình thế được.
Kể cả là có Diệp Mộ Cẩn giúp đỡ thì cô ta có thể giúp được đến mức nào?
Lúc này, Tống Cẩm Phồn cảm thấy có chút căng thẳng, thân người không ngừng run rẩy.
Tô Minh giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai cô ta để cô ta yên tâm hơn.
“Đồ ngu xuẩn!”, Diệp Mộ Cẩn thấy vẻ đắc ý của Tiết Hưng mà chỉ thốt ra mấy chữ.
Một giây sau, đột nhiên có bốn người đàn ông trung niên mặc võ phục chậm rãi từ bên ngoài lối đi của nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia đi vào trong.
Bốn người đàn ông trung niên này nếu luận về ngoại hình thì không có gì đặc biệt. Nếu đứng trong đám đông thì không nhìn ra có gì nổi bật.
Mỗi người đều mặc võ phục với màu khác nhau, có đen, trắng, xanh và tím.
Họ đều với vẻ bình tĩnh, cười nhạt đi đến bên cạnh Diệp Mộ Cẩn.
“Cô chủ!”
Họ thốt ra hai chữ ‘cô chủ’ mà khiến cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, thậm chí mọi người còn không dám thở mạnh.
Đặc biệt là Tiết Hưng lúc này mặt không còn giọt máu, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Bốn… Bốn người này… Nếu như hắn nhìn không nhầm thì đây chính là bốn người trong Thiên Tự Vệ vô cùng thần bí trong truyền thuyết của nhà họ Diệp.
Nghe nói bốn người này đều đạt đến cảnh giới tông sư. Mặc dù chỉ là tông sư sơ kỳ nhưng đều đã bước sang cảnh giới tông sư rồi.
Họ chính là những nhân vật thần bí mà nhà họ Diệp đã tốn hàng trăm năm, tốn vô số tài nguyên mới bồi dưỡng ra.
Bốn người này chẳng phải là những người luôn theo sát để bảo vệ ông chủ nhà họ Diệp sao?
Chẳng phải là họ không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người sao?
Chỉ cần một trong bốn người này ra tay thì đều có thể trấn áp được 50 vệ sĩ kia.
Bởi vì họ không cùng đẳng cấp, không cùng tầng lớp.
“Cô chủ!”, đúng lúc này lại có một nhóm tám người đi vào, đều là những người trẻ tuổi, tầm 30 đến 35 tuổi.
Tám người này cũng mặc võ phục, nhưng màu sắc thì đều giống nhau.
Điều khác biệt là họ mang theo binh khí khác nhau. Có kiếm, có dao, có gậy, có cả cái giản…
Khí tức của tám người cũng na ná nhau, cứ như kiểu sinh tám vậy.
Họ đều với vẻ mặt không biến sắc, cung kính khom người trước Diệp Mộ Cẩn.
“Cái gì?”, sắc mặt Tiết Hưng tái nhợt, miệng há hốc. Hắn sợ đến nỗi không đứng vững.
Bốn đại Thiên Tự Vệ ra tay, tám đại Địa Tự Vệ cũng ra tay?
Mặc dù thực lực của tám người trong Địa Tự Vệ kém hơn bốn người trong Thiên Tự Vệ nhưng cũng đều ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.
Nói cách khác thì lúc này đối phương đang có 12 người ở cảnh giới tông sư!
Ôi mẹ ơi!
Phát điên mất!
Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần đều sợ suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Tám gia tộc ở Đế Thành mạnh đến mức nào? Mạnh đến nỗi khiến người ta thấy sởn gai ốc, mạnh đến mức đáng sợ. Nhưng mọi khi họ đều rất khiêm tốn…
Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều là những quân át chủ bài, chẳng phải chỉ khi nhà họ Diệp đứng trước bờ vực sinh tử thì mới lôi ra sao? Chẳng phải bình thường đều giấu rất kỹ sao?
Hiện giờ chỉ là cuộc tranh chấp của thế hệ trẻ, vậy mà nhà họ Diệp cũng cử đám người này đến ư?
Ngoài ra, hiện giờ Diệp Mộ Cẩn chỉ là con gái chi trưởng, kể cả là ứng cử viên cho vị trí gia chủ kế nhiệm nhưng ít nhất hiện giờ cô ta vẫn không phải là gia chủ nhà họ Diệp, đâu có tư cách điều động cả hai đội Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ chứ?
Tiết Hưng thật sự như muốn phát điên, vừa sợ hãi vừa uất ức, vừa buồn bực, vừa phẫn nộ, suýt nữa tức phụt máu.
Tình hình trước mặt là gì thế này? Mọi người đang đánh nhau bằng vũ khí lạnh, vậy mà đối phương lấy súng ra, lấy tên lửa ra thì chơi kiểu gì được?
Không hợp quy tắc!
Không những thế, Tiết Hưng còn phát hiện ra 50 vệ sĩ đứng sau mình lúc này đều không ngừng run rẩy.
Không run sao được? Bắt đám người bình thường hoặc đang ở tụ khí sơ kỳ đối mặt với cường giả ở cảnh giới tông sư, họ có thể đứng vững được đã là dũng cảm lắm rồi.
“Chuyện này… Chuyện này… Anh ơi…”, Tiết Tử Mẫn sợ chết khiếp mà không nói nên lời.
Tiết Tử Mẫn cũng thành kẻ ngốc rồi, cô ta biết Diệp Mộ Cẩn xuất thân trong nhà họ Diệp hùng mạnh, nhà họ Diệp cũng là một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành. Nhưng cô ta chỉ hiểu là nhà họ Diệp mạnh về tiền bạc thôi chứ không thể ngờ…
Thật không thể tưởng tượng nổi!
“Chị Mộ Cẩn! Như này phải chăng là hơi quá?”, Vương Đồng nhỏ giọng hỏi, trên trán toát hết mồ hôi.
“Khụ khụ…”, đám Diêu Chân cũng như vậy, họ vừa kích động phấn khích nhưng cũng thấy lúng túng.
Chương 75: Ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia
“Chị đây muốn bắt nạt người khác đấy thì sao!”, Diệp Mộ Cẩn gằn giọng.
Có người muốn bắt nạt người đàn ông chân chính của bà đây, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà.
Diệp Mộ Cẩn cô dám yêu dám hận.
Cô ta căm ghét Công Tôn Thần, vì thế dù hắn theo đuổi cô bao năm, nhà Công Tôn và nhà họ Diệp còn hợp tác lâu năm với nhau, cô ta cũng không thèm liếc hắn lấy một cái.
Còn Tô Minh, cô ta dù mới tiếp xúc với anh chưa được bao lâu nhưng đã có cảm giác rung động rồi, vì thế cô ta đã hạ quyết tâm.
Ở Đế Thành, chỉ có người đàn ông chân chính của Diệp Mộ Cẩn cô được bắt nạt người khác. Ngược lại ư? Cứ thử xem, cho dù là nhà họ Tiết hay nhà họ Lý, cô ta cũng mặc kệ.
Hơn nữa, ông nội cũng ủng hộ cô ta, vừa rồi cô ta đã gọi điện cho ông nội, ông còn chủ động yêu cầu Thiên Tự Vệ và Địa tự Vệ ra tay.
Bởi vì Tô Minh là ân nhân cứu mạng của ông nội, cũng là ân nhân của nhà họ Diệp.
“Tiết Hưng, chẳng phải đã nói xong rồi sao? Vậy thì bắt đầu đi!”, Diệp Mộ Cẩn nói.
“Cô… Cô Diệp, tôi… tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi và Tử Mẫn, cô bớt giận cho”, Tiết Hưng cười gượng nói, hạ mình làm cháu của Diệp Mộ Cẩn luôn, lúc này hắn ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
“Bớt giận?”, Diệp Mộ Cẩn cười khẩy, bước về phía Tiết Hưng và Tiết Tử Mẫn.
Hai người kia sợ đến mức run rẩy nhưng không dám lùi lại.
Cho đến khi Diệp Mộ Cẩn bước đến ngay gần họ.
“Là cô nói muốn Tô Minh sống không bằng chết?”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Tiết Tử Mẫn, lạnh lùng nói.
“Không… Không… Không dám. Cô Diệp, tôi…”, Tiết Tử Mẫn càng run bần bật.
“Bốp!”, cú tát của Diệp Mộ Cẩn giáng lên khuôn mặt xanh tím, xưng phù, không ra hình người của Tiết Tử Mẫn.
Tiết Tử Mẫn lại đau đến bật khóc.
Cô ta co cuộn người lại, trông càng thê thảm.
Nhưng Tiết Tử Mẫn không dám mắng chửi lấy một câu.
“Còn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, anh còn muốn đánh gãy tay chân Tô Minh?”, Diệp Mộ Cẩn nhìn sang Tiết Hưng.
“Tôi… Tôi…”, Tiết Hưng lắp bắp, cả người đều trở nên lạnh lẽo.
“Tôi muốn anh tự bẻ gãy tay chân mình, đừng để Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ nhà họ Diệp phải ra tay”, Diệp Mộ Cẩn nói.
“Vâng”, Tiết Hưng chỉ có thể đồng ý.
Mà đám người Phó Đông, Lý Tuần, Dương Thiên Tình sau lưng hắn đều run như cầy sấy.
Lúc bình thường hai nhóm người cũng hay xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng hai boss lớn là Diệp Mộ Cẩn và Công Tôn Thần chưa từng đích thân ra mặt.
Hôm nay Diệp Mộ Cẩn thật sự ra tay bọn chúng mới biết sợ!
Quá đáng sợ!
Gia tộc của bọn họ ở Đế Thành kém tám đại gia tộc quá nhiều.
Đến mức khó mà hình dung nổi.
Tiếp đó, Tiết Hưng cũng dứt khoát, hắn dặn dò vệ sĩ bẻ gãy một chân và một tay mình ngay trước mặt tất cả mọi người.
Mặc dù đi bệnh viện thì vẫn có thể nối lại nhưng một người sống sờ sờ bị bẻ gãy tay chân như vậy thì vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.
“Kể ra cũng có can đảm đấy”, Diêu Chân lẩm bẩm.
“Chị Mộ Cẩn, được rồi chứ?”, Văn Bối Bối nói nhỏ.
Sự việc ầm ĩ đến mức này hẳn là có thể kết thúc rồi đi?
Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Nhưng đúng lúc này.
Đám người còn chưa giải tán…
“Haha, mọi người định đi rồi?”, một giọng nói vang lên trong góc rẽ của hậu viện phía sau đại sảnh.
Một người đàn ông trung niên râu dài bước tới.
Người đàn ông trung niên.
Chiều cao trung bình.
Mặc trường bào màu xám rộng.
Đầu đội một chiếc mũ chóp cao.
Da hơi đen, mắt không to, phần lòng trắng mắt rất nhỏ, đa phần đều là lòng đen, trong đôi mắt lộ ra một tia sáng.
Tay trái ông ta chống gậy, tay phải xoay tròn hai nhân hạch đào mà có lẽ đã sử dụng rất nhiều năm rồi.
Ông ta từng bước tiến tới.
“Tôi là Vương Đạo Khánh”, người đàn ông tươi cười nói: “Các vị gây chuyện ở Thiên Niên Nhân Gia đến máu me khắp nơi, hiện tại lại muốn rời đi ư?”
Người đàn ông bộc lộ thân phận của mình khiến vẻ mặt những người khác thay đổi.
Đó là vẻ mặt sợ hãi, kinh ngạc.
“Ông ta là Vương Đạo Khánh?”, Vương Đồng thì thầm: “Bố tôi từng nói ở Đế Thành, ngoại trừ tám đại gia tộc ra thì còn một số người không thể dây vào, trong đó bao gồm ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia – Vương Đạo Khánh, nhưng lúc trước chưa từng gặp ông ấy, không ngờ hôm nay…”
“Ông tôi cũng từng nhắc nhở tôi”, Ngôn Yên cũng nói.
“Bác Vương, là… là lỗi của cháu với em gái… Cháu lau sạch máu cho bác”, Tiết Hưng cũng nói, rõ ràng là hắn cũng từng nghe nói đến Vương Đạo Khánh, lúc nói chuyện cũng rất kính cẩn, cho dù gãy một tay một chân khiến hắn vô đau đớn nhưng lúc này vẫn cố nhịn, khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi.
“Mau, lau mặt đất cho tôi, lau sạch”, Tiết Hưng ra lệnh cho đám người Phó Đông, Tiết Tử Mẫn.
Đám Tiết Tử Mẫn, Phó Đông, Lý Tuần cũng không phải lũ ngốc, nhìn thái độ của Tiết Hưng thì nào dám lề mề. Bọn chúng quỳ xuống đất, bắt đầu lau máu, không có giấy thì dùng ống tay áo lau chùi.
“Cô bé nhà họ Diệp, bọn họ lau, còn cô thì sao?”, Vương Đạo Khánh nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói.
“Bác Vương, hôm nay là Mộ Cẩn sai, cháu xin lỗi bác”, Diệp Mộ Cẩn xin lỗi với thái độ vô cùng tôn kính.
Thậm chí nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều mang vẻ mặt trầm trọng, cung kính nhìn Vương Đạo Khánh.
“Cảnh giới tông sư hậu kỳ, cùng cảnh giới với mình”, Tô Minh đương nhiên hiểu được lý do.
Bởi thực lực.
Người đàn ông trung niên này, hoặc là nói ông lão nhìn như độ tuổi trung niên này lại là cảnh giới tông sư hậu kỳ.
Có thể coi là rất mạnh rồi!
Hơn nữa khí tức của ông ta cũng rất ổn định!
Không hề yếu.
Ít nhất cả Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ta.
Nếu so với anh? Haha… Vương Đạo Khánh này vẫn còn yếu.
Bởi vì Tô Minh có thể chiến đấu với người hơn mình vài cảnh giới!
Tống Cẩm Phồn cảm thấy vô cùng tủi thân, không phải vì cái tát này mà vì chị họ của cô ta. Cô ta không phải kẻ ngốc nên tất nhiên biết hôm nay chị họ dẫn mình đến tham dự buổi gặp mặt này là vì cái gì?
Chính là để gán gép mình với cái tên Tiết Hưng kia, vậy mà không thèm nói trước, cũng không quan tâm xem cô ta có đồng ý hay không?
Tống Cẩm Phồn được coi như tiểu công chúa ở thành phố Nguyên Hải, có bao giờ chịu tủi nhục như này đâu? Lại còn bị tát một cái nữa.
Nhưng hiện giờ cô ta đang ở một nơi xa lạ như Đế Thành thì người quen duy nhất là chị họ Cao Tinh, vậy mà chị họ lại nhát gan không giúp mình.
Tống Cẩm Phồn một thân một mình thì có thể làm được gì chứ?
Lúc này mà cô ta tủi thân khóc lóc om sòm thì chắc chỉ nhận lại cái tát mà thôi.
Vì vậy lúc này cô ta không khóc, cũng không làm loạn lên. Nhưng cô ta sẽ không bỏ qua chuyện này. Đợi khi trở về thành phố Nguyên Hải thì cô ta sẽ nghĩ cách để đòi lại món nợ này.
Bởi cô ta không phải là người dễ bắt nạt đến vậy.
“Cẩm Phồn em cũng thật là… Tiết Hưng mời rượu thì em cứ uống thôi”.
“Em nhìn xem, em làm mọi chuyện thành ra như này rồi”.
“Nhà họ Tiết mạnh lắm đấy, chỉ đứng sau tám gia tộc thôi, chúng ta không dây vào được đâu”.
“Sao em lại không nể mặt Tiết Hưng chút thế…”.
…
Bên cạnh Tống Cẩm Phồn có một cô gái đang với vẻ mặt ủ rũ, cũng có chút oán trách, có chút phiền não. Cô ta nhỏ giọng nói với Tống Cẩm Phồn nhưng Tống Cẩm Phồn không thèm để ý.
Sau này Tống Cẩm Phồn sẽ không qua lại gì với bà chị họ này của mình nữa.
Lúc này, khi nhìn thấy đám người Diệp Mộ Cẩn đến thì Văn Bối Bối vội chạy lại nói qua về tình hình cho họ nghe.
Đám Diêu Chân và Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm. Bởi Văn Bối Bối chỉ bị mắng thôi chứ không bị đánh.
“Bối Bối! Sao vậy, có cần ra tay không?”, trong mắt Vương Đồng lộ ra sát khí, nói: “Cái miệng của Tiết Tử Mẫn thối thật, không ngờ lại dám mắng cậu?”
Chỉ cần một câu nói của Văn Bối Bối thì họ sẽ ra tay ngay.
Họ sẽ đánh cho đối phương sầm mặt lại: “Đúng đấy Bối Bối! Cậu quyết định đi, có đánh không, không cần sợ cô ta đâu, đánh chết cha nó đi”, Diêu Chân nói từng câu từng chữ mà ánh mắt toát lửa giận.
Đám Trương Dẫn cũng thế, không phải là sự khách sáo giả tạo mà là thật lòng với nhau.
Thậm chí chai rượu trong tay Diêu Chân cũng tan tành hết cả, có thể thấy mọi người đang không kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Đừng! Không cần ra tay đâu! Cũng không phải là chuyện gì to tát, đừng làm đến mức không thể giải quyết được”, Văn Bối Bối lắc đầu rồi trừng mắt nhìn đám Diêu Chân, nói: “Mọi người đừng xốc nổi quá!”
Đám Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng, Phó Đông và Lý Tuần cũng không phải hạng dễ đối phó. Một khi ra tay thì chỉ e sẽ làm lớn chuyện, đến lúc đó hai bên đều thiệt hại, thậm chí phải trả giá rất đắt.
Làm sao Văn Bối Bối có thể để đám người này liên lụy bởi chuyện của bạn học của mình chứ?
Cô ta thừa hiểu thế lực chống lưng phía sau đám Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng và Phó Đông.
Hơn nữa ban nãy chị họ của Tống Cẩm Phồn cũng cầu xin mình và muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ rồi.
Văn Bối Bối là người rất lý trí, hiện giờ chỉ cần cứu được Tống Cẩm Phồn, không để Tống Cẩm Phồn bị Tiết Tử Mẫn làm hại là được, còn những chuyện khác không quan trọng.
Nếu thật sự ra tay, biết đâu Tống Cẩm Phồn bị thương nặng hơn, thậm chí còn không ra nổi Đế Thành, vậy mới là nguy hiểm.
“Xin lỗi đi!”, nghe thấy Văn Bối Bối nói thế, Vương Đồng quát lớn: “Tiết Tử Mẫn! Xin lỗi Bối Bối ngay, xin lỗi bạn của Bối Bối nữa, nếu không thì chuyện này không xong đâu”.
“Dựa vào cái gì chứ? Bà đây không xin lỗi đấy!”, Tiết Tử Mẫn hừ lạnh một tiếng, nói: “Bà đây tát một con ranh con thì liên quan méo gì đến Văn Bối Bối, ai nhờ cô ta lo việc bao đồng? Vì vậy bà đây chửi cô ta thì có làm sao?”
“Cô…”, Vương Đồng phẫn nộ, định nói tục.
“Hay là… Hay là thôi đi, chúng tôi không cần xin lỗi, chúng tôi có thể đi được chưa?”, lúc này Cao Tinh lên tiếng nói.
Cô ta sợ làm lớn chuyện, như vậy thì nhà họ Cao là khởi nguồn câu chuyện chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Văn Bối Bối! Nghe thấy gì chưa? Người ta gây chuyện rồi tình nguyện ăn tát chứ không dám dây dưa, còn không dám đòi bà đây xin lỗi, vậy thì cô lo việc bao đồng làm gì?”, Tiết Tử Mẫn đắc ý nói.
Văn Bối Bối nghe thấy vậy thì tức đến nỗi sắc mặt đỏ ửng.
Cao Tinh đến cùng với Tống Cẩm Phồn, hình như còn là chị họ của Tống Cẩm Phồn. Nếu như Cao Tinh đã lên tiếng thì cũng chính là thay mặt Tống Cẩm Phồn rồi.
Cao Tinh đúng là loại nhát gan. Nếu đã không bảo vệ được Tống Cẩm Phồn thì ban đầu không nên đưa Tống Cẩm Phồn đến để chịu tủi nhục chứ?
Chị họ chó chết gì không biết?
Đến Đế Thành, đã không quen ai thì chớ, chỉ ngóng vào chị họ mình, vậy mà cuối cùng bà chị họ lại…
Văn Bối Bối thật sự muốn chửi tục lắm rồi.
“Được rồi! Nếu người ta đã không truy cứu chuyện của bạn học Bối Bối thì chuyện này cho qua. Nhưng cô mắng Bối Bối thì không xong đâu, xin lỗi Bối Bối ngay!”, đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn lên tiếng, đôi mắt đẹp chớp chớp, nói tiếp: “Nếu không thì kể cả Công Tôn Thần đến thì cô cũng không sống yên đâu, cô tin không?”
Diệp Mộ Cẩn vừa lên tiếng thì quả nhiên Tiết Tử Mẫn không dám nói gì, sắc mặt tái nhợt.
“Cô Diệp! Chuyện nhỏ ý mà, chúng tôi sẽ xin lỗi”, Tiết Hưng vội nói.
Diệp Mộ Cẩn không như những người khác. Đầu tiên, cô ta là cô chủ của nhà họ Diệp, còn thuộc chi trưởng. Hơn nữa, Công Tôn Thần lại vô cùng si mê cô ta.
Diệp Mộ Cẩn mà đã lên tiếng thì chắc chắn sẽ làm.
Vì vậy, không thể làm khác, đành phải xin lỗi thôi.
“Tôi… Tôi xin lỗi, Văn Bối Bối, tôi xin lỗi được chưa?”, Tiết Tử Mẫn cắn răng, nói.
“Đừng có lần sau đấy!”, Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói.
Cứ ngỡ chuyện này đã kết thúc ở đây…
Ngay cả Cao Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm định kéo tay Tống Cẩm Phồn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, đúng lúc không ai ngờ đến nhất…
Chương 72: Cô ta đáng bị ăn đánh từ lâu rồi
Tô Minh cất bước đi về phía Cao Tinh và Tống Cẩm Phồn.
“Cộc, cộc, cộc…”.
Tiếng bước chân này của Tô Minh lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Ngay cả đám Diệp Mộ Cẩn cũng tò mò và nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt khó hiểu, không biết anh định làm gì?
Rất nhanh, Tô Minh đi đến trước mặt Tống Cẩm Phồn.
“Anh… Anh là ai?”, Cao Tinh đờ người ra nhưng giọng điệu có chút lo lắng. Bởi vì đến cùng với đám người Diệp Mộ Cẩn thì chắc chắn không phải là người tầm thường.
Nhưng lúc này Tô Minh không thèm để ý đến cô ta, anh liếc nhìn Tống Cẩm Phồn nói: “Ngẩng đầu lên tôi xem!”
“Á?”, Tống Cẩm Phồn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc ngước lên nhìn là Tô Minh thì không biết tại sao, mọi uất ức và tủi thân đều như bùng phát. Những giọt nước mắt dồn nén trong lòng cứ vậy trào ra.
“Mặt sưng thế này rồi? Sao đến Đế Thành mà không nói với tôi một tiếng?”, Tô Minh nói với giọng trách mắng.
Tống Cẩm Phồn không những là chị em tốt của Trần Chỉ Tình mà không chừng còn là em gái của Tống Càn, bị người ta tát sưng vù mặt lên thế này, đúng là không thể chịu nổi.
“Tôi cũng không biết là anh ở Đế Thành”, Tống Cẩm Phồn cắn môi, giọng điệu càng tủi thân hơn.
“Có đau không?”, Tô Minh chạm nhẹ lên khuôn sưng đỏ của Tống Cẩm Phồn.
“Có!”, Tống Cẩm Phồn không còn giữ được vẻ kiên cường trước đó. Cô ta chỉ nói một từ ‘có’ rồi òa khóc.
Một giây sau Tô Minh đột nhiên nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô ta rồi kéo cô ta từng bước đi về phía Tiết Tử Mẫn.
Vừa đi về đó, anh vừa giơ tay chỉ về phía Tiết Tử Mẫn, hỏi: “Cẩm Phồn! Chính cô ta tát cô đúng không?”
Tô Minh rất nhẹ nhàng, rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ sảng khoái.
Còn Tống Cẩm Phồn theo bản năng gật đầu.
“Anh định làm gì?”, Tiết Tử Mẫn bỗng thấy có chút sợ hãi, có cảm giác kinh hãi nên lập tức quát rống lên. Còn Tô Minh đã kéo Tống Cẩm Phồn đi đến trước mặt Tiết Tử Mẫn.
Đột nhiên…
Bốp!
Bốp!
Bốp!
…
Tô Minh trực tiếp ra tay, ba cái tát liên tiếp, cái sau mạnh gấp nhiều lần cái trước.
Âm thanh vang giòn làm chấn động cả khán phòng, ngay cả đèn treo cỡ lớn cũng không ngừng rung lắc.
Ba cái tát chuẩn xác và dồn dập khiến Tiết Tử Mẫn không thể tránh kịp.
Ba cái tát khiến cô ta ngã sấp mặt xuống đất, nửa bên mặt tím xanh lại, răng cũng bị rụng mất mấy cái, máu tươi khắp miệng, trông thấy mà sợ.
“A…”, Tiết Tử Mẫn đau đến nỗi ôm đầu, lăn lộn trên đất không ngừng gào thét, giọng nói đầy vẻ thê lương, chói tai mà như mất kiểm soát. Trên mặt đất lập tức xuất hiện vũng máu tươi, nhìn thấy mà rợn tóc gáy.
Còn trong phòng lớn, những người khác đều yên tĩnh lạ thường, có người thì đứng đờ đẫn. Họ bị hù dọa khi nhìn thấy Tô Minh đột nhiên ra tay mà còn ra tay tàn nhẫn như thế.
“Cẩm Phồn! Tôi trịnh trọng nói cho cô biết! Lần sau còn bị bắt nạt thì cứ đánh trả. Nếu không được thì gọi điện thoại cho tôi, sợ cái gì? Có Tô Minh tôi ở đây thì không ai ở Hoa Hạ dám bắt nạt cô cả, cô nhớ chưa?”, sau khi tát cho Tiết Tử Mẫn ba cái liên tiếp thì Tô Minh quay đầu lại, nghiêm túc nói với Tống Cẩm Phồn.
“Tô Minh…”, trong lòng Tống Cẩm Phồn thật sự thấy cảm động.
Những lời nói vừa bá đạo nhưng cũng không thiếu sự ấm áp, dường như sét đánh trúng nội tâm của cô gái trẻ như cô ta.
Lúc này cô ta rất muốn chạy lại ôm chầm lấy anh rồi vùi sâu trong lòng anh.
Nhưng Tống Cẩm Phồn là người rất lý trí, cô ta biết mình không thể làm như thế.
Bởi vì Tô Minh là người đàn ông của Trần Chỉ Tình, Trần Chỉ Tình lại đối tốt với mình như vậy nên mình không thể cướp người đàn ông của cô ấy. Tuyệt đối không thể…
Tống Cẩm Phồn cố kìm nén cảm xúc của mình, cố kìm nén thiện cảm đối với Tô Minh đang không ngừng trỗi dậy trong lòng.
“Anh là ai? Anh… Sao anh có thể tùy tiện ra tay đánh người như vậy? Anh…”, Cao Tinh xông lại, sợ chết khiếp. Cô ta không kìm nổi mà nổi nóng với Tô Minh, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Tiết Tử Mẫn bị đánh thì lần này lớn chuyện rồi.
Xem ra lần này nhà họ Cao và cả mình sẽ bị liên lụy.
“Cút!”, Tô Minh khẽ chau mày, nhìn Cao Tinh một cái rồi thốt ra một từ duy nhất.
Chỉ một từ ngắn ngủi nhưng Cao Tinh cảm thấy lạnh như băng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, toàn thân lập tức thấy mềm nhũn ra, trong đầu cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi cực độ.
“Anh ơi! Giết hắn đi, giết hắn! A…”, đồng thời lúc này, Tiết Tử Mẫn đang lăn lộn đau đớn kêu gào trên đất bắt đầu điên cuồng gọi người, đầu tóc thì rối tung. Cô ta ôm mặt, gào thét đến nỗi mất cả giọng.
Tiết Hưng, Phó Đông và cả Lý Tuần đều nhìn Tô Minh với ánh mắt nguy hiểm, dường như đang muốn nổ tung.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cả quá trình Tô Minh tát Tiết Tử Mẫn diễn ra chưa đầy mấy phút, họ còn chưa kịp phản ứng lại nên không có cơ hội ngăn cản.
Lúc này lửa giận trong lòng đám Tiết Hưng như trào dâng. Nhưng dù sao họ cũng không phải là đám vô dụng.
Mặc dù vô cùng phẫn nộ nhưng họ vẫn vô cùng lý trí, vì vậy không trực tiếp ra tay.
Thứ nhất, hình như Tô Minh và đám Diệp Mộ Cẩn là cùng một giuộc, biết đâu lai lịch cũng không đơn giản.
Thứ hai, Tô Minh hống hách như vậy, hoặc là loại đần độn hoặc là người có thực lực khủng khiếp.
Tiết Hưng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén lửa giận trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Cả Đế Thành này không có mấy ai dám ra tay tát em gái tôi cả?”
Tiết Hưng gắt gao nhìn Tô Minh, chỉ cần trong mắt Tô Minh có chút sợ hãi nào thì chắc chắn hắn sẽ cho Tô Minh chết rất thê thảm.
“Tát thì cũng tát rồi, có thể làm gì được nhau?”, Tô Minh vẫn chưa lên tiếng thì Vương Đồng đã đi tới, nhún vai nói: “Tiết Hưng! Nếu không phục thì đánh đơn đi!”
“Em gái anh hống hách quen rồi, có thể sống đến hôm nay là may lắm rồi đó. Tát đấy, đã làm sao? Tát mấy cái coi như anh Minh nể mặt anh rồi đấy, nếu không thì em gái anh chết lâu rồi”, Diêu Chân cũng đi lại, giơ chai rượu trong tay lên, nói.
“Đúng vậy! Con ranh Tiết Tử Mẫn đáng bị ăn đánh từ lâu rồi”, Chu Hoành cũng bước lại, đứng bên cạnh Tô Minh nói.
Còn đám người Triệu Dương và Trương Dẫn cũng đi đến trước mặt Tô Minh.
Chương 73: Không cần anh ra tay
“Sao? Vì một kẻ mà tôi không hề quen biết mà các người định khai chiến với tôi sao?”, sắc mặt Tiết Hưng trở nên khó coi, hoàn toàn không thể ngờ Tô Minh lại được đám người Diêu Chân hợp sức lại ủng hộ.
Đối phương có hơn chục người hợp sức đoàn kết khiến hắn thấy ghen tỵ.
Thật không ngờ, đến cả em gái của mình cũng bị đánh. Còn ở phía mình, mặc dù đám Phó Đông và Lý Tuần cũng phẫn nộ nhưng mức độ đoàn kết hoàn toàn không bằng đối phương?
“Anh không quen anh Minh là bởi vì anh không có tư cách”, Vương Đồng khinh bỉ nói: “Tiết Hưng! Đừng có kêu ca ở đây nữa, muốn báo thù cho em gái thì đánh một trận đi. Nếu không thì cút ngay! Cứ kêu ca thì gọi gì là đàn ông?”
Lần này Tiết Hưng đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi.
Nói không chừng đối phương còn hợp sức lại đánh hội đồng cũng nên.
Hơn mười nhà liên kết lại, phía mình chưa chắc có thể đánh lại được.
Nếu như không đánh một trận thì đừng nói là hôm nay em gái mình phải chịu uất ức, ngay cả bản thân hắn và danh tiếng của nhà họ Tiết cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Chết tiệt!
Tiết Hưng không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói: “Cô Diệp! Người của cô ra tay đánh em gái tôi, sau đó còn có thái độ như này đây”.
Trong lời nói của Tiết Hưng có ý rất rõ ràng, đó là chỉ cần thái độ của Tô Minh tốt hơn chút và biết nói xin lỗi thì chuyện này sẽ cho qua và hắn cũng không tính toán nữa.
Hắn thật sự định nhẫn nhục để làm việc lớn, chỉ cần nhún một bước thì hắn sẽ đi luôn.
Còn báo thù thì đợi sau khi Công Tôn Thần đến sẽ quyết định sau.
Chỉ cần Công Tôn Thần giúp mình thì sớm muộn cũng trút được nỗi oán hận này.
Mọi người có mặt ở đây cũng không phải kẻ ngốc, Tiết Hưng nói như vậy thì mọi người đều nghe hiểu.
Đám người Phó Đông và Lý Tuần đều thở phào nhẹ nhõm, từ tận đáy lòng họ cũng không muốn gây mâu thuẫn với đám Diêu Chân, Vương Đồng…
“Nếu không thì sao? Còn định người ta phải có thái độ như nào nữa?”, nhưng điều khiến đám Tiết Hưng không dám tin là Diệp Mộ Cẩn dường như không hề có ý nhún nhường.
Sắc mặt Tiết Hưng khó coi như sắp chảy nước, hắn không tin là Diệp Mộ Cẩn không nghe hiểu ý của hắn.
Vậy thì rõ ràng là Diệp Mộ Cẩn cố ý.
“Cô Diệp! Vậy là muốn ức hiếp người quá đáng rồi?”, Tiết Hưng nghiến răng nghiến lợi, nói.
Ngay cả Tiết Tử Mẫn cũng không dám hò hét gì nữa.
“Thì đúng là ức hiếp đấy, anh có thể làm gì nào? Đừng nói là hôm nay Tô Minh tát em gái anh, mà kể cả là giết cô ta thì đã làm sao?”, Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói.
Cô ta nói mà thái độ vô cùng cương quyết, ác liệt.
Cô ta cũng ủng hộ Tô Minh?
Tiết Hưng trầm ngâm không nói gì. Hiện giờ hắn đang trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc Tô Minh có thân phận như nào?
“Tiết Hưng! Dẫn em gái anh cút đi hay là đấu một trận đây? Anh tự mình chọn đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa”, Diệp Mộ Cẩn nói với âm thanh vang vọng.
“Chết tiệt!”, khóe miệng Tiết Hưng không ngừng run rẩy.
Rốt cuộc hắn nên làm thế nào bây giờ?
“Anh à! Em đau quá, hu hu…”, Tiết Tử Mẫn lại bắt đầu kêu gào xót xa.
Một giây sau, cuối cùng Tiết Hưng cũng đưa ra quyết định.
“Cô Diệp! Từ trước đến nay Tiết Hưng tôi đều tôn trọng cô nhưng lần này cô quá đáng rồi đấy. Tôi cũng không sợ cô đâu”.
Cuối cùng Tiết Hưng cũng được một lần cứng rắn. Nếu lần này mà cun cút rời đi thì cả hắn và nhà họ Tiết sẽ trở thành trò cười.
“Tùy anh!”, Diệp Mộ Cẩn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nói.
Thấy vậy, Tiết Hưng liền lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện thoại gọi người đến.
Không chỉ là Tiết Hưng, còn có cả Lý Tuần và Phó Đông cũng bắt đầu gọi người.
Nếu đã quyết đấu một trận thì không thể chịu thiệt được.
“Chị Mộ Cẩn! Chúng ta cũng gọi người đi”, Chu Hoành nhỏ giọng nói mà có chút phấn khích, trong tay cầm điện thoại, nói với vẻ không sợ trời không sợ đất.
Đám người Diêu Chân và Vương Đồng cũng bắt đầu nhấc máy gọi.
“Không cần đâu! Để tôi”, Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói.
“Chuyện này…”, đám Diêu Chân thấy khó hiểu nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Mộ Cẩn không giống như đang nói đùa nên họ đành phải nghe theo.
Lúc này chỉ thấy Diệp Mộ Cẩn lấy điện thoại ra.
“Mộ Cẩn! Không cần vậy đâu! Cứ để tôi tiếp chiêu là được, đâu cần tìm người đến?”, Tô Minh cười nói, có chút cạn lời.
“Hôm nay anh không được ra tay!”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Tô Minh nghiêm giọng nói.
Giai đoạn này Tô Minh là người nhà họ Diệp, mặc dù quá trình này chỉ kéo dài nửa tháng đến một tháng. Nhưng kể cả là như vậy, nhưng có người định ức hiếp người nhà họ Diệp thì cũng không được.
Có người định ức hiếp người đàn ông mà Diệp Mộ Cẩn để ý đến… Cũng không được.
Không được là không được!
Đây là Đế Thành, là địa bàn của nhà họ Diệp nên không cần đến Tô Minh ra tay.
Nếu không thì không hợp quy tắc!
“Tùy cô vậy!”, Tô Minh không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy lâng lâng.
Vốn dĩ tối nay Diệp Mộ Cẩn trang điểm và ăn mặc vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm dao động lòng người.
Không những thế, khí chất bá đạo như nữ vương của cô ta lại càng mê hoặc người khác.
Tô Minh không kìm nổi mà liếc nhìn cô ta thật lâu.
Con gái khi bá đạo thì có khí chất hơn hẳn.
Diệp Mộ Cẩn đi sang bên cạnh nhấc máy gọi điện thoại cho ông nội mình.
Rất nhanh cô ta đã nói rõ tình hình.
“Tô Minh! Xin lỗi anh! Gây phiền phức cho anh rồi”, Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói. Cô ta biết hôm nay lớn chuyện rồi.
“Đây có gì mà gọi là phiền phức”, Tô Minh phì cười, từ đầu đến cuối trên mặt anh đều mang theo nụ cười.
Sau khi Tiết Hưng gọi điện thoại xong thì liền đỡ Tiết Tử Mẫn dậy.
“Anh à! Em muốn hắn sống không bằng chết”, Tiết Tử Mẫn oán hận cực độ. Cô ta sống 24 năm nhưng chưa bao giờ phải chịu nhục như này.
“Yên tâm đi!”, Tiết Hưng nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn thấy rất tự tin.
Tiếp đó, thời gian cứ dần trôi đi.
Hai bên đều không có ý định rời đi.
Khoảng mười phút sau…
“Ù, ù, ù…”.
Lúc này từng chiếc xe dừng lại trước cửa, bước xuống là ba mươi người trẻ tuổi với thân hình vạm vỡ mặc vest đeo kính râm.
Những người này đều là vệ sĩ của nhà họ Tiết.
Đám vệ sĩ này nhanh chóng đi vào phòng lớn. Phần lớn trong số này đều là tu giả võ đạo. Mặc dù chỉ đang ở tụ khí sơ kỳ nhưng vẫn là tu giả võ đạo.
Sau khi đám người này đi vào phòng lớn thì đều đứng ở phía sau Tiết Hưng.
Họ vừa đến thì lại có đám vệ sĩ khác đến, chia làm mấy tốp, ăn mặc giống nhau. Họ đến từ nhà họ Phó, nhà họ Lý và nhà họ Dương.
Tiết Hưng tổng cộng gọi đến 50 người, tất cả đều là vệ sĩ.
Chương 74: Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ trong truyền thuyết
Họ đều là những vệ sĩ tinh nhuệ. Trong 50 người thì có ít nhất 30 người đang ở tụ khí sơ kỳ, đều là những người có tố chất.
50 người này đứng ở đó, không làm gì cả mà cứ đứng vậy, dường như ngọn núi sừng sững khiến người khác thấy khó thở.
Ngay cả không khí trong phòng cũng lưu động chậm lại.
Sắc mặt Tống Cẩm Phồn tái nhợt đi, còn Cao Tinh sợ đến nỗi không đứng vững, nửa quỳ trên đất.
“Chị Mộ Cẩn! Đám thằng Tiết Hưng chơi lớn quá! Đám vệ sĩ này không đơn giản đâu”, Diêu Chân nhỏ giọng nói, trong giọng nói cũng có chút sốt sắng.
Những vệ sĩ bình thường thì kể cả gọi đến 500 người thì cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng những vệ sĩ mà Tiết Hưng gọi đến đều vô cùng chất lượng, chắc là những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Tiết, nhà họ Lý, nhà họ Phó và nhà họ Dương chăng. Biết đâu lại là vệ sĩ sát sườn bảo vệ những gia chủ danh tiếng thì sao?
50 người này mà ra tay thì chỉ e toàn bộ Đế Thành sẽ đều không yên.
“Cô Diệp! Chúng tôi không làm khó cô nhưng nếu thằng nhóc này mà hôm nay không tự đánh gãy chân tay của nó thì nó đừng hòng ra được khỏi đây”, Tiết Hưng lớn tiếng nói, giọng nói đầy vẻ tự tin.
Hắn vẫn chưa ra lệnh cho 50 vệ sĩ này ra tay, bởi vì hắn muốn không chiến mà thắng.
Tiết Hưng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng sát khí.
Hắn không tin trong hoàn cảnh này mà Tô Minh có thể lật ngược tình thế được.
Kể cả là có Diệp Mộ Cẩn giúp đỡ thì cô ta có thể giúp được đến mức nào?
Lúc này, Tống Cẩm Phồn cảm thấy có chút căng thẳng, thân người không ngừng run rẩy.
Tô Minh giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai cô ta để cô ta yên tâm hơn.
“Đồ ngu xuẩn!”, Diệp Mộ Cẩn thấy vẻ đắc ý của Tiết Hưng mà chỉ thốt ra mấy chữ.
Một giây sau, đột nhiên có bốn người đàn ông trung niên mặc võ phục chậm rãi từ bên ngoài lối đi của nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia đi vào trong.
Bốn người đàn ông trung niên này nếu luận về ngoại hình thì không có gì đặc biệt. Nếu đứng trong đám đông thì không nhìn ra có gì nổi bật.
Mỗi người đều mặc võ phục với màu khác nhau, có đen, trắng, xanh và tím.
Họ đều với vẻ bình tĩnh, cười nhạt đi đến bên cạnh Diệp Mộ Cẩn.
“Cô chủ!”
Họ thốt ra hai chữ ‘cô chủ’ mà khiến cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, thậm chí mọi người còn không dám thở mạnh.
Đặc biệt là Tiết Hưng lúc này mặt không còn giọt máu, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Bốn… Bốn người này… Nếu như hắn nhìn không nhầm thì đây chính là bốn người trong Thiên Tự Vệ vô cùng thần bí trong truyền thuyết của nhà họ Diệp.
Nghe nói bốn người này đều đạt đến cảnh giới tông sư. Mặc dù chỉ là tông sư sơ kỳ nhưng đều đã bước sang cảnh giới tông sư rồi.
Họ chính là những nhân vật thần bí mà nhà họ Diệp đã tốn hàng trăm năm, tốn vô số tài nguyên mới bồi dưỡng ra.
Bốn người này chẳng phải là những người luôn theo sát để bảo vệ ông chủ nhà họ Diệp sao?
Chẳng phải là họ không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người sao?
Chỉ cần một trong bốn người này ra tay thì đều có thể trấn áp được 50 vệ sĩ kia.
Bởi vì họ không cùng đẳng cấp, không cùng tầng lớp.
“Cô chủ!”, đúng lúc này lại có một nhóm tám người đi vào, đều là những người trẻ tuổi, tầm 30 đến 35 tuổi.
Tám người này cũng mặc võ phục, nhưng màu sắc thì đều giống nhau.
Điều khác biệt là họ mang theo binh khí khác nhau. Có kiếm, có dao, có gậy, có cả cái giản…
Khí tức của tám người cũng na ná nhau, cứ như kiểu sinh tám vậy.
Họ đều với vẻ mặt không biến sắc, cung kính khom người trước Diệp Mộ Cẩn.
“Cái gì?”, sắc mặt Tiết Hưng tái nhợt, miệng há hốc. Hắn sợ đến nỗi không đứng vững.
Bốn đại Thiên Tự Vệ ra tay, tám đại Địa Tự Vệ cũng ra tay?
Mặc dù thực lực của tám người trong Địa Tự Vệ kém hơn bốn người trong Thiên Tự Vệ nhưng cũng đều ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.
Nói cách khác thì lúc này đối phương đang có 12 người ở cảnh giới tông sư!
Ôi mẹ ơi!
Phát điên mất!
Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần đều sợ suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Tám gia tộc ở Đế Thành mạnh đến mức nào? Mạnh đến nỗi khiến người ta thấy sởn gai ốc, mạnh đến mức đáng sợ. Nhưng mọi khi họ đều rất khiêm tốn…
Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều là những quân át chủ bài, chẳng phải chỉ khi nhà họ Diệp đứng trước bờ vực sinh tử thì mới lôi ra sao? Chẳng phải bình thường đều giấu rất kỹ sao?
Hiện giờ chỉ là cuộc tranh chấp của thế hệ trẻ, vậy mà nhà họ Diệp cũng cử đám người này đến ư?
Ngoài ra, hiện giờ Diệp Mộ Cẩn chỉ là con gái chi trưởng, kể cả là ứng cử viên cho vị trí gia chủ kế nhiệm nhưng ít nhất hiện giờ cô ta vẫn không phải là gia chủ nhà họ Diệp, đâu có tư cách điều động cả hai đội Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ chứ?
Tiết Hưng thật sự như muốn phát điên, vừa sợ hãi vừa uất ức, vừa buồn bực, vừa phẫn nộ, suýt nữa tức phụt máu.
Tình hình trước mặt là gì thế này? Mọi người đang đánh nhau bằng vũ khí lạnh, vậy mà đối phương lấy súng ra, lấy tên lửa ra thì chơi kiểu gì được?
Không hợp quy tắc!
Không những thế, Tiết Hưng còn phát hiện ra 50 vệ sĩ đứng sau mình lúc này đều không ngừng run rẩy.
Không run sao được? Bắt đám người bình thường hoặc đang ở tụ khí sơ kỳ đối mặt với cường giả ở cảnh giới tông sư, họ có thể đứng vững được đã là dũng cảm lắm rồi.
“Chuyện này… Chuyện này… Anh ơi…”, Tiết Tử Mẫn sợ chết khiếp mà không nói nên lời.
Tiết Tử Mẫn cũng thành kẻ ngốc rồi, cô ta biết Diệp Mộ Cẩn xuất thân trong nhà họ Diệp hùng mạnh, nhà họ Diệp cũng là một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành. Nhưng cô ta chỉ hiểu là nhà họ Diệp mạnh về tiền bạc thôi chứ không thể ngờ…
Thật không thể tưởng tượng nổi!
“Chị Mộ Cẩn! Như này phải chăng là hơi quá?”, Vương Đồng nhỏ giọng hỏi, trên trán toát hết mồ hôi.
“Khụ khụ…”, đám Diêu Chân cũng như vậy, họ vừa kích động phấn khích nhưng cũng thấy lúng túng.
Chương 75: Ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia
“Chị đây muốn bắt nạt người khác đấy thì sao!”, Diệp Mộ Cẩn gằn giọng.
Có người muốn bắt nạt người đàn ông chân chính của bà đây, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà.
Diệp Mộ Cẩn cô dám yêu dám hận.
Cô ta căm ghét Công Tôn Thần, vì thế dù hắn theo đuổi cô bao năm, nhà Công Tôn và nhà họ Diệp còn hợp tác lâu năm với nhau, cô ta cũng không thèm liếc hắn lấy một cái.
Còn Tô Minh, cô ta dù mới tiếp xúc với anh chưa được bao lâu nhưng đã có cảm giác rung động rồi, vì thế cô ta đã hạ quyết tâm.
Ở Đế Thành, chỉ có người đàn ông chân chính của Diệp Mộ Cẩn cô được bắt nạt người khác. Ngược lại ư? Cứ thử xem, cho dù là nhà họ Tiết hay nhà họ Lý, cô ta cũng mặc kệ.
Hơn nữa, ông nội cũng ủng hộ cô ta, vừa rồi cô ta đã gọi điện cho ông nội, ông còn chủ động yêu cầu Thiên Tự Vệ và Địa tự Vệ ra tay.
Bởi vì Tô Minh là ân nhân cứu mạng của ông nội, cũng là ân nhân của nhà họ Diệp.
“Tiết Hưng, chẳng phải đã nói xong rồi sao? Vậy thì bắt đầu đi!”, Diệp Mộ Cẩn nói.
“Cô… Cô Diệp, tôi… tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi và Tử Mẫn, cô bớt giận cho”, Tiết Hưng cười gượng nói, hạ mình làm cháu của Diệp Mộ Cẩn luôn, lúc này hắn ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
“Bớt giận?”, Diệp Mộ Cẩn cười khẩy, bước về phía Tiết Hưng và Tiết Tử Mẫn.
Hai người kia sợ đến mức run rẩy nhưng không dám lùi lại.
Cho đến khi Diệp Mộ Cẩn bước đến ngay gần họ.
“Là cô nói muốn Tô Minh sống không bằng chết?”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Tiết Tử Mẫn, lạnh lùng nói.
“Không… Không… Không dám. Cô Diệp, tôi…”, Tiết Tử Mẫn càng run bần bật.
“Bốp!”, cú tát của Diệp Mộ Cẩn giáng lên khuôn mặt xanh tím, xưng phù, không ra hình người của Tiết Tử Mẫn.
Tiết Tử Mẫn lại đau đến bật khóc.
Cô ta co cuộn người lại, trông càng thê thảm.
Nhưng Tiết Tử Mẫn không dám mắng chửi lấy một câu.
“Còn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, anh còn muốn đánh gãy tay chân Tô Minh?”, Diệp Mộ Cẩn nhìn sang Tiết Hưng.
“Tôi… Tôi…”, Tiết Hưng lắp bắp, cả người đều trở nên lạnh lẽo.
“Tôi muốn anh tự bẻ gãy tay chân mình, đừng để Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ nhà họ Diệp phải ra tay”, Diệp Mộ Cẩn nói.
“Vâng”, Tiết Hưng chỉ có thể đồng ý.
Mà đám người Phó Đông, Lý Tuần, Dương Thiên Tình sau lưng hắn đều run như cầy sấy.
Lúc bình thường hai nhóm người cũng hay xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng hai boss lớn là Diệp Mộ Cẩn và Công Tôn Thần chưa từng đích thân ra mặt.
Hôm nay Diệp Mộ Cẩn thật sự ra tay bọn chúng mới biết sợ!
Quá đáng sợ!
Gia tộc của bọn họ ở Đế Thành kém tám đại gia tộc quá nhiều.
Đến mức khó mà hình dung nổi.
Tiếp đó, Tiết Hưng cũng dứt khoát, hắn dặn dò vệ sĩ bẻ gãy một chân và một tay mình ngay trước mặt tất cả mọi người.
Mặc dù đi bệnh viện thì vẫn có thể nối lại nhưng một người sống sờ sờ bị bẻ gãy tay chân như vậy thì vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.
“Kể ra cũng có can đảm đấy”, Diêu Chân lẩm bẩm.
“Chị Mộ Cẩn, được rồi chứ?”, Văn Bối Bối nói nhỏ.
Sự việc ầm ĩ đến mức này hẳn là có thể kết thúc rồi đi?
Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Nhưng đúng lúc này.
Đám người còn chưa giải tán…
“Haha, mọi người định đi rồi?”, một giọng nói vang lên trong góc rẽ của hậu viện phía sau đại sảnh.
Một người đàn ông trung niên râu dài bước tới.
Người đàn ông trung niên.
Chiều cao trung bình.
Mặc trường bào màu xám rộng.
Đầu đội một chiếc mũ chóp cao.
Da hơi đen, mắt không to, phần lòng trắng mắt rất nhỏ, đa phần đều là lòng đen, trong đôi mắt lộ ra một tia sáng.
Tay trái ông ta chống gậy, tay phải xoay tròn hai nhân hạch đào mà có lẽ đã sử dụng rất nhiều năm rồi.
Ông ta từng bước tiến tới.
“Tôi là Vương Đạo Khánh”, người đàn ông tươi cười nói: “Các vị gây chuyện ở Thiên Niên Nhân Gia đến máu me khắp nơi, hiện tại lại muốn rời đi ư?”
Người đàn ông bộc lộ thân phận của mình khiến vẻ mặt những người khác thay đổi.
Đó là vẻ mặt sợ hãi, kinh ngạc.
“Ông ta là Vương Đạo Khánh?”, Vương Đồng thì thầm: “Bố tôi từng nói ở Đế Thành, ngoại trừ tám đại gia tộc ra thì còn một số người không thể dây vào, trong đó bao gồm ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia – Vương Đạo Khánh, nhưng lúc trước chưa từng gặp ông ấy, không ngờ hôm nay…”
“Ông tôi cũng từng nhắc nhở tôi”, Ngôn Yên cũng nói.
“Bác Vương, là… là lỗi của cháu với em gái… Cháu lau sạch máu cho bác”, Tiết Hưng cũng nói, rõ ràng là hắn cũng từng nghe nói đến Vương Đạo Khánh, lúc nói chuyện cũng rất kính cẩn, cho dù gãy một tay một chân khiến hắn vô đau đớn nhưng lúc này vẫn cố nhịn, khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi.
“Mau, lau mặt đất cho tôi, lau sạch”, Tiết Hưng ra lệnh cho đám người Phó Đông, Tiết Tử Mẫn.
Đám Tiết Tử Mẫn, Phó Đông, Lý Tuần cũng không phải lũ ngốc, nhìn thái độ của Tiết Hưng thì nào dám lề mề. Bọn chúng quỳ xuống đất, bắt đầu lau máu, không có giấy thì dùng ống tay áo lau chùi.
“Cô bé nhà họ Diệp, bọn họ lau, còn cô thì sao?”, Vương Đạo Khánh nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói.
“Bác Vương, hôm nay là Mộ Cẩn sai, cháu xin lỗi bác”, Diệp Mộ Cẩn xin lỗi với thái độ vô cùng tôn kính.
Thậm chí nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều mang vẻ mặt trầm trọng, cung kính nhìn Vương Đạo Khánh.
“Cảnh giới tông sư hậu kỳ, cùng cảnh giới với mình”, Tô Minh đương nhiên hiểu được lý do.
Bởi thực lực.
Người đàn ông trung niên này, hoặc là nói ông lão nhìn như độ tuổi trung niên này lại là cảnh giới tông sư hậu kỳ.
Có thể coi là rất mạnh rồi!
Hơn nữa khí tức của ông ta cũng rất ổn định!
Không hề yếu.
Ít nhất cả Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ta.
Nếu so với anh? Haha… Vương Đạo Khánh này vẫn còn yếu.
Bởi vì Tô Minh có thể chiến đấu với người hơn mình vài cảnh giới!
Bình luận facebook