-
Chương 81-85
Chương 81: Niệm tình xưa
Nhưng, suy đoán không hề chính xác.
Lúc này, Tiết Hưng, Phó Đông và những người khác nào dám không tuân theo lệnh của Công Tôn Thần?
Thậm chí, ngay cả sau khi rời khỏi Thiên Niên Nhân Gia, vẫn tiếp tục liên lạc với gia tộc của mình, báo cáo cặn kẽ những gì đã xảy ra vào tối nay.
Sau đó, trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Tiết, nhà họ Phó, nhà họ Lý, nhà họ Dương,... Đều quyết định muốn nương nhờ vào nhà họ Diệp.
Không phải vì lý do nào khác, đơn giản chỉ vì Tô Minh.
Người thanh niên có thể đánh bại Vương Đạo Khánh chỉ trong chớp mắt.
Có thể tưởng tượng được rằng đêm nay Tô Minh đã khiến cho toàn bộ Đế Thành kinh ngạc như thế nào?
Đúng lúc này.
"Thần Nhi, ầm ĩ như vậy làm cái gì?", Công Tôn Hạ đi tới: "Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh".
"Bố, con..."
"Bố đã nghe chuyện của Thiên Niên Nhân Gia rồi, chẳng trách Diệp Mộ Cẩn chiều nay tự tin như vậy, lại muốn đánh cược toàn bộ với nhà họ Ngụy? Sở dĩ Diệp Mộ Cẩn có thể tự tin như vậy chính là bởi vì người thanh niên tên Tô Minh kia!", Công Tôn Hạ nheo mắt, đôi mắt lóe lên sự bình tĩnh cùng cơ trí: "Có thể đánh bại Vương Đạo Khánh!!! Người thanh niên tên là Tô Minh này thật sự đáng sợ, Thần Nhi, con không nên trêu chọc cậu ta!"
"Nhưng...", hàm răng của Công Tôn Thần nghiến chặt: "Nhưng, anh ta cùng Diệp Mộ Cẩn đã..."
"Đàn ông lo gì thiếu vợ, bố từ lâu đã nói với con, không nên cố chấp", Công Tôn Hạ trừng mắt nhìn con trai.
"Con không cam tâm", hơi thở của Công Tôn Thần không ổn định, lại có chút mùi vị bốc hỏa.
"Bình tĩnh, bố nói con không nên trêu chọc Tô Minh, không có nghĩa là bỏ qua cho cậu ta. Dù Tô Minh có giỏi giang thế nào, sao có thể lợi hại hơn cô Hứa?"
"Cô... Hứa?", đôi mắt Công Tôn Thần sáng lên, có chút kinh ngạc, có chút tự ti, có chút ngưỡng mộ, nhưng hơn cả chính là kính nể.
Người được gọi là cô Hứa, chỉ có thể là Hứa Như Ý con gái của tông chủ Cửu Hư Tông Huyền Linh Sơn đứng đằng sau nhà họ Công Tôn.
Cô Hứa xinh đẹp vô song, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tính cách bá đạo mạnh mẽ cùng với thực lực siêu cấp khủng bố, Công Tôn Thần đã được diện kiến một lần nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
"Cô Hứa tuổi còn nhỏ, tính cách yêu thích sự tự do, không chịu ở lại Cửu Hư Tông mà thích ra ngoài ngao du thiên hạ, bố vừa nhận được tin tức, trong khoảng thời gian ngắn này, cô Hứa sẽ đến Đế Thành, đương nhiên là nhà họ Công Tôn chúng ta sẽ đón tiếp. Đến lúc đó, nghĩ cách nhờ cô Hứa dạy dỗ Tô Minh một chút là được, dù sao nhà họ Công Tôn chúng ta cũng là gia tộc liên kết với Cửu Hư Tông, cô Hứa hẳn sẽ cho chúng ta mặt mũi. Cho dù cô Hứa bị đánh bại, thì bên cạnh nhất định cũng có người hộ tống", Công Tôn Hạ mở miệng nói.
Công Tôn Thần nặng nề gật đầu, tâm tình cũng đã ổn định một chút.
"Nhưng, trong khoảng thời gian này, trước khi cô Hứa đặt chân tới Đế Thành, con ngoan ngoãn một chút cho bố, cho dù gặp phải Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn, cũng phải nhượng bộ lui binh cho bố, con không phải là đối thủ của Tô Minh, vĩnh viễn không phải, đừng quá xúc động kẻo mất mạng trong tay Tô Minh", Công Tôn Hạ nghiêm nghị cảnh cáo.
"Vâng, bố, con biết rồi", Công Tôn Thần nặng nề gật đầu, trong lòng đã tưởng tượng đến cảnh mấy ngày nữa cô Hứa đến Đế Thành, nên làm nhục, thậm chí đánh chết Tô Minh như thế nào?
Có cô Hứa ở đây, cho dù Tô Minh có ba đầu sáu tay cũng phải nhận thua!
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lam.
"Ngay từ ba năm trước, tôi đã khuyên anh cả trực tiếp tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang, nhưng anh cả nhân từ nương tay, bây giờ thì hay rồi, cái thằng ranh Tô Minh kia sau ba năm lại trở về. Còn có võ công cao cường, ngay cả Vương Đạo Khánh cũng không phải đối thủ, anh cả đã chết, để lại cục diện rối rắm cho chúng ta. Chết Tiệt!!!"
Trong đại sảnh của biệt thự nhà họ Lam, gia chủ hiện tại của nhà họ Lam sắc mặt ảm đạm, trên tay cầm một cái tách trà, nắm thật chặt, trước mặt là con cháu và người quan trọng trong gia đình nhà họ Lam.
Mới vừa rồi, nhà họ Diệp truyền đến tin tức.
Ngày mai, Diệp Mộ Cẩn nhà họ Diệp cùng Tô Minh sẽ đến thăm hỏi nhà họ Lam.
Trong đại sảnh, bầu không khí có chút trầm mặc.
Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh thật sự quá đáng sợ.
Với thực lực như bậc này, nói thật, nhà họ Lam căn bản không người nào có thể chống lại Tô Minh, cách biệt rất xa.
Trừ khi lấy đông địch yếu mới có thể tránh khỏi thương vong.
Nhưng trong trường hợp đó, coi như cuối cùng có thể giết Tô Minh, nhà họ Lam cũng tổn thất không nhỏ, từ nay về sau không còn nằm trong tám gia tộc lớn nhất nữa.
"Sao không nói gì thế? Nói đi, nên làm cái gì bây giờ?", thấy không có ai lên tiếng, Lam Lại hừ một tiếng.
"Bố, liên kết với nhà họ Hồng. Đây cũng là biện pháp bảo toàn tốt nhất", Lam Lâm - con trai Lam Lại mở miệng nói.
Lam Lâm mở miệng, mấy người nhà họ Lam có quan hệ tốt với Lam Lâm cũng gật đầu.
Đó thực sự là một cách tốt.
Cho dù Tô Minh có cường đại đến đâu cũng chỉ là người bình thường, sao có thể so với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn?
"Không ổn", nhưng, một lúc sau, Lam Thủ Phong liền lắc đầu, mạnh mẽ bác bỏ.
Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại - gia chủ nhà họ Lam, rất được Lam Lại coi trọng.
"Tại sao lại không ổn?"
"Nếu vì giải quyết một mình Tô Minh, mà cần phải nhờ vả nhà họ Hồng, người nhà họ Hồng sẽ chỉ cảm thấy nhà họ Lam chúng ta thật vô dụng. Phải biết rằng, còn chưa đầy một tháng, cô cả gả cho cậu chủ nhà họ Hồng rồi, nếu như ở giờ phút quan trọng này, để cho nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thấy nhà họ Lam chúng ta là phế vật, yếu ớt, không có giá trị gì, không cẩn thận, đại hôn của cô cả với cậu cả nhà họ Hồng cũng sẽ chịu ảnh hưởng", Lam Thủ Phong nghiêm túc nói.
"Không sai, Không thể sử dụng quan hệ với nhà họ Hồng, vẫn nên dựa vào chúng ta tự mình giải quyết", nét mặt Lam Lại hơi biến sắc, khẽ gật đầu.
"Chúng ta tự mình giải quyết thì phải làm sao? Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh có thể thấy cậu ta cũng không dễ đối phó, hơn nữa bởi vì chuyện ba năm trước, có thể tưởng tượng cậu ta hận nhà họ Lam như thế nào, nếu như lấy cương trị cương, nhà họ Lam cho dù có thực sự giết được cậu ta thì cũng tổn thất nặng nề", một người nhà họ Lam khác lên tiếng, giọng đầy lo lắng.
"Vậy không bằng để cho Lam Tuyết ra mặt? Tô Minh chắc hẳn sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ với Lam Tuyết?", Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi lại nói.
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Chương 82: Bảo vật của nhà họ Lam
Bất giác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Lại.
Đợi Lam Lại đưa ra quyết định.
Lam Lại lắc đầu: "Lam Tuyết bởi vì cái chết của anh cả mà hiểu lầm tôi, nó hận không thể khiến cho nhà họ Lam bây giờ trực tiếp bị diệt vong".
Lam Lại nói như vậy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam có mặt ở đó đều có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, cái chết của gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Lam - Lam Thiên Huy, thật sự không phải vì bạo bệnh mà qua đời sao? Hiểu lầm của Lam Tuyết đối với Lam Lại có phải thật sự hay không?
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc hiển nhiên đã thành định cục, cũng không có người nào sẽ vì cái chết của gia chủ tiền nhiệm mà tranh luận hay đắc tội với gia chủ hiện tại.
"Gia chủ, thật sự không được, vậy chi bằng dùng cái chuông lớn của nhà họ Lam chúng ta đi! Có cái chuông lớn ở đây, muốn phục giết Tô Minh, dễ như trở bàn tay, thậm chí nhà họ Lam còn không thương vong gì!", sau khi trầm mặc thở dài mấy hơi, một người thoạt nhìn tuổi tác khá cao trong họ Lam mở miệng nói.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
"Chiếc chuông lớn kia?", ánh mắt Lam Lại sáng lên, đột ngột đứng bật dậy: "Nhưng có thể được..."
"Bố, chuông lớn nào?", Lam Lâm tò mò hỏi.
Trên thực tế, hơn phân nửa đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam đứng ở đây đều không biết rõ.
Mặc dù, trong sân sau của biệt thự nhà họ Lam quả thực có một căn phòng thờ tổ khá cũ, bên trong bày một chiếc chuông bằng đồng thau lớn, nhưng những năm gần đây, hầu như không có ai nhắc tới chiếc chuông lớn kia nữa.
Lẽ nào, chiếc chuông lớn kia là một món bảo vật?
"Ông Trung, ông nói một chút về chiếc chuông lớn kia đi", Lam Lại cười nói rồi nhìn về phía ông già vừa nhắc tới chiếc chuông, thì ra ông ta tên là Lam Trung.
"Cậu chủ, cậu có biết làm thế nào mà nhà họ Lam vươn lên trở thành một trong tám gia tộc lớn nhất ở Đế Thành không?”, Lam Trung cố gắng duỗi thẳng tấm lưng còng của mình, mặc dù giọng nói có chút khản đặc, nhưng ông ta vẫn không thể che giấu được niềm kiêu hãnh của mình.
Lam Trung tiếp tục nói.
"Một, hai trăm năm trước, trong tổ tiên của nhà họ Lam chúng ta, có một thiên tài tên là Lam Chấn Thiên, đến từ phía tây bắc vốn không phải là người Đế Thành".
"Một người một đao, đơn thương độc mã đi đến Đế Thành, Đế Thành lúc bấy giờ có nhiều thế lực hỗn loạn vô cùng, lớp lớp anh hùng xuất hiện, cường giả nhiều như lá mùa thu".
"Chính trong hoàn cảnh đó, tổ tiên Lam Chấn Thiên dám ở Đế Thành gây dựng lên một phần cơ nghiệp và thành lập gia tộc nhà họ Lam".
"Nhưng, lúc mới đầu xây dựng nhà họ Lam không may động chạm đến thế lực mạnh nhất ở Đế Thành lúc bấy giờ, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một ngày nọ, lực lượng mạnh nhất của Đế Thành liên thủ với nhau, tổng cộng hơn trăm người, đều là những người tu luyện võ đạo, trong đó, thậm chí còn có cả mấy vị cường giả đạt cảnh giới tông sư, bọn họ không mời mà đến, mưu tính tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lam".
"Tổ tiên của chúng ta một người một đao, mạnh mẽ không gì sánh được, là một người anh hùng, thà chết chứ không lùi bước, nhưng hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, dần dần cũng không thể chống đỡ được".
"Nhưng vào giây phút nguy cấp khi tổ tiên sắp bị giết tại chỗ, ông ấy bất ngờ sử dụng một chiếc chuông đồng lớn, có lời đồn rằng chiếc chuông đồng đó có thể thu nhỏ, phóng to và di chuyển theo ý muốn của ông, dĩ nhiên, điều này chỉ là một lời đồn đãi".
"Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng sau khi chiếc chuông đồng lớn được sử dụng, nó đã phát huy sức mạnh thần kỳ của mình, trong nháy mắt giết chết toàn bộ hơn trăm người tu luyện võ đạo, trong đó còn có một số cao thủ tông sư".
"Uy lực của chiếc chuông lớn kia cực kỳ khủng bố, đại khái có thể đạt đến trình độ sơ kỳ của Thiên Vị, trong nháy mắt có thể giết chết tất cả người luyện võ đạo chưa đạt cảnh giới Thiên Vị, bao gồm cả bán bộ Thiên Vị".
"Chỉ với trận chiến ấy, nhà họ Lam chúng ta liền hoàn toàn đặt nền móng ở Đế Thành, từ đó về sau phất lên như diều gặp gió".
...
Lam Trung nói với vẻ mặt hăng say.
Trên khuôn mặt già nua có chút ửng đỏ.
Đám con cháu dòng chính nhà họ Lam say mê lắng nghe, cứ như thể được trở về thời tổ tiên Lam Chấn Thiên hùng mạnh cách đây một hai trăm năm trước.
"Ông Trung, ý của ông là, cái chuông đồng bên trong phòng thờ tổ chính là vật năm đó tổ tiên sử dụng sao?", Lam Lại nuốt nước miếng hỏi, quả thực có chút không dám tin, dẫu sao nghe cũng quá mơ hồ rồi.
"Không sai", Lam Trung gật đầu: "Không những chiếc chuông đồng kia vẫn còn, hơn nữa, tổ tiên Lam Chấn Thiên còn lưu lại những phương pháp và cách sử dụng chiếc chuông đồng kia như thế nào!"
"Cái gì?", đám người Lam Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cái này... Cái này sao có thể?"
Nếu đây là sự thật!
Đừng nói đến thằng ranh con nhà họ Tô, ngay cả vị trí của nhà họ Lam trong tám đại gia tộc mạnh nhất Đế Thành cũng có thể tiến thêm vài bậc.
"Chỉ có điều, hai trăm năm qua, nhà họ Lam chưa bao giờ gặp nguy cơ sinh tử, đến nay chưa từng dùng đến chiếc chuông lớn kia mà thôi", Lam Trung chậm rãi nói: "Giờ đây, thằng nhãi nhà họ Tô muốn tìm cái chết!!! Đã đến lúc sử dụng chiếc chuông kia rồi, chiếc chuông kia không phải vật hữu danh vô thực, nó đã từng đạt được thành tựu rực rỡ trong tay tổ tiên Lam Chấn Thiên, cho nên, con cháu chúng ta phải tôn kính gọi chiếc chuông lớn kia là chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng!"
"Lam Trung, tôi ra lệnh cho ông, bây giờ liền dẫn người đến phía sau nhà thờ tổ lấy chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng", Lam Lại hét lên, trong lòng kích động vô cùng.
"Gia chủ, cái này...", Lam Trung lắc đầu cười gượng: "Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng cũng không phải vật dễ lấy như vậy, nó nặng hơn mười nghìn cân, không phải người tu luyện cảnh giới tông sư thì cũng rất khó để di chuyển nó, càng không cần phải nói đến chuyện sử dụng nó để chiến đấu. Muốn dùng nó để chiến đấu, chí ít cũng phải là người tu luyện tông sư đỉnh phong mới dùng được".
"Hả?", Lam Lại bỗng chốc như bị dội một gáo nước lạnh, trợn tròn mắt.
Lam Lâm càng nổi cáu, lẩm bẩm một câu: "Không dùng được còn nói cái gì? Nếu bây giờ nhà họ Lam có người tu luyện tông sư đỉnh phong, còn cần lấy cái chuông lớn làm cái đếch gì? Không bằng trực tiếp giết Tô Minh cho rồi".
"Gia chủ, cậu chủ, trước tiên không nên gấp gáp, dựa theo di ngôn của tổ tiên Lam Chấn Thiên, chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng, tuy là tông sư đỉnh phong mới có thể sử dụng, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, nếu như có thể tập hợp đủ 8 người tu luyện cảnh giới tông sư sơ kỳ, sau đó cùng nhau phát lực, cũng có thể miễn cưỡng sử dụng", Lam Trung lại nói.
Đây mới chính là chỗ kinh khủng của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng!
Chương 83: Hang động bí ẩn
Nói cho cùng, cường giả cảnh giới tông sư đỉnh phong ở Hoa Hạ cực kỳ hiếm gặp, căn bản không nhiều gia tộc có được.
Nhưng cảnh giới tông sư sơ kỳ lại có không ít người.
"8 vị tông sư sơ kỳ sao?", Lam Lại lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên: "Nhà họ Lam chúng ta hiện tại có 6 người, còn thiếu hai người nữa".
"Bố, cùng lắm thì đi nhờ cậy. Trong số đồng minh của nhà họ Lam chúng ta, tìm ra hai người tu luyện võ đạo cảnh giới tông sư sơ kỳ vẫn có thể", Lam Lâm lớn tiếng nói.
"Đúng vậy", Lam Lại quyết định: "Lam Hồng, bây giờ đi tới nhà họ Mễ và nhà họ Vân, mời cho tôi hai vị cảnh giới tông sư sơ kỳ”.
"Vâng", một người đàn ông trung niên trầm tĩnh gật đầu, xoay người liền rời đi.
"Ông Trung, chờ sau khi tám vị tông sư sơ kỳ tập hợp đủ, liền trực tiếp đi về phía sân sau, thử trước xem có thể sử dụng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng không? Chuẩn bị sẵn sàng chứ đừng để ngày mai thằng ranh nhà họ Tô kia đến mới phát hiện Chấn Thiên Huyền Hoàng không dùng được, nếu không cả nhà họ Lam chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ", Lam Lại nói, ông ta vẫn cực kỳ thận trọng.
"Gia chủ, cậu yên tâm", Lam Trung gật đầu.
Lúc này.
Chiếc Maybach s680, chậm rãi đi về phía đông của Đế Thành.
Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa tới.
“Đây là đi đâu vậy?”, Tô Minh vô cùng buồn chán hỏi, anh đang di chuyển chân khí bên trong cơ thể để tu luyện Thái Huyền thôn linh chân kinh.
"Đất tổ tiên của nhà họ Diệp", Diệp Mộ Cẩn nhẹ giọng nói.
Thì ra, linh tuyền của nhà họ Diệp ở chỗ đất tổ.
Tô Minh không hỏi gì nữa, dẫu sao, vẫn còn có tài xế đang ngồi phía trước.
Nửa giờ nữa trôi qua.
Cuối cùng cũng đến nơi.
"Anh về trước đi. Sáng mai tới đón tôi và Tô Minh", Diệp Mộ Cẩn nói với tài xế.
"Nhưng...", người lái xe có chút ngập ngừng, thật ra anh ta không chỉ là tài xế, mà còn là vệ sĩ.
"Không sao, tôi là người tu luyện tông sư, sao có thể gặp nguy hiểm, cho dù gặp nguy hiểm, anh cảm thấy anh có thể bảo vệ tôi được sao?", Diệp Mộ Cẩn lại nói: "Huống hồ, còn có Tô Minh ở đây, có thể gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Vâng", người tài xế lái xe rời đi.
Bầu trời đêm đen kịt, chỉ có lác đác vài ngôi sao.
Khung cảnh trước mắt, hoàn toàn là rừng núi hoang vắng.
Phía xa nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ là một cái thác nhỏ.
Còn có rất nhiều tiếng côn trùng.
Diệp Mộ Cẩn đưa một tay ôm lấy cánh tay của Tô Minh.
Ôm chặt.
"Đất tổ tiên của nhà họ Diệp có diện tích rất lớn, ngọn núi này tên là Cửu Hoàn Sơn, tổ tiên nhà họ Diệp của chúng tôi đều được chôn ở phía trước Cửu Hoàn Sơn, phía trước là nước, phía sau là núi".
"Chúng ta bây giờ đang ở phía sau".
"Phía sau phong cảnh hữu tình, từ rất nhiều năm về trước còn có cơ hội bầu chọn là khu danh lam thắng cảnh cấp 5a, đương nhiên, bởi vì sợ quấy rầy không gian yên tĩnh của tổ tiên, cho nên vẫn chưa tham gia bầu chọn".
"Bởi vì phong cảnh phía sau Cửu Hoàn Sơn rất đẹp, có núi, có nước, có động vật hoang dã, hoa thơm và cả trái cây rừng, tôi thường đến đây để thư giãn".
"Cực kỳ may mắn tìm ra được một cái linh tuyền".
...
Diệp Mộ Cẩn vừa nói vừa dẫn đường cho Tô Minh, có thể thấy cô ta rất quen thuộc với phía sau Cửu Hoàn Sơn, cho dù trời tối, cô ta cũng không bị lạc đường.
Đang đi trên đường...
Đột nhiên.
"Á", Diệp Mộ Cẩn đột nhiên lảo đảo, nếu không có cánh tay Tô Minh đỡ lấy, chắc chắn sẽ bị ngã.
"Làm sao vậy?", Tô Minh hỏi.
"Tôi bị trật chân", Diệp Mộ Cẩn có chút tức giận: "Đều tại anh, không nói trước với tôi một tiếng là đêm nay muốn tới linh tuyền..."
Vốn dĩ cô ta cho rằng tối nay chỉ là một bữa tiệc đơn thuần nên ăn mặc thật đẹp còn mang cả giày cao gót.
Mang giày cao gót và đi dạo trên núi khi trời vẫn còn tối, không bị trẹo chân mới lạ.
"Cô chỉ đường, tôi cõng cô", Tô Minh áy náy nói, nhìn lướt qua bàn chân nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, mặc dù trời tối nhưng là Tô Minh hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ gót giày của Diệp Mộ Cẩn đã bị gãy, mắt cá chân trắng nõn có chút ửng đỏ, anh cúi người xuống: "Cô chỉ cần chỉ đường cho tôi là được".
Trong màn đêm đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn đỏ bừng.
Đôi mắt xinh đẹp có chút do dự, có chút mong đợi, long lanh nước, khẽ cắn môi, cuối cùng đưa tay lên ôm lấy cổ Tô Minh.
Tô Minh dễ dàng cõng Diệp Mộ Cẩn trên lưng, cơ thể của cô rất nhẹ, đối với Tô Minh không khác gì lông vũ.
Tiếp theo, Diệp Mộ Cẩn nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tô Minh, âm thanh có chút đè nén cùng ngượng ngùng.
Hơi thở ngượng ngùng ái muội len lỏi tràn ngập trong không gian giữa hai người.
Nhịp tim của Diệp Mộ Cẩn đập ngày càng nhanh, không khống chế được sự khẩn trương, cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, ngọt ngào không thể giải thích được, ma xui quỷ khiến thế nào lại dựa đầu vào lưng Tô Minh.
Một giờ sau.
Có lẽ khoảng 11 - 12 giờ đêm.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt là một cái hồ nước, không quá lớn, trước hồ là một thác nước chảy róc rách, phía sau còn có một dòng suối uốn quanh.
Mặt hồ trong veo, sạch đến mức khó tin, giống như tấm gương của thiên nhiên trong đêm tối.
Xung quanh hồ nước bao phủ bởi đủ loại đá, nhẵn bóng.
"Ở đâu thế?", Tô Minh hỏi.
"Anh từng xem qua Tây Du Ký chưa?", Diệp Mộ Cẩn hỏi.
“Phía sau thác nước?”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn thác nước phía trên mặt hồ, thác nước cũng không rộng, chỉ rộng khoảng mười hai mươi mét, nhưng rất cao, ước chừng mấy trăm mét.
Nếu Diệp Mộ Cẩn nhắc tới Tây Du Ký, vậy khẳng định là cô ta đang nói về Thủy Liêm Động rồi.
Có một hang động phía sau thác nước.
“Không sai”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu: “Năm đó, Đế Thành khô hạn, ước chừng ba tháng trời không mưa, cho nên, lúc đó thác nước cũng cạn dần, chính vì vậy tôi mới phát hiện ra hang động phía sau thác nước, hang động đó cực kỳ bí ẩn, bình thường khi thác nước hoạt động, rất khó phát hiện được".
“Cửa hang cao bao nhiêu?”, Tô Minh lại hỏi.
"Nó cách mặt hồ khoảng ba mươi mét".
"Cũng may, không cao lắm. Đi, chúng ta đi vào đó. Cô ôm chặt cổ tôi, động tác của tôi có chút mạnh, đừng để rơi xuống", Tô Minh nói xong, đột nhiên cơ thể khẽ động, mềm mại linh hoạt như một chú khỉ, nhảy lên tảng đá bóng loáng ở bên hồ, mặc dù cõng thêm một người nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Diệp Mộ Cẩn chỉ cảm thấy bên tai có gió thổi qua, không khỏi giơ hai tay ôm chặt lấy cổ Tô Minh, dường như chỉ có như vậy cô ta mới cảm thấy đủ an toàn.
Chương 84: Xuống đáy hồ hấp thụ linh tuyền
Sau một vài nhịp thở, chuyển động của Tô Minh đều vô cùng chuẩn xác, Tô Minh cõng Diệp Mộ Cẩn đến phía dưới thác nước, những bọt nước văng lên bắn vào trên người của Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn, bởi vì đã là cuối thu nên cảm thấy hơi lạnh.
Tô Minh ngước mắt nhìn về phía trên, cảm thấy như mình đang đối diện với tấm vải trắng ba nghìn thước.
"Có cây mây", Diệp Mộ Cẩn nói.
Quả nhiên, hai bên thác nước, nhìn từ trên xuống dưới, có những cành cây mây mọc trong các kẽ đá liên tục rủ xuống, cuối cùng tạo thành bụi cây.
Tuy rằng bụi cây mây này không quá chắc chắn, nhưng Tô Minh cũng chỉ mượn chút sức lực mà thôi, vẫn có thể chịu được.
Anh di chuyển chân khí ở dưới chân, đầu gối khẽ khom xuống, rồi đột ngột lấy đà bật nhảy.
Cơ thể xoay tròn bay lên trên, hai chân của Tô Minh chạm vào tảng đá nhẵn bóng, một tay túm lấy một cành mây, còn tay kia mượn lực của tảng đá.
Trong đêm đen có thể thấy, Tô Minh đang cõng Diệp Mộ Cẩn, cơ thể nhanh chóng bay lên trên.
Thời gian khoảng hai, ba nhịp thở.
Tô Minh tiến lên khoảng độ 30 mét.
"Chính là nơi này", Tô Minh đột nhiên hét lên, cả người lao thẳng về phía thác nước, sải bước càng tăng thêm.
Phịch...
Âm thanh Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn tiếp đất một cách an toàn.
Quả nhiên, phía sau thác nước thật sự có một hang động.
Hang động không quá lớn, nhưng rìa mép vô cùng sạch sẽ và nhẵn bóng do được thác nước bào mòn lâu ngày.
Tô Minh đặt Diệp Mộ Cẩn xuống.
Anh đứng dậy và nhìn vào phía bên trong hang động.
Hang động rất sâu.
Còn có một chút lạnh lẽo.
Nếu cảm nhận kỹ, dường như từ trong ra ngoài toả ra một luồng linh khí dày đặc. Quả nhiên ở đây có linh tuyền.
Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng nhau đi vào bên trong hang động.
Phải đi khoảng 50 mét mới tới đáy hang.
Cuối hang chính là một cái hồ nước tự nhiên.
Bên trong hồ là dòng nước trong veo.
"Tô Minh, cái hồ nước này rất sâu, sâu không thấy đáy, nguồn linh tuyền dường như ở tận dưới đáy hồ. Tôi có một lần muốn xuống đáy nhưng không làm được, suýt chút nữa chết ở trong hồ vì quá sâu", Diệp Mộ Cẩn nghiêm nghị nói, trong giọng nói có chút sợ hãi.
"Anh cũng không cần xuống dưới đáy hồ, chỉ cần vào trong hồ, sau đó vận công luyện tập là được, nếu may mắn thì trong lúc luyện tập linh tuyền sẽ tự mình trỗi dậy để anh hấp thụ, nếu không may mắn...", Diệp Mộ Cẩn nói tiếp.
Cô ta đã tu luyện bên trong cái hồ này mấy lần.
Ngoại trừ một lần vào nửa năm trước, còn những lần khác, linh tuyền ở đáy hồ đều không dâng lên, cho nên hiệu quả cũng không tốt.
"Tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu.
"Anh cẩn thận một chút", Diệp Mộ Cẩn có chút lo lắng: "Hiện tại, cái hồ này chỉ có một mình tôi đi vào, mà tôi cũng không biết quá nhiều về nó, làm không cẩn thận có thể gặp nguy hiểm, ngàn vạn lần không nên để để xảy ra sơ suất".
Sự tồn tại của linh tuyền, chỉ có Diệp Mộ Cẩn và bố Diệp Thông Bình cùng ông nội biết, nhưng võ đạo của bố yếu kém, đã quá tuổi tu luyện võ đạo từ lâu, tâm tư cũng không đặt vào võ đạo nữa, cho nên không muốn mạo hiểm để tu luyện trong hồ.
Còn ông nội càng không cần phải nói, nếu không phải Tô Minh cứu giúp thì một năm trước đã chết rồi, bây giờ vẫn ở tại nhà họ Diệp, nơi nào cũng không đi được.
"Yên tâm đi", Tô Minh gật đầu, giây kế tiếp thân thể khẽ động, tiến vào trong hồ.
Mới tiến vào.
Chỉ cảm nhận được cái lạnh.
Lạnh lẽo đến thấu xương.
Cũng không còn cảm nhận nào khác.
Sau khi thích ứng, lông mày của Tô Minh khẽ giật giật, anh mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh khí, từ dưới đáy hồ phun ra.
Dưới đáy hồ, quả thực có một thứ gì đó đặc biệt tồn tại.
Tô Minh sử dụng , bản thân dường như trở thành nguồn lực hấp dẫn cực lớn, dùng hết sức hấp thụ linh khí trong hồ...
Quá trình này chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, Tô Minh lắc đầu.
Không đủ.
Tuy rằng tu luyện trong hồ như vậy cũng có tác dụng nhưng không quá lớn.
Xem ra đúng như Diệp Mộ Cẩn nói, phải dựa vào vận khí.
Chẳng lẽ, từ bỏ sao?
Anh có chút không cam lòng.
Cuối cùng, Tô Minh vẫn quyết định xuống đáy hồ xem thử, tuy là Diệp Mộ Cẩn nói rất nguy hiểm, nhưng đã đi tới nơi này, không thử một lần anh không thể cam tâm.
Chẳng phải người tu luyện võ đạo đều phải tranh giành mạng sống với trời đất sao? Nếu người luyện võ đạo sợ nguy hiểm, vậy thà không tu luyện còn hơn.
"Mộ Cẩn, cô chờ tôi, tôi muốn xuống đáy hồ", Tô Minh mở miệng nói.
"Hả?", Diệp Mộ Cẩn biến sắc, có chút tái nhợt: "Nhưng mà..."
"Tôi đã quyết định, yên tâm đi, mạng tôi rất lớn", Tô Minh cười cười nói.
Sau đó, Tô Minh trực tiếp xoay người một cái, đầu hướng xuống dưới, như một người cá, phóng xuống đáy hồ.
Khoảng chừng mười mấy nhịp thở, Tô Minh cảm giác mình đã xuống tới mấy chục mét, nhìn không thấy đáy.
Hơn nữa, miệng hồ ban đầu hình như chỉ có bốn năm mét vuông, nhưng sau khi xuống hơn mười mét lúc này thật khó tưởng tượng nổi, bốn phía xung quanh mờ mịt vô cùng.
Nhưng ngay cả trong bóng tối, thị lực của Tô Minh vẫn có thể nhìn được mấy trăm mét, thậm chí còn xa hơn.
Nhưng liếc mắt nhìn vẫn không thấy đáy.
Có thể tưởng tượng.
"Quả thực giống như xuống đáy biển", trong lòng Tô Minh khiếp sợ.
"Yên tĩnh đến khó hiểu".
"Một con cá cũng không có, thậm chí không có cả một sinh vật sống".
Tâm tư của Tô Minh bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống.
Sau mười mấy nhịp thở, Tô Minh xác định nó sâu ít nhất vài trăm mét.
Thậm chí còn chưa tới đáy.
Quả thực đáng sợ.
Khi đến vị trí này, anh cảm nhận được cái lạnh thấu xương, còn có áp lực nước khủng khiếp chèn ép lục phủ ngũ tạng của anh, nhìn kỹ có thể thấy trên khóe miệng Tô Minh có xuất hiện vết máu.
Đây là Tô Minh, nếu đổi thành người khác như là Mộ Cẩn, đến được vị trí này đã sớm bị áp lưc nước ép thành từng mảnh rồi.
Tô Minh có chút do dự, rốt cuộc có nên tiếp tục lặn xuống hay không?
"Vẫn chưa tới cực hạn", Tô Minh cuối cùng quyết định tiếp tục.
Là một người tu luyện võ đạo, hít thở dưới nước được xem là cơ bản, đặc biệt là tồn tại trong cảnh giới tông sư, hít thở dưới nước từ ba đến năm giờ không phải là vấn đề.
Tốc độ của Tô Minh chậm lại, không phải cố ý, mà là thể lực tiêu hao quá độ.
Đột nhiên.
Thần trí Tô Minh khẽ động, trong tay liền có thêm một khối tinh thạch.
Tinh thạch này được lấy từ ma nhân Tiết Tịnh.
Tô Minh nắm chặt tinh thạch 'Thái Huyền thôn linh chân kinh' đã vận chuyển tới cực hạn, điên cuồng hấp thụ tinh thạch.
Chương 85: Điều kỳ quái ở dưới hồ nước
Trong nháy mắt, tinh thạch trong tay Tô Minh hóa thành bột.
Thể lực của anh được khôi phục, không chỉ vậy, chân khí trong cơ thể cũng đang dâng trào.
Vốn có một số nút thắt lỏng lẻo, càng lúc càng lỏng, gần như đã đạt đến tông sư đỉnh phong. Nhưng Tô Minh vẫn cố kìm nén cảm xúc đột phá của mình.
Thứ anh cần là sự chân thực kiên cố, mỗi lần đột phá đều phải cố kìm nén đến cực độ, kìm đến nỗi không thể kìm được thì thôi, sau đó lại đột phá. Cứ như vậy mới có thể ổn định kiên cố, và mới có thể mạnh hơn.
Thể lực được khôi phục, Tô Minh bắt đầu tăng tốc, cứ như một cây kiếm sắc bén đâm xuống dưới.
Sau mấy chục giây, thậm chí Tô Minh còn hoài nghi mình đã xuống dưới nước với độ sâu ngàn mét rồi.
Nếu nhìn kỹ thì toàn thân Tô Minh đã kìm nén đến mức biến dạng, xương cốt toàn thân cũng kêu lên răng rắc.
Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, trong đôi mắt đều là vẻ mệt mỏi, còn có cả sự kinh hãi.
Đến bây giờ vẫn chưa xuống được dưới đáy.
Sao cái hồ này lại sâu thế? Sâu quá thể!
Rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì đây?
Hơn nữa anh có thể mơ hồ cảm nhận được một lực kéo mạnh kinh khủng, lực đó cứ vậy kéo anh xuống dưới, dường như dùng sức kéo anh xuống.
Trước mặt anh càng lúc càng tối, kể cả với thị lực lúc này của Tô Minh thì cũng khó nhìn thấy rõ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Tô Minh cảm thấy đầu óc mình vô cùng mông lung như kiểu có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Chết tiệt! Xem ra đành phải lên trên rồi, nếu không thì mình sẽ ngất mất”, Tô Minh trầm ngâm một lát, cắn chặt lưỡi mình, ép mình phải bình tĩnh.
Mặc dù có chút không cam tâm nhưng cũng không thể tiếp tục được.
Mặc dù anh không sợ chết nhưng cũng không muốn mình tự sát theo kiểu vô nghĩa như này.
Anh theo bản năng định chuyển hướng nhưng đúng lúc này…
Vị trí góc trái bên dưới có ánh sáng ảm đạm lóe lên, cứ như một vì sao trong đêm tối.
“Là ảo giác sao?”, Tô Minh thấy hoa mắt chóng mặt, cũng không biết mình nhìn thấy ánh sáng đó là thật hay giả.
Anh cứ nhìn chằm chằm về hướng đó tầm một phút.
“Là thật!”, Tô Minh lấy lại tinh thần.
“Có ánh sáng! Liều một phen mới được”, Tô Minh thầm nghĩ.
Sau đó, Tô Minh gắng gượng vận chuyển chân khí, toàn thân như phát điên, thậm chí còn có chút choáng váng. Anh không để ý đến những cái khác, nhìn vào ánh sáng đó rồi di chuyển lại.
“Rắc rắc…”, Tô Minh di chuyển mạnh nên khiến nhiều xương cốt trong cơ thể như đứt đoạn nhưng dường như anh không cảm thấy đau.
Trong lòng, trong đầu và trong mắt anh giờ đây chỉ có điểm sáng đó, giống như một nỗi ám ảnh chỉ dựa vào ý chí của mình.
Có lẽ là mười phút sau hoặc là một phút sau, thậm chí là một tiếng sau, Tô Minh căn bản không biết là qua bao lâu. Anh mơ hồ cảm nhận được bản thân mình vừa bước vào một không gian không có trọng lực, không có áp lực của nước, cứ lơ lửng trôi nổi bồng bềnh, toàn thân ấm áp, vô cùng dễ chịu.
Tô Minh ngất đi rồi!
Thời gian cứ thế dần trôi…
Diệp Mộ Cẩn nhẫn nại chờ đợi ở bên cạnh hồ trong hang. Nhưng đợi mãi, đợi hẳn hai ba tiếng mà Tô Minh vẫn không bơi lên.
Cô ta càng lúc càng thấy lo lắng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tô Minh! Anh quay về đi!”, Diệp Mộ Cẩn đi đến bên cạnh hồ rồi lớn tiếng gọi. Cô ta do dự mấy lần định xuống dưới tìm Tô Minh nhưng lý trí nói cho cô ta biết, mình mà xuống đó cũng vô ích, chỉ khiến Tô Minh bấn loạn hơn.
Trong hai ba tiếng đồng hồ qua đi mà cô ta cảm giác như ba năm vậy, nước mắt bất giác rơi xuống.
Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, đáng lẽ ra không nên bảo Tô Minh chuyện liên quan đến linh tuyền.
Trong lúc mơ màng, dường như Tô Minh nghe thấy có người gọi mình, âm thanh lúc xa lúc gần.
Đột nhiên…
“Khụ, khụ…”, Tô Minh ho một trận, miệng nôn ra ngụm máu tươi, anh chỉ cảm thấy toàn thân đau thấu tim.
Anh cố gắng mở mắt ra.
“Mình vẫn còn sống?”, Tô Minh thở phào một cái, sau đó trên mặt đều là vẻ chấn động.
Trước mắt anh không có nước, mà anh đang ở trong một bong bóng như quả cầu có đường kính trên ngàn mét…
Bong bóng đó ngăn cách với nước, trong không gian của bong bóng đó là luồng linh khí vô cùng phong phú, là linh khí sắp hóa lỏng.
Tô Minh theo bản năng nuốt vào những linh khí này, những vết thương trên xương cốt nhanh chóng được hồi phục.
Tô Minh cũng dần dần chạm đất, mặt đất là một số phiến đá xanh cổ kính. Vì có dấu tích của năm tháng nên những phiến đá đó đã phai hết hình dạng nhưng vẫn có thể nhìn ra những dấu vết kỳ quái trên phiến đá đó.
Trên phiến đá có rất nhiều tượng đá. Những tượng này có cái là người, có cái là thú, có cái là yêu ma quỷ quái xấu xí nhưng mỗi cái đều vô cùng sống động.
Những tượng đá này, có cái thì đứt chân, đứt tay, mất đầu, tất cả đều không còn nguyên vẹn.
Nếu nhìn kỹ thì trong những tượng đá và phiến đá xanh này đều không ngừng chảy ra những chất lỏng linh tuyền màu tím nhạt.
Những chất lỏng linh tuyền này dần dần tràn ra bong bóng cực đại kia rồi tràn vào bể nước.
“Lẽ nào căn nguyên của linh tuyền là do những phiến đá xanh và tượng đá tràn ra?”, Tô Minh dường như đã hiểu ra gì đó.
“Ở đây giống như cung điện cổ đại vậy”, Tô Minh ôm ngực ho khan vài cái rồi tự nhủ.
Tô Minh quan sát trên dưới thật kỹ.
Không bao lâu, sự chú ý của anh bị thu hút vào một chỗ.
Đó là bàn tay của một tượng đá lớn nhất trong cung điện cũ nát này.
Bức tượng đá này có khắc một con quái thú kỳ dị khác thường, có cánh nhưng lại giống hình dạng của cá… Điều kỳ quái hơn là còn có tay.
“Có chút giống như cá Côn trong truyền thuyết”, Tô Minh lẩm bẩm.
Trên tay của bức tượng đá này có một quả cầu, chỉ có kích cỡ tầm bàn tay.
Tay của tượng đá đó cầm một quả cầu. Quả cầu đó thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng.
“Mình bị ánh sáng của quả cầu này dẫn tới đây”, mắt Tô Minh sáng lên.
“Hừm! Dường như mắt của tất cả các pho tượng đá trong cung điện này đều nhìn vào quả cầu này”, Tô Minh lại phát hiện ra hiện tượng vô cùng kỳ dị: “Chắc quả cầu này là thứ gì đó tốt”.
Tô Minh cố chịu đau, thân người nhảy vọt lên.
Nhưng, suy đoán không hề chính xác.
Lúc này, Tiết Hưng, Phó Đông và những người khác nào dám không tuân theo lệnh của Công Tôn Thần?
Thậm chí, ngay cả sau khi rời khỏi Thiên Niên Nhân Gia, vẫn tiếp tục liên lạc với gia tộc của mình, báo cáo cặn kẽ những gì đã xảy ra vào tối nay.
Sau đó, trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Tiết, nhà họ Phó, nhà họ Lý, nhà họ Dương,... Đều quyết định muốn nương nhờ vào nhà họ Diệp.
Không phải vì lý do nào khác, đơn giản chỉ vì Tô Minh.
Người thanh niên có thể đánh bại Vương Đạo Khánh chỉ trong chớp mắt.
Có thể tưởng tượng được rằng đêm nay Tô Minh đã khiến cho toàn bộ Đế Thành kinh ngạc như thế nào?
Đúng lúc này.
"Thần Nhi, ầm ĩ như vậy làm cái gì?", Công Tôn Hạ đi tới: "Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh".
"Bố, con..."
"Bố đã nghe chuyện của Thiên Niên Nhân Gia rồi, chẳng trách Diệp Mộ Cẩn chiều nay tự tin như vậy, lại muốn đánh cược toàn bộ với nhà họ Ngụy? Sở dĩ Diệp Mộ Cẩn có thể tự tin như vậy chính là bởi vì người thanh niên tên Tô Minh kia!", Công Tôn Hạ nheo mắt, đôi mắt lóe lên sự bình tĩnh cùng cơ trí: "Có thể đánh bại Vương Đạo Khánh!!! Người thanh niên tên là Tô Minh này thật sự đáng sợ, Thần Nhi, con không nên trêu chọc cậu ta!"
"Nhưng...", hàm răng của Công Tôn Thần nghiến chặt: "Nhưng, anh ta cùng Diệp Mộ Cẩn đã..."
"Đàn ông lo gì thiếu vợ, bố từ lâu đã nói với con, không nên cố chấp", Công Tôn Hạ trừng mắt nhìn con trai.
"Con không cam tâm", hơi thở của Công Tôn Thần không ổn định, lại có chút mùi vị bốc hỏa.
"Bình tĩnh, bố nói con không nên trêu chọc Tô Minh, không có nghĩa là bỏ qua cho cậu ta. Dù Tô Minh có giỏi giang thế nào, sao có thể lợi hại hơn cô Hứa?"
"Cô... Hứa?", đôi mắt Công Tôn Thần sáng lên, có chút kinh ngạc, có chút tự ti, có chút ngưỡng mộ, nhưng hơn cả chính là kính nể.
Người được gọi là cô Hứa, chỉ có thể là Hứa Như Ý con gái của tông chủ Cửu Hư Tông Huyền Linh Sơn đứng đằng sau nhà họ Công Tôn.
Cô Hứa xinh đẹp vô song, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tính cách bá đạo mạnh mẽ cùng với thực lực siêu cấp khủng bố, Công Tôn Thần đã được diện kiến một lần nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
"Cô Hứa tuổi còn nhỏ, tính cách yêu thích sự tự do, không chịu ở lại Cửu Hư Tông mà thích ra ngoài ngao du thiên hạ, bố vừa nhận được tin tức, trong khoảng thời gian ngắn này, cô Hứa sẽ đến Đế Thành, đương nhiên là nhà họ Công Tôn chúng ta sẽ đón tiếp. Đến lúc đó, nghĩ cách nhờ cô Hứa dạy dỗ Tô Minh một chút là được, dù sao nhà họ Công Tôn chúng ta cũng là gia tộc liên kết với Cửu Hư Tông, cô Hứa hẳn sẽ cho chúng ta mặt mũi. Cho dù cô Hứa bị đánh bại, thì bên cạnh nhất định cũng có người hộ tống", Công Tôn Hạ mở miệng nói.
Công Tôn Thần nặng nề gật đầu, tâm tình cũng đã ổn định một chút.
"Nhưng, trong khoảng thời gian này, trước khi cô Hứa đặt chân tới Đế Thành, con ngoan ngoãn một chút cho bố, cho dù gặp phải Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn, cũng phải nhượng bộ lui binh cho bố, con không phải là đối thủ của Tô Minh, vĩnh viễn không phải, đừng quá xúc động kẻo mất mạng trong tay Tô Minh", Công Tôn Hạ nghiêm nghị cảnh cáo.
"Vâng, bố, con biết rồi", Công Tôn Thần nặng nề gật đầu, trong lòng đã tưởng tượng đến cảnh mấy ngày nữa cô Hứa đến Đế Thành, nên làm nhục, thậm chí đánh chết Tô Minh như thế nào?
Có cô Hứa ở đây, cho dù Tô Minh có ba đầu sáu tay cũng phải nhận thua!
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lam.
"Ngay từ ba năm trước, tôi đã khuyên anh cả trực tiếp tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang, nhưng anh cả nhân từ nương tay, bây giờ thì hay rồi, cái thằng ranh Tô Minh kia sau ba năm lại trở về. Còn có võ công cao cường, ngay cả Vương Đạo Khánh cũng không phải đối thủ, anh cả đã chết, để lại cục diện rối rắm cho chúng ta. Chết Tiệt!!!"
Trong đại sảnh của biệt thự nhà họ Lam, gia chủ hiện tại của nhà họ Lam sắc mặt ảm đạm, trên tay cầm một cái tách trà, nắm thật chặt, trước mặt là con cháu và người quan trọng trong gia đình nhà họ Lam.
Mới vừa rồi, nhà họ Diệp truyền đến tin tức.
Ngày mai, Diệp Mộ Cẩn nhà họ Diệp cùng Tô Minh sẽ đến thăm hỏi nhà họ Lam.
Trong đại sảnh, bầu không khí có chút trầm mặc.
Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh thật sự quá đáng sợ.
Với thực lực như bậc này, nói thật, nhà họ Lam căn bản không người nào có thể chống lại Tô Minh, cách biệt rất xa.
Trừ khi lấy đông địch yếu mới có thể tránh khỏi thương vong.
Nhưng trong trường hợp đó, coi như cuối cùng có thể giết Tô Minh, nhà họ Lam cũng tổn thất không nhỏ, từ nay về sau không còn nằm trong tám gia tộc lớn nhất nữa.
"Sao không nói gì thế? Nói đi, nên làm cái gì bây giờ?", thấy không có ai lên tiếng, Lam Lại hừ một tiếng.
"Bố, liên kết với nhà họ Hồng. Đây cũng là biện pháp bảo toàn tốt nhất", Lam Lâm - con trai Lam Lại mở miệng nói.
Lam Lâm mở miệng, mấy người nhà họ Lam có quan hệ tốt với Lam Lâm cũng gật đầu.
Đó thực sự là một cách tốt.
Cho dù Tô Minh có cường đại đến đâu cũng chỉ là người bình thường, sao có thể so với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn?
"Không ổn", nhưng, một lúc sau, Lam Thủ Phong liền lắc đầu, mạnh mẽ bác bỏ.
Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại - gia chủ nhà họ Lam, rất được Lam Lại coi trọng.
"Tại sao lại không ổn?"
"Nếu vì giải quyết một mình Tô Minh, mà cần phải nhờ vả nhà họ Hồng, người nhà họ Hồng sẽ chỉ cảm thấy nhà họ Lam chúng ta thật vô dụng. Phải biết rằng, còn chưa đầy một tháng, cô cả gả cho cậu chủ nhà họ Hồng rồi, nếu như ở giờ phút quan trọng này, để cho nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thấy nhà họ Lam chúng ta là phế vật, yếu ớt, không có giá trị gì, không cẩn thận, đại hôn của cô cả với cậu cả nhà họ Hồng cũng sẽ chịu ảnh hưởng", Lam Thủ Phong nghiêm túc nói.
"Không sai, Không thể sử dụng quan hệ với nhà họ Hồng, vẫn nên dựa vào chúng ta tự mình giải quyết", nét mặt Lam Lại hơi biến sắc, khẽ gật đầu.
"Chúng ta tự mình giải quyết thì phải làm sao? Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh có thể thấy cậu ta cũng không dễ đối phó, hơn nữa bởi vì chuyện ba năm trước, có thể tưởng tượng cậu ta hận nhà họ Lam như thế nào, nếu như lấy cương trị cương, nhà họ Lam cho dù có thực sự giết được cậu ta thì cũng tổn thất nặng nề", một người nhà họ Lam khác lên tiếng, giọng đầy lo lắng.
"Vậy không bằng để cho Lam Tuyết ra mặt? Tô Minh chắc hẳn sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ với Lam Tuyết?", Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi lại nói.
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Chương 82: Bảo vật của nhà họ Lam
Bất giác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Lại.
Đợi Lam Lại đưa ra quyết định.
Lam Lại lắc đầu: "Lam Tuyết bởi vì cái chết của anh cả mà hiểu lầm tôi, nó hận không thể khiến cho nhà họ Lam bây giờ trực tiếp bị diệt vong".
Lam Lại nói như vậy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam có mặt ở đó đều có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, cái chết của gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Lam - Lam Thiên Huy, thật sự không phải vì bạo bệnh mà qua đời sao? Hiểu lầm của Lam Tuyết đối với Lam Lại có phải thật sự hay không?
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc hiển nhiên đã thành định cục, cũng không có người nào sẽ vì cái chết của gia chủ tiền nhiệm mà tranh luận hay đắc tội với gia chủ hiện tại.
"Gia chủ, thật sự không được, vậy chi bằng dùng cái chuông lớn của nhà họ Lam chúng ta đi! Có cái chuông lớn ở đây, muốn phục giết Tô Minh, dễ như trở bàn tay, thậm chí nhà họ Lam còn không thương vong gì!", sau khi trầm mặc thở dài mấy hơi, một người thoạt nhìn tuổi tác khá cao trong họ Lam mở miệng nói.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
"Chiếc chuông lớn kia?", ánh mắt Lam Lại sáng lên, đột ngột đứng bật dậy: "Nhưng có thể được..."
"Bố, chuông lớn nào?", Lam Lâm tò mò hỏi.
Trên thực tế, hơn phân nửa đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam đứng ở đây đều không biết rõ.
Mặc dù, trong sân sau của biệt thự nhà họ Lam quả thực có một căn phòng thờ tổ khá cũ, bên trong bày một chiếc chuông bằng đồng thau lớn, nhưng những năm gần đây, hầu như không có ai nhắc tới chiếc chuông lớn kia nữa.
Lẽ nào, chiếc chuông lớn kia là một món bảo vật?
"Ông Trung, ông nói một chút về chiếc chuông lớn kia đi", Lam Lại cười nói rồi nhìn về phía ông già vừa nhắc tới chiếc chuông, thì ra ông ta tên là Lam Trung.
"Cậu chủ, cậu có biết làm thế nào mà nhà họ Lam vươn lên trở thành một trong tám gia tộc lớn nhất ở Đế Thành không?”, Lam Trung cố gắng duỗi thẳng tấm lưng còng của mình, mặc dù giọng nói có chút khản đặc, nhưng ông ta vẫn không thể che giấu được niềm kiêu hãnh của mình.
Lam Trung tiếp tục nói.
"Một, hai trăm năm trước, trong tổ tiên của nhà họ Lam chúng ta, có một thiên tài tên là Lam Chấn Thiên, đến từ phía tây bắc vốn không phải là người Đế Thành".
"Một người một đao, đơn thương độc mã đi đến Đế Thành, Đế Thành lúc bấy giờ có nhiều thế lực hỗn loạn vô cùng, lớp lớp anh hùng xuất hiện, cường giả nhiều như lá mùa thu".
"Chính trong hoàn cảnh đó, tổ tiên Lam Chấn Thiên dám ở Đế Thành gây dựng lên một phần cơ nghiệp và thành lập gia tộc nhà họ Lam".
"Nhưng, lúc mới đầu xây dựng nhà họ Lam không may động chạm đến thế lực mạnh nhất ở Đế Thành lúc bấy giờ, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một ngày nọ, lực lượng mạnh nhất của Đế Thành liên thủ với nhau, tổng cộng hơn trăm người, đều là những người tu luyện võ đạo, trong đó, thậm chí còn có cả mấy vị cường giả đạt cảnh giới tông sư, bọn họ không mời mà đến, mưu tính tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lam".
"Tổ tiên của chúng ta một người một đao, mạnh mẽ không gì sánh được, là một người anh hùng, thà chết chứ không lùi bước, nhưng hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, dần dần cũng không thể chống đỡ được".
"Nhưng vào giây phút nguy cấp khi tổ tiên sắp bị giết tại chỗ, ông ấy bất ngờ sử dụng một chiếc chuông đồng lớn, có lời đồn rằng chiếc chuông đồng đó có thể thu nhỏ, phóng to và di chuyển theo ý muốn của ông, dĩ nhiên, điều này chỉ là một lời đồn đãi".
"Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng sau khi chiếc chuông đồng lớn được sử dụng, nó đã phát huy sức mạnh thần kỳ của mình, trong nháy mắt giết chết toàn bộ hơn trăm người tu luyện võ đạo, trong đó còn có một số cao thủ tông sư".
"Uy lực của chiếc chuông lớn kia cực kỳ khủng bố, đại khái có thể đạt đến trình độ sơ kỳ của Thiên Vị, trong nháy mắt có thể giết chết tất cả người luyện võ đạo chưa đạt cảnh giới Thiên Vị, bao gồm cả bán bộ Thiên Vị".
"Chỉ với trận chiến ấy, nhà họ Lam chúng ta liền hoàn toàn đặt nền móng ở Đế Thành, từ đó về sau phất lên như diều gặp gió".
...
Lam Trung nói với vẻ mặt hăng say.
Trên khuôn mặt già nua có chút ửng đỏ.
Đám con cháu dòng chính nhà họ Lam say mê lắng nghe, cứ như thể được trở về thời tổ tiên Lam Chấn Thiên hùng mạnh cách đây một hai trăm năm trước.
"Ông Trung, ý của ông là, cái chuông đồng bên trong phòng thờ tổ chính là vật năm đó tổ tiên sử dụng sao?", Lam Lại nuốt nước miếng hỏi, quả thực có chút không dám tin, dẫu sao nghe cũng quá mơ hồ rồi.
"Không sai", Lam Trung gật đầu: "Không những chiếc chuông đồng kia vẫn còn, hơn nữa, tổ tiên Lam Chấn Thiên còn lưu lại những phương pháp và cách sử dụng chiếc chuông đồng kia như thế nào!"
"Cái gì?", đám người Lam Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cái này... Cái này sao có thể?"
Nếu đây là sự thật!
Đừng nói đến thằng ranh con nhà họ Tô, ngay cả vị trí của nhà họ Lam trong tám đại gia tộc mạnh nhất Đế Thành cũng có thể tiến thêm vài bậc.
"Chỉ có điều, hai trăm năm qua, nhà họ Lam chưa bao giờ gặp nguy cơ sinh tử, đến nay chưa từng dùng đến chiếc chuông lớn kia mà thôi", Lam Trung chậm rãi nói: "Giờ đây, thằng nhãi nhà họ Tô muốn tìm cái chết!!! Đã đến lúc sử dụng chiếc chuông kia rồi, chiếc chuông kia không phải vật hữu danh vô thực, nó đã từng đạt được thành tựu rực rỡ trong tay tổ tiên Lam Chấn Thiên, cho nên, con cháu chúng ta phải tôn kính gọi chiếc chuông lớn kia là chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng!"
"Lam Trung, tôi ra lệnh cho ông, bây giờ liền dẫn người đến phía sau nhà thờ tổ lấy chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng", Lam Lại hét lên, trong lòng kích động vô cùng.
"Gia chủ, cái này...", Lam Trung lắc đầu cười gượng: "Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng cũng không phải vật dễ lấy như vậy, nó nặng hơn mười nghìn cân, không phải người tu luyện cảnh giới tông sư thì cũng rất khó để di chuyển nó, càng không cần phải nói đến chuyện sử dụng nó để chiến đấu. Muốn dùng nó để chiến đấu, chí ít cũng phải là người tu luyện tông sư đỉnh phong mới dùng được".
"Hả?", Lam Lại bỗng chốc như bị dội một gáo nước lạnh, trợn tròn mắt.
Lam Lâm càng nổi cáu, lẩm bẩm một câu: "Không dùng được còn nói cái gì? Nếu bây giờ nhà họ Lam có người tu luyện tông sư đỉnh phong, còn cần lấy cái chuông lớn làm cái đếch gì? Không bằng trực tiếp giết Tô Minh cho rồi".
"Gia chủ, cậu chủ, trước tiên không nên gấp gáp, dựa theo di ngôn của tổ tiên Lam Chấn Thiên, chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng, tuy là tông sư đỉnh phong mới có thể sử dụng, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, nếu như có thể tập hợp đủ 8 người tu luyện cảnh giới tông sư sơ kỳ, sau đó cùng nhau phát lực, cũng có thể miễn cưỡng sử dụng", Lam Trung lại nói.
Đây mới chính là chỗ kinh khủng của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng!
Chương 83: Hang động bí ẩn
Nói cho cùng, cường giả cảnh giới tông sư đỉnh phong ở Hoa Hạ cực kỳ hiếm gặp, căn bản không nhiều gia tộc có được.
Nhưng cảnh giới tông sư sơ kỳ lại có không ít người.
"8 vị tông sư sơ kỳ sao?", Lam Lại lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên: "Nhà họ Lam chúng ta hiện tại có 6 người, còn thiếu hai người nữa".
"Bố, cùng lắm thì đi nhờ cậy. Trong số đồng minh của nhà họ Lam chúng ta, tìm ra hai người tu luyện võ đạo cảnh giới tông sư sơ kỳ vẫn có thể", Lam Lâm lớn tiếng nói.
"Đúng vậy", Lam Lại quyết định: "Lam Hồng, bây giờ đi tới nhà họ Mễ và nhà họ Vân, mời cho tôi hai vị cảnh giới tông sư sơ kỳ”.
"Vâng", một người đàn ông trung niên trầm tĩnh gật đầu, xoay người liền rời đi.
"Ông Trung, chờ sau khi tám vị tông sư sơ kỳ tập hợp đủ, liền trực tiếp đi về phía sân sau, thử trước xem có thể sử dụng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng không? Chuẩn bị sẵn sàng chứ đừng để ngày mai thằng ranh nhà họ Tô kia đến mới phát hiện Chấn Thiên Huyền Hoàng không dùng được, nếu không cả nhà họ Lam chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ", Lam Lại nói, ông ta vẫn cực kỳ thận trọng.
"Gia chủ, cậu yên tâm", Lam Trung gật đầu.
Lúc này.
Chiếc Maybach s680, chậm rãi đi về phía đông của Đế Thành.
Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa tới.
“Đây là đi đâu vậy?”, Tô Minh vô cùng buồn chán hỏi, anh đang di chuyển chân khí bên trong cơ thể để tu luyện Thái Huyền thôn linh chân kinh.
"Đất tổ tiên của nhà họ Diệp", Diệp Mộ Cẩn nhẹ giọng nói.
Thì ra, linh tuyền của nhà họ Diệp ở chỗ đất tổ.
Tô Minh không hỏi gì nữa, dẫu sao, vẫn còn có tài xế đang ngồi phía trước.
Nửa giờ nữa trôi qua.
Cuối cùng cũng đến nơi.
"Anh về trước đi. Sáng mai tới đón tôi và Tô Minh", Diệp Mộ Cẩn nói với tài xế.
"Nhưng...", người lái xe có chút ngập ngừng, thật ra anh ta không chỉ là tài xế, mà còn là vệ sĩ.
"Không sao, tôi là người tu luyện tông sư, sao có thể gặp nguy hiểm, cho dù gặp nguy hiểm, anh cảm thấy anh có thể bảo vệ tôi được sao?", Diệp Mộ Cẩn lại nói: "Huống hồ, còn có Tô Minh ở đây, có thể gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Vâng", người tài xế lái xe rời đi.
Bầu trời đêm đen kịt, chỉ có lác đác vài ngôi sao.
Khung cảnh trước mắt, hoàn toàn là rừng núi hoang vắng.
Phía xa nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ là một cái thác nhỏ.
Còn có rất nhiều tiếng côn trùng.
Diệp Mộ Cẩn đưa một tay ôm lấy cánh tay của Tô Minh.
Ôm chặt.
"Đất tổ tiên của nhà họ Diệp có diện tích rất lớn, ngọn núi này tên là Cửu Hoàn Sơn, tổ tiên nhà họ Diệp của chúng tôi đều được chôn ở phía trước Cửu Hoàn Sơn, phía trước là nước, phía sau là núi".
"Chúng ta bây giờ đang ở phía sau".
"Phía sau phong cảnh hữu tình, từ rất nhiều năm về trước còn có cơ hội bầu chọn là khu danh lam thắng cảnh cấp 5a, đương nhiên, bởi vì sợ quấy rầy không gian yên tĩnh của tổ tiên, cho nên vẫn chưa tham gia bầu chọn".
"Bởi vì phong cảnh phía sau Cửu Hoàn Sơn rất đẹp, có núi, có nước, có động vật hoang dã, hoa thơm và cả trái cây rừng, tôi thường đến đây để thư giãn".
"Cực kỳ may mắn tìm ra được một cái linh tuyền".
...
Diệp Mộ Cẩn vừa nói vừa dẫn đường cho Tô Minh, có thể thấy cô ta rất quen thuộc với phía sau Cửu Hoàn Sơn, cho dù trời tối, cô ta cũng không bị lạc đường.
Đang đi trên đường...
Đột nhiên.
"Á", Diệp Mộ Cẩn đột nhiên lảo đảo, nếu không có cánh tay Tô Minh đỡ lấy, chắc chắn sẽ bị ngã.
"Làm sao vậy?", Tô Minh hỏi.
"Tôi bị trật chân", Diệp Mộ Cẩn có chút tức giận: "Đều tại anh, không nói trước với tôi một tiếng là đêm nay muốn tới linh tuyền..."
Vốn dĩ cô ta cho rằng tối nay chỉ là một bữa tiệc đơn thuần nên ăn mặc thật đẹp còn mang cả giày cao gót.
Mang giày cao gót và đi dạo trên núi khi trời vẫn còn tối, không bị trẹo chân mới lạ.
"Cô chỉ đường, tôi cõng cô", Tô Minh áy náy nói, nhìn lướt qua bàn chân nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, mặc dù trời tối nhưng là Tô Minh hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ gót giày của Diệp Mộ Cẩn đã bị gãy, mắt cá chân trắng nõn có chút ửng đỏ, anh cúi người xuống: "Cô chỉ cần chỉ đường cho tôi là được".
Trong màn đêm đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn đỏ bừng.
Đôi mắt xinh đẹp có chút do dự, có chút mong đợi, long lanh nước, khẽ cắn môi, cuối cùng đưa tay lên ôm lấy cổ Tô Minh.
Tô Minh dễ dàng cõng Diệp Mộ Cẩn trên lưng, cơ thể của cô rất nhẹ, đối với Tô Minh không khác gì lông vũ.
Tiếp theo, Diệp Mộ Cẩn nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tô Minh, âm thanh có chút đè nén cùng ngượng ngùng.
Hơi thở ngượng ngùng ái muội len lỏi tràn ngập trong không gian giữa hai người.
Nhịp tim của Diệp Mộ Cẩn đập ngày càng nhanh, không khống chế được sự khẩn trương, cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, ngọt ngào không thể giải thích được, ma xui quỷ khiến thế nào lại dựa đầu vào lưng Tô Minh.
Một giờ sau.
Có lẽ khoảng 11 - 12 giờ đêm.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt là một cái hồ nước, không quá lớn, trước hồ là một thác nước chảy róc rách, phía sau còn có một dòng suối uốn quanh.
Mặt hồ trong veo, sạch đến mức khó tin, giống như tấm gương của thiên nhiên trong đêm tối.
Xung quanh hồ nước bao phủ bởi đủ loại đá, nhẵn bóng.
"Ở đâu thế?", Tô Minh hỏi.
"Anh từng xem qua Tây Du Ký chưa?", Diệp Mộ Cẩn hỏi.
“Phía sau thác nước?”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn thác nước phía trên mặt hồ, thác nước cũng không rộng, chỉ rộng khoảng mười hai mươi mét, nhưng rất cao, ước chừng mấy trăm mét.
Nếu Diệp Mộ Cẩn nhắc tới Tây Du Ký, vậy khẳng định là cô ta đang nói về Thủy Liêm Động rồi.
Có một hang động phía sau thác nước.
“Không sai”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu: “Năm đó, Đế Thành khô hạn, ước chừng ba tháng trời không mưa, cho nên, lúc đó thác nước cũng cạn dần, chính vì vậy tôi mới phát hiện ra hang động phía sau thác nước, hang động đó cực kỳ bí ẩn, bình thường khi thác nước hoạt động, rất khó phát hiện được".
“Cửa hang cao bao nhiêu?”, Tô Minh lại hỏi.
"Nó cách mặt hồ khoảng ba mươi mét".
"Cũng may, không cao lắm. Đi, chúng ta đi vào đó. Cô ôm chặt cổ tôi, động tác của tôi có chút mạnh, đừng để rơi xuống", Tô Minh nói xong, đột nhiên cơ thể khẽ động, mềm mại linh hoạt như một chú khỉ, nhảy lên tảng đá bóng loáng ở bên hồ, mặc dù cõng thêm một người nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Diệp Mộ Cẩn chỉ cảm thấy bên tai có gió thổi qua, không khỏi giơ hai tay ôm chặt lấy cổ Tô Minh, dường như chỉ có như vậy cô ta mới cảm thấy đủ an toàn.
Chương 84: Xuống đáy hồ hấp thụ linh tuyền
Sau một vài nhịp thở, chuyển động của Tô Minh đều vô cùng chuẩn xác, Tô Minh cõng Diệp Mộ Cẩn đến phía dưới thác nước, những bọt nước văng lên bắn vào trên người của Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn, bởi vì đã là cuối thu nên cảm thấy hơi lạnh.
Tô Minh ngước mắt nhìn về phía trên, cảm thấy như mình đang đối diện với tấm vải trắng ba nghìn thước.
"Có cây mây", Diệp Mộ Cẩn nói.
Quả nhiên, hai bên thác nước, nhìn từ trên xuống dưới, có những cành cây mây mọc trong các kẽ đá liên tục rủ xuống, cuối cùng tạo thành bụi cây.
Tuy rằng bụi cây mây này không quá chắc chắn, nhưng Tô Minh cũng chỉ mượn chút sức lực mà thôi, vẫn có thể chịu được.
Anh di chuyển chân khí ở dưới chân, đầu gối khẽ khom xuống, rồi đột ngột lấy đà bật nhảy.
Cơ thể xoay tròn bay lên trên, hai chân của Tô Minh chạm vào tảng đá nhẵn bóng, một tay túm lấy một cành mây, còn tay kia mượn lực của tảng đá.
Trong đêm đen có thể thấy, Tô Minh đang cõng Diệp Mộ Cẩn, cơ thể nhanh chóng bay lên trên.
Thời gian khoảng hai, ba nhịp thở.
Tô Minh tiến lên khoảng độ 30 mét.
"Chính là nơi này", Tô Minh đột nhiên hét lên, cả người lao thẳng về phía thác nước, sải bước càng tăng thêm.
Phịch...
Âm thanh Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn tiếp đất một cách an toàn.
Quả nhiên, phía sau thác nước thật sự có một hang động.
Hang động không quá lớn, nhưng rìa mép vô cùng sạch sẽ và nhẵn bóng do được thác nước bào mòn lâu ngày.
Tô Minh đặt Diệp Mộ Cẩn xuống.
Anh đứng dậy và nhìn vào phía bên trong hang động.
Hang động rất sâu.
Còn có một chút lạnh lẽo.
Nếu cảm nhận kỹ, dường như từ trong ra ngoài toả ra một luồng linh khí dày đặc. Quả nhiên ở đây có linh tuyền.
Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng nhau đi vào bên trong hang động.
Phải đi khoảng 50 mét mới tới đáy hang.
Cuối hang chính là một cái hồ nước tự nhiên.
Bên trong hồ là dòng nước trong veo.
"Tô Minh, cái hồ nước này rất sâu, sâu không thấy đáy, nguồn linh tuyền dường như ở tận dưới đáy hồ. Tôi có một lần muốn xuống đáy nhưng không làm được, suýt chút nữa chết ở trong hồ vì quá sâu", Diệp Mộ Cẩn nghiêm nghị nói, trong giọng nói có chút sợ hãi.
"Anh cũng không cần xuống dưới đáy hồ, chỉ cần vào trong hồ, sau đó vận công luyện tập là được, nếu may mắn thì trong lúc luyện tập linh tuyền sẽ tự mình trỗi dậy để anh hấp thụ, nếu không may mắn...", Diệp Mộ Cẩn nói tiếp.
Cô ta đã tu luyện bên trong cái hồ này mấy lần.
Ngoại trừ một lần vào nửa năm trước, còn những lần khác, linh tuyền ở đáy hồ đều không dâng lên, cho nên hiệu quả cũng không tốt.
"Tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu.
"Anh cẩn thận một chút", Diệp Mộ Cẩn có chút lo lắng: "Hiện tại, cái hồ này chỉ có một mình tôi đi vào, mà tôi cũng không biết quá nhiều về nó, làm không cẩn thận có thể gặp nguy hiểm, ngàn vạn lần không nên để để xảy ra sơ suất".
Sự tồn tại của linh tuyền, chỉ có Diệp Mộ Cẩn và bố Diệp Thông Bình cùng ông nội biết, nhưng võ đạo của bố yếu kém, đã quá tuổi tu luyện võ đạo từ lâu, tâm tư cũng không đặt vào võ đạo nữa, cho nên không muốn mạo hiểm để tu luyện trong hồ.
Còn ông nội càng không cần phải nói, nếu không phải Tô Minh cứu giúp thì một năm trước đã chết rồi, bây giờ vẫn ở tại nhà họ Diệp, nơi nào cũng không đi được.
"Yên tâm đi", Tô Minh gật đầu, giây kế tiếp thân thể khẽ động, tiến vào trong hồ.
Mới tiến vào.
Chỉ cảm nhận được cái lạnh.
Lạnh lẽo đến thấu xương.
Cũng không còn cảm nhận nào khác.
Sau khi thích ứng, lông mày của Tô Minh khẽ giật giật, anh mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh khí, từ dưới đáy hồ phun ra.
Dưới đáy hồ, quả thực có một thứ gì đó đặc biệt tồn tại.
Tô Minh sử dụng , bản thân dường như trở thành nguồn lực hấp dẫn cực lớn, dùng hết sức hấp thụ linh khí trong hồ...
Quá trình này chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, Tô Minh lắc đầu.
Không đủ.
Tuy rằng tu luyện trong hồ như vậy cũng có tác dụng nhưng không quá lớn.
Xem ra đúng như Diệp Mộ Cẩn nói, phải dựa vào vận khí.
Chẳng lẽ, từ bỏ sao?
Anh có chút không cam lòng.
Cuối cùng, Tô Minh vẫn quyết định xuống đáy hồ xem thử, tuy là Diệp Mộ Cẩn nói rất nguy hiểm, nhưng đã đi tới nơi này, không thử một lần anh không thể cam tâm.
Chẳng phải người tu luyện võ đạo đều phải tranh giành mạng sống với trời đất sao? Nếu người luyện võ đạo sợ nguy hiểm, vậy thà không tu luyện còn hơn.
"Mộ Cẩn, cô chờ tôi, tôi muốn xuống đáy hồ", Tô Minh mở miệng nói.
"Hả?", Diệp Mộ Cẩn biến sắc, có chút tái nhợt: "Nhưng mà..."
"Tôi đã quyết định, yên tâm đi, mạng tôi rất lớn", Tô Minh cười cười nói.
Sau đó, Tô Minh trực tiếp xoay người một cái, đầu hướng xuống dưới, như một người cá, phóng xuống đáy hồ.
Khoảng chừng mười mấy nhịp thở, Tô Minh cảm giác mình đã xuống tới mấy chục mét, nhìn không thấy đáy.
Hơn nữa, miệng hồ ban đầu hình như chỉ có bốn năm mét vuông, nhưng sau khi xuống hơn mười mét lúc này thật khó tưởng tượng nổi, bốn phía xung quanh mờ mịt vô cùng.
Nhưng ngay cả trong bóng tối, thị lực của Tô Minh vẫn có thể nhìn được mấy trăm mét, thậm chí còn xa hơn.
Nhưng liếc mắt nhìn vẫn không thấy đáy.
Có thể tưởng tượng.
"Quả thực giống như xuống đáy biển", trong lòng Tô Minh khiếp sợ.
"Yên tĩnh đến khó hiểu".
"Một con cá cũng không có, thậm chí không có cả một sinh vật sống".
Tâm tư của Tô Minh bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống.
Sau mười mấy nhịp thở, Tô Minh xác định nó sâu ít nhất vài trăm mét.
Thậm chí còn chưa tới đáy.
Quả thực đáng sợ.
Khi đến vị trí này, anh cảm nhận được cái lạnh thấu xương, còn có áp lực nước khủng khiếp chèn ép lục phủ ngũ tạng của anh, nhìn kỹ có thể thấy trên khóe miệng Tô Minh có xuất hiện vết máu.
Đây là Tô Minh, nếu đổi thành người khác như là Mộ Cẩn, đến được vị trí này đã sớm bị áp lưc nước ép thành từng mảnh rồi.
Tô Minh có chút do dự, rốt cuộc có nên tiếp tục lặn xuống hay không?
"Vẫn chưa tới cực hạn", Tô Minh cuối cùng quyết định tiếp tục.
Là một người tu luyện võ đạo, hít thở dưới nước được xem là cơ bản, đặc biệt là tồn tại trong cảnh giới tông sư, hít thở dưới nước từ ba đến năm giờ không phải là vấn đề.
Tốc độ của Tô Minh chậm lại, không phải cố ý, mà là thể lực tiêu hao quá độ.
Đột nhiên.
Thần trí Tô Minh khẽ động, trong tay liền có thêm một khối tinh thạch.
Tinh thạch này được lấy từ ma nhân Tiết Tịnh.
Tô Minh nắm chặt tinh thạch 'Thái Huyền thôn linh chân kinh' đã vận chuyển tới cực hạn, điên cuồng hấp thụ tinh thạch.
Chương 85: Điều kỳ quái ở dưới hồ nước
Trong nháy mắt, tinh thạch trong tay Tô Minh hóa thành bột.
Thể lực của anh được khôi phục, không chỉ vậy, chân khí trong cơ thể cũng đang dâng trào.
Vốn có một số nút thắt lỏng lẻo, càng lúc càng lỏng, gần như đã đạt đến tông sư đỉnh phong. Nhưng Tô Minh vẫn cố kìm nén cảm xúc đột phá của mình.
Thứ anh cần là sự chân thực kiên cố, mỗi lần đột phá đều phải cố kìm nén đến cực độ, kìm đến nỗi không thể kìm được thì thôi, sau đó lại đột phá. Cứ như vậy mới có thể ổn định kiên cố, và mới có thể mạnh hơn.
Thể lực được khôi phục, Tô Minh bắt đầu tăng tốc, cứ như một cây kiếm sắc bén đâm xuống dưới.
Sau mấy chục giây, thậm chí Tô Minh còn hoài nghi mình đã xuống dưới nước với độ sâu ngàn mét rồi.
Nếu nhìn kỹ thì toàn thân Tô Minh đã kìm nén đến mức biến dạng, xương cốt toàn thân cũng kêu lên răng rắc.
Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, trong đôi mắt đều là vẻ mệt mỏi, còn có cả sự kinh hãi.
Đến bây giờ vẫn chưa xuống được dưới đáy.
Sao cái hồ này lại sâu thế? Sâu quá thể!
Rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì đây?
Hơn nữa anh có thể mơ hồ cảm nhận được một lực kéo mạnh kinh khủng, lực đó cứ vậy kéo anh xuống dưới, dường như dùng sức kéo anh xuống.
Trước mặt anh càng lúc càng tối, kể cả với thị lực lúc này của Tô Minh thì cũng khó nhìn thấy rõ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Tô Minh cảm thấy đầu óc mình vô cùng mông lung như kiểu có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Chết tiệt! Xem ra đành phải lên trên rồi, nếu không thì mình sẽ ngất mất”, Tô Minh trầm ngâm một lát, cắn chặt lưỡi mình, ép mình phải bình tĩnh.
Mặc dù có chút không cam tâm nhưng cũng không thể tiếp tục được.
Mặc dù anh không sợ chết nhưng cũng không muốn mình tự sát theo kiểu vô nghĩa như này.
Anh theo bản năng định chuyển hướng nhưng đúng lúc này…
Vị trí góc trái bên dưới có ánh sáng ảm đạm lóe lên, cứ như một vì sao trong đêm tối.
“Là ảo giác sao?”, Tô Minh thấy hoa mắt chóng mặt, cũng không biết mình nhìn thấy ánh sáng đó là thật hay giả.
Anh cứ nhìn chằm chằm về hướng đó tầm một phút.
“Là thật!”, Tô Minh lấy lại tinh thần.
“Có ánh sáng! Liều một phen mới được”, Tô Minh thầm nghĩ.
Sau đó, Tô Minh gắng gượng vận chuyển chân khí, toàn thân như phát điên, thậm chí còn có chút choáng váng. Anh không để ý đến những cái khác, nhìn vào ánh sáng đó rồi di chuyển lại.
“Rắc rắc…”, Tô Minh di chuyển mạnh nên khiến nhiều xương cốt trong cơ thể như đứt đoạn nhưng dường như anh không cảm thấy đau.
Trong lòng, trong đầu và trong mắt anh giờ đây chỉ có điểm sáng đó, giống như một nỗi ám ảnh chỉ dựa vào ý chí của mình.
Có lẽ là mười phút sau hoặc là một phút sau, thậm chí là một tiếng sau, Tô Minh căn bản không biết là qua bao lâu. Anh mơ hồ cảm nhận được bản thân mình vừa bước vào một không gian không có trọng lực, không có áp lực của nước, cứ lơ lửng trôi nổi bồng bềnh, toàn thân ấm áp, vô cùng dễ chịu.
Tô Minh ngất đi rồi!
Thời gian cứ thế dần trôi…
Diệp Mộ Cẩn nhẫn nại chờ đợi ở bên cạnh hồ trong hang. Nhưng đợi mãi, đợi hẳn hai ba tiếng mà Tô Minh vẫn không bơi lên.
Cô ta càng lúc càng thấy lo lắng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tô Minh! Anh quay về đi!”, Diệp Mộ Cẩn đi đến bên cạnh hồ rồi lớn tiếng gọi. Cô ta do dự mấy lần định xuống dưới tìm Tô Minh nhưng lý trí nói cho cô ta biết, mình mà xuống đó cũng vô ích, chỉ khiến Tô Minh bấn loạn hơn.
Trong hai ba tiếng đồng hồ qua đi mà cô ta cảm giác như ba năm vậy, nước mắt bất giác rơi xuống.
Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, đáng lẽ ra không nên bảo Tô Minh chuyện liên quan đến linh tuyền.
Trong lúc mơ màng, dường như Tô Minh nghe thấy có người gọi mình, âm thanh lúc xa lúc gần.
Đột nhiên…
“Khụ, khụ…”, Tô Minh ho một trận, miệng nôn ra ngụm máu tươi, anh chỉ cảm thấy toàn thân đau thấu tim.
Anh cố gắng mở mắt ra.
“Mình vẫn còn sống?”, Tô Minh thở phào một cái, sau đó trên mặt đều là vẻ chấn động.
Trước mắt anh không có nước, mà anh đang ở trong một bong bóng như quả cầu có đường kính trên ngàn mét…
Bong bóng đó ngăn cách với nước, trong không gian của bong bóng đó là luồng linh khí vô cùng phong phú, là linh khí sắp hóa lỏng.
Tô Minh theo bản năng nuốt vào những linh khí này, những vết thương trên xương cốt nhanh chóng được hồi phục.
Tô Minh cũng dần dần chạm đất, mặt đất là một số phiến đá xanh cổ kính. Vì có dấu tích của năm tháng nên những phiến đá đó đã phai hết hình dạng nhưng vẫn có thể nhìn ra những dấu vết kỳ quái trên phiến đá đó.
Trên phiến đá có rất nhiều tượng đá. Những tượng này có cái là người, có cái là thú, có cái là yêu ma quỷ quái xấu xí nhưng mỗi cái đều vô cùng sống động.
Những tượng đá này, có cái thì đứt chân, đứt tay, mất đầu, tất cả đều không còn nguyên vẹn.
Nếu nhìn kỹ thì trong những tượng đá và phiến đá xanh này đều không ngừng chảy ra những chất lỏng linh tuyền màu tím nhạt.
Những chất lỏng linh tuyền này dần dần tràn ra bong bóng cực đại kia rồi tràn vào bể nước.
“Lẽ nào căn nguyên của linh tuyền là do những phiến đá xanh và tượng đá tràn ra?”, Tô Minh dường như đã hiểu ra gì đó.
“Ở đây giống như cung điện cổ đại vậy”, Tô Minh ôm ngực ho khan vài cái rồi tự nhủ.
Tô Minh quan sát trên dưới thật kỹ.
Không bao lâu, sự chú ý của anh bị thu hút vào một chỗ.
Đó là bàn tay của một tượng đá lớn nhất trong cung điện cũ nát này.
Bức tượng đá này có khắc một con quái thú kỳ dị khác thường, có cánh nhưng lại giống hình dạng của cá… Điều kỳ quái hơn là còn có tay.
“Có chút giống như cá Côn trong truyền thuyết”, Tô Minh lẩm bẩm.
Trên tay của bức tượng đá này có một quả cầu, chỉ có kích cỡ tầm bàn tay.
Tay của tượng đá đó cầm một quả cầu. Quả cầu đó thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng.
“Mình bị ánh sáng của quả cầu này dẫn tới đây”, mắt Tô Minh sáng lên.
“Hừm! Dường như mắt của tất cả các pho tượng đá trong cung điện này đều nhìn vào quả cầu này”, Tô Minh lại phát hiện ra hiện tượng vô cùng kỳ dị: “Chắc quả cầu này là thứ gì đó tốt”.
Tô Minh cố chịu đau, thân người nhảy vọt lên.
Bình luận facebook