-
Chương 76-80
Chương 76: Tự bẻ tay tạ tội
Nói thẳng ra thì ở cảnh giới Tông Sư, anh là vô địch. Cho dù là cảnh giới tông sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh.
“Cô nhóc nhà họ Diệp, chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu. Thiên Niên Nhân Gia của tôi từ khi mở cửa đến nay cũng đã được 40 năm rồi. Cô là người đầu tiên dám gây sự ở đây, cũng là người đầu tiên dám gọi một đám người cảnh giới tông sư bước chân vào nơi này”, Vương Đạo Khánh chậm rãi nói, thu lại vẻ tươi cười mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn.
“Bác Vương muốn thế nào?”, Diệp Mộ Cẩn hơi nghiến răng, hỏi.
Cô ta cũng không ngờ rằng sẽ chọc cho Vương Đạo Khánh xuất hiện.
Người này là một trong những người mạnh nhất còn ẩn náu trong Đế Thành.
Nghe ông nội nói, ông ta lúc còn trẻ dường như là một đệ tử ở tông môn nào đó trên Huyền Linh Sơn, bởi vì phạm sai lầm mà bị tông môn đuổi đi.
Từ đó về sau, Vương Đạo Khánh sống ở Đế Thành.
Ông ta lòng dạ thâm sâu, hành xử khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt nhưng những nhân vật cấp cao ở Đế Thành đều từng nghe đến tên ông ta.
Ông nội cũng từng cảnh cáo cô ta không gây sự với người này.
Hôm nay cô ta thật sự không ngờ rằng Vương Đạo Khánh sẽ ra mặt bởi dù sao ông ta cũng là bề trên.
“Đã phạm sai lầm thì phải chịu hậu quả, cô bé, cô cũng tự bẻ gãy tay mình như tên nhóc họ Tiết vừa làm, coi như chịu phạt là được”, Vương Đạo Khánh nói.
Nghe vậy, vẻ mặt 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều thay đổi. Bọn họ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Đạo Khánh.
“Muốn động thủ? Ông Diệp bồi dưỡng 12 người không dễ dàng gì, đừng làm tổn hại đến công sức của ông ta, haha…”, Vương Đạo Khánh cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
“Không có lệnh của tôi, không được ra tay”, Diệp Mộ Cẩn vội nói. Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ quá quan trọng với nhà họ Diệp, nếu thật sự bị tiêu diệt trong tay Vương Đạo Khánh thì nhà họ Diệp tiêu tùng rồi.
Thậm chí, nếu buộc phải lựa chọn thì cô ta tình nguyện thà bẻ gãy một cánh tay cũng không thể để Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ động thủ.
“Bác Vương, nhất định phải làm như vậy ư? Cháu nghe ông nội nói bác và ông từng có qua lại. Bác Vương không thể nể mặt ông nội, bỏ qua chuyện hôm nay sao?”, Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, nói.
Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
“Tình nghĩa là một chuyện, còn việc này lại là chuyện khác”, Vương Đạo Khánh lạnh lùng nói, nhất định muốn Diệp Mộ Cẩn tự bẻ gãy một cánh tay.
Diệp Mộ Cẩn cũng hiểu tại sao ông ta lại bức ép người khác như vậy. Ông ta muốn lập uy.
Thể hiện uy nghiêm của Thiên Niên Nhân Gia.
Hôm nay chỉ cần cô ta tự bẻ gãy một cánh tay của mình thì sau này cả Đế Thành, bao gồm người trong tám đại gia tộc đều không dám hành xử xấc xược với Thiên Niên Nhân Gian, nơi này cũng một bước lên mây!
Diệp Mộ Cẩn nghiến răng, trong lòng do dự.
Rốt cuộc nên làm thế nào?
Thời gian như ngừng lại.
Không khí như cô đọng.
Rất nhiều người nhìn Diệp Mộ Cẩn, đợi cô ta ra quyết định.
Trong bầu khí tĩnh mịch quỷ dị này.
Đột nhiên.
“Từng này tuổi đầu rồi, còn sống không tốt hơn à? Cứ phải tìm chết mới được! Hôm nay Diệp Mộ Cẩn đứng tại đây, nếu ông có thể khiến cô ấy tự bẻ một cánh tay thì tôi coi như ông thắng!”, Tô Minh lên tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn Vương Đạo Khánh, nhếch miệng khinh bỉ.
Tô Minh vừa nói vậy.
Trong đại sảnh ai nấy dường như đều hóa đá, ngay cả tiếng thở cũng không có.
Đám người Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng, Phó Đông đều rơi vào kinh hãi tột độ sau đó lại hưng phấn đến khó mà hình dung được.
Vận đổi sao dời!
Bọn chúng không ngờ rằng tên nhóc Tô Minh này lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy!
Trực tiếp khiêu khích Vương Đạo Khánh?
Hahaha…
Đám Tiết Hưng hận không thể cười to vài tiếng.
Vương Đạo Khánh là ai chứ? Trong giới cấp cao ở Đế Thành đã sớm có tin đồn về ông ta, ai dám trêu vào?
Cho dù Công Tôn Thần nhắc đến ông ta cũng tràn đầy sự kiêng dè.
Cho rằng cảnh giới tông sư hậu kỳ trong lời đồn là trò đùa chắc?
Một người xây dựng nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia cao cấp, xa hoa nhất ở Đế Thành, tiền vào như nước lại không có gia tộc nào dám dòm ngó đến nơi này.
Có thể thấy ông ta ghê gớm đến nhường nào.
Tên nhãi Tô Minh này hẳn không phải người ở Đế Thành nên hoàn toàn không biết gì?
Không những thế còn không có đầu óc, cho dù anh không hiểu, không biết thì hẳn cũng nhìn ra được thái độ của Diệp Mộ Cẩn chứ? Không thấy thái độ của Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp à?
Đã từng thấy nhiều kẻ thích đâm đầu vào chỗ chết nhưng chưa từng thấy ai đâm đầu một cách triệt để như vậy!
“Anh, chúng ta lau máu đi, hắn ta chết chắc rồi!”, Tiết Tử Mẫn oán hận nửa quỳ trên đất, nghiêm túc lau chùi vết máu, bày tỏ sự tôn kính tuyệt đối với Vương Đạo Khánh và Thiên Niên Nhân Gia, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng hưng phấn cùng kích động.
“Haha, cứ chờ đấy, tên nhóc này chết chắc rồi”, mặt Tiết Hưng đỏ bừng, cung kính lau vết máu trên đất.
Mà mặt đám Vương Đồng, Diêu Chân, Trương Dẫn đều đã trắng bệch.
Đầu ong lên.
Họ không ngờ rằng Tô Minh lại… Lúc này, bọn họ vô cùng lo lắng cho anh lại không biết phải làm thế nào? Hoàn toàn trở nên hoảng loạn.
“Tô Minh, đừng… đừng nói bừa, xin… xin lỗi bác Vương đi”, Diệp Mộ Cẩn run run nói.
Cô ta biết Tô Minh vô cùng, vô cùng mạnh, là một thiên tài hiếm có.
Nhưng cô ta nghĩ anh không phải đối thủ của Vương Đạo Khánh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hai người cùng một cảnh giới nhưng Vương Đạo Khánh đã ở cảnh giới tông sư 20 năm rồi.
Nghe ông nội nói, Vương Đạo Khánh gom góp, tích lũy 20 năm, gần như đã sắp đột phá tiến vào cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.
Ông nội thậm chí còn nói nếu chỉ là chiến đấu thuần túy thì Vương Đạo Khánh không yếu hơn những tông sư ở kỳ đỉnh phong thông thường.
Vương Đạo Khánh có thể dễ dàng đánh bại những người như Từ Kiên, thậm chí chỉ một hơi thở, một ánh mắt đã có thể xử lý xong xuôi.
Cho Tô Minh thêm 3 năm, 5 năm thì hoàn toàn có thể áp chế được ông ta, nhưng hiện tại chắc chắn là không được.
Cô ta muốn Tô Minh xin lỗi là vì muốn làm Vương Đạo Khánh bỏ qua cho rồi nói sau.
Dù sao cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Chương 77: Kiếm ý
Qua được cửa ải hôm nay thì với thiên phú của Tô Minh, sau này tìm Vương Đạo Khánh trả lại gấp 10 lần những sỉ nhục hiện tại phải chịu là không thành vấn đề, bây giờ hà tất phải chịu thiệt hại trong tay ông ta?
Tài năng bậc này như Tô Minh thật sự không cần vì chút thể diện mà mạo hiểm, như vậy không đáng.
Trong lúc Diệp Mộ Cẩn nói chuyện thì ra hiệu cho Địa Tự Vệ và Thiên Tự Vệ để bọn họ chắn trước người Tô Minh, cho dù chết cũng phải bảo vệ được anh.
12 người họ nhìn nhau, trong lòng âm thầm tức giận.
Bọn họ cảm thấy Tô Minh là tên nhóc ngu ngốc.
Nói linh tinh làm gì chứ?
Vốn cô cả đang thương lượng, không chừng còn có thể cho qua… Anh lại cứ phải chen mồm vào!
Bây giờ thì hay rồi, hôm nay anh không những có thể mất mạng, mà cô cả còn gặp nguy hiểm.
Nhưng 12 người bọn họ cho dù phẫn nộ nhưng cũng không thể làm trái ý của cô cả nên chỉ đành bước lên vây lấy Tô Minh nhằm bảo vệ anh.
“Haha… Chàng trai trẻ tuổi, ở Đế Thành, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy”, Vương Đạo Khánh nói, ông ta trông có vẻ không tức giận nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
“Thế à?”, Tô Minh cũng cười nói.
“Tô Minh, anh…”, thấy Tô Minh còn tiếp tục khiêu khích, không hề có ý xin lỗi, Diệp Mộ Cẩn thật muốn khóc, nóng ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
“Bác Vương, Tô Minh không phải là người ở Đế Thành, có số việc anh ấy không hiểu rõ, cũng vì trẻ tuổi nên hơi kiêu ngạo, mong bác nể mặt nhà họ Diệp và ông cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn môi, khom lưng xuống.
Đáng tiếc cô ta còn chưa dứt lời thì Vương Đạo Khánh đã đánh gãy: “Nhà họ Diệp và ông cô đáng phải nể lắm à? Hả?”
Giọng điệu của Vương Đạo Khánh vốn mang theo vẻ thong dong của bề trên lúc này lại trở nên cứng rắn.
Giọng nói vang lên khiến cả đại sảnh đều chấn động.
Càng đáng sợ hơn là, trên người ông ta còn tỏa ra luồng kiếm ý cuồn cuộn, sắc bén khiến người khác hận không thể quỳ xuống.
Đúng thế…
Ý cảnh trong truyền thuyết.
Còn có kiếm ý.
“Thú vị”, Tô Minh tự nói thầm trong lòng, cũng hơi kinh ngạc.
Ngay cả ở Huyền Linh Sơn thì kiếm ý cũng là hiếm thấy, không ngờ ở Đế Thành lại gặp được một tu giả võ đạo có kiếm ý, đúng là bất ngờ.
Nhưng Tô Minh chỉ ngạc nhiên chứ không hề sợ hãi.
Kiếm ý ấy à, anh cũng có.
Hơn nữa.
Còn mạnh hơn!
Về kiếm đạo, Tô Minh anh chưa từng sợ ai.
Anh đang nghĩ gì không ai biết nhưng đám Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn sợ đến run rẩy.
“Cô… Cô cả, là kiếm ý, ông ta… ông ta lại lĩnh ngộ được kiếm ý”, 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều vô thức lui lại, trong đó có một người run rẩy nói với Diệp Mộ Cẩn.
“Chị Mộ Cẩn, em… em không đứng vững được nữa, chân em nhũn ra rồi”, Diêu Chân thở gấp, khó khăn nói.
Văn Bối Bối thậm chí còn bị dọa khóc, nắm chặt lấy tay Ngô Yên.
Dưới sự bao vây của kiếm ý.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Tô Minh thì tất cả những người khác đều cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp.
Dường như bị bóp chặt cổ họng, bất cừ lúc nào cũng có thể bị giết chết.
Kiếm ý quá mạnh.
Cao Tinh bị luồng kiếm ý khủng bố đè ép đến mức ngất đi.
Đám Phó Đông, Lý Tuần vốn đang bò trên đất lau máu lúc này không thể động đậy được, nằm rạp hết ra đất.
“Bác Vương, cháu… cháu tự bẻ một tay, mong bác thả bọn họ đi. Nếu bác… trách tội Tô Minh, cháu nguyện ý tự bẻ một tay vì anh ấy, cháu tự bẻ hai tay của mình!”, Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói.
Cô ta thực sự bị dọa sợ rồi, cô ta từng tìm hiểu về cảnh giới, cũng vì vậy mà biết được Vương Đạo Khánh trước mặt mình mạnh mẽ, đáng sợ đến nhường nào.
Cô ta không do dự gì nữa, suy nghĩ cùng mong muốn duy nhất lúc này là có thể sống mà đưa Tô Minh rời đi.
Những việc khác không quan trọng.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Mộ Cẩn định ra tay tự bẻ tay mình.
Nhưng không ngờ.
Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại.
“Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?”, Tô Minh bình thản nói. Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cẩn: “Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi”.
Sau đó.
Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.
Cơ thể chuyển động!
Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.
Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.
Kiếm dài một mét.
Gần mũi kiếm xuất hiện màu đỏ máu chói mắt.
Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.
Trên thâm kiếm còn có hai chữ “Xích ảnh” được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.
Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.
Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.
Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vây toàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất.
Chương 78: Kiếm ý
“Cái gì?’, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.
Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.
Hơn nữa, bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo.
Trừ phi… trong đầu Vương Đạo Khánh bỗng bật ra một suy đoán: người thanh niên này cũng đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thậm chí, cấp kiếm ý của anh ta còn cao hơn cả của mình.
Ý cảnh từ tầng thấp đến tầng cao được chia thành các cấp: Nhập vi, Linh động, Thăng hoa, Đại thành, Viên mãn v.v…
Kiếm ý của Vương Đạo Khánh hiện tại chỉ đang ở Nhập vi sơ kỳ, thuộc tầng thấp nhất của kiếm ý.
“Sao có thể như vậy?”, tim của Vương Đạo Khánh đã muốn ngừng đập, không dám tin vào mắt mình.
Kiếm ý là sự tồn tại khiến ông ta đắc ý nhất, đừng nói là ở giới thế tục, cho dù là ở Huyền Linh Sơn cũng rất ít gặp được, mà đối phương cũng biết? Hơn nữa, đối phương còn trẻ như vậy?
Vương Đạo Khánh không tin, không dám tin.
Nhưng, một giây sau, không cho phép ông ta không tin nữa rồi!
Đột nhiên xung quanh người Tô Minh toả ra một làn khí tức bồng bềnh…
Kiếm ý.
Thực sự là kiếm ý.
Mà luồng kiếm ý này có cấp độ cao hơn hẳn của ông ta, hơn nữa lờ mờ còn sắp hoá hình.
Khi Vương Đạo Thành phóng thích kiếm ý chỉ có thể bao chùm được khu vực xung quanh, mặc dù nhìn thì diện tích khá lớn nhưng trên thực tế lại rất phân tán, không thể khống chế một cách tinh chuẩn được.
Mà kiếm ý trên người Tô Minh lại như thể có linh hồn, nhưng Tô Minh vẫn có thể kiểm soát một cách chuẩn xác.
Kiếm ý trên người Tô Minh giống như một viên đạn, xuyên qua không khí, xuyên qua không gian, khoá chặt lấy cơ thể mình.
Vương Đạo Khánh cảm thấy rét lạnh khắp toàn thân.
Đến cả thanh kiếm dài giấu trong ống tay áo rộng thùng thình cũng đang run rẩy.
Hơi thở tử vong càng lúc càng đậm.
Tô Minh cũng đứng ở trước mắt.
Thanh kiếm nặng màu tím đỏ trong tay Tô Minh dùng tốc độ cực nhanh hoá thành hào quang của cái chết, tấn công về phía ông ta.
Trong giờ phút sinh tử, Vương Đạo Khánh dù gì cũng là một tu giả võ đạo tông sư cảnh giới hậu kỳ, dù gì cũng đã có kinh nghiệm tu võ hơn năm mươi năm.
Ông ta cố gắng đè nén sự chấn động cùng khủng hoảng trong lòng, bàn tay với vết chai đã ngả vàng do nhiều năm cầm kiếm bỗng siết chặt, ống tay áo rung lên phần phật, thanh kiếm dài màu trắng bạc bị ông ta nắm chặt trong tay.
Thanh kiếm dài màu trắng bạc, không dày mà mỏng đến mức giật mình, sáng đến chói mắt, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm tản ra khắp xung quanh sảnh chính, khiến người ta khó mà mở mắt ra được.
“Xoẹt!”
Thanh kiếm dài sắc bén mang theo mùi máu tanh xé rách tầng không, chém xuống.
Nếu như kỹ nhìn thì có thể trông thấy cánh tay cầm kiếm của ông ta đang nhúc nhích, đang phình lên, còn có luồng chân khí nhàn nhạt đang dập dềnh xung quanh.
Miệng Vương Đạo Khánh đang lẩm nhẩm kiếm quyết.
“Ù ù ù…”.
Kiếm pháp như lôi điện, ánh kiếm loang loáng, chiêu kiếm liên miên không dứt, một kiếm hoá thành vạn kiếm dồn dập tấn công về phía trước, mang đến luồng hơi thở chấn áp nặng nề như dời non lấp biển.
Thực lực của cảnh giới tông sư hậu kỳ đã được thể hiện một cách trọn vẹn trước mắt mọi người.
Cùng lúc khi thanh kiếm được tung ra, tâm thần của Vương Đạo Khánh đã ổn định hơn rất nhiều, sự sắc bén từ lưỡi kiếm dài đã mang đến cảm giác an toàn cho ông ta.
Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mắt Vương Đạo Khánh.
Thứ đan xen va chạm với nhau đầu tiên là lưỡi kiếm!
“Keng…”.
Kiếm âm vang lên giòn giã như tiếng một cây búa nặng đập vào mặt kính, trầm đục nặng nề mà vẫn đinh tai nhức óc.
Âm thanh không quan trọng.
Mà quan trọng hơn là giây phút hai thanh kiếm chạm nhau, cả người Vương Đạo Khánh như bị sét đánh trúng, run lên bần bật.
Đến cả xương mặt cũng đang rung lên.
Cả người giật lùi về phía sau ói máu.
Vầng hào quang xung quanh thanh kiếm dài màu trắng bạc cũng lập tức ảm đạm, như thể sắp gãy đến nơi!
Luồng kiếm ý vốn dĩ thuộc về Vương Đạo Khánh cũng bị doạ cho run lẩy bẩy, lại càng giống như thể đã bị đánh vỡ cả kiếm tâm nên trốn biệt không dám xuất hiện nữa.
“Cậu…”, tròng mắt của Vương Đạo Khánh lồi ra như muốn lọt tròng, nhìn chằm chặp vào Tô Minh, kinh hãi muốn nói điều gì đó nhưng không thể ngừng ói máu khiến ông ta nói không ra lời.
Ông ta muốn nói là: sức mạnh của cậu sao mà lại mạnh đến như vậy?!
Mạnh đến mức kinh thiên động địa.
Mạnh đến mức hoảng hồn.
Mạnh đến mức vượt qua cả lẽ thường.
Cùng là tông sư hậu kỳ, vào giây phút hai thanh kiếm chạm nhau kia, ông ta lại cảm thấy một luồng sức mạnh đạt đến mấy chục nghìn kg thông qua thanh kiếm truyền vào trong cơ thể của mình!
Mấy chục nghìn kg!
Là khái niệm gì?
Là con số gấp mấy lần của mình.
Gần như không thuộc về cảnh giới tông sư.
Vương Đạo Khánh muốn chửi bậy, mẹ kiếp, điều này rõ là không thể! Là ảo giác phải không? Nhưng mà cơn đau như muốn nát cả lục phủ ngũ tạng truyền đến đã nói cho ông ta biết rằng, điều này là sự thật.
“Xoẹt!”, lại nhìn đến Tô Minh lúc này, một chiêu đã thắng, không hề nói lời thừa thãi, Xích Ảnh Kiếm trong tay dường như cũng đang hưng phấn nên bay ra một lần nữa.
“Vèo vèo vèo vèo…”.
Bước chân của Tô Minh di chuyển một cách quái dị, như trượt qua con đường tàng hình nào đó trong hư không.
Tựa như cơn cuồng phong càn quét về phía trước.
Vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngập trong đôi mắt là sự lạnh lẽo, là cơn khát máu.
Tô Minh không hề dùng đến kiếm chiêu, bởi vì, không cần thiết.
Sức mạnh tuyệt đối và kiếm ý chấn áp tuyệt đối đã đủ để khiến anh giết chết Vương Đạo Khánh bốn, năm lần rồi, hà tất phải mất công dùng đến kiếm chiêu?
Vương Đạo Khánh bị doạ cho sợ muốn vỡ tim, trong đôi mắt trợn trừng muốn lọt tròng kia là hình bóng của Tô Minh đang tiến về phía trước người mình cùng hình ảnh phản chiếu ánh kiếm màu tím đỏ đang kề sát với tốc độ điên cuồng.
Suy nghĩ đầu tiên của Vương Đạo Khánh chính là vung thanh kiếm trắng bạc trong tay lên để chắn trước người.
Nhưng suy nghĩ này mới chỉ vừa xuất hiện đã bị ông ta bóp chết.
Bởi vì, vừa rồi khi ông ta đối mặt trực tiếp thì thanh kiếm của ông ta đã suýt gãy nát, còn bản thân mình cũng suýt chết vì lực chấn quá mạnh.
Bởi sợ hãi mà ông ta hầu như không còn dám chắn đòn trực tiếp nữa.
Bất giác, Vương Đạo Khánh cũng chẳng thèm để ý đến tư thái hay hình tượng nữa, ông ta vận chân khí của mình chuyển hết xuống chân.
Dưới chân bỗng như nổi gió.
“Vù vù…”.
Bóng người nghiêng xuống, hai cánh tay bò trên đất, động tác giống hệt chó ăn phân, hướng về một bên sau đó lăn vài vòng trên đất.
Mà trong lúc cơ thể ông ta đang lăn tròn.
“Phụt…”.
Chương 79: Sức mạnh ngang tàng
Thanh kiếm nặng của Tô Minh đã rơi xuống, may là Vương Đạo Khánh đã tránh kịp cho nên mũi kiếm không đâm xuyên qua người, nhưng cũng đã cắt qua cái tai của ông ta.
Máu tươi văng lên tung toé, Vương Đạo Khánh gào hét thảm thiết, theo phản xạ ôm lấy tai của mình.
Vậy mà một cái tai đã bị cắt sống, rơi trên mặt đất.
Xích Ảnh Kiếm sau khi cắt đứt cái tai của Vương Đạo Khánh xong còn tiếp tục tiến về phía trước, hầu như không hề có ý định dừng lại.
“Rầm!!!”
Thanh kiếm chém mạnh xuống mặt đất.
Sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt mọi người, mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch đắt đỏ mà cực kỳ chắc chắn bị chém cho nứt toác, tan tành.
Tính từ chỗ lưỡi kiếm chạm đất trở đi, phạm vi mặt nền xung quanh với đường kính khoảng ba mét đều bị đâp vỡ tan tành.
Không chỉ như vậy, còn có một đường rãnh nứt lan ra khắp mặt sàn của sảnh lớn với tốc độ cực nhanh, từ điểm đầu nứt lan đến chân tường phải dài đến mười mét, rãnh nứt này sâu hun hút khiến người nhìn kinh hãi không thôi.
Cả sảnh lớn đều bị chấn động phảng phất như muốn sập đến nơi!
Mà Tô Minh sau khi tung ra một chiêu xong, không hề dừng lại, tiếp tục rút kiếm dài ra, cổ tay khẽ lật, chém chếch xuống về phía Vương Đạo Khánh đang trong tư thế chó ăn phân ở bên cạnh.
“Tha mạng! Tha mạng!! Tha mang!!!”, Vương Đạo Khánh bị doạ cho hết hồn, gào lên xin tha mạng.
Ông ta mặt cắt không còn giọt máu quỳ thẳng trên mặt đất, hầu như không dám trốn chạy nữa.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được mình chắc chắn trốn không thoát.
Có thể liên tục đỡ được hai kiếm của Tô Minh cũng đã coi như ông ta may mắn lắm rồi, làm sao mà còn chịu được lần thứ ba nữa chứ?
Chỉ trong chớp mắt.
Vương Đạo Khánh đã cảm nhận được sự sắc bén của mũi kiếm.
Luồng hơi thở chết chóc đã đậm như sắp kết thành hình rồi.
Ông ta bị doạ cho bay mất nửa thần hồn.
Thậm chí đã nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết đến gần.
Một nhịp thở sau.
Yên lặng.
Tất cả mọi thứ đều như bị đóng băng lại.
Xích Ảnh Kiếm dừng lại ngay phía trước mặt Vương Đạo Khánh.
Chỉ còn cách trán của ông ta không đến một milimet.
Thậm chí, sợi tóc rơi trên trán Vương Đạo Khánh đã bị chém đứt đôi.
Trên đó đã lấm tấm rịn mồ hôi rồi nhanh chóng nhỏ xuống thành từng giọt từng giọt.
Ông ta run rẩy mở hai mắt ra, thế mà lại cảm thấy có chút mất kiểm soát, ông ta lại… lại bị doạ cho suýt chút nữa tè cả ra quần.
“Ông xem, tôi không những gây chuyện ở nhà hàng này của ông, còn muốn dỡ luôn cả nó… cho nên, ông làm gì được tôi?”, Tô Minh từ trên cao nhìn xuống, nói bằng giọng thờ ơ.
Vương Đạo Khánh giờ phút này đang run lên cầm cập, đâu còn bộ dáng ăn trên ngồi trước, cao nhân đắc đạo lúc trước nữa?
Đâu còn bộ dáng bá đạo thường thấy ‘Tôi chính là Vương Đạo Khánh ở Đế Thành không người nào dám chọc vào cũng không biết nể mặt ai là gì’ nữa?
“Tiền… tiền bối, là do tôi có mắt như mù, là kẻ hèn tôi có mắt như mù, xin tiền bối đừng chấp nhất với kẻ hèn này”, giọng nói của Vương Đạo Khánh còn mang theo cả âm thanh nghèn nghẹn như sắp khóc.
Những năm gần đây, địa vị của ông ta ở Đế Thành vẫn luôn ngồi tít trên cao, làm mưa làm gió quen rồi, cho nên thứ mà ông ta sợ nhất chính là chết.
Giờ khắc này, ông ta đã hiểu cảm giác được sống thật là tốt.
Ông ta chỉ cần được sống tiếp.
“Cảnh giới tông sư hậu kỳ, giỏi lắm à? Kiếm ý, giỏi lắm à? Muốn cô ấy phải tự bỏ một cánh tay? Ha ha…”, Tô Minh nhấc tay lên, tuỳ ý chỉ về phía Diệp Mộ Cẩn với bộ dáng hoá đá đang đứng ở phía xa.
“Cô Diệp, lão hủ dập đầu với cô, xin cô tha… tha thứ…”, Vương Đạo Khánh dứt khoát dập đầu với Diệp Mộ Cẩn.
Một cái dập đầu thật kêu.
Diệp Mộ Cẩn gần như đã quên cả cách nói chuyện…
Trong đầu cô ta mọi thứ đang lộn xộn hết cả.
Lộn xộn hết cả rồi.
Đến cả Vương Đạo Khánh mà ông nội vẫn luôn kính trọng, một Vương Đạo Khánh mà người người ở tầng lớp Thượng lưu ở Đế Thành khi nói đến tên cũng phải biến sắc, vậy mà đứng trước mặt Tô Minh, lại… lại… lại chỉ như con chó con mèo thế này?
Lại còn dập đầu với mình?
Tất cả mọi thứ đều chân thực như vậy.
Giống như là mơ.
Đúng vào lúc này.
“Xoẹt xoẹt!!!”
Ai cũng không ngờ đến, đột nhiên, thanh Xích Ảnh Kiếm đang treo ngang bên cạnh Tô Minh lại chuyển động một lần nữa.
Liên tục hai nhát.
Cực nhanh.
Vương Đạo Khánh còn chưa kịp lấy lại phản ứng, nhanh đến mức tất cả mọi người cũng đều chưa kịp hoàn hồn.
Hai nhát kiếm này lần lượt rơi trên hai cánh tay của Vương Đạo Khánh.
“Phập phập…”.
Máu tươi văng lên tung toé, màu máu đỏ đến nhức mắt.
Vương Đạo Khánh đã đau đến mức muốn gất xỉu, ông ta nằm vật trên đất, chỉ còn biết thét gào, rên rỉ.
“Thích chặt tay của người khác như vậy, thì tự mình cảm nhận chút xem sao. Tôi nghĩ, cảm giác này chắc chắn không tệ”, Tô Minh hờ hững nói, cảm xúc cũng không hề có chút xíu thay đổi nào.
Ác!
Ác vô cùng.
Mặc dù không lấy mạng của Vương Đạo Khánh.
Nhưng, từ nay về sau, Vương Đạo Khánh đã mất đi cánh tay, có nối cũng không thể nối lại được nữa, sức mạnh của ông ta đã bị phế bỏ đi bảy tám phần rồi.
Ngoài ra, Tô Minh có thể chắc chắn, trái tim võ đạo của Vương Đạo Khánh cũng đã vỡ rồi, sau này, chỉ cần nghe đến tên của mình, có lẽ ông ta sẽ chỉ còn lại run sợ mà thôi.
Người này đã tàn phế rồi.
Không còn chút uy hiếp nào nữa.
Tự mình làm thì tự mình chịu.
Cùng lúc đó, Tiết Tử Mẫn cũng đã ngất xỉu.
Cô ta đã sợ phát ngất.
Đám người Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần chỉ còn biết dập đầu, điên cuồng dập đầu, dập đầu đến nỗi tứa cả máu tươi.
“Mẹ kiếp, ôi mẹ kiếp, tôi… tôi…”, đám người Diêu Chân, Vương Đồng, Trương Dẫn thì giống như lên cơn thần kinh, chỉ biết đứng đó nói năng lảm nhảm, người nào người nấy mặt đỏ lựng như sắp cháy.
“Đại… đại tiểu thư, có vị này ở đây, cô… cô còn muốn để ông cụ phái đám vô dụng như chúng tôi tới làm gì?”, Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ tổng cộng có mười hai người đều muốn bật khóc, ánh mắt kinh hồn bạt vía nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Vị đại gia trước mắt đây, đàn áp Vương Đạo Khánh như thể người lớn đánh trẻ con vậy.
Sự tồn tại như thế này, tính trên cả cái giới thế tục Hoa Hạ này, cho dù anh ta có muốn đi ngang như cua, hay xưng bá một phương, hoặc là có nằm ngang ra để người ta vác đi thì cũng không có ai dám hó hé ý kiến một chữ!
Đám Địa Tự Vệ, Thiên Tự vệ đến đây để làm được tích sự gì? Đến đây để bị đả kích hay sao?
Đến cả trái tim võ đạo cũng bị anh ấy đánh nát rồi.
Gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ co giật.
Cô ta thực muốn thốt lên một câu: Tôi cũng đâu biết Tô Minh lại ngang tàng đến mức này chứ!
Trước đó, cô ta chỉ biết được Tô Minh rất mạnh!!! Mạnh đến mức giật mình! Anh ta có thiên phú hại dân hại nước, khó mà tưởng tượng được!
Nhưng ai biết được, như vậy vẫn còn là đánh giá thấp anh ấy, đánh giá quá thấp anh ấy rồi.
“Tôi tên là Tô Minh, khoảng thời gian này đều sẽ ở lại Đế Thành, ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi”, giây tiếp theo Tô Minh quăng ra một câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Vương Đạo Khánh đang nằm đau đớn gào thét trên mặt đất lúc này quả thực muốn đâm đầu vào tường chết quách đi.
Ông ta muốn báo thù?
Cho dù ông ta có chọn tự sát, cũng… cũng không muốn đối mặt với Tô Minh nữa.
Đúng như những gì Tô Minh nghĩ, trái tim võ đạo của ông ta đã vỡ nát rồi.
Chương 80: Thần uy lan truyền
“Đi thôi”, Tô Minh dùng ý niệm thu lại Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian, sau đó nhìn Diệp Mộ Cẩn nói.
Diệp Mộ Cẩn vẫn còn đang ngơ ngác, Tô Minh nói gì thì là cái đó.
Cô ta bước lên phía trước, khoác tay Tô Minh.
“Cẩm Phồn, có việc thì gọi điện thoại cho tôi”, Tô Minh lại nhìn về phía Tống Cẩm Phồn nói.
Nói đoạn, Tô Minh quét mắt nhìn xuống Cao Tinh đang quỳ trên mặt đất: “Nếu như Cẩm Phồn xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không ngại mà diệt tộc cả nhà họ Cao của cô đâu, tôi nghĩ, tôi có thể làm được”.
“Anh Minh, anh Minh, anh Minh…”, đám người Diêu Chân, Vương Đồng vội vàng theo Tô Minh rời đi, được đi theo Tô Minh làm bọn họ sùng bái đến mức muốn quỳ rạp cả xuống rồi.
Tô Minh đã thay đổi hết nhận thức của bọn họ về kẻ mạnh.
Chuyện này giống như là Thần tiên hạ phàm vậy.
“Tối nay đưa tôi đi Linh Tuyền”, bị Diệp Mộ Cẩn khoác tay, Tô Minh cực kỳ hưởng thụ hít sâu một hơi, để cho mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Diệp Mộ Cẩn tràn vào trong khoang mũi, sau đó, anh mở miệng cất lời.
Anh không đợi được nữa rồi.
Tô Minh muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới võ đạo.
Bởi vì, tối nay lúc anh và Vương Đạo Khánh đánh nhau, anh đã sử dụng kiếm ý, Tô Minh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng kiếm ý của mình đang bị chững lại, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ đạt được Nhập Linh trung kỳ, mà bây giờ đang là Nhập Linh sơ kỳ.
Nguyên nhân mà anh vẫn không thể vượt qua được một bước này, không phải bởi vì Tô Minh không lĩnh ngộ được, mà là cảnh giới võ đạo của anh không thể chống đỡ được.
Ý cảnh giống như nước trong thùng gỗ.
Mà cảnh giới võ đạo lại chính là chiếc thùng gỗ.
Nếu thùng gỗ không đủ rộng thì cho dù có nhiều nước hơn nữa cũng sẽ đầy tràn, không thể đựng được nhiều.
Trên thực tế.
Cảnh giới võ đạo và sức mạnh của cơ thể chính là gốc rễ của mọi thứ.
Ý cảnh phụ thuộc vào cảnh giới võ đạo.
Mà võ kỹ lại phụ thuộc vào sức mạnh của cơ thể, nếu như sức mạnh cơ thể không đủ thì cho dù có lĩnh ngộ được, học được võ kỹ nào ngang tàng hơn nữa thì cũng không thể thi triển được, còn may, sức mạnh cơ thể của Tô Minh vô cùng khủng khiếp, nó vượt xa rất nhiều so với người bình thường khác, nên không cần lo lắng.
“Được”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Trên thực tế, Tô Minh không nói thì trong một hai ngày tới cô ta cũng sẽ đưa anh đến Linh Tuyền.
“Còn nữa, thông báo với nhà họ Lam, ngày mai tôi sẽ tới thăm hỏi nhà bọn họ”, Tô Minh lại nói, sâu trong đôi mắt của anh xẹt qua một vẻ lạnh lùng.
“Hả? Tô Minh, anh muốn ra tay với nhà họ Lam nhanh vậy sao?”, Diệp Mộ Cẩn khẽ ngạc nhiên, còn có một chút lo lắng.
“Tôi không đến mức xốc nổi như vậy”, Tô Minh mỉm cười.
Anh không cho rằng thực lực trong giai đoạn này của anh lại có thể một mình tiêu diệt được hết cả nhà họ Lam.
Anh không làm được.
Có thể đứng trong hàng ngũ tám đại gia tộc của Đế Thành thì thủ đoạn mà họ giấu giếm chắc chắn không ít, gốc rễ của bọn họ cũng quá kiên cố, nội tình bên trong đó cũng rất thâm sâu.
Một người của nhà người ta có thể đánh không lại mình, nhưng dùng mười người, một trăm người, một nghìn người…
Cho dù người ta đánh không lại mình nhưng còn có một đám liên minh bạn hữu nữa.
Hơn nữa, chống lưng cho nhà họ Lam còn có một Tông môn ngang tàng đến từ Huyền Linh Sơn.
Một gia tộc giống như nhà họ Lam, nếu mà dễ bị diệt như vậy thì cũng đã không tồn tại được đến hàng trăm năm như vậy.
Trừ phi ông già chịu xuống núi giúp mình, nếu không, dựa vào sức mạnh của một mình mình, muốn tiêu diệt cả nhà họ Lam thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Cách tốt nhất chính là liên thủ với nhà họ Diệp, nhà họ Diêu, nhà họ Văn, nhà họ Triệu v.v… để tiêu hao bớt lực lượng của nhà họ Lam.
Sau đó, từng bước tính toán và đưa ra biện pháp giải quyết.
Ví như, trong cuộc thi đấu giao lưu giữa viện võ đạo của tám đại gia tộc lần này, đầu tiên phải tìm cách phá huỷ triệt để viện võ đạo của nhà họ Lam v.v…
Trong lòng Tô Minh đã có một kế hoạch đại khái.
Đương nhiên, cũng không thể lâu quá, dù gì thì khoảng một tháng là đã Lập đông rồi, đó là ngày nhà họ Lam và nhà họ Hồng đứng phía sau chống lưng cho bọn họ thực hiện giao ước gả Lam Tuyết cho cậu chủ của nhà họ Hồng, muộn nhất, trước khi Lập đông phải giải quyết xong nhà họ Lam.
Còn về giai đoạn này, đi thăm hỏi nhà họ Lam một chút, cũng không phải là không được.
Sau sự việc tối nay ở Thiên Niên Nhân Gia, danh tính của mình chắc chắn sẽ bị lộ ra trên khắp tầng lớp Thượng lưu của Đế Thành này.
Nhà họ Lam cũng sẽ biết đến, dù anh có muốn giấu cũng không thể nữa rồi.
Nếu như đã lộ vậy thì cứ quang minh chính đại đi đến nhà họ Lam, làm một cú phủ đầu trước để xả bớt hận đã thì cũng có sao?
Ngoài ra, anh cũng muốn đi gặp Lam Tuyết, ba năm rồi chưa gặp, anh vẫn luôn được nghe đến cái tên này, quả thực cũng có chút nhớ nhung.
Nửa tiếng sau.
Lúc Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn đang trên đường đi đến Linh Tuyền của nhà họ Diệp.
Thì tin tức tối nay Tô Minh lộ ra thần uy ở Thiên Niên Nhân Gia đã truyền ra khắp nơi.
Đương nhiên, việc này chỉ truyền trong tầng lớp Thượng lưu của Đế Thành.
Còn tầng lớp Trung và Hạ lưu thì vẫn chưa có được kênh thông tin nhanh nhạy như vậy.
Nhà Công Tôn.
Tầng ba, bên trong phòng của Công Tôn Thần.
“Bốp!”
Vẻ mặt của Công Tôn Thần vặn vẹo, đột nhiên đập nát lọ hoạ cổ trong tay.
“Không thể nào!!!”, giọng nói của Công Tôn Thần khàn đặc, hắn thấp giọng quát lên.
Không tin.
Có chết cũng không tin.
Hắn đã nhận được tin tức rồi.
“Mối quan hệ giữa Diệp Mộ Cẩn và tên nhóc đó rất thân thiết? Đã ôm lấy nhau rồi?”, Công Tôn Thần đố kỵ sắp phát điên, hai tròng mắt đỏ ngầu, hắn yêu Diệp Mộ Cẩn đến điên dại đã nhiều năm.
Mọi người đều biết.
Hắn đã coi Diệp Mộ Cẩn là người phụ nữ của mình từ lâu rồi, sao mà ngờ được…
“Tên nhóc đó là cảnh giới tông sư? Thậm chí, còn đánh thắng được cả Vương Đạo Khánh? Nói bừa, rõ là điều không thể!”, Công Tôn Thần siết chặt nắm đấm, lắc đầu thật mạnh.
Đúng vào lúc này.
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
“Vào đi”, Công Tôn Thần hít sâu một hơi, gắng ép mình khôi phục lại sắc mặt, nói.
“Cậu chủ, cậu Tiết Hưng nói… nói mình bị thương rồi, đang ở trong bệnh viện, không thể đến được”.
“Cậu chủ Lý Tuần nói, cậu ta bị kinh hãi cũng cần phải đi bệnh viện khám”.
“Cậu chủ Phó Đông nói, cậu ta… cậu ta đã ngủ rồi, có chuyện gì qua vài ngày nữa rồi nói”.
…
Một thanh niên trong bộ dáng vệ sỹ do dự một hồi mới nói.
“Mẹ nó!!!”, gương mặt Công Tôn Thần vốn đã vặn vẹo, bây giờ ngũ quan như muốn xoắn hết cả lại với nhau, hắn gào thét, nhấc chân đạp đổ giá sách trước mặt.
Vừa rồi, sau khi hắn nhận được tin tức tối nay ở Thiên Niên Nhân Gia nên bảo vệ sỹ của mình đi liên hệ với đám người Tiết Hưng, Lý Tuần, Dương Thiên Tình, bảo đám nhân chứng bọn họ lập tức đến đây báo cáo lại tất cả tình hình xảy ra tối nay một cách rõ ràng.
Ai mà ngờ được…
Đều có lý do?! Đều không muốn đến đây?
To gan lắm.
Ngày trước bọn họ làm sao dám như vậy?
Còn dám công khai không nghe lời của mình?! Đáng chết, đáng chết cả vạn lần!
“Xem ra, là bởi vì tên nhóc được gọi là Tô Minh kia đã doạ cho đám người Tiết Hưng sợ vỡ mật rồi”, Công Tôn Thần đã đoán được ra nguyên nhân.
Nói thẳng ra thì ở cảnh giới Tông Sư, anh là vô địch. Cho dù là cảnh giới tông sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh.
“Cô nhóc nhà họ Diệp, chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu. Thiên Niên Nhân Gia của tôi từ khi mở cửa đến nay cũng đã được 40 năm rồi. Cô là người đầu tiên dám gây sự ở đây, cũng là người đầu tiên dám gọi một đám người cảnh giới tông sư bước chân vào nơi này”, Vương Đạo Khánh chậm rãi nói, thu lại vẻ tươi cười mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn.
“Bác Vương muốn thế nào?”, Diệp Mộ Cẩn hơi nghiến răng, hỏi.
Cô ta cũng không ngờ rằng sẽ chọc cho Vương Đạo Khánh xuất hiện.
Người này là một trong những người mạnh nhất còn ẩn náu trong Đế Thành.
Nghe ông nội nói, ông ta lúc còn trẻ dường như là một đệ tử ở tông môn nào đó trên Huyền Linh Sơn, bởi vì phạm sai lầm mà bị tông môn đuổi đi.
Từ đó về sau, Vương Đạo Khánh sống ở Đế Thành.
Ông ta lòng dạ thâm sâu, hành xử khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt nhưng những nhân vật cấp cao ở Đế Thành đều từng nghe đến tên ông ta.
Ông nội cũng từng cảnh cáo cô ta không gây sự với người này.
Hôm nay cô ta thật sự không ngờ rằng Vương Đạo Khánh sẽ ra mặt bởi dù sao ông ta cũng là bề trên.
“Đã phạm sai lầm thì phải chịu hậu quả, cô bé, cô cũng tự bẻ gãy tay mình như tên nhóc họ Tiết vừa làm, coi như chịu phạt là được”, Vương Đạo Khánh nói.
Nghe vậy, vẻ mặt 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều thay đổi. Bọn họ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Đạo Khánh.
“Muốn động thủ? Ông Diệp bồi dưỡng 12 người không dễ dàng gì, đừng làm tổn hại đến công sức của ông ta, haha…”, Vương Đạo Khánh cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
“Không có lệnh của tôi, không được ra tay”, Diệp Mộ Cẩn vội nói. Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ quá quan trọng với nhà họ Diệp, nếu thật sự bị tiêu diệt trong tay Vương Đạo Khánh thì nhà họ Diệp tiêu tùng rồi.
Thậm chí, nếu buộc phải lựa chọn thì cô ta tình nguyện thà bẻ gãy một cánh tay cũng không thể để Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ động thủ.
“Bác Vương, nhất định phải làm như vậy ư? Cháu nghe ông nội nói bác và ông từng có qua lại. Bác Vương không thể nể mặt ông nội, bỏ qua chuyện hôm nay sao?”, Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, nói.
Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
“Tình nghĩa là một chuyện, còn việc này lại là chuyện khác”, Vương Đạo Khánh lạnh lùng nói, nhất định muốn Diệp Mộ Cẩn tự bẻ gãy một cánh tay.
Diệp Mộ Cẩn cũng hiểu tại sao ông ta lại bức ép người khác như vậy. Ông ta muốn lập uy.
Thể hiện uy nghiêm của Thiên Niên Nhân Gia.
Hôm nay chỉ cần cô ta tự bẻ gãy một cánh tay của mình thì sau này cả Đế Thành, bao gồm người trong tám đại gia tộc đều không dám hành xử xấc xược với Thiên Niên Nhân Gian, nơi này cũng một bước lên mây!
Diệp Mộ Cẩn nghiến răng, trong lòng do dự.
Rốt cuộc nên làm thế nào?
Thời gian như ngừng lại.
Không khí như cô đọng.
Rất nhiều người nhìn Diệp Mộ Cẩn, đợi cô ta ra quyết định.
Trong bầu khí tĩnh mịch quỷ dị này.
Đột nhiên.
“Từng này tuổi đầu rồi, còn sống không tốt hơn à? Cứ phải tìm chết mới được! Hôm nay Diệp Mộ Cẩn đứng tại đây, nếu ông có thể khiến cô ấy tự bẻ một cánh tay thì tôi coi như ông thắng!”, Tô Minh lên tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn Vương Đạo Khánh, nhếch miệng khinh bỉ.
Tô Minh vừa nói vậy.
Trong đại sảnh ai nấy dường như đều hóa đá, ngay cả tiếng thở cũng không có.
Đám người Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng, Phó Đông đều rơi vào kinh hãi tột độ sau đó lại hưng phấn đến khó mà hình dung được.
Vận đổi sao dời!
Bọn chúng không ngờ rằng tên nhóc Tô Minh này lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy!
Trực tiếp khiêu khích Vương Đạo Khánh?
Hahaha…
Đám Tiết Hưng hận không thể cười to vài tiếng.
Vương Đạo Khánh là ai chứ? Trong giới cấp cao ở Đế Thành đã sớm có tin đồn về ông ta, ai dám trêu vào?
Cho dù Công Tôn Thần nhắc đến ông ta cũng tràn đầy sự kiêng dè.
Cho rằng cảnh giới tông sư hậu kỳ trong lời đồn là trò đùa chắc?
Một người xây dựng nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia cao cấp, xa hoa nhất ở Đế Thành, tiền vào như nước lại không có gia tộc nào dám dòm ngó đến nơi này.
Có thể thấy ông ta ghê gớm đến nhường nào.
Tên nhãi Tô Minh này hẳn không phải người ở Đế Thành nên hoàn toàn không biết gì?
Không những thế còn không có đầu óc, cho dù anh không hiểu, không biết thì hẳn cũng nhìn ra được thái độ của Diệp Mộ Cẩn chứ? Không thấy thái độ của Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp à?
Đã từng thấy nhiều kẻ thích đâm đầu vào chỗ chết nhưng chưa từng thấy ai đâm đầu một cách triệt để như vậy!
“Anh, chúng ta lau máu đi, hắn ta chết chắc rồi!”, Tiết Tử Mẫn oán hận nửa quỳ trên đất, nghiêm túc lau chùi vết máu, bày tỏ sự tôn kính tuyệt đối với Vương Đạo Khánh và Thiên Niên Nhân Gia, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng hưng phấn cùng kích động.
“Haha, cứ chờ đấy, tên nhóc này chết chắc rồi”, mặt Tiết Hưng đỏ bừng, cung kính lau vết máu trên đất.
Mà mặt đám Vương Đồng, Diêu Chân, Trương Dẫn đều đã trắng bệch.
Đầu ong lên.
Họ không ngờ rằng Tô Minh lại… Lúc này, bọn họ vô cùng lo lắng cho anh lại không biết phải làm thế nào? Hoàn toàn trở nên hoảng loạn.
“Tô Minh, đừng… đừng nói bừa, xin… xin lỗi bác Vương đi”, Diệp Mộ Cẩn run run nói.
Cô ta biết Tô Minh vô cùng, vô cùng mạnh, là một thiên tài hiếm có.
Nhưng cô ta nghĩ anh không phải đối thủ của Vương Đạo Khánh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hai người cùng một cảnh giới nhưng Vương Đạo Khánh đã ở cảnh giới tông sư 20 năm rồi.
Nghe ông nội nói, Vương Đạo Khánh gom góp, tích lũy 20 năm, gần như đã sắp đột phá tiến vào cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.
Ông nội thậm chí còn nói nếu chỉ là chiến đấu thuần túy thì Vương Đạo Khánh không yếu hơn những tông sư ở kỳ đỉnh phong thông thường.
Vương Đạo Khánh có thể dễ dàng đánh bại những người như Từ Kiên, thậm chí chỉ một hơi thở, một ánh mắt đã có thể xử lý xong xuôi.
Cho Tô Minh thêm 3 năm, 5 năm thì hoàn toàn có thể áp chế được ông ta, nhưng hiện tại chắc chắn là không được.
Cô ta muốn Tô Minh xin lỗi là vì muốn làm Vương Đạo Khánh bỏ qua cho rồi nói sau.
Dù sao cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Chương 77: Kiếm ý
Qua được cửa ải hôm nay thì với thiên phú của Tô Minh, sau này tìm Vương Đạo Khánh trả lại gấp 10 lần những sỉ nhục hiện tại phải chịu là không thành vấn đề, bây giờ hà tất phải chịu thiệt hại trong tay ông ta?
Tài năng bậc này như Tô Minh thật sự không cần vì chút thể diện mà mạo hiểm, như vậy không đáng.
Trong lúc Diệp Mộ Cẩn nói chuyện thì ra hiệu cho Địa Tự Vệ và Thiên Tự Vệ để bọn họ chắn trước người Tô Minh, cho dù chết cũng phải bảo vệ được anh.
12 người họ nhìn nhau, trong lòng âm thầm tức giận.
Bọn họ cảm thấy Tô Minh là tên nhóc ngu ngốc.
Nói linh tinh làm gì chứ?
Vốn cô cả đang thương lượng, không chừng còn có thể cho qua… Anh lại cứ phải chen mồm vào!
Bây giờ thì hay rồi, hôm nay anh không những có thể mất mạng, mà cô cả còn gặp nguy hiểm.
Nhưng 12 người bọn họ cho dù phẫn nộ nhưng cũng không thể làm trái ý của cô cả nên chỉ đành bước lên vây lấy Tô Minh nhằm bảo vệ anh.
“Haha… Chàng trai trẻ tuổi, ở Đế Thành, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy”, Vương Đạo Khánh nói, ông ta trông có vẻ không tức giận nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
“Thế à?”, Tô Minh cũng cười nói.
“Tô Minh, anh…”, thấy Tô Minh còn tiếp tục khiêu khích, không hề có ý xin lỗi, Diệp Mộ Cẩn thật muốn khóc, nóng ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
“Bác Vương, Tô Minh không phải là người ở Đế Thành, có số việc anh ấy không hiểu rõ, cũng vì trẻ tuổi nên hơi kiêu ngạo, mong bác nể mặt nhà họ Diệp và ông cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn môi, khom lưng xuống.
Đáng tiếc cô ta còn chưa dứt lời thì Vương Đạo Khánh đã đánh gãy: “Nhà họ Diệp và ông cô đáng phải nể lắm à? Hả?”
Giọng điệu của Vương Đạo Khánh vốn mang theo vẻ thong dong của bề trên lúc này lại trở nên cứng rắn.
Giọng nói vang lên khiến cả đại sảnh đều chấn động.
Càng đáng sợ hơn là, trên người ông ta còn tỏa ra luồng kiếm ý cuồn cuộn, sắc bén khiến người khác hận không thể quỳ xuống.
Đúng thế…
Ý cảnh trong truyền thuyết.
Còn có kiếm ý.
“Thú vị”, Tô Minh tự nói thầm trong lòng, cũng hơi kinh ngạc.
Ngay cả ở Huyền Linh Sơn thì kiếm ý cũng là hiếm thấy, không ngờ ở Đế Thành lại gặp được một tu giả võ đạo có kiếm ý, đúng là bất ngờ.
Nhưng Tô Minh chỉ ngạc nhiên chứ không hề sợ hãi.
Kiếm ý ấy à, anh cũng có.
Hơn nữa.
Còn mạnh hơn!
Về kiếm đạo, Tô Minh anh chưa từng sợ ai.
Anh đang nghĩ gì không ai biết nhưng đám Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn sợ đến run rẩy.
“Cô… Cô cả, là kiếm ý, ông ta… ông ta lại lĩnh ngộ được kiếm ý”, 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều vô thức lui lại, trong đó có một người run rẩy nói với Diệp Mộ Cẩn.
“Chị Mộ Cẩn, em… em không đứng vững được nữa, chân em nhũn ra rồi”, Diêu Chân thở gấp, khó khăn nói.
Văn Bối Bối thậm chí còn bị dọa khóc, nắm chặt lấy tay Ngô Yên.
Dưới sự bao vây của kiếm ý.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Tô Minh thì tất cả những người khác đều cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp.
Dường như bị bóp chặt cổ họng, bất cừ lúc nào cũng có thể bị giết chết.
Kiếm ý quá mạnh.
Cao Tinh bị luồng kiếm ý khủng bố đè ép đến mức ngất đi.
Đám Phó Đông, Lý Tuần vốn đang bò trên đất lau máu lúc này không thể động đậy được, nằm rạp hết ra đất.
“Bác Vương, cháu… cháu tự bẻ một tay, mong bác thả bọn họ đi. Nếu bác… trách tội Tô Minh, cháu nguyện ý tự bẻ một tay vì anh ấy, cháu tự bẻ hai tay của mình!”, Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói.
Cô ta thực sự bị dọa sợ rồi, cô ta từng tìm hiểu về cảnh giới, cũng vì vậy mà biết được Vương Đạo Khánh trước mặt mình mạnh mẽ, đáng sợ đến nhường nào.
Cô ta không do dự gì nữa, suy nghĩ cùng mong muốn duy nhất lúc này là có thể sống mà đưa Tô Minh rời đi.
Những việc khác không quan trọng.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Mộ Cẩn định ra tay tự bẻ tay mình.
Nhưng không ngờ.
Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại.
“Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?”, Tô Minh bình thản nói. Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cẩn: “Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi”.
Sau đó.
Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.
Cơ thể chuyển động!
Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.
Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.
Kiếm dài một mét.
Gần mũi kiếm xuất hiện màu đỏ máu chói mắt.
Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.
Trên thâm kiếm còn có hai chữ “Xích ảnh” được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.
Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.
Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.
Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vây toàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất.
Chương 78: Kiếm ý
“Cái gì?’, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.
Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.
Hơn nữa, bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo.
Trừ phi… trong đầu Vương Đạo Khánh bỗng bật ra một suy đoán: người thanh niên này cũng đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thậm chí, cấp kiếm ý của anh ta còn cao hơn cả của mình.
Ý cảnh từ tầng thấp đến tầng cao được chia thành các cấp: Nhập vi, Linh động, Thăng hoa, Đại thành, Viên mãn v.v…
Kiếm ý của Vương Đạo Khánh hiện tại chỉ đang ở Nhập vi sơ kỳ, thuộc tầng thấp nhất của kiếm ý.
“Sao có thể như vậy?”, tim của Vương Đạo Khánh đã muốn ngừng đập, không dám tin vào mắt mình.
Kiếm ý là sự tồn tại khiến ông ta đắc ý nhất, đừng nói là ở giới thế tục, cho dù là ở Huyền Linh Sơn cũng rất ít gặp được, mà đối phương cũng biết? Hơn nữa, đối phương còn trẻ như vậy?
Vương Đạo Khánh không tin, không dám tin.
Nhưng, một giây sau, không cho phép ông ta không tin nữa rồi!
Đột nhiên xung quanh người Tô Minh toả ra một làn khí tức bồng bềnh…
Kiếm ý.
Thực sự là kiếm ý.
Mà luồng kiếm ý này có cấp độ cao hơn hẳn của ông ta, hơn nữa lờ mờ còn sắp hoá hình.
Khi Vương Đạo Thành phóng thích kiếm ý chỉ có thể bao chùm được khu vực xung quanh, mặc dù nhìn thì diện tích khá lớn nhưng trên thực tế lại rất phân tán, không thể khống chế một cách tinh chuẩn được.
Mà kiếm ý trên người Tô Minh lại như thể có linh hồn, nhưng Tô Minh vẫn có thể kiểm soát một cách chuẩn xác.
Kiếm ý trên người Tô Minh giống như một viên đạn, xuyên qua không khí, xuyên qua không gian, khoá chặt lấy cơ thể mình.
Vương Đạo Khánh cảm thấy rét lạnh khắp toàn thân.
Đến cả thanh kiếm dài giấu trong ống tay áo rộng thùng thình cũng đang run rẩy.
Hơi thở tử vong càng lúc càng đậm.
Tô Minh cũng đứng ở trước mắt.
Thanh kiếm nặng màu tím đỏ trong tay Tô Minh dùng tốc độ cực nhanh hoá thành hào quang của cái chết, tấn công về phía ông ta.
Trong giờ phút sinh tử, Vương Đạo Khánh dù gì cũng là một tu giả võ đạo tông sư cảnh giới hậu kỳ, dù gì cũng đã có kinh nghiệm tu võ hơn năm mươi năm.
Ông ta cố gắng đè nén sự chấn động cùng khủng hoảng trong lòng, bàn tay với vết chai đã ngả vàng do nhiều năm cầm kiếm bỗng siết chặt, ống tay áo rung lên phần phật, thanh kiếm dài màu trắng bạc bị ông ta nắm chặt trong tay.
Thanh kiếm dài màu trắng bạc, không dày mà mỏng đến mức giật mình, sáng đến chói mắt, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm tản ra khắp xung quanh sảnh chính, khiến người ta khó mà mở mắt ra được.
“Xoẹt!”
Thanh kiếm dài sắc bén mang theo mùi máu tanh xé rách tầng không, chém xuống.
Nếu như kỹ nhìn thì có thể trông thấy cánh tay cầm kiếm của ông ta đang nhúc nhích, đang phình lên, còn có luồng chân khí nhàn nhạt đang dập dềnh xung quanh.
Miệng Vương Đạo Khánh đang lẩm nhẩm kiếm quyết.
“Ù ù ù…”.
Kiếm pháp như lôi điện, ánh kiếm loang loáng, chiêu kiếm liên miên không dứt, một kiếm hoá thành vạn kiếm dồn dập tấn công về phía trước, mang đến luồng hơi thở chấn áp nặng nề như dời non lấp biển.
Thực lực của cảnh giới tông sư hậu kỳ đã được thể hiện một cách trọn vẹn trước mắt mọi người.
Cùng lúc khi thanh kiếm được tung ra, tâm thần của Vương Đạo Khánh đã ổn định hơn rất nhiều, sự sắc bén từ lưỡi kiếm dài đã mang đến cảm giác an toàn cho ông ta.
Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mắt Vương Đạo Khánh.
Thứ đan xen va chạm với nhau đầu tiên là lưỡi kiếm!
“Keng…”.
Kiếm âm vang lên giòn giã như tiếng một cây búa nặng đập vào mặt kính, trầm đục nặng nề mà vẫn đinh tai nhức óc.
Âm thanh không quan trọng.
Mà quan trọng hơn là giây phút hai thanh kiếm chạm nhau, cả người Vương Đạo Khánh như bị sét đánh trúng, run lên bần bật.
Đến cả xương mặt cũng đang rung lên.
Cả người giật lùi về phía sau ói máu.
Vầng hào quang xung quanh thanh kiếm dài màu trắng bạc cũng lập tức ảm đạm, như thể sắp gãy đến nơi!
Luồng kiếm ý vốn dĩ thuộc về Vương Đạo Khánh cũng bị doạ cho run lẩy bẩy, lại càng giống như thể đã bị đánh vỡ cả kiếm tâm nên trốn biệt không dám xuất hiện nữa.
“Cậu…”, tròng mắt của Vương Đạo Khánh lồi ra như muốn lọt tròng, nhìn chằm chặp vào Tô Minh, kinh hãi muốn nói điều gì đó nhưng không thể ngừng ói máu khiến ông ta nói không ra lời.
Ông ta muốn nói là: sức mạnh của cậu sao mà lại mạnh đến như vậy?!
Mạnh đến mức kinh thiên động địa.
Mạnh đến mức hoảng hồn.
Mạnh đến mức vượt qua cả lẽ thường.
Cùng là tông sư hậu kỳ, vào giây phút hai thanh kiếm chạm nhau kia, ông ta lại cảm thấy một luồng sức mạnh đạt đến mấy chục nghìn kg thông qua thanh kiếm truyền vào trong cơ thể của mình!
Mấy chục nghìn kg!
Là khái niệm gì?
Là con số gấp mấy lần của mình.
Gần như không thuộc về cảnh giới tông sư.
Vương Đạo Khánh muốn chửi bậy, mẹ kiếp, điều này rõ là không thể! Là ảo giác phải không? Nhưng mà cơn đau như muốn nát cả lục phủ ngũ tạng truyền đến đã nói cho ông ta biết rằng, điều này là sự thật.
“Xoẹt!”, lại nhìn đến Tô Minh lúc này, một chiêu đã thắng, không hề nói lời thừa thãi, Xích Ảnh Kiếm trong tay dường như cũng đang hưng phấn nên bay ra một lần nữa.
“Vèo vèo vèo vèo…”.
Bước chân của Tô Minh di chuyển một cách quái dị, như trượt qua con đường tàng hình nào đó trong hư không.
Tựa như cơn cuồng phong càn quét về phía trước.
Vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngập trong đôi mắt là sự lạnh lẽo, là cơn khát máu.
Tô Minh không hề dùng đến kiếm chiêu, bởi vì, không cần thiết.
Sức mạnh tuyệt đối và kiếm ý chấn áp tuyệt đối đã đủ để khiến anh giết chết Vương Đạo Khánh bốn, năm lần rồi, hà tất phải mất công dùng đến kiếm chiêu?
Vương Đạo Khánh bị doạ cho sợ muốn vỡ tim, trong đôi mắt trợn trừng muốn lọt tròng kia là hình bóng của Tô Minh đang tiến về phía trước người mình cùng hình ảnh phản chiếu ánh kiếm màu tím đỏ đang kề sát với tốc độ điên cuồng.
Suy nghĩ đầu tiên của Vương Đạo Khánh chính là vung thanh kiếm trắng bạc trong tay lên để chắn trước người.
Nhưng suy nghĩ này mới chỉ vừa xuất hiện đã bị ông ta bóp chết.
Bởi vì, vừa rồi khi ông ta đối mặt trực tiếp thì thanh kiếm của ông ta đã suýt gãy nát, còn bản thân mình cũng suýt chết vì lực chấn quá mạnh.
Bởi sợ hãi mà ông ta hầu như không còn dám chắn đòn trực tiếp nữa.
Bất giác, Vương Đạo Khánh cũng chẳng thèm để ý đến tư thái hay hình tượng nữa, ông ta vận chân khí của mình chuyển hết xuống chân.
Dưới chân bỗng như nổi gió.
“Vù vù…”.
Bóng người nghiêng xuống, hai cánh tay bò trên đất, động tác giống hệt chó ăn phân, hướng về một bên sau đó lăn vài vòng trên đất.
Mà trong lúc cơ thể ông ta đang lăn tròn.
“Phụt…”.
Chương 79: Sức mạnh ngang tàng
Thanh kiếm nặng của Tô Minh đã rơi xuống, may là Vương Đạo Khánh đã tránh kịp cho nên mũi kiếm không đâm xuyên qua người, nhưng cũng đã cắt qua cái tai của ông ta.
Máu tươi văng lên tung toé, Vương Đạo Khánh gào hét thảm thiết, theo phản xạ ôm lấy tai của mình.
Vậy mà một cái tai đã bị cắt sống, rơi trên mặt đất.
Xích Ảnh Kiếm sau khi cắt đứt cái tai của Vương Đạo Khánh xong còn tiếp tục tiến về phía trước, hầu như không hề có ý định dừng lại.
“Rầm!!!”
Thanh kiếm chém mạnh xuống mặt đất.
Sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt mọi người, mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch đắt đỏ mà cực kỳ chắc chắn bị chém cho nứt toác, tan tành.
Tính từ chỗ lưỡi kiếm chạm đất trở đi, phạm vi mặt nền xung quanh với đường kính khoảng ba mét đều bị đâp vỡ tan tành.
Không chỉ như vậy, còn có một đường rãnh nứt lan ra khắp mặt sàn của sảnh lớn với tốc độ cực nhanh, từ điểm đầu nứt lan đến chân tường phải dài đến mười mét, rãnh nứt này sâu hun hút khiến người nhìn kinh hãi không thôi.
Cả sảnh lớn đều bị chấn động phảng phất như muốn sập đến nơi!
Mà Tô Minh sau khi tung ra một chiêu xong, không hề dừng lại, tiếp tục rút kiếm dài ra, cổ tay khẽ lật, chém chếch xuống về phía Vương Đạo Khánh đang trong tư thế chó ăn phân ở bên cạnh.
“Tha mạng! Tha mạng!! Tha mang!!!”, Vương Đạo Khánh bị doạ cho hết hồn, gào lên xin tha mạng.
Ông ta mặt cắt không còn giọt máu quỳ thẳng trên mặt đất, hầu như không dám trốn chạy nữa.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được mình chắc chắn trốn không thoát.
Có thể liên tục đỡ được hai kiếm của Tô Minh cũng đã coi như ông ta may mắn lắm rồi, làm sao mà còn chịu được lần thứ ba nữa chứ?
Chỉ trong chớp mắt.
Vương Đạo Khánh đã cảm nhận được sự sắc bén của mũi kiếm.
Luồng hơi thở chết chóc đã đậm như sắp kết thành hình rồi.
Ông ta bị doạ cho bay mất nửa thần hồn.
Thậm chí đã nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết đến gần.
Một nhịp thở sau.
Yên lặng.
Tất cả mọi thứ đều như bị đóng băng lại.
Xích Ảnh Kiếm dừng lại ngay phía trước mặt Vương Đạo Khánh.
Chỉ còn cách trán của ông ta không đến một milimet.
Thậm chí, sợi tóc rơi trên trán Vương Đạo Khánh đã bị chém đứt đôi.
Trên đó đã lấm tấm rịn mồ hôi rồi nhanh chóng nhỏ xuống thành từng giọt từng giọt.
Ông ta run rẩy mở hai mắt ra, thế mà lại cảm thấy có chút mất kiểm soát, ông ta lại… lại bị doạ cho suýt chút nữa tè cả ra quần.
“Ông xem, tôi không những gây chuyện ở nhà hàng này của ông, còn muốn dỡ luôn cả nó… cho nên, ông làm gì được tôi?”, Tô Minh từ trên cao nhìn xuống, nói bằng giọng thờ ơ.
Vương Đạo Khánh giờ phút này đang run lên cầm cập, đâu còn bộ dáng ăn trên ngồi trước, cao nhân đắc đạo lúc trước nữa?
Đâu còn bộ dáng bá đạo thường thấy ‘Tôi chính là Vương Đạo Khánh ở Đế Thành không người nào dám chọc vào cũng không biết nể mặt ai là gì’ nữa?
“Tiền… tiền bối, là do tôi có mắt như mù, là kẻ hèn tôi có mắt như mù, xin tiền bối đừng chấp nhất với kẻ hèn này”, giọng nói của Vương Đạo Khánh còn mang theo cả âm thanh nghèn nghẹn như sắp khóc.
Những năm gần đây, địa vị của ông ta ở Đế Thành vẫn luôn ngồi tít trên cao, làm mưa làm gió quen rồi, cho nên thứ mà ông ta sợ nhất chính là chết.
Giờ khắc này, ông ta đã hiểu cảm giác được sống thật là tốt.
Ông ta chỉ cần được sống tiếp.
“Cảnh giới tông sư hậu kỳ, giỏi lắm à? Kiếm ý, giỏi lắm à? Muốn cô ấy phải tự bỏ một cánh tay? Ha ha…”, Tô Minh nhấc tay lên, tuỳ ý chỉ về phía Diệp Mộ Cẩn với bộ dáng hoá đá đang đứng ở phía xa.
“Cô Diệp, lão hủ dập đầu với cô, xin cô tha… tha thứ…”, Vương Đạo Khánh dứt khoát dập đầu với Diệp Mộ Cẩn.
Một cái dập đầu thật kêu.
Diệp Mộ Cẩn gần như đã quên cả cách nói chuyện…
Trong đầu cô ta mọi thứ đang lộn xộn hết cả.
Lộn xộn hết cả rồi.
Đến cả Vương Đạo Khánh mà ông nội vẫn luôn kính trọng, một Vương Đạo Khánh mà người người ở tầng lớp Thượng lưu ở Đế Thành khi nói đến tên cũng phải biến sắc, vậy mà đứng trước mặt Tô Minh, lại… lại… lại chỉ như con chó con mèo thế này?
Lại còn dập đầu với mình?
Tất cả mọi thứ đều chân thực như vậy.
Giống như là mơ.
Đúng vào lúc này.
“Xoẹt xoẹt!!!”
Ai cũng không ngờ đến, đột nhiên, thanh Xích Ảnh Kiếm đang treo ngang bên cạnh Tô Minh lại chuyển động một lần nữa.
Liên tục hai nhát.
Cực nhanh.
Vương Đạo Khánh còn chưa kịp lấy lại phản ứng, nhanh đến mức tất cả mọi người cũng đều chưa kịp hoàn hồn.
Hai nhát kiếm này lần lượt rơi trên hai cánh tay của Vương Đạo Khánh.
“Phập phập…”.
Máu tươi văng lên tung toé, màu máu đỏ đến nhức mắt.
Vương Đạo Khánh đã đau đến mức muốn gất xỉu, ông ta nằm vật trên đất, chỉ còn biết thét gào, rên rỉ.
“Thích chặt tay của người khác như vậy, thì tự mình cảm nhận chút xem sao. Tôi nghĩ, cảm giác này chắc chắn không tệ”, Tô Minh hờ hững nói, cảm xúc cũng không hề có chút xíu thay đổi nào.
Ác!
Ác vô cùng.
Mặc dù không lấy mạng của Vương Đạo Khánh.
Nhưng, từ nay về sau, Vương Đạo Khánh đã mất đi cánh tay, có nối cũng không thể nối lại được nữa, sức mạnh của ông ta đã bị phế bỏ đi bảy tám phần rồi.
Ngoài ra, Tô Minh có thể chắc chắn, trái tim võ đạo của Vương Đạo Khánh cũng đã vỡ rồi, sau này, chỉ cần nghe đến tên của mình, có lẽ ông ta sẽ chỉ còn lại run sợ mà thôi.
Người này đã tàn phế rồi.
Không còn chút uy hiếp nào nữa.
Tự mình làm thì tự mình chịu.
Cùng lúc đó, Tiết Tử Mẫn cũng đã ngất xỉu.
Cô ta đã sợ phát ngất.
Đám người Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần chỉ còn biết dập đầu, điên cuồng dập đầu, dập đầu đến nỗi tứa cả máu tươi.
“Mẹ kiếp, ôi mẹ kiếp, tôi… tôi…”, đám người Diêu Chân, Vương Đồng, Trương Dẫn thì giống như lên cơn thần kinh, chỉ biết đứng đó nói năng lảm nhảm, người nào người nấy mặt đỏ lựng như sắp cháy.
“Đại… đại tiểu thư, có vị này ở đây, cô… cô còn muốn để ông cụ phái đám vô dụng như chúng tôi tới làm gì?”, Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ tổng cộng có mười hai người đều muốn bật khóc, ánh mắt kinh hồn bạt vía nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Vị đại gia trước mắt đây, đàn áp Vương Đạo Khánh như thể người lớn đánh trẻ con vậy.
Sự tồn tại như thế này, tính trên cả cái giới thế tục Hoa Hạ này, cho dù anh ta có muốn đi ngang như cua, hay xưng bá một phương, hoặc là có nằm ngang ra để người ta vác đi thì cũng không có ai dám hó hé ý kiến một chữ!
Đám Địa Tự Vệ, Thiên Tự vệ đến đây để làm được tích sự gì? Đến đây để bị đả kích hay sao?
Đến cả trái tim võ đạo cũng bị anh ấy đánh nát rồi.
Gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ co giật.
Cô ta thực muốn thốt lên một câu: Tôi cũng đâu biết Tô Minh lại ngang tàng đến mức này chứ!
Trước đó, cô ta chỉ biết được Tô Minh rất mạnh!!! Mạnh đến mức giật mình! Anh ta có thiên phú hại dân hại nước, khó mà tưởng tượng được!
Nhưng ai biết được, như vậy vẫn còn là đánh giá thấp anh ấy, đánh giá quá thấp anh ấy rồi.
“Tôi tên là Tô Minh, khoảng thời gian này đều sẽ ở lại Đế Thành, ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi”, giây tiếp theo Tô Minh quăng ra một câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Vương Đạo Khánh đang nằm đau đớn gào thét trên mặt đất lúc này quả thực muốn đâm đầu vào tường chết quách đi.
Ông ta muốn báo thù?
Cho dù ông ta có chọn tự sát, cũng… cũng không muốn đối mặt với Tô Minh nữa.
Đúng như những gì Tô Minh nghĩ, trái tim võ đạo của ông ta đã vỡ nát rồi.
Chương 80: Thần uy lan truyền
“Đi thôi”, Tô Minh dùng ý niệm thu lại Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian, sau đó nhìn Diệp Mộ Cẩn nói.
Diệp Mộ Cẩn vẫn còn đang ngơ ngác, Tô Minh nói gì thì là cái đó.
Cô ta bước lên phía trước, khoác tay Tô Minh.
“Cẩm Phồn, có việc thì gọi điện thoại cho tôi”, Tô Minh lại nhìn về phía Tống Cẩm Phồn nói.
Nói đoạn, Tô Minh quét mắt nhìn xuống Cao Tinh đang quỳ trên mặt đất: “Nếu như Cẩm Phồn xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không ngại mà diệt tộc cả nhà họ Cao của cô đâu, tôi nghĩ, tôi có thể làm được”.
“Anh Minh, anh Minh, anh Minh…”, đám người Diêu Chân, Vương Đồng vội vàng theo Tô Minh rời đi, được đi theo Tô Minh làm bọn họ sùng bái đến mức muốn quỳ rạp cả xuống rồi.
Tô Minh đã thay đổi hết nhận thức của bọn họ về kẻ mạnh.
Chuyện này giống như là Thần tiên hạ phàm vậy.
“Tối nay đưa tôi đi Linh Tuyền”, bị Diệp Mộ Cẩn khoác tay, Tô Minh cực kỳ hưởng thụ hít sâu một hơi, để cho mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Diệp Mộ Cẩn tràn vào trong khoang mũi, sau đó, anh mở miệng cất lời.
Anh không đợi được nữa rồi.
Tô Minh muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới võ đạo.
Bởi vì, tối nay lúc anh và Vương Đạo Khánh đánh nhau, anh đã sử dụng kiếm ý, Tô Minh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng kiếm ý của mình đang bị chững lại, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ đạt được Nhập Linh trung kỳ, mà bây giờ đang là Nhập Linh sơ kỳ.
Nguyên nhân mà anh vẫn không thể vượt qua được một bước này, không phải bởi vì Tô Minh không lĩnh ngộ được, mà là cảnh giới võ đạo của anh không thể chống đỡ được.
Ý cảnh giống như nước trong thùng gỗ.
Mà cảnh giới võ đạo lại chính là chiếc thùng gỗ.
Nếu thùng gỗ không đủ rộng thì cho dù có nhiều nước hơn nữa cũng sẽ đầy tràn, không thể đựng được nhiều.
Trên thực tế.
Cảnh giới võ đạo và sức mạnh của cơ thể chính là gốc rễ của mọi thứ.
Ý cảnh phụ thuộc vào cảnh giới võ đạo.
Mà võ kỹ lại phụ thuộc vào sức mạnh của cơ thể, nếu như sức mạnh cơ thể không đủ thì cho dù có lĩnh ngộ được, học được võ kỹ nào ngang tàng hơn nữa thì cũng không thể thi triển được, còn may, sức mạnh cơ thể của Tô Minh vô cùng khủng khiếp, nó vượt xa rất nhiều so với người bình thường khác, nên không cần lo lắng.
“Được”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Trên thực tế, Tô Minh không nói thì trong một hai ngày tới cô ta cũng sẽ đưa anh đến Linh Tuyền.
“Còn nữa, thông báo với nhà họ Lam, ngày mai tôi sẽ tới thăm hỏi nhà bọn họ”, Tô Minh lại nói, sâu trong đôi mắt của anh xẹt qua một vẻ lạnh lùng.
“Hả? Tô Minh, anh muốn ra tay với nhà họ Lam nhanh vậy sao?”, Diệp Mộ Cẩn khẽ ngạc nhiên, còn có một chút lo lắng.
“Tôi không đến mức xốc nổi như vậy”, Tô Minh mỉm cười.
Anh không cho rằng thực lực trong giai đoạn này của anh lại có thể một mình tiêu diệt được hết cả nhà họ Lam.
Anh không làm được.
Có thể đứng trong hàng ngũ tám đại gia tộc của Đế Thành thì thủ đoạn mà họ giấu giếm chắc chắn không ít, gốc rễ của bọn họ cũng quá kiên cố, nội tình bên trong đó cũng rất thâm sâu.
Một người của nhà người ta có thể đánh không lại mình, nhưng dùng mười người, một trăm người, một nghìn người…
Cho dù người ta đánh không lại mình nhưng còn có một đám liên minh bạn hữu nữa.
Hơn nữa, chống lưng cho nhà họ Lam còn có một Tông môn ngang tàng đến từ Huyền Linh Sơn.
Một gia tộc giống như nhà họ Lam, nếu mà dễ bị diệt như vậy thì cũng đã không tồn tại được đến hàng trăm năm như vậy.
Trừ phi ông già chịu xuống núi giúp mình, nếu không, dựa vào sức mạnh của một mình mình, muốn tiêu diệt cả nhà họ Lam thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Cách tốt nhất chính là liên thủ với nhà họ Diệp, nhà họ Diêu, nhà họ Văn, nhà họ Triệu v.v… để tiêu hao bớt lực lượng của nhà họ Lam.
Sau đó, từng bước tính toán và đưa ra biện pháp giải quyết.
Ví như, trong cuộc thi đấu giao lưu giữa viện võ đạo của tám đại gia tộc lần này, đầu tiên phải tìm cách phá huỷ triệt để viện võ đạo của nhà họ Lam v.v…
Trong lòng Tô Minh đã có một kế hoạch đại khái.
Đương nhiên, cũng không thể lâu quá, dù gì thì khoảng một tháng là đã Lập đông rồi, đó là ngày nhà họ Lam và nhà họ Hồng đứng phía sau chống lưng cho bọn họ thực hiện giao ước gả Lam Tuyết cho cậu chủ của nhà họ Hồng, muộn nhất, trước khi Lập đông phải giải quyết xong nhà họ Lam.
Còn về giai đoạn này, đi thăm hỏi nhà họ Lam một chút, cũng không phải là không được.
Sau sự việc tối nay ở Thiên Niên Nhân Gia, danh tính của mình chắc chắn sẽ bị lộ ra trên khắp tầng lớp Thượng lưu của Đế Thành này.
Nhà họ Lam cũng sẽ biết đến, dù anh có muốn giấu cũng không thể nữa rồi.
Nếu như đã lộ vậy thì cứ quang minh chính đại đi đến nhà họ Lam, làm một cú phủ đầu trước để xả bớt hận đã thì cũng có sao?
Ngoài ra, anh cũng muốn đi gặp Lam Tuyết, ba năm rồi chưa gặp, anh vẫn luôn được nghe đến cái tên này, quả thực cũng có chút nhớ nhung.
Nửa tiếng sau.
Lúc Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn đang trên đường đi đến Linh Tuyền của nhà họ Diệp.
Thì tin tức tối nay Tô Minh lộ ra thần uy ở Thiên Niên Nhân Gia đã truyền ra khắp nơi.
Đương nhiên, việc này chỉ truyền trong tầng lớp Thượng lưu của Đế Thành.
Còn tầng lớp Trung và Hạ lưu thì vẫn chưa có được kênh thông tin nhanh nhạy như vậy.
Nhà Công Tôn.
Tầng ba, bên trong phòng của Công Tôn Thần.
“Bốp!”
Vẻ mặt của Công Tôn Thần vặn vẹo, đột nhiên đập nát lọ hoạ cổ trong tay.
“Không thể nào!!!”, giọng nói của Công Tôn Thần khàn đặc, hắn thấp giọng quát lên.
Không tin.
Có chết cũng không tin.
Hắn đã nhận được tin tức rồi.
“Mối quan hệ giữa Diệp Mộ Cẩn và tên nhóc đó rất thân thiết? Đã ôm lấy nhau rồi?”, Công Tôn Thần đố kỵ sắp phát điên, hai tròng mắt đỏ ngầu, hắn yêu Diệp Mộ Cẩn đến điên dại đã nhiều năm.
Mọi người đều biết.
Hắn đã coi Diệp Mộ Cẩn là người phụ nữ của mình từ lâu rồi, sao mà ngờ được…
“Tên nhóc đó là cảnh giới tông sư? Thậm chí, còn đánh thắng được cả Vương Đạo Khánh? Nói bừa, rõ là điều không thể!”, Công Tôn Thần siết chặt nắm đấm, lắc đầu thật mạnh.
Đúng vào lúc này.
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
“Vào đi”, Công Tôn Thần hít sâu một hơi, gắng ép mình khôi phục lại sắc mặt, nói.
“Cậu chủ, cậu Tiết Hưng nói… nói mình bị thương rồi, đang ở trong bệnh viện, không thể đến được”.
“Cậu chủ Lý Tuần nói, cậu ta bị kinh hãi cũng cần phải đi bệnh viện khám”.
“Cậu chủ Phó Đông nói, cậu ta… cậu ta đã ngủ rồi, có chuyện gì qua vài ngày nữa rồi nói”.
…
Một thanh niên trong bộ dáng vệ sỹ do dự một hồi mới nói.
“Mẹ nó!!!”, gương mặt Công Tôn Thần vốn đã vặn vẹo, bây giờ ngũ quan như muốn xoắn hết cả lại với nhau, hắn gào thét, nhấc chân đạp đổ giá sách trước mặt.
Vừa rồi, sau khi hắn nhận được tin tức tối nay ở Thiên Niên Nhân Gia nên bảo vệ sỹ của mình đi liên hệ với đám người Tiết Hưng, Lý Tuần, Dương Thiên Tình, bảo đám nhân chứng bọn họ lập tức đến đây báo cáo lại tất cả tình hình xảy ra tối nay một cách rõ ràng.
Ai mà ngờ được…
Đều có lý do?! Đều không muốn đến đây?
To gan lắm.
Ngày trước bọn họ làm sao dám như vậy?
Còn dám công khai không nghe lời của mình?! Đáng chết, đáng chết cả vạn lần!
“Xem ra, là bởi vì tên nhóc được gọi là Tô Minh kia đã doạ cho đám người Tiết Hưng sợ vỡ mật rồi”, Công Tôn Thần đã đoán được ra nguyên nhân.
Bình luận facebook