-
Chương 156-160
Chương 156: Hợp tác giết Tô Minh
“Vậy thì giết thằng Tô Minh đó trước! Tôi muốn nó sống không bằng chết và nghiền nát xương nó. Người phụ nữ mà Hồng Bành này để ý mà nó cũng dám cướp, đồ chó chết”, Hồng Bành quát lớn, vẻ mặt tàn nhẫn, khuôn mặt đều là sát ý.
“Cậu chủ Hồng! Tôi có một thỉnh cầu, không biết đội lính Xương Sọ của chúng tôi có thể hợp tác với cậu chủ Hồng để cùng giết thằng Tô Minh đó không?”, Khô Lâu do dự một lát, nói.
Hồng Bành rất muốn từ chối. Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hồng, vậy mà muốn giết một người cũng phải hợp tác với người khác sao? Đùa gì vậy?
Nhưng lời nói đến miệng rồi mà Hồng Bành lại cười và gật đầu nói: “Tất nhiên được rồi”.
Dẫn theo mấy bia đỡ đạn làm tiêu hao khí lực của Tô Minh cũng tốt, vậy thì cũng không vô ích.
Đúng lúc này…
“Gia chủ…”, lại là người giúp việc của nhà họ Lam nhanh chóng chạy vào. Hắn vừa định nói gì đó nhưng chưa đợi hắn lên tiếng thì phía sau đã có hai người đi vào.
Đó là một cô gái trẻ mặc áo đỏ. Cô ta với khí chất lạnh lùng, trông vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lùng cực độ, toàn thân là khí tức lạnh băng khiến người ta không dám đến gần.
Cô gái đó như một thanh kiếm, một thanh kiếm biết đi, vô cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phía sau cô gái đó là một người đàn ông trung niên.
“Tôi là Thẩm Băng Tuyền”, cô gái trực tiếp lên tiếng. Vừa vào cô ta đã nói thẳng vào vấn đề, sau đó nhìn Hồng Bành hỏi: “Hồng Bành! Anh cũng ở đây sao?”
“Cô Thẩm…”, ánh mắt Hồng Bành sáng ngời, tận sâu ánh mắt là vẻ thèm khát nhưng vẫn có chút kiêng kị, hắn ta không dám thể hiện quá lộ liễu.
Bởi đối phương là thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông mà.
Chân Diễn Tông còn mạnh hơn nhà họ Hồng của hắn ta một chút.
Ngoài ra, Thẩm Băng Tuyền nổi tiếng là người tàn độc. Có không biết bao nhiêu thanh niên tài tử của Huyền Linh Sơn chết trong tay cô ta rồi.
Kiểu con gái như này, Hồng Bành không dám tán mà cũng tán không nổi.
“Xin chào cô Thẩm…”, Lam Lại cung kính khom người, hiển nhiên là biết Thẩm Băng Tuyền.
“Hôm nay cô Thẩm đến là cũng… Cũng muốn hợp tác giết Tô Minh sao?”, Lam Lại nhỏ giọng hỏi, trong lòng vô cùng phấn khích, hoàn toàn không thể ngờ hôm nay lại vui đến vậy.
“Đúng vậy!”, Thẩm Băng Tuyền gật đầu nói.
“Một mình cô Thẩm là có thể giết thằng Tô Minh nó một trăm ngàn lần rồi?”, Hồng Bành có chút kinh ngạc, nói.
Thực lực của Thẩm Băng Tuyền rất khủng khiếp. Cô ta có danh tiếng không nhỏ ở Huyền Linh Sơn, là một yêu nghiệt siêu cấp.
Mặc dù hiện giờ cô ta ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng những người ở cảnh giới thiên vị trung kỳ đều không đỡ được chục chiêu của cô ta.
Huống hồ, người đàn ông trung niên ở phía sau chắc là hộ vệ của cô ta, chắc cũng là trưởng lão ở Chân Diễn Tông, đang ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ chăng.
Vậy mà còn không giết chết được Tô Minh sao?
“Tô Minh vô cùng mạnh!”, Thẩm Băng Tuyền nói tiếp: “Hai ngày này tôi đã điều tra kỹ thông tin của hắn ta rồi. Tôi điều tra được rất nhiều sự thật mà mọi người không biết. Thực lực của hắn ta vô cùng mạnh, mạnh hơn thực lực của tất cả những người ở đây”.
Hồng Bành và đám người Lam Lại đều biến sắc.
Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận.
Chừng nửa tiếng sau, Thẩm Băng Tuyền, Hồng Bành và Khô Lâu đều thương lượng xong.
Họ đều đưa đến quyết định… Giết Tô Minh!
Họ cũng không để ý đến quy tắc mà chỉ muốn hợp lực giết Tô Minh!
Và xây dựng trận pháp vô cùng kinh khủng!
Một trưởng lão ở Chân Diễn Tông đang ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ, là hộ vệ của Thẩm Băng Tuyền, tên là Lưu Vũ Đằng.
Hai vị Đại cung phụng của nhà họ Hồng, đều ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, một người tên là Triệu Thủ Chân, một người tên là Giả Mộc.
Còn Thẩm Băng Tuyền ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng có sức chiến đấu ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ.
Còn cả Khô Lâu ở cảnh giới bán bộ thiên vị và hơn chục cường giả ở cảnh giới tông sư trung hậu kỳ.
Trận pháp này có thể san bằng tất cả gia tộc ở Đế Thành rồi.
Trận pháp này mạnh đến nỗi không tưởng.
“Cô Thẩm! Cậu chủ Hồng! Hai vị cùng đến nhà họ Lam mà không che giấu gì. Nếu không ngoài dự đoán thì các gia tộc khác ở Đế Thành chắc cũng nhận được tin, như nhà họ Diệp chắc chắn cũng đoán được chúng ta cùng nhau đối phó với Tô Minh rồi, vì vậy…”, Lam Lại đột nhiên nói: “Vì vậy chắc thằng ranh Tô Minh cũng nhận được tin rồi chăng”.
“Nó sẽ chạy sao?”, Hồng Bành chau mày nói.
“Đúng vậy!”, Lam Lại gật đầu mạnh, nói: “Thằng ranh đó biết chúng ta có nhiều cường giả như này, có giết một trăm tên như hắn cũng không đủ, làm sao hắn có thể ngồi đợi chết được? Huống hồ hình như hiện giờ hắn không ở Đế Thành mà về thành phố Dương Giang rồi. Kể cả muốn chạy thì cũng đủ thời gian”.
“Chạy ư? Ha ha… Chạy không nổi đâu”, Thẩm Băng Tuyền hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt toát lên sát ý lạnh lùng: “Hiện giờ chúng ta đến Đế Thành rồi đến nhà họ Lạc làm khách và truyền tin ra”.
“Đến nhà họ Lạc ư?”, Hồng Bành nghe không hiểu nên hỏi lại.
Nhưng Lam Lại nghe hiểu, ánh mắt sáng lên nói: “Nhà họ Lạc? Thằng ranh Tô Minh và Lạc Thu Thuỷ của nhà họ Lạc có mối quan hệ không bình thường, chúng ta chỉ cần đến nhà họ Lạc làm khách mà không cần làm gì, cứ đến đó là được. Thằng Tô Minh đó sẽ nhận được tin thôi. Chắc chắn nó đến nhà họ Lạc, bởi vì tính cách của nó là trọng tình trọng nghĩa”.
Đến nhà họ Lạc làm khách mà không phải đến nhà họ Diệp còn có một lý do nữa là Phiêu Diểu Tông phía sau nhà họ Diệp còn mạnh hơn nhà họ Lạc. Nếu không thì đến làm khách nhà họ Diệp còn tốt hơn. Bởi vì theo như thông tin họ điều tra được thì Lạc Thu Thuỷ chỉ là người phụ nữ trên danh nghĩa của Tô Minh thôi, còn Diệp Mộ Cẩn mới là chắc chắn.
“Thủ Phong! Đi sắp xếp máy bay tư nhân đi! Hiện giờ chúng ta sẽ đến nhà họ Lạc”, Lam Lại quát lớn, vô cùng phấn khích. Dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh Tô Minh chết không có chỗ chôn.
Thằng khốn Tô Minh này, kể cả mày có là thần đi chăng nữa thì tối nay mày cũng phải chết, thậm chí còn phải chết thê thảm.
Lam Lại cảm thấy không thể đợi nổi nữa.
“Vâng!”, Lam Thủ Phong gật đầu rồi đi sắp xếp.
Sau đó Lam Lại bắt đầu gọi điện thoại cho đám Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ và Ngụy Chấn Phong.
Ông ta phải nói cho đám người này biết tin này, để tất cả trưởng tộc và những người thừa kế của các gia tộc lớn trong Đế Thành đều biết tin tối nay Tô Minh sẽ chết.
Tốt nhất là để bọn họ đến Ma Thành và đến nhà họ Lạc để tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh chết.
Chương 157: Tình thế nguy cấp
Vốn dĩ, bọn họ bàn bạc đợi đến khi cuộc thi diễn ra sẽ dùng sát trận Tây Lâm để giết chết Tô Minh, nhưng bây giờ không cần nữa!!! Hoàn toàn không cần!
Đêm nay chính là ngày giỗ của Tô Minh.
"Lão Cơ bây giờ sẽ đi tới nhà họ Lạc ở Ma Thành, sắp có trò hay để xem rồi".
"Đúng đúng đúng, Công Tôn gia chủ, hãy đưa con trai của anh đi cùng, hahaha..."
"Lão Ngụy, đêm nay thằng ranh con kia chắc chắn sẽ chết, đảm bảo 1000%".
...
Rất nhanh.
Những gia tộc hàng đầu của Đế Thành đều đã nhận được tin tức.
Toàn bộ giới thượng lưu đều xôn xao.
Tin tức này quả thực dọa người như một vụ nổ bom hạt nhân.
Hai lực lượng lớn của Huyền Linh Sơn cộng với một đội lính tinh nhuệ, hợp lực để tiêu diệt Tô Minh!!! Trò đùa gì thế?
Chấn động.
Vô cùng chấn động.
Đương nhiên, cũng khá đáng tiếc là Tô Minh tài giỏi như vậy, đêm nay không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng! Còn chưa kịp vùng dậy, tỏa sáng rực rỡ, đã vụt biến mất như sao băng...
Quả nhiên, làm người không nên ngạo mạn, Tô Minh cũng quá mức hung hăng phách lối rồi.
Ương ngạch không dễ dàng thỏa hiệp.
Lời các cụ nói cấm có sai!
Rất nhanh, một chiếc phi cơ riêng bay về phía Ma Thành, không ai muốn bỏ lỡ màn kịch hay tối nay.
Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức rồi.
"Đám người Thẩm Băng Tuyền đến nhà họ Lạc ở Ma Thành? Bức Tô Minh buộc lòng phải chủ động đi tới?", Diệp Mộ Cẩn cùng ông nội đang đánh cờ, đột nhiên nhận được tin tức liền vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc này, điện thoại của ông cụ Diệp vang lên.
Ông cụ Diệp liền nghe điện thọai, khoảng gần năm phút sau mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, sắc mặt ông cụ Diệp tương đối khó coi: "Mộ Cẩn, cậu Tô có khả năng gặp rắc rối lớn rồi. Thẩm Băng Tuyền đích thân tới đây, mang theo Tam trưởng lão của Chân Diễn Tông, Tam trưởng lão là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ. Hồng Bàng cũng dẫn theo hai người cung phụng cảnh giới Thiên Vị trung kỳ".
Diệp Mộ Cẩn không nói lời nào.
Ông cụ Diệp tiếp tục nói: "Cho dù Tô Minh đánh bại Lục trưởng lão Cửu Hư Tông thì đêm nay cũng vô cùng khó khăn... Vừa nãy thiếu chủ Phiêu Diểu Tông điện thoại cho ông, nhắc nhở nhà họ Diệp chúng ta đêm nay không tham dự".
"Tại sao?", Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Phiêu Diểu Tông là người đứng sau chúng ta, nhưng không thể thay chúng ta quyết định, Tô Minh là người đàn ông của cháu, có thể Phiêu Diểu Tông sợ nhưng nhà họ Diệp chúng ta không sợ".
Diệp Mộ Cẩn vô cùng bất mãn.
"Cậu Tô còn là ân nhân cứu mạng của lão già này", ông cụ Diệp thở dài: "Không thể giương mắt đứng nhìn cậu Tô chết. Bây giờ cháu gọi ngay cho cậu Tô, nhất định không được để cho cậu Tô đến nhà họ Lạc ở Ma Thành, thiếu chủ nhà họ Hồng, đám người Thẩm Băng Tuyền, còn có người của đội lính Xương Sọ, đều đi tới nhà họ Lạc chờ cậu ấy, đây chính là một cái bẫy để chờ cậu ấy nhảy vào".
"Cái này...", Diệp Mộ Cẩn khẽ cau mày, rất khó, cô ta đã hiểu quá rõ tính cách của Tô Minh.
"Cứ thử xem", ông cụ Diệp ngưng trọng nói.
Diệp Mộ Cẩn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Minh.
"Tô Minh...", điện thoại vừa truyền đến, cô ta vừa định lên tiếng.
Tô Minh liền mở lời trước: "Anh cũng vừa nhận được tin tức, không cần cản anh, bây giờ anh phải đi tới nhà họ Lạc".
Giọng nói của Tô Minh nhàn nhạt, không nhận ra cảm xúc gì.
Vô cùng trấn tĩnh.
Con người có việc không nên làm, nhưng cũng có việc không thể không làm.
Đêm nay, nếu mình không đi, nhà họ Lạc có thể sẽ bị tiêu diệt.
Còn nếu mình đi, bất luận kết quả của mình có ra sao, chí ít nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy nhất định sẽ không gặp tổn hại.
Nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy vô tội, mình không thể làm rùa rụt cổ, để cho nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy xuống địa ngục?
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn trắng bệch.
"Ông, không thể cầu xin Phiêu Diểu Tông sao? Phái người qua đây giúp Tô Minh! Tô Minh tài giỏi như vậy, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần lần này giúp anh ấy...", Diệp Mộ Cẩn cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
"Vừa nãy, thiếu chủ Phiêu Diểu Tông nói, nếu không có Thẩm Băng Tuyền, dựa vào thiên phú của Tô Minh sẽ giúp đỡ Tô Minh. Nhưng đáng tiếc, lần này có Thẩm Băng Tuyền, theo ý của cậu ấy, Thẩm Băng Tuyền cũng vô cùng tài giỏi, vì cậu Tô mà kết thành hận thù với Tô Minh thì thật không đáng".
"Chết tiệt", đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Cẩn bị cắn rách: "Thiếu chủ Phiêu Diểu Tông thì biết cái rắm, cái gì mà Thẩm Băng Tuyền vô cùng tài giỏi? Thế gian này không có người đàn ông nào có thể tài giỏi hơn người đàn ông của cháu! Lần này có khả năng giúp người đàn ông của cháu thì họ lại không dùng, từ nay về sau, muốn cũng không được, đêm nay nếu như người đàn ông của cháu có thể sống sót, về sau Phiêu Diểu Tông có hối hận thì cũng không kịp. Mk!"
Diệp Mộ Cẩn trong cơn nóng giận không nhịn được chửi bậy.
"Diệp Mộ Cẩn mang theo Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ, và toàn bộ học viên cảnh giới tụ khí của viện võ đạo, đi tới nhà họ Lạc ở Ma Thành!", ông cụ Diệp trầm mặc một lúc rồi nói: "Đây là những gì nhà họ Diệp nợ cậu Tô".
"Dạ", Diệp Mộ Cẩn nghiêm túc gật đầu, đôi mắt xinh đẹp ửng hồng, cô ta biết, đêm nay có thể khó mà sống sót.
Hai giờ sau.
Ma Thành.
Trang viên nhà họ Lạc.
Đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả vệ sĩ của nhà họ Lạc, lúc này đều run rẩy, sợ hãi đứng trước trang viên, từng người từng người một, sắc mặt tái nhợt, mặc dù trong tay đều cầm gậy gộc nhưng cũng chỉ dám đứng im.
Ngoài những vệ sĩ này ra, bên trong và ngoài trang viên, lúc này chật ních người, những người này địa vị không nhỏ, có người thuộc các gia tộc hàng đầu của Ma Thành, có người thuộc các gia tộc hàng đầu của Đế Thành, và các gia tộc hàng đầu đến từ Hoa Hạ.
Những người này, ánh mắt sáng quắc, đứng từ xa nhìn chằm chằm trong đại sảnh, là khiếp sợ!!!
Trong đại sảnh lúc này có Thẩm Băng Tuyền, Hồng Bành, đám người đội lính Xương Sọ, cộng thêm mấy thủ cảnh giới Thiên Vị, mười mấy Tông Sư, quả thực dọa chết người.
"Quả nhiên, ngay cả cô Thẩm... cũng đích thân tới, cô Thẩm thật là khủng khiếp, chúng ta ở xa như vậy, nhưng chỉ liếc nhìn thôi, đã... đã... đã kinh hồn bạt vía rồi! Quá cường thế!"
"Người đàn ông trung niên phía sau cô Thẩm càng đáng sợ hơn, trầm tĩnh như núi, thâm sâu không thấy đáy".
"Huyền Linh Sơn chính là Huyền Linh Sơn, không thể tưởng tượng được, thiếu chủ Bành đem theo hai vị kia cũng rất mạnh!"
"Tô Minh có tới hay là không, nếu không cẩn thận thì xác cũng không còn".
Bên kia đại sảnh là người nhà họ Lạc, gia chủ nhà họ Lạc - Lạc Minh Huy cùng vợ Diêu Oánh, hai đứa con là Lạc Thu Thủy và Lạc Phong.
Còn có em trai là Lạc Minh Thành, cùng vợ là Chương Hân Hoa, con trai là Lạc Hằng, cùng đám con cháu dòng chính của nhà họ Lạc.
Lạc Minh Huy và những người khác mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân run rẩy, căng thẳng đến chết đi sống lại, từng người một, đứng ngồi không yên, không ngừng rót trà cho Thẩm Băng Tuyền và những người khác, muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính.
Chương 158: Tin tưởng tuyệt đối
"Cô Thẩm, cậu Hồng, Xương Sọ lão đại, nhà họ Lạc chúng tôi vốn dĩ... không có quan hệ gì với Tô Minh, chúng tôi đều... đều... đều vô tội!", Lạc Minh Thành mở miệng nói, tỏ ra dè dặt, mang theo vẻ nịnh nọt cùng lấy lòng, đồng thời chỉ tay về phía Lạc Thu Thủy: "Cháu gái của tôi chỉ là bạn thời đại học của Tô Minh mà thôi!"
Đáng tiếc, đám người Thẩm Băng Tuyền cùng Hồng Bành, căn bản không thèm để ý.
"Chị dâu, em đã sớm dặn chị quản giáo tốt Lạc Thu Thủy, chị không nên nuông chiều nó, bây giờ thì hay rồi, gây họa tày đình, trăm năm của nhà họ Lạc liền cứ thế bị hủy hoại trong tay Lạc Thu Thủy", Chương Hân Hoa thấp giọng nói với Diêu Oánh, giọng nói mang theo một tia oán hận cùng trách cứ.
Diêu Oánh không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay con gái Lạc Thu Thủy.
“Chị gái yêu của tôi ơi, nếu như hôm nay Tô Minh tới thì tốt, còn không tới, chúng ta... Toàn bộ nhà họ Lạc chúng ta sẽ vì anh ta mà chôn cùng!!! Có oan uổng hay không?", Lạc Hằng cũng lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Thu Thủy, trong ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn: "Haha, Tô Minh, tự cho rằng mình có chút thực lực thì hơn người, quả này chọc phải tổ kiến lửa, tôi dám chắc, anh ta tuyệt đối không dám tới, vớ vẩn bây giờ đã cao chạy xa bay rồi".
Lạc Thu Thủy vẫn im lặng, khẽ run rẩy sợ hãi.
"Đủ rồi", Lạc Phong cũng trừng mắt nhìn Lạc Hằng: "Lúc trước mày còn khen Thu Thủy quen Tô Minh là thông minh, nhiều lần yêu cầu em gái tao giới thiệu mày với Tô Minh, sao bây giờ lại trở mặt không nhận người rồi?"
"Anh...", sắc mặt Lạc Hằng đỏ bừng: "Lúc đó tôi đã sớm dự liệu Tô Minh cậy mình có một chút thực lực liền không coi ai ra gì, người nào cũng dám giết, xui xẻo gì cũng xông vào, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ không ngờ tới nhanh như vậy mà thôi. Thế giới rộng lớn như vậy, Tô Minh cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đắc chí, nực cười".
Gia đình Lạc Minh Thành, Chương Hân Hoa và Lạc Hằng đều đổ lỗi và phàn nàn về Lạc Thuy Thủy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lạc cũng vậy, dù không nói ra nhưng bọn họ vẫn nhìn Lạc Thu Thủy bằng ánh mắt oán hận cùng tức giận...
Lạc Thu Thủy cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng.
"Tất cả câm miệng, chúng ta sẽ không làm khó nhà họ Lạc, chỉ cần Tô Minh tới là được", Hồng Bành đột nhiên quát lớn, sau đó Hồng Bành cười lạnh, khóe miệng nhếch lên một tia tàn nhẫn: “Đương nhiên, nếu Tô Minh không tới, đừng trách chúng tôi độc ác!!!"
Những lời này vừa thốt ra, Lạc Hằng có chút suy sụp, mất hết lí trí hét vào mặt Lạc Thu Thủy: "Lạc Thu Thủy, gọi đi, gọi Tô Minh, anh ta không phải lợi hại lắm sao? Bây giờ chạy đi đâu rồi? Biến thành rùa rụt cổ rồi à? Có bản lĩnh thì tiếp tục ngang ngược đi!"
"Đúng đấy... Gọi điện cho anh ta! Chính mình gây họa, dựa vào cái gì lại muốn nhà họ Lạc phải gánh chịu", những người nhà họ Lạc khác cũng đều rối rít quát lên, mất hết bình tĩnh, sắc mặt đỏ lên.
Cùng lúc đó.
Diệp Mộ Cẩn mang theo Thiên Tự Vệ cùng Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp, còn có 30 học viên tụ khí trung kỳ, hậu kỳ và bán bộ tông sư của viện võ đạo nhà họ Diệp.
Đoàn người nhà họ Diệp, mặt không biến sắc, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Không chút nao núng.
Đoàn người nhà họ Diệp không vào đại sảnh mà xếp thành một hàng ngay ngắn bên ngoài đại sảnh, dẫn đầu là Diệp Mộ Cẩn.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên quỷ dị.
"Lạc Thu Thủy, cô quả thực có thể gọi điện thoại cho Tô Minh", Thẩm Băng Tuyền vẫn trầm mặc đột ngột lên tiếng.
Không đợi Lạc Thu Thủy nói cái gì...
"Không cần, tôi tới rồi", một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài, giọng nói không lớn lắm nhưng truyền tới tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Nhất thời, tất cả mọi người đều chăm chú đứng nhìn.
Từng người từng người một đổ dồn ánh mắt về phía phát ra giọng nói.
Tô Minh!
Chính là Tô Minh!
Tô Minh một mình đi đến, sắc mặt an tĩnh, không hề sợ hãi, hay hoảng hốt, thậm chí nét mặt còn không đổi sắc.
Trong tay cầm một thanh kiếm.
Xích Ảnh kiếm.
Một người một kiếm.
"Tô Minh, trước mặt cô Thẩm và cậu Hồng, anh nói rõ ràng, anh cùng nhà họ Lạc chúng tôi có quan hệ gì? Rõ ràng một chút quan hệ cũng không có! Anh muốn chết, thì cũng đừng con mẹ nó --- liên lụy đến nhà họ Lạc chúng tôi!", với sự xuất hiện của Tô Minh, người nhà họ Lạc hầu như đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như thoát được kiếp nạn, Lạc Hằng giơ ngón tay lên chỉ về phía Tô Minh, lớn tiếng quát.
Nhất định phải phủi sạch quan hệ.
"Lạc Hằng, Tô Minh tới rồi, cậu đừng có mà bỏ đá xuống giếng? Anh ấy rõ ràng có thể không đến!", Lạc Thu Thủy rốt cuộc cũng bạo phát, phẫn nộ quát.
Cô cắn chặt răng, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng.
Tô Minh có thể tới, cô ta rất bất ngờ và vô cùng cảm kích.
Dưới cái nhìn của cô ta, Tô Minh qua đây chính là biết rõ cái chết nhưng vẫn đến.
Chính là vì cứu mình cùng người nhà họ Lạc.
Người nhà họ Lạc thật kỳ quái?
Không phải mấy ngày trước người nhà họ Lạc suốt ngày khen mình và Tô Minh quen nhau, còn hận không thể để cho mình lập tức mời Tô Minh tới nhà họ Lạc làm khách...
Thái độ trước sau đối lập, thật khiến người ta chán ghét.
Mộ Cẩn mang theo người nhà họ Diệp lùi ra phía sau, Tô Minh cũng không thèm nhìn đám người Lạc Hằng mà nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
"Nhưng...", Diệp Mộ Cẩn nhăn đầu lông mày.
Châu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ và những người khác đi theo sau Diệp Mộ Cẩn, khuôn mặt vô cùng kiên định, thề sống chết cũng phải giúp Tô Minh.
"Nếu như coi tôi là Giáo Tôn thì rút lui đi", Tô Minh liếc nhìn đám người Châu Khánh Di.
"Một mình tôi có thể đối phó được", Tô Minh nhẹ giọng nói.
Diệp Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Minh, trầm mặc vài giây rồi nói: "Em tin anh".
Sau đó, cô ta hét lên: "Tất cả lui ra!!! Không có lệnh của tôi, không được phép động tay động chân!"
Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ và người viện võ đạo của nhà họ Diệp chỉ có thể nghe lệnh.
"Tô Minh, nếu như anh chết, ngày hôm nay, tất cả chúng em cũng không thể sống sót, ông ra lệnh cho em, hoặc là chúng ta cùng nhau sống sót, hoặc là cùng chết", Diệp Mộ Cẩn trầm lặng nói, cô ta có thể rút lui nhưng không thể rời đi.
Nếu Tô Minh bỏ mạng khi chiến đấu với đám người Hồng Bàng, thì cô ta sẽ đem theo tất cả người nhà họ Diệp vì anh mà quyên sinh!
"Được", Tô Minh gật đầu, đáy lòng xẹt qua một tia ấm áp.
Tô Minh nhìn về phía Lạc Thu Thủy, Lạc Phong rồi gật đầu với hai người họ.
Cuối cùng.
Tô Minh giơ tay lên, chĩa kiếm về phía đám người Hồng Bành: "Đến đi, chiến đấu một trận!"
Chương 159: Cừu non trên thớt
"Trẻ tuổi mà trái tim võ đạo đã ổn định như vậy đúng là hiếm gặp", trưởng lão của Chân Diễm tông Lưu Vũ Đằng vốn đang đứng đằng sau Thẩm Băng Tuyền lên tiếng, có chút cảm thán, kèm theo chút tiếc nuối: "Thiếu tông chủ, nếu như ra tay, hôm nay dù có trả giá như thế nào cũng nhất định phải giết chết kẻ này".
Thì ra, Thẩm Băng Tuyền giờ đã không chỉ đơn giản là thiếu tông chủ của Chân Diễm tông nữa rồi.
"Giết!!!", ngay sau đó, Thẩm Băng Tuyền lạnh lùng gằn một tiếng.
Tức thì, Thẩm Băng Tuyền, Lưu Vũ Đằng, Hồng Bành, Giả Mộc, Triệu Thủ Chân, Khô Lâu và hơn mười người của đội lính Xương Sọ đồng loạt lao về phía Tô Minh.
Đất trời như thể đổi sắc.
Chân khí động loạt toát ra, từng đợt âm thanh chói tai vang lên.
Phía bên ngoài sảnh lớn, cả một rừng người ai nấy mặt mày biến sắc vì kinh ngạc.
Kinh ngạc vì đám người Thẩm Băng Tuyền lại cùng lúc ra tay?!
Chuyện này...
Cả tiền bối cũng cùng tham chiến.
Đúng là ngoài dự đoán.
Dù gì, đám người tu tiên ở Huyền Linh Sơn vốn rất kiêu ngạo, chẳng coi giới thế tục ra gì, giờ đám người tu tiên ở Huyền Linh Sơn lại ỷ đông ức hiếp người, đúng là hiếm gặp.
Thực tế, đây là ý của Thẩm Băng Tuyền.
Thẩm Băng Tuyền đã điều tra rất kĩ về Tô Minh, chính vì vậy mới quyết định dùng mọi thủ đoạn để tiêu diệt anh, không cho Tô Minh bất kì cơ hội phản công nào.
Thẩm Băng Tuyền nắm trong tay Băng Hàn bảo kiếm, bảo kiếm màu trắng bạc, lạnh lẽo, được bao quanh bởi chân khí màu bạc, tức khí trên kiếm như muốn đóng băng trong không khí.
"Xoẹt xoẹt..."
Băng Hàn bảo kiếm liên tục chuyển động, khóa chặt mục tiêu vào người Tô Minh, không chút nhân từ đâm thẳng về phía trước.
Rồi tới Lưu Vũ Đằng, gương mặt già nua đầy vẻ yên tĩnh và trầm ổn, hoàn toàn không vì việc bản thân là cảnh giới thiên vị hậu kỳ mà trở nên khinh địch.
Bước đi của ông ta không nhanh, nhưng thân thủ rất khó đoán, người ngoài không có cách nào nhìn thấu được, hai tay không ngừng chuyển động, kết thành một dấu tay phức tạp.
Dấu tay mang màu tím đỏ, tỏa ra ánh sáng giống như một ngọn lửa khiến người xem kinh hãi, khí tức chết chóc tràn ngập.
Hai người Giả Mộc, Triệu Thủ Chân cũng không thua kém, một người dùng kiếm, một người dùng đao, trái phải cùng tiến công.
Còn Khô Lâu và đội lính của hắn ta lại khiến người xem khiếp sợ nhất.
Bọn họ giống như những cỗ máy vậy, từng người xông lên phía trước, không hề sợ hãi, như thể hổ đói lao thẳng về phía Tô Minh.
Đối diện với đám người Thẩm Băng Tuyền đồng loạt ra tay, Tô Minh ngay tức thì đã nhìn ra người có thực lực mạnh nhất trong đám người này là Thẩm Băng Tuyền!
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy rằng đám người Lưu Vũ Đằng, Giả Mộc, Triệu Thủ Chân có cảnh giới cao hơn Thẩm Băng Tuyền, nhưng, Tô Minh dám khẳng định, cả đám bọn họ dồn lại cũng không bằng Thẩm Băng Tuyền.
"Không hổ là người giới thế tục đạt được ngôi vị thiếu tông chủ của Chân Diễm tông, yêu nghiệt siêu cấp trong cả trăm ngàn người chưa chắc tìm nổi một người", Tô Minh thầm nghĩ.
Trước mắt xử lý Thẩm Băng Tuyền đầu tiên!
Chỉ cần xử lý được Thẩm Băng Tuyền, đám người còn lại chẳng khác nào cừu non trên thớt đâu.
Vừa chớp mắt, đám người Thẩm Băng Tuyền đã tới sát người Tô Minh, hơn nữa còn vây kín quanh anh.
Không gian xung quanh Tô Minh như thể bị bóp méo bởi sự tấn công khủng khiếp này.
"Chiến!!!"
Tô Minh bước lên phía trước, dẫm mạnh chân xuống mặt đất, cả cơ thể lập tức bay lên.
Trên mặt đất xuất hiện một dấn chân in hằn, còn bóng anh trong không trung khẽ động đậy, như thể một bóng ma.
"Hù..."
Trong lúc bay lên, Xích Ảnh kiếm trong tay Tô Minh như thể đang gầm thét, lao thẳng về phía Thẩm Băng Tuyền.
Đối mặt với Tô Minh lơ lửng trong không trung, những đòn tấn công của đám người Khô Lâu đã chẳng thể nhắm trúng được mục tiêu.
Thực lực của đám người Khô Lâu quá tệ, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà muốn thay đổi hướng tấn công, khóa lại mục tiêu một lần nữa là điều bọn chúng không thể làm được.
Những vũ khí mà bọn chúng dồn toàn lực tấn công vào giờ đây chỉ đâm được vào không khí.
Hồng Bành cũng như vậy, tuy là cảnh giới thiên vị, nhưng còn không phải là đối thủ của người mới đạt cảnh giới bán bộ thiên vị như Khô Lâu, cảnh giới này gần như đều là nhờ dùng thuốc để đạt tới, hắn ta đích thị chỉ là một kẻ ngoại đạo qua đường mà thôi.
Còn ba người Lưu Vũ Đằng, Giả Mộc và Triệu Thủ Chân thì hoàn toàn khác, không hổ là những trưởng lão, hộ pháp có thế lực ở Huyền Linh Sơn, thực lực rất mạnh, hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất đáng sợ.
Ngay khi mà Tô Minh vừa bay người lên không trung, ba người họ đã lập tức chuyển hướng tấn công một cách dễ dàng, như thế đã chuẩn bị từ trước.
Dấu tay tím đỏ, luồng hào quang màu xám không ngừng phóng đại quanh lưỡi đao, mũi kiếm sắc nhọn, tất cả đều hướng thẳng về phía Tô Minh, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Đồng thời, ngay lúc đó.
"Bịch!!!"
Xích Ảnh kiếm đâm mạnh vào Băng Hàn bảo kiếm của Thẩm Băng Tuyền.
Khi vừa tiếp xúc, ánh mắt Thẩm Băng Tuyền khẽ rung lên, lùi về phía sau nửa bước, cổ tay có chút run rẩy, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Sức mạnh không thể tin được, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiêu diệt", ý nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu Thẩm Băng Tuyền.
Mà lúc này, Tô Minh lại chẳng nghĩ gì hết.
Vì anh không có thời gian.
Quãng thời gian quá ít ỏi.
Giữa không trung, anh nghiêng người.
Một động tác nghiêng người uyển chuyển né tránh đường kiếm của Triệu Thủ Chân đang nhắm thẳng về phía cổ họng mình.
Nhưng lúc này còn có Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc cũng đang đồng loạt tấn công.
Tô Minh có thể tránh được mũi kiếm của Triệu Thủ Chân là đã đạt tới cực hạn rồi, hoàn toàn không đủ thời gian để đồng thời né được ba hướng tấn công.
Bắt buộc phải áp chế Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc.
"Cút!", Tô Minh gầm lớn một tiếng, không chút sợ hãi, tay còn lại đưa lên tung một quyền.
Một quyền nhìn có vẻ tùy tiện kia nhưng lại cực kì chuẩn xác, đánh thẳng vào dấu tay tím đỏ của Lưu Vũ Đằng.
"Bịch...."
Một quyền đánh tới, dấu tay của Lưu Vũ Đằng đã lập tức bị đánh rời.
Còn về lưỡi đao đang hướng tới từ phía Giả Mộc, Tô Minh dùng cước chân đạp thật mạnh.
"Đùng..."
Một cước đơn giản nhưng có sức công phá tới 2 triệu cân, mạnh mẽ không ai bằng, một cước thôi đã đá vỡ lưỡi đao đó.
Đợt tấn công đầu tiên của đám người Thẩm Băng Tuyền đã bị Tô Minh hóa giải.
Hơn nữa, anh còn không hề có bất kì một thương tích nào.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.
Tô Minh một mình có thể chống chọi lại màn hợp sức tấn công của năm sáu người tu tiên cảnh giới thiên vị và hơn mười người cảnh giới tông sư??
Chương 160: Phản công
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Không thể tin được!
Ngây người hoàn toàn... Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường đều cho rằng, Tô Minh không chừng chỉ cần một giây thôi sẽ bị giết rồi, nào ngờ đâu...
Có rất nhiều người đã trở nên ngây ngốc, cảm thấy như thể đang nằm mơ vậy.
Mà điều còn khoa trương hơn nữa là, khi mà Tô Minh chống lại đợt tấn công lần đầu này xong hoàn toàn không dừng lại, như thể không cần nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Phản công!
Một mình anh, muốn phản công ư?!
"Thiên Vận kiếm! Thiên Vận kiếm! Thiên Vận kiếm!!!", Tô Minh khắp người tỏa ra sức mạnh ghê gớm, gương mặt đanh lại, hét lớn.
Ánh nhìn khóa chặt về phía Thẩm Băng Tuyền rồi đột nhiên tung lên ba nhát kiếm
Ba nhát kiếm này còn mạnh hơn gấp nhiều lần nhát kiếm khi nãy của Tô Minh.
200 nghìn cân + Thiên Vận kiếm + kiếm ý.
Tất cả đều được dùng tới.
Không chừa bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Nói một cách khác, đây là đòn tấn công mạnh nhất mà Tô Minh có thể xuất chiêu lúc này.
Ba nhát kiếm xuất ra liền hóa thành ba đường sáng, khóa chặt mục tiêu về phía Thẩm Băng Tuyền.
Khoảnh khắc mà ba nhát kiếm xuất ra, trong mắt Tô Minh hiện lên một nét cười điềm tĩnh.
"Tôi nói giết cô trước thì nhất định sẽ giết cô".
"Không hề nói đùa".
Nhát kiếm đầu tiên của anh chỉ là để dò xét mà thôi, khiến cho Thẩm Băng Tuyền buông lỏng cảnh giác, khiến cô ta nghĩ rằng thực lực của anh cũng chỉ dừng lại ở 200 nghìn cân đó thôi, tất cả là để chuẩn bị cho ba nhát kiếm này.
"Đáng chết!!!", ánh mắt của Thẩm Băng Tuyền như ngưng đọng, suýt chút nữa đã buông lời chửi bới, trong lòng có chút suy sụp.
Cô ta trước nay chưa từng cảm nhận được hương vị của cái chết đang không ngừng ép chặt.
Dù cho Thẩm Băng Tuyền vẫn còn rất nhiều chiêu thức để chống đỡ, nhưng ngay lúc này cô ta vẫn cảm thấy bất an vô cùng.
"Hàn Phong Nhất Kiếm Thập Cửu Châu!", vẻ mặt Thẩm Băng Tuyền ngưng đọng và sợ hãi, mái tóc cô ta ngay tức khắc cũng bị lớp băng sương bao phủ.
Cô ta như trở thành người băng của Cửu Ưu Băng Hàn vậy, hàn khí toát ra từ người cô ta dường như có thể chống lại được cả sức mạnh của núi lửa và ánh sáng của mặt trời.
Lạnh lẽo tới mức khiến cho mọi thứ xung quanh đó mười thước đều bị đóng băng.
Lạnh lẽo tới độ khiến không khí như ngưng đọng.
Và trong làn khí tức lạnh lẽo đó, thanh kiếm màu bạc trong tay cô ta vung lên một nhát.
Đây là chiêu thức cuối cùng của cô ta rồi.
Hơn nữa còn được phát huy tới 200 phần trăm.
Không những vậy, khi Thẩm Băng Tuyền vung ra nhát kiếm đó, cô ta còn nhìn về phía Lưu Vũ Đằng và hét lớn: "Cứu tôi!!!"
Dù cho cô ta đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng vẫn cảm thấy là không đủ.
Thực tế, không cần Thẩm Băng Tuyền phải cầu cứu thì Lưu Vũ Đằng cũng đã ra tay rồi, vì ông ta cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm không cách nào hình dung kia, ông ta làm sao có thể để thiếu tông chủ của mình đi vào chỗ chết chứ?
Những tia lửa lóe lên, Lưu Vũ Đằng muốn đuổi kịp ba nhát kiếm khủng khiếp đó, nhưng đã quá muốn rồi, tốc độ của ông ta không thể nào nhanh tới vậy.
Nhưng ông ta có thể tấn công Tô Minh.
Chỉ cần Tô Minh chết, ba nhát kiếm khủng khiếp đó sẽ tự động biến mất, vì dù gì chủ mất thì kiếm cũng chẳng còn.
Mà lúc này lại còn là một cơ hội cực tốt, Tô Minh vì xuất ra ba nhát kiếm kinh hồn đó, anh rõ ràng đã rơi vào trạng thái yếu ớt, khí tức không ổn định.
"Tịch Diệt Thủ!", Lưu Vũ Đằng hét lớn, một tay đưa lên.
Đồng thời, xung quanh dường như không hề có ánh sáng, tất cả tối đen như bóng đêm, không nhìn thấy gì.
Chỉ có điều bóng đêm đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.
Sau khoảnh khắc đó tan đi, ánh hào quang từ dấu tay tím đỏ như xé nát bóng đêm, như một vòng mặt trời đỏ, thiêu đốt, mạnh mẽ, hướng thẳng về phía Tô Minh.
"Xem mày có chết hay không?!", Lưu Vũ Đằng vẻ mặt đầy sát khí.
Nhưng chính vào lúc này, Tô Minh đột nhiên quay đầu, mỉm cười với ông ta, một nụ cười châm biếm, như thể đã đoán trước được mọi chuyện.
"Đinh!"
Một âm thanh nhức tai đột nhiên vang lên.
Luồng hào quang màu vàng bao trùm khắp nơi.
Một chiếc chuông lớn chắn trước mặt Tô Minh, Tích Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng đánh thẳng vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Những ngày tháng qua, Tô Minh không hề bỏ bê việc tu luyện chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Giờ đây, anh đã có thể hoàn toàn thao túng nó rồi.
Đây là một trong những quân bài kín của anh.
Tịch Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng cũng là một võ kỹ đáng sợ của huyền cấp hạ phẩm, là võ kỹ chỉ cần nhấc tay là có thể di chuyển thiên địa vạn vật, nhưng tiếc là khi đã gặp phải chuông Thiên Địa Huyền Hoàng thì chỉ thể ôm hận mà thôi.
Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng chỉ vang lên một tiếng.
Chỉ vậy mà thôi.
Chiêu thức mạnh nhất ba nhát kiếm liên tiếp Thiên Vận Kiếm + kiếm ý + 200 nghìn cân của Tô Minh đích thực có một vài chân khí bị rút sạch, có chút suy yếu, vậy nên, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng này xuất hiện rất đúng lúc.
"Không... không thể nào!", ông ta vốn đang vô cùng phấn khích và mong đợi, giờ đây suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông phía trước Tô Minh, như thể phát điên.
Đó không phải là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng của nhà họ Lam sao?
Không ngờ Tô Minh cũng có thể sử dụng?
Hơn nữa còn tu luyện thành công rồi?
Hơn nữa, chiếc chuông đó lại mạnh như vậy?? Ngày trước, uy lực của chuông dưới sự hợp lực của tám người Lam Trung nếu đem ra so sánh với uy lực mà Tô Minh thể hiện, chẳng khắc nào đom đóm so bì với mặt trăng.
Gấp vô số lần.
Chiếc chuông này tuyệt đối là báu vật của các loại báu vật, nhưng... nhưng mà để nhà họ Lam dùng thì đúng là phí phạm rồi!
Lam Lại ghen ghét, hoảng sợ tới cực điểm.
"Còn ngây người ra đó? Ông cũng chết đi!", giữa những tia lửa lóe lên, Tô Minh đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt càng thêm hung tàn.
Không thể không nói, huyết mạch của anh đúng là lợi hại, là huyết mạch bảo bối, tốc độ hồi phục sau khi bị rút cạn chân khí đúng là hiếm gặp, chỉ cần dùng tới vài giây mà thôi.
Tô Minh nhếch miệng cười, như một con dã thú tràn ngập sát khí.
Anh cảm thấy như mình đang trở lại những ngày đối diện với dã thú ở Huyền Linh Sơn hai năm trước, thật nhớ cái cảm giác hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng ngày đó quá!
"Xùy xùy..."
Bóng hình Tô Minh vẫn không hề chạm đất, chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên không khí đã đủ khiến nó rít gào.
Chính là "Lược Ảnh Bộ".
“Vậy thì giết thằng Tô Minh đó trước! Tôi muốn nó sống không bằng chết và nghiền nát xương nó. Người phụ nữ mà Hồng Bành này để ý mà nó cũng dám cướp, đồ chó chết”, Hồng Bành quát lớn, vẻ mặt tàn nhẫn, khuôn mặt đều là sát ý.
“Cậu chủ Hồng! Tôi có một thỉnh cầu, không biết đội lính Xương Sọ của chúng tôi có thể hợp tác với cậu chủ Hồng để cùng giết thằng Tô Minh đó không?”, Khô Lâu do dự một lát, nói.
Hồng Bành rất muốn từ chối. Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hồng, vậy mà muốn giết một người cũng phải hợp tác với người khác sao? Đùa gì vậy?
Nhưng lời nói đến miệng rồi mà Hồng Bành lại cười và gật đầu nói: “Tất nhiên được rồi”.
Dẫn theo mấy bia đỡ đạn làm tiêu hao khí lực của Tô Minh cũng tốt, vậy thì cũng không vô ích.
Đúng lúc này…
“Gia chủ…”, lại là người giúp việc của nhà họ Lam nhanh chóng chạy vào. Hắn vừa định nói gì đó nhưng chưa đợi hắn lên tiếng thì phía sau đã có hai người đi vào.
Đó là một cô gái trẻ mặc áo đỏ. Cô ta với khí chất lạnh lùng, trông vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lùng cực độ, toàn thân là khí tức lạnh băng khiến người ta không dám đến gần.
Cô gái đó như một thanh kiếm, một thanh kiếm biết đi, vô cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phía sau cô gái đó là một người đàn ông trung niên.
“Tôi là Thẩm Băng Tuyền”, cô gái trực tiếp lên tiếng. Vừa vào cô ta đã nói thẳng vào vấn đề, sau đó nhìn Hồng Bành hỏi: “Hồng Bành! Anh cũng ở đây sao?”
“Cô Thẩm…”, ánh mắt Hồng Bành sáng ngời, tận sâu ánh mắt là vẻ thèm khát nhưng vẫn có chút kiêng kị, hắn ta không dám thể hiện quá lộ liễu.
Bởi đối phương là thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông mà.
Chân Diễn Tông còn mạnh hơn nhà họ Hồng của hắn ta một chút.
Ngoài ra, Thẩm Băng Tuyền nổi tiếng là người tàn độc. Có không biết bao nhiêu thanh niên tài tử của Huyền Linh Sơn chết trong tay cô ta rồi.
Kiểu con gái như này, Hồng Bành không dám tán mà cũng tán không nổi.
“Xin chào cô Thẩm…”, Lam Lại cung kính khom người, hiển nhiên là biết Thẩm Băng Tuyền.
“Hôm nay cô Thẩm đến là cũng… Cũng muốn hợp tác giết Tô Minh sao?”, Lam Lại nhỏ giọng hỏi, trong lòng vô cùng phấn khích, hoàn toàn không thể ngờ hôm nay lại vui đến vậy.
“Đúng vậy!”, Thẩm Băng Tuyền gật đầu nói.
“Một mình cô Thẩm là có thể giết thằng Tô Minh nó một trăm ngàn lần rồi?”, Hồng Bành có chút kinh ngạc, nói.
Thực lực của Thẩm Băng Tuyền rất khủng khiếp. Cô ta có danh tiếng không nhỏ ở Huyền Linh Sơn, là một yêu nghiệt siêu cấp.
Mặc dù hiện giờ cô ta ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng những người ở cảnh giới thiên vị trung kỳ đều không đỡ được chục chiêu của cô ta.
Huống hồ, người đàn ông trung niên ở phía sau chắc là hộ vệ của cô ta, chắc cũng là trưởng lão ở Chân Diễn Tông, đang ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ chăng.
Vậy mà còn không giết chết được Tô Minh sao?
“Tô Minh vô cùng mạnh!”, Thẩm Băng Tuyền nói tiếp: “Hai ngày này tôi đã điều tra kỹ thông tin của hắn ta rồi. Tôi điều tra được rất nhiều sự thật mà mọi người không biết. Thực lực của hắn ta vô cùng mạnh, mạnh hơn thực lực của tất cả những người ở đây”.
Hồng Bành và đám người Lam Lại đều biến sắc.
Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận.
Chừng nửa tiếng sau, Thẩm Băng Tuyền, Hồng Bành và Khô Lâu đều thương lượng xong.
Họ đều đưa đến quyết định… Giết Tô Minh!
Họ cũng không để ý đến quy tắc mà chỉ muốn hợp lực giết Tô Minh!
Và xây dựng trận pháp vô cùng kinh khủng!
Một trưởng lão ở Chân Diễn Tông đang ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ, là hộ vệ của Thẩm Băng Tuyền, tên là Lưu Vũ Đằng.
Hai vị Đại cung phụng của nhà họ Hồng, đều ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, một người tên là Triệu Thủ Chân, một người tên là Giả Mộc.
Còn Thẩm Băng Tuyền ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng có sức chiến đấu ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ.
Còn cả Khô Lâu ở cảnh giới bán bộ thiên vị và hơn chục cường giả ở cảnh giới tông sư trung hậu kỳ.
Trận pháp này có thể san bằng tất cả gia tộc ở Đế Thành rồi.
Trận pháp này mạnh đến nỗi không tưởng.
“Cô Thẩm! Cậu chủ Hồng! Hai vị cùng đến nhà họ Lam mà không che giấu gì. Nếu không ngoài dự đoán thì các gia tộc khác ở Đế Thành chắc cũng nhận được tin, như nhà họ Diệp chắc chắn cũng đoán được chúng ta cùng nhau đối phó với Tô Minh rồi, vì vậy…”, Lam Lại đột nhiên nói: “Vì vậy chắc thằng ranh Tô Minh cũng nhận được tin rồi chăng”.
“Nó sẽ chạy sao?”, Hồng Bành chau mày nói.
“Đúng vậy!”, Lam Lại gật đầu mạnh, nói: “Thằng ranh đó biết chúng ta có nhiều cường giả như này, có giết một trăm tên như hắn cũng không đủ, làm sao hắn có thể ngồi đợi chết được? Huống hồ hình như hiện giờ hắn không ở Đế Thành mà về thành phố Dương Giang rồi. Kể cả muốn chạy thì cũng đủ thời gian”.
“Chạy ư? Ha ha… Chạy không nổi đâu”, Thẩm Băng Tuyền hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt toát lên sát ý lạnh lùng: “Hiện giờ chúng ta đến Đế Thành rồi đến nhà họ Lạc làm khách và truyền tin ra”.
“Đến nhà họ Lạc ư?”, Hồng Bành nghe không hiểu nên hỏi lại.
Nhưng Lam Lại nghe hiểu, ánh mắt sáng lên nói: “Nhà họ Lạc? Thằng ranh Tô Minh và Lạc Thu Thuỷ của nhà họ Lạc có mối quan hệ không bình thường, chúng ta chỉ cần đến nhà họ Lạc làm khách mà không cần làm gì, cứ đến đó là được. Thằng Tô Minh đó sẽ nhận được tin thôi. Chắc chắn nó đến nhà họ Lạc, bởi vì tính cách của nó là trọng tình trọng nghĩa”.
Đến nhà họ Lạc làm khách mà không phải đến nhà họ Diệp còn có một lý do nữa là Phiêu Diểu Tông phía sau nhà họ Diệp còn mạnh hơn nhà họ Lạc. Nếu không thì đến làm khách nhà họ Diệp còn tốt hơn. Bởi vì theo như thông tin họ điều tra được thì Lạc Thu Thuỷ chỉ là người phụ nữ trên danh nghĩa của Tô Minh thôi, còn Diệp Mộ Cẩn mới là chắc chắn.
“Thủ Phong! Đi sắp xếp máy bay tư nhân đi! Hiện giờ chúng ta sẽ đến nhà họ Lạc”, Lam Lại quát lớn, vô cùng phấn khích. Dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh Tô Minh chết không có chỗ chôn.
Thằng khốn Tô Minh này, kể cả mày có là thần đi chăng nữa thì tối nay mày cũng phải chết, thậm chí còn phải chết thê thảm.
Lam Lại cảm thấy không thể đợi nổi nữa.
“Vâng!”, Lam Thủ Phong gật đầu rồi đi sắp xếp.
Sau đó Lam Lại bắt đầu gọi điện thoại cho đám Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ và Ngụy Chấn Phong.
Ông ta phải nói cho đám người này biết tin này, để tất cả trưởng tộc và những người thừa kế của các gia tộc lớn trong Đế Thành đều biết tin tối nay Tô Minh sẽ chết.
Tốt nhất là để bọn họ đến Ma Thành và đến nhà họ Lạc để tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh chết.
Chương 157: Tình thế nguy cấp
Vốn dĩ, bọn họ bàn bạc đợi đến khi cuộc thi diễn ra sẽ dùng sát trận Tây Lâm để giết chết Tô Minh, nhưng bây giờ không cần nữa!!! Hoàn toàn không cần!
Đêm nay chính là ngày giỗ của Tô Minh.
"Lão Cơ bây giờ sẽ đi tới nhà họ Lạc ở Ma Thành, sắp có trò hay để xem rồi".
"Đúng đúng đúng, Công Tôn gia chủ, hãy đưa con trai của anh đi cùng, hahaha..."
"Lão Ngụy, đêm nay thằng ranh con kia chắc chắn sẽ chết, đảm bảo 1000%".
...
Rất nhanh.
Những gia tộc hàng đầu của Đế Thành đều đã nhận được tin tức.
Toàn bộ giới thượng lưu đều xôn xao.
Tin tức này quả thực dọa người như một vụ nổ bom hạt nhân.
Hai lực lượng lớn của Huyền Linh Sơn cộng với một đội lính tinh nhuệ, hợp lực để tiêu diệt Tô Minh!!! Trò đùa gì thế?
Chấn động.
Vô cùng chấn động.
Đương nhiên, cũng khá đáng tiếc là Tô Minh tài giỏi như vậy, đêm nay không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng! Còn chưa kịp vùng dậy, tỏa sáng rực rỡ, đã vụt biến mất như sao băng...
Quả nhiên, làm người không nên ngạo mạn, Tô Minh cũng quá mức hung hăng phách lối rồi.
Ương ngạch không dễ dàng thỏa hiệp.
Lời các cụ nói cấm có sai!
Rất nhanh, một chiếc phi cơ riêng bay về phía Ma Thành, không ai muốn bỏ lỡ màn kịch hay tối nay.
Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức rồi.
"Đám người Thẩm Băng Tuyền đến nhà họ Lạc ở Ma Thành? Bức Tô Minh buộc lòng phải chủ động đi tới?", Diệp Mộ Cẩn cùng ông nội đang đánh cờ, đột nhiên nhận được tin tức liền vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc này, điện thoại của ông cụ Diệp vang lên.
Ông cụ Diệp liền nghe điện thọai, khoảng gần năm phút sau mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, sắc mặt ông cụ Diệp tương đối khó coi: "Mộ Cẩn, cậu Tô có khả năng gặp rắc rối lớn rồi. Thẩm Băng Tuyền đích thân tới đây, mang theo Tam trưởng lão của Chân Diễn Tông, Tam trưởng lão là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ. Hồng Bàng cũng dẫn theo hai người cung phụng cảnh giới Thiên Vị trung kỳ".
Diệp Mộ Cẩn không nói lời nào.
Ông cụ Diệp tiếp tục nói: "Cho dù Tô Minh đánh bại Lục trưởng lão Cửu Hư Tông thì đêm nay cũng vô cùng khó khăn... Vừa nãy thiếu chủ Phiêu Diểu Tông điện thoại cho ông, nhắc nhở nhà họ Diệp chúng ta đêm nay không tham dự".
"Tại sao?", Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Phiêu Diểu Tông là người đứng sau chúng ta, nhưng không thể thay chúng ta quyết định, Tô Minh là người đàn ông của cháu, có thể Phiêu Diểu Tông sợ nhưng nhà họ Diệp chúng ta không sợ".
Diệp Mộ Cẩn vô cùng bất mãn.
"Cậu Tô còn là ân nhân cứu mạng của lão già này", ông cụ Diệp thở dài: "Không thể giương mắt đứng nhìn cậu Tô chết. Bây giờ cháu gọi ngay cho cậu Tô, nhất định không được để cho cậu Tô đến nhà họ Lạc ở Ma Thành, thiếu chủ nhà họ Hồng, đám người Thẩm Băng Tuyền, còn có người của đội lính Xương Sọ, đều đi tới nhà họ Lạc chờ cậu ấy, đây chính là một cái bẫy để chờ cậu ấy nhảy vào".
"Cái này...", Diệp Mộ Cẩn khẽ cau mày, rất khó, cô ta đã hiểu quá rõ tính cách của Tô Minh.
"Cứ thử xem", ông cụ Diệp ngưng trọng nói.
Diệp Mộ Cẩn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Minh.
"Tô Minh...", điện thoại vừa truyền đến, cô ta vừa định lên tiếng.
Tô Minh liền mở lời trước: "Anh cũng vừa nhận được tin tức, không cần cản anh, bây giờ anh phải đi tới nhà họ Lạc".
Giọng nói của Tô Minh nhàn nhạt, không nhận ra cảm xúc gì.
Vô cùng trấn tĩnh.
Con người có việc không nên làm, nhưng cũng có việc không thể không làm.
Đêm nay, nếu mình không đi, nhà họ Lạc có thể sẽ bị tiêu diệt.
Còn nếu mình đi, bất luận kết quả của mình có ra sao, chí ít nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy nhất định sẽ không gặp tổn hại.
Nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy vô tội, mình không thể làm rùa rụt cổ, để cho nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy xuống địa ngục?
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn trắng bệch.
"Ông, không thể cầu xin Phiêu Diểu Tông sao? Phái người qua đây giúp Tô Minh! Tô Minh tài giỏi như vậy, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần lần này giúp anh ấy...", Diệp Mộ Cẩn cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
"Vừa nãy, thiếu chủ Phiêu Diểu Tông nói, nếu không có Thẩm Băng Tuyền, dựa vào thiên phú của Tô Minh sẽ giúp đỡ Tô Minh. Nhưng đáng tiếc, lần này có Thẩm Băng Tuyền, theo ý của cậu ấy, Thẩm Băng Tuyền cũng vô cùng tài giỏi, vì cậu Tô mà kết thành hận thù với Tô Minh thì thật không đáng".
"Chết tiệt", đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Cẩn bị cắn rách: "Thiếu chủ Phiêu Diểu Tông thì biết cái rắm, cái gì mà Thẩm Băng Tuyền vô cùng tài giỏi? Thế gian này không có người đàn ông nào có thể tài giỏi hơn người đàn ông của cháu! Lần này có khả năng giúp người đàn ông của cháu thì họ lại không dùng, từ nay về sau, muốn cũng không được, đêm nay nếu như người đàn ông của cháu có thể sống sót, về sau Phiêu Diểu Tông có hối hận thì cũng không kịp. Mk!"
Diệp Mộ Cẩn trong cơn nóng giận không nhịn được chửi bậy.
"Diệp Mộ Cẩn mang theo Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ, và toàn bộ học viên cảnh giới tụ khí của viện võ đạo, đi tới nhà họ Lạc ở Ma Thành!", ông cụ Diệp trầm mặc một lúc rồi nói: "Đây là những gì nhà họ Diệp nợ cậu Tô".
"Dạ", Diệp Mộ Cẩn nghiêm túc gật đầu, đôi mắt xinh đẹp ửng hồng, cô ta biết, đêm nay có thể khó mà sống sót.
Hai giờ sau.
Ma Thành.
Trang viên nhà họ Lạc.
Đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả vệ sĩ của nhà họ Lạc, lúc này đều run rẩy, sợ hãi đứng trước trang viên, từng người từng người một, sắc mặt tái nhợt, mặc dù trong tay đều cầm gậy gộc nhưng cũng chỉ dám đứng im.
Ngoài những vệ sĩ này ra, bên trong và ngoài trang viên, lúc này chật ních người, những người này địa vị không nhỏ, có người thuộc các gia tộc hàng đầu của Ma Thành, có người thuộc các gia tộc hàng đầu của Đế Thành, và các gia tộc hàng đầu đến từ Hoa Hạ.
Những người này, ánh mắt sáng quắc, đứng từ xa nhìn chằm chằm trong đại sảnh, là khiếp sợ!!!
Trong đại sảnh lúc này có Thẩm Băng Tuyền, Hồng Bành, đám người đội lính Xương Sọ, cộng thêm mấy thủ cảnh giới Thiên Vị, mười mấy Tông Sư, quả thực dọa chết người.
"Quả nhiên, ngay cả cô Thẩm... cũng đích thân tới, cô Thẩm thật là khủng khiếp, chúng ta ở xa như vậy, nhưng chỉ liếc nhìn thôi, đã... đã... đã kinh hồn bạt vía rồi! Quá cường thế!"
"Người đàn ông trung niên phía sau cô Thẩm càng đáng sợ hơn, trầm tĩnh như núi, thâm sâu không thấy đáy".
"Huyền Linh Sơn chính là Huyền Linh Sơn, không thể tưởng tượng được, thiếu chủ Bành đem theo hai vị kia cũng rất mạnh!"
"Tô Minh có tới hay là không, nếu không cẩn thận thì xác cũng không còn".
Bên kia đại sảnh là người nhà họ Lạc, gia chủ nhà họ Lạc - Lạc Minh Huy cùng vợ Diêu Oánh, hai đứa con là Lạc Thu Thủy và Lạc Phong.
Còn có em trai là Lạc Minh Thành, cùng vợ là Chương Hân Hoa, con trai là Lạc Hằng, cùng đám con cháu dòng chính của nhà họ Lạc.
Lạc Minh Huy và những người khác mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân run rẩy, căng thẳng đến chết đi sống lại, từng người một, đứng ngồi không yên, không ngừng rót trà cho Thẩm Băng Tuyền và những người khác, muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính.
Chương 158: Tin tưởng tuyệt đối
"Cô Thẩm, cậu Hồng, Xương Sọ lão đại, nhà họ Lạc chúng tôi vốn dĩ... không có quan hệ gì với Tô Minh, chúng tôi đều... đều... đều vô tội!", Lạc Minh Thành mở miệng nói, tỏ ra dè dặt, mang theo vẻ nịnh nọt cùng lấy lòng, đồng thời chỉ tay về phía Lạc Thu Thủy: "Cháu gái của tôi chỉ là bạn thời đại học của Tô Minh mà thôi!"
Đáng tiếc, đám người Thẩm Băng Tuyền cùng Hồng Bành, căn bản không thèm để ý.
"Chị dâu, em đã sớm dặn chị quản giáo tốt Lạc Thu Thủy, chị không nên nuông chiều nó, bây giờ thì hay rồi, gây họa tày đình, trăm năm của nhà họ Lạc liền cứ thế bị hủy hoại trong tay Lạc Thu Thủy", Chương Hân Hoa thấp giọng nói với Diêu Oánh, giọng nói mang theo một tia oán hận cùng trách cứ.
Diêu Oánh không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay con gái Lạc Thu Thủy.
“Chị gái yêu của tôi ơi, nếu như hôm nay Tô Minh tới thì tốt, còn không tới, chúng ta... Toàn bộ nhà họ Lạc chúng ta sẽ vì anh ta mà chôn cùng!!! Có oan uổng hay không?", Lạc Hằng cũng lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Thu Thủy, trong ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn: "Haha, Tô Minh, tự cho rằng mình có chút thực lực thì hơn người, quả này chọc phải tổ kiến lửa, tôi dám chắc, anh ta tuyệt đối không dám tới, vớ vẩn bây giờ đã cao chạy xa bay rồi".
Lạc Thu Thủy vẫn im lặng, khẽ run rẩy sợ hãi.
"Đủ rồi", Lạc Phong cũng trừng mắt nhìn Lạc Hằng: "Lúc trước mày còn khen Thu Thủy quen Tô Minh là thông minh, nhiều lần yêu cầu em gái tao giới thiệu mày với Tô Minh, sao bây giờ lại trở mặt không nhận người rồi?"
"Anh...", sắc mặt Lạc Hằng đỏ bừng: "Lúc đó tôi đã sớm dự liệu Tô Minh cậy mình có một chút thực lực liền không coi ai ra gì, người nào cũng dám giết, xui xẻo gì cũng xông vào, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ không ngờ tới nhanh như vậy mà thôi. Thế giới rộng lớn như vậy, Tô Minh cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đắc chí, nực cười".
Gia đình Lạc Minh Thành, Chương Hân Hoa và Lạc Hằng đều đổ lỗi và phàn nàn về Lạc Thuy Thủy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lạc cũng vậy, dù không nói ra nhưng bọn họ vẫn nhìn Lạc Thu Thủy bằng ánh mắt oán hận cùng tức giận...
Lạc Thu Thủy cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng.
"Tất cả câm miệng, chúng ta sẽ không làm khó nhà họ Lạc, chỉ cần Tô Minh tới là được", Hồng Bành đột nhiên quát lớn, sau đó Hồng Bành cười lạnh, khóe miệng nhếch lên một tia tàn nhẫn: “Đương nhiên, nếu Tô Minh không tới, đừng trách chúng tôi độc ác!!!"
Những lời này vừa thốt ra, Lạc Hằng có chút suy sụp, mất hết lí trí hét vào mặt Lạc Thu Thủy: "Lạc Thu Thủy, gọi đi, gọi Tô Minh, anh ta không phải lợi hại lắm sao? Bây giờ chạy đi đâu rồi? Biến thành rùa rụt cổ rồi à? Có bản lĩnh thì tiếp tục ngang ngược đi!"
"Đúng đấy... Gọi điện cho anh ta! Chính mình gây họa, dựa vào cái gì lại muốn nhà họ Lạc phải gánh chịu", những người nhà họ Lạc khác cũng đều rối rít quát lên, mất hết bình tĩnh, sắc mặt đỏ lên.
Cùng lúc đó.
Diệp Mộ Cẩn mang theo Thiên Tự Vệ cùng Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp, còn có 30 học viên tụ khí trung kỳ, hậu kỳ và bán bộ tông sư của viện võ đạo nhà họ Diệp.
Đoàn người nhà họ Diệp, mặt không biến sắc, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Không chút nao núng.
Đoàn người nhà họ Diệp không vào đại sảnh mà xếp thành một hàng ngay ngắn bên ngoài đại sảnh, dẫn đầu là Diệp Mộ Cẩn.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên quỷ dị.
"Lạc Thu Thủy, cô quả thực có thể gọi điện thoại cho Tô Minh", Thẩm Băng Tuyền vẫn trầm mặc đột ngột lên tiếng.
Không đợi Lạc Thu Thủy nói cái gì...
"Không cần, tôi tới rồi", một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài, giọng nói không lớn lắm nhưng truyền tới tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Nhất thời, tất cả mọi người đều chăm chú đứng nhìn.
Từng người từng người một đổ dồn ánh mắt về phía phát ra giọng nói.
Tô Minh!
Chính là Tô Minh!
Tô Minh một mình đi đến, sắc mặt an tĩnh, không hề sợ hãi, hay hoảng hốt, thậm chí nét mặt còn không đổi sắc.
Trong tay cầm một thanh kiếm.
Xích Ảnh kiếm.
Một người một kiếm.
"Tô Minh, trước mặt cô Thẩm và cậu Hồng, anh nói rõ ràng, anh cùng nhà họ Lạc chúng tôi có quan hệ gì? Rõ ràng một chút quan hệ cũng không có! Anh muốn chết, thì cũng đừng con mẹ nó --- liên lụy đến nhà họ Lạc chúng tôi!", với sự xuất hiện của Tô Minh, người nhà họ Lạc hầu như đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như thoát được kiếp nạn, Lạc Hằng giơ ngón tay lên chỉ về phía Tô Minh, lớn tiếng quát.
Nhất định phải phủi sạch quan hệ.
"Lạc Hằng, Tô Minh tới rồi, cậu đừng có mà bỏ đá xuống giếng? Anh ấy rõ ràng có thể không đến!", Lạc Thu Thủy rốt cuộc cũng bạo phát, phẫn nộ quát.
Cô cắn chặt răng, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng.
Tô Minh có thể tới, cô ta rất bất ngờ và vô cùng cảm kích.
Dưới cái nhìn của cô ta, Tô Minh qua đây chính là biết rõ cái chết nhưng vẫn đến.
Chính là vì cứu mình cùng người nhà họ Lạc.
Người nhà họ Lạc thật kỳ quái?
Không phải mấy ngày trước người nhà họ Lạc suốt ngày khen mình và Tô Minh quen nhau, còn hận không thể để cho mình lập tức mời Tô Minh tới nhà họ Lạc làm khách...
Thái độ trước sau đối lập, thật khiến người ta chán ghét.
Mộ Cẩn mang theo người nhà họ Diệp lùi ra phía sau, Tô Minh cũng không thèm nhìn đám người Lạc Hằng mà nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
"Nhưng...", Diệp Mộ Cẩn nhăn đầu lông mày.
Châu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ và những người khác đi theo sau Diệp Mộ Cẩn, khuôn mặt vô cùng kiên định, thề sống chết cũng phải giúp Tô Minh.
"Nếu như coi tôi là Giáo Tôn thì rút lui đi", Tô Minh liếc nhìn đám người Châu Khánh Di.
"Một mình tôi có thể đối phó được", Tô Minh nhẹ giọng nói.
Diệp Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Minh, trầm mặc vài giây rồi nói: "Em tin anh".
Sau đó, cô ta hét lên: "Tất cả lui ra!!! Không có lệnh của tôi, không được phép động tay động chân!"
Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ và người viện võ đạo của nhà họ Diệp chỉ có thể nghe lệnh.
"Tô Minh, nếu như anh chết, ngày hôm nay, tất cả chúng em cũng không thể sống sót, ông ra lệnh cho em, hoặc là chúng ta cùng nhau sống sót, hoặc là cùng chết", Diệp Mộ Cẩn trầm lặng nói, cô ta có thể rút lui nhưng không thể rời đi.
Nếu Tô Minh bỏ mạng khi chiến đấu với đám người Hồng Bàng, thì cô ta sẽ đem theo tất cả người nhà họ Diệp vì anh mà quyên sinh!
"Được", Tô Minh gật đầu, đáy lòng xẹt qua một tia ấm áp.
Tô Minh nhìn về phía Lạc Thu Thủy, Lạc Phong rồi gật đầu với hai người họ.
Cuối cùng.
Tô Minh giơ tay lên, chĩa kiếm về phía đám người Hồng Bành: "Đến đi, chiến đấu một trận!"
Chương 159: Cừu non trên thớt
"Trẻ tuổi mà trái tim võ đạo đã ổn định như vậy đúng là hiếm gặp", trưởng lão của Chân Diễm tông Lưu Vũ Đằng vốn đang đứng đằng sau Thẩm Băng Tuyền lên tiếng, có chút cảm thán, kèm theo chút tiếc nuối: "Thiếu tông chủ, nếu như ra tay, hôm nay dù có trả giá như thế nào cũng nhất định phải giết chết kẻ này".
Thì ra, Thẩm Băng Tuyền giờ đã không chỉ đơn giản là thiếu tông chủ của Chân Diễm tông nữa rồi.
"Giết!!!", ngay sau đó, Thẩm Băng Tuyền lạnh lùng gằn một tiếng.
Tức thì, Thẩm Băng Tuyền, Lưu Vũ Đằng, Hồng Bành, Giả Mộc, Triệu Thủ Chân, Khô Lâu và hơn mười người của đội lính Xương Sọ đồng loạt lao về phía Tô Minh.
Đất trời như thể đổi sắc.
Chân khí động loạt toát ra, từng đợt âm thanh chói tai vang lên.
Phía bên ngoài sảnh lớn, cả một rừng người ai nấy mặt mày biến sắc vì kinh ngạc.
Kinh ngạc vì đám người Thẩm Băng Tuyền lại cùng lúc ra tay?!
Chuyện này...
Cả tiền bối cũng cùng tham chiến.
Đúng là ngoài dự đoán.
Dù gì, đám người tu tiên ở Huyền Linh Sơn vốn rất kiêu ngạo, chẳng coi giới thế tục ra gì, giờ đám người tu tiên ở Huyền Linh Sơn lại ỷ đông ức hiếp người, đúng là hiếm gặp.
Thực tế, đây là ý của Thẩm Băng Tuyền.
Thẩm Băng Tuyền đã điều tra rất kĩ về Tô Minh, chính vì vậy mới quyết định dùng mọi thủ đoạn để tiêu diệt anh, không cho Tô Minh bất kì cơ hội phản công nào.
Thẩm Băng Tuyền nắm trong tay Băng Hàn bảo kiếm, bảo kiếm màu trắng bạc, lạnh lẽo, được bao quanh bởi chân khí màu bạc, tức khí trên kiếm như muốn đóng băng trong không khí.
"Xoẹt xoẹt..."
Băng Hàn bảo kiếm liên tục chuyển động, khóa chặt mục tiêu vào người Tô Minh, không chút nhân từ đâm thẳng về phía trước.
Rồi tới Lưu Vũ Đằng, gương mặt già nua đầy vẻ yên tĩnh và trầm ổn, hoàn toàn không vì việc bản thân là cảnh giới thiên vị hậu kỳ mà trở nên khinh địch.
Bước đi của ông ta không nhanh, nhưng thân thủ rất khó đoán, người ngoài không có cách nào nhìn thấu được, hai tay không ngừng chuyển động, kết thành một dấu tay phức tạp.
Dấu tay mang màu tím đỏ, tỏa ra ánh sáng giống như một ngọn lửa khiến người xem kinh hãi, khí tức chết chóc tràn ngập.
Hai người Giả Mộc, Triệu Thủ Chân cũng không thua kém, một người dùng kiếm, một người dùng đao, trái phải cùng tiến công.
Còn Khô Lâu và đội lính của hắn ta lại khiến người xem khiếp sợ nhất.
Bọn họ giống như những cỗ máy vậy, từng người xông lên phía trước, không hề sợ hãi, như thể hổ đói lao thẳng về phía Tô Minh.
Đối diện với đám người Thẩm Băng Tuyền đồng loạt ra tay, Tô Minh ngay tức thì đã nhìn ra người có thực lực mạnh nhất trong đám người này là Thẩm Băng Tuyền!
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy rằng đám người Lưu Vũ Đằng, Giả Mộc, Triệu Thủ Chân có cảnh giới cao hơn Thẩm Băng Tuyền, nhưng, Tô Minh dám khẳng định, cả đám bọn họ dồn lại cũng không bằng Thẩm Băng Tuyền.
"Không hổ là người giới thế tục đạt được ngôi vị thiếu tông chủ của Chân Diễm tông, yêu nghiệt siêu cấp trong cả trăm ngàn người chưa chắc tìm nổi một người", Tô Minh thầm nghĩ.
Trước mắt xử lý Thẩm Băng Tuyền đầu tiên!
Chỉ cần xử lý được Thẩm Băng Tuyền, đám người còn lại chẳng khác nào cừu non trên thớt đâu.
Vừa chớp mắt, đám người Thẩm Băng Tuyền đã tới sát người Tô Minh, hơn nữa còn vây kín quanh anh.
Không gian xung quanh Tô Minh như thể bị bóp méo bởi sự tấn công khủng khiếp này.
"Chiến!!!"
Tô Minh bước lên phía trước, dẫm mạnh chân xuống mặt đất, cả cơ thể lập tức bay lên.
Trên mặt đất xuất hiện một dấn chân in hằn, còn bóng anh trong không trung khẽ động đậy, như thể một bóng ma.
"Hù..."
Trong lúc bay lên, Xích Ảnh kiếm trong tay Tô Minh như thể đang gầm thét, lao thẳng về phía Thẩm Băng Tuyền.
Đối mặt với Tô Minh lơ lửng trong không trung, những đòn tấn công của đám người Khô Lâu đã chẳng thể nhắm trúng được mục tiêu.
Thực lực của đám người Khô Lâu quá tệ, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà muốn thay đổi hướng tấn công, khóa lại mục tiêu một lần nữa là điều bọn chúng không thể làm được.
Những vũ khí mà bọn chúng dồn toàn lực tấn công vào giờ đây chỉ đâm được vào không khí.
Hồng Bành cũng như vậy, tuy là cảnh giới thiên vị, nhưng còn không phải là đối thủ của người mới đạt cảnh giới bán bộ thiên vị như Khô Lâu, cảnh giới này gần như đều là nhờ dùng thuốc để đạt tới, hắn ta đích thị chỉ là một kẻ ngoại đạo qua đường mà thôi.
Còn ba người Lưu Vũ Đằng, Giả Mộc và Triệu Thủ Chân thì hoàn toàn khác, không hổ là những trưởng lão, hộ pháp có thế lực ở Huyền Linh Sơn, thực lực rất mạnh, hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất đáng sợ.
Ngay khi mà Tô Minh vừa bay người lên không trung, ba người họ đã lập tức chuyển hướng tấn công một cách dễ dàng, như thế đã chuẩn bị từ trước.
Dấu tay tím đỏ, luồng hào quang màu xám không ngừng phóng đại quanh lưỡi đao, mũi kiếm sắc nhọn, tất cả đều hướng thẳng về phía Tô Minh, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Đồng thời, ngay lúc đó.
"Bịch!!!"
Xích Ảnh kiếm đâm mạnh vào Băng Hàn bảo kiếm của Thẩm Băng Tuyền.
Khi vừa tiếp xúc, ánh mắt Thẩm Băng Tuyền khẽ rung lên, lùi về phía sau nửa bước, cổ tay có chút run rẩy, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Sức mạnh không thể tin được, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiêu diệt", ý nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu Thẩm Băng Tuyền.
Mà lúc này, Tô Minh lại chẳng nghĩ gì hết.
Vì anh không có thời gian.
Quãng thời gian quá ít ỏi.
Giữa không trung, anh nghiêng người.
Một động tác nghiêng người uyển chuyển né tránh đường kiếm của Triệu Thủ Chân đang nhắm thẳng về phía cổ họng mình.
Nhưng lúc này còn có Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc cũng đang đồng loạt tấn công.
Tô Minh có thể tránh được mũi kiếm của Triệu Thủ Chân là đã đạt tới cực hạn rồi, hoàn toàn không đủ thời gian để đồng thời né được ba hướng tấn công.
Bắt buộc phải áp chế Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc.
"Cút!", Tô Minh gầm lớn một tiếng, không chút sợ hãi, tay còn lại đưa lên tung một quyền.
Một quyền nhìn có vẻ tùy tiện kia nhưng lại cực kì chuẩn xác, đánh thẳng vào dấu tay tím đỏ của Lưu Vũ Đằng.
"Bịch...."
Một quyền đánh tới, dấu tay của Lưu Vũ Đằng đã lập tức bị đánh rời.
Còn về lưỡi đao đang hướng tới từ phía Giả Mộc, Tô Minh dùng cước chân đạp thật mạnh.
"Đùng..."
Một cước đơn giản nhưng có sức công phá tới 2 triệu cân, mạnh mẽ không ai bằng, một cước thôi đã đá vỡ lưỡi đao đó.
Đợt tấn công đầu tiên của đám người Thẩm Băng Tuyền đã bị Tô Minh hóa giải.
Hơn nữa, anh còn không hề có bất kì một thương tích nào.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.
Tô Minh một mình có thể chống chọi lại màn hợp sức tấn công của năm sáu người tu tiên cảnh giới thiên vị và hơn mười người cảnh giới tông sư??
Chương 160: Phản công
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Không thể tin được!
Ngây người hoàn toàn... Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường đều cho rằng, Tô Minh không chừng chỉ cần một giây thôi sẽ bị giết rồi, nào ngờ đâu...
Có rất nhiều người đã trở nên ngây ngốc, cảm thấy như thể đang nằm mơ vậy.
Mà điều còn khoa trương hơn nữa là, khi mà Tô Minh chống lại đợt tấn công lần đầu này xong hoàn toàn không dừng lại, như thể không cần nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Phản công!
Một mình anh, muốn phản công ư?!
"Thiên Vận kiếm! Thiên Vận kiếm! Thiên Vận kiếm!!!", Tô Minh khắp người tỏa ra sức mạnh ghê gớm, gương mặt đanh lại, hét lớn.
Ánh nhìn khóa chặt về phía Thẩm Băng Tuyền rồi đột nhiên tung lên ba nhát kiếm
Ba nhát kiếm này còn mạnh hơn gấp nhiều lần nhát kiếm khi nãy của Tô Minh.
200 nghìn cân + Thiên Vận kiếm + kiếm ý.
Tất cả đều được dùng tới.
Không chừa bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Nói một cách khác, đây là đòn tấn công mạnh nhất mà Tô Minh có thể xuất chiêu lúc này.
Ba nhát kiếm xuất ra liền hóa thành ba đường sáng, khóa chặt mục tiêu về phía Thẩm Băng Tuyền.
Khoảnh khắc mà ba nhát kiếm xuất ra, trong mắt Tô Minh hiện lên một nét cười điềm tĩnh.
"Tôi nói giết cô trước thì nhất định sẽ giết cô".
"Không hề nói đùa".
Nhát kiếm đầu tiên của anh chỉ là để dò xét mà thôi, khiến cho Thẩm Băng Tuyền buông lỏng cảnh giác, khiến cô ta nghĩ rằng thực lực của anh cũng chỉ dừng lại ở 200 nghìn cân đó thôi, tất cả là để chuẩn bị cho ba nhát kiếm này.
"Đáng chết!!!", ánh mắt của Thẩm Băng Tuyền như ngưng đọng, suýt chút nữa đã buông lời chửi bới, trong lòng có chút suy sụp.
Cô ta trước nay chưa từng cảm nhận được hương vị của cái chết đang không ngừng ép chặt.
Dù cho Thẩm Băng Tuyền vẫn còn rất nhiều chiêu thức để chống đỡ, nhưng ngay lúc này cô ta vẫn cảm thấy bất an vô cùng.
"Hàn Phong Nhất Kiếm Thập Cửu Châu!", vẻ mặt Thẩm Băng Tuyền ngưng đọng và sợ hãi, mái tóc cô ta ngay tức khắc cũng bị lớp băng sương bao phủ.
Cô ta như trở thành người băng của Cửu Ưu Băng Hàn vậy, hàn khí toát ra từ người cô ta dường như có thể chống lại được cả sức mạnh của núi lửa và ánh sáng của mặt trời.
Lạnh lẽo tới mức khiến cho mọi thứ xung quanh đó mười thước đều bị đóng băng.
Lạnh lẽo tới độ khiến không khí như ngưng đọng.
Và trong làn khí tức lạnh lẽo đó, thanh kiếm màu bạc trong tay cô ta vung lên một nhát.
Đây là chiêu thức cuối cùng của cô ta rồi.
Hơn nữa còn được phát huy tới 200 phần trăm.
Không những vậy, khi Thẩm Băng Tuyền vung ra nhát kiếm đó, cô ta còn nhìn về phía Lưu Vũ Đằng và hét lớn: "Cứu tôi!!!"
Dù cho cô ta đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng vẫn cảm thấy là không đủ.
Thực tế, không cần Thẩm Băng Tuyền phải cầu cứu thì Lưu Vũ Đằng cũng đã ra tay rồi, vì ông ta cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm không cách nào hình dung kia, ông ta làm sao có thể để thiếu tông chủ của mình đi vào chỗ chết chứ?
Những tia lửa lóe lên, Lưu Vũ Đằng muốn đuổi kịp ba nhát kiếm khủng khiếp đó, nhưng đã quá muốn rồi, tốc độ của ông ta không thể nào nhanh tới vậy.
Nhưng ông ta có thể tấn công Tô Minh.
Chỉ cần Tô Minh chết, ba nhát kiếm khủng khiếp đó sẽ tự động biến mất, vì dù gì chủ mất thì kiếm cũng chẳng còn.
Mà lúc này lại còn là một cơ hội cực tốt, Tô Minh vì xuất ra ba nhát kiếm kinh hồn đó, anh rõ ràng đã rơi vào trạng thái yếu ớt, khí tức không ổn định.
"Tịch Diệt Thủ!", Lưu Vũ Đằng hét lớn, một tay đưa lên.
Đồng thời, xung quanh dường như không hề có ánh sáng, tất cả tối đen như bóng đêm, không nhìn thấy gì.
Chỉ có điều bóng đêm đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.
Sau khoảnh khắc đó tan đi, ánh hào quang từ dấu tay tím đỏ như xé nát bóng đêm, như một vòng mặt trời đỏ, thiêu đốt, mạnh mẽ, hướng thẳng về phía Tô Minh.
"Xem mày có chết hay không?!", Lưu Vũ Đằng vẻ mặt đầy sát khí.
Nhưng chính vào lúc này, Tô Minh đột nhiên quay đầu, mỉm cười với ông ta, một nụ cười châm biếm, như thể đã đoán trước được mọi chuyện.
"Đinh!"
Một âm thanh nhức tai đột nhiên vang lên.
Luồng hào quang màu vàng bao trùm khắp nơi.
Một chiếc chuông lớn chắn trước mặt Tô Minh, Tích Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng đánh thẳng vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Những ngày tháng qua, Tô Minh không hề bỏ bê việc tu luyện chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Giờ đây, anh đã có thể hoàn toàn thao túng nó rồi.
Đây là một trong những quân bài kín của anh.
Tịch Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng cũng là một võ kỹ đáng sợ của huyền cấp hạ phẩm, là võ kỹ chỉ cần nhấc tay là có thể di chuyển thiên địa vạn vật, nhưng tiếc là khi đã gặp phải chuông Thiên Địa Huyền Hoàng thì chỉ thể ôm hận mà thôi.
Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng chỉ vang lên một tiếng.
Chỉ vậy mà thôi.
Chiêu thức mạnh nhất ba nhát kiếm liên tiếp Thiên Vận Kiếm + kiếm ý + 200 nghìn cân của Tô Minh đích thực có một vài chân khí bị rút sạch, có chút suy yếu, vậy nên, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng này xuất hiện rất đúng lúc.
"Không... không thể nào!", ông ta vốn đang vô cùng phấn khích và mong đợi, giờ đây suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông phía trước Tô Minh, như thể phát điên.
Đó không phải là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng của nhà họ Lam sao?
Không ngờ Tô Minh cũng có thể sử dụng?
Hơn nữa còn tu luyện thành công rồi?
Hơn nữa, chiếc chuông đó lại mạnh như vậy?? Ngày trước, uy lực của chuông dưới sự hợp lực của tám người Lam Trung nếu đem ra so sánh với uy lực mà Tô Minh thể hiện, chẳng khắc nào đom đóm so bì với mặt trăng.
Gấp vô số lần.
Chiếc chuông này tuyệt đối là báu vật của các loại báu vật, nhưng... nhưng mà để nhà họ Lam dùng thì đúng là phí phạm rồi!
Lam Lại ghen ghét, hoảng sợ tới cực điểm.
"Còn ngây người ra đó? Ông cũng chết đi!", giữa những tia lửa lóe lên, Tô Minh đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt càng thêm hung tàn.
Không thể không nói, huyết mạch của anh đúng là lợi hại, là huyết mạch bảo bối, tốc độ hồi phục sau khi bị rút cạn chân khí đúng là hiếm gặp, chỉ cần dùng tới vài giây mà thôi.
Tô Minh nhếch miệng cười, như một con dã thú tràn ngập sát khí.
Anh cảm thấy như mình đang trở lại những ngày đối diện với dã thú ở Huyền Linh Sơn hai năm trước, thật nhớ cái cảm giác hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng ngày đó quá!
"Xùy xùy..."
Bóng hình Tô Minh vẫn không hề chạm đất, chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên không khí đã đủ khiến nó rít gào.
Chính là "Lược Ảnh Bộ".
Bình luận facebook