-
Chương 146-150
Chương 146: Cùng chia sẻ
Lúc Trần Chỉ Tình gọi điện thoại đến, Tống Cẩm Phồn đang bực bội.
Cô ta bị mẹ bắt trang điểm.
Tống Cẩm Phồn đang ngồi thẫn thờ trước gương, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ấm ức. Cô ta không hiểu tại sao mẹ lại bắt mình xem mắt với cái tên họ Ngô gì đó?
Cô ta đường đường là công chúa ở thành phố Nguyên Hải mà lại phải đi xem mắt ư?
Mẹ cô ta lúc này đang đứng ở cửa phòng, bà ta sẽ cùng đi đến buổi xem mắt hôm nay.
“Chỉ Tình”, Tống Cẩm Phồn nghe điện thoại, định bày tỏ bức xúc về tình cảnh hiện tại của mình.
Trần Chỉ Tình lại nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa là Tô Minh đến thành phố Nguyên Hải rồi, em đến đón anh ấy đi”.
“Hả?”, Tống Cẩm Phồn giật nảy: “Chỉ Tình, chị… chị nói gì?”
“Haha, Cẩm Phồn, lộ tẩy rồi hả? Quả nhiên em thích chồng chị, mau gọi chị đi!”, Trần Chỉ Tình cười nói.
Mặt Tống Cẩm Phồn đỏ bừng, vừa ngượng ngùng, vừa căng thẳng lại áy náy nói: “Chỉ Tình, em…”
“Không cần giải thích, lần trước chị đã nói rồi, nếu chúng ta thật sự trở thành chị em thì chị mừng còn không kịp, chị vốn muốn chia sẻ Tô Minh với em”, Trần Chỉ Tình tủm tỉm cười nói: “Em tưởng chị nói đùa chắc?”
“Chỉ Tình, chị… nghiêm túc đấy ư?”, Tống Cẩm Phồn im lặng một lát, hít thật sâu, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin. Cô ta do dự một lát, cuối cùng cũng lấy can đảm, nói.
“Đương nhiên rồi. Cẩm Phồn, chị biết rất rõ người đàn ông của chị ưu tú cỡ nào, em hẳn cũng biết mà. Em cảm thấy anh ấy là của một mình chị ư?”, giọng điệu của Trần Chỉ Tình nghiêm túc: “Đương nhiên không phải, như vậy không bằng kéo em vào cùng, sau này chị em ta có thể hợp tác đối phó với những người phụ nữ khác”.
“Cảm ơn chị”, Tống Cẩm Phồn vô cùng chân thành.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ, kể từ lần trước được Tô Minh cứu ở Thiên Niên Nhân Gia cô ta đã rung động rồi!
Khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn đắn đo.
Kìm nén tình cảm của bản thân.
Cho đến lúc này, tất cả đều được giải phóng.
“Giữa hai chị em mình thì nói cảm ơn cái gì? Mau đi đón Tô Minh đi”, Trần Chỉ Tình cười nói: “Không còn lo lắng buổi xem mắt ngày hôm nay nữa chứ?”
“Chị!”, Tống Cẩm Phồn nói lớn.
“Em gọi gì cơ?”
“Chị, chị, chị…”, Tống Cẩm Phồn hưng phấn, kích động hét liền mấy tiếng.
Bên ngoài, một người phụ nữ trung niên gõ cửa: “Cẩm Phồn, con hét cái gì đấy? Mau trang điểm đi, đừng để người ta đợi lâu”.
“Chỉ Tình, em cúp điện thoại đây”, Tống Cẩm Phồn nói nhỏ: “Em phải đi trang điểm gấp”.
Cô ta vốn vì bị ép đi xem mắt mà không muốn trang điểm nhưng hiện tại sắp được gặp Tô Minh rồi, cô ta nào có còn không muốn nữa.
“Hì hì, có Tô Minh đi xem mắt cùng mình thì tên họ Ngô khốn kiếp nào đó nên hết hy vọng đi, cho dù mẹ mình có giúp hắn thì thế nào?”, Tống Cẩm Phồn ngâm nga.
Vốn cô ta không định trang điểm, thậm chí còn muốn để bản thân xấu xí một chút rồi cố chịu cho qua buổi xem mắt hôm nay nhưng hiện tại đã khác rồi.
Tống Cẩm Phồn vội vàng trang điểm.
Còn làm vô cùng tỉ mỉ.
20 phút sau.
Cô ta mở cửa ra.
Mẹ cô ta – Mục Thanh Hoa vô cùng kinh ngạc…
Con gái bà ta lại ngoan ngoãn trang điểm? Hơn nữa còn trông vô cùng xinh đẹp.
Chiếc váy dài tơ tằm trắng tinh, tất màu da chân, giày cao gót đen, tóc búi lên, vừa quyến rũ lại không mất vẻ trong sáng, khuôn mặt trang điểm nhạt mà nhã nhặn, tự nhiên.
Lại đeo thêm bộ trang sức vòng cổ, nhẫn, khuyên tai của Van Cleef & Arpels càng khiến cô ta thêm phần quý phái, trẻ trung, kết hợp với son môi màu hồng đào trông vô cùng xinh đẹp.
Túi xách cũng là mẫu mới trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của Gucci.
Đẹp.
Vô cùng đẹp.
“Cẩm Phồn, con…”, Mục Thanh Hoa mừng rỡ: “Con làm đúng rồi đấy, cậu Ngô là người vô cùng ưu tú, nếu con không trang điểm đàng hoàng thì thật đáng tiếc. Con gái mẹ đẹp như vậy nhất định sẽ khiến cậu Ngô mê mệt”.
“Mẹ, buổi xem mắt hôm nay đặt cơm trưa ở nhà hàng nào?”
“Tiên Vị Cư”, Mục Thanh Hoa nói.
“Con biết rồi, con ra ngoài một chuyến, trưa nay con sẽ đến đó”, Tống Cẩm Phồn nói.
“Con định đi đâu?”
“Đón bạn”, cô ta đương nhiên không thể nói thẳng ra là ai.
“Không đi không được à? Sắp đến trưa rồi, chúng ta đã hẹn trước với cậu Ngô mà con còn bắt người ta đợi?”, Mục Thanh Hoa cau mày: “Con biết cậu Ngô ưu tú thế nào không? Cậu ấy là con cháu dòng chính ở gia tộc hạng nhất bên Ma Thành. Nếu con bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời. Tài sản riêng của cậu Ngô cũng hơn 100 tỷ, tài sản của nhà cậu ấy hơn 500 tỷ. Nhà họ Ngô là gia tộc có máu mặt ở Ma Thành, hơn nữa nghe nói cậu Ngô có quan hệ vô cùng chặt chẽ với bên Huyền Linh Sơn”.
“Mẹ, con biết rồi, con biết cái cậu Ngô đấy rất giỏi rồi. Mẹ đã nói nhiều lắm rồi”, Tống Cẩm Phồn phiền muốn chết: “Nhưng con đã hứa là đi đón bạn, giờ không đi không được. Mẹ, nếu mẹ không đồng ý để con đi đón thì con cũng không đến buổi xem mắt đâu”.
“Con…”, Mục Thanh Hoa trừng con gái, cuối cùng vẫn đồng ý: “Đón người xong thì đến Tiên Vị Cư, mau lên, điện thoại còn pin không đấy? Đừng để đến lúc cần lại không liên lạc được”.
“Con biết rồi, mẹ dài dòng thật đấy”.
Tống Cẩm Phồn thở phào, vội vàng rời đi.
“Đã sắp 22 tuổi rồi mà còn chưa yêu đương bao giờ thì sao được? Không ép con thì không biết đến lúc nào con mới kết hôn nữa. Trông chờ vào mình con là không được, lúc trước đính hôn với Tiết Tịnh gì đó rồi, kết quả người ta chết luôn”, Mục Thanh Hoa càu nhàu.
Nửa tiếng sau.
Tống Cẩm Phồn đã đón được Tô Minh.
“Tô Minh…”, vừa gặp anh, cô ta đã vô cùng xấu hổ.
Bởi vì hôm nay anh đến là để giả làm bạn trai cô ta.
Hơn nữa Trần Chỉ Tình còn nói chia sẻ Tô Minh với cô ta càng khiến cô ta ngượng ngùng.
“Cô đẹp thật đấy”, Tô Minh khen ngợi.
Tống Cẩm Phồn quả thực là người tuyệt sắc trong những người tuyệt sắc nhất, tạo hóa quả thực quá ưu ái cô ta. Khuôn mặt của cô ta là một trong những khuôn mặt tinh tế nhất mà Tô Minh từng thấy, thân hình cũng vô cùng tốt.
Tô Minh vốn rất có thiện cảm với Tống Cẩm Phồn, hôm nay lại bởi những lời của Trần Chỉ Tình mà anh nhìn Tống Cẩm Phồn cũng khác đi, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên.
“Anh Tô Minh, anh lên xe đi”, Tống Cẩm Phồn lí nhí nói.
“Tôi hình như không lớn tuổi hơn cô”, Tô Minh khẽ ho một tiếng, nói.
“Không sao, dù sao tôi cứ gọi anh Tô Minh đấy”, Tống Cẩm Phồn ngọt nào nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Cô ta lái xe đến Tiên Vị Cư, không khí trên xe rất ấm áp.
Tô Minh nhìn Tống Cẩm Phồn lái xe.
Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.
Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.
Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ.
“Anh Tô Minh, anh… anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tôi không lái xe được”, đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.
Tô Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.
Rất nhanh đã đến Tiên Vị Cư.
Mà lúc này.
Mục Thanh Hoa đang đứng nói chuyện với một thanh niên trước cửa Tiên Vị Cư.
Người thanh niên cao lớn đẹp trai, người mặc vest, khí chất hơn người, rất nhiều người qua đường đều ngoảnh lại nhìn hắn ta.
Hơn nữa hắn ta còn đeo kính làm tăng thêm phần nho nhã.
“Dì, đây là quà gặp mặt của cháu. Lần đầu tiên gặp mong dì quan tâm nhiều hơn”, người thanh niên nói, hắn ta đột nhiên quay người lại lấy một túi quà được bọc tỉ mỉ đặt ở ghế phó lái chiếc xe Koenigsegg ra.
“Cảm ơn cháu”, Mục Thanh Hoa tươi cười nói. Bà ta vô cùng hài lòng.
Cậu Ngô này có diện mạo, khí chất vô cùng tốt, hơn nữa còn có tiền. Bà ta vẫn là có mắt nhìn, chiếc xe Koenigsegg này của hắn ta giá phải khoảng 70 triệu.
Nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải cũng rất giàu, tài sản phải lên đến vài chục tỷ nhưng so với nhà họ Ngô ở Ma Thành thì vẫn kém hơn nhiều.
“Dì có thể mở ra xem xem”, người thanh niên nói: “Đây là viên thuốc “Khinh nhan hoàn”, cháu bỏ rất nhiều tiền mua lại được từ bên Huyền Linh Sơn đấy ạ. Viên thuốc thần kỳ này là do một vị bậc thầy trung y ở Huyền Linh Sơn chế ra, dùng để làm đẹp dưỡng da, tác dụng nhanh chóng. Cháu mua được hai viên, một viên cho mẹ cháu dùng rồi, hiệu quả rất tốt, còn một viên để tặng cho dì…”
Mục Thanh Hoa hưng phấn.
Bà ta còn tưởng là vàng bạc châu báu gì đó, không ngờ lại là một viên thuốc.
Thật sự có tác dụng làm đẹp ư?
Chương 147: Giả làm bạn trai
Đến tuổi của bà ta thì khát vọng lớn nhất là làm đẹp.
“Dì, dì không biết vị bậc thầy trung y điều chế thuốc này giỏi đến mức nào đâu. Cháu chưa từng gặp ông ấy nhưng chỗ dựa của nhà họ Ngô là một đại tông môn ở Huyền Linh Sơn. Cháu có được viên thuốc này là nhờ một vị cậu chủ của tông môn đó, phải bỏ ra một cái giá lên đến mấy tỷ mới mua được đấy”, cậu Ngô nói nhỏ: “Vì thế cháu thề rằng viên thuốc này chắc chắn có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả còn rất đáng kinh ngạc, mẹ cháu sau khi dùng còn khiến cháu phải ngạc nhiên”.
“Tiểu Thần, cảm ơn cháu, dì rất thích”, Mục Thanh Hoa đã tin rồi, bà ta hận không thể uống viên thuốc này ngay bây giờ. Huyền Linh Sơn quả thực có rất nhiều thứ thần kỳ, nhà họ Tống cũng có quan hệ nhất định với bên đó nên bà ta cũng biết chút ít.
Cậu Ngô tên là Ngô Lập Thần.
“Dì, Cẩm Phồn đâu”, Ngô Lập Thần đột nhiên hỏi, trong lòng tràn ngập khát vọng.
Hắn ta đã biết diện mạo của Tống Cẩm Phồn rồi, nếu không hắn ta sao có thể chạy từ Ma Thành đến Nguyên Hải xem mắt?
Tống Cẩm Phồn thật sự quá đẹp.
Đẹp đến mức không thật.
Cậu cả nhà họ Ngô hắn đây chưa bao giờ thiếu phụ nữ, có loại mỹ nữ nào mà hắn ta chưa từng thấy cơ chứ? Nhưng sau khi nhìn ảnh Tống Cẩm Phồn thì hắn ta đã xác định nhất định phải có được cô gái này.
Nếu không hắn ta cũng không tặng cho Mục Thanh Hoa viên Khinh nhan hoàn quý giá kia.
“Nó đi đón bạn rồi, lát nữa sẽ đến”, Mục Thanh Hoa nói: “Chúng ta vào Tiên Vị Cư gọi đồ ăn trước đi!”
“Vâng”, Ngô Lập Thần gật đầu.
Đúng lúc này.
Mục Thanh Hoa dừng bước, ánh mắt sáng lên. Bà ta đã nhìn thấy con gái lái xe đến rồi.
“Cẩm Phồn đến rồi”, Mục Thanh Hoa chỉ vào xe con gái.
Mắt Ngô Lập Thần phát sáng, nhìn theo hướng bà ta chỉ.
Rất nhanh hắn ta đã thấy một mỹ nữ khuynh thành khuynh nước bước xuống từ ghế lái. Quả nhiên là Tống Cẩm Phồn.
Cô ta còn đẹp hơn trong ảnh khiến Ngô Lập Thần hơi ngây ra.
Mục Thanh Hoa chú ý đến vẻ mặt của hắn ta, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Con gái bà ta xinh đẹp hiếm có, cậu Ngô này quả nhiên không thể chối từ được. Buổi xem mắt hôm nay nhất định sẽ thành công.
Nhưng rất nhanh mặt Mục Thanh Hoa đã cứng đờ.
Bởi vì sau khi con gái bà ta xuống xe thì một người đàn ông ngồi ghế phó lái cũng ra theo.
Một chàng trai trẻ tuổi.
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Bà ta đồng ý để con gái đi đón bạn nhưng không bảo cô ta đưa người đến đây!
Đã thế còn là một chàng trai trẻ.
Như vậy khác nào khiến cậu Ngô phật ý?
“Mẹ, con không đến muộn chứ? Giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai con, Tô Minh”, Tống Cẩm Phồn và Tô Minh đi về bên này, khuôn mặt tươi cười trông rất ngọt ngào.
Mà vào lúc Tống Cẩm Phồn giới thiệu, Tô Minh lại nắm lấy tay cô ta. Anh đã giả làm bạn trai của Tống Cẩm Phồn thì đương nhiên phải làm đến nơi đến chốn, đâu thể tay cũng không nắm được?
“Cháu chào dì”, Tô Minh nói.
Tống Cẩm Phồn hơi run lên, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa thấy ngọt ngào, đồng thời cũng hơi căng thẳng.
Được Tô Minh nắm tay, cảm nhận hơi ấm trong bàn tay anh, cô ta thật sự cảm thấy… ngọt ngào đến không nói thành lời.
“Bạn trai?”, Mục Thanh Hoa sây sẩm mặt mày, suýt nữa chửi người.
Bà ta đưa con gái đến xem mắt.
Kết quả con gái lại đưa bạn trai đến?
Đùa gì thế?
Mặt Ngô Lập Thần cũng không mấy vui vẻ, nhưng hắn ta cũng là người từng trải, vẻ bất mãn cũng chỉ lướt qua rồi biến mất.
“Dì, cô Tống có lẽ có sự bài xích với buổi xem mắt này nên mới cố ý đưa một người bạn đến giả làm bạn trai mình để phá bĩnh”, Ngô Lập Thần thậm chí còn dẫn dắt hướng suy nghĩ của Mục Thanh Hoa.
Mục Thanh Hoa nặng nề gật đầu: “Đúng, đúng, Cẩm Phồn nhà dì chưa từng yêu đương, sao có bạn trai được? Nó đúng là có bất mãn với việc xem mắt, hôm nay còn quyết không chịu đến! Tiểu Thần, cháu nói đúng!”
“Dì, không sao, cháu không để bụng”, Ngô Lập Thần cười nói, đưa một người đến làm lá chắn? Haha… Tên đó tự đến chuốc nhục mà thôi.
Đương nhiên Ngô Lập Thần thấy Tống Cẩm Phồn và Tô Minh nắm tay thì không vui vẻ gì.
Một cái lá chắn thôi mà cũng dám động tay động chân?
Đúng là không biết điều.
Hắn ta đã quyết định sau khi buổi xem mắt hôm nay thành công thì nhất định sẽ tìm cách đánh gãy tay tên nhãi này. Ngô Lập Thần hắn không phải người rộng lượng.
Trong lòng Ngô Lập Thần thì Tống Cẩm Phồn đã là người phụ nữ của hắn ta, đặc biệt ngay lúc này khi gặp được cô ta thì hắn ta càng kiên quyết hơn.
“Cẩm Phồn, con qua đây cho mẹ!”, Mục Thanh Hoa trừng con gái rồi nói.
Tống Cẩm Phồn bĩu môi nhưng vẫn bước đến.
“Con nhóc chết tiệt này, mẹ có chuyện nói với con”, Mục Thanh Hoa kéo con gái đến một bên, thì thầm dạy dỗ: “Con nhóc chết tiệt, con muốn làm mẹ tức chết phải không? Mẹ muốn con đi xem mắt con lại đưa bạn trai đến?”
“Chứ còn gì nữa ạ?”
“Con à, con thông minh lên đi. Với cậu Ngô mà nói, tên nhóc đó còn không bằng con kiến. Con nhìn nó ăn mặc thì biết, đến xe còn không có, phải ngồi xe của con đến thì so thế nào được với cậu Ngô? Đến mắt mù cũng biết phải chọn ai, con mau đuổi tên nhóc đó đi đi”, Mục Thanh Hoa hận không thể lay tỉnh con gái mình.
“Mẹ, nhà chúng ta đâu phải không có tiền, mẹ còn ham tiền như thế? Tiền nhà chúng ta tiêu mấy đời còn không hết cơ mà”, Tống Cẩm Phồn cạn lời. Tài sản nhà họ Tống lên đến vài trăm tỷ mà còn để ý tiền tài? Cô ta thực không hiểu nổi.
“Con thì biết cái gì? Mấy đồng nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải còn được, nhưng so với cả Hoa Hạ thì là cái thá gì? So với nhà họ Ngô thì càng kém xa. Hơn nữa, tiền đương nhiên càng nhiều càng tốt, nếu con có tiền thì thậm chí còn có thể liên hệ được với bên Huyền Linh Sơn”.
“Mẹ, Tô Minh vô cùng, vô cùng ưu tú”, Tống Cẩm Phồn thở dài: “Nói thẳng ra thì cái tên họ Ngô kia còn không đáng xách dép cho Tô Minh. Anh ấy là tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh”.
“Tu giả võ đạo?”, vẻ mặt Mục Thanh Hoa thay đổi. Bà ta lén liếc nhìn Tô Minh, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc: “Thật?”
“Thật đấy ạ”, Tổng Cẩm Phồn gật đầu: “Thực lực còn vô cùng mạnh, anh ấy đã cứu con hai lần rồi”.
“Tu giả võ đạo? Có phải đến từ Huyền Linh Sơn không?”
“Chuyện này…”, suy cho cùng Tống Cẩm Phồn cũng không thể nói dối mẹ mình được. Tô Minh quả thực không phải đến từ Huyền Linh Sơn, anh là người nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang.
“Quả nhiên không phải. Không đến từ Huyền Linh Sơn thì còn tu giả võ đạo cái gì? Hẳn cũng không có thực lực gì đáng nói, tu giả võ đạo ở giới thế tục đều như nhau, chẳng được cái tích sự gì hết. Nếu bọn họ mà cũng được tính là ra gì thì cậu Ngô cũng vậy, cậu ấy cũng là tu giả võ đạo”, Mục Thanh Hoa lạnh lùng nói: “Mau đuổi tên nhóc đó đi cho mẹ”.
“Đừng mà mẹ, nếu mẹ đuổi Tô Minh đi thì bữa cơm hôm nay, con không ăn nữa”, Tống Cẩm Phồn vô cùng kiên quyết.
“Con…”, Mục Thanh Hoa tức đến mức muốn đánh người.
Người trẻ tuổi tài năng tuấn tú như cậu Ngô cả cái Hoa Họa này có biết bao cô gái phải thèm khát chứ?
Cậu Ngô thực lực mạnh, đẹp trai, có tiền, chỗ dựa vững chắc… Kết quả con gái nhà mình lại không thích, thực khiến bà ta tức chết.
Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn đều không muốn nhượng bộ mà trừng nhau mất một phút, cuối cùng, Mục Thanh Hoa bại trận: “Được, được, được, vậy để tên nhóc đó cùng ăn cơm đi”.
“Thế còn được”, Tống Cẩm Phồn vui mừng, tươi cười nói.
Mục Thanh Hoa lại có vẻ trào phúng mà cười khẩy.
Bà ta cũng có suy nghĩ riêng của mình. Nghĩ kỹ thì hôm nay cho tên nhóc kia ăn cùng cũng có chỗ tốt, để tên nhóc đó cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và cậu Ngô, rồi biết khó mà lui, sau này không quấn lấy con gái mình nữa, như vậy bà ta cuối cùng sẽ đạt được mục đích.
Chương 148: Buổi xem mắt, biết khó mà lui
Lúc Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói chuyện với nhau…
Bên này, Ngô Lập Thần lại chủ động bắt chuyện với Tô Minh: “Tôi là Ngô Lập Thần, đến từ nhà họ Ngô ở Ma Thành, làm quen một chút, anh bạn anh là nhà nào vậy?”
Ngô Lập Thần nhấc tay lên.
Tô Minh bắt nhẹ: “Tô Minh, một thân một mình thôi”.
Nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang đã trở thành quá khứ, anh quả thực là một thân một mình.
Ngô Lập Thần khẽ ngây người, hắn ta còn tưởng Tô Minh cũng là người của gia tộc nào đó, không ngờ… chả là cái thá gì.
Ngoài ra, Tô Minh? Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng mà hắn ta chưa thể nghĩ ra được ngay lập tức, cũng chẳng nghĩ thêm nữa.
Dù gì, cái tên Tô Minh này cũng chẳng hiếm, mình đã từng nghe qua thì cũng bình thường.
“Cậu Tô, anh và cô Tống là bạn học sao?”, Ngô Lập Thần hỏi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Không phải”.
Ngô Lập Thần hơi nổi đoá, Tô Minh nói chuyện rất ít, như thể không muốn bắt chuyện với mình, đúng là nể mặt mà không biết điều.
“Người anh em, anh chơi xe đua không?”, Ngô Lập Thần không phải là người thích khoe mẽ, nhưng, hôm nay thì buộc phải khoe khoang một chút.
Nếu không, làm sao mà đả kích thằng nhãi trước mắt này đây, làm sao để cho thằng nhãi này biết khó mà lui chứ?
Ngô Lập Thần chỉ về phía chiếc Koenigsegg: “Nếu anh cũng chơi xe đua thì sau này chúng ta chơi chung, chiếc kia là xe của tôi”.
Kiểu khoe cứng nhắc.
“Không chơi”, Tô Minh chỉ nói đúng hai chữ.
Tô Minh cảm thấy rất vô vị.
Trước đó, những kẻ bị anh dạy dỗ toàn thuộc đẳng cấp như Cơ Khâm, Thẩm Tịch, Phong Minh, tự nhiên bây giờ phải đối mặt với thể loại cấp thấp như Ngô Lập Thần này khiến anh có chút không quen.
Ngô Lập Thần suýt chút nữa là văng tục.
Mỗi lần chỉ nói hai chữ cho có…
Đáng chết.
“Cậu Tô, tôi rất thích cô Tống, hay là thế này, tôi đưa cho anh một tấm séc, số anh có thể tự điền, chỉ cần anh cách xa cô Tống một chút”, Ngô Lập Thần dứt khoát nói thẳng.
Phương thức thô bạo.
Nhưng nhiều lúc cách thô bạo này lại rất hữu hiệu.
Tô Minh chỉ cười nhạt.
Đúng vào lúc này, Tống Cẩm Phồn đã nói chuyện xong với mẹ mình, đang đi về phía bên này.
Tống Cẩm Phồn lơ đẹp sự tồn tại của Ngô lập Thần, vui vẻ khoác tay Tô Minh: “Anh Tô Minh, chúng ta vào đi, đồ ăn của Tiên Vị Cư đã làm xong rồi đó”.
Đã khoác tay, lại còn anh Tô Minh, Ngô Lập Thần suýt chút nữa nổi điên.
Nhưng lúc này nổi điên thì buổi xem mắt hôm nay coi như chấm dứt tại đây, cũng có nghĩa là phải từ bỏ Tống Cẩm Phồn, Tống Cẩm Phồn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trầm ngư lạc nhạn, vẻ đẹp này khiến hắn không nỡ từ bỏ.
Cho nên chỉ đành phải nhẫn nhịn.
“Thắng trước chưa chắc đã là thắng cả, sau bữa cơm ngày hôm nay, mình nghĩ Tống Cẩm Phồn chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ, Ngô Lập Thần mình chưa từng biết thua là gì, bất luận là trên phương diện nào đi nữa”, Ngô Lập Thần hít sâu một hơi, nhủ thầm.
Mà Mục Thanh Hoa cũng đi đến, nhỏ giọng nói với Ngô Lập Thần: “Tiểu Thần, dì chắc chắn ủng hộ cháu, nhưng mà con bé Cẩm Phồn này tính tình bướng bỉnh, cháu phải tích cực thay đổi chiều hướng suy nghĩ của nó, hôm nay cố gắng thể hiện, không cần khiêm tốn, tốt nhất là để cho tên nhóc kia biết khó mà lui”.
Ngô Lập Thần gật mạnh đầu.
Ý của Mục Thanh Hoa cũng giống với suy nghĩ của mình, không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ.
Vốn dĩ, còn lo lắng mình hôm nay hơi phách lối, có khi nào Mục Thanh Hoa sẽ không thích hay không, không ngờ… lần này thì hắn ta có thể thoả sức khoe khoang rồi.
Một hàng bốn người đi vào bên trong Tiên Vị Cư.
Phòng bao riêng đã được đặt sẵn.
Món ăn của Tiên Vị Cư thiên về kiểu vị Tàu, phong cách trang trí theo lối cổ điển, có cầu bắc qua suối, có núi giả, có đồ sứ, có đủ mọi thứ, tổng thể phong cách khá được, đến nhân viên phục vụ trong quán cũng mặc Hán phục.
Sau khi vào bên trong gian phòng bao riêng, vốn dĩ Ngô Lập Thần muốn ngồi bên cạnh Tống Cẩm Phồn, nhưng đáng tiếc.
Tống Cẩm Phồn làm gì chịu cho hắn cơ hội đó? Cô ta tự biến mình thành miếng keo chó, dán chặt lên người Tô Minh.
Khiến cho Ngô Lập Thần tức đến nỗi đôi mắt bên dưới gọng kính giần giật liên hồi.
Hắn đến đây để xem mắt mà!
Không phải đến để làm bóng đèn!
“He he…”, Tống Cẩm Phồn cười đắc ý, cô ta đang cố ý làm như vậy, tốt nhất là phải khiến cho Ngô Lập Thần tức đến nỗi biến luôn đi, chó mèo ở đâu ra mà cũng muốn có ý đồ với bổn cô nương?
“Cẩm Phồn, lúc ăn cơm nên giữ thể thống chút”, Mục Thanh Hoa cũng không chịu được nữa, quát lên.
Tống Cẩm Phồn lúc này mới tém lại hành động của mình một chút.
“Cô Tống, cô chọn món”, Ngô Lập Thần cười nói, cầm cuốn thực đơn đưa cho Tống Cẩm Phồn, biểu hiện khá là lịch lãm.
Mục Thanh Hoa nhìn mà cảm thấy vô cùng hài lòng, Ngô Lập Thần quả thực rất ưu tú, có thể làm việc lớn, phong thái phi phàm, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
Tống Cẩm Phồn không hề khách sáo, nhận lấy thực đơn bắt đầu xem một lượt.
Nhưng xem mãi một hồi, cô ta lại quay đầu sang ngọt ngào nhìn về phía Tô Minh: “Anh Tô Minh, anh thích ăn món gì?”
“Đậu sốt tê cay, canh đầu cá, thịt viên sư tử, mỳ nấu nước gà”, Tô Minh nói, những món này đều rất bình thường, trước đây khi mẹ anh còn sống vẫn thường nấu, anh thực sự rất thích ăn.
“Vừa hay đều có”, Tống Cẩm Phồn vui vẻ thốt lên, mấy món này đều chọn hết.
Ngô Lập Thần thấy vậy thì dù có nhẫn nhịn được nhưng cũng bị làm cho tức đến phát run, hắn đưa thực đơn cho Tống Cẩm Phồn chọn món, mà Tống Cẩm Phồn lại đi chọn những món Tô Minh thích, đau lòng quá.
Ngô Lập Thần dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào Tống Cẩm Phồn, trong lòng nghĩ, em đã hỏi Tô Minh rồi thì cũng phải hỏi Ngô Lập Thần tôi muốn ăn gì chứ? Đáng tiếc, Tống Cẩm Phồn gần như bỏ qua hắn luôn.
Chỉ có Mục Thanh Hoa cảm nhận được bầu không khí có chút gượng gạo nên vội nói: “Tiểu Thần, cháu thích ăn món gì? Chọn đi”.
Ngô Lập Thần chỉ đành thuận theo để giảm bớt sự xấu hồ, chọn vài món ăn.
Chọn món xong.
“Cẩm Phồn, nhìn cái này…”, đúng vào lúc Mục Thanh Hoa mở lời, bà ta đặt chiếc túi được bọc rất cẩn thận và đẹp đẽ lên bàn, rồi từ trong túi lấy ra chiếc hộp bằng gỗ trông khá cổ xưa, bên cạnh còn đặt kèm một chiếc chìa khoá.
“Đây là Tiểu Thần tặng cho mẹ, là Khinh Nhan Hoàn do một vị dược sư nổi tiếng nhất ở Huyền Linh Sơn làm ra, nó khác hoàn toàn với loại Khinh Nhan Hoàn vẫn thường bán trên thị trường của giới Thế tục chúng ta đó”.
Mục Thanh Hoa khoe khoang, trong lúc nói còn nhìn sâu vào Tô Minh một lúc: “Tiểu Thần nói, viên Khinh Nhan Hoàn này, một viên có giá đến mấy trăm triệu, còn phải có quan hệ với bên Huyền Linh Sơn thì mới mua được”.
Chương 149: Khoe khoang ra vẻ
Tống Cẩm Phồn đưa mắt nhìn, vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò, con gái thường không có sức chống cự đối với những thứ có thể làm đẹp.
Nhưng, cũng chỉ có hứng một lúc đó thôi, sau đó sự hứng thú này đã bị cô ta bóp chết không thương tiếc, cô ta lười đi tìm hiểu những thứ đồ do tên Ngô Lập Thần không ra gì kia mang đến.
Ngược lại, Tô Minh nhìn thật kỹ vào chiếc hộp gỗ trông khá cổ xưa kia, trong ánh mắt anh vụt qua vẻ nghiền ngẫm một cách cổ quái, thú vị, quả là thú vị…
“Cô Tống, tôi lấy tính mạng mình ra đảm bảo cũng được, viên Khinh Nhan Hoàn này thần kỳ vô cùng, nó là do một vị đại dược sư như thần tiên ở Huyền Linh Sơn làm ra!”, Ngô Lập Thần mở miệng nói: “Cho dù là cả bên Huyền Linh Sơn cũng có vô số cô gái khát vọng có được một viên này nhưng lại không có cơ may đó…”.
“Được rồi, mẹ, mẹ đừng khoe ra nữa, đợi khi nào về dùng thử xem có hiệu quả không rồi nói, bây giờ ở đây khoác lác làm gì?”, Tống Cẩm Phồn hừ một tiếng.
Mục Thanh Hoa lúc này mới cực kỳ cẩn thận cất viên Khinh Nhan Hoàn đi.
Bỗng nhiên bầu không khí lại bắt đầu trở nên gượng gạo.
Nhưng mà rất nhanh sau đó.
“Anh bạn, uống rượu không?”, mắt Ngô Lập Thần đột nhiên sáng lên, cười nói.
Hắn ta có cách rồi.
Tô Minh gật đầu.
Ngô Lập Thần cầm thực đơn qua: “Để tôi xem có rượu gì ngon nào?”, lật mấy trang thực đơn, hắn lắc đầu: “Những loại rượu này hơi tệ”.
Tiếp sau đó, hắn quay ra nói với nữ nhân viên phục vụ khoảng tầm gần hai mươi tuổi nãy giờ vẫn đứng ở gần đó nói: “Người đẹp, ra ngoài bãi xe lấy cho tôi một chai rượu vang”.
Hắn đưa chìa khoá xe cho nhân viên phục vụ: “Xe là chiếc Koenigsegg, rất dễ nhận, rượu vang ở bên ghế lái phụ”.
“Vâng, thưa anh”, nhân viên phục vụ xinh đẹp nhận chìa khoá xe rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Thần, cháu còn tự mang rượu nữa à?”, Mục Thanh Hoa tò mò hỏi.
“Bởi vì rượu ở nhiều nhà hàng rất tệ, bình thường cháu sẽ để vài chai trong xe”, Ngô Lập Thần cười nói: “Bản thân cháu là người có sở thích uống rượu vang”.
Bắt đầu khoe khoang kiến thức rượu vang của hắn.
Mà Tô Minh hầu như chẳng thèm bắt lời, yên tĩnh làm một thính giả.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ xinh đẹp quay trở lại, trong tay cầm một chai rượu vang, cô ta trông có vẻ cực kỳ kích động.
Cô ta vô cùng cẩn thận đặt chai rượu lên trên mặt bàn, đưa chìa khoá lại cho Ngô Lập Thần: “Thưa anh, anh… anh giàu quá, chai rượu này là… là… là La Romanee-Conti đúng không? Còn là năm 1971! Chai này rất hiếm, không giấu gì anh, các cậu chủ cô chủ đến Tiên Vị Cư của chúng tôi rất nhiều, nhưng, tôi mới lần đầu tiên được nhìn thấy một chai La Romanee-Conti năm 1971!”
La Romanee-Conti là vua trong dòng rượu vang.
Hơn nữa còn là vào năm 1971 có chất lượng cực tốt, điểm đánh giá của một chai La Romanee-Conti năm này là 98 điểm.
Quan trọng nhất là, giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, chai La Romanee-Conti năm 1971 đã rất khó để có thể tìm được, giá tương đối cao, nếu không bỏ ra vài chục triệu thì chắc chắn sẽ không mua được.
Ngô Lập Thần khẽ ngẩng đầu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nhân viên phục vụ này không tệ, rất hiểu chuyện, không cần mình phải đi giới thiệu nữa rồi.
“Giúp chúng tôi rót rượu đi”, Ngô Lập Thần nói với nhân viên phục vụ xinh đẹp.
“Vâng”.
“Anh bạn, anh cũng uống rượu, lần sau tôi sẽ tặng anh một chai rượu vang để anh nếm thử, rượu ngon uống vào sẽ rất khác”, Ngô Lập Thần nhìn về phía Tô Minh, nói là tặng rượu nhưng trên thực tế là biến tướng của khoe mẽ.
Tô Minh thì lại bật cười, vẻ rất chẳng sao cả, cảm xúc hầu như không có chút dao động nào, đối với kiểu khoe mẽ cấp thấp của Ngô Lập Thần, anh thực sự mất hết cả hứng thú.
“Cậu Tô tốt nghiệp trường đại học nào vậy?”, thấy Tô Minh nói chuyện rất ít, Ngô Lập Thần chủ động tìm đề tài nói chuyện, dù gì cũng không thể để Tô Minh cứ im như thóc mãi, nếu không thì làm sao mà đả kích Tô Minh được? Làm sao để Tô Minh biết khó mà lui được?
“Mấy năm trước, cũng thi được vào trường đại học Khoa học Kỹ thuật Ma Thành, nhưng vì một số việc xảy ra, mới học được hai tháng thì đã thôi học rồi”.
“Vậy đáng tiếc quá, bây giờ ấy à! Không có bằng cấp là không được!”, Ngô Lập Thần than thở: “Nếu không phải do gia đình cần tôi, tôi còn chuẩn bị đến học nốt bậc tiến sĩ ở Stanford! Bên phía Ma Thành, có cả đống người có bằng thạc sĩ, tiến sĩ ở những trường nổi tiếng trên thế giới, anh không có một tấm bằng tốt thì thật sự rất khó để tìm được việc! Cậu Tô bây giờ không làm việc ở Ma Thành đúng không?”
“Không”, Tô Minh lắc đầu.
“Cũng phải, cậu Tô còn chưa tốt nghiệp đại học, muốn ở lại Ma Thành thì hơi khó. Hơn nữa, cho dù tốt nghiệp rồi mà chỉ là trường Khoa học Kỹ thuật Ma Thành thì muốn tìm được một công việc như ý cũng không dễ dàng, còn không bằng quay trở về thành phố nhỏ”, Ngô Lập Thần khuyên, bộ dạng như đang chỉ điểm nhân sinh chỉ hướng cuộc đời cho Tô Minh.
Kiểu làm bộ làm tịch này.
Cứng ngắc.
“Ha ha…”, Tô Minh bật cười.
“Tiểu Thần còn là học sinh ưu tú cơ à? Cẩm Phồn của chúng ta cũng vậy, hai người các con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, có cùng thái độ cùng cách nhìn nhận và có chung giá trị quan với nhau”, Mục Thanh Hoa vội vàng nói, muốn ghép đôi con gái mình với Ngô Lập Thần: “Ngày trước, Cẩm Phồn suýt chút nữa đã đi du học, chẳng qua dì và bố của nó không nỡ xa nó cho nên cuối cùng lại để nó học ở trong nước, còn ở lại thành phố Nguyên Hải này”.
Bà ta và Ngô Lập Thần, người hát kẻ khen hay.
“Dì à, người con gái giỏi giang như cô Tống đây, có đi du học hay không đều không có ảnh hưởng gì cả”, Ngô Lập Thần khen ngợi Tống Cẩm Phồn.
Đáng tiếc…
Có khen nữa cũng vô dụng.
Tống Cẩm Phồn không phải là người dễ chọc, thấy Ngô Lập Thần cố ý đả kích Tô Minh, lòng trả thù trỗi dậy, vốn còn định kiềm nén thái độ lại nhưng giờ thì khỏi cần nể nang gì nữa, cơ thể xinh đẹp dán chặt lên người Tô Minh, hận không thể ngồi luôn lên đùi anh.
Tôi cố ý chọc tức anh đó, tức chết anh đi! Thạc sĩ Stranford thì đã sao? Anh vẫn không theo đuổi được bổn cô nương đây! Bổn cô nương cứ thích Tô Minh đấy!
Quả nhiên, Ngô Lập Thần bị chọc cho tức đến nỗi khoé miệng giật giật, bên dưới mặt bàn, hai nắm tay đang siết chặt.
Sau đó, đồ ăn được dọn lên rất nhanh, rượu vang cũng được mở.
Ngô Lập Thần bình tĩnh lại một chút, vẫn thể hiện vẻ lịch lãm như cũ, lần lượt rót rượu cho Tô Minh, Tống Cẩm Phồn, Mục Thanh Hoa.
“Tôi không uống”, Tống Cẩm Phồn hờ hững nói.
“Dì uống một chút thôi”, Mục Thanh Hoa cũng nói.
Tô Minh không nói gì, Ngô Lập Thần rót cho Tô Minh hơn nửa ly rượu, vừa rót rượu xong, Tô Minh đã nhấc ly rượu lên uống cạn.
Chương 150: Tô thiếu gia
Ngô Lập Thần ngây người tới mức muốn đập bàn, rượu ngon như vậy mà anh uống một hơi hết sạch sao? Anh đang uống bia hả?
"Rượu vang không biết uống sao?", Mục Thanh Hoa cũng có chút tức giận: "Đừng có lãng phí rượu ngon của Tiểu Thần chứ".
Mục Thanh Hoa càng lúc càng thêm coi thường Tô Minh.
Bà ta cảm thấy Tô Minh không những nghèo, mà còn không lịch sự, quan trọng hơn là đã nghèo nhưng lại không biết thân biết phận.
"Lúc tôi ở trên núi đều là uống như vậy", Tô Minh tùy ý đáp lại, trong những năm sống tại Huyền Linh Sơn, ông già cũng có không ít rượu ngon, rượu vang, rượu trắng đều có, anh vẫn luôn uống như vậy.
"Anh Tô như vậy là không ổn, không thể nào hòa nhập vào giới thượng lưu được, người khác mới vừa nâng ly lên mà anh đã uống hết rồi sẽ khiến người khác coi thường", Ngô Lập Thần khẽ cười rồi ngẩng đầu, uống một ngụm nhỏ thưởng thức, cảm thấy chán ghét Tô Minh là một tên nghèo hèn đến rượu vang cũng không biết cách uống mà cũng được ngồi chung bàn với mình, đúng là buồn nôn.
"Giới thượng lưu? Thường thì tôi không lui tới", Tô Minh đáp lại, các thể loại tiệc rượu, tụ họp như vậy anh quá lười để tham gia.
"Muốn đi cũng không đi được", Mục Thanh Hoa châm biếm, người nghèo bà ta cũng đã từng gặp qua, nhưng người vừa nghèo vừa huênh hoang, không có tầm nhìn, không biết kiêng nể như Tô Minh thì đúng là lần đầu tiếp xúc.
"Mẹ, mẹ còn nói linh tinh nữa là con đi đó", Tống Cẩm Phồn đặt đũa xuống và lạnh lùng lên tiếng.
"Cẩm Phồn, con...", Mục Thanh Hoa tức giận.
"Đúng rồi, tôi mới nhớ ra một chuyện", Ngô Lập Thần lập tức chuyển chủ đề, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng, mục đích dùng rượu vang để làm nhục và bại lộ thân phận nghèo khó của Tô Minh hắn ta đã đạt được rồi.
Ngô Lập Thần nhìn về hướng Tô Minh và cười nói: "Lúc trước ở ngoài cửa khi nghe thấy anh Tô nói mình là Tô Minh, tôi liền cảm thấy cái tên này hình như đã từng nghe qua, lúc nãy ngẫm kĩ lại mới nhớ ra".
Mọi chuyện bắt đầu thú vị dần rồi.
"Lúc trước, ở đỉnh chóp của giới thế tục của Hoa Hạ đã xảy ra một chuyện. Có một người tên là Tô Minh đã giết chết con trai dòng chính Thẩm Tịch của nhà họ Thẩm ở Ma Thành", Ngô Lập Thầm trầm giọng: "Không những vậy, nghe nói đêm đó, Tô Minh còn khiến cho thiếu gia của nhà họ Cơ - gia tộc đứng đầu Đế Thành khiếp sợ bỏ chạy nữa".
"Aaa?", Mục Thanh Hoa mặt mày biến sắc, mới nghe Ngô Lập Thần nói vậy thôi đã cảm thấy khiếp sợ rồi.
Mục Thanh Hoa cũng có chút quen biết, nên đương nhiên là biết nhà họ Thẩm ở Ma Thành và nhà họ Cơ ở Đế Thành rồi.
Hai gia tộc này cực kì hùng mạnh!
Nói là một trong những gia tộc đứng đầu của Hoa Hạ cũng không hề quá đáng.
Ngay cả cậu Ngô của nhà họ Ngô khi đem so sánh với nhà họ Thẩm và nhà họ Cơ cũng còn kém xa lắm...
Giết chết thiếu gia nhà họ Thẩm? Khiến thiếu gia nhà họ Cơ khiếp sợ bỏ chạy?!! Trời ơi!
Không thể tin tưởng nổi.
"Người đó tên là Tô Minh, không lẽ nào anh Tô đây chính là người đó?", Ngô Lập Thần nói, không nhịn được mà cười thành tiếng...
"Sao có thể chứ?", Mục Thanh Hoa bĩu môi, trước mắt bà ta chỉ thấy Tô Minh là một tên nghèo hèn ngay cả rượu vang cũng không biết uống, cùng lắm là tên bịp bợm tới từ gia đình phổ thông mà thôi, con gái bà ta ngây thơ thì không nói, còn con mắt nhìn người của bà ta thì sao chứ? Có gì mà qua nổi mắt bà ta chứ?
"Không chừng là thật đó", Tống Cẩm Phồn nói, vừa hay khoảng thời gian trước Tô Minh đúng là đã xuất hiện tại Đế Thành, hơn nữa những gì mà đêm đó thực lực Tô Minh thể hiện ra thực sự khủng khiếp vô cùng.
"Là tôi", Tô Minh đáp.
Mục Thanh Hoa và Ngô Lập Thần ngây người, rồi ngay sau đó...
"Hahaahaa...", hai người cười lớn tới mức chảy nước mắt.
Đúng là từng gặp qua nhiều người bốc phét, nhưng mà bốc phét tới mức không cần thể diện thế này thì trước giờ chưa gặp bao giờ.
Đúng là chẳng dám nói gì rồi!
Hai người cười một hồi cũng không ngưng lại nổi.
"Anh Tô, tôi vốn nghĩ tính cách anh ít nói, nội tâm, không ngờ hóa ra anh lại hài hước như vậy", Ngô Lập Thần gắp một miếng thức ăn rồi lại rót cho Tô Minh một ly rượu vang, tâm trạng tốt vô cùng.
Hắn ta nhìn Tô Minh như thể một tên ngốc vậy, nếu anh không lên tiếng còn đỡ, đây lại nói năng bừa bãi, còn nhận bản thân mình là Tô Minh đó!!! Ha ha ha...
Nói phét mà không thèm động não, Tống Cẩm Phồn và Mục Thanh Hoa đều đang ở đây, nói năng linh tinh sẽ bị trừ điểm đó.
Tiếp sau, Ngô Lập Thần nhếch mày hếch miệng cười một tiếng:
"Anh Tô, nếu như những lúc bình thường mà anh giả danh là Tô thiếu gia đó thì cũng không phải là không được, vì dù gì cũng chẳng ai bóc mẽ anh!"
"Nhưng mà hôm nay anh mà giả danh thì sẽ ngượng đó, một lát nữa sẽ có một người bạn thân thiết tới đây, anh ấy vừa hay đang du lịch ở núi Phượng Hoàng thành phố Dương Giang, cách Nguyên Hải cũng khá gần, anh ấy nghe nói hôm nay tôi đi xem mắt nên đã sắp xếp tới chung vui".
"Anh ấy là Lâm Đình, người của nhà họ Lâm ở Ma Thành, cũng là thiếu gia dòng chính của gia tộc danh giá của Ma Thành.
"Đêm đó, tại buổi đấu giá của thương hội Tứ Đỉnh, tiếc là nhà họ Ngô chúng tôi không tới tham dự, nhưng người bạn tốt này của tôi lại có mặt ở đó, đã chứng kiến tận mắt thực lực của Tô thiếu gia, anh ấy biết người đó trông như thế nào, lát nữa anh ấy tới rồi, anh không còn mạo danh được nữa đâu".
…………
"Ha ha...", Mục Thanh Hoa không nhịn được bật cười, càng lúc càng thêm châm biếm nhìn về hướng Tô Minh.
"Dì à, dì không biết đấy thôi, Tô thiếu gia gần đây nổi tiếng lắm, rất nhiều con cháu dòng chính của những gia tộc danh giá ở Ma Thành đều đã bị cảnh báo khi ra ngoài tuyệt đối không được đắc tội với Tô Minh. Tiếc là cháu giờ vẫn chưa có hình của anh ta, không là cháu đã cho dì xem người có thế chấn áp cả giới thế tục của Hoa Hạ mặt mũi như thế nào rồi?", Ngô Lập Thần càng nói càng hăng.
Nhân lúc Mục Thanh Hoa cũng hứng thú liền thầm nghĩ, lát nữa kiếm người đi nghe ngóng thông tin coi sao.
"Dì à, nói cho mọi người một tin nữa...", Ngô Lập Thần nhỏ giọng, càng thêm hưng phấn đắc ý: "Cháu và lạc Phong, thiếu gia nhà họ Lạc là anh em thân thiết, mọi người có biết tại sao đêm đó Tô thiếu gia đó lại muốn giết Thẩm Tịch không? Bởi vì Tô thiếu gia nhắm trúng vợ sắp cưới Lạc Thu Thủy của Thẩm Tịch, mà Lạc Thu Thủy lại chính là em gái ruột của Lạc Phong".
Ngô Lập Thần bắt đầu buôn chuyện, Mục Thanh Hoa nghe chăm chú, cảm thấy thích thú vô cùng.
Đến cả Tống Cẩm Phồn cũng không nhịn được mà nghe ngóng.
"Vậy nên, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì Lạc Phong chính là anh vợ của Tô thiếu gia rồi", Ngô Lập Thần hơi đỏ mặt: "Đến lúc đó, cháu định nhờ người anh em này đưa cháu đi gặp Tô thiếu gia đó..."
Ngô Lập Thần không kìm nổi vẻ kiêu ngạo và đắc ý của mình.
Lúc Trần Chỉ Tình gọi điện thoại đến, Tống Cẩm Phồn đang bực bội.
Cô ta bị mẹ bắt trang điểm.
Tống Cẩm Phồn đang ngồi thẫn thờ trước gương, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ấm ức. Cô ta không hiểu tại sao mẹ lại bắt mình xem mắt với cái tên họ Ngô gì đó?
Cô ta đường đường là công chúa ở thành phố Nguyên Hải mà lại phải đi xem mắt ư?
Mẹ cô ta lúc này đang đứng ở cửa phòng, bà ta sẽ cùng đi đến buổi xem mắt hôm nay.
“Chỉ Tình”, Tống Cẩm Phồn nghe điện thoại, định bày tỏ bức xúc về tình cảnh hiện tại của mình.
Trần Chỉ Tình lại nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa là Tô Minh đến thành phố Nguyên Hải rồi, em đến đón anh ấy đi”.
“Hả?”, Tống Cẩm Phồn giật nảy: “Chỉ Tình, chị… chị nói gì?”
“Haha, Cẩm Phồn, lộ tẩy rồi hả? Quả nhiên em thích chồng chị, mau gọi chị đi!”, Trần Chỉ Tình cười nói.
Mặt Tống Cẩm Phồn đỏ bừng, vừa ngượng ngùng, vừa căng thẳng lại áy náy nói: “Chỉ Tình, em…”
“Không cần giải thích, lần trước chị đã nói rồi, nếu chúng ta thật sự trở thành chị em thì chị mừng còn không kịp, chị vốn muốn chia sẻ Tô Minh với em”, Trần Chỉ Tình tủm tỉm cười nói: “Em tưởng chị nói đùa chắc?”
“Chỉ Tình, chị… nghiêm túc đấy ư?”, Tống Cẩm Phồn im lặng một lát, hít thật sâu, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin. Cô ta do dự một lát, cuối cùng cũng lấy can đảm, nói.
“Đương nhiên rồi. Cẩm Phồn, chị biết rất rõ người đàn ông của chị ưu tú cỡ nào, em hẳn cũng biết mà. Em cảm thấy anh ấy là của một mình chị ư?”, giọng điệu của Trần Chỉ Tình nghiêm túc: “Đương nhiên không phải, như vậy không bằng kéo em vào cùng, sau này chị em ta có thể hợp tác đối phó với những người phụ nữ khác”.
“Cảm ơn chị”, Tống Cẩm Phồn vô cùng chân thành.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ, kể từ lần trước được Tô Minh cứu ở Thiên Niên Nhân Gia cô ta đã rung động rồi!
Khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn đắn đo.
Kìm nén tình cảm của bản thân.
Cho đến lúc này, tất cả đều được giải phóng.
“Giữa hai chị em mình thì nói cảm ơn cái gì? Mau đi đón Tô Minh đi”, Trần Chỉ Tình cười nói: “Không còn lo lắng buổi xem mắt ngày hôm nay nữa chứ?”
“Chị!”, Tống Cẩm Phồn nói lớn.
“Em gọi gì cơ?”
“Chị, chị, chị…”, Tống Cẩm Phồn hưng phấn, kích động hét liền mấy tiếng.
Bên ngoài, một người phụ nữ trung niên gõ cửa: “Cẩm Phồn, con hét cái gì đấy? Mau trang điểm đi, đừng để người ta đợi lâu”.
“Chỉ Tình, em cúp điện thoại đây”, Tống Cẩm Phồn nói nhỏ: “Em phải đi trang điểm gấp”.
Cô ta vốn vì bị ép đi xem mắt mà không muốn trang điểm nhưng hiện tại sắp được gặp Tô Minh rồi, cô ta nào có còn không muốn nữa.
“Hì hì, có Tô Minh đi xem mắt cùng mình thì tên họ Ngô khốn kiếp nào đó nên hết hy vọng đi, cho dù mẹ mình có giúp hắn thì thế nào?”, Tống Cẩm Phồn ngâm nga.
Vốn cô ta không định trang điểm, thậm chí còn muốn để bản thân xấu xí một chút rồi cố chịu cho qua buổi xem mắt hôm nay nhưng hiện tại đã khác rồi.
Tống Cẩm Phồn vội vàng trang điểm.
Còn làm vô cùng tỉ mỉ.
20 phút sau.
Cô ta mở cửa ra.
Mẹ cô ta – Mục Thanh Hoa vô cùng kinh ngạc…
Con gái bà ta lại ngoan ngoãn trang điểm? Hơn nữa còn trông vô cùng xinh đẹp.
Chiếc váy dài tơ tằm trắng tinh, tất màu da chân, giày cao gót đen, tóc búi lên, vừa quyến rũ lại không mất vẻ trong sáng, khuôn mặt trang điểm nhạt mà nhã nhặn, tự nhiên.
Lại đeo thêm bộ trang sức vòng cổ, nhẫn, khuyên tai của Van Cleef & Arpels càng khiến cô ta thêm phần quý phái, trẻ trung, kết hợp với son môi màu hồng đào trông vô cùng xinh đẹp.
Túi xách cũng là mẫu mới trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của Gucci.
Đẹp.
Vô cùng đẹp.
“Cẩm Phồn, con…”, Mục Thanh Hoa mừng rỡ: “Con làm đúng rồi đấy, cậu Ngô là người vô cùng ưu tú, nếu con không trang điểm đàng hoàng thì thật đáng tiếc. Con gái mẹ đẹp như vậy nhất định sẽ khiến cậu Ngô mê mệt”.
“Mẹ, buổi xem mắt hôm nay đặt cơm trưa ở nhà hàng nào?”
“Tiên Vị Cư”, Mục Thanh Hoa nói.
“Con biết rồi, con ra ngoài một chuyến, trưa nay con sẽ đến đó”, Tống Cẩm Phồn nói.
“Con định đi đâu?”
“Đón bạn”, cô ta đương nhiên không thể nói thẳng ra là ai.
“Không đi không được à? Sắp đến trưa rồi, chúng ta đã hẹn trước với cậu Ngô mà con còn bắt người ta đợi?”, Mục Thanh Hoa cau mày: “Con biết cậu Ngô ưu tú thế nào không? Cậu ấy là con cháu dòng chính ở gia tộc hạng nhất bên Ma Thành. Nếu con bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời. Tài sản riêng của cậu Ngô cũng hơn 100 tỷ, tài sản của nhà cậu ấy hơn 500 tỷ. Nhà họ Ngô là gia tộc có máu mặt ở Ma Thành, hơn nữa nghe nói cậu Ngô có quan hệ vô cùng chặt chẽ với bên Huyền Linh Sơn”.
“Mẹ, con biết rồi, con biết cái cậu Ngô đấy rất giỏi rồi. Mẹ đã nói nhiều lắm rồi”, Tống Cẩm Phồn phiền muốn chết: “Nhưng con đã hứa là đi đón bạn, giờ không đi không được. Mẹ, nếu mẹ không đồng ý để con đi đón thì con cũng không đến buổi xem mắt đâu”.
“Con…”, Mục Thanh Hoa trừng con gái, cuối cùng vẫn đồng ý: “Đón người xong thì đến Tiên Vị Cư, mau lên, điện thoại còn pin không đấy? Đừng để đến lúc cần lại không liên lạc được”.
“Con biết rồi, mẹ dài dòng thật đấy”.
Tống Cẩm Phồn thở phào, vội vàng rời đi.
“Đã sắp 22 tuổi rồi mà còn chưa yêu đương bao giờ thì sao được? Không ép con thì không biết đến lúc nào con mới kết hôn nữa. Trông chờ vào mình con là không được, lúc trước đính hôn với Tiết Tịnh gì đó rồi, kết quả người ta chết luôn”, Mục Thanh Hoa càu nhàu.
Nửa tiếng sau.
Tống Cẩm Phồn đã đón được Tô Minh.
“Tô Minh…”, vừa gặp anh, cô ta đã vô cùng xấu hổ.
Bởi vì hôm nay anh đến là để giả làm bạn trai cô ta.
Hơn nữa Trần Chỉ Tình còn nói chia sẻ Tô Minh với cô ta càng khiến cô ta ngượng ngùng.
“Cô đẹp thật đấy”, Tô Minh khen ngợi.
Tống Cẩm Phồn quả thực là người tuyệt sắc trong những người tuyệt sắc nhất, tạo hóa quả thực quá ưu ái cô ta. Khuôn mặt của cô ta là một trong những khuôn mặt tinh tế nhất mà Tô Minh từng thấy, thân hình cũng vô cùng tốt.
Tô Minh vốn rất có thiện cảm với Tống Cẩm Phồn, hôm nay lại bởi những lời của Trần Chỉ Tình mà anh nhìn Tống Cẩm Phồn cũng khác đi, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên.
“Anh Tô Minh, anh lên xe đi”, Tống Cẩm Phồn lí nhí nói.
“Tôi hình như không lớn tuổi hơn cô”, Tô Minh khẽ ho một tiếng, nói.
“Không sao, dù sao tôi cứ gọi anh Tô Minh đấy”, Tống Cẩm Phồn ngọt nào nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Cô ta lái xe đến Tiên Vị Cư, không khí trên xe rất ấm áp.
Tô Minh nhìn Tống Cẩm Phồn lái xe.
Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.
Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.
Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ.
“Anh Tô Minh, anh… anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tôi không lái xe được”, đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.
Tô Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.
Rất nhanh đã đến Tiên Vị Cư.
Mà lúc này.
Mục Thanh Hoa đang đứng nói chuyện với một thanh niên trước cửa Tiên Vị Cư.
Người thanh niên cao lớn đẹp trai, người mặc vest, khí chất hơn người, rất nhiều người qua đường đều ngoảnh lại nhìn hắn ta.
Hơn nữa hắn ta còn đeo kính làm tăng thêm phần nho nhã.
“Dì, đây là quà gặp mặt của cháu. Lần đầu tiên gặp mong dì quan tâm nhiều hơn”, người thanh niên nói, hắn ta đột nhiên quay người lại lấy một túi quà được bọc tỉ mỉ đặt ở ghế phó lái chiếc xe Koenigsegg ra.
“Cảm ơn cháu”, Mục Thanh Hoa tươi cười nói. Bà ta vô cùng hài lòng.
Cậu Ngô này có diện mạo, khí chất vô cùng tốt, hơn nữa còn có tiền. Bà ta vẫn là có mắt nhìn, chiếc xe Koenigsegg này của hắn ta giá phải khoảng 70 triệu.
Nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải cũng rất giàu, tài sản phải lên đến vài chục tỷ nhưng so với nhà họ Ngô ở Ma Thành thì vẫn kém hơn nhiều.
“Dì có thể mở ra xem xem”, người thanh niên nói: “Đây là viên thuốc “Khinh nhan hoàn”, cháu bỏ rất nhiều tiền mua lại được từ bên Huyền Linh Sơn đấy ạ. Viên thuốc thần kỳ này là do một vị bậc thầy trung y ở Huyền Linh Sơn chế ra, dùng để làm đẹp dưỡng da, tác dụng nhanh chóng. Cháu mua được hai viên, một viên cho mẹ cháu dùng rồi, hiệu quả rất tốt, còn một viên để tặng cho dì…”
Mục Thanh Hoa hưng phấn.
Bà ta còn tưởng là vàng bạc châu báu gì đó, không ngờ lại là một viên thuốc.
Thật sự có tác dụng làm đẹp ư?
Chương 147: Giả làm bạn trai
Đến tuổi của bà ta thì khát vọng lớn nhất là làm đẹp.
“Dì, dì không biết vị bậc thầy trung y điều chế thuốc này giỏi đến mức nào đâu. Cháu chưa từng gặp ông ấy nhưng chỗ dựa của nhà họ Ngô là một đại tông môn ở Huyền Linh Sơn. Cháu có được viên thuốc này là nhờ một vị cậu chủ của tông môn đó, phải bỏ ra một cái giá lên đến mấy tỷ mới mua được đấy”, cậu Ngô nói nhỏ: “Vì thế cháu thề rằng viên thuốc này chắc chắn có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả còn rất đáng kinh ngạc, mẹ cháu sau khi dùng còn khiến cháu phải ngạc nhiên”.
“Tiểu Thần, cảm ơn cháu, dì rất thích”, Mục Thanh Hoa đã tin rồi, bà ta hận không thể uống viên thuốc này ngay bây giờ. Huyền Linh Sơn quả thực có rất nhiều thứ thần kỳ, nhà họ Tống cũng có quan hệ nhất định với bên đó nên bà ta cũng biết chút ít.
Cậu Ngô tên là Ngô Lập Thần.
“Dì, Cẩm Phồn đâu”, Ngô Lập Thần đột nhiên hỏi, trong lòng tràn ngập khát vọng.
Hắn ta đã biết diện mạo của Tống Cẩm Phồn rồi, nếu không hắn ta sao có thể chạy từ Ma Thành đến Nguyên Hải xem mắt?
Tống Cẩm Phồn thật sự quá đẹp.
Đẹp đến mức không thật.
Cậu cả nhà họ Ngô hắn đây chưa bao giờ thiếu phụ nữ, có loại mỹ nữ nào mà hắn ta chưa từng thấy cơ chứ? Nhưng sau khi nhìn ảnh Tống Cẩm Phồn thì hắn ta đã xác định nhất định phải có được cô gái này.
Nếu không hắn ta cũng không tặng cho Mục Thanh Hoa viên Khinh nhan hoàn quý giá kia.
“Nó đi đón bạn rồi, lát nữa sẽ đến”, Mục Thanh Hoa nói: “Chúng ta vào Tiên Vị Cư gọi đồ ăn trước đi!”
“Vâng”, Ngô Lập Thần gật đầu.
Đúng lúc này.
Mục Thanh Hoa dừng bước, ánh mắt sáng lên. Bà ta đã nhìn thấy con gái lái xe đến rồi.
“Cẩm Phồn đến rồi”, Mục Thanh Hoa chỉ vào xe con gái.
Mắt Ngô Lập Thần phát sáng, nhìn theo hướng bà ta chỉ.
Rất nhanh hắn ta đã thấy một mỹ nữ khuynh thành khuynh nước bước xuống từ ghế lái. Quả nhiên là Tống Cẩm Phồn.
Cô ta còn đẹp hơn trong ảnh khiến Ngô Lập Thần hơi ngây ra.
Mục Thanh Hoa chú ý đến vẻ mặt của hắn ta, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Con gái bà ta xinh đẹp hiếm có, cậu Ngô này quả nhiên không thể chối từ được. Buổi xem mắt hôm nay nhất định sẽ thành công.
Nhưng rất nhanh mặt Mục Thanh Hoa đã cứng đờ.
Bởi vì sau khi con gái bà ta xuống xe thì một người đàn ông ngồi ghế phó lái cũng ra theo.
Một chàng trai trẻ tuổi.
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Bà ta đồng ý để con gái đi đón bạn nhưng không bảo cô ta đưa người đến đây!
Đã thế còn là một chàng trai trẻ.
Như vậy khác nào khiến cậu Ngô phật ý?
“Mẹ, con không đến muộn chứ? Giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai con, Tô Minh”, Tống Cẩm Phồn và Tô Minh đi về bên này, khuôn mặt tươi cười trông rất ngọt ngào.
Mà vào lúc Tống Cẩm Phồn giới thiệu, Tô Minh lại nắm lấy tay cô ta. Anh đã giả làm bạn trai của Tống Cẩm Phồn thì đương nhiên phải làm đến nơi đến chốn, đâu thể tay cũng không nắm được?
“Cháu chào dì”, Tô Minh nói.
Tống Cẩm Phồn hơi run lên, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa thấy ngọt ngào, đồng thời cũng hơi căng thẳng.
Được Tô Minh nắm tay, cảm nhận hơi ấm trong bàn tay anh, cô ta thật sự cảm thấy… ngọt ngào đến không nói thành lời.
“Bạn trai?”, Mục Thanh Hoa sây sẩm mặt mày, suýt nữa chửi người.
Bà ta đưa con gái đến xem mắt.
Kết quả con gái lại đưa bạn trai đến?
Đùa gì thế?
Mặt Ngô Lập Thần cũng không mấy vui vẻ, nhưng hắn ta cũng là người từng trải, vẻ bất mãn cũng chỉ lướt qua rồi biến mất.
“Dì, cô Tống có lẽ có sự bài xích với buổi xem mắt này nên mới cố ý đưa một người bạn đến giả làm bạn trai mình để phá bĩnh”, Ngô Lập Thần thậm chí còn dẫn dắt hướng suy nghĩ của Mục Thanh Hoa.
Mục Thanh Hoa nặng nề gật đầu: “Đúng, đúng, Cẩm Phồn nhà dì chưa từng yêu đương, sao có bạn trai được? Nó đúng là có bất mãn với việc xem mắt, hôm nay còn quyết không chịu đến! Tiểu Thần, cháu nói đúng!”
“Dì, không sao, cháu không để bụng”, Ngô Lập Thần cười nói, đưa một người đến làm lá chắn? Haha… Tên đó tự đến chuốc nhục mà thôi.
Đương nhiên Ngô Lập Thần thấy Tống Cẩm Phồn và Tô Minh nắm tay thì không vui vẻ gì.
Một cái lá chắn thôi mà cũng dám động tay động chân?
Đúng là không biết điều.
Hắn ta đã quyết định sau khi buổi xem mắt hôm nay thành công thì nhất định sẽ tìm cách đánh gãy tay tên nhãi này. Ngô Lập Thần hắn không phải người rộng lượng.
Trong lòng Ngô Lập Thần thì Tống Cẩm Phồn đã là người phụ nữ của hắn ta, đặc biệt ngay lúc này khi gặp được cô ta thì hắn ta càng kiên quyết hơn.
“Cẩm Phồn, con qua đây cho mẹ!”, Mục Thanh Hoa trừng con gái rồi nói.
Tống Cẩm Phồn bĩu môi nhưng vẫn bước đến.
“Con nhóc chết tiệt này, mẹ có chuyện nói với con”, Mục Thanh Hoa kéo con gái đến một bên, thì thầm dạy dỗ: “Con nhóc chết tiệt, con muốn làm mẹ tức chết phải không? Mẹ muốn con đi xem mắt con lại đưa bạn trai đến?”
“Chứ còn gì nữa ạ?”
“Con à, con thông minh lên đi. Với cậu Ngô mà nói, tên nhóc đó còn không bằng con kiến. Con nhìn nó ăn mặc thì biết, đến xe còn không có, phải ngồi xe của con đến thì so thế nào được với cậu Ngô? Đến mắt mù cũng biết phải chọn ai, con mau đuổi tên nhóc đó đi đi”, Mục Thanh Hoa hận không thể lay tỉnh con gái mình.
“Mẹ, nhà chúng ta đâu phải không có tiền, mẹ còn ham tiền như thế? Tiền nhà chúng ta tiêu mấy đời còn không hết cơ mà”, Tống Cẩm Phồn cạn lời. Tài sản nhà họ Tống lên đến vài trăm tỷ mà còn để ý tiền tài? Cô ta thực không hiểu nổi.
“Con thì biết cái gì? Mấy đồng nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải còn được, nhưng so với cả Hoa Hạ thì là cái thá gì? So với nhà họ Ngô thì càng kém xa. Hơn nữa, tiền đương nhiên càng nhiều càng tốt, nếu con có tiền thì thậm chí còn có thể liên hệ được với bên Huyền Linh Sơn”.
“Mẹ, Tô Minh vô cùng, vô cùng ưu tú”, Tống Cẩm Phồn thở dài: “Nói thẳng ra thì cái tên họ Ngô kia còn không đáng xách dép cho Tô Minh. Anh ấy là tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh”.
“Tu giả võ đạo?”, vẻ mặt Mục Thanh Hoa thay đổi. Bà ta lén liếc nhìn Tô Minh, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc: “Thật?”
“Thật đấy ạ”, Tổng Cẩm Phồn gật đầu: “Thực lực còn vô cùng mạnh, anh ấy đã cứu con hai lần rồi”.
“Tu giả võ đạo? Có phải đến từ Huyền Linh Sơn không?”
“Chuyện này…”, suy cho cùng Tống Cẩm Phồn cũng không thể nói dối mẹ mình được. Tô Minh quả thực không phải đến từ Huyền Linh Sơn, anh là người nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang.
“Quả nhiên không phải. Không đến từ Huyền Linh Sơn thì còn tu giả võ đạo cái gì? Hẳn cũng không có thực lực gì đáng nói, tu giả võ đạo ở giới thế tục đều như nhau, chẳng được cái tích sự gì hết. Nếu bọn họ mà cũng được tính là ra gì thì cậu Ngô cũng vậy, cậu ấy cũng là tu giả võ đạo”, Mục Thanh Hoa lạnh lùng nói: “Mau đuổi tên nhóc đó đi cho mẹ”.
“Đừng mà mẹ, nếu mẹ đuổi Tô Minh đi thì bữa cơm hôm nay, con không ăn nữa”, Tống Cẩm Phồn vô cùng kiên quyết.
“Con…”, Mục Thanh Hoa tức đến mức muốn đánh người.
Người trẻ tuổi tài năng tuấn tú như cậu Ngô cả cái Hoa Họa này có biết bao cô gái phải thèm khát chứ?
Cậu Ngô thực lực mạnh, đẹp trai, có tiền, chỗ dựa vững chắc… Kết quả con gái nhà mình lại không thích, thực khiến bà ta tức chết.
Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn đều không muốn nhượng bộ mà trừng nhau mất một phút, cuối cùng, Mục Thanh Hoa bại trận: “Được, được, được, vậy để tên nhóc đó cùng ăn cơm đi”.
“Thế còn được”, Tống Cẩm Phồn vui mừng, tươi cười nói.
Mục Thanh Hoa lại có vẻ trào phúng mà cười khẩy.
Bà ta cũng có suy nghĩ riêng của mình. Nghĩ kỹ thì hôm nay cho tên nhóc kia ăn cùng cũng có chỗ tốt, để tên nhóc đó cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và cậu Ngô, rồi biết khó mà lui, sau này không quấn lấy con gái mình nữa, như vậy bà ta cuối cùng sẽ đạt được mục đích.
Chương 148: Buổi xem mắt, biết khó mà lui
Lúc Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói chuyện với nhau…
Bên này, Ngô Lập Thần lại chủ động bắt chuyện với Tô Minh: “Tôi là Ngô Lập Thần, đến từ nhà họ Ngô ở Ma Thành, làm quen một chút, anh bạn anh là nhà nào vậy?”
Ngô Lập Thần nhấc tay lên.
Tô Minh bắt nhẹ: “Tô Minh, một thân một mình thôi”.
Nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang đã trở thành quá khứ, anh quả thực là một thân một mình.
Ngô Lập Thần khẽ ngây người, hắn ta còn tưởng Tô Minh cũng là người của gia tộc nào đó, không ngờ… chả là cái thá gì.
Ngoài ra, Tô Minh? Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng mà hắn ta chưa thể nghĩ ra được ngay lập tức, cũng chẳng nghĩ thêm nữa.
Dù gì, cái tên Tô Minh này cũng chẳng hiếm, mình đã từng nghe qua thì cũng bình thường.
“Cậu Tô, anh và cô Tống là bạn học sao?”, Ngô Lập Thần hỏi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Không phải”.
Ngô Lập Thần hơi nổi đoá, Tô Minh nói chuyện rất ít, như thể không muốn bắt chuyện với mình, đúng là nể mặt mà không biết điều.
“Người anh em, anh chơi xe đua không?”, Ngô Lập Thần không phải là người thích khoe mẽ, nhưng, hôm nay thì buộc phải khoe khoang một chút.
Nếu không, làm sao mà đả kích thằng nhãi trước mắt này đây, làm sao để cho thằng nhãi này biết khó mà lui chứ?
Ngô Lập Thần chỉ về phía chiếc Koenigsegg: “Nếu anh cũng chơi xe đua thì sau này chúng ta chơi chung, chiếc kia là xe của tôi”.
Kiểu khoe cứng nhắc.
“Không chơi”, Tô Minh chỉ nói đúng hai chữ.
Tô Minh cảm thấy rất vô vị.
Trước đó, những kẻ bị anh dạy dỗ toàn thuộc đẳng cấp như Cơ Khâm, Thẩm Tịch, Phong Minh, tự nhiên bây giờ phải đối mặt với thể loại cấp thấp như Ngô Lập Thần này khiến anh có chút không quen.
Ngô Lập Thần suýt chút nữa là văng tục.
Mỗi lần chỉ nói hai chữ cho có…
Đáng chết.
“Cậu Tô, tôi rất thích cô Tống, hay là thế này, tôi đưa cho anh một tấm séc, số anh có thể tự điền, chỉ cần anh cách xa cô Tống một chút”, Ngô Lập Thần dứt khoát nói thẳng.
Phương thức thô bạo.
Nhưng nhiều lúc cách thô bạo này lại rất hữu hiệu.
Tô Minh chỉ cười nhạt.
Đúng vào lúc này, Tống Cẩm Phồn đã nói chuyện xong với mẹ mình, đang đi về phía bên này.
Tống Cẩm Phồn lơ đẹp sự tồn tại của Ngô lập Thần, vui vẻ khoác tay Tô Minh: “Anh Tô Minh, chúng ta vào đi, đồ ăn của Tiên Vị Cư đã làm xong rồi đó”.
Đã khoác tay, lại còn anh Tô Minh, Ngô Lập Thần suýt chút nữa nổi điên.
Nhưng lúc này nổi điên thì buổi xem mắt hôm nay coi như chấm dứt tại đây, cũng có nghĩa là phải từ bỏ Tống Cẩm Phồn, Tống Cẩm Phồn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trầm ngư lạc nhạn, vẻ đẹp này khiến hắn không nỡ từ bỏ.
Cho nên chỉ đành phải nhẫn nhịn.
“Thắng trước chưa chắc đã là thắng cả, sau bữa cơm ngày hôm nay, mình nghĩ Tống Cẩm Phồn chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ, Ngô Lập Thần mình chưa từng biết thua là gì, bất luận là trên phương diện nào đi nữa”, Ngô Lập Thần hít sâu một hơi, nhủ thầm.
Mà Mục Thanh Hoa cũng đi đến, nhỏ giọng nói với Ngô Lập Thần: “Tiểu Thần, dì chắc chắn ủng hộ cháu, nhưng mà con bé Cẩm Phồn này tính tình bướng bỉnh, cháu phải tích cực thay đổi chiều hướng suy nghĩ của nó, hôm nay cố gắng thể hiện, không cần khiêm tốn, tốt nhất là để cho tên nhóc kia biết khó mà lui”.
Ngô Lập Thần gật mạnh đầu.
Ý của Mục Thanh Hoa cũng giống với suy nghĩ của mình, không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ.
Vốn dĩ, còn lo lắng mình hôm nay hơi phách lối, có khi nào Mục Thanh Hoa sẽ không thích hay không, không ngờ… lần này thì hắn ta có thể thoả sức khoe khoang rồi.
Một hàng bốn người đi vào bên trong Tiên Vị Cư.
Phòng bao riêng đã được đặt sẵn.
Món ăn của Tiên Vị Cư thiên về kiểu vị Tàu, phong cách trang trí theo lối cổ điển, có cầu bắc qua suối, có núi giả, có đồ sứ, có đủ mọi thứ, tổng thể phong cách khá được, đến nhân viên phục vụ trong quán cũng mặc Hán phục.
Sau khi vào bên trong gian phòng bao riêng, vốn dĩ Ngô Lập Thần muốn ngồi bên cạnh Tống Cẩm Phồn, nhưng đáng tiếc.
Tống Cẩm Phồn làm gì chịu cho hắn cơ hội đó? Cô ta tự biến mình thành miếng keo chó, dán chặt lên người Tô Minh.
Khiến cho Ngô Lập Thần tức đến nỗi đôi mắt bên dưới gọng kính giần giật liên hồi.
Hắn đến đây để xem mắt mà!
Không phải đến để làm bóng đèn!
“He he…”, Tống Cẩm Phồn cười đắc ý, cô ta đang cố ý làm như vậy, tốt nhất là phải khiến cho Ngô Lập Thần tức đến nỗi biến luôn đi, chó mèo ở đâu ra mà cũng muốn có ý đồ với bổn cô nương?
“Cẩm Phồn, lúc ăn cơm nên giữ thể thống chút”, Mục Thanh Hoa cũng không chịu được nữa, quát lên.
Tống Cẩm Phồn lúc này mới tém lại hành động của mình một chút.
“Cô Tống, cô chọn món”, Ngô Lập Thần cười nói, cầm cuốn thực đơn đưa cho Tống Cẩm Phồn, biểu hiện khá là lịch lãm.
Mục Thanh Hoa nhìn mà cảm thấy vô cùng hài lòng, Ngô Lập Thần quả thực rất ưu tú, có thể làm việc lớn, phong thái phi phàm, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
Tống Cẩm Phồn không hề khách sáo, nhận lấy thực đơn bắt đầu xem một lượt.
Nhưng xem mãi một hồi, cô ta lại quay đầu sang ngọt ngào nhìn về phía Tô Minh: “Anh Tô Minh, anh thích ăn món gì?”
“Đậu sốt tê cay, canh đầu cá, thịt viên sư tử, mỳ nấu nước gà”, Tô Minh nói, những món này đều rất bình thường, trước đây khi mẹ anh còn sống vẫn thường nấu, anh thực sự rất thích ăn.
“Vừa hay đều có”, Tống Cẩm Phồn vui vẻ thốt lên, mấy món này đều chọn hết.
Ngô Lập Thần thấy vậy thì dù có nhẫn nhịn được nhưng cũng bị làm cho tức đến phát run, hắn đưa thực đơn cho Tống Cẩm Phồn chọn món, mà Tống Cẩm Phồn lại đi chọn những món Tô Minh thích, đau lòng quá.
Ngô Lập Thần dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào Tống Cẩm Phồn, trong lòng nghĩ, em đã hỏi Tô Minh rồi thì cũng phải hỏi Ngô Lập Thần tôi muốn ăn gì chứ? Đáng tiếc, Tống Cẩm Phồn gần như bỏ qua hắn luôn.
Chỉ có Mục Thanh Hoa cảm nhận được bầu không khí có chút gượng gạo nên vội nói: “Tiểu Thần, cháu thích ăn món gì? Chọn đi”.
Ngô Lập Thần chỉ đành thuận theo để giảm bớt sự xấu hồ, chọn vài món ăn.
Chọn món xong.
“Cẩm Phồn, nhìn cái này…”, đúng vào lúc Mục Thanh Hoa mở lời, bà ta đặt chiếc túi được bọc rất cẩn thận và đẹp đẽ lên bàn, rồi từ trong túi lấy ra chiếc hộp bằng gỗ trông khá cổ xưa, bên cạnh còn đặt kèm một chiếc chìa khoá.
“Đây là Tiểu Thần tặng cho mẹ, là Khinh Nhan Hoàn do một vị dược sư nổi tiếng nhất ở Huyền Linh Sơn làm ra, nó khác hoàn toàn với loại Khinh Nhan Hoàn vẫn thường bán trên thị trường của giới Thế tục chúng ta đó”.
Mục Thanh Hoa khoe khoang, trong lúc nói còn nhìn sâu vào Tô Minh một lúc: “Tiểu Thần nói, viên Khinh Nhan Hoàn này, một viên có giá đến mấy trăm triệu, còn phải có quan hệ với bên Huyền Linh Sơn thì mới mua được”.
Chương 149: Khoe khoang ra vẻ
Tống Cẩm Phồn đưa mắt nhìn, vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò, con gái thường không có sức chống cự đối với những thứ có thể làm đẹp.
Nhưng, cũng chỉ có hứng một lúc đó thôi, sau đó sự hứng thú này đã bị cô ta bóp chết không thương tiếc, cô ta lười đi tìm hiểu những thứ đồ do tên Ngô Lập Thần không ra gì kia mang đến.
Ngược lại, Tô Minh nhìn thật kỹ vào chiếc hộp gỗ trông khá cổ xưa kia, trong ánh mắt anh vụt qua vẻ nghiền ngẫm một cách cổ quái, thú vị, quả là thú vị…
“Cô Tống, tôi lấy tính mạng mình ra đảm bảo cũng được, viên Khinh Nhan Hoàn này thần kỳ vô cùng, nó là do một vị đại dược sư như thần tiên ở Huyền Linh Sơn làm ra!”, Ngô Lập Thần mở miệng nói: “Cho dù là cả bên Huyền Linh Sơn cũng có vô số cô gái khát vọng có được một viên này nhưng lại không có cơ may đó…”.
“Được rồi, mẹ, mẹ đừng khoe ra nữa, đợi khi nào về dùng thử xem có hiệu quả không rồi nói, bây giờ ở đây khoác lác làm gì?”, Tống Cẩm Phồn hừ một tiếng.
Mục Thanh Hoa lúc này mới cực kỳ cẩn thận cất viên Khinh Nhan Hoàn đi.
Bỗng nhiên bầu không khí lại bắt đầu trở nên gượng gạo.
Nhưng mà rất nhanh sau đó.
“Anh bạn, uống rượu không?”, mắt Ngô Lập Thần đột nhiên sáng lên, cười nói.
Hắn ta có cách rồi.
Tô Minh gật đầu.
Ngô Lập Thần cầm thực đơn qua: “Để tôi xem có rượu gì ngon nào?”, lật mấy trang thực đơn, hắn lắc đầu: “Những loại rượu này hơi tệ”.
Tiếp sau đó, hắn quay ra nói với nữ nhân viên phục vụ khoảng tầm gần hai mươi tuổi nãy giờ vẫn đứng ở gần đó nói: “Người đẹp, ra ngoài bãi xe lấy cho tôi một chai rượu vang”.
Hắn đưa chìa khoá xe cho nhân viên phục vụ: “Xe là chiếc Koenigsegg, rất dễ nhận, rượu vang ở bên ghế lái phụ”.
“Vâng, thưa anh”, nhân viên phục vụ xinh đẹp nhận chìa khoá xe rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Thần, cháu còn tự mang rượu nữa à?”, Mục Thanh Hoa tò mò hỏi.
“Bởi vì rượu ở nhiều nhà hàng rất tệ, bình thường cháu sẽ để vài chai trong xe”, Ngô Lập Thần cười nói: “Bản thân cháu là người có sở thích uống rượu vang”.
Bắt đầu khoe khoang kiến thức rượu vang của hắn.
Mà Tô Minh hầu như chẳng thèm bắt lời, yên tĩnh làm một thính giả.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ xinh đẹp quay trở lại, trong tay cầm một chai rượu vang, cô ta trông có vẻ cực kỳ kích động.
Cô ta vô cùng cẩn thận đặt chai rượu lên trên mặt bàn, đưa chìa khoá lại cho Ngô Lập Thần: “Thưa anh, anh… anh giàu quá, chai rượu này là… là… là La Romanee-Conti đúng không? Còn là năm 1971! Chai này rất hiếm, không giấu gì anh, các cậu chủ cô chủ đến Tiên Vị Cư của chúng tôi rất nhiều, nhưng, tôi mới lần đầu tiên được nhìn thấy một chai La Romanee-Conti năm 1971!”
La Romanee-Conti là vua trong dòng rượu vang.
Hơn nữa còn là vào năm 1971 có chất lượng cực tốt, điểm đánh giá của một chai La Romanee-Conti năm này là 98 điểm.
Quan trọng nhất là, giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, chai La Romanee-Conti năm 1971 đã rất khó để có thể tìm được, giá tương đối cao, nếu không bỏ ra vài chục triệu thì chắc chắn sẽ không mua được.
Ngô Lập Thần khẽ ngẩng đầu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nhân viên phục vụ này không tệ, rất hiểu chuyện, không cần mình phải đi giới thiệu nữa rồi.
“Giúp chúng tôi rót rượu đi”, Ngô Lập Thần nói với nhân viên phục vụ xinh đẹp.
“Vâng”.
“Anh bạn, anh cũng uống rượu, lần sau tôi sẽ tặng anh một chai rượu vang để anh nếm thử, rượu ngon uống vào sẽ rất khác”, Ngô Lập Thần nhìn về phía Tô Minh, nói là tặng rượu nhưng trên thực tế là biến tướng của khoe mẽ.
Tô Minh thì lại bật cười, vẻ rất chẳng sao cả, cảm xúc hầu như không có chút dao động nào, đối với kiểu khoe mẽ cấp thấp của Ngô Lập Thần, anh thực sự mất hết cả hứng thú.
“Cậu Tô tốt nghiệp trường đại học nào vậy?”, thấy Tô Minh nói chuyện rất ít, Ngô Lập Thần chủ động tìm đề tài nói chuyện, dù gì cũng không thể để Tô Minh cứ im như thóc mãi, nếu không thì làm sao mà đả kích Tô Minh được? Làm sao để Tô Minh biết khó mà lui được?
“Mấy năm trước, cũng thi được vào trường đại học Khoa học Kỹ thuật Ma Thành, nhưng vì một số việc xảy ra, mới học được hai tháng thì đã thôi học rồi”.
“Vậy đáng tiếc quá, bây giờ ấy à! Không có bằng cấp là không được!”, Ngô Lập Thần than thở: “Nếu không phải do gia đình cần tôi, tôi còn chuẩn bị đến học nốt bậc tiến sĩ ở Stanford! Bên phía Ma Thành, có cả đống người có bằng thạc sĩ, tiến sĩ ở những trường nổi tiếng trên thế giới, anh không có một tấm bằng tốt thì thật sự rất khó để tìm được việc! Cậu Tô bây giờ không làm việc ở Ma Thành đúng không?”
“Không”, Tô Minh lắc đầu.
“Cũng phải, cậu Tô còn chưa tốt nghiệp đại học, muốn ở lại Ma Thành thì hơi khó. Hơn nữa, cho dù tốt nghiệp rồi mà chỉ là trường Khoa học Kỹ thuật Ma Thành thì muốn tìm được một công việc như ý cũng không dễ dàng, còn không bằng quay trở về thành phố nhỏ”, Ngô Lập Thần khuyên, bộ dạng như đang chỉ điểm nhân sinh chỉ hướng cuộc đời cho Tô Minh.
Kiểu làm bộ làm tịch này.
Cứng ngắc.
“Ha ha…”, Tô Minh bật cười.
“Tiểu Thần còn là học sinh ưu tú cơ à? Cẩm Phồn của chúng ta cũng vậy, hai người các con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, có cùng thái độ cùng cách nhìn nhận và có chung giá trị quan với nhau”, Mục Thanh Hoa vội vàng nói, muốn ghép đôi con gái mình với Ngô Lập Thần: “Ngày trước, Cẩm Phồn suýt chút nữa đã đi du học, chẳng qua dì và bố của nó không nỡ xa nó cho nên cuối cùng lại để nó học ở trong nước, còn ở lại thành phố Nguyên Hải này”.
Bà ta và Ngô Lập Thần, người hát kẻ khen hay.
“Dì à, người con gái giỏi giang như cô Tống đây, có đi du học hay không đều không có ảnh hưởng gì cả”, Ngô Lập Thần khen ngợi Tống Cẩm Phồn.
Đáng tiếc…
Có khen nữa cũng vô dụng.
Tống Cẩm Phồn không phải là người dễ chọc, thấy Ngô Lập Thần cố ý đả kích Tô Minh, lòng trả thù trỗi dậy, vốn còn định kiềm nén thái độ lại nhưng giờ thì khỏi cần nể nang gì nữa, cơ thể xinh đẹp dán chặt lên người Tô Minh, hận không thể ngồi luôn lên đùi anh.
Tôi cố ý chọc tức anh đó, tức chết anh đi! Thạc sĩ Stranford thì đã sao? Anh vẫn không theo đuổi được bổn cô nương đây! Bổn cô nương cứ thích Tô Minh đấy!
Quả nhiên, Ngô Lập Thần bị chọc cho tức đến nỗi khoé miệng giật giật, bên dưới mặt bàn, hai nắm tay đang siết chặt.
Sau đó, đồ ăn được dọn lên rất nhanh, rượu vang cũng được mở.
Ngô Lập Thần bình tĩnh lại một chút, vẫn thể hiện vẻ lịch lãm như cũ, lần lượt rót rượu cho Tô Minh, Tống Cẩm Phồn, Mục Thanh Hoa.
“Tôi không uống”, Tống Cẩm Phồn hờ hững nói.
“Dì uống một chút thôi”, Mục Thanh Hoa cũng nói.
Tô Minh không nói gì, Ngô Lập Thần rót cho Tô Minh hơn nửa ly rượu, vừa rót rượu xong, Tô Minh đã nhấc ly rượu lên uống cạn.
Chương 150: Tô thiếu gia
Ngô Lập Thần ngây người tới mức muốn đập bàn, rượu ngon như vậy mà anh uống một hơi hết sạch sao? Anh đang uống bia hả?
"Rượu vang không biết uống sao?", Mục Thanh Hoa cũng có chút tức giận: "Đừng có lãng phí rượu ngon của Tiểu Thần chứ".
Mục Thanh Hoa càng lúc càng thêm coi thường Tô Minh.
Bà ta cảm thấy Tô Minh không những nghèo, mà còn không lịch sự, quan trọng hơn là đã nghèo nhưng lại không biết thân biết phận.
"Lúc tôi ở trên núi đều là uống như vậy", Tô Minh tùy ý đáp lại, trong những năm sống tại Huyền Linh Sơn, ông già cũng có không ít rượu ngon, rượu vang, rượu trắng đều có, anh vẫn luôn uống như vậy.
"Anh Tô như vậy là không ổn, không thể nào hòa nhập vào giới thượng lưu được, người khác mới vừa nâng ly lên mà anh đã uống hết rồi sẽ khiến người khác coi thường", Ngô Lập Thần khẽ cười rồi ngẩng đầu, uống một ngụm nhỏ thưởng thức, cảm thấy chán ghét Tô Minh là một tên nghèo hèn đến rượu vang cũng không biết cách uống mà cũng được ngồi chung bàn với mình, đúng là buồn nôn.
"Giới thượng lưu? Thường thì tôi không lui tới", Tô Minh đáp lại, các thể loại tiệc rượu, tụ họp như vậy anh quá lười để tham gia.
"Muốn đi cũng không đi được", Mục Thanh Hoa châm biếm, người nghèo bà ta cũng đã từng gặp qua, nhưng người vừa nghèo vừa huênh hoang, không có tầm nhìn, không biết kiêng nể như Tô Minh thì đúng là lần đầu tiếp xúc.
"Mẹ, mẹ còn nói linh tinh nữa là con đi đó", Tống Cẩm Phồn đặt đũa xuống và lạnh lùng lên tiếng.
"Cẩm Phồn, con...", Mục Thanh Hoa tức giận.
"Đúng rồi, tôi mới nhớ ra một chuyện", Ngô Lập Thần lập tức chuyển chủ đề, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng, mục đích dùng rượu vang để làm nhục và bại lộ thân phận nghèo khó của Tô Minh hắn ta đã đạt được rồi.
Ngô Lập Thần nhìn về hướng Tô Minh và cười nói: "Lúc trước ở ngoài cửa khi nghe thấy anh Tô nói mình là Tô Minh, tôi liền cảm thấy cái tên này hình như đã từng nghe qua, lúc nãy ngẫm kĩ lại mới nhớ ra".
Mọi chuyện bắt đầu thú vị dần rồi.
"Lúc trước, ở đỉnh chóp của giới thế tục của Hoa Hạ đã xảy ra một chuyện. Có một người tên là Tô Minh đã giết chết con trai dòng chính Thẩm Tịch của nhà họ Thẩm ở Ma Thành", Ngô Lập Thầm trầm giọng: "Không những vậy, nghe nói đêm đó, Tô Minh còn khiến cho thiếu gia của nhà họ Cơ - gia tộc đứng đầu Đế Thành khiếp sợ bỏ chạy nữa".
"Aaa?", Mục Thanh Hoa mặt mày biến sắc, mới nghe Ngô Lập Thần nói vậy thôi đã cảm thấy khiếp sợ rồi.
Mục Thanh Hoa cũng có chút quen biết, nên đương nhiên là biết nhà họ Thẩm ở Ma Thành và nhà họ Cơ ở Đế Thành rồi.
Hai gia tộc này cực kì hùng mạnh!
Nói là một trong những gia tộc đứng đầu của Hoa Hạ cũng không hề quá đáng.
Ngay cả cậu Ngô của nhà họ Ngô khi đem so sánh với nhà họ Thẩm và nhà họ Cơ cũng còn kém xa lắm...
Giết chết thiếu gia nhà họ Thẩm? Khiến thiếu gia nhà họ Cơ khiếp sợ bỏ chạy?!! Trời ơi!
Không thể tin tưởng nổi.
"Người đó tên là Tô Minh, không lẽ nào anh Tô đây chính là người đó?", Ngô Lập Thần nói, không nhịn được mà cười thành tiếng...
"Sao có thể chứ?", Mục Thanh Hoa bĩu môi, trước mắt bà ta chỉ thấy Tô Minh là một tên nghèo hèn ngay cả rượu vang cũng không biết uống, cùng lắm là tên bịp bợm tới từ gia đình phổ thông mà thôi, con gái bà ta ngây thơ thì không nói, còn con mắt nhìn người của bà ta thì sao chứ? Có gì mà qua nổi mắt bà ta chứ?
"Không chừng là thật đó", Tống Cẩm Phồn nói, vừa hay khoảng thời gian trước Tô Minh đúng là đã xuất hiện tại Đế Thành, hơn nữa những gì mà đêm đó thực lực Tô Minh thể hiện ra thực sự khủng khiếp vô cùng.
"Là tôi", Tô Minh đáp.
Mục Thanh Hoa và Ngô Lập Thần ngây người, rồi ngay sau đó...
"Hahaahaa...", hai người cười lớn tới mức chảy nước mắt.
Đúng là từng gặp qua nhiều người bốc phét, nhưng mà bốc phét tới mức không cần thể diện thế này thì trước giờ chưa gặp bao giờ.
Đúng là chẳng dám nói gì rồi!
Hai người cười một hồi cũng không ngưng lại nổi.
"Anh Tô, tôi vốn nghĩ tính cách anh ít nói, nội tâm, không ngờ hóa ra anh lại hài hước như vậy", Ngô Lập Thần gắp một miếng thức ăn rồi lại rót cho Tô Minh một ly rượu vang, tâm trạng tốt vô cùng.
Hắn ta nhìn Tô Minh như thể một tên ngốc vậy, nếu anh không lên tiếng còn đỡ, đây lại nói năng bừa bãi, còn nhận bản thân mình là Tô Minh đó!!! Ha ha ha...
Nói phét mà không thèm động não, Tống Cẩm Phồn và Mục Thanh Hoa đều đang ở đây, nói năng linh tinh sẽ bị trừ điểm đó.
Tiếp sau, Ngô Lập Thần nhếch mày hếch miệng cười một tiếng:
"Anh Tô, nếu như những lúc bình thường mà anh giả danh là Tô thiếu gia đó thì cũng không phải là không được, vì dù gì cũng chẳng ai bóc mẽ anh!"
"Nhưng mà hôm nay anh mà giả danh thì sẽ ngượng đó, một lát nữa sẽ có một người bạn thân thiết tới đây, anh ấy vừa hay đang du lịch ở núi Phượng Hoàng thành phố Dương Giang, cách Nguyên Hải cũng khá gần, anh ấy nghe nói hôm nay tôi đi xem mắt nên đã sắp xếp tới chung vui".
"Anh ấy là Lâm Đình, người của nhà họ Lâm ở Ma Thành, cũng là thiếu gia dòng chính của gia tộc danh giá của Ma Thành.
"Đêm đó, tại buổi đấu giá của thương hội Tứ Đỉnh, tiếc là nhà họ Ngô chúng tôi không tới tham dự, nhưng người bạn tốt này của tôi lại có mặt ở đó, đã chứng kiến tận mắt thực lực của Tô thiếu gia, anh ấy biết người đó trông như thế nào, lát nữa anh ấy tới rồi, anh không còn mạo danh được nữa đâu".
…………
"Ha ha...", Mục Thanh Hoa không nhịn được bật cười, càng lúc càng thêm châm biếm nhìn về hướng Tô Minh.
"Dì à, dì không biết đấy thôi, Tô thiếu gia gần đây nổi tiếng lắm, rất nhiều con cháu dòng chính của những gia tộc danh giá ở Ma Thành đều đã bị cảnh báo khi ra ngoài tuyệt đối không được đắc tội với Tô Minh. Tiếc là cháu giờ vẫn chưa có hình của anh ta, không là cháu đã cho dì xem người có thế chấn áp cả giới thế tục của Hoa Hạ mặt mũi như thế nào rồi?", Ngô Lập Thần càng nói càng hăng.
Nhân lúc Mục Thanh Hoa cũng hứng thú liền thầm nghĩ, lát nữa kiếm người đi nghe ngóng thông tin coi sao.
"Dì à, nói cho mọi người một tin nữa...", Ngô Lập Thần nhỏ giọng, càng thêm hưng phấn đắc ý: "Cháu và lạc Phong, thiếu gia nhà họ Lạc là anh em thân thiết, mọi người có biết tại sao đêm đó Tô thiếu gia đó lại muốn giết Thẩm Tịch không? Bởi vì Tô thiếu gia nhắm trúng vợ sắp cưới Lạc Thu Thủy của Thẩm Tịch, mà Lạc Thu Thủy lại chính là em gái ruột của Lạc Phong".
Ngô Lập Thần bắt đầu buôn chuyện, Mục Thanh Hoa nghe chăm chú, cảm thấy thích thú vô cùng.
Đến cả Tống Cẩm Phồn cũng không nhịn được mà nghe ngóng.
"Vậy nên, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì Lạc Phong chính là anh vợ của Tô thiếu gia rồi", Ngô Lập Thần hơi đỏ mặt: "Đến lúc đó, cháu định nhờ người anh em này đưa cháu đi gặp Tô thiếu gia đó..."
Ngô Lập Thần không kìm nổi vẻ kiêu ngạo và đắc ý của mình.
Bình luận facebook