• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cường Giả Tông Sư (1 Viewer)

  • Chương 151-155

Chương 151: Lâm Đình cung kính

Hắn ta còn nghĩ, nếu như có thể thông qua Lạc Phong mà tiếp xúc với cậu Tô thì hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để làm thân với người này, trở thành đệ tử ruột của cậu Tô.

Như vậy, sau này hắn ta có chỗ dựa, có thể lộng hành khắp giới thế tục của Hoa Hạ rồi.

"Tiểu Thần à! Cháu quen biết rộng thật đó! Cháu phải nắm chắc mối quan hệ này nhé!", Mục Thanh Hoa ngưỡng mộ nói, rồi quay qua chừng mắt nhìn con gái mình: "Người tên Tô Minh ở Hoa Hạ rất nhiều, nhưng không phải Tô Minh nào cũng được như Tô Minh kia đâu!"

"Người anh em, nói thật nhé, tôi nghe Lạc Phong nói, cậu Tô bá đạo vô cùng, hung tàn, như thể một hung thần, mãnh thú tái thế vậy. Với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không thích người khác trùng tên với mình đâu, với tư cách bạn bè tôi khuyên anh nếu đổi tên đi, không là sau này sẽ chết thảm đó. Không phải ai cũng có tư cách để mang tên Tô Minh đâu", Ngô Lập Thần nói, ánh mắt khẽ lướt nhìn Tô Minh rồi hừ một tiếng.

Tô Minh đưa tay chạm vào cánh mũi, vẻ mặt cổ quái.

Anh cũng lười chẳng thèm phí lời, tiếp tục uống một ly rượu vang, phải nói là, tuy Ngô Lập Thần này không ra gì, nhưng rượu vang mà hắn sưu tầm thì đúng là rượu tốt, rất ngon.

Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lập Thần vang lên.

Hắn ta nhấc máy.

Nói vài câu rồi cúp.

"Là Lâm Đình, Lâm Đình đã tới trung tâm thành phố Nguyên Hải rồi, giờ cháu gửi định vị để anh ấy chạy tới, chắc cỡ mười phút nữa sẽ tới nơi", Ngô Lập Thần hưng phấn, nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt như thể muốn nói: "Ai bảo dám mạo danh người khác, giờ chuẩn bị xấu mặt rồi nhé".

Mục Thanh Hoa càng lúc càng hưng phấn.

Đúng là mây tầng nào thì chơi với mây tầng đó.

Nhà họ Lâm ở Ma Thành bà ta cũng biết, thế lực còn lớn hơn nhà họ Tống ở Nguyên Hải nhiều, ngày trước muốn tìm cơ hội bợ đỡ cũng chẳng có.

Giờ thì cơ hội đã tới rồi.

Thậm chí, nếu như con gái bà ta và Ngô Lập Thần thành đôi, có khi còn gặp được Tô Minh trong truyền thuyết nữa.

"Anh Tô Minh, buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé?", thấy Ngô Lập Thần nói nhiều như vậy, Tống Cẩm Phồn càng lúc càng khó chịu, không nhịn được mà quay ra nhõng nhẽo với Tô Minh.

Tiếp tục rắc thính.

Chọc tức hắn ta.

"Được", Tô Minh mỉm cười đáp lại, ánh mắt đùa giỡn nhìn về phía Ngô Lập Thần, trong ánh mắt đó còn mang theo chút thương hại.

Ngô Lập Thần lại chẳng hề phát hiện, cứ nghĩ tới lúc Lâm Đình tới nơi để vạch trần Tô Minh liền trở nên hưng phấn, liên tiếp uống hết ly này tới ly khác.

Hơn mười phút sau.

"Cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Tới rồi", Ngô Lập Thần lập tức ra mở cửa.

Cánh cửa phòng VIP bật mở.

Mục Thanh Hoa cũng đứng lên.

Trước cửa là một người thanh niên trẻ, ăn mặc không quá xa xỉ, cắt đầu đinh, mặc quần jeans rách, trông có phần giống xã hội đen, ngoại hình không bảnh bao nhưng cũng không xấu xí.

"Đình Tử!", Ngô Lập Thần bước tới phía trước, ôm chặt lấy đối phương.

"Đình Tử, giới thiệu với anh, đây là dì Mục, đây là Tống Cẩm Phồn...", Ngô Lập Thần sau khi ôm chầm Lâm Đình thì bắt đầu giới thiệu, rồi quay ra nhấn mạnh vào Tô Minh: "Hehe... Còn đây là Tô Minh!!!"

Lúc nói tới Tô Minh thì mặt mày hớn hở.

"Không sai, chính là Tô Minh", Ngô Lập Thần tiếp tục nhấn mạnh cái tên Tô Minh một lần nữa.

"Cháu chào dì", Lâm Đình chào hỏi Mục Thanh Hoa trước, sau đó liền bị vẻ đẹp của Tống Cẩm Phồn mê đắm, cuối cùng thì quay qua nhìn Tô Minh, không dám tin vào mắt mình...

Vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kích động.

Kinh ngạc là không ngờ hắn lại đột nhiên gặp được cậu Tô!

Nói thật, đêm đó ở buổi đấu giá của Tứ Đỉnh, hắn cũng chỉ được nhìn từ xa thực lực và thần uy của Tô Minh mà thôi.

Nhưng dù cho là nhìn từ xa, thì cũng bị chấn động hoàn toàn, trong lòng sùng bái vô cùng.

Tiếc là, hắn cũng biết thân biết phận, biết là mình và cậu Tô là người của hai thế giới khác nhau chẳng thể nào mà làm quen được.

Nào ngờ...

Chết tiệt.

Anh em tốt của hắn Ngô Lập Thần lại được ngồi ăn chung bàn với cậu Tô? Lẽ nào anh em của hắn quen biết với cậu Tô? Là bạn tốt? Như vậy có phải là hắn sẽ có chút cơ hội để làm bạn với cậu Tô ư?

"Anh Lâm, mời ngồi mời ngồi...", Mục Thanh Hoa nhiệt tình nói rồi liếc mắt nhìn con gái mình, cho rằng con gái mình không có tầm nhìn gì hết, thân thế của Lâm Đình cũng rất hiển hách, người ta đã tới tận đây rồi mà vẫn ngồi im như giả chết vậy, chẳng thèm chào hỏi một tiếng?

"Dì à, cháu làm sao dám ngồi chứ?", Lâm Đình cười khổ, hắn ta không có gan mà dám ngồi chung bàn với Tô Minh trước khi anh mở lời đâu.

"Aaa", Mục Thanh Hoa cảm thấy khó hiểu.

Ngô Lập Thần cũng không hiểu ý của Lâm Đình, vẫn giữ vẻ mặt đắc ý, chỉ tay về hướng Tô Minh và nói: "Đình Tử, tôi kể cho anh nghe chuyện cười này!"

Nhưng Ngô Lập Thần còn chưa kịp nói xong thì Lâm Đình đã ngắt lời.

"Anh chờ chút rồi kể sau đi".

Lâm Đình hít một hơi dài, nhìn về hướng Tô Minh, cúi người cung kính.
Chương 152: Múa rìu qua mắt thợ

Khom người với đầy vẻ nghiêm túc và cung kính.

“Cậu chủ Tô! Thật không ngờ lại gặp anh ở đây rồi. Tôi là Lâm Đình, tối hôm đó may mắn nhìn thấy anh ở buổi đấu giá Tứ Đỉnh”, Lâm Đình nghiêm túc nói, trong giọng nói có chút căng thẳng.

Đúng là vô cùng căng thẳng!

Lâm Đình là người Ma Thành, vì vậy quá rõ Thẩm Tịch là người như thế nào? Vậy mà Thẩm Tịch đã bị giết trong chớp mắt.

Trong giới thế tục Hoa Hạ chỉ có duy nhất một người dám làm việc này thôi chăng?

“Chào anh! Chắc chưa ăn cơm đúng không, ngồi đi!”, Tô Minh cười nói: “Cùng nhau uống hai chén đi!”

Đồng thời lúc này, trong phòng vip vô cùng yên tĩnh thì Ngô Lập Thần lại như hóa đá.

Mục Thanh Hoa thì ngồi xuống ghế mà toàn thân như mềm nhũn, bà ta nín thở nhìn Tô Minh.

“Ngô Lập Thần! Thật không ngờ anh lại quen cậu chủ Tô! Anh giấu kỹ quá đấy. Anh cũng không nói trước với tôi một tiếng để tôi chuẩn bị trước, đến đột ngột thế này suýt nữa dọa chết tôi”, Lâm Đình nhìn thái độ của Tô Minh thì cũng thấy nhẹ nhõm, sau đó thì thấy phấn khích. Không ngờ Tô Minh lại bảo mình ngồi xuống uống rượu, đúng là vinh dự lớn quá? Lâm Đình thấy vui mừng khôn xiết, cảm kích Ngô Lập Thần nên lớn tiếng nói với hắn ta.

Tiếc là Ngô Lập Thần vẫn ngây người tại chỗ.

“Ngô Lập Thần! Anh ngây người ra đó làm gì? Anh ngồi bên cạnh tôi, chúng ta cùng kính rượu cậu chủ Tô đi chứ!”, Lâm Đình rót rượu cho Tô Minh mà có chút run rẩy.

“Tôi… Tôi… Tôi…”, chân Ngô Lập Thần mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Cũng may Lâm Đình nhanh mắt nên vội đứng lên đỡ hắn ta.

“Này! Không phải tôi nói anh đâu! Nhưng ngày thường anh uống rượu giỏi lắm mà. Sao hôm nay uống có xíu mà đã say rồi hả?”, Lâm Đình đỡ Ngô Lập Thần rồi chỉ vào chai rượu vang trên bàn, nói: “Còn chưa uống hết một chai đâu”.

Ngô Lập Thần như sắp khóc đến nơi.

Hắn ta đâu phải là uống nhiều quá? Mà là bị sợ quá ý chứ.

Sau khi ngồi xuống thì sắc mặt hắn ta tái nhợt.

“Sắc mặt anh kém lắm! Đừng nói với tôi là anh say thật rồi nhá”, Lâm Đình nói với vẻ cạn lời.

“Ha ha…”, Tống Cẩm Phồn thật sự không kìm nổi mà bật cười thành tiếng.

Trong tiếng cười đó là sự đắc ý, là vẻ bỡn cợt.

Tống Cẩm Phồn đâu thể ngờ, Tô Minh chính là người mà Ngô Lập Thần từng ví như thần tiên.

Vui quá đi!

Nhớ lại trước đó Ngô Lập Thần nói Tô Minh hết lời mà giờ đây người ta xuất hiện ngay trước mặt, đúng là buồn cười!

“Mẹ ơi! Sao mẹ không nói gì cả thế?”, Tống Cẩm Phồn liếc mắt nói với Mục Thanh Hoa.

Mục Thanh Hoa run rẩy, tay run rẩy gắp thức ăn cho Tô Minh: “Cậu Tô! Ăn thức ăn đi chứ! Món đậu phụ này ngon lắm đấy”.

“Cảm ơn cô”, Tô Minh cười nói. Anh cũng không phải quá ghét Mục Thanh Hoa. Anh từng gặp rất nhiều người ton hót nịnh bợ nhưng Mục Thanh Hoa không đến nỗi quá đáng quá. Hơn nữa, nể mặt Tống Cẩm Phồn nên anh cũng không thể trở mặt được.

Lúc này Mục Thanh Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy chấn động, sợ hãi và giờ đây là vui mừng.

Không ngờ bạn trai của con gái mình lại là Tô Minh! Đúng là một bước lên tiên rồi!

“Anh Tô! Chị dâu! Tôi xin kính hai người một ly”, Lâm Đình bắt đầu mời rượu.

Tô Minh và Tống Cẩm Phồn cũng rất nể mặt Lâm Đình, Tống Cẩm Phồn còn dùng trà thay rượu mời lại.

“Anh Tô! Chị dâu! Trước đây tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Tôi… Tôi xin kính hai người một ly”, Lâm Đình uống xong thì Ngô Lập Thần cũng vội mời rượu. Hắn ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, trên mặt toát hết mồ hôi, hơn nữa còn tát mạnh vào mặt mình một cái.

Nghĩ lại trước đó mình giả bộ trước mặt Tô Minh, thậm chí còn chế giễu Tô Minh thì lúc này đã cảm thấy lạnh hết sống lưng. Cũng may Tô Minh không thèm chấp, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi.

Tô Minh là người đã giết chết Thẩm Tịch, Ngô Lập Thần cũng coi như cậu chủ có tiếng ở Ma Thành nhưng còn kém xa Thẩm Tịch.

“Anh gọi tôi là chị dâu á?”, Tống Cẩm Phồn hỏi với giọng bỡn cợt. Tên Ngô Lập Thần này thú vị thật, lại cung kính gọi mình là chị dâu cơ đấy. Ha ha! Chẳng phải hôm nay hắn ta đến xem mặt rồi muốn đính hôn với mình sao?

“Vâng, chị… Chị dâu…”, lúc này mồ hôi của Ngô Lập Thần chảy càng nhanh, sắc mặt càng tái đi. Nghĩ lại sao trước đó mình lại dám có ý với Tống Cẩm Phồn, trời đất ơi! Tống Cẩm Phồn là người phụ nữ của Tô Minh mà!

Ngô Lập Thần một tay vịn vào bàn, một tay cầm chén rượu, cảm thấy may mắn như chết đi sống lại.

Được sống quả là tốt quá đi!

Lâm Đình nhìn Ngô Lập Thần với ánh mắt kỳ dị, không hiểu sao Ngô Lập Thần lại tự tát vào mặt mình một cái? Lại còn nói có mắt không thấy Thái Sơn nữa? Chẳng phải Ngô Lập Thần và Tô Minh là bạn sao? Chắc Ngô Lập Thần uống say rồi, kích động quá chăng?

“Rượu ngon lắm!”, Tô Minh nói. Nể mặt hôm nay Ngô Lập Thần mang rượu ngon đến, hơn nữa hắn ta cũng không quá đáng và biết nhận sai nên Tô Minh cũng không thèm chấp với hắn ta.

Nghe thấy Tô Minh nói rượu ngon nên Ngô Lập Thần lập tức thấy yên tâm, cảm thấy mình như được hồi sinh.

“Cậu chủ Tô! Đây là quà mà anh tặng cho cô Mục chăng? Quà này lớn quá đó! Mẹ tôi muốn có một món quà mà cũng không được”, sau khi Ngô Lập Thần ngồi xuống thì Lâm Đình lên tiếng nói. Hắn nhìn về phía hộp đựng Khinh Nhan Hoàn ở bên cạnh ghế Mục Thanh Hoa với ánh mắt ngưỡng mộ.

Mục Thanh Hoa ngây người ra. Rõ ràng đây là quà mà Ngô Lập Thần tặng chứ không phải là Tô Minh tặng!

Ngô Lập Thần nghe thấy vậy cũng thấy ngượng ngùng.

Tống Cẩm Phồn lên tiếng: “Cậu chủ Lâm nói sai rồi! Quà này là cậu chủ Ngô tặng mẹ tôi đấy”.

“Á?”, Lâm Đình kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Ngô Lập Thần, nói với vẻ bỡn cợt: “Ngô Lập Thần! Anh có biết Khinh Nhan Hoàn mà anh tặng cho cô Mục là có từ tay ai không?”

Ngô Lập Thần thấy kinh ngạc, câu này nghĩa là gì?

“Hì hì…Tôi có được nguồn tin mật, chủ nhân bào chế ra Khinh Nhan Hoàn chính là đại sư y dược trong Huyền Linh Sơn…”, Lâm Đình nói lấp lửng, hắn bỏ ra cái giá vô cùng đắt mới biết được chủ nhân thật sự của Khinh Nhan Hoàn này.

“Ai?”, Ngô Lập Thần rất muốn biết, Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Đình như muốn biết đáp án.

“Xa tít chân trời, gần ngay trước mặt! Ha ha… Ngô Lập Thần! Anh đúng là múa rìu qua mắt thợ, lại đi tặng dì Mục Khinh Nhan Hoàn nữa”, Lâm Đình cười lớn.

Tô Minh?

Chủ nhân bào chế Khinh Nhan Hoàn là… Là Tô Minh? Nghe thấy vậy thì Mục Thanh Hoa, Ngô Lập Thần và Tống Cẩm Phồn đều như hóa đá.

Còn Lâm Đình đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt biến đổi.
Chương 153: Viên Khinh Nhan Hoàn số 1

Trước đó hắn đã bỏ sót một việc. Đó chính là Ngô Lập Thần nói hôm nay đến để xem mặt. Hơn nữa, Ngô Lập Thần còn tặng Mục Thanh Hoa Khinh Nhan Hoàn làm quà, vậy chẳng phải đối tượng mà Ngô Lập Thần đến xem mặt chính là Tống Cẩm Phồn sao? Vậy mà lúc này Tống Cẩm Phồn lại ôm chặt Tô Minh và vô cùng thân mật với Tô Minh.

Có nghĩa là Ngô Lập Thần cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga rồi? Lại dám đến xem mặt người phụ nữ của cậu chủ Tô?

Ôi mẹ ơi!

Chẳng trách ban nãy lúc Ngô Lập Thần mời rượu Tô Minh và Tống Cẩm Phồn thì hắn ta tự tay tát vào mặt mình, còn nói mình có mắt không thấy núi Thái Sơn.

Lâm Đình lập tức thấy toàn thân run rẩy, phẫn nộ quát: “Thần Tử! Anh muốn chết hả? Anh muốn cả nhà họ Ngô chết theo anh sao? Mau xin lỗi cậu chủ Tô đi!”

“Không sao đâu! Bỏ qua đi! Người không biết thì không có tội”, Tô Minh khoát tay, nói.

“Anh Tô Minh! Chủ nhân bào chế Khinh Nhan Hoàn thật sự… Thật sự là anh sao?”, Tống Cẩm Phồn lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh. Cô ta nghiêm túc nhìn về phía Tô Minh, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên hông Tô Minh làm ra vẻ nũng nịu. Cô ta khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ đáng yêu. Dáng vẻ đó như muốn nói với Tô Minh rằng ‘Người ta đang giận đấy! Có thể chế ra thứ tốt như này mà không tặng người ta một viên’.

“Đúng vậy!”, Tô Minh lúng túng nói. Khinh Nhan Hoàn là sản phẩm mình làm thử, hiệu quả cũng được. Lúc đó luyện ra được mấy chục viên nhưng không dùng đến nên đã bán cho một số môn phái lớn ở Huyền Linh Sơn.

Thật không ngờ còn một viên lại rơi vào tay Ngô Lập Thần, lại còn bị hắn ta dùng nó tặng cho Mục Thanh Hoa.

“Hừm! Vậy mà không tặng cho em một viên?”, Tống Cẩm Phồn hừ lạnh một tiếng nói. Các cô gái trẻ rất thích những thứ qúy báu giúp giữ gìn nhan sắc như Khinh Nhan Hoàn.

“Để anh tìm xem, không biết có còn dư viên nào không?”, Tô Minh cười khổ nói, trong đầu bỗng nhớ tới nhẫn không gian.

Một lúc sau, Tô Minh như biến được ma thuật mà trong túi xuất hiện một chiếc hộp.

Chiếc hộp này cũng là hộp gỗ, cũng giống cái hộp của Mục Thanh Hoa.

“Vẫn còn một viên! Chỉ còn lại viên này thôi đấy”.

“Sao trên hộp này lại có số 1”, Tống Cẩm Phồn cầm lấy chiếc hộp rồi tò mò hỏi. Cô ta không kìm được mà nhìn về phía Mục Thanh Hoa: “Mẹ à! Trên chiếc hộp của mẹ có số hiệu không?”

Mục Thanh Hoa nhìn xuống, gật đầu nói: “Có! Là số 17”.

“Tôi biết rồi”, Lâm Đình đứng ra nói: “Chị dâu à! Viên Khinh Nhan Hoàn trong tay chị là viên đầu tiên mà lúc đó cậu chủ Tô bào chế ra được. Đó là viên có chất lượng tốt nhất, vì vậy có số hiệu 1. Tôi nghe nói, có rất nhiều cô chủ tình nguyện bỏ ra 1 đến 2 tỷ để mua nó mà không mua nổi đó. Hóa ra, viên số 1 này không hề truyền ra ngoài mà cậu chủ Tô vẫn luôn giữ bên mình”.

“Có thật vậy không anh Tô Minh?”, Tống Cẩm Phồn vui mừng hỏi.

Tô Minh liền gật đầu.

“Hì hì! Vậy nó là của em rồi”, Tống Cẩm Phồn hôn Tô Minh một cái, nói: “Thưởng cho anh đấy”.

Sau đó sắc mặt cô ta đỏ ửng. Cô ta có chút kích động, nụ hôn đầu đã trao cho Tô Minh rồi?

Nhưng chỉ là sự xấu hổ nhất thời thôi, sau đó Tống Cẩm Phồn liền chìm đắm trong niềm vui khi có được viên Khinh Nhan Hoàn số 1.

Còn Ngô Lập Thần ngượng ngùng gần như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nhớ lại trước đó mình hống hách khoe khoang viên Khinh Nhan Hoàn trước mặt Tô Minh, đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Ngô Lập Thần vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy may mắn, cảm xúc dâng trào, lại hơi khát nên hắn ta uống rượu vang ừng ực.

Và rồi nửa tiếng sau thì bữa ăn kết thúc.

Trước lúc đi, Ngô Lập Thần khom người tỏ vẻ cung kính và khiếp sợ khiến Tống Cẩm Phồn bật cười.

Sau khi Ngô Lập Thần và Lâm Đình rời đi…

“Tiểu Minh à! Hôm nay tôi sơ ý quá, xin lỗi cậu nha…”, Mục Thanh Hoa xin lỗi Tô Minh, nói: “Cậu và Cẩm Phồn đi chơi đi”.

Nói xong, bà ta lại quay sang cảnh cáo Tống Cẩm Phồn: “Cẩm Phồn! Con phải hiểu chuyện một chút, đừng có bắt nạt Tô Minh đấy”.

Hiện giờ nhìn thế nào Mục Thanh Hoa cũng thấy Tô Minh thuận mắt.

“Được rồi mẹ, mẹ mau về đi”, Tống Cẩm Phồn vội níu chặt tay Tô Minh rồi nói với vẻ nũng nịu.

Sau khi Mục Thanh Hoa rời đi, Tống Cẩm Phồn nói: “Anh Tô Minh! Hôm nay em vui lắm! Vẫn còn mấy tiếng nữa cơ, chúng ta đi dạo phố ăn vặt rồi ăn chút gì đó đi, xong là mình đi xem phim được không?”

Tống Cẩm Phồn nói với vẻ nũng nịu.

Có cô gái đẹp như này ở bên cạnh nũng nịu thì có người đàn ông nào chịu được, vậy thì Tô Minh nào dám không đồng ý.

Hai người dạo phố tầm một hai tiếng, Tống Cẩm Phồn cảm thấy vô cùng phấn khích.

Lúc thì đòi đi uống trà sữa rồi ăn bắp rang bơ, bánh trứng sữa, cổ vịt…

Sau đó hai người đi về phía rạp chiếu phim.
Chương 154: Bị dồn đến bước đường cùng

Bộ phim tình cảm không quá đặc sắc, cộng thêm buổi chiều cũng không quá đông người nên Tần Minh và Tống Cẩm Phồn chọn ngồi ở một góc.

Từ lúc bộ phim bắt đầu, Tống Cẩm Phồn đã ghé sát vào người Tô Minh. Cô ta vừa uống trà sữa, vừa ăn bắp rang, thỉnh thoảng còn đút cho Tô Minh một miếng.

Tô Minh cảm thấy có chút không thoải mái vì Tống Cẩm Phồn cứ áp sát vào ngực mình như vậy.

“Anh Tô Minh! Chúng ta… Chúng ta hôn nhau đi!”, đột nhiên đúng lúc bộ phim đang chiếu cảnh nam nữ chính trong phim hôn nhau nên Tống Cẩm Phồn áp sát người mình vào ngực Tô Minh rồi ngẩng đầu lên, mở trừng trừng mắt nhìn Tô Minh. Trong bóng tối, khuôn mặt đỏ ửng còn mang theo vẻ mong đợi.

Tô Minh đâu thể kìm được? Anh ôm chặt Tống Cẩm Phồn rồi cúi đầu hôn lên môi cô ta.



Nhà họ Lam ở Đế Thành!

“Chết tiệt! Đúng là chết tiệt”, Lam Lại nổi nóng khiến đám con cháu nhà họ Lam đều run lẩy bẩy.

Mặt mày Lam Lại dữ tợn, trong sắc đỏ ửng còn mang theo vẻ âm trầm.

Mấy tiếng trước, một người nắm giữ rất nhiều bí mật quan trọng của nhà họ Lam đột nhiên mở cuộc họp báo. Tại đó đã tiết lộ rất nhiều thông tin xấu về công ty khoa học kỹ thuật Lam Phi.

Chuyện xảy ra đột ngột quá mà nhà họ Lam không hề có chuẩn bị.

Cũng vì vậy mà giá cổ phiếu của nhà họ Lam cũng bị rớt thảm hại.

Không chỉ vậy, trong lúc giá cổ phiếu sụt giảm thì lượng vốn khổng lồ đột nhiên đổ vào thị trường vốn và điên cuồng bán khống công ty khoa học kỹ thuật Lam Phi.

Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi mà giá cổ phiếu sụt giảm 20%. Công ty khoa học kỹ thuật Lam Phi trên thị trường cổ phiếu Hương Thành đều không có dấu hiệu dừng lao dốc…

“Điều tra được chưa? Là kẻ nào?”, Lam Lại hét lớn.

Một người con cháu thuộc chi trưởng nhà họ Lam đang thực hiện thao tác máy tình mà lúc này cũng run rẩy trước tiếng quát lớn của Lam Lại. Lúc này hắn lớn tiếng đáp: “Là nhà họ Diệp cầm đầu ạ…”.

“Quả nhiên là nhà họ Diệp! Chết tiệt! Lại là thằng khốn Tô Minh đó”, mặt Lam Lại co rúm lại: “Thằng đó muốn dìm chết nhà họ Lam chúng ta sao?”

Nói xong, Lam Lại lại trầm ngâm.

Trước đó nhà họ Lam, nhà Công Tôn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy đã bàn bạc ổn thỏa cách đối phó với Tô Minh và nhà họ Diệp.

Nhưng kế hoạch đó sẽ diễn ra trong buổi giao lưu viện võ đạo của tám gia tộc lớn trong năm nay, vẫn còn cách hẳn nửa tháng nữa.

Hiện giờ nhà họ Diệp và Tô Minh ra tay rồi, vậy thì sao nhà họ Lam có thể đợi đến lúc đó?

“Gia chủ! Bây… Bây giờ phải làm thế nào ạ? Vốn nhà họ Diệp đã có dự trù rồi, nhà họ Lam chúng ta không trụ nổi đâu”, Lam Thủ Phong nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Lam Lại sáng lên, dường như đang do dự.

Đi cầu cứu nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sao?

Không được!

Trên thực tế mặc dù mấy nhà này là đồng minh nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, họ sẽ không bao giờ lấy tiền ra cứu nhà họ Lam được.

“Mẹ kiếp! Liều thôi! Nhà họ Diệp! Tô Minh! Tất cả đều tại chúng mày ép tao đấy nhé. Đi liên hệ với nhà họ Hồng, nói cho cậu chủ nhà họ Hồng về thông tin Tô Minh cướp mất Lam Tuyết”, Lam Lại rống lên.

“Chuyện này…”, sắc mặt của đám con cháu chi trưởng nhà họ Lam đều biến đổi.

Đúng là điên thật rồi!

Nếu thông tin này mà đến tai nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thì chắc chắn cậu chủ nhà họ Hồng không tha cho Tô Minh, nhưng chắc chắn nhà họ Lam cũng sẽ không thoát được…

Bởi vì cậu chủ nhà họ Hồng để ý đến Lam Tuyết, vậy mà Lam Tuyết lại biến mất ở đây thì cậu chủ cậu chủ nhà họ Hồng sẽ coi nhà họ Lam là đám vô dụng.

Lam Lại vốn nghĩ rằng, đợi sau khi buổi giao lưu võ đạo kết thúc và giết chết được Tô Minh và nhà họ Diệp thì nhà họ Lam vẫn đón Lam Tuyết về và Lam Tuyết muốn chạy cũng khó.

Hôn lễ của Lam Tuyết và cậu chủ nhà họ Hồng sẽ diễn ra sau buổi giao lưu võ đạo tầm hai ba ngày nên vẫn kịp sắp xếp mọi thứ.

Nhưng hiện giờ nhà họ Lam đang đứng trước nguy cơ tồn vong rồi, đâu còn đợi được nữa?

Kể cả giết một ngàn địch mà mình bị thương tám trăm thì cũng phải chịu.

“Kể cả liều mạng đến mức bị nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn vứt bỏ thì tôi cũng phải giết chết thằng khốn Tô Minh”, Lam Lại hét lớn.

“Vâng!”, cuối cùng đám Lam Thủ Phong quyết định ủng hộ gia chủ.

Họ liền đi liên hệ với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.

Và lúc này, cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật Lam Phi vẫn đang tụt dốc nghiêm trọng…

Hơn mười phút sau…

Lam Thủ Phong lớn tiếng nói: “Gia chủ! Đã truyền tin cho cậu chủ nhà họ Hồng rồi! Cậu chủ vô cùng tức giận nói sẽ đến Đế Thành ngay lập tức, còn dẫn theo hai nhân vật lớn của nhà họ Hồng. Lần này thằng ranh Tô Minh chết chắc rồi”.

“Tốt! Tốt lắm”, Lam Thủ Phong kích động, nắm chặt nắm đấm, nói.

Đúng lúc này, người giúp việc của nhà họ Lam vội vã chạy vào.

“Báo cáo gia chủ! Có… Có một nhóm 10 người xông vào nhà họ Lam chúng ta, nói… Nói là muốn gặp gia chủ”, sắc mặt người giúp việc đó tái nhợt, xem ra rất sợ hãi.

“Ai?”, Lam Lại trợn trừng mắt lên nói.

Người giúp việc đó cẩn thận nói: “Họ tự xưng là đội lính Xương Sọ. Hơn chục người đó đều là tu giả võ đạo, hơn nữa có mấy người trong đó đều có khí tức rất mạnh. Chỉ cần quát một tiếng là vệ sĩ của chúng ta đều phụt máu”.

Nghe thấy vậy, Lam Lại cũng thấy khó thở.

Đồng thời lúc này…

“Gia chủ Lam Lại! Mời xuống tầng nói chuyện”, một giọng nói bá đạo uy lực vang lên.

“Đi nào! Đi xuống xem thử”, ánh mắt Lam Lại sáng ngời, có chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn kìm chế vẻ lo lắng rồi quát với đám người Lam Thủ Phong.

Đám người nhà họ Lam đi xuống tầng rồi đi đến phòng khách.

Quả nhiên có hơn chục người đang đợi ở bên trong.

Vẻ ngoài của mười người này thoạt nhìn khá dọa người, dường như mỗi người đều mặc quần áo đặc hiệu. Trên mỗi bộ quần áo đều có các kiểu cúc nổi cúc chìm, trên đó có gắn dao găm, dao ngắn, kiếm ngắn…

Thậm chí trên mỗi loại vũ khí đó vẫn còn vết máu.

Còn khí tức của họ thì nồng nặc mùi máu tanh.

Mùi máu toát ra từ người họ, chắc chắn có rất nhiều người từng bỏ mạng trong tay họ.

Không chỉ vậy, cánh tay, chân, mặt và cổ họ đều chằng chịt sẹo, còn nhiều hơn cả vết xăm.

Mười người này không có ai ở dưới cảnh giới tông sư.
Chương 155: Mượn gió bẻ măng

Có khoảng 5 người ở cảnh giới tông sư trung kỳ, còn 5 người ở cảnh giới tông sư hậu kỳ.

Người cầm đầu đám người này là một tên đầu trọc, mắt chim ưng, môi mỏng, da hơi đen, miệng còn ngậm miếng dán hình đầu lâu. Người này đang ở cảnh giới bán bộ thiên vị.

Điều đáng sợ hơn là khí tức của họ cho những người ở nhà họ Lam biết rằng, thực lực của họ còn mạnh hơn cảnh giới rất nhiều. Đó là những người sinh ra để liếm máu người khác, sức chiến đấu kinh người.

“Ông chính là Lam Lại?”, tên đầu trọc dẫn đầu nhìn thấy đám người Lam Lại đi xuống thì lên tiếng hỏi. Giọng nói của hắn ta rất lớn, vang vọng trong phòng khách: “Tôi là Khô Lâu! Đại ca của đội lính Xương Sọ. Những người này là anh em của tôi”.

Đội lính Xương Sọ?

Lam Lại cố lục tìm trong trí nhớ của mình. Rất nhanh ông ta đã có kết quả, bởi danh tiếng của đội lính này rất lớn.

“Hóa ra là đại ca Khô Lâu! Thật vinh hạnh quá! Không biết lần này đại ca Khô Lâu đến đây là…”, Lam Lại giơ hai tay lên với vẻ cung kính. Đám người này có thực lực quá mạnh, mạnh đến nỗi có thể khiến nhà họ Lam bị hủy diệt.

“Hợp tác!”, Khô Lâu chỉ thốt ra hai từ.

Lúc này Lam Lại mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đến gây phiền phức là được. Nhưng trong lòng ông ta vẫn thấy tò mò, không biết rốt cuộc là họ muốn hợp tác gì?

“Thuộc hạ của tôi có một người tên là Từ Kiên. Đây là người kế nhiệm được tôi đào tạo nhưng lại chết trong tay thằng Tô Minh. Thời gian gần đây đội lính của chúng tôi luôn điều tra tin tức của thằng ranh này”, Khô Lâu trầm giọng nói, trong ánh mắt toát lên sát khí tàn bạo: “Thực lực của Tô Minh không tồi. Nếu đội chúng tôi muốn báo thù thì không chắc chắn lắm, hình như nhà họ Lam các ông cũng có mối thù với nó? Chi bằng chúng ta hợp tác với nhau?”

Cái gì?

Lúc này, Lam Lại lập tức thấy phấn khích.

Cảm xúc lúc này chẳng khác nào đang buồn ngủ liền có người mang gối đến cho!

Những người còn lại của nhà họ Lam cũng đều kích động.

Thậm chí Lam Lại còn thấy hối hận vì đã nói tin ban nãy cho nhà họ Hồng. Tiếc là lúc này hối hận cũng không kịp.

Sau đó Lam Lại và Khô Lâu bàn bạc chừng hai tiếng.

Buổi tối, Lam Lại còn mở tiệc lớn tiếp đãi đám người Khô Lâu.

Ông ta còn lấy ra rượu ngon trong nhà mời đám người này.

Lam Lại suy nghĩ rất nhiều. Ông ta cảm thấy lần hợp tác này nếu như giết chết được Tô Minh rồi trở thành bạn với đội lính này thì càng hay. Bởi vì đội lính này vô cùng mạnh! Biết bao nhiêu cảnh giới tông sư như này mà, đúng là khủng khiếp!

Nhưng mọi người đang dùng bữa thì…

“Gia… Gia chủ! Cậu chủ Hồng đến rồi”, người giúp việc nhà họ Lam run rẩy vào báo cáo.

Đám người Lam Lại lập tức đứng dậy, và đám Khô Lâu cũng đứng dậy.

Rất nhanh có ba người bước vào.

Người dẫn đầu là một người thanh niên, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn như uống quá nhiều rượu, thân người không cao. Hắn ta mặc chiếc áo dài, ở hông còn dắt một thanh kiếm.

Đường nét trên khuôn mặt người này khá hài hòa nhưng hốc mắt khá sâu.

Hắn ta chính là Hồng Bành, cậu chủ nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.

Phía sau người thanh niên này còn có hai người già. Hai người này tướng mạo bình thường, dáng vẻ bình thường, mặc bộ đồ màu xám, trên mặt không có nhiều thần sắc.

“Cậu chủ Hồng…”, Lam Lại cung kính, run rẩy nói.

“Đồ khốn kiếp! Lam Tuyết của tôi đâu? Để cho kẻ khác cướp đi như vậy sao?”, Hồng Bành đột nhiên trợn trừng mắt quát lớn rồi đi về phía Lam Lại. Hắn ta đi đến trước mặt Lam Lại rồi giơ chân đá lên bụng ông ta.

Bụp!

Lam Lại ngã quỵ trên đất.

“Cậu… Cậu chủ Hồng! Do thực lực của Tô Minh quá mạnh. Nhà họ Lam chúng tôi không cản nổi nên mới…”, sắc mặt Lam Lại tái nhợt, ôm bụng run rẩy nói. Ông ta vừa sợ vừa run nên ấp úng.

Đám người Khô Lâu nhìn thấy vậy, mặc dù thấy bất bình với thái độ hống hách của Hồng Bành nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngốc. Trước khi đến đây hắn ta đã điều tra rõ thế lực đứng sau chống lưng cho nhà họ Lam, đó chính là nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn. Và cậu chủ Hồng mà ban nãy Lam Lại gọi là người có thân phận cao quý vì đám Khô Lâu cũng không dám đắc tội với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.

“Hiện giờ Lam Tuyết ở đâu? Đi! Dẫn ông đây đi tìm cô ấy”, Hồng Bành quát lớn, trong ánh mắt đều là sát khí.

Hắn ta từng gặp Lam Tuyết một lần mà đã trúng tiếng sét ái tình. Lam Tuyết là cô gái quá đẹp, hắn ta vốn tưởng rằng đã chắc chắn là của mình, ai ngờ…

Sau khi nhận được tin, hắn ta lập tức dẫn theo hai vị Đại cung phụng đến đây, trong lòng đều là sát ý.

“Viện võ đạo nhà họ Diệp”, Lam Lại nhỏ giọng nói.

“Viện võ đạo nhà họ Diệp ư?”, Hồng Bành chau mày, có chút trầm ngâm.

“Cậu chủ! Viện võ đạo nhà họ Diệp không thể xông bừa vào đâu, nếu không thì sẽ bị coi là khiêu khích đối với môn phái đó”, người già đứng sau Hồng Bành thấp giọng nói.

Phía sau nhà họ Diệp cũng có thế lực ở Huyền Linh Sơn, đó là Phiêu Diểu Tông ở Huyền Linh Sơn.

Phiêu Diểu Tông không hề kém nhà họ Hồng của họ, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Nếu trực tiếp xông vào viện võ đạo nhà họ Diệp để cướp người, không cẩn thận Phiêu Diểu Tông đứng sau nhà họ Diệp cũng ra tay. Đến lúc đó là cuộc tranh đấu giữa hai môn phái lớn của Huyền Linh Sơn, quả là không đáng.

“Cậu chủ Hồng! Trên thực tế, chỉ cần giết được Tô Minh là được. Còn nhà họ Diệp thì có thể tạm thời không động đến”, Lam Lại nhỏ giọng nói. Rất nhiều chuyện từ từ giải quyết cũng được, bao gồm cả mối thù hận giữa đám Khô Lâu và Tô Minh, cả sắp xếp cuộc giao lưu võ đạo giữa tám gia tộc lớn, cả lai lịch của đám Khô Lâu và cả mối thù với Tô Minh…

Một lát sau, Hồng Bành nghe xong thì gật đầu, lúc này tinh thần hắn ta mới đỡ hơn chút. Hắn ta nhìn đám người Khô Lâu, nói: “Thực lực cũng không tồi”.

“Cảm ơn cậu chủ Hồng khen ngợi”, Khô Lâu nói với giọng khiêm tốn hơn hẳn. Ngày thường thì hắn ta huênh hoang mình là đại ca nhưng khi đối mặt với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thì hắn ta không có lá gan đó.

Không nói gì khác, chỉ nói ngay hai người già phía sau Hồng Bành đã ở cảnh giới thiên vị rồi.

Những người ở cảnh giới thiên vị chính thống đều ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom