-
Chương 316-320
Chương 316: Tô Minh đến thế giới võ đạo khác
Sau khi Ngô Lập Tàng rời đi thì sắc mặt của đám người Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tình và Lam Tuyết đều tái nhợt đi.
Bốn cô gái không ngừng run rẩy, thậm chí sắp khóc đến nơi.
Mặc dù bốn cô gái sớm đã đoán được người đàn ông của mình không bao lâu nữa sẽ rời khỏi trái đất mà bay đến một tầng võ đạo cao hơn. Nhưng họ không ngờ ngày này lại đến sớm thế.
“Khóc gì chứ? Với thiên phú võ đạo của các em, cộng với tài nguyên võ đạo mà anh để lại cho các em thì cùng lắm là hai ba năm, võ đạo của các em sẽ đạt đến cảnh giới hóa thần. Đến lúc đó anh sẽ về đón các em thôi”, Tô Minh nói với giọng an ủi.
Có trong tay 200000 viên linh thạch hạ phẩm cộng với thiên phú võ đạo tốt, thậm chí Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình có thể chất đặc biệt, vì vậy tốc độ tu luyện chắc chắn rất nhanh.
Hai ba năm có thể đạt đến cảnh giới hóa thần đúng là không phải chuyện đùa.
Chỉ cần đạt đến cảnh giới hóa thần thì có thể miễn cưỡng thích ứng được ở tầng võ trung rồi.
Đến lúc đó, Tô Minh hoàn toàn có thể đưa họ cùng đến tầng võ đạo trung.
“Nhưng ba năm cơ à?”, Tống Cẩm Phồn bĩu môi nũng nịu: “Ba năm dài không được gặp anh…”.
Nói xong, Tống Cẩm Phồn đột nhiên nắm chặt bàn tay, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu lúc này đã ngấn lệ. Cô ta nhìn Tô Minh, nói: “Tối nay… Tối nay anh phải ở lại phòng em”.
Lúc nói xong câu này thì trên khuôn mặt xinh xắn của cô ta bỗng đỏ ửng lên.
Cô ta thật sự lấy hết dũng khí nói câu đó. Tô Minh sắp bay đi rồi mà cô ta vẫn chưa được coi là người phụ nữ thật sự của anh, vậy thì làm sao được?
“Tối mai, tôi…”, Tiêu Nhược Dư cũng lên tiếng. Cô ta nói xong mà cảm thấy xấu hổ, toàn thân run rẩy khó đứng vững.
Từ tận đáy lòng Tô Minh vô cùng cảm động. Rõ ràng biết mình sắp bay đến thế giới khác mà cả Tiêu Nhược Dư và Tống Cẩm Phồn vẫn kiên định muốn trao tấm thân trong trắng cho mình. Đủ thấy họ kiên định và chung tình đến nỗi nào.
Tô Minh không từ chối và cũng không nỡ từ chối.
Tối hôm đó anh ở phòng của Tống Cẩm Phồn…
…
…
Không lời lẽ nào đủ để miêu tả lúc này, chỉ biết rằng đến ánh trăng cũng ngại ngùng mà nấp vào đám mây đen.
Ngày hôm sau, Tống Cẩm Phồn cố lết thân người uể oải mà dính chặt lấy Tô Minh cả ngày. Cô ta hận nỗi không thể như con gấu túi treo mọi lúc trên người Tô Minh.
Cô ta đã trao tấm thân trong trắng cho Tô Minh rồi nên càng lúc càng quấn lấy anh hơn. Đôi mắt đẹp đa tình, đong đầy tình yêu và vẻ bịn rịn không nỡ.
Nhưng Tống Cẩm Phồn cũng là người hiểu biết. Mặc dù cả ngày hôm sau đều dính lấy Tô Minh như sam nhưng đến tối thì chủ động ‘đuổi’ Tô Minh đi, nói rằng chị Nhược Dư đang đợi.
Tối hôm đấy, Tô Minh ở phòng của Tiêu Nhược Dư…
…
Ngày hôm sau…
Tiêu Nhược Dư thức dậy muộn, Tô Minh dành cả ngày ở bên cạnh hàn huyên tâm sự cưng nựng cô ta, thậm chí lúc ăn cơm trưa anh còn đút cho cô ta ăn.
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng Tô Minh ở trái đất.
Anh đưa bốn cô gái đi chơi khắp thành phố Dương Giang, đến các khu vui chơi và phố đồ ăn vặt đến tận khi màn đêm buông xuống.
Và đến đêm hôm đó thì Tô Minh không ngủ. Anh đến phòng của Trần Chỉ Tình và Lam Tuyết; nửa đêm còn lại anh đến phòng của Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư.
Đến tận khi trời sáng…
“Chỉ Tình! Em nhất định phải tu luyện thành công ‘Tử Tinh Kiếm’. Bộ kiếm kỹ này là bán bộ địa cấp, uy lực vô cùng lớn nhưng không dễ nhập môn đâu, nhất định đừng bỏ cuộc”.
“Anh để lại 100000 viên linh thạch cho các em. Nhất định phải giữ bí mật, đừng để bất cứ ai ngoài bốn các em biết nhé. Có 100000 viên linh thạch hạ phẩm này thì cảnh giới của các em sẽ đột phá rất nhanh nhưng phải nhớ, mỗi lần sau khi đột phá thì phải củng cố cảnh giới, đừng vội vàng, nếu không là căn cơ không vững đâu”.
“Còn cả linh khí này nữa, ngoài mấy thanh kiếm bán bộ vương khí mà các em hay dùng thì anh còn để lại 80 thanh linh khí, chia làm bốn phần; mỗi phần 20 thanh, đều bọc trong túi không gian rồi. Các em phải nhớ, bất cứ lúc nào cũng phải đeo túi không gian bên mình, nếu như gặp kẻ địch khó đánh lại thì phải lấy túi linh khí ra giết địch”.
….
Tô Minh sắp xếp như này thì có thể nói, chỉ cần bốn cô gái không gặp phải cường giả ở cảnh giới hóa thần thì sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Mà hiện giờ ở trái đất này có được mấy cảnh giới hóa thần đây?
Tất cả những người ở trên cảnh giới hóa thần ở Thủ Hộ Sơn đều bị Tô Minh tiêu diệt rồi.
Ngoài sắp xếp mấy việc đó, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bốn cô gái thì anh còn cầu xin thiên nữ Tạo Hóa để lại chút pháp thuật đủ để đảm bảo sự an toàn cho bốn người.
Hơn nữa, nếu bốn người gặp nguy hiểm gì thì thiên nữ Tạo Hóa cũng biết. Nếu thiên nữ Tạo Hóa biết thì mình cũng sẽ biết.
Mặc dù vậy Tô Minh vẫn thấy chưa đủ. Mấy ngày này anh còn đi Huyền Linh Sơn và nói chuyện với ba siêu thế lực còn lại của Huyền Linh Sơn. Hay nói cách khác là ra lệnh cho họ không được quấy rầy bốn cô gái và phải bảo vệ sự an toàn của thành phố Dương Giang.
Ngoài ra, dưới sự chỉ đạo của thiên nữ Tạo Hóa, cộng với những tài nguyên võ đạo mà anh lục tìm được ở gần hết trái đất thì mấy ngày này anh tốn chút thời gian xây dựng không gian trận pháp phòng ngự ở biệt thự nhà họ Trần.
Không gian trận pháp phòng ngự này bình thường sẽ không xuất hiện nhưng nó có thể kích hoạt bằng suy nghĩ. Và kích hoạt bằng câu thần chú, Tô Minh cũng đã giao lại cho bốn cô gái.
Uy lực phòng ngự của trận pháp phòng ngự này có thể đạt đến cảnh giới vạn pháp trung hậu kỳ.
“Anh Tô Minh! Chậm nhất là hai năm anh phải quay lại đón chúng em”, Tống Cẩm Phồn khóc lóc như mưa, nói với vẻ không nỡ.
Mặc dù ba cô gái còn lại không khóc nhưng nước mắt rưng rưng.
Tô Minh gật đầu mà không nói gì thêm, anh sợ mình không nỡ đi.
Sau đó anh giậm một bước rồi bay lên trời, biến mất trong không trung.
Ở trên không trung đã có Ngô Lập Tàng đang đợi…
Chương 317: Học viện Linh Võ và Linh Võ Thành
“Đúng là đa tình thật!”, Ngô Lập Tàng cười nói: “Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng cho họ đâu. Chỉ cần cậu có thể gia nhập vào học viện Linh Võ. Kể cả là trở thành học sinh ngoại bang thì đến lúc đó cậu vẫn có tư cách tích điểm. Đợi đến lúc tích điểm đủ rồi thì cậu hoàn toàn có thể đổi sang con rối kim loại của học viện Linh Võ để bảo vệ trái đất. Con rối yếu nhất của học viện Linh Võ cũng ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ”.
“Thật vậy sao?”, Tô Minh gật đầu rồi ghi nhớ trong lòng.
“Thôi, chúng ta đến đại lục Nguyên Tinh thôi”, Ngô Lập Tàng ngưng giọng, nói: “Cậu cũng lên đi!”
Chỉ thấy Ngô Lập Tàng bước chân lên một chiếc bè gỗ.
Nói là bè gỗ nhưng nó lại rất phức tạp. Nó được làm bằng gỗ đặc biệt, phối hợp với rất nhiều trận pháp và nhiều hình thù ký hiệu.
“Bè gỗ này có tên là Độ Hư Phạt, mặc dù còn kém xa tàu con thoi hư không nhưng cũng thích hợp để bay qua không gian. Tất nhiên nó chỉ bay trong cự ly ngắn thôi, nếu muốn bay xa thì Độ Hư Phạt chưa thể làm được”, Ngô Lập Tàng thấy Tô Minh có chút hiếu kỳ nên giới thiệu tiếp: “Nếu như cậu có thể gia nhập học viện Linh Võ, đến lúc đó cậu có thể lĩnh ngộ được Độ Hư Phạt”.
Trong lời nói của Ngô Lập Tàng dường như không thể thiếu từ ‘học viện Linh Võ’.
Có thể nghe ra ông ta rất tôn kính học viện Linh Võ này.
Độ Hư Phạt đi xuyên qua hư không tối om vô tận, Tô Minh và Ngô Lập Tàng có thể đứng vững trên Độ Hư Phạt đó.
“Tiền bối! Có thể nói cho tôi nghe những gì liên quan đến học viện Linh Võ được không?”, Tô Minh hỏi.
“Trước đó có học viện Linh Võ, sau mới có Linh Võ Thành”, Ngô Lập Tàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.
“Học viện Linh Võ do một cường giả ở thời cổ đại xa xưa lập nên, có tên là Linh Võ kiếm tiên”.
“Ở thời cổ đại xa xưa, khi các thiên tài ở tầng võ thấp mà võ đạo đạt đến trình độ nhất định thì sẽ bay đến tầng võ trung”.
“Võ đạo ở tầng võ trung mạnh hơn tầng võ thấp rất nhiều. Cũng chính vì vậy mà cá lớn nuốt cá bé, đám cường giả hoặc thế lực lớn ở tầng võ trung thích bắt nạt những thiên tài võ đạo mới từ tầng võ thấp bay lên, rồi bắt họ làm nô lệ, làm thợ mỏ, thậm chí còn giết họ để lấy máu nữa, vv…”.
“Nhất thời, những thiên tài từ tầng võ thấp bay lên đều bị tổn thất nghiêm trọng. Có quãng thời gian tối tăm tàn nhẫn nhất thì cứ mỗi 100 thiên tài bay lên lại có đến 90 người trở thành thợ mỏ, nô lệ hoặc chết thảm ở tầng võ trung”.
“Linh Võ kiếm tiên đến từ tầng võ thấp, ông ấy có tài hoa đáng kinh ngạc, đặc biệt là võ đạo, phải gọi là vạn thế hiếm thấy. Ông ấy đồng cảm với những thiên tài bay lên từ tầng võ thấp nên lập lời thề sẽ thay đổi cục diện này, từ đó lập nên học viện Linh Võ”.
“Và học viện Linh Võ đã trở thành trạm chung chuyển cho những thiên tài ở tầng võ thấp bay lên tầng võ cao”.
“Những thiên tài như các cậu, trước khi bay lên tầng võ trung thì đến học viện Linh Võ học tập một năm để nâng cao thực lực. Hơn nữa, các giáo tôn ở học viện Linh Võ sẽ dạy cho các cậu về quy tắc và kiến thức ở tầng võ trung. Thậm chí, lúc sắp tốt nghiệp, họ sẽ giúp các cậu liên hệ với một thế lực ở tầng võ trung mà phù hợp với các cậu, bảo đảm sau khi các cậu bay lên ít nhất không trở thành nô lệ hay chết thảm”.
“Bởi vì có sự tồn tại của học viện Linh Võ nên dần dần các thiên tài ở tầng võ thấp bay lên tầng võ trung đều an toàn hơn rất nhiều. Đây là đóng góp tuyệt vời của học viện Linh Võ và Linh Võ kiếm tiên đấy”.
“Dần dần theo thời gian, địa vị của học viện Linh Võ ngày càng cao, gần như tất cả tầng võ trung đều chủ động hợp tác và đàm phán với học viện Linh Võ. Từ đó học viện Linh Võ có thể tạo điều kiện tốt hơn cho những thiên tài muốn tu luyện thêm”.
“Nhưng cũng chính vì vậy mà học viên ở học viện Linh Võ ngày càng đông, bao gồm tất cả thiên tài ở tầng võ thấp, dần dần có điều kiện chiêu sinh và điều kiện cũng ngày càng khắt khe hơn”.
“Đến bây giờ, có 70% thiên tài ở tầng võ thấp không vào được học viện Linh Võ. Nếu không vào được thì chứng tỏ không thích hợp bay đến tầng võ trung, và kết cục sẽ rất thê thảm”.
“Còn 30% thiên tài còn lại có thể vào được học viện Linh Võ, vậy thì sau này chắc chắn có thể bay đến tầng võ trung. Hơn nữa sẽ có thể sống rất tốt ở đó”.
…
“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu và cũng hiểu được đại khái.
Học viện Linh Võ cũng coi như là căn cơ sàng lọc lần thứ hai của các thiên tài.
“Vậy 70% thiên tài ở tầng võ thấp bị loại khỏi học viện Linh Võ, họ không oán trách gì sao? Nếu những người này muốn đến tầng võ trung, muốn bước lên tầng võ đạo cao hơn, từ đó phải trả giá bằng cả sinh mạng họ cũng cam tâm ư? Vậy chẳng phải học viện Linh Võ đã cướp đi cái quyền tu luyện thành công của họ sao?”, Tô Minh lại hỏi.
“Không không không! Không phải cướp đi quyền đó! Trước đây có rất nhiều thiên tài ở tầng võ thấp bị loại khỏi học viện Linh Võ, họ cũng không cam tâm và tự mình đến tầng võ trung, điều này là hoàn toàn được. Học viện Linh Võ sẽ không bao giờ ngăn cản sự lựa chọn của bất cứ ai. Nhưng kết quả là không ai có kết cục tốt, hầu như đều rất thê thảm”, giọng nói của Ngô Lập Tàng có chút ngưng trọng: “Vì vậy, nếu như cậu bị loại khỏi học viện Linh Võ thì hãy ngoan ngoãn, đừng nghĩ nhiều, đừng oán trách, đừng không cam tâm và cũng đừng ôm hy vọng một mình bay đến đó. Nếu không thì hậu quả tự chịu. Sự sàng lọc của học viện Linh Võ bao giờ cũng rất chính xác”.
Sau đó Ngô Lập Tàng lại nói: “Những thiên tài bị loại khỏi học viện Linh Võ, vì một số lý do gì đó, có thể là thể diện hoặc sự mong đợi của người thân bạn bè, nói chung là dưới nhiều áp lực, mặc dù không thể vào học viện Linh Võ nhưng cũng không muốn quay về tầng võ thấp ban đầu nên đã ở lại xung quanh học viện Linh Võ. Dần dần quanh học viện Linh Võ có thêm rất nhiều tu giả võ đạo, hình thành nên một thành trì, có tên là Linh Võ Thành”.
Hóa ra là vậy….
Chương 318: Đại lục Nguyên Tinh
“120 năm trước tôi cũng được coi là thiên tài bị loại khỏi học viện Linh Võ, mấy năm nay luôn ở Linh Võ Thành. Những người bị loại như chúng tôi, không những không oán trách hay ôm hận gì học viện Linh Võ mà còn phải cảm ơn vì họ đã loại mình. Cũng may là có học viện Linh Võ thức tỉnh nhận thức của chúng tôi, giúp chúng tôi nhận ra mình chưa đủ thực lực để bay lên tầng võ trung và từ đó giữ được tính mạng, thậm chí còn sống rất ổn”.
“Kể ra thì học viện Linh Võ cũng có chút tình người, dường như thường xuyên giao nhiệm vụ cho những người bị loại nhưng không chịu rời khỏi học viện Linh Võ như chúng tôi. Chỉ cần hoàn thành thì đều được thưởng một số tài nguyên võ đạo. 120 năm trước tôi nhận được không dưới 30 nhiệm vụ nên mới có được không ít tài nguyên võ đạo, rồi dựa vào bản thân mà tu luyện lên cảnh giới Động Hư trung kỳ đó”.
…
Tô Minh lắng nghe mà cũng cảm thấy có chút cảm tình với học viện Linh Võ. Mặc dù ở đây điều kiện cạnh tranh khốc liệt nhưng cũng giúp được rất nhiều thiên tài giữ được tính mạng.
Cũng coi như cứu được vô số mạng người, tạo được vô vàn công đức.
Không chỉ thế, Tô Minh còn cảm thấy kính phục Linh Võ kiếm tiên tài hoa.
Đột nhiên Tô Minh nhớ đến bức thư tiến cử của học viện Linh Võ.
“Tiền bối! Học viện Linh Võ có thư tiến cử không?”
“Thư tiến cử?”, Ngô Lập Tàng nhìn Tô Minh một cái, hỏi với giọng kỳ quái: “Sao cậu biết thư tiến cử?”
“Tình cờ biết được thôi!”
“Đúng là có thư tiến cử. Nghe nói, nếu như có thư tiến cử của học viện Linh Võ, kể cả test không qua thì vẫn có thể vào được đó. Nhưng thư tiến cử rất ít, hơn nữa chỉ phát cho những người có cống hiến đặc biệt với học viện Linh Võ thôi. Rồi những người có cống hiến này lại truyền lại cho con cháu và thế hệ sau của mình”.
“Thì ra là vậy!”
Sau đó Tô Minh không nói gì nữa mà tiếp tục tu luyện hoặc nói cách khác là lĩnh ngộ.
“Ý cảnh của gió! Lúc này, Độ Hư Phạt xuyên qua không trung, khoảng không hỗn loạn như bị gió đập mạnh vào, chồng chéo lên nhau như dòng nước chảy xiết…”, Tô Minh thầm nghĩ rồi nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt. Anh nắm bắt khoảng không dao động và cả những phần tử không khí nhỏ xíu nữa…
Đột nhiên anh có được lĩnh ngộ đáng kể.
Mấy tiếng sau…
“Sắp vào đại lục Nguyên Tinh rồi”, Ngô Lập Tàng nói.
Giọng nói của ông ta có chút ngưng trọng và cũng có chút hưng phấn.
“Nhóc con! Tôi phải nhắc nhở cậu lần nữa, người mà chúng ta sắp phải đón là Quý Thanh Hoà, là một yêu nghiệt tuyệt thế, nhất định đừng chọc giận cô ta. Nếu không thì kể cả tôi cũng không cứu được cậu đâu”, Ngô Lập Tàng lại nói: “Tất nhiên, nếu như cậu có bản lĩnh, không chọc giận cô ta mà còn có thể trở thành bạn thì là tốt nhất. Cô ta có một tương lai mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi đâu. Khi cô ta còn ở học viện Linh Võ mà cậu có thể thành bạn của cô ta, cô ta lại giúp đỡ cậu thì cậu thu hoạch lớn đấy”.
Tô Minh chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.
Một lát sau, Độ Hư Phạt đột nhiên biến mất, còn Ngô Lập Tàng và Tô Minh bước ra rồi từ hư không bước vào thế giới thật.
Lần đầu tiên Tô Minh cảm nhận được linh khí dày đặc trong không khí, nhiều hơn ở trái đất rất nhiều.
Cùng là tầng võ thấp nhưng cũng chia làm nhiều kiểu.
Rõ ràng, đại lục Nguyên Tinh này được coi là top đầu trong tầng võ thấp.
Đại lục Nguyên Tinh không lớn, còn nhỏ hơn trái đất mười lần.
Đưa mắt nhìn lại thì toàn là màu xanh lá cây, màu xanh của rừng nguyên thủy.
Hơn nữa, nó có dạng như trên trái đất, từng ngọn núi độc lập không quá cao, tầm hơn 3000m, tọa lạc trên nước biển màu xanh, hình thành nên cảnh sắc độc đáo và chấn động lòng người.
Võ đạo của đại lục Nguyên Tinh chắc phải hơn trái đất nhiều nhưng khoa học kỹ thuật chắc còn ở mức cổ đại mấy trăm năm trước.
Tô Minh đi theo Ngô Lập Tàng, hai người bước xuống và đến một đỉnh núi trong đó.
Ngọn núi này khá cao, tầm 5000m. Trên đỉnh núi có những ngôi nhà được làm bằng tre trúc thuần túy.
Những ngôi nhà này không lớn cũng không cao nhưng rất tinh tế, giống như tác phẩm nghệ thuật phóng đại.
Những ngôi nhà cheo veo trên vách núi, như đang nhìn biển nhìn mây, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Trước những ngôi nhà này có một võ trường rất lớn được làm toàn bằng đá.
Trên võ trường có rất nhiều nam nữ thanh niên đang tu luyện.
Tô Minh thấy hứng thú nên nhìn lại.
Cách thức tu luyện của những người này rất kỳ quái, đều ngồi khoanh chân trên đất, hơi thở yên tĩnh nhưng không hề đơn giản. Trong những hơi thở đó nhanh chóng hấp thu linh khí của trời đất và tinh hoa của mặt trời.
Điều quái dị hơn là họ ngồi trên đất còn có thể hút sức mạnh của tảng đá ở trong lòng đất.
Ánh mắt Tô Minh nhìn về phía cô gái nổi bật ngồi chính giữa võ trường.
Cô gái đó cũng trạc tuổi anh, cô ta mặc váy bông màu trắng đơn giản, mộc mạc, không hề trang điểm.
Cô ta ngồi ở đó, yên tĩnh mà nhẹ nhàng nhưng cô gái này đã ở cảnh giới Động Hư, thật là khủng khiếp.
Phải biết rằng Tô Ương được coi là thiên tài đến từ tầng võ cao, cũng là cảnh giới Động Hư. Mặc dù là cảnh giới Động Hư trung kỳ nhưng Tô Ương còn lớn hơn cô ta mấy tuổi.
Chương 319: Kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ
Ngoài ra, khí tức của người con gái này vô cùng thuần khiết.
Vẻ thuần khiết này là từ trong ra ngoài nên Tô Minh có thể chắc chắn, chất lượng chân khí của người này vô cùng cao, dường như không có tạp chất gì.
Người con gái này chắc có sức chiến đấu siêu việt, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.
Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được vẻ nguy hiểm trên người cô ta, thật sự khủng khiếp. Phải biết rằng, sức chiến đấu thực tế của cô ta còn có thể đạt đến cảnh giới Động Hư đỉnh phong kỳ, thậm chí là cảnh giới bán bộ thông thiên.
Ngoài ra, nhan sắc của cô gái cũng thuộc hàng cực phẩm.
Mặc dù không trang điểm nhưng làn da trắng nõn như da em bé, là cô gái có làn da đẹp nhất mà Tô Minh từng gặp.
Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa lộ ra vẻ kiều diễm. Phải nói là cô gái này rất đẹp, một vẻ đẹp đầy khí chất.
“Cô ta chính là Quý Thanh Hoà! Cậu đừng nhìn cô ta mãi thế, cô ta không thích người khác nhìn mình như vậy đâu”, Ngô Lập Tàng nhắc nhở: “Cô ta đang tu luyện, chúng ta cứ đợi xem sao”.
Đây chính là điều đặc biệt mà thực lực và tài năng thiên bẩm mang lại.
Mặc dù Ngô Lập Tàng đến từ Linh Võ Thành nhưng lúc này cũng có chút tôn kính với Quý Thanh Hoà.
Chừng một phút sau, Quý Thanh Hoà mới mở mắt ra.
Đôi mắt cô ta rất đẹp, vẻ đẹp và sáng khó diễn tả thành lời, giống như viên pha lê màu đen.
Sau đó cô ta đi về phía Tô Minh và Ngô Lập Tàng.
“Tiền bối!”, giọng nói của Quý Thanh Hoà cũng rất dễ nghe, rất trong trẻo. Nghe thấy giọng nói này mà trong đầu Tô Minh liền nghĩ tới một câu thơ: “Trăng sáng chiếu qua rừng thông, suối trong chảy qua ghềnh đá”.
Quý Thanh Hoà lại nhìn sang Tô Minh, nói: “Chào anh! Tôi là Quý Thanh Hoà”.
Không có vẻ cao ngạo, cũng không có khoảng cách. Giọng nói cho người ta cảm giác yên tĩnh, như rời xa chốn nhân gian ồn ào hỗn loạn.
Trên thực tế, Quý Thanh Hoà có chút hiếu kỳ về Tô Minh. Bởi vì cô ta cảm nhận được mình không thể nhìn thấu người con trai này, cảm giác Tô Minh là người không đơn giản.
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cũng cười, đáp lại.
“Tiền bối! Tôi đã nói chuyện với người nhà rồi, bây giờ chúng ta có thể đến Linh Võ Thành”, Quý Thanh Hoà nói.
Giọng nói đầy vẻ dứt khoát, chứ không chút ngập ngừng.
“Được!”, Ngô Lập Tàng gật đầu, sau đó do dự một lát, cuối cùng khẽ khom lưng nói: “Cô Quý! Cảm ơn cô”.
Thật sự đến lúc này, ông ta mới thật sự cảm động.
Quý Thanh Hoà bằng lòng cùng ông ta đến Linh Võ Thành, vậy thì ông ta cũng được coi như ‘người lái đò’, đây là vinh dự vô cùng lớn.
Hơn nữa, cô ta có khả năng thiên bẩm về võ đạo. Sau khi vào học viện Linh Võ thì học viện Linh Võ sẽ tặng cho những ‘người lái đò’ như ông ta một số phần thưởng.
Điều quan trọng nhất là ở Linh Võ Thành có rất nhiều ‘người lái đò’, trong đó có nhiều kẻ là kẻ thù không đội trời chung của Ngô Lập Tàng.
Mấy chục năm gần đây, Ngô Lập Tàng không dẫn dắt được yêu nghiệt siêu cấp nào. Cũng chính vì vậy mà những kẻ thù không đội trời chung mới chế giễu ông ta nhiều năm như thế.
Lần này đón được Quý Thanh Hoà thì coi như ông ta được mở mày mở mặt rồi.
“Tiền bối khách khí quá!”, Quý Thanh Hoà lộ ra nụ cười nhạt, có thể thấy cô ta là người khá lạnh lùng.
“Chúng ta đi thôi!”, Ngô Lập Tàng lớn tiếng nói.
Ba người đứng ở trên Độ Hư Phạt rồi xuyên qua không gian.
Trong không gian tối om, Tô Minh tiếp tục nhìn vào dòng chảy hư không hỗn loạn, cảm nhận ý cảnh của gió.
Lúc này Quý Thanh Hoà đột nhiên lên tiếng: “Tô Minh! Anh đến từ tầng võ đạo nào?”
“Trái đất!”, Tô Minh chỉ thản nhiên nói.
“Trái đất là tầng võ đạo kiểu gì?”, Quý Thanh Hoà dường như có chút hứng thú nói chuyện với Tô Minh.
“Cũng tương tự như đại lục Nguyên Tinh”, Tô Minh không muốn nói nhiều. Bởi vì tâm trí và sức lực của anh đang tập trung vào dòng chảy hư không hỗn loạn trước mặt, vì vậy anh chỉ đáp cho xong.
Còn Ngô Lập Tàng ở bên cạnh thì thấy cạn lời, lúc này khóe môi không ngừng giật giật.
Ông ta rất muốn chửi tục.
Có thể khiến Quý Thanh Hoà chủ động bắt chuyện là vận may tổ tiên cậu tích đức tám đời đấy.
Ông ta không thể ngờ với tính cách của Quý Thanh Hoà mà cô ta lại chủ động nói chuyện với Tô Minh.
Cơ hội như này mà Tô Minh cũng không biết nắm bắt? Lại còn trả lời cho có, đúng là điên thật rồi.
Chẳng phải đã nhắc nhở trước đó rồi sao, nếu có cơ hội thì thành bạn với Quý Thanh Hoà là tốt nhất, lợi ích vô cùng?
Kết quả là…
Đâu chỉ là đáp lại cho có lệ? Sao trái đất có thể tương tự như đại lục Nguyên Tinh được? Quý Thanh Hoà không biết chứ ông ta biết rõ, trái đất cách biệt rất lớn với đại lục Nguyên Tinh.
Và rồi Quý Thanh Hoà cũng không nói gì nữa.
Cô ta vốn tính lạnh lùng, sở dĩ ban nãy chủ động nói chuyện với Tô Minh là vì trên đường đến Linh Võ Thành rất tẻ nhạt, cộng với cảm giác khó nhìn thấu Tô Minh nên cô ta mới có chút tò mò mà thôi.
Nếu Tô Minh đã không muốn nói chuyện thì cô ta cũng không ép.
“Cô Quý! Năm nay là Đại Niên đấy”, Ngô Lập Tàng nói. Đầu óc Tô Minh có vấn đề nhưng ông ta không vậy. Ông ta lên tiếng để hóa giải nỗi ngượng ngùng cho Quý Thanh Hoà.
“Đại Niên ư?”, Quý Thanh Hoà nhìn Ngô Lập Tàng hỏi: “Xin tiền bối nói kỹ hơn”.
Ngay cả Tô Minh cũng không hiểu hết nên lúc này cũng dỏng tai lắng nghe.
“Mỗi năm đều có thiên tài ở tầng võ thấp đến Linh Võ Thành nhưng chất lượng chắc chắn có khác biệt. Chất lượng thiên tài mà cao, số lượng nhiều thì sẽ được gọi là Đại Niên, còn ngược lại sẽ là Tiểu Niên”.
“Tất nhiên, kể cả là Đại Niên thì cô Quý cũng sẽ vững chân vào được học viện Linh Võ. Hơn nữa, có khả năng lớn là được đứng trong top 10 ở kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ đấy”.
“Nếu như có thể đứng trong top 10 thì nhất định phải cố gắng nha, vì top 10 thì học viện Linh Võ sẽ có thưởng đó”.
…
“Kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ là như thế nào?”, Quý Thanh Hoà hỏi.
Và đây cũng là vấn đề mà Tô Minh muốn hỏi.
“Qua cầu Linh Võ”, giọng nói Ngô Lập Tàng trở nên ngưng trọng: “Cầu Linh Võ là bảo vật mà Linh Võ kiếm tiên để lại. Nếu như tận mắt nhìn thấy thì sẽ vô cùng kinh hãi. Cầu Linh Võ có 3000 bậc, 300 trận pháp kỳ dị, 300 con rối, 3 đường kiếm ý. Tất cả những người có thể qua được cầu Linh Võ thì được coi như thông qua kỳ thi. Ngày trước, cứ 10 thiên tài ở tầng võ thấp thì có 3 người vượt qua kỳ thi. Tất nhiên, hình thức vượt qua cũng khác nhau. Có người mất 10 tiếng mới qua, có người chỉ mất một tiếng. Có người phải trèo đèo vất vả mới qua được, có người đi nhàn hạ như đi dạo. Có người thì đè nén miễn cưỡng đủ kiểu, có người như huýt sáo đi qua cầu. Nói chung là có nhiều kiểu lắm”.
Chương 320: Mới tới Linh Võ Thành
Giờ phút này, dù là Tô Minh hay Quý Thanh Hòa đều có một cảm giác muốn xông lên cầu Linh Võ ngay lập tức.
3000 bậc thang, 300 trận pháp quỷ quyệt, 30 con rối, 3 chiêu kiếm ý, quả đúng là khiến người ta mong đợi!
"Cô Quý, nếu cô vào được trước 10 thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, hay thậm chí là trở thành đệ tử trực hệ của một giáo tôn nào đó. Phải nhớ rằng, nếu có cơ hội ấy, được thì hãy chọn giáo tôn Trần Thanh Minh. Cô ấy là một trong số giáo tôn nổi tiếng có trách nhiệm nhất ở học viện Linh Võ. Nghe đồn, cô ấy là linh thể kiếm đạo, có được một bộ phận truyền thừa của Linh Võ kiếm tiên và rất mạnh. Cũng có người nói, cô ấy đến từ một thế lực đứng đầu ở tầng võ đạo tầm trung cũng thuộc loại đứng đầu. Nếu trở thành đệ tử của cô ấy, đợi đến khi cô tốt nghiệp học viện Linh Võ rồi cũng không phải lo".
Ngô Lập Tàng gần như biết gì nói đó.
Ông ta tính bỏ vốn trước.
Vì Ngô Lập Tàng thấy được Quý Thanh Hòa chắc chắn sẽ có một tương lai không thể đong đếm, đợi đến khi cô ta hoàn toàn trưởng thành, rồi nhớ lại đôi chút ơn huệ của mình, sau đó hơi dẫn dắt mình một chút cũng đủ để ông ta phè phỡn.
"Giáo tôn Trần Thanh Minh? Tôi nhớ rồi. Nếu cô ấy nổi tiếng như vậy thì chắc cũng khó mà trở thành đệ tử trực hệ của cô ấy nhỉ?", Quý Thanh Hòa tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi. Giáo tôn Trần Thanh Minh rất lạnh lùng, hay còn có thể nói là nghiêm khắc, dễ nổi nóng và có yêu cầu cực cao với tư chất của đệ tử trực hệ. Giáo tôn khác cứ cách vài năm sẽ thu một đệ tử trực hệ, còn Trần Thanh Minh làm giáo tôn ở học viện Linh Võ gần 80 năm mà chỉ có 2 người đệ tử trực hệ. Nói cách khác, cứ mỗi 40 năm cô ấy mới tìm được 1 đệ tử vừa lòng".
Quý Thanh Hòa gật đầu.
"Haiz, đáng tiếc, nếu cô Quý phi thăng lên Linh Võ Thành vào năm ngoái hoặc sang năm thì cơ hội được trở thành đệ tử của Trần Thanh Minh sẽ cao hơn. Dù sao cô cũng xuất sắc thế mà. Còn năm nay thì...", Ngô Lập Tàng thở dài.
"Năm nay thì sao thế?"
"Trước đó tôi cũng nói rồi đó, năm nay là năm các thiên tài hội tụ! Cô Quý à! Tên Tống Kình Thương - hoàng thái tử của vương triều Nghịch Vân thuộc tầng võ đạo Nghịch Vân kia là người được trời thương. Nghe nói ngay cả "Kinh Hoàng Thanh" cũng tu luyện thành công, còn trẻ suýt soát đâu 22 tuổi đã có cảnh giới Động Hư hậu kỳ. Chưa tiến vào học viện Linh Võ mà tên tuổi đã nổi như cồn ở học viện và Linh Võ Thành. Thậm chí, một giáo tôn của học viện Linh Võ còn tự mình đến tầng Nghịch Vân để đón hắn ta!"
Sắc mặt Quý Thanh Hòa lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lớn hơn mình 1 tuổi mà lại mạnh hơn mình 2 cảnh giới nhỏ.
Thật là đáng sợ.
Tô Minh lại chẳng tỏ vẻ gì, trái lại còn khá là mong đợi.
Thiên tài nhiều mới thú vị, chẳng phải sao?
"Còn có Vu Khung ở tầng Đại Thế, nghe nói là bẩm sinh Đao thể, năm nay 24 tuổi, có cảnh giới Động Hư trung kỳ. Đáng sợ hơn là nghe nói đao ý của hắn ta đã đạt tới Linh Động hậu kỳ", Ngô Lập Tàng tiếp tục nói, trong giọng nói không nén nổi vẻ kính nể không thèm che giấu.
Đao ý cảnh giới Linh Động hậu kỳ ư? Ánh mắt Tô Minh lập lòe nghĩ.
Bản thân anh đã có kiếm ý cảnh giới Linh Động sơ kỳ, nên anh biết rõ nó đáng sợ cỡ nào.
Đao ý Linh Động hậu kỳ kia đáng để chú ý đây.
"Người còn lại chính là Cổ Kim, cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Cổ ở đại lục Tử Hải, nhưng nghe nói thân phận thật của cô ta là con riêng của một nhân vật lớn ở trong học viện Linh Võ. Bụng dạ cô ta rất độc ác, không ai trong Tử Hải dám chọc cô ta. Cổ Kim mới có 19 tuổi, những đã là Động Hư sơ kỳ, hơn nữa, cô ta còn nuôi một con chồn cái, nó có huyết mạch thần thú thái cổ, cực kỳ mạnh".
Tô Minh bỗng quay đầu nhìn Ngô Lập Tàng, mở miệng hỏi: "Tiền bối, ông có chắc là cô công chúa nhỏ Cổ Kim kia có một con thú nuôi mang huyết mạch thần thú thái cổ không?"
"Hẳn là thật", Ngô Lập Tàng đáp.
Trong lòng Tô Minh chợt vui vẻ.
"Long Tượng Thiên Địa" cần ba loại máu của thần thú thái cổ.
"Hoàng thái tử Tống Kình Thương của Nghịch Vân, Đao thể bẩm sinh Vu Khung, công chúa nhỏ Cổ Kim của Tử Hải, ba người này chưa phi thăng lên học viện Linh Võ đã nổi tiếng ở toàn bộ Linh Võ Thành. Cô Quý à, có ba người họ thì cô muốn trở thành đệ tử trực hệ của Trần Thanh Minh sẽ khá là khó đấy. Thế nên, tôi đề nghị cô sang năm hẵng vào học viện Linh Võ".
"Không sao, kết quả thế nào còn chưa biết được", Quý Thanh Hòa nói với giọng bình tĩnh nhưng lại tràn ngập tự tin.
Trái lại đã khiến cho Tô Minh đổi mới cái nhìn về cô ta.
Anh rất thích loại người tràn ngập tự tin như vậy.
Chẳng phải người tu luyện võ đạo như chúng ta cần phải như thế ư?
"Sắp đến Linh Võ Thành rồi, hai người chuẩn bị đi", đúng lúc này, Ngô Lập Tàng chợt nói.
Ngay sau đó.
Ba người lập tức bước ra khỏi hư không.
Từ hư không xuất hiện ở thế giới bên ngoài.
Cảm giác đầu tiên chính là nóng!
Rất nóng.
Chắc khoảng 60 độ.
Dường như Mặt Trời ở rất gần Linh Võ Thành.
Với nhiệt độ này, nếu không phải tu giả võ đạo thì hoàn toàn không sống nổi.
Ngoài ra còn có không khí, Tô Minh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy như hít vào một ngọn lửa, chỉ số không khí quá nóng.
Trong môi trường này, những tu giả võ đạo dưới cảnh giới Tôn Giả sẽ cảm thấy hít thở khá khó khăn.
Có điều, tuy chỉ số không khí rất nóng, nhưng linh khí trong không khí vẫn vô cùng dồi dào, có lẽ phải nồng hơn gấp 3 lần linh khí trên Huyền Linh Sơn ở tầng Trái Đất.
Với nồng độ linh khí cỡ đó, dù tu giả võ đạo ở Linh Võ Thành và trên Trái Đất có tu luyện cùng một công pháp thì tốc độ của họ cũng nhanh hơn gấp 3 lần người ở trên Trái Đất.
Ba người vừa xuất hiện đã ở trên một quảng trường rộng lớn.
Mà phía cuối quảng trường lại là một bức tường thành cao vút trong tầng mây.
Trên tường thành có hai chữ "Linh Võ".
Sau khi Ngô Lập Tàng rời đi thì sắc mặt của đám người Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tình và Lam Tuyết đều tái nhợt đi.
Bốn cô gái không ngừng run rẩy, thậm chí sắp khóc đến nơi.
Mặc dù bốn cô gái sớm đã đoán được người đàn ông của mình không bao lâu nữa sẽ rời khỏi trái đất mà bay đến một tầng võ đạo cao hơn. Nhưng họ không ngờ ngày này lại đến sớm thế.
“Khóc gì chứ? Với thiên phú võ đạo của các em, cộng với tài nguyên võ đạo mà anh để lại cho các em thì cùng lắm là hai ba năm, võ đạo của các em sẽ đạt đến cảnh giới hóa thần. Đến lúc đó anh sẽ về đón các em thôi”, Tô Minh nói với giọng an ủi.
Có trong tay 200000 viên linh thạch hạ phẩm cộng với thiên phú võ đạo tốt, thậm chí Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình có thể chất đặc biệt, vì vậy tốc độ tu luyện chắc chắn rất nhanh.
Hai ba năm có thể đạt đến cảnh giới hóa thần đúng là không phải chuyện đùa.
Chỉ cần đạt đến cảnh giới hóa thần thì có thể miễn cưỡng thích ứng được ở tầng võ trung rồi.
Đến lúc đó, Tô Minh hoàn toàn có thể đưa họ cùng đến tầng võ đạo trung.
“Nhưng ba năm cơ à?”, Tống Cẩm Phồn bĩu môi nũng nịu: “Ba năm dài không được gặp anh…”.
Nói xong, Tống Cẩm Phồn đột nhiên nắm chặt bàn tay, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu lúc này đã ngấn lệ. Cô ta nhìn Tô Minh, nói: “Tối nay… Tối nay anh phải ở lại phòng em”.
Lúc nói xong câu này thì trên khuôn mặt xinh xắn của cô ta bỗng đỏ ửng lên.
Cô ta thật sự lấy hết dũng khí nói câu đó. Tô Minh sắp bay đi rồi mà cô ta vẫn chưa được coi là người phụ nữ thật sự của anh, vậy thì làm sao được?
“Tối mai, tôi…”, Tiêu Nhược Dư cũng lên tiếng. Cô ta nói xong mà cảm thấy xấu hổ, toàn thân run rẩy khó đứng vững.
Từ tận đáy lòng Tô Minh vô cùng cảm động. Rõ ràng biết mình sắp bay đến thế giới khác mà cả Tiêu Nhược Dư và Tống Cẩm Phồn vẫn kiên định muốn trao tấm thân trong trắng cho mình. Đủ thấy họ kiên định và chung tình đến nỗi nào.
Tô Minh không từ chối và cũng không nỡ từ chối.
Tối hôm đó anh ở phòng của Tống Cẩm Phồn…
…
…
Không lời lẽ nào đủ để miêu tả lúc này, chỉ biết rằng đến ánh trăng cũng ngại ngùng mà nấp vào đám mây đen.
Ngày hôm sau, Tống Cẩm Phồn cố lết thân người uể oải mà dính chặt lấy Tô Minh cả ngày. Cô ta hận nỗi không thể như con gấu túi treo mọi lúc trên người Tô Minh.
Cô ta đã trao tấm thân trong trắng cho Tô Minh rồi nên càng lúc càng quấn lấy anh hơn. Đôi mắt đẹp đa tình, đong đầy tình yêu và vẻ bịn rịn không nỡ.
Nhưng Tống Cẩm Phồn cũng là người hiểu biết. Mặc dù cả ngày hôm sau đều dính lấy Tô Minh như sam nhưng đến tối thì chủ động ‘đuổi’ Tô Minh đi, nói rằng chị Nhược Dư đang đợi.
Tối hôm đấy, Tô Minh ở phòng của Tiêu Nhược Dư…
…
Ngày hôm sau…
Tiêu Nhược Dư thức dậy muộn, Tô Minh dành cả ngày ở bên cạnh hàn huyên tâm sự cưng nựng cô ta, thậm chí lúc ăn cơm trưa anh còn đút cho cô ta ăn.
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng Tô Minh ở trái đất.
Anh đưa bốn cô gái đi chơi khắp thành phố Dương Giang, đến các khu vui chơi và phố đồ ăn vặt đến tận khi màn đêm buông xuống.
Và đến đêm hôm đó thì Tô Minh không ngủ. Anh đến phòng của Trần Chỉ Tình và Lam Tuyết; nửa đêm còn lại anh đến phòng của Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư.
Đến tận khi trời sáng…
“Chỉ Tình! Em nhất định phải tu luyện thành công ‘Tử Tinh Kiếm’. Bộ kiếm kỹ này là bán bộ địa cấp, uy lực vô cùng lớn nhưng không dễ nhập môn đâu, nhất định đừng bỏ cuộc”.
“Anh để lại 100000 viên linh thạch cho các em. Nhất định phải giữ bí mật, đừng để bất cứ ai ngoài bốn các em biết nhé. Có 100000 viên linh thạch hạ phẩm này thì cảnh giới của các em sẽ đột phá rất nhanh nhưng phải nhớ, mỗi lần sau khi đột phá thì phải củng cố cảnh giới, đừng vội vàng, nếu không là căn cơ không vững đâu”.
“Còn cả linh khí này nữa, ngoài mấy thanh kiếm bán bộ vương khí mà các em hay dùng thì anh còn để lại 80 thanh linh khí, chia làm bốn phần; mỗi phần 20 thanh, đều bọc trong túi không gian rồi. Các em phải nhớ, bất cứ lúc nào cũng phải đeo túi không gian bên mình, nếu như gặp kẻ địch khó đánh lại thì phải lấy túi linh khí ra giết địch”.
….
Tô Minh sắp xếp như này thì có thể nói, chỉ cần bốn cô gái không gặp phải cường giả ở cảnh giới hóa thần thì sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Mà hiện giờ ở trái đất này có được mấy cảnh giới hóa thần đây?
Tất cả những người ở trên cảnh giới hóa thần ở Thủ Hộ Sơn đều bị Tô Minh tiêu diệt rồi.
Ngoài sắp xếp mấy việc đó, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bốn cô gái thì anh còn cầu xin thiên nữ Tạo Hóa để lại chút pháp thuật đủ để đảm bảo sự an toàn cho bốn người.
Hơn nữa, nếu bốn người gặp nguy hiểm gì thì thiên nữ Tạo Hóa cũng biết. Nếu thiên nữ Tạo Hóa biết thì mình cũng sẽ biết.
Mặc dù vậy Tô Minh vẫn thấy chưa đủ. Mấy ngày này anh còn đi Huyền Linh Sơn và nói chuyện với ba siêu thế lực còn lại của Huyền Linh Sơn. Hay nói cách khác là ra lệnh cho họ không được quấy rầy bốn cô gái và phải bảo vệ sự an toàn của thành phố Dương Giang.
Ngoài ra, dưới sự chỉ đạo của thiên nữ Tạo Hóa, cộng với những tài nguyên võ đạo mà anh lục tìm được ở gần hết trái đất thì mấy ngày này anh tốn chút thời gian xây dựng không gian trận pháp phòng ngự ở biệt thự nhà họ Trần.
Không gian trận pháp phòng ngự này bình thường sẽ không xuất hiện nhưng nó có thể kích hoạt bằng suy nghĩ. Và kích hoạt bằng câu thần chú, Tô Minh cũng đã giao lại cho bốn cô gái.
Uy lực phòng ngự của trận pháp phòng ngự này có thể đạt đến cảnh giới vạn pháp trung hậu kỳ.
“Anh Tô Minh! Chậm nhất là hai năm anh phải quay lại đón chúng em”, Tống Cẩm Phồn khóc lóc như mưa, nói với vẻ không nỡ.
Mặc dù ba cô gái còn lại không khóc nhưng nước mắt rưng rưng.
Tô Minh gật đầu mà không nói gì thêm, anh sợ mình không nỡ đi.
Sau đó anh giậm một bước rồi bay lên trời, biến mất trong không trung.
Ở trên không trung đã có Ngô Lập Tàng đang đợi…
Chương 317: Học viện Linh Võ và Linh Võ Thành
“Đúng là đa tình thật!”, Ngô Lập Tàng cười nói: “Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng cho họ đâu. Chỉ cần cậu có thể gia nhập vào học viện Linh Võ. Kể cả là trở thành học sinh ngoại bang thì đến lúc đó cậu vẫn có tư cách tích điểm. Đợi đến lúc tích điểm đủ rồi thì cậu hoàn toàn có thể đổi sang con rối kim loại của học viện Linh Võ để bảo vệ trái đất. Con rối yếu nhất của học viện Linh Võ cũng ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ”.
“Thật vậy sao?”, Tô Minh gật đầu rồi ghi nhớ trong lòng.
“Thôi, chúng ta đến đại lục Nguyên Tinh thôi”, Ngô Lập Tàng ngưng giọng, nói: “Cậu cũng lên đi!”
Chỉ thấy Ngô Lập Tàng bước chân lên một chiếc bè gỗ.
Nói là bè gỗ nhưng nó lại rất phức tạp. Nó được làm bằng gỗ đặc biệt, phối hợp với rất nhiều trận pháp và nhiều hình thù ký hiệu.
“Bè gỗ này có tên là Độ Hư Phạt, mặc dù còn kém xa tàu con thoi hư không nhưng cũng thích hợp để bay qua không gian. Tất nhiên nó chỉ bay trong cự ly ngắn thôi, nếu muốn bay xa thì Độ Hư Phạt chưa thể làm được”, Ngô Lập Tàng thấy Tô Minh có chút hiếu kỳ nên giới thiệu tiếp: “Nếu như cậu có thể gia nhập học viện Linh Võ, đến lúc đó cậu có thể lĩnh ngộ được Độ Hư Phạt”.
Trong lời nói của Ngô Lập Tàng dường như không thể thiếu từ ‘học viện Linh Võ’.
Có thể nghe ra ông ta rất tôn kính học viện Linh Võ này.
Độ Hư Phạt đi xuyên qua hư không tối om vô tận, Tô Minh và Ngô Lập Tàng có thể đứng vững trên Độ Hư Phạt đó.
“Tiền bối! Có thể nói cho tôi nghe những gì liên quan đến học viện Linh Võ được không?”, Tô Minh hỏi.
“Trước đó có học viện Linh Võ, sau mới có Linh Võ Thành”, Ngô Lập Tàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.
“Học viện Linh Võ do một cường giả ở thời cổ đại xa xưa lập nên, có tên là Linh Võ kiếm tiên”.
“Ở thời cổ đại xa xưa, khi các thiên tài ở tầng võ thấp mà võ đạo đạt đến trình độ nhất định thì sẽ bay đến tầng võ trung”.
“Võ đạo ở tầng võ trung mạnh hơn tầng võ thấp rất nhiều. Cũng chính vì vậy mà cá lớn nuốt cá bé, đám cường giả hoặc thế lực lớn ở tầng võ trung thích bắt nạt những thiên tài võ đạo mới từ tầng võ thấp bay lên, rồi bắt họ làm nô lệ, làm thợ mỏ, thậm chí còn giết họ để lấy máu nữa, vv…”.
“Nhất thời, những thiên tài từ tầng võ thấp bay lên đều bị tổn thất nghiêm trọng. Có quãng thời gian tối tăm tàn nhẫn nhất thì cứ mỗi 100 thiên tài bay lên lại có đến 90 người trở thành thợ mỏ, nô lệ hoặc chết thảm ở tầng võ trung”.
“Linh Võ kiếm tiên đến từ tầng võ thấp, ông ấy có tài hoa đáng kinh ngạc, đặc biệt là võ đạo, phải gọi là vạn thế hiếm thấy. Ông ấy đồng cảm với những thiên tài bay lên từ tầng võ thấp nên lập lời thề sẽ thay đổi cục diện này, từ đó lập nên học viện Linh Võ”.
“Và học viện Linh Võ đã trở thành trạm chung chuyển cho những thiên tài ở tầng võ thấp bay lên tầng võ cao”.
“Những thiên tài như các cậu, trước khi bay lên tầng võ trung thì đến học viện Linh Võ học tập một năm để nâng cao thực lực. Hơn nữa, các giáo tôn ở học viện Linh Võ sẽ dạy cho các cậu về quy tắc và kiến thức ở tầng võ trung. Thậm chí, lúc sắp tốt nghiệp, họ sẽ giúp các cậu liên hệ với một thế lực ở tầng võ trung mà phù hợp với các cậu, bảo đảm sau khi các cậu bay lên ít nhất không trở thành nô lệ hay chết thảm”.
“Bởi vì có sự tồn tại của học viện Linh Võ nên dần dần các thiên tài ở tầng võ thấp bay lên tầng võ trung đều an toàn hơn rất nhiều. Đây là đóng góp tuyệt vời của học viện Linh Võ và Linh Võ kiếm tiên đấy”.
“Dần dần theo thời gian, địa vị của học viện Linh Võ ngày càng cao, gần như tất cả tầng võ trung đều chủ động hợp tác và đàm phán với học viện Linh Võ. Từ đó học viện Linh Võ có thể tạo điều kiện tốt hơn cho những thiên tài muốn tu luyện thêm”.
“Nhưng cũng chính vì vậy mà học viên ở học viện Linh Võ ngày càng đông, bao gồm tất cả thiên tài ở tầng võ thấp, dần dần có điều kiện chiêu sinh và điều kiện cũng ngày càng khắt khe hơn”.
“Đến bây giờ, có 70% thiên tài ở tầng võ thấp không vào được học viện Linh Võ. Nếu không vào được thì chứng tỏ không thích hợp bay đến tầng võ trung, và kết cục sẽ rất thê thảm”.
“Còn 30% thiên tài còn lại có thể vào được học viện Linh Võ, vậy thì sau này chắc chắn có thể bay đến tầng võ trung. Hơn nữa sẽ có thể sống rất tốt ở đó”.
…
“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu và cũng hiểu được đại khái.
Học viện Linh Võ cũng coi như là căn cơ sàng lọc lần thứ hai của các thiên tài.
“Vậy 70% thiên tài ở tầng võ thấp bị loại khỏi học viện Linh Võ, họ không oán trách gì sao? Nếu những người này muốn đến tầng võ trung, muốn bước lên tầng võ đạo cao hơn, từ đó phải trả giá bằng cả sinh mạng họ cũng cam tâm ư? Vậy chẳng phải học viện Linh Võ đã cướp đi cái quyền tu luyện thành công của họ sao?”, Tô Minh lại hỏi.
“Không không không! Không phải cướp đi quyền đó! Trước đây có rất nhiều thiên tài ở tầng võ thấp bị loại khỏi học viện Linh Võ, họ cũng không cam tâm và tự mình đến tầng võ trung, điều này là hoàn toàn được. Học viện Linh Võ sẽ không bao giờ ngăn cản sự lựa chọn của bất cứ ai. Nhưng kết quả là không ai có kết cục tốt, hầu như đều rất thê thảm”, giọng nói của Ngô Lập Tàng có chút ngưng trọng: “Vì vậy, nếu như cậu bị loại khỏi học viện Linh Võ thì hãy ngoan ngoãn, đừng nghĩ nhiều, đừng oán trách, đừng không cam tâm và cũng đừng ôm hy vọng một mình bay đến đó. Nếu không thì hậu quả tự chịu. Sự sàng lọc của học viện Linh Võ bao giờ cũng rất chính xác”.
Sau đó Ngô Lập Tàng lại nói: “Những thiên tài bị loại khỏi học viện Linh Võ, vì một số lý do gì đó, có thể là thể diện hoặc sự mong đợi của người thân bạn bè, nói chung là dưới nhiều áp lực, mặc dù không thể vào học viện Linh Võ nhưng cũng không muốn quay về tầng võ thấp ban đầu nên đã ở lại xung quanh học viện Linh Võ. Dần dần quanh học viện Linh Võ có thêm rất nhiều tu giả võ đạo, hình thành nên một thành trì, có tên là Linh Võ Thành”.
Hóa ra là vậy….
Chương 318: Đại lục Nguyên Tinh
“120 năm trước tôi cũng được coi là thiên tài bị loại khỏi học viện Linh Võ, mấy năm nay luôn ở Linh Võ Thành. Những người bị loại như chúng tôi, không những không oán trách hay ôm hận gì học viện Linh Võ mà còn phải cảm ơn vì họ đã loại mình. Cũng may là có học viện Linh Võ thức tỉnh nhận thức của chúng tôi, giúp chúng tôi nhận ra mình chưa đủ thực lực để bay lên tầng võ trung và từ đó giữ được tính mạng, thậm chí còn sống rất ổn”.
“Kể ra thì học viện Linh Võ cũng có chút tình người, dường như thường xuyên giao nhiệm vụ cho những người bị loại nhưng không chịu rời khỏi học viện Linh Võ như chúng tôi. Chỉ cần hoàn thành thì đều được thưởng một số tài nguyên võ đạo. 120 năm trước tôi nhận được không dưới 30 nhiệm vụ nên mới có được không ít tài nguyên võ đạo, rồi dựa vào bản thân mà tu luyện lên cảnh giới Động Hư trung kỳ đó”.
…
Tô Minh lắng nghe mà cũng cảm thấy có chút cảm tình với học viện Linh Võ. Mặc dù ở đây điều kiện cạnh tranh khốc liệt nhưng cũng giúp được rất nhiều thiên tài giữ được tính mạng.
Cũng coi như cứu được vô số mạng người, tạo được vô vàn công đức.
Không chỉ thế, Tô Minh còn cảm thấy kính phục Linh Võ kiếm tiên tài hoa.
Đột nhiên Tô Minh nhớ đến bức thư tiến cử của học viện Linh Võ.
“Tiền bối! Học viện Linh Võ có thư tiến cử không?”
“Thư tiến cử?”, Ngô Lập Tàng nhìn Tô Minh một cái, hỏi với giọng kỳ quái: “Sao cậu biết thư tiến cử?”
“Tình cờ biết được thôi!”
“Đúng là có thư tiến cử. Nghe nói, nếu như có thư tiến cử của học viện Linh Võ, kể cả test không qua thì vẫn có thể vào được đó. Nhưng thư tiến cử rất ít, hơn nữa chỉ phát cho những người có cống hiến đặc biệt với học viện Linh Võ thôi. Rồi những người có cống hiến này lại truyền lại cho con cháu và thế hệ sau của mình”.
“Thì ra là vậy!”
Sau đó Tô Minh không nói gì nữa mà tiếp tục tu luyện hoặc nói cách khác là lĩnh ngộ.
“Ý cảnh của gió! Lúc này, Độ Hư Phạt xuyên qua không trung, khoảng không hỗn loạn như bị gió đập mạnh vào, chồng chéo lên nhau như dòng nước chảy xiết…”, Tô Minh thầm nghĩ rồi nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt. Anh nắm bắt khoảng không dao động và cả những phần tử không khí nhỏ xíu nữa…
Đột nhiên anh có được lĩnh ngộ đáng kể.
Mấy tiếng sau…
“Sắp vào đại lục Nguyên Tinh rồi”, Ngô Lập Tàng nói.
Giọng nói của ông ta có chút ngưng trọng và cũng có chút hưng phấn.
“Nhóc con! Tôi phải nhắc nhở cậu lần nữa, người mà chúng ta sắp phải đón là Quý Thanh Hoà, là một yêu nghiệt tuyệt thế, nhất định đừng chọc giận cô ta. Nếu không thì kể cả tôi cũng không cứu được cậu đâu”, Ngô Lập Tàng lại nói: “Tất nhiên, nếu như cậu có bản lĩnh, không chọc giận cô ta mà còn có thể trở thành bạn thì là tốt nhất. Cô ta có một tương lai mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi đâu. Khi cô ta còn ở học viện Linh Võ mà cậu có thể thành bạn của cô ta, cô ta lại giúp đỡ cậu thì cậu thu hoạch lớn đấy”.
Tô Minh chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.
Một lát sau, Độ Hư Phạt đột nhiên biến mất, còn Ngô Lập Tàng và Tô Minh bước ra rồi từ hư không bước vào thế giới thật.
Lần đầu tiên Tô Minh cảm nhận được linh khí dày đặc trong không khí, nhiều hơn ở trái đất rất nhiều.
Cùng là tầng võ thấp nhưng cũng chia làm nhiều kiểu.
Rõ ràng, đại lục Nguyên Tinh này được coi là top đầu trong tầng võ thấp.
Đại lục Nguyên Tinh không lớn, còn nhỏ hơn trái đất mười lần.
Đưa mắt nhìn lại thì toàn là màu xanh lá cây, màu xanh của rừng nguyên thủy.
Hơn nữa, nó có dạng như trên trái đất, từng ngọn núi độc lập không quá cao, tầm hơn 3000m, tọa lạc trên nước biển màu xanh, hình thành nên cảnh sắc độc đáo và chấn động lòng người.
Võ đạo của đại lục Nguyên Tinh chắc phải hơn trái đất nhiều nhưng khoa học kỹ thuật chắc còn ở mức cổ đại mấy trăm năm trước.
Tô Minh đi theo Ngô Lập Tàng, hai người bước xuống và đến một đỉnh núi trong đó.
Ngọn núi này khá cao, tầm 5000m. Trên đỉnh núi có những ngôi nhà được làm bằng tre trúc thuần túy.
Những ngôi nhà này không lớn cũng không cao nhưng rất tinh tế, giống như tác phẩm nghệ thuật phóng đại.
Những ngôi nhà cheo veo trên vách núi, như đang nhìn biển nhìn mây, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Trước những ngôi nhà này có một võ trường rất lớn được làm toàn bằng đá.
Trên võ trường có rất nhiều nam nữ thanh niên đang tu luyện.
Tô Minh thấy hứng thú nên nhìn lại.
Cách thức tu luyện của những người này rất kỳ quái, đều ngồi khoanh chân trên đất, hơi thở yên tĩnh nhưng không hề đơn giản. Trong những hơi thở đó nhanh chóng hấp thu linh khí của trời đất và tinh hoa của mặt trời.
Điều quái dị hơn là họ ngồi trên đất còn có thể hút sức mạnh của tảng đá ở trong lòng đất.
Ánh mắt Tô Minh nhìn về phía cô gái nổi bật ngồi chính giữa võ trường.
Cô gái đó cũng trạc tuổi anh, cô ta mặc váy bông màu trắng đơn giản, mộc mạc, không hề trang điểm.
Cô ta ngồi ở đó, yên tĩnh mà nhẹ nhàng nhưng cô gái này đã ở cảnh giới Động Hư, thật là khủng khiếp.
Phải biết rằng Tô Ương được coi là thiên tài đến từ tầng võ cao, cũng là cảnh giới Động Hư. Mặc dù là cảnh giới Động Hư trung kỳ nhưng Tô Ương còn lớn hơn cô ta mấy tuổi.
Chương 319: Kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ
Ngoài ra, khí tức của người con gái này vô cùng thuần khiết.
Vẻ thuần khiết này là từ trong ra ngoài nên Tô Minh có thể chắc chắn, chất lượng chân khí của người này vô cùng cao, dường như không có tạp chất gì.
Người con gái này chắc có sức chiến đấu siêu việt, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.
Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được vẻ nguy hiểm trên người cô ta, thật sự khủng khiếp. Phải biết rằng, sức chiến đấu thực tế của cô ta còn có thể đạt đến cảnh giới Động Hư đỉnh phong kỳ, thậm chí là cảnh giới bán bộ thông thiên.
Ngoài ra, nhan sắc của cô gái cũng thuộc hàng cực phẩm.
Mặc dù không trang điểm nhưng làn da trắng nõn như da em bé, là cô gái có làn da đẹp nhất mà Tô Minh từng gặp.
Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa lộ ra vẻ kiều diễm. Phải nói là cô gái này rất đẹp, một vẻ đẹp đầy khí chất.
“Cô ta chính là Quý Thanh Hoà! Cậu đừng nhìn cô ta mãi thế, cô ta không thích người khác nhìn mình như vậy đâu”, Ngô Lập Tàng nhắc nhở: “Cô ta đang tu luyện, chúng ta cứ đợi xem sao”.
Đây chính là điều đặc biệt mà thực lực và tài năng thiên bẩm mang lại.
Mặc dù Ngô Lập Tàng đến từ Linh Võ Thành nhưng lúc này cũng có chút tôn kính với Quý Thanh Hoà.
Chừng một phút sau, Quý Thanh Hoà mới mở mắt ra.
Đôi mắt cô ta rất đẹp, vẻ đẹp và sáng khó diễn tả thành lời, giống như viên pha lê màu đen.
Sau đó cô ta đi về phía Tô Minh và Ngô Lập Tàng.
“Tiền bối!”, giọng nói của Quý Thanh Hoà cũng rất dễ nghe, rất trong trẻo. Nghe thấy giọng nói này mà trong đầu Tô Minh liền nghĩ tới một câu thơ: “Trăng sáng chiếu qua rừng thông, suối trong chảy qua ghềnh đá”.
Quý Thanh Hoà lại nhìn sang Tô Minh, nói: “Chào anh! Tôi là Quý Thanh Hoà”.
Không có vẻ cao ngạo, cũng không có khoảng cách. Giọng nói cho người ta cảm giác yên tĩnh, như rời xa chốn nhân gian ồn ào hỗn loạn.
Trên thực tế, Quý Thanh Hoà có chút hiếu kỳ về Tô Minh. Bởi vì cô ta cảm nhận được mình không thể nhìn thấu người con trai này, cảm giác Tô Minh là người không đơn giản.
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cũng cười, đáp lại.
“Tiền bối! Tôi đã nói chuyện với người nhà rồi, bây giờ chúng ta có thể đến Linh Võ Thành”, Quý Thanh Hoà nói.
Giọng nói đầy vẻ dứt khoát, chứ không chút ngập ngừng.
“Được!”, Ngô Lập Tàng gật đầu, sau đó do dự một lát, cuối cùng khẽ khom lưng nói: “Cô Quý! Cảm ơn cô”.
Thật sự đến lúc này, ông ta mới thật sự cảm động.
Quý Thanh Hoà bằng lòng cùng ông ta đến Linh Võ Thành, vậy thì ông ta cũng được coi như ‘người lái đò’, đây là vinh dự vô cùng lớn.
Hơn nữa, cô ta có khả năng thiên bẩm về võ đạo. Sau khi vào học viện Linh Võ thì học viện Linh Võ sẽ tặng cho những ‘người lái đò’ như ông ta một số phần thưởng.
Điều quan trọng nhất là ở Linh Võ Thành có rất nhiều ‘người lái đò’, trong đó có nhiều kẻ là kẻ thù không đội trời chung của Ngô Lập Tàng.
Mấy chục năm gần đây, Ngô Lập Tàng không dẫn dắt được yêu nghiệt siêu cấp nào. Cũng chính vì vậy mà những kẻ thù không đội trời chung mới chế giễu ông ta nhiều năm như thế.
Lần này đón được Quý Thanh Hoà thì coi như ông ta được mở mày mở mặt rồi.
“Tiền bối khách khí quá!”, Quý Thanh Hoà lộ ra nụ cười nhạt, có thể thấy cô ta là người khá lạnh lùng.
“Chúng ta đi thôi!”, Ngô Lập Tàng lớn tiếng nói.
Ba người đứng ở trên Độ Hư Phạt rồi xuyên qua không gian.
Trong không gian tối om, Tô Minh tiếp tục nhìn vào dòng chảy hư không hỗn loạn, cảm nhận ý cảnh của gió.
Lúc này Quý Thanh Hoà đột nhiên lên tiếng: “Tô Minh! Anh đến từ tầng võ đạo nào?”
“Trái đất!”, Tô Minh chỉ thản nhiên nói.
“Trái đất là tầng võ đạo kiểu gì?”, Quý Thanh Hoà dường như có chút hứng thú nói chuyện với Tô Minh.
“Cũng tương tự như đại lục Nguyên Tinh”, Tô Minh không muốn nói nhiều. Bởi vì tâm trí và sức lực của anh đang tập trung vào dòng chảy hư không hỗn loạn trước mặt, vì vậy anh chỉ đáp cho xong.
Còn Ngô Lập Tàng ở bên cạnh thì thấy cạn lời, lúc này khóe môi không ngừng giật giật.
Ông ta rất muốn chửi tục.
Có thể khiến Quý Thanh Hoà chủ động bắt chuyện là vận may tổ tiên cậu tích đức tám đời đấy.
Ông ta không thể ngờ với tính cách của Quý Thanh Hoà mà cô ta lại chủ động nói chuyện với Tô Minh.
Cơ hội như này mà Tô Minh cũng không biết nắm bắt? Lại còn trả lời cho có, đúng là điên thật rồi.
Chẳng phải đã nhắc nhở trước đó rồi sao, nếu có cơ hội thì thành bạn với Quý Thanh Hoà là tốt nhất, lợi ích vô cùng?
Kết quả là…
Đâu chỉ là đáp lại cho có lệ? Sao trái đất có thể tương tự như đại lục Nguyên Tinh được? Quý Thanh Hoà không biết chứ ông ta biết rõ, trái đất cách biệt rất lớn với đại lục Nguyên Tinh.
Và rồi Quý Thanh Hoà cũng không nói gì nữa.
Cô ta vốn tính lạnh lùng, sở dĩ ban nãy chủ động nói chuyện với Tô Minh là vì trên đường đến Linh Võ Thành rất tẻ nhạt, cộng với cảm giác khó nhìn thấu Tô Minh nên cô ta mới có chút tò mò mà thôi.
Nếu Tô Minh đã không muốn nói chuyện thì cô ta cũng không ép.
“Cô Quý! Năm nay là Đại Niên đấy”, Ngô Lập Tàng nói. Đầu óc Tô Minh có vấn đề nhưng ông ta không vậy. Ông ta lên tiếng để hóa giải nỗi ngượng ngùng cho Quý Thanh Hoà.
“Đại Niên ư?”, Quý Thanh Hoà nhìn Ngô Lập Tàng hỏi: “Xin tiền bối nói kỹ hơn”.
Ngay cả Tô Minh cũng không hiểu hết nên lúc này cũng dỏng tai lắng nghe.
“Mỗi năm đều có thiên tài ở tầng võ thấp đến Linh Võ Thành nhưng chất lượng chắc chắn có khác biệt. Chất lượng thiên tài mà cao, số lượng nhiều thì sẽ được gọi là Đại Niên, còn ngược lại sẽ là Tiểu Niên”.
“Tất nhiên, kể cả là Đại Niên thì cô Quý cũng sẽ vững chân vào được học viện Linh Võ. Hơn nữa, có khả năng lớn là được đứng trong top 10 ở kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ đấy”.
“Nếu như có thể đứng trong top 10 thì nhất định phải cố gắng nha, vì top 10 thì học viện Linh Võ sẽ có thưởng đó”.
…
“Kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ là như thế nào?”, Quý Thanh Hoà hỏi.
Và đây cũng là vấn đề mà Tô Minh muốn hỏi.
“Qua cầu Linh Võ”, giọng nói Ngô Lập Tàng trở nên ngưng trọng: “Cầu Linh Võ là bảo vật mà Linh Võ kiếm tiên để lại. Nếu như tận mắt nhìn thấy thì sẽ vô cùng kinh hãi. Cầu Linh Võ có 3000 bậc, 300 trận pháp kỳ dị, 300 con rối, 3 đường kiếm ý. Tất cả những người có thể qua được cầu Linh Võ thì được coi như thông qua kỳ thi. Ngày trước, cứ 10 thiên tài ở tầng võ thấp thì có 3 người vượt qua kỳ thi. Tất nhiên, hình thức vượt qua cũng khác nhau. Có người mất 10 tiếng mới qua, có người chỉ mất một tiếng. Có người phải trèo đèo vất vả mới qua được, có người đi nhàn hạ như đi dạo. Có người thì đè nén miễn cưỡng đủ kiểu, có người như huýt sáo đi qua cầu. Nói chung là có nhiều kiểu lắm”.
Chương 320: Mới tới Linh Võ Thành
Giờ phút này, dù là Tô Minh hay Quý Thanh Hòa đều có một cảm giác muốn xông lên cầu Linh Võ ngay lập tức.
3000 bậc thang, 300 trận pháp quỷ quyệt, 30 con rối, 3 chiêu kiếm ý, quả đúng là khiến người ta mong đợi!
"Cô Quý, nếu cô vào được trước 10 thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, hay thậm chí là trở thành đệ tử trực hệ của một giáo tôn nào đó. Phải nhớ rằng, nếu có cơ hội ấy, được thì hãy chọn giáo tôn Trần Thanh Minh. Cô ấy là một trong số giáo tôn nổi tiếng có trách nhiệm nhất ở học viện Linh Võ. Nghe đồn, cô ấy là linh thể kiếm đạo, có được một bộ phận truyền thừa của Linh Võ kiếm tiên và rất mạnh. Cũng có người nói, cô ấy đến từ một thế lực đứng đầu ở tầng võ đạo tầm trung cũng thuộc loại đứng đầu. Nếu trở thành đệ tử của cô ấy, đợi đến khi cô tốt nghiệp học viện Linh Võ rồi cũng không phải lo".
Ngô Lập Tàng gần như biết gì nói đó.
Ông ta tính bỏ vốn trước.
Vì Ngô Lập Tàng thấy được Quý Thanh Hòa chắc chắn sẽ có một tương lai không thể đong đếm, đợi đến khi cô ta hoàn toàn trưởng thành, rồi nhớ lại đôi chút ơn huệ của mình, sau đó hơi dẫn dắt mình một chút cũng đủ để ông ta phè phỡn.
"Giáo tôn Trần Thanh Minh? Tôi nhớ rồi. Nếu cô ấy nổi tiếng như vậy thì chắc cũng khó mà trở thành đệ tử trực hệ của cô ấy nhỉ?", Quý Thanh Hòa tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi. Giáo tôn Trần Thanh Minh rất lạnh lùng, hay còn có thể nói là nghiêm khắc, dễ nổi nóng và có yêu cầu cực cao với tư chất của đệ tử trực hệ. Giáo tôn khác cứ cách vài năm sẽ thu một đệ tử trực hệ, còn Trần Thanh Minh làm giáo tôn ở học viện Linh Võ gần 80 năm mà chỉ có 2 người đệ tử trực hệ. Nói cách khác, cứ mỗi 40 năm cô ấy mới tìm được 1 đệ tử vừa lòng".
Quý Thanh Hòa gật đầu.
"Haiz, đáng tiếc, nếu cô Quý phi thăng lên Linh Võ Thành vào năm ngoái hoặc sang năm thì cơ hội được trở thành đệ tử của Trần Thanh Minh sẽ cao hơn. Dù sao cô cũng xuất sắc thế mà. Còn năm nay thì...", Ngô Lập Tàng thở dài.
"Năm nay thì sao thế?"
"Trước đó tôi cũng nói rồi đó, năm nay là năm các thiên tài hội tụ! Cô Quý à! Tên Tống Kình Thương - hoàng thái tử của vương triều Nghịch Vân thuộc tầng võ đạo Nghịch Vân kia là người được trời thương. Nghe nói ngay cả "Kinh Hoàng Thanh" cũng tu luyện thành công, còn trẻ suýt soát đâu 22 tuổi đã có cảnh giới Động Hư hậu kỳ. Chưa tiến vào học viện Linh Võ mà tên tuổi đã nổi như cồn ở học viện và Linh Võ Thành. Thậm chí, một giáo tôn của học viện Linh Võ còn tự mình đến tầng Nghịch Vân để đón hắn ta!"
Sắc mặt Quý Thanh Hòa lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lớn hơn mình 1 tuổi mà lại mạnh hơn mình 2 cảnh giới nhỏ.
Thật là đáng sợ.
Tô Minh lại chẳng tỏ vẻ gì, trái lại còn khá là mong đợi.
Thiên tài nhiều mới thú vị, chẳng phải sao?
"Còn có Vu Khung ở tầng Đại Thế, nghe nói là bẩm sinh Đao thể, năm nay 24 tuổi, có cảnh giới Động Hư trung kỳ. Đáng sợ hơn là nghe nói đao ý của hắn ta đã đạt tới Linh Động hậu kỳ", Ngô Lập Tàng tiếp tục nói, trong giọng nói không nén nổi vẻ kính nể không thèm che giấu.
Đao ý cảnh giới Linh Động hậu kỳ ư? Ánh mắt Tô Minh lập lòe nghĩ.
Bản thân anh đã có kiếm ý cảnh giới Linh Động sơ kỳ, nên anh biết rõ nó đáng sợ cỡ nào.
Đao ý Linh Động hậu kỳ kia đáng để chú ý đây.
"Người còn lại chính là Cổ Kim, cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Cổ ở đại lục Tử Hải, nhưng nghe nói thân phận thật của cô ta là con riêng của một nhân vật lớn ở trong học viện Linh Võ. Bụng dạ cô ta rất độc ác, không ai trong Tử Hải dám chọc cô ta. Cổ Kim mới có 19 tuổi, những đã là Động Hư sơ kỳ, hơn nữa, cô ta còn nuôi một con chồn cái, nó có huyết mạch thần thú thái cổ, cực kỳ mạnh".
Tô Minh bỗng quay đầu nhìn Ngô Lập Tàng, mở miệng hỏi: "Tiền bối, ông có chắc là cô công chúa nhỏ Cổ Kim kia có một con thú nuôi mang huyết mạch thần thú thái cổ không?"
"Hẳn là thật", Ngô Lập Tàng đáp.
Trong lòng Tô Minh chợt vui vẻ.
"Long Tượng Thiên Địa" cần ba loại máu của thần thú thái cổ.
"Hoàng thái tử Tống Kình Thương của Nghịch Vân, Đao thể bẩm sinh Vu Khung, công chúa nhỏ Cổ Kim của Tử Hải, ba người này chưa phi thăng lên học viện Linh Võ đã nổi tiếng ở toàn bộ Linh Võ Thành. Cô Quý à, có ba người họ thì cô muốn trở thành đệ tử trực hệ của Trần Thanh Minh sẽ khá là khó đấy. Thế nên, tôi đề nghị cô sang năm hẵng vào học viện Linh Võ".
"Không sao, kết quả thế nào còn chưa biết được", Quý Thanh Hòa nói với giọng bình tĩnh nhưng lại tràn ngập tự tin.
Trái lại đã khiến cho Tô Minh đổi mới cái nhìn về cô ta.
Anh rất thích loại người tràn ngập tự tin như vậy.
Chẳng phải người tu luyện võ đạo như chúng ta cần phải như thế ư?
"Sắp đến Linh Võ Thành rồi, hai người chuẩn bị đi", đúng lúc này, Ngô Lập Tàng chợt nói.
Ngay sau đó.
Ba người lập tức bước ra khỏi hư không.
Từ hư không xuất hiện ở thế giới bên ngoài.
Cảm giác đầu tiên chính là nóng!
Rất nóng.
Chắc khoảng 60 độ.
Dường như Mặt Trời ở rất gần Linh Võ Thành.
Với nhiệt độ này, nếu không phải tu giả võ đạo thì hoàn toàn không sống nổi.
Ngoài ra còn có không khí, Tô Minh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy như hít vào một ngọn lửa, chỉ số không khí quá nóng.
Trong môi trường này, những tu giả võ đạo dưới cảnh giới Tôn Giả sẽ cảm thấy hít thở khá khó khăn.
Có điều, tuy chỉ số không khí rất nóng, nhưng linh khí trong không khí vẫn vô cùng dồi dào, có lẽ phải nồng hơn gấp 3 lần linh khí trên Huyền Linh Sơn ở tầng Trái Đất.
Với nồng độ linh khí cỡ đó, dù tu giả võ đạo ở Linh Võ Thành và trên Trái Đất có tu luyện cùng một công pháp thì tốc độ của họ cũng nhanh hơn gấp 3 lần người ở trên Trái Đất.
Ba người vừa xuất hiện đã ở trên một quảng trường rộng lớn.
Mà phía cuối quảng trường lại là một bức tường thành cao vút trong tầng mây.
Trên tường thành có hai chữ "Linh Võ".
Bình luận facebook