-
Chương 321-325
Chương 321: Vào thành
"Bây giờ, chúng ta đang ở bên ngoài Linh Võ Thành, tiếp theo là vào thành, cô Quý, nếu được thì mong cô hãy che mặt lại", Ngô Lập Tàng nhìn Quý Thanh Hòa, nói với vẻ hết sức chân thành.
Quý Thanh Hòa gật đầu, lấy một chiếc khăn lụa màu trắng ra che mặt lại.
Quý Thanh Hòa khá xinh đẹp, với vẻ ngoài như thế, lúc mới đến sẽ dễ dẫn tới mấy chuyện rắc rối. Ngô Lập Tàng bảo cô ta che mặt lại là đúng.
"Đi thôi, chúng ta vào thành nào. Còn mấy ngày nữa mới đến lúc thi kiểm tra vào học viện. Trong khoảng thời gian này, hai người hãy ở trọ. Cả hai vừa tới đã gặp tôi coi như may mắn cũng như có duyên, tôi sẽ mời hai người nếm thử các món ăn đặc sản ở Linh Võ Thành. Hơn nữa, đồ ăn ở đây là ngon nhất đấy, đặc biệt là ở lầu Huyền Nguyệt", Ngô Lập Tàng vui vẻ cười nói.
Ba người đi vào Linh Võ Thành.
Bước tới gần tường thành lại càng chấn động hơn, nó cao tới mấy trăm mét.
Nhìn không tới đỉnh.
Độ dày của nó cũng rất kinh khủng, chắc phải 50m.
Dưới chân tường thành có một cánh cổng đang rộng mở.
Hai bên có bảo vệ đứng canh.
Họ rất trẻ, chắc chưa tới 30 tuổi, nhưng đã là bán bộ Động Hư, tư chất khá là cao.
Ngô Lập Tàng lấy 9 khối linh thạch hạ phẩm ra đưa cho bảo vệ.
Bấy giờ mới vào Linh Võ Thành được.
"Tiền ở Linh Võ Thành là linh thạch, bình thường đều dùng linh thạch hạ phẩm, trung phẩm thì thưa thớt hơn", Ngô Lập Tàng giới thiệu.
Vừa vào Linh Võ Thành.
Đập vào mắt là một con đường cực kỳ rộng, chắc khoảng 300m.
Kéo dài nhìn không tới cuối.
Hai bên đường là những cửa hàng san sát nhau.
Trông rất đồ sộ.
Phong cách có chút giống với kiến trúc Biện Kinh ở thời Tống trên Trái Đất.
Mặt đường được lát bởi vô số phiến đá lớn màu đen bóng loáng và cứng rắn.
Có dân cư đông đúc.
Trông tấp nập hơn so với tưởng tượng của Tô Minh.
Người đi đường ăn mặc trang phục khác nhau, có người mặc áo dài, người mặc áo giao lĩnh, người mặc áo dài cổ đứng... đủ loại kiểu dáng.
Nhưng, có một điều giống nhau là họ đều đeo vũ khí, chủ yếu là đao kiếm, có đeo bên hông, có đeo sau lưng.
Còn thực lực của họ thì hầu như đều có cảnh giới cao hơn Hóa Thần và gần như không có Thông Thiên.
Đa số là Hóa Thần hậu kỳ, Vạn Pháp cũng có rất nhiều, Động Hư lại khá ít, nhìn thoáng qua là có thể tìm thấy vài người.
"Mấy ngày nay sắp diễn ra cuộc thi kiểm tra để vào học viện Linh Võ, nên trong Linh Võ Thành có khá đông người. Đa số họ đến từ tầng võ đạo thấp tới để quan sát học hỏi cuộc thi lần này, hoặc là đi theo cô cậu chủ nhà mình đến tham gia kiểm tra", Ngô Lập Tàng cười nói.
Thường thường sẽ có vài người đi ngang qua khách sáo chào hỏi Ngô Lập Tàng.
Rõ ràng là Ngô Lập Tàng cũng xem như dân định cư lâu năm ở đây.
Thế nên quen rất nhiều người.
"Đi thôi, chúng ta đến lầu Huyền Nguyệt ăn một bữa, rồi chiều tôi sẽ dẫn hai người tới nhà trọ, ha ha ha... Tôi đoán trước được mấy ngày nay sẽ có đông người nên đã đặt sẵn hai phòng ở lầu Thiên Hương", Ngô Lập Tàng vuốt ria mép cười nói.
Mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn, phải công nhận Ngô Lập Tàng là tay già đời trong việc tiếp đón người khác.
Rất chu đáo.
"Cảm ơn", Tô Minh và Quý Thanh Hòa đồng thanh nói.
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Lập Tàng, ba người sải bước đi đến lầu Huyền Nguyệt.
Trên đường, Tô Minh để ý thấy tuy Quý Thanh Hòa che giấu rất kỹ, nhưng rõ ràng cô ta khá thích thú với cảnh tượng sôi nổi hai bên đường.
Đúng là con gái mà.
Mặc kệ cô có xinh đẹp, tài giỏi, lạnh lùng đến mấy cũng không thể chống cự lại ham muốn đi dạo phố.
Khoảng 10 phút sau.
Ngô Lập Tàng dừng lại trước một tòa nhà trông khá xa hoa lộng lẫy.
Ba chữ lầu Huyền Nguyệt rõ ràng được một cao thủ võ đạo tự tay viết, nét bút cứng cáp vừa phóng khoáng vừa uyển chuyển.
Cả tòa nhà có khoảng 9 tầng, mỗi tầng đều là một lầu tứ giác điêu khắc chim bay cá nhảy, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Trước cửa lầu Huyền Nguyệt có hai cô gái xinh đẹp như hoa, khom lưng, nở nụ cười ngọt ngào hướng dẫn khách khứa.
"Ông Ngô, cũng mấy ngày không thấy ông tới đây rồi", rõ ràng là có một cô quen với Ngô Lập Tàng, cô ta khách sáo nói, rồi dẫn ông ta, Tô Minh với Quý Thanh Hòa đi vào lầu Huyền Nguyệt.
"Còn phòng không?"
"Hết rồi, mấy ngày nay đông người quá, ông cũng biết mà, chỉ còn mỗi đại sảnh thôi".
"Vậy ở đại sảnh đi, nhưng phải gần cửa sổ nhé", Ngô Lập Tàng nói.
"Yên tâm", cô gái tiếp khách dẫn ba người đi vào đại sảnh ở lầu 4, cả bốn tầng đầu đều là đại sảnh, tầng 5 đổ lên mới là phòng riêng. Đại sảnh ở lầu 4 khá cao nên cũng xa hoa hơn.
Mới vừa bước vào đại sảnh ở lầu 4.
Ngô Lập Tàng lập tức nhíu mày.
Lúc này, chính giữa đại sảnh ở lầu 4, có 1 người đàn ông quay đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng rồi hừ một tiếng: "Xui thật".
Người đàn ông trung niên này khoác một chiếc áo choàng màu tím.
Có thực lực Động Hư hậu kỳ, cao hơn Ngô Lập Tàng một cảnh giới nhỏ.
Ngồi cùng bàn với ông ta là một chàng trai trẻ tuổi mặc đồ đen, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng lại rất khôi ngô tuấn tú, đeo một thanh kiếm sau lưng. Trông thì xấp xỉ Tô Minh và Quý Thanh Hòa, có cảnh giới Vạn Pháp hậu kỳ, khá là ưu tú.
"Chứ có ai nói không đâu?", Ngô Lập Tàng đốp lại ngay một câu.
Sau đó, Ngô Lập Tàng nhỏ giọng nói với Tô Minh và Quý Thanh Hòa: "Ông ta là Hoàng Vĩnh Lãnh, một trong những kẻ thù không đội trời chung với tôi".
Hoàng Vĩnh Lãnh đang định nói gì thì chợt nhìn thấy Quý Thanh Hòa, con ngươi già nua của ông ta tức thì co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là ghen tỵ!
Cực kỳ ghen tỵ.
Đối tượng chuyến đi đón người lần này của Hoàng Vĩnh Lãnh là chàng trai trẻ tuổi áo đen kia. Anh ta tên là Dương Triều, cũng coi như là một thiên tài.
Nhưng chỉ thuộc tầm trung.
Vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng trước mắt...
Không ngờ Ngô Lập Tàng lại đón được hai thiên tài? Một người trong đó còn có... cảnh giới Động Hư sơ kỳ?
Đùa gì thế!
Cho dù năm nay có rất nhiều thiên tài hội tụ, nhưng 20 tuổi đã có cảnh giới Động Hư thì cũng cực kỳ hiếm thấy, gần như có thể xông vào trong top 10 luôn rồi.
Ngô Lập Tàng đào đâu ra may mắn thế?
"Ha ha...", Ngô Lập Tàng cười lạnh, hơi nâng cằm, trông cực kỳ đắc ý, cuối cùng cũng được phen nở mày nở mặt: "Tô Minh, cô Quý, đi nào, chúng ta sang kia ngồi..."
Chương 322: Cổ Sâm
Ngô Lập Tàng dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hòa đi tới một cái bàn bên cạnh cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Lập Tàng bèn gọi món.
Tuy đồ ăn ở lầu Huyền Nguyệt khá đắt.
Ăn một bữa mất khoảng vài trăm linh thạch hạ phẩm, nhưng ông ta cũng không tiếc.
Ngô Lập Tàng gọi mấy món, rồi gọi thêm một bình rượu.
Gọi xong, Ngô Lập Tàng bèn giới thiệu các món ăn khá là đặc sắc vừa gọi cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa. Cả hai đều nghe một cách thích thú.
"Mịa! Thằng chó Ngô Lập Tàng kia đúng là may thật!", Hoàng Vĩnh Lãnh buồn bực, hết sức khó chịu, đồ ăn và rượu trên bàn cũng trở nên nhạt nhách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ngô Lập Tàng.
"Tiền bối, làm ông thất vọng rồi, tôi không bằng cô ta", Dương Triều cũng cảm thấy được tâm trạng phập phồng của Hoàng Vĩnh Lãnh, áy náy nói.
"Không bằng thì không bằng thôi, không sao", Hoàng Vĩnh Lãnh miệng nói một đàng, lòng nghĩ một nẻo.
Chẳng mấy chốc.
Đồ ăn đã được bưng lên.
Sắc hương đều đủ.
Vịt hấp nước trà bảy màu! Chân thỏ nướng hạt dẻ! Cá kiếm hấp cách thủy... Tổng cộng sáu món.
Đều là những món mà Tô Minh và Quý Thanh Hòa chưa từng ăn.
Hai người không chút khách sáo, bắt đầu ăn.
Ban đầu còn tưởng rằng Quý Thanh Hòa là con gái, đúng hơn là nữ thần, chắc hẳn cách ăn uống sẽ rất tao nhã, ai ngờ lại ngấu nghiến như đàn ông, thậm chí còn uống chút rượu. Điều đó khiến Tô Minh hết sức kinh ngạc, rồi anh lại càng thấy thích tích cách trái ngược này của Quý Thanh Hòa hơn. Trông rất thú vị, không phải sao? Một cô gái đầy câu đố?
Ngô Lập Tàng rót rượu cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa, đôi khi nhấp một ngụm, rồi kể một vài câu chuyện thú vị cho cả hai nghe.
Trông hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Bên kia, Hoàng Vĩnh Lãnh lại tính dẫn Dương Triều rời khỏi, cả người bức bối, trong lòng càng ngày càng ghen tỵ.
Đúng lúc này.
"Mời cậu Cổ vào", một cô gái tiếp khách vừa kính cẩn lại hơi nịnh nọt, thậm chí là có chút nghiêm túc lên tiếng.
Chỉ thấy, một chàng trai khoảng 24 25 tuổi đi lên lầu 4.
Bên cạnh còn có hai thanh niên đi theo.
Chàng trai đi đầu nở nụ cười nhã nhặn, có đôi mắt sáng long lanh, nhưng sắc mặt lại hơi tái, dường như là ăn chơi quá đà.
Trong ống tay áo choàng màu xanh là một thanh đao ngắn bóng loáng ánh lên vẻ sắc lạnh.
Sau khi cậu Cổ kia đi vào lầu 4 bèn nhìn quanh đại sảnh một lượt.
Sau đó, chỉ về phía cái bàn bên cửa sổ gần bàn của đám người Tô Minh, nói: "Ngồi chỗ đó đi".
"Vâng, xin mời cậu Cổ", cô gái tiếp khách càng thêm kính cẩn thưa.
Trong đại sảnh, những khách khứa đang ăn cơm khác đều tò mò nhìn cậu Cổ kia.
"Lầu Huyền Nguyệt cũng không đơn giản, nên tuy họ tiếp khách khá là khách sáo, nhưng lại không nịnh nọt. Có thể làm nhân viên tiếp khách nịnh nọt thì cậu ta quả thật không phải hạng xoàng", Ngô Lập Tàng ngẩng đầu nhìn cậu Cổ kia, rồi nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay kỳ sát hạch của học viện Linh Võ sắp đến nên dân cư Linh Võ Thành rất phức tạp, chẳng ai biết có bao nhiêu nhân vật lớn đến đây cả".
Tô Minh và Quý Thanh Hòa cũng không mấy hứng thú và tò mò cậu Cổ kia là ai.
Chỉ vùi đầu ăn.
Song, có vẻ không may là cái bàn của đám cậu Cổ kia lại kề bên bàn của ba người Tô Minh.
Càng không may là chỗ ngồi của cậu Cổ lại đưa lưng về phía Tô Minh.
Thực tế, khoảng cách hai cái bàn cũng không gần.
Cho dù đưa lưng về phía nhau thì ghế dựa cũng không dựa sát.
Nhưng cái cậu Cổ này lại ra vẻ ta đây.
Sau khi ngồi xuống, bèn lười biếng ngả ra sau, mặt mày cười cợt, trông rất phè phỡn. Trong quá trình ngả ra sau, ghế dựa cũng trượt về phía sau.
Chạm vào lưng ghế của Tô Minh.
Tô Minh khẽ nhíu mày.
Cũng không để ý.
Cậu Cổ cũng nhíu mày, quay đầu lại, nhìn Tô Minh quát: "Dịch dịch cái ghế coi!"
Sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức thay đổi.
Còn Tô Minh thì nhìn ghế của mình, bình thường mà, có lấn sang bàn bên cạnh đâu.
Cũng không thể bắt tôi nhường ra vị trí của mình, chui vào gầm bàn ăn, chỉ vì hắn ta lấn chỗ, đâu ra cái đạo lý đó?
Thế nên, Tô Minh không có để ý đến hắn ta.
Cũng chẳng buồn để ý.
"Ồ, cứng đầu đấy chứ", cậu Cổ kia cười, nhưng nụ cười lại khá khó chịu.
Hai thanh niên đi cùng hắn ta cũng nhìn về phía Tô Minh, khịt mũi: "Bán bộ Hóa Thần ư? Đừng cứng đầu mà mất mạng như chơi đó, ha ha..."
Ngay cả cô gái tiếp khách gần đó cũng vội vàng bước tới cạnh bàn của đám Tô Minh, nhỏ giọng nói: "Thưa cậu, nếu không thì ba người đổi bàn khác nhé, chứ... Cậu Cổ này..."
Cô ta cũng hơi khó xử.
Rõ ràng là cậu Cổ bắt nạt người ta.
Nhưng cô ta cũng chỉ có thể khuyên người bị hại đi.
"Tại sao?", Tô Minh thả đũa xuống, vừa nhìn cô ta vừa rót cho mình một ly rượu.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng, cậu Cổ kia đã đứng bật dậy, đẩy cô gái tiếp khách ra, đứng bên cạnh Tô Minh, cúi đầu sát xuống, rũ mắt nhìn anh, nhếch mép khinh thường cười: "Bởi vì, tôi là Cổ Sâm, anh họ của công chúa Cổ Kim, lý do này đã đủ chưa?"
Hắn ta vừa nói ra câu đó.
Bầu không khí của cả đại sảnh chợt đọng lại.
Là cô công chúa nhỏ nghe đồn là con riêng của một ông lớn nào đó trong học viện Linh Võ ư?
Là người có một con thú cưng mang trong mình huyết mạch của thần thú thái cổ á?
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Ngô Lập Tàng cũng thay đổi hẳn!
Trắng bệnh như tờ giấy.
Hoàng Vĩnh Lãnh gần đó thì lại hết sức phấn khích.
Đù!
Vui như mở cờ trong bụng.
Chương 323: Ông cậu bà cô của tôi ơi!
Này thì đắc ý này, cho chừa!
Vui quá hóa buồn chưa!
Mày có giỏi thì đối đầu với Cổ Sâm đi!
"Tô Minh, cô Quý, chúng ta... Chúng ta đổi bàn khác đi", Ngô Lập Tàng vội nói, giọng thế mà lại có chút run rẩy.
"Đổi bàn khác hả? Lúc nãy còn được chứ giờ thì mơ đi! Giờ tao đây rất khó chịu, nên mày chui qua háng tao đi rồi tao tha cho", Cổ Sâm nhìn chằm chằm Tô Minh, càng cười tươi rói.
Cuối cùng, vẫn bình tĩnh như Tô Minh cũng ngẩng đầu lên, đặt ly rượu xuống, trong con ngươi anh chợt lóe lên sát khí lạnh lẽo rồi biến mất.
Vốn định mặc chó sủa, nhưng con chó này cứ sủa mãi, nên đành giết vậy.
Nhưng mà, ngay khi anh định ra tay thì không ngờ Quý Thanh Hòa lại mở miệng nói: "Cút! Chúng tôi sẽ không đổi bàn khác, nếu không cút thì biết tay tôi!"
Tô Minh kinh ngạc liếc nhìn Quý Thanh Hòa với vẻ khó hiểu, không ngờ cô ta sẽ mở miệng giúp mình. Tuy rằng thực tế thực lực của mình cũng chẳng cần giúp.
Nhưng Quý Thanh Hòa không biết thực lực của anh!
Vậy mà lại giúp, lần này, không may có khi còn trở thành kẻ thù của cô công chúa nhỏ kia.
Vì một người bèo nước gặp nhau mà đối đầu với cô công chúa Cổ Kim kia là điều nằm ngoài dự đoán của anh.
Em gái Thanh Hòa này càng ngày càng khiến người ta yêu mến mà.
Tính cách ấy quả thật làm cho người ta rung động!
Giờ phút này.
Quý Thanh Hòa vừa mở miệng, sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức trắng bệch, suýt nữa suy sụp!
Chuyện ông ta lo lắng nhất đã... đã xảy ra...
Tiêu rồi, tiêu thật rồi.
"Đồ...", Cổ Sâm không ngờ có người biết mình là anh họ của công chúa Cổ Kim rồi mà còn dám ngông nghênh như thế! Đúng là chán sống! Cũng bất chấp Quý Thanh Hòa là cao thủ Động Hư sơ kỳ, định mở miệng chửi.
Nhưng hắn ta vừa mới chửi được nửa.
"Vèo..."
Quý Thanh Hòa đã ra tay.
Chiếc đũa trong tay cô ta hóa thành một cái bóng mờ nhanh như chớp, im lặng xuyên qua hư không.
Tựa như dịch chuyển tức thì đâm thẳng vào trong miệng Cổ Sâm.
Xuyên qua lưỡi hắn ta.
Hắn ta cũng may, nếu chiếc đũa kia hơi lệch lên trên xíu xiu thôi thì đã bị đâm thủng đầu, chết ngay tại chỗ rồi.
Dù là thế, cơn đau dữ dội kia cũng khiến hắn ta suýt ngất.
Miệng đầy máu tươi.
Theo đà của chiếc đũa kia, Cổ Sâm còn bị kéo bay ngược ra sau.
Rầm!
Hắn ta bay thẳng ra khỏi đại sảnh lầu 4, rồi rớt ra ngoài.
Ngã bịch xuống trước cửa lầu Huyền Nguyệt, cả người tràn đầy máu tươi, trông mà hãi.
Cổ Sâm bị ngã gần chết.
Đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo.
Không chút do dự xé bùa đưa tin cho công chúa Cổ Kim.
Tại đại sảnh lầu 4 của lầu Huyền Nguyệt.
"Má! Ngon! Tụi mày ngon! Dám đánh cậu Cổ, thậm chí suýt nữa giết chết cậu ấy, tao nể!", hai thanh niên đi theo cậu Cổ kia còn chưa ngồi nóng mông đã đứng bật dậy, gương mặt đỏ lừ, vừa sợ vừa giận, cười lạnh quát. Sau đó, vội vàng rời khỏi.
Ngô Lập Tàng đau khổ, mất hồn mất vía lắc đầu.
Tính lên tính xuống cũng không tính đến họa trời giáng.
Càng không ngờ tính tình của Tô Minh và Quý Thanh Hòa lại...
Đặc biệt là Quý Thanh Hòa, quả thật khiến ông ta bất ngờ.
"Đi thôi, chạy mau", Ngô Lập Tàng cắn răng, im lặng vài giây như đang giãy giụa gì đó, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hóa đi trốn, chứ không bỏ chạy một mình.
"Chạy? Chạy tới đâu được chứ? Ha ha... Ngô Lập Tàng, chúc mừng mày nhá! Không ngờ lại đón được hai yêu nghiệt!", Hoàng Vĩnh Lãnh gần đó bật cười thành tiếng, trắng trợn cười cợt, vừa chế giễu vừa hớp một ngụm rượu.
Khách khứa khác ở lầu 4 cũng nhìn Ngô Lập Tàng, Tô Minh, Quý Thanh Hòa bằng ánh mắt khinh bỉ như đang nói: đúng ngu, chết là chắc!
"Mày im đi!", đôi mắt Ngô Lập Tàng đỏ lên, trong lòng ức muốn chết, tức tối quát.
"Mấy người thật là manh động quá, tuy có vài người khiến người ta chán ghét, nhưng các người lại không thể trêu vào", một quản lý của lầu Huyền Nguyệt bước tới, thở dài nói: "Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi Linh Võ Thành đi, cậu Cổ kia đã liên lạc với cô công chúa Cổ Kim rồi".
"Tôi còn muốn vào học viện Linh Võ nữa, sao có thể rời khỏi Linh Võ Thành chứ?", Quý Thanh Hòa giơ đũa lên, chẳng chút lo lắng gắp một miếng thịt ăn, tiện thể uống chút rượu. Có vẻ nó hơi cay nên cô ta khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
"Bà cô của tôi ơi! Khi nào rồi mà còn ăn với uống?", Ngô Lập Tàng suýt bật khóc, cả người ông ta run lẩy bẩy nói: "Một khi công chúa Cổ Kim đến, xui thì chết cả lũ đấy..."
Tiếng xấu của cô Cổ Kim kia khá là nổi trong Linh Võ Thành.
Từ mấy năm trước, khi Cổ Kim còn chưa tới mà vẫn ở đại lục Tử Hải thì tiếng xấu của cô ta đã đồn xa đến tận Linh Võ Thành rồi.
"Công chúa Cổ Kim? Mạnh lắm hả? Mà có mạnh hay không thì lát nữa mới biết được", Quý Thanh Hòa có chút phấn khích nói, trên gương mặt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ háo hức.
Tô Minh lại càng cảm thấy Quý Thanh Hòa là một cô gái đầy câu đố.
Rõ ràng xinh đẹp như tiên, lại uống rượu, ăn thịt, ngay thẳng, sảng khoái.
Rõ ràng là lạnh lùng, lại rất có tình có nghĩa, khiến người ta bất ngờ.
"Cụng ly", Tô Minh giơ ly rượu lên, nói với Quý Thanh Hòa.
"Vậy mới đúng chứ", dưới khăn che mặt, đôi mắt Quý Thanh Hòa sáng lên, chợt đổi mới cái nhìn về Tô Minh. Nếu Tô Minh cũng sợ cô công chúa Cổ Kim kia thì lúc này đã run rẩy, ồn ào muốn chạy trốn rồi. Thế thì cô ta sẽ rất thất vọng, cảm thấy mình giúp nhầm người, may mà, cách nhìn người của cô ta vẫn chính xác chán.
Ngô Lập Tàng đen mặt.
Ông trời của tôi ơi!
Khi nào rồi mà còn vậy?
Chắc công chúa Cổ Kim đang trên đường tới đây luôn rồi, ông cậu bà cô của tôi ơi, hai người còn có tâm trạng thảnh thơi cụng ly nữa hả?
Đã gặp lạc quan, nhưng chưa thấy ai lạc quan cỡ này.
Ngô Lập Tàng hối hận muốn chết, vì đã dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hòa đến lầu Huyền Nguyệt ăn cơm. Sớm biết tính cách cả hai như thế thì nên dẫn về nhà trọ luôn, đỡ phải gặp loại người như cậu Cổ kia.
Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng ích gì.
Trên trán Ngô Lập Tàng lấm tấm mồ hôi.
Sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Cách đó không xa.
Hoàng Vĩnh Lãnh lành lạnh nói:
Chương 324: Tuy không có tội nhưng mặt thấy ghét
“Dương Triều! Tư chất của cậu tốt, mặc dù không phải là đỉnh cao nhưng cũng coi như hàng thượng thừa. Vì vậy khả năng được vào học viện Linh Võ là rất cao. Lần này tôi là ‘người lái đò’ của cậu, về lý mà nói thì chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này chắc cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, nên tôi cũng không nói nhiều nữa. Nhưng vừa hay hôm nay nhắc đến chuyện này thì tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, núi cao còn có núi cao hơn, làm việc gì cũng phải cân nhắc, nếu xốc nổi quá sẽ gây nên hậu quả khó đỡ đấy”.
Dương Triều nghe thấy vậy thì gật đầu rồi rót rượu cho Hoàng Vĩnh Lãnh.
“Cậu nhìn xem! Cô gái kia trẻ tuổi mà đạt đến cảnh giới Động Hư sơ kỳ rồi. Thiên phú võ đạo này làm sao có thể dùng từ ‘yêu nghiệt’ để miêu tả? Nhưng tôi đoán, hôm nay cô ta không chết thì cũng tàn phế, con đường võ đạo cũng chỉ dừng ở đây. Đây chính là cái giá phải trả”, Hoàng Vĩnh Lãnh thấp giọng, chỉ vào Quý Thanh Hoà nói.
Dương Triều lại gật đầu.
Thời gian chầm chậm trôi đi, chừng một phút sau thì đột nhiên vọng lại tiếng bước chân lên cầu thang.
Tòa nhà bốn tầng lập tức yên tĩnh lạ thường.
Tiếp đó là một cô gái đi vào bên trong. Bên cạnh cô ta là một chàng trai toàn thân đầy máu, thê thảm vô cùng. Người con trai đó chính là Cổ Sâm.
Phía sau nữa là hai thuộc hạ của Cổ Sâm.
Dẫn đầu là một cô gái rất trẻ, chính là công chúa nhỏ Cổ Kim, năm nay 19 tuổi, với khuôn mặt baby đáng yêu.
Cô ta mặc chiếc váy công chúa lụa tơ tằm, trên đầu đeo toàn những phụ kiện lấp lánh thuần khiết.
Cổ Kim có đôi mắt long lanh rất đẹp, trong trẻo như dòng suối nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như có thể nhìn ra vẻ gian xảo.
Trong tay cô ta cầm một thanh kiếm không hề đơn giản.
Trông vô cùng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tạo nên, kính sáng lấp lánh, thần sắc hút mắt, màu kiếm cũng làm mê đắm lòng người.
Thanh kiếm này là vương khí thượng phẩm.
Ở tầng võ thấp gần như không thể tìm được vương khí, nói gì đến vương khí thượng phẩm?
Trên thực tế, kể cả là Linh Võ Thành thậm chí là học viện Linh Võ thì vương khí thượng phẩm cũng vô cùng hiếm gặp.
Kiếm này trong tay, nếu là kiếm tu thì chí ít cũng tăng được 30 đến 40% sức chiến đấu.
Chỉ nhìn qua thanh kiếm này là biết lai lịch của Cổ Kim không hề đơn giản, không phải là người mà ai cũng có thể dây vào.
Khí tức của Cổ Kim đã ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ. Nhưng còn mạnh hơn những tu giả võ đạo ở cảnh giới Động Hư rất nhiều.
Điều này chứng tỏ, căn cơ của cô ta vô cùng vững chắc và ổn định. Hơn nữa, dường như cô ta đã sắp đạt đến cảnh giới Động Hư trung kỳ rồi.
Thiên phú võ đạo này đúng là khiến người ta kinh ngạc. Vì dù sao thì cô ta vẫn chưa đến 20 tuổi, mới chỉ 19 tuổi thôi.
Ngoài ra, trên vai công chúa nhỏ Cổ Kim còn có một con chồn cái nhỏ xíu bụ bẫm như mèo Garfield, không to, nhưng toàn thân trắng như tuyết, đuôi lại phối ba màu đỏ, tím và xanh, trông rất độc đáo.
Dường như con chồn con đang ngủ nên nhắm chặt mắt, yên tĩnh ngủ nên không lộ ra khí tức gì.
“Em à! Chính là hai tên khốn này! Anh muốn chúng phải chết”, Cổ Sâm lên tiếng nói. Hắn giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh và Quý Thanh Hoà với vẻ độc ác.
Cảm xúc của Cổ Sâm vô cùng kích động, đôi mắt ửng đỏ, ánh mắt như muốn băm Tô Minh và Quý Thanh Hoà thành trăm mảnh.
“Câm mồm! Đồ phế vật! Đã bảo là đừng bao giờ gây chuyện thị phi cho bổn công chúa rồi, nếu gây chuyện thì sao không bị đánh chết đi?”, nhưng điều khiến tất cả mọi người không thể ngờ tới là, Cổ Kim lại quát mắng một tiếng. Có thể nhìn ra cô ta vô cùng ghét Cổ Sâm, ghét từ tận đáy lòng.
Cổ Sâm là con độc đinh của bác họ Cổ Kim.
Cổ Kim rất ghét hắn. Bởi vì người anh họ này của cô ta cậy thế nhà họ Cổ nên chuyên gây chuyện thị phi rồi ăn chơi trác táng khi còn ở đại lục Tử Hải.
Không phải cô ta ghét thói ăn chơi. Bản thân cô ta cũng thích những kiểu bá đạo, cậy thế ức hiếp người khác, rồi thấy vui khi được bắt nạt người. Nhưng cô ta dựa vào thực lực của mình, còn Cổ Sâm thì cậy thế nhà họ Cổ.
Cô ta cảm thấy mình và Cổ Sâm khác nhau về bản chất. Đây mới là lý do cô ta ghét hắn.
Nhưng bác họ của Cổ Kim lại mong chờ quá nhiều ở con trai mình, hy vọng hắn có thể trở thành cường giả. Và rồi liều mạng tích lũy tài nguyên võ đạo cho hắn, tạo mọi điều kiện tốt nhất cho hắn tu luyện.
Mặc dù nói hiện giờ Cổ Sâm ở cảnh giới Vạn pháp hậu kỳ, thoạt nhìn tưởng cao siêu lắm nhưng trên thực tế, phải dựa phần lớn vào đan dược và báu vật trong thiên hạ, không thật một chút nào.
Cổ Kim cảm thấy, cảnh giới Vạn pháp hậu kỳ của Cổ Sâm thì kể cả năm đó cô ta chỉ ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ thì cũng có thể đánh bại được hắn.
Nhưng nói gì thì nói, cho dù Cổ Sâm có vô dụng, có đáng ghét đến đâu thì hắn vẫn là người nhà họ Cổ. Huống hồ, bác họ lại đối xử rất tốt với Cổ Kim.
Khi Cổ Sâm bị đánh đến nỗi toàn thân là máu, suýt nữa mất mạng thì làm sao có thể cho qua được?
Cổ Kim nhìn về phía Quý Thanh Hoà mà phớt lờ Tô Minh. Cô ta thấy Tô Minh cũng chỉ ở cảnh giới bán bộ hóa thần. Theo như cô ta nhìn nhận thì Tô Minh không thể đánh trọng thương thậm chí giết được Cổ Sâm. Vì Cổ Sâm có vô dụng đến cỡ nào thì vẫn là ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ.
“Tự phế một tay rồi bồi thường thêm một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, chuyện này coi như xong”, Cổ Kim nói.
Cô ta cảm thấy mình như này đã là dễ tính lắm rồi.
Cũng may là đối phương chỉ dây vào anh họ, chứ nếu dây vào mình thì cô ta đã cho đối phương chết luôn rồi.
Lời này của Cổ Kim khiến Cổ Sâm có chút oán hận.
Hắn muốn cả Quý Thanh Hoà và Tô Minh chết không có chỗ chôn, nhưng tiếc rằng lời nói của hắn không có trọng lượng.
Cổ Kim đã lên tiếng thì hắn nào dám phản bác?
“Còn không mau cảm ơn công chúa nhỏ Cổ Kim đi?”, Ngô Lập Tàng ngây người ra, vội nói. Sắc mặt ông ta đỏ ửng, cảm giác như được hồi sinh.
Chương 325: Không chịu yếu thế
Tìm được nhà họ Cổ rồi.
Chỉ cần tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm????
Mặc dù một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm quả thực là một con số trên trời.
Nhưng vẫn giữ được mạng sống, đã là điều may mắn lắm rồi.
Bên trong sảnh lớn tầng bốn, những người đang dùng bữa khác cũng đều rất ngạc nhiên, tên của người như bóng của cây.
Tội ác của công chúa nhỏ Cổ Kim!
Đó là dùng máu tươi và tính mạng chất thành đống mà ra…
Không ngờ được…
Trong một thoáng, mọi ánh mắt đổ về phía Quý Thanh Hoà đều mang vẻ khác lạ, cảm thấy vận may của Quý Thanh Hoà rất khá.
Xong.
Quý Thanh Hoà, lại… lại… lại không hề có bất cứ cảm xúc gì!!!
Ngô Lập Tàng phen này thực sự muốn khóc.
Ngô Lập Tàng còn muốn nói gì đó, nhưng Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng, lạnh lùng quăng ra một câu: “Câm miệng, nếu không tôi chặt ông thành tám khúc!”
Ngô Lập Tàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Mặc dù, cảnh giới của ông ta cao hơn Cổ Kim một tầng.
Nhưng đối diện với sự khoá chặt của khí tức trên người Cổ Kim, vẫn có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm chí mạng.
Công chúa nhỏ chỉ mới 19 tuổi mà tội ác đầy mình này có thực lực rất mạnh.
Thực sự rất mạnh!
“Đánh một trận, ai tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm, còn chưa chắc đâu”, Quý Thanh Hoà cuối cùng cũng đứng lên, bên dưới mạng che mặt là một gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ hứng thú.
Những năm này, trong tầng Võ mà cô ta ở, cô ta đã vô địch từ lâu rồi.
Khổ vì không có đối thủ.
Bây giờ, trước mắt có một đối thủ nhỏ tuổi hơn mình, lại có cùng cảnh giới với mình.
Cô ta đương nhiên là hứng thú.
“Con nhóc này, cũng có chút tinh thần võ si”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, càng có hứng thú với Quý Thanh Hoà hơn, con nhóc này quả thực là một kho báu, tính cách đúng là đa chiều.
“Xoẹt!!!”.
Đáp lại lời Quý Thanh Hoà là một tiếng Kiếm âm.
Vô cùng rõ ràng. Như là tiếng đàn.
Cổ Kim cảm thấy Quý Thanh Hoà trước mắt này đúng là nể mặt mà không biết điều.
Cổ Kim rất ít khi lương thiện thế này, chỉ cần phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn viên Linh thạch hạ phẩm là được, kết quả cô lại còn không biết cảm ơn?!
Ha ha…
Còn muốn đánh một trận với mình?
Kẻ vô tri thì không biết sợ là gì.
Vậy thì nếm thử kiếm của mình đi.
Kiếm trong tay cô ta chính là Vương khí thượng phẩm cực kỳ khủng bố, tên là Điệp Huyết.
Từ lúc 5 tuổi bắt đầu luyện võ, thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén này đã đi theo cô ta rồi.
Đã trở thành binh khí bản mệnh.
Điệp Huyết trong tay, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, Kiếm âm vang vọng, Điệp Huyết như sắc máu, bén nhọn vô cùng.
Trong một tích tắc, Kiếm ý như dây đàn, từng sợi chấn động.
Khiến người người cảm thán.
Như thể một tác phẩm nghệ thuật.
Không chỉ như vậy, Kiếm ý kia đã đạt đến cảnh giới Bán bộ Linh động.
Lại thêm Vương khí thượng phẩm.
Có thể đoán ra được sức mạnh khủng khiếp ra sao!!!
Ngoài ra chính là chất lượng của Chân khí, Cổ Kim rót Chân khí vào trong Điệp Huyết kiếm, mang đến cảm giác về một loại khí tức tinh thuần, như thể đã bị tôi luyện vô số lần để trở nên thuần khiết và sạch sẽ đến như vậy.
Loại chất lượng Chân khí này, chỉ có công pháp Luyện khí đỉnh cấp mới có thể dẫn ra được.
Đương nhiên, thứ đáng sợ nhất chính là kiếm pháp của cô ta, không ai biết được cô ta thi triển loại kiếm pháp gì, nhưng sự linh động, tập hợp, biến hoá kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, lúc ẩn lúc hiện của bóng kiếm đều khiến người ta phải trầm trồ.
Hiển nhiên, kiếm pháp mà cô ta dùng cũng có cấp bậc không thấp, hơn nữa, cũng đã tu luyện đến mức Đại thành.
Sắc mặt Tô Minh cũng khẽ đổi.
Thực lực của Cổ Kim còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh.
Một chiêu kiếm này theo như anh đánh giá, nói không chừng có thể giết chết cảnh giới Động Hư Hậu kỳ trong chớp mắt.
Cực mạnh!
“Người có danh tiếng ắt phải có thực tài”.
Chỉ mới 19 tuổi, đã là một công chúa nhỏ Cổ Kim nổi danh, vừa ra tay đã khiến người người kinh ngạc.
Bên trong sảnh tầng bốn, với những người có thực lực như Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, lúc này lại càng muốn tắc thở, ngạc nhiên đến mức ngây ra như phỗng.
Hiển nhiên, công chúa nhỏ Cổ Kim vừa mới xuất chiêu đã trấn áp được bọn họ.
Tô Minh có xúc động muốn lập tức xông ra cứu người, nhưng lại cố gắng kiềm nén lại.
Bởi vì, sắc mặt và khí tức của Quý Thanh Hoà không hề có chút thay đổi nào, không hề tỏ ra hoảng hốt hoặc là nóng ruột.
Chẳng lẽ…
Quả nhiên.
Trong giây phút hiểm nguy, đối mặt với kiếm chiêu bá đạo, mạnh mẽ và chấn động của công chúa nhỏ Cổ Kim, Quý Thanh Hoà cũng đồng rời xuất chiêu.
Hơn nữa, còn khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, trong tay cô ta chỉ có một chiếc đũa.
Không hề có binh khí nào khác.
Viu!
Nhấc chiếc đũa lên.
Tích tắc sau.
Mang đến ảo giác khiến người ta giật mình kinh hãi.
Chiếc đũa kia như thể biến thành binh khí có sức mạnh ngang tàng nhất thế giới.
Như thể chiếc đũa kia nặng tựa trăm nghìn cân.
Trên chiếc đũa còn dập dềnh một tầng Thần vận sắc máu nhàn nhạt, Thần vận lập loè, khí tức dày đặc mang theo hơi thở của thời hoang cổ.
Chiếc đũa chuyển động, mang theo từng đợt sóng bóng kiếm lăn tăn, bóng kiếm này như một cơn lốc xoáy, lại như dấu vết của lưỡi kiếm…
Thầm lặng không tiếng động.
Nhưng lại mang đến loại cảm giác phá mở Thiên khung, xé rách Hư không vô tận.
Con ngươi Tô Minh co lại.
Quá mức bất ngờ!
Vượt xa ngoài tầm dự đoán…
“Con nhóc này không tệ! Tuổi còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được một loại ý cảnh được gọi là ‘siêu việt’”, Thiên nữ Tạo Hoá cất lời, trong giọng nói mang đầy vẻ tán thưởng: “Mầm non tốt của Võ đạo á!”
“Siêu việt?”
“Là một trong những loại ý cảnh đặc biệt, giống như anh lĩnh ngộ được ý cảnh Hoang vu vậy, hơn nữa, con nhóc này lĩnh ngộ được ý cảnh Siêu việt không phải ở mức mới Nhập môn, mà đã đi được một đoạn đường rồi”, Thiên nữ Tạo Hoá tiếp tục nói.
Đúng vào lúc này.
Hai chiêu thức va chạm vào nhau!!!
Trong không khí của sảnh tầng bốn, dòng khí lưu lộn xộn trong Hư không đang cuộn trào mãnh liệt, hỗn độn màu đen nổ tung, tia ánh sang quái dị lưu chuyển, từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau như những gợn sóng lăn tăn đang thu lại…
“Xoạt xoạt xoạt…”.
Công chúa nhỏ Cổ Kim bị đẩy lùi về phía sau.
Không chỉ như vậy, thanh Điệp Huyết kiếm trong tay cô ta còn bị chấn động vang lên những tiếng u u, lưỡi kiếm cong vẹo…
Còn may, thanh kiếm này thực sự rất tốt, nếu không có lẽ đã bị gãy rồi.
Mặt công chúa nhỏ Cổ Kim đầy vẻ kinh hoàng, không dám tin vào mắt mình, sắc mặt hơi tái đi, khoé môi rỉ máu.
“Cô…”, công chúa nhỏ Cổ Kim trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, như thể nhìn thấy ma.
Còn có đám người Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Cổ Sâm đều ngây ra như phỗng.
Đều đã hoá đá.
"Bây giờ, chúng ta đang ở bên ngoài Linh Võ Thành, tiếp theo là vào thành, cô Quý, nếu được thì mong cô hãy che mặt lại", Ngô Lập Tàng nhìn Quý Thanh Hòa, nói với vẻ hết sức chân thành.
Quý Thanh Hòa gật đầu, lấy một chiếc khăn lụa màu trắng ra che mặt lại.
Quý Thanh Hòa khá xinh đẹp, với vẻ ngoài như thế, lúc mới đến sẽ dễ dẫn tới mấy chuyện rắc rối. Ngô Lập Tàng bảo cô ta che mặt lại là đúng.
"Đi thôi, chúng ta vào thành nào. Còn mấy ngày nữa mới đến lúc thi kiểm tra vào học viện. Trong khoảng thời gian này, hai người hãy ở trọ. Cả hai vừa tới đã gặp tôi coi như may mắn cũng như có duyên, tôi sẽ mời hai người nếm thử các món ăn đặc sản ở Linh Võ Thành. Hơn nữa, đồ ăn ở đây là ngon nhất đấy, đặc biệt là ở lầu Huyền Nguyệt", Ngô Lập Tàng vui vẻ cười nói.
Ba người đi vào Linh Võ Thành.
Bước tới gần tường thành lại càng chấn động hơn, nó cao tới mấy trăm mét.
Nhìn không tới đỉnh.
Độ dày của nó cũng rất kinh khủng, chắc phải 50m.
Dưới chân tường thành có một cánh cổng đang rộng mở.
Hai bên có bảo vệ đứng canh.
Họ rất trẻ, chắc chưa tới 30 tuổi, nhưng đã là bán bộ Động Hư, tư chất khá là cao.
Ngô Lập Tàng lấy 9 khối linh thạch hạ phẩm ra đưa cho bảo vệ.
Bấy giờ mới vào Linh Võ Thành được.
"Tiền ở Linh Võ Thành là linh thạch, bình thường đều dùng linh thạch hạ phẩm, trung phẩm thì thưa thớt hơn", Ngô Lập Tàng giới thiệu.
Vừa vào Linh Võ Thành.
Đập vào mắt là một con đường cực kỳ rộng, chắc khoảng 300m.
Kéo dài nhìn không tới cuối.
Hai bên đường là những cửa hàng san sát nhau.
Trông rất đồ sộ.
Phong cách có chút giống với kiến trúc Biện Kinh ở thời Tống trên Trái Đất.
Mặt đường được lát bởi vô số phiến đá lớn màu đen bóng loáng và cứng rắn.
Có dân cư đông đúc.
Trông tấp nập hơn so với tưởng tượng của Tô Minh.
Người đi đường ăn mặc trang phục khác nhau, có người mặc áo dài, người mặc áo giao lĩnh, người mặc áo dài cổ đứng... đủ loại kiểu dáng.
Nhưng, có một điều giống nhau là họ đều đeo vũ khí, chủ yếu là đao kiếm, có đeo bên hông, có đeo sau lưng.
Còn thực lực của họ thì hầu như đều có cảnh giới cao hơn Hóa Thần và gần như không có Thông Thiên.
Đa số là Hóa Thần hậu kỳ, Vạn Pháp cũng có rất nhiều, Động Hư lại khá ít, nhìn thoáng qua là có thể tìm thấy vài người.
"Mấy ngày nay sắp diễn ra cuộc thi kiểm tra để vào học viện Linh Võ, nên trong Linh Võ Thành có khá đông người. Đa số họ đến từ tầng võ đạo thấp tới để quan sát học hỏi cuộc thi lần này, hoặc là đi theo cô cậu chủ nhà mình đến tham gia kiểm tra", Ngô Lập Tàng cười nói.
Thường thường sẽ có vài người đi ngang qua khách sáo chào hỏi Ngô Lập Tàng.
Rõ ràng là Ngô Lập Tàng cũng xem như dân định cư lâu năm ở đây.
Thế nên quen rất nhiều người.
"Đi thôi, chúng ta đến lầu Huyền Nguyệt ăn một bữa, rồi chiều tôi sẽ dẫn hai người tới nhà trọ, ha ha ha... Tôi đoán trước được mấy ngày nay sẽ có đông người nên đã đặt sẵn hai phòng ở lầu Thiên Hương", Ngô Lập Tàng vuốt ria mép cười nói.
Mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn, phải công nhận Ngô Lập Tàng là tay già đời trong việc tiếp đón người khác.
Rất chu đáo.
"Cảm ơn", Tô Minh và Quý Thanh Hòa đồng thanh nói.
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Lập Tàng, ba người sải bước đi đến lầu Huyền Nguyệt.
Trên đường, Tô Minh để ý thấy tuy Quý Thanh Hòa che giấu rất kỹ, nhưng rõ ràng cô ta khá thích thú với cảnh tượng sôi nổi hai bên đường.
Đúng là con gái mà.
Mặc kệ cô có xinh đẹp, tài giỏi, lạnh lùng đến mấy cũng không thể chống cự lại ham muốn đi dạo phố.
Khoảng 10 phút sau.
Ngô Lập Tàng dừng lại trước một tòa nhà trông khá xa hoa lộng lẫy.
Ba chữ lầu Huyền Nguyệt rõ ràng được một cao thủ võ đạo tự tay viết, nét bút cứng cáp vừa phóng khoáng vừa uyển chuyển.
Cả tòa nhà có khoảng 9 tầng, mỗi tầng đều là một lầu tứ giác điêu khắc chim bay cá nhảy, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Trước cửa lầu Huyền Nguyệt có hai cô gái xinh đẹp như hoa, khom lưng, nở nụ cười ngọt ngào hướng dẫn khách khứa.
"Ông Ngô, cũng mấy ngày không thấy ông tới đây rồi", rõ ràng là có một cô quen với Ngô Lập Tàng, cô ta khách sáo nói, rồi dẫn ông ta, Tô Minh với Quý Thanh Hòa đi vào lầu Huyền Nguyệt.
"Còn phòng không?"
"Hết rồi, mấy ngày nay đông người quá, ông cũng biết mà, chỉ còn mỗi đại sảnh thôi".
"Vậy ở đại sảnh đi, nhưng phải gần cửa sổ nhé", Ngô Lập Tàng nói.
"Yên tâm", cô gái tiếp khách dẫn ba người đi vào đại sảnh ở lầu 4, cả bốn tầng đầu đều là đại sảnh, tầng 5 đổ lên mới là phòng riêng. Đại sảnh ở lầu 4 khá cao nên cũng xa hoa hơn.
Mới vừa bước vào đại sảnh ở lầu 4.
Ngô Lập Tàng lập tức nhíu mày.
Lúc này, chính giữa đại sảnh ở lầu 4, có 1 người đàn ông quay đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng rồi hừ một tiếng: "Xui thật".
Người đàn ông trung niên này khoác một chiếc áo choàng màu tím.
Có thực lực Động Hư hậu kỳ, cao hơn Ngô Lập Tàng một cảnh giới nhỏ.
Ngồi cùng bàn với ông ta là một chàng trai trẻ tuổi mặc đồ đen, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng lại rất khôi ngô tuấn tú, đeo một thanh kiếm sau lưng. Trông thì xấp xỉ Tô Minh và Quý Thanh Hòa, có cảnh giới Vạn Pháp hậu kỳ, khá là ưu tú.
"Chứ có ai nói không đâu?", Ngô Lập Tàng đốp lại ngay một câu.
Sau đó, Ngô Lập Tàng nhỏ giọng nói với Tô Minh và Quý Thanh Hòa: "Ông ta là Hoàng Vĩnh Lãnh, một trong những kẻ thù không đội trời chung với tôi".
Hoàng Vĩnh Lãnh đang định nói gì thì chợt nhìn thấy Quý Thanh Hòa, con ngươi già nua của ông ta tức thì co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là ghen tỵ!
Cực kỳ ghen tỵ.
Đối tượng chuyến đi đón người lần này của Hoàng Vĩnh Lãnh là chàng trai trẻ tuổi áo đen kia. Anh ta tên là Dương Triều, cũng coi như là một thiên tài.
Nhưng chỉ thuộc tầm trung.
Vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng trước mắt...
Không ngờ Ngô Lập Tàng lại đón được hai thiên tài? Một người trong đó còn có... cảnh giới Động Hư sơ kỳ?
Đùa gì thế!
Cho dù năm nay có rất nhiều thiên tài hội tụ, nhưng 20 tuổi đã có cảnh giới Động Hư thì cũng cực kỳ hiếm thấy, gần như có thể xông vào trong top 10 luôn rồi.
Ngô Lập Tàng đào đâu ra may mắn thế?
"Ha ha...", Ngô Lập Tàng cười lạnh, hơi nâng cằm, trông cực kỳ đắc ý, cuối cùng cũng được phen nở mày nở mặt: "Tô Minh, cô Quý, đi nào, chúng ta sang kia ngồi..."
Chương 322: Cổ Sâm
Ngô Lập Tàng dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hòa đi tới một cái bàn bên cạnh cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Lập Tàng bèn gọi món.
Tuy đồ ăn ở lầu Huyền Nguyệt khá đắt.
Ăn một bữa mất khoảng vài trăm linh thạch hạ phẩm, nhưng ông ta cũng không tiếc.
Ngô Lập Tàng gọi mấy món, rồi gọi thêm một bình rượu.
Gọi xong, Ngô Lập Tàng bèn giới thiệu các món ăn khá là đặc sắc vừa gọi cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa. Cả hai đều nghe một cách thích thú.
"Mịa! Thằng chó Ngô Lập Tàng kia đúng là may thật!", Hoàng Vĩnh Lãnh buồn bực, hết sức khó chịu, đồ ăn và rượu trên bàn cũng trở nên nhạt nhách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ngô Lập Tàng.
"Tiền bối, làm ông thất vọng rồi, tôi không bằng cô ta", Dương Triều cũng cảm thấy được tâm trạng phập phồng của Hoàng Vĩnh Lãnh, áy náy nói.
"Không bằng thì không bằng thôi, không sao", Hoàng Vĩnh Lãnh miệng nói một đàng, lòng nghĩ một nẻo.
Chẳng mấy chốc.
Đồ ăn đã được bưng lên.
Sắc hương đều đủ.
Vịt hấp nước trà bảy màu! Chân thỏ nướng hạt dẻ! Cá kiếm hấp cách thủy... Tổng cộng sáu món.
Đều là những món mà Tô Minh và Quý Thanh Hòa chưa từng ăn.
Hai người không chút khách sáo, bắt đầu ăn.
Ban đầu còn tưởng rằng Quý Thanh Hòa là con gái, đúng hơn là nữ thần, chắc hẳn cách ăn uống sẽ rất tao nhã, ai ngờ lại ngấu nghiến như đàn ông, thậm chí còn uống chút rượu. Điều đó khiến Tô Minh hết sức kinh ngạc, rồi anh lại càng thấy thích tích cách trái ngược này của Quý Thanh Hòa hơn. Trông rất thú vị, không phải sao? Một cô gái đầy câu đố?
Ngô Lập Tàng rót rượu cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa, đôi khi nhấp một ngụm, rồi kể một vài câu chuyện thú vị cho cả hai nghe.
Trông hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Bên kia, Hoàng Vĩnh Lãnh lại tính dẫn Dương Triều rời khỏi, cả người bức bối, trong lòng càng ngày càng ghen tỵ.
Đúng lúc này.
"Mời cậu Cổ vào", một cô gái tiếp khách vừa kính cẩn lại hơi nịnh nọt, thậm chí là có chút nghiêm túc lên tiếng.
Chỉ thấy, một chàng trai khoảng 24 25 tuổi đi lên lầu 4.
Bên cạnh còn có hai thanh niên đi theo.
Chàng trai đi đầu nở nụ cười nhã nhặn, có đôi mắt sáng long lanh, nhưng sắc mặt lại hơi tái, dường như là ăn chơi quá đà.
Trong ống tay áo choàng màu xanh là một thanh đao ngắn bóng loáng ánh lên vẻ sắc lạnh.
Sau khi cậu Cổ kia đi vào lầu 4 bèn nhìn quanh đại sảnh một lượt.
Sau đó, chỉ về phía cái bàn bên cửa sổ gần bàn của đám người Tô Minh, nói: "Ngồi chỗ đó đi".
"Vâng, xin mời cậu Cổ", cô gái tiếp khách càng thêm kính cẩn thưa.
Trong đại sảnh, những khách khứa đang ăn cơm khác đều tò mò nhìn cậu Cổ kia.
"Lầu Huyền Nguyệt cũng không đơn giản, nên tuy họ tiếp khách khá là khách sáo, nhưng lại không nịnh nọt. Có thể làm nhân viên tiếp khách nịnh nọt thì cậu ta quả thật không phải hạng xoàng", Ngô Lập Tàng ngẩng đầu nhìn cậu Cổ kia, rồi nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay kỳ sát hạch của học viện Linh Võ sắp đến nên dân cư Linh Võ Thành rất phức tạp, chẳng ai biết có bao nhiêu nhân vật lớn đến đây cả".
Tô Minh và Quý Thanh Hòa cũng không mấy hứng thú và tò mò cậu Cổ kia là ai.
Chỉ vùi đầu ăn.
Song, có vẻ không may là cái bàn của đám cậu Cổ kia lại kề bên bàn của ba người Tô Minh.
Càng không may là chỗ ngồi của cậu Cổ lại đưa lưng về phía Tô Minh.
Thực tế, khoảng cách hai cái bàn cũng không gần.
Cho dù đưa lưng về phía nhau thì ghế dựa cũng không dựa sát.
Nhưng cái cậu Cổ này lại ra vẻ ta đây.
Sau khi ngồi xuống, bèn lười biếng ngả ra sau, mặt mày cười cợt, trông rất phè phỡn. Trong quá trình ngả ra sau, ghế dựa cũng trượt về phía sau.
Chạm vào lưng ghế của Tô Minh.
Tô Minh khẽ nhíu mày.
Cũng không để ý.
Cậu Cổ cũng nhíu mày, quay đầu lại, nhìn Tô Minh quát: "Dịch dịch cái ghế coi!"
Sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức thay đổi.
Còn Tô Minh thì nhìn ghế của mình, bình thường mà, có lấn sang bàn bên cạnh đâu.
Cũng không thể bắt tôi nhường ra vị trí của mình, chui vào gầm bàn ăn, chỉ vì hắn ta lấn chỗ, đâu ra cái đạo lý đó?
Thế nên, Tô Minh không có để ý đến hắn ta.
Cũng chẳng buồn để ý.
"Ồ, cứng đầu đấy chứ", cậu Cổ kia cười, nhưng nụ cười lại khá khó chịu.
Hai thanh niên đi cùng hắn ta cũng nhìn về phía Tô Minh, khịt mũi: "Bán bộ Hóa Thần ư? Đừng cứng đầu mà mất mạng như chơi đó, ha ha..."
Ngay cả cô gái tiếp khách gần đó cũng vội vàng bước tới cạnh bàn của đám Tô Minh, nhỏ giọng nói: "Thưa cậu, nếu không thì ba người đổi bàn khác nhé, chứ... Cậu Cổ này..."
Cô ta cũng hơi khó xử.
Rõ ràng là cậu Cổ bắt nạt người ta.
Nhưng cô ta cũng chỉ có thể khuyên người bị hại đi.
"Tại sao?", Tô Minh thả đũa xuống, vừa nhìn cô ta vừa rót cho mình một ly rượu.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng, cậu Cổ kia đã đứng bật dậy, đẩy cô gái tiếp khách ra, đứng bên cạnh Tô Minh, cúi đầu sát xuống, rũ mắt nhìn anh, nhếch mép khinh thường cười: "Bởi vì, tôi là Cổ Sâm, anh họ của công chúa Cổ Kim, lý do này đã đủ chưa?"
Hắn ta vừa nói ra câu đó.
Bầu không khí của cả đại sảnh chợt đọng lại.
Là cô công chúa nhỏ nghe đồn là con riêng của một ông lớn nào đó trong học viện Linh Võ ư?
Là người có một con thú cưng mang trong mình huyết mạch của thần thú thái cổ á?
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Ngô Lập Tàng cũng thay đổi hẳn!
Trắng bệnh như tờ giấy.
Hoàng Vĩnh Lãnh gần đó thì lại hết sức phấn khích.
Đù!
Vui như mở cờ trong bụng.
Chương 323: Ông cậu bà cô của tôi ơi!
Này thì đắc ý này, cho chừa!
Vui quá hóa buồn chưa!
Mày có giỏi thì đối đầu với Cổ Sâm đi!
"Tô Minh, cô Quý, chúng ta... Chúng ta đổi bàn khác đi", Ngô Lập Tàng vội nói, giọng thế mà lại có chút run rẩy.
"Đổi bàn khác hả? Lúc nãy còn được chứ giờ thì mơ đi! Giờ tao đây rất khó chịu, nên mày chui qua háng tao đi rồi tao tha cho", Cổ Sâm nhìn chằm chằm Tô Minh, càng cười tươi rói.
Cuối cùng, vẫn bình tĩnh như Tô Minh cũng ngẩng đầu lên, đặt ly rượu xuống, trong con ngươi anh chợt lóe lên sát khí lạnh lẽo rồi biến mất.
Vốn định mặc chó sủa, nhưng con chó này cứ sủa mãi, nên đành giết vậy.
Nhưng mà, ngay khi anh định ra tay thì không ngờ Quý Thanh Hòa lại mở miệng nói: "Cút! Chúng tôi sẽ không đổi bàn khác, nếu không cút thì biết tay tôi!"
Tô Minh kinh ngạc liếc nhìn Quý Thanh Hòa với vẻ khó hiểu, không ngờ cô ta sẽ mở miệng giúp mình. Tuy rằng thực tế thực lực của mình cũng chẳng cần giúp.
Nhưng Quý Thanh Hòa không biết thực lực của anh!
Vậy mà lại giúp, lần này, không may có khi còn trở thành kẻ thù của cô công chúa nhỏ kia.
Vì một người bèo nước gặp nhau mà đối đầu với cô công chúa Cổ Kim kia là điều nằm ngoài dự đoán của anh.
Em gái Thanh Hòa này càng ngày càng khiến người ta yêu mến mà.
Tính cách ấy quả thật làm cho người ta rung động!
Giờ phút này.
Quý Thanh Hòa vừa mở miệng, sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức trắng bệch, suýt nữa suy sụp!
Chuyện ông ta lo lắng nhất đã... đã xảy ra...
Tiêu rồi, tiêu thật rồi.
"Đồ...", Cổ Sâm không ngờ có người biết mình là anh họ của công chúa Cổ Kim rồi mà còn dám ngông nghênh như thế! Đúng là chán sống! Cũng bất chấp Quý Thanh Hòa là cao thủ Động Hư sơ kỳ, định mở miệng chửi.
Nhưng hắn ta vừa mới chửi được nửa.
"Vèo..."
Quý Thanh Hòa đã ra tay.
Chiếc đũa trong tay cô ta hóa thành một cái bóng mờ nhanh như chớp, im lặng xuyên qua hư không.
Tựa như dịch chuyển tức thì đâm thẳng vào trong miệng Cổ Sâm.
Xuyên qua lưỡi hắn ta.
Hắn ta cũng may, nếu chiếc đũa kia hơi lệch lên trên xíu xiu thôi thì đã bị đâm thủng đầu, chết ngay tại chỗ rồi.
Dù là thế, cơn đau dữ dội kia cũng khiến hắn ta suýt ngất.
Miệng đầy máu tươi.
Theo đà của chiếc đũa kia, Cổ Sâm còn bị kéo bay ngược ra sau.
Rầm!
Hắn ta bay thẳng ra khỏi đại sảnh lầu 4, rồi rớt ra ngoài.
Ngã bịch xuống trước cửa lầu Huyền Nguyệt, cả người tràn đầy máu tươi, trông mà hãi.
Cổ Sâm bị ngã gần chết.
Đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo.
Không chút do dự xé bùa đưa tin cho công chúa Cổ Kim.
Tại đại sảnh lầu 4 của lầu Huyền Nguyệt.
"Má! Ngon! Tụi mày ngon! Dám đánh cậu Cổ, thậm chí suýt nữa giết chết cậu ấy, tao nể!", hai thanh niên đi theo cậu Cổ kia còn chưa ngồi nóng mông đã đứng bật dậy, gương mặt đỏ lừ, vừa sợ vừa giận, cười lạnh quát. Sau đó, vội vàng rời khỏi.
Ngô Lập Tàng đau khổ, mất hồn mất vía lắc đầu.
Tính lên tính xuống cũng không tính đến họa trời giáng.
Càng không ngờ tính tình của Tô Minh và Quý Thanh Hòa lại...
Đặc biệt là Quý Thanh Hòa, quả thật khiến ông ta bất ngờ.
"Đi thôi, chạy mau", Ngô Lập Tàng cắn răng, im lặng vài giây như đang giãy giụa gì đó, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hóa đi trốn, chứ không bỏ chạy một mình.
"Chạy? Chạy tới đâu được chứ? Ha ha... Ngô Lập Tàng, chúc mừng mày nhá! Không ngờ lại đón được hai yêu nghiệt!", Hoàng Vĩnh Lãnh gần đó bật cười thành tiếng, trắng trợn cười cợt, vừa chế giễu vừa hớp một ngụm rượu.
Khách khứa khác ở lầu 4 cũng nhìn Ngô Lập Tàng, Tô Minh, Quý Thanh Hòa bằng ánh mắt khinh bỉ như đang nói: đúng ngu, chết là chắc!
"Mày im đi!", đôi mắt Ngô Lập Tàng đỏ lên, trong lòng ức muốn chết, tức tối quát.
"Mấy người thật là manh động quá, tuy có vài người khiến người ta chán ghét, nhưng các người lại không thể trêu vào", một quản lý của lầu Huyền Nguyệt bước tới, thở dài nói: "Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi Linh Võ Thành đi, cậu Cổ kia đã liên lạc với cô công chúa Cổ Kim rồi".
"Tôi còn muốn vào học viện Linh Võ nữa, sao có thể rời khỏi Linh Võ Thành chứ?", Quý Thanh Hòa giơ đũa lên, chẳng chút lo lắng gắp một miếng thịt ăn, tiện thể uống chút rượu. Có vẻ nó hơi cay nên cô ta khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
"Bà cô của tôi ơi! Khi nào rồi mà còn ăn với uống?", Ngô Lập Tàng suýt bật khóc, cả người ông ta run lẩy bẩy nói: "Một khi công chúa Cổ Kim đến, xui thì chết cả lũ đấy..."
Tiếng xấu của cô Cổ Kim kia khá là nổi trong Linh Võ Thành.
Từ mấy năm trước, khi Cổ Kim còn chưa tới mà vẫn ở đại lục Tử Hải thì tiếng xấu của cô ta đã đồn xa đến tận Linh Võ Thành rồi.
"Công chúa Cổ Kim? Mạnh lắm hả? Mà có mạnh hay không thì lát nữa mới biết được", Quý Thanh Hòa có chút phấn khích nói, trên gương mặt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ háo hức.
Tô Minh lại càng cảm thấy Quý Thanh Hòa là một cô gái đầy câu đố.
Rõ ràng xinh đẹp như tiên, lại uống rượu, ăn thịt, ngay thẳng, sảng khoái.
Rõ ràng là lạnh lùng, lại rất có tình có nghĩa, khiến người ta bất ngờ.
"Cụng ly", Tô Minh giơ ly rượu lên, nói với Quý Thanh Hòa.
"Vậy mới đúng chứ", dưới khăn che mặt, đôi mắt Quý Thanh Hòa sáng lên, chợt đổi mới cái nhìn về Tô Minh. Nếu Tô Minh cũng sợ cô công chúa Cổ Kim kia thì lúc này đã run rẩy, ồn ào muốn chạy trốn rồi. Thế thì cô ta sẽ rất thất vọng, cảm thấy mình giúp nhầm người, may mà, cách nhìn người của cô ta vẫn chính xác chán.
Ngô Lập Tàng đen mặt.
Ông trời của tôi ơi!
Khi nào rồi mà còn vậy?
Chắc công chúa Cổ Kim đang trên đường tới đây luôn rồi, ông cậu bà cô của tôi ơi, hai người còn có tâm trạng thảnh thơi cụng ly nữa hả?
Đã gặp lạc quan, nhưng chưa thấy ai lạc quan cỡ này.
Ngô Lập Tàng hối hận muốn chết, vì đã dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hòa đến lầu Huyền Nguyệt ăn cơm. Sớm biết tính cách cả hai như thế thì nên dẫn về nhà trọ luôn, đỡ phải gặp loại người như cậu Cổ kia.
Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng ích gì.
Trên trán Ngô Lập Tàng lấm tấm mồ hôi.
Sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Cách đó không xa.
Hoàng Vĩnh Lãnh lành lạnh nói:
Chương 324: Tuy không có tội nhưng mặt thấy ghét
“Dương Triều! Tư chất của cậu tốt, mặc dù không phải là đỉnh cao nhưng cũng coi như hàng thượng thừa. Vì vậy khả năng được vào học viện Linh Võ là rất cao. Lần này tôi là ‘người lái đò’ của cậu, về lý mà nói thì chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này chắc cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, nên tôi cũng không nói nhiều nữa. Nhưng vừa hay hôm nay nhắc đến chuyện này thì tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, núi cao còn có núi cao hơn, làm việc gì cũng phải cân nhắc, nếu xốc nổi quá sẽ gây nên hậu quả khó đỡ đấy”.
Dương Triều nghe thấy vậy thì gật đầu rồi rót rượu cho Hoàng Vĩnh Lãnh.
“Cậu nhìn xem! Cô gái kia trẻ tuổi mà đạt đến cảnh giới Động Hư sơ kỳ rồi. Thiên phú võ đạo này làm sao có thể dùng từ ‘yêu nghiệt’ để miêu tả? Nhưng tôi đoán, hôm nay cô ta không chết thì cũng tàn phế, con đường võ đạo cũng chỉ dừng ở đây. Đây chính là cái giá phải trả”, Hoàng Vĩnh Lãnh thấp giọng, chỉ vào Quý Thanh Hoà nói.
Dương Triều lại gật đầu.
Thời gian chầm chậm trôi đi, chừng một phút sau thì đột nhiên vọng lại tiếng bước chân lên cầu thang.
Tòa nhà bốn tầng lập tức yên tĩnh lạ thường.
Tiếp đó là một cô gái đi vào bên trong. Bên cạnh cô ta là một chàng trai toàn thân đầy máu, thê thảm vô cùng. Người con trai đó chính là Cổ Sâm.
Phía sau nữa là hai thuộc hạ của Cổ Sâm.
Dẫn đầu là một cô gái rất trẻ, chính là công chúa nhỏ Cổ Kim, năm nay 19 tuổi, với khuôn mặt baby đáng yêu.
Cô ta mặc chiếc váy công chúa lụa tơ tằm, trên đầu đeo toàn những phụ kiện lấp lánh thuần khiết.
Cổ Kim có đôi mắt long lanh rất đẹp, trong trẻo như dòng suối nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như có thể nhìn ra vẻ gian xảo.
Trong tay cô ta cầm một thanh kiếm không hề đơn giản.
Trông vô cùng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tạo nên, kính sáng lấp lánh, thần sắc hút mắt, màu kiếm cũng làm mê đắm lòng người.
Thanh kiếm này là vương khí thượng phẩm.
Ở tầng võ thấp gần như không thể tìm được vương khí, nói gì đến vương khí thượng phẩm?
Trên thực tế, kể cả là Linh Võ Thành thậm chí là học viện Linh Võ thì vương khí thượng phẩm cũng vô cùng hiếm gặp.
Kiếm này trong tay, nếu là kiếm tu thì chí ít cũng tăng được 30 đến 40% sức chiến đấu.
Chỉ nhìn qua thanh kiếm này là biết lai lịch của Cổ Kim không hề đơn giản, không phải là người mà ai cũng có thể dây vào.
Khí tức của Cổ Kim đã ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ. Nhưng còn mạnh hơn những tu giả võ đạo ở cảnh giới Động Hư rất nhiều.
Điều này chứng tỏ, căn cơ của cô ta vô cùng vững chắc và ổn định. Hơn nữa, dường như cô ta đã sắp đạt đến cảnh giới Động Hư trung kỳ rồi.
Thiên phú võ đạo này đúng là khiến người ta kinh ngạc. Vì dù sao thì cô ta vẫn chưa đến 20 tuổi, mới chỉ 19 tuổi thôi.
Ngoài ra, trên vai công chúa nhỏ Cổ Kim còn có một con chồn cái nhỏ xíu bụ bẫm như mèo Garfield, không to, nhưng toàn thân trắng như tuyết, đuôi lại phối ba màu đỏ, tím và xanh, trông rất độc đáo.
Dường như con chồn con đang ngủ nên nhắm chặt mắt, yên tĩnh ngủ nên không lộ ra khí tức gì.
“Em à! Chính là hai tên khốn này! Anh muốn chúng phải chết”, Cổ Sâm lên tiếng nói. Hắn giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh và Quý Thanh Hoà với vẻ độc ác.
Cảm xúc của Cổ Sâm vô cùng kích động, đôi mắt ửng đỏ, ánh mắt như muốn băm Tô Minh và Quý Thanh Hoà thành trăm mảnh.
“Câm mồm! Đồ phế vật! Đã bảo là đừng bao giờ gây chuyện thị phi cho bổn công chúa rồi, nếu gây chuyện thì sao không bị đánh chết đi?”, nhưng điều khiến tất cả mọi người không thể ngờ tới là, Cổ Kim lại quát mắng một tiếng. Có thể nhìn ra cô ta vô cùng ghét Cổ Sâm, ghét từ tận đáy lòng.
Cổ Sâm là con độc đinh của bác họ Cổ Kim.
Cổ Kim rất ghét hắn. Bởi vì người anh họ này của cô ta cậy thế nhà họ Cổ nên chuyên gây chuyện thị phi rồi ăn chơi trác táng khi còn ở đại lục Tử Hải.
Không phải cô ta ghét thói ăn chơi. Bản thân cô ta cũng thích những kiểu bá đạo, cậy thế ức hiếp người khác, rồi thấy vui khi được bắt nạt người. Nhưng cô ta dựa vào thực lực của mình, còn Cổ Sâm thì cậy thế nhà họ Cổ.
Cô ta cảm thấy mình và Cổ Sâm khác nhau về bản chất. Đây mới là lý do cô ta ghét hắn.
Nhưng bác họ của Cổ Kim lại mong chờ quá nhiều ở con trai mình, hy vọng hắn có thể trở thành cường giả. Và rồi liều mạng tích lũy tài nguyên võ đạo cho hắn, tạo mọi điều kiện tốt nhất cho hắn tu luyện.
Mặc dù nói hiện giờ Cổ Sâm ở cảnh giới Vạn pháp hậu kỳ, thoạt nhìn tưởng cao siêu lắm nhưng trên thực tế, phải dựa phần lớn vào đan dược và báu vật trong thiên hạ, không thật một chút nào.
Cổ Kim cảm thấy, cảnh giới Vạn pháp hậu kỳ của Cổ Sâm thì kể cả năm đó cô ta chỉ ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ thì cũng có thể đánh bại được hắn.
Nhưng nói gì thì nói, cho dù Cổ Sâm có vô dụng, có đáng ghét đến đâu thì hắn vẫn là người nhà họ Cổ. Huống hồ, bác họ lại đối xử rất tốt với Cổ Kim.
Khi Cổ Sâm bị đánh đến nỗi toàn thân là máu, suýt nữa mất mạng thì làm sao có thể cho qua được?
Cổ Kim nhìn về phía Quý Thanh Hoà mà phớt lờ Tô Minh. Cô ta thấy Tô Minh cũng chỉ ở cảnh giới bán bộ hóa thần. Theo như cô ta nhìn nhận thì Tô Minh không thể đánh trọng thương thậm chí giết được Cổ Sâm. Vì Cổ Sâm có vô dụng đến cỡ nào thì vẫn là ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ.
“Tự phế một tay rồi bồi thường thêm một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, chuyện này coi như xong”, Cổ Kim nói.
Cô ta cảm thấy mình như này đã là dễ tính lắm rồi.
Cũng may là đối phương chỉ dây vào anh họ, chứ nếu dây vào mình thì cô ta đã cho đối phương chết luôn rồi.
Lời này của Cổ Kim khiến Cổ Sâm có chút oán hận.
Hắn muốn cả Quý Thanh Hoà và Tô Minh chết không có chỗ chôn, nhưng tiếc rằng lời nói của hắn không có trọng lượng.
Cổ Kim đã lên tiếng thì hắn nào dám phản bác?
“Còn không mau cảm ơn công chúa nhỏ Cổ Kim đi?”, Ngô Lập Tàng ngây người ra, vội nói. Sắc mặt ông ta đỏ ửng, cảm giác như được hồi sinh.
Chương 325: Không chịu yếu thế
Tìm được nhà họ Cổ rồi.
Chỉ cần tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm????
Mặc dù một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm quả thực là một con số trên trời.
Nhưng vẫn giữ được mạng sống, đã là điều may mắn lắm rồi.
Bên trong sảnh lớn tầng bốn, những người đang dùng bữa khác cũng đều rất ngạc nhiên, tên của người như bóng của cây.
Tội ác của công chúa nhỏ Cổ Kim!
Đó là dùng máu tươi và tính mạng chất thành đống mà ra…
Không ngờ được…
Trong một thoáng, mọi ánh mắt đổ về phía Quý Thanh Hoà đều mang vẻ khác lạ, cảm thấy vận may của Quý Thanh Hoà rất khá.
Xong.
Quý Thanh Hoà, lại… lại… lại không hề có bất cứ cảm xúc gì!!!
Ngô Lập Tàng phen này thực sự muốn khóc.
Ngô Lập Tàng còn muốn nói gì đó, nhưng Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng, lạnh lùng quăng ra một câu: “Câm miệng, nếu không tôi chặt ông thành tám khúc!”
Ngô Lập Tàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Mặc dù, cảnh giới của ông ta cao hơn Cổ Kim một tầng.
Nhưng đối diện với sự khoá chặt của khí tức trên người Cổ Kim, vẫn có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm chí mạng.
Công chúa nhỏ chỉ mới 19 tuổi mà tội ác đầy mình này có thực lực rất mạnh.
Thực sự rất mạnh!
“Đánh một trận, ai tự phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn Linh thạch hạ phẩm, còn chưa chắc đâu”, Quý Thanh Hoà cuối cùng cũng đứng lên, bên dưới mạng che mặt là một gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ hứng thú.
Những năm này, trong tầng Võ mà cô ta ở, cô ta đã vô địch từ lâu rồi.
Khổ vì không có đối thủ.
Bây giờ, trước mắt có một đối thủ nhỏ tuổi hơn mình, lại có cùng cảnh giới với mình.
Cô ta đương nhiên là hứng thú.
“Con nhóc này, cũng có chút tinh thần võ si”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, càng có hứng thú với Quý Thanh Hoà hơn, con nhóc này quả thực là một kho báu, tính cách đúng là đa chiều.
“Xoẹt!!!”.
Đáp lại lời Quý Thanh Hoà là một tiếng Kiếm âm.
Vô cùng rõ ràng. Như là tiếng đàn.
Cổ Kim cảm thấy Quý Thanh Hoà trước mắt này đúng là nể mặt mà không biết điều.
Cổ Kim rất ít khi lương thiện thế này, chỉ cần phế một cánh tay, bồi thường một trăm nghìn viên Linh thạch hạ phẩm là được, kết quả cô lại còn không biết cảm ơn?!
Ha ha…
Còn muốn đánh một trận với mình?
Kẻ vô tri thì không biết sợ là gì.
Vậy thì nếm thử kiếm của mình đi.
Kiếm trong tay cô ta chính là Vương khí thượng phẩm cực kỳ khủng bố, tên là Điệp Huyết.
Từ lúc 5 tuổi bắt đầu luyện võ, thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén này đã đi theo cô ta rồi.
Đã trở thành binh khí bản mệnh.
Điệp Huyết trong tay, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, Kiếm âm vang vọng, Điệp Huyết như sắc máu, bén nhọn vô cùng.
Trong một tích tắc, Kiếm ý như dây đàn, từng sợi chấn động.
Khiến người người cảm thán.
Như thể một tác phẩm nghệ thuật.
Không chỉ như vậy, Kiếm ý kia đã đạt đến cảnh giới Bán bộ Linh động.
Lại thêm Vương khí thượng phẩm.
Có thể đoán ra được sức mạnh khủng khiếp ra sao!!!
Ngoài ra chính là chất lượng của Chân khí, Cổ Kim rót Chân khí vào trong Điệp Huyết kiếm, mang đến cảm giác về một loại khí tức tinh thuần, như thể đã bị tôi luyện vô số lần để trở nên thuần khiết và sạch sẽ đến như vậy.
Loại chất lượng Chân khí này, chỉ có công pháp Luyện khí đỉnh cấp mới có thể dẫn ra được.
Đương nhiên, thứ đáng sợ nhất chính là kiếm pháp của cô ta, không ai biết được cô ta thi triển loại kiếm pháp gì, nhưng sự linh động, tập hợp, biến hoá kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, lúc ẩn lúc hiện của bóng kiếm đều khiến người ta phải trầm trồ.
Hiển nhiên, kiếm pháp mà cô ta dùng cũng có cấp bậc không thấp, hơn nữa, cũng đã tu luyện đến mức Đại thành.
Sắc mặt Tô Minh cũng khẽ đổi.
Thực lực của Cổ Kim còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh.
Một chiêu kiếm này theo như anh đánh giá, nói không chừng có thể giết chết cảnh giới Động Hư Hậu kỳ trong chớp mắt.
Cực mạnh!
“Người có danh tiếng ắt phải có thực tài”.
Chỉ mới 19 tuổi, đã là một công chúa nhỏ Cổ Kim nổi danh, vừa ra tay đã khiến người người kinh ngạc.
Bên trong sảnh tầng bốn, với những người có thực lực như Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, lúc này lại càng muốn tắc thở, ngạc nhiên đến mức ngây ra như phỗng.
Hiển nhiên, công chúa nhỏ Cổ Kim vừa mới xuất chiêu đã trấn áp được bọn họ.
Tô Minh có xúc động muốn lập tức xông ra cứu người, nhưng lại cố gắng kiềm nén lại.
Bởi vì, sắc mặt và khí tức của Quý Thanh Hoà không hề có chút thay đổi nào, không hề tỏ ra hoảng hốt hoặc là nóng ruột.
Chẳng lẽ…
Quả nhiên.
Trong giây phút hiểm nguy, đối mặt với kiếm chiêu bá đạo, mạnh mẽ và chấn động của công chúa nhỏ Cổ Kim, Quý Thanh Hoà cũng đồng rời xuất chiêu.
Hơn nữa, còn khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, trong tay cô ta chỉ có một chiếc đũa.
Không hề có binh khí nào khác.
Viu!
Nhấc chiếc đũa lên.
Tích tắc sau.
Mang đến ảo giác khiến người ta giật mình kinh hãi.
Chiếc đũa kia như thể biến thành binh khí có sức mạnh ngang tàng nhất thế giới.
Như thể chiếc đũa kia nặng tựa trăm nghìn cân.
Trên chiếc đũa còn dập dềnh một tầng Thần vận sắc máu nhàn nhạt, Thần vận lập loè, khí tức dày đặc mang theo hơi thở của thời hoang cổ.
Chiếc đũa chuyển động, mang theo từng đợt sóng bóng kiếm lăn tăn, bóng kiếm này như một cơn lốc xoáy, lại như dấu vết của lưỡi kiếm…
Thầm lặng không tiếng động.
Nhưng lại mang đến loại cảm giác phá mở Thiên khung, xé rách Hư không vô tận.
Con ngươi Tô Minh co lại.
Quá mức bất ngờ!
Vượt xa ngoài tầm dự đoán…
“Con nhóc này không tệ! Tuổi còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được một loại ý cảnh được gọi là ‘siêu việt’”, Thiên nữ Tạo Hoá cất lời, trong giọng nói mang đầy vẻ tán thưởng: “Mầm non tốt của Võ đạo á!”
“Siêu việt?”
“Là một trong những loại ý cảnh đặc biệt, giống như anh lĩnh ngộ được ý cảnh Hoang vu vậy, hơn nữa, con nhóc này lĩnh ngộ được ý cảnh Siêu việt không phải ở mức mới Nhập môn, mà đã đi được một đoạn đường rồi”, Thiên nữ Tạo Hoá tiếp tục nói.
Đúng vào lúc này.
Hai chiêu thức va chạm vào nhau!!!
Trong không khí của sảnh tầng bốn, dòng khí lưu lộn xộn trong Hư không đang cuộn trào mãnh liệt, hỗn độn màu đen nổ tung, tia ánh sang quái dị lưu chuyển, từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau như những gợn sóng lăn tăn đang thu lại…
“Xoạt xoạt xoạt…”.
Công chúa nhỏ Cổ Kim bị đẩy lùi về phía sau.
Không chỉ như vậy, thanh Điệp Huyết kiếm trong tay cô ta còn bị chấn động vang lên những tiếng u u, lưỡi kiếm cong vẹo…
Còn may, thanh kiếm này thực sự rất tốt, nếu không có lẽ đã bị gãy rồi.
Mặt công chúa nhỏ Cổ Kim đầy vẻ kinh hoàng, không dám tin vào mắt mình, sắc mặt hơi tái đi, khoé môi rỉ máu.
“Cô…”, công chúa nhỏ Cổ Kim trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, như thể nhìn thấy ma.
Còn có đám người Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Cổ Sâm đều ngây ra như phỗng.
Đều đã hoá đá.
Bình luận facebook