-
Chương 361-365
Chương 361: Hạ mình khiêu chiến
“Vậy à?”, mặc dù trong lòng Hoàng Linh Viện hận nỗi không thể băm Hứa Như Ý thành trăm mảnh, đặc biệt là Hứa Như Ý lại xinh đẹp khiến cô ta đố kỵ. Nhưng Mạnh Lăng đã lên tiếng thì sao cô ta phản bác được? Ngộ nhỡ chọc Mạnh Lăng giận thì phải làm sao?
Sau đó, Mạnh Lăng lại nói: “Cô Hoàng! Lần này tôi đến không phải là đón Tô Minh đến đại lục Thanh Huyền, mà tôi là học viên đến học viện Linh Võ để tu luyện, nhân tiện khiêu chiến Tô Minh. Vì vậy, nếu cô Hoàng đến đón Tô Minh thì không nên bỏ lỡ”.
“Cái gì?”, Hoàng Linh Viện hỏi với vẻ hống hách. Cô ta vốn không xinh lắm, lúc này mặt kích động nên nhăn nhó càng xấu hơn.
Sau đó…
“Ha ha…”, Hoàng Linh Viện bật cười, nói: “Cậu chủ Mạnh còn cần phải học ở học viện Linh Võ sao?”
Cô ta phụt cười hả hê.
Cô ta cười, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Chân Võ: “Viện trưởng Lâm! Ông có biết cậu chủ Mạnh là ai không? Là nhân tài yêu nghiệt nhất của đại lục Thanh Huyền, tạo nên bao nhiêu kỳ tích, lại hiểu ba môn thần thông. Cậu ta xếp thứ tư trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, cũng nằm trong top 10, là người duy nhất dưới 30 tuổi thôi đấy. Một cậu chủ Mạnh như này cần phải học ở học viện Linh Võ sao? Ai có thể dạy cậu ta? Ha ha”.
Hoàng Linh Viện nói xong thì sắc mặt của những lãnh đạo cấp cao ở học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ đều biến đổi.
Họ đều với vẻ chấn động.
Họ biết Mạnh Lăng rất yêu nghiệt nhưng không ngờ lại kinh khủng đến mức đó.
Không nói đâu xa, chỉ nói ngay bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, là bảng xếp hạng top những người trẻ tuổi trong tầng võ trung.
Đừng nói là xếp thứ bốn, kể cả thứ bốn trăm thì cũng đã khủng khiếp lắm rồi.
Vậy mà Mạnh Lăng xếp thứ tư!
Trời ơi!
Thật khó tưởng tượng nổi!
Nhất thời, từng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lăng, đều là vẻ kính sợ và khó tin.
Mạnh Lăng có chút bất lực. Hắn vốn muốn khiêm tốn nhưng giờ lại thành ra như vậy.
“Cậu chủ Mạnh! Anh đến học viện Linh Võ để khiêu chiến Tô Minh sao?”, sau đó Hoàng Linh Viện lại trừng mắt nhìn Mạnh Lăng, có chút cạn lời: “Cậu chủ Mạnh! Mặc dù Tô Minh gần đây có danh tiếng khá lớn, họ còn nói Tô Minh là yêu nghiệt siêu cấp khó kiếm nhưng có thể so sánh với anh không? 1000 người trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long có ai không yêu nghiệt đâu? Nhưng anh lại xếp thứ 4, vậy mà anh lại nhún mình đến học viện Linh Võ để khiêu chiến với Tô Minh? Cậu chủ Mạnh! Anh có coi trọng Tô Minh quá không đấy? Hắn có xứng không?”
Mặc dù Hoàng Linh Viện nói năng không dễ nghe nhưng trên thực tế cô ta nói cũng đúng.
Ngay cả ông Ngụy cũng gật đầu, nói: “Cô chủ ba nói cũng có lý! Mặc dù đại lục Tinh Vũ đến vì Tô Minh nhưng đánh giá và dự đoán về cậu ta cũng chỉ trong ba năm thôi. Có thể vào được top 100 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long, cuối cùng trước 30 tuổi vào top 50, đây là giới hạn của cậu ta, vậy thì có thể so sánh với cậu chủ Mạnh không?”
Ông Ngụy có chút bất lực.
Có phải cậu chủ Mạnh hơi coi thường bản thân mình không?
Có được ba môn thần thông lại đi khiêu chiến với một cậu nhóc còn chưa vào được tầng võ trung, đúng là khiến mọi người cạn lời.
“Chuyện này…”, Mạnh Lăng nhìn sang phía Hứa Như Ý với vẻ oán trách. Hắn cũng không muốn làm việc vô vị này, cũng không muốn tự hạ mình chạy đến đây khiêu chiến Tô Minh, chẳng phải vì sư muội sao?
“Hai vị sứ thần! Chi bằng cứ ở lại học viện Linh Võ, tôi nghĩ, không bao lâu nữa Tô Minh có thể xuất quan rồi”, Lâm Chân Võ đi lên trước lại lên tiếng khuyên can, thái độ vô cùng khiêm tốn.
“Cũng được! Đợi khi Tô Minh xuất quan để cậu chủ Mạnh dạy cho một trận để hắn nhìn rõ thực lực của mình, sau đó tôi sẽ đưa hắn đến đại lục Tinh Vũ”, Hoàng Linh Viện gật đầu, nói.
Cô ta vốn không muốn ở lại học viện Linh Võ, nơi rác rưởi này không xứng với tôn nghiêm của cô ta. Nhưng hiện giờ Mạnh Lăng ở đây thì cô ta cũng ở, như vậy mới có cơ hội ở gần hắn, biết đâu lại có cơ hội thân mật hơn.
“Phó viện trưởng Dương! Đưa hai vị sứ thần đến Thiên Tùng Các ở sau núi rồi tiếp đón cho tốt”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm, vội gọi phó viện trưởng ở bên cạnh, nói.
“Vâng, vâng”.
“Cậu chủ Mạnh! Thời gian này tôi sẽ ở lại học viện Linh Võ”, Hoàng Linh Viện nhìn về phía Mạnh Lăng, lời nói dịu dàng hơn, ý tứ rất rõ ràng, hy vọng thời gian này Mạnh Lăng sẽ đến tìm cô ta.
Mạnh Lăng chỉ cười mà không nói gì, trong lòng thấy bất lực.
Thân phận và địa vị của Hoàng Linh Viện cũng được, đại lục Tinh Vũ cũng mạnh. Nhưng nhan sắc khí chất của Hoàng Linh Viện cũng tạm, hắn cắn răng liên hôn với nhà cô ta cũng không vấn đề.
Chỉ tiếc là, hắn đã có ý với sư muội Hứa Như Ý rồi.
“Cậu chủ Mạnh đến vì Tô Minh sao?”, sau khi Hoàng Linh Viện và ông Ngụy rời đi, Lâm Chân Võ đi về phía Mạnh Lăng, nói.
“Đúng vậy!”, Mạnh Lăng gật đầu, sau đó lại nói: “Viện trưởng yên tâm! Tôi chỉ muốn dạy cho Tô Minh một bài để trút giận cho sư muội Hứa Như Ý của tôi chứ không làm hại đến tính mạng của hắn và viện trưởng đâu. Tôi cũng rất tiếc nhân tài”.
Ý của Mạnh Lăng như kiểu hắn chắc chắn sẽ thắng và có thể trấn áp Tô Minh vậy.
Từ tận đáy lòng, Lâm Chân Võ thấy cạn lời.
Mặc dù Mạnh Lăng đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đúng là khủng khiếp, đây là thực lực yêu nghiệt trong truyền thuyết. Nhưng Tô Minh kém sao?
Chưa nói đến việc Tô Minh và Mạnh Lăng ai mạnh hơn?
Ít nhất thái độ tự phụ của Mạnh Lăng cũng khiến ông ta thấy chán ghét.
“Viện trưởng cứ yên tâm! Mạnh Lăng thật sự chỉ dạy dỗ tên khốn Tô Minh một chút thôi, chứ không lấy mạng hắn, mong ông đồng ý cho Mạnh Lăng và Tô Minh tham gia trận chiến này, coi như tôi xin ông”, Hứa Như Ý nói với vẻ đáng thương.
Chương 362: Quy vu trần ai
Cô ta bây giờ rất lo lắng Lâm Chân Võ sẽ ngăn cản trận chiến giữa Mạnh Lăng và Tô Minh.
Bởi vì, trước kia cô gái xấu xí Hoàng Linh Viện đã từng phao tin Mạnh Lăng chính là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng ở tầng võ đạo cấp trung, nếu vậy, Lâm Chân Võ với cương vị hiệu trưởng, để bảo vệ Tô Minh - một học viên quá tài giỏi của học viện Linh Võ, rất có thể sẽ đứng ra ngăn cản Mạnh Lăng khiêu chiến với Tô Minh.
Còn chưa đợi Lâm Chân Võ nói gì, Hứa Như Ý lại nói: “Viện trưởng, tôi thật sự không có thù oán gì với Tô Minh, chỉ vì anh ta luôn bắt nạt tôi, bắt nạt tôi tận hai lần, tên khốn nạn đó, tôi nhất định phải dạy cho anh ta một bài học, bằng không, chỉ đành nhờ Mạnh Lăng, cầu xin viện trưởng, đừng đứng ra can ngăn”.
Vẻ mặt của Lâm Chân Võ có chút kỳ quái, thế nhưng, vẫn gật đầu, nói thật, ông ta cũng cảm thấy, Mạnh Lăng chưa chắc có thể thắng được Tô Minh.
Trong nhóm người, công chúa nhỏ Cổ Kim không nhịn được bật cười nói: “Hứa Như Ý này không phải là đã thích Tô Minh rồi đấy chứ? Liếc mắt đưa tình suốt mà là oan gia cái gì, tại sao cứ nhắm vào Tô Minh không buông vậy, Thanh Hoà, cô phải chú ý đấy, người ta chủ động dâng tới tận miệng, đừng để người ta câu luôn hồn phách của Tô Minh đi đấy”.
“Liên quan gì tới tôi chứ”, Quý Thanh Hoà chợt đỏ mặt, trong thời gian này, cô ta và công chúa nhỏ Cổ Kim đã thân nhau hơn, hai người gần như đã trở thành bạn thân.
“Ha ha, lại còn nói không liên quan, rõ ràng là thích Tô Minh, mặt cũng đỏ hết cả lên rồi kia kìa”, đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhỏ Cổ Kim sáng bừng lên, đưa bàn tay ngọc ngà của mình lên nhéo má Quý Thanh Hoà.
“Tôi”, gương mặt Quý Thanh Hoà càng đỏ hơn: “Cổ Kim, cô im miệng cho tôi, bằng không, tôi giận đấy”.
“Nói ra thì còn là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng của tầng võ đạo trung cấp, cũng đáng gờm phết đấy, Mạnh Lăng này không hề đơn giản chút nào, Tô Minh xuất quan rồi, nhưng có thắng được Mạnh Lăng này hay không, cũng còn rất khó nói”, công chúa nhỏ Cổ Kim nghiêm túc nói.
Sắc mặt Quý Thanh Hoà trở lại bình thường: “Tôi tin Tô Minh”.
Bên trong Ngộ Đạo Các.
Tô Minh đang trong trạng thái tĩnh lặng.
Một chút khí tức cũng không để lọt ra ngoài.
Lúc này, anh như đang thoát xác, mà tới một thế giới khác, một thế giới hoang vu.
Và anh chính là chủ nhân của thế giới đó.
Chỉ một suy nghĩ thôi cũng khiến đất trời nở hoa, vạn vật tàn lụi, một năm chia làm bốn mùa rõ rệt, bãi biển nương dâu.
Tô Minh đi bộ trong thế giới đó.
Một bước, đánh một quyền, tốc độ cú đấm ngày càng nhanh và tuỳ ý hơn.
Đến cuối cùng, thở một hơi cũng là “thương hải điêu linh” chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền, một ánh mắt một nụ cười cũng là "thương hải điêu linh".
Đã thật sự đạt tới cảnh giới ra tay không cần suy nghĩ.
Không biết đã qua bao lâu.
“Cuối cùng cũng đã luyện xong thành "thương hải điêu linh" chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền rồi”.
Anh đang muốn luyện thêm “quy vu trần ai” chiêu thứ hai của đại hoang vu quyền, thế nhưng, trước khi tu luyện chiêu thứ hai, bắt buộc phải luyện chiêu thứ nhất đạt cảnh hoàn chỉnh nhất, bởi vì chiêu thứ nhất là cơ sở cho chiêu thứ hai.
Nó cũng giống như móng nhà, tầng thứ nhất là phần nền móng để xây tầng thứ hai.
Ngay sau đó.
Anh bắt đầu quan sát ghi nhớ quyết pháp, quyền quyết của “quy vu trần ai”.
Kế đó, thần hồn của anh ngồi khoanh chân trong thế giới hoang vu, bắt đầu lĩnh ngộ, mặc kệ giông tố bão bùng, mặc kệ cây cối đâm chồi nảy lộc, mặc kệ sương tuyết cát sỏi.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Tô Minh chợt mở to hai mắt.
“Cho nên, chiêu thứ nhất là điêu tàn, điêu tàn hay chính là ngày mặt trời ló rạng để lại lần nữa được đâm chồi nảy lộc, còn trở về cát bụi chính cái chết và sự biến mất hoàn toàn”, Tô Minh tự lẩm bẩm, hiểu ra.
Hoang vu, giống như ngày đông, vạn vật sẽ tàn lụi, khô héo, thế nhưng đợi khi mùa xuân tới, mọi thứ lại có thể hồi sinh, trở thành nương dâu xanh tốt.
Còn trở về cát bụi, lại là dấu chấm hết hoàn toàn.
Tô Minh đứng dậy.
Bắt đầu xuất quyền.
Ban đầu, quyền ấn của anh rõ ràng vẫn còn mùi vị rất nồng và thuần tuý đến tận cùng của hoang vu.
Thế nhưng, dần dần lẫn trong mùi vị hoang vu đó, lại có thể cả mùi chết chóc, sự huỷ diệt và sự tan vỡ.
Kích thước của quyền ần cũng thay đổi, nó nhỏ hơn và cô đọng hơn.
Màu sắc cũng ngày càng ảm đạm hơn.
Rất lâu sau.
Tô Minh lại lắc đầu.
“Chưa đủ”.
“Những quyền ấn này bị mình cố thêm vào cả mùi chết chóc, huỷ diệt, chỉ thành hình, chứ chưa có hồn, cũng không thể để thương hải điêu tàn có thể biến thành trở về cát bụi”.
Suy nghĩ một hồi.
Tô Minh liền thoát khỏi thế giới hoang vu.
Trong Ngộ Đạo Các, Tô Minh mở mắt.
Đứng dậy.
“Thiên nữ tiền bối, tôi nên làm thế nào tôi mới cả nhận được ý cảnh chết chóc, huỷ diệt của quy vu trần ai?”, Tô Minh hỏi.
“Trần Thanh Minh đó, theo anh thấy, không hề đơn giản đúng không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi ngược lại một câu không hề liêu quan.
“Không sai”.
“Vậy tại sao bà ta lại khiêm tốn ẩn mình cả trăm năm trong học viện Linh Võ?”
“Trong học việc Linh Võ có thứ bà ta cần, và học viện Linh Võ này không hề đơn giản như bề ngoài của nó”.
“Rừng Kiếm Bi”, thiên nữ Tạo Hoá tiếp tục nói: “Rừng Kiếm Bi này khá thú vị, quan trọng là, nếu như anh lĩnh ngộ được ý cảnh của “quy vu trần ai”, thì rừng bia kiếm đó sẽ là nơi tốt để tới, vì đó là nghĩa trang tu kiếm của những người mạnh nhất trong lịch sử của cả học viện Linh Võ”.
Hai mắt Tô Minh lại bừng sáng lên.
Anh đã hiểu ra.
Đúng thế!
Còn có nơi nào mang đậm mùi chết chóc, huỷ diệt và trở về cát bụi hơn nghĩa trang nữa chứ!
Chương 363: Ngư Dung Băng
Tô Minh xuất quan.
Anh rời khỏi Ngộ Đạo Các.
Nhưng anh hành động rất khiêm tốn, thậm chí không có thông báo với bất kỳ ai.
Anh hóa thành một đốm sáng rồi đi về phía rừng Kiếm Bi.
Trước Ngộ Đạo Các.
"Vừa rồi, Ngộ Đạo Các có mở ra à?"
"Hình như có bóng ai đó đi ra từ trong Ngộ Đạo Các".
"Lẽ nào, Tô Minh xuất quan rồi sao?"
"Không lẽ Tô Minh xuất quan thật à?"
Rất nhiều học sinh của học viện Linh Võ nghi ngờ nhìn nhau, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bởi vì điều này rất đỗi kinh ngạc.
Cùng lúc đó.
Rừng Kiếm Bi.
"Tô Minh à?", hai ông lão bảo vệ rừng Kiếm Bi hỏi, ánh mắt già nua nghi ngờ nhìn về phía Tô Minh: "Cậu định vào rừng Kiếm Bi sao?"
"Đúng vậy", Tô Minh gật đầu đáp.
"Cũng được, nhưng mà, bây giờ cậu có chắc là muốn đi vào đó không?", một ông lão trong đó tò mò hỏi, cậu ta không phải nên nhận lời thách đấu của Mạnh Lăng trước hay sao?
Tiếc rằng Tô Minh lại không biết gì về lời thách đấu của Mạnh Lăng!
Anh vẫn luôn bế quan tu luyện, lúc này, vừa mới xuất quan, đã chạy thẳng tới rừng Kiếm Bi, nào biết trong khoảng thời gian này học viện đã xảy ra chuyện gì chứ?
"Chắc chắn", Tô Minh gật đầu đáp.
"Vậy thì vào đi", hai ông lão gật đầu, cho Tô Minh vào trong.
Nhưng trong ánh mắt của hai ông lão lại hiện lên một tia thất vọng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Tô Minh là vì muốn né tránh lời thách đấu của Mạnh Lăng nên mới vội vã đi vào rừng Kiếm Bi tu luyện.
Đối với tu giả võ đạo, thua không đáng sợ.
Điều đáng sợ là khiếp sợ chiến đấu.
Hơn nữa, cho dù Tô Minh trốn trong rừng Kiếm Bi thì sao chứ?
Rừng Kiếm Bi có hạn chế thời gian, bảy ngày, thời gian cho phép ở lại chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày, tu giả võ đạo sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài.
Trốn chui trốn lủi bảy ngày chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tô Minh vừa mới bước vào rừng Kiếm Bi chưa tới vài phút.
Thì Mạnh Lăng đã tới đây.
Không chỉ có mỗi Mạnh Lăng đến mà rất nhiều học sinh của học viện đều đến đây!
"Tô Minh đâu? Không phải xuất quan rồi à? Sao không dám hó hé tiếng nào mà tiến vào rừng Kiếm Bi thế?", Mạnh Lăng nhăn nhó mặt mày hỏi.
Lại để Tô Minh trốn rồi sao?
"Anh Mạnh, hẳn là anh đã lường trước được điều này mới đúng, cái tên Tô Minh kia sao dám nhận lời thách thức này chứ? Anh quá coi thường bản thân mình rồi", Hoàng Linh Viện cười nói.
Trong chốc lát, không chỉ có Hoàng Linh Viện, mà có rất nhiều học sinh của học viện đều cảm thấy hơi nghi ngờ liệu Tô Minh có phải đang sợ hay không?
Không thì trốn vào rừng Kiếm Bi làm gì chứ?
Trước kia bọn họ vẫn luôn nghĩ Tô Minh yêu nghiệt đến cực hạn, là kẻ yêu nghiệt nhất, nhưng có vẻ như, suy nghĩ này sai quá sai rồi, rốt cuộc Tô Minh vẫn thua vị cậu chủ Mạnh Lăng này!
Suy cho cùng, anh ta vẫn là yêu nghiệt vô song đến từ tầng Võ trung mà.
"Tô Minh sợ thật à?", trong đám đông, Lâm Thanh Loan lẩm bẩm một mình, nhưng rồi lại lắc đầu, lớn giọng nói: "Sao Tô Minh lại sợ chứ? Nếu anh ấy sợ thì sẽ không trốn vào rừng Kiếm Bi đâu, ở rừng Kiếm Bi, cứ bảy ngày sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài, đến lúc đó, có anh Mạnh đây chặn cửa thì anh ấy có định đánh bài chuồn để trốn cũng không được. Nếu anh ấy định trốn tránh thì đã luôn bế quan rồi, vậy mới an toàn. Thế nên, chắc là anh ấy đang tu luyện đến thời khắc quan trọng, cần phải tiến vào rừng Kiếm Bi, nên mới vội vàng vào đó. Còn về phần lời khiêu chiến của anh Mạnh, có lẽ anh ấy còn không biết về nó, anh ấy vẫn luôn bế quan, sao biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Những lời phân tích của Lâm Thanh Loan khá chính xác.
Hơn hết, cô ta vốn rất nổi tiếng ở học viện Linh Võ.
Vì vậy, trong phút chốc, có rất nhiều học sinh ở đây bỗng nhiên hiểu ra.
Thì ra là thế.
"Hứ. Tên Tô Minh kia chắc chắn sợ chết đi được, cô ngụy biện làm gì? Sợ anh Mạnh cũng chẳng có gì phải mất mặt, anh Mạnh gần như vô địch không đối thủ ở thế hệ trẻ này, còn tên Tô Minh kia, đỡ được một chiêu của anh Mạnh đã là giỏi lắm rồi", Hoàng Linh Viện nói tiếp: "Chỉ là một tên ranh con chui lủi không dám chiến đấu, vì sợ nên chỉ biết trốn tránh, thật nực cười".
Hoàng Linh Viện vừa dứt lời.
"Tuy rằng tên lưu manh kia rất đáng ghét, nhưng không phải là người không dám đứng ra nhận lời thách thức, hừ hừ, đồ đàn bà xấu xa, cô chưa có gặp tên đểu cáng kia thì cô không biết tên kia kiêu ngạo như thế nào đâu", một giọng nói phản bác xuất hiện.
Hứa Như Ý đến đây.
Cô ta gọi Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa!
Hoàng Linh Việc chắc tức điên rồi!
"Sư muội, bớt tranh cãi đi được không?", Mạnh Lăng bất đắc dĩ, cứ nói Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa thì sẽ bị cô ta căm thù mất.
Ngoài ra, Hứa Như Ý nói giúp Tô Minh hết lần này đến lần khác.
Điều này làm cho hắn ta rất khó chịu!
Bây giờ, hắn rất muốn nhanh chóng dạy cho Tô Minh một bài học để xả bớt cơn tức trong lòng.
"Mạnh Lăng, chúng ta sẽ không đi, dù sao, bảy ngày chớp mắt là xong thôi, cứ chờ ở đây đi, hừ", Hứa Như Ý hào hứng nói.
Bảy ngày sau.
Tên lưu manh Tô Minh kia sẽ sẽ rất thảm thương cho coi, cô ta càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
"Đợi đến khi tên kia bị Mạnh Lăng đánh bại, thế nào mình cũng phải đánh mông anh ta", Hứa Như Ý nghĩ thầm trong lòng, đôi mắt xinh xắn càng thêm long lanh.
"Được", Mạnh Lăng gật đầu, rồi quyết định chờ đợi ở đây.
Không đi nữa.
Dù Tô Minh cố tình hay là vô tình chạy trốn, thì trong bảy ngày nữa, tôi chắc chắn có thể chiến đấu với anh.
...
Trong hư không vô tận.
Dòng khí lưu lộn xộn trong hư không điên cuồng chảy xuôi chảy dọc.
Không gian mênh mông mang đến cho con người một nỗi sợ hãi vô tận và tăm tối.
Bỗng nhiên.
Một cái kiếm tráo màu trắng bạc bao phủ một cái kiếm thảm bay tới.
Kiếm thảm không lớn, nhưng cũng có hơn mười phòng.
Đứng trước kiếm thảm là một cô gái cực kỳ xinh đẹp!
Thế nhưng, tóc cô gái bạc trắng.
Trông rất đặc biệt.
Hơi thở của cô gái rất lạnh, tựa như muốn đóng băng cả trời đất.
Đôi mắt cô sắc bén như lưỡi kiếm, tinh khiết, sáng rực nhưng lại vô cùng sắc sảo.
Cô gái mặc một bộ quần áo màu trắng, ở cổ tay áo có thanh kiếm tầm một mét, kiếm đỏ như máu, nhìn qua trông rất bình thường, xấu xí, loang lổ, thậm chí còn có chút nứt nẻ.
Ở sau lưng cô gái còn có hai người đàn ông, một cao một thấp, cả hai đều ăn mặc như cậu chủ nhà giàu, xen lẫn lộng lẫy là vài phần cao quý.
Lúc này, hai người đàn ông vừa mến mộ vừa kính nể nhìn chăm chú vào cô gái tóc trắng.
Thực lực của cô gái tóc trắng là cảnh giới bán bộ Chân Vương, nhưng cô ta chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Cô gái tóc trắng tên là Ngư Dung Băng.
Cái tên này như sấm đánh bên tai ở Võ Đạo Minh tại tầng Võ trung.
Ngư Dung Băng, người đứng đầu bảng Tiềm Long!
Chương 364: Ân nhân
Về phần hai người đàn ông kia, ngoại trừ Ngư Dung Băng, bọn họ đều là thiên tài trong lớp thế hệ trẻ của nhà họ Ngư, nếu không họ cũng không có đủ tư cách để đi theo Ngư Dung Băng. Hai người này một người tên là Ngư Đằng, một người tên là Ngư Vọng, đều nằm trong Bảng Tiềm Long, nhưng chỉ nằm ở vị trí hơn một trăm trên bảng xếp hạng, hai người đều ở cảnh giới Thông Thiên sơ kỳ.
“Đại tiểu thư, hầu hết những người mà Tư chủ của đại lục Thần Thương mang đi, không có ai bảo toàn được tính mạng”, người đàn ông lùn hơn đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút bất lực.
Nhà họ Ngư là thế lực lớn nhất ở đại lục Thiên Âm, thuộc tầng Võ trung.
Mà đại lục Thần Thương chính là tầng Võ cao.
Phía sau tầng Võ trung đều có tầng Võ cao duy trì, phụ thuộc vào tầng Võ cao sẽ dễ dàng phát triển hơn.
Đại lục Thiên Âm chính là phụ thuộc vào đại lục Thần Thương.
Mấy năm nay, hầu hết các thế lực ở đại lục Thiên Âm, các cường giả đều đang tìm một người tên là Ninh Triều Thiên.
Đây là nhiệm vụ từ đại lục Thần Thương.
Nghe nói người tên Ninh Triều Thiên này là kẻ thù của chủ nhân đại lục Thần Thương Tư Nam Quân!
Hơn mười năm qua, nhà họ Ngư vẫn đang thực hiện nhiệm vụ này.
Ban đầu.
Bọn họ tìm kiếm hơn mười năm những vẫn không có tin tức gì.
Nhưng làm sao nghĩ đến
Không lâu trước đây lại đột nhiên xuất hiện một tin tức liên quan đến Ninh Triều Thiên, vậy mà ông ấy lại xuất hiện ở đại lục Thiên Âm, đây chính là tự tìm đường chết.
Nhất thời, tất cả các thế lực lớn trên đại lục Thiên Âm, các cường giả đều phấn khích, mài đao soàn soạt, đuổi giết Ninh Triều Thiên.
Ninh Triều Thiên đã vài lần rơi vào nguy hiểm, tình cảnh cực kỳ thê thảm, nhưng người này có không ít thủ đoạn, cuối cùng vẫn không thể bắt được.
Mấy ngày trước.
Ngư Dung Băng ra tay.
Ngư Đằng và Ngư Vọng đi theo Ngư Dung Băng.
Trong một hồ nước ở cực nam đại lục Thiên Âm, bọn họ tìm được Ninh Triều Thiên bị thương nặng.
Điều làm cho kẻ khác kinh ngạc chính là, Ninh Triều Thiên vốn có thực lực kém xa đại tiểu thư và hai người bọn họ lại dám ra tay tấn công!
Đại tiểu thư tôn trọng Ninh Triều Thiên, đồng ý đấu một trận sống chết, lấy một chọi một với Ninh Triều Thiên.
Nhưng kết quả
Kết quả khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Trong trận chiến sống chết ấy, hẳn là đại tiểu thư đã có thể giết chết Ninh Triều Thiên trong thoáng chốc.
Nhưng không biết Ninh Triều Thiên đã uống loại thuốc gì, khiến cho thực lực bùng nổ.
Đương nhiên, cho dù là bùng nổ thì cũng không phải là đối thủ của đại tiểu thư.
Nhưng điều quan trọng là võ kỹ mà Ninh Triều Thiên sử dụng lại tương tự như võ kỹ tổ truyền của nhà họ Ngư, giống như là có chung nguồn gốc.
Càng kỳ lạ chính hơn là, tuy rằng thực lực kém xa đại tiểu thư, nhưng võ kỹ mà Ninh Triều Thiên sử dụng lại có vẻ như là cấp viên mãn, thậm chí là vượt lên trên cả cấp viên mãn, giống như võ kỹ ấy là vốn là do Ninh Triều Thiên sáng tạo ra.
Trong lúc nhất thời, khi đánh nhau với Ninh Triều Thiên, đại tiểu thư đã hiểu rõ rất nhiều thứ, thậm chí là những điều mà trước kia không thể nào hiểu được, đến thời điểm này đã có thể lập tức thông suốt.
Vì thế, đại tiểu thư đã có bước tiến bộ lớn.
Cũng bởi vậy mà đại tiểu thư mới buông tha cho Ninh Triều Thiên, còn gọi Ninh Triều Thiên là ân nhân.
Lại còn giống như bị trúng tà, nhất định phải giúp đỡ Ninh Triều Thiên.
Cả Ngư Đằng và Ngư Vọng đều bị quyết định của đại tiểu thư làm cho sợ ngây người.
Ninh Triều Thiên chính là người mà chủ nhân của đại lục Thần Thương Tư Nam Quân đuổi giết mấy chục năm qua!
Hiện tại, đại tiểu thư chẳng những buông tha cho Ninh Triều Thiên, mà còn gọi ông ấy là ân nhân, thậm chí muốn cứu Ninh Triều Thiên, đây không phải là điên rồi hay sao?
Nếu như chuyện này bị Tư Nam Quân biết được, đại tiểu thư sẽ xong đời.
Hai người bọn họ hết mực khuyên bảo.
Nhưng đáng tiếc đều vô dụng.
Chuyện mà đại tiểu thư đã quyết định thì cho dù là chín con rồng cũng không thể kéo lại.
Cũng may, Ninh Triều Thiên từ chối sự giúp đỡ của đại tiểu thư, không đợi Ngư Đằng và Ngư Vọng thở phào nhẹ nhõm, Ninh Triều Thiên đã nói: “Cô Ngư, tuy rằng cái mạng già này mỗi khi bị vây giết đều rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng tôi vẫn còn không ít thủ đoạn, trong khoảng thời gian ngắn, tôi tự tin là mình có thể sống sót. Nhưng tôi có một người học trò, tên là Tô Minh, vẫn đang ở tầng Võ thấp địa cầu. Trong khoảng thời gian này, từ trong miệng những người đuổi giết tôi, tôi đã có được một chút tin tức, đoán rằng Tư Nam Quân muốn ra tay với học trò của tôi. Cho nên, tôi rất lo lắng, nếu như cô Ngư thật sự muốn giúp đỡ tôi, vậy thì mong cô Ngư hãy đến địa cầu tìm Tô Minh, mang cậu ấy đi cũng được, sắp xếp cho cậu ấy đến một nơi nào đó cũng được, chỉ mong có thể cứu được cậu ấy”.
Nguyên nhân chính là vì lời nói đó của Ninh Triều Thiên.
Đại tiểu thư thật sự
Đi đến địa cầu, tìm kiếm Tô Minh.
Có tin tức cho biết Tô Minh đã đến học viện Linh Võ.
Vì thế, đại tiểu thư lại muốn đến học viện Linh Võ, hiện tại, bọn họ đang trên đường tới đó.
Ngư Vọng và Ngư Đằng thực sự muốn khóc!
Đại tiểu thư thật sự là người biết giữ chữ tín, có ân tất báo, nhưng cũng không thể cố chấp như vậy!
Người tên Tô Minh kia, không cần phải nói nhiều, nhất định là một con kiến hôi, linh khí trên địa cầu thưa thớt đến mức nào bọn họ cũng biết, ở cái nơi như địa cầu thì có thể bồi dưỡng ra người tu hành võ đạo có thực lực như thế nào?
Hai người bọn họ chỉ cần tuỳ tiện thổi một hơi thì có khả năng đã đem con kiến hôi nho nhỏ Tô Minh này thổi thành tro tàn?
Loại kiến hôi này, cho dù là tuỳ tiện chọn ra một người hầu trong nhà họ Ngư cũng có thể cường đại hơn gấp trăm lần.
Có cần thiết phải cứu không?
Huống chi nếu như thực sự cứu được, hành động không cẩn thận sẽ bị Tư Nam Quân trách tội.
Vì một con kiến mà đắc tội một con rồng?
Đây không phải là đầu óc có vấn đề hay sao.
Dọc đường đi, hai người bọn họ khuyên bảo đủ kiểu, thậm chí là quỳ xuống cầu xin.
Nhưng đều vô dụng.
“Đại tiểu thư, cho dù cô có thể bảo vệ tên Tô Minh kia nhất thời nhưng cũng không thể bảo vệ được hắn ta cả đời!”, Ngư Vọng mở miệng nói: “Đại tiểu thư, cô có năng khiếu võ đạo trời ban, nếu như cô bởi vì một con kiến hôi mà đắc tội với Tư chủ, rồi bị trách tội, thậm chí là gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, đây chẳng phải là tổn thất của nhà họ Ngư, của đại lục Thiên Âm, thậm chí là của cả thế giới hay sao? Đại tiểu thư, chí hướng của Ngư Dung Băng cô chính là đi đến hàng ngàn thế giới nhỏ, ngắm nhìn phong cảnh của đại thế giới!”
“Đủ rồi. Bây giờ có nói cái gì thì cũng đã muộn, khoảng cách đến học viện Linh Võ không xa, đi vài ngày nữa là có thể tới”, Ngư Dung Băng nhíu mày nói.
Chương 365: Rừng kiếm Bi
Trong rừng Kiếm Bi.
Bước vào nơi này, cảm giác đầu tiên mà Tô Minh cảm nhận được đó chính là sự yên tĩnh.
Không chỉ là xung quanh không vang lên bất kỳ âm thanh gì mà giờ phút này, ngay cả tâm trạng của chính mình cũng càng ngày càng trở nên bình tĩnh.
Trước mắt là một vùng đồi núi rộng lớn, mênh mông vô tận, cỏ cây trù phú, chim hoa thơm ngát, có khe núi róc rách, có cả đàn cá ẩn hiện trong dòng nước phù sa.
Và còn có một vùng đất hoa đào nở rộ.
Phong cảnh rất đẹp.
Có thể nói đây là cảnh đẹp vượt xa chốn trần gian, là tiên cảnh trên mặt đất.
Nó khác hoàn toàn với lăng mộ trong tưởng tượng của Tô Minh.
“Nhóc con, có hiểu được điều gì không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi.
Vừa mới đến nơi này đã hỏi mình có hiểu được điều gì không, Tô Minh rất bất ngờ.
Nhưng thiên nữ Tạo Hoá đã hỏi như vậy thì nhất định là có nguyên nhân.
Tô Minh im lặng, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó sâu xa, hơn mười giây sau, anh bỗng nhiên cười nói: “Cầm được thì cũng buông được, cho dù khi còn sống có huy hoàng như thế nào, yêu nghiệt như thế nào thì cuối cùng cũng trở thành một nắm đất vàng. Nếu như may mắn thì có thể giống như nhóm người đi trước của học viện Võ Linh, có được một nơi tuyệt đẹp như thế này để yên nghỉ, đây là kết quả cuối cùng”.
Cho nên.
Trở về với cát bụi không có nghĩa là chết, là tiêu vong, là huỷ diệt, mà là mang một tầng ý nghĩa “cầm được thì cũng buông được”.
“Không tồi”, thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi nói, vừa mới bước vào rừng Kiếm Bi mà đã có thể hiểu được như vậy, Tô Minh còn vĩ đại hơn so với tưởng tượng của cô ta.
“Đáng tiếc, có rất nhiều người cả đời này, cho đến tận lúc chết cũng không thể hiểu rõ được cảnh giới “cầm được thì cũng buông được” này”, Tô Minh cảm thán nói: “Cho dù có tất cả quyền lợi, tiền tài chất đống, sức mạnh vô địch, thì cuối cũng hóa thành hư vô, quay trở về với cát bụi”.
Hay cho câu quay trở về với cát bụi.
Bỗng nhiên, cơ thể Tô Minh xuất hiện một luồng hơi thở rung động, đó là loại hơi thở giống như vạn vật yên tĩnh, tất cả trở về hư không, ẩn ẩn sự trống rỗng.
Loại hơi thở này xuất hiện, cảnh đẹp trước mắt đều thoắt ẩn thoắt hiện, như là có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Hơi thở trên người Tô Minh càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Dày đặc đến mực vạn vật đều né tránh, không gian đều biến mất.
Theo đà ấy, khi hơi thở này nồng đậm đến mức cực hạn, Tô Minh tung ra một nắm đấm, cho dù là một quyền nhưng không hiểu sao lại yên ả, không mang theo chút sát ý, không có sự tỉnh ngộ lúc chết trận, không có khí thế cường đại trước nay chưa từng có, chỉ có một cảm giác suy bại, tiêu vong và lặng yên, cuối cùng là cô đơn trở về với cát bụi.
Nhưng sau khi một quyền này được tung ra, không gian bên trong bỗng chốc sụp đổ!
Sụp đổ hoàn toàn, không chỉ là nói một khoảng hư không, mà là dòng chảy hư không bên trong hư không đều sụp đổ thành cát bụi.
Sức mạnh khủng bố.
Vô cùng khủng bố.
Giây lát.
Hơi thở toàn thân Tô Minh biến hoá.
Anh vẫn là anh.
Luồng tĩnh mịch kia trở về với cát bụi, vạn vật đều mang khí chất của vật chết, biến mất hầu như không còn.
“A, có chút bản lĩnh, nhóc con, vậy mà anh lại không bị chìm đắm trong tâm trạng trở về với cát bụi?”, thiên nữ Tạo Hoá có chút kinh ngạc, cô ta khen ngợi.
“Ha ha, nếu như tôi không thể nào thoát ra được thì có lẽ tôi sẽ trở nên bi quan chán đời? Có lẽ sẽ muốn đi sống ẩn dật? Và rồi tất cả sự cố gắng cùng thành quả cuối cùng sẽ trở về với cát bụi. Đối với Tô Minh tôi, tôi lại cảm thấy thích thú với quá trình cố gắng, phấn đấu, đạt được mục tiêu!”, Tô Minh nói ra từng chữ.
Thanh âm có chút lớn hơn bình thường, trong mắt anh là hào quang lóe sáng, chứa đựng sự tự tin: “Huống chi, nếu tất cả thực sự trở về với cát bụi thì đã sao? Kết quả cũng không nhất định là như thế? Nếu như tôi tu luyện được đến cảnh giới trẻ mãi không già, sống một cuộc đời vĩnh hằng thì sao?”
Tô Minh gạt bỏ hết toàn bộ ý nghĩ tất cả đều trở về cát bụi tiêu cực đó.
“Nhóc con, anh đúng là thiên tài”, thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi nói: “Rõ ràng là anh không tán thành tư tưởng tất cả đều trở về với cát bụi, nhưng anh lại có thể hiểu rõ được ý nghĩa của tất cả trở về cát bụi, sau khi lĩnh hội được lại còn có thể thu phóng tự nhiên, không tồi, thật tốt, cho dù là đặt ở đại thế giới, anh cũng sẽ là một nhân vật có tiếng tăm”.
“Nhưng mà, chiêu thức “Trở về với cát bụi” này có sức mạnh thật sự cường đại”, Tô Minh có chút vui sướng nói: “So với chiêu thứ nhất “thương hải điêu linh” trong “đại hoang vu quyền” còn cường đại hơn gấp ba lần, thậm chí là gấp năm lần. Tiền bối thiên nữ, cô nói tôi dùng toàn lực tung ra một chiêu “trở về cát bụi” này thì có thể dùng một quyền đánh chết cảnh giới Chân Vương sao?”
“Cảnh giới Chân Vương? Phía trên cảnh giới Chân Vương là cảnh giới Chân Hoàng. Cảnh giới bán bộ Chân Hoàng cũng không phải là cảnh giới Chân Hoàng chân chính, nghiêm khắc mà nói thì đó vẫn là cảnh giới Chân Vương. Nếu như anh muốn dùng một quyền đấm chết cảnh giới bán bộ Chân Hoàng thì vẫn có chút khó khăn”.
“Nếu như một quyền không thể đấm chết cảnh giới bán bộ Chân Hoàng, vậy thì lại đánh thêm mấy quyền nữa là được rồi”, Tô Minh mỉm cười nói.
“Bây giờ đi ra ngoài sao?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi.
“Không, đã vào đến đây rồi thì chúng ta đi nhìn một chút đi”, Tô Minh lắc đầu, ánh mắt còn nhìn về phía cảnh đẹp trên triền núi.
Trên sườn núi thấp thoáng những bia đá!
Bên dưới mỗi một bia đá là một cái quan tài, chôn cất các tiền bối của học viện Võ Linh.
“Trên mỗi một khối bia đá đều ẩn chứa kiếm đạo và kiếm ý suốt đời của các vị tiền bối lớn của học viện Linh Võ”, Tô Minh thì thào nói: “Nhưng mà kiếm của tôi nói với tôi rằng, kiếm đạo là con đường của riêng mình, tôi sẽ không nhận truyền thừa của các vị tiền bối, cùng lắm là xem qua để hiểu rõ một chút, tìm kiếm linh cảm”.
Kiếm đạo, rốt cuộc thì của chính mình vẫn là tốt nhất.
Kiếm đạo của người đi trước cho dù có cường đại đến đâu thì cũng là của người đi trước, cho dù bạn có kế thừa toàn bộ, thì cũng có hạn mức cao nhất, sẽ có lúc đạt đến cực hạn!
Đạo lý ấy, tất nhiên là Tô Minh hiểu rõ.
Ngay sau đó.
Trong tay Tô Minh là một thanh kiếm - Long Ngục kiếm.
“Các vị tiền bối, tôi là Tô Minh, tự nhận là có chút năng khiếu trong lĩnh vực kiếm đạo, đây là kiếm và kiếm ý của tôi. Mời các vị tiền bối đánh giá”, Tô Minh cẩn thận nói.
Tô Minh cầm trong tay Long Ngục kiếm, bắt đầu múa kiếm ở trước rừng Kiếm Bi.
Không có kiếm kỹ gì.
Chỉ là kỹ thuật múa kiếm trụ cột.
Chẳng qua bên trong đó ẩn chứa kiếm ý của Tô Minh, kiếm ý cấp bậc Linh Động sơ kỳ.
“Vậy à?”, mặc dù trong lòng Hoàng Linh Viện hận nỗi không thể băm Hứa Như Ý thành trăm mảnh, đặc biệt là Hứa Như Ý lại xinh đẹp khiến cô ta đố kỵ. Nhưng Mạnh Lăng đã lên tiếng thì sao cô ta phản bác được? Ngộ nhỡ chọc Mạnh Lăng giận thì phải làm sao?
Sau đó, Mạnh Lăng lại nói: “Cô Hoàng! Lần này tôi đến không phải là đón Tô Minh đến đại lục Thanh Huyền, mà tôi là học viên đến học viện Linh Võ để tu luyện, nhân tiện khiêu chiến Tô Minh. Vì vậy, nếu cô Hoàng đến đón Tô Minh thì không nên bỏ lỡ”.
“Cái gì?”, Hoàng Linh Viện hỏi với vẻ hống hách. Cô ta vốn không xinh lắm, lúc này mặt kích động nên nhăn nhó càng xấu hơn.
Sau đó…
“Ha ha…”, Hoàng Linh Viện bật cười, nói: “Cậu chủ Mạnh còn cần phải học ở học viện Linh Võ sao?”
Cô ta phụt cười hả hê.
Cô ta cười, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Chân Võ: “Viện trưởng Lâm! Ông có biết cậu chủ Mạnh là ai không? Là nhân tài yêu nghiệt nhất của đại lục Thanh Huyền, tạo nên bao nhiêu kỳ tích, lại hiểu ba môn thần thông. Cậu ta xếp thứ tư trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, cũng nằm trong top 10, là người duy nhất dưới 30 tuổi thôi đấy. Một cậu chủ Mạnh như này cần phải học ở học viện Linh Võ sao? Ai có thể dạy cậu ta? Ha ha”.
Hoàng Linh Viện nói xong thì sắc mặt của những lãnh đạo cấp cao ở học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ đều biến đổi.
Họ đều với vẻ chấn động.
Họ biết Mạnh Lăng rất yêu nghiệt nhưng không ngờ lại kinh khủng đến mức đó.
Không nói đâu xa, chỉ nói ngay bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, là bảng xếp hạng top những người trẻ tuổi trong tầng võ trung.
Đừng nói là xếp thứ bốn, kể cả thứ bốn trăm thì cũng đã khủng khiếp lắm rồi.
Vậy mà Mạnh Lăng xếp thứ tư!
Trời ơi!
Thật khó tưởng tượng nổi!
Nhất thời, từng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lăng, đều là vẻ kính sợ và khó tin.
Mạnh Lăng có chút bất lực. Hắn vốn muốn khiêm tốn nhưng giờ lại thành ra như vậy.
“Cậu chủ Mạnh! Anh đến học viện Linh Võ để khiêu chiến Tô Minh sao?”, sau đó Hoàng Linh Viện lại trừng mắt nhìn Mạnh Lăng, có chút cạn lời: “Cậu chủ Mạnh! Mặc dù Tô Minh gần đây có danh tiếng khá lớn, họ còn nói Tô Minh là yêu nghiệt siêu cấp khó kiếm nhưng có thể so sánh với anh không? 1000 người trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long có ai không yêu nghiệt đâu? Nhưng anh lại xếp thứ 4, vậy mà anh lại nhún mình đến học viện Linh Võ để khiêu chiến với Tô Minh? Cậu chủ Mạnh! Anh có coi trọng Tô Minh quá không đấy? Hắn có xứng không?”
Mặc dù Hoàng Linh Viện nói năng không dễ nghe nhưng trên thực tế cô ta nói cũng đúng.
Ngay cả ông Ngụy cũng gật đầu, nói: “Cô chủ ba nói cũng có lý! Mặc dù đại lục Tinh Vũ đến vì Tô Minh nhưng đánh giá và dự đoán về cậu ta cũng chỉ trong ba năm thôi. Có thể vào được top 100 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long, cuối cùng trước 30 tuổi vào top 50, đây là giới hạn của cậu ta, vậy thì có thể so sánh với cậu chủ Mạnh không?”
Ông Ngụy có chút bất lực.
Có phải cậu chủ Mạnh hơi coi thường bản thân mình không?
Có được ba môn thần thông lại đi khiêu chiến với một cậu nhóc còn chưa vào được tầng võ trung, đúng là khiến mọi người cạn lời.
“Chuyện này…”, Mạnh Lăng nhìn sang phía Hứa Như Ý với vẻ oán trách. Hắn cũng không muốn làm việc vô vị này, cũng không muốn tự hạ mình chạy đến đây khiêu chiến Tô Minh, chẳng phải vì sư muội sao?
“Hai vị sứ thần! Chi bằng cứ ở lại học viện Linh Võ, tôi nghĩ, không bao lâu nữa Tô Minh có thể xuất quan rồi”, Lâm Chân Võ đi lên trước lại lên tiếng khuyên can, thái độ vô cùng khiêm tốn.
“Cũng được! Đợi khi Tô Minh xuất quan để cậu chủ Mạnh dạy cho một trận để hắn nhìn rõ thực lực của mình, sau đó tôi sẽ đưa hắn đến đại lục Tinh Vũ”, Hoàng Linh Viện gật đầu, nói.
Cô ta vốn không muốn ở lại học viện Linh Võ, nơi rác rưởi này không xứng với tôn nghiêm của cô ta. Nhưng hiện giờ Mạnh Lăng ở đây thì cô ta cũng ở, như vậy mới có cơ hội ở gần hắn, biết đâu lại có cơ hội thân mật hơn.
“Phó viện trưởng Dương! Đưa hai vị sứ thần đến Thiên Tùng Các ở sau núi rồi tiếp đón cho tốt”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm, vội gọi phó viện trưởng ở bên cạnh, nói.
“Vâng, vâng”.
“Cậu chủ Mạnh! Thời gian này tôi sẽ ở lại học viện Linh Võ”, Hoàng Linh Viện nhìn về phía Mạnh Lăng, lời nói dịu dàng hơn, ý tứ rất rõ ràng, hy vọng thời gian này Mạnh Lăng sẽ đến tìm cô ta.
Mạnh Lăng chỉ cười mà không nói gì, trong lòng thấy bất lực.
Thân phận và địa vị của Hoàng Linh Viện cũng được, đại lục Tinh Vũ cũng mạnh. Nhưng nhan sắc khí chất của Hoàng Linh Viện cũng tạm, hắn cắn răng liên hôn với nhà cô ta cũng không vấn đề.
Chỉ tiếc là, hắn đã có ý với sư muội Hứa Như Ý rồi.
“Cậu chủ Mạnh đến vì Tô Minh sao?”, sau khi Hoàng Linh Viện và ông Ngụy rời đi, Lâm Chân Võ đi về phía Mạnh Lăng, nói.
“Đúng vậy!”, Mạnh Lăng gật đầu, sau đó lại nói: “Viện trưởng yên tâm! Tôi chỉ muốn dạy cho Tô Minh một bài để trút giận cho sư muội Hứa Như Ý của tôi chứ không làm hại đến tính mạng của hắn và viện trưởng đâu. Tôi cũng rất tiếc nhân tài”.
Ý của Mạnh Lăng như kiểu hắn chắc chắn sẽ thắng và có thể trấn áp Tô Minh vậy.
Từ tận đáy lòng, Lâm Chân Võ thấy cạn lời.
Mặc dù Mạnh Lăng đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đúng là khủng khiếp, đây là thực lực yêu nghiệt trong truyền thuyết. Nhưng Tô Minh kém sao?
Chưa nói đến việc Tô Minh và Mạnh Lăng ai mạnh hơn?
Ít nhất thái độ tự phụ của Mạnh Lăng cũng khiến ông ta thấy chán ghét.
“Viện trưởng cứ yên tâm! Mạnh Lăng thật sự chỉ dạy dỗ tên khốn Tô Minh một chút thôi, chứ không lấy mạng hắn, mong ông đồng ý cho Mạnh Lăng và Tô Minh tham gia trận chiến này, coi như tôi xin ông”, Hứa Như Ý nói với vẻ đáng thương.
Chương 362: Quy vu trần ai
Cô ta bây giờ rất lo lắng Lâm Chân Võ sẽ ngăn cản trận chiến giữa Mạnh Lăng và Tô Minh.
Bởi vì, trước kia cô gái xấu xí Hoàng Linh Viện đã từng phao tin Mạnh Lăng chính là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng ở tầng võ đạo cấp trung, nếu vậy, Lâm Chân Võ với cương vị hiệu trưởng, để bảo vệ Tô Minh - một học viên quá tài giỏi của học viện Linh Võ, rất có thể sẽ đứng ra ngăn cản Mạnh Lăng khiêu chiến với Tô Minh.
Còn chưa đợi Lâm Chân Võ nói gì, Hứa Như Ý lại nói: “Viện trưởng, tôi thật sự không có thù oán gì với Tô Minh, chỉ vì anh ta luôn bắt nạt tôi, bắt nạt tôi tận hai lần, tên khốn nạn đó, tôi nhất định phải dạy cho anh ta một bài học, bằng không, chỉ đành nhờ Mạnh Lăng, cầu xin viện trưởng, đừng đứng ra can ngăn”.
Vẻ mặt của Lâm Chân Võ có chút kỳ quái, thế nhưng, vẫn gật đầu, nói thật, ông ta cũng cảm thấy, Mạnh Lăng chưa chắc có thể thắng được Tô Minh.
Trong nhóm người, công chúa nhỏ Cổ Kim không nhịn được bật cười nói: “Hứa Như Ý này không phải là đã thích Tô Minh rồi đấy chứ? Liếc mắt đưa tình suốt mà là oan gia cái gì, tại sao cứ nhắm vào Tô Minh không buông vậy, Thanh Hoà, cô phải chú ý đấy, người ta chủ động dâng tới tận miệng, đừng để người ta câu luôn hồn phách của Tô Minh đi đấy”.
“Liên quan gì tới tôi chứ”, Quý Thanh Hoà chợt đỏ mặt, trong thời gian này, cô ta và công chúa nhỏ Cổ Kim đã thân nhau hơn, hai người gần như đã trở thành bạn thân.
“Ha ha, lại còn nói không liên quan, rõ ràng là thích Tô Minh, mặt cũng đỏ hết cả lên rồi kia kìa”, đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhỏ Cổ Kim sáng bừng lên, đưa bàn tay ngọc ngà của mình lên nhéo má Quý Thanh Hoà.
“Tôi”, gương mặt Quý Thanh Hoà càng đỏ hơn: “Cổ Kim, cô im miệng cho tôi, bằng không, tôi giận đấy”.
“Nói ra thì còn là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng của tầng võ đạo trung cấp, cũng đáng gờm phết đấy, Mạnh Lăng này không hề đơn giản chút nào, Tô Minh xuất quan rồi, nhưng có thắng được Mạnh Lăng này hay không, cũng còn rất khó nói”, công chúa nhỏ Cổ Kim nghiêm túc nói.
Sắc mặt Quý Thanh Hoà trở lại bình thường: “Tôi tin Tô Minh”.
Bên trong Ngộ Đạo Các.
Tô Minh đang trong trạng thái tĩnh lặng.
Một chút khí tức cũng không để lọt ra ngoài.
Lúc này, anh như đang thoát xác, mà tới một thế giới khác, một thế giới hoang vu.
Và anh chính là chủ nhân của thế giới đó.
Chỉ một suy nghĩ thôi cũng khiến đất trời nở hoa, vạn vật tàn lụi, một năm chia làm bốn mùa rõ rệt, bãi biển nương dâu.
Tô Minh đi bộ trong thế giới đó.
Một bước, đánh một quyền, tốc độ cú đấm ngày càng nhanh và tuỳ ý hơn.
Đến cuối cùng, thở một hơi cũng là “thương hải điêu linh” chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền, một ánh mắt một nụ cười cũng là "thương hải điêu linh".
Đã thật sự đạt tới cảnh giới ra tay không cần suy nghĩ.
Không biết đã qua bao lâu.
“Cuối cùng cũng đã luyện xong thành "thương hải điêu linh" chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền rồi”.
Anh đang muốn luyện thêm “quy vu trần ai” chiêu thứ hai của đại hoang vu quyền, thế nhưng, trước khi tu luyện chiêu thứ hai, bắt buộc phải luyện chiêu thứ nhất đạt cảnh hoàn chỉnh nhất, bởi vì chiêu thứ nhất là cơ sở cho chiêu thứ hai.
Nó cũng giống như móng nhà, tầng thứ nhất là phần nền móng để xây tầng thứ hai.
Ngay sau đó.
Anh bắt đầu quan sát ghi nhớ quyết pháp, quyền quyết của “quy vu trần ai”.
Kế đó, thần hồn của anh ngồi khoanh chân trong thế giới hoang vu, bắt đầu lĩnh ngộ, mặc kệ giông tố bão bùng, mặc kệ cây cối đâm chồi nảy lộc, mặc kệ sương tuyết cát sỏi.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Tô Minh chợt mở to hai mắt.
“Cho nên, chiêu thứ nhất là điêu tàn, điêu tàn hay chính là ngày mặt trời ló rạng để lại lần nữa được đâm chồi nảy lộc, còn trở về cát bụi chính cái chết và sự biến mất hoàn toàn”, Tô Minh tự lẩm bẩm, hiểu ra.
Hoang vu, giống như ngày đông, vạn vật sẽ tàn lụi, khô héo, thế nhưng đợi khi mùa xuân tới, mọi thứ lại có thể hồi sinh, trở thành nương dâu xanh tốt.
Còn trở về cát bụi, lại là dấu chấm hết hoàn toàn.
Tô Minh đứng dậy.
Bắt đầu xuất quyền.
Ban đầu, quyền ấn của anh rõ ràng vẫn còn mùi vị rất nồng và thuần tuý đến tận cùng của hoang vu.
Thế nhưng, dần dần lẫn trong mùi vị hoang vu đó, lại có thể cả mùi chết chóc, sự huỷ diệt và sự tan vỡ.
Kích thước của quyền ần cũng thay đổi, nó nhỏ hơn và cô đọng hơn.
Màu sắc cũng ngày càng ảm đạm hơn.
Rất lâu sau.
Tô Minh lại lắc đầu.
“Chưa đủ”.
“Những quyền ấn này bị mình cố thêm vào cả mùi chết chóc, huỷ diệt, chỉ thành hình, chứ chưa có hồn, cũng không thể để thương hải điêu tàn có thể biến thành trở về cát bụi”.
Suy nghĩ một hồi.
Tô Minh liền thoát khỏi thế giới hoang vu.
Trong Ngộ Đạo Các, Tô Minh mở mắt.
Đứng dậy.
“Thiên nữ tiền bối, tôi nên làm thế nào tôi mới cả nhận được ý cảnh chết chóc, huỷ diệt của quy vu trần ai?”, Tô Minh hỏi.
“Trần Thanh Minh đó, theo anh thấy, không hề đơn giản đúng không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi ngược lại một câu không hề liêu quan.
“Không sai”.
“Vậy tại sao bà ta lại khiêm tốn ẩn mình cả trăm năm trong học viện Linh Võ?”
“Trong học việc Linh Võ có thứ bà ta cần, và học viện Linh Võ này không hề đơn giản như bề ngoài của nó”.
“Rừng Kiếm Bi”, thiên nữ Tạo Hoá tiếp tục nói: “Rừng Kiếm Bi này khá thú vị, quan trọng là, nếu như anh lĩnh ngộ được ý cảnh của “quy vu trần ai”, thì rừng bia kiếm đó sẽ là nơi tốt để tới, vì đó là nghĩa trang tu kiếm của những người mạnh nhất trong lịch sử của cả học viện Linh Võ”.
Hai mắt Tô Minh lại bừng sáng lên.
Anh đã hiểu ra.
Đúng thế!
Còn có nơi nào mang đậm mùi chết chóc, huỷ diệt và trở về cát bụi hơn nghĩa trang nữa chứ!
Chương 363: Ngư Dung Băng
Tô Minh xuất quan.
Anh rời khỏi Ngộ Đạo Các.
Nhưng anh hành động rất khiêm tốn, thậm chí không có thông báo với bất kỳ ai.
Anh hóa thành một đốm sáng rồi đi về phía rừng Kiếm Bi.
Trước Ngộ Đạo Các.
"Vừa rồi, Ngộ Đạo Các có mở ra à?"
"Hình như có bóng ai đó đi ra từ trong Ngộ Đạo Các".
"Lẽ nào, Tô Minh xuất quan rồi sao?"
"Không lẽ Tô Minh xuất quan thật à?"
Rất nhiều học sinh của học viện Linh Võ nghi ngờ nhìn nhau, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bởi vì điều này rất đỗi kinh ngạc.
Cùng lúc đó.
Rừng Kiếm Bi.
"Tô Minh à?", hai ông lão bảo vệ rừng Kiếm Bi hỏi, ánh mắt già nua nghi ngờ nhìn về phía Tô Minh: "Cậu định vào rừng Kiếm Bi sao?"
"Đúng vậy", Tô Minh gật đầu đáp.
"Cũng được, nhưng mà, bây giờ cậu có chắc là muốn đi vào đó không?", một ông lão trong đó tò mò hỏi, cậu ta không phải nên nhận lời thách đấu của Mạnh Lăng trước hay sao?
Tiếc rằng Tô Minh lại không biết gì về lời thách đấu của Mạnh Lăng!
Anh vẫn luôn bế quan tu luyện, lúc này, vừa mới xuất quan, đã chạy thẳng tới rừng Kiếm Bi, nào biết trong khoảng thời gian này học viện đã xảy ra chuyện gì chứ?
"Chắc chắn", Tô Minh gật đầu đáp.
"Vậy thì vào đi", hai ông lão gật đầu, cho Tô Minh vào trong.
Nhưng trong ánh mắt của hai ông lão lại hiện lên một tia thất vọng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Tô Minh là vì muốn né tránh lời thách đấu của Mạnh Lăng nên mới vội vã đi vào rừng Kiếm Bi tu luyện.
Đối với tu giả võ đạo, thua không đáng sợ.
Điều đáng sợ là khiếp sợ chiến đấu.
Hơn nữa, cho dù Tô Minh trốn trong rừng Kiếm Bi thì sao chứ?
Rừng Kiếm Bi có hạn chế thời gian, bảy ngày, thời gian cho phép ở lại chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày, tu giả võ đạo sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài.
Trốn chui trốn lủi bảy ngày chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tô Minh vừa mới bước vào rừng Kiếm Bi chưa tới vài phút.
Thì Mạnh Lăng đã tới đây.
Không chỉ có mỗi Mạnh Lăng đến mà rất nhiều học sinh của học viện đều đến đây!
"Tô Minh đâu? Không phải xuất quan rồi à? Sao không dám hó hé tiếng nào mà tiến vào rừng Kiếm Bi thế?", Mạnh Lăng nhăn nhó mặt mày hỏi.
Lại để Tô Minh trốn rồi sao?
"Anh Mạnh, hẳn là anh đã lường trước được điều này mới đúng, cái tên Tô Minh kia sao dám nhận lời thách thức này chứ? Anh quá coi thường bản thân mình rồi", Hoàng Linh Viện cười nói.
Trong chốc lát, không chỉ có Hoàng Linh Viện, mà có rất nhiều học sinh của học viện đều cảm thấy hơi nghi ngờ liệu Tô Minh có phải đang sợ hay không?
Không thì trốn vào rừng Kiếm Bi làm gì chứ?
Trước kia bọn họ vẫn luôn nghĩ Tô Minh yêu nghiệt đến cực hạn, là kẻ yêu nghiệt nhất, nhưng có vẻ như, suy nghĩ này sai quá sai rồi, rốt cuộc Tô Minh vẫn thua vị cậu chủ Mạnh Lăng này!
Suy cho cùng, anh ta vẫn là yêu nghiệt vô song đến từ tầng Võ trung mà.
"Tô Minh sợ thật à?", trong đám đông, Lâm Thanh Loan lẩm bẩm một mình, nhưng rồi lại lắc đầu, lớn giọng nói: "Sao Tô Minh lại sợ chứ? Nếu anh ấy sợ thì sẽ không trốn vào rừng Kiếm Bi đâu, ở rừng Kiếm Bi, cứ bảy ngày sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài, đến lúc đó, có anh Mạnh đây chặn cửa thì anh ấy có định đánh bài chuồn để trốn cũng không được. Nếu anh ấy định trốn tránh thì đã luôn bế quan rồi, vậy mới an toàn. Thế nên, chắc là anh ấy đang tu luyện đến thời khắc quan trọng, cần phải tiến vào rừng Kiếm Bi, nên mới vội vàng vào đó. Còn về phần lời khiêu chiến của anh Mạnh, có lẽ anh ấy còn không biết về nó, anh ấy vẫn luôn bế quan, sao biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Những lời phân tích của Lâm Thanh Loan khá chính xác.
Hơn hết, cô ta vốn rất nổi tiếng ở học viện Linh Võ.
Vì vậy, trong phút chốc, có rất nhiều học sinh ở đây bỗng nhiên hiểu ra.
Thì ra là thế.
"Hứ. Tên Tô Minh kia chắc chắn sợ chết đi được, cô ngụy biện làm gì? Sợ anh Mạnh cũng chẳng có gì phải mất mặt, anh Mạnh gần như vô địch không đối thủ ở thế hệ trẻ này, còn tên Tô Minh kia, đỡ được một chiêu của anh Mạnh đã là giỏi lắm rồi", Hoàng Linh Viện nói tiếp: "Chỉ là một tên ranh con chui lủi không dám chiến đấu, vì sợ nên chỉ biết trốn tránh, thật nực cười".
Hoàng Linh Viện vừa dứt lời.
"Tuy rằng tên lưu manh kia rất đáng ghét, nhưng không phải là người không dám đứng ra nhận lời thách thức, hừ hừ, đồ đàn bà xấu xa, cô chưa có gặp tên đểu cáng kia thì cô không biết tên kia kiêu ngạo như thế nào đâu", một giọng nói phản bác xuất hiện.
Hứa Như Ý đến đây.
Cô ta gọi Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa!
Hoàng Linh Việc chắc tức điên rồi!
"Sư muội, bớt tranh cãi đi được không?", Mạnh Lăng bất đắc dĩ, cứ nói Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa thì sẽ bị cô ta căm thù mất.
Ngoài ra, Hứa Như Ý nói giúp Tô Minh hết lần này đến lần khác.
Điều này làm cho hắn ta rất khó chịu!
Bây giờ, hắn rất muốn nhanh chóng dạy cho Tô Minh một bài học để xả bớt cơn tức trong lòng.
"Mạnh Lăng, chúng ta sẽ không đi, dù sao, bảy ngày chớp mắt là xong thôi, cứ chờ ở đây đi, hừ", Hứa Như Ý hào hứng nói.
Bảy ngày sau.
Tên lưu manh Tô Minh kia sẽ sẽ rất thảm thương cho coi, cô ta càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
"Đợi đến khi tên kia bị Mạnh Lăng đánh bại, thế nào mình cũng phải đánh mông anh ta", Hứa Như Ý nghĩ thầm trong lòng, đôi mắt xinh xắn càng thêm long lanh.
"Được", Mạnh Lăng gật đầu, rồi quyết định chờ đợi ở đây.
Không đi nữa.
Dù Tô Minh cố tình hay là vô tình chạy trốn, thì trong bảy ngày nữa, tôi chắc chắn có thể chiến đấu với anh.
...
Trong hư không vô tận.
Dòng khí lưu lộn xộn trong hư không điên cuồng chảy xuôi chảy dọc.
Không gian mênh mông mang đến cho con người một nỗi sợ hãi vô tận và tăm tối.
Bỗng nhiên.
Một cái kiếm tráo màu trắng bạc bao phủ một cái kiếm thảm bay tới.
Kiếm thảm không lớn, nhưng cũng có hơn mười phòng.
Đứng trước kiếm thảm là một cô gái cực kỳ xinh đẹp!
Thế nhưng, tóc cô gái bạc trắng.
Trông rất đặc biệt.
Hơi thở của cô gái rất lạnh, tựa như muốn đóng băng cả trời đất.
Đôi mắt cô sắc bén như lưỡi kiếm, tinh khiết, sáng rực nhưng lại vô cùng sắc sảo.
Cô gái mặc một bộ quần áo màu trắng, ở cổ tay áo có thanh kiếm tầm một mét, kiếm đỏ như máu, nhìn qua trông rất bình thường, xấu xí, loang lổ, thậm chí còn có chút nứt nẻ.
Ở sau lưng cô gái còn có hai người đàn ông, một cao một thấp, cả hai đều ăn mặc như cậu chủ nhà giàu, xen lẫn lộng lẫy là vài phần cao quý.
Lúc này, hai người đàn ông vừa mến mộ vừa kính nể nhìn chăm chú vào cô gái tóc trắng.
Thực lực của cô gái tóc trắng là cảnh giới bán bộ Chân Vương, nhưng cô ta chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Cô gái tóc trắng tên là Ngư Dung Băng.
Cái tên này như sấm đánh bên tai ở Võ Đạo Minh tại tầng Võ trung.
Ngư Dung Băng, người đứng đầu bảng Tiềm Long!
Chương 364: Ân nhân
Về phần hai người đàn ông kia, ngoại trừ Ngư Dung Băng, bọn họ đều là thiên tài trong lớp thế hệ trẻ của nhà họ Ngư, nếu không họ cũng không có đủ tư cách để đi theo Ngư Dung Băng. Hai người này một người tên là Ngư Đằng, một người tên là Ngư Vọng, đều nằm trong Bảng Tiềm Long, nhưng chỉ nằm ở vị trí hơn một trăm trên bảng xếp hạng, hai người đều ở cảnh giới Thông Thiên sơ kỳ.
“Đại tiểu thư, hầu hết những người mà Tư chủ của đại lục Thần Thương mang đi, không có ai bảo toàn được tính mạng”, người đàn ông lùn hơn đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút bất lực.
Nhà họ Ngư là thế lực lớn nhất ở đại lục Thiên Âm, thuộc tầng Võ trung.
Mà đại lục Thần Thương chính là tầng Võ cao.
Phía sau tầng Võ trung đều có tầng Võ cao duy trì, phụ thuộc vào tầng Võ cao sẽ dễ dàng phát triển hơn.
Đại lục Thiên Âm chính là phụ thuộc vào đại lục Thần Thương.
Mấy năm nay, hầu hết các thế lực ở đại lục Thiên Âm, các cường giả đều đang tìm một người tên là Ninh Triều Thiên.
Đây là nhiệm vụ từ đại lục Thần Thương.
Nghe nói người tên Ninh Triều Thiên này là kẻ thù của chủ nhân đại lục Thần Thương Tư Nam Quân!
Hơn mười năm qua, nhà họ Ngư vẫn đang thực hiện nhiệm vụ này.
Ban đầu.
Bọn họ tìm kiếm hơn mười năm những vẫn không có tin tức gì.
Nhưng làm sao nghĩ đến
Không lâu trước đây lại đột nhiên xuất hiện một tin tức liên quan đến Ninh Triều Thiên, vậy mà ông ấy lại xuất hiện ở đại lục Thiên Âm, đây chính là tự tìm đường chết.
Nhất thời, tất cả các thế lực lớn trên đại lục Thiên Âm, các cường giả đều phấn khích, mài đao soàn soạt, đuổi giết Ninh Triều Thiên.
Ninh Triều Thiên đã vài lần rơi vào nguy hiểm, tình cảnh cực kỳ thê thảm, nhưng người này có không ít thủ đoạn, cuối cùng vẫn không thể bắt được.
Mấy ngày trước.
Ngư Dung Băng ra tay.
Ngư Đằng và Ngư Vọng đi theo Ngư Dung Băng.
Trong một hồ nước ở cực nam đại lục Thiên Âm, bọn họ tìm được Ninh Triều Thiên bị thương nặng.
Điều làm cho kẻ khác kinh ngạc chính là, Ninh Triều Thiên vốn có thực lực kém xa đại tiểu thư và hai người bọn họ lại dám ra tay tấn công!
Đại tiểu thư tôn trọng Ninh Triều Thiên, đồng ý đấu một trận sống chết, lấy một chọi một với Ninh Triều Thiên.
Nhưng kết quả
Kết quả khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Trong trận chiến sống chết ấy, hẳn là đại tiểu thư đã có thể giết chết Ninh Triều Thiên trong thoáng chốc.
Nhưng không biết Ninh Triều Thiên đã uống loại thuốc gì, khiến cho thực lực bùng nổ.
Đương nhiên, cho dù là bùng nổ thì cũng không phải là đối thủ của đại tiểu thư.
Nhưng điều quan trọng là võ kỹ mà Ninh Triều Thiên sử dụng lại tương tự như võ kỹ tổ truyền của nhà họ Ngư, giống như là có chung nguồn gốc.
Càng kỳ lạ chính hơn là, tuy rằng thực lực kém xa đại tiểu thư, nhưng võ kỹ mà Ninh Triều Thiên sử dụng lại có vẻ như là cấp viên mãn, thậm chí là vượt lên trên cả cấp viên mãn, giống như võ kỹ ấy là vốn là do Ninh Triều Thiên sáng tạo ra.
Trong lúc nhất thời, khi đánh nhau với Ninh Triều Thiên, đại tiểu thư đã hiểu rõ rất nhiều thứ, thậm chí là những điều mà trước kia không thể nào hiểu được, đến thời điểm này đã có thể lập tức thông suốt.
Vì thế, đại tiểu thư đã có bước tiến bộ lớn.
Cũng bởi vậy mà đại tiểu thư mới buông tha cho Ninh Triều Thiên, còn gọi Ninh Triều Thiên là ân nhân.
Lại còn giống như bị trúng tà, nhất định phải giúp đỡ Ninh Triều Thiên.
Cả Ngư Đằng và Ngư Vọng đều bị quyết định của đại tiểu thư làm cho sợ ngây người.
Ninh Triều Thiên chính là người mà chủ nhân của đại lục Thần Thương Tư Nam Quân đuổi giết mấy chục năm qua!
Hiện tại, đại tiểu thư chẳng những buông tha cho Ninh Triều Thiên, mà còn gọi ông ấy là ân nhân, thậm chí muốn cứu Ninh Triều Thiên, đây không phải là điên rồi hay sao?
Nếu như chuyện này bị Tư Nam Quân biết được, đại tiểu thư sẽ xong đời.
Hai người bọn họ hết mực khuyên bảo.
Nhưng đáng tiếc đều vô dụng.
Chuyện mà đại tiểu thư đã quyết định thì cho dù là chín con rồng cũng không thể kéo lại.
Cũng may, Ninh Triều Thiên từ chối sự giúp đỡ của đại tiểu thư, không đợi Ngư Đằng và Ngư Vọng thở phào nhẹ nhõm, Ninh Triều Thiên đã nói: “Cô Ngư, tuy rằng cái mạng già này mỗi khi bị vây giết đều rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng tôi vẫn còn không ít thủ đoạn, trong khoảng thời gian ngắn, tôi tự tin là mình có thể sống sót. Nhưng tôi có một người học trò, tên là Tô Minh, vẫn đang ở tầng Võ thấp địa cầu. Trong khoảng thời gian này, từ trong miệng những người đuổi giết tôi, tôi đã có được một chút tin tức, đoán rằng Tư Nam Quân muốn ra tay với học trò của tôi. Cho nên, tôi rất lo lắng, nếu như cô Ngư thật sự muốn giúp đỡ tôi, vậy thì mong cô Ngư hãy đến địa cầu tìm Tô Minh, mang cậu ấy đi cũng được, sắp xếp cho cậu ấy đến một nơi nào đó cũng được, chỉ mong có thể cứu được cậu ấy”.
Nguyên nhân chính là vì lời nói đó của Ninh Triều Thiên.
Đại tiểu thư thật sự
Đi đến địa cầu, tìm kiếm Tô Minh.
Có tin tức cho biết Tô Minh đã đến học viện Linh Võ.
Vì thế, đại tiểu thư lại muốn đến học viện Linh Võ, hiện tại, bọn họ đang trên đường tới đó.
Ngư Vọng và Ngư Đằng thực sự muốn khóc!
Đại tiểu thư thật sự là người biết giữ chữ tín, có ân tất báo, nhưng cũng không thể cố chấp như vậy!
Người tên Tô Minh kia, không cần phải nói nhiều, nhất định là một con kiến hôi, linh khí trên địa cầu thưa thớt đến mức nào bọn họ cũng biết, ở cái nơi như địa cầu thì có thể bồi dưỡng ra người tu hành võ đạo có thực lực như thế nào?
Hai người bọn họ chỉ cần tuỳ tiện thổi một hơi thì có khả năng đã đem con kiến hôi nho nhỏ Tô Minh này thổi thành tro tàn?
Loại kiến hôi này, cho dù là tuỳ tiện chọn ra một người hầu trong nhà họ Ngư cũng có thể cường đại hơn gấp trăm lần.
Có cần thiết phải cứu không?
Huống chi nếu như thực sự cứu được, hành động không cẩn thận sẽ bị Tư Nam Quân trách tội.
Vì một con kiến mà đắc tội một con rồng?
Đây không phải là đầu óc có vấn đề hay sao.
Dọc đường đi, hai người bọn họ khuyên bảo đủ kiểu, thậm chí là quỳ xuống cầu xin.
Nhưng đều vô dụng.
“Đại tiểu thư, cho dù cô có thể bảo vệ tên Tô Minh kia nhất thời nhưng cũng không thể bảo vệ được hắn ta cả đời!”, Ngư Vọng mở miệng nói: “Đại tiểu thư, cô có năng khiếu võ đạo trời ban, nếu như cô bởi vì một con kiến hôi mà đắc tội với Tư chủ, rồi bị trách tội, thậm chí là gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, đây chẳng phải là tổn thất của nhà họ Ngư, của đại lục Thiên Âm, thậm chí là của cả thế giới hay sao? Đại tiểu thư, chí hướng của Ngư Dung Băng cô chính là đi đến hàng ngàn thế giới nhỏ, ngắm nhìn phong cảnh của đại thế giới!”
“Đủ rồi. Bây giờ có nói cái gì thì cũng đã muộn, khoảng cách đến học viện Linh Võ không xa, đi vài ngày nữa là có thể tới”, Ngư Dung Băng nhíu mày nói.
Chương 365: Rừng kiếm Bi
Trong rừng Kiếm Bi.
Bước vào nơi này, cảm giác đầu tiên mà Tô Minh cảm nhận được đó chính là sự yên tĩnh.
Không chỉ là xung quanh không vang lên bất kỳ âm thanh gì mà giờ phút này, ngay cả tâm trạng của chính mình cũng càng ngày càng trở nên bình tĩnh.
Trước mắt là một vùng đồi núi rộng lớn, mênh mông vô tận, cỏ cây trù phú, chim hoa thơm ngát, có khe núi róc rách, có cả đàn cá ẩn hiện trong dòng nước phù sa.
Và còn có một vùng đất hoa đào nở rộ.
Phong cảnh rất đẹp.
Có thể nói đây là cảnh đẹp vượt xa chốn trần gian, là tiên cảnh trên mặt đất.
Nó khác hoàn toàn với lăng mộ trong tưởng tượng của Tô Minh.
“Nhóc con, có hiểu được điều gì không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi.
Vừa mới đến nơi này đã hỏi mình có hiểu được điều gì không, Tô Minh rất bất ngờ.
Nhưng thiên nữ Tạo Hoá đã hỏi như vậy thì nhất định là có nguyên nhân.
Tô Minh im lặng, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó sâu xa, hơn mười giây sau, anh bỗng nhiên cười nói: “Cầm được thì cũng buông được, cho dù khi còn sống có huy hoàng như thế nào, yêu nghiệt như thế nào thì cuối cùng cũng trở thành một nắm đất vàng. Nếu như may mắn thì có thể giống như nhóm người đi trước của học viện Võ Linh, có được một nơi tuyệt đẹp như thế này để yên nghỉ, đây là kết quả cuối cùng”.
Cho nên.
Trở về với cát bụi không có nghĩa là chết, là tiêu vong, là huỷ diệt, mà là mang một tầng ý nghĩa “cầm được thì cũng buông được”.
“Không tồi”, thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi nói, vừa mới bước vào rừng Kiếm Bi mà đã có thể hiểu được như vậy, Tô Minh còn vĩ đại hơn so với tưởng tượng của cô ta.
“Đáng tiếc, có rất nhiều người cả đời này, cho đến tận lúc chết cũng không thể hiểu rõ được cảnh giới “cầm được thì cũng buông được” này”, Tô Minh cảm thán nói: “Cho dù có tất cả quyền lợi, tiền tài chất đống, sức mạnh vô địch, thì cuối cũng hóa thành hư vô, quay trở về với cát bụi”.
Hay cho câu quay trở về với cát bụi.
Bỗng nhiên, cơ thể Tô Minh xuất hiện một luồng hơi thở rung động, đó là loại hơi thở giống như vạn vật yên tĩnh, tất cả trở về hư không, ẩn ẩn sự trống rỗng.
Loại hơi thở này xuất hiện, cảnh đẹp trước mắt đều thoắt ẩn thoắt hiện, như là có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Hơi thở trên người Tô Minh càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Dày đặc đến mực vạn vật đều né tránh, không gian đều biến mất.
Theo đà ấy, khi hơi thở này nồng đậm đến mức cực hạn, Tô Minh tung ra một nắm đấm, cho dù là một quyền nhưng không hiểu sao lại yên ả, không mang theo chút sát ý, không có sự tỉnh ngộ lúc chết trận, không có khí thế cường đại trước nay chưa từng có, chỉ có một cảm giác suy bại, tiêu vong và lặng yên, cuối cùng là cô đơn trở về với cát bụi.
Nhưng sau khi một quyền này được tung ra, không gian bên trong bỗng chốc sụp đổ!
Sụp đổ hoàn toàn, không chỉ là nói một khoảng hư không, mà là dòng chảy hư không bên trong hư không đều sụp đổ thành cát bụi.
Sức mạnh khủng bố.
Vô cùng khủng bố.
Giây lát.
Hơi thở toàn thân Tô Minh biến hoá.
Anh vẫn là anh.
Luồng tĩnh mịch kia trở về với cát bụi, vạn vật đều mang khí chất của vật chết, biến mất hầu như không còn.
“A, có chút bản lĩnh, nhóc con, vậy mà anh lại không bị chìm đắm trong tâm trạng trở về với cát bụi?”, thiên nữ Tạo Hoá có chút kinh ngạc, cô ta khen ngợi.
“Ha ha, nếu như tôi không thể nào thoát ra được thì có lẽ tôi sẽ trở nên bi quan chán đời? Có lẽ sẽ muốn đi sống ẩn dật? Và rồi tất cả sự cố gắng cùng thành quả cuối cùng sẽ trở về với cát bụi. Đối với Tô Minh tôi, tôi lại cảm thấy thích thú với quá trình cố gắng, phấn đấu, đạt được mục tiêu!”, Tô Minh nói ra từng chữ.
Thanh âm có chút lớn hơn bình thường, trong mắt anh là hào quang lóe sáng, chứa đựng sự tự tin: “Huống chi, nếu tất cả thực sự trở về với cát bụi thì đã sao? Kết quả cũng không nhất định là như thế? Nếu như tôi tu luyện được đến cảnh giới trẻ mãi không già, sống một cuộc đời vĩnh hằng thì sao?”
Tô Minh gạt bỏ hết toàn bộ ý nghĩ tất cả đều trở về cát bụi tiêu cực đó.
“Nhóc con, anh đúng là thiên tài”, thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi nói: “Rõ ràng là anh không tán thành tư tưởng tất cả đều trở về với cát bụi, nhưng anh lại có thể hiểu rõ được ý nghĩa của tất cả trở về cát bụi, sau khi lĩnh hội được lại còn có thể thu phóng tự nhiên, không tồi, thật tốt, cho dù là đặt ở đại thế giới, anh cũng sẽ là một nhân vật có tiếng tăm”.
“Nhưng mà, chiêu thức “Trở về với cát bụi” này có sức mạnh thật sự cường đại”, Tô Minh có chút vui sướng nói: “So với chiêu thứ nhất “thương hải điêu linh” trong “đại hoang vu quyền” còn cường đại hơn gấp ba lần, thậm chí là gấp năm lần. Tiền bối thiên nữ, cô nói tôi dùng toàn lực tung ra một chiêu “trở về cát bụi” này thì có thể dùng một quyền đánh chết cảnh giới Chân Vương sao?”
“Cảnh giới Chân Vương? Phía trên cảnh giới Chân Vương là cảnh giới Chân Hoàng. Cảnh giới bán bộ Chân Hoàng cũng không phải là cảnh giới Chân Hoàng chân chính, nghiêm khắc mà nói thì đó vẫn là cảnh giới Chân Vương. Nếu như anh muốn dùng một quyền đấm chết cảnh giới bán bộ Chân Hoàng thì vẫn có chút khó khăn”.
“Nếu như một quyền không thể đấm chết cảnh giới bán bộ Chân Hoàng, vậy thì lại đánh thêm mấy quyền nữa là được rồi”, Tô Minh mỉm cười nói.
“Bây giờ đi ra ngoài sao?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi.
“Không, đã vào đến đây rồi thì chúng ta đi nhìn một chút đi”, Tô Minh lắc đầu, ánh mắt còn nhìn về phía cảnh đẹp trên triền núi.
Trên sườn núi thấp thoáng những bia đá!
Bên dưới mỗi một bia đá là một cái quan tài, chôn cất các tiền bối của học viện Võ Linh.
“Trên mỗi một khối bia đá đều ẩn chứa kiếm đạo và kiếm ý suốt đời của các vị tiền bối lớn của học viện Linh Võ”, Tô Minh thì thào nói: “Nhưng mà kiếm của tôi nói với tôi rằng, kiếm đạo là con đường của riêng mình, tôi sẽ không nhận truyền thừa của các vị tiền bối, cùng lắm là xem qua để hiểu rõ một chút, tìm kiếm linh cảm”.
Kiếm đạo, rốt cuộc thì của chính mình vẫn là tốt nhất.
Kiếm đạo của người đi trước cho dù có cường đại đến đâu thì cũng là của người đi trước, cho dù bạn có kế thừa toàn bộ, thì cũng có hạn mức cao nhất, sẽ có lúc đạt đến cực hạn!
Đạo lý ấy, tất nhiên là Tô Minh hiểu rõ.
Ngay sau đó.
Trong tay Tô Minh là một thanh kiếm - Long Ngục kiếm.
“Các vị tiền bối, tôi là Tô Minh, tự nhận là có chút năng khiếu trong lĩnh vực kiếm đạo, đây là kiếm và kiếm ý của tôi. Mời các vị tiền bối đánh giá”, Tô Minh cẩn thận nói.
Tô Minh cầm trong tay Long Ngục kiếm, bắt đầu múa kiếm ở trước rừng Kiếm Bi.
Không có kiếm kỹ gì.
Chỉ là kỹ thuật múa kiếm trụ cột.
Chẳng qua bên trong đó ẩn chứa kiếm ý của Tô Minh, kiếm ý cấp bậc Linh Động sơ kỳ.
Bình luận facebook