-
Chương 366-370
Chương 366: Lĩnh ngộ Kiếm bi
Khi anh múa kiếm, những hình ảnh thần kỳ đã xuất hiện, dốc núi vốn đang yên bình vậy mà bây giờ những kiếm Bi cắm dọc trước từng cái quan tài lại bắt đầu rung động, ánh sáng thần bí, cổ xưa, tràn ngập hương vị năm tháng vô tận cũng dao động, lấp lóe, ngập tràn.
Toàn bộ rừng Kiếm Bi sáng rực!
Ba ngàn dặm mây màu ánh sáng.
Chín ngàn đám mây tím bay tới.
Ánh nắng chiều đỏ le lói, hoa rơi lả tả, chỉ trong phút chốc toàn bộ học viện Linh Võ đều được bao phủ trong không gian kiếm đạo và kiếm ý vô thượng.
Lúc này tốc độ múa kiếm của Tô Minh càng ngày càng chậm, giống như đang dần không biết múa kiếm ra sao nữa.
Nhưng quanh người anh chính là hàng ngàn hàng vạn kiếm đạo, kiếm ý của các tiền bối học viện Linh Võ từ đời này qua đời khác.
Tô Minh đang rong chơi trong kiếm đạo kiếm ý suốt đời của các tiền bối!
Anh càng thêm đắm chìm.
Nhưng cũng không làm mất đi bản thân.
Không bị lạc lối trong thế giới kiếm ý sắc bén này.
Mà là lĩnh ngộ, cảm ngộ, tìm kiếm linh cảm và cấu tạo kiếm đạo của mình.
Bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Người đông nghìn nghịt.
Giờ phút này, cả đám đều ngẩng đầu lên!
Ai nấy đều ngây người mở to mắt!
“Động tĩnh trong rừng Kiếm Bi là do Tô Minh tạo ra sao”.
“Rốt cuộc Tô Minh đã lĩnh ngộ được cái gì?”
“Kinh khủng quá!”
“Ông trời ơi!”
“Cảnh tượng huyền ảo này, không phải là thần tiên sắp giáng trần đấy chứ?”
“Kiếm Bi cùng vang lên! Kiếm Bi cùng vang lên trong truyền thuyết!”, một trong hai lão già bảo vệ rừng Kiếm Bi mở miệng nói, cả người run rẩy, cực kỳ kích động: “Lần đầu tiên trong lịch sử học viện Linh Võ của chúng ta, kiếm Bi cùng vang lên!”
Yêu nghiệt.
Quá yêu nghiệt!
So sánh với khoảng thời gian trước, mặc dù Mạnh Lăng cũng lĩnh ngộ ở cổng rừng Kiếm Bi, gây ra rất nhiều chấn động, nhưng cũng chưa tính là gì.
Còn kém xa kiếm Bi cùng vang lên do Tô Minh mang tới.
“Mình biết ngay mà”, tiểu công chúa Cổ Kim rất kích động, vô cùng đắc ý, không nhịn được nhìn về phía Mạnh Lăng, cô ta không thích nhìn dáng vẻ đáng ghét kia của Mạnh Lăng, tuy xếp thứ tư tầng Võ trung bảng Tiềm Long rất đáng sợ, thế nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ thắng chắc, hừ.
Quý Thanh Hòa cũng cười, trong đôi mắt đẹp có vẻ kiêu ngạo.
“Tên khốn kia lại lợi hại như vậy? Mạnh Lăng, anh sẽ không thua tên khốn kia chứ?”, Hứa Như Ý không nhịn được hỏi.
Đừng để đến lúc đó không trừng trị được Tô Minh, còn bị Tô Minh trừng trị lại, vậy thì thảm lắm.
“Sư muội cứ yên tâm. Sư huynh không tạo ra cảnh tượng kỳ dị bằng Tô Minh, đầu tiên là bởi vì Tô Minh tiến vào rừng Kiếm Bi, mà tôi chỉ ở bên ngoài. Thứ hai, kiếm đạo chỉ là đạo tiện tay của sư huynh thôi, võ đạo chân chính của sư huynh là cái khác”, Mạnh Lăng mở miệng nói, vô cùng tự tin, không hề chịu ảnh hưởng bởi vì Tô Minh gây ra cảnh kiếm Bi cùng vang lên.
“Đúng thế, anh Mạnh thần thông tận ba thứ liền, có cái nào lại gây ra cảnh tượng kì dị thua kiếm Bi cùng vang lên trước mặt này không?”, Hoàng Linh Viện cũng mở miệng, còn cố ý nói rất lớn, cực kỳ khinh thường: “Võ đạo không chỉ có mỗi kiếm đạo. Anh Mạnh thần thông ba thứ, một tên nhãi chỉ có chút thiên phú nho nhỏ về kiếm đạo sao có thể sánh được chứ?”
Vẻ mặt Hoàng Linh Viện rất khinh thường, lúc nhắc đến Tô Minh cứ như đang nói về sâu kiến.
Thái độ này của Hoàng Linh Viện khiến rất nhiều người ở đây đều thấy khó chịu, ai nấy cũng đều nhìn về phía cô ta.
Nhưng, gần như không có người nào dám phản bác.
Mặc dù khuôn mặt của cô ta không đẹp, vừa cay nghiệt, nói năng lại khó nghe, còn là kẻ nịnh hót Mạnh Lăng, nhưng cô ta vẫn là thượng sứ, thân phận địa vị rất cao.
“Nhìn cái gì vậy? Một đám vô dụng, ếch ngồi đáy giếng, mấy người căn bản không biết bảng Tiềm Long tầng Võ Trung có nghĩa là gì, càng không biết xếp thứ tự bảng Tiềm Long là cấp độ gì sao?”, Hoàng Linh Viện lặng lẽ nhìn lướt qua các học sinh học viện Linh Võ đang nhìn cô ta, không hề do dự mà buông lời nhục nhã.
Thời gian trôi qua.
Ba ngày sau.
Bên trong rừng Kiếm Bi.
Dần dà, những kiếm ý của các tiền bối quanh người Tô Minh đã hoàn toàn tản đi.
Tô Minh mở mắt.
Sau đó, cúi đầu thật sâu!
Cúi đầu với tất cả lăng mộ, kiếm Bi trên sườn núi trước mặt.
“Nhãi con Tô Minh cảm ơn các tiền bối đã trợ giúp, tôi là học sinh của học viện Linh Võ, bây giờ và về sau cũng thế”, Tô Minh trịnh trọng nói, cũng tự lẩm bẩm ở đáy lòng: “Chỉ cần học viện Linh Võ không thẹn với Tô Minh tôi, cả đời này Tô Minh tôi cũng sẽ không thẹn với học viện Linh Võ”.
Không nói đến rừng Kiếm Bi này, học viện Linh Võ cũng đối xử với mình rất tốt.
Làm người.
Phải biết rõ ơn thù, có ơn báo ơn, có thù báo thù.
“Kiếm ý đột phá đến Linh động hậu kỳ”, Tô Minh nói nhỏ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, từ Linh động sơ kỳ đột phá đến Linh động hậu kỳ, thu hoạch cũng khá lớn.
Kiếm ý mạnh lên gấp bội.
Mặt khác, anh cũng lĩnh ngộ khắc sâu ý cảnh gió và mây.
Nhưng đây vẫn chưa phải thu hoạch lớn nhất, thu hoạch lớn nhất ở chỗ kiếm đạo của anh đã chỉnh thể, thông suốt, sáng sủa hơn.
Nói đơn giản hướng dẫn và linh cảm từ kiếm đạo của tiền bối các đời đã khiến anh sắp đạt được kiếm đạo sáng sủa rồi.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Phải biết từ xưa đến nay, những thế chất kiếm đạo đặc biệt như kiếm đạo sáng sủa, kiếm đạo chi tâm phần lớn đều là trời sinh, từ khi sinh ra đã có.
Đúng là không có ai sau khi lớn lên lại cố gắng tu luyện được cả.
Tô Minh lại có thể làm được. Không thể không nói, điều này chính là kỳ tích vô cùng chấn động.
“Nên đi ra rồi”, Tô Minh rất thỏa mãn, mỉm cười rồi quay người đi ra bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Rất nhanh.
Bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Gần như tất cả học sinh đều đang nhìn chằm chằm, sau đó là kinh ngạc và chờ mong.
Ra rồi!
Tô Minh ra rồi.
Cùng lúc đó, các lãnh đạo học viện như Lâm Chân Võ cũng đều xuất hiện, nấp ở trên không.
“Nhiều người như vậy sao?”, Tô Minh hơi kinh ngạc.
“Nhóc con, cẩn thận”, hai lão già bảo vệ rừng Kiếm Bi nhìn về phía Tô Minh, chân thành nói.
Bởi vì Tô Minh đã tạo ra được cảng kiếm Bi cùng vang lên, bọn họ rất xem trọng Tô Minh, cũng không muốn Tô Minh chết hoặc là bị thương nặng ở trên tay Mạnh Lăng.
“Cảm ơn”, tuy Tô Minh không hiểu gì cả, nhưng vẫn cảm ơn.
Chương 367: Anh quá yếu
“Tốn nửa ngày mà mới chỉ là cảnh giới Động Hư thôi sao?”, Hoàng Linh Viện vô cùng vui vẻ, một tên cảnh giới Động Hư thì làm được trò trống gì chứ?
Hoàng Linh Viện cô ta còn không cần tu luyện, chỉ dựa vào một chút đan dược và thiên tài địa bảo cũng có thể lên được đến cảnh giới bán bộ Thông Thiên.
Cảnh giới Động Hư đúng là rác rưởi!
Không phải sao?
Vì một tên cảnh giới Động Hư mà anh Mạnh còn phải đích thân ra tay, đây đúng là một sự sỉ nhục với anh Mạnh.
“Hừ hừ hừ, tên khốn kia, không nghĩ tới đúng không? Bà đây đã đến rồi!”, đúng lúc này, Hứa Như Ý vô cùng kích động lớn tiếng nói: “Anh cho rằng anh rời khỏi tầng trái đất là có thể chạy thoát được sao? Anh giết thú cưng của bà đây, còn dám đánh bà đây, tôi thề sẽ không bỏ qua cho anh, hì hì bây giờ anh cầu xin tha thứ, xin lỗi bà đây, thuận tiện cho bà đây đánh lại anh, bà đây sẽ bỏ qua cho anh”.
Tô Minh nhìn về phía Hứa Như Ý, hơi kinh ngạc.
Tầng trái đất, Huyền Linh Sơn, Cửu Hư Tông, Hứa Như Ý?
Cũng có chút thân thiết đấy.
Dù sao đều là người trái đất mà.
Nhưng mà con nhỏ này hơi hống hách rồi đấy!
Bởi vì cảnh giới Động Hư sao?
“Tìm tôi báo thù, nếu không báo thù thành công thì tôi vẫn còn muốn đánh cô nữa đấy”, Tô Minh nghiền ngẫm cười một tiếng, nhìn lướt qua mông Hứa Như Ý.
Ngay lập tức, Hứa Như Ý đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt đẹp phun lửa: “Tô Minh! Tên khốn nạn nhà anh, anh anh”.
Hứa Như Ý hít sâu một hơi, giơ tay lên chỉ về hướng Mạnh Lăng: “Tô Minh, đây là sư huynh của tôi, đến từ tầng Võ trung đỉnh cao đại lục Thanh Huyền, còn là người xếp thứ tư bảng Tiềm Long, anh thảm rồi! Tôi cam đoan! Tôi cam đoan hôm nay anh sẽ phải cầu xin bà đây tha thứ!”
“Anh Tô, mời”, Mạnh Lăng đứng ra, anh ta nhìn Tô Minh thật kỹ, bên trong ánh mắt là ý chí chiến đấu, là ý lạnh, là lửa giận, anh ta càng thêm xác định sư muội Hứa Như Ý có chút thích Tô Minh.
Tô Minh nhìn Mạnh Lăng một cái: “Anh là sư huynh của Hứa Như Ý?”
Cũng được đấy.
Ừm, anh đã gần như nhìn thấu Mạnh Lăng rồi.
Đúng là có chút thực lực, đây là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất mà Tô Minh từng thấy.
Nhất là cường độ thân thể, cũng không tệ.
Huyết khí cũng khá dày đặc.
Sức chiến đấu hẳn là đã vượt xa hơn cảnh giới.
Mà về cảnh giới, anh ra cũng đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ - một mức độ khó mà tin nổi.
Có thể gánh được bốn chữ “vô cùng yêu nghiệt”.
Nhưng mà.
Đối với Tô Minh bây giờ mà nói, đúng là rất… yếu!
Quá yếu!
Không phải Mạnh Lăng không mạnh, mà là sau khi bế quan đột phá cộng thêm lĩnh ngộ ở rừng Kiếm Bi đã khiến Tô Minh anh quá mạnh rồi.
“Anh Tô, khoảng thời gian trước tôi đã đưa ra chiến thư, chỉ là lúc ấy anh Tô đang bế quan, có lẽ cũng không biết”, Mạnh Lăng nhìn chằm chằm Tô Minh, ý chí chiến đấu càng thêm dày đặc.
Chỉ là ý chí chiến đấu này thôi.
Cũng làm đã làm người ta phải chấn động rồi.
Chỉ là ý chí chiến đấu này thôi, đã khiến các học sinh học viện Linh Võ xung quanh đều phải khiếp sợ.
“Chiến thể? Chiến thể trong truyền thuyết?”, Lâm Chân Võ trên không lẩm bẩm, bên trong ánh mắt có vẻ nghiêm trọng.
Hạng thứ tư bảng Tiềm Long quả thật là không thể xem thường.
“Anh muốn khiêu chiến tôi?”, Tô Minh sờ lên mũi: “Nếu không hay là thôi đi”.
Tô Minh vừa nói xong.
“Ha ha ha, sợ rồi chứ gì? Ngay cả ứng chiến cũng không dám?! Như vậy mà còn được gọi là thiên tài, bị đám ếch ngồi đáy giếng mấy người tôn sùng lên trời?”, Hoàng Linh Viện cười ra tiếng, còn không quên trào phúng đám học sinh đông nghìn nghịt xung quanh
Trong đôi mắt đẹp của Hứa Như Ý cũng có vẻ kinh ngạc và thất vọng.
Tô Minh, không dám chiến ư?
Trong mắt của cô ta, mặc dù Tô Minh rất khốn kiếp, nhưng lại rất dũng cảm mà!
“Không ứng chiến sao? Cũng là một lựa chọn tốt, giấu tài, dựa theo thiên phú của cậu ta, sau này cũng không phải là không có cơ hội vượt qua Mạnh Lăng”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, có thể chấp nhận được, lúc đối mặt với Mạnh Lăng, không dám ứng chiến cũng không tính là mất mặt, hạng thứ tư bảng Tiềm Long cũng không phải chỉ là nói suông.
“Sợ? Tu giả võ đạo chúng ta có thể thua, nhưng không thể sợ, anh làm tôi quá thất vọng, anh không xứng làm một tu giả võ đạo!”, Mạnh Lăng gằn từng chữ một, sắc mặt rất lạnh lẽo.
Anh ta cảm thấy hơi buồn nôn.
Buồn nôn vì mình lại nghiêm túc chờ đợi vài ngày trước rừng Kiếm Bi, chỉ vì muốn đánh một trận với Tô Minh!
Kết quả Tô Minh này lại nhát gan như vậy.
Mình còn muốn đánh một trận với anh ta, đây là đang làm nhục mình.
Tô Minh, không xứng.
“Nhút nhát!”, Hoàng Linh Viện hừ một tiếng, trào phúng nhìn về phía Tô Minh, cô ta cũng không còn hứng thú đón Tô Minh về đại lục Tinh Võ nữa rồi.
Đúng lúc này.
Tô Minh bất đắc dĩ mở miệng: “Không phải, anh Mạnh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ cảm thấy anh quá yếu, anh khiêu chiến tôi, tôi sợ mình vừa sẩy tay, không khống chế được sức lực, lỡ làm anh bị thương nặng hoặc chết thì không tốt lắm. Dù sao anh cũng là sư huynh của cô Hứa, tôi và cô Hứa cũng coi như bạn cũ, tôi cũng không muốn lấy mạng của anh”.
Anh vừa nói xong.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Cuồng!
Trong đầu tất cả mọi người chỉ có một chữ “cuồng”.
Ngông cuồng đến trình độ không giới hạn.
Ngay cả đám người Quý Thanh Hòa, tiểu công chúa Cổ Kim cũng phải trợn tròn mắt.
Trên không, đám lãnh đạo học viện như Lâm Chân Võ đều suýt nữa rơi từ giữa không trung xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Như Ý có chút run rẩy.
Về phần Mạnh Lăng, anh ta đỏ hết cả mặt!
Cực kì đỏ.
Mạnh Lăng anh ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu?!
“Anh”, giọng nói của Mạnh Lăng cũng hơi khàn đi, hơi thở cả người điên cuồng gào thét, ý chí chiến đấu tăng vọt đến mức xé rách hư không xung quanh!
“Lui ra!”, rất nhiều học sinh học viện Linh Võ đều phải sợ hãi rút lui, bay ngược, thậm chí là bị thương bởi vì hơi thở bùng nổ và ý chí chiến đấu của Mạnh Lăng.
Có thể hiểu được thực lực của Mạnh Lăng khủng bố đến mức nào.
“Anh Mạnh không nên tức giận, tôi không nói đùa đâu. Thế này đi. Anh Mạnh cứ đỡ một chiêu của tôi đã, rồi bắt đầu cái anh gọi là khiêu chiến cũng không muộn. Nếu không đúng là sẽ tốn thời gian lắm”, Tô Minh mỉm cười.
Nói rồi.
Anh bỗng nhiên ra tay.
Là một kiếm.
Một kiếm vô cùng tùy ý, một kiếm này đã khóa chặt lấy Mạnh Lăng.
Một kiếm này chứa sức mạnh thuần túy 30 triệu cân.
Kiếm ý cấp bậc Linh Động hậu kỳ.
Quy luật không gian.
Sức mạnh ngưng tụ.
Về phần chiêu thứ nhất “tuyệt mệnh phong vân” của “Thiên Vẫn Kiếm” cũng đã vô dụng, chứ đừng nói đến chiêu thứ hai, Ma La Kiếm của “đại hoang vu quyền” gì đó!
Sau khi đánh ra một kiếm này.
Tô Minh xoay người rời đi.
Cũng không thèm nhìn Mạnh Lăng một cái nào.
Rõ ràng là quá tùy ý.
Mà Mạnh Lăng!
Trong chớp mắt kia, cả người anh ta run lên, con ngươi co chặt.
Chương 368: Đánh giá quá thấp
Kiếm này của Tô Minh đã khóa chặt Mạnh Lăng. Bởi vì anh khống chế rất tốt sức mạnh và kiếm đạo, còn khí tức của kiếm này gần như không lộ ra.
Ngoài Mạnh Lăng ra thì những người còn lại ở đây đều không thể cảm nhận được khí tức của kiếm.
Nhưng Mạnh Lăng cũng sắp ngạt thở đến nơi!
Nguy hiểm! Nguy hiểm chí mạng!
Mạnh Lăng đã lâu không cảm nhận được khí tức này từ trên người tu giả võ đạo trong lứa thanh niên có tầm tuổi như mình.
Vì vậy lúc này có thể thấy được vẻ kinh hãi của hắn…
Mạnh Lăng cảm giác như gặp phải quỷ vương. Tô Minh vừa ra tay như đập tan vẻ kiêu ngạo và khinh bỉ thường ngày của hắn.
Hắn theo bản năng định điên cuồng vận chuyển chiến thể để chiến thể bùng nổ, lúc này đâu dám giữ lại?
Trong chớp mắt, ánh sáng màu đỏ tím tản ra như lớp áo giáp có hào quang mạnh mẽ và vô cùng kiên cố.
Phù, phù….
Trên áo giáp hào quang đó còn có vô số văn tự bí mật, lập nên một mô hình chiến thể.
Khí tức tản ra xung quanh giống như gợn sóng nước, tốc độ càng lúc càng nhanh như muốn sục sôi…
Lúc này Mạnh Lăng trông giống như một chiến thần, khí huyết dâng trào, chiến ý kinh người, toàn thân mạnh lên gấp bội.
Thậm chí khi nhìn kỹ thì còn có thể thấy cơ bắp trên người Mạnh Lăng không ngừng co giật, mỗi lúc một mạnh hơn.
Cùng với chiến thể bùng phát, Mạnh Lăng đứng ở đó, các lãnh đạo cấp cao và học viên của học viện Linh Võ vây xung quanh đều tim đập loạn nhịp, nhìn chằm chằm vào Mạnh Lăng. Dường như nhịp tim và khí huyết trong người họ cũng hòa vào cùng với Mạnh Lăng.
Lúc này, ngay cả Lâm Chân Võ ở cảnh giới chân vương cũng cảm nhận được khí tức uy hiếp.
Từng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lăng với vẻ lo sợ và khó tin.
Mạnh quá!
Mạnh Lăng mạnh quá đi!
Không thể dùng lời nào để diễn tả nổi sức mạnh của hắn.
“Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn”, sau đó khi chiến thể dâng lên cực độ thì Mạnh Lăng lập tức ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt đó đều là sự ngưng trọng, run rẩy, âm thanh như xé tan bầu trời, kiếm chém ra.
Mũi kiếm chồng chéo lên nhau như sóng biển gầm rú.
Từng tầng chiến thế như thiêu đốt tất cả, cuối cùng hóa thành một đường kiếm quang màu đỏ tím lúc ẩn lúc hiện.
Kiếm quang đó vụt lên trời sau đó lại đâm về phía kiếm quang của Tô Minh.
“Kiếm kỹ ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ? Còn tu luyện đến cảnh giới viên mãn?”, kiếm Mạnh Lăng vừa rút ra thì rất nhiều người có mặt ở đây chỉ cảm thấy thần chết xuất hiện, chỉ cảm thấy thật bi thương. Họ còn cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ. Còn đám cường giả như Lâm Chân Võ thì cảm nhận được cấp bậc chiêu kiếm này của Mạnh Lăng.
Càng cảm nhận được thì họ càng cảm thấy chấn động.
Kiếm ý ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ vô cùng yêu nghiệt. Có thể nhập môn cũng là vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc tu luyện đến cảnh giới viên mãn khi mới hơn 20 tuổi như Mạnh Lăng.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nhất thời, đám người thuộc tầng lãnh đạo cấp cao như Lâm Chân Võ đều cảm thấy toàn thân run rẩy, hít một hơi lạnh.
Ngoài ra, theo những gì Hoàng Linh Viện nói thì chiêu thức mạnh nhất của Mạnh Lăng căn bản không phải là kiếm.
Mạnh Lăng không phải là kiếm tu. Không phải là kiếm tu mà có kiếm đạo khủng khiếp như này thì đúng là….
Nhưng…
Tiếp đó là…
“Két!”, một âm thanh khẽ vang lên.
Âm thanh vừa dứt thì trong không trung vang lên tiếng va chạm giữa kiếm quang của ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ và kiếm quang của Tô Minh, sau đó kiếm quang đó vỡ tan thành bột, giống như con gà con gặp phải con voi.
Cách biệt vô cùng lớn!
“Sao có thể thế được?”, đám người Lâm Chân Võ đều há hốc miệng, thất thần như bị ai hút mất hồn, tất cả như hóa đá.
Ban nãy ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng chiếm ưu thế biết bao, giờ đây lại vô cùng chấn động.
Không ngờ kiếm thế mạnh như vậy lại bị một kiếm của Tô Minh trấn áp?
Đùa gì vậy?
“Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn của Mạnh Lăng dường như có sức uy hiếp với mình, vậy mà đứng trước mũi kiếm của Tô Minh thì chả là gì? Phải chăng mình cũng không phải là đối thủ của Tô Minh?”, Lâm Chân Võ vui đến phát điên, lẩm bẩm nói.
Ông ta vốn tưởng rằng mình và cả học viện Linh Võ đều đánh giá Tô Minh cao lắm rồi nhưng đâu ngờ….
Vẫn đánh giá anh quá thấp!
Kinh khủng hơn là kiếm quang của Tô Minh sau khi đánh tan ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng thì không có tổn thất gì mà vẫn lao về trước và khóa chặt Mạnh Lăng.
Chứng tỏ Mạnh Lăng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
“Chuyện này…”, con ngươi của Mạnh Lăng tiếp tục co lại, hơi thở cũng khó khăn.
Hắn không phải là kiếm tu nhưng kiếm đạo không hề yếu nhưng sao có thể như vậy được?
Mạnh Lăng không thể chấp nhận nổi! Nhưng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật.
Hơn nữa lúc này hắn vẫn còn phải tiếp tục ngăn lại một kiếm nữa của Tô Minh.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc!
“Thái u thôn thiên!”, một giây sau Mạnh Lăng cắn chặt răng, sắc mặt trịnh trọng, đột nhiên hai chân giậm mạnh, mặt đất không ngừng rung chuyển, khí tức hắn không ngừng sục sôi.
Hắn không tin!
Hắn đường đường xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long mà còn thua Tô Minh sao?
Dưới ánh sáng màu đỏ tím, Mạnh Lăng há hốc miệng!
Sau đó cảnh tượng kinh dị xuất hiện. Miệng hắn đua về trước, lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ màu đỏ tím.
Hố đó hình tròn, ảo giác, điên cuồng xoay vòng tròn, trong hố đó còn có những luồng ánh sáng thần bí bao trùm tất cả.
“Phù, phù, phù…”, hố đó xoay vòng tròn với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Nó có sức hút và nuốt trọn không thể kháng cự.
Chương 369: Thi triển ba môn thần thông
Sức mạnh như muốn nuốt trọn cả trời đất.
Trên không trung cũng không ngừng biến đổi, cảm giác như bầu trời sắp sập xuống. Cảnh tượng lúc này vô cùng rợn người.
“Chuyện này….”, tất cả mọi người có mặt ở đây đều điên cuồng bỏ chạy rồi nấp vào hư không. Họ đều vô cùng khiếp sợ, cảm giác tính mạng không còn nằm trong tay mình nữa.
Cũng may là Mạnh Lăng không có suy nghĩ đó, nếu không thì đám người này đã không chạy nổi rồi. Chỉ bởi vì, Mạnh Lăng huy động sức mạnh nuốt trọn đó để khóa chặt kiếm quang của Tô Minh mà thôi, chứ không nhằm vào những người khác, vì vậy họ mới may mắn như thế.
“Thần thông?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, sắc mặt trịnh trọng, thậm chí sầm lại.
Thần thông và mật pháp là hai chiêu thức vô cùng mạnh ở thời cổ đại xa xưa.
Hai chiêu này được ví như có thể vờn mây bắt trăng, hái sao lướt biển, uy lực đạt đến mức tư duy của con người khó lòng tưởng tượng nổi.
Nhưng cả hai cái này đều vô cùng hiếm gặp.
Thần thông và mật pháp cũng được xếp thứ mấy trong tầng võ trung.
Mạnh Lăng không những có thần thông mà còn tu luyện được đến mức thành thục như này, đúng là đáng sợ.
Nếu như nói, chiêu ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng trươc đó khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp, vậy thì ‘Thái u thôn thiên’ cho ông ta cảm giác không phải là bị uy hiếp mà là đòn nguy hiểm chí mạng.
Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương mà có cảm nhận như này, vậy không biết người khác sẽ thế nào?
Ví dụ như Tống Kình Thương luôn tự nhận mình là Thái tử yêu nghiệt mọi thời đại nhưng lúc này sắc mặt cũng tái nhợt. Hiện giờ hắn ta mới biết mình và yêu nghiệt Mạnh Lăng cách biệt quá lớn.
Hắn ta dám chắc, Mạnh Lăng muốn giết chết mình trong tích tắc cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Tô Minh! Có được không đấy? Vậy mà đã bỏ cuộc rồi sao? Kém cỏi quá?”, công chúa nhỏ Cổ Kim lẩm bẩm, nhìn về phía Tô Minh có chút sốt sắng thì thấy dường như Tô Minh không biết gì cả, vẫn với vẻ ung dung. Dường như Tô Minh không hề cảm nhận được sức uy hiếp của ‘Thái u thôn thiên’ hoặc là anh không thèm để ý?
“Mạnh Lăng khá lắm! Đúng là yêu nghiệt”, bà Ngụy cảm thán.
“Tất nhiên rồi!”, Hoàng Linh Viện đứng ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng kích động, dường như ‘Thái u thôn thiên’ là do cô ta triển khai ra.
Trong chớp mắt, hố nuốt trọn của Mạnh Lăng chạm với kiếm của Tô Minh.
Kiếm quang của Tô Minh vẫn âm thầm lặng lẽ, vẫn với kiểu không lộ khí tức mà theo kiểu yên tĩnh chờ đợi.
Nhưng dưới sức ép của hố nuốt trọn kia, dường như thanh kiếm sắp biến thành hư vô.
Chỉ có điều…
Lúc mà tất cả mọi người đều cảm thấy kiếm quang của Tô Minh sắp bị hố nuốt trọn thì đột nhiên…
“Rầm!”, âm thanh chói tai vang lên.
Không chỉ vậy, vô số ánh sáng màu đỏ tím giữa đất trời đều lập tức biến mất.
Sức nuốt trọn khủng khiếp cũng chấm dứt tại đây.
Trên không trung, hố nuốt trọn cực đại, phiêu bồng đột nhiên dừng lại không xoay tròn nữa. Nó dừng lại khiến khí tức sục sôi ban nãy cũng dừng lại đột ngột.
Hố nuốt trọn đó dần dần chia làm đôi dưới ánh mắt mong đợi, run rẩy như sắp nổ tung của mọi người.
Không ngờ hố đó đã bị kiếm quang của Tô Minh cắt như cắt quả dưa hấu.
Chuyện này…
Ngoài Tô Minh thì tất cả mọi người đều không thể ngờ tới, họ cảm giác như mình gặp phải ác quỷ.
“Không! Tuyệt đối không thể nào!”, Mạnh Lăng run rẩy, cảm xúc hỗn loạn, phụt ngụm máu tươi, chiến thể đều yếu dần, dường như không còn hy vọng gì nữa.
Con ngươi của Mạnh Lăng đều là màu máu, tim hắn sắp biến thành những mảnh vỡ vụn.
“30 triệu kg sức mạnh thuần túy là trò đùa sao?”, Tô Minh ở cách đó một đoạn xa vẫn đang như đi dạo, lẩm bẩm nói với vẻ chán ngắt.
30 triệu kg sức mạnh thuần túy gần như có thể quét sạch tất cả tu giả võ đạo dưới cảnh giới Chân Vương rồi. Huống hồ còn có thêm kiếm ý cấp bậc nhập linh hậu kỳ.
“Thái u hư lưu độ!”
“Thái u tứ phương ấn!”
Một giây sau, trong lúc tất cả mọi người đều chìm đắm trong vẻ chấn động và khó tin thì Mạnh Lăng hét rống lên, âm thanh khàn khàn nhưng vang vọng, cảm giác như con mãnh thủ bị ép đến vực thẳm của cái chết.
Mạnh Lăng đã triển khai hai môn thần thông còn lại trong ba đại thần thông của Thái U Tông.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn triển khai hết toàn bộ cả ba bộ môn thần thông sau khi học được.
Nhất thời, mưa gió kéo đến.
Trên bầu trời chỉ còn lại hư không, những dòng hư không vô tận sục sôi lưu động như sóng thần, từng dòng di chuyển như con rồng.
‘Con rồng’ hư không lưu động vô cùng lớn!
Từng hàng từng hàng như bao trùm đất trời!
Nếu ví nó như con rồng thì lúc này có đến hàng chục hàng trăm con rồng đang lưu động, từ trên không trung lao rầm xuống, thế giới như đang đứng trước ngày tận thế.
Sức mạnh hư không như xé tan khí tức của vạn vật.
Dường như Linh Võ Thành cũng không trụ nổi, bên dưới đất bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn, từng ngọn núi lớn mắc ma phun trào bắt đầu nổi lên.
Cả đất trời như chìm trong khí tức bị hủy diệt.
Đây chính là uy lực khủng khiếp của ‘Thái u hư lưu độ’, có khả năng hủy diệt đất trời.
Dưới khí tức hủy diệt đất trời còn có một phong ấn lớn từ trên trời xuống.
Phong ấn hình vuông dài hàng ngàn mét, rộng ngàn mét.
Chương 370: Ông trời không công bằng
Chiến ý làm chủ đạo, dưới sức ép cực đại, tốc độ nhanh đến kinh người, phong ấn đã khóa chặt kiếm quang của Tô Minh.
“Mau triển khai Thủ Sơn trận pháp của học viện Linh Võ”, sắc mặt Lâm Chân Võ tái nhợt, giọng nói run rẩy. Ông ta bị trấp áp đến nỗi ngạt thở, dường như thần chết đang bóp chặt cổ, vậy thì nói gì đến những người khác. Lúc này, cả Linh Võ Thành, gần như tất cả tu giả võ đạo đều như bị khóa chặt, sắp bị khí tức phong ấn biến thành hư vô, bị con rồng lưu động kia biến thành cát bụi, vì vậy chỉ có thể dùng đến Thủ Sơn trận pháp thôi.
Lâm Chân Võ vừa ra lệnh thì tất cả trưởng lão ở đời trước và nhiều đời trước của học viện Linh Võ đều cùng nhau đọc khẩu quyết.
Còn Lâm Chân Võ nhanh chóng bóp nát ngọc bội cũ của mình. Lúc này lập tức xuất hiện trận pháp không gian vô cùng lớn.
Dưới sự bao trùm của trận pháp không gian, tất cả học viên của Linh Võ Thành và những người khác đều nấp vào để bảo toàn tính mạng.
“Xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đáng sợ vậy sao?”, Quý Thanh Hoà lẩm bẩm, ánh mắt chấn động cực độ, cô ta đờ đẫn người ra.
Đến cô ta còn như vậy thì nói gì đến những người khác.
“Tô Minh! Tao không tin kiếm này của mày có thể ngăn lại được hai môn thần thông này. Tao không tin”, Mạnh Lăng hét rống lên. Hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình. Điều này còn quan trọng hơn cả tính mạng, hắn luôn có tín niệm này.
Hắn tuyệt đối không thể thua được, tuyệt đối không được.
Lúc này, trạng thái của Mạnh Lăng không ổn lắm, chiến thể đã hoàn toàn biến mất, toàn thân có chút yếu ớt.
Thi triển liên tiếp ba môn thần thông tiêu hao khá lớn năng lượng.
“Cũng khá đấy, chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”, bước chân của Tô Minh ở đằng xa chậm dần, anh thấp giọng nói với vẻ hứng thú.
Cũng đúng lúc này, kiếm quang tưởng chừng bình thường của Tô Minh đột nhiên chuyển hướng vọt lên bầu trời.
Tốc độ vô cùng nhanh! Nhìn bằng mắt thường là nhìn không rõ.
Chừng sau một phần mười hơi thở, đột nhiên…
“Phù, phù…”, hàng triệu con rồng lưu động hư không với khí tức hủy diệt đất trời lập tức kêu lên bi thương.
Sau đó phần đầu của con rồng lưu động đó đều bị cắt hết.
Không chỉ vậy, con rồng lưu động trong hư không cũng hóa thành dòng lưu động thông thường, như bị hút hết sức lực.
Trong chớp mắt, mọi thứ biến thành dòng lưu động quay ngược về không gian.
Kiếm quang lưu động như vá lại vết nứt trên không trung.
Bầu trời lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh bình thường.
Sau đó…
“Phụp!”, kiếm quang bình thường lại chuyển hướng rồi lao về phía phong ấn cực đại kia.
Phong ấn liền sụp đổ thành hư không, dường như nó chưa từng xuất hiện.
Cả quá trình nhanh, gọn, nhẹ, khó có thể tưởng nổi.
Đất trời lại khôi phục lại vẻ bình lặng.
Chỉ có điều, lúc này mọi người đã đờ đẫn hết người. Có quá nhiều vẻ chấn động ở đây, khiến nhiều người phải véo tay mình liên tục, cảm giác con ngươi của họ cũng sắp rơi ra.
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”, tóc Mạnh Lăng bơ phờ rối tung, đòn đả kích này quá lớn với hắn, mặt hắn co quắp. Hắn bất chấp tất cả mà gào hét như một con thú dữ.
Phụp!
Mạnh Lăng bay ra ngoài.
Tay trái của hắn bị chém đứt, máu tươi bắn tứ tung, vết thương như vết mổ laser.
Chiến thể cũng không có tác dụng gì, vết thương vẫn còn.
Tô Minh tấn công bằng kiếm quang bình thường vậy mà hắn phải triển khai hết ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’, ‘Thái u thôn thiên’, ‘Thái u hư lưu độ’, ‘Thái u tứ phương ấn’ nhưng tất cả đều biến mất, hắn còn bị thương nặng?
Quá khủng khiếp!
Dường như quan điểm võ đạo của mọi người đều sụp đổ.
Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, còn ở vị trí viện trưởng học viện mà lúc này cũng không ngừng run rẩy.
“Vì vậy tôi nói rồi, đừng có khiêu chiến tôi”, Tô Minh đứng ở đằng xa đột nhiên dừng bước chân. Anh quay đầu lại nhìn Mạnh Lăng, nói.
Sau đó anh nhìn về phía Hứa Như Ý như hóa đá: “Tôi quên cô lâu rồi, cô lại một lần nữa đến khiêu khích tôi, không thể không phạt được”.
Lời nói vừa dứt, Tô Minh thoắt cái đã đứng trước mặt Hứa Như Ý.
Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô ta, sau đó một tay khác không do dự mà vỗ đen đét vào mông của cô ta.
Anh vỗ rất mạnh, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
Hứa Như Ý ban đầu còn như hóa đá nhưng sau khi bị Tô Minh đánh cho mấy cái vào mông thì lúc này sắc mặt đỏ ửng, thân người cũng chảy máu rồi mềm nhũn ra.
Đôi mắt cô ta tóe máu, bật khóc mắng chửi: “Tô Minh! Đồ khốn này! Anh lại đánh tôi, lại đánh vào mông tôi. Ở dưới trái đất anh đã đánh rồi, đến Linh Võ Thành anh vẫn đánh. Hu hu… Anh không phải là người, anh bắt nạt tôi, hu hu…”.
Hứa Như Ý lớn tiếng khóc, mông thì đau, còn vô cùng tủi thân nữa. Cô ta cứ khóc mãi không ngừng.
Sao số cô ta lại khổ thế này cơ chứ?
Cô ta thầm mắng, Tô Minh đúng là đồ khốn, nhưng sao ông trời lại ưu ái hắn vậy? Sao cứ cho hắn yêu nghiệt đến mức này?
Đến cả Mạnh Lăng cũng không thể dạy dỗ nổi!
Vậy thì cô ta còn hy vọng báo thù gì nữa.
Nằm mơ cô ta cũng muốn đánh vào mông của Tô Minh.
Nhưng kết quả lại là…
Ông trời không công bằng!
Cũng đúng lúc này…
“Cậu chủ Mạnh! Anh thế nào rồi?”, Hoàng Linh Viện ở đằng xa khóc lóc chạy lại, nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy Mạnh Lăng thương nặng mà cô ta không còn hồn phách nữa.
“Khụ, khụ! Tôi không sao”, Mạnh Lăng ho mấy cái, phun ra ngụm máu rồi né tránh không để Hoàng Linh Viện đỡ mình.
Mạnh Lăng hắn đâu có yếu ớt như vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lạnh lùng khó tả.
Hắn nhìn Tô Minh ở phía xa và nhìn cả Hứa Như Ý, lẩm bẩm: “Mình thua rồi, thua rồi”.
Đúng không phải là đối thủ!
Cách biệt quá lớn!
Không thừa nhận không được!
Khi anh múa kiếm, những hình ảnh thần kỳ đã xuất hiện, dốc núi vốn đang yên bình vậy mà bây giờ những kiếm Bi cắm dọc trước từng cái quan tài lại bắt đầu rung động, ánh sáng thần bí, cổ xưa, tràn ngập hương vị năm tháng vô tận cũng dao động, lấp lóe, ngập tràn.
Toàn bộ rừng Kiếm Bi sáng rực!
Ba ngàn dặm mây màu ánh sáng.
Chín ngàn đám mây tím bay tới.
Ánh nắng chiều đỏ le lói, hoa rơi lả tả, chỉ trong phút chốc toàn bộ học viện Linh Võ đều được bao phủ trong không gian kiếm đạo và kiếm ý vô thượng.
Lúc này tốc độ múa kiếm của Tô Minh càng ngày càng chậm, giống như đang dần không biết múa kiếm ra sao nữa.
Nhưng quanh người anh chính là hàng ngàn hàng vạn kiếm đạo, kiếm ý của các tiền bối học viện Linh Võ từ đời này qua đời khác.
Tô Minh đang rong chơi trong kiếm đạo kiếm ý suốt đời của các tiền bối!
Anh càng thêm đắm chìm.
Nhưng cũng không làm mất đi bản thân.
Không bị lạc lối trong thế giới kiếm ý sắc bén này.
Mà là lĩnh ngộ, cảm ngộ, tìm kiếm linh cảm và cấu tạo kiếm đạo của mình.
Bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Người đông nghìn nghịt.
Giờ phút này, cả đám đều ngẩng đầu lên!
Ai nấy đều ngây người mở to mắt!
“Động tĩnh trong rừng Kiếm Bi là do Tô Minh tạo ra sao”.
“Rốt cuộc Tô Minh đã lĩnh ngộ được cái gì?”
“Kinh khủng quá!”
“Ông trời ơi!”
“Cảnh tượng huyền ảo này, không phải là thần tiên sắp giáng trần đấy chứ?”
“Kiếm Bi cùng vang lên! Kiếm Bi cùng vang lên trong truyền thuyết!”, một trong hai lão già bảo vệ rừng Kiếm Bi mở miệng nói, cả người run rẩy, cực kỳ kích động: “Lần đầu tiên trong lịch sử học viện Linh Võ của chúng ta, kiếm Bi cùng vang lên!”
Yêu nghiệt.
Quá yêu nghiệt!
So sánh với khoảng thời gian trước, mặc dù Mạnh Lăng cũng lĩnh ngộ ở cổng rừng Kiếm Bi, gây ra rất nhiều chấn động, nhưng cũng chưa tính là gì.
Còn kém xa kiếm Bi cùng vang lên do Tô Minh mang tới.
“Mình biết ngay mà”, tiểu công chúa Cổ Kim rất kích động, vô cùng đắc ý, không nhịn được nhìn về phía Mạnh Lăng, cô ta không thích nhìn dáng vẻ đáng ghét kia của Mạnh Lăng, tuy xếp thứ tư tầng Võ trung bảng Tiềm Long rất đáng sợ, thế nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ thắng chắc, hừ.
Quý Thanh Hòa cũng cười, trong đôi mắt đẹp có vẻ kiêu ngạo.
“Tên khốn kia lại lợi hại như vậy? Mạnh Lăng, anh sẽ không thua tên khốn kia chứ?”, Hứa Như Ý không nhịn được hỏi.
Đừng để đến lúc đó không trừng trị được Tô Minh, còn bị Tô Minh trừng trị lại, vậy thì thảm lắm.
“Sư muội cứ yên tâm. Sư huynh không tạo ra cảnh tượng kỳ dị bằng Tô Minh, đầu tiên là bởi vì Tô Minh tiến vào rừng Kiếm Bi, mà tôi chỉ ở bên ngoài. Thứ hai, kiếm đạo chỉ là đạo tiện tay của sư huynh thôi, võ đạo chân chính của sư huynh là cái khác”, Mạnh Lăng mở miệng nói, vô cùng tự tin, không hề chịu ảnh hưởng bởi vì Tô Minh gây ra cảnh kiếm Bi cùng vang lên.
“Đúng thế, anh Mạnh thần thông tận ba thứ liền, có cái nào lại gây ra cảnh tượng kì dị thua kiếm Bi cùng vang lên trước mặt này không?”, Hoàng Linh Viện cũng mở miệng, còn cố ý nói rất lớn, cực kỳ khinh thường: “Võ đạo không chỉ có mỗi kiếm đạo. Anh Mạnh thần thông ba thứ, một tên nhãi chỉ có chút thiên phú nho nhỏ về kiếm đạo sao có thể sánh được chứ?”
Vẻ mặt Hoàng Linh Viện rất khinh thường, lúc nhắc đến Tô Minh cứ như đang nói về sâu kiến.
Thái độ này của Hoàng Linh Viện khiến rất nhiều người ở đây đều thấy khó chịu, ai nấy cũng đều nhìn về phía cô ta.
Nhưng, gần như không có người nào dám phản bác.
Mặc dù khuôn mặt của cô ta không đẹp, vừa cay nghiệt, nói năng lại khó nghe, còn là kẻ nịnh hót Mạnh Lăng, nhưng cô ta vẫn là thượng sứ, thân phận địa vị rất cao.
“Nhìn cái gì vậy? Một đám vô dụng, ếch ngồi đáy giếng, mấy người căn bản không biết bảng Tiềm Long tầng Võ Trung có nghĩa là gì, càng không biết xếp thứ tự bảng Tiềm Long là cấp độ gì sao?”, Hoàng Linh Viện lặng lẽ nhìn lướt qua các học sinh học viện Linh Võ đang nhìn cô ta, không hề do dự mà buông lời nhục nhã.
Thời gian trôi qua.
Ba ngày sau.
Bên trong rừng Kiếm Bi.
Dần dà, những kiếm ý của các tiền bối quanh người Tô Minh đã hoàn toàn tản đi.
Tô Minh mở mắt.
Sau đó, cúi đầu thật sâu!
Cúi đầu với tất cả lăng mộ, kiếm Bi trên sườn núi trước mặt.
“Nhãi con Tô Minh cảm ơn các tiền bối đã trợ giúp, tôi là học sinh của học viện Linh Võ, bây giờ và về sau cũng thế”, Tô Minh trịnh trọng nói, cũng tự lẩm bẩm ở đáy lòng: “Chỉ cần học viện Linh Võ không thẹn với Tô Minh tôi, cả đời này Tô Minh tôi cũng sẽ không thẹn với học viện Linh Võ”.
Không nói đến rừng Kiếm Bi này, học viện Linh Võ cũng đối xử với mình rất tốt.
Làm người.
Phải biết rõ ơn thù, có ơn báo ơn, có thù báo thù.
“Kiếm ý đột phá đến Linh động hậu kỳ”, Tô Minh nói nhỏ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, từ Linh động sơ kỳ đột phá đến Linh động hậu kỳ, thu hoạch cũng khá lớn.
Kiếm ý mạnh lên gấp bội.
Mặt khác, anh cũng lĩnh ngộ khắc sâu ý cảnh gió và mây.
Nhưng đây vẫn chưa phải thu hoạch lớn nhất, thu hoạch lớn nhất ở chỗ kiếm đạo của anh đã chỉnh thể, thông suốt, sáng sủa hơn.
Nói đơn giản hướng dẫn và linh cảm từ kiếm đạo của tiền bối các đời đã khiến anh sắp đạt được kiếm đạo sáng sủa rồi.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Phải biết từ xưa đến nay, những thế chất kiếm đạo đặc biệt như kiếm đạo sáng sủa, kiếm đạo chi tâm phần lớn đều là trời sinh, từ khi sinh ra đã có.
Đúng là không có ai sau khi lớn lên lại cố gắng tu luyện được cả.
Tô Minh lại có thể làm được. Không thể không nói, điều này chính là kỳ tích vô cùng chấn động.
“Nên đi ra rồi”, Tô Minh rất thỏa mãn, mỉm cười rồi quay người đi ra bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Rất nhanh.
Bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Gần như tất cả học sinh đều đang nhìn chằm chằm, sau đó là kinh ngạc và chờ mong.
Ra rồi!
Tô Minh ra rồi.
Cùng lúc đó, các lãnh đạo học viện như Lâm Chân Võ cũng đều xuất hiện, nấp ở trên không.
“Nhiều người như vậy sao?”, Tô Minh hơi kinh ngạc.
“Nhóc con, cẩn thận”, hai lão già bảo vệ rừng Kiếm Bi nhìn về phía Tô Minh, chân thành nói.
Bởi vì Tô Minh đã tạo ra được cảng kiếm Bi cùng vang lên, bọn họ rất xem trọng Tô Minh, cũng không muốn Tô Minh chết hoặc là bị thương nặng ở trên tay Mạnh Lăng.
“Cảm ơn”, tuy Tô Minh không hiểu gì cả, nhưng vẫn cảm ơn.
Chương 367: Anh quá yếu
“Tốn nửa ngày mà mới chỉ là cảnh giới Động Hư thôi sao?”, Hoàng Linh Viện vô cùng vui vẻ, một tên cảnh giới Động Hư thì làm được trò trống gì chứ?
Hoàng Linh Viện cô ta còn không cần tu luyện, chỉ dựa vào một chút đan dược và thiên tài địa bảo cũng có thể lên được đến cảnh giới bán bộ Thông Thiên.
Cảnh giới Động Hư đúng là rác rưởi!
Không phải sao?
Vì một tên cảnh giới Động Hư mà anh Mạnh còn phải đích thân ra tay, đây đúng là một sự sỉ nhục với anh Mạnh.
“Hừ hừ hừ, tên khốn kia, không nghĩ tới đúng không? Bà đây đã đến rồi!”, đúng lúc này, Hứa Như Ý vô cùng kích động lớn tiếng nói: “Anh cho rằng anh rời khỏi tầng trái đất là có thể chạy thoát được sao? Anh giết thú cưng của bà đây, còn dám đánh bà đây, tôi thề sẽ không bỏ qua cho anh, hì hì bây giờ anh cầu xin tha thứ, xin lỗi bà đây, thuận tiện cho bà đây đánh lại anh, bà đây sẽ bỏ qua cho anh”.
Tô Minh nhìn về phía Hứa Như Ý, hơi kinh ngạc.
Tầng trái đất, Huyền Linh Sơn, Cửu Hư Tông, Hứa Như Ý?
Cũng có chút thân thiết đấy.
Dù sao đều là người trái đất mà.
Nhưng mà con nhỏ này hơi hống hách rồi đấy!
Bởi vì cảnh giới Động Hư sao?
“Tìm tôi báo thù, nếu không báo thù thành công thì tôi vẫn còn muốn đánh cô nữa đấy”, Tô Minh nghiền ngẫm cười một tiếng, nhìn lướt qua mông Hứa Như Ý.
Ngay lập tức, Hứa Như Ý đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt đẹp phun lửa: “Tô Minh! Tên khốn nạn nhà anh, anh anh”.
Hứa Như Ý hít sâu một hơi, giơ tay lên chỉ về hướng Mạnh Lăng: “Tô Minh, đây là sư huynh của tôi, đến từ tầng Võ trung đỉnh cao đại lục Thanh Huyền, còn là người xếp thứ tư bảng Tiềm Long, anh thảm rồi! Tôi cam đoan! Tôi cam đoan hôm nay anh sẽ phải cầu xin bà đây tha thứ!”
“Anh Tô, mời”, Mạnh Lăng đứng ra, anh ta nhìn Tô Minh thật kỹ, bên trong ánh mắt là ý chí chiến đấu, là ý lạnh, là lửa giận, anh ta càng thêm xác định sư muội Hứa Như Ý có chút thích Tô Minh.
Tô Minh nhìn Mạnh Lăng một cái: “Anh là sư huynh của Hứa Như Ý?”
Cũng được đấy.
Ừm, anh đã gần như nhìn thấu Mạnh Lăng rồi.
Đúng là có chút thực lực, đây là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất mà Tô Minh từng thấy.
Nhất là cường độ thân thể, cũng không tệ.
Huyết khí cũng khá dày đặc.
Sức chiến đấu hẳn là đã vượt xa hơn cảnh giới.
Mà về cảnh giới, anh ra cũng đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ - một mức độ khó mà tin nổi.
Có thể gánh được bốn chữ “vô cùng yêu nghiệt”.
Nhưng mà.
Đối với Tô Minh bây giờ mà nói, đúng là rất… yếu!
Quá yếu!
Không phải Mạnh Lăng không mạnh, mà là sau khi bế quan đột phá cộng thêm lĩnh ngộ ở rừng Kiếm Bi đã khiến Tô Minh anh quá mạnh rồi.
“Anh Tô, khoảng thời gian trước tôi đã đưa ra chiến thư, chỉ là lúc ấy anh Tô đang bế quan, có lẽ cũng không biết”, Mạnh Lăng nhìn chằm chằm Tô Minh, ý chí chiến đấu càng thêm dày đặc.
Chỉ là ý chí chiến đấu này thôi.
Cũng làm đã làm người ta phải chấn động rồi.
Chỉ là ý chí chiến đấu này thôi, đã khiến các học sinh học viện Linh Võ xung quanh đều phải khiếp sợ.
“Chiến thể? Chiến thể trong truyền thuyết?”, Lâm Chân Võ trên không lẩm bẩm, bên trong ánh mắt có vẻ nghiêm trọng.
Hạng thứ tư bảng Tiềm Long quả thật là không thể xem thường.
“Anh muốn khiêu chiến tôi?”, Tô Minh sờ lên mũi: “Nếu không hay là thôi đi”.
Tô Minh vừa nói xong.
“Ha ha ha, sợ rồi chứ gì? Ngay cả ứng chiến cũng không dám?! Như vậy mà còn được gọi là thiên tài, bị đám ếch ngồi đáy giếng mấy người tôn sùng lên trời?”, Hoàng Linh Viện cười ra tiếng, còn không quên trào phúng đám học sinh đông nghìn nghịt xung quanh
Trong đôi mắt đẹp của Hứa Như Ý cũng có vẻ kinh ngạc và thất vọng.
Tô Minh, không dám chiến ư?
Trong mắt của cô ta, mặc dù Tô Minh rất khốn kiếp, nhưng lại rất dũng cảm mà!
“Không ứng chiến sao? Cũng là một lựa chọn tốt, giấu tài, dựa theo thiên phú của cậu ta, sau này cũng không phải là không có cơ hội vượt qua Mạnh Lăng”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, có thể chấp nhận được, lúc đối mặt với Mạnh Lăng, không dám ứng chiến cũng không tính là mất mặt, hạng thứ tư bảng Tiềm Long cũng không phải chỉ là nói suông.
“Sợ? Tu giả võ đạo chúng ta có thể thua, nhưng không thể sợ, anh làm tôi quá thất vọng, anh không xứng làm một tu giả võ đạo!”, Mạnh Lăng gằn từng chữ một, sắc mặt rất lạnh lẽo.
Anh ta cảm thấy hơi buồn nôn.
Buồn nôn vì mình lại nghiêm túc chờ đợi vài ngày trước rừng Kiếm Bi, chỉ vì muốn đánh một trận với Tô Minh!
Kết quả Tô Minh này lại nhát gan như vậy.
Mình còn muốn đánh một trận với anh ta, đây là đang làm nhục mình.
Tô Minh, không xứng.
“Nhút nhát!”, Hoàng Linh Viện hừ một tiếng, trào phúng nhìn về phía Tô Minh, cô ta cũng không còn hứng thú đón Tô Minh về đại lục Tinh Võ nữa rồi.
Đúng lúc này.
Tô Minh bất đắc dĩ mở miệng: “Không phải, anh Mạnh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ cảm thấy anh quá yếu, anh khiêu chiến tôi, tôi sợ mình vừa sẩy tay, không khống chế được sức lực, lỡ làm anh bị thương nặng hoặc chết thì không tốt lắm. Dù sao anh cũng là sư huynh của cô Hứa, tôi và cô Hứa cũng coi như bạn cũ, tôi cũng không muốn lấy mạng của anh”.
Anh vừa nói xong.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Cuồng!
Trong đầu tất cả mọi người chỉ có một chữ “cuồng”.
Ngông cuồng đến trình độ không giới hạn.
Ngay cả đám người Quý Thanh Hòa, tiểu công chúa Cổ Kim cũng phải trợn tròn mắt.
Trên không, đám lãnh đạo học viện như Lâm Chân Võ đều suýt nữa rơi từ giữa không trung xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Như Ý có chút run rẩy.
Về phần Mạnh Lăng, anh ta đỏ hết cả mặt!
Cực kì đỏ.
Mạnh Lăng anh ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu?!
“Anh”, giọng nói của Mạnh Lăng cũng hơi khàn đi, hơi thở cả người điên cuồng gào thét, ý chí chiến đấu tăng vọt đến mức xé rách hư không xung quanh!
“Lui ra!”, rất nhiều học sinh học viện Linh Võ đều phải sợ hãi rút lui, bay ngược, thậm chí là bị thương bởi vì hơi thở bùng nổ và ý chí chiến đấu của Mạnh Lăng.
Có thể hiểu được thực lực của Mạnh Lăng khủng bố đến mức nào.
“Anh Mạnh không nên tức giận, tôi không nói đùa đâu. Thế này đi. Anh Mạnh cứ đỡ một chiêu của tôi đã, rồi bắt đầu cái anh gọi là khiêu chiến cũng không muộn. Nếu không đúng là sẽ tốn thời gian lắm”, Tô Minh mỉm cười.
Nói rồi.
Anh bỗng nhiên ra tay.
Là một kiếm.
Một kiếm vô cùng tùy ý, một kiếm này đã khóa chặt lấy Mạnh Lăng.
Một kiếm này chứa sức mạnh thuần túy 30 triệu cân.
Kiếm ý cấp bậc Linh Động hậu kỳ.
Quy luật không gian.
Sức mạnh ngưng tụ.
Về phần chiêu thứ nhất “tuyệt mệnh phong vân” của “Thiên Vẫn Kiếm” cũng đã vô dụng, chứ đừng nói đến chiêu thứ hai, Ma La Kiếm của “đại hoang vu quyền” gì đó!
Sau khi đánh ra một kiếm này.
Tô Minh xoay người rời đi.
Cũng không thèm nhìn Mạnh Lăng một cái nào.
Rõ ràng là quá tùy ý.
Mà Mạnh Lăng!
Trong chớp mắt kia, cả người anh ta run lên, con ngươi co chặt.
Chương 368: Đánh giá quá thấp
Kiếm này của Tô Minh đã khóa chặt Mạnh Lăng. Bởi vì anh khống chế rất tốt sức mạnh và kiếm đạo, còn khí tức của kiếm này gần như không lộ ra.
Ngoài Mạnh Lăng ra thì những người còn lại ở đây đều không thể cảm nhận được khí tức của kiếm.
Nhưng Mạnh Lăng cũng sắp ngạt thở đến nơi!
Nguy hiểm! Nguy hiểm chí mạng!
Mạnh Lăng đã lâu không cảm nhận được khí tức này từ trên người tu giả võ đạo trong lứa thanh niên có tầm tuổi như mình.
Vì vậy lúc này có thể thấy được vẻ kinh hãi của hắn…
Mạnh Lăng cảm giác như gặp phải quỷ vương. Tô Minh vừa ra tay như đập tan vẻ kiêu ngạo và khinh bỉ thường ngày của hắn.
Hắn theo bản năng định điên cuồng vận chuyển chiến thể để chiến thể bùng nổ, lúc này đâu dám giữ lại?
Trong chớp mắt, ánh sáng màu đỏ tím tản ra như lớp áo giáp có hào quang mạnh mẽ và vô cùng kiên cố.
Phù, phù….
Trên áo giáp hào quang đó còn có vô số văn tự bí mật, lập nên một mô hình chiến thể.
Khí tức tản ra xung quanh giống như gợn sóng nước, tốc độ càng lúc càng nhanh như muốn sục sôi…
Lúc này Mạnh Lăng trông giống như một chiến thần, khí huyết dâng trào, chiến ý kinh người, toàn thân mạnh lên gấp bội.
Thậm chí khi nhìn kỹ thì còn có thể thấy cơ bắp trên người Mạnh Lăng không ngừng co giật, mỗi lúc một mạnh hơn.
Cùng với chiến thể bùng phát, Mạnh Lăng đứng ở đó, các lãnh đạo cấp cao và học viên của học viện Linh Võ vây xung quanh đều tim đập loạn nhịp, nhìn chằm chằm vào Mạnh Lăng. Dường như nhịp tim và khí huyết trong người họ cũng hòa vào cùng với Mạnh Lăng.
Lúc này, ngay cả Lâm Chân Võ ở cảnh giới chân vương cũng cảm nhận được khí tức uy hiếp.
Từng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lăng với vẻ lo sợ và khó tin.
Mạnh quá!
Mạnh Lăng mạnh quá đi!
Không thể dùng lời nào để diễn tả nổi sức mạnh của hắn.
“Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn”, sau đó khi chiến thể dâng lên cực độ thì Mạnh Lăng lập tức ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt đó đều là sự ngưng trọng, run rẩy, âm thanh như xé tan bầu trời, kiếm chém ra.
Mũi kiếm chồng chéo lên nhau như sóng biển gầm rú.
Từng tầng chiến thế như thiêu đốt tất cả, cuối cùng hóa thành một đường kiếm quang màu đỏ tím lúc ẩn lúc hiện.
Kiếm quang đó vụt lên trời sau đó lại đâm về phía kiếm quang của Tô Minh.
“Kiếm kỹ ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ? Còn tu luyện đến cảnh giới viên mãn?”, kiếm Mạnh Lăng vừa rút ra thì rất nhiều người có mặt ở đây chỉ cảm thấy thần chết xuất hiện, chỉ cảm thấy thật bi thương. Họ còn cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ. Còn đám cường giả như Lâm Chân Võ thì cảm nhận được cấp bậc chiêu kiếm này của Mạnh Lăng.
Càng cảm nhận được thì họ càng cảm thấy chấn động.
Kiếm ý ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ vô cùng yêu nghiệt. Có thể nhập môn cũng là vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc tu luyện đến cảnh giới viên mãn khi mới hơn 20 tuổi như Mạnh Lăng.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nhất thời, đám người thuộc tầng lãnh đạo cấp cao như Lâm Chân Võ đều cảm thấy toàn thân run rẩy, hít một hơi lạnh.
Ngoài ra, theo những gì Hoàng Linh Viện nói thì chiêu thức mạnh nhất của Mạnh Lăng căn bản không phải là kiếm.
Mạnh Lăng không phải là kiếm tu. Không phải là kiếm tu mà có kiếm đạo khủng khiếp như này thì đúng là….
Nhưng…
Tiếp đó là…
“Két!”, một âm thanh khẽ vang lên.
Âm thanh vừa dứt thì trong không trung vang lên tiếng va chạm giữa kiếm quang của ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ và kiếm quang của Tô Minh, sau đó kiếm quang đó vỡ tan thành bột, giống như con gà con gặp phải con voi.
Cách biệt vô cùng lớn!
“Sao có thể thế được?”, đám người Lâm Chân Võ đều há hốc miệng, thất thần như bị ai hút mất hồn, tất cả như hóa đá.
Ban nãy ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng chiếm ưu thế biết bao, giờ đây lại vô cùng chấn động.
Không ngờ kiếm thế mạnh như vậy lại bị một kiếm của Tô Minh trấn áp?
Đùa gì vậy?
“Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn của Mạnh Lăng dường như có sức uy hiếp với mình, vậy mà đứng trước mũi kiếm của Tô Minh thì chả là gì? Phải chăng mình cũng không phải là đối thủ của Tô Minh?”, Lâm Chân Võ vui đến phát điên, lẩm bẩm nói.
Ông ta vốn tưởng rằng mình và cả học viện Linh Võ đều đánh giá Tô Minh cao lắm rồi nhưng đâu ngờ….
Vẫn đánh giá anh quá thấp!
Kinh khủng hơn là kiếm quang của Tô Minh sau khi đánh tan ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng thì không có tổn thất gì mà vẫn lao về trước và khóa chặt Mạnh Lăng.
Chứng tỏ Mạnh Lăng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
“Chuyện này…”, con ngươi của Mạnh Lăng tiếp tục co lại, hơi thở cũng khó khăn.
Hắn không phải là kiếm tu nhưng kiếm đạo không hề yếu nhưng sao có thể như vậy được?
Mạnh Lăng không thể chấp nhận nổi! Nhưng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật.
Hơn nữa lúc này hắn vẫn còn phải tiếp tục ngăn lại một kiếm nữa của Tô Minh.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc!
“Thái u thôn thiên!”, một giây sau Mạnh Lăng cắn chặt răng, sắc mặt trịnh trọng, đột nhiên hai chân giậm mạnh, mặt đất không ngừng rung chuyển, khí tức hắn không ngừng sục sôi.
Hắn không tin!
Hắn đường đường xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long mà còn thua Tô Minh sao?
Dưới ánh sáng màu đỏ tím, Mạnh Lăng há hốc miệng!
Sau đó cảnh tượng kinh dị xuất hiện. Miệng hắn đua về trước, lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ màu đỏ tím.
Hố đó hình tròn, ảo giác, điên cuồng xoay vòng tròn, trong hố đó còn có những luồng ánh sáng thần bí bao trùm tất cả.
“Phù, phù, phù…”, hố đó xoay vòng tròn với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Nó có sức hút và nuốt trọn không thể kháng cự.
Chương 369: Thi triển ba môn thần thông
Sức mạnh như muốn nuốt trọn cả trời đất.
Trên không trung cũng không ngừng biến đổi, cảm giác như bầu trời sắp sập xuống. Cảnh tượng lúc này vô cùng rợn người.
“Chuyện này….”, tất cả mọi người có mặt ở đây đều điên cuồng bỏ chạy rồi nấp vào hư không. Họ đều vô cùng khiếp sợ, cảm giác tính mạng không còn nằm trong tay mình nữa.
Cũng may là Mạnh Lăng không có suy nghĩ đó, nếu không thì đám người này đã không chạy nổi rồi. Chỉ bởi vì, Mạnh Lăng huy động sức mạnh nuốt trọn đó để khóa chặt kiếm quang của Tô Minh mà thôi, chứ không nhằm vào những người khác, vì vậy họ mới may mắn như thế.
“Thần thông?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, sắc mặt trịnh trọng, thậm chí sầm lại.
Thần thông và mật pháp là hai chiêu thức vô cùng mạnh ở thời cổ đại xa xưa.
Hai chiêu này được ví như có thể vờn mây bắt trăng, hái sao lướt biển, uy lực đạt đến mức tư duy của con người khó lòng tưởng tượng nổi.
Nhưng cả hai cái này đều vô cùng hiếm gặp.
Thần thông và mật pháp cũng được xếp thứ mấy trong tầng võ trung.
Mạnh Lăng không những có thần thông mà còn tu luyện được đến mức thành thục như này, đúng là đáng sợ.
Nếu như nói, chiêu ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng trươc đó khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp, vậy thì ‘Thái u thôn thiên’ cho ông ta cảm giác không phải là bị uy hiếp mà là đòn nguy hiểm chí mạng.
Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương mà có cảm nhận như này, vậy không biết người khác sẽ thế nào?
Ví dụ như Tống Kình Thương luôn tự nhận mình là Thái tử yêu nghiệt mọi thời đại nhưng lúc này sắc mặt cũng tái nhợt. Hiện giờ hắn ta mới biết mình và yêu nghiệt Mạnh Lăng cách biệt quá lớn.
Hắn ta dám chắc, Mạnh Lăng muốn giết chết mình trong tích tắc cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Tô Minh! Có được không đấy? Vậy mà đã bỏ cuộc rồi sao? Kém cỏi quá?”, công chúa nhỏ Cổ Kim lẩm bẩm, nhìn về phía Tô Minh có chút sốt sắng thì thấy dường như Tô Minh không biết gì cả, vẫn với vẻ ung dung. Dường như Tô Minh không hề cảm nhận được sức uy hiếp của ‘Thái u thôn thiên’ hoặc là anh không thèm để ý?
“Mạnh Lăng khá lắm! Đúng là yêu nghiệt”, bà Ngụy cảm thán.
“Tất nhiên rồi!”, Hoàng Linh Viện đứng ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng kích động, dường như ‘Thái u thôn thiên’ là do cô ta triển khai ra.
Trong chớp mắt, hố nuốt trọn của Mạnh Lăng chạm với kiếm của Tô Minh.
Kiếm quang của Tô Minh vẫn âm thầm lặng lẽ, vẫn với kiểu không lộ khí tức mà theo kiểu yên tĩnh chờ đợi.
Nhưng dưới sức ép của hố nuốt trọn kia, dường như thanh kiếm sắp biến thành hư vô.
Chỉ có điều…
Lúc mà tất cả mọi người đều cảm thấy kiếm quang của Tô Minh sắp bị hố nuốt trọn thì đột nhiên…
“Rầm!”, âm thanh chói tai vang lên.
Không chỉ vậy, vô số ánh sáng màu đỏ tím giữa đất trời đều lập tức biến mất.
Sức nuốt trọn khủng khiếp cũng chấm dứt tại đây.
Trên không trung, hố nuốt trọn cực đại, phiêu bồng đột nhiên dừng lại không xoay tròn nữa. Nó dừng lại khiến khí tức sục sôi ban nãy cũng dừng lại đột ngột.
Hố nuốt trọn đó dần dần chia làm đôi dưới ánh mắt mong đợi, run rẩy như sắp nổ tung của mọi người.
Không ngờ hố đó đã bị kiếm quang của Tô Minh cắt như cắt quả dưa hấu.
Chuyện này…
Ngoài Tô Minh thì tất cả mọi người đều không thể ngờ tới, họ cảm giác như mình gặp phải ác quỷ.
“Không! Tuyệt đối không thể nào!”, Mạnh Lăng run rẩy, cảm xúc hỗn loạn, phụt ngụm máu tươi, chiến thể đều yếu dần, dường như không còn hy vọng gì nữa.
Con ngươi của Mạnh Lăng đều là màu máu, tim hắn sắp biến thành những mảnh vỡ vụn.
“30 triệu kg sức mạnh thuần túy là trò đùa sao?”, Tô Minh ở cách đó một đoạn xa vẫn đang như đi dạo, lẩm bẩm nói với vẻ chán ngắt.
30 triệu kg sức mạnh thuần túy gần như có thể quét sạch tất cả tu giả võ đạo dưới cảnh giới Chân Vương rồi. Huống hồ còn có thêm kiếm ý cấp bậc nhập linh hậu kỳ.
“Thái u hư lưu độ!”
“Thái u tứ phương ấn!”
Một giây sau, trong lúc tất cả mọi người đều chìm đắm trong vẻ chấn động và khó tin thì Mạnh Lăng hét rống lên, âm thanh khàn khàn nhưng vang vọng, cảm giác như con mãnh thủ bị ép đến vực thẳm của cái chết.
Mạnh Lăng đã triển khai hai môn thần thông còn lại trong ba đại thần thông của Thái U Tông.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn triển khai hết toàn bộ cả ba bộ môn thần thông sau khi học được.
Nhất thời, mưa gió kéo đến.
Trên bầu trời chỉ còn lại hư không, những dòng hư không vô tận sục sôi lưu động như sóng thần, từng dòng di chuyển như con rồng.
‘Con rồng’ hư không lưu động vô cùng lớn!
Từng hàng từng hàng như bao trùm đất trời!
Nếu ví nó như con rồng thì lúc này có đến hàng chục hàng trăm con rồng đang lưu động, từ trên không trung lao rầm xuống, thế giới như đang đứng trước ngày tận thế.
Sức mạnh hư không như xé tan khí tức của vạn vật.
Dường như Linh Võ Thành cũng không trụ nổi, bên dưới đất bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn, từng ngọn núi lớn mắc ma phun trào bắt đầu nổi lên.
Cả đất trời như chìm trong khí tức bị hủy diệt.
Đây chính là uy lực khủng khiếp của ‘Thái u hư lưu độ’, có khả năng hủy diệt đất trời.
Dưới khí tức hủy diệt đất trời còn có một phong ấn lớn từ trên trời xuống.
Phong ấn hình vuông dài hàng ngàn mét, rộng ngàn mét.
Chương 370: Ông trời không công bằng
Chiến ý làm chủ đạo, dưới sức ép cực đại, tốc độ nhanh đến kinh người, phong ấn đã khóa chặt kiếm quang của Tô Minh.
“Mau triển khai Thủ Sơn trận pháp của học viện Linh Võ”, sắc mặt Lâm Chân Võ tái nhợt, giọng nói run rẩy. Ông ta bị trấp áp đến nỗi ngạt thở, dường như thần chết đang bóp chặt cổ, vậy thì nói gì đến những người khác. Lúc này, cả Linh Võ Thành, gần như tất cả tu giả võ đạo đều như bị khóa chặt, sắp bị khí tức phong ấn biến thành hư vô, bị con rồng lưu động kia biến thành cát bụi, vì vậy chỉ có thể dùng đến Thủ Sơn trận pháp thôi.
Lâm Chân Võ vừa ra lệnh thì tất cả trưởng lão ở đời trước và nhiều đời trước của học viện Linh Võ đều cùng nhau đọc khẩu quyết.
Còn Lâm Chân Võ nhanh chóng bóp nát ngọc bội cũ của mình. Lúc này lập tức xuất hiện trận pháp không gian vô cùng lớn.
Dưới sự bao trùm của trận pháp không gian, tất cả học viên của Linh Võ Thành và những người khác đều nấp vào để bảo toàn tính mạng.
“Xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đáng sợ vậy sao?”, Quý Thanh Hoà lẩm bẩm, ánh mắt chấn động cực độ, cô ta đờ đẫn người ra.
Đến cô ta còn như vậy thì nói gì đến những người khác.
“Tô Minh! Tao không tin kiếm này của mày có thể ngăn lại được hai môn thần thông này. Tao không tin”, Mạnh Lăng hét rống lên. Hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình. Điều này còn quan trọng hơn cả tính mạng, hắn luôn có tín niệm này.
Hắn tuyệt đối không thể thua được, tuyệt đối không được.
Lúc này, trạng thái của Mạnh Lăng không ổn lắm, chiến thể đã hoàn toàn biến mất, toàn thân có chút yếu ớt.
Thi triển liên tiếp ba môn thần thông tiêu hao khá lớn năng lượng.
“Cũng khá đấy, chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”, bước chân của Tô Minh ở đằng xa chậm dần, anh thấp giọng nói với vẻ hứng thú.
Cũng đúng lúc này, kiếm quang tưởng chừng bình thường của Tô Minh đột nhiên chuyển hướng vọt lên bầu trời.
Tốc độ vô cùng nhanh! Nhìn bằng mắt thường là nhìn không rõ.
Chừng sau một phần mười hơi thở, đột nhiên…
“Phù, phù…”, hàng triệu con rồng lưu động hư không với khí tức hủy diệt đất trời lập tức kêu lên bi thương.
Sau đó phần đầu của con rồng lưu động đó đều bị cắt hết.
Không chỉ vậy, con rồng lưu động trong hư không cũng hóa thành dòng lưu động thông thường, như bị hút hết sức lực.
Trong chớp mắt, mọi thứ biến thành dòng lưu động quay ngược về không gian.
Kiếm quang lưu động như vá lại vết nứt trên không trung.
Bầu trời lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh bình thường.
Sau đó…
“Phụp!”, kiếm quang bình thường lại chuyển hướng rồi lao về phía phong ấn cực đại kia.
Phong ấn liền sụp đổ thành hư không, dường như nó chưa từng xuất hiện.
Cả quá trình nhanh, gọn, nhẹ, khó có thể tưởng nổi.
Đất trời lại khôi phục lại vẻ bình lặng.
Chỉ có điều, lúc này mọi người đã đờ đẫn hết người. Có quá nhiều vẻ chấn động ở đây, khiến nhiều người phải véo tay mình liên tục, cảm giác con ngươi của họ cũng sắp rơi ra.
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”, tóc Mạnh Lăng bơ phờ rối tung, đòn đả kích này quá lớn với hắn, mặt hắn co quắp. Hắn bất chấp tất cả mà gào hét như một con thú dữ.
Phụp!
Mạnh Lăng bay ra ngoài.
Tay trái của hắn bị chém đứt, máu tươi bắn tứ tung, vết thương như vết mổ laser.
Chiến thể cũng không có tác dụng gì, vết thương vẫn còn.
Tô Minh tấn công bằng kiếm quang bình thường vậy mà hắn phải triển khai hết ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’, ‘Thái u thôn thiên’, ‘Thái u hư lưu độ’, ‘Thái u tứ phương ấn’ nhưng tất cả đều biến mất, hắn còn bị thương nặng?
Quá khủng khiếp!
Dường như quan điểm võ đạo của mọi người đều sụp đổ.
Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, còn ở vị trí viện trưởng học viện mà lúc này cũng không ngừng run rẩy.
“Vì vậy tôi nói rồi, đừng có khiêu chiến tôi”, Tô Minh đứng ở đằng xa đột nhiên dừng bước chân. Anh quay đầu lại nhìn Mạnh Lăng, nói.
Sau đó anh nhìn về phía Hứa Như Ý như hóa đá: “Tôi quên cô lâu rồi, cô lại một lần nữa đến khiêu khích tôi, không thể không phạt được”.
Lời nói vừa dứt, Tô Minh thoắt cái đã đứng trước mặt Hứa Như Ý.
Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô ta, sau đó một tay khác không do dự mà vỗ đen đét vào mông của cô ta.
Anh vỗ rất mạnh, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
Hứa Như Ý ban đầu còn như hóa đá nhưng sau khi bị Tô Minh đánh cho mấy cái vào mông thì lúc này sắc mặt đỏ ửng, thân người cũng chảy máu rồi mềm nhũn ra.
Đôi mắt cô ta tóe máu, bật khóc mắng chửi: “Tô Minh! Đồ khốn này! Anh lại đánh tôi, lại đánh vào mông tôi. Ở dưới trái đất anh đã đánh rồi, đến Linh Võ Thành anh vẫn đánh. Hu hu… Anh không phải là người, anh bắt nạt tôi, hu hu…”.
Hứa Như Ý lớn tiếng khóc, mông thì đau, còn vô cùng tủi thân nữa. Cô ta cứ khóc mãi không ngừng.
Sao số cô ta lại khổ thế này cơ chứ?
Cô ta thầm mắng, Tô Minh đúng là đồ khốn, nhưng sao ông trời lại ưu ái hắn vậy? Sao cứ cho hắn yêu nghiệt đến mức này?
Đến cả Mạnh Lăng cũng không thể dạy dỗ nổi!
Vậy thì cô ta còn hy vọng báo thù gì nữa.
Nằm mơ cô ta cũng muốn đánh vào mông của Tô Minh.
Nhưng kết quả lại là…
Ông trời không công bằng!
Cũng đúng lúc này…
“Cậu chủ Mạnh! Anh thế nào rồi?”, Hoàng Linh Viện ở đằng xa khóc lóc chạy lại, nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy Mạnh Lăng thương nặng mà cô ta không còn hồn phách nữa.
“Khụ, khụ! Tôi không sao”, Mạnh Lăng ho mấy cái, phun ra ngụm máu rồi né tránh không để Hoàng Linh Viện đỡ mình.
Mạnh Lăng hắn đâu có yếu ớt như vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lạnh lùng khó tả.
Hắn nhìn Tô Minh ở phía xa và nhìn cả Hứa Như Ý, lẩm bẩm: “Mình thua rồi, thua rồi”.
Đúng không phải là đối thủ!
Cách biệt quá lớn!
Không thừa nhận không được!
Bình luận facebook