-
Chương 376-380
Chương 376: Lại có được một loại máu của thần thú thái cổ
Đồ lưu manh.
Tên khốn biến thái này, lại đi đánh vào mông con gái nhà người ta, đúng là thất đức.
“Viện trưởng, tất cả kiến trúc của học viện Linh Võ bị hư hỏng, tôi cũng có trách nhiệm, thật xin lỗi”, Tô Minh nhìn vào khoảng không và nói với Lâm Chân Võ.
“Không có gì”, Lâm Chân Võ cười nói: “Chỉ cần cậu là học sinh của học viện Linh Võ, viện trưởng tôi coi như đã kiếm được món hời lớn rồi.... thực lực hiện tại của cậu, sẽ không bay tới tầng võ cao ngay chứ?”
Lại còn cần học tại học viện Linh Võ này sao? Trung chuyển?
“Tạm thời tôi sẽ không rời đi”, Tô Minh lắc đầu: “Học viện Linh Võ không đơn giản”.
Qủa thực là không đơn giản, nếu không, Trần Thanh Minh sẽ không khiêm tốn ở lại đây hàng trăm năm như vậy.
“Thanh Loan, đừng bỏ lỡ cơ hội đấy nhé, tên nhóc này không biết có thể ở lại học viện bao lâu nữa, cháu phải nắm bắt lấy thời cơ, nếu không sau này khó mà gặp lại cậu ta”, Lâm Chân Võ thì thầm với cháu gái đang đứng bên cạnh.
“Ông nội, ông đang nói nhảm gì vậy”, Lâm Thanh Loan ngại đến mức đỏ ửng hai má, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, nhìn chằm chằm vào ông nội mình.
“Vớ vẩn sao? Khi con bé, cháu đã thề rằng nếu có người có thể chinh phục được cháu, làm cháu ngưỡng mộ thì cháu sẽ gả cho người đó, cháu lại còn nói rất nhiều lần, thằng nhóc Tô Minh được đó”.
"Ông nội, cháu mặc kệ ông đó!", gương mặt Lâm Thanh Loan đỏ ửng, cơ thể nhoáng lên, bỏ đi.
"Thanh Hòa, cô Lâm kia thích Tô Minh, xem chừng cả Hứa Như Ý cũng thích đó. Trước mắt sẽ không rời khỏi học viện Linh Võ, nên cô phải cố lên, nhiều người me người đàn ông của cô lắm đấy", công chúa nhỏ Cổ Kim huých khuỷu tay đụng vào Quý Thanh Hòa đứng cạnh, nháy mắt nói: "Hơn nữa, người đàn ông của cô yêu nghiệt vậy, ngay cả bổn công chúa cũng phải rung động đó".
"Nói lung tung nữa là tôi xé rách miệng cô ra giờ", Quý Thanh Hòa hừ một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kiêu ngạo. Người đàn ông mình nhìn trúng tài giỏi như vậy, đương nhiên cô ta kiêu ngạo rồi. Thế nhưng, cô ta cũng có hơi bất lực, xuất sắc quá nên dễ thu hút ánh mắt của phụ nữ.
Hứa Như Ý hay Lâm Thanh Loan cũng thế.
Đều là những cô gái xinh đẹp.
Nếu các cô ấy muốn theo đuổi thì sao Tô Minh cản nổi?
Tuy Cổ Kim không đáng tin, nhưng cô ta nói cũng đúng, mình phải cố gắng hơn để trở thành người phụ nữ của Tô Minh trước Lâm Thanh Loan và Hứa Như Ý mới được!
Cố lên!
Trước các cô ấy là được!
Cô ta cũng không yêu cầu cao.
Tô Minh lại bế quan.
Đành thế chứ sao, bội thu luôn mà.
Dù là Hoàng Linh Viện, Mạnh Lăng hay bà lão họ Ngụy thì đều có lai lịch ghê gớm.
Sau khi ba người đó chết, nhẫn không gian của họ đã rơi vào tay Tô Minh.
Chỉ riêng linh thạch trung phẩm thôi đã có 100 ngàn khối rồi.
Đó là một con số khá khủng.
Đương nhiên, dù chiếm được 100 ngàn khối linh thạch trung phẩm, Tô Minh cũng không định hấp thu ngay. Bởi vì anh vừa mới đột phá lên Đông Hư, vẫn chưa củng cố cảnh giới.
Phải củng cố vững chắc một thời gian mới đột phá tiếp được.
Anh đột phá là vì bất ngờ tìm được một lọ máu trong nhẫn không gian của Mạnh Lăng.
Một lọ máu của thần thú thái cổ.
Niềm vui đến một cách bất ngờ, cũng quá quý trọng.
"Máu của Tỳ Hưu chín màu".
Thiên Nữ Tạo Hóa nói đó là máu của thần thú có cấp bậc đứng đầu ở thời đại thái cổ.
Chắc hẳn bởi vì cường độ cơ thể và thực lực của Mạnh Lăng tạm thời không đủ nên không dám hấp thu. Vì vậy, mới đặt trong nhẫn không gian, cuối cùng bị Tô Minh nhặt của hời.
Và lọ máu Tỳ Hưu chín màu cũng khiến Tô Minh chắc chắn một chuyện, đó là lai lịch của Mạnh Lăng rất lớn, sẽ không chỉ là cậu chủ của một thế lực đứng đầu ở đại lục Thanh Huyền.
Có điều, nó cũng không quan trọng. Nếu vì Mạnh Lăng mà sau này sẽ dẫn tới hậu quả gì đó thì cứ gánh vác là được.
Sau khi đạt được lọ máu Tỳ Hưu chín màu, Tô Minh lại đi tìm công chúa nhỏ Cổ Kim, lấy một bình máu nhỏ từ trên người con thú cưng Tam Mao của cô ta.
Tam Mao cũng có huyết mạch thần thú thái cổ.
Nếu thế thì tính cả bản thân Tô Minh đã từng hấp thu máu của Thần Long.
Anh đã gom được 3 loại huyết mạch thần thú.
Có thể tu luyện "Long Tượng Thiên Địa".
Ban đầu, Tô Minh còn tưởng rằng phải dựa vào tấm bản đồ da thú đánh dấu vị trí thần thú thái cổ kia mới tìm được loại máu thứ hai.
Nhưng ai ngờ, anh lại may mắn như thế!
Do đó mà Tô Minh còn nghi hoặc máu của thần thú thái cổ phải chẳng cũng không khó tìm.
Kết quả, Thiên Nữ Tạo Hóa lập tức mắng anh, nói anh sống trong phúc mà không biết hưởng. Chẳng phải máu thần thú thái cổ dễ tìm mà là số mệnh Tô Minh quá tốt!
Còn về việc tại sao số mệnh anh lại tốt như thế, Thiên Nữ Tạo Hóa cũng không biết. Nhưng, cô ta có thể thấp thoáng cảm giác được là do Tô Minh có kho tàng huyết mạch.
Bên trong Ngộ Đạo Các.
Tô Minh đang đắm chìm trong thế giới thái cổ!
Chính xác hơn là đắm chìm trong thế giới của "Long Tượng Thiên Địa"!
Hơn nữa, Ngộ Đạo Các chỉ mất mấy tiếng là xây dựng lại xong. Nó được Lâm Chân Võ đối xử đặc biệt nên nơi xây dựng lại đầu tiên chính là Ngộ Đạo Các, cũng không có đệ tự hay ban lãnh đạo nào trong học viện phản đối. Trái lại, họ còn tích cực bắt tay vào giúp đỡ xây dựng.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Liên tục ba bốn ngày.
Cả học viện Linh Võ đã cơ bản được xây dựng lại xong.
Vào một hôm.
"Mọi người xem kìa, đó là kiếm thảm trong truyền thuyết hả?"
"Hình như vậy đó, bên trên còn có 3 người nữa".
"Mau, mau, mau đi báo cho viện trưởng".
"Có vẻ là nhằm về phía học viện chúng ta".
Chẳng mấy chốc.
Toàn bộ ban lãnh đạo của học viện bao gồm Lâm Chân Võ đều chạy tới quảng trường Linh Võ.
Cả đám ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía không trung.
"Đây là học viện Linh Võ?", trên không, Ngư Vọng nhìn xuống phía dưới, nói với giọng ngao ngán: "Đám người ở dưới yếu ghê luôn!"
"Có một Chân Vương kìa", Ngư Đằng mở miệng, nói chính là Lâm Chân Võ.
"Dù là Chân Vương, nhưng vẫn yếu hơn cô chủ", Ngư Vọng liếc nhìn cô gái xinh đẹp đằng trước, nói với giọng đầy mến mộ và sùng bái.
Ngư Đằng cũng gật đầu.
Người đời đều nói cảnh giới Thông Thiên muốn chiến đấu vượt cấp với Chân Vương là rất khó.
Nói không bước vào Chân Vương sẽ không biết sự đáng sợ của nó!
Nhưng, cô chủ Ngư Dung Băng từ khi còn ở Thông Thiên hậu kỳ đã từng giết chết một cao thủ Chân Vương sơ kỳ.
Bây giờ, cô chủ đã là bán bộ Chân Vương, nên dù là Chân Vương trung kỳ thì cô chủ cũng có thể bẻ cổ.
Cái gọi là quy tắc hay khái niệm võ đạo, đều trở nên vô dụng khi ở trên người cô chủ.
"Dẹp sự không tôn trọng của các người với Linh Võ kiếm tiên đi, ông ấy là một người hết sức đáng kính", Ngư Dung Băng lạnh lùng nói.
Linh Võ kiếm tiên?
Khi Ngư Dung Băng nhắc tới Linh Võ kiếm tiên, sắc mặt của Ngư Vọng và Ngư Đằng đều thay đổi hẳn.
Linh Võ kiếm tiên kia quả thật rất nổi tiếng, dù ở trong tầng võ đạo tầm trung đứng đầu thì khi những hóa thạch sống nhắc tới ông ấy cũng lộ ra vẻ mặt kính nể.
Thậm chí còn có lời đồn rằng Linh Võ kiếm tiên vẫn chưa chết, chỉ phi thăng lên tầng võ đạo cao hơn mà thôi.
Mấy chục giây sau.
Kiếm thảm hạ xuống quảng trường Linh Võ.
"Mạnh thật!", ban lãnh đạo do Lâm Chân Võ dẫn đầu nhìn ba người kia, cảm giác đầu tiên chính là đối phương rất mạnh.
Vả lại, phối hợp với tuổi tác của cả ba thì đúng là khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Chương 377: Chỉ có tôi mới bảo vệ được anh ta
“Cô gái trẻ kia dường như có sức uy hiếp chí mạng với mình”, sắc mặt Lâm Chân Võ ngưng trọng, trong lòng thấy chấn động. Mấy ngày này ông ta luôn gặp những yêu nghiệt tuyệt thế, đúng là kinh khủng.
Thế gian này thật sự có nhiều yêu nghiệt đến vậy sao?
Những lãnh đạo cấp cao như Lâm Chân Võ thì sốc bởi thực lực của đám người Ngư Dung Băng.
Còn học viên của học viện Linh Võ, đặc biệt là các học viên nam thì đều kinh ngạc trước nhan sắc của Ngư Dung Băng.
“Đẹp thật!”, đến cả Cổ Kim là tiểu ma nữ có tầm nhìn ghê người cũng phải thừa nhận cô gái đến từ thế giới bên ngoài này còn xinh đẹp hơn cả mình.
“Hừm!”, Ngư Vọng hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn. Mặc dù hắn biết nhan sắc của cô chủ quá đẹp, lần đầu gặp thì phần lớn mọi người đều thất thần. Nhưng lúc này đám nhãi nhép của học viện Linh Võ lại nhìn chằm chằm vào cô chủ với vẻ vô lễ như vậy khiến hắn cảm thấy không vui.
Đám ranh con này mà cũng xứng được chiêm ngưỡng nhan sắc của cô chủ sao?
“Tôi là Lâm Chân Võ! Là viện trưởng của học viện Linh Võ. Xin hỏi ba vị có chuyện gì?”, Lâm Chân Võ lên tiếng hỏi với vẻ khách khí.
Bởi vì ông ta dám chắc là lai lịch của ba người này không đơn giản.
Nói năng không cẩn thận khéo chỉ một mình cô gái kia cũng có thể giết mình trong chốc lát rồi.
“Tôi là Ngư Dung Băng! Tô Minh có ở đây không?”, Ngư Dung Băng nói.
Chỉ câu nói này mà tất cả mọi người ở học viện Linh Võ đều biến đổi sắc mặt.
Lại đến tìm Tô Minh?
Chuyện này…
Lâm Chân Võ cũng có chút bất lực. Lại đến tìm Tô Minh? Hơn nữa, còn không biết là ta hay địch nữa?
“Nói gì đi chứ! Các người có biểu cảm gì vậy?”, Ngư Đằng lạnh lùng nói với vẻ bất mãn.
“Không biết cô Ngư đến tìm Tô Minh có chuyện gì không?”, Lâm Chân Võ hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Chuyện gì thì liên quan gì đến ông?”, Ngư Đằng nói với vẻ không khách khí. Kể cả Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, kể cả Ngư Đằng chỉ đang ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ.
“Câm mồm!”, Ngư Dung Băng lên tiếng trách mắng Ngư Đằng.
Sau đó, Ngư Dung Băng do dự một lát, nói: “Tôi có quen biết với sư tôn của anh ta, nhận lời mời của sư tôn anh ta nên hôm nay đến gặp”.
Ngư Dung Băng chỉ nói thế chứ không nói gì khác.
Lâm Chân Võ thở phào một cái. May quá, là bạn, chứ không phải kẻ địch.
“Tô Minh đang bế quan! Vì vậy, mời ba vị tạm thời ở lại học viện Linh Võ đợi ít hôm”, Lâm Chân Võ cười nói rồi làm tư thế mời.
“Chuyện này…”, Ngư Dung Băng khẽ chau mày.
Cô ta rất sốt sắng.
Bởi vì cô ta không chắc là bao giờ thì người mà tư chủ Tư Nam Quân của đại lục Thần Thương phái đến sẽ đến đây, có lẽ là nửa tháng sau mà cũng có thể là ngày mai.
Cô ta rất sốt ruột, vậy mà giờ vẫn còn phải đợi Tô Minh bế quan kết thúc.
Ngư Đằng và Ngư Vọng rất muốn mắng người. Tô Minh là cái thá gì, hắn có xứng không?
Bắt cô chủ phải đợi hắn ư?
Một con kiến nhỏ bé mà cũng cần bế quan ư?
Hắn có bế quan đến cỡ nào thì có thể có tên trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long sao?
Nực cười!
Tiếc rằng hai người chưa lên tiếng mắng người thì đã bị Ngư Dung Băng ngăn lại.
“Được!”, Ngư Dung Băng đồng ý.
“Mời ba vị!”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm rồi làm tư thế mời. Học viện Linh Võ vừa mới xây lại mấy tòa nhà rất đẹp, vừa hay có thể dùng đến.
“Viện trưởng Lâm! Học viện Linh Võ bị làm sao à? Sao phải xây dựng hết lại thế này?”, Ngư Dung Băng tò mò hỏi.
“Chuyện này…”, Lâm Chân Võ do dự một lát, cuối cùng cười khổ nói: “Cũng tại Tô Minh! Thiên phú võ đạo của câụ ta kinh khủng quá nên đã mang đến một số chuyện tốt và chuyện xấu cho học viện”.
Lâm Chân Võ cũng không giải thích gì nhiều.
“Phụt!”, Ngư Dung Băng thì bình thường, chỉ có Ngư Đằng và Ngư Vọng không chịu nổi nên bật cười cùng lúc: “Viện trưởng Lâm! Ông nói là thiên phú võ đạo của Tô Minh rất khủng khiếp?”
“Đúng vậy!”, Lâm Chân Võ gật đầu, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ. Hai kẻ sai vặt của Ngư Dung Băng mặc dù cũng yêu nghiệt nhưng rất vô lễ.
“Tầm nhìn hạn hẹp!”, Ngư Đằng nói với vẻ cạn lời.
“Cô chủ! Tên Tô Minh đó thật sự không đáng để cô đi bảo vệ”, Ngư Vọng nói, rồi lại lên tiếng khuyên ngăn: “Cô nói xem, nếu cô đi cứu một thiên tài có phẩm chất tốt, kể cả không phải là thiên tài mà là người bình thường cũng được. Nhưng nếu nhân phẩm tồi mà cứu hắn thì đúng là đáng ghét”.
Ngư Đằng cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Học viện Linh Võ này điên rồi! Ngày nào cũng có người đi lại ở phía trước Ngộ Đạo Các nơi mà Tô Minh bế quan, giống như bị hút hồn vậy, không biết tên Tô Minh đó làm kiểu gì?”
Đúng lúc này…
Sắc mặt Ngư Dung Băng đột nhiên biến đổi rồi đứng bật dậy.
“Cô chủ làm sao vậy?”, Ngư Đằng và Ngư Vọng vội hỏi.
“Không kịp rồi!”, Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ ngưng trọng: “Tôi nhận được tin là cường giả mà tư chủ Tư Nam Quân phái đến đã đến, đến không gian gần học viện Linh Võ rồi”.
“Á?”, sắc mặt Ngư Đằng và Ngư Vọng đều biến đổi, thân người run rẩy, cũng hoảng loạn nói: “Vậy… Vậy phải làm sao?”
“Đi thôi! Hiện giờ đến Ngộ Đạo Các đưa Tô Minh đi”, Ngư Dung Băng nói với vẻ sốt sắng.
“Cô chủ! Không đáng đâu”, Ngư Đằng sốt ruột nói: “Cô chủ! Ban đầu cô đưa Tô Minh đi rồi sắp xếp ở một nơi nào để ẩn nấp là xong. Nhưng bây giờ người mà Tư chủ phái đến đã đến đây, lúc này mà cô còn đưa Tô Minh đi thì sẽ phải chạm mặt với thuộc hạ của Tư chủ, như vậy rất nguy hiểm. Thật sự không đáng đâu”.
“Đúng vậy, cô chủ”, Ngư Vọng cũng muốn khuyên gì đó
Tiếc là Ngư Dung Băng đều không nghe.
Cô ta xoay người rồi đi nhanh về phía Ngộ Đạo Các.
Rất nhanh Ngư Dung Băng đã đến trước Ngộ Đạo Các.
Còn Ngư Đằng và Ngư Vọng cũng đi theo sát phía sau.
Lúc Ngư Dung Băng định xông vào Ngộ Đạo Các thì bị Lâm Thanh Loan ngăn lại.
“Cô Ngư! Tô Minh đang bế quan nên không ai được quấy rầy”, Lâm Thanh Loan ngưng giọng nói. Mặc dù cô ta biết thực lực của Ngư Dung Băng rất mạnh, mạnh hơn mình rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn ngăn lại.
“Tránh ra! Kẻ thù của sư tôn Tô Minh sắp đến rồi, tôi phải đưa Tô Minh đi, nếu không thì Tô Minh sẽ gặp nguy hiểm”, đôi mắt đẹp của Ngư Dung Băng nhìn về phía Lâm Thanh Loan, khí tức trên người không ngừng sục sôi.
“Hiện giờ mà cô đi quấy rầy thì anh ta càng nguy hiểm”, Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói.
“Cô…”, sắc mặt Ngư Dung Băng trở nên khó coi, đôi mắt đẹp trở nên lạnh lùng: “Bế quan mà bị quấy rầy thì cùng lắm anh ta cũng bị thương một chút thôi! Nhưng bây giờ mà không đưa Tô Minh đi thì anh ta sẽ chết. Bây giờ chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ta”.
“Cô bảo vệ anh ta?”, Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói: “Anh ta không cần người khác bảo vệ, ít nhất cũng không cần cô bảo vệ”.
Hơi thở của Ngư Dung Băng ngưng lại, cô ta rất muốn ra tay.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này thì đám lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ xuất hiện.
“Cô Ngư! Xin cô đừng kích động. Bế quan không thể để ai quấy rầy, chắc cô cũng hiểu rõ điều này”, Lâm Chân Võ ngưng trọng, nói: “Học viện Linh Võ coi cô là bạn nên mong cô đừng làm chúng tôi khó xử”.
Chương 378: Tàu con thoi tác chiến
Một giây sau, sắc mặt Ngư Dung Băng trở nên khó coi. Trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ ngưng trọng. Cô ta khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một chiếc tàu con thoi tác chiến đang chầm chậm lái tới.
Tàu con thoi tác chiến màu đen, có những tầng ánh sáng chân khí bao trùm. Tàu này rất dài, dài hơn 50m, chỉ rộng 5m.
Tàu con thoi tác chiến như một chiếc thuyền lớn, còn hư không và thế giới thật toàn là nước nên tàu con thoi cứ trôi bồng bềnh như máy giám sát từ cuối chân trời bắn tới đâm thủng không gian. Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả tu giả võ đạo ở Linh Võ Thành đều run bần bật.
“Tàu con thoi tác chiến? Đến từ tầng võ cao?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, ông ta nuốt nước bọt ừng ực. Hình như sự việc nghiêm trọng rồi đây.
Thông thường, kể cả là những người có thực lực khủng khiếp ở tầng võ trung cũng chỉ ngồi tàu con thoi hư không để qua không gian thô, con tàu con thoi tác chiến này có cấp bậc cao hơn hẳn tàu con thoi hư không.
Tàu con thoi tác chiến, đúng như cái tên của nó. Ngoài là công cụ để vượt qua không gian thì nó còn có tác dụng nữa là dùng để chiến đấu.
Về bản chất thì tàu con thoi tác chiến là bảo vật vô cùng lớn, đẳng cấp và có sức uy hiếp lớn.
“Một cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, hai cảnh giới Chân Vương trung kỳ và ba cảnh giới Chân Vương sơ kỳ”, tâm thái Ngư Dung Băng như chìm xuống vực sâu. Mặc dù cô ta đã dự đoán trước đó nhưng vẫn đánh giá thấp.
Tư chủ ra tay quá độc ác!
Cảnh giới Chân Vương kể cả ở tầng võ cao hoặc ở đại lục Thần Thương cũng không thể coi thường, cũng không phải xuất hiện nhiều. Vậy mà một lần huy động sáu cảnh giới Chân Vương, quá khủng khiếp. Dùng sáu cảnh giới Chân Vương để tiêu diệt một người ở tầng võ trung thì hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng sáu người này đến chỉ để bắt Tô Minh thôi sao?
Rốt cuộc thù hận của Tư chủ Tư Nam Quân với Ninh tiền bối sâu nặng đến mức nào? Ngư Dung Băng nghĩ mãi không ra…
“Cô chủ…”, Ngư Vọng và Ngư Đằng đều có chút run rẩy như sắp khóc đến nơi. Họ cũng không thể ngờ…
Hai người vô cùng hối hận. Sớm biết tư chủ Tư Nam Quân phái ra sáu cảnh giới Chân Vương đến bắt Tô Minh thì họ đã quỳ xuống cầu xin rồi truyền tin về nhà họ Ngư việc cô chủ bướng bỉnh muốn cứu Tô Minh, họ cũng nên ngăn cản cô chủ nhúng tay vào việc này mới đúng.
Đúng là điên mất thôi!
“Tô Minh! Ngư Dung Băng này nói là làm. Tôi đã hứa với Ninh tiền bối thì tôi nhất định phải làm. Nhưng có cứu được anh hay không thì tôi không chắc. Nếu như hôm nay tôi cứu được anh thì hãy nhớ, anh nợ tôi một mạng”, Ngư Dung Băng cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Tất cả nấp hết vào khe hở không gian. Ngay bây giờ! Ngay lập tức”, một giây sau, Lâm Chân Võ quát lớn, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Tất cả học viên của học viện Linh Võ đều bắt đầu hành động. Chỉ có điều, khí tức hoảng loạn đã bao trùm tất cả.
“Lần này thì khó rồi! Tô Minh, lẽ nào vì thiên phú võ đạo của anh quá yêu nghiệt nên đến trời cũng hờn ghen sao, vì vậy anh mới gặp biết bao tai ương như này sao?”, công chúa nhỏ Cổ Kim cũng vội nấp vào trong khe hở không gian nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.
Rất nhanh…
“Ù…”, âm thanh nặng trịch như tiếng gầm rú của thần thú cỡ lớn từ thời cổ xưa. Đó là âm thanh của tàu con thoi tác chiến đang đến gần.
Tàu con thoi tác chiến càng đến gần học viện Linh Võ thì cảm giác như bao trùm khắp đất trời, bóng hình của nó cũng bao trùm cả học viện Linh Võ.
Trên boong tàu có sáu người với thần sắc bình tĩnh, cao ngạo cực độ, nụ cười đầy vẻ cao quý.
Tổng cộng có 5 nam và 1 nữ.
Trong đó có cô gái đang ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, cô ta đeo mặt nạ đầu lâu.
Trên người cô ta toát lên khí tức kiều diễm, dường như con nhện hay con bọ cạp nào tu luyện thành người vậy. Cô ta mặc áo màu đỏ trùm kín người. Nếu nhìn kỹ thì trên áo màu đỏ có những chiếc kim như đinh tán, sau lưng cô ta đeo một đôi đao màu đỏ.
Cô ta tên là Tư Thiên Cẩm, là con gái nuôi của tư chủ Tư Nam Quân, được ông ta vô cùng trọng dụng, thậm chí còn được coi là người nối nghiệp.
Tư Thiên Cẩm còn độc ác hơn cả Tư Nam Quân, ở đại lục Thần Thương cô ta có biệt danh là ‘Song đao Tu La’.
Đã có vô số người chết trong tay cô ta, trên người cô ta lúc nào cũng toát lên sát ý.
Lần này đến cùng cô ta toàn là người trong Sát đường mà cô ta đào tạo nên…
Sát đường do cô ta lập nên, chỉ có 9 người.
Nhưng ai cũng tàn ác, ai cũng yêu nghiệt, còn tu luyện được sát đạo. Kẻ nào kẻ nấy được tuyển chọn vào năm đó, giờ đây tay đều nhuốm đầy máu, đúng với hình thức nuôi sâu độc.
Lần này Tư Thiên Cẩm dẫn đến 5 người đủ để chứng tỏ cô ta kiên định đến mức nào.
Tư Thiên Cẩm nhiều năm đeo mặt nạ, kể cả ở đại lục Thần Thương cũng không có mấy ai nhìn thấy nhan sắc thật sự của cô ta. Có lời đồn cô ta xấu xí nên cố ý đeo mặt nạ đầu lâu để che đi vẻ xấu xí của mình.
Cũng có lời đồn từ nhỏ trên mặt cô ta đã có vết bớt rất rõ nên cô ta mới đeo mặt nạ để che đi.
“Ninh Triều Thiên luôn ẩn trốn, kể cả là Tư chủ cũng khó tìm thấy. Vì vậy, đồ đệ duy nhất của ông ta đã trở thành điểm yếu lớn nhất của ông ta. Chỉ cần bắt được người này thì Ninh Triều Thiên sẽ tự tìm đến thôi”, Tư Thiên Cẩm lẩm bẩm, sau đó trong đôi mắt đầy sát ý dưới chiếc mặt nạ đầu lâu lóe lên vẻ đắc ý: “Chỉ cần bắt được Ninh Triều Thiên đưa đến trước mặt Tư chủ thì chắc vị trí Tư chủ dự bị sẽ nằm trong tay Tư Thiên Cẩm mình rồi”.
Sau đó Tư Thiên Cẩm lại nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thẩm Y Nhân! Đợi bổn tọa bắt được Ninh Triều Thiên dâng cho Tư chủ, để xem lúc đó bà còn ngăn cản Tư chủ lập tôi làm Tư chủ dự bị nữa không?”
Nghĩ đến Thẩm Y Nhân, Tư Thiên Cẩm lại thấy không vui, thậm chí toát lên sát ý.
Thẩm Y Nhân là cánh tay đắc lực bên cạnh Tư chủ, được Tư chủ vô cùng tín nhiệm.
Nhưng Thẩm Y Nhân luôn đối đầu với Tư Thiên Cẩm. Nếu như không có Thẩm Y Nhân thì cô ta đã thành Tư chủ dự bị từ lâu rồi.
Chương 379: Vạn kiếm băng
Lần này Ninh Triều Thiên đột nhiên xuất hiện, cô ta chủ động xin được ra tay, hứa hẹn trong vòng một năm sẽ bắt được ông ấy, không ngờ Thẩm Y Nhân còn muốn xen vào mà tư chủ lại còn đồng ý.
Hiện tại, cô ta tìm thấy Tô Minh trước, như vậy thì ngày bắt được Ninh Triều Thiên cũng không còn xa nữa. Thẩm Y Nhân cố tình xen vào cũng thành công cốc.
Năm người của sát đường cung kính đứng sau Tư Thiên Cẩm, bọn họ kính trọng cùng phục tùng cô ta một cách tuyệt đối.
Cho dù Tư Thiên Cẩm bảo bọn họ đi chết thì bọn họ cũng không có chút do dự.
Ý nghĩa sống của bọn họ là làm thanh đao trong tay cô ta!
Trong 5 người, có hai người trẻ tuổi cảnh giới chân vương trung kỳ, tên là Tiêu Dẫn, Trần Tẫn. Hai người chưa đến 30 tuổi, thực lực lại thuộc top đầu ở sát đường.
Ba người thanh niên cảnh giới chân vương sơ kỳ còn lại là Chương Mộc, Từ Lục và Cao Kình.
“Chủ nhân, cô gái tóc trắng là Ngư Dung Băng”, Chương Mộc nói, tay cầm một bức họa vẽ hình Tô Minh và 9 người khác có khuôn mặt tương tự anh, nhưng Chương Mộc lúc này đứng trên boong tàu lại nhìn chằm chằm xuống Ngư Dung Băng.
“Ngư Dung Băng?”, Tư Thiên Cẩm lạnh lùng hỏi: “Thông tin”.
“Chủ nhân, người phụ nữ đó là cao thủ số một trong bảng Tiềm Long ở tầng võ Trung, rất nổi tiếng, cũng là thiên tài số một đời thứ 3 nhà họ Ngư ở đại lục Thiên Âm, cô ta cũng khá có tiếng tăm ở đại lục Thần Thương”, Chương Mộc lại nói, 9 người trong sát đường chỉ có điểm chung là thực lực mạnh mẽ, thiên phú cao, còn lại mỗi người đều có nét riêng, chẳng hạn như Chương Mộc là người cẩn thận, suy nghĩ kỹ lưỡng, vì thế Tư Thiên Cẩm bồi dưỡng anh ta theo con đường tình báo.
“Chết tiệt! Tư chủ hạ lệnh đại lục Thiên Âm phối hợp bắt Ninh Triều Thiên, Ngư Dung Băng không những không nghe mà còn muốn bảo vệ Tô Minh? Đây là công khai chống lại mệnh lệnh của tư chủ sao?”, Tiêu Dẫn nói, sát khí ngùn ngụt quanh thân. “Thú vị”, Tư Thiên Cẩm tán thưởng.
Ngay cả Tô Minh cũng thầm gật đầu. Ngư Dung Băng trong nháy mắt đã có thể vứt bỏ mọi cảm xúc tiến vào trạng thái chiến đấu cao nhất, điều này không dễ dàng gì.
Ngoài ra, mặc dù ý chí chiến đấu của cô ta không đủ mạnh mẽ nhưng dày đặc như muốn cô đọng lại, như vậy cũng rất hiếm thấy.
“Tiêu Dẫn, anh đi thử Ngư Dung Băng”, mặc dù Tư Thiên Cẩm tán thưởng Ngư Dung Băng nhưng không có ý định tự mình ra tay.
Chỉ là không tệ mà thôi, không đáng để cô ta phải đích thân đối phó.
“Vâng”, Tiêu Dẫn gật đầu, có hơi hưng phấn, hắn cũng là người có sát khí mạnh nhất trong 9 người của sát đường, người chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể.
Ngư Dung Băng căng thẳng.
Cô ta muốn đánh với Tư Thiên Cẩm, như vậy Tư Thiên Cẩm sẽ không thể khống chế được tình hình, trong lúc chiến đấu cô ta có thể tìm cơ hội đánh vỡ cấm chế Chu Không.
Nhưng hiện tại Tư Thiên Cẩm không ra tay, cô ta lúc nào cũng có thể khống chế được toàn cục, Ngư Dung Băng muốn phá vỡ cấm chế thì nhất định sẽ bị cô ta phát hiện ngay lập tức.
“Phải mau chóng giải quyết Tiêu Dẫn, sau đó mới có thể khiến Tư Thiên Cẩm ra tay”, Ngư Dung Băng thầm nghĩ cách. Nhưng vẫn phải trông chờ vào may mắn, mong rằng Tư Thiên Cẩm thật kiêu ngạo, nếu không trong lúc cô ta chiến đấu với Tiêu Dẫn, Tư Thiên Cẩm thừa cơ ra tay với Tô Minh thì hỏng bét.
Hi vọng Tư Thiên Cẩm là một người ngạo mạn.
“Giết!”, lúc này Tiêu Dẫn đã ra tay.
Phương thức rất đơn giản.
Hắn cầm một thanh kiếm trông có vẻ bình thường chém về phía Ngư Dung Băng.
Không cả dùng võ kỹ.
Quá đơn giản.
Nhưng hắn vừa ra tay thì mọi người ở học viện Linh Võ đều nghẹn họng, sững sờ.
“Sát ý bậc này, hắn đã vào sát đạo rồi!”, Lâm Chân Võ nuốt nước bọt, sợ đến mức mặt trắng bệch như người chết.
“Còn chưa đến 30 tuổi đã vào sát đạo? Hắn giết người từ trong bụng mẹ chắc?”, Lâm Chân Võ muốn phát điên.
Ngoại trừ ông ta, những học sinh cùng lãnh đạo nấp trong khe nứt hư không của học viện Linh Võ cũng xụi lơ, trước sát khí ngùn ngụt của Tiêu Dẫn có mấy người còn đứng được?
Trời đất đều biến sắc.
Đỏ lừ như máu.
Không khí ngột ngạt, hít thở mà chỉ cảm thấy như đang uống máu.
Năng lượng tự nhiên trong trời đất dường như đã biến mất.
Tất cả mọi người như thể bị lôi vào trong biển máu.
Trong luồng sát khí này, Tiêu Dẫn vung kiếm, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Không giết chết Ngư Dung Băng trong chớp mắt đã là đáng kinh ngạc.
“Anh không sợ?”, Tư Thiên Cẩm liếc nhìn Tô Minh, cười nói: “Đồ đệ của Ninh Triều Thiên, cảnh giới động hư sơ kỳ? Có hơi yếu, không biết Ninh Triều Thiên coi trọng điểm nào ở anh?”
“Tôi có thể chiến đấu với người hơn cấp, thực lực rất mạnh đó”, Tô Minh nói.
Anh biết Ngư Dung Băng hoàn toàn không gặp nguy hiểm.
Thậm chí cô ta còn mạnh hơn Tiêu Dẫn một chút, vì thế anh tạm thời không ra tay, dù sao có thể cùng kẻ mạnh có thực lực tương đương chiến đấu là điều tốt cho võ đạo.
Ngư Dung Băng mặc dù lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng cô ta thật lòng đến cứu anh, ấn tượng của anh với cô ta không tệ.
Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của Tư Thiên Cẩm mang ý cười, nụ cười châm chọc, Tô Minh thực sự đã chọc cười cô ta.
“Im miệng! Biết điều đi! Nếu hôm nay cô chủ chết ở đây thì loại rác rưởi như mày có chết vạn lần cũng không đủ!”, Ngư Vọng ác độc mà chửi, hắn hận không thể đâm Tô Minh một phát.
Một tên vô dụng cảnh giới động hư.
Loại rác rưởi sống cũng lãng phí không khí.
Nên chết sớm mới phải.
Sống được tích sự gì? Đẩy cô chủ vào nguy hiểm chắc?
Càng ghê tởm là lúc này cô chủ đang liều mạng chiến đấu vì anh, anh con mẹ nó… thế mà còn bốc phét, cảnh giới động hư? Chiến đấu vượt cấp? Anh có thể chiến đấu để sống qua ngày hôm nay được chắc? Có thể vượt đến cảnh giới chân vương không? Nếu không thì được tích sự gì?
“Kiếm Vạn Băng! Lên!”, lúc này, Ngư Dung Băng đột nhiên hét lên một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy năng lượng của vạn vật trong trời đất đều đột nhiên ngưng tụ xung quanh cô ta.
Chiến ý và sát ý trên người cô ta tụ lại thành các thanh kiếm băng.
Kiếm băng dày đặc.
Che khuất cả đất trời.
Quả thực có hơn vạn thanh.
Ai trông thấy cũng phải kinh hãi.
Mà càng khiến người ta càng ngạc nhiên là những thanh kiếm băng đó lại hợp thành kiếm trận!
Quá đáng sợ, rất nhiều kiếm tu đều có thể lập kiếm trận nhưng một lần chỉ có thể điều khiển 10 đến 50 thanh, người điều khiển được 100 thanh đã là vô cùng hiếm thấy.
Chương 380: Tôi sẽ cứu cô
“Không hay rồi”, dưới mặt nạ đầu lâu, sắc mặt Tư Thiên Cẩm co quắp thay đổi, cả người liền lao đi giống như một mũi tên lửa để chặn lại Chu Thiên cấm cố.
Nhưng điều này cũng đã nằm trong sự tính toán của Ngư Dung Băng.
Ngay lúc đó, cô ta giống như nữ thần băng, thanh kiếm băng đang nắm giữ trong tay với ý chí chiến đấu lạnh lẽo đến tận xương tủy được ngưng kết đến cực điểm, ngăn lại trước mặt Tư Thiên Cẩm cùng những người khác.
Khí tức của Ngư Dung Băng tại khoảnh khắc này quá mạnh mẽ.
Cực kỳ lớn mạnh.
Cái lạnh thấu xương khiến người ta có cảm giác như đang bước vào hầm băng.
Mạnh mẽ tới mức bất thường.
Sắc mặt cô ta tái nhợt không còn giọt máu.
Cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian một hai nhịp thở cho ba người Tô Minh, Ngư Đằng cùng Ngư Vọng là đủ rồi.
“Đáng chết!!! Cút ra!”, Tư Thiên Cẩm bộc phát lửa giận, cô ta vậy mà bị người khác gạt sang một bên? Dưới cơn thịnh nộ, hai đao dao động, trời đất biến thành màu máu, lưỡi kiếm lập lòe, giống như hai tia chớp chập chờn, kiếm ý vô biên tràn ngập, xé trời rẽ đất.
Cũng ngay lúc đó.
Ngư Vọng và Ngư Đằng gần như cùng lúc thông suốt, bọn họ cùng nhau tháo chạy, đâm xuyên qua về hướng Chu Thiên cấm cố.
Tốc độ rất nhanh.
Về phần dẫn theo Tô Minh gì đó, hai người đều vứt ra sau đầu rồi.
Thậm chí bọn họ nhớ tới cũng sẽ cố ý bỏ rơi Tô Minh.
Để Tô Minh chôn theo cô chủ đi!
Dù là Ngư Đằng hay Ngư Vọng, giờ phút này cũng chỉ muốn bản thân có thể sống sót.
Còn việc ngang nhiên làm trái mệnh lệnh của cô chủ, sau này sẽ có hậu quả như thế nào?
Người khác có thể không biết, nhưng hai người họ hiểu rõ, vừa rồi khi khí tức của cô chủ đột ngột dâng cao rồi bùng phát, chính là bởi đã mở ra phong ấn trong cơ thể.
Phong ấn đó vừa được mở, cô chủ có thể nâng cao sức mạnh trong một khoảng thời gian ngắn.
Tuy nhiên sau đó tuyệt đối không có cơ hội sống sót, trừ phi có một vị thần y uyên bác hiếm thấy kịp thời chữa trị cho cô ấy, còn bây giờ, tìm đâu ra loại thần y thuộc đẳng cấp đó đây?
Vì vậy, hai người họ rất chắc chắn, cô chủ vì cứu nguy cho Tô Minh mà lựa chọn hy sinh bản thân mình!!!
Về phần lời nói trước đó của cô chủ bảo rằng sau khi ba người họ trốn thoát, cô còn có bảo bối hoặc thứ gì đó có thể tự cứu sống mình đều là để an ủi hai người họ cùng Tô Minh mà thôi.
Chẳng ai ngờ tới Ngư Dung Băng lại liều mạng như vậy? Còn chưa chiến đấu đến cuối cùng liền muốn hy sinh tính mạng của bản thân chỉ vì muốn giành giật một con đường sống cho Tô Minh đây?
“Tại sao không đi?! Khụ”, ngay lúc cảm xúc của Tô Minh đang chấn động, Ngư Dung Băng tức giận cực độ, thậm chí còn mang theo một tia nghẹn ngào uất ức mà gầm lên.
Đồng thời cả người cô ta bắn ngược ra ngoài.
Khí tức yếu ớt tới cực điểm.
Cô ta thực sự sắp phát điên rồi.
Đó là tính mạng của cô ta!
Mạng của Ngư Dung Băng cô rất rẻ mạt sao?
Cứ tùy ý bị lãng phí như vậy sao?
Hay là nói, Ngư Dung Băng cô là một con hồ ly? Có chín mạng?
Cô chỉ có một cái mạng này.
Thân hình Tô Minh chớp động liền vội vàng đón lấy Ngư Dung Băng.
“Thực xin lỗi”, anh ôm chặt lấy cơ thể xinh đẹp có chút lạnh lẽo kia của cô ta, hơi cúi đầu, trầm giọng nói.
Xin lỗi vô cùng nghiêm túc.
Lời xin lỗi của anh ám chỉ hành động không ra tay trước đó của mình.
“Xin lỗi có tác dụng à? Tôi sắp chết rồi, tôi...tôi dùng tính mạng của mình để đổi lấy một đường sống cho anh… anh cứ lãng phí như vậy? Anh có xứng đáng với tôi không?!”, Ngư Dung Băng nước mắt đầm đìa, trên khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp là sự tuyệt vọng cùng cay đắng đến cực điểm.
Sau đó, luồng sát khí như muốn hóa thành thực thể xẹt qua đôi mắt mỹ lệ của cô: “Ngư Vọng và Ngư Đằng phản bội rồi, tôi đã kêu hai người họ dẫn anh đi!”
Ngay cả khi bản thân không rời đi.
Ngư Đằng Ngư Vọng cũng nên dẫn Tô Minh đi.
Kết quả.
“Phụt!”, Ngư Dung Băng lại phun ra một ngụm máu, khí tức cả người càng ngày càng héo mòn.
“Đừng nói chuyện nữa, chuyện tiếp theo giao lại cho tôi, cô sẽ sống. Tôi bảo đảm sẽ khiến cô khôi phục lại như lúc ban đầu, bọn chúng cũng đều sẽ phải chết”, Tô Minh hít sâu một hơi nói.
Ngư Dung Băng chỉ còn lại một nụ cười ảm đạm, xen lẫn chua xót.
Đảm bảo bản thân có thể sống sót?
Bảo đảm như thế nào?
Trước không nói đến bản thân mở ra phong ấn, hiện tại, chỉ có một vị thần y cái thế vô song mới có thể cứu chữa được cho mình.
Thì chỉ riêng nhóm người Tư Thiên Cẩm đang nhìn chằm chằm như hổ đói kia cũng đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi.
“Trữ kim châm trong tay”.
Tô Minh một tay giữ châm vàng, châm vàng cứ vậy hạ xuống một cách quỷ dị.
Chưa kể những người khác xung quanh, bản thân Ngư Dung Băng thậm chí còn không nhìn thấy rõ hay cảm nhận được châm vàng hạ xuống như thế nào?
Cho đến khi cô kịp phản ứng lại, tất cả các huyệt vị của cô đã bị châm vàng đâm vào.
Hơn nữa, điều cô không thể tin được là từng cây châm vàng cắm vào huyệt vị của mình vô cùng chuẩn xác.
Vị trí của mỗi cây châm vàng đều không có sai sót.
Không chỉ là vị trí chính xác, mà độ sâu của mỗi cây châm vàng khi châm lên người cô cũng giống như được đo lường bằng thước cặp cơ.
Sau khi chín cây châm vàng được đưa vào, Ngư Dung Băng liền cảm nhận được dòng linh khí mênh mang, nóng nảy, phức tạp và lộn xộn trong cơ thể mình giống như từng con cừu non đang hoảng sợ khi gặp phải con cừu đầu đàn vậy.
Trực tiếp an tĩnh lại ba phần.
Hơn nữa, luồng linh khí cuồn cuộn này lại đang đổ dồn về phía huyệt vị mà chín cây châm vàng kia đâm xuống, khi đến được điểm huyệt vị, linh khí liền từ trong cơ thể thoát ra ngoài thuận theo châm vàng kia.
Thân là đương sự, cô rõ ràng cảm nhận được những luồng linh khí trong cơ thể suýt chút đã giết chết mình kia dường như đã hoàn toàn bị Tô Minh khống chế.
Kỳ diệu.
Thần kỳ.
Sau đó, bàn tay của Tô Minh lại giơ lên, dưới cái nhìn chăm chú của Ngư Dung Băng, anh không ngừng vê nặn và xoay kim châm, mỗi một lần nhón châm, động châm, tốc độ dẫn độ linh khí của châm vàng lại càng được gia tăng, thật không thể tin được!
“Anh”, đôi mắt xinh đẹp của Ngư Dung Băng trừng to, cô chắc chắn rằng trong 22 năm sống trên cuộc đời này của mình, đây là lần đầu tiên bị chấn động tới mức tâm cảnh cũng sắp nứt vỡ rồi, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ- không lẽ, Tô Minh thực sự là một thần y vô song?
Trên bầu trời.
Bên ngoài bức rào của Chu Không cấm cố, hai kẻ Ngư Đằng và Ngư Vọng còn chưa rời đi.
Hai người bọn họ trốn trong hư không, chăm chú nhìn xuống sân Linh Võ phía dưới bên trong bức rào của Chu Không cấm cố, chính xác mà nói, họ đang dõi theo Tô Minh cùng Ngư Dung Băng.
Hai người đã phản bội cô chủ Ngư Dung Băng, đương nhiên là muốn xác nhận xem cô đã chết hay chưa!
Chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể an tâm.
Thêm vào đó, bọn họ đã ở bên ngoài Chu Không cấm cố, lúc này muốn rời đi có thể dễ dàng trốn vào hư không vô biên, không ai có thể ngăn cản được. Do đó, cho dù hiện tại muốn đứng ở một bên xem kịch hay cũng không có vấn đề gì.
“Thằng nhóc đó thực sự là thần y sao? Vậy mà có châm vàng trong tay”, Ngư Đằng nở nụ cười chế giễu.
Đồ lưu manh.
Tên khốn biến thái này, lại đi đánh vào mông con gái nhà người ta, đúng là thất đức.
“Viện trưởng, tất cả kiến trúc của học viện Linh Võ bị hư hỏng, tôi cũng có trách nhiệm, thật xin lỗi”, Tô Minh nhìn vào khoảng không và nói với Lâm Chân Võ.
“Không có gì”, Lâm Chân Võ cười nói: “Chỉ cần cậu là học sinh của học viện Linh Võ, viện trưởng tôi coi như đã kiếm được món hời lớn rồi.... thực lực hiện tại của cậu, sẽ không bay tới tầng võ cao ngay chứ?”
Lại còn cần học tại học viện Linh Võ này sao? Trung chuyển?
“Tạm thời tôi sẽ không rời đi”, Tô Minh lắc đầu: “Học viện Linh Võ không đơn giản”.
Qủa thực là không đơn giản, nếu không, Trần Thanh Minh sẽ không khiêm tốn ở lại đây hàng trăm năm như vậy.
“Thanh Loan, đừng bỏ lỡ cơ hội đấy nhé, tên nhóc này không biết có thể ở lại học viện bao lâu nữa, cháu phải nắm bắt lấy thời cơ, nếu không sau này khó mà gặp lại cậu ta”, Lâm Chân Võ thì thầm với cháu gái đang đứng bên cạnh.
“Ông nội, ông đang nói nhảm gì vậy”, Lâm Thanh Loan ngại đến mức đỏ ửng hai má, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, nhìn chằm chằm vào ông nội mình.
“Vớ vẩn sao? Khi con bé, cháu đã thề rằng nếu có người có thể chinh phục được cháu, làm cháu ngưỡng mộ thì cháu sẽ gả cho người đó, cháu lại còn nói rất nhiều lần, thằng nhóc Tô Minh được đó”.
"Ông nội, cháu mặc kệ ông đó!", gương mặt Lâm Thanh Loan đỏ ửng, cơ thể nhoáng lên, bỏ đi.
"Thanh Hòa, cô Lâm kia thích Tô Minh, xem chừng cả Hứa Như Ý cũng thích đó. Trước mắt sẽ không rời khỏi học viện Linh Võ, nên cô phải cố lên, nhiều người me người đàn ông của cô lắm đấy", công chúa nhỏ Cổ Kim huých khuỷu tay đụng vào Quý Thanh Hòa đứng cạnh, nháy mắt nói: "Hơn nữa, người đàn ông của cô yêu nghiệt vậy, ngay cả bổn công chúa cũng phải rung động đó".
"Nói lung tung nữa là tôi xé rách miệng cô ra giờ", Quý Thanh Hòa hừ một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kiêu ngạo. Người đàn ông mình nhìn trúng tài giỏi như vậy, đương nhiên cô ta kiêu ngạo rồi. Thế nhưng, cô ta cũng có hơi bất lực, xuất sắc quá nên dễ thu hút ánh mắt của phụ nữ.
Hứa Như Ý hay Lâm Thanh Loan cũng thế.
Đều là những cô gái xinh đẹp.
Nếu các cô ấy muốn theo đuổi thì sao Tô Minh cản nổi?
Tuy Cổ Kim không đáng tin, nhưng cô ta nói cũng đúng, mình phải cố gắng hơn để trở thành người phụ nữ của Tô Minh trước Lâm Thanh Loan và Hứa Như Ý mới được!
Cố lên!
Trước các cô ấy là được!
Cô ta cũng không yêu cầu cao.
Tô Minh lại bế quan.
Đành thế chứ sao, bội thu luôn mà.
Dù là Hoàng Linh Viện, Mạnh Lăng hay bà lão họ Ngụy thì đều có lai lịch ghê gớm.
Sau khi ba người đó chết, nhẫn không gian của họ đã rơi vào tay Tô Minh.
Chỉ riêng linh thạch trung phẩm thôi đã có 100 ngàn khối rồi.
Đó là một con số khá khủng.
Đương nhiên, dù chiếm được 100 ngàn khối linh thạch trung phẩm, Tô Minh cũng không định hấp thu ngay. Bởi vì anh vừa mới đột phá lên Đông Hư, vẫn chưa củng cố cảnh giới.
Phải củng cố vững chắc một thời gian mới đột phá tiếp được.
Anh đột phá là vì bất ngờ tìm được một lọ máu trong nhẫn không gian của Mạnh Lăng.
Một lọ máu của thần thú thái cổ.
Niềm vui đến một cách bất ngờ, cũng quá quý trọng.
"Máu của Tỳ Hưu chín màu".
Thiên Nữ Tạo Hóa nói đó là máu của thần thú có cấp bậc đứng đầu ở thời đại thái cổ.
Chắc hẳn bởi vì cường độ cơ thể và thực lực của Mạnh Lăng tạm thời không đủ nên không dám hấp thu. Vì vậy, mới đặt trong nhẫn không gian, cuối cùng bị Tô Minh nhặt của hời.
Và lọ máu Tỳ Hưu chín màu cũng khiến Tô Minh chắc chắn một chuyện, đó là lai lịch của Mạnh Lăng rất lớn, sẽ không chỉ là cậu chủ của một thế lực đứng đầu ở đại lục Thanh Huyền.
Có điều, nó cũng không quan trọng. Nếu vì Mạnh Lăng mà sau này sẽ dẫn tới hậu quả gì đó thì cứ gánh vác là được.
Sau khi đạt được lọ máu Tỳ Hưu chín màu, Tô Minh lại đi tìm công chúa nhỏ Cổ Kim, lấy một bình máu nhỏ từ trên người con thú cưng Tam Mao của cô ta.
Tam Mao cũng có huyết mạch thần thú thái cổ.
Nếu thế thì tính cả bản thân Tô Minh đã từng hấp thu máu của Thần Long.
Anh đã gom được 3 loại huyết mạch thần thú.
Có thể tu luyện "Long Tượng Thiên Địa".
Ban đầu, Tô Minh còn tưởng rằng phải dựa vào tấm bản đồ da thú đánh dấu vị trí thần thú thái cổ kia mới tìm được loại máu thứ hai.
Nhưng ai ngờ, anh lại may mắn như thế!
Do đó mà Tô Minh còn nghi hoặc máu của thần thú thái cổ phải chẳng cũng không khó tìm.
Kết quả, Thiên Nữ Tạo Hóa lập tức mắng anh, nói anh sống trong phúc mà không biết hưởng. Chẳng phải máu thần thú thái cổ dễ tìm mà là số mệnh Tô Minh quá tốt!
Còn về việc tại sao số mệnh anh lại tốt như thế, Thiên Nữ Tạo Hóa cũng không biết. Nhưng, cô ta có thể thấp thoáng cảm giác được là do Tô Minh có kho tàng huyết mạch.
Bên trong Ngộ Đạo Các.
Tô Minh đang đắm chìm trong thế giới thái cổ!
Chính xác hơn là đắm chìm trong thế giới của "Long Tượng Thiên Địa"!
Hơn nữa, Ngộ Đạo Các chỉ mất mấy tiếng là xây dựng lại xong. Nó được Lâm Chân Võ đối xử đặc biệt nên nơi xây dựng lại đầu tiên chính là Ngộ Đạo Các, cũng không có đệ tự hay ban lãnh đạo nào trong học viện phản đối. Trái lại, họ còn tích cực bắt tay vào giúp đỡ xây dựng.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Liên tục ba bốn ngày.
Cả học viện Linh Võ đã cơ bản được xây dựng lại xong.
Vào một hôm.
"Mọi người xem kìa, đó là kiếm thảm trong truyền thuyết hả?"
"Hình như vậy đó, bên trên còn có 3 người nữa".
"Mau, mau, mau đi báo cho viện trưởng".
"Có vẻ là nhằm về phía học viện chúng ta".
Chẳng mấy chốc.
Toàn bộ ban lãnh đạo của học viện bao gồm Lâm Chân Võ đều chạy tới quảng trường Linh Võ.
Cả đám ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía không trung.
"Đây là học viện Linh Võ?", trên không, Ngư Vọng nhìn xuống phía dưới, nói với giọng ngao ngán: "Đám người ở dưới yếu ghê luôn!"
"Có một Chân Vương kìa", Ngư Đằng mở miệng, nói chính là Lâm Chân Võ.
"Dù là Chân Vương, nhưng vẫn yếu hơn cô chủ", Ngư Vọng liếc nhìn cô gái xinh đẹp đằng trước, nói với giọng đầy mến mộ và sùng bái.
Ngư Đằng cũng gật đầu.
Người đời đều nói cảnh giới Thông Thiên muốn chiến đấu vượt cấp với Chân Vương là rất khó.
Nói không bước vào Chân Vương sẽ không biết sự đáng sợ của nó!
Nhưng, cô chủ Ngư Dung Băng từ khi còn ở Thông Thiên hậu kỳ đã từng giết chết một cao thủ Chân Vương sơ kỳ.
Bây giờ, cô chủ đã là bán bộ Chân Vương, nên dù là Chân Vương trung kỳ thì cô chủ cũng có thể bẻ cổ.
Cái gọi là quy tắc hay khái niệm võ đạo, đều trở nên vô dụng khi ở trên người cô chủ.
"Dẹp sự không tôn trọng của các người với Linh Võ kiếm tiên đi, ông ấy là một người hết sức đáng kính", Ngư Dung Băng lạnh lùng nói.
Linh Võ kiếm tiên?
Khi Ngư Dung Băng nhắc tới Linh Võ kiếm tiên, sắc mặt của Ngư Vọng và Ngư Đằng đều thay đổi hẳn.
Linh Võ kiếm tiên kia quả thật rất nổi tiếng, dù ở trong tầng võ đạo tầm trung đứng đầu thì khi những hóa thạch sống nhắc tới ông ấy cũng lộ ra vẻ mặt kính nể.
Thậm chí còn có lời đồn rằng Linh Võ kiếm tiên vẫn chưa chết, chỉ phi thăng lên tầng võ đạo cao hơn mà thôi.
Mấy chục giây sau.
Kiếm thảm hạ xuống quảng trường Linh Võ.
"Mạnh thật!", ban lãnh đạo do Lâm Chân Võ dẫn đầu nhìn ba người kia, cảm giác đầu tiên chính là đối phương rất mạnh.
Vả lại, phối hợp với tuổi tác của cả ba thì đúng là khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Chương 377: Chỉ có tôi mới bảo vệ được anh ta
“Cô gái trẻ kia dường như có sức uy hiếp chí mạng với mình”, sắc mặt Lâm Chân Võ ngưng trọng, trong lòng thấy chấn động. Mấy ngày này ông ta luôn gặp những yêu nghiệt tuyệt thế, đúng là kinh khủng.
Thế gian này thật sự có nhiều yêu nghiệt đến vậy sao?
Những lãnh đạo cấp cao như Lâm Chân Võ thì sốc bởi thực lực của đám người Ngư Dung Băng.
Còn học viên của học viện Linh Võ, đặc biệt là các học viên nam thì đều kinh ngạc trước nhan sắc của Ngư Dung Băng.
“Đẹp thật!”, đến cả Cổ Kim là tiểu ma nữ có tầm nhìn ghê người cũng phải thừa nhận cô gái đến từ thế giới bên ngoài này còn xinh đẹp hơn cả mình.
“Hừm!”, Ngư Vọng hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn. Mặc dù hắn biết nhan sắc của cô chủ quá đẹp, lần đầu gặp thì phần lớn mọi người đều thất thần. Nhưng lúc này đám nhãi nhép của học viện Linh Võ lại nhìn chằm chằm vào cô chủ với vẻ vô lễ như vậy khiến hắn cảm thấy không vui.
Đám ranh con này mà cũng xứng được chiêm ngưỡng nhan sắc của cô chủ sao?
“Tôi là Lâm Chân Võ! Là viện trưởng của học viện Linh Võ. Xin hỏi ba vị có chuyện gì?”, Lâm Chân Võ lên tiếng hỏi với vẻ khách khí.
Bởi vì ông ta dám chắc là lai lịch của ba người này không đơn giản.
Nói năng không cẩn thận khéo chỉ một mình cô gái kia cũng có thể giết mình trong chốc lát rồi.
“Tôi là Ngư Dung Băng! Tô Minh có ở đây không?”, Ngư Dung Băng nói.
Chỉ câu nói này mà tất cả mọi người ở học viện Linh Võ đều biến đổi sắc mặt.
Lại đến tìm Tô Minh?
Chuyện này…
Lâm Chân Võ cũng có chút bất lực. Lại đến tìm Tô Minh? Hơn nữa, còn không biết là ta hay địch nữa?
“Nói gì đi chứ! Các người có biểu cảm gì vậy?”, Ngư Đằng lạnh lùng nói với vẻ bất mãn.
“Không biết cô Ngư đến tìm Tô Minh có chuyện gì không?”, Lâm Chân Võ hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Chuyện gì thì liên quan gì đến ông?”, Ngư Đằng nói với vẻ không khách khí. Kể cả Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, kể cả Ngư Đằng chỉ đang ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ.
“Câm mồm!”, Ngư Dung Băng lên tiếng trách mắng Ngư Đằng.
Sau đó, Ngư Dung Băng do dự một lát, nói: “Tôi có quen biết với sư tôn của anh ta, nhận lời mời của sư tôn anh ta nên hôm nay đến gặp”.
Ngư Dung Băng chỉ nói thế chứ không nói gì khác.
Lâm Chân Võ thở phào một cái. May quá, là bạn, chứ không phải kẻ địch.
“Tô Minh đang bế quan! Vì vậy, mời ba vị tạm thời ở lại học viện Linh Võ đợi ít hôm”, Lâm Chân Võ cười nói rồi làm tư thế mời.
“Chuyện này…”, Ngư Dung Băng khẽ chau mày.
Cô ta rất sốt sắng.
Bởi vì cô ta không chắc là bao giờ thì người mà tư chủ Tư Nam Quân của đại lục Thần Thương phái đến sẽ đến đây, có lẽ là nửa tháng sau mà cũng có thể là ngày mai.
Cô ta rất sốt ruột, vậy mà giờ vẫn còn phải đợi Tô Minh bế quan kết thúc.
Ngư Đằng và Ngư Vọng rất muốn mắng người. Tô Minh là cái thá gì, hắn có xứng không?
Bắt cô chủ phải đợi hắn ư?
Một con kiến nhỏ bé mà cũng cần bế quan ư?
Hắn có bế quan đến cỡ nào thì có thể có tên trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long sao?
Nực cười!
Tiếc rằng hai người chưa lên tiếng mắng người thì đã bị Ngư Dung Băng ngăn lại.
“Được!”, Ngư Dung Băng đồng ý.
“Mời ba vị!”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm rồi làm tư thế mời. Học viện Linh Võ vừa mới xây lại mấy tòa nhà rất đẹp, vừa hay có thể dùng đến.
“Viện trưởng Lâm! Học viện Linh Võ bị làm sao à? Sao phải xây dựng hết lại thế này?”, Ngư Dung Băng tò mò hỏi.
“Chuyện này…”, Lâm Chân Võ do dự một lát, cuối cùng cười khổ nói: “Cũng tại Tô Minh! Thiên phú võ đạo của câụ ta kinh khủng quá nên đã mang đến một số chuyện tốt và chuyện xấu cho học viện”.
Lâm Chân Võ cũng không giải thích gì nhiều.
“Phụt!”, Ngư Dung Băng thì bình thường, chỉ có Ngư Đằng và Ngư Vọng không chịu nổi nên bật cười cùng lúc: “Viện trưởng Lâm! Ông nói là thiên phú võ đạo của Tô Minh rất khủng khiếp?”
“Đúng vậy!”, Lâm Chân Võ gật đầu, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ. Hai kẻ sai vặt của Ngư Dung Băng mặc dù cũng yêu nghiệt nhưng rất vô lễ.
“Tầm nhìn hạn hẹp!”, Ngư Đằng nói với vẻ cạn lời.
“Cô chủ! Tên Tô Minh đó thật sự không đáng để cô đi bảo vệ”, Ngư Vọng nói, rồi lại lên tiếng khuyên ngăn: “Cô nói xem, nếu cô đi cứu một thiên tài có phẩm chất tốt, kể cả không phải là thiên tài mà là người bình thường cũng được. Nhưng nếu nhân phẩm tồi mà cứu hắn thì đúng là đáng ghét”.
Ngư Đằng cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Học viện Linh Võ này điên rồi! Ngày nào cũng có người đi lại ở phía trước Ngộ Đạo Các nơi mà Tô Minh bế quan, giống như bị hút hồn vậy, không biết tên Tô Minh đó làm kiểu gì?”
Đúng lúc này…
Sắc mặt Ngư Dung Băng đột nhiên biến đổi rồi đứng bật dậy.
“Cô chủ làm sao vậy?”, Ngư Đằng và Ngư Vọng vội hỏi.
“Không kịp rồi!”, Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ ngưng trọng: “Tôi nhận được tin là cường giả mà tư chủ Tư Nam Quân phái đến đã đến, đến không gian gần học viện Linh Võ rồi”.
“Á?”, sắc mặt Ngư Đằng và Ngư Vọng đều biến đổi, thân người run rẩy, cũng hoảng loạn nói: “Vậy… Vậy phải làm sao?”
“Đi thôi! Hiện giờ đến Ngộ Đạo Các đưa Tô Minh đi”, Ngư Dung Băng nói với vẻ sốt sắng.
“Cô chủ! Không đáng đâu”, Ngư Đằng sốt ruột nói: “Cô chủ! Ban đầu cô đưa Tô Minh đi rồi sắp xếp ở một nơi nào để ẩn nấp là xong. Nhưng bây giờ người mà Tư chủ phái đến đã đến đây, lúc này mà cô còn đưa Tô Minh đi thì sẽ phải chạm mặt với thuộc hạ của Tư chủ, như vậy rất nguy hiểm. Thật sự không đáng đâu”.
“Đúng vậy, cô chủ”, Ngư Vọng cũng muốn khuyên gì đó
Tiếc là Ngư Dung Băng đều không nghe.
Cô ta xoay người rồi đi nhanh về phía Ngộ Đạo Các.
Rất nhanh Ngư Dung Băng đã đến trước Ngộ Đạo Các.
Còn Ngư Đằng và Ngư Vọng cũng đi theo sát phía sau.
Lúc Ngư Dung Băng định xông vào Ngộ Đạo Các thì bị Lâm Thanh Loan ngăn lại.
“Cô Ngư! Tô Minh đang bế quan nên không ai được quấy rầy”, Lâm Thanh Loan ngưng giọng nói. Mặc dù cô ta biết thực lực của Ngư Dung Băng rất mạnh, mạnh hơn mình rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn ngăn lại.
“Tránh ra! Kẻ thù của sư tôn Tô Minh sắp đến rồi, tôi phải đưa Tô Minh đi, nếu không thì Tô Minh sẽ gặp nguy hiểm”, đôi mắt đẹp của Ngư Dung Băng nhìn về phía Lâm Thanh Loan, khí tức trên người không ngừng sục sôi.
“Hiện giờ mà cô đi quấy rầy thì anh ta càng nguy hiểm”, Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói.
“Cô…”, sắc mặt Ngư Dung Băng trở nên khó coi, đôi mắt đẹp trở nên lạnh lùng: “Bế quan mà bị quấy rầy thì cùng lắm anh ta cũng bị thương một chút thôi! Nhưng bây giờ mà không đưa Tô Minh đi thì anh ta sẽ chết. Bây giờ chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ta”.
“Cô bảo vệ anh ta?”, Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói: “Anh ta không cần người khác bảo vệ, ít nhất cũng không cần cô bảo vệ”.
Hơi thở của Ngư Dung Băng ngưng lại, cô ta rất muốn ra tay.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này thì đám lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ xuất hiện.
“Cô Ngư! Xin cô đừng kích động. Bế quan không thể để ai quấy rầy, chắc cô cũng hiểu rõ điều này”, Lâm Chân Võ ngưng trọng, nói: “Học viện Linh Võ coi cô là bạn nên mong cô đừng làm chúng tôi khó xử”.
Chương 378: Tàu con thoi tác chiến
Một giây sau, sắc mặt Ngư Dung Băng trở nên khó coi. Trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ ngưng trọng. Cô ta khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một chiếc tàu con thoi tác chiến đang chầm chậm lái tới.
Tàu con thoi tác chiến màu đen, có những tầng ánh sáng chân khí bao trùm. Tàu này rất dài, dài hơn 50m, chỉ rộng 5m.
Tàu con thoi tác chiến như một chiếc thuyền lớn, còn hư không và thế giới thật toàn là nước nên tàu con thoi cứ trôi bồng bềnh như máy giám sát từ cuối chân trời bắn tới đâm thủng không gian. Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả tu giả võ đạo ở Linh Võ Thành đều run bần bật.
“Tàu con thoi tác chiến? Đến từ tầng võ cao?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, ông ta nuốt nước bọt ừng ực. Hình như sự việc nghiêm trọng rồi đây.
Thông thường, kể cả là những người có thực lực khủng khiếp ở tầng võ trung cũng chỉ ngồi tàu con thoi hư không để qua không gian thô, con tàu con thoi tác chiến này có cấp bậc cao hơn hẳn tàu con thoi hư không.
Tàu con thoi tác chiến, đúng như cái tên của nó. Ngoài là công cụ để vượt qua không gian thì nó còn có tác dụng nữa là dùng để chiến đấu.
Về bản chất thì tàu con thoi tác chiến là bảo vật vô cùng lớn, đẳng cấp và có sức uy hiếp lớn.
“Một cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, hai cảnh giới Chân Vương trung kỳ và ba cảnh giới Chân Vương sơ kỳ”, tâm thái Ngư Dung Băng như chìm xuống vực sâu. Mặc dù cô ta đã dự đoán trước đó nhưng vẫn đánh giá thấp.
Tư chủ ra tay quá độc ác!
Cảnh giới Chân Vương kể cả ở tầng võ cao hoặc ở đại lục Thần Thương cũng không thể coi thường, cũng không phải xuất hiện nhiều. Vậy mà một lần huy động sáu cảnh giới Chân Vương, quá khủng khiếp. Dùng sáu cảnh giới Chân Vương để tiêu diệt một người ở tầng võ trung thì hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng sáu người này đến chỉ để bắt Tô Minh thôi sao?
Rốt cuộc thù hận của Tư chủ Tư Nam Quân với Ninh tiền bối sâu nặng đến mức nào? Ngư Dung Băng nghĩ mãi không ra…
“Cô chủ…”, Ngư Vọng và Ngư Đằng đều có chút run rẩy như sắp khóc đến nơi. Họ cũng không thể ngờ…
Hai người vô cùng hối hận. Sớm biết tư chủ Tư Nam Quân phái ra sáu cảnh giới Chân Vương đến bắt Tô Minh thì họ đã quỳ xuống cầu xin rồi truyền tin về nhà họ Ngư việc cô chủ bướng bỉnh muốn cứu Tô Minh, họ cũng nên ngăn cản cô chủ nhúng tay vào việc này mới đúng.
Đúng là điên mất thôi!
“Tô Minh! Ngư Dung Băng này nói là làm. Tôi đã hứa với Ninh tiền bối thì tôi nhất định phải làm. Nhưng có cứu được anh hay không thì tôi không chắc. Nếu như hôm nay tôi cứu được anh thì hãy nhớ, anh nợ tôi một mạng”, Ngư Dung Băng cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Tất cả nấp hết vào khe hở không gian. Ngay bây giờ! Ngay lập tức”, một giây sau, Lâm Chân Võ quát lớn, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Tất cả học viên của học viện Linh Võ đều bắt đầu hành động. Chỉ có điều, khí tức hoảng loạn đã bao trùm tất cả.
“Lần này thì khó rồi! Tô Minh, lẽ nào vì thiên phú võ đạo của anh quá yêu nghiệt nên đến trời cũng hờn ghen sao, vì vậy anh mới gặp biết bao tai ương như này sao?”, công chúa nhỏ Cổ Kim cũng vội nấp vào trong khe hở không gian nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.
Rất nhanh…
“Ù…”, âm thanh nặng trịch như tiếng gầm rú của thần thú cỡ lớn từ thời cổ xưa. Đó là âm thanh của tàu con thoi tác chiến đang đến gần.
Tàu con thoi tác chiến càng đến gần học viện Linh Võ thì cảm giác như bao trùm khắp đất trời, bóng hình của nó cũng bao trùm cả học viện Linh Võ.
Trên boong tàu có sáu người với thần sắc bình tĩnh, cao ngạo cực độ, nụ cười đầy vẻ cao quý.
Tổng cộng có 5 nam và 1 nữ.
Trong đó có cô gái đang ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, cô ta đeo mặt nạ đầu lâu.
Trên người cô ta toát lên khí tức kiều diễm, dường như con nhện hay con bọ cạp nào tu luyện thành người vậy. Cô ta mặc áo màu đỏ trùm kín người. Nếu nhìn kỹ thì trên áo màu đỏ có những chiếc kim như đinh tán, sau lưng cô ta đeo một đôi đao màu đỏ.
Cô ta tên là Tư Thiên Cẩm, là con gái nuôi của tư chủ Tư Nam Quân, được ông ta vô cùng trọng dụng, thậm chí còn được coi là người nối nghiệp.
Tư Thiên Cẩm còn độc ác hơn cả Tư Nam Quân, ở đại lục Thần Thương cô ta có biệt danh là ‘Song đao Tu La’.
Đã có vô số người chết trong tay cô ta, trên người cô ta lúc nào cũng toát lên sát ý.
Lần này đến cùng cô ta toàn là người trong Sát đường mà cô ta đào tạo nên…
Sát đường do cô ta lập nên, chỉ có 9 người.
Nhưng ai cũng tàn ác, ai cũng yêu nghiệt, còn tu luyện được sát đạo. Kẻ nào kẻ nấy được tuyển chọn vào năm đó, giờ đây tay đều nhuốm đầy máu, đúng với hình thức nuôi sâu độc.
Lần này Tư Thiên Cẩm dẫn đến 5 người đủ để chứng tỏ cô ta kiên định đến mức nào.
Tư Thiên Cẩm nhiều năm đeo mặt nạ, kể cả ở đại lục Thần Thương cũng không có mấy ai nhìn thấy nhan sắc thật sự của cô ta. Có lời đồn cô ta xấu xí nên cố ý đeo mặt nạ đầu lâu để che đi vẻ xấu xí của mình.
Cũng có lời đồn từ nhỏ trên mặt cô ta đã có vết bớt rất rõ nên cô ta mới đeo mặt nạ để che đi.
“Ninh Triều Thiên luôn ẩn trốn, kể cả là Tư chủ cũng khó tìm thấy. Vì vậy, đồ đệ duy nhất của ông ta đã trở thành điểm yếu lớn nhất của ông ta. Chỉ cần bắt được người này thì Ninh Triều Thiên sẽ tự tìm đến thôi”, Tư Thiên Cẩm lẩm bẩm, sau đó trong đôi mắt đầy sát ý dưới chiếc mặt nạ đầu lâu lóe lên vẻ đắc ý: “Chỉ cần bắt được Ninh Triều Thiên đưa đến trước mặt Tư chủ thì chắc vị trí Tư chủ dự bị sẽ nằm trong tay Tư Thiên Cẩm mình rồi”.
Sau đó Tư Thiên Cẩm lại nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thẩm Y Nhân! Đợi bổn tọa bắt được Ninh Triều Thiên dâng cho Tư chủ, để xem lúc đó bà còn ngăn cản Tư chủ lập tôi làm Tư chủ dự bị nữa không?”
Nghĩ đến Thẩm Y Nhân, Tư Thiên Cẩm lại thấy không vui, thậm chí toát lên sát ý.
Thẩm Y Nhân là cánh tay đắc lực bên cạnh Tư chủ, được Tư chủ vô cùng tín nhiệm.
Nhưng Thẩm Y Nhân luôn đối đầu với Tư Thiên Cẩm. Nếu như không có Thẩm Y Nhân thì cô ta đã thành Tư chủ dự bị từ lâu rồi.
Chương 379: Vạn kiếm băng
Lần này Ninh Triều Thiên đột nhiên xuất hiện, cô ta chủ động xin được ra tay, hứa hẹn trong vòng một năm sẽ bắt được ông ấy, không ngờ Thẩm Y Nhân còn muốn xen vào mà tư chủ lại còn đồng ý.
Hiện tại, cô ta tìm thấy Tô Minh trước, như vậy thì ngày bắt được Ninh Triều Thiên cũng không còn xa nữa. Thẩm Y Nhân cố tình xen vào cũng thành công cốc.
Năm người của sát đường cung kính đứng sau Tư Thiên Cẩm, bọn họ kính trọng cùng phục tùng cô ta một cách tuyệt đối.
Cho dù Tư Thiên Cẩm bảo bọn họ đi chết thì bọn họ cũng không có chút do dự.
Ý nghĩa sống của bọn họ là làm thanh đao trong tay cô ta!
Trong 5 người, có hai người trẻ tuổi cảnh giới chân vương trung kỳ, tên là Tiêu Dẫn, Trần Tẫn. Hai người chưa đến 30 tuổi, thực lực lại thuộc top đầu ở sát đường.
Ba người thanh niên cảnh giới chân vương sơ kỳ còn lại là Chương Mộc, Từ Lục và Cao Kình.
“Chủ nhân, cô gái tóc trắng là Ngư Dung Băng”, Chương Mộc nói, tay cầm một bức họa vẽ hình Tô Minh và 9 người khác có khuôn mặt tương tự anh, nhưng Chương Mộc lúc này đứng trên boong tàu lại nhìn chằm chằm xuống Ngư Dung Băng.
“Ngư Dung Băng?”, Tư Thiên Cẩm lạnh lùng hỏi: “Thông tin”.
“Chủ nhân, người phụ nữ đó là cao thủ số một trong bảng Tiềm Long ở tầng võ Trung, rất nổi tiếng, cũng là thiên tài số một đời thứ 3 nhà họ Ngư ở đại lục Thiên Âm, cô ta cũng khá có tiếng tăm ở đại lục Thần Thương”, Chương Mộc lại nói, 9 người trong sát đường chỉ có điểm chung là thực lực mạnh mẽ, thiên phú cao, còn lại mỗi người đều có nét riêng, chẳng hạn như Chương Mộc là người cẩn thận, suy nghĩ kỹ lưỡng, vì thế Tư Thiên Cẩm bồi dưỡng anh ta theo con đường tình báo.
“Chết tiệt! Tư chủ hạ lệnh đại lục Thiên Âm phối hợp bắt Ninh Triều Thiên, Ngư Dung Băng không những không nghe mà còn muốn bảo vệ Tô Minh? Đây là công khai chống lại mệnh lệnh của tư chủ sao?”, Tiêu Dẫn nói, sát khí ngùn ngụt quanh thân. “Thú vị”, Tư Thiên Cẩm tán thưởng.
Ngay cả Tô Minh cũng thầm gật đầu. Ngư Dung Băng trong nháy mắt đã có thể vứt bỏ mọi cảm xúc tiến vào trạng thái chiến đấu cao nhất, điều này không dễ dàng gì.
Ngoài ra, mặc dù ý chí chiến đấu của cô ta không đủ mạnh mẽ nhưng dày đặc như muốn cô đọng lại, như vậy cũng rất hiếm thấy.
“Tiêu Dẫn, anh đi thử Ngư Dung Băng”, mặc dù Tư Thiên Cẩm tán thưởng Ngư Dung Băng nhưng không có ý định tự mình ra tay.
Chỉ là không tệ mà thôi, không đáng để cô ta phải đích thân đối phó.
“Vâng”, Tiêu Dẫn gật đầu, có hơi hưng phấn, hắn cũng là người có sát khí mạnh nhất trong 9 người của sát đường, người chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể.
Ngư Dung Băng căng thẳng.
Cô ta muốn đánh với Tư Thiên Cẩm, như vậy Tư Thiên Cẩm sẽ không thể khống chế được tình hình, trong lúc chiến đấu cô ta có thể tìm cơ hội đánh vỡ cấm chế Chu Không.
Nhưng hiện tại Tư Thiên Cẩm không ra tay, cô ta lúc nào cũng có thể khống chế được toàn cục, Ngư Dung Băng muốn phá vỡ cấm chế thì nhất định sẽ bị cô ta phát hiện ngay lập tức.
“Phải mau chóng giải quyết Tiêu Dẫn, sau đó mới có thể khiến Tư Thiên Cẩm ra tay”, Ngư Dung Băng thầm nghĩ cách. Nhưng vẫn phải trông chờ vào may mắn, mong rằng Tư Thiên Cẩm thật kiêu ngạo, nếu không trong lúc cô ta chiến đấu với Tiêu Dẫn, Tư Thiên Cẩm thừa cơ ra tay với Tô Minh thì hỏng bét.
Hi vọng Tư Thiên Cẩm là một người ngạo mạn.
“Giết!”, lúc này Tiêu Dẫn đã ra tay.
Phương thức rất đơn giản.
Hắn cầm một thanh kiếm trông có vẻ bình thường chém về phía Ngư Dung Băng.
Không cả dùng võ kỹ.
Quá đơn giản.
Nhưng hắn vừa ra tay thì mọi người ở học viện Linh Võ đều nghẹn họng, sững sờ.
“Sát ý bậc này, hắn đã vào sát đạo rồi!”, Lâm Chân Võ nuốt nước bọt, sợ đến mức mặt trắng bệch như người chết.
“Còn chưa đến 30 tuổi đã vào sát đạo? Hắn giết người từ trong bụng mẹ chắc?”, Lâm Chân Võ muốn phát điên.
Ngoại trừ ông ta, những học sinh cùng lãnh đạo nấp trong khe nứt hư không của học viện Linh Võ cũng xụi lơ, trước sát khí ngùn ngụt của Tiêu Dẫn có mấy người còn đứng được?
Trời đất đều biến sắc.
Đỏ lừ như máu.
Không khí ngột ngạt, hít thở mà chỉ cảm thấy như đang uống máu.
Năng lượng tự nhiên trong trời đất dường như đã biến mất.
Tất cả mọi người như thể bị lôi vào trong biển máu.
Trong luồng sát khí này, Tiêu Dẫn vung kiếm, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Không giết chết Ngư Dung Băng trong chớp mắt đã là đáng kinh ngạc.
“Anh không sợ?”, Tư Thiên Cẩm liếc nhìn Tô Minh, cười nói: “Đồ đệ của Ninh Triều Thiên, cảnh giới động hư sơ kỳ? Có hơi yếu, không biết Ninh Triều Thiên coi trọng điểm nào ở anh?”
“Tôi có thể chiến đấu với người hơn cấp, thực lực rất mạnh đó”, Tô Minh nói.
Anh biết Ngư Dung Băng hoàn toàn không gặp nguy hiểm.
Thậm chí cô ta còn mạnh hơn Tiêu Dẫn một chút, vì thế anh tạm thời không ra tay, dù sao có thể cùng kẻ mạnh có thực lực tương đương chiến đấu là điều tốt cho võ đạo.
Ngư Dung Băng mặc dù lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng cô ta thật lòng đến cứu anh, ấn tượng của anh với cô ta không tệ.
Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của Tư Thiên Cẩm mang ý cười, nụ cười châm chọc, Tô Minh thực sự đã chọc cười cô ta.
“Im miệng! Biết điều đi! Nếu hôm nay cô chủ chết ở đây thì loại rác rưởi như mày có chết vạn lần cũng không đủ!”, Ngư Vọng ác độc mà chửi, hắn hận không thể đâm Tô Minh một phát.
Một tên vô dụng cảnh giới động hư.
Loại rác rưởi sống cũng lãng phí không khí.
Nên chết sớm mới phải.
Sống được tích sự gì? Đẩy cô chủ vào nguy hiểm chắc?
Càng ghê tởm là lúc này cô chủ đang liều mạng chiến đấu vì anh, anh con mẹ nó… thế mà còn bốc phét, cảnh giới động hư? Chiến đấu vượt cấp? Anh có thể chiến đấu để sống qua ngày hôm nay được chắc? Có thể vượt đến cảnh giới chân vương không? Nếu không thì được tích sự gì?
“Kiếm Vạn Băng! Lên!”, lúc này, Ngư Dung Băng đột nhiên hét lên một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy năng lượng của vạn vật trong trời đất đều đột nhiên ngưng tụ xung quanh cô ta.
Chiến ý và sát ý trên người cô ta tụ lại thành các thanh kiếm băng.
Kiếm băng dày đặc.
Che khuất cả đất trời.
Quả thực có hơn vạn thanh.
Ai trông thấy cũng phải kinh hãi.
Mà càng khiến người ta càng ngạc nhiên là những thanh kiếm băng đó lại hợp thành kiếm trận!
Quá đáng sợ, rất nhiều kiếm tu đều có thể lập kiếm trận nhưng một lần chỉ có thể điều khiển 10 đến 50 thanh, người điều khiển được 100 thanh đã là vô cùng hiếm thấy.
Chương 380: Tôi sẽ cứu cô
“Không hay rồi”, dưới mặt nạ đầu lâu, sắc mặt Tư Thiên Cẩm co quắp thay đổi, cả người liền lao đi giống như một mũi tên lửa để chặn lại Chu Thiên cấm cố.
Nhưng điều này cũng đã nằm trong sự tính toán của Ngư Dung Băng.
Ngay lúc đó, cô ta giống như nữ thần băng, thanh kiếm băng đang nắm giữ trong tay với ý chí chiến đấu lạnh lẽo đến tận xương tủy được ngưng kết đến cực điểm, ngăn lại trước mặt Tư Thiên Cẩm cùng những người khác.
Khí tức của Ngư Dung Băng tại khoảnh khắc này quá mạnh mẽ.
Cực kỳ lớn mạnh.
Cái lạnh thấu xương khiến người ta có cảm giác như đang bước vào hầm băng.
Mạnh mẽ tới mức bất thường.
Sắc mặt cô ta tái nhợt không còn giọt máu.
Cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian một hai nhịp thở cho ba người Tô Minh, Ngư Đằng cùng Ngư Vọng là đủ rồi.
“Đáng chết!!! Cút ra!”, Tư Thiên Cẩm bộc phát lửa giận, cô ta vậy mà bị người khác gạt sang một bên? Dưới cơn thịnh nộ, hai đao dao động, trời đất biến thành màu máu, lưỡi kiếm lập lòe, giống như hai tia chớp chập chờn, kiếm ý vô biên tràn ngập, xé trời rẽ đất.
Cũng ngay lúc đó.
Ngư Vọng và Ngư Đằng gần như cùng lúc thông suốt, bọn họ cùng nhau tháo chạy, đâm xuyên qua về hướng Chu Thiên cấm cố.
Tốc độ rất nhanh.
Về phần dẫn theo Tô Minh gì đó, hai người đều vứt ra sau đầu rồi.
Thậm chí bọn họ nhớ tới cũng sẽ cố ý bỏ rơi Tô Minh.
Để Tô Minh chôn theo cô chủ đi!
Dù là Ngư Đằng hay Ngư Vọng, giờ phút này cũng chỉ muốn bản thân có thể sống sót.
Còn việc ngang nhiên làm trái mệnh lệnh của cô chủ, sau này sẽ có hậu quả như thế nào?
Người khác có thể không biết, nhưng hai người họ hiểu rõ, vừa rồi khi khí tức của cô chủ đột ngột dâng cao rồi bùng phát, chính là bởi đã mở ra phong ấn trong cơ thể.
Phong ấn đó vừa được mở, cô chủ có thể nâng cao sức mạnh trong một khoảng thời gian ngắn.
Tuy nhiên sau đó tuyệt đối không có cơ hội sống sót, trừ phi có một vị thần y uyên bác hiếm thấy kịp thời chữa trị cho cô ấy, còn bây giờ, tìm đâu ra loại thần y thuộc đẳng cấp đó đây?
Vì vậy, hai người họ rất chắc chắn, cô chủ vì cứu nguy cho Tô Minh mà lựa chọn hy sinh bản thân mình!!!
Về phần lời nói trước đó của cô chủ bảo rằng sau khi ba người họ trốn thoát, cô còn có bảo bối hoặc thứ gì đó có thể tự cứu sống mình đều là để an ủi hai người họ cùng Tô Minh mà thôi.
Chẳng ai ngờ tới Ngư Dung Băng lại liều mạng như vậy? Còn chưa chiến đấu đến cuối cùng liền muốn hy sinh tính mạng của bản thân chỉ vì muốn giành giật một con đường sống cho Tô Minh đây?
“Tại sao không đi?! Khụ”, ngay lúc cảm xúc của Tô Minh đang chấn động, Ngư Dung Băng tức giận cực độ, thậm chí còn mang theo một tia nghẹn ngào uất ức mà gầm lên.
Đồng thời cả người cô ta bắn ngược ra ngoài.
Khí tức yếu ớt tới cực điểm.
Cô ta thực sự sắp phát điên rồi.
Đó là tính mạng của cô ta!
Mạng của Ngư Dung Băng cô rất rẻ mạt sao?
Cứ tùy ý bị lãng phí như vậy sao?
Hay là nói, Ngư Dung Băng cô là một con hồ ly? Có chín mạng?
Cô chỉ có một cái mạng này.
Thân hình Tô Minh chớp động liền vội vàng đón lấy Ngư Dung Băng.
“Thực xin lỗi”, anh ôm chặt lấy cơ thể xinh đẹp có chút lạnh lẽo kia của cô ta, hơi cúi đầu, trầm giọng nói.
Xin lỗi vô cùng nghiêm túc.
Lời xin lỗi của anh ám chỉ hành động không ra tay trước đó của mình.
“Xin lỗi có tác dụng à? Tôi sắp chết rồi, tôi...tôi dùng tính mạng của mình để đổi lấy một đường sống cho anh… anh cứ lãng phí như vậy? Anh có xứng đáng với tôi không?!”, Ngư Dung Băng nước mắt đầm đìa, trên khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp là sự tuyệt vọng cùng cay đắng đến cực điểm.
Sau đó, luồng sát khí như muốn hóa thành thực thể xẹt qua đôi mắt mỹ lệ của cô: “Ngư Vọng và Ngư Đằng phản bội rồi, tôi đã kêu hai người họ dẫn anh đi!”
Ngay cả khi bản thân không rời đi.
Ngư Đằng Ngư Vọng cũng nên dẫn Tô Minh đi.
Kết quả.
“Phụt!”, Ngư Dung Băng lại phun ra một ngụm máu, khí tức cả người càng ngày càng héo mòn.
“Đừng nói chuyện nữa, chuyện tiếp theo giao lại cho tôi, cô sẽ sống. Tôi bảo đảm sẽ khiến cô khôi phục lại như lúc ban đầu, bọn chúng cũng đều sẽ phải chết”, Tô Minh hít sâu một hơi nói.
Ngư Dung Băng chỉ còn lại một nụ cười ảm đạm, xen lẫn chua xót.
Đảm bảo bản thân có thể sống sót?
Bảo đảm như thế nào?
Trước không nói đến bản thân mở ra phong ấn, hiện tại, chỉ có một vị thần y cái thế vô song mới có thể cứu chữa được cho mình.
Thì chỉ riêng nhóm người Tư Thiên Cẩm đang nhìn chằm chằm như hổ đói kia cũng đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi.
“Trữ kim châm trong tay”.
Tô Minh một tay giữ châm vàng, châm vàng cứ vậy hạ xuống một cách quỷ dị.
Chưa kể những người khác xung quanh, bản thân Ngư Dung Băng thậm chí còn không nhìn thấy rõ hay cảm nhận được châm vàng hạ xuống như thế nào?
Cho đến khi cô kịp phản ứng lại, tất cả các huyệt vị của cô đã bị châm vàng đâm vào.
Hơn nữa, điều cô không thể tin được là từng cây châm vàng cắm vào huyệt vị của mình vô cùng chuẩn xác.
Vị trí của mỗi cây châm vàng đều không có sai sót.
Không chỉ là vị trí chính xác, mà độ sâu của mỗi cây châm vàng khi châm lên người cô cũng giống như được đo lường bằng thước cặp cơ.
Sau khi chín cây châm vàng được đưa vào, Ngư Dung Băng liền cảm nhận được dòng linh khí mênh mang, nóng nảy, phức tạp và lộn xộn trong cơ thể mình giống như từng con cừu non đang hoảng sợ khi gặp phải con cừu đầu đàn vậy.
Trực tiếp an tĩnh lại ba phần.
Hơn nữa, luồng linh khí cuồn cuộn này lại đang đổ dồn về phía huyệt vị mà chín cây châm vàng kia đâm xuống, khi đến được điểm huyệt vị, linh khí liền từ trong cơ thể thoát ra ngoài thuận theo châm vàng kia.
Thân là đương sự, cô rõ ràng cảm nhận được những luồng linh khí trong cơ thể suýt chút đã giết chết mình kia dường như đã hoàn toàn bị Tô Minh khống chế.
Kỳ diệu.
Thần kỳ.
Sau đó, bàn tay của Tô Minh lại giơ lên, dưới cái nhìn chăm chú của Ngư Dung Băng, anh không ngừng vê nặn và xoay kim châm, mỗi một lần nhón châm, động châm, tốc độ dẫn độ linh khí của châm vàng lại càng được gia tăng, thật không thể tin được!
“Anh”, đôi mắt xinh đẹp của Ngư Dung Băng trừng to, cô chắc chắn rằng trong 22 năm sống trên cuộc đời này của mình, đây là lần đầu tiên bị chấn động tới mức tâm cảnh cũng sắp nứt vỡ rồi, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ- không lẽ, Tô Minh thực sự là một thần y vô song?
Trên bầu trời.
Bên ngoài bức rào của Chu Không cấm cố, hai kẻ Ngư Đằng và Ngư Vọng còn chưa rời đi.
Hai người bọn họ trốn trong hư không, chăm chú nhìn xuống sân Linh Võ phía dưới bên trong bức rào của Chu Không cấm cố, chính xác mà nói, họ đang dõi theo Tô Minh cùng Ngư Dung Băng.
Hai người đã phản bội cô chủ Ngư Dung Băng, đương nhiên là muốn xác nhận xem cô đã chết hay chưa!
Chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể an tâm.
Thêm vào đó, bọn họ đã ở bên ngoài Chu Không cấm cố, lúc này muốn rời đi có thể dễ dàng trốn vào hư không vô biên, không ai có thể ngăn cản được. Do đó, cho dù hiện tại muốn đứng ở một bên xem kịch hay cũng không có vấn đề gì.
“Thằng nhóc đó thực sự là thần y sao? Vậy mà có châm vàng trong tay”, Ngư Đằng nở nụ cười chế giễu.
Bình luận facebook