-
Chương 58: Khó có thể tiếp nhận
"Có phải Diệp Huyền đã cứu tôi không?"
Đối mặt với lời chất vấn của Lâm Thanh Nham, Dương Duy khỏi giật cả mình!
Và bốn đội trưởng an ninh cũng cảm thấy rất lo lắng!
"Chị Thanh Nham, chúng tôi… Chúng tôi không có gì giấu giếm chị cả?"
Dương Duy kiên trì tiếp tục nói dối.
"Vẫn không nói?"
Lâm Thanh Nham buồn bã và thất vọng nhìn Dương Duy: "Cậu thật sự muốn tôi tức giận mới sẵn lòng nói thật sao? Năm đó cậu gây ra chuyện, là ai lén đưa cho cậu hai triệu để giải quyết?"
"Hai triệu đó, tôi có yêu cầu cậu trả lại một xu nào không?"
"Có một lần cậu sinh bệnh rồi nhập viện, cậu cho rằng mình mắc bệnh ung thư, là ai ở cạnh cậu, là ai khích lệ cậu một ngày một đêm?"
"Còn bốn đội trưởng, là ai đã giúp con các người vào thành phố học, là ai giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu cho các người, giúp các người gia đình đoàn tụ trong thành phố?"
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham không ngừng nhắc lại chuyện cũ, Dương Duy cúi đầu xuống: "Chị Thanh Nham, chị đừng nói nữa, em muốn khóc…"
Bốn đội trưởng cũng cúi đầu xuống, cảm thấy có lỗi với Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham bài tình cảm của mình đã có tác dụng, vội vàng hỏi: "Vậy hãy nói cho tôi biết sự thật. Người thực sự đã cứu tôi đêm đó trong khách sạn có phải là Diệp Huyền không?"
Hít!
Dương Duy và bốn đội trưởng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nghĩ rằng chân tướng sự việc đã không thể che giấu được nữa!
Tiếp tục che dấu cũng không còn ý nghĩa!
"Thật ra… Chuyện đó… Chị Thanh Nham…"
Dương Duy đè nén nỗi sợ bị Diệp Huyền đánh chết, quyết tâm liều mạng: "Đúng vậy, người thật sự cứu chị đêm đó chính là lão đại Diệp Huyền!"
Nghe Dương Duy vạch trần chân tướng, não Lâm Thanh Nham nổ tung: "Thật sự là hắn…"
Cô không thể tin được!
Hoặc là nói cô không nguyện ý tin tưởng chuyện này!
"Cô Lâm, thật sự đêm đó chính là Diệp Huyền đã cứu cô!"
Bốn đội trưởng an ninh cũng lên tiếng: "Tổ trưởng Dương Duy nói thật!"
"…"
Cả người Lâm Thanh Nham đều hoảng hốt, ngồi phịch xuống ghế văn phòng: "Dương Duy, mau kể cho tôi nghe chi tiết chuyện xảy ra đêm đó!"
Dương Duy suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời nói: "Đêm đó, sau khi chị bị Lý Hùng Phi đánh thuốc mê ở khách sạn Hoa Sinh, ông ta muốn làm chuyện xấu xa với chị. Chúng tôi muốn dẫn chị đi nhưng bị ông ta gọi một nhóm tay chân tới ngăn cản, muốn đánh phế chúng tôi!”
"Đám người đó rất hung hăng, năm người chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ!"
"Ngay tại thời khắc sinh tử đó, Diệp Huyền đại ca tới!"
"Anh ấy một mình đối mặt với một đám người vạm vỡ mà mí mắt còn không thèm chớp, không tới mười giây, hơn mười người đối diện đều toàn bộ bị quật ngã! Tôi thề, đại ca Diệp Huyền là người dũng mãnh phi thường nhất trong tất cả những người mà tôi từng gặp…"
"Đáng tiếc lúc đó chị hôn mê, không nhìn thấy cảnh tượng chấn động đó. Sau đó, anh Diệp Huyền nói với chúng tôi, dặn chúng tôi không được nói cho ai biết chuyện anh ấy đã cứu chị."
"Sau đó anh ấy rời đi, một lúc sau, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đến. Chính cô ấy là người kêu người tới bắt đám người Lý Hùng Phi đang bất tỉnh nhân sự về đồn cảnh sát!"
Nghe bọn họ kể lại chuyện xảy ra đêm đó, cả người Lâm Thanh Nham như hóa đá!
Cô không ngờ người cứu cô lại thật sự là Diệp Huyền!
Chứng cứ vô cùng xác thực!
“Nữ chiến thần còn nói, chuyện lần trước mình trúng thuốc, cũng là Diệp Huyền cứu!”
"Nhưng mình cứ liên tục gọi anh ấy là thằng khốn nạn, liên tục đối nghịch với anh ấy…"
“Nếu không có anh ấy ở bên cạnh bảo vệ, chỉ sợ mình đã sớm chết…"
Nghĩ tới những lời chỉ trích và khinh thường mà tối nay đã làm với Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi mím môi!
Cô tự trách mình rất nhiều, rất khó chịu tại sao mình lại xem thường Diệp Huyền!
Đặc biệt là khi nghĩ đến những lời xúc phạm cô nói với Diệp Huyền trong nhà hàng tối nay, Lâm Thanh Nham cảm thấy mình không phải người!
"Anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều, nhưng mình lại chế nhạo anh ấy như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ rất thất vọng…"
Nghĩ tới đây, đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham không khỏi rưng rưng!
"Chị Thanh Nham, chị không sao chứ?"
Dương Duy không khỏi lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lâm Thanh Nham.
"Tôi không sao…"
Lâm Thanh Nham vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, cưỡng ép nở một nụ cười: "Không sao, các người trở về đi, các người yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói cho Diệp Huyền."
Dương Duy và bốn đội trưởng nhìn nhau, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi về nhà!
Nhưng Dương Duy lại có suy nghĩ khác.
"Chị Thanh Nham bị sao vậy? Vừa rồi hình như chị ấy khóc…"
"Ây da, đừng nói là chị Thanh Nham bắt đầu thích đại ca rồi chứ, chĩ đã bị đại ca chinh phục rồi đúng không? Vậy mình có nên nói cho đại ca biết chuyện đã xảy ra tối nay không?"
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Duy quả quyết lắc đầu: "Tốt hơn hết là mình không nên xen vào việc của người khác, tránh cho bị anh Diệp Huyền đánh chết tươi!"
Dương Duy và những người khác về nhà, nhưng Lâm Thanh Nham ở lại một mình trong văn phòng và thầm cảm thấy buồn.
Đúng vậy, cô không biết phải đối mặt với Diệp Huyền như thế nào khi về nhà!
Xin lỗi? Hay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, Lâm Thanh Nham quyết định lần này nhất định phải xin lỗi Diệp Huyền!
"Nhưng mà khi ở nhà hàng mình đã vô tình như vậy, mối quan hệ của mình với anh ấy cũng trở nên căng cứng rồi, liệu anh ấy có chấp nhận lời xin lỗi của mình không?"
Lâm Thanh Nham rất phiền muộn, lại nhớ tới vừa rồi cô gọi điện thoại và gửi tin nhắn WeChat mà Diệp Huyền đều không trả lời, cô không có chút tự tin nào.
"Tốt nhất đừng nghĩ lung tung nữa, về nhà xem thái độ của Diệp Huyền rồi tính sau!"
Với tâm tình thấp thỏm, Lâm Thanh Nham trở về nhà.
Nhưng mà Diệp Huyền chưa có về nhà!
Lời xin lỗi đã nghĩ tốt trong lòng giờ đây không có chỗ để nói, tâm tình Lâm Thanh Nham rất là bực bội. Cô không thể không nghĩ đến cảnh tượng anh anh em em của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh lúc ăn tối!
Cảnh tượng này thật khó quên!
Có hẹn với người đẹp, Diệp Huyền làm sao có thể sẵn lòng về nhà?
Điều khiến Lâm Thanh Nham hoảng hốt nhất chính là cô phát hiện ba lô cũ của Diệp Huyền đã không còn trong phòng nữa!
"Xong rồi, hắn đã rời khỏi nhà họ Lâm rồi?"
Thân thể Lâm Thanh Nham đột nhiên run lên, lại phát hiện giày của Diệp Huyền cũng đã biến mất!
Lúc đầu cô tưởng Diệp Huyền chỉ là đang hẹn hò với Trương Vãn Thanh. Nhưng cô không ngờ rằng Diệp Huyền đã thu dọn hành lý rồi rời khỏi nhà họ Lâm!
"Hết rồi, xong rồi, khẳng định là bởi vì mình đã đùa giỡn với hắn như vậy trong nhà hàng, cho nên hắn đã bỏ đi ngay trong đêm!"
Tâm trạng của Lâm Thanh Nham vốn đã buồn bực giờ lại tăng thêm mấy phần kinh hoảng: "Diệp Huyền cứ như vậy rời đi, vậy mình phải ăn nói sao với ông nội và mẹ đây…"
Đúng vào lúc này.
Lâm Vân Hà vui vẻ hét lên từ dưới lầu: "Diệp Huyền, cậu về nhà chưa? Xuống cùng ông nội đánh Thái Cực Quyền nào. Ông chờ cậu cả đêm!"
Tin tức Ngô Thiên Di giúp trọng phạm phản quốc nên đã bị Chiến Bộ tiêu diệt truyền ra khiến tâm tình Lâm Vân Hà rất tốt!
Ngô Thiên Di đi rồi, tập đoàn Thiên Di nhất định sẽ hỗn loạn!
Đây là một cơ hội tuyệt vời để Tập đoàn Lâm thị bắt kịp Tập đoàn Thiên Di, trở thành công ty hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản tại Dương Thành!
Theo ông, đây là vận khí và phúc khí mà Diệp Huyền mang đến cho nhà họ Lâm!
Cho nên ông chờ Diệp Huyền trở về cả đêm, tiếp tục tăng tiến tình cảm!
Nhưng Lâm Vân Hà càng vui vẻ thì trong lòng Lâm Thanh Nham càng khủng hoảng!
Nếu như ông nội biết mình làm Diệp Huyền tức giận bỏ đi…
Cô cũng không dám tiếp tục nghĩ tới nữa!
"Hết rồi, lần này mình sẽ bị ông nội mắng chết…"
Lâm Thanh Nham hoảng hốt, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải giải thích thế nào với ông nội!
Nhưng Lâm Thanh Nham cũng không dám không nói, chỉ có thể lo sợ bất an mà đi xuống lầu:
"Ông nội, có một chuyện con muốn nói với ông, ông phải bình tĩnh… Ba lô và giày của Diệp Huyền… Không… Không thấy đâu nữa…"
Ngụ ý là, Diệp Huyền đã ra khỏi nhà!
Đối mặt với lời chất vấn của Lâm Thanh Nham, Dương Duy khỏi giật cả mình!
Và bốn đội trưởng an ninh cũng cảm thấy rất lo lắng!
"Chị Thanh Nham, chúng tôi… Chúng tôi không có gì giấu giếm chị cả?"
Dương Duy kiên trì tiếp tục nói dối.
"Vẫn không nói?"
Lâm Thanh Nham buồn bã và thất vọng nhìn Dương Duy: "Cậu thật sự muốn tôi tức giận mới sẵn lòng nói thật sao? Năm đó cậu gây ra chuyện, là ai lén đưa cho cậu hai triệu để giải quyết?"
"Hai triệu đó, tôi có yêu cầu cậu trả lại một xu nào không?"
"Có một lần cậu sinh bệnh rồi nhập viện, cậu cho rằng mình mắc bệnh ung thư, là ai ở cạnh cậu, là ai khích lệ cậu một ngày một đêm?"
"Còn bốn đội trưởng, là ai đã giúp con các người vào thành phố học, là ai giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu cho các người, giúp các người gia đình đoàn tụ trong thành phố?"
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham không ngừng nhắc lại chuyện cũ, Dương Duy cúi đầu xuống: "Chị Thanh Nham, chị đừng nói nữa, em muốn khóc…"
Bốn đội trưởng cũng cúi đầu xuống, cảm thấy có lỗi với Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham bài tình cảm của mình đã có tác dụng, vội vàng hỏi: "Vậy hãy nói cho tôi biết sự thật. Người thực sự đã cứu tôi đêm đó trong khách sạn có phải là Diệp Huyền không?"
Hít!
Dương Duy và bốn đội trưởng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nghĩ rằng chân tướng sự việc đã không thể che giấu được nữa!
Tiếp tục che dấu cũng không còn ý nghĩa!
"Thật ra… Chuyện đó… Chị Thanh Nham…"
Dương Duy đè nén nỗi sợ bị Diệp Huyền đánh chết, quyết tâm liều mạng: "Đúng vậy, người thật sự cứu chị đêm đó chính là lão đại Diệp Huyền!"
Nghe Dương Duy vạch trần chân tướng, não Lâm Thanh Nham nổ tung: "Thật sự là hắn…"
Cô không thể tin được!
Hoặc là nói cô không nguyện ý tin tưởng chuyện này!
"Cô Lâm, thật sự đêm đó chính là Diệp Huyền đã cứu cô!"
Bốn đội trưởng an ninh cũng lên tiếng: "Tổ trưởng Dương Duy nói thật!"
"…"
Cả người Lâm Thanh Nham đều hoảng hốt, ngồi phịch xuống ghế văn phòng: "Dương Duy, mau kể cho tôi nghe chi tiết chuyện xảy ra đêm đó!"
Dương Duy suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời nói: "Đêm đó, sau khi chị bị Lý Hùng Phi đánh thuốc mê ở khách sạn Hoa Sinh, ông ta muốn làm chuyện xấu xa với chị. Chúng tôi muốn dẫn chị đi nhưng bị ông ta gọi một nhóm tay chân tới ngăn cản, muốn đánh phế chúng tôi!”
"Đám người đó rất hung hăng, năm người chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ!"
"Ngay tại thời khắc sinh tử đó, Diệp Huyền đại ca tới!"
"Anh ấy một mình đối mặt với một đám người vạm vỡ mà mí mắt còn không thèm chớp, không tới mười giây, hơn mười người đối diện đều toàn bộ bị quật ngã! Tôi thề, đại ca Diệp Huyền là người dũng mãnh phi thường nhất trong tất cả những người mà tôi từng gặp…"
"Đáng tiếc lúc đó chị hôn mê, không nhìn thấy cảnh tượng chấn động đó. Sau đó, anh Diệp Huyền nói với chúng tôi, dặn chúng tôi không được nói cho ai biết chuyện anh ấy đã cứu chị."
"Sau đó anh ấy rời đi, một lúc sau, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đến. Chính cô ấy là người kêu người tới bắt đám người Lý Hùng Phi đang bất tỉnh nhân sự về đồn cảnh sát!"
Nghe bọn họ kể lại chuyện xảy ra đêm đó, cả người Lâm Thanh Nham như hóa đá!
Cô không ngờ người cứu cô lại thật sự là Diệp Huyền!
Chứng cứ vô cùng xác thực!
“Nữ chiến thần còn nói, chuyện lần trước mình trúng thuốc, cũng là Diệp Huyền cứu!”
"Nhưng mình cứ liên tục gọi anh ấy là thằng khốn nạn, liên tục đối nghịch với anh ấy…"
“Nếu không có anh ấy ở bên cạnh bảo vệ, chỉ sợ mình đã sớm chết…"
Nghĩ tới những lời chỉ trích và khinh thường mà tối nay đã làm với Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi mím môi!
Cô tự trách mình rất nhiều, rất khó chịu tại sao mình lại xem thường Diệp Huyền!
Đặc biệt là khi nghĩ đến những lời xúc phạm cô nói với Diệp Huyền trong nhà hàng tối nay, Lâm Thanh Nham cảm thấy mình không phải người!
"Anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều, nhưng mình lại chế nhạo anh ấy như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ rất thất vọng…"
Nghĩ tới đây, đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham không khỏi rưng rưng!
"Chị Thanh Nham, chị không sao chứ?"
Dương Duy không khỏi lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lâm Thanh Nham.
"Tôi không sao…"
Lâm Thanh Nham vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, cưỡng ép nở một nụ cười: "Không sao, các người trở về đi, các người yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói cho Diệp Huyền."
Dương Duy và bốn đội trưởng nhìn nhau, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi về nhà!
Nhưng Dương Duy lại có suy nghĩ khác.
"Chị Thanh Nham bị sao vậy? Vừa rồi hình như chị ấy khóc…"
"Ây da, đừng nói là chị Thanh Nham bắt đầu thích đại ca rồi chứ, chĩ đã bị đại ca chinh phục rồi đúng không? Vậy mình có nên nói cho đại ca biết chuyện đã xảy ra tối nay không?"
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Duy quả quyết lắc đầu: "Tốt hơn hết là mình không nên xen vào việc của người khác, tránh cho bị anh Diệp Huyền đánh chết tươi!"
Dương Duy và những người khác về nhà, nhưng Lâm Thanh Nham ở lại một mình trong văn phòng và thầm cảm thấy buồn.
Đúng vậy, cô không biết phải đối mặt với Diệp Huyền như thế nào khi về nhà!
Xin lỗi? Hay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, Lâm Thanh Nham quyết định lần này nhất định phải xin lỗi Diệp Huyền!
"Nhưng mà khi ở nhà hàng mình đã vô tình như vậy, mối quan hệ của mình với anh ấy cũng trở nên căng cứng rồi, liệu anh ấy có chấp nhận lời xin lỗi của mình không?"
Lâm Thanh Nham rất phiền muộn, lại nhớ tới vừa rồi cô gọi điện thoại và gửi tin nhắn WeChat mà Diệp Huyền đều không trả lời, cô không có chút tự tin nào.
"Tốt nhất đừng nghĩ lung tung nữa, về nhà xem thái độ của Diệp Huyền rồi tính sau!"
Với tâm tình thấp thỏm, Lâm Thanh Nham trở về nhà.
Nhưng mà Diệp Huyền chưa có về nhà!
Lời xin lỗi đã nghĩ tốt trong lòng giờ đây không có chỗ để nói, tâm tình Lâm Thanh Nham rất là bực bội. Cô không thể không nghĩ đến cảnh tượng anh anh em em của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh lúc ăn tối!
Cảnh tượng này thật khó quên!
Có hẹn với người đẹp, Diệp Huyền làm sao có thể sẵn lòng về nhà?
Điều khiến Lâm Thanh Nham hoảng hốt nhất chính là cô phát hiện ba lô cũ của Diệp Huyền đã không còn trong phòng nữa!
"Xong rồi, hắn đã rời khỏi nhà họ Lâm rồi?"
Thân thể Lâm Thanh Nham đột nhiên run lên, lại phát hiện giày của Diệp Huyền cũng đã biến mất!
Lúc đầu cô tưởng Diệp Huyền chỉ là đang hẹn hò với Trương Vãn Thanh. Nhưng cô không ngờ rằng Diệp Huyền đã thu dọn hành lý rồi rời khỏi nhà họ Lâm!
"Hết rồi, xong rồi, khẳng định là bởi vì mình đã đùa giỡn với hắn như vậy trong nhà hàng, cho nên hắn đã bỏ đi ngay trong đêm!"
Tâm trạng của Lâm Thanh Nham vốn đã buồn bực giờ lại tăng thêm mấy phần kinh hoảng: "Diệp Huyền cứ như vậy rời đi, vậy mình phải ăn nói sao với ông nội và mẹ đây…"
Đúng vào lúc này.
Lâm Vân Hà vui vẻ hét lên từ dưới lầu: "Diệp Huyền, cậu về nhà chưa? Xuống cùng ông nội đánh Thái Cực Quyền nào. Ông chờ cậu cả đêm!"
Tin tức Ngô Thiên Di giúp trọng phạm phản quốc nên đã bị Chiến Bộ tiêu diệt truyền ra khiến tâm tình Lâm Vân Hà rất tốt!
Ngô Thiên Di đi rồi, tập đoàn Thiên Di nhất định sẽ hỗn loạn!
Đây là một cơ hội tuyệt vời để Tập đoàn Lâm thị bắt kịp Tập đoàn Thiên Di, trở thành công ty hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản tại Dương Thành!
Theo ông, đây là vận khí và phúc khí mà Diệp Huyền mang đến cho nhà họ Lâm!
Cho nên ông chờ Diệp Huyền trở về cả đêm, tiếp tục tăng tiến tình cảm!
Nhưng Lâm Vân Hà càng vui vẻ thì trong lòng Lâm Thanh Nham càng khủng hoảng!
Nếu như ông nội biết mình làm Diệp Huyền tức giận bỏ đi…
Cô cũng không dám tiếp tục nghĩ tới nữa!
"Hết rồi, lần này mình sẽ bị ông nội mắng chết…"
Lâm Thanh Nham hoảng hốt, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải giải thích thế nào với ông nội!
Nhưng Lâm Thanh Nham cũng không dám không nói, chỉ có thể lo sợ bất an mà đi xuống lầu:
"Ông nội, có một chuyện con muốn nói với ông, ông phải bình tĩnh… Ba lô và giày của Diệp Huyền… Không… Không thấy đâu nữa…"
Ngụ ý là, Diệp Huyền đã ra khỏi nhà!
Bình luận facebook