-
Chương 128-129
Chương 128: Cao thủ? Đi chết đi
Diệp Huyền từng bước tiến lại gần gã, ánh mắt khinh bỉ nói: “Ai sai ông đến đây, thành thật khai báo thì có lẽ tôi có thể để ông chết sảng khoái hơn một chút!”
“Cậu… Cậu mơ tưởng...”
Lý Thạch hung tợn trả lời!
Diệp Huyền không nói nhảm, dẫm lên bụng dưới của gã một phát!
Lý Thạch đột nhiên phun ra một ngụm máu, gã đau đớn nói: “Được rồi... Tôi nói...”
“Tôi là hộ vệ của nhà họ Phùng, tôi tên là Lý Thạch. Người ra lệnh cho tôi đối phó với tập đoàn Lâm Thị lần này là con trai của Phùng Tam gia, Phùng Lượng...”
“Quả nhiên là nhà họ Phùng... Ha ha...”
Ánh mắt Diệp Huyền sáng như điện, nói: “Các ngươi thật đúng là chán sống mà.”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa nhìn chằm chằm Lý Thạch: “Được rồi, chịu chết đi!”
Hắn vặn bàn chân một cái, nội tạng của Lý Thạch vỡ vụn, chết ngay tại chỗ!
Sau đó, Diệp Huyền bấm điện thoại của trùm đất Giang Kim Bưu, dặn dò ông phái người dọn dẹp hiện trường, sau đó trở về công trường. Giang Kim Bưu không chỉ là trùm bất động sản mà còn có chỗ đứng riêng trong thế lực ngầm. Thấy Diệp Huyền một lần nữa xuất hiện ở công trường, Lâm Thanh Nham nhanh chóng đứng dậy: “Diệp Huyền!”
Đúng vậy, cô đang nơm nớp lo sợ, sợ Diệp Huyền sẽ xảy ra chuyện!
Bây giờ hắn đã an toàn trở về, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống!
“Đừng lo lắng, tôi không sao.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Vụ tai nạn này ở công trường không phải do giám sát Vương mà do có người ác ý tạo ra...”
“Hung thủ đâu?”
Lâm Thanh Nham lập tức lo lắng hỏi. Trong mắt Diệp Huyền hiện lên khí lạnh, hắn nói: “Cô cảm thấy sao?”
“Anh...”
Lâm Thanh Nham sửng sốt nói: “Chẳng lẽ... Anh giết rồi?”
“Ha ha!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nếu ông ta đã muốn giết cô thì làm sao tôi có thể dễ dàng buông tha được? Mặc dù chúng ta chỉ là vợ chồng giả, nhưng trên danh nghĩa, cô là vợ của Diệp Huyền tôi!”
Nghe Diệp Huyền nói, trong lòng Lâm Thanh Nham đột nhiên rung động, vô cùng cảm động nói: “Tôi, tôi là vợ anh?”
“Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi.”
“Tôi đã thông báo cho Giang Kim Bưu sắp xếp cấp dưới đến dọn dẹp hiện trường.”
Diệp Huyền đè ép thanh âm, nói với Lâm Thanh Nham: “Cô về nhà trước đi, tôi còn chút chuyện phải làm.”
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham lập tức nắm lấy tay Diệp Huyền: “Anh muốn làm gì?”
“Ha...”
Diệp Huyền phun ra một làn khói, ánh mắt sắc bén: “Nếu là chuyện giang hồ thì cứ theo quy tắc giang hồ mà giải quyết thôi! Cô suýt nữa bị giết, tâm huyết cả đời của ông nội Lâm suýt nữa bị hủy hoại, làm sao tôi có thể ngồi yên mặc kệ được.”
Nói rồi, Diệp Huyền rời đi, Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền đi xa, tim đập thình thịch. Trước đây cô đã từng thấy Diệp Huyền bá đạo như vậy một lần ở trong nhà hàng của chị Hoa. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Huyền đầy sát khí. Hình tượng đầy nam tính của hắn thật quá đẹp!
Lâm Thanh Nham cảm nhận được cảm giác an tâm mà Diệp Huyền mang lại, thầm hy vọng Diệp Huyền có thể về nhà an toàn. Đồng thời, cô cũng có thể đoán được lai lịch của Diệp Huyền chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình!
…
Biệt thự nhà họ Phùng.
“Lượng Nhi, con đã căn dặn rõ ràng với Lý Thạch chưa?”
Phùng Tam gia gọi điện thoại cho con trai mình là Phùng Lượng. Bên kia điện thoại đáp: “Cha, cha yên tâm đi, con đã nói rõ ràng rồi, cho dù Diệp Huyền có thể đánh bại Triệu Mẫn nhưng nhất định sẽ không thể đánh bại Lý Thạch!”
“Tuyệt đối đừng xảy ra sai lầm, nếu không bác cả con sẽ tức giận đó!”
Phùng Lượng tự tin nói: “Sẽ không xảy ra sai sót, con đã nhờ người đến công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị động tay động chân, sau đó cho người ra vào!”
“Lần này Lý Thạch xuất thủ, Diệp Huyền nhất định sẽ chết! Trong nhà họ Phùng, Lý Thạch là một trong ba người có thực lực mạnh nhất, Triệu Mẫn hoàn toàn không thể so sánh được với ông ta!”
“Hôm nay, người chết không chỉ có Diệp Huyền mà còn có Lâm Thanh Nham, con không tin lão già nhà họ Lâm còn có sức lực quản lý tập đoàn Lâm Thị!”
Thật ra ngay từ đầu Phùng Tam gia đã muốn tự mình xử lý chuyện này!
Tuy nhiên, con trai ông ta, Phùng Lượng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến ông ta cảm thấy hài lòng!
Hơn nữa, lần này, con trai ông ta dường như tràn đầy tự tin, biểu hiện nắm chắc mười phần!
Cho nên, Phùng Tam gia hy vọng hắn sẽ lập công!
Bằng cách này, anh cả có thể nhìn thấy khả năng của con trai ông ta và xem hắn là một người có thể đảm đương được chuyện!
Hơn nữa, cao thủ được phái tới lần này chính là Lý Thạch, nếu gã muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thần không biết quỷ không hay thì quả thực không cần tốn nhiều sức
“Chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ, bác cả của con sẽ phát hiện ra thực lực của con!”
Nghe vậy, Phùng Lượng càng phấn khích hơn: “Cha! Đừng lo lắng, lần này bác cả chắc chắn sẽ có ấn tượng với con!”
“Được rồi! Làm xong hết mọi chuyện thì đưa Lý Thạch về đây, cha sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”
Sau khi gọi điện thoại cho cha mình xong, Phùng Lượng càng thêm hưng phấn!
Hắn muốn liên lạc với Lý Thạch để xem mọi chuyện tiến triển như thế nào. Nhưng trước khi đối phương trả lời điện thoại, hắn đã nghe thấy tiếng vệ sĩ hét lên bên ngoài phòng!
“Anh là ai, ai cho phép anh vào đây?”
Rầm!
Vệ sĩ vừa nói xong, một nhóm vệ sĩ đã bị đạp mạnh ra ngoài, cửa phòng Phùng Lượng bị phá huỷ!
Phùng Lượng sửng sốt, hét lớn: “Ai vậy? Đây là biệt thự riêng của Phùng Lượng tôi, ai dám xông vào đây?”
“Ôi, xem ra không cần tìm nữa, cậu là Phùng Lượng?”
Diệp Huyền cười nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên khoảng hai mươi tuổi trước mặt!
“Là, Diệp Huyền...”
Phùng Lượng đột nhiên bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, nói: “Không phải anh phải chết rồi sao, sao lại tới đây... Nếu anh đã đến đây, chẳng lẽ Lý Thạch hành động thất bại rồi sao?”
“Cậu tính sai rồi, người phải chết là cậu, không phải tôi!”
Diệp Huyền cười lạnh đáp!
Phùng Lượng lập tức lộ ra khí thế độc đoán của thiếu gia nhà họ Phùng, nói: “Đừng quên, tôi đường đường là thiếu gia của nhà họ Phùng, nếu anh dám giết tôi, nhà họ Phùng nhất định sẽ không tha cho anh!”
“Đừng tưởng rằng nhà họ Phùng chúng tôi chỉ có một cao thủ như Triệu Mẫn, hắn chỉ là một trong mười cao thủ của nhà họ Phùng chúng tôi mà thôi!”
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười nói: “Ồ? Vậy thì thực lực của Lý Thạch có thể xếp thứ bao nhiêu trong cao thủ của nhà họ Phùng?”
“Anh nói Lý Thạch?”
Sắc mặt Phùng Lượng đột nhiên tái nhợt: “Nếu anh đã biết Lý Thạch thì bây giờ ông ta đang ở đâu?”
“Ông ta chết rồi!”
Diệp Huyền nói xong, đi tới trước mặt Phùng Lượng, đánh vào mặt hắn ta!
Mặt Phùng Lượng ngay lập tức sưng lên!
Cả người mất khống chế, đâm vào tường bên cạnh, sau đó đập xuống đất!
“A…”
Bị Diệp Huyền đánh một phát, Phùng Lượng cảm thấy xương cốt trong cơ thể mình dường như bị phân tán, hắn ta đột nhiên cong lên đau đớn như tôm nấu chín, kêu la thảm thiết!
“Lẽ ra cậu không nên động tay động chân ở công trường, nếu như tôi không dự đoán được từ trước thì không biết bao nhiêu người vô tội sẽ chết thảm!”
Sắc mặt Diệp Huyền đanh lại, hắn đột nhiên đạp xuống!
Chương 129: Phùng tam gia chết
“A…”
Tay chân Phùng Lượng bị gãy, hắn ta lập tức hét lên thảm thiết!
“Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, bây giờ cậu có thể gọi tất cả cao thủ đến chi viện cho cậu!”
Phùng Lượng thở gấp, liều mạng trừng mắt nhìn Diệp Huyền!
Nếu đã muốn chết thì hắn ta sẽ thỏa mãn Diệp Huyền!
Hắn ta lập tức gọi điện thoại cho cha mình, sau đó khàn giọng nói lớn: “Cha, đến cứu con, Lý Thạch đã bị giết, bây giờ Diệp Huyền tìm tới tận cửa, cha mau kêu người đến cứu con!”
Bên kia điện thoại là sự im lặng chết chóc, vài giây sau, tiếng gầm kinh thiên động địa của Phùng Tam gia truyền đến!
“Diệp Huyền, nếu như con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định chặt cậu thành mười tám mảnh!”
Nghe vậy, Diệp Huyền chỉ cười khinh thường: “Nếu ông xuất hiện trong vòng ba mươi phút thì ông có thể nói lời tạm biệt cuối cùng với con trai mình!”
Nói xong, Diệp Huyền giẫm nát điện thoại của Phùng Lượng!
Phùng Lượng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Huyền, run rẩy sợ hãi: “Anh... Anh muốn gì?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không có gì, tôi chỉ muốn cậu nếm thử sự đau đớn thật sự!”
Nói xong, Diệp Huyền lập tức phế tay chân của Phùng Lượng!
Sau đó, Diệp Huyền lấy ra năm cây kim màu bạc, đâm vào năm huyệt đau nhất của Phùng Lượng, khiến cho cơn đau toàn thân lập tức tăng lên gấp mười lần!
Trong phút chốc, tiếng thét điên cuồng của Phùng Lượng vang vọng khắp biệt thự!
Sau nửa tiếng, Phùng Tam gia vội vàng đi tới!
Tuy nhiên, ngay khi bước vào biệt thự, đôi mắt của ông ta lập tức mở to, khuôn mặt đầy oán hận!
Không sai, ông ta thấy đứa con trai quý giá của mình dính đầy máu, ngã quỵ trên mặt đất không còn hơi thở!
Hắn ta đã chết rồi!
“Lượng nhi, con trai!”
“Diệp Huyền! Tôi sẽ xé nát cậu, chiên da và xương của cậu!”
Sự thù hận của Phùng Tam gia đột nhiên bộc phát như một cơn lũ!
Tuy nhiên, Diệp Huyền lại cười lạnh: “Thật xin lỗi, con trai ông không bị đánh, chết nhanh quá.”
“Thì ra ông cũng cảm nhận được nỗi bi thương và sự thù hận sao? Vậy tại sao ông còn muốn đến công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị động tay động chân?”
“Nếu như tôi không đề phòng thì có bao nhiêu công nhân vô tội sẽ mất mạng?”
“Mỗi người trong số họ đều có gia đình và những người thân yêu đằng sau, ông đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?”
Bị Diệp Huyền chất vấn, Phùng Tam gia nghiến răng nghiến lợi, gầm lên giận dữ: “Những công nhân đó chỉ là bụi bặm dưới đáy xã hội, chết thì sao! Họ có thể so sánh với con trai yêu quý của tôi sao?”
“Chu đại sư, tôi muốn hắn chết không được, sống cũng không yên, sau đó bị tra tấn đến chết!”
Sau khi ông ta tức giận gầm lên, Diệp Huyền nhìn thấy một ông lão lông mày trắng bệch sải bước đi vào!
Người này là trưởng bối trong đội hộ vệ nhà họ Phùng, cũng là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Phùng!
Ông ta đã đột phá khỏi cảnh giới võ đạo, trở thành cao thủ cảnh giới Chân Vũ. Diệp Huyền thậm chí còn không thèm liếc ông ta một cái!
Chỉ là một ông già, có gì phải sợ.
Chu đại sư cười chế nhạo: “Người trẻ tuổi quá kiêu ngạo, cậu không nên khiêu khích nhà họ Phùng!”
“Đừng dài dòng!”
Diệp Huyền chậm rãi phun ra một vòng khói, nhìn xuống đồng hồ: “Bắt đầu thôi, tôi còn phải về nhà ăn tối!”
“Làm càn! Nếu cậu đã chán sống thì để tôi tiễn cậu một chặng đường, lần sau đầu thai làm người phải nhớ kỹ một chút!”
Nói đến đây, Chu đại sư xông ra, đánh ra một chưởng hung ác vào mặt Diệp Huyền!
Diệp Huyền thoải mái đánh về phía trước trên không trung, sức mạnh mạnh mẽ và bành trướng của tu tiên giả khiến Chu sư phụ không thể đến gần!
Đùng!
Chu đại sư lập tức bị chưởng phong của Diệp Huyền đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vách tường rồi ngã xuống, xương trong ngực vỡ tan tành, máu tươi phun ra!
“Thằng nhóc này... Quá kinh khủng...”
Nói xong, Chu đại sư chết.
Diệp Huyền khẽ lắc đầu: “Đồ vô dụng.”
Hắn nghĩ thầm, những võ giả nho nhỏ như mấy người làm sao chống lại được tôi, một tu tiên giả? Thật không thể hiểu nổi.
“Chu đại sư!”
Phùng Tam gia thấy thế lập tức sợ hãi, không thể tin được sự thay đổi đột ngột xảy ra trước mắt!
Diệp Huyền quả thật quá lợi hại, giống như một vị thần!
“Đến lượt ông!”
Diệp Huyền cười lạnh, từng bước tiến lại gần Phùng Tam gia!
“Đừng... Không...!”
Phùng Tam gia vốn tưởng rằng muốn tiêu diệt một tên nhóc mới nổi lên ở Lâm Thị sẽ rất dễ dàng. Không ngờ, trong tập đoàn Lâm Thị thật sự có một vị đại thần đoạt mệnh như Diệp Huyền!
Chỉ cần Diệp Huyền vừa ra tay, cục diện trong nháy mắt liền xoay chuyển!
“Tất cả lỗi lầm đều do tập đoàn Thiên Di gây ra, Ngô Long Tôn là người đứng sau, hắn nhờ tôi xử lý tập đoàn Lâm Thị!”
Phùng Tam gia quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng cầu xin tha thứ.
“Ha ha.”
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng: “Đừng lo, bất kể là Ngô Long Tôn hay là tập đoàn Thiên Di thì đều không thể sống được nữa. Ông lên đường trước đi!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa phóng kim châm!
Phùng Tam gia chết trong đau đớn!
Ra khỏi biệt thự của Phùng Lượng, Diệp Huyền lập tức gọi cho Giang Kim Bưu.
“Phùng Tam gia và con trai của ông ta, cũng như một hộ vệ nhà họ Phùng tên Chu đại sư đã chết, ông có cách nào xử lý không?”
Giang Kim Bưu chấn động, ba mươi giây sau vẫn chưa thể tỉnh táo lại!
Chỉ nửa tiếng trước, Diệp Huyền đã giết chết Lý Thạch, cao thủ do nhà họ Phùng phái tới, hiện trường vẫn chưa được xử lý triệt để!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cha con Phùng Tam gia của nhà họ Phùng và cả Chu đại sư, hộ vệ giỏi nhất nhà họ Phùng cũng chết trong tay Diệp Huyền!
Trời ơi, thủ đoạn người này cũng quá đáng sợ rồi!
“Sao? Nếu ông không xử lý được thì tôi tìm người khác đến giải quyết hậu quả vậy.”
Diệp Huyền không nghe thấy câu trả lời của Giang Kim Bưu nên hỏi lại.
Lúc này Giang Kim Bưu mới tỉnh táo lại: “Diệp Huyền, không thành vấn đề, tôi có thể xử lý!”
“Nhất định có thể!”
“Tuy nhiên, cha con Phùng Tam gia đồng thời bị giết, người đứng đầu nhà họ Phùng là Phùng Kim Long nhất định sẽ không buông tha cho cậu.”
Vẻ mặt Diệp Huyền thờ ơ: “Ông ta không thể đối phó với tôi, bởi vì ông ta sẽ không sống được bao lâu nữa. Bất cứ ai muốn huỷ hoại tập đoàn Lâm Thị đều sẽ không được chết tử tế.”
Nghe vậy, đầu Giang Kim Bưu đột nhiên nổ tung, ông sững sờ... Thật là mạnh miệng!
Gọi điện thoại xong, ông hưng phấn ôm lấy vợ Vương Lệ của mình: “Bà xã, may là bà có mắt nhìn, sớm đề nghị tôi tạo mối quan hệ với Diệp Huyền!”
Sắc mặt Vương Lệ cũng tái nhợt, kinh ngạc nói: “Diệp Huyền, rốt cuộc cậu ta là người như thế nào, vậy mà lại có thể khinh khủng như vậy...”
Họ vội vàng nói hết thảy mọi chuyện cho ông cụ nhà họ Lưu, hai cha con Lưu Công Thiên cũng bị sốc đến mức một lúc lâu chưa hoàn hồn!
… Bên này, Diệp Huyền đi tới cửa biệt thự, đánh thức một tên vệ sĩ đang ngất xỉu trên mặt đất.
“Tha cho tôi, tôi cũng chỉ là một người làm công mà thôi!”
Gã ta nhìn Diệp Huyền, run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt vô cùng khủng hoảng!
Diệp Huyền không nhịn được mím môi cười, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương bừa bãi người vô tội, cũng không làm khó dễ một người yếu đuối, nếu không thì lúc nãy tên vệ sĩ này đã chết rồi.
Diệp Huyền vỗ vỗ vai vệ sĩ: “Cậu đi nói với Phùng Kim Long rằng số tiền bồi thường cho tổn thất của công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị là năm trăm triệu.”
Mười lăm phút sau, nhà họ Phùng.
Trong phòng nghiên cứu trên tầng hai, anh cả của Phùng Tam gia, cũng là gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, đang tập trung luyện tập thư pháp tại bàn làm việc. Vệ sĩ vội vàng chạy vào.
Động tác tay của Phùng Kim Long dừng lại, không ngẩng đầu, hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
“Gia chủ...”
Vệ sĩ quỳ xuống với vẻ mặt sợ hãi, nhưng không dám nói một lời. Ánh mắt Phùng Kim Long lóe lên sự sắc bén, trầm giọng quát: “Mau nói đi!”
“Phùng Tam gia và Phùng Lượng thiếu gia đã... Chết rồi!”
Từ trước đến nay Phùng Kim Long luôn trầm ổn nhưng lúc này hiếm khi run rẩy!
“Hung thủ là ai?”
Phùng Kim Long nghiến răng dữ tợn, ánh mắt lóe lên sát khí!
“Là... Là Diệp Huyền giết.”
Diệp Huyền từng bước tiến lại gần gã, ánh mắt khinh bỉ nói: “Ai sai ông đến đây, thành thật khai báo thì có lẽ tôi có thể để ông chết sảng khoái hơn một chút!”
“Cậu… Cậu mơ tưởng...”
Lý Thạch hung tợn trả lời!
Diệp Huyền không nói nhảm, dẫm lên bụng dưới của gã một phát!
Lý Thạch đột nhiên phun ra một ngụm máu, gã đau đớn nói: “Được rồi... Tôi nói...”
“Tôi là hộ vệ của nhà họ Phùng, tôi tên là Lý Thạch. Người ra lệnh cho tôi đối phó với tập đoàn Lâm Thị lần này là con trai của Phùng Tam gia, Phùng Lượng...”
“Quả nhiên là nhà họ Phùng... Ha ha...”
Ánh mắt Diệp Huyền sáng như điện, nói: “Các ngươi thật đúng là chán sống mà.”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa nhìn chằm chằm Lý Thạch: “Được rồi, chịu chết đi!”
Hắn vặn bàn chân một cái, nội tạng của Lý Thạch vỡ vụn, chết ngay tại chỗ!
Sau đó, Diệp Huyền bấm điện thoại của trùm đất Giang Kim Bưu, dặn dò ông phái người dọn dẹp hiện trường, sau đó trở về công trường. Giang Kim Bưu không chỉ là trùm bất động sản mà còn có chỗ đứng riêng trong thế lực ngầm. Thấy Diệp Huyền một lần nữa xuất hiện ở công trường, Lâm Thanh Nham nhanh chóng đứng dậy: “Diệp Huyền!”
Đúng vậy, cô đang nơm nớp lo sợ, sợ Diệp Huyền sẽ xảy ra chuyện!
Bây giờ hắn đã an toàn trở về, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống!
“Đừng lo lắng, tôi không sao.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Vụ tai nạn này ở công trường không phải do giám sát Vương mà do có người ác ý tạo ra...”
“Hung thủ đâu?”
Lâm Thanh Nham lập tức lo lắng hỏi. Trong mắt Diệp Huyền hiện lên khí lạnh, hắn nói: “Cô cảm thấy sao?”
“Anh...”
Lâm Thanh Nham sửng sốt nói: “Chẳng lẽ... Anh giết rồi?”
“Ha ha!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nếu ông ta đã muốn giết cô thì làm sao tôi có thể dễ dàng buông tha được? Mặc dù chúng ta chỉ là vợ chồng giả, nhưng trên danh nghĩa, cô là vợ của Diệp Huyền tôi!”
Nghe Diệp Huyền nói, trong lòng Lâm Thanh Nham đột nhiên rung động, vô cùng cảm động nói: “Tôi, tôi là vợ anh?”
“Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi.”
“Tôi đã thông báo cho Giang Kim Bưu sắp xếp cấp dưới đến dọn dẹp hiện trường.”
Diệp Huyền đè ép thanh âm, nói với Lâm Thanh Nham: “Cô về nhà trước đi, tôi còn chút chuyện phải làm.”
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham lập tức nắm lấy tay Diệp Huyền: “Anh muốn làm gì?”
“Ha...”
Diệp Huyền phun ra một làn khói, ánh mắt sắc bén: “Nếu là chuyện giang hồ thì cứ theo quy tắc giang hồ mà giải quyết thôi! Cô suýt nữa bị giết, tâm huyết cả đời của ông nội Lâm suýt nữa bị hủy hoại, làm sao tôi có thể ngồi yên mặc kệ được.”
Nói rồi, Diệp Huyền rời đi, Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền đi xa, tim đập thình thịch. Trước đây cô đã từng thấy Diệp Huyền bá đạo như vậy một lần ở trong nhà hàng của chị Hoa. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Huyền đầy sát khí. Hình tượng đầy nam tính của hắn thật quá đẹp!
Lâm Thanh Nham cảm nhận được cảm giác an tâm mà Diệp Huyền mang lại, thầm hy vọng Diệp Huyền có thể về nhà an toàn. Đồng thời, cô cũng có thể đoán được lai lịch của Diệp Huyền chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình!
…
Biệt thự nhà họ Phùng.
“Lượng Nhi, con đã căn dặn rõ ràng với Lý Thạch chưa?”
Phùng Tam gia gọi điện thoại cho con trai mình là Phùng Lượng. Bên kia điện thoại đáp: “Cha, cha yên tâm đi, con đã nói rõ ràng rồi, cho dù Diệp Huyền có thể đánh bại Triệu Mẫn nhưng nhất định sẽ không thể đánh bại Lý Thạch!”
“Tuyệt đối đừng xảy ra sai lầm, nếu không bác cả con sẽ tức giận đó!”
Phùng Lượng tự tin nói: “Sẽ không xảy ra sai sót, con đã nhờ người đến công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị động tay động chân, sau đó cho người ra vào!”
“Lần này Lý Thạch xuất thủ, Diệp Huyền nhất định sẽ chết! Trong nhà họ Phùng, Lý Thạch là một trong ba người có thực lực mạnh nhất, Triệu Mẫn hoàn toàn không thể so sánh được với ông ta!”
“Hôm nay, người chết không chỉ có Diệp Huyền mà còn có Lâm Thanh Nham, con không tin lão già nhà họ Lâm còn có sức lực quản lý tập đoàn Lâm Thị!”
Thật ra ngay từ đầu Phùng Tam gia đã muốn tự mình xử lý chuyện này!
Tuy nhiên, con trai ông ta, Phùng Lượng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến ông ta cảm thấy hài lòng!
Hơn nữa, lần này, con trai ông ta dường như tràn đầy tự tin, biểu hiện nắm chắc mười phần!
Cho nên, Phùng Tam gia hy vọng hắn sẽ lập công!
Bằng cách này, anh cả có thể nhìn thấy khả năng của con trai ông ta và xem hắn là một người có thể đảm đương được chuyện!
Hơn nữa, cao thủ được phái tới lần này chính là Lý Thạch, nếu gã muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thần không biết quỷ không hay thì quả thực không cần tốn nhiều sức
“Chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ, bác cả của con sẽ phát hiện ra thực lực của con!”
Nghe vậy, Phùng Lượng càng phấn khích hơn: “Cha! Đừng lo lắng, lần này bác cả chắc chắn sẽ có ấn tượng với con!”
“Được rồi! Làm xong hết mọi chuyện thì đưa Lý Thạch về đây, cha sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”
Sau khi gọi điện thoại cho cha mình xong, Phùng Lượng càng thêm hưng phấn!
Hắn muốn liên lạc với Lý Thạch để xem mọi chuyện tiến triển như thế nào. Nhưng trước khi đối phương trả lời điện thoại, hắn đã nghe thấy tiếng vệ sĩ hét lên bên ngoài phòng!
“Anh là ai, ai cho phép anh vào đây?”
Rầm!
Vệ sĩ vừa nói xong, một nhóm vệ sĩ đã bị đạp mạnh ra ngoài, cửa phòng Phùng Lượng bị phá huỷ!
Phùng Lượng sửng sốt, hét lớn: “Ai vậy? Đây là biệt thự riêng của Phùng Lượng tôi, ai dám xông vào đây?”
“Ôi, xem ra không cần tìm nữa, cậu là Phùng Lượng?”
Diệp Huyền cười nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên khoảng hai mươi tuổi trước mặt!
“Là, Diệp Huyền...”
Phùng Lượng đột nhiên bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, nói: “Không phải anh phải chết rồi sao, sao lại tới đây... Nếu anh đã đến đây, chẳng lẽ Lý Thạch hành động thất bại rồi sao?”
“Cậu tính sai rồi, người phải chết là cậu, không phải tôi!”
Diệp Huyền cười lạnh đáp!
Phùng Lượng lập tức lộ ra khí thế độc đoán của thiếu gia nhà họ Phùng, nói: “Đừng quên, tôi đường đường là thiếu gia của nhà họ Phùng, nếu anh dám giết tôi, nhà họ Phùng nhất định sẽ không tha cho anh!”
“Đừng tưởng rằng nhà họ Phùng chúng tôi chỉ có một cao thủ như Triệu Mẫn, hắn chỉ là một trong mười cao thủ của nhà họ Phùng chúng tôi mà thôi!”
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười nói: “Ồ? Vậy thì thực lực của Lý Thạch có thể xếp thứ bao nhiêu trong cao thủ của nhà họ Phùng?”
“Anh nói Lý Thạch?”
Sắc mặt Phùng Lượng đột nhiên tái nhợt: “Nếu anh đã biết Lý Thạch thì bây giờ ông ta đang ở đâu?”
“Ông ta chết rồi!”
Diệp Huyền nói xong, đi tới trước mặt Phùng Lượng, đánh vào mặt hắn ta!
Mặt Phùng Lượng ngay lập tức sưng lên!
Cả người mất khống chế, đâm vào tường bên cạnh, sau đó đập xuống đất!
“A…”
Bị Diệp Huyền đánh một phát, Phùng Lượng cảm thấy xương cốt trong cơ thể mình dường như bị phân tán, hắn ta đột nhiên cong lên đau đớn như tôm nấu chín, kêu la thảm thiết!
“Lẽ ra cậu không nên động tay động chân ở công trường, nếu như tôi không dự đoán được từ trước thì không biết bao nhiêu người vô tội sẽ chết thảm!”
Sắc mặt Diệp Huyền đanh lại, hắn đột nhiên đạp xuống!
Chương 129: Phùng tam gia chết
“A…”
Tay chân Phùng Lượng bị gãy, hắn ta lập tức hét lên thảm thiết!
“Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, bây giờ cậu có thể gọi tất cả cao thủ đến chi viện cho cậu!”
Phùng Lượng thở gấp, liều mạng trừng mắt nhìn Diệp Huyền!
Nếu đã muốn chết thì hắn ta sẽ thỏa mãn Diệp Huyền!
Hắn ta lập tức gọi điện thoại cho cha mình, sau đó khàn giọng nói lớn: “Cha, đến cứu con, Lý Thạch đã bị giết, bây giờ Diệp Huyền tìm tới tận cửa, cha mau kêu người đến cứu con!”
Bên kia điện thoại là sự im lặng chết chóc, vài giây sau, tiếng gầm kinh thiên động địa của Phùng Tam gia truyền đến!
“Diệp Huyền, nếu như con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định chặt cậu thành mười tám mảnh!”
Nghe vậy, Diệp Huyền chỉ cười khinh thường: “Nếu ông xuất hiện trong vòng ba mươi phút thì ông có thể nói lời tạm biệt cuối cùng với con trai mình!”
Nói xong, Diệp Huyền giẫm nát điện thoại của Phùng Lượng!
Phùng Lượng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Huyền, run rẩy sợ hãi: “Anh... Anh muốn gì?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không có gì, tôi chỉ muốn cậu nếm thử sự đau đớn thật sự!”
Nói xong, Diệp Huyền lập tức phế tay chân của Phùng Lượng!
Sau đó, Diệp Huyền lấy ra năm cây kim màu bạc, đâm vào năm huyệt đau nhất của Phùng Lượng, khiến cho cơn đau toàn thân lập tức tăng lên gấp mười lần!
Trong phút chốc, tiếng thét điên cuồng của Phùng Lượng vang vọng khắp biệt thự!
Sau nửa tiếng, Phùng Tam gia vội vàng đi tới!
Tuy nhiên, ngay khi bước vào biệt thự, đôi mắt của ông ta lập tức mở to, khuôn mặt đầy oán hận!
Không sai, ông ta thấy đứa con trai quý giá của mình dính đầy máu, ngã quỵ trên mặt đất không còn hơi thở!
Hắn ta đã chết rồi!
“Lượng nhi, con trai!”
“Diệp Huyền! Tôi sẽ xé nát cậu, chiên da và xương của cậu!”
Sự thù hận của Phùng Tam gia đột nhiên bộc phát như một cơn lũ!
Tuy nhiên, Diệp Huyền lại cười lạnh: “Thật xin lỗi, con trai ông không bị đánh, chết nhanh quá.”
“Thì ra ông cũng cảm nhận được nỗi bi thương và sự thù hận sao? Vậy tại sao ông còn muốn đến công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị động tay động chân?”
“Nếu như tôi không đề phòng thì có bao nhiêu công nhân vô tội sẽ mất mạng?”
“Mỗi người trong số họ đều có gia đình và những người thân yêu đằng sau, ông đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?”
Bị Diệp Huyền chất vấn, Phùng Tam gia nghiến răng nghiến lợi, gầm lên giận dữ: “Những công nhân đó chỉ là bụi bặm dưới đáy xã hội, chết thì sao! Họ có thể so sánh với con trai yêu quý của tôi sao?”
“Chu đại sư, tôi muốn hắn chết không được, sống cũng không yên, sau đó bị tra tấn đến chết!”
Sau khi ông ta tức giận gầm lên, Diệp Huyền nhìn thấy một ông lão lông mày trắng bệch sải bước đi vào!
Người này là trưởng bối trong đội hộ vệ nhà họ Phùng, cũng là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Phùng!
Ông ta đã đột phá khỏi cảnh giới võ đạo, trở thành cao thủ cảnh giới Chân Vũ. Diệp Huyền thậm chí còn không thèm liếc ông ta một cái!
Chỉ là một ông già, có gì phải sợ.
Chu đại sư cười chế nhạo: “Người trẻ tuổi quá kiêu ngạo, cậu không nên khiêu khích nhà họ Phùng!”
“Đừng dài dòng!”
Diệp Huyền chậm rãi phun ra một vòng khói, nhìn xuống đồng hồ: “Bắt đầu thôi, tôi còn phải về nhà ăn tối!”
“Làm càn! Nếu cậu đã chán sống thì để tôi tiễn cậu một chặng đường, lần sau đầu thai làm người phải nhớ kỹ một chút!”
Nói đến đây, Chu đại sư xông ra, đánh ra một chưởng hung ác vào mặt Diệp Huyền!
Diệp Huyền thoải mái đánh về phía trước trên không trung, sức mạnh mạnh mẽ và bành trướng của tu tiên giả khiến Chu sư phụ không thể đến gần!
Đùng!
Chu đại sư lập tức bị chưởng phong của Diệp Huyền đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vách tường rồi ngã xuống, xương trong ngực vỡ tan tành, máu tươi phun ra!
“Thằng nhóc này... Quá kinh khủng...”
Nói xong, Chu đại sư chết.
Diệp Huyền khẽ lắc đầu: “Đồ vô dụng.”
Hắn nghĩ thầm, những võ giả nho nhỏ như mấy người làm sao chống lại được tôi, một tu tiên giả? Thật không thể hiểu nổi.
“Chu đại sư!”
Phùng Tam gia thấy thế lập tức sợ hãi, không thể tin được sự thay đổi đột ngột xảy ra trước mắt!
Diệp Huyền quả thật quá lợi hại, giống như một vị thần!
“Đến lượt ông!”
Diệp Huyền cười lạnh, từng bước tiến lại gần Phùng Tam gia!
“Đừng... Không...!”
Phùng Tam gia vốn tưởng rằng muốn tiêu diệt một tên nhóc mới nổi lên ở Lâm Thị sẽ rất dễ dàng. Không ngờ, trong tập đoàn Lâm Thị thật sự có một vị đại thần đoạt mệnh như Diệp Huyền!
Chỉ cần Diệp Huyền vừa ra tay, cục diện trong nháy mắt liền xoay chuyển!
“Tất cả lỗi lầm đều do tập đoàn Thiên Di gây ra, Ngô Long Tôn là người đứng sau, hắn nhờ tôi xử lý tập đoàn Lâm Thị!”
Phùng Tam gia quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng cầu xin tha thứ.
“Ha ha.”
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng: “Đừng lo, bất kể là Ngô Long Tôn hay là tập đoàn Thiên Di thì đều không thể sống được nữa. Ông lên đường trước đi!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa phóng kim châm!
Phùng Tam gia chết trong đau đớn!
Ra khỏi biệt thự của Phùng Lượng, Diệp Huyền lập tức gọi cho Giang Kim Bưu.
“Phùng Tam gia và con trai của ông ta, cũng như một hộ vệ nhà họ Phùng tên Chu đại sư đã chết, ông có cách nào xử lý không?”
Giang Kim Bưu chấn động, ba mươi giây sau vẫn chưa thể tỉnh táo lại!
Chỉ nửa tiếng trước, Diệp Huyền đã giết chết Lý Thạch, cao thủ do nhà họ Phùng phái tới, hiện trường vẫn chưa được xử lý triệt để!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cha con Phùng Tam gia của nhà họ Phùng và cả Chu đại sư, hộ vệ giỏi nhất nhà họ Phùng cũng chết trong tay Diệp Huyền!
Trời ơi, thủ đoạn người này cũng quá đáng sợ rồi!
“Sao? Nếu ông không xử lý được thì tôi tìm người khác đến giải quyết hậu quả vậy.”
Diệp Huyền không nghe thấy câu trả lời của Giang Kim Bưu nên hỏi lại.
Lúc này Giang Kim Bưu mới tỉnh táo lại: “Diệp Huyền, không thành vấn đề, tôi có thể xử lý!”
“Nhất định có thể!”
“Tuy nhiên, cha con Phùng Tam gia đồng thời bị giết, người đứng đầu nhà họ Phùng là Phùng Kim Long nhất định sẽ không buông tha cho cậu.”
Vẻ mặt Diệp Huyền thờ ơ: “Ông ta không thể đối phó với tôi, bởi vì ông ta sẽ không sống được bao lâu nữa. Bất cứ ai muốn huỷ hoại tập đoàn Lâm Thị đều sẽ không được chết tử tế.”
Nghe vậy, đầu Giang Kim Bưu đột nhiên nổ tung, ông sững sờ... Thật là mạnh miệng!
Gọi điện thoại xong, ông hưng phấn ôm lấy vợ Vương Lệ của mình: “Bà xã, may là bà có mắt nhìn, sớm đề nghị tôi tạo mối quan hệ với Diệp Huyền!”
Sắc mặt Vương Lệ cũng tái nhợt, kinh ngạc nói: “Diệp Huyền, rốt cuộc cậu ta là người như thế nào, vậy mà lại có thể khinh khủng như vậy...”
Họ vội vàng nói hết thảy mọi chuyện cho ông cụ nhà họ Lưu, hai cha con Lưu Công Thiên cũng bị sốc đến mức một lúc lâu chưa hoàn hồn!
… Bên này, Diệp Huyền đi tới cửa biệt thự, đánh thức một tên vệ sĩ đang ngất xỉu trên mặt đất.
“Tha cho tôi, tôi cũng chỉ là một người làm công mà thôi!”
Gã ta nhìn Diệp Huyền, run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt vô cùng khủng hoảng!
Diệp Huyền không nhịn được mím môi cười, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương bừa bãi người vô tội, cũng không làm khó dễ một người yếu đuối, nếu không thì lúc nãy tên vệ sĩ này đã chết rồi.
Diệp Huyền vỗ vỗ vai vệ sĩ: “Cậu đi nói với Phùng Kim Long rằng số tiền bồi thường cho tổn thất của công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị là năm trăm triệu.”
Mười lăm phút sau, nhà họ Phùng.
Trong phòng nghiên cứu trên tầng hai, anh cả của Phùng Tam gia, cũng là gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, đang tập trung luyện tập thư pháp tại bàn làm việc. Vệ sĩ vội vàng chạy vào.
Động tác tay của Phùng Kim Long dừng lại, không ngẩng đầu, hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
“Gia chủ...”
Vệ sĩ quỳ xuống với vẻ mặt sợ hãi, nhưng không dám nói một lời. Ánh mắt Phùng Kim Long lóe lên sự sắc bén, trầm giọng quát: “Mau nói đi!”
“Phùng Tam gia và Phùng Lượng thiếu gia đã... Chết rồi!”
Từ trước đến nay Phùng Kim Long luôn trầm ổn nhưng lúc này hiếm khi run rẩy!
“Hung thủ là ai?”
Phùng Kim Long nghiến răng dữ tợn, ánh mắt lóe lên sát khí!
“Là... Là Diệp Huyền giết.”
Bình luận facebook