-
Chương 141-143
Chương 141: Thỉnh cầu của Lâm Thanh Nham
“Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngay cả Khải Thần Chưởng cũng có thể bị giết?”
“Việc này một khi truyền ra, chắc chắn sẽ gây chấn động giang hồ!”
Đúng lúc này, điện thoại của ông ta vang lên dữ dội.
“Lão Lưu, đã tìm được linh dược chưa?”
Ở đầu bên kia điện thoại, một giọng nói trầm ấm nhưng uy nghiêm không gì sánh được truyền đến.
“Tìm được rồi.” Lưu Thiết Ưng vội vàng trả lời: “Trên đường gặp phải chuyện lạ, khi nào trở về tôi sẽ giải thích!”
Nói xong, Lưu Thiết Ưng nhanh chóng rời khỏi khu rừng rậm rạp với vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này, phía bên kia.
Diệp Huyền đã trở về biệt thự của nhà họ Lâm.
“Diệp Huyền, cuối cùng anh cũng trở lại.”
Lâm Thanh Nham vội vàng bước lên phía trước, hỏi với vẻ mặt lo lắng và quan tâm: “Anh không sao chứ?”
“Đừng lo lắng, tôi không sao.” Diệp Huyền cười đầy tự tin: “Chỉ là một tên Khải Thần Chưởng, tôi không sao.”
Hắn nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Nham, cũng hỏi với vẻ mặt quan tâm: “Vừa rồi chắc cô bị doạ sợ đúng không?”
“Thật là đáng sợ...”
Lâm Thanh Nham vẫn còn sợ hãi, vô thức siết chặt bàn tay Diệp Huyền: “Cũng may anh ở nhà, nếu không gia đình tôi nhất định sẽ…”
Nói đến đây, Lâm Thanh Nham nghĩ đến tình huống bi thảm mà gia đình mình có thể bị tàn sát, không khỏi rưng rưng nước mắt.
“Đừng sợ.” Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham với vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, nắm lấy tay Lâm Thanh Nham, nhẹ giọng nói:
“Tôi sẽ bảo vệ cô, không ai có thể làm tổn hại nhà họ Lâm cả.”
“Ừm!”
Lâm Thanh Nham kìm nén nước mắt gật đầu, nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt ngưỡng mộ và biết ơn:
“Diệp Huyền, thật tốt khi có anh!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó cẩn thận lau nước mắt trên khuôn mặt Lâm Thanh Nham. ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ vô cùng mừng rỡ khi thấy tương tác giữa hai người!
Một mặt, Diệp Huyền đã cứu mạng người nhà mình, mặt khác, họ thấy Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham càng ngày càng thân thiết!
Đây chắc chắn là phúc khí của nhà họ Lâm!
Lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng tin rằng dù là hai cha con Phùng Tam gia, Chu đại sư hay Triệu Mẫn, tất cả đều bị Diệp Huyền giết chết!
Tuy nhiên, khuôn mặt Lâm Vân Bạch lại vô cảm và im lặng, đoán chừng là cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vì lúc nãy đã cầu xin tha thứ!
“Vân Bạch!”
Ông cụ Lâm kêu lên một tiếng: “Chẳng lẽ anh không định cảm ơn Diệp Huyền, sau đó xin lỗi người ta sao?”
Lâm Vân Bạch hít sâu một hơi, hiển nhiên trong lòng cực kỳ không cam lòng.
“Anh không nghe lời tôi nói sao? Nếu không phải Diệp Huyền vội vàng trở về cứu chúng ta, e rằng bây giờ tất cả chúng ta đều đã chết, anh chính là người nhà họ Lâm đầu tiên bị giết!”
Ông cụ Lâm tức giận nói, nghe như không nhịn được muốn nổi trận lôi đình ngay lập tức!
“Con nghe thấy!”
Lâm Vân Bạch không tình nguyện nghiến răng, thầm nghĩ xin lỗi thì xin lỗi vậy!
Nhưng khi ông muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân vẫn còn run nhè nhẹ!
Chỉ cần dùng lực, toàn thân sẽ run rẩy theo, căn bản không còn sức lực chứ đừng nói đến việc đứng lên!
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Lâm Vân Bạch, không phải cháu đã nói trước với chú rồi sao, hy vọng chú sẽ không sợ hãi đến mức không thể đứng dậy nổi! Bây giờ chú có ổn không?”
“Xin lỗi hay cảm ơn thì cũng thôi đi, dù sao cháu không quan tâm đến những chuyện hình thức này. Nhưng sau này chú vẫn quản cái miệng mình cho tốt, nếu không chỉ mình chú mất mặt thôi!”
Lâm Vân Bạch bị Diệp Huyền chế giễu và sỉ nhục, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, ông cảm thấy rất khó chịu!
“Ôi.”
Ông cụ Lâm lắc đầu thở dài rồi quay trở lại phòng, có thể thấy được ông cũng thất vọng về con trai mình. Lý Gia Tuệ không nói lời nào, lẳng lặng tới bên cạnh Lâm Vân Bạch.
“Bà xã, bà cũng cho rằng tôi là đồ vô dụng sao?”
Lâm Vân Bạch đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nặng nề.
“Sao thế được?”
Lý Gia Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nắm tay Lâm Vân Bạch: “Sự việc tối nay đột ngột xảy ra, bất kể là ai cũng sẽ rất rối loạn. Huống hồ là bị doạ giết…”
Lâm Vân Bạch buồn bã cười một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng ngồi yên, như đang suy nghĩ gì đó. Thấy dáng vẻ của ông, Lâm Thanh Nham cảm thấy không dễ chịu. Dù sao ông cũng là cha ruột của cô, cho dù quá khứ có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ bảo vệ người cha của mình!
Hôm nay, ông bị đả kích nặng nề, trong lòng chắc chắn rất khó chịu!
Lâm Thanh Nham muốn nói vài lời an ủi với ông nhưng lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn nhẹ giọng nói:
“Lúc này đi thuyết phục thì chỉ khiến ông ấy càng thêm đả kích mà thôi.”
“Nhiều năm qua ông ấy không gặp bất cứ trở ngại nào, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, hiện tại tiếp nhận một lần đả kích cũng không phải chuyện xấu, ông ấy nhất định sẽ trở nên càng thêm trầm ổn.”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Thanh Nham hơi do dự, đành phải gật đầu, sau đó hỏi: “Anh giết Khải Thần Chưởng, thi thể của ông ta nên xử lý như thế nào?”
Diệp Huyền cười nói: “Tôi sẽ cho người xử lý thỏa đáng, cô về phòng nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn có việc phải làm.”
Lâm Thanh Nham sửng sốt: “Lúc trước ở công trường, anh cũng nói có việc phải làm, kết quả là cha con Phùng Tam gia cùng Chu đại sư bị giết, lần này anh muốn đối phó với ai?”
Diệp Huyền không giấu diếm, hỏi ngược lại một câu: “Cô cảm thấy thế nào? Ai là người kêu Khải Thần Chưởng đến giết nhà họ Lâm?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nham hơi ngưng trệ: “Chẳng lẽ là Phùng Kim Long, người đứng đầu nhà họ Phùng? Anh, anh định giết ông ta?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Cứ chờ xem, tôi đi đây.”
Nói xong, Diệp Huyền đang định xoay người đi ra ngoài, nhưng Lâm Thanh Nham đột nhiên kéo chặt cánh tay hắn!
“Cô làm gì vậy?”
Diệp Huyền vừa lên tiếng, Lâm Thanh Nham lại ôm chầm lấy hắn, thân thể mỏng manh của cô áp sát Diệp Huyền!
Diệp Huyền chỉ cảm thấy một hương thơm ùa tới, toàn thân dễ chịu vô cùng, không khỏi ngạc nhiên:
“Người đẹp, cô không sao chứ?”
Lúc này, Lâm Thanh Nham vừa khóc vừa nói: “Hứa với tôi, tối nay anh sẽ về chứ? Nếu anh không ở đây, tôi sẽ mất ngủ, bởi vì tôi thực sự sợ hãi...”
“Tôi, tôi muốn anh ngủ cùng một giường với tôi…”
Chương 142: Sát thần giáng lâm
“Ngủ chung giường với cô?”
Nghe giọng khóc lóc cầu xin của Lâm Thanh Nham, trong lòng Diệp Huyền không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì mập mờ giữa mình và Lâm Thanh Nham, mà ngược lại còn có mong muốn muốn bảo vệ cô mãnh liệt.
“Cho dù bề ngoài cô ấy mạnh mẽ và kiêu ngạo đến đâu thì vẫn là một người phụ nữ yếu đuối!”
“Sự việc tối nay thực sự đã khiến cô ấy vô cùng sợ hãi!”
Trong lòng Diệp Huyền mềm nhũn, hắn cũng nhìn thấy sự mềm yếu ẩn dưới vỏ bọc mạnh mẽ của Lâm Thanh Nham!
Hắn cười khẽ: “Được rồi, sau khi giải quyết Phùng Kim Long xong, tôi sẽ lập tức trở về, đêm nay nhất định sẽ để cô ngủ yên giấc!”
Nói rồi, Diệp Huyền nhẹ nhàng vỗ tấm lưng xinh đẹp của Lâm Thanh Nham!
“Anh đã hứa với tôi rồi nhất định phải làm được đấy!”
Lâm Thanh Nham dịu dàng ngước lên nhìn Diệp Huyền, đôi mắt rưng rưng nước mắt, đồng thời cũng cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Diệp Huyền, lúc này cô mới nhận ra mình quá nhiệt tình và chủ động, vội vàng buông Diệp Huyền ra.
“Sao vậy, hóa ra cô cũng cảm thấy xấu hổ sao? Được rồi, tôi ra ngoài đây, tôi sẽ về sớm.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó xoay người đi ra ngoài. Lâm Thanh Nham nhìn bóng dáng Diệp Huyền dần xa, cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không trở về phòng, trong lòng cảm thấy ngổn ngang!
… Đêm càng lúc càng khuya.
Diệp Huyền gọi điện thoại cho chủ nhà hàng là Triệu Hồng Hoa, yêu cầu anh ta sắp xếp cấp dưới xử lý thi thể của Khải Thần Chưởng, dặn dò phải hết sức thận trọng để không gây hoảng loạn.
Khi Triệu Hồng Hoa tận mắt nhìn thấy cái chết thảm khốc của Khải Thần Chưởng, anh ta khiếp sợ sâu sắc, đồng thời càng thêm kính sợ Diệp Huyền!
Sau khi kêu đàn em xử lý thi thể xong, Triệu Hồng Hoa không về nhà ngay!
Để cho ổn thoả, anh ta còn cố ý sắp xếp người canh giữ bên ngoài biệt thự nhà họ Lâm để đảm bảo an toàn cho nhà họ Lâm!
Phía bên kia.
Phùng Kim Long ngồi trong thư phòng với vẻ mặt nghiêm trọng!
Toàn bộ thư phòng ngập trong bầu không khí ngột ngạt, sắc mặt Phùng Kim Long vô cùng u ám!
Ông ta đã cho người mang thi thể của Phùng Tam gia và Phùng Lượng về!
Nghĩ đến cái chết thương tâm của em trai và cháu trai, ông ta nóng lòng muốn xé xác Diệp Huyền thành từng mảnh!
Trong nhà họ Phùng, mặc dù Phùng Lượng không có bất kỳ thành tựu lớn nào, nhưng Phùng Kim Long cũng không có bất kỳ sự bất mãn và chán ghét nào đối với hắn ta!
Dù sao không phải mỗi người sinh ra liền có thể có sức mạnh và sự quyết đoán vượt trội giống như ông ta!
Nhà họ Phùng còn là một trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành, muốn nuôi một kẻ vô công rỗi nghề như Phùng Lượng đương nhiên cũng không có áp lực gì!
Từ nhỏ, Phùng Lượng đã rất thân thiết với bác của mình!
Mặc dù ông ta không có ý muốn trọng dụng Phùng Lượng, nhưng cũng chưa bao giờ coi hắn ta là người ngoài!
Bây giờ, Phùng Lượng đã bị giết, về sau ông ta sẽ không bao giờ được nghe thấy tiếng gọi bác cung kính và thân mật của hắn ta nữa!
“Cháu yên tâm, bác đã để Khải Thần Chưởng đại sư rời núi rồi!”
Hai mắt Phùng Kim Long đỏ như máu: “Diệp Huyền, tôi phải ngũ mã phanh thây cậu, báo thù cho em trai và cháu trai của tôi!”
Rầm!
Cửa sổ đột nhiên mở ra, Phùng Kim Long sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại nhìn!
Ông ta thấy Diệp Huyền dựa vào cửa sổ, thoải mái hút một điếu thuốc!
Trong lòng Phùng Kim Long chấn động, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Huyền nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Ông ta đã từng xem ảnh của Diệp Huyền!
Tuy nhiên, điều ông ta không ngờ là Diệp Huyền lại dám đơn thương độc mã xuất hiện ở đây!
“Ông là gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long?” Diệp Huyền liếc nhìn ông ta, lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, là tôi!”
Phùng Kim Long trông khá bình tĩnh nhưng một tay đã lẻn vào gầm bàn, muốn nhấn nút báo động!
Đương nhiên, hành động nhỏ của ông ta không thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Huyền!
“Không cần gọi viện binh đâu, tôi đã giết hết họ rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Phùng Kim Long đột nhiên trắng bệch, nhưng ông ta vẫn giả vờ thản nhiên nói:
“Cậu nhảy cửa sổ vào, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ông kêu Khải Thần Chưởng xuống núi đúng không?” Diệp Huyền lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Phùng Kim Long lập tức run rẩy!
Khải đại sư đã đến nhà họ Lâm tàn sát rồi sao? Nhưng… Tại sao Diệp Huyền lại tìm đến ông ta? Chẳng lẽ… Khải đại sư đã thất bại thảm hại rồi? Không thể nào!
Thực lực của Khải đại sư rất vượt trội, Triệu Mẫn và Lý Thạch không thể so sánh được!
Mặc dù thực lực của Khải đại sư không bằng anh trai Triệu Tam Đao của Triệu Mẫn, nhưng nghe nói thực lực của ông ta cũng không chênh lệch nhiều so với Triệu Tam Đao!
“Cậu đã biết Khải đại sư là người của tôi mà còn dám chạy tới, chẳng lẽ chán sống rồi sao?”
Phùng Kim Long cho rằng Khải đại sư không thể thất bại, vì vậy ông ta đe dọa Diệp Huyền!
“Đừng tưởng rằng ông có thể hù dọa tôi bằng Khải Thần Chưởng, ông ta đã chết trong tay tôi rồi!”
Phùng Kim Long lập tức giật mình, tuy nhiên ông ta vẫn mạnh miệng nói: “Đừng tưởng rằng có thể hù doạ tôi, làm sao Khải đại sư có thể bị cậu giết được!”
Diệp Huyền lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nếu muốn đối phó với tôi thì cứ trực tiếp tới tìm tôi là được. Nếu không phải tôi có đề phòng từ trước thì hôm nay nhiều công nhân vô tội đã chết tại công trường xây dựng của Tập đoàn Lâm Thị!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa vẫy bàn tay của mình, năm cây kim màu bạc lập tức đâm thẳng vào huyệt đạo của tay chân Phùng Kim Long!
Vẻ mặt Phùng Kim Long hoảng sợ, mất khống chế tê liệt ngã xuống đất, nnghiêm nghị quát lớn: “Cậu, cậu đang làm cái quái gì thế?!”
“Không có gì, chỉ phế chân tay của ông đi thôi!”
Nói đến đây, vẻ mặt Diệp Huyền càng thêm lạnh lẽo: “Sau đó, ông sẽ chết rất khó coi!”
Nghe vậy, Phùng Kim Long run rẩy!
“Tôi là gia chủ nhà họ Phùng! Nhà họ Phùng không thiếu tiền, tôi sẵn sàng đổi tiền lấy mạng, cậu muốn bao nhiêu?”
Toàn thân Phùng Kim Long không ngừng run rẩy, cuối cùng ông ta cũng bắt đầu thỏa hiệp!
“Ha ha, ông nghĩ mạng sống của mình đáng giá bao nhiêu?” Diệp Huyền thờ ơ nhìn ông ta!
“1,5 tỷ! Còn 500 triệu mà cậu đã yêu cầu tôi bồi thường cho tập đoàn Lâm Thị, tôi cũng sẽ đưa cho cậu, cộng lại là 2 tỷ! Này… Là đủ rồi, đúng không?”
Phùng Kim Long hoàn toàn khuất phục, ông ta sợ Diệp Huyền lại ra tay một lần nữa, giết chết ông ta!
Diệp Huyền lạnh giọng cười một tiếng: “Thấy tiền rồi nói sau!”
Vì vậy, Phùng Kim Long ngay lập tức ra lệnh cho cấp dưới của mình chuyển tiền vào tài khoản của tập đoàn Lâm Thị, hai tỷ, chỉ trong vài giây!
“Bây giờ cậu có thể tha mạng cho tôi chưa?” Tay chân của Phùng Kim Long không có sức lực, ông ta khổ không thể tả!
Môi Diệp Huyền cong lên, một cây kim màu bạc lập tức được bắn ra!
Cổ Phùng Kim Long đột nhiên nghiêng sang một bên, giống như người bị đột quỵ, khóe miệng không ngừng chảy nước dãi!
“Cậu… Cậu… Lừa gạt…” Phùng Kim Long phun ra những lời mơ hồ, trừng mắt nhìn Diệp Huyền với ánh mắt dữ tợn và ai oán!
Diệp Huyền cười khinh bỉ nói: “1,5 tỷ có thể đổi lấy một mạng, 500 triệu là tiền bồi thường phải trả! Tuy nhiên, không thể mua quyền tự do cử động cho thân thể ông!”
Nói xong, Diệp Huyền nhảy ra ngoài cửa sổ, vênh váo đi ra khỏi thư phòng!
“Tôi giữ lại cái mạng nhỏ của ông không phải vì tiền mà là để ông tìm Triệu Tam Đao, để tôi có thể giết hắn, hiểu chưa?”
Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp rời đi!
Phùng Kim Long ngã xuống đất, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, trong lòng oán hận Diệp Huyền tới cực điểm!
“Diệp Huyền, tôi nhất định phải giết cậu, đồng thời để cậu chết không toàn thây!”
Phùng Kim Long ngập trong thù hận: “Nhất định phải tìm Triệu Tam Đao, mời hắn tới đây, sau đó giết Diệp Huyền!”
Chương 143: Báu vật nhân gian
Sau khi Diệp Huyền biến Phùng Kim Long thành người tàn phế, hắn nhanh chóng trở về nhà họ Lâm.
“Diệp Huyền, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Lâm Thanh Nham đẩy cửa ra, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi sâu sắc. Lúc này, cô đã tắm xong và đang mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen gợi cảm!
Xương quai xanh gợi cảm và bộ ngực trắng nõn cao chót vót rất bắt mắt, tựa hồ có thể bật ra bất cứ lúc nào!
Dưới làn váy, đôi chân dài trắng như tuyết mềm mại, những đường nét hoàn mỹ khiến người ta suýt nữa muốn chảy máu cam!
Người cô tỏa ra một mùi thơm quyến rũ, mái tóc dài xõa xuống, cử chỉ của cô thể hiện sự quyến rũ của một người phụ nữ!
Trên bàn làm việc của cô có một chai rượu vang đỏ và một ly rượu, nhưng trong chai chỉ còn lại một nửa!
Hai mắt Diệp Huyền đột nhiên sáng lên, hắn nhẹ nhàng cong môi nói: “Thanh Nham, cô tắm rửa chờ tôi về nhà sao?”
Lâm Thanh Nham đã trưởng thành, đương nhiên hiểu được ý tứ tán tỉnh của Diệp Huyền, mặt cô đột nhiên đỏ lên!
Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên mập mờ!
Cùng với tác dụng của rượu, khuôn mặt cô đỏ hồng, ngà ngà say, cực kỳ quyến rũ!
Đối mặt với những lời trêu chọc của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khó chịu mà nhìn chằm chằm Diệp Huyền với ánh mắt ngại ngùng, nói: “Tôi đã đi tắm, ngóng trông anh về!”
Nghe vậy, trái tim Diệp Huyền bỗng nhiên chấn động!
“Cô ấy đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy muốn vượt qua tầng quan hệ đó với mình sao?”
“Không phải chứ?”
Tim Diệp Huyền đột nhiên đập điên cuồng, hắn thầm hít sâu một hơi!
“Thanh Nham, cô chờ tôi là muốn làm gì?” Diệp Huyền không biết Lâm Thanh Nham đã chuẩn bị cái gì nên thấp giọng hỏi.
“Tôi…”
Lâm Thanh Nham cắn môi gợi cảm, sau đó ngước mắt lên nhìn Diệp Huyền: “Nếu anh không trở về, tôi không biết anh có ổn không, cho nên cực kỳ lo lắng cho anh…”
“Hơn nữa, tôi còn tưởng rằng anh không về, cho nên tôi cố ý uống chút rượu để tăng thêm can đảm, nhưng sau nửa chai rượu vẫn không dám ngủ một mình…”
Nghe xong lời của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền đột nhiên ý thức được đêm nay cô đang sợ hãi, sự sợ hãi trong lòng khó có thể bình tĩnh lại được.
“Có vẻ như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi…” Diệp Huyền cười khổ tự nhủ.
“Anh nghĩ gì vậy?” Lâm Thanh Nham nghiêng đầu hỏi, Diệp Huyền cười nói: “Không có, tôi không nghĩ gì cả.”
Tuy nhiên, câu trả lời xấu hổ của Diệp Huyền lại khiến mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên nóng lên!
Cô đoán được Diệp Huyền vừa rồi đang nghĩ cái gì!
Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, có một số việc không cần nói thì mọi người đều hiểu!
“Không hiểu sai thì tốt.”
Lâm Thanh Nham ngước đôi mắt sáng ngời nhưng không dám nhìn thẳng Diệp Huyền:
“Vậy thì anh đi tắm rửa rồi chúng ta ngủ chung, giường của tôi đủ rộng, hai người ngủ vẫn thoải mái!”
“Ừ.”
Diệp Huyền đồng ý, sau đó mỉm cười nói: “Lúc ngủ đừng đá tôi xuống đất đó.”
“Ha ha.”
Lâm Thanh Nham không nhịn được cười, sau đó xoay người đi tới bên giường. Diệp Huyền nhìn dáng vẻ quyến rũ của Lâm Thanh Nham, trong lòng thầm thán phục trước vẻ đẹp của cô rồi đi vào phòng tắm!
Biết Lâm Thanh Nham không có ý đó, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Bởi vì Lâm Thanh Nham thật sự quá xinh đẹp, từ dáng người đến vẻ ngoài đều khiến Diệp Huyền âm thầm động tâm!
Mấu chốt là trước đây Lâm Thanh Nham từng bị đánh thuốc, thoát khỏi sự lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày, biến thành yêu tinh nhỏ quấn người liền khiến Diệp Huyền không bao giờ có thể quên. Trạng thái quấn người mê ly của cô rất hấp dẫn, thật sự là báu vật nhân gian!
Tuyệt đối có thể khiến đàn ông trên toàn thế giới phát cuồng, không chút oán giận quỳ gối dưới váy cô!
Mặc dù Diệp Huyền là một tu tiên giả với sức mạnh siêu việt, nhưng hắn cũng là một người bình thường, đương nhiên không có sức chống cự với người đẹp!
Cho nên bản thân hắn cũng không biết một khi Lâm Thanh Nham chủ động nhào lên, liệu hắn có thể chịu được cám dỗ hay không? Nếu hắn phá tầng quan hệ đó với Lâm Thanh Nham, mọi thứ chắc chắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát và đi theo một hướng khác!
“Đừng nghĩ về nó nữa, nghĩ nữa thì không chịu nổi đâu!” Diệp Huyền vội vàng xả nước để khôi phục bình tĩnh!
Rào rào… Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, trong lòng Lâm Thanh Nham có chút bồn chồn!
Trên thực tế, vừa rồi cô khẩn trương đến hoang mang lo sợ!
Bởi vì đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô và Diệp Huyền ngủ cùng nhau!
“Ai biết được củi khô bốc lửa sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu Diệp Huyền muốn chủ động hôn mình, mình có nên đáp lại hắn không…”
Lâm Thanh Nham thầm tưởng tượng, dù sao hai người quả thật đã từng thân mật một lần!
Đêm đó, Lâm Thanh Nham trúng tình dược, sau đó nhiệt tình như lửa, suýt chút nữa đã hạ gục Diệp Huyền!
Còn Diệp Huyền hôn lên đôi môi ngọc bích của người đẹp, đồng thời cũng sờ soạng Lâm Thanh Nham!
Mặc dù ý thức không quá tỉnh táo nhưng Lâm Thanh Nham vẫn nhớ rõ cảm giác mập mờ lúc đó!
Hiện tại hai người đã hóa giải ân oán, Lâm Thanh Nham đương nhiên có chút chờ mong!
Đúng lúc này, Diệp Huyền bước ra khỏi phòng tắm, nhưng hắn chỉ mặc một chiếc quần ở dưới và để trần phần thân trên. Cơ bụng và cơ ngực khỏe mạnh, như thể chúng được chạm khắc mà thành!
Chúng không quá cường tráng đến mức khiến người ta cảm thấy ghê tởm và cũng không quá gầy yếu đến mức cảm thấy không có sức mạnh!
Mỗi phần cơ bắp đều có hình dạng hoàn hảo!
Thân hình như siêu mẫu quốc tế trong truyền thuyết!
“Không ngờ dáng người của hắn lại tốt như vậy…”
Phụ nữ trời sinh yêu cái đẹp, dáng người tinh tế của Diệp Huyền lộ ra hormone nồng đậm, khiến trong lòng Lâm Thanh Nham thầm cảm thán!
“Có đẹp không?” Diệp Huyền cười một tiếng, cố ý hỏi một câu!
“Hả?”
Lâm Thanh Nham liếc qua nhìn hắn, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng quay đầu sang một bên: “Tôi, tôi không nhìn trộm! Đừng có mà tự luyến!”
Thời điểm cô quay đầu lại, điện thoại rơi xuống đất, Lâm Thanh Nham vội vàng cúi xuống nhặt lên. Vô tình, Diệp Huyền vừa hay nhìn thấy một vùng trắng nõn dưới cổ áo Lâm Thanh Nham, ẩn hiện mập mờ!
“Bên trong cô ấy lại không…”
Diệp Huyền không khỏi hít vào một hơi, lại nhìn xuống theo bản năng, dưới cổ áo thấp của Lâm Thanh Nham là cảnh xuân vô hạn!
Đỉnh ngọc cao chót vót, một tay khó nắm hết!
Thật lớn!
Lâm Thanh Nham vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời vừa vặn chạm phải ánh mắt của Diệp Huyền!
“Anh đang làm gì vậy…”
Lâm Thanh Nham vội vàng lấy tay che ngực, ánh mắt mang theo ý trách cứ, thấp giọng nũng nịu mắng: “Anh đang nhìn trộm tôi sao… Chẳng lẽ, trước đó còn chưa đã nghiền?”
Đột nhiên, căn phòng tràn ngập trong bầu không khí mập mờ.
“Chuyện này…”
Diệp Huyền nhìn dáng vẻ nũng nịu của Lâm Thanh Nham, không khỏi hít sâu một hơi: “Thanh Nham, sao bên trong cô không mặc đồ lót?”
“Chuyện này …”
Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, thấp giọng nói: “Đi ngủ mặc đồ lót làm gì… Đây không phải là lẽ thường sao… Tôi nghĩ anh chỉ đang cố nhìn trộm tôi mà thôi…”
Nói rồi, cô vội vàng đi đến bên giường nằm xuống: “Tôi ngủ bên này, anh ngủ bên kia, tuyệt đối đừng tới gần tôi, cũng không thể vụng trộm sờ tôi, nhớ chưa?”
Diệp Huyền nhìn những đường cong gợi cảm, tư thế quyến rũ kia, không khỏi cười khổ nói: “Cô đẹp như vậy, bây giờ lại đang ngủ bên cạnh tôi mà không cho phép tôi vượt qua ranh giới, đây chẳng phải là tra tấn sao…”
“Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngay cả Khải Thần Chưởng cũng có thể bị giết?”
“Việc này một khi truyền ra, chắc chắn sẽ gây chấn động giang hồ!”
Đúng lúc này, điện thoại của ông ta vang lên dữ dội.
“Lão Lưu, đã tìm được linh dược chưa?”
Ở đầu bên kia điện thoại, một giọng nói trầm ấm nhưng uy nghiêm không gì sánh được truyền đến.
“Tìm được rồi.” Lưu Thiết Ưng vội vàng trả lời: “Trên đường gặp phải chuyện lạ, khi nào trở về tôi sẽ giải thích!”
Nói xong, Lưu Thiết Ưng nhanh chóng rời khỏi khu rừng rậm rạp với vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này, phía bên kia.
Diệp Huyền đã trở về biệt thự của nhà họ Lâm.
“Diệp Huyền, cuối cùng anh cũng trở lại.”
Lâm Thanh Nham vội vàng bước lên phía trước, hỏi với vẻ mặt lo lắng và quan tâm: “Anh không sao chứ?”
“Đừng lo lắng, tôi không sao.” Diệp Huyền cười đầy tự tin: “Chỉ là một tên Khải Thần Chưởng, tôi không sao.”
Hắn nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Nham, cũng hỏi với vẻ mặt quan tâm: “Vừa rồi chắc cô bị doạ sợ đúng không?”
“Thật là đáng sợ...”
Lâm Thanh Nham vẫn còn sợ hãi, vô thức siết chặt bàn tay Diệp Huyền: “Cũng may anh ở nhà, nếu không gia đình tôi nhất định sẽ…”
Nói đến đây, Lâm Thanh Nham nghĩ đến tình huống bi thảm mà gia đình mình có thể bị tàn sát, không khỏi rưng rưng nước mắt.
“Đừng sợ.” Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham với vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, nắm lấy tay Lâm Thanh Nham, nhẹ giọng nói:
“Tôi sẽ bảo vệ cô, không ai có thể làm tổn hại nhà họ Lâm cả.”
“Ừm!”
Lâm Thanh Nham kìm nén nước mắt gật đầu, nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt ngưỡng mộ và biết ơn:
“Diệp Huyền, thật tốt khi có anh!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó cẩn thận lau nước mắt trên khuôn mặt Lâm Thanh Nham. ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ vô cùng mừng rỡ khi thấy tương tác giữa hai người!
Một mặt, Diệp Huyền đã cứu mạng người nhà mình, mặt khác, họ thấy Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham càng ngày càng thân thiết!
Đây chắc chắn là phúc khí của nhà họ Lâm!
Lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng tin rằng dù là hai cha con Phùng Tam gia, Chu đại sư hay Triệu Mẫn, tất cả đều bị Diệp Huyền giết chết!
Tuy nhiên, khuôn mặt Lâm Vân Bạch lại vô cảm và im lặng, đoán chừng là cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vì lúc nãy đã cầu xin tha thứ!
“Vân Bạch!”
Ông cụ Lâm kêu lên một tiếng: “Chẳng lẽ anh không định cảm ơn Diệp Huyền, sau đó xin lỗi người ta sao?”
Lâm Vân Bạch hít sâu một hơi, hiển nhiên trong lòng cực kỳ không cam lòng.
“Anh không nghe lời tôi nói sao? Nếu không phải Diệp Huyền vội vàng trở về cứu chúng ta, e rằng bây giờ tất cả chúng ta đều đã chết, anh chính là người nhà họ Lâm đầu tiên bị giết!”
Ông cụ Lâm tức giận nói, nghe như không nhịn được muốn nổi trận lôi đình ngay lập tức!
“Con nghe thấy!”
Lâm Vân Bạch không tình nguyện nghiến răng, thầm nghĩ xin lỗi thì xin lỗi vậy!
Nhưng khi ông muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân vẫn còn run nhè nhẹ!
Chỉ cần dùng lực, toàn thân sẽ run rẩy theo, căn bản không còn sức lực chứ đừng nói đến việc đứng lên!
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Lâm Vân Bạch, không phải cháu đã nói trước với chú rồi sao, hy vọng chú sẽ không sợ hãi đến mức không thể đứng dậy nổi! Bây giờ chú có ổn không?”
“Xin lỗi hay cảm ơn thì cũng thôi đi, dù sao cháu không quan tâm đến những chuyện hình thức này. Nhưng sau này chú vẫn quản cái miệng mình cho tốt, nếu không chỉ mình chú mất mặt thôi!”
Lâm Vân Bạch bị Diệp Huyền chế giễu và sỉ nhục, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, ông cảm thấy rất khó chịu!
“Ôi.”
Ông cụ Lâm lắc đầu thở dài rồi quay trở lại phòng, có thể thấy được ông cũng thất vọng về con trai mình. Lý Gia Tuệ không nói lời nào, lẳng lặng tới bên cạnh Lâm Vân Bạch.
“Bà xã, bà cũng cho rằng tôi là đồ vô dụng sao?”
Lâm Vân Bạch đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nặng nề.
“Sao thế được?”
Lý Gia Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nắm tay Lâm Vân Bạch: “Sự việc tối nay đột ngột xảy ra, bất kể là ai cũng sẽ rất rối loạn. Huống hồ là bị doạ giết…”
Lâm Vân Bạch buồn bã cười một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng ngồi yên, như đang suy nghĩ gì đó. Thấy dáng vẻ của ông, Lâm Thanh Nham cảm thấy không dễ chịu. Dù sao ông cũng là cha ruột của cô, cho dù quá khứ có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ bảo vệ người cha của mình!
Hôm nay, ông bị đả kích nặng nề, trong lòng chắc chắn rất khó chịu!
Lâm Thanh Nham muốn nói vài lời an ủi với ông nhưng lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn nhẹ giọng nói:
“Lúc này đi thuyết phục thì chỉ khiến ông ấy càng thêm đả kích mà thôi.”
“Nhiều năm qua ông ấy không gặp bất cứ trở ngại nào, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, hiện tại tiếp nhận một lần đả kích cũng không phải chuyện xấu, ông ấy nhất định sẽ trở nên càng thêm trầm ổn.”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Thanh Nham hơi do dự, đành phải gật đầu, sau đó hỏi: “Anh giết Khải Thần Chưởng, thi thể của ông ta nên xử lý như thế nào?”
Diệp Huyền cười nói: “Tôi sẽ cho người xử lý thỏa đáng, cô về phòng nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn có việc phải làm.”
Lâm Thanh Nham sửng sốt: “Lúc trước ở công trường, anh cũng nói có việc phải làm, kết quả là cha con Phùng Tam gia cùng Chu đại sư bị giết, lần này anh muốn đối phó với ai?”
Diệp Huyền không giấu diếm, hỏi ngược lại một câu: “Cô cảm thấy thế nào? Ai là người kêu Khải Thần Chưởng đến giết nhà họ Lâm?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nham hơi ngưng trệ: “Chẳng lẽ là Phùng Kim Long, người đứng đầu nhà họ Phùng? Anh, anh định giết ông ta?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Cứ chờ xem, tôi đi đây.”
Nói xong, Diệp Huyền đang định xoay người đi ra ngoài, nhưng Lâm Thanh Nham đột nhiên kéo chặt cánh tay hắn!
“Cô làm gì vậy?”
Diệp Huyền vừa lên tiếng, Lâm Thanh Nham lại ôm chầm lấy hắn, thân thể mỏng manh của cô áp sát Diệp Huyền!
Diệp Huyền chỉ cảm thấy một hương thơm ùa tới, toàn thân dễ chịu vô cùng, không khỏi ngạc nhiên:
“Người đẹp, cô không sao chứ?”
Lúc này, Lâm Thanh Nham vừa khóc vừa nói: “Hứa với tôi, tối nay anh sẽ về chứ? Nếu anh không ở đây, tôi sẽ mất ngủ, bởi vì tôi thực sự sợ hãi...”
“Tôi, tôi muốn anh ngủ cùng một giường với tôi…”
Chương 142: Sát thần giáng lâm
“Ngủ chung giường với cô?”
Nghe giọng khóc lóc cầu xin của Lâm Thanh Nham, trong lòng Diệp Huyền không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì mập mờ giữa mình và Lâm Thanh Nham, mà ngược lại còn có mong muốn muốn bảo vệ cô mãnh liệt.
“Cho dù bề ngoài cô ấy mạnh mẽ và kiêu ngạo đến đâu thì vẫn là một người phụ nữ yếu đuối!”
“Sự việc tối nay thực sự đã khiến cô ấy vô cùng sợ hãi!”
Trong lòng Diệp Huyền mềm nhũn, hắn cũng nhìn thấy sự mềm yếu ẩn dưới vỏ bọc mạnh mẽ của Lâm Thanh Nham!
Hắn cười khẽ: “Được rồi, sau khi giải quyết Phùng Kim Long xong, tôi sẽ lập tức trở về, đêm nay nhất định sẽ để cô ngủ yên giấc!”
Nói rồi, Diệp Huyền nhẹ nhàng vỗ tấm lưng xinh đẹp của Lâm Thanh Nham!
“Anh đã hứa với tôi rồi nhất định phải làm được đấy!”
Lâm Thanh Nham dịu dàng ngước lên nhìn Diệp Huyền, đôi mắt rưng rưng nước mắt, đồng thời cũng cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Diệp Huyền, lúc này cô mới nhận ra mình quá nhiệt tình và chủ động, vội vàng buông Diệp Huyền ra.
“Sao vậy, hóa ra cô cũng cảm thấy xấu hổ sao? Được rồi, tôi ra ngoài đây, tôi sẽ về sớm.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó xoay người đi ra ngoài. Lâm Thanh Nham nhìn bóng dáng Diệp Huyền dần xa, cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không trở về phòng, trong lòng cảm thấy ngổn ngang!
… Đêm càng lúc càng khuya.
Diệp Huyền gọi điện thoại cho chủ nhà hàng là Triệu Hồng Hoa, yêu cầu anh ta sắp xếp cấp dưới xử lý thi thể của Khải Thần Chưởng, dặn dò phải hết sức thận trọng để không gây hoảng loạn.
Khi Triệu Hồng Hoa tận mắt nhìn thấy cái chết thảm khốc của Khải Thần Chưởng, anh ta khiếp sợ sâu sắc, đồng thời càng thêm kính sợ Diệp Huyền!
Sau khi kêu đàn em xử lý thi thể xong, Triệu Hồng Hoa không về nhà ngay!
Để cho ổn thoả, anh ta còn cố ý sắp xếp người canh giữ bên ngoài biệt thự nhà họ Lâm để đảm bảo an toàn cho nhà họ Lâm!
Phía bên kia.
Phùng Kim Long ngồi trong thư phòng với vẻ mặt nghiêm trọng!
Toàn bộ thư phòng ngập trong bầu không khí ngột ngạt, sắc mặt Phùng Kim Long vô cùng u ám!
Ông ta đã cho người mang thi thể của Phùng Tam gia và Phùng Lượng về!
Nghĩ đến cái chết thương tâm của em trai và cháu trai, ông ta nóng lòng muốn xé xác Diệp Huyền thành từng mảnh!
Trong nhà họ Phùng, mặc dù Phùng Lượng không có bất kỳ thành tựu lớn nào, nhưng Phùng Kim Long cũng không có bất kỳ sự bất mãn và chán ghét nào đối với hắn ta!
Dù sao không phải mỗi người sinh ra liền có thể có sức mạnh và sự quyết đoán vượt trội giống như ông ta!
Nhà họ Phùng còn là một trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành, muốn nuôi một kẻ vô công rỗi nghề như Phùng Lượng đương nhiên cũng không có áp lực gì!
Từ nhỏ, Phùng Lượng đã rất thân thiết với bác của mình!
Mặc dù ông ta không có ý muốn trọng dụng Phùng Lượng, nhưng cũng chưa bao giờ coi hắn ta là người ngoài!
Bây giờ, Phùng Lượng đã bị giết, về sau ông ta sẽ không bao giờ được nghe thấy tiếng gọi bác cung kính và thân mật của hắn ta nữa!
“Cháu yên tâm, bác đã để Khải Thần Chưởng đại sư rời núi rồi!”
Hai mắt Phùng Kim Long đỏ như máu: “Diệp Huyền, tôi phải ngũ mã phanh thây cậu, báo thù cho em trai và cháu trai của tôi!”
Rầm!
Cửa sổ đột nhiên mở ra, Phùng Kim Long sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại nhìn!
Ông ta thấy Diệp Huyền dựa vào cửa sổ, thoải mái hút một điếu thuốc!
Trong lòng Phùng Kim Long chấn động, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Huyền nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Ông ta đã từng xem ảnh của Diệp Huyền!
Tuy nhiên, điều ông ta không ngờ là Diệp Huyền lại dám đơn thương độc mã xuất hiện ở đây!
“Ông là gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long?” Diệp Huyền liếc nhìn ông ta, lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, là tôi!”
Phùng Kim Long trông khá bình tĩnh nhưng một tay đã lẻn vào gầm bàn, muốn nhấn nút báo động!
Đương nhiên, hành động nhỏ của ông ta không thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Huyền!
“Không cần gọi viện binh đâu, tôi đã giết hết họ rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Phùng Kim Long đột nhiên trắng bệch, nhưng ông ta vẫn giả vờ thản nhiên nói:
“Cậu nhảy cửa sổ vào, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ông kêu Khải Thần Chưởng xuống núi đúng không?” Diệp Huyền lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Phùng Kim Long lập tức run rẩy!
Khải đại sư đã đến nhà họ Lâm tàn sát rồi sao? Nhưng… Tại sao Diệp Huyền lại tìm đến ông ta? Chẳng lẽ… Khải đại sư đã thất bại thảm hại rồi? Không thể nào!
Thực lực của Khải đại sư rất vượt trội, Triệu Mẫn và Lý Thạch không thể so sánh được!
Mặc dù thực lực của Khải đại sư không bằng anh trai Triệu Tam Đao của Triệu Mẫn, nhưng nghe nói thực lực của ông ta cũng không chênh lệch nhiều so với Triệu Tam Đao!
“Cậu đã biết Khải đại sư là người của tôi mà còn dám chạy tới, chẳng lẽ chán sống rồi sao?”
Phùng Kim Long cho rằng Khải đại sư không thể thất bại, vì vậy ông ta đe dọa Diệp Huyền!
“Đừng tưởng rằng ông có thể hù dọa tôi bằng Khải Thần Chưởng, ông ta đã chết trong tay tôi rồi!”
Phùng Kim Long lập tức giật mình, tuy nhiên ông ta vẫn mạnh miệng nói: “Đừng tưởng rằng có thể hù doạ tôi, làm sao Khải đại sư có thể bị cậu giết được!”
Diệp Huyền lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nếu muốn đối phó với tôi thì cứ trực tiếp tới tìm tôi là được. Nếu không phải tôi có đề phòng từ trước thì hôm nay nhiều công nhân vô tội đã chết tại công trường xây dựng của Tập đoàn Lâm Thị!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa vẫy bàn tay của mình, năm cây kim màu bạc lập tức đâm thẳng vào huyệt đạo của tay chân Phùng Kim Long!
Vẻ mặt Phùng Kim Long hoảng sợ, mất khống chế tê liệt ngã xuống đất, nnghiêm nghị quát lớn: “Cậu, cậu đang làm cái quái gì thế?!”
“Không có gì, chỉ phế chân tay của ông đi thôi!”
Nói đến đây, vẻ mặt Diệp Huyền càng thêm lạnh lẽo: “Sau đó, ông sẽ chết rất khó coi!”
Nghe vậy, Phùng Kim Long run rẩy!
“Tôi là gia chủ nhà họ Phùng! Nhà họ Phùng không thiếu tiền, tôi sẵn sàng đổi tiền lấy mạng, cậu muốn bao nhiêu?”
Toàn thân Phùng Kim Long không ngừng run rẩy, cuối cùng ông ta cũng bắt đầu thỏa hiệp!
“Ha ha, ông nghĩ mạng sống của mình đáng giá bao nhiêu?” Diệp Huyền thờ ơ nhìn ông ta!
“1,5 tỷ! Còn 500 triệu mà cậu đã yêu cầu tôi bồi thường cho tập đoàn Lâm Thị, tôi cũng sẽ đưa cho cậu, cộng lại là 2 tỷ! Này… Là đủ rồi, đúng không?”
Phùng Kim Long hoàn toàn khuất phục, ông ta sợ Diệp Huyền lại ra tay một lần nữa, giết chết ông ta!
Diệp Huyền lạnh giọng cười một tiếng: “Thấy tiền rồi nói sau!”
Vì vậy, Phùng Kim Long ngay lập tức ra lệnh cho cấp dưới của mình chuyển tiền vào tài khoản của tập đoàn Lâm Thị, hai tỷ, chỉ trong vài giây!
“Bây giờ cậu có thể tha mạng cho tôi chưa?” Tay chân của Phùng Kim Long không có sức lực, ông ta khổ không thể tả!
Môi Diệp Huyền cong lên, một cây kim màu bạc lập tức được bắn ra!
Cổ Phùng Kim Long đột nhiên nghiêng sang một bên, giống như người bị đột quỵ, khóe miệng không ngừng chảy nước dãi!
“Cậu… Cậu… Lừa gạt…” Phùng Kim Long phun ra những lời mơ hồ, trừng mắt nhìn Diệp Huyền với ánh mắt dữ tợn và ai oán!
Diệp Huyền cười khinh bỉ nói: “1,5 tỷ có thể đổi lấy một mạng, 500 triệu là tiền bồi thường phải trả! Tuy nhiên, không thể mua quyền tự do cử động cho thân thể ông!”
Nói xong, Diệp Huyền nhảy ra ngoài cửa sổ, vênh váo đi ra khỏi thư phòng!
“Tôi giữ lại cái mạng nhỏ của ông không phải vì tiền mà là để ông tìm Triệu Tam Đao, để tôi có thể giết hắn, hiểu chưa?”
Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp rời đi!
Phùng Kim Long ngã xuống đất, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, trong lòng oán hận Diệp Huyền tới cực điểm!
“Diệp Huyền, tôi nhất định phải giết cậu, đồng thời để cậu chết không toàn thây!”
Phùng Kim Long ngập trong thù hận: “Nhất định phải tìm Triệu Tam Đao, mời hắn tới đây, sau đó giết Diệp Huyền!”
Chương 143: Báu vật nhân gian
Sau khi Diệp Huyền biến Phùng Kim Long thành người tàn phế, hắn nhanh chóng trở về nhà họ Lâm.
“Diệp Huyền, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Lâm Thanh Nham đẩy cửa ra, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi sâu sắc. Lúc này, cô đã tắm xong và đang mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen gợi cảm!
Xương quai xanh gợi cảm và bộ ngực trắng nõn cao chót vót rất bắt mắt, tựa hồ có thể bật ra bất cứ lúc nào!
Dưới làn váy, đôi chân dài trắng như tuyết mềm mại, những đường nét hoàn mỹ khiến người ta suýt nữa muốn chảy máu cam!
Người cô tỏa ra một mùi thơm quyến rũ, mái tóc dài xõa xuống, cử chỉ của cô thể hiện sự quyến rũ của một người phụ nữ!
Trên bàn làm việc của cô có một chai rượu vang đỏ và một ly rượu, nhưng trong chai chỉ còn lại một nửa!
Hai mắt Diệp Huyền đột nhiên sáng lên, hắn nhẹ nhàng cong môi nói: “Thanh Nham, cô tắm rửa chờ tôi về nhà sao?”
Lâm Thanh Nham đã trưởng thành, đương nhiên hiểu được ý tứ tán tỉnh của Diệp Huyền, mặt cô đột nhiên đỏ lên!
Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên mập mờ!
Cùng với tác dụng của rượu, khuôn mặt cô đỏ hồng, ngà ngà say, cực kỳ quyến rũ!
Đối mặt với những lời trêu chọc của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khó chịu mà nhìn chằm chằm Diệp Huyền với ánh mắt ngại ngùng, nói: “Tôi đã đi tắm, ngóng trông anh về!”
Nghe vậy, trái tim Diệp Huyền bỗng nhiên chấn động!
“Cô ấy đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy muốn vượt qua tầng quan hệ đó với mình sao?”
“Không phải chứ?”
Tim Diệp Huyền đột nhiên đập điên cuồng, hắn thầm hít sâu một hơi!
“Thanh Nham, cô chờ tôi là muốn làm gì?” Diệp Huyền không biết Lâm Thanh Nham đã chuẩn bị cái gì nên thấp giọng hỏi.
“Tôi…”
Lâm Thanh Nham cắn môi gợi cảm, sau đó ngước mắt lên nhìn Diệp Huyền: “Nếu anh không trở về, tôi không biết anh có ổn không, cho nên cực kỳ lo lắng cho anh…”
“Hơn nữa, tôi còn tưởng rằng anh không về, cho nên tôi cố ý uống chút rượu để tăng thêm can đảm, nhưng sau nửa chai rượu vẫn không dám ngủ một mình…”
Nghe xong lời của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền đột nhiên ý thức được đêm nay cô đang sợ hãi, sự sợ hãi trong lòng khó có thể bình tĩnh lại được.
“Có vẻ như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi…” Diệp Huyền cười khổ tự nhủ.
“Anh nghĩ gì vậy?” Lâm Thanh Nham nghiêng đầu hỏi, Diệp Huyền cười nói: “Không có, tôi không nghĩ gì cả.”
Tuy nhiên, câu trả lời xấu hổ của Diệp Huyền lại khiến mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên nóng lên!
Cô đoán được Diệp Huyền vừa rồi đang nghĩ cái gì!
Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, có một số việc không cần nói thì mọi người đều hiểu!
“Không hiểu sai thì tốt.”
Lâm Thanh Nham ngước đôi mắt sáng ngời nhưng không dám nhìn thẳng Diệp Huyền:
“Vậy thì anh đi tắm rửa rồi chúng ta ngủ chung, giường của tôi đủ rộng, hai người ngủ vẫn thoải mái!”
“Ừ.”
Diệp Huyền đồng ý, sau đó mỉm cười nói: “Lúc ngủ đừng đá tôi xuống đất đó.”
“Ha ha.”
Lâm Thanh Nham không nhịn được cười, sau đó xoay người đi tới bên giường. Diệp Huyền nhìn dáng vẻ quyến rũ của Lâm Thanh Nham, trong lòng thầm thán phục trước vẻ đẹp của cô rồi đi vào phòng tắm!
Biết Lâm Thanh Nham không có ý đó, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Bởi vì Lâm Thanh Nham thật sự quá xinh đẹp, từ dáng người đến vẻ ngoài đều khiến Diệp Huyền âm thầm động tâm!
Mấu chốt là trước đây Lâm Thanh Nham từng bị đánh thuốc, thoát khỏi sự lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày, biến thành yêu tinh nhỏ quấn người liền khiến Diệp Huyền không bao giờ có thể quên. Trạng thái quấn người mê ly của cô rất hấp dẫn, thật sự là báu vật nhân gian!
Tuyệt đối có thể khiến đàn ông trên toàn thế giới phát cuồng, không chút oán giận quỳ gối dưới váy cô!
Mặc dù Diệp Huyền là một tu tiên giả với sức mạnh siêu việt, nhưng hắn cũng là một người bình thường, đương nhiên không có sức chống cự với người đẹp!
Cho nên bản thân hắn cũng không biết một khi Lâm Thanh Nham chủ động nhào lên, liệu hắn có thể chịu được cám dỗ hay không? Nếu hắn phá tầng quan hệ đó với Lâm Thanh Nham, mọi thứ chắc chắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát và đi theo một hướng khác!
“Đừng nghĩ về nó nữa, nghĩ nữa thì không chịu nổi đâu!” Diệp Huyền vội vàng xả nước để khôi phục bình tĩnh!
Rào rào… Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, trong lòng Lâm Thanh Nham có chút bồn chồn!
Trên thực tế, vừa rồi cô khẩn trương đến hoang mang lo sợ!
Bởi vì đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô và Diệp Huyền ngủ cùng nhau!
“Ai biết được củi khô bốc lửa sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu Diệp Huyền muốn chủ động hôn mình, mình có nên đáp lại hắn không…”
Lâm Thanh Nham thầm tưởng tượng, dù sao hai người quả thật đã từng thân mật một lần!
Đêm đó, Lâm Thanh Nham trúng tình dược, sau đó nhiệt tình như lửa, suýt chút nữa đã hạ gục Diệp Huyền!
Còn Diệp Huyền hôn lên đôi môi ngọc bích của người đẹp, đồng thời cũng sờ soạng Lâm Thanh Nham!
Mặc dù ý thức không quá tỉnh táo nhưng Lâm Thanh Nham vẫn nhớ rõ cảm giác mập mờ lúc đó!
Hiện tại hai người đã hóa giải ân oán, Lâm Thanh Nham đương nhiên có chút chờ mong!
Đúng lúc này, Diệp Huyền bước ra khỏi phòng tắm, nhưng hắn chỉ mặc một chiếc quần ở dưới và để trần phần thân trên. Cơ bụng và cơ ngực khỏe mạnh, như thể chúng được chạm khắc mà thành!
Chúng không quá cường tráng đến mức khiến người ta cảm thấy ghê tởm và cũng không quá gầy yếu đến mức cảm thấy không có sức mạnh!
Mỗi phần cơ bắp đều có hình dạng hoàn hảo!
Thân hình như siêu mẫu quốc tế trong truyền thuyết!
“Không ngờ dáng người của hắn lại tốt như vậy…”
Phụ nữ trời sinh yêu cái đẹp, dáng người tinh tế của Diệp Huyền lộ ra hormone nồng đậm, khiến trong lòng Lâm Thanh Nham thầm cảm thán!
“Có đẹp không?” Diệp Huyền cười một tiếng, cố ý hỏi một câu!
“Hả?”
Lâm Thanh Nham liếc qua nhìn hắn, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng quay đầu sang một bên: “Tôi, tôi không nhìn trộm! Đừng có mà tự luyến!”
Thời điểm cô quay đầu lại, điện thoại rơi xuống đất, Lâm Thanh Nham vội vàng cúi xuống nhặt lên. Vô tình, Diệp Huyền vừa hay nhìn thấy một vùng trắng nõn dưới cổ áo Lâm Thanh Nham, ẩn hiện mập mờ!
“Bên trong cô ấy lại không…”
Diệp Huyền không khỏi hít vào một hơi, lại nhìn xuống theo bản năng, dưới cổ áo thấp của Lâm Thanh Nham là cảnh xuân vô hạn!
Đỉnh ngọc cao chót vót, một tay khó nắm hết!
Thật lớn!
Lâm Thanh Nham vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời vừa vặn chạm phải ánh mắt của Diệp Huyền!
“Anh đang làm gì vậy…”
Lâm Thanh Nham vội vàng lấy tay che ngực, ánh mắt mang theo ý trách cứ, thấp giọng nũng nịu mắng: “Anh đang nhìn trộm tôi sao… Chẳng lẽ, trước đó còn chưa đã nghiền?”
Đột nhiên, căn phòng tràn ngập trong bầu không khí mập mờ.
“Chuyện này…”
Diệp Huyền nhìn dáng vẻ nũng nịu của Lâm Thanh Nham, không khỏi hít sâu một hơi: “Thanh Nham, sao bên trong cô không mặc đồ lót?”
“Chuyện này …”
Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, thấp giọng nói: “Đi ngủ mặc đồ lót làm gì… Đây không phải là lẽ thường sao… Tôi nghĩ anh chỉ đang cố nhìn trộm tôi mà thôi…”
Nói rồi, cô vội vàng đi đến bên giường nằm xuống: “Tôi ngủ bên này, anh ngủ bên kia, tuyệt đối đừng tới gần tôi, cũng không thể vụng trộm sờ tôi, nhớ chưa?”
Diệp Huyền nhìn những đường cong gợi cảm, tư thế quyến rũ kia, không khỏi cười khổ nói: “Cô đẹp như vậy, bây giờ lại đang ngủ bên cạnh tôi mà không cho phép tôi vượt qua ranh giới, đây chẳng phải là tra tấn sao…”
Bình luận facebook