• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (4 Viewers)

  • Chương 5627-5630

Chương 5627: Sư phụ ngươi chết rồi!

Một lúc sau, cô bé bò ra từ trong vực sâu kia, có chút tức giận, cô bé bực tức nhìn Diệp Thanh Thanh, nhưng khi Diệp Thanh Thanh nhìn về hướng mình, cô bé lại vội nhìn sang Diệp Huyên: “Chúng ta nói đến chuyện chính đi!”

Diệp Huyên cảm thấy có chút buồn cười, nha đầu này không dám ra vẻ với Thanh Nhi nữa!

Đương nhiên, hắn cũng rất bất ngờ, một đòn vừa nãy của Thanh Nhi, tuy không dùng toàn lực, nhưng sức lực cũng rất mạnh, mà nha đầu này lại không sao cả!

Không hề đơn giản!

Cô bé chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh, cô bé chỉnh lại quần áo, sau đó nói: “Có chuyện sao?”

Diệp Huyên nhìn xung quanh rồi nói: “Đạo Môn chỉ có một mình ngươi?”

Cô bé gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Người khác đâu?”

Cô bé nói: “Trước đây không lâu còn có người, cũng chính là sư phụ ta nhưng, ông ấy chết rồi!”

Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Chết rồi? Chết thế nào?”

Cô bé nói: “Bị đánh chết!”

Diệp Huyên: “…”

Cô bé nói: “Có người muốn chúng ta giao phí bảo kê, sư phụ nói không giao, sau đó thì đánh nhau với đối phương! Nhưng ông ấy chưa từng đánh nhau, sau đó bị đánh chết rồi!”

Nói rồi, cô bé chỉ vào bên cạnh đại điện, nơi đó có một phần mộ nhỏ: “Ngươi xem, do ta chôn đó! Ta chôn có tốt không?”

Diệp Huyên nhìn phần mộ nhỏ kia, đào không sâu, nhưng rất độc đáo, hơn nữa, trên mộ còn cắm mấy đóa hoa xinh đẹp, thấy rõ là cô bé rất có lòng

Diệp Huyên nhìn cô bé: “Nếu sư phụ ngươi nhìn thấy mộ của hắn, có lẽ hắn sẽ rất vui và thanh thản!”

Cô bé lại chỉnh lại quần áo của mình, sau đó nói: “Các ngươi có lẽ không phải đến để giành địa bàn! Nếu đến cướp đoạt, thì ta có thể nói với ngươi đầy trách nhiệm, chúng ta rất nghèo, cơm cũng sắp không ăn nổi rồi! Nếu các ngươi đến báo thù…”

Nói rồi, cô bé chỉ vào phần mộ, sau đó nói: “Các ngươi có thể đào mộ sư phụ ta lên rồi giết lần nữa!”

Diệp Huyên im lặng.

Đạo Môn sao lại rơi vào cảnh này rồi?

Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên nhìn cô bé: “Tại sao ngươi lại gia nhập Đạo Môn!”

Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Là sư phụ ta bảo ta gia nhập, lúc ông ấy thấy ta, nói ta là thể chất Bất Tử trong vạn người, là loại đứng đầu trong cả vũ trụ, vì vậy, bảo ta gia nhập Đạo Môn, đương nhiên, khi đó ta rất đói, ông ấy có thức ăn, nên ta đi theo ông ấy thôi!”

Thể chất Bất Tử!

Đứng đầu?

Diệp Huyên quan sát cô bé kỹ càng, khẽ nhíu mày, bởi vì hắn không phát hiện ra điểm gì bất phàm cả!

Lúc này, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Thể chất đặc biệt!”

Diệp Huyên nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh đột nhiên ấn chặt vai cô bé, cô bé nhìn Diệp Thanh Thanh: “Quân tử động khẩu không động thủ!”

Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh rút tay phải về: “Trời sinh bất tử bất diệt!”

Trời sinh bất tử bất diệt!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Lạ đến vậy sao?”

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên: “Huynh có thể thử xem!”

Diệp Huyên do dự, sau đó nhìn cô bé: “Ta có thể thử không?”

Cô bé gật đầu: “Được!”

Diệp Huyên đột nhiên đâm một kiếm xuyên qua ngực cô bé, thế nhưng, không hề có giọt máu nào chảy ra, không những vậy, sau khi hắn rút kiếm Thanh Huyên ra, thân thể cô bé lại mau chóng hồi phục, chớp mắt đã hồi phục như ban đầu!

Vẻ mặt Diệp Huyên thay đổi!

Cô bé chớp mắt, không nói gì.

Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Muội có thể giết không?”

Vẻ mặt Diệp Thanh Thanh bình tình: “Huynh thấy sao?”

Diệp Huyên im lặng.

Không thể không nói, hắn cũng rất kinh ngạc!

Thể chất này của cô bé rất nghịch thiên!

Tiên Thiên bất tử bất diệt!

Trên đời này lại có thể chất kinh khủng đến vậy… Bản thân tu luyện gian dối như vậy, có quá đáng không?

Diệp Huyên thôi nghĩ, bèn cười nói: “Ngươi xem, hiện tại Đạo Môn cũng chỉ còn một mình ngươi! Ngươi ở lại đây, có vẻ cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngươi có muốn đi cùng ta không? Ta dẫn ngươi đến một nơi!”

Cô bé nói: “Đợi đã!”

Nói xong, cô bé quay người đi vào trong đại điện.

Vẻ mặt Diệp Huyên nghi hoặc.

Lúc này, cô bé cầm theo một túi đồ đi ra, cô bé nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Ngươi cứ vậy mà tin ta sao?”

Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Yêu cầu của ta không cao, bao ăn bao ở là được!”

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?”

Cô bé lắc đầu.

Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”

Cô bé giang tay: “Ta chẳng có gì cả, ngươi lừa ta cái gì? Nếu ngươi muốn lừa ta, chỉ cần ngươi bao ăn bao ở, ta sẽ đi theo ngươi”.

Diệp Huyên quan sát nha đầu này, rất vừa lòng!

Nha đầu này là một nhân tài!

Hơn nữa, nha đầu này chắc chắn cũng không phải người thường, nếu sở hữu thể chất đặc thù như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường!

Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta đi!”

Nha đầu gật đầu!

Diệp Huyên bỗng nhìn chiếc nhẫn đen trên tay trái cô bé: “Đây là?”

Nha đầu nói: “Không biết, lúc ta có ký ức thì đã có nó rồi! Sư phụ ta nói nó có liên quan đến thân thế ta”.

Diệp Huyên nói: “Đưa ta xem thử!”

Nha đầu lấy nhẫn xuống đưa cho Diệp Huyên, Diệp Huyên quan sát một lúc, trên nhẫn thấy rõ hai chữ màu đen: Càn Khôn!

Nhẫn Càn Khôn?

Diệp Huyên có chút nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh nhìn chiếc nhẫn, sau đó nói: “Rác. Thứ rác rưởi!”

Diệp Huyên: “…”

Nha đầu quay qua nhìn Diệp Thanh Thanh: “Sư phụ ta nói thứ này rất, rất lợi hại!”

Vẻ mặt Diệp Thanh vô cảm: “Sư phụ ngươi chết rồi!”

Cô bé lập tức im lặng.
Chương 5628: Ta chấp nhận

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn cô bé trầm mặc, không nói gì thêm.

Diệp Huyên đi đến trước mặt cô bé nhỏ, cười nói: “Ngươi tên gì?”

Cô bé nhỏ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Lúc trước sư phụ thường gọi ta là Tiểu Tịnh!”

Tiểu Tịnh!

Diệp Huyên khẽ gật đầu, cười nói: “Vậy cứ gọi ngươi là Tiểu Tịnh đi!”

Nói rồi, hắn kéo tay Tiểu Tịnh: “Đi theo ta đến thư viện Quan Huyên!”

Hắn cảm thấy, nhất định phải đưa yêu nghiệt này đến thư viện Quan Huyên bồi dưỡng cẩn thận!

Hiện tại ngoài tiền, thư viện Quan Huyên thiếu nhất chính là nhân tài, phải biết rằng, quản lý thư viện cần có rất nhiều nhân tài, ngoài việc có thể làm việc, thì còn phải đánh giỏi, không thể thiếu chuyện nào!

Mà lúc này, Tiểu Tịnh bỗng nói: “Ngươi có thể đưa ta đến một nơi không?”

Diệp Huyên nhìn Tiểu Tịnh: “Nơi nào?”

Tiểu Tịnh đáp: “Ta cũng không biết!”

Diệp Huyên ngây người.

Tiểu Tịnh nói: “Trong đầu ta chỉ có một hình ảnh, nhưng ta không biết nơi đó là nơi nào, nhưng, có một âm thanh cứ bảo ta đi, lúc trước ta bảo sư phụ ta dẫn ta đi, sư phụ lại nói sau này sẽ dẫn ta đi, nhưng còn chưa đến sau này thì ông ấy đã chết rồi!”

Nói rồi, vẻ mặt cô bé bỗng buồn bã!

Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh đi đến trước mặt Tiểu Tịnh, nàng ấy đặt tay lên đầu Tiểu Tịnh: “Nhắm mắt lại, nghĩ đến nơi ngươi muốn đi!”

Tiểu Tịnh khẽ gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại!

Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh bỗng nhíu mày!

Diệp Huyên vội hỏi: “Sao rồi?”

Diệp Thanh Thanh nhìn Tiểu Tịnh đầy thâm ý, sau đó vung tay, một hình ảnh bỗng xuất hiện trước mặt ba người.

Đây là một vùng thế giới chưa biết, mà ngay chính giữa vùng thế giới này có một cây cổ thụ, cao đến mấy trăm vạn trượng, chọc thẳng vào bầu trời, xung quanh cây cổ thụ, có những cô gái váy trắng xinh đẹp đứng đó, ước chừng hơn nghìn người, ai ai cũng cầm một thanh trường thương màu vàng trong tay, tư thế hiên ngang oai hùng.

Ngay lúc này, trên đỉnh cây cổ thụ kia, một cô gái váy trắng đứng đầu bỗng mở mắt ra: “To gan, vậy mà dám thăm dò Thần Vực!”

Âm thanh già cỗi trực tiếp xuyên qua vô số tinh hà vũ trụ, sau đó đến vùng tinh vực này của Diệp Huyên, sức mạnh kinh người khiến những nơi tinh hà âm thanh này đi qua đều vỡ vụn, vô cùng đáng sợ!

Thấy sức mạnh kinh khủng như vậy, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi!

Mà ngay lúc này, sắc mặt Diệp Thanh Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo, nàng ấy bước lên một bước, một kiếm chém mạnh về trước.

Ầm!

Cả tinh không vũ trụ lập tức bị vỡ tung!

Trên cây cổ thụ, cô gái áo trắng nhíu mày, nàng ta ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, ngay sau đó, ánh mắt nàng ta xuyên qua tinh hà vũ trụ, dừng trên người Diệp Thanh Thanh!

Vẻ mặt Diệp Thanh Thanh vô cảm: “Nhìn con mẹ ngươi!”

Nói rồi, nàng bỗng ném thanh kiếm trong tay.

Vù!

Kiếm Thái U trực tiếp xuyên qua tinh hà, đến trên đỉnh cây cổ thụ, thấy vậy, ánh mắt cô gái áo trắng bỗng thay đổi, nàng ta tức giận nói: “Xấc xược!”

Nói rồi, nàng ta cầm thương trong tay phóng thẳng lên trời, đỡ lấy kiếm!

Ầm!

Bỗng chốc, một vùng kiếm quang từ trên đỉnh cây cổ thụ nổ tung, mà cô gái áo trắng thoáng chốc đã rơi thẳng từ trên trời xuống, chớp mắt đã rơi xuống đất, mà thanh kiếm vẫn chưa hề dừng lại, mà tiếp tục phóng thẳng xuống!

Thấy thế, sắc mặt các cô gái váy trắng xung quanh lập tức thay đổi, lần lượt cầm thương ném ra, gần cả nghìn luồng sáng vàng phóng ra, bao phủ thanh kiếm đen kia!

Ầm ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sau đó một vùng kiếm quang bùng nổ, kiếm đen đâm thẳng vào mặt đất.

Rầm rầm!

Cả mặt đất chấn động sụp đổ, cây cổ thụ lập tức rung chuyển, sau đó, thanh kiếm đen trực tiếp mang theo một đầu người phóng thẳng lên trời, biến mất trong tầm nhìn của mấy cô gái áo trắng.

Chớp mắt, kiếm đen đã đem theo đầu cô gái áo trắng đến trước mặt ba người Diệp Huyên!

Diệp Thanh Thanh tiến lên đá vào đầu người kia: “Chết tiệt!”

Ầm!

Đầu người đẫm máu kia lập tức bay đi khỏi tầm mắt!

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ!

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Thanh Thanh, sau đó khẽ tiến lại gần Diệp Huyên!

Cô bé cảm thấy, lần đầu tiên gặp vị Diệp cô nương này, bản thân nói chuyện quả thực quá mạo hiểm!

Diệp Huyên cũng đổ mồ hôi lạnh!

Mấy Thanh Nhi này, tính khí đều khác nhau, nhưng vị trước mặt này, tính khí không chỉ nóng nảy bình thường!

Mà quả thực là một ngòi nổ!

Chút xíu thôi là nổ tung rồi!

Tính cách Thiên Mệnh váy trắng tuy cũng không tốt lắm, nhưng, nhiều lúc, nàng ấy cũng rất dịu dàng, đương nhiên, nàng ấy ra tay không giống với vị này, nàng ấy không ra tay thì thôi, mà một khi ra tay thì nhất định sẽ khiến đối phương bị tiêu diệt hoàn toàn!

Dù sao, cũng không dễ chọc!

Người nào người nấy cũng nóng nảy!

Thanh Khâu thì tốt hơn chút!

Nha đầu này nhiều lúc vẫn nguyện ý nói lý với người ta!

Lúc này, Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn Tiểu Tịnh bên cạnh, Tiểu Tịnh chần chừ rồi nói: “Ta có thể xin lỗi vì lời nói của ta lúc trước! Xin lỗi!”

Nói rồi, cô bé khẽ cúi gập người!

Diệp Huyên lắc đầu khẽ cười.

Nha đầu này sợ Thanh Nhi rồi!

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Ta chấp nhận lời xin lỗi của người!”

Diệp Huyên: “…”
Chương 5629: Giết đi!

Nghe vậy, Tiểu Tịnh vội gật đầu: “Được thôi được thôi!”

Diệp Huyên do dự rồi nói: “Nha đầu, nơi mà ngươi muốn chúng ta đi chính là nơi có cây cổ thụ lúc nãy kia sao?”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi có biết đó là nơi nào không?”

Tiểu Tịnh lắc đầu: “Không biết! Ta chỉ biết, ta phải đến nơi đó”.

Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh thản nhiên nói: “Đi!”

Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Ta nhìn thấy bọn họ là khó chịu!”

Diệp Huyên: “…”

Tiểu Tịnh vội gật đầu: “Đi! Đi đánh bọn họ!”

Diệp Huyên nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi không sợ bọn họ là người trong tộc ngươi sao?”

Tiểu Tịnh do dự chốc lát rồi nói: “Đừng lo nhiều như vậy, cứ đánh trước đã rồi nói!”

Diệp Huyên cạn lời.

Tâm tư nha đầu này thoáng thật!

Diệp Thanh Thanh nói: “Vừa nãy bọn họ ra tay với ta, ta đã cảm nhận được vị trí bọn họ rồi, đi thôi!”

Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi! Vậy đi dạo thôi!”

Nếu là một mình hắn thì hắn sẽ nghĩ thôi vậy!

Phát triển một thời gian mới được!

Nhưng, nếu đã có Thanh Nhi đi theo thì không giống nữa rồi!

Hắn có thể muốn làm gì thì làm!

Ngay sau đó, ba người khởi hành đi đến nơi thần bí kia.

Trong lúc xuyên qua thời không, Diệp Huyên nhìn Tiểu Tịnh: “Sư phụ ngươi dạy ngươi tu hành chưa?”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Dạy rồi!”

Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Hắn dạy thế nào?”

Tiểu Tịnh nói: “Ông ấy vừa cho ta một quyển công pháp, sau đó thì chết rồi!”

Nói rồi, vẻ mặt cô bé bỗng buồn bã: “Ta cảm thấy, sau này ta phải báo thù cho ông ấy!”

Diệp Huyên gật đầu: “Được!”

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Huyên: “Sau này ta gọi ngươi là gì?”

Diệp Huyên cười nói: “Sau này ngươi cứ gọi ta là ca ca đi!”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Được, ca ca!”

Diệp Huyên lắc đầu cười, nha đầu này, đúng là không phản kháng gì cả!

Diệp Thanh Thanh nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì.

Không lâu sau, mọi người đã đến một vùng tinh không chưa biết, cũng chẳng phải đã đến, mà sở dĩ ba người dừng lại là vì ở phía xa có một ông lão áo đen đang đứng!

Chặn đường?

To gan thật!

Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh, sau đó, ánh mắt ông ta tập trung vào Tiểu Tịnh, khi nhìn thấy Tiểu Tịnh, ánh mắt ông ta lập tức đầy phấn khởi!

Diệp Thanh Thanh nhìn ông lão áo đen, vẻ mặt bình tĩnh.

Ông lão áo đen cười nói: “Ngươi là Tiểu Tịnh đúng chứ?”

Tiểu Tịnh gật đầu.

Ông lão áo đen cười nói: “Ta là người Đạo Môn, là sư phụ ngươi bảo ta đến tìm ngươi, ngươi đi theo ta đi!”

Sư phụ!

Tiểu Tịnh có chút ngờ vực: “Sư phụ ta chẳng phải đã chết rồi sao?”

Ông lão áo đen khẽ cười: “Hắn chết rồi! Nhưng, trước khi chết hắn đã báo cho ta, vì vậy, chúng ta đến đón ngươi đến Đạo Môn, ở đó, ngươi sẽ có sư phụ lợi hại hơn!”

Tiểu Tịnh chần chừ chốc lát rồi nói: “Hiện tại ta đã đi theo ca ca rồi!”

Nói rồi, cô bé chỉ vào Diệp Thanh Thanh bên cạnh: “Hay là, ngươi đánh với tỷ tỷ xinh đẹp này, các ngươi thắng thì ta đi theo!”

Diệp Huyên cạn lời!

Nha đầu này đầu óc không tốt lắm!

Nghe thấy lời của Tiểu Tịnh, ông lão áo đen quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, ông ta quan sánh Diệp Thanh Thanh, khẽ nhíu mày.

Bởi vì ông ta phát hiện, ông ta căn bản không nhìn thấu được thực lực thật sự của Diệp Thanh Thanh.

Nhưng ông ta không hoảng!

Ông lão áo đen cười lạnh: “Cô nương, cô gái nhỏ này của Đạo Môn ta, bây giờ ta muốn đưa cô bé đi, ngươi có ý kiến gì không?”

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Có!”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Thanh Thanh chằm chằm: “Ngươi đừng không biết đối nhân xử thế như vậy!”

Diệp Thanh Thanh bỗng biến mất!

Ánh mắt ông lão áo đen thay đổi, tay phải ông ta siết chặt thành quyền, sau đó đánh ra một quyền, sức mạnh kinh người lập tức khiến vùng tinh hà này thoáng chốc đã sôi sục.

Vô cùng kinh khủng!

Thế nhưng sau đó, một thanh kiếm trực tiếp xuyên qua trán ông ta!

Ầm!

Ông lão áo đen lập tức bị ghim chặt tại chỗ, không thể động đậy!

Ông lão áo đen hóa đá tại chỗ, vẻ mặt khó tin: “Chuyện này…”

Vẻ mặt Diệp Thanh Thanh bình tĩnh: “Yếu!”

Ông lão áo đen: “…”

Ở bên cạnh, Tiểu Tịnh nhìn ông lão áo đen, cô bé do dự chốc lát rồi nói: “Ông lão à, ta không thế đi theo người rồi! Tự ông đi đường bình an!”

Ông lão áo đen: “…”

Diệp Huyên nói: “Chúng ta đi thôi!”

Ba người định rời đi thì lúc này, ông lão áo đen kia bỗng nói: “Ta chính là Đạo Môn! Ta chính là Đạo Môn! Đạo Môn!”

Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen: “Ngươi không biết ta là ai sao?”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên, tức giận nói: “Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là Đạo Môn! Ngươi từng nghe đến chủ nhân bút Đại Đạo chưa?”

Diệp Huyên xòe tay, bút Đại Đạo xuất hiện trong tay hắn.

Ông lão áo đen ngây người: “Thứ đồ chơi này sao lại trong tay ngươi?”

Thứ đồ chơi!

Bút Đại Đạo: “…”

Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh: “Ngươi không biết ta là ai sao?”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi là ai!”

Diệp Huyên cười nói: “Diệp Huyên!”

Ông lão áo đen nhíu mày: “Diệp Huyên gì, lão đây chưa từng nghe đến!”

Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Giết đi!”

Diệp Thanh Thanh vung tay.

Ầm!

Thần hồn ông lão áo đen lập tức bị tiêu diệt!

Ông lão áo đen: “…”
Chương 5630: Không dùng văn, dùng võ

Nếu như cho ông lão áo đen thêm một cơ hội, chắc chắn ông ta sẽ không nói như vậy!

Đổi một cách nói khác là có thể sống rồi!

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh trước mắt, giây phút này cô bé phát hiện, hai người này còn hung ác hơn sư phụ!

Sư phụ vẫn luôn là bị đánh, mà hai người này vẫn luôn là người đánh!

Bên cạnh, Diệp Huyên lắc đầu: “Đạo Môn này đúng là trải rộng toàn vũ trụ!”

Bút Đại đạo nói: “Những nơi cậu đi qua, chủ nhân đều từng đi qua!”

Diệp Huyên cau mày!

Ở một góc độ nào đó, mục đích của mình và chủ nhân bút Đại đạo là giống nhau!

Ý tưởng lớn gặp nhau nha!

Ba người tiếp tục lên đường!

Dọc đường, Tiểu Tịnh theo sát Diệp Huyên, còn Diệp Thanh Thanh, cô bé vẫn khá là kiêng kị và sợ hãi!

Diệp Huyên nói: “Tiểu Tịnh, nhớ lại chuyện trước kia chưa?”

Tiểu Tịnh lắc đầu: “Không nhớ ra nổi!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sau khi nhìn thấy gốc cổ thụ kia, cô có nhớ ra cái gì không?”

Tiểu Tịnh im lặng một lát rồi lắc đầu: “Vẫn không! Ta chỉ biết là, ta muốn đến nơi đó, về phần đến đó làm gì, ta cũng không biết!”

Diệp Huyên im lặng!

Nha đầu này cũng rất bí ẩn!

Lúc này, Tiểu Tịnh bỗng nhiên nói ra: “Chúng ta đến đó không có nguy hiểm gì chứ?”

Lời này là nói với Diệp Huyên, nhưng cô bé lại nhìn Diệp Thanh Thanh!

Diệp Huyên cười nói: “Ta cũng rất lợi hại!”

Tiểu Tịnh do dự chốc lát, sau đó nói: “Nếu như chúng ta đi sẽ bị đánh, vậy có thể tạm thời không đi!”

Diệp Huyên cười ha hả: “Không sao? Thanh tỷ tỷ rất lợi hại!”

Diệp Thanh Thanh thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Thường thôi!”

Diệp Huyên: “…”

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Thanh Thanh, cô bé đã quyết định, đùi này phải ôm thật chặt!

Dường như nghĩ đến điều gì, Tiểu Tịnh khẽ thở dài một hơi.

Giây phút này, cô bé lại nhớ tới sư phụ!

Mặc dù sư phụ chết rồi, nhưng sư phụ đối xử với cô bé thật sự rất tốt.

Sở dĩ cô bé yêu cầu Diệp Huyên mang mình đến nơi thần bí kia, bởi vì còn một nguyên nhân, đó chính là cô bé muốn báo thù cho sư phụ!

Tiểu Tịnh ngẩng đầu nhìn về phía tinh không sâu thẳm, ánh mắt dần dần trở nên kiên định!

Không lâu sau, ba người tiến vào một tinh vực thần bí!

Mà trước đó Diệp Huyên cũng chỉ nhìn thấy gốc cổ thụ đó qua hình ảnh, bởi vậy, hắn chỉ biết là nó lớn, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết được, gốc cổ thụ này hùng vĩ cỡ nào!

Rễ cây cắm sâu trong lòng đất, tán cây trải rộng trên tinh không!

Đây đã không còn là che khuất bầu trời, đây là che khuất tinh không vũ trụ!

Bên cạnh Diệp Huyên, Tiểu Tịnh nhìn gốc cổ thụ này, lông mày nhíu chặt lại.

Diệp Huyên vội hỏi: “Nhớ ra gì không?”

Tiểu Tịnh im lặng một lát rồi lắc đầu: “Vẫn không nhớ ra gì!”

Diệp Huyên cười nói: “Không sao, từ từ sẽ nhớ!”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Ừ!”

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nhìn gốc cổ thụ!

Đúng lúc này, một ông lão bất chợt xuất hiện trước mặt ba người, ông lão liếc nhìn ba người hỏi: “Các ngươi là ai!”

Diệp Huyên chỉ vào Tiểu Tịnh: “Ngươi có biết nàng không?”

Ông lão nhìn về phía Tiểu Tịnh, chốc lát sau, ông ta cau mày lại: “Không biết!”

Không biết!

Diệp Huyên cũng cau mày lại, hắn nhìn về phía Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh chớp chớp mắt: “Hay là nhìn lại xem?”

Ông lão lại thoáng nhìn Tiểu Tịnh, sau đó nói: “Không biết!”

Không biết!

Tiểu Tịnh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Giết đi!”

Diệp Huyên lập tức đen mặt!

Nha đầu này là học rồi thực hành luôn đó à!

Nghe thấy lời của Tiểu Tịnh, ông lão kia lập tức nổi giận!

Ánh mắt ông lão dần dần lạnh lẽo: “Bất kể các ngươi là ai, rồi làm cách nào tìm được đến đây, bây giờ phải lập tức rời đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Sở dĩ ông ta không dám trực tiếp ra tay là bởi vì Diệp Thanh Thanh khiến ông ta cảm nhận thấy nguy hiểm!

Một cô gái mà ngay cả ông ta cũng không nhìn thấu, ông ta không thể không kiêng kị!

Diệp Thanh Thanh chợt nói: “Hậu quả gì? Trái lại ta cũng rất muốn biết!”

Ông lão nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: “Các hạ, nơi này là Thần vực!”

Diệp Thanh Thanh nói: “Ngươi có tin ta biến nơi này thành Tử vực hay không?”

Sắc mặt ông lão chợt lạnh xuống: “Ngươi đến để gây sự đó à?"

Lúc này, Tiểu Tịnh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Các ngươi thật sự không biết ta sao?”

Ông lão nhìn về phía Tiểu Tịnh: “Không biết!”

Tiểu Tịnh cau mày nói: “Chẳng lẽ ta không phải là một vị đại lão siêu cấp à?”

Sắc mặt ông lão chợt cứng đờ.

Diệp Huyên nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi cho rằng mình là một vị đại lão siêu cấp?”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Sư phụ nói ta lợi hại như vậy, chắc chắn là một vị đại lão siêu cấp!”

Diệp Huyên im lặng.

Thật ra, hắn cũng cảm thấy nha đầu này là một vị đại lão siêu cấp!

Nhưng nếu là đại lão siêu cấp, vậy vì sao người nơi này không biết Tiểu Tịnh?

Chẳng lẽ bởi vì cấp bậc quá thấp?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi có thể gọi người có cấp bậc cao nhất nơi này của các ngươi ra nói chuyện không?”

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Các ngươi đừng có mà quá đáng!”

Diệp Huyên lùi về sau một bước: “Thanh Nhi, muội lên trò chuyện với ông ta!”

Tiểu Tịnh cũng vội lùi về sau một bước!

Cô bé biết, đây là dùng văn không được, phải dùng đến võ rồi!

Diệp Thanh Thanh đột nhiên biến mất, nơi xa, đồng tử ông lão bỗng co rụt lại, ông ta đang định ra tay thì ngay sau đó, một thanh kiếm đã xuyên thủng giữa trán ông ta!

Ông lão hóa đá tại chỗ!

Mình bị giết rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom