• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5631-5635

Chương 5631: Không phải người tốt!

Ông lão không thể tin nổi!

Diệp Huyên bước lên trước một bước: “Bây giờ có thể từ từ nói chuyện rồi chứ?”

Ông lão hoảng sợ nhìn Diệp Thanh Thanh, ông ta vốn cho rằng ông ta và đối phương không chênh lệch là bao, nhưng sự thật tàn khốc nói cho ông ta biết, ông ta kém đối phương rất nhiều rất nhiều!

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, ông lão vội nói: “Có thể có thể! Chúng ta từ từ nói chuyện! Đừng ra tay!”

Tiểu Tịnh ở bên cạnh khẽ thở dài: “Lúc trước ta cũng dọa sư phụ ta, nhưng người không sợ, sau đó đã bị người khác đánh chết!”

Ông lão: “…”

Diệp Huyên nói: “Người có cấp bậc cao nhất Thần vực các ngươi là ai?”

Ông lão do dự chốc lát, sau đó nói: “Thần chủ!”

Diệp Huyên nói: “Có thể gọi hắn ta ra nói chuyện không?”

Ông lão cười gượng: “Ta nào có quyền lực đó!”

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy ngươi dẫn bọn ta đi gặp hắn ta!”

Ông lão nói: “Ta không dẫn các ngươi đi gặp hắn ta, nhưng ta có thể chỉ đường cho các ngươi, được không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy cũng được!”

Ông lão chỉ về phía tinh không sâu thẳm xa xăm, đang định nói chuyện, Diệp Thanh Thanh đã nói: “Không cần phiền phức như vậy!”

Nói xong, nàng tiện tay ném một cái, kiếm Thanh Huyên bay thẳng ra ngoài!

Uỳnh!

Thanh kiếm xuất hiện ở vùng tinh không kia, toàn bộ vũ trụ tinh không bỗng chốc sôi trào, luồng kiếm thế ngút trời giống như gió bão bao phủ toàn bộ chư thiên vạn giới!

Diệp Huyên im lặng!

Bạo lực quá!

Sắc mặt ông lão áo đen trắng bệch, cô gái này hung hãn quá rồi!

Tiểu Tịnh thoáng nhìn Diệp Thanh Thanh, người tỷ tỷ này, nhất định phải nhận!

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyên.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Thanh Thanh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ông lão nhìn thấy người đàn ông trung niên, vội vàng cung kính hành lễ: “Tham kiến Thần chủ!”

Thần chủ khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: “Không biết phải xưng hô với vị cô nương này thế nào?”

Diệp Thanh Thanh không thèm nhìn Thần chủ mà nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Thần chủ, bọn ta đến đây hoàn toàn không có ác ý, chỉ là muốn hỏi thăm một chuyện!”

Thần chủ nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Không biết là chuyện gì!”

Diệp Huyên chỉ vào Tiểu Tịnh, nói: “Ngươi có biết nàng không?”

Thần chủ nhìn về phía Tiểu Tịnh, một lát sau, hắn ta lắc đầu: “Không biết!”

Nghe vậy, lông mày của Diệp Huyên cau lại, hắn nhìn về phía Tiểu Tịnh: “Hắn ta cũng không biết ngươi!”

Tiểu Tịnh im lặng một lát rồi nói: “Chắc là có chỗ nào đó sai rồi!”

Diệp Huyên bỗng nói: “Đưa nhẫn cho ta!”

Tiểu Tịnh gật đầu, sau đó đưa nhẫn cho Diệp Huyên, Diệp Huyên mở bàn tay ra, chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Thần chủ kia, khi nhìn thấy chiếc nhẫn, sắc mặt Thần chủ lập tức thay đổi: “Nhẫn Càn Khôn!”

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên chợt nở nụ cười!

Xem ra đối phương biết thân phận của Tiểu Tịnh!

Mà lúc này, Thần chủ đột nhiên gầm lên: “Đề phòng! Đề phòng cấp mười hai!”

Uỳnh!

Bất thình lình, vô số hơi thở mạnh mẽ trong Thần vực phóng lên tận trời, không chỉ như vậy, những trận pháp kinh khủng cũng được khởi động, trong khoảnh khắc, xung quanh ba người xuất hiện ít nhất mấy nghìn trận pháp kinh khủng, hơn nữa, xung quanh bọn họ còn có hơn nghìn hộ vệ nữ mặc chiến giáp màu trắng, trừ cái đó ra, còn có càng ngày càng nhiều cao thủ từ xung quanh chạy tới!

Giờ phút này gốc cổ thụ kia cũng như sống dậy, chìa những cành cây của nó ra tạo thành một chiếc lồng giam bao phủ mọi người, từng luồng uy áp thần bí mà kinh khủng ngăn chặn ba người Diệp Huyên!

Nhìn thấy trận địa thế này, Diệp Huyên cũng choáng váng!

Thế này là thế nào?

Đang trò chuyện vui vẻ mà, sao đột nhiên muốn đánh nhau rồi?

Diệp Thanh Thanh ôm kiếm, vẻ mặt tĩnh lặng như nước!

Đánh nhau?

Nàng chưa từng sợ!

Cả đời đánh nhau, nàng chỉ từng thua một lần, mà nói nghiêm túc thì lần kia cũng không được tính!

Bởi vì nàng coi như là thua chính mình!

Nơi xa, sắc mặt Thần chủ kia ngập tràn đề phòng và khó coi, hắn ta nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh đang tỏ ra vô tội: “Ngươi…ngươi đến Thần vực ta làm gì?”

Tiểu Tịnh chớp chớp mắt: “Ta không phải người của Thần vực?”

Thần chủ tức giận nói: “Ai nói với ngươi rằng ngươi là người của Thần vực?”

Tiểu Tịnh nói: “Ta không có ký ức lúc trước, nhưng trong đầu ta có hình ảnh của Thần vực, cho nên, bọn ta cứ đến thôi! Sao vậy, ta không phải người của Thần vực sao?”

Trên mặt Diệp Huyên cũng lộ vẻ nghi ngờ!

Thần chủ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh: “Ngươi không có ký ức lúc trước?”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Không! Nhưng mà, có âm thanh gọi ta đến Thần vực!”

Nói xong, cô bé còn chỉ vào gốc cổ thụ trước mặt: “Gốc cây này là của ta sao?”

Thần chủ giận tím mặt: “Cây này là của Thần vực ta, sao có thể là của ngươi? Ngươi… ngươi mau rời đi!”

Tiểu Tịnh nhíu mày: “Nhưng vì sao ta lại cảm thấy nó là của ta?”

Sắc mặt Thần chủ vô cùng khó coi: “Ngươi… ngươi mau đi đi!”

Diệp Huyên chợt nói: “Thần chủ, rốt cuộc nàng là ai?”

Thần chủ nhìn về phía Diệp Huyên, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Sao… sao ngươi lại đi cùng nàng?”

Diệp Huyên nhíu mày: “Nàng là ai?”

Thần chủ trầm giọng nói: “Nàng là đoàn trưởng của đội lính đánh thuê Càn Khôn khét tiếng, được mọi người gọi là đội lính đánh thuê thổ phỉ, chuyên môn cướp sạch chư thiên vũ trụ, những nơi đi qua, chó gà không tha, dù là tổ kiến cũng phải đổ nước sôi vào…”

Nghe vậy, Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh: “Đậu xanh… ngươi không phải người tốt!”

Tiểu Tịnh: “…”


Chương 5632: Chó gà không tha!

Chó gà không tha!

Không thể không nói, Diệp Huyên ngớ người rồi!

Tiểu Tịnh này còn là một thổ phỉ?

Diệp Thanh Thanh cũng nhìn Tiểu Tịnh, nàng cũng không ngờ, nhóc con này vậy mà lại là một thổ phỉ!

Chẳng trách đầy vẻ côn đồ, thổ phỉ!

Tiểu Tịnh thì ngơ ngác: “Sao có thể...”

Xa xa, Thần chủ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh: “Ngươi nhắm vào Thần vực ta!”

Diệp Huyên cũng là có chút cạn lời!

Nha đầu kia mất trí nhớ rồi vẫn nhớ không quên Thần Thụ của người ta!

Tiểu Tịnh hơi do dự, sau đó nói: “Sư phụ của ta nói ta là một người tốt, không tin các ngươi đến hỏi sư phụ của ta!”

Diệp Huyên mặt đầy vạch đen!

Sư phụ của ngươi đều đã chết rồi, còn đến hỏi sư phụ của ngươi?

Xa xa, Thần chủ nhìn về phía Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh: “Hai vị, nếu các ngươi không tin lời ta, có thể đến Loạn Táng vực hỏi! Nàng ta thật sự là tiếng xấu ai ai cũng biết, nàng ta không làm bất kỳ một chuyện nào mọi người làm! Đúng rồi! Dưới quyền nàng ta còn có một bang thổ phỉ...”

Diệp Huyên nhìn Tiểu Tịnh, không nói lời nào.

Tiểu Tịnh do dự một lát, sau đó nói: “Ca ca, huynh cũng tin ta là người xấu sao?”

Diệp Huyên nói: “Ta tin ngươi từng là một người xấu, về phần hiện tại...”

Tiểu Tịnh vô tội: “Những việc trước đây ta từng làm liên quan gì đến ta bây giờ chứ?”

Diệp Huyên không nói gì.

Lúc này, hắn cũng có hơi đau đầu!

Hắn đã thu nhận nha đầu này vào thư viện Quan Huyên, mà nha đầu kia rõ ràng không phải một người lương thiện, nếu nha đầu kia khôi phục trí nhớ... Hắn vẫn là có chút sợ sẽ dẫn sói về nhà!

Hắn không sợ đối phương gây ra mối đe doạ cho thư viện Quan Huyên, dù sao, có Thanh Khâu ở đó!

Điều hắn sợ chính là, nha đầu kia sẽ làm xấu bầu không khí của thư viện Quan Huyên!

Loại chuyện cướp bóc này... Tuy rằng trước kia hắn cũng từng làm...

Nghĩ vậy, Diệp Huyên nhất thời có chút xấu hổ!

Chính mình trước kia hình như cũng không phải người tốt gì!

Đúng lúc này, xa xa Thần chủ đột nhiên nói: “Hai vị có thể đưa nàng ta đến Loạn Táng vực, ở đó, nàng ta hẳn là có thể khôi phục trí nhớ!”

Hắn ta hiện tại chỉ cầu hai tên ngốc này mang thủ lĩnh thổ phỉ này đi!

Lúc này, Tiểu Tịnh đột nhiên chỉ cây Thần Thụ kia, sau đó nói: “Ca ca, cái cây kia rất đáng giá!”

Thần chủ biểu cảm cứng đờ.

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Của người ta!”

Tiểu Tịnh lưỡng lự một lát, sau đó nói: “Đoạt lấy, sau đó giết hết bọn họ! Vậy nó sẽ là của chúng ta rồi! Đương nhiên, ta chỉ là đưa ra đề nghị...”

Thần chủ: “...”

Diệp Huyên mặt đầy vạch đen, mẹ nó, nha đầu kia thật không phải một người tốt!

Một bên, Diệp Thanh Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Huynh quyết định!”

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Thanh Nhi, muội có biết vì sao nàng ta lại bị mất đi trí nhớ không?”

Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tiểu Tịnh: “Nàng ta đang tu luyện một loại công pháp rất quỷ dị!”

Xa xa, Thần chủ vội vàng nói: “Đúng đúng! Nàng ta chắc chắn là đang tu luyện《Vô Ngã Thần Pháp》trong truyền thuyết, quên đi chính mình, chặt đứt kiếp trước kiếp này và tương lai... Đây là một loại tâm pháp quỷ dị do chính nàng ta tạo ra, vô cùng khủng bố! Hai vị, nàng ta thật sự là một tai họa! Nếu hiện tại các ngươi không giết nàng ta, chờ sau khi nàng ta khôi phục trí nhớ, các ngươi sẽ hối hận!”

Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh nói: “Ta đã muốn nhận huynh làm ca ca ! Một tiếng ca ca, cả đời ca ca! Ca...”

Diệp Huyên: “...”

Thần chủ còn muốn nói cái gì, Tiểu Tịnh đột nhiên nhìn hắn ta một cái, cô bé cũng không nói gì, chỉ nhìn như vậy!

Sắc mặt Thần chủ lập tức thay đổi, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng.

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta đi Loạn Táng vực!”

Tiểu Tịnh khẽ gật đầu: “Được!”

Một bên, Thần chủ do dự một lát, sau đó vẫn là cố lấy dũng khí: “Hai vị, nếu như nàng ta khôi phục trí nhớ, vậy hậu quả khó lường! Các ngươi...”

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Người xấu thì làm sao?”

Thần chủ nhìn về phía Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh nói: “Ai quy định trên đời này chỉ có thể có người tốt, không cho phép có người xấu? Cướp bóc lại làm sao?”

Thần chủ trầm lặng!

Mẹ nó!

Cô gái này cũng không phải người tốt!

Được!

Lão tử không nói!

Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta đi một chuyến đến Loạn Táng vực đi!”

Nói xong, hắn nhìn về phía Thần chủ: “Làm thế nào để đến Loạn Táng vực?”

Thần chủ vội vàng nói: “Chỗ chúng ta có Truyền Tống Trận, có miễn phí đưa các ngươi đến đó!”

Diệp Huyên cười nói: “Vậy đa tạ!”

Thần chủ nhìn thoáng qua Diệp Huyên, gã này còn cười, chờ tiểu cô nương kia khôi phục trí nhớ, tiểu tử ngươi sẽ phải khóc!

Dưới sự sắp xếp của Thần chủ, ba người tiến vào một cái Truyền Tống Trận!

Mà lúc này, từ trên người Tiểu Tịnh đột nhiên rơi xuống một hòn đá nhỏ.

Mọi người sững sờ!

Tiểu Tịnh nhìn Thần chủ: “Đồ của ta bị rơi ở đây rồi! Sau này ta phải quay lại lấy!”

Thanh âm vừa dứt, ba người trực tiếp biến mất trong Truyền Tống Trận!

Đám người Thần chủ ngơ ngác!

Trong Truyền Tống Trận, Tiểu Tịnh hơi hơi cúi đầu, không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì.

Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Tịnh, cười nói: “Nghĩ gì thế?”

Tiểu Tịnh nói: “Ta trước kia thật sự là một người xấu xa sao?”

Diệp Huyên cười nói: “Nếu đúng vậy, về sau muội có thay đổi không?”

Tiểu Tịnh hơi do dự, sau đó nói: “Nếu ta không thay đổi thì sao?”

Diệp Huyên chỉ chỉ Diệp Thanh Thanh: “Ta sẽ để Thanh tỷ nói chuyện với muội!”

Tiểu Tịnh im lặng!

Ý tứ rất rõ ràng!

Nói chuyện được, thì nói bằng mồm, nói không được, vậy thì nói bằng vũ lực!

Tiểu Tịnh thấp giọng thở dài!
Chương 5633: Huynh nói đúng không?

Diệp Huyên xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Tịnh, cười nói: “Hiện tại muội đã gia nhập thư viện Quan Huyên, như vậy, ta phải chịu trách nhiệm đối với muội, nếu sau khi muội khôi phục trí nhớ, muội muốn rời đi, ta cũng tôn trọng quyết định của muội! Muội yên tâm, ta sẽ không phán xét muội, những điều đó không thuộc quyền quản lý của ta!”

Diệp Huyên hắn không phải thần, cái gì cũng muốn quản!

Người tốt?

Người xấu?

Chính hắn cũng không phải người tốt gì!

Hơn nữa, cha hắn lại càng không là người tốt gì, nếu thật sự muốn quản, trước tiên quản lão cha điên khùng đã đi! Dù sao trước kia cha cũng đã tàn sát không ít!

Nhưng điều này rõ ràng là không thể quản nổi!

Đương nhiên, nếu Tiểu Tịnh muốn ở lại thư viện, vậy hắn khẳng định là phải quản!

Tiểu Tịnh nhìn thoáng qua Diệp Huyên, khẽ gật đầu: “Ca ca, huynh là người tốt, giống như sư phụ!”

Diệp Huyên cười cười, không nói gì thêm.

Một bên, Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tiểu Tịnh, sau đó nói: “Nếu thật sự muốn kiếm tiền, cứ cướp bóc mãi không có tiền đồ đâu, phải học vị Tần Quan cô nương kia, nàng ta rất nhiều tiền!”

Tần Quan!

Diệp Huyên nghĩ đến Tần Quan, nhất thời nở nụ cười!

Tần Quan của hiện tại, chắc chắn đã là siêu cấp phú bà!

Phải biết rằng, bây giờ thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các đã bắt đầu thu lợi nhuận rồi!

Chỉ cần bắt đầu thu lợi nhuận, vậy tuyệt đối là đại phát tài!

Tiểu Tịnh hơi lưỡng lự, sau đó nói: “Thanh tỷ tỷ, vì sao tỷ mạnh như vậy?”

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Trời sinh!”

Diệp Huyên: “...”

Tiểu Tịnh nhìn thoáng qua Diệp Thanh Thanh, không nói gì nữa!

Tỷ tỷ này tính khí không tốt, nói dễ nghe không sao, nói không tốt sẽ bị đánh!

Chỉ chốc lát, phía trước ba người đột nhiên xuất hiện một quầng sáng.

Sắp tới rồi!

Rất nhanh, ba người xuyên qua quầng sáng kia, xuất hiện ở trong một tinh không!

Vừa mới tiến vào tinh không này, Diệp Huyên liền nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, xung quanh có mùi máu tươi!

Đây không phải một nơi tốt đẹp!

Đúng lúc này, từ xa xa một hơi thở khủng bố đột nhiên thổi quét đến!

Thẳng đến chỗ ba người Diệp Huyên!

Diệp Huyên nhìn về phía luồng hơi thở kia, là một người đàn ông trung niên, giờ phút này người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm vào ba người bọn hắn, cười tà ác.

Diệp Huyên nhíu mày, người huynh đệ này muốn làm cái gì?

Đúng lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên bước lên trước một bước, chỉ một ngón tay!

Xuy!

Một sợi kiếm quang giống như sấm sét chợt loé qua, trong chớp mắt, đầu của người đàn ông trung niên lập tức bay ra ngoài!

Máu tươi bắn tung toé khắp mặt đất!

Diệp Huyên trầm lặng.

Đối phương đây là đầu óc không tốt!

Diệp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua cái đầu bị bay ra ngoài của người đàn ông trung niên: “Cái thứ quái quỷ gì!”

Mà đúng lúc này, bốn phía đột nhiên xuất hiện rất nhiều hơi thở không rõ ràng!

Diệp Huyên nhìn qua bốn phía, nhăn mày lại!

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nâng tay chém một kiếm!

Xuy!

Thời không xung quanh lập tức bị xé rách ra, ngay sau đó, hàng chục tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Giết trong nháy mắt!

Diệp Thanh Thanh mặt không chút biểu cảm, mở lòng bàn tay ra, Hắc Kiếm trở lại trong tay nàng!

Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Giữ lại một người sống!”

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ta cố gắng!”

Diệp Huyên: “...”

Ba người đi về phía xa xa, không bao lâu sau, ba người đi vào một toà thành cũ nát, ngay sau khi ba người vào thành, một ông lão quần áo rách rưới đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ba người, ông lão mỉm cười: “Ba vị là lần đầu đến đây đúng không?”

Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy!”

Ông lão cười nói: “Ba vị, thành này cũng không thể tuỳ tiện tiến vào!”

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Ông lão cười nói: “Những người trong thành này đều không phải người tốt! Nếu ba vị tiến vào trong đó, sợ là sẽ gặp phiền phức lớn!”

Diệp Huyên đột nhiên kéo tay Tiểu Tịnh giơ lên, khi ông lão nhìn đấy nhẫn chứa đồ trên tay Tiểu Tịnh, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, giống như là nhìn thấy quỷ vậy, liên tục lùi về sau, cuối cùng đứng không vững, trực tiếp lảo đảo té ngã xuống đất!

Diệp Huyên nhìn thấy một màn này, quay đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh: “Muội xem, danh tiếng của muội tệ cỡ nào kìa!”

Tiểu Tịnh vẻ mặt vô tội.

Xa xa, ông lão kia hoảng sợ nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi... Ngươi... Mẹ kiếp...”

Nói xong, ông ta xoay người, đầu cũng không quay lại, biến mất ở xa xa!

Diệp Huyên không nói gì!

Nha đầu kia rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu!

Tiểu Tịnh hơi do dự, sau đó nói: “Ta trước kia hình như rất xấu xa!”

Diệp Huyên nói: “Bỏ hình như đi!”

Tiểu Tịnh: “...”

Diệp Huyên nói: “Đi thôi! Đi hỏi thăm về muội trước kia!”

Ba người tiến vào trong thành, vừa mới tiến vào trong thành, những ánh mắt không có ý tốt nhìn qua!

Diệp Thanh Thanh đang muốn ra tay, Diệp Huyên đột nhiên kéo tay Tiểu Tịnh, giương giọng nói: “Không sợ chết thì cứ tới đây đi!”

Trong nháy mắt, những ánh mắt kia tán loạn, không chỉ như thế, Diệp Huyên còn phát hiện, cả tòa thành vô số hơi thở đột nhiên bỏ chạy ra ngoài thành, chỉ chốc lát, cả tòa thành lập tức khoảng không!

Thật sự trống không!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyên đã hoá đá!

Như này sợ là không phải đơn giản chỉ là làm chuyện xấu ?

Nha đầu kia khi diệt tộc thật sự là ngay cả con kiến cũng phải tưới nước sôi?

Trên đường, ba người Diệp Huyên đứng im lặng!

Cả tòa thành đều im lặng!

Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Tịnh: “Trước kia muội rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu?”

Tiểu Tịnh hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Những chuyện trước kia, có liên quan gì đến ta bây giờ chứ! Những năm nay, có ai không từng làm qua một chút chuyện xấu?”

Nói xong, cô bé nhìn về phía Diệp Huyên: “Ca ca, huynh nói đúng không?”

Diệp Huyên: “...”
Chương 5634: Hiểu!

Diệp Huyên cạn lời!

Phải nói là tiếng xấu của cô nhóc Tiểu Tịnh có chút vượt ngoài dự đoán của hắn!

Không đúng, phải nói là mức độ nguy hiểm của cô nhóc kia quá kinh khủng!

Mọi người trong cả tòa thành đều bỏ chạy!

Đây phải khủng bố đến mức nào?

Diệp Huyên bó tay!

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Huyên hỏi: "Ca ca, làm sao giờ?"

Diệp Huyên nhàn nhạt nói: "Còn có thể làm sao giờ?"

Hắn nói xong bèn nhìn thoáng qua xung quanh bảo: "Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi!"

Tiểu Tịnh gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng!"

Diệp Huyên tìm một quán rượu trong thành, bên trong không có một bóng người, trên bàn còn đặt vài ly rượu, hiển nhiên những vị khách kia cũng vừa chạy!

Diệp Huyên bỗng nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: "Nhóc con, thần hồn của ta đã trở nên rất mạnh, ta muốn thử tu luyện cách gấp!"

Diệp Thanh Thanh gật đầu: "Được!"

Diệp Huyên cũng gật đầu: "Vẫn nên giải quyết chuyện của cô nhóc kia trước đi!"

Hắn nói xong bèn liếc nhìn xung quanh, sau chộp một cái, thời không bỗng vỡ vụn. Ngay sau đó, một người đàn ông ở ngoài thành trực tiếp bị Diệp Huyên bắt tới!

Người đàn ông ngơ ngác!

Diệp Huyên đang định mở miệng hỏi thì người đàn ông kia chợt nhìn thấy Tiểu Tịnh, lập tức như gặp quỷ, trực tiếp xụi lơ xuống đất, run rẩy nói: "Đồ tể..."

Tiểu Tịnh cau mày: "Ngươi đừng nói bừa, ta là một người nói lý lẽ!"

Hắn ta hoảng sợ đến cùng cực, cả người không ngừng run bần bật!

Diệp Huyên nặng nề bảo: "Ngươi nói chuyện đàng hoàng coi!"

Người đàn ông vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Huyên, rời xa Tiểu Tịnh.

Diệp Huyên hỏi: “Nói một chút về nàng ta đi!"

Hắn vẫn khá là tò mò chuyện của Tiểu Tịnh.

Người đàn ông chần chờ một lát mới nói: "Nàng ta là người của đội lính đánh thuê Càn Khôn, có biệt hiệu Đồ Tể, thích giết người. Nàng ta từng tàn sát cả một tòa thành, trong đó có khoảng mấy triệu người. Nàng ta mỗi người một đao, giết ba ngày ba đêm. Chẳng những vậy, nàng ta còn xếp chồng mấy triệu cái đầu người lên nhau rồi nằm ở chính giữa..."

Diệp Huyên quay đầu ngó Tiểu Tịnh, cô bé có hơi chột dạ, khẽ rũ đầu, không dám nói gì.

Người đàn ông lại nói: "Đây còn chưa là gì!"

Diệp Huyên sửng sốt!

Vậy mà còn chưa là gì?

Người đàn ông lại nói: "Hễ là tòa thành nào nàng ta đi ngang qua thì đều sẽ bị tàn sát! Ngay cả ổ kiến cũng không tha! Gần đây nhất, thành bị tàn sát là Thiên Hoang Thành. Nếu ngươi muốn biết nàng ta giết người đa dạng... đa dạng... cỡ nào thì có thể đến đó xem. Nó cách nơi này mấy trăm dặm thôi. Giờ chỗ ấy..."

Hắn ta nói đến đây thì như nhớ tới gì đó, sắc mặt lập tức trắng bệch!

Diệp Huyên im lặng.

Người đàn ông bỗng run rẩy hỏi: "Công tử, ta có thể đi được chưa?"

Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Ngươi đi đi!"

Hắn ta vội vàng xoay người bỏ chạy!

Diệp Huyên bỗng mở miệng: "Đến Thiên Hoang Thành xem đi!"

Hắn nói xong bèn dẫn theo Tiểu Tịnh biến mất khỏi tại chỗ!

Một lát sau, ba người đã đi đến Thiên Hoang Thành, còn chưa đến gần thì Diệp Huyên đã ngửi được một mùi máu tươi tanh nồng gay mũi!

Sắc mặt Diệp Huyên thoáng chốc sa sầm!

Khi đi vào cửa thành thì Diệp Huyên cau mày, cả tòa thành đều đỏ như máu, từ tường thành đến mặt đất nơi nơi tràn ngập máu tươi y như được làm từ máu!

Mà trong thành thì lại vô cùng thảm thiết!

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Cô gái này đúng là một kẻ tàn nhẫn!"

Trái lại Diệp Thanh Thanh lại có vẻ hết sức bình tĩnh!

Tàn sát một thành gì đó, ở chỗ nàng ta chỉ là chuyện nhỏ!

Diệp Huyên không có vào thành, khẽ thở dài một hơi!

Hắn đã đánh giá thấp sự khát máu của cô nhóc kia!

Đây không phải là một kẻ cuồng giết người bình thường, mà là một gã đồ tể rồi!

Tiểu Tịnh lặng lẽ ngó Diệp Huyên rồi nhỏ giọng nói: "Ta..."

Diệp Huyên lại khẽ thở dài.

Nếu cô nhóc này mà khôi phục trí nhớ thì chắc chắn không phải loại nói vài ba câu đã có thể thay đổi!

Giờ phút này, hắn bỗng thấy hơi hối hận!

Nhưng, nếu thả cô nhóc này đi như thế thì hắn cũng thấy không ổn, theo mình còn có thể quản lý đôi chút. Nếu cứ để cô nhóc đi, một khi khôi phục trí nhớ thì không biết còn có bao nhiêu người sẽ gặp nạn!

Bấy giờ, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Ca, để nàng ta ở lại thư viện đi!"

Diệp Huyên nhìn Diệp Thanh Thanh, nàng ta bình tĩnh nói: "Ca, ta nói thật, bên cạnh huynh chẳng mấy ai là người tốt! Chẳng hạn như ta, ta cũng không phải người tốt. Người mà ta đã giết chắc chắn còn nhiều hơn cô nhóc kia rất nhiều! Không chỉ mình ta, người phụ nữ kia càng không phải người tốt gì, nàng vì huynh, đừng nói là tàn sát hàng loạt người dân trong thành, có giết sạch vũ trụ thì cũng sẽ không hề nhíu mày dù chỉ một cái! Còn cha huynh nữa, trước đây, số người y cũng từng giết chắc một cái tinh vực cũng chứa không xuể! Thế nên, nếu huynh thật sự muốn chút chuyện tốt, vậy thu cô nhóc kia đi, thay đổi hoặc quản lý nàng ta!"

Tiểu Tịnh vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! Ta bằng lòng bị thay đổi, bằng lòng bị quản lý!"

Thực ra, cô bé cũng không sợ Diệp Huyên mấy mà là sợ Diệp Thanh Thanh!

Bởi vì trực giác nói cho nàng ta, người phụ nữ này có thể giết mình!

Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi cười bảo: "Muội nói rất đúng!"

Hắn nói xong bèn nhìn về phía Tiểu Tịnh: "Vậy sau này ngươi đi theo ta, ngoan ngoãn tu thân dưỡng tính ở thư viện Quan Huyên, không thể giết chóc vô tội vạ! Được không?"
Chương 5635: Hiểu! (2)

Tiểu Tịnh vội gật đầu: "Được, được!"

Diệp Huyên gật đầu: "Đây là chính ngươi đồng ý đó. Nếu sau này có khôi phục trí nhớ muốn đổi ý thì ta cũng kệ!"

Tiểu Tịnh lại gật đầu: "Ừ, ừ!"

Diệp Huyên lắc đầu, cô nhóc này có chút có lệ với mình quá!

Nhưng không sao, sau này có vấn để bảo Thanh Khâu hay Thanh Thanh nói chuyện với nàng ta là được!

Nếu không được, vậy bảo Thanh Nhi váy trắng đến nói chuyện!

Diệp Huyên lắc đầu cười bảo: "Đi thôi!"

Hắn nói xong bèn xoay người rời đi!

Tiểu Tịnh thấy vậy lập tức thở phào một hơi!

Coi như qua!

Diệp Huyên đi thẳng tới một mảnh tinh không, quyết định đặt chuyện của cô nhóc kia qua một bên, tu luyện trước cái đã!

Phương pháp gấp kia, hắn nhất định phải đột phá mới được!

Trong tinh không, Diệp Huyên khoanh chân ngồi, tay phải chậm rãi siết chặt. Chẳng mấy chốc, thời không xung quanh đã bị hắn nén thành sợi chỉ!

Diệp Huyên phát hiện, lần này mình gấp có vẻ đơn giản hơn rất nhiều!

Sau khi thần hồn mạnh hơn, phương pháp gấp cũng trở nên khá đơn giản!

Diệp Huyên cảm nhận được điều đó thì lập tức cười!

Hắn lẳng lặng tu luyện, còn Diệp Thanh Thanh lại canh giữ giúp hắn.

Tinh vực trong phạm vi mấy trăm vạn dặm này, dù là một con muỗi cũng đừng hòng bay vào được!

Mà Tiểu Tịnh lại có chút đau khổ!

Bởi vì cô bé không muốn ở chung một chỗ với Diệp Thanh Thanh!

Nhóc con này hơi sợ Diệp Thanh Thanh!

Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Đi!"

Nàng ta nói xong còn không chờ Tiểu Tịnh trả lời đã trực tiếp dẫn Tiểu Tịnh xuất hiện ở Loạn Táng Thành.

Lúc này, trong thành vẫn trống không!

Hiển nhiên là đều sợ vị đồ tể kia đến sát hại hàng loạt người dân trong thành!

Tiểu Tịnh chần chờ một chút mới hỏi: "Thanh tỷ, chúng ta không canh giữ bên cạnh ca ca hả?"

Diệp Thanh Thanh nhàn nhạt nói: "Ngươi yên tâm, ngươi chết thì huynh ấy cũng sẽ không sao!"

Tiểu Tịnh câm nín!

Thanh tỷ nói chuyện đúng là không dễ nghe tý nào!

Diệp Thanh Thanh liếc Tiểu Tịnh hỏi: "Nhóc con, giờ ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ đúng không?"

Tiểu Tịnh gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Thanh Thanh lại liếc Tiểu Tịnh, không nói lời nào.

Tiểu Tịnh lập tức toát mồ hôi lạnh: "Quả thật chưa có khôi phục trí nhớ, nhưng trực giác của ta vẫn luôn nói cho ta biết nên làm thế nào!"

Nàng ta nói xong, do dự một lát lại cười khổ: "Thanh tỷ, sau này ta nhất định sẽ làm người tốt!"

Diệp Thanh Thanh cau mày: "Tại sao phải làm người tốt?"

Tiểu Tịnh sửng sốt.

Diệp Thanh Thanh nhàn nhạt nói: "Ngươi làm loại người nào thì cứ làm loại người đó!"

Tiểu Tịnh bảo: "Nhưng ca ca..."

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: "Ca của ta nhìn chung coi như một người tốt, người khác không chọc huynh ấy thì huynh ấy sẽ không nặng tay! Nhưng cai quản một cái vũ trụ, sao có thể chỉ có lòng tốt được? Còn phải có thủ đoạn tàn nhẫn! Ngươi có thể thay huynh ấy làm một số việc mà huynh ấy không tiện làm, hiểu?"

Tiểu Tịnh chớp chớp mắt bảo: "Hắn sẽ không vui!"

Diệp Thanh Thanh lại nói: "Ngươi không nói chẳng phải là được? Đương nhiên, ngươi cũng đừng làm cái chuyện như tàn sát hàng loạt dân trong thành! Cách làm ấy ngoài thỏa mãn tâm lý biến thái của ngươi ra thì chẳng có ý nghĩa gì hết! Giết kẻ yếu, chẳng xem như bản lĩnh gì. Muốn giết thì phải giết người mạnh hơn hay ngang mình, hiểu chưa?"

Tiểu Tịnh khẽ gật đầu: "Hiểu rồi!"

Diệp Thanh Thanh nói tiếp: "Còn nữa, ta khuyên ngươi đừng nghĩ rời khỏi ca của ta, nếu người rời đi thì ta sẽ giết ngươi!"

Nàng ta nói xong bèn cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch: "Đừng hỏi tại sao ta muốn giết ngươi, đáp chính là ta muốn, chứ chẳng có lý do gì, hiểu?"

Tiểu Tịnh tiếp tục gật đầu: "Ta biết rồi!"

Diệp Thanh Thanh gật đầu: "Nhớ đó, ban nãy ta chưa nói gì với ngươi hết. Nếu sau này ngươi làm chuyện gì khiến ca của ta bực, đừng nói ta bảo. Nếu ngươi dám nói thế, ta chắc chắn sẽ không thừa nhận. Hơn nữa, ta còn sẽ đánh ngươi đến nỗi mẹ ngươi cũng không nhận ra!"

Tiểu Tịnh im lặng.

Đây đúng là không phải chuyện người có thể làm mà!

Diệp Thanh Thanh cau mày: "Có nghe ta nói không vậy?"

Tiểu Tịnh vội vàng gật đầu: "Nghe rồi! Tỷ yên tâm, sau này nếu lộ! Ta sẽ nói là mình muốn làm vậy, không liên quan gì đến tỷ tỷ hết!"

Diệp Thanh Thanh gật đầu: "Nhớ kỹ lời ngươi nói đó!"

Tiểu Tịnh câm nín!

Cô bé bỗng dưng có chút tủi thân!

Mình chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ luôn!

Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu liếc nhìn tinh không rồi nói: "Ngươi đừng cảm thấy uất ức, đi theo ca ca của ta thì tương lai vô cùng rộng mở! Giờ ngươi không nhìn thấy mặt ấy, sau này sẽ hiểu thôi!"

Tiểu Tịnh bỗng nói: "Ca ca là người thiên mệnh!"

Diệp Thanh Thanh nhàn nhạt nói: "Cũng không có đơn giản như vậy!"

Tiểu Tịnh cau mày: "Không có đơn giản như vậy?"

Diệp Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: "Giờ ngươi quá yếu, nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu!"

Tiểu Tịnh: "..."

Diệp Thanh Thanh lại bảo: "Ta đi theo huynh ấy một thời gian ngắn rồi sẽ rời đi! Đến lúc đó, ca của ta sẽ giao cho ngươi chăm sóc!"

Tiểu Tịnh gật đầu: "Được, được!"

Diệp Thanh Thanh không nói thêm gì nữa.

Tiểu Tịnh ngó Diệp Thanh Thanh hỏi: "Tỷ phải đi hả?"

Diệp Thanh Thanh gật đầu: "Mấy người chúng ta đã bàn rồi! Mỗi người chỉ có thể đi theo huynh ấy một thời gian ngắn thôi..."

Tiểu Tịnh chần chờ rồi hỏi: "Mấy người còn lại cũng trâu bò như tỷ hả?"

Diệp Thanh Thanh ngó Tiểu Tịnh: "Đừng lo, ta là trâu nhất! Gặp những người khác, chính là cái người mà huynh ấy gọi Thanh Nhi, ngươi khỏi cần nể mặt gì, cứ đánh cho thật mạnh, hiểu?"

Tiểu Tịnh gật đầu: "Hiểu rồi! Ta chắc chắn sẽ đánh các nàng một trận thay tỷ!"

...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom