Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5674-5677
Chương 5674: Dè chừng
Vãng Sinh Chi Lực!
Bây giờ hắn đang tu luyện Vãng Sinh Chi Lực.
Nhất Kiếm Vãng Sinh!
Diệp Huyên rất có hứng thú với Nhất Kiếm Vãng Sinh của Thanh Nhi váy trắng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất chậm rãi mở mắt ra, Thanh Nhi váy trắng cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Huyên xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn sử dụng tâm pháp, truyền Vãng Sinh Chi Lực vào kiếm Thanh Huyên, rất nhanh, kiếm Thanh Huyên đã khẽ rung lên.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên mỉm cười thật tươi.
May mà đây là kiếm Thanh Huyên.
Hắn phát hiện Vãng Sinh Chi Lực này vô cùng đáng sợ, nếu không phải kiếm Thanh Huyên mà là kiếm khác thì không thể chịu nổi sức mạnh đặc biệt này.
Bây giờ hắn đang có hai kiếm kỹ đặc biệt.
Phương pháp gấp và kiếm kỹ Vãng Sinh.
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên chợt hỏi: “Thanh Nhi, lúc trước muội nói tới thời không Ám giới, vậy nó là thời không như thế nào?”
Thanh Nhi váy trắng cười bảo: “Mặt tối của siêu thời không, một thời không của một vật chất tối thuần tuý, vật chất tối trong đó cực kỳ đáng sợ, người bình thường không thể vào được, mà trên thế giới này cũng rất ít người có thể tiếp xúc được tới thời không đó, thông thuờng có thể tiếp xúc được với siêu thời không thôi đã là rất lợi hại rồi”.
Diệp Huyên chớp mắt hỏi: “Muội có thể dẫn ta đi xem được không?”
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Đương nhiên”.
Nói xong nàng ta giơ tay chém ra một nhát.
Phập!
Thời không như một tấm vải, trong nháy mắt bị chém rách.
Thanh Nhi váy trắng kéo tay Diệp Huyên đi vào trong, vừa bước vào Diệp Huyên đã thấy thế giới trước mặt quay cuồng, đất trời như đảo lộn, không lâu sau hắn phát hiện mình đã vào siêu thời không, nhưng còn chưa dừng lại thời không xung quanh đã nhanh chóng bay qua như chớp giật.
Ngay sau đó, Diệp Huyên bỗng thấy xung quanh trở nên yên tĩnh.
Hắn chầm chậm mở mắt ra, lúc này hắn và Thanh Nhi váy trắng đã xuất hiện tại một thế giới tối tăm, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Yên lặng tuyệt đối!
Diệp Huyên phát hiện mình đang được một luồng kiếm quang bảo vệ.
Thanh Nhi váy trắng mỉm cười: “Đây là thời không Ám giới, là một thời không đặc biệt”.
Diệp Huyên cảm nhận xung quanh, rất nhanh vẻ mặt hắn đã trở nên nặng nề chưa từng thấy.
Thời không này tràn ngập năng lượng vật chất tối, những năng lượng này cực kỳ đáng sợ, nếu không có luồng kiếm quang này bảo vệ thì có lẽ hắn đã chết rồi.
Như Thanh Nhi nói thực lực của hắn bây giờ không thể kiểm soát được năng lượng này.
Diệp Huyên thầm thở dài.
Hắn cảm thấy thực lực của mình đã được coi là đáng sợ lắm rồi.
Dù là phương pháp gấp hay kiếm kỹ Vãng Sinh thì uy lực của nó cũng đều rất đáng sợ, nhưng trực giác nói cho hắn biết chúng vẫn không thể làm gì được thời không Ám giới của nơi này.
Nếu có thể gấp thời không Ám giới…
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên cũng sợ hết hồn.
Nếu có thể gấp được thời không Ám giới thì uy lực sẽ đáng sợ đến mức nào?
Đáng tiếc, hắn tạm thời chỉ có thể nghĩ chứ không thể thực hiện.
Năng lượng chứa trong vật chất tối quá cường đại, đừng nói là gấp, cho dù kiểm soát cũng khó, cho dù hiện giờ thần hồn của hắn đã mạnh hơn rất nhiều thì cũng không làm được.
Diệp Huyên cười bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Thanh Nhi váy trắng gật đầu, đang định đưa Diệp Huyên đi thì lúc này hắn lại nói: “Kiếm kỹ Vãng Sinh có thể phá được thời không nơi đây không?”
Thanh Nhi váy trắng cười khẽ: “Huynh thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu, có kiếm khí của Thanh Nhi bảo vệ, hắn cũng không sợ nơi này lắm.
Diệp Huyên vung kiếm, một luồng kiếm quang màu trắng đột nhiên dao động, trong nháy mắt, Diệp Huyên phát hiện thời không Ám giới trước mặt bắt đầu sôi trào, sau đó từ từ tiêu tán nhưng tốc độ tiêu tán cũng vô cùng chậm.
Thấy cảnh này, Diệp Huyên hơi ngạc nhiên cảm thán.
Đây quả là kiếm kỹ nghịch thiên.
Với thực lực của hắn bây giờ chắc chắn không thể lay động được thời không Ám giới này, hoàn toàn là nhờ vào kiếm kỹ Vãng Sinh.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên lại hỏi: “Thanh Nhi, muội đã tới thế giới Hư Chân bao giờ chưa?”
Thanh Nhi cười đáp: “Chưa”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Có phải thời không của thế giới Hư Chân còn đáng sợ hơn thời không của Ám giới này không?”
Thanh Nhi gật đầu: “Nơi đó rất rất rất đặc biệt”.
Diệp Huyên không hỏi thêm mà bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong hai huynh muội rời khỏi nơi đây.
Mà khi hai người rời đi, thời không Ám giới nơi hai người vừa đứng đột nhiên méo mó, sau đó một hư ảnh xuất hiện.
Hư ảnh nhìn chằm chằm phương xa, khẽ nhíu mày.
Lúc này một giọng nói bất chợt vang lên: “Ám Giới Chủ, người ngoài xông vào thời không Ám giới mà ngươi không ngăn cản à?”
Ám Giới Chủ ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn: “Ngăn cản cái con khỉ ấy!”
Giọng nói đó lại cất lên: “Tố chất!”
Ám Giới Chủ mặt không đổi sắc: “Theo ta được biết, thanh niên đó cũng có thể tuỳ ý tiến vào siêu thời không, vì sao ngươi không ngăn cản?”
Giọng nói kia im bặt.
Người nói đó chính là Siêu Thời Không Chi Chủ.
Ám Giới Chủ mỉa mai: “Không dám đúng không?”
Siêu Thời Không Chi Chủ cười: “Không phải không dám, là ta nể mặt bọn họ, người thiên mệnh tới chơi một chút, ta nể mặt cũng là điều bình thường mà đúng không?”
Ám Giới Chủ nhẹ giọng bảo: “Trùng hợp vậy à? Ta nghĩ giống như ngươi đấy! Ta cũng thấy nên nể mặt người ta”.
Siêu Thời Không Chi Chủ im lặng.
Ám Giới Chủ lại nói: “Ngươi có biết lai lịch của cô gái đó không?”
So với người thiên mệnh là Diệp Huyên, thực ra ông ta dè chừng cô gái váy trắng kia hơn.
Cô gái đó khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm.
Ông ta chỉ cảm nhận được loại nguy hiểm này từ một người, đó là chủ nhân bút Đại Đạo.
Siêu Thời Không Chi Chủ im lặng, ông ta cũng dè chừng cô gái váy trắng đó.
Đối phương từ siêu thời không tiến vào thời không Ám giới đơn giản như ăn cơm uống nước.
Điều này quá đáng sợ!
…
Chương 5675: Biển tinh không
Sau khi về lại thời không thực, Niệm Nhai xuất hiện trước mặt hai người.
Thanh Nhi mỉm cười: “Cảm ơn nhé”.
Niệm Nhai khẽ cười hỏi: “Tiếp theo hai người có kế hoạch gì?”
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên rồi đáp: “Chúng ta định đi ngao du khắp nơi”.
Đi ngao du!
Nàng ta cũng không có quá nhiều thời gian để đi cùng Diệp Huyên.
Niệm Nhai nháy mắt: “Không ngại có thêm một người chứ?”
Nghe tới đây, Diệp Huyên và Thanh Nhi đều ngẩn ra.
Niệm Nhai cười bảo: “Chắc hai người cũng không quen thuộc vùng vũ trụ này lắm, để ta làm hướng dẫn viên cho hai người”.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi cười trả lời: “Được”.
Niệm Nhai nháy mắt: “Ta đưa hai người tới một nơi cực kỳ đẹp, chắc chắn hai người sẽ thích”.
Chẳng mấy chốc ba người đã biến mất.
Không lâu sau, ba người tới một tinh không, vừa vào vùng tinh không này, Diệp Huyên đã sững sờ.
Tinh quang ở vùng tinh không này rất sáng, hơn nữa còn có nhiều màu sắc, vô cùng lộng lẫy, ngoài ra, trong tinh không này còn có gần trăm cây cổ thụ cao chót vót, trên cành của những cây cổ thụ này có những con hạc giấy nho nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này nên Diệp Huyên hơi tò mò: “Niệm Nhai cô nương, nơi đây là đâu?”
Niệm Nhai cười nói: “Biển tinh không, nơi này do một cô gái kiến tạo, nhìn thấy những cây cổ thụ kia không? Đó là cây thần Tinh Thần, ngươi viết nguyện vọng của mình rồi bỏ vào hạc điều ước rồi treo lên cây, nghe đồn chỉ cần ngươi thành tâm thì sẽ thực hiện được ước nguyện”.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, thật ra người xung quanh không hề ít, nhưng đa phần đều là một nam một nữ.
Đây là nơi hẹn hò của các cặp đôi.
Thanh Nhi váy trắng nhìn xung quanh, cười nói: “Đúng là nơi này rất đẹp”.
Niệm Nhai nhìn Thanh Nhi và Diệp Huyên: “Có muốn ước không?”
Ước?
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Nói thật thì hắn không thích lắm, nhưng thôi, hắn cũng không cần phải quá nghiêm túc.
Vui là chính!
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi cười hỏi: “Vậy chúng ta ước nhé?”
Thanh Nhi gật đầu: “Được”.
Hai huynh muội bước sang một bên, nhặt một tờ giấy lên rồi bắt đầu viết.
Một lúc sau, Diệp Huyên gấp giấy thành con hạc, xoè tay ra, con hạc giấy từ từ bay lên cành cây của cây cổ thụ Tinh Thần.
Hắn dùng chút thủ đoạn, giấu một luồng kiếm quang vào trong hạc giấy.
Đương nhiên là để ngăn không cho người khác đọc trộm.
Lúc này Thanh Nhi cũng gấp giấy trong tay thành hình con hạc, nàng xoè tay con hạc chầm chậm bay lên, cuối cùng vững vừng đáp xuống bên cạnh hạc giấy của Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười hỏi: “Thanh Nhi, muội ước gì thế?”
Thanh Nhi đáp: “Bí mật!”
Bí mật!
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Thanh Nhi đột nhiên hỏi: “Huynh thì sao?”
Diệp Huyên cũng nghiêm túc nói: “Bí mật”.
Thanh Nhi cười dịu dàng, không nói gì nữa.
Lúc này Niệm Nhai đi tới, chỉ vào một ông lão đang ngồi phía xa: “Có muốn xem bói không?”
Xem bói!
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông ta mặc áo gai, mái tóc bạc trắng, phía trước có đặt một mảnh vải, trên đó viết: Đại đạo ngũ thập, thiên hành tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.
Lúc này đã có rất nhiều người vây quanh ông lão để ông ta xem bói giúp cho.
Thanh Nhi nhìn ông lão, không nói gì.
Niệm Nhai mỉm cười: “Diệp công tử có muốn thử không?”
Diệp Huyên cười: “Để ông ta xem cho ta đi. Nói thật ta cũng rất muốn biết số phận của ta sau này thế nào”.
Nói xong hắn đưa Thanh Nhi và Niệm Nhai tới chỗ ông lão, lúc này ông ta đang xem cho một cô gái.
Ông lão nhìn lòng bàn tay của cô gái rồi khẽ nói: “Chúc mừng cô nương”.
Cô gái ngẩn ra rồi hỏi: “Chúc mừng ta điều gì?”
Ông lão nhìn cô gái: “Cô có tin vui rồi”.
Nghe vậy, khuôn mặt cô gái thoáng chốc đỏ lựng, nàng quay đầu lườm người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông cũng hơi ngượng ngùng.
Lúc này ông lão lại nói: “Nhưng vận mệnh của hai người gập ghềnh, sẽ không có kết cục tốt đâu”.
Mọi người đều sững sờ.
Cô gái do dự một lát rồi hỏi: “Cụ thể như thế nào ạ?”
Ông lão nhẹ nhàng nói: “Gia đình hai bên đều phản đối hai người đến với nhau đúng không?”
Cô gái gật đầu, vẻ mặt buồn bã: “Đúng thế”.
Thật ra thế gia của nàng và người đàn ông này là kẻ thù, lần này họ tới đây cũng là lén tới.
Ông lão lại nói: “Nếu hai người không muốn bi kịch thì lập tức chia tay, cắt đứt mọi tình duyên thì còn có thể sống, nếu không kết cục của cả hai sẽ rất thảm, hơn nữa còn liên luỵ cả tới người thân”.
Nghe điều này, khuôn mặt cô gái chợt trở nên tái nhợt.
Nét mặt của người đàn ông cũng hơi khó coi.
Ông lão xua tay: “Đi đi”.
Cô gái bỗng chầm chậm quỳ xuống trước mặt ông lão: “Tiền bối, có cách nào cứu vãn không?”
Người đàn ông cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Ông lão im lặng một lát rồi bảo: “Lúc trước không có nhưng bây giờ thì có rồi”.
Cô gái vui mừng khôn xiết: “Có gì vậy ạ?”
Ông lão bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên phía xa: “Để vị công tử này chủ trì hôn lễ cho hai người, nếu cậu ấy đồng ý thì kết cục của hai người sẽ đảo ngược”.
Chương 5676: Số mệnh khác
Công tử!
Nghe vậy, đôi nam nữ lập tức nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt hai người là vẻ ngờ vực và lưỡng lự.
Diệp Huyên nhìn ông lão trước mặt, cười hỏi: “Các hạ biết ta?”
Ông lão bình tĩnh đáp: “Không biết”.
Diệp Huyên cười khẽ: “Không biết ta thì sao ông lại nói ta có thể cứu được họ?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Công tử là người thiên mệnh đời này, thay đổi số mệnh của hai người kia chẳng phải dễ như ăn kẹo sao? Đương nhiên cũng phải xem công tử có đồng ý hay không nữa”.
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt ông lão cười bảo: “Ta cũng tới để xem bói”.
Ông lão cười tủm tỉm: “Diệp công tử, cậu còn cần phải xem bói à? Trên đời này có ai được tốt số như cậu?”
Diệp Huyên cười nói: “Ông biết ta?”
Ông lão lắc đầu: “Không biết!”
Nói xong ông ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô gái lúc trước lại vội vàng cầu xin: “Tiền bối…”
Ông lão dừng bước, lắc đầu nói: “Cô cầu xin nhầm người rồi. Người cô nên cầu xin là vị Diệp công tử này”.
Cô gái quay đầu nhìn Diệp Huyên, do dự một lúc rồi cất tiếng: “Công tử…”
Diệp Huyên cười: “Trên đời không có gì là miễn phí cả. Nếu ta giúp cô thì cô có thể cho ta cái gì?”
Khuôn mặt cô gái chợt trở nên khó coi.
Diệp Huyên lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô gái: “Ngươi rất thích cô nương này?”
Người đàn ông gật đầu ngay lập tức: “Đúng!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi sẽ vì cô nương này mà hy sinh tính mạng chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông trở nên tái nhợt.
Diệp Huyên cười nói: “Sao, không đồng ý à?”
Người đàn ông trầm giọng bảo: “Đồng ý!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, cười bảo: “Đừng lo lắng, ta không cần hai người phải chứng minh cho ta điều gì. Ý của ta rất đơn giản, đó là để hai người bỏ trốn, cao chạy xa bay!”
Cả hai người đều sững sờ.
Diệp Huyên xoè tay ra, hai tấm thẻ gỗ nhỏ chầm chậm bay tới trước mặt hai người: “Đây là mộc bài học viên của thư viện Quan Huyên, hai người có thể đến vũ trụ Tiểu Quan tu luyện, học tập ở đó, sau này khi hai người có đủ thực lực thì có thể quay về”.
Cô gái cười khổ: “Công tử à, chúng ta vốn chẳng thể tới được vũ trụ Tiểu Quan gì đó”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta sẽ cho người đưa hai người đến, chỉ xem hai người có muốn hay không thôi”.
Người đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều gật đầu.
Quyết định bỏ trốn!
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi bên cạnh, Thanh Nhi mỉm cười phất tay áo, thời không trước mặt đột nhiên tách ra.
Diệp Huyên nhìn hai người: “Vào đi”.
Hai người nhìn nhau, sau đó hành lễ thật sâu với Diệp Huyên: “Đa tạ công tử”.
Nói xong họ đi vào Truyền Tống Trận.
Lúc này ông lão xem bói ở bên cạnh bật cười: “Ta hơi bất ngờ đấy, cứ tưởng Diệp công tử sẽ giải quyết mối thù của hai gia tộc nhà họ, không ngờ Diệp công tử lại giúp họ bỏ trốn”.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Hai bên đã có mối thù gia tộc thì sao có thể dễ dàng hoá giải được? Ta không biết mối thù hận của người ta, đương nhiên sẽ không yêu cầu người ta phải buông bỏ hận thù. Còn hai người họ, nếu sau này họ có lòng, học thành tài trở về thì sẽ tự mình giải quyết hận thù ấy”.
Ông lão xem bói gật đầu: “Nghĩ rất thấu đáo”.
Diệp Huyên cười bảo: “Lão tiên sinh, ta vẫn mong ông có thể xem bói cho ta”.
Ông lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười: “Ta khá tò mò”.
Ông lão xem bói im lặng một lúc rồi bảo: “Ta cũng rất tò mò”.
Nói xong ông ta đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Cho ta xem tay đi”.
Diệp Huyên đưa tay ra, ông lão xem một lúc rồi tạo thủ ấn, miệng lẩm nhẩm niệm chú, lúc này, con ngươi của ông ta chợt co lại, giây tiếp theo, dưới con mắt thảng thốt của mọi người, hai mắt của ông ta nổ tung, cả người trở nên già nua với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều trở nên ngơ ngác.
Lúc này Thanh Nhi chợt phất tay, ông lão xem bối lảo đảo ngã xuống đất, nhưng lúc này ông ta đã trở nên già nua cùng cực, tóc trắng đầy đầu, mặt đầy nếp nhăn, trên người còn tản ra tử khí.
Diệp Huyên cực kỳ khó hiểu!
Niệm Nhai nhìn Diệp Huyên thật sâu, không lên tiếng.
Lúc này, ông lão xem bói bật cười thê lương: “Không hổ là người thiên mệnh, quỹ đạo số mệnh khác với người thường, cũng không phải số mệnh mà người bình thường có thể dễ dàng thấy được”.
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi chần chừ rồi cuối cùng vẫn nói: “Thực lực của ông ta yếu, không ngăn được phản phệ của nhân quả. Xem bói là phải gánh được nhân quả, bởi vì nó là nhìn trộm thiên cơ. Mà số mệnh của huynh không giống người khác nên ông ta phải gánh chịu nhiều hơn”.
Nghe vậy, Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra là vậy”.
Thanh Nhi cười giải thích tiếp: “Đừng nói là ông ta, cho dù là chủ nhân bút Đại Đạo cũng không hoàn toàn xem được số mệnh của huynh, bởi vì số mệnh của huynh đã được nàng ấy và phụ thân huynh cưỡng ép can thiệp và che giấu, nói cách khác là không ai có thể dự đoán và xem được tương lai sau này của huynh cả”.
Diệp Huyên lắc đầu cười, sau đó nhìn ông lão xem bói: “Lão tiên sinh, ông không sao chứ?”
Ông lão bói toán lắc đầu: “Cậu nhìn ta thế này có giống như không sao không?”
Diệp Huyên: “…”
Mà lúc này một thanh niên đi từ phía xa tới, thấy gã, mọi người nơi đây đều biến sắc, nhất là các cô gái.
Rất nhanh, mọi người chung quanh quay người rời đi, giống như nhìn thấy sát tinh vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày.
Lúc này, thanh niên ấy chầm chậm đi tới trước mặt ba người phía Diệp Huyên, gã nhìn Thanh Nhi rồi cười bảo: “Chào cô nương, tại hạ là tam công tử của Bà Sa giới, muốn được làm quen với cô nương”.
Bà Sa giới!
Nghe vậy, Niệm Nhai hơi sửng sốt.
Chương 5677: Điều ước
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên giơ tay lên tung ra một chưởng.
Bốp!
Tam công tử còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài.
Thấy Diệp Huyên thẳng thừng ra tay đánh tam công tử, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.
Ở nơi xa, vị tam công tử kia cũng bị đánh đến ngây người.
Nhưng rất nhanh gã đã hoàn hồn, gã nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt dữ tợn: “Ngươi có biết ta là ai không? Hả?”
Diệp Huyên nhìn ông lão xem bói, cười bảo: “Lão tiên sinh, ông xem giúp ta sau khi ta đánh chết vị công tử này, ta có gánh được nhân quả này không?”
Ông lão xem bói nhìn tam công tử rồi lại nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, trên đời có nhân quả nào mà cậu không gánh được không?”
Diệp Huyên cười lớn.
Nhưng lúc này tam công tử kia lại phẫn nộ chỉ vào Diệp Huyên: “Ngươi có biết mình đã động đến ai không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết! Đương nhiên là cũng không có hứng muốn biết”.
Tam công tử gằn giọng: “Giết hắn! Không, đánh hắn tàn phế cho ta! Ta muốn hắn sống!”
Dứt lời, hai ông lão áo đen đột nhiên lao về phía Diệp Huyên.
Nhưng hai ông lão áo đen đó còn chưa tới được trước mặt Diệp Huyên thì đã bị một luồng kiếm quang diệt sạch.
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Bởi vì bọn họ không nhìn thấy là ai đã ra tay.
Lúc này tam công tử cũng sững sờ.
Diệp Huyên chậm rãi đi về phía tam công tử, gã ta biến sắc nhưng vẫn rất ngoan cố: “Ta là Vương tộc của Bà Sa giới, ngươi dám đánh ta, Vương tộc sẽ diệt mười tộc của ngươi”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta không sợ”.
Tam công tử sửng sốt, sau đó tức giận hét: “Vương tộc! Là Vương tộc đấy!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta thật sự không sợ”.
Tam công tử run rẩy nói: “Ngươi… Sao ngươi có thể không sợ chứ? Đó là Vương tộc kia mà, trong tộc chúng ta có cường giả Đạo Pháp Cảnh trong truyền thuyết, ngươi biết Đạo Pháp Cảnh không?”
Diệp Huyên nhìn thẳng vào tam công tử: “Ta không sợ”.
Mặt tam công tử tái nhợt không còn chút máu, thôi rồi!
Gã gặp phải kẻ ngu rồi!
Gã không sợ kẻ độc ác, cũng chẳng sợ kẻ chán sống, chỉ sợ kẻ ngu, cái gì cũng không biết.
Người thường nghe đến Vương tộc hầu như đều lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng người trước mắt này lại không sợ?
Lúc này Diệp Huyên chợt rút kiếm ra.
Vụt!
Thanh kiếm cắm thẳng vào giữa hai hàng chân mày của tam công tử.
Lúc này, trước ngực tam công tử đột nhiên phát ra luồng ánh sáng màu xanh rực rỡ, giây tiếp theo một hư ảnh của người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Huyên: “Giết người của Vương tộc ta, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ ấy: “Nghĩ kỹ rồi”.
Nói xong hắn phất tay áo, tam công tử kia lập tức bị xoá sổ.
Hoàn toàn bị tiêu diệt!
Thấy cảnh này, mắt người phụ nữ xinh đẹp chợt lạnh đi: “Phải thừa nhận rằng ngươi rất có bản lĩnh đấy. Ngươi là người đầu tiên dám giết người của Vương tộc ta. Nhưng ngươi sẽ không tưởng tượng được kết cục của ngươi sẽ thảm thế nào đâu”.
Diệp Huyên cười khẽ: “Vương tộc phải không? Ta tới tìm bà”.
Người phụ nữ xinh đẹp híp mắt: “Ta chờ ngươi”.
Nói xong bà ta hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi cười bảo: “Xem ra chúng ta phải tới Bà Sa giới một chuyến rồi”.
Thanh Nhi cười nhẹ: “Được”.
Ông lão xem bói bỗng lắc đầu: “Báo ứng”.
Diệp Huyên nhìn ông ta, ông ta bật cười: “Vị tam công tử đó gây ra quá nhiều tội ác, nghênh ngang hống hách, cuối cùng báo ứng cũng giáng xuống đầu hắn”.
Diệp Huyên cười: “Lão tiên sinh có muốn tới vũ trụ Tiểu Quan không?”
Thật ra ở thư viện Quan Huyên cũng có người xem bói, chẳng hạn như Kỳ điện hạ, nàng là một cao thủ xem bói.
Mà trình độ của ông lão xem bói này so với nàng ấy thì vẫn còn hơi kém, nhưng cũng là một người có tài.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Ta tự do quen rồi”.
Nói xong ông ta chắp tay: “Diệp công tử, bảo trọng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy hẹn gặp lại sau”.
Ông lão gật đầu sau đó biến mất ở nơi xa.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi: “Muội có biết đường đến Bà Sa giới không?”
Thanh Nhi gật đầu: “Biết”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Muội đến rồi à?”
Thanh Nhi cười trả lời: “Chưa. Nhưng vừa nãy khi người phụ nữ kia xuất hiện, ta đã cảm nhận được vị trí bản thể từ hư ảnh của bà ta, vậy nên biết được vị trí của họ”.
Diệp Huyên cười: “Đi, đến Bà Sa giới đánh nhau”.
Ba người đi đến Bà Sa giới.
Mà ba người đi không lâu thì một cô gái áo trắng bỗng tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn hai con hạc trên cành cây, chính là con hạc mà Diệp Huyên và Thanh Nhi để lại.
Nàng ta xoè tay, hai con hạc khẽ rung lên, giây tiếp theo một luồng kiếm quang đột nhiên chạm vào đầu mày của nàng ta.
Cô gái váy trắng lập tức dừng lại.
Một lúc sau, nàng ta rút tay lại, khẽ cười: “Xin lỗi!”
Trong hư không nơi nào đó, Thanh Nhi quay đầu lại nhìn, nở nụ cười nhẹ.
Cô gái váy trắng dưới gốc cây khẽ nói: “Cô sẽ ước gì đây? Ta thật sự rất tò mò!”
Trên cây, hai con hạc giấy chậm rãi bay lượn.
Không ai biết được hai huynh muội này đã ước điều gì.
Vãng Sinh Chi Lực!
Bây giờ hắn đang tu luyện Vãng Sinh Chi Lực.
Nhất Kiếm Vãng Sinh!
Diệp Huyên rất có hứng thú với Nhất Kiếm Vãng Sinh của Thanh Nhi váy trắng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất chậm rãi mở mắt ra, Thanh Nhi váy trắng cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Huyên xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn sử dụng tâm pháp, truyền Vãng Sinh Chi Lực vào kiếm Thanh Huyên, rất nhanh, kiếm Thanh Huyên đã khẽ rung lên.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên mỉm cười thật tươi.
May mà đây là kiếm Thanh Huyên.
Hắn phát hiện Vãng Sinh Chi Lực này vô cùng đáng sợ, nếu không phải kiếm Thanh Huyên mà là kiếm khác thì không thể chịu nổi sức mạnh đặc biệt này.
Bây giờ hắn đang có hai kiếm kỹ đặc biệt.
Phương pháp gấp và kiếm kỹ Vãng Sinh.
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên chợt hỏi: “Thanh Nhi, lúc trước muội nói tới thời không Ám giới, vậy nó là thời không như thế nào?”
Thanh Nhi váy trắng cười bảo: “Mặt tối của siêu thời không, một thời không của một vật chất tối thuần tuý, vật chất tối trong đó cực kỳ đáng sợ, người bình thường không thể vào được, mà trên thế giới này cũng rất ít người có thể tiếp xúc được tới thời không đó, thông thuờng có thể tiếp xúc được với siêu thời không thôi đã là rất lợi hại rồi”.
Diệp Huyên chớp mắt hỏi: “Muội có thể dẫn ta đi xem được không?”
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Đương nhiên”.
Nói xong nàng ta giơ tay chém ra một nhát.
Phập!
Thời không như một tấm vải, trong nháy mắt bị chém rách.
Thanh Nhi váy trắng kéo tay Diệp Huyên đi vào trong, vừa bước vào Diệp Huyên đã thấy thế giới trước mặt quay cuồng, đất trời như đảo lộn, không lâu sau hắn phát hiện mình đã vào siêu thời không, nhưng còn chưa dừng lại thời không xung quanh đã nhanh chóng bay qua như chớp giật.
Ngay sau đó, Diệp Huyên bỗng thấy xung quanh trở nên yên tĩnh.
Hắn chầm chậm mở mắt ra, lúc này hắn và Thanh Nhi váy trắng đã xuất hiện tại một thế giới tối tăm, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Yên lặng tuyệt đối!
Diệp Huyên phát hiện mình đang được một luồng kiếm quang bảo vệ.
Thanh Nhi váy trắng mỉm cười: “Đây là thời không Ám giới, là một thời không đặc biệt”.
Diệp Huyên cảm nhận xung quanh, rất nhanh vẻ mặt hắn đã trở nên nặng nề chưa từng thấy.
Thời không này tràn ngập năng lượng vật chất tối, những năng lượng này cực kỳ đáng sợ, nếu không có luồng kiếm quang này bảo vệ thì có lẽ hắn đã chết rồi.
Như Thanh Nhi nói thực lực của hắn bây giờ không thể kiểm soát được năng lượng này.
Diệp Huyên thầm thở dài.
Hắn cảm thấy thực lực của mình đã được coi là đáng sợ lắm rồi.
Dù là phương pháp gấp hay kiếm kỹ Vãng Sinh thì uy lực của nó cũng đều rất đáng sợ, nhưng trực giác nói cho hắn biết chúng vẫn không thể làm gì được thời không Ám giới của nơi này.
Nếu có thể gấp thời không Ám giới…
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên cũng sợ hết hồn.
Nếu có thể gấp được thời không Ám giới thì uy lực sẽ đáng sợ đến mức nào?
Đáng tiếc, hắn tạm thời chỉ có thể nghĩ chứ không thể thực hiện.
Năng lượng chứa trong vật chất tối quá cường đại, đừng nói là gấp, cho dù kiểm soát cũng khó, cho dù hiện giờ thần hồn của hắn đã mạnh hơn rất nhiều thì cũng không làm được.
Diệp Huyên cười bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Thanh Nhi váy trắng gật đầu, đang định đưa Diệp Huyên đi thì lúc này hắn lại nói: “Kiếm kỹ Vãng Sinh có thể phá được thời không nơi đây không?”
Thanh Nhi váy trắng cười khẽ: “Huynh thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu, có kiếm khí của Thanh Nhi bảo vệ, hắn cũng không sợ nơi này lắm.
Diệp Huyên vung kiếm, một luồng kiếm quang màu trắng đột nhiên dao động, trong nháy mắt, Diệp Huyên phát hiện thời không Ám giới trước mặt bắt đầu sôi trào, sau đó từ từ tiêu tán nhưng tốc độ tiêu tán cũng vô cùng chậm.
Thấy cảnh này, Diệp Huyên hơi ngạc nhiên cảm thán.
Đây quả là kiếm kỹ nghịch thiên.
Với thực lực của hắn bây giờ chắc chắn không thể lay động được thời không Ám giới này, hoàn toàn là nhờ vào kiếm kỹ Vãng Sinh.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên lại hỏi: “Thanh Nhi, muội đã tới thế giới Hư Chân bao giờ chưa?”
Thanh Nhi cười đáp: “Chưa”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Có phải thời không của thế giới Hư Chân còn đáng sợ hơn thời không của Ám giới này không?”
Thanh Nhi gật đầu: “Nơi đó rất rất rất đặc biệt”.
Diệp Huyên không hỏi thêm mà bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong hai huynh muội rời khỏi nơi đây.
Mà khi hai người rời đi, thời không Ám giới nơi hai người vừa đứng đột nhiên méo mó, sau đó một hư ảnh xuất hiện.
Hư ảnh nhìn chằm chằm phương xa, khẽ nhíu mày.
Lúc này một giọng nói bất chợt vang lên: “Ám Giới Chủ, người ngoài xông vào thời không Ám giới mà ngươi không ngăn cản à?”
Ám Giới Chủ ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn: “Ngăn cản cái con khỉ ấy!”
Giọng nói đó lại cất lên: “Tố chất!”
Ám Giới Chủ mặt không đổi sắc: “Theo ta được biết, thanh niên đó cũng có thể tuỳ ý tiến vào siêu thời không, vì sao ngươi không ngăn cản?”
Giọng nói kia im bặt.
Người nói đó chính là Siêu Thời Không Chi Chủ.
Ám Giới Chủ mỉa mai: “Không dám đúng không?”
Siêu Thời Không Chi Chủ cười: “Không phải không dám, là ta nể mặt bọn họ, người thiên mệnh tới chơi một chút, ta nể mặt cũng là điều bình thường mà đúng không?”
Ám Giới Chủ nhẹ giọng bảo: “Trùng hợp vậy à? Ta nghĩ giống như ngươi đấy! Ta cũng thấy nên nể mặt người ta”.
Siêu Thời Không Chi Chủ im lặng.
Ám Giới Chủ lại nói: “Ngươi có biết lai lịch của cô gái đó không?”
So với người thiên mệnh là Diệp Huyên, thực ra ông ta dè chừng cô gái váy trắng kia hơn.
Cô gái đó khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm.
Ông ta chỉ cảm nhận được loại nguy hiểm này từ một người, đó là chủ nhân bút Đại Đạo.
Siêu Thời Không Chi Chủ im lặng, ông ta cũng dè chừng cô gái váy trắng đó.
Đối phương từ siêu thời không tiến vào thời không Ám giới đơn giản như ăn cơm uống nước.
Điều này quá đáng sợ!
…
Chương 5675: Biển tinh không
Sau khi về lại thời không thực, Niệm Nhai xuất hiện trước mặt hai người.
Thanh Nhi mỉm cười: “Cảm ơn nhé”.
Niệm Nhai khẽ cười hỏi: “Tiếp theo hai người có kế hoạch gì?”
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên rồi đáp: “Chúng ta định đi ngao du khắp nơi”.
Đi ngao du!
Nàng ta cũng không có quá nhiều thời gian để đi cùng Diệp Huyên.
Niệm Nhai nháy mắt: “Không ngại có thêm một người chứ?”
Nghe tới đây, Diệp Huyên và Thanh Nhi đều ngẩn ra.
Niệm Nhai cười bảo: “Chắc hai người cũng không quen thuộc vùng vũ trụ này lắm, để ta làm hướng dẫn viên cho hai người”.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi cười trả lời: “Được”.
Niệm Nhai nháy mắt: “Ta đưa hai người tới một nơi cực kỳ đẹp, chắc chắn hai người sẽ thích”.
Chẳng mấy chốc ba người đã biến mất.
Không lâu sau, ba người tới một tinh không, vừa vào vùng tinh không này, Diệp Huyên đã sững sờ.
Tinh quang ở vùng tinh không này rất sáng, hơn nữa còn có nhiều màu sắc, vô cùng lộng lẫy, ngoài ra, trong tinh không này còn có gần trăm cây cổ thụ cao chót vót, trên cành của những cây cổ thụ này có những con hạc giấy nho nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này nên Diệp Huyên hơi tò mò: “Niệm Nhai cô nương, nơi đây là đâu?”
Niệm Nhai cười nói: “Biển tinh không, nơi này do một cô gái kiến tạo, nhìn thấy những cây cổ thụ kia không? Đó là cây thần Tinh Thần, ngươi viết nguyện vọng của mình rồi bỏ vào hạc điều ước rồi treo lên cây, nghe đồn chỉ cần ngươi thành tâm thì sẽ thực hiện được ước nguyện”.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, thật ra người xung quanh không hề ít, nhưng đa phần đều là một nam một nữ.
Đây là nơi hẹn hò của các cặp đôi.
Thanh Nhi váy trắng nhìn xung quanh, cười nói: “Đúng là nơi này rất đẹp”.
Niệm Nhai nhìn Thanh Nhi và Diệp Huyên: “Có muốn ước không?”
Ước?
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Nói thật thì hắn không thích lắm, nhưng thôi, hắn cũng không cần phải quá nghiêm túc.
Vui là chính!
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi cười hỏi: “Vậy chúng ta ước nhé?”
Thanh Nhi gật đầu: “Được”.
Hai huynh muội bước sang một bên, nhặt một tờ giấy lên rồi bắt đầu viết.
Một lúc sau, Diệp Huyên gấp giấy thành con hạc, xoè tay ra, con hạc giấy từ từ bay lên cành cây của cây cổ thụ Tinh Thần.
Hắn dùng chút thủ đoạn, giấu một luồng kiếm quang vào trong hạc giấy.
Đương nhiên là để ngăn không cho người khác đọc trộm.
Lúc này Thanh Nhi cũng gấp giấy trong tay thành hình con hạc, nàng xoè tay con hạc chầm chậm bay lên, cuối cùng vững vừng đáp xuống bên cạnh hạc giấy của Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười hỏi: “Thanh Nhi, muội ước gì thế?”
Thanh Nhi đáp: “Bí mật!”
Bí mật!
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Thanh Nhi đột nhiên hỏi: “Huynh thì sao?”
Diệp Huyên cũng nghiêm túc nói: “Bí mật”.
Thanh Nhi cười dịu dàng, không nói gì nữa.
Lúc này Niệm Nhai đi tới, chỉ vào một ông lão đang ngồi phía xa: “Có muốn xem bói không?”
Xem bói!
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông ta mặc áo gai, mái tóc bạc trắng, phía trước có đặt một mảnh vải, trên đó viết: Đại đạo ngũ thập, thiên hành tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.
Lúc này đã có rất nhiều người vây quanh ông lão để ông ta xem bói giúp cho.
Thanh Nhi nhìn ông lão, không nói gì.
Niệm Nhai mỉm cười: “Diệp công tử có muốn thử không?”
Diệp Huyên cười: “Để ông ta xem cho ta đi. Nói thật ta cũng rất muốn biết số phận của ta sau này thế nào”.
Nói xong hắn đưa Thanh Nhi và Niệm Nhai tới chỗ ông lão, lúc này ông ta đang xem cho một cô gái.
Ông lão nhìn lòng bàn tay của cô gái rồi khẽ nói: “Chúc mừng cô nương”.
Cô gái ngẩn ra rồi hỏi: “Chúc mừng ta điều gì?”
Ông lão nhìn cô gái: “Cô có tin vui rồi”.
Nghe vậy, khuôn mặt cô gái thoáng chốc đỏ lựng, nàng quay đầu lườm người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông cũng hơi ngượng ngùng.
Lúc này ông lão lại nói: “Nhưng vận mệnh của hai người gập ghềnh, sẽ không có kết cục tốt đâu”.
Mọi người đều sững sờ.
Cô gái do dự một lát rồi hỏi: “Cụ thể như thế nào ạ?”
Ông lão nhẹ nhàng nói: “Gia đình hai bên đều phản đối hai người đến với nhau đúng không?”
Cô gái gật đầu, vẻ mặt buồn bã: “Đúng thế”.
Thật ra thế gia của nàng và người đàn ông này là kẻ thù, lần này họ tới đây cũng là lén tới.
Ông lão lại nói: “Nếu hai người không muốn bi kịch thì lập tức chia tay, cắt đứt mọi tình duyên thì còn có thể sống, nếu không kết cục của cả hai sẽ rất thảm, hơn nữa còn liên luỵ cả tới người thân”.
Nghe điều này, khuôn mặt cô gái chợt trở nên tái nhợt.
Nét mặt của người đàn ông cũng hơi khó coi.
Ông lão xua tay: “Đi đi”.
Cô gái bỗng chầm chậm quỳ xuống trước mặt ông lão: “Tiền bối, có cách nào cứu vãn không?”
Người đàn ông cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Ông lão im lặng một lát rồi bảo: “Lúc trước không có nhưng bây giờ thì có rồi”.
Cô gái vui mừng khôn xiết: “Có gì vậy ạ?”
Ông lão bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên phía xa: “Để vị công tử này chủ trì hôn lễ cho hai người, nếu cậu ấy đồng ý thì kết cục của hai người sẽ đảo ngược”.
Chương 5676: Số mệnh khác
Công tử!
Nghe vậy, đôi nam nữ lập tức nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt hai người là vẻ ngờ vực và lưỡng lự.
Diệp Huyên nhìn ông lão trước mặt, cười hỏi: “Các hạ biết ta?”
Ông lão bình tĩnh đáp: “Không biết”.
Diệp Huyên cười khẽ: “Không biết ta thì sao ông lại nói ta có thể cứu được họ?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Công tử là người thiên mệnh đời này, thay đổi số mệnh của hai người kia chẳng phải dễ như ăn kẹo sao? Đương nhiên cũng phải xem công tử có đồng ý hay không nữa”.
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt ông lão cười bảo: “Ta cũng tới để xem bói”.
Ông lão cười tủm tỉm: “Diệp công tử, cậu còn cần phải xem bói à? Trên đời này có ai được tốt số như cậu?”
Diệp Huyên cười nói: “Ông biết ta?”
Ông lão lắc đầu: “Không biết!”
Nói xong ông ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô gái lúc trước lại vội vàng cầu xin: “Tiền bối…”
Ông lão dừng bước, lắc đầu nói: “Cô cầu xin nhầm người rồi. Người cô nên cầu xin là vị Diệp công tử này”.
Cô gái quay đầu nhìn Diệp Huyên, do dự một lúc rồi cất tiếng: “Công tử…”
Diệp Huyên cười: “Trên đời không có gì là miễn phí cả. Nếu ta giúp cô thì cô có thể cho ta cái gì?”
Khuôn mặt cô gái chợt trở nên khó coi.
Diệp Huyên lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô gái: “Ngươi rất thích cô nương này?”
Người đàn ông gật đầu ngay lập tức: “Đúng!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi sẽ vì cô nương này mà hy sinh tính mạng chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông trở nên tái nhợt.
Diệp Huyên cười nói: “Sao, không đồng ý à?”
Người đàn ông trầm giọng bảo: “Đồng ý!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, cười bảo: “Đừng lo lắng, ta không cần hai người phải chứng minh cho ta điều gì. Ý của ta rất đơn giản, đó là để hai người bỏ trốn, cao chạy xa bay!”
Cả hai người đều sững sờ.
Diệp Huyên xoè tay ra, hai tấm thẻ gỗ nhỏ chầm chậm bay tới trước mặt hai người: “Đây là mộc bài học viên của thư viện Quan Huyên, hai người có thể đến vũ trụ Tiểu Quan tu luyện, học tập ở đó, sau này khi hai người có đủ thực lực thì có thể quay về”.
Cô gái cười khổ: “Công tử à, chúng ta vốn chẳng thể tới được vũ trụ Tiểu Quan gì đó”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta sẽ cho người đưa hai người đến, chỉ xem hai người có muốn hay không thôi”.
Người đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều gật đầu.
Quyết định bỏ trốn!
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi bên cạnh, Thanh Nhi mỉm cười phất tay áo, thời không trước mặt đột nhiên tách ra.
Diệp Huyên nhìn hai người: “Vào đi”.
Hai người nhìn nhau, sau đó hành lễ thật sâu với Diệp Huyên: “Đa tạ công tử”.
Nói xong họ đi vào Truyền Tống Trận.
Lúc này ông lão xem bói ở bên cạnh bật cười: “Ta hơi bất ngờ đấy, cứ tưởng Diệp công tử sẽ giải quyết mối thù của hai gia tộc nhà họ, không ngờ Diệp công tử lại giúp họ bỏ trốn”.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Hai bên đã có mối thù gia tộc thì sao có thể dễ dàng hoá giải được? Ta không biết mối thù hận của người ta, đương nhiên sẽ không yêu cầu người ta phải buông bỏ hận thù. Còn hai người họ, nếu sau này họ có lòng, học thành tài trở về thì sẽ tự mình giải quyết hận thù ấy”.
Ông lão xem bói gật đầu: “Nghĩ rất thấu đáo”.
Diệp Huyên cười bảo: “Lão tiên sinh, ta vẫn mong ông có thể xem bói cho ta”.
Ông lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười: “Ta khá tò mò”.
Ông lão xem bói im lặng một lúc rồi bảo: “Ta cũng rất tò mò”.
Nói xong ông ta đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Cho ta xem tay đi”.
Diệp Huyên đưa tay ra, ông lão xem một lúc rồi tạo thủ ấn, miệng lẩm nhẩm niệm chú, lúc này, con ngươi của ông ta chợt co lại, giây tiếp theo, dưới con mắt thảng thốt của mọi người, hai mắt của ông ta nổ tung, cả người trở nên già nua với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều trở nên ngơ ngác.
Lúc này Thanh Nhi chợt phất tay, ông lão xem bối lảo đảo ngã xuống đất, nhưng lúc này ông ta đã trở nên già nua cùng cực, tóc trắng đầy đầu, mặt đầy nếp nhăn, trên người còn tản ra tử khí.
Diệp Huyên cực kỳ khó hiểu!
Niệm Nhai nhìn Diệp Huyên thật sâu, không lên tiếng.
Lúc này, ông lão xem bói bật cười thê lương: “Không hổ là người thiên mệnh, quỹ đạo số mệnh khác với người thường, cũng không phải số mệnh mà người bình thường có thể dễ dàng thấy được”.
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi chần chừ rồi cuối cùng vẫn nói: “Thực lực của ông ta yếu, không ngăn được phản phệ của nhân quả. Xem bói là phải gánh được nhân quả, bởi vì nó là nhìn trộm thiên cơ. Mà số mệnh của huynh không giống người khác nên ông ta phải gánh chịu nhiều hơn”.
Nghe vậy, Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra là vậy”.
Thanh Nhi cười giải thích tiếp: “Đừng nói là ông ta, cho dù là chủ nhân bút Đại Đạo cũng không hoàn toàn xem được số mệnh của huynh, bởi vì số mệnh của huynh đã được nàng ấy và phụ thân huynh cưỡng ép can thiệp và che giấu, nói cách khác là không ai có thể dự đoán và xem được tương lai sau này của huynh cả”.
Diệp Huyên lắc đầu cười, sau đó nhìn ông lão xem bói: “Lão tiên sinh, ông không sao chứ?”
Ông lão bói toán lắc đầu: “Cậu nhìn ta thế này có giống như không sao không?”
Diệp Huyên: “…”
Mà lúc này một thanh niên đi từ phía xa tới, thấy gã, mọi người nơi đây đều biến sắc, nhất là các cô gái.
Rất nhanh, mọi người chung quanh quay người rời đi, giống như nhìn thấy sát tinh vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày.
Lúc này, thanh niên ấy chầm chậm đi tới trước mặt ba người phía Diệp Huyên, gã nhìn Thanh Nhi rồi cười bảo: “Chào cô nương, tại hạ là tam công tử của Bà Sa giới, muốn được làm quen với cô nương”.
Bà Sa giới!
Nghe vậy, Niệm Nhai hơi sửng sốt.
Chương 5677: Điều ước
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên giơ tay lên tung ra một chưởng.
Bốp!
Tam công tử còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài.
Thấy Diệp Huyên thẳng thừng ra tay đánh tam công tử, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.
Ở nơi xa, vị tam công tử kia cũng bị đánh đến ngây người.
Nhưng rất nhanh gã đã hoàn hồn, gã nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt dữ tợn: “Ngươi có biết ta là ai không? Hả?”
Diệp Huyên nhìn ông lão xem bói, cười bảo: “Lão tiên sinh, ông xem giúp ta sau khi ta đánh chết vị công tử này, ta có gánh được nhân quả này không?”
Ông lão xem bói nhìn tam công tử rồi lại nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, trên đời có nhân quả nào mà cậu không gánh được không?”
Diệp Huyên cười lớn.
Nhưng lúc này tam công tử kia lại phẫn nộ chỉ vào Diệp Huyên: “Ngươi có biết mình đã động đến ai không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết! Đương nhiên là cũng không có hứng muốn biết”.
Tam công tử gằn giọng: “Giết hắn! Không, đánh hắn tàn phế cho ta! Ta muốn hắn sống!”
Dứt lời, hai ông lão áo đen đột nhiên lao về phía Diệp Huyên.
Nhưng hai ông lão áo đen đó còn chưa tới được trước mặt Diệp Huyên thì đã bị một luồng kiếm quang diệt sạch.
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Bởi vì bọn họ không nhìn thấy là ai đã ra tay.
Lúc này tam công tử cũng sững sờ.
Diệp Huyên chậm rãi đi về phía tam công tử, gã ta biến sắc nhưng vẫn rất ngoan cố: “Ta là Vương tộc của Bà Sa giới, ngươi dám đánh ta, Vương tộc sẽ diệt mười tộc của ngươi”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta không sợ”.
Tam công tử sửng sốt, sau đó tức giận hét: “Vương tộc! Là Vương tộc đấy!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta thật sự không sợ”.
Tam công tử run rẩy nói: “Ngươi… Sao ngươi có thể không sợ chứ? Đó là Vương tộc kia mà, trong tộc chúng ta có cường giả Đạo Pháp Cảnh trong truyền thuyết, ngươi biết Đạo Pháp Cảnh không?”
Diệp Huyên nhìn thẳng vào tam công tử: “Ta không sợ”.
Mặt tam công tử tái nhợt không còn chút máu, thôi rồi!
Gã gặp phải kẻ ngu rồi!
Gã không sợ kẻ độc ác, cũng chẳng sợ kẻ chán sống, chỉ sợ kẻ ngu, cái gì cũng không biết.
Người thường nghe đến Vương tộc hầu như đều lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng người trước mắt này lại không sợ?
Lúc này Diệp Huyên chợt rút kiếm ra.
Vụt!
Thanh kiếm cắm thẳng vào giữa hai hàng chân mày của tam công tử.
Lúc này, trước ngực tam công tử đột nhiên phát ra luồng ánh sáng màu xanh rực rỡ, giây tiếp theo một hư ảnh của người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Huyên: “Giết người của Vương tộc ta, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ ấy: “Nghĩ kỹ rồi”.
Nói xong hắn phất tay áo, tam công tử kia lập tức bị xoá sổ.
Hoàn toàn bị tiêu diệt!
Thấy cảnh này, mắt người phụ nữ xinh đẹp chợt lạnh đi: “Phải thừa nhận rằng ngươi rất có bản lĩnh đấy. Ngươi là người đầu tiên dám giết người của Vương tộc ta. Nhưng ngươi sẽ không tưởng tượng được kết cục của ngươi sẽ thảm thế nào đâu”.
Diệp Huyên cười khẽ: “Vương tộc phải không? Ta tới tìm bà”.
Người phụ nữ xinh đẹp híp mắt: “Ta chờ ngươi”.
Nói xong bà ta hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi cười bảo: “Xem ra chúng ta phải tới Bà Sa giới một chuyến rồi”.
Thanh Nhi cười nhẹ: “Được”.
Ông lão xem bói bỗng lắc đầu: “Báo ứng”.
Diệp Huyên nhìn ông ta, ông ta bật cười: “Vị tam công tử đó gây ra quá nhiều tội ác, nghênh ngang hống hách, cuối cùng báo ứng cũng giáng xuống đầu hắn”.
Diệp Huyên cười: “Lão tiên sinh có muốn tới vũ trụ Tiểu Quan không?”
Thật ra ở thư viện Quan Huyên cũng có người xem bói, chẳng hạn như Kỳ điện hạ, nàng là một cao thủ xem bói.
Mà trình độ của ông lão xem bói này so với nàng ấy thì vẫn còn hơi kém, nhưng cũng là một người có tài.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Ta tự do quen rồi”.
Nói xong ông ta chắp tay: “Diệp công tử, bảo trọng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy hẹn gặp lại sau”.
Ông lão gật đầu sau đó biến mất ở nơi xa.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi: “Muội có biết đường đến Bà Sa giới không?”
Thanh Nhi gật đầu: “Biết”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Muội đến rồi à?”
Thanh Nhi cười trả lời: “Chưa. Nhưng vừa nãy khi người phụ nữ kia xuất hiện, ta đã cảm nhận được vị trí bản thể từ hư ảnh của bà ta, vậy nên biết được vị trí của họ”.
Diệp Huyên cười: “Đi, đến Bà Sa giới đánh nhau”.
Ba người đi đến Bà Sa giới.
Mà ba người đi không lâu thì một cô gái áo trắng bỗng tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn hai con hạc trên cành cây, chính là con hạc mà Diệp Huyên và Thanh Nhi để lại.
Nàng ta xoè tay, hai con hạc khẽ rung lên, giây tiếp theo một luồng kiếm quang đột nhiên chạm vào đầu mày của nàng ta.
Cô gái váy trắng lập tức dừng lại.
Một lúc sau, nàng ta rút tay lại, khẽ cười: “Xin lỗi!”
Trong hư không nơi nào đó, Thanh Nhi quay đầu lại nhìn, nở nụ cười nhẹ.
Cô gái váy trắng dưới gốc cây khẽ nói: “Cô sẽ ước gì đây? Ta thật sự rất tò mò!”
Trên cây, hai con hạc giấy chậm rãi bay lượn.
Không ai biết được hai huynh muội này đã ước điều gì.
Bình luận facebook