• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (2 Viewers)

  • Chương 5677-5680

Chương 5678: Tới Bà Sa giới

Dưới gốc cây, cô gái váy trắng nhìn hai con gạc giấy, lòng vẫn rất tò mò.

Nhưng nàng ta không dám động đến nữa.

Luồng kiếm quang vừa rồi đã cảnh cáo nàng ta.

Lúc này, ông lão xem bói kia lại bất chợt xuất hiện, ông ta hành lễ với cô gái váy trắng: “Tiểu thư”.

Cô gái váy trắng cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Ông ta cười khổ.

Cô gái váy trắng khẽ nói: “Bây giờ biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn rồi chứ?”

Ông lão xem bói gật đầu.

Cô gái nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng nói: “Cũng đến lúc nên về rồi”.

Ông lão do dự một lúc rồi hỏi: “Là vì hai huynh muội kia sao?”

Cô gái váy trắng gật đầu: “Lần này họ đến Bà Sa giới, e là nơi đó sẽ có sự thay đổi lớn”.

Ông lão trầm giọng: “Người thiên mệnh đó không nguy hiểm lắm, người nguy hiểm nhất là cô gái kiếm tu kia. Thực lực của nàng rất bí ẩn, ta hoàn toàn không thể nhìn thấu!”

Cô gái váy trắng cười nhẹ: “Vương tộc đúng là xui xẻo! Không đúng… Như ông nói, tất cả đều là báo ứng. Bọn họ chẳng bao giờ kiềm chế quản thúc hành vi việc làm của tam công tử, bây giờ báo ứng tới rồi đấy”.

Ông lão xem bói chần chừ rồi nói: “Huynh muội họ có thể diệt được Vương tộc không?”

Cô gái váy trắng nhìn ông lão: “Ban đầu ta cũng rất nghi ngờ, nhưng vừa nãy ta không còn chút nghi ngờ nào nữa rồi. Đừng nói là Vương tộc, đến Lý tộc ta cũng chẳng ngăn nổi cô nương đó”.

Nghe đến đây, ông lão xem bói sửng sốt.

Trong Bà Sa giới có bốn gia tộc lớn, lần lượt là Lý tộc, Vương tộc, Triệu tộc, Hàn tộc!

Trong bốn gia tộc lớn thì thực lực của Triệu tộc là mạnh nhất, sau đó đến Lý tộc, mà Vương tộc là yếu nhất!

Nhưng dù Vương tộc đứng cuối cùng thì ở bên ngoài cũng đã là bá chủ siêu cấp.

Cô gái váy trắng ngẩng đầu nhìn hai con hạc giấy, sau đó cười bảo: “Xem ra không có cơ hội được biết nội dung bên trong là gì rồi”.

Nói xong nàng ta xoay người rời đi.

Ông lão xem bói nhanh chóng đi theo.



Ở một tinh không nào đó.

Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi bên cạnh, cười nói: “Thanh Nhi, có vẻ muội không thích đánh nhau lắm”.

Thanh Nhi gật đầu: “Đúng là không thích lắm”.

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Thanh Nhi cười trả lời: “Đánh đánh giết giết cũng không hay lắm mà”.

Diệp Huyên im lặng.

Trong số mấy Thanh Nhi thì Thanh Nhi này là tốt bụng nhất!

Nếu người mà tam công tử lúc trước trêu ghẹo là Diệp Thanh Thanh hay Thanh Nhi váy trắng thì có lẽ bây giờ Bà Sa giới đã chẳng còn.

Thanh Nhi chợt gọi: “Ca!”

Diệp Huyên nhìn lại, nàng khẽ cười: “Ta biết huynh giết gã là vì ta, nhưng thật ra ta không giận!”

Diệp Huyên cười hỏi: “Vì sao?”

Thanh Nhi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ví dụ thế này nhé, huynh có vì hai con kiến mà tức giận không?”

Diệp Huyên im lặng.

Cô nhóc này!

Muội thế này mà là ví dụ à? Muội đang giết người đấy chứ!

Thanh Nhi cười nhẹ: “Ta không có ý khinh thường người khác, chỉ là hành động của họ thực sự không khiến ta giận. Đương nhiên ta cũng sẽ giết người, nhưng phải xem đối phương có quá đáng hay không. Nhưng Vương tộc thì chắc chắn phải diệt”.

Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”

Thanh Nhi chớp mắt: “Làm ta giận thì không sao, nhưng không được chọc giận huynh! Bọn chúng dám uy hiếp huynh, ta nhất định phải giết sạch bọn chúng!”

Diệp Huyên khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Niệm Nhai nhìn Thanh Nhi mà khẽ thở dài trong lòng.

Phải công nhận rằng tính của Tiểu Thanh thật sự rất tốt, nàng ta chơi cùng Tiểu Thanh từ trước đến giờ chưa thấy Tiểu Thanh tức giận bao giờ.

Nhưng nàng ta phát hiện Tiểu Thanh có một chiếc vảy ngược, đó là ca ca của nàng ấy!

Tuyệt đối không thể động đến!

Vương tộc xui xẻo rồi!

Không lâu sau, ba người tới cửa vào Bà Sa giới, nơi này cũng có vách ngăn vũ trụ, hơn nữa vách ngăn vũ trụ của nơi này còn cực kỳ đặc biệt, được gia trì bởi vô số trận pháp cổ thần bí.

Diệp Huyên đang định ra tay thì Thanh Nhi lại cười bảo: “Để ta đi”.

Diệp Huyên chớp mắt: “Ta không phá được à?”

Thanh Nhi cười: “Được! Nhưng… thôi cứ để ta làm đi”.

Diệp Huyên không nói nên lời.

Thanh Nhi mỉm cười rồi đi tới trước vách ngăn vũ trụ đó, giơ tay vung kiếm.

Phập!

Kiếm quang xẹt qua, vách ngăn vũ trụ đó lập tức bị phá vỡ.

Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi”.

Diệp Huyên gật đầu, ba người đang định đi vào thì đúng lúc này một giọng nói giận dữ quát lên từ nơi sâu trong thông đạo vách ngăn vũ trụ: “Hỗn xược!”

Ầm!

Lời vừa dứt, một luồng khí thế đáng sợ quét qua.

Diệp Huyên cau mày, rất nhanh, một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt ba người.

Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông định làm gì?”

Ông lão áo đen tức giận nói: “Làm gì? Ai cho các ngươi lá gan xông vào Bà Sa giới hả? Có phải chán sống rồi không?”

Diệp Huyên nhìn ông ta rồi hỏi: “Ông là người của Đạo Môn à?”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Đúng!”

Diệp Huyên khẽ cười một tiếng, sau đó xoè tay, đạo ấn xuất hiện trong tay hắn.

Thấy đạo ấn này, con ngươi ông lão co rút: “Ngươi…”

Diệp Huyên cười bảo: “Đưa ta đến Vương tộc”.

Ông lão áo đen do dự một lúc rồi nói: “Xin hỏi các hạ là…”

Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Ông cứ nghe lệnh ta là được rồi!”

Ông lão vội đáp: “Vâng vâng”.

Nói xong ông ta mau chóng cúi xuống.

Diệp Huyên nói: “Dẫn đường đi”.

Ông lão áo đen lại nhanh chóng dẫn đường.
Chương 5679: Ta muốn phát biểu ý kiến

Trên đường đi, Diệp Huyên lại hỏi: “Thực lực của Đạo Môn ở Bà Sa giới này thế nào?”

Ông lão áo đen khẽ cười: “Cũng gần giống như bốn gia tộc lớn, nhưng chúng ta khá là siêu nhiên, thông thường sẽ không quản lý chuyện của bốn gia tộc đó”.

Diệp Huyên gật đầu: “Bà Sa giới do Đạo Môn quản lý à?”

Ông lão đáp: “Nói đúng ra là do bốn gia tộc lớn và Đạo Môn của chúng ta cùng nhau quản lý”.

Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen: “Đạo Môn không áp chế được bốn gia tộc lớn à?”

Ông ta cười ngượng, không nói gì nữa.

Áp chế bốn gia tộc lớn?

Bây giờ chắc chắn Đạo Môn không làm được!

Nhưng năm xưa thì thực sự làm được!

Ông ta do dự một lúc rồi hỏi: “Công tử, cậu đến Vương tộc làm gì vậy?”

Diệp Huyên bình thản nói: “Vương tộc muốn giết ta, vậy nên ta đi tìm họ nói chuyện”.

Ông lão áo đen sửng sốt rồi vội nói: “Công tử, Đạo chủ của chúng ta quen biết Vương tộc, ta đi nói với Đạo chủ một tiếng, bảo Đạo chủ cầu xin Vương tộc giúp cậu”.

Diệp Huyên liếc mắt nhìn ông ta: “Cầu xin?”

Ông lão áo đen nói: “Đúng vậy! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, chúng ta cầu xin thì chắc chắn Vương tộc sẽ nể mặt”.

Diệp Huyên cười rồi không nói gì thêm nữa.

Ông lão áo đen bảo: “Công tử, bây giờ ta sẽ đi báo cáo với Đạo chủ”.

Diệp Huyên cười: “Không cần đâu”.

Ông lão ngẩn người, còn định nói gì đó nữa thì Diệp Huyên cười bảo: “Đến thẳng Vương tộc luôn đi”.

Ông lão áo đen muốn nói lại thôi.

Diệp Huyên không để ý tới ông ta mà bảo: “Dẫn chúng ta đến đó đi”.

Ông ta vẫn hơi do dự.

Diệp Huyên thầm thở dài.

Có lẽ đạo ấn này vẫn không có tác dụng lớn lắm, chủ nhân bút Đại Đạo không ở Đạo Môn mấy, chắc chắn người của Đạo Môn đã không còn tôn kính ông ta như trước đây nữa.

Thật là đau đầu!

Ông lão áo đen còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lúc này Thanh Nhi ở bên cạnh lại bảo: “Ta biết ở đâu rồi”.

Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, nàng ấy cười: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong nàng ấy dẫn Diệp Huyên và Niệm Nhai biến mất ở cuối trời.

Ông lão áo đen chần chừ một chút rồi quay người bay về hướng khác.



Vương tộc.

Ba người nhóm Thanh Nhi tới Vương tộc, vừa vào đã bị hơn chục luồng khí thế khoá chặt.

Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt ba người.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Dám xông vào Vương tộc ta, các ngươi…”

Diệp Huyên vung kiếm lên.

Phập!

Kiếm quang loé lên, ông lão bị một nhát kiếm này chém lui cả mấy chục vạn trượng.

Thời không của Vương tộc lập tức xuất hiện một đường cắt thật lớn, dài mấy chục vạn trượng.

Cả Vương tộc đều sững sờ.

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt ba người phía Diệp Huyên.

Nhìn thấy bà ta, Diệp Huyên cười lên tiếng: “Nhanh như vậy chúng ta đã lại gặp nhau rồi”.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn hắn: “Ngươi có gan đấy, thật sự dám tới Vương tộc của ta!”

Diệp Huyên cười: “Chúng ta tới để tính sổ!”

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Thanh Nhi: “Chắc nàng là chỗ dựa của ngươi đúng không?”

Diệp Huyên nghiêm mặt: “Thật ra ta cũng đánh nhau giỏi lắm đấy!”

Người phụ nữ xinh đẹp quan sát hắn rồi cười nhẹ: “Phải nói rằng ta rất khâm phục sự dũng cảm của ngươi, dám đích thân tới Vương tộc của ta!”

Nói xong bà ta chỉ vào Thanh Nhi: “Ta muốn ngươi tận mắt nhìn xem chỗ dựa của ngươi có thể cứu được ngươi không!”

Bà ta đang định ra tay thì lúc này một giọng nói đột nhiên truyền tới từ trên trời: “Chờ một chút”.

Nghe vậy, người phụ nữ xinh đẹp khẽ nhíu mày, bà ta ngửa đầu nhìn trời, nơi đó có một người đàn ông trung niên bước ra.

Người tới chính là Đạo chủ Đạo Môn hiện giờ - Khâu Nguyên!

Nhìn thấy Khâu Nguyên, người phụ nữ xinh đẹp nhíu mày: “Khâu đạo chủ, ông làm gì vậy?”

Khâu Nguyên cười: “Tín tộc trưởng, người này là người của Đạo Môn ta, có thể nể mặt ta mà bỏ qua chuyện này không?”

Đạo Môn!

Nghe vậy, người phụ nữ xinh đẹp giật mình, sau đó nhìn Diệp Huyên cười mỉa mai: “Bảo sao ngươi lại ngoan cố đến vậy, thì ra là người của Đạo Môn”.

Nói rồi bà ta nhìn Khâu Nguyên: “Khâu đạo chủ, không phải ta không nể mặt ông, mà là ta không thể nể được, người này giết người của Vương tộc ta, hơn nữa còn công khai khiêu khích Vương tộc, bây giờ nếu thả hắn thì e rằng người đời lại tưởng Vương tộc ta sợ hắn, đến lúc đó mặt mũi của Vương tộc ta phải để ở đâu?”

Nghe vậy, sắc mặt Khâu Nguyên chợt trở nên hơi khó coi.

Người phụ nữ xinh đẹp nói tiếp: “Khâu đạo chủ, Nam Sơn có một mỏ Bà Sa Tnh, Vương tộc ta thiếu người quản lý, không biết Đạo Môn có muốn giúp chúng ta tạm thời quản lý mười năm không?”

Mỏ Bà Sa Tinh!

Nghe vậy, Khâu Nguyên nở nụ cười gian xảo: “Đương nhiên là muốn”.

Lão ta tới đây không phải để thật sự cứu ai, mà là nhân cơ hội vơ vét kiếm chút lợi lộc.

Người phụ nữ xinh đẹp quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Xem ra bây giờ Đạo Môn không còn liên quan gì tới ngươi nữa rồi”.

Khâu Nguyên lập tức gật đầu: “Không liên quan gì hết! Ta không quen người này!”

Diệp Huyên im lặng.

Bà ta cười châm biếm: “Có đáng cười không?”

Lúc này, Thanh Nhi váy trắng ở bên cạnh bỗng nói: “Ca, ta muốn phát biểu ý kiến!”

Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi: “Muội nói đi”.

Thanh Nhi váy trắng nhìn Diệp Huyên, nghiêm túc hỏi: “Ta có thể giết cả nhà bọn chúng không?”

Diệp Huyên: “…”
Chương 5680: Diệt tộc

“Ha ha!”

Nghe lời này của Thanh Nhi váy trắng, người phụ nữ xinh đẹp bật cười, cười một cách rất ngông cuồng.

Diệt Vương tộc?

Đừng nói người trước mặt, dù là Triệu tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn cũng chẳng có thực lực tiêu diệt được Vương tộc.

Thế mà cô gái này lại nói muốn tiêu diệt Vương tộc, đúng là trò cười.

Lúc này Diệp Huyên lại gật đầu: “Được”.

Thanh Nhi biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co rút, bà ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của bà ta.

Ầm!

Người phụ nữ xinh đẹp bị ghim ngay tại chỗ.

Vẻ mặt Khâu Nguyên cũng trở nên cứng đờ.

Thôi xong rồi!

Đây là suy nghĩ của lão ta lúc này.

Mà vào lúc này, vô số hơi thở mạnh mẽ đột nhiên vọt lên từ trong thành Vương tộc, bay thẳng đến chỗ của Thanh Nhi váy trắng và Diệp Huyên.

Thấy vậy, Thanh Nhi váy trắng tiến lên trước một bước rồi vung kiếm.

Vãng Sinh!

Khi thanh kiếm vung lên, một luồng ánh sáng trắng quét ra, trong khoảnh khắc, vô số hơi thở cường đại tan thành mây khói.

Không còn nữa!

Trực tiếp bị xoá sổ!

Lúc này, khuôn mặt Khâu Nguyên đã hoàn toàn tái nhợt.

Đây đã không đơn giản chỉ là “xong rồi” nữa!

Trong thoáng chốc, ngọn lửa vừa mới bùng lên từ Vương tộc đã bị một nhát kiếm của Thanh Nhi dập tắt.

Toàn bộ Vương tộc đều chết lặng.

Đánh?

Thế này phải đánh thế nào?

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn chưa chết hẳn lúc này trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ không tin được.

Một kiếm!

Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng đến một nhát kiếm mà mình cũng không đỡ nổi.

Lúc này một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Thanh Nhi.

Ông ta chắp tay với Thanh Nhi: “Cô nương, nếu Vương tộc có chỗ nào đắc tội với cô thì chúng ta xin được xin lỗi”.

Thanh Nhi váy trắng nhìn ông lão: “Vừa nãy các người không nói như vậy”.

Nói rồi nàng chỉ kiếm vào người phụ nữ xinh đẹp: “Bà ta rất kiêu ngạo”.

Ông lão im lặng.

Chết tiệt!

Nếu Vương tộc ta biết cô mạnh thế này thì sẽ không kiêu ngạo như thế.

Rốt cuộc là đã chọc giận tồn tại đáng sợ nào?

Mạnh đến vậy sao?

Diệp Huyên đột nhiên quay lại nhìn Khâu Nguyên, lão ta lập tức cúi xuống thật sâu: “Công tử…”

Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Giết đi”.

Nhưng Thanh Nhi lại không ra tay.

Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi giật mình hỏi: “Ta giết hả?”

Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen!

Thanh Nhi cười ngượng: “Được rồi”.

Nói xong nàng giơ tay vung kiếm, Khâu Nguyên còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông lão của Vương tộc trở nên khó coi.

Ông ta biết chuyện này không thể giải quyết trong êm đẹp được nữa rồi.

Người nọ tới để diệt tộc!

Nghĩ tới đây, ông ta rống to: “Gọi tổ tông”.

Gọi tổ tông!

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng phóng lên từ trong Vương tộc, bay thẳng lên trời.

Giờ phút này, cả Bà Sa giới đều chấn động.

Vương tộc gọi tổ tông?

Ba gia tộc lớn khác đều nhìn về phía Vương tộc!

Đám cường giả đều kinh hãi, Vương tộc gặp phải nguy hiểm gì mà phải gọi tổ tông thế?

Vương tộc.

Trông mắt đám cường giả của Vương tộc, một ông lão áo trắng xuất hiện từ trong luồng sáng trắng.

Ông ta chậm rãi bước ra, đôi mắt hơi mê man, tựa như rất lạ lẫm với thế giới này, nhưng rất nhanh hai mắt ông ta lại trở nên rõ ràng.

Lúc này, đám cường giả của Vương tộc đang có mặt đều quỳ xuống, hô to: “Tổ tông”.

Tổ tông!

Uy áp đến từ huyết mạch khiến cho đám cường giả của Vương tộc đang có mặt đều run sợ hãi hùng.

Diệp Huyên nhìn ông lão áo trắng, sau đó nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi cười nói: “Đừng sợ! Ta có thể đánh được”.

Diệp Huyên lắc đầu cười.

Lúc này, tổ tiên của Vương tộc nhìn vào Thanh Nhi: “Cô nương tên gì?”

Thanh Nhi váy trắng nhìn tổ tiên Vương tộc: “Không có gì để nói cả. Kẻ nào động đến ca ta, chết!”

Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay nàng đã phóng lên trời.

Trên không trung, con ngươi của tổ tiên Vương tộc co rụt lại, ông ta đè tay phải xuống, một luồng uy áp đáng sợ ập xuống, toàn bộ tinh không như bị đè nén, cực kỳ kinh khủng.

Cả Bà Sa giới đều bị sốc!

Nhưng khi sức mạnh đáng sợ ấy gặp phải kiếm của Thanh Nhi váy trắng thì như tuyết gặp dầu sôi, tan biến trong phút chốc, giây tiếp theo, kiếm Vãng Sinh đâm thẳng vào chân mày của ông lão áo trắng.

Bùm!

Ánh sáng trắng lập tức vỡ tan, ông lão áo trắng bị ghim ngay tại chỗ.

Giờ phút này, toàn bộ người trong Vương tộc đều hoá đá.

Thất bại rồi?

Một kiếm?

Ông lão áo trắng ngơ ngác nhìn Thanh Nhi: “Thế này…”

Thanh Nhi váy trắng phất tay áo, luồng kiếm quang rung lên, trong nháy mắt, cả Vương tộc đều bị kiếm quang này tiêu diệt.

Toàn bộ Vương tộc đã hoàn toàn bị xoá sổ.

Không còn nữa!

Một gia tộc khủng bố cường đại vô song đã biến mất kể từ giây phút này.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cảnh này mà mặt xám như tro tàn.

Bà ta không thể tưởng tượng được mình đã chọc giận sự tồn tại đáng sợ nào…

Mà giờ khắc này bà ta cũng đã hiểu vì sao người ta lại dám tới Vương tộc rồi.

Đây không phải tới để tìm cái chết, mà là thật sự tới để diệt tộc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom