• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5681-5685

Chương 5680: Diệt tộc

“Ha ha!”

Nghe lời này của Thanh Nhi váy trắng, người phụ nữ xinh đẹp bật cười, cười một cách rất ngông cuồng.

Diệt Vương tộc?

Đừng nói người trước mặt, dù là Triệu tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn cũng chẳng có thực lực tiêu diệt được Vương tộc.

Thế mà cô gái này lại nói muốn tiêu diệt Vương tộc, đúng là trò cười.

Lúc này Diệp Huyên lại gật đầu: “Được”.

Thanh Nhi biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co rút, bà ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của bà ta.

Ầm!

Người phụ nữ xinh đẹp bị ghim ngay tại chỗ.

Vẻ mặt Khâu Nguyên cũng trở nên cứng đờ.

Thôi xong rồi!

Đây là suy nghĩ của lão ta lúc này.

Mà vào lúc này, vô số hơi thở mạnh mẽ đột nhiên vọt lên từ trong thành Vương tộc, bay thẳng đến chỗ của Thanh Nhi váy trắng và Diệp Huyên.

Thấy vậy, Thanh Nhi váy trắng tiến lên trước một bước rồi vung kiếm.

Vãng Sinh!

Khi thanh kiếm vung lên, một luồng ánh sáng trắng quét ra, trong khoảnh khắc, vô số hơi thở cường đại tan thành mây khói.

Không còn nữa!

Trực tiếp bị xoá sổ!

Lúc này, khuôn mặt Khâu Nguyên đã hoàn toàn tái nhợt.

Đây đã không đơn giản chỉ là “xong rồi” nữa!

Trong thoáng chốc, ngọn lửa vừa mới bùng lên từ Vương tộc đã bị một nhát kiếm của Thanh Nhi dập tắt.

Toàn bộ Vương tộc đều chết lặng.

Đánh?

Thế này phải đánh thế nào?

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn chưa chết hẳn lúc này trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ không tin được.

Một kiếm!

Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng đến một nhát kiếm mà mình cũng không đỡ nổi.

Lúc này một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Thanh Nhi.

Ông ta chắp tay với Thanh Nhi: “Cô nương, nếu Vương tộc có chỗ nào đắc tội với cô thì chúng ta xin được xin lỗi”.

Thanh Nhi váy trắng nhìn ông lão: “Vừa nãy các người không nói như vậy”.

Nói rồi nàng chỉ kiếm vào người phụ nữ xinh đẹp: “Bà ta rất kiêu ngạo”.

Ông lão im lặng.

Chết tiệt!

Nếu Vương tộc ta biết cô mạnh thế này thì sẽ không kiêu ngạo như thế.

Rốt cuộc là đã chọc giận tồn tại đáng sợ nào?

Mạnh đến vậy sao?

Diệp Huyên đột nhiên quay lại nhìn Khâu Nguyên, lão ta lập tức cúi xuống thật sâu: “Công tử…”

Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Giết đi”.

Nhưng Thanh Nhi lại không ra tay.

Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi giật mình hỏi: “Ta giết hả?”

Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen!

Thanh Nhi cười ngượng: “Được rồi”.

Nói xong nàng giơ tay vung kiếm, Khâu Nguyên còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông lão của Vương tộc trở nên khó coi.

Ông ta biết chuyện này không thể giải quyết trong êm đẹp được nữa rồi.

Người nọ tới để diệt tộc!

Nghĩ tới đây, ông ta rống to: “Gọi tổ tông”.

Gọi tổ tông!

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng phóng lên từ trong Vương tộc, bay thẳng lên trời.

Giờ phút này, cả Bà Sa giới đều chấn động.

Vương tộc gọi tổ tông?

Ba gia tộc lớn khác đều nhìn về phía Vương tộc!

Đám cường giả đều kinh hãi, Vương tộc gặp phải nguy hiểm gì mà phải gọi tổ tông thế?

Vương tộc.

Trông mắt đám cường giả của Vương tộc, một ông lão áo trắng xuất hiện từ trong luồng sáng trắng.

Ông ta chậm rãi bước ra, đôi mắt hơi mê man, tựa như rất lạ lẫm với thế giới này, nhưng rất nhanh hai mắt ông ta lại trở nên rõ ràng.

Lúc này, đám cường giả của Vương tộc đang có mặt đều quỳ xuống, hô to: “Tổ tông”.

Tổ tông!

Uy áp đến từ huyết mạch khiến cho đám cường giả của Vương tộc đang có mặt đều run sợ hãi hùng.

Diệp Huyên nhìn ông lão áo trắng, sau đó nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi cười nói: “Đừng sợ! Ta có thể đánh được”.

Diệp Huyên lắc đầu cười.

Lúc này, tổ tiên của Vương tộc nhìn vào Thanh Nhi: “Cô nương tên gì?”

Thanh Nhi váy trắng nhìn tổ tiên Vương tộc: “Không có gì để nói cả. Kẻ nào động đến ca ta, chết!”

Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay nàng đã phóng lên trời.

Trên không trung, con ngươi của tổ tiên Vương tộc co rụt lại, ông ta đè tay phải xuống, một luồng uy áp đáng sợ ập xuống, toàn bộ tinh không như bị đè nén, cực kỳ kinh khủng.

Cả Bà Sa giới đều bị sốc!

Nhưng khi sức mạnh đáng sợ ấy gặp phải kiếm của Thanh Nhi váy trắng thì như tuyết gặp dầu sôi, tan biến trong phút chốc, giây tiếp theo, kiếm Vãng Sinh đâm thẳng vào chân mày của ông lão áo trắng.

Bùm!

Ánh sáng trắng lập tức vỡ tan, ông lão áo trắng bị ghim ngay tại chỗ.

Giờ phút này, toàn bộ người trong Vương tộc đều hoá đá.

Thất bại rồi?

Một kiếm?

Ông lão áo trắng ngơ ngác nhìn Thanh Nhi: “Thế này…”

Thanh Nhi váy trắng phất tay áo, luồng kiếm quang rung lên, trong nháy mắt, cả Vương tộc đều bị kiếm quang này tiêu diệt.

Toàn bộ Vương tộc đã hoàn toàn bị xoá sổ.

Không còn nữa!

Một gia tộc khủng bố cường đại vô song đã biến mất kể từ giây phút này.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cảnh này mà mặt xám như tro tàn.

Bà ta không thể tưởng tượng được mình đã chọc giận sự tồn tại đáng sợ nào…

Mà giờ khắc này bà ta cũng đã hiểu vì sao người ta lại dám tới Vương tộc rồi.

Đây không phải tới để tìm cái chết, mà là thật sự tới để diệt tộc!


Đang tải...
Chương 5682: Thật ra ta cũng rất mạnh đấy

Diệp Huyên đếm qua, tổng cộng có hơn một trăm hai mươi triệu Bà Sa Tinh, ngoài ra còn có vô số công pháp thần vật khác.

Lời to rồi!

Diệp Huyên rưng rưng nước mắt lấy đi tất cả.

Nhưng lúc này một loạt tiếng bước chân đột nhiên vọng lại.

Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, phía sau cột trụ của đại điện không xa có một cô gái đang đi tới.

Cô gái ấy chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy đen tuyền, tay còn cầm pháp trượng.

Diệp Huyên chớp mắt, sau đó nhìn sang Thanh Nhi váy trắng, Thanh Nhi váy trắng do dự một chút rồi hỏi: “Có muốn giết người diệt khẩu không?”

Cô gái nơi xa lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn Thanh Nhi váy trắng.

Diệp Huyên lắc đầu cười, nhìn cô gái kia hỏi: “Cô nương là ai?”

Cô gái nhìn Diệp Huyên đáp: “Triệu Huyền Huyền”.

Triệu Huyền Huyền!

Diệp Huyên lắc đầu: “Không quen biết”.

Triệu Huyền Huyền nhìn Diệp Huyên: “Toà Cổ Thành này từng mang tên Triệu Đô, là nước của ta”.

Diệp Huyên im lặng.

Thôi xong rồi!

Chính chủ tới rồi!

Thanh Nhi lại hỏi: “Có cần giết người diệt khẩu không? Ca yên tâm, nếu huynh không đành lòng thì để ta ra tay, ta không sợ nhân quả”.

Diệp Huyên còn chưa lên tiếng thì Triệu Huyền Huyền đã nói ngay: “Ta không cần những bảo vật đó! Thật sự không cần!”

Diệp Huyên: “…”

Triệu Huyền Huyền nhìn Thanh Nhi: “Ta không cần bảo vật, nhưng cô có thể giúp ta một việc không?”

Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười hỏi: “Việc gì?”

Triệu Huyền Huyền xoè tay, một luồng khí đen bay ra từ cơ thể nàng ta, luồng khí đen này giống như sương mù bao phủ lấy người nàng ta.

Nhìn thấy luồng khí đen này, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nặng nề.

Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ luồng khí này.

Triệu Huyền Huyền nhìn Hung Nghê: “Đây là lời nguyền của Thượng Cổ Thần, ở trong cơ thể ta ăn mòn sinh khí và tu vi của ta, cô có thể giải trừ cho ta được không?”

Thanh Nhi nhìn luồng khí đó rồi bảo: “Ta từng thấy thứ này, năm xưa khi các cô giao chiến với kẻ thù của các cô, kẻ thù của các cô đã dùng bí thuật thần bí này”.

Triệu Huyền Huyền gật đầu: “Đúng thế”.

Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Có giúp không?”

Diệp Huyên nhìn Triệu Huyền Huyền, nàng ta hơi cúi đầu: “Làm ơn”.

Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi: “Có dễ không?”

Thanh Nhi gật đầu.

Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta giúp một tay đi”.

Dẫu sao cũng lấy đồ của người ta.

Thanh Nhi gật đầu, nhìn Triệu Huyền Huyền, lúc này luồng khí đen ở nơi xa chợt hoá thành một khuôn mặt người rồi trừng mắt với Thanh Nhi: “To gan!”

“Hửm?”

Thanh Nhi nhướng mày: “To gan?”

Luồng khí đen phẫn nộ lườm Thanh Nhi: “Ta được hoá thành từ lời nguyền của Thượng Cổ Thần mà ngươi cũng dám động đến ta?”

Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta dám!”

Nói xong nàng phất tay chém kiếm Vãng Sinh ra, luồng khí đen còn chưa phản ứng lại đã bị kiếm ghim tại chỗ.

“A!”

Luồng khí đen ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gầm rú thê lương, sau đó chậm rãi biến mất.

Khí đen điên cuồng gào thét: “Ngươi dám đả thương ta!”

Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta thật sự dám!”

Khí đen gầm lên giận dữ: “Sao ngươi dám?!”

Thanh Nhi bình tĩnh nói: “Ta dám đấy!”

Khí đen: “…”

Cứ như vậy, luồng khí đen dần dần biến mất.

Ngay khi nó sắp hoàn toàn biến mất thì lại đột nhiên rống to: “Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Ta lấy vận mệnh cả đời của mình để nguyền rủa ngươi!”

Bùm!

Đột nhiên mây đen kéo đến, sau đó vô số nhân quả vận mệnh màu đỏ máu xuất hiện trên bầu trời, tựa như một tấm lưới khổng lồ.

Nhìn thấy điều này, Diệp Huyên cau mày.

Mà lúc này, những nhân quả vận mệnh màu đỏ máu ấy lại ập xuống Thanh Nhi bên dưới.

Thanh Nhi vẫn bình tĩnh, không có hành động gì.

Khi những nhân quả vận mệnh ấy tới gần Thanh Nhi thì đột nhiên như gặp phải cái gì đó khủng khiếp, tất cả đều liên tục lùi lại.

Nhìn thấy cảnh này, khí đen ngẩn ra: “Thế này…”

Thanh Nhi cười: “Tất cả nhân quả đều không thể tới gần được ta, he he!”

Khí đen gầm lên phẫn nộ: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ta được hoá thành từ oán khí của Thượng Cổ Thần, không phải nhân quả vận mệnh bình thường, ngươi…”

Thanh Nhi cười: “Hay là ngươi thử lại đi?”

Khí đen: “…”

Rất nhanh, luồng khí đen biến mất trong vẻ mặt không thể tin được.

Nhưng những nhân quả vận mệnh trên trời vẫn chưa biến mất.

Thanh Nhi nhìn qua rồi phất tay áo, trong thoáng chốc, tất cả nhân quả vận mệnh đều biến mất hoàn toàn.

Thanh Nhi lắc đầu: “Sao ta lại mạnh thế này cơ chứ?”

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.

Triệu Huyền Huyền ở bên cạnh nhìn Thanh Nhi nói: “Cô có muốn giết Thượng Cổ Thần gì kia không?”

Thanh Nhi khó hiểu: “Tại sao?”

Triệu Huyền Huyền nghiêm túc nói: “Nếu cô không giết thì có thể ông ta sẽ trả thù. Tuy cô không sợ nhưng vị công tử bên cạnh cô đây…”

Diệp Huyên nghiêm mặt bảo: “Cô nương, thật ra ta cũng rất mạnh đấy”.

Triệu Huyền Huyền nhìn Diệp Huyên: “Ồ!”

Diệp Huyên hơi cau mày, giọng điệu của cô là thế nào vậy hả?

Mẹ kiếp.

Trông hắn không giống cao thủ à?

Thanh Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô nói cũng có lý”.

Nói xong nàng nàng từ từ nhắm mắt lại.
Chương 5683: Cứ ngông thoải mái, có ta đây rồi

Diệp Huyên kéo tay áo Thanh Nhi hỏi: “Muội có biết Thượng Cổ Thần kia ở đâu không?”

Thanh Nhi mỉm cười: “Ta không biết, nhưng ta có cách để tìm ông ta”.

Nói xong nàng xoè tay ra, kiếm Vãng Sinh phóng lên trời, thẳng tới thương khung.

Ầm!

Nơi sâu trong tinh không xuất hiện một vòng xoáy kiếm khí màu trắng cực lớn.

Diệp Huyên khó hiểu nhìn vòng xoáy kiếm khí màu trắng ấy, Thanh Nhi đang định làm gì đây?

Lúc này, Thanh Nhi hô lên: “Mở!”

Nói xong nàng khẽ lướt ngón tay qua.

Phụt!

Vòng xoáy kiếm khí ấy mở ra, giây tiếp theo một hư ảnh xuất hiện ở chỗ sâu trong vòng xoáy kiếm khí.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo màu đen.

Người đàn ông trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Cô là ai?”

Thanh Nhi nhìn ông ta: “Ông chính là Thượng Cổ Thần?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Thanh Nhi: “Các hạ là?'

Thanh Nhi đáp: “Để tránh sau này ông trả thù ca ca ta, vậy nên ta chỉ có thể giết ông thôi. Xin lỗi nhé”.

Nói xong nàng phất tay áo, kiếm Vãng Sinh bay vào trong vòng xoáy kiếm khí.

Nhìn thấy kiếm Vãnh Sinh, con ngươi của Thượng Cổ Thần co rút: “Khoan đã! Cô nương chờ đã, ta còn không biết ca ca của cô là ai mà”.

Thanh Nhi suy nghĩ rồi bảo: “Ta diệt một luồng oán khí của ông, oán khí của ông còn nguyền rủa ta, chắc chắn ông không đánh lại ta, nhưng ta sợ ông trả thù ca ca ta…”

“Không đâu”.

Thượng Cổ Thần vội nói: “Cô nương, ta sẽ không báo thù. Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi, ta không báo thù đâu! Thật đấy! Ta có thể thề!”

Thanh Nhi cau mày: “Ta vẫn thấy không an toàn lắm. Hay thôi cứ giết ông đi thì hơn”.

Thượng Cổ Thần lại biến sắc, ông ta giơ tay phải lên: “Cô nương, ta lấy thần hồn để thề sẽ không bao giờ báo thù… Cô nương, đây thật sự chỉ là một chuyện rất rất nhỏ thôi, sao ta có thể vì chuyện nhỏ thế này mà trả thù ca ca của cô được? Cô thấy có đúng không?”

Thanh Nhi quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười bảo: “Thôi bỏ qua đi”.

Thanh Nhi gật đầu, nhìn Thượng Cổ Thần kia rồi nói: “Người bên cạnh này là ca ca ta, ông làm quen đi, nếu sau này có gặp thì không được bắt nạt huynh ấy, biết chưa?”

Thượng Cổ Thần mau chóng gật đầu: “Được được”.

Thanh Nhi gật đầu rồi phất tay, thời không lập tức khôi phục.

Thấy vậy, Thượng Cổ Thần thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này ông ta vẫn còn chưa hoàn hồn.

Quá đáng sợ!

Nhát kiếm vừa rồi thật sự khiến ông ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Trên thực tế, khi đối phương tìm đến mình không hề báo trước là ông ta đã biết mình không phải đối thủ của đối phương.

Mà ông ta cũng không ngờ nguyên nhân chỉ vì một luồng oán khí nguyền rủa trước đây của mình.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Thượng Cổ Thần chợt trở nên cực kỳ khó coi.

Đúng là tự mình hại mình!

Rất nhanh, ông ta đã bình tĩnh lại.

Bởi vì ông ta còn nhìn thấy một người.

Chính là cô gái mặc váy đen.

Đó là hậu duệ của Đế quốc kia!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Thượng Cổ Thần sầm xuống, hiển nhiên trận chiến năm xưa vẫn chưa thật sự diệt trừ tận gốc.

Thượng Cổ Thần chợt thấy lo lắng.

Bởi vì ông ta phát hiện dường như cô gái váy đen có quen biết nữ kiếm tu kia.

Một lát sau, Thượng Cổ Thần lắc đầu, quay người rời đi.

Chuyện năm đó đã từ rất lâu rất lâu rồi.

Ông ta không cần phải tiếp tục để trong lòng nữa, dù sao nếu muốn báo thù thì cũng chẳng tìm được ông ta.



Trong Cổ Thành đổ nát, Diệp Huyên nhìn cô gái váy đen trước mặt, cười hỏi: “Cô nương, chúng ta không ai nợ ai nữa rồi đúng không?”

Cô gái váy đen gật đầu.

Diệp Huyên cười: “Vậy cáo từ nhé”.

Nói xong hắn dẫn Thanh Nhi rời đi.

Nhưng lúc này cô gái váy đen lại cất tiếng: “Xin công tử dừng bước”.

Diệp Huyên quay đầu lại, nàng ta nói tiếp: “Ta biết một nơi có mỏ Bà Sa Tinh, chí ít cũng phải có hơn trăm triệu viên. Hơn nữa còn là vật vô chủ, công tử có hứng thú không?”

Diệp Huyên chớp mắt: “Vật vô chủ?”

Cô gái váy đen gật đầu: “Đúng, ở cách đây cũng không xa”.

Diệp Huyên cười: “Đi!”

Cô gái váy đen gật đầu: “Đi theo ta”.

Diệp Huyên dẫn Thanh Nhi biến mất ở nơi xa cùng cô gái váy đen.

Một lát sau, ba người vào trong một dãy núi, cô gái váy đen nó: “Đây là dãy núi Hoang Yêu, trước đây tộc Chân Yêu vô cùng mạnh đã sinh sống ở đây, nhưng bây giờ họ đã đi rồi”.

Diệp Huyên chau mày: “Chân Yêu tộc?”

Cô gái váy đen nhìn Diệp Huyên: “Công tử chưa nghe bao giờ à?”

Diệp Huyên cười đáp: “Chưa!”

Cô gái váy đen gật đầu rồi giải thích: “Là Yêu tộc đã từng rất mạnh, vô cùng mạnh, dù là tộc của Thượng Cổ Thần cũng phải dè chừng họ. Nhưng sau này họ tới một vũ trụ khác, mà khi ấy họ đi rất vội vàng, để lại đây một số đồ. Chúng ta thường xuyên tới nơi này tìm bảo bối nhưng không dám vào quá sâu, bởi ở nơi sâu ấy còn lưu lại một luồng khí thế mạnh mẽ”.

Vừa nói nàng ta vừa nhìn Thanh Nhi váy trắng.

Thanh Nhi váy trắng khẽ cười: “Ta không sợ”.

Nàng ấy nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ca có thể ngông thoải mái! Có ta ở đây rồi!”

Diệp Huyên: “…”
Chương 5684: Thú cưỡi

Ngao du muôn nơi!

Diệp Huyên cười ha ha.

Khỏi phải nói, đi theo Thanh Nhi, hắn vô cùng có cảm giác an toàn.

Một lát sau, cả ba người cùng khởi hành.

Dọc đường đi, Triệu Huyền Huyền thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Thanh Nhi váy trắng, rõ ràng là nàng cũng rất tò mò về cô gái này, thực lực của cổ thật sự là quá mức kinh khủng!

Nàng chưa bao giờ gặp được người nào mạnh như vậy!

Lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng quay sang nhìn Triệu Huyền Huyền, cười hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Triệu Huyền Huyền nghiêm túc nói: "Cô mạnh thật đấy!"

Thanh Nhi váy trắng khẽ gặt đầu, khóe miệng hơi cong lên: "Ta cũng thấy vậy".

Triệu Huyền Huyền sượng mặt đi, cô nương này không khiêm tốn chút nào luôn! Tất nhiên nàng cũng chẳng cần khiêm tốn làm gì, bởi vì nàng thật sự mạnh như vậy!

Thanh Nhi váy trắng lại bỗng lườm Diệp Huyên đang không nhịn được cười ở bên cạnh: "Ca, huynh cười cái gì? Chẳng lẽ ta không mạnh à?"

Diệp Huyên nghiêm lại ngay: "Mạnh chứ!"

Thanh Nhi váy trắng lại cười nói: "Không phải ta đang khoe đâu, ta chỉ đang nói sự thật thôi".

Diệp Huyên cười cười, sau đó bảo: "Thanh Nhi, hình như muội phải đi đâu đó à?"

Thanh Nhi váy trắng do dự một chút rồi gật đầu: "Đúng".

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Đi đâu?"

Thanh Nhi váy trắng nói: "Thế giới Hư Chân".

Diệp Huyên im lặng.

Những người thân cận với hắn nhất đều đến thế giới Hư Chân!

Thanh Nhi váy trắng mỉm cười: "Huynh cứ nỗ lực hằng ngày thì sau này cũng có thể đến đó".

Diệp Huyên gật đầu: "Ừ".

Thanh Nhi váy trắng bỗng nói: "Ta đi rồi thì nàng kia sẽ theo huynh".

Diệp Huyên sững ra một lát rồi mới hỏi lại: "Đồ à?"

Thanh Nhi váy trắng gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Huyên chớp mắt: "Bây giờ muội ấy đang ở đâu?"

Thanh Nhi váy trắng cười nói: "Ta đi rồi thì nàng sẽ xuất hiện thôi".

Diệp Huyên có chút khó hiểu: "Hình như các muội không muốn gặp nhau lắm nhỉ?"

Thanh Nhi váy trắng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng không phải đâu, chỉ là mỗi chúng ta đều mong được ở riêng với huynh thôi".

Diệp Huyên bật cười, rồi nói: "Sau này có cơ hội thì chúng ta sum vầy với nhau đi!"

Thanh Nhi váy trắng cười bảo: "Ta sao cũng được!"

Diệp Huyên cũng cười, khỏi phải nói, hắn thật sự mong chờ mấy vị Thanh Nhi này cùng ngồi lại một chỗ tâm sự về gia tài!

Nhưng quan trọng nhất là năm Thanh Nhi đều hội tụ lại thì chẳng phải hắn sẽ chân chính vô địch thế gian này sao?

Cho dù là đại ca và cha có đến thì e là cũng phải kiêng kị mình ba phần!

Ha ha ha!

Lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng vỗ nhẹ lên gò má của Diệp Huyên, cười bảo: "Ca, huynh đang cười cái gì vậy?"

Diệp Huyên cười: "Không có gì! Ha ha!"

Thanh Nhi váy trắng lắc đầu cười.

Không bao lâu sau, dưới sự dẫn đường của Triệu Huyền Huyền, hai huynh muội đã đi sâu vào trong một dãy núi nọ. Lúc vừa vào trong dãy núi này, Diệp Huyên đã cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ của yêu thú.

Triệu Huyền Huyền trầm giọng nói: "Đây là khí tức của Chân Yêu tộc để lại".

Chân Yêu tộc.

Diệp Huyên nghiêm mặt lại, chỉ vỏn vẹn là một khí tức để lại thôi mà đã mạnh mẽ như vậy, hình như hơi quá rồi đó!

Thực lực bây giờ của hắn đúng là rất mạnh, nhưng vẫn chưa đến mức vô địch chỉ sau Tam Kiếm.

Triệu Huyền Huyền liếc mắt nhìn Thanh Nhi váy trắng, sau đó nói: "Quặng Bà Sa Tinh nằm ngay nơi sâu nhất của dãy núi này, mà nơi đó có khí tức Chân Yêu tộc mạnh mẽ nhất, hơn nữa Yêu tộc rất nhạy cảm với địa bàn của mình. Nếu người ngoài không được cho phép mà cứ tiến vào thì đồng nghĩa với việc tuyên chiến với chúng".

Thanh Nhi khẽ mỉm cười: "Cô nương, cô không cần thăm dò ta đâu. Thực lực của ta vượt quá nhận thức của cô".

Triệu Huyền Huyền trầm mặc.

Ba người đi vào nơi sâu nhất trong khu núi.

Càng đi về phía trước, khí tức của Chân Yêu lại càng mạnh hơn.

Chỉ chốc lát, cả ba đã đến trước một vực sâu, vực này dài rộng mấy trăm nghìn trượng, sâu không thấy đáy, bên dưới còn tản ra luồng khí tức yêu thú vô cùng đáng sợ, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.

Diệp Huyên liếc mắt nhìn nhìn dưới đáy vực sâu, hỏi: Thanh Nhi, phía dưới có Chân Yêu không?"

Thanh Nhi đáp: "Có một con".

Nghe vậy, Triệu Huyền Huyền sửng sốt: "Có một con Chân Yêu?"

Thanh Nhi gật đầu: "Không phải là khí tức còn sót lại, mà là khí tức của con yêu thú này tỏa ra".

Triệu Huyền Huyền do dự một chốc rồi nói: "Có xuống không?"

Thanh Nhi cười: "Xuống".

Nói xong, nàng lập tức dẫn Diệp Huyên và Triệu Huyền Huyền nhảy xuống vực sâu, lúc vừa rơi xuống, một luồng hơi thở yêu thú cực kỳ kinh khủng lập tức ập đến phía họ.

Diệp Huyên cau mày lại, lúc này, Thanh Nhi mới bước ra trước một bước, trong nháy mắt, hơi thở yêu thú kia lập tức tiêu tan.

Diệp Huyên nhìn về phía xa xa, ở phía dưới vách núi đang có một con yêu thú nằm phục sẵn ở đấy, hình dáng của nó tựa trâu, toàn thân được phủ vảy dày màu đen kịt. Nó nằm sát dưới đất, tứ chi đang bị một cái xích sắt đen sì khóa chặt.

Chân Yêu!

Nhìn con Chân Yêu trước mặt này, vẻ mặt Triệu Huyền Huyền lập tức trở nên nghiêm túc.

Mà lúc này, con Chân Yêu kia cũng nhìn ba người Diệp Huyên, nói chính xác hơn là đang nhìn Thanh Nhi dẫn đầu kia.

Là một yêu quái, nó vô cùng mẫn cảm với nguy hiểm.

Thanh Nhi quan sát con yêu thú này một lúc rồi nói: "Ca, huynh có muốn cưỡi nó không?"

"Hả?"

Diệp Huyên sửng sốt.

Thanh Nhi cười nói: "Cưỡi ấy!"

Vẻ mặt của Triệu Huyền Huyền trở nên kì quái.

Mà Diệp Huyên cũng nghệch mặt luôn!

Phía xa xa, con Chân Yêu kia nghe Thanh Nhi nói vậy thì giận tím mặt, nó đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, một luồng hơi thở yêu thú kinh khủng lập tức ập đến, chèn ép ba người Diệp Huyên!

Thanh Nhi phất tay áo lên.

Ầm!

Luồng khí tức con yêu thú kia thả ra lập tức biến mất không thấy hình bóng đâu.

Yêu thú vô cùng sửng sốt.

Thanh Nhi đánh giá con Chân Yêu kia rồi nói: "Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi đây, ngươi làm thú cưỡi cho ca của ta, được không?"

Chân yêu gào lên: "Nhân loại, ngươi dám sỉ nhục ta!"

Nó là Chân Yêu đấy!

Làm thú cưỡi cho người khác?

Thanh Nhi lắc đầu: "Ca của ta ưu tú như vậy, ngươi làm thú cưỡi cho huynh ấy không thiệt thòi đâu".

"A!"

Chân Yêu đột nhiên rít gào lên: "Ngươi sỉ nhục ta! Ngươi sỉ nhục ta!"

Thanh Nhi váy trắng chợt thấy cạn lời.
Chương 5685: Tộc trưởng của chúng ta đẹp lắm!

Diệp Huyên lắc đầu cười: "Cũng đừng làm khó nó làm gì".

Thanh Nhi váy trắng mỉm cười, sau đó nói: "Được rồi".

Nói xong, nàng nhìn xuống dưới mặt đất: "Quặng mỏ kia ở dưới mặt đất này, ta sẽ lấy ra".

Diệp Huyên gật đầu: "Được".

Thanh Nhi váy trắng giơ tay lên chém ra một kiếm, mặt đất lập tức nứt ra, Diệp Huyên cúi người nhìn, hắn thấy được vô số Bà Sa Tinh!

Khóe miệng Diệp Huyên hơi cong lên.

Lúc này, Chân Yêu ở phía xa bỗng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Triệu Huyền Huyền liếc mắt nhìn Chân Yêu kia, sau đó nói: "Hay là ngươi suy nghĩ lại về việc làm thú cưỡi cho Diệp công tử đi? Ngươi đừng nổi giận, ta cảm thấy ngươi thật sự có thể cân nhắc lại một chút đó. Ngươi nhìn đi, vị Diệp công tử này là ngươi thiên mệnh, thân phận của hắn chắc chắn không thể thấp hơn Chân Yêu tộc các ngươi được. Hắn làm chủ nhân của ngươi ta cảm thấy cũng được đó chứ! Hơn nữa, ngươi nhìn muội muội của hắn đi kìa, lợi hại như vậy, ngươi đi theo hắn chẳng khác nào cũng có thêm một chỗ dựa mạnh mẽ... Ngươi thật sự nên nghĩ lại thử đi, dù sao nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ cũng thê thảm lắm rồi, tìm một chỗ dựa, lần nữa quật khởi, coi như là một lối thoát, không phải sao?"

Chân Yêu trầm giọng nói: "Ta là Chân Yêu, Chân Yêu cao quý đấy!"

Triệu Huyền Huyền trừng mắt nhìn: "Không phải ngươi bị giam cầm rồi hả?"

Chân Yêu cả giận nói: "Bị giam cầm cũng là Chân Yêu thôi!"

Triệu Huyền Huyền nói: "Vậy ngươi có muốn rời khỏi đây không?"

Chân Yêu trầm mặc.

Triệu Huyền Huyền chỉ chỉ Thanh Nhi ở bên: "Cô nương này rất lợi hại, nàng có thể cứu ngươi được đấy".

Chân Yêu liếc mắt nhìn Thanh Nhi, sau đó nói: "Vậy ngươi bảo nàng cứu ta đi".

Triệu Huyền Huyền: "Cứu ngươi thì được, nhưng ngươi báo đáp người ta như nào đây?"

Chân Yêu trầm mặc một lát rồi nói: "Chân Yêu tộc ta chưa từng làm thú cưỡi cho một ai cả, ta mà làm thú cưỡi cho hắn thì sau này sao còn mặt mũi với cả tộc nữa? Đã sống thì phải có khí phách chứ, không đúng à? Ta cũng cần mặt mũi!"

Triệu Huyền Huyền nói: "Ngươi bị giam bao lâu rồi?"

Chân Yêu lắc đầu: "Chắc là mấy chục triệu năm".

Triệu Huyền Huyền khẽ gật đầu: "Giờ chúng ta mà đi, ngươi cảm thấy sau này còn người nào đến cứu mình được không?"

Chân Yêu trầm mặc.

Triệu Huyền Huyền tiếp tục nói: "Ngươi nhìn cô nương này đi, ngươi có thấy nàng lợi hại không?"

Chân Yêu liếc mắt nhìn Thanh Nhi, sau đó nói: "Chân Yêu tộc chúng ta thật sự chưa bao giờ làm thú cưỡi cho ai cả, ta mà phá vỡ truyền thống này thì sẽ bị Chân Yêu tộc khép tội phỉ báng, thế thì còn khó chịu hơn cả việc giết quách ta đi cho xong. Tuy tự do cũng tốt, nhưng mặt mũi cần thiết hơn!"

Thanh Nhi cười nói: "Không cần phải cưỡng ép nó".

Nói xong, nàng hơi nhấc tay phải lên, toàn bộ quặng Bà Sa Tinh lập tức bị nàng kéo lên hết.

Thấy cảnh này, sắc mặt Chân Yêu lập tức thay đổi: "Làm gì đó... Ngươi làm gì đó hả! Đó là của ta mà!"

Thanh Nhi liếc mắt nhìn Chân Yêu: "Ngươi có bằng chứng đây là của ngươi không?"

Vẻ mặt Chân Yêu cứng đờ.

Thanh Nhi nói: "Ta biết một tiểu cô nương, nàng từng nói một câu, phàm là bảo vật trong thiên địa này đều là thuộc về thiên địa, không thuộc về bất kì một ai... Ta cảm thấy câu nói này nhiều lúc vẫn đúng lắm, ví dụ như là hiện tại!"

Chân Yêu: "..."

Thanh Nhi nhìn về phía Diệp Huyên: "Ca, chúng ta đi thôi".

Diệp Huyên gật đầu: "Được!"

Lúc này, Chân Yêu kia đột nhiên nói: "Chờ đã, chờ đã!"

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Chân Yêu, Chân Yêu do dự một chốc rồi nói: "Chúng ta có thể thương lượng!"

Diệp Huyên cười nói: "Thương lượng gì nữa?"

Chân Yêu im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ làm việc cho ngươi ba trăm năm, sau đó chúng ta không ai nợ ai, ngươi thấy sao?"

Ba trăm năm!

Diệp Huyên cười: "Được thôi!"

Thanh Nhi khẽ mỉm cười, sau đó phất tay áo lên, trong nháy mắt, những sợi xích sắt trói chặt Chân Yêu liền bị chém đứt.

Chân Yêu nhanh chóng khôi phục lại tự do.

Mà đúng lúc này, một luồng khí tức kinh khủng chợt xuất hiện trong trời sao xa xôi, ngay sau đó, một uy thế vô hình chợt ập xuống, mục tiêu là nhóm người Diệp Huyên!

Thấy thế, sắc mặt Chân Yêu kia lập tức thay đổi, vội hô lên: "Đó là cường giả Chân Yêu tộc ta!"

Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn lên, trong trời sao xa xôi, nàng mơ hồ nhìn thấy được hình bóng của một con Chân Yêu, nó mở miệng hét lớn: "To gan! Dám phá phong ấn của Chân Yêu tộc ta, ngươi biết chữ "chết" viết như thế nào không?"

Nghe vậy, Thanh Nhi nhíu mày lại, lúc này, con Chân Yêu bên này đột nhiên nói: "Cô nương, cô có thể cho toàn bộ Chân Yêu tộc làm thú cưỡi của ca ca mình đấy, thiệt đó! Nhất là Tộc trưởng á, Tộc trưởng của chúng ta đẹp lắm!"

Mấy người có mặt ở đây đều ngẩn người!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom