Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5686-5690
Chương 5686: Muốn lật lọng?
Chân Yêu đã nghĩ kĩ rồi!
Nó muốn rời khỏi đây thì bắt buộc phải thần phục làm thú cưỡi cho thiếu niên này.
Chuyện này vô cùng mất mặt!
Nhưng nếu toàn bộ Chân Yêu tộc đều làm thú cưỡi cho thiếu niên này thì sao?
Vậy có còn mất mặt không?
Không!
Nếu lỡ toàn bộ Chân Yêu tộc đều làm thú cưỡi cho thiếu niên này thì mọi chuyện đều được đảo lại, nó sẽ trở thành thú cưỡi đầu tiên được thiếu niên này phong cho.
Mất mặt biến thành vinh dự!
Nhưng tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô gái kiếm tu này phải đủ mạnh.
Nếu cô gái kiếm tu này không đủ mạnh thì tội của nó ngang ngửa với phản bội rồi! Hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng!
Nghe Chân Yêu nói thế, Thanh Nhi váy trắng trở nên đăm chiêu.
Rõ ràng là nàng đang suy nghĩ về lời đề nghị này, bởi vì nàng cảm thấy ca ca hiện tại chỉ một thân một mình, ngao du trong vũ trụ này rất dễ bị người khác bắt nạt.
Mà lúc này, bóng mờ Chân Yêu trong tinh không kia bắt đầu xuất chiêu, nó vung tay, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa lập tức ập xuống từ tinh không trên cao.
Sức mạnh cực kỳ khủng bố!
Nếu để mặc nó đánh xuống thì toàn bộ dãy núi này sẽ hóa thành tro tàn.
Thanh Nhi váy trắng nhíu mày lại, nàng lạnh lùng liếc nhìn bóng mờ Chân Yêu kia, một khắc sau, kiếm Vãng Sinh trong tay nàng đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên trời!
Xoẹt.
Toàn bộ trời xanh lập tức bị chém nứt.
Ầm!
Dưới ánh nhìn của mọi người, kiếm Vãng Sinh phá nát cỗ sức mạnh kinh khủng kia, ngay sau đó, lưỡi kiếm nhanh chóng xuyên thủng qua bóng mờ Chân Yêu kia.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương rên vọng khắp chân trời.
Giết trong nháy mắt!
Thấy cảnh này, con Chân Yêu ở dưới vực liền ngớ người ra.
Nhưng chẳng mấy chốc nó đã bắt đầu trở nên hưng phấn!
Nó cảm thấy người phụ nữ này hoàn toàn có đủ thực lực để biến toàn bộ Chân Yêu tộc thành thú cưỡi!
Triệu Huyền Huyền mắt nhìn chằm chằm Thanh Nhi váy trắng, lúc này đây nàng ta mới tin vào câu Thanh Nhi từng nói: Thực lực của ta vượt quá nhận thức của cô.
Cường giả bực này, quá mức kinh khủng!
Trên tinh không, con Chân Yêu kia còn chưa kịp nói lời trăng trối đã bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Lúc này đây, Chân Yêu ở dưới vực trầm giọng nói: "Bọn họ sẽ không buông tha đâu! Ta đề nghị đi thẳng đến Chân Yêu tộc, cho họ hai lựa chọn, một là đầu hàng, hai là chết!"
Nghe vậy, Triệu Huyền Huyền quay đầu nhìn về phía Chân Yêu kia, mẹ kiếp, con Chân Yêu này đúng là tàn độc!
Diệp Huyên cũng ngạc nhiên nhìn nó, con Chân Yêu này có máu phản hả!
Thanh Nhi váy trắng ở bên bỗng gật nhẹ đầu: "Ngươi nói không sai. Nhưng ta không thể theo ca ca đến Chân Yêu tộc được rồi".
Diệp Huyên nhìn về phía Thanh Nhi váy trắng: "Sao vậy?"
Thanh Nhi váy trắng khẽ mỉm cười: "Ca, ta phải đi rồi".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Bây giờ phải đi luôn à?"
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: "Đúng vậy, ta phải đến thế giới Hư Chân. Sau này sẽ là nàng kia đi theo ca. Có nàng ở đó, Chân Yêu tộc không uy hiếp được huynh đâu".
Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: "Hay là muội đi theo ta một khoảng thời gian nữa đi?"
Thành thật mà nói, hắn cũng thấy không nỡ!
Thanh Nhi váy trắng lắc đầu: "Phải tuân theo quy tắc".
Diệp Huyên cười khổ.
Thanh Nhi váy trắng khẽ mỉm cười: "Sau này nếu có cơ hội, ta vẫn sẽ đến tìm huynh".
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ đến thế giới Hư Chân tìm muội".
Thanh Nhi váy trắng cười nói: "Ta chờ huynh".
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Ừm".
Thanh Nhi váy trắng bỗng đi đến trước mặt Diệp Huyên, sau đó nhẹ nhàng ôm choàng lấy hắn, dịu dàng nói: "Ca, bảo trọng nhé".
Nói xong, nàng xoay người hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên trời, chớp mắt đã biến mất ở phía tinh không xa xôi.
Đi rồi.
Diệp Huyên nhìn trời sao phía xa, trong lòng bỗng thấy có chút mất mát.
Triệu Huyền Huyền ở bên cạnh liếc mắt nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Mà Chân Yêu kia cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Nó vẫn đang chờ nữ kiếm tu kia chinh phục toàn bộ Chân Yêu tộc mà.
Lần này xong đời rồi!
Chân Yêu liếc mắt nhìn Diệp Huyên ở bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Huyên như nhìn thấu được suy nghĩ của nó, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng?"
Chân Yêu gật đầu.
Diệp Huyên cười bảo: "Vậy ngươi đi đi".
Chân Yêu liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó hỏi lại: "Thật à?"
Diệp Huyên gật đầu: "Thật, ta chưa bao giờ nói dối".
Chân Yêu do dự định đi thì Diệp Huyên lại nói: "Người như ta tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ không trả thù gì cả, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm và can đảm rời đi".
Chân Yêu trầm mặc.
Trả thù?
Khỏi phải hỏi, nó thật sự lo bị trả thù.
Tên nhân loại trước mắt này yếu xìu, nhưng nữ kiếm tu kia lại vô cùng mạnh!
Ngẫm nghĩ một chút, Chân Yêu quyết định thôi cứ ngoan ngoãn trước đi đã.
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt Chân Yêu, hắn nhìn thẳng vào nó: "Sao còn chưa đi?"
Chân Yêu do dự một lúc rồi đáp: "Tạm thời không đi".
Chương 5687: Ta không thể bán đứng hắn!
Diệp Huyên cười, sau đó tung người ngồi lên trên lưng Chân Yêu.
Thấy thế, Chân Yêu lập tức nỗi đóa, trong cơ thể nó đột nhiên bùng lên một luồng khí tức kinh khủng, mà đúng lúc này, Diệp Huyên híp hai mắt lại, giơ tay chém kiếm xuống.
Ầm!
Kiếm kỹ Vãng Sinh!
Chiêu kiếm này hạ xuống, mặt lưng Chân Yêu lập tức nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Chân Yêu lập tức rít lên một tiếng đầy đau đơn.
Diệp Huyên cầm kiếm chĩa thẳng vào gáy Chân Yêu: "Nhúc nhích nữa đi, ta cho đầu ngươi quét đất ngay".
Nghe vậy, Chân Yêu lập tức đứng im, không dám lộn xộn nữa.
Triệu Huyền Huyền ở bên liếc nhìn, Diệp Huyên, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Lúc này nàng ta mới phát hiện, hình như nàng ta cũng đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên rồi!
Chuyện này cũng không thể trách nàng được, bởi vì Diệp Huyên hoàn toàn thu hết khí tức của mình lại, gần như tương đương với không có cảnh giới.
Bởi vậy người ngoài căn bản không thấy được thực lực chân chính của hắn.
Diệp Huyên nhìn Chân Yêu ở dưới chân, cười gằn: "Lần sau còn dám giở trò trước mặt ta, ta sẽ chặt đầu người làm cầu để đá!"
Nói xong, hắn còn giẫm mạnh một cái lên lưng Chân Yêu.
Đối với loại yêu thú này, hắn biết rõ chỉ có thể dùng thực lực khiến nó khuất phục mình, nếu ngươi không phô bày thực lực của mình ra thì nó sẽ không bao giờ tôn trọng ngươi!
Nghe Diệp Huyên nói thế, Chân Yêu không dám phản kháng gì nữa, bởi vì nó đã cảm nhận được sát ý của Diệp Huyên rồi!
Diệp Huyên đi xuống, hắn liếc mắt nhìn Chân Yêu, sau đó nói: "Vào trong tháp đi, lúc nào cần ta sẽ để ngươi ra ngoài".
Nói xong, hắn dứt khoát tống con Chân Yêu này vào trong Tiểu Tháp.
Mà Chân Yêu vừa vào trong Tiểu Tháp thì lập tức ngớ người ra, bởi vì nó phát hiện tốc độ thời gian ở nơi này không giống với bên ngoài.
Chẳng mấy chốc Chân Yêu đã mừng như điên.
Tất nhiên nó đã phát hiện ra điều thần bí ở trong này.
Mà ngoài ra, linh khí trong thế giới Tiểu Tháp còn vô cùng đậm đặc, rất thích hợp để tu luyện.
Một nơi tốt!
Chân Yêu hoàn toàn quên mất sự kiện không vui vừa rồi, nó quyết định sẽ đi theo nhân loại này, bởi vì nó thấy được có cơ hội phát triển tương lai!
Diệp Huyên không để ý đến Chân Yêu kia nữa mà nhìn sang Triệu Huyền Huyền ở bên cạnh, cười nói: "Triệu cô nương, có hứng thú đến thư viện của ta không?"
Triệu Huyền Huyền trầm giọng nói: "Thư viện Quan Huyên?"
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó cười nói: "Cô nghe qua rồi à?"
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Vừa biết thôi".
Diệp Huyên không rõ: "Sao cô biết được?"
Triệu Huyền Huyền đáp: "Người của ta tra ra".
Diệp Huyên cười: "Vậy cô có hứng gia nhập thư viện Quan Huyên của ta không?"
Triệu Huyền Huyền im lặng một lát rồi lắc đầu: "Diệp công tử, đa tạ lòng tốt của ngươi, nhưng ta tạm thời không có dự định tham gia vào bất kì thế lực nào".
Diệp Huyên cười rồi nói: "Được rồi, vậy sau này chúng ta gặp lại nhé".
Nói xong hắn đã định rời đi, nhưng Triệu Huyền Huyền lại bỗng cất lời: "Diệp công tử, ngươi không sợ Chân Yêu tộc trả thù sao?"
Diệp Huyên quay đầu nhìn Triệu Huyền Huyền: "Sao bọn chúng dám?"
Nói xong, hắn đã biến mất ở nơi cuối tinh không.
Triệu Huyền Huyền đứng tại chỗ bỗng thấy hơi hối hận.
Nếu gia nhập thư viện Quan Huyên, có lẽ sẽ có cơ hội phát triển rất lớn cho cả nàng ta và Triệu Đô.
Triệu Huyền Huyền khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Mà đúng lúc này, thời không trên đỉnh đầu Triệu Huyền Huyền đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một cô gái mặc áo bào đen chậm rãi bước ra.
Cô gái áo bào đen vừa bước ra , thời không xung quanh lập tức trở nên hư ảo, căn bản không thể chịu đựng được khí tức của nàng ta.
Sắc mặt Triệu Huyền Huyền chợt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Cô gái áo bào đen chắp hai tay sau lưng, tóc dài xõa sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, trên người tản ra luồng hơi thở đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Cô gái áo bào đen liếc nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Triệu Huyền Huyền: "Cô gái giết Chân Yêu tộc của ta đâu rồi?"
Chân Yêu tộc!
Triệu Huyền Huyền trầm giọng đáp: "Nàng vừa rời đi rồi".
Cô gái áo bào đen nhíu mày: "Đi đâu?"
Triệu Huyền Huyền nhìn cô gái: "Hình như là thế giới Hư Chân".
Thế giới Hư Chân!
Cô gái áo bào đen chay mày lại, một lát sau nàng ta lại hỏi: "Con Chân Yêu bị Chân Yêu tộc giam cầm đâu rồi?"
Triệu Huyền Huyền nói: "Nó đầu hàng rồi!"
Cô gái áo bào đen sửng sốt.
Triệu Huyền Huyền lại nói: "Nó đi theo làm thú cưỡi cho vị Diệp công tử kia rồi".
Thú cưỡi?
Cô gái áo bào đen bỗng híp mắt lại: "Nó lại đi làm thú cưỡi cho một tên nhân loại?"
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Đúng! Hơn nữa nó còn đề nghị biến toàn bộ Chân Yêu tộc thành thú cưỡi cho Diệp công tử".
Chân Yêu: "..."
"Làm càn!"
Cô gái áo bào đen đột nhiên gầm lên một tiếng, trong nháy mắt, thời không bốn phía chợt bốc cháy lên.
Triệu Huyền Huyền thoáng biến sắc, lùi về sau vài bước, đề phòng nhìn cô gái áo bào đen kia.
Cô gái áo bào đen lạnh lùng nói: "Dám làm thú cưỡi cho một tên nhân loại, không chút khí phách nào!"
Triệu Huyền Huyền do dự một lúc rồi nói: "Các hạ là Tộc trưởng Chân Yêu tộc?"
Cô gái áo bào đen liếc mắt nhìn Triệu Huyền Huyền: "Trên người ngươi từng có khí tức Thượng Cổ Thần!"
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Huyền Huyền chợt thay đổi, ngay cả thứ này mà đối phương cũng nhìn ra được!
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Đúng".
Cô gái áo bào đen nhìn Triệu Huyền Huyền, ánh mắt bình tĩnh: "Nếu ta đoán không sai thì huyết mạch của ngươi hẳn là huyết mạch Thiên Nhất của Triệu Đô Vương tộc năm đó".
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Đúng vậy".
Cô gái áo bào đen lại nói: "Không ngờ rằng huyết mạch của Triệu Đô Vương tộc vẫn còn lưu truyền đến ngày nay".
Triệu Huyền Huyền trầm mặc.
Cô gái áo bào đen đột nhiên nói: "Có lẽ ngươi biết được thân phận và lai lịch của thanh niên kia".
Triệu Huyền Huyền trầm giọng nói: "Ta không thể bán đứng hắn được, hắn đã giúp ta".
Cô gái áo bào đen chậm rãi siết tay lại, một luồng khí thế kinh khủng lập tức ập đến Triệu Huyền Huyền, mà lúc này, Triệu Huyền Huyền vội vàng nói: "Hắn tên là Diệp Huyên, đến từ thư viện Quan Huyên".
Diệp Huyên: "..."
Chương 5688: Hai vấn đề lớn
Diệp Huyên!
Cô gái áo bào đen gật đầu rồi xoay người biến mất.
Triệu Huyền Huyền thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Diệp công tử à, không phải do ta bất nhân, mà ta thật sự không phải đối thủ của nàng ta!"
Nàng ta biết nếu không trả lời thì sẽ lập tức hồn về Tây thiên ngay!
Đồng thời cũng biết ân oán giữa Diệp Huyên và Chân Yêu tộc không phải thứ nàng ta có thể xen vào. Giữa những lúc này, bảo vệ bản thân mới là sáng suốt, vì vậy nàng ta mới không chút do dự mà khai hết thông tin về Diệp Huyên.
...
Ở vũ trụ Tiểu Quan.
Diệp Huyên đến đây, nhìn thấy thế lực của thư viện Quan Huyên đã trải rộng khắp nơi.
Tu vi của hắn cũng vì thế mà tăng lên từng ngày.
Tất cả là nhờ vào Tín Ngưỡng Chi Lực!
Càng ngày càng nhiều Tín Ngưỡng Chi Lực đang được đổ vào.
Khiến cho hắn bây giờ không còn chú trọng vào việc tu luyện cảnh giới nữa.
Bởi vì quá nhiều, quá hỗn loạn.
Điều này rất dễ hiểu, bởi vì trên đời có quá nhiều vũ trụ và các nền văn minh khác nhau, ranh giới phân chia không giống nhau, dẫn đến cảnh giới cũng mỗi nhà mỗi vẻ.
Cũng may vũ trụ Quan Huyên đang dốc sức chỉnh lý lại, khiến cho hệ thống cảnh giới ở đây đang dần đi vào nề nếp.
Trong đại điện.
Lý Bán Tri đang báo cáo công việc ở thư viện trong thời gian qua.
Một hồi sau, nàng ta cười nói: “Chúng ta đang đối mặt với hai vấn đề lớn. Thứ nhất là chúng ta phát triển quá nhanh: trước kia có ít vũ trụ thì còn quản lý được, nhưng bây giờ khai thác thêm thì bắt đầu thiếu người, dẫn đến việc một vài thư viện trở nên biến chất. Nhưng ngươi không cần lo, ta đã phái người đi xử lý rồi”.
Diệp Huyên gật gù: “Đây là chuyện nghiêm trọng, phải làm cho cẩn thận”.
Lý Bán Tri đồng ý: “Ta biết”.
Diệp Huyên: “Vấn đề thứ hai?"
Lý Bán Tri: “Là chúng ta cần đề cao Võ đạo”.
Diệp Huyên nhíu mày.
Lý Bán Tri giải thích: “Lúc Thanh Khâu cô nương còn ở đây, Võ đạo của thư viện vẫn luôn bắt kịp thời đại, nhưng từ khi nàng ấy đi thì lại trì trệ không thể tiến bước, vì vậy chúng ta cần phương pháp tu luyện tốt hơn nữa. Trước kia ngươi còn nói Thượng Cổ Thần và Chân Yêu tộc có văn minh Võ đạo cao hơn chúng ta, mà bây giờ đã không còn Thanh Khâu cô nương trấn giữ, chúng ta chẳng khác gì một đứa con nít vô tri tay đeo vàng trong mắt những siêu thế lực vậy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.
Trước kia còn Thanh Khâu, thư viện Quan Huyên hoàn toàn không cần lo nghĩ cho sau này.
Nhưng bây giờ Thanh Khâu đã đi rồi, người mạnh nhất thư viện chỉ còn lại hắn và Quan Huyên Vệ.
Nếu hắn đánh không lại thì cả thư viện chỉ có thể ngồi chờ chết.
Lý Bán Tri nói tiếp: “Ngươi liên lạc được với Thanh Khâu cô nương không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Kể từ khi nhóm Thanh Khâu rời đi, hắn đã không thể liên lạc được nữa.
Lý Bán Tri nghe vậy thì đanh mặt lại.
Sở dĩ thư viện Quan Huyên được xem như hùng mạnh là nhờ có Diệp Huyên, nhưng nếu không có hắn thì cả một tập thể khổng lồ này sẽ gặp nội loạn ngay lập tức.
Bởi vì thế lực bên trong nó quá nhiều, quá rối.
Chưa kể số lượng thế lực nhiều dẫn đến tài nguyên của cải cũng nhiều, vì vậy thư viện Quan Huyên dễ dàng trở thành miếng mồi ngon cho nhiều siêu thế lực khác trong vũ trụ vô tận nhòm ngó đến.
Diệp Huyên nghe vậy thì bật cười: “Không phải lo, còn có ta đây thì thư viện sẽ không sao cả!"
Lý Bán Tri gật đầu: “Ta biết mà”.
Diệp Huyên: “Mấy người bạn của ta thế nào rồi?"
Lý Bán Tri cười đáp: “Ta đã đưa họ vào viện trung tâm, đợi khi nào họ hoàn toàn quen thuộc với sự vụ trong thư viện rồi sẽ trực tiếp vào Nội Các”.
Nàng ta biết nhóm Mặc Vân Khởi mới là những người tâm phúc thật sự của Diệp Huyên, vì vậy đã sắp xếp cho họ làm quen với thư viện, xem như làm bệ đỡ cho sau này.
Nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu: “Không, đừng cho vào Nội Các”.
Ai cũng biết họ là người của hắn, nếu để họ vào Nội Các trong một thời gian quá ngắn thì chẳng khác gì đang đi cửa sau trước mặt bàn dân thiên hạ cả.
Khi ấy sẽ có rất nhiều người không chịu phục.
Bởi vì có ai mà không muốn vào Nội Các đâu?
Chưa kể thực lực nhóm Mặc Vân Khởi vẫn chưa theo kịp người ở đây, nếu để họ lên nắm quyền thì thủ hạ bên dưới cũng sẽ học theo mà bồi dưỡng thân tín riêng, khiến thư viện Quan Huyên ngày càng sinh ra nhiều vòng tròn thế lực nhỏ.
Cái sau đè lên cái trước.
Lý Bán Tri vừa mở miệng thì thấy Diệp Huyên quay phắt về phía cửa đại điện. Nàng ta nhìn theo, bỗng thấy một cô gái áo bào đen đã đứng đó tự bao giờ.
Lý Bán Tri lập tức biến sắc.
Hơn một trăm Quan Huyên Vệ bất thình lình xuất hiện, phóng ra khí tức trói chặt cô gái kia lại.
Nhưng Diệp Huyên lại phẩy tay bảo họ lui ra.
Cô gái áo bào đen chậm rãi bước tới.
Chương 5689: Thỏa thuê phóng thích.
Trong Tiểu Tháp, giọng Chân Yêu run rẩy vang lên: “Chính là nàng.. Vương tộc! Huyết mạch Vương tộc Chân Yêu... Trời đất ơi!"
Tiểu Tháp khinh bỉ hừ mùi: “Chưa gì mà đã quéo càng rồi”.
Chân Yêu cả giận gắt lên: “Ngươi biết huyết mạch Vương tộc là gì không? Nàng ta chính là yêu thú mạnh nhất Chân Yêu tộc!"
Tiểu Tháp: “Huyết với chả mạch, trước mặt Tiểu chủ đều phải quỳ xuống thôi!"
Chân Yêu: “Ngươi nên ra ngoài cho mở mang tầm mắt đi”.
Tiểu Tháp: “Ngươi mắng ta là ếch ngồi đáy giếng đấy à?"
Chân Yêu cười khẩy: “Chính mồm ngươi nói đấy!"
Tiểu Tháp cười ruồi: “Ngươi biết yêu thú mạnh nhất là ai không? Là người nhà bọn ta hết! Thứ Chân Yêu tộc các ngươi chỉ là muỗi trước mặt nàng!"
Chân Yêu im lặng một hồi mới nói: “Giờ ta mới phát hiện ngươi khoác lác không kém gì chủ nhân ngươi”.
Tiểu Tháp: “...”
...
Trong đại điện.
Diệp Huyên nhìn cô gái áo bào đen đang từng bước đi tới, cảm nhận được cảm giác áp bách vô hình.
Như đang có hàng triệu ngọn núi đè xuống!
Cô gái kia dừng bước: “Ngươi hẳn cũng biết ta là ai”.
Diệp Huyên cười: “Chân Yêu tộc”.
Cô gái áo bào đen: “Trông ngươi tự tin như vậy, hẳn là có chỗ dựa sau lưng”.
Diệp Huyên: “Đổi chỗ nói chuyện chứ?"
Cô gái áo bào đen: “Được”.
Nói rồi cả hai đồng loạt biến mất.
Để lại Lý Bán Tri khẽ lắc đầu rồi rời đi.
Nàng ta không chút nào sợ hãi.
Bởi vì người kia sở hữu số lượng chỗ dựa không cách nào đếm xuể, nên tuyệt đối không chết được!
...
Nơi nào đó trong hư không, Diệp Huyên và cô gái áo bào đen đứng đối diện cách nhau một khoảng xa.
Cô gái chắp tay sau lưng, nói: “Ra tay đi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi vươn tay phải ra, vũ trụ trong phạm vi vô tận lập tức bị gấp thành một đường thẳng.
Nói ra tay là ra luôn!
Hai người cũng biết rõ trước mắt không thể thảnh thơi trò chuyện.
Có muốn nói gì thì cũng phải tìm hiểu rõ thực lực của đối phương trước đã!
Chiêu này của Diệp Huyên khiến cô gái áo bào đen nheo mắt lại: “Siêu thời không!”
Lại thấy hắn gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay phải, không nói năng gì mà bổ kiếm xuống.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang lao thẳng về phía cô gái áo bào đen.
Bàn tay phải vốn để sau lưng của nàng ta chợt siết lại, sau đó hóa thành một cú đấm tung ra theo bước chân đi tới.
Uỳnh!
Cú đấm vừa tung ra, lập tức có một lốc xoáy rộng đến vạn trượng xuất hiện trong vùng thời không bí ẩn.
Diệp Huyên nhắm mắt lại khi nhận ra lốc xoáy này không thuộc về thời không hiện hữu, mà nằm trong siêu thời không!
Sức mạnh của cô gái áo bào đen này có thể rung chuyển cả siêu thời không!
Ầm ầm ầm!
Quyền và kiếm mang va chạm, phát ra một vụ nổ sức mạnh khủng khiếp càn quét bốn phía. Diệp Huyên bị đẩy lui đi mấy chục nghìn trượng, nhưng cô gái áo bào đen kia chỉ bước lùi nửa bước. Một tầng ánh sáng đỏ nhạt lập lòe quanh thân, thay nàng ta chặn lại luồng sức mạnh kia.
Nàng ta nhẹ nhàng vung tay lên, làm sóng sức mạnh tán loạn khắp nơi lập tức không còn tăm hơi.
Nàng ta nói với Diệp Huyên: “Kiếm của ngươi rất đặc biệt, nhưng tiếc rằng ta là Chân Yêu, chỉ cần nó không trực tiếp chạm vào ta thì sẽ không thể làm gì được ta”.
Diệp Huyên không nói gì.
Hắn cũng đã nhận ra.
Nếu chỉ dựa vào kiếm khí và kiếm mang thì sẽ không thể đả thương được đối phương.
Nhưng để kiếm tiếp xúc trực tiếp thì nàng ta chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội!
Cô gái áo bào đen lại nói: “Ta rất ngạc nhiên, không ngờ ngươi lại có khả năng tiến vào siêu thời không và gấp thời không hiện hữu như vậy. Ta chưa từng thấy năng lực này trước kia, ngươi quả thật bí ẩn vô cùng!”
Diệp Huyên cười: “Cô nương cũng làm ta kinh ngạc lắm”.
Cô gái áo bào đen: “Muốn Chân Yêu tộc chúng ta thần phục chẳng khác gì một sự sỉ nhục, một mối nhục phải dùng máu để rửa. Nhân loại, sẵn sàng chết chưa?"
Vừa dứt lời, nàng ta nắm tay phải lại.
Uỳnh!
Siêu thời không quanh người nàng ta bị vặn xoắn lại trong nháy mắt, phát ra một luồng sức mạnh khổng lồ như gió xoáy khiến Diệp Huyên cũng phải chao đảo.
Hắn bèn nhắm mắt lại, kích hoạt cho huyết mạch Phong Ma trong cơ thể sôi trào.
Đối mặt với cô gái Chân Yêu tộc quá mức đáng sợ này, hắn không dám che giấu thực lực nữa, bằng không cứ để bị nàng ta hà hiếp thì thật là mất mặt.
Một luồng khí tức đáng sợ bị đẩy ra khỏi cơ thể hắn khi huyết mạch Phong Ma được kích hoạt.
Đó là Huyết Mạch Chi Lực!
Đã lâu lắm rồi hắn mới sử dụng lại huyết mạch Phong Ma.
Cảm nhận được huyết mạch này, cô gái áo bào đen nhíu mày lại: “Huyết Mạch Chi Lực đặc biệt thật!"
Diệp Huyên vung tay trái lên, đẩy vô số Tín Ngưỡng Chi Lực ra khỏi cơ thể, dung nhập vào kiếm Thanh Huyên.
Huyết mạch Phong Ma thêm Tín Ngưỡng Chi Lực!
Vẻ hưng phấn xẹt qua mắt cô gái: “Thú vị lắm! Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Nàng ta lại nắm tay phải lại, khiến siêu thời không xung quanh chấn động kịch liệt.
Sức mạnh thân xác khổng lồ khiến cho siêu thời không cũng không chịu nổi.
Khóe miệng Diệp Huyên cong lên khi thấy vậy. Hắn cũng muốn đánh một trận đã đời!
Nhịn lâu lắm rồi!
Sắp phát bệnh rồi!
Phải giải phóng!
Cho một hồi thỏa thích!
Chương 5690: Quy thuận.
Khi Huyết Mạch Chi Lực và Nhân Gian Tín Ngưỡng Lực đồng thời được thả ra, khí thế của Diệp Huyên đạt đến một đỉnh cao chưa từng có trước đây.
Cảnh tượng này khiến cô gái áo bào đen nheo mắt lại đầy phấn khích, luồng sức mạnh hội tụ trong tay cũng ngày càng mạnh lên.
Bỗng nhiên, Diệp Huyên bước tới trước, vung kiếm chém ra.
Xoẹt!
Một luồng kiếm mang đỏ quạch như máu lao tới.
Cô gái áo bào đen cũng bước tới, tung cú đấm ra.
Hai bên nghênh chiến trực diện!
Uỳnh!
Kiếm mang và quyền mang nổ tung, khiến siêu thời không bị bẻ cho móp méo đi.
Diệp Huyên và cô gái áo bào đen đồng thời lui bước.
Hắn bị đẩy lùi đi gần một trăm nghìn trượng.
Nhưng cô gái chỉ lùi chưa tới mười nghìn đã dừng lại.
Trên đời này đánh với ai khó hơn kiếm tu? Chính là thể tu!
Diệp Huyên dừng lại, đưa tay lên lau vết máu bên khóe miệng, ngẩng lên nhìn cô gái áo bào đen với sắc mặt sa sầm.
Nàng ta hoàn toàn không hề hấn gì!
Thân xác gì mà biến thái quá vậy!
Nàng ta nhìn hắn: “Còn tuyệt chiêu gì không?"
Diệp Huyên gật đầu rồi vươn tay, kiếm Thanh Huyên run lên, sau đó hắn biến mất.
Kiếm kỹ Vãng Sinh!
Chiêu thức đặc biệt này khiến cô gái nhíu mày trước khi lại bước tới tung cú đấm ra.
Quyền mang ập xuống như thác, cản đường Diệp Huyên đang lao tới.
Bởi vì đường kiếm này quá đặc biệt, nàng ta không dám lao ra hứng trọn.
Vì nàng không dám chắc liệu cơ thể có thể chịu đựng nổi không.
Ầm!
Diệp Huyên một lần nữa bị chặn đứng.
Nhưng một khắc sau đó, quyền mang của cô gái áo bào đen lại biến mất từng chút một.
Đôi mày cô gái nhíu lại. Diệp Huyên thừa thắng xông lên, lại bước tới vung kiếm chém xuống.
Kiếm quang trắng toát thoắt cái đã ập đến trước mặt cô gái.
Oành!
Nàng ta bị chém bay đi mười mấy nghìn trượng.
Khi dừng lại, quầng sáng đỏ bao lấy nàng ta lại dần dần biến mất.
Đây chính là kiếm kỹ Vãng Sinh!
Thứ mà thân xác của nàng ta cũng không chịu đựng nổi.
Cô gái áo bào đen ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Kiếm kỹ rất độc đáo”.
Hắn cười: “Nhưng vẫn không giết được cô”.
Cô gái áo bào đen lạnh nhạt nói: “Làm ta bị thương đã là kiêu ngạo cả đời của ngươi rồi”.
Diệp Huyên câm nín.
Bà mẹ!
Cô ả này to mồm thế nhỉ!
Cô gái áo bào đen: “Chúng ta nói chuyện được rồi”.
Diệp Huyên: “Nói gì?"
Cô gái áo bào đen nhìn xuống bên dưới: “Ta đã cho người điều tra, biết quy mô thư viện Quan Huyên của ngươi cũng không phải nhỏ, nên các ngươi hãy quy thuận Chân Yêu tộc chúng ta đi!"
Quy thuận Chân Yêu tộc?
Diệp Huyên ngớ ra: “Cô muốn thư viện Quan Huyên quy thuận Chân Yêu tộc?"
Cô gái áo bào đen: “Phải, chỉ có thế thì các ngươi mới còn mạng mà sống”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vậy là không định thương lượng gì hết đúng không?"
Cô gái áo bào đen nhìn hắn: “Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ. Khi ấy ta sẽ đến nơi này một lần nữa, nếu ngươi không đưa ra câu trả lời khiến ta hài lòng thì sẽ phải hối hận. Ta cam đoan đấy”.
Rồi nàng ta không nói gì nữa mà xoay người biến mất giữa tinh không.
Muốn hắn đầu hàng ư?
Diệp Huyên lắc đầu, đương lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nhìn sang một bên, thấy một cô gái đứng ở đó.
Là Tiểu Tịnh!
Đầu lĩnh thổ phỉ!
Bắt được ánh nhìn của Diệp Huyên, cô bé chớp chớp mắt nói: “Ta không thấy gì hết nha!"
Hắn cười hỏi: “Ở Thiện Viện thấy thế nào?"
Tiểu Tịnh vừa đi đến vừa mỉm cười: “Cũng tốt! Có cái là Cổ Nhiễm tỷ tỷ hiền quá nên lúc nào cũng bị ăn hiếp!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Bị ăn hiếp?"
Tiểu Tịnh: “Huynh không phải lo! Có ta ở đây, ai đụng tới tỷ ấy đều phải chết!"
Diệp Huyên im lặng một hồi mới hỏi tiếp: “Đã khôi phục ký ức hết chưa?"
Tiểu Tịnh mở to mắt: “Chưa”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Đến tìm ta có việc gì không?"
Tiểu Tịnh: “Ban nãy là ai vậy?"
Diệp Huyên: “Chân Yêu tộc”.
Tiểu Tịnh: “Ta giúp huynh đánh nàng, bù lại huynh giúp ta một việc”.
Diệp Huyên nhìn cô bé: “Thắng được sao?"
Tiểu Tịnh cười: “Có thể thử”.
Diệp Huyên câm nín.
Má!
Hình như hắn đánh giá thấp con bé này rồi!
Nếu hắn mà biết cha đã cho cô bé vài giọt huyết mạch Phong Ma thì đã không đánh giá thấp cô bé rồi.
Tiểu Tịnh nghiêm mặt: “Thì ta giúp huynh đối phó nàng ta, huynh cho ta lại một vài phúc lợi, không có gì là quá đáng chứ?"
Diệp Huyên tò mò: “Thế muội muốn gì?"
Tiểu Tịnh: “Vào Nội Các!"
Diệp Huyên lắc đầu ngay: “Không được!"
Trời đất ơi!
Cho con bé này vào Nội Các á?
Để sau này hắn không có mặt thì thư viện thành cái nồi cháo heo hay gì?
Con bé này nguy hiểm lắm chứ không đùa đâu!
Nếu không có hắn và Thanh Khâu trấn giữ thư viện thì nó đã sớm tác oai tác quái rồi.
Tiểu Tịnh lại nói: “Vậy huynh cho ta mượn Tiểu Tháp chơi đi!"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Huyên nhìn cô bé: “Muội muốn dùng nó để tu luyện sao?"
Chân Yêu đã nghĩ kĩ rồi!
Nó muốn rời khỏi đây thì bắt buộc phải thần phục làm thú cưỡi cho thiếu niên này.
Chuyện này vô cùng mất mặt!
Nhưng nếu toàn bộ Chân Yêu tộc đều làm thú cưỡi cho thiếu niên này thì sao?
Vậy có còn mất mặt không?
Không!
Nếu lỡ toàn bộ Chân Yêu tộc đều làm thú cưỡi cho thiếu niên này thì mọi chuyện đều được đảo lại, nó sẽ trở thành thú cưỡi đầu tiên được thiếu niên này phong cho.
Mất mặt biến thành vinh dự!
Nhưng tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô gái kiếm tu này phải đủ mạnh.
Nếu cô gái kiếm tu này không đủ mạnh thì tội của nó ngang ngửa với phản bội rồi! Hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng!
Nghe Chân Yêu nói thế, Thanh Nhi váy trắng trở nên đăm chiêu.
Rõ ràng là nàng đang suy nghĩ về lời đề nghị này, bởi vì nàng cảm thấy ca ca hiện tại chỉ một thân một mình, ngao du trong vũ trụ này rất dễ bị người khác bắt nạt.
Mà lúc này, bóng mờ Chân Yêu trong tinh không kia bắt đầu xuất chiêu, nó vung tay, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa lập tức ập xuống từ tinh không trên cao.
Sức mạnh cực kỳ khủng bố!
Nếu để mặc nó đánh xuống thì toàn bộ dãy núi này sẽ hóa thành tro tàn.
Thanh Nhi váy trắng nhíu mày lại, nàng lạnh lùng liếc nhìn bóng mờ Chân Yêu kia, một khắc sau, kiếm Vãng Sinh trong tay nàng đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên trời!
Xoẹt.
Toàn bộ trời xanh lập tức bị chém nứt.
Ầm!
Dưới ánh nhìn của mọi người, kiếm Vãng Sinh phá nát cỗ sức mạnh kinh khủng kia, ngay sau đó, lưỡi kiếm nhanh chóng xuyên thủng qua bóng mờ Chân Yêu kia.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương rên vọng khắp chân trời.
Giết trong nháy mắt!
Thấy cảnh này, con Chân Yêu ở dưới vực liền ngớ người ra.
Nhưng chẳng mấy chốc nó đã bắt đầu trở nên hưng phấn!
Nó cảm thấy người phụ nữ này hoàn toàn có đủ thực lực để biến toàn bộ Chân Yêu tộc thành thú cưỡi!
Triệu Huyền Huyền mắt nhìn chằm chằm Thanh Nhi váy trắng, lúc này đây nàng ta mới tin vào câu Thanh Nhi từng nói: Thực lực của ta vượt quá nhận thức của cô.
Cường giả bực này, quá mức kinh khủng!
Trên tinh không, con Chân Yêu kia còn chưa kịp nói lời trăng trối đã bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Lúc này đây, Chân Yêu ở dưới vực trầm giọng nói: "Bọn họ sẽ không buông tha đâu! Ta đề nghị đi thẳng đến Chân Yêu tộc, cho họ hai lựa chọn, một là đầu hàng, hai là chết!"
Nghe vậy, Triệu Huyền Huyền quay đầu nhìn về phía Chân Yêu kia, mẹ kiếp, con Chân Yêu này đúng là tàn độc!
Diệp Huyên cũng ngạc nhiên nhìn nó, con Chân Yêu này có máu phản hả!
Thanh Nhi váy trắng ở bên bỗng gật nhẹ đầu: "Ngươi nói không sai. Nhưng ta không thể theo ca ca đến Chân Yêu tộc được rồi".
Diệp Huyên nhìn về phía Thanh Nhi váy trắng: "Sao vậy?"
Thanh Nhi váy trắng khẽ mỉm cười: "Ca, ta phải đi rồi".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Bây giờ phải đi luôn à?"
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: "Đúng vậy, ta phải đến thế giới Hư Chân. Sau này sẽ là nàng kia đi theo ca. Có nàng ở đó, Chân Yêu tộc không uy hiếp được huynh đâu".
Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: "Hay là muội đi theo ta một khoảng thời gian nữa đi?"
Thành thật mà nói, hắn cũng thấy không nỡ!
Thanh Nhi váy trắng lắc đầu: "Phải tuân theo quy tắc".
Diệp Huyên cười khổ.
Thanh Nhi váy trắng khẽ mỉm cười: "Sau này nếu có cơ hội, ta vẫn sẽ đến tìm huynh".
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ đến thế giới Hư Chân tìm muội".
Thanh Nhi váy trắng cười nói: "Ta chờ huynh".
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Ừm".
Thanh Nhi váy trắng bỗng đi đến trước mặt Diệp Huyên, sau đó nhẹ nhàng ôm choàng lấy hắn, dịu dàng nói: "Ca, bảo trọng nhé".
Nói xong, nàng xoay người hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên trời, chớp mắt đã biến mất ở phía tinh không xa xôi.
Đi rồi.
Diệp Huyên nhìn trời sao phía xa, trong lòng bỗng thấy có chút mất mát.
Triệu Huyền Huyền ở bên cạnh liếc mắt nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Mà Chân Yêu kia cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Nó vẫn đang chờ nữ kiếm tu kia chinh phục toàn bộ Chân Yêu tộc mà.
Lần này xong đời rồi!
Chân Yêu liếc mắt nhìn Diệp Huyên ở bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Huyên như nhìn thấu được suy nghĩ của nó, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng?"
Chân Yêu gật đầu.
Diệp Huyên cười bảo: "Vậy ngươi đi đi".
Chân Yêu liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó hỏi lại: "Thật à?"
Diệp Huyên gật đầu: "Thật, ta chưa bao giờ nói dối".
Chân Yêu do dự định đi thì Diệp Huyên lại nói: "Người như ta tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ không trả thù gì cả, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm và can đảm rời đi".
Chân Yêu trầm mặc.
Trả thù?
Khỏi phải hỏi, nó thật sự lo bị trả thù.
Tên nhân loại trước mắt này yếu xìu, nhưng nữ kiếm tu kia lại vô cùng mạnh!
Ngẫm nghĩ một chút, Chân Yêu quyết định thôi cứ ngoan ngoãn trước đi đã.
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt Chân Yêu, hắn nhìn thẳng vào nó: "Sao còn chưa đi?"
Chân Yêu do dự một lúc rồi đáp: "Tạm thời không đi".
Chương 5687: Ta không thể bán đứng hắn!
Diệp Huyên cười, sau đó tung người ngồi lên trên lưng Chân Yêu.
Thấy thế, Chân Yêu lập tức nỗi đóa, trong cơ thể nó đột nhiên bùng lên một luồng khí tức kinh khủng, mà đúng lúc này, Diệp Huyên híp hai mắt lại, giơ tay chém kiếm xuống.
Ầm!
Kiếm kỹ Vãng Sinh!
Chiêu kiếm này hạ xuống, mặt lưng Chân Yêu lập tức nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Chân Yêu lập tức rít lên một tiếng đầy đau đơn.
Diệp Huyên cầm kiếm chĩa thẳng vào gáy Chân Yêu: "Nhúc nhích nữa đi, ta cho đầu ngươi quét đất ngay".
Nghe vậy, Chân Yêu lập tức đứng im, không dám lộn xộn nữa.
Triệu Huyền Huyền ở bên liếc nhìn, Diệp Huyên, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Lúc này nàng ta mới phát hiện, hình như nàng ta cũng đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên rồi!
Chuyện này cũng không thể trách nàng được, bởi vì Diệp Huyên hoàn toàn thu hết khí tức của mình lại, gần như tương đương với không có cảnh giới.
Bởi vậy người ngoài căn bản không thấy được thực lực chân chính của hắn.
Diệp Huyên nhìn Chân Yêu ở dưới chân, cười gằn: "Lần sau còn dám giở trò trước mặt ta, ta sẽ chặt đầu người làm cầu để đá!"
Nói xong, hắn còn giẫm mạnh một cái lên lưng Chân Yêu.
Đối với loại yêu thú này, hắn biết rõ chỉ có thể dùng thực lực khiến nó khuất phục mình, nếu ngươi không phô bày thực lực của mình ra thì nó sẽ không bao giờ tôn trọng ngươi!
Nghe Diệp Huyên nói thế, Chân Yêu không dám phản kháng gì nữa, bởi vì nó đã cảm nhận được sát ý của Diệp Huyên rồi!
Diệp Huyên đi xuống, hắn liếc mắt nhìn Chân Yêu, sau đó nói: "Vào trong tháp đi, lúc nào cần ta sẽ để ngươi ra ngoài".
Nói xong, hắn dứt khoát tống con Chân Yêu này vào trong Tiểu Tháp.
Mà Chân Yêu vừa vào trong Tiểu Tháp thì lập tức ngớ người ra, bởi vì nó phát hiện tốc độ thời gian ở nơi này không giống với bên ngoài.
Chẳng mấy chốc Chân Yêu đã mừng như điên.
Tất nhiên nó đã phát hiện ra điều thần bí ở trong này.
Mà ngoài ra, linh khí trong thế giới Tiểu Tháp còn vô cùng đậm đặc, rất thích hợp để tu luyện.
Một nơi tốt!
Chân Yêu hoàn toàn quên mất sự kiện không vui vừa rồi, nó quyết định sẽ đi theo nhân loại này, bởi vì nó thấy được có cơ hội phát triển tương lai!
Diệp Huyên không để ý đến Chân Yêu kia nữa mà nhìn sang Triệu Huyền Huyền ở bên cạnh, cười nói: "Triệu cô nương, có hứng thú đến thư viện của ta không?"
Triệu Huyền Huyền trầm giọng nói: "Thư viện Quan Huyên?"
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó cười nói: "Cô nghe qua rồi à?"
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Vừa biết thôi".
Diệp Huyên không rõ: "Sao cô biết được?"
Triệu Huyền Huyền đáp: "Người của ta tra ra".
Diệp Huyên cười: "Vậy cô có hứng gia nhập thư viện Quan Huyên của ta không?"
Triệu Huyền Huyền im lặng một lát rồi lắc đầu: "Diệp công tử, đa tạ lòng tốt của ngươi, nhưng ta tạm thời không có dự định tham gia vào bất kì thế lực nào".
Diệp Huyên cười rồi nói: "Được rồi, vậy sau này chúng ta gặp lại nhé".
Nói xong hắn đã định rời đi, nhưng Triệu Huyền Huyền lại bỗng cất lời: "Diệp công tử, ngươi không sợ Chân Yêu tộc trả thù sao?"
Diệp Huyên quay đầu nhìn Triệu Huyền Huyền: "Sao bọn chúng dám?"
Nói xong, hắn đã biến mất ở nơi cuối tinh không.
Triệu Huyền Huyền đứng tại chỗ bỗng thấy hơi hối hận.
Nếu gia nhập thư viện Quan Huyên, có lẽ sẽ có cơ hội phát triển rất lớn cho cả nàng ta và Triệu Đô.
Triệu Huyền Huyền khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Mà đúng lúc này, thời không trên đỉnh đầu Triệu Huyền Huyền đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một cô gái mặc áo bào đen chậm rãi bước ra.
Cô gái áo bào đen vừa bước ra , thời không xung quanh lập tức trở nên hư ảo, căn bản không thể chịu đựng được khí tức của nàng ta.
Sắc mặt Triệu Huyền Huyền chợt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Cô gái áo bào đen chắp hai tay sau lưng, tóc dài xõa sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, trên người tản ra luồng hơi thở đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Cô gái áo bào đen liếc nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Triệu Huyền Huyền: "Cô gái giết Chân Yêu tộc của ta đâu rồi?"
Chân Yêu tộc!
Triệu Huyền Huyền trầm giọng đáp: "Nàng vừa rời đi rồi".
Cô gái áo bào đen nhíu mày: "Đi đâu?"
Triệu Huyền Huyền nhìn cô gái: "Hình như là thế giới Hư Chân".
Thế giới Hư Chân!
Cô gái áo bào đen chay mày lại, một lát sau nàng ta lại hỏi: "Con Chân Yêu bị Chân Yêu tộc giam cầm đâu rồi?"
Triệu Huyền Huyền nói: "Nó đầu hàng rồi!"
Cô gái áo bào đen sửng sốt.
Triệu Huyền Huyền lại nói: "Nó đi theo làm thú cưỡi cho vị Diệp công tử kia rồi".
Thú cưỡi?
Cô gái áo bào đen bỗng híp mắt lại: "Nó lại đi làm thú cưỡi cho một tên nhân loại?"
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Đúng! Hơn nữa nó còn đề nghị biến toàn bộ Chân Yêu tộc thành thú cưỡi cho Diệp công tử".
Chân Yêu: "..."
"Làm càn!"
Cô gái áo bào đen đột nhiên gầm lên một tiếng, trong nháy mắt, thời không bốn phía chợt bốc cháy lên.
Triệu Huyền Huyền thoáng biến sắc, lùi về sau vài bước, đề phòng nhìn cô gái áo bào đen kia.
Cô gái áo bào đen lạnh lùng nói: "Dám làm thú cưỡi cho một tên nhân loại, không chút khí phách nào!"
Triệu Huyền Huyền do dự một lúc rồi nói: "Các hạ là Tộc trưởng Chân Yêu tộc?"
Cô gái áo bào đen liếc mắt nhìn Triệu Huyền Huyền: "Trên người ngươi từng có khí tức Thượng Cổ Thần!"
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Huyền Huyền chợt thay đổi, ngay cả thứ này mà đối phương cũng nhìn ra được!
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Đúng".
Cô gái áo bào đen nhìn Triệu Huyền Huyền, ánh mắt bình tĩnh: "Nếu ta đoán không sai thì huyết mạch của ngươi hẳn là huyết mạch Thiên Nhất của Triệu Đô Vương tộc năm đó".
Triệu Huyền Huyền gật đầu: "Đúng vậy".
Cô gái áo bào đen lại nói: "Không ngờ rằng huyết mạch của Triệu Đô Vương tộc vẫn còn lưu truyền đến ngày nay".
Triệu Huyền Huyền trầm mặc.
Cô gái áo bào đen đột nhiên nói: "Có lẽ ngươi biết được thân phận và lai lịch của thanh niên kia".
Triệu Huyền Huyền trầm giọng nói: "Ta không thể bán đứng hắn được, hắn đã giúp ta".
Cô gái áo bào đen chậm rãi siết tay lại, một luồng khí thế kinh khủng lập tức ập đến Triệu Huyền Huyền, mà lúc này, Triệu Huyền Huyền vội vàng nói: "Hắn tên là Diệp Huyên, đến từ thư viện Quan Huyên".
Diệp Huyên: "..."
Chương 5688: Hai vấn đề lớn
Diệp Huyên!
Cô gái áo bào đen gật đầu rồi xoay người biến mất.
Triệu Huyền Huyền thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Diệp công tử à, không phải do ta bất nhân, mà ta thật sự không phải đối thủ của nàng ta!"
Nàng ta biết nếu không trả lời thì sẽ lập tức hồn về Tây thiên ngay!
Đồng thời cũng biết ân oán giữa Diệp Huyên và Chân Yêu tộc không phải thứ nàng ta có thể xen vào. Giữa những lúc này, bảo vệ bản thân mới là sáng suốt, vì vậy nàng ta mới không chút do dự mà khai hết thông tin về Diệp Huyên.
...
Ở vũ trụ Tiểu Quan.
Diệp Huyên đến đây, nhìn thấy thế lực của thư viện Quan Huyên đã trải rộng khắp nơi.
Tu vi của hắn cũng vì thế mà tăng lên từng ngày.
Tất cả là nhờ vào Tín Ngưỡng Chi Lực!
Càng ngày càng nhiều Tín Ngưỡng Chi Lực đang được đổ vào.
Khiến cho hắn bây giờ không còn chú trọng vào việc tu luyện cảnh giới nữa.
Bởi vì quá nhiều, quá hỗn loạn.
Điều này rất dễ hiểu, bởi vì trên đời có quá nhiều vũ trụ và các nền văn minh khác nhau, ranh giới phân chia không giống nhau, dẫn đến cảnh giới cũng mỗi nhà mỗi vẻ.
Cũng may vũ trụ Quan Huyên đang dốc sức chỉnh lý lại, khiến cho hệ thống cảnh giới ở đây đang dần đi vào nề nếp.
Trong đại điện.
Lý Bán Tri đang báo cáo công việc ở thư viện trong thời gian qua.
Một hồi sau, nàng ta cười nói: “Chúng ta đang đối mặt với hai vấn đề lớn. Thứ nhất là chúng ta phát triển quá nhanh: trước kia có ít vũ trụ thì còn quản lý được, nhưng bây giờ khai thác thêm thì bắt đầu thiếu người, dẫn đến việc một vài thư viện trở nên biến chất. Nhưng ngươi không cần lo, ta đã phái người đi xử lý rồi”.
Diệp Huyên gật gù: “Đây là chuyện nghiêm trọng, phải làm cho cẩn thận”.
Lý Bán Tri đồng ý: “Ta biết”.
Diệp Huyên: “Vấn đề thứ hai?"
Lý Bán Tri: “Là chúng ta cần đề cao Võ đạo”.
Diệp Huyên nhíu mày.
Lý Bán Tri giải thích: “Lúc Thanh Khâu cô nương còn ở đây, Võ đạo của thư viện vẫn luôn bắt kịp thời đại, nhưng từ khi nàng ấy đi thì lại trì trệ không thể tiến bước, vì vậy chúng ta cần phương pháp tu luyện tốt hơn nữa. Trước kia ngươi còn nói Thượng Cổ Thần và Chân Yêu tộc có văn minh Võ đạo cao hơn chúng ta, mà bây giờ đã không còn Thanh Khâu cô nương trấn giữ, chúng ta chẳng khác gì một đứa con nít vô tri tay đeo vàng trong mắt những siêu thế lực vậy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.
Trước kia còn Thanh Khâu, thư viện Quan Huyên hoàn toàn không cần lo nghĩ cho sau này.
Nhưng bây giờ Thanh Khâu đã đi rồi, người mạnh nhất thư viện chỉ còn lại hắn và Quan Huyên Vệ.
Nếu hắn đánh không lại thì cả thư viện chỉ có thể ngồi chờ chết.
Lý Bán Tri nói tiếp: “Ngươi liên lạc được với Thanh Khâu cô nương không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Kể từ khi nhóm Thanh Khâu rời đi, hắn đã không thể liên lạc được nữa.
Lý Bán Tri nghe vậy thì đanh mặt lại.
Sở dĩ thư viện Quan Huyên được xem như hùng mạnh là nhờ có Diệp Huyên, nhưng nếu không có hắn thì cả một tập thể khổng lồ này sẽ gặp nội loạn ngay lập tức.
Bởi vì thế lực bên trong nó quá nhiều, quá rối.
Chưa kể số lượng thế lực nhiều dẫn đến tài nguyên của cải cũng nhiều, vì vậy thư viện Quan Huyên dễ dàng trở thành miếng mồi ngon cho nhiều siêu thế lực khác trong vũ trụ vô tận nhòm ngó đến.
Diệp Huyên nghe vậy thì bật cười: “Không phải lo, còn có ta đây thì thư viện sẽ không sao cả!"
Lý Bán Tri gật đầu: “Ta biết mà”.
Diệp Huyên: “Mấy người bạn của ta thế nào rồi?"
Lý Bán Tri cười đáp: “Ta đã đưa họ vào viện trung tâm, đợi khi nào họ hoàn toàn quen thuộc với sự vụ trong thư viện rồi sẽ trực tiếp vào Nội Các”.
Nàng ta biết nhóm Mặc Vân Khởi mới là những người tâm phúc thật sự của Diệp Huyên, vì vậy đã sắp xếp cho họ làm quen với thư viện, xem như làm bệ đỡ cho sau này.
Nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu: “Không, đừng cho vào Nội Các”.
Ai cũng biết họ là người của hắn, nếu để họ vào Nội Các trong một thời gian quá ngắn thì chẳng khác gì đang đi cửa sau trước mặt bàn dân thiên hạ cả.
Khi ấy sẽ có rất nhiều người không chịu phục.
Bởi vì có ai mà không muốn vào Nội Các đâu?
Chưa kể thực lực nhóm Mặc Vân Khởi vẫn chưa theo kịp người ở đây, nếu để họ lên nắm quyền thì thủ hạ bên dưới cũng sẽ học theo mà bồi dưỡng thân tín riêng, khiến thư viện Quan Huyên ngày càng sinh ra nhiều vòng tròn thế lực nhỏ.
Cái sau đè lên cái trước.
Lý Bán Tri vừa mở miệng thì thấy Diệp Huyên quay phắt về phía cửa đại điện. Nàng ta nhìn theo, bỗng thấy một cô gái áo bào đen đã đứng đó tự bao giờ.
Lý Bán Tri lập tức biến sắc.
Hơn một trăm Quan Huyên Vệ bất thình lình xuất hiện, phóng ra khí tức trói chặt cô gái kia lại.
Nhưng Diệp Huyên lại phẩy tay bảo họ lui ra.
Cô gái áo bào đen chậm rãi bước tới.
Chương 5689: Thỏa thuê phóng thích.
Trong Tiểu Tháp, giọng Chân Yêu run rẩy vang lên: “Chính là nàng.. Vương tộc! Huyết mạch Vương tộc Chân Yêu... Trời đất ơi!"
Tiểu Tháp khinh bỉ hừ mùi: “Chưa gì mà đã quéo càng rồi”.
Chân Yêu cả giận gắt lên: “Ngươi biết huyết mạch Vương tộc là gì không? Nàng ta chính là yêu thú mạnh nhất Chân Yêu tộc!"
Tiểu Tháp: “Huyết với chả mạch, trước mặt Tiểu chủ đều phải quỳ xuống thôi!"
Chân Yêu: “Ngươi nên ra ngoài cho mở mang tầm mắt đi”.
Tiểu Tháp: “Ngươi mắng ta là ếch ngồi đáy giếng đấy à?"
Chân Yêu cười khẩy: “Chính mồm ngươi nói đấy!"
Tiểu Tháp cười ruồi: “Ngươi biết yêu thú mạnh nhất là ai không? Là người nhà bọn ta hết! Thứ Chân Yêu tộc các ngươi chỉ là muỗi trước mặt nàng!"
Chân Yêu im lặng một hồi mới nói: “Giờ ta mới phát hiện ngươi khoác lác không kém gì chủ nhân ngươi”.
Tiểu Tháp: “...”
...
Trong đại điện.
Diệp Huyên nhìn cô gái áo bào đen đang từng bước đi tới, cảm nhận được cảm giác áp bách vô hình.
Như đang có hàng triệu ngọn núi đè xuống!
Cô gái kia dừng bước: “Ngươi hẳn cũng biết ta là ai”.
Diệp Huyên cười: “Chân Yêu tộc”.
Cô gái áo bào đen: “Trông ngươi tự tin như vậy, hẳn là có chỗ dựa sau lưng”.
Diệp Huyên: “Đổi chỗ nói chuyện chứ?"
Cô gái áo bào đen: “Được”.
Nói rồi cả hai đồng loạt biến mất.
Để lại Lý Bán Tri khẽ lắc đầu rồi rời đi.
Nàng ta không chút nào sợ hãi.
Bởi vì người kia sở hữu số lượng chỗ dựa không cách nào đếm xuể, nên tuyệt đối không chết được!
...
Nơi nào đó trong hư không, Diệp Huyên và cô gái áo bào đen đứng đối diện cách nhau một khoảng xa.
Cô gái chắp tay sau lưng, nói: “Ra tay đi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi vươn tay phải ra, vũ trụ trong phạm vi vô tận lập tức bị gấp thành một đường thẳng.
Nói ra tay là ra luôn!
Hai người cũng biết rõ trước mắt không thể thảnh thơi trò chuyện.
Có muốn nói gì thì cũng phải tìm hiểu rõ thực lực của đối phương trước đã!
Chiêu này của Diệp Huyên khiến cô gái áo bào đen nheo mắt lại: “Siêu thời không!”
Lại thấy hắn gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay phải, không nói năng gì mà bổ kiếm xuống.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang lao thẳng về phía cô gái áo bào đen.
Bàn tay phải vốn để sau lưng của nàng ta chợt siết lại, sau đó hóa thành một cú đấm tung ra theo bước chân đi tới.
Uỳnh!
Cú đấm vừa tung ra, lập tức có một lốc xoáy rộng đến vạn trượng xuất hiện trong vùng thời không bí ẩn.
Diệp Huyên nhắm mắt lại khi nhận ra lốc xoáy này không thuộc về thời không hiện hữu, mà nằm trong siêu thời không!
Sức mạnh của cô gái áo bào đen này có thể rung chuyển cả siêu thời không!
Ầm ầm ầm!
Quyền và kiếm mang va chạm, phát ra một vụ nổ sức mạnh khủng khiếp càn quét bốn phía. Diệp Huyên bị đẩy lui đi mấy chục nghìn trượng, nhưng cô gái áo bào đen kia chỉ bước lùi nửa bước. Một tầng ánh sáng đỏ nhạt lập lòe quanh thân, thay nàng ta chặn lại luồng sức mạnh kia.
Nàng ta nhẹ nhàng vung tay lên, làm sóng sức mạnh tán loạn khắp nơi lập tức không còn tăm hơi.
Nàng ta nói với Diệp Huyên: “Kiếm của ngươi rất đặc biệt, nhưng tiếc rằng ta là Chân Yêu, chỉ cần nó không trực tiếp chạm vào ta thì sẽ không thể làm gì được ta”.
Diệp Huyên không nói gì.
Hắn cũng đã nhận ra.
Nếu chỉ dựa vào kiếm khí và kiếm mang thì sẽ không thể đả thương được đối phương.
Nhưng để kiếm tiếp xúc trực tiếp thì nàng ta chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội!
Cô gái áo bào đen lại nói: “Ta rất ngạc nhiên, không ngờ ngươi lại có khả năng tiến vào siêu thời không và gấp thời không hiện hữu như vậy. Ta chưa từng thấy năng lực này trước kia, ngươi quả thật bí ẩn vô cùng!”
Diệp Huyên cười: “Cô nương cũng làm ta kinh ngạc lắm”.
Cô gái áo bào đen: “Muốn Chân Yêu tộc chúng ta thần phục chẳng khác gì một sự sỉ nhục, một mối nhục phải dùng máu để rửa. Nhân loại, sẵn sàng chết chưa?"
Vừa dứt lời, nàng ta nắm tay phải lại.
Uỳnh!
Siêu thời không quanh người nàng ta bị vặn xoắn lại trong nháy mắt, phát ra một luồng sức mạnh khổng lồ như gió xoáy khiến Diệp Huyên cũng phải chao đảo.
Hắn bèn nhắm mắt lại, kích hoạt cho huyết mạch Phong Ma trong cơ thể sôi trào.
Đối mặt với cô gái Chân Yêu tộc quá mức đáng sợ này, hắn không dám che giấu thực lực nữa, bằng không cứ để bị nàng ta hà hiếp thì thật là mất mặt.
Một luồng khí tức đáng sợ bị đẩy ra khỏi cơ thể hắn khi huyết mạch Phong Ma được kích hoạt.
Đó là Huyết Mạch Chi Lực!
Đã lâu lắm rồi hắn mới sử dụng lại huyết mạch Phong Ma.
Cảm nhận được huyết mạch này, cô gái áo bào đen nhíu mày lại: “Huyết Mạch Chi Lực đặc biệt thật!"
Diệp Huyên vung tay trái lên, đẩy vô số Tín Ngưỡng Chi Lực ra khỏi cơ thể, dung nhập vào kiếm Thanh Huyên.
Huyết mạch Phong Ma thêm Tín Ngưỡng Chi Lực!
Vẻ hưng phấn xẹt qua mắt cô gái: “Thú vị lắm! Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Nàng ta lại nắm tay phải lại, khiến siêu thời không xung quanh chấn động kịch liệt.
Sức mạnh thân xác khổng lồ khiến cho siêu thời không cũng không chịu nổi.
Khóe miệng Diệp Huyên cong lên khi thấy vậy. Hắn cũng muốn đánh một trận đã đời!
Nhịn lâu lắm rồi!
Sắp phát bệnh rồi!
Phải giải phóng!
Cho một hồi thỏa thích!
Chương 5690: Quy thuận.
Khi Huyết Mạch Chi Lực và Nhân Gian Tín Ngưỡng Lực đồng thời được thả ra, khí thế của Diệp Huyên đạt đến một đỉnh cao chưa từng có trước đây.
Cảnh tượng này khiến cô gái áo bào đen nheo mắt lại đầy phấn khích, luồng sức mạnh hội tụ trong tay cũng ngày càng mạnh lên.
Bỗng nhiên, Diệp Huyên bước tới trước, vung kiếm chém ra.
Xoẹt!
Một luồng kiếm mang đỏ quạch như máu lao tới.
Cô gái áo bào đen cũng bước tới, tung cú đấm ra.
Hai bên nghênh chiến trực diện!
Uỳnh!
Kiếm mang và quyền mang nổ tung, khiến siêu thời không bị bẻ cho móp méo đi.
Diệp Huyên và cô gái áo bào đen đồng thời lui bước.
Hắn bị đẩy lùi đi gần một trăm nghìn trượng.
Nhưng cô gái chỉ lùi chưa tới mười nghìn đã dừng lại.
Trên đời này đánh với ai khó hơn kiếm tu? Chính là thể tu!
Diệp Huyên dừng lại, đưa tay lên lau vết máu bên khóe miệng, ngẩng lên nhìn cô gái áo bào đen với sắc mặt sa sầm.
Nàng ta hoàn toàn không hề hấn gì!
Thân xác gì mà biến thái quá vậy!
Nàng ta nhìn hắn: “Còn tuyệt chiêu gì không?"
Diệp Huyên gật đầu rồi vươn tay, kiếm Thanh Huyên run lên, sau đó hắn biến mất.
Kiếm kỹ Vãng Sinh!
Chiêu thức đặc biệt này khiến cô gái nhíu mày trước khi lại bước tới tung cú đấm ra.
Quyền mang ập xuống như thác, cản đường Diệp Huyên đang lao tới.
Bởi vì đường kiếm này quá đặc biệt, nàng ta không dám lao ra hứng trọn.
Vì nàng không dám chắc liệu cơ thể có thể chịu đựng nổi không.
Ầm!
Diệp Huyên một lần nữa bị chặn đứng.
Nhưng một khắc sau đó, quyền mang của cô gái áo bào đen lại biến mất từng chút một.
Đôi mày cô gái nhíu lại. Diệp Huyên thừa thắng xông lên, lại bước tới vung kiếm chém xuống.
Kiếm quang trắng toát thoắt cái đã ập đến trước mặt cô gái.
Oành!
Nàng ta bị chém bay đi mười mấy nghìn trượng.
Khi dừng lại, quầng sáng đỏ bao lấy nàng ta lại dần dần biến mất.
Đây chính là kiếm kỹ Vãng Sinh!
Thứ mà thân xác của nàng ta cũng không chịu đựng nổi.
Cô gái áo bào đen ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Kiếm kỹ rất độc đáo”.
Hắn cười: “Nhưng vẫn không giết được cô”.
Cô gái áo bào đen lạnh nhạt nói: “Làm ta bị thương đã là kiêu ngạo cả đời của ngươi rồi”.
Diệp Huyên câm nín.
Bà mẹ!
Cô ả này to mồm thế nhỉ!
Cô gái áo bào đen: “Chúng ta nói chuyện được rồi”.
Diệp Huyên: “Nói gì?"
Cô gái áo bào đen nhìn xuống bên dưới: “Ta đã cho người điều tra, biết quy mô thư viện Quan Huyên của ngươi cũng không phải nhỏ, nên các ngươi hãy quy thuận Chân Yêu tộc chúng ta đi!"
Quy thuận Chân Yêu tộc?
Diệp Huyên ngớ ra: “Cô muốn thư viện Quan Huyên quy thuận Chân Yêu tộc?"
Cô gái áo bào đen: “Phải, chỉ có thế thì các ngươi mới còn mạng mà sống”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vậy là không định thương lượng gì hết đúng không?"
Cô gái áo bào đen nhìn hắn: “Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ. Khi ấy ta sẽ đến nơi này một lần nữa, nếu ngươi không đưa ra câu trả lời khiến ta hài lòng thì sẽ phải hối hận. Ta cam đoan đấy”.
Rồi nàng ta không nói gì nữa mà xoay người biến mất giữa tinh không.
Muốn hắn đầu hàng ư?
Diệp Huyên lắc đầu, đương lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nhìn sang một bên, thấy một cô gái đứng ở đó.
Là Tiểu Tịnh!
Đầu lĩnh thổ phỉ!
Bắt được ánh nhìn của Diệp Huyên, cô bé chớp chớp mắt nói: “Ta không thấy gì hết nha!"
Hắn cười hỏi: “Ở Thiện Viện thấy thế nào?"
Tiểu Tịnh vừa đi đến vừa mỉm cười: “Cũng tốt! Có cái là Cổ Nhiễm tỷ tỷ hiền quá nên lúc nào cũng bị ăn hiếp!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Bị ăn hiếp?"
Tiểu Tịnh: “Huynh không phải lo! Có ta ở đây, ai đụng tới tỷ ấy đều phải chết!"
Diệp Huyên im lặng một hồi mới hỏi tiếp: “Đã khôi phục ký ức hết chưa?"
Tiểu Tịnh mở to mắt: “Chưa”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Đến tìm ta có việc gì không?"
Tiểu Tịnh: “Ban nãy là ai vậy?"
Diệp Huyên: “Chân Yêu tộc”.
Tiểu Tịnh: “Ta giúp huynh đánh nàng, bù lại huynh giúp ta một việc”.
Diệp Huyên nhìn cô bé: “Thắng được sao?"
Tiểu Tịnh cười: “Có thể thử”.
Diệp Huyên câm nín.
Má!
Hình như hắn đánh giá thấp con bé này rồi!
Nếu hắn mà biết cha đã cho cô bé vài giọt huyết mạch Phong Ma thì đã không đánh giá thấp cô bé rồi.
Tiểu Tịnh nghiêm mặt: “Thì ta giúp huynh đối phó nàng ta, huynh cho ta lại một vài phúc lợi, không có gì là quá đáng chứ?"
Diệp Huyên tò mò: “Thế muội muốn gì?"
Tiểu Tịnh: “Vào Nội Các!"
Diệp Huyên lắc đầu ngay: “Không được!"
Trời đất ơi!
Cho con bé này vào Nội Các á?
Để sau này hắn không có mặt thì thư viện thành cái nồi cháo heo hay gì?
Con bé này nguy hiểm lắm chứ không đùa đâu!
Nếu không có hắn và Thanh Khâu trấn giữ thư viện thì nó đã sớm tác oai tác quái rồi.
Tiểu Tịnh lại nói: “Vậy huynh cho ta mượn Tiểu Tháp chơi đi!"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Huyên nhìn cô bé: “Muội muốn dùng nó để tu luyện sao?"
Bình luận facebook