Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5716-5720
Chương 5716: Cải tạo
Hay ghê, mấy người này đều cho rằng chủ nhân bút Đại đạo đã chết rồi à?
Nghĩ gì thế?
Dù sao chủ nhân bút Đại đạo cũng là một người rất lợi hại mà! Nhưng hắn không nghĩ ra vì sao người của Đạo Môn lại cho rằng ông ta rất yếu?
Chẳng lẽ ông ta khiêm tốn quá?
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Huyên, ông lão lộ vẻ chua xót: “Nếu ông ấy vẫn còn thì sao năm đó lại không giúp chúng ta?”
Diệp Huyên cười: “Có thể là ông ấy bận”.
Ông lão khẽ thở dài.
Diệp Huyên nói: “Bây giờ Đạo Môn do ta quản lý, ông gọi những người còn lại tới đây đi”.
Ông lão do dự một chút rồi gật đầu: “Được”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn Đạo Môn đổ nát trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Trước đây chắc chắn Đạo Môn cũng vô cùng huy hoàng, nhưng bây giờ lại rơi vào tình cảnh này.
Thư viện Quan Huyên bây giờ vô cùng huy hoàng, không biết về sau liệu có ngày suy tàn như thế này hay không?
Đúng lúc này, ông lão dẫn hơn hai mươi người đi tới.
Diệp Huyên quan sát những người trước mặt, khẽ cau mày.
Hơn hai mươi này hơi thở của ai cũng yếu ớt, hơn nữa còn không đứng đắn.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi xoè tay, hơn hai mươi chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt mọi người: “Cầm lấy số tiền này rồi rời đi đi”.
Hắn quyết định cho những người này nghỉ việc, bởi vừa nhìn là biết họ là những người sống không có lý tưởng.
Thay đổi?
Vốn chẳng thể thay đổi được!
Muốn dựa vào những người này để vực dậy Đạo Môn ở nơi đây là quá khó.
Nghe được lời này của Diệp Huyên, ban đầu mọi người đều sửng sốt, một giây sau ai nấy đều vui mừng khôn xiết, bởi họ đã nhìn thấy Bà Sa Tinh trong nhẫn chứa đồ.
Rất nhiều!
Mọi người gần như không chút do dự, lập tức cầm lấy nhẫn chứa đồ trước mặt mình rồi quay người bỏ chạy.
Chỉ có ông lão cầm đầu là không nhúc nhích.
Ông lão do dự một lúc rồi nói: “Ngươi muốn giải tán Đạo Môn sao?”
Diệp Huyên bình tĩnh bảo: “Đúng”.
Ông ta khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ông cũng đi đi”.
Ông lão còn muốn nói gì đó nữa nhưng thấy sắc mặt Diệp Huyên không tốt lắm thì không dám nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn Đạo Môn trống rỗng trước mặt, lắc đầu thở dài.
Tiểu Dung bên cạnh hỏi: “Ngươi định xây dựng lại Đạo Môn à?”
Diệp Huyên cười: “Đúng”.
Tiểu Dung lập tức hỏi: “Ngươi thấy ta có phù hợp không?”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung, Tiểu Dung nghiêm túc nói: “Ta làm việc rất đáng tin cậy đấy”.
Diệp Huyên cười: “Vì sao lại muốn gia nhập Đạo Môn?”
Tiểu Dung chần chừ rồi cũng đáp: “Ngươi rất hào phóng”.
Nghe vậy, mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Nàng ta nhìn vào tiền của hắn đây mà!
Tiểu Dung nghiêm túc bảo: “Nhưng ta thấy cho dù ngươi xây dựng lại Đạo Môn thì cũng rất khó có thể phát triển ở nơi này được”.
Diệp Huyên cười: “Ta muốn thành lập một thư viện ở nơi này”.
Tiểu Dung nhíu mày: “Thư viện?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Tiểu Dung trầm giọng bảo: “Lãng phí thời gian, sức lực”.
Diệp Huyên nhìn xung quanh một lượt rồi bảo: “Đúng thế. Mà ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì. Vậy nên ta muốn đến Thiên Bộ giới”.
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự có thể đến Thiên Bộ giới à?”
Diệp Huyên cười: “Đúng, có muốn đi cùng không?”
Tiểu Dung chớp mắt: “Ngươi còn có thể dẫn ta đi được nữa hả?”
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Tiểu Dung im lặng!
Diệp Huyên khẽ cười: “Sợ không?”
Tiểu Dung im lặng một lát rồi đáp: “Ta đi cùng ngươi”.
Cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn tin người đàn ông trước mặt, bởi trông người này rất có tiền.
Diệp Huyên cười: “Vậy đi thôi”.
Nói xong hắn dẫn Tiểu Dung biến mất trong tinh không, không lâu sau hai người tới Hỗn Loạn Vực.
Nhìn Hỗn Loạn Vực trước mặt, nét mặt Tiểu Dung trở nên vô cùng nặng nề.
Diệp Huyên cười: “Đi thôi”.
Dứt lời, hắn phất tay áo, kiếm Thanh Huyên bay ra, trong nháy mắt, cơn lốc thời không bị kiếm của hắn san bằng.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Tiểu Dung co rụt: “Ngươi…”
Diệp Huyên mang nàng ta biến mất tại chỗ.
Sau khi đi qua vài cơn bão thời không, cuối cùng Diệp Huyên và Tiểu Dung tới trước một cánh cửa, hai bên cánh cửa này là vách ngăn thời không vũ trụ vô tận.
Nhìn thấy cánh cửa này, Tiểu Dung trở nên cực kỳ hưng phấn: “Đó là Thiên Môn, vào đó là sẽ tới Thiên Bộ giới”.
Diệp Huyên gật đầu, mỉm cười đi về Thiên Môn, mà lúc này một người đàn ông chợt xuất hiện trước Thiên Môn, hắn ta nhìn Diệp Huyên và Tiểu Dung không nói gì.
Tiểu Dung nhìn người đàn ông, sau đó lại gần Diệp Huyên.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Lệnh Thông Thiên”.
Diệp Huyên cau mày!
Tiểu Dung vội giải thích: “Chính là người được Cổ Thần chọn. Chỉ người được Cổ Thần chọn mới có lệnh Thông Thiên”.
Diệp Huyên nói: “Ta không có”.
Tiểu Dung nháy mắt: “Đánh hắn”.
Diệp Huyên sửng sốt!
Nhưng lúc này người đàn ông bên cạnh lại sầm mặt: “Ngươi không có lệnh Thông Thiên vậy tức là xâm phạm Thiên Bộ giới! Ngươi biết xâm phạm Thiên Bộ giới sẽ có hậu quả gì không?”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất tại chỗ, giây tiếp theo một thanh kiếm đã kề vào cổ họng người đàn ông.
Diệp Huyên nhìn thẳng vào hắn ta: “Hậu quả gì?”
Người đàn ông kinh hãi!
Chương 5717: Thành chủ
Tiểu Dung giật giật ống tay áo Diệp Huyên: “Xử hắn đi, nếu hắn gọi người, chúng ta sẽ gặp nhiều rắc hơn đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn cứa một đường.
Phụt!
Cuối cùng người đàn ông bị một kiếm tiêu diệt.
Tiểu Dung nói: “Đi mau”.
Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên đi qua Thiên Môn, trước mặt hai người là một luồng ánh sáng màu trắng, sau luồng sáng ấy là một vùng tinh không thần bí không rõ.
Tiểu Dung nhìn chung quanh: “Đi theo ta”.
Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên biến mất tại chỗ, không lâu sau hai người tới trước một Cổ Thành.
Tiểu Dung bảo: “Đây là Tang Cổ Thành, là địa bàn của Tang Thần, một trong những Cổ Thần. Tang Thần là một vị thần khá lương thiện trong sáu vị Thần, chúng ta trốn ở đây sẽ an toàn hơn chút”.
Diệp Huyên cười: “Trước đây cô ở Thiên Bộ giới à?”
Tiểu Dung do dự rồi gật đầu: “Đúng”.
Diệp Huyên khó hiểu hỏi: “Vậy sao cô lại xuất hiện ở ngoài kia?”
Tiểu Dung trầm giọng đáp: “Ta trốn ra ngoài đó”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Trốn ra ngoài?”
Tiểu Dung gật đầu: “Người nhà ép ta thành hôn nên ta trốn đi”.
Diệp Huyên hơi giật mình: “Trốn đi để không kết hôn?”
Tiểu Dung gật đầu.
Diệp Huyên cười: “Lợi hại!”
Tiểu Dung khẽ thở dài: “Sau khi trốn đi mới phát hiện dựa vào mình để sinh tồn là khá khó khăn, ngày tháng ở ngoài không dễ dàng”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Vậy bây giờ cô về là định để kết hôn à?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Ta trốn đi lâu như vậy, chắc cha mẹ rất nhớ ta, ta nghĩ chắc họ sẽ không ép ta kết hôn nữa đâu”.
Nói xong nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta gặp nhau là duyên phận đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Coi là duyên phận đấy”.
Tiểu Dung chớp mắt: “Vậy ngươi có thể theo ta về nhà một chuyến được không? Giúp ta giải quyết tình hình”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Ta có được lợi lộc gì không?”
Tiểu Dung ngẫm nghĩ: “Chẳng phải ngươi muốn xây thư viện ở đây sao? Đến lúc đó ta có thể giúp ngươi”.
Diệp Huyên im lặng một lúc: “Được rồi”.
Tiểu Dung cười toe toét: “Đi thôi”.
Nói xong nàng ta đưa Diệp Huyên đi vào trong thành.
Diệp Huyên không nói nên lời, nha đầu này đã lên kế hoạch từ trước rồi!
Rất nhanh, Diệp Huyên đã theo Tiểu Dung đến trước một phủ đệ cực kỳ xa hoa, hắn nhìn phía trước phủ đệ: Phủ Thành chủ!
Rõ ràng cô gái này là con gái Thành chủ của Tang Cổ Thành.
Lúc này một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Tiểu Dung, khi thấy nàng, ông ta cười khổ: “Tiểu thư, rốt cuộc con đã đi đâu vậy?”
Tiểu Dung bình tĩnh nói: “A Bá, đưa ta đi gặp phụ thân ta đi”.
Ông lão áo đen do dự một chút rồi nhìn Diệp Huyên: “Vị này…”
Tiểu Dung mỉm cười: “Bạn ta”.
Ông lão áo đen trầm giọng: “Nha đầu, con đưa hắn đến gặp Thành chủ là hại hắn đấy. Bây giờ phụ thân con vẫn còn rất giận, nếu gặp hắn…”
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Tính tình phụ thân ta không tốt lắm, nếu nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ nghĩ ngươi là trai lạ ta đưa về, chắc chắn ông ấy sẽ không cho ngươi được yên đâu”.
Diệp Huyên chần chừ một lát: “Vậy ta đi nhé?”
Tiểu Dung trầm giọng: “Thế lực nhà họ Dung của ta ở Tang Thành rất lớn, ngươi muốn xây dựng thư viện ở đây chắc chắn phải có sự ủng hộ của thế lực địa phương”.
Diệp Huyên cười bảo: “Nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải giúp cô đối phó với phụ thân cô đúng không?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên im lặng một lát: “Giải quyết được phụ thân cô thì cô có thể sử dụng bao nhiêu tài nguyên của Tang Thành?”
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Phụ thân chỉ có một mình ta, nếu ông ấy không còn nữa thì Tang Thành sẽ là…”
Nói đến đây, nàng ta dừng lại.
Mặt ông lão áo đen bên cạnh lập tức tối sầm.
Nha đầu, con đúng là bất hiếu!
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tiểu Dung nhếch miệng cười: “Đi!”
Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên đi về phía phủ đệ, sau khi vào phủ đệ, Diệp Huyên cảm nhận được hơn chục luồng thần thức mạnh mẽ.
Rất nhanh, ba người đi tới đại điện, trong đại điện, Diệp Huyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp.
Ánh mắt người đàn ông trung niên rơi vào Diệp Huyên: “Giết!”
Giết!
Ông lão áo đen bên cạnh sửng sốt.
Lúc này Tiểu Dung nổi đoá: “Dung Chấn! Ông dám!”
Người đàn ông trung niên vẫn không đổi sắc: “Còn chờ gì nữa?”
Lúc này một tàn ảnh đột nhiên vọt tới chỗ Diệp Huyên với tốc độ cực nhanh.
Thực sự định giết mình đây mà!
Diệp Huyên híp mắt, giơ tay vung kiếm.
Vụt!
Tàn ảnh đó vừa vọt tới trước mặt Diệp Huyên đã bị một luồng kiếm quang đâm vào chân mày.
Thấy cảnh này, Dung Chấn biến sắc.
Mà lúc này, đám cường giả của nhà họ Dung cũng đồng loạt lao tới.
Diệp Huyên nhìn Dung Chấn cầm đầu: “Ông làm thật đấy à!”
Ngay khi Dung Chấn định lên tiếng thì Diệp Huyên biến mất, con ngươi Dung Chấn bỗng co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu mày.
“Ra tay nhân từ chút”.
Tiểu Dung ở bên cạnh sợ hãi sắc mặt tái nhợt.
Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp cũng trắng bệch, bà ta vẫn còn đang kinh hãi.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung: “Giết ông ta thì cô sẽ là Thành chủ toà thành này, chỉ cần cô gật đầu, bây giờ ta sẽ giết ông ta ngay”.
Thành chủ!
Tiểu Dung bỗng hơi do dự.
Thấy Tiểu Dung do dự, nét mặt Dung Chấn cứng ngắc.
Chương 5718: Quyên tặng
Tiểu Dung cười khổ: “Diệp công tử, ta không thể giết cha được!”
Giết cha!
Nói thế nghe không hay chút nào!
Diệp Huyên cười: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ ta xuống tay thì cả Tang Cổ Thành này sẽ là của cô”.
Tiểu Dung lắc đầu: “Không được”.
Nếu cô ta lựa chọn giết cha thì không chỉ mất đi danh tiếng mà còn mất cả nhân tâm.
Chuyện giết cha không thể tuỳ tiện làm được!
Nghe Tiểu Dung nói thế, Diệp Huyên nhún vai: “Thôi được rồi”.
Nói rồi hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Dung: “Tiểu Dung cô nương, nhớ chuyện cô đã đồng ý với ta đấy”.
Tiểu Dung gật đầu: “Đương nhiên”.
Diệp Huyên khẽ cười rồi quay người bỏ đi.
Bây giờ hắn muốn chọn một nơi tốt lành để xây thư viện, ở ngay Tang Cổ Thành này.
Sau khi Diệp Huyên đi, người đàn ông trung niên nhìn Tiểu Dung hỏi: “Hắn là ai?”
Tiểu Dung bình tĩnh đáp: “Bạn của con”.
Ông ta chau mày: “Bạn con?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế”.
Người đàn ông trung niên im lặng một lát rồi nói: “Người này rất nguy hiểm”.
Tiểu Dung nhìn phụ thân mình: “Bạn trai”.
Ông ta sững người.
Tiểu Dung bình tĩnh nói tiếp: “Nếu gia tộc còn ép con kết hôn nữa thì con không đảm bảo hắn sẽ không làm bừa đâu. Cha à, con nói thật với cha một câu, tính tình hắn không tốt, nếu hắn làm bừa thì đến cha, hắn cũng dám giết đấy”.
Người đàn ông trung niên: “…”
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp chợt trầm giọng lên tiếng: “Đều là người một nhà, nói những chuyện không vui này làm gì?”
Nói xong bà ta nhìn người đàn ông trung niên: “Thanh niên này rất được, tuổi trẻ lại có thực lực, rất tốt!”
Người đàn ông trung niên im lặng.
Tiểu Dung không nói gì thêm nữa mà bỏ đi luôn.
Bây giờ nàng ta chỉ muốn giúp Diệp Huyên xây dựng thư viện, bởi chỉ có đi theo hắn, nàng ta mới được tự do.
…
Bên một góc hồ, Diệp Huyên lẳng lặng đứng đó.
Trước mặt hắn là một hồ nước, phòng tầm mắt ra xa, mấy nghìn thước sau lưng hắn là một dãy nhà cổ kính sừng sững.
Hắn muốn xây dựng thư viện trên hồ nước này.
Lúc này, Tiểu Dung xuất hiện bên cạnh hắn: “Ngươi muốn xây dựng thư viện ở đây à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Tiểu Dung hạ giọng bảo: “Đây là hồ Thái Thăng, là tài sản của Thần miếu”.
Diệp Huyên cau mày: “Thần miếu?”
Tiểu Dung gật đầu: “Mỗi vị Cổ Thần đều có Thần miếu của riêng mình, tín đồ có thể cầu nguyện ở Thần miếu, Tang Cổ Thành cũng có Thần miếu, là Thần miếu của Tang Cổ Thần, nếu ngươi muốn có được hồ nước này thì phải đi tìm họ”.
Diệp Huyên cười: “Người của Thần miếu có dễ thương lượng không?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Không dễ thương lượng lắm. Những người trong Thần miếu đều rất tham lam”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đến Thần miếu”.
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Bọn họ rất tham lam”.
Diệp Huyên cười bảo: “Không sao”.
Tiểu Dung khẽ gật đầu: “Được”.
Nói xong nàng ta đưa Diệp Huyên đến Thần miếu.
Một lúc sau, Diệp Huyên đến Thần miếu, nơi đây rất tráng lệ, trước miếu có một bức tượng người phụ nữ cầm trường mâu, ánh mắt nhìn thẳng, trong mắt có uy lực vô hình khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tiểu Dung trầm giọng: “Vị này là Tang Thần, một trong sáu vị thần”.
Diệp Huyên nhìn tượng Tang Thần trước mặt, hắn không ngờ vị Cổ Thần này lại là phụ nữ.
Lúc này Diệp Huyên phát hiện quả nhiên xung quanh có rất nhiều tín đồ đang làm lễ, người còn không ít.
Tiểu Dung cười: “Đi, ta đưa ngươi đến gặp Đại tế sư nơi này”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Sau khi hai người vào Thần miếu, Tiểu Dung nói chuyện với một người tuỳ tùng, cuối cùng tuỳ tùng đó dẫn hai người đi gặp Đại tế sư.
Cũng là một người phụ nữ.
Đại tế sư này mặc một chiếc trường bào lụa vàng lộng lẫy, đầu đội vương miệng, tay cầm pháp trượng màu vàng, ánh mắt bình tĩnh vô cùng.
Tiểu Dung chắp tay, hơi khom người: “Đại tế sư”.
Diệp Huyên mỉm cười rồi cũng chắp tay cười gọi: “Đại tế sư”.
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là người ngoài hả?”
Giọng nàng ta rất có từ tính, dường như có tính xuyên thấu, đánh thẳng vào linh hồn người ta.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đúng thế”.
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên một lúc: “Tới đây làm gì?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tín ngưỡng Tang Thần”.
Tín ngưỡng Tang Thần!
Nghe vậy, Tiểu Dung ở bên cạnh sửng sốt.
Tên này định làm gì?
Nghe Diệp Huyên nói vậy, nét mặt Đại tế sư dịu đi rất nhiều: “Ngươi tín ngưỡng Tang Thần?”
Diệp Huyên chắp tay: “Đúng thế”.
Đại tế sư hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta từng có một khoảng thời gian tăm tối, là Tang Thần đã dẫn lối cho ta, giúp ta vượt qua những năm tháng tăm tối khó khăn đó. Vì vậy ta không quản ngại vượt qua hỗn loạn vực tới đây tế bái Tang Thần”.
Đại tế sư híp mắt: “Ngươi từng được Tang Thần dẫn lối?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng, nếu Đại tế sư không tin thì có thể hỏi Tang Thần”.
Đại tế sư im lặng.
Tuy nàng ta là người phụ trách Thần miếu nhưng cũng không thể nói chuyện được với Tang Thần bất cứ lúc nào.
Lúc này, Diệp Huyên chợt chắp tay hành lễ: “Đại tế sư, ta muốn quyên tặng”.
Quyên tặng!
Đại tế sư hơi sửng sốt rồi bảo: “Ngươi muốn quyên tặng?”
Diệp Huyên gật đầu: “Phải”.
Vừa nói hắn vừa lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đặt trước mặt Đại tế sư: “Đây là tiền dành dụm cả đời của ta, ta quyên góp cho Thần miếu”.
Đại tế sư nhìn nhẫn chứa đồ, trong nhẫn là một triệu Bà Sa Tinh.
Khá nhiều!
Chương 5719: Hiểu không?
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên, cười khẽ bảo: “Quả nhiên ngươi là tín đồ trung thành”.
Nói rồi nàng ta xoè tay ra, một chiếc lá chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Đây là Tang Diệp, chỉ tín đồ trung thành mới có được”.
Diệp Huyên hành lễ: “Đa tạ Đại tế sư”.
Nói xong hắn do dự cất lời: “Đại tế sư, ta có chuyện muốn cầu xin”.
Đại tế sư cất nhẫn chứa đồ đi, khẽ gật đầu: “Ngươi nói đi”.
Diệp Huyên nói: “Ta muốn xây dựng một thư viện ở hồ Thái Thăng, hy vọng Đại tế sư đồng ý”.
Hồ Thái Thăng!
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên cười không nói gì, hiển nhiên đây mới là mục đích thật sự của thanh niên này.
Nàng ta không từ chối.
Một triệu viên Bà Sa Tinh có thể mua được một trăm hồ Thái Thăng rồi.
Đại tế sư gật đầu: “Ta đồng ý”.
Diệp Huyên lập tức hành lễ: “Đa tạ Đại tế sư”.
Đại tế sư cười nói: “Cảm ơn Tang Thần đi, hào quang của Tang Thần chiếu rọi muôn dân”.
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Tang Thần luôn ở bên ta”.
Đại tế sư hài lòng gật đầu: “Tốt lắm”.
Một lúc sau, Diệp Huyên và Tiểu Dung rời khỏi Thần miếu.
Bên ngoài, Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự tín ngưỡng Tang Thần à?”
Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Nếu không phải làm thế nào? Giết cả Thần miếu sau đó chiến đấu với Tang Thần à?”
Tiểu Dung im lặng.
Diệp Huyên cười: “Ta đã hơi mệt với cảnh đánh đánh giết giết rồi. Chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết thì không tính là chuyện. Hơn nữa ta tới đây để xây thư viện chứ không phải đánh nhau”.
Tiểu Dung gật đầu: “Ta hiểu rồi, ngươi cần ta giúp gì không?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta hi vọng cô giúp ta tìm một nhóm người có học vấn, thực lực không cần quá mạnh, nhưng nhất định phải có học vấn. Còn nữa, ta muốn xây một số cung điện ở đây, cô tìm người giúp ta đi”.
Tiểu Dung gật đầu: “Người thì gia tộc ta có”.
Diệp Huyên cười: “Vậy thì tốt quá rồi”.
Tiểu Dung khẽ nói: “Ta cũng muốn gia nhập thư viện”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Khoé miệng Tiểu Dung hơi nhếch lên: “Bây giờ ta sẽ đi làm ngay”.
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên bỗng gọi lại: “Chờ đã”.
Tiểu Dung quay lại nhìn Diệp Huyên, hắn xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Tiểu Dung, trong nhẫn là hai mươi triệu Bà Sa Tinh.
Diệp Huyên nói: “Làm việc phải có tiền”.
Tiểu Dung trầm giọng: “Ngươi đúng là giàu có”.
Diệp Huyên cười ha hả.
Sau khi Tiểu Dung đi, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về hướng Thần miếu, vừa nãy khi ở Thần miếu, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở nhàn nhạt, theo luồng hơi thở này, hắn cảm nhận được Tín Ngưỡng Chi Lực.
Hiển nhiên luồng hơi thở đó có lẽ là của Tang Thần.
Tín Ngưỡng Chi Lực!
Hiển nhiên người dùng Tín Ngưỡng Chi Lực không chỉ có một mình Diệp Huyên hắn.
Đúng lúc này, thời không xung quanh đột nhiên rung lên.
Diệp Huyên hơi cau mày.
Lúc này, một người mặc áo bào đen bước ra từ thời không trước mặt.
Diệp Huyên nhìn hắn ta, không lên tiếng.
Người áo đen nhếch miệng cười: “Diệp công tử đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Người áo đen nói: “Dạo này mấy huynh đệ của ta hơi nghèo, muốn mượn ngươi ít tiền, không thành vấn đề chứ?”
Cướp!
Diệp Huyên nhìn về hướng Thần miếu, thầm thở dài trong lòng.
Như lúc trước hắn nói, hắn tới đây chỉ vì xây dựng thư viện, không muốn gây chuyện, vậy nên bỏ tiền để làm việc thì hắn sẵn sàng, nhưng làm vậy lại phản tác dụng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người trước mặt là người của Đại tế sư Thần miếu.
Biết hắn có tiền chỉ có Tiểu Dung và Đại tế sư, Tiểu Dung không có lý do gì phản bội hắn vào lúc này cả, vậy thì chỉ có Đại tế sư!
Đúng là lòng tham không đáy!
Người áo đen cười: “Ngươi đang nhìn gì đấy?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Đại tế sư, đã tới rồi sao còn không ra?”
Nghe vậy, người áo bào đen lập tức híp mắt.
Mà xung quanh không có phản ứng gì.
Diệp Huyên giơ tay vung kiếm về hướng bên trái.
Phập!
Thời không đột nhiên tách ra, một bóng người liên tục lùi lại.
Chính là Đại tế sư!
Sau khi Đại tế sư dừng lại, nàng ta nhìn Diệp Huyên với ánh mắt nặng nề.
Diệp Huyên nhìn Đại tế sư, cười khẽ: “Nói thật, lần này ta tới đây thật sự không có ý định gây chuyện. Dẫu sao mấy năm nay đánh đánh giết giết ta cũng đã hơi mệt rồi. Vì vậy ta quyết định bỏ tiền ra giải quyết, nhưng ta không ngờ cô lại tham lam đến vậy…”
Nói xong hắn lắc đầu thở dài: “Cô làm như vậy e là sáu Đại Cổ Thần lại mất đi một vị đấy”.
“Nực cười”.
Đại tế sư nhìn chằm chằm Diệp Huyên, cười khẩy: “Ngông cuồng đến cực điểm, ngươi có biết ta đang nói gì không?”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm Đại tế sư: “Ta cho cô một cơ hội, gọi tổ tông đi”.
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi thích thể hiện như vậy, phụ thân ngươi biết không?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta học theo ông ấy đấy”.
Người đàn ông áo xanh: “…”
Đại tế sư còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên đã biến mất, con ngươi Đại tế sư co lại, nàng ta đang định ra tay thì lúc này một luồng kiếm quang đột nhiên xuyên qua chân mày của nàng ta.
Ầm!
Đại tế sư bị ghim ngay tại chỗ.
Diệp Huyên quay người rút kiếm Thanh Huyên, kề vào cổ Đại tế sư, nàng ta tức giận vô cùng: “Ta là người đại diện của Thần mà ngươi lại dám giết ta…”
Diệp Huyên chầm chậm chém xuống: “Đừng nhắc đến chỗ dựa trước mặt ta, ta mà gọi chỗ dựa ra thì tự ta cũng thấy hơi quá đáng! Hiểu không?”
Nói xong hắn cứa mạnh hơn, kiếm xuyên vào nửa tấc.
Phụt…
Máu bắn ra…
Đại tế sư đột nhiên run rẩy nói: “Đợi đã”.
Nói rồi nàng ta đột nhiên nắm lấy tay Diệp Huyên đặt vào nơi đâu đó trên người mình…
Thấy vậy, mặt Diệp Huyên đen sì, mẹ kiếp, rốt cuộc là kẻ nào khắp nơi tung tin lão tử háo sắc hả?
Chương 5720: Đạo Kính
Lúc này mặt Diệp Huyên đã đen kịt lại.
Sỉ nhục!
Hành động của Đại tế sư quả thật là một sự sỉ nhục thẳng vào mặt hắn.
Diệp Huyên không phí lời thêm nữa, vung tay đẩy kiếm đi.
Xoẹt.
Đầu của Đại tế sư lập tức bay ra ngoài.
Máu tươi bắn tung tóe.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão áo bào đen ở bên cạnh hóa đá ngay tại chỗ: "Ngươi dám giết Đại tế sư của Thần miếu..."
Diệp Huyên lại vung tay chém kiếm ra.
Xoẹt.
Ông lão áo bào đen lập tức bị xóa sổ.
Sau khi chém giết xong cả hai, Diệp Huyên thu kiếm Thanh Huyên lại, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng.
Không thể không nói, hắn lúc này rất tức giận.
Có nhiều khi, cố gắng nói đạo lý đúng là một chuyện ngu xuẩn!
Thế giới này đâu đâu cũng ngập tràn ác ý.
Diệp Huyên khẽ thở dài.
Hắn biết, hắn lại phải bắt đầu chém giết ở Thiên Bộ giới này rồi.
Tất nhiên bây giờ hắn không còn quan tâm quá nhiều chuyện nữa, hắn chỉ muốn xây dựng thư viện, sau đó nỗ lực phát triển bản thân!
Thế giới Hư Chân!
Đây chính là mục tiêu hiện tại của hắn.
Tất cả mọi người đều đang ở đó chờ hắn.
Vì vậy hắn phải cố gắng!
Dù sao hắn cũng đã lăn lộn quá lâu rồi.
Thời gian sau này, Diệp Huyên và Tiểu Dung bắt đầu dốc toàn lực xây dựng thư viện, bởi vì hắn có rất nhiều tiền, lại thêm gia tộc của Tiểu Dung giúp đỡ, vậy nên tốc độ xây dựng thư viện được đẩy lên rất nhanh.
Chưa tới nửa tháng, hồ Thái Thăng đã xuất hiện mười sáu tòa đại điện nguy nga.
Tiếp đến là chiêu mộ học viên.
Vạn sự khởi đầu nan, lúc bắt đầu căn bản không có ai đồng ý gia nhập thư viện, bởi vì thư viện chỉ mới thành lập, không có chút danh tiếng nào. Mọi người đều ôm thái độ tò mò và nghi ngờ với thư viện, nhưng Diệp Huyên cũng không sốt ruột, cứ từ từ thôi.
Ngày hôm đó, Diệp Huyên đi tới một thương hội đấu giá ở Tang Cổ Thành, thương hội này tên là Thiên Bảo, cũng là thương hội lớn nhất Thiên Bộ giới, chi nhánh của nó trải rộng khắp lục giới. Lục giới được chia thành sáu khu vực cho sáu vị Cổ Thần, mà Tang Cổ Thành thuộc về Tang, là địa bàn của Tang Thần.
Mà thương hội Thiên Bảo lại có chi nhánh khắp lục giới, có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng nó mạnh mẽ đến đâu.
Lần này Diệp Huyên đến thương hội Thiên Bảo là để mua đồ!
Sách cổ!
Lịch sử, văn minh và văn hóa của một vũ trụ mới chắc chắn không giống với những nơi khác, hắn muốn nhanh chóng hiểu rõ một vũ trụ nào đó thì chỉ có thể tìm hiểu qua sách vở.
Bởi vì có Tiểu Dung nên Diệp Huyên được gặp trực tiếp Cao quản sự của thương hội Thiên Bảo.
Cao quản sự là một cô gái, vóc người đẫy đà, trước sau đều căng tròn, trông rất mê người.
Bên trong một phòng riêng, Cao quản sự quan sát Diệp Huyên rồi cười nói: "Diệp công tử muốn mua một lượng lớn sách cổ à?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"
Cao quản sự cười nói: "Về công pháp hay là về gì?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Chỉ là sách cổ bình thường thôi, ghi chép về con người và sự kiện ở Thiên Bộ giới, hoặc là tác phẩm văn học, gì cũng được, ta mua hết".
Nụ cười trên mặt Cao quản sự dần biến mất: "Diệp công tử, những thứ này đều chẳng đáng bao nhiêu tiền".
Ý tứ chính là ngươi đang lãng phí thời gian của bà đây!
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Cao quản sự, giúp chút nhé".
Cao quản sự chỉ cười không nói.
Diệp Huyên tất nhiên hiểu ý, hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Cao quản sự, Cao quản sự liếc mắt nhìn, sau đó cười bảo: "Diệp công tử, ta nghe nói ngươi đang xây dựng một thư viện".
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng".
Cao quản sự nhìn Diệp Huyên: "Trước đây không lâu, ta nghe nói Đại tế sư của Thần miếu chết rồi. Nhưng không biết hung thủ là ai, Diệp công tử nghe qua việc này chưa?"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đại tế sư chết rồi à? Ai lớn gan như vậy? Dám giết Đại tế sư của Thần miếu, chán sống rồi sao?"
Cao quản sự nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Không phải ngươi giết à?"
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng đứng phất dậy, kích động nói: "Cao quản sự, sao cô có thể nói như vậy? Làm sao mà ta giết được Đại tế sư?"
Nói rồi, hắn vội vàng lấy ra một chiếc là: "Cô xem đi, đây là Tang Diệp mà Đại tế sư tặng cho ta, ta là tín đồ trung thành của Tang Thần, sao có thể làm ra loại chuyện vô nhân đạo như vậy được? A di đà Phật! Tội lỗi tội lỗi!"
Cao quản sự liếc mắt nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: "Cao quản sự, ta chỉ là một Viện trưởng của thư viện nhỏ thôi, có tài cán gì mà có thể giết Đại tế sư Thần miếu?"
Cao quản sự cười nói: "Diệp công tử, ngươi đứng kích động. Ta không có ý gì khác, chỉ hiếu kì một chút mà thôi".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cao quản sự, đây không phải việc nhỏ, nếu đã người của Thần miếu hiểu lầm là ta giết thật thì chẳng phải ta xong đời rồi sao?"
Cao quản sự khẽ mỉm cười: "Diệp công tử, không phải ngươi muốn mua sách cổ sao? Lát nữa ta sẽ cho người đi sưu tầm, ngươi yên tâm, với thực lực của thương hội Thiên Bảo, phàm là sách cổ nào từng có trên đời, đều sẽ tìm về được cho ngươi".
Nghe vậy, Diệp Huyên liền nở nụ cười: "Vậy cảm ơn Cao cô nương nhiều rồi".
Cao quản sự gật đầu: "Khách sáo rồi".
Nói xong, nàng ta đứng dậy định rời đi, nhưng như chợt nhớ đến điều gì, nàng ta đột nhiên nói: "Diệp công tử, chúng ta chuẩn bị đấu giá một món chí bảo, ngươi có hứng thú xem không?"
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: "Chí bảo gì?"
Cao quản sự cười nói: "Một món thần vật Đạo Môn để lại, tên là Đạo Kính".
Đạo Kính?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, lúc này, bút Đại đạo đột nhiên nói: "Có thể cần đấy!"
Diệp Huyên hỏi trong lòng: "Huynh biết à?"
Bút Đại đạo trầm giọng nói: "Thứ này năm đó do chủ nhân chế tạo ra, năng lực phòng ngự cực kỳ khủng bố, nhất là khi được phối hợp với đạo ấn thì công năng phòng ngự của nó chắc phải là vô địch, vô cấp siêu địch ấy chứ. Cậu có thứ này thì trừ khi thực lực của đối phương cao hơn cậu gấp mấy lần, hoặc có những thần vật biến thái như kiếm Thanh Huyên, còn không thì cậu chắc chắn sẽ nằm ở thế bất bại".
Hay ghê, mấy người này đều cho rằng chủ nhân bút Đại đạo đã chết rồi à?
Nghĩ gì thế?
Dù sao chủ nhân bút Đại đạo cũng là một người rất lợi hại mà! Nhưng hắn không nghĩ ra vì sao người của Đạo Môn lại cho rằng ông ta rất yếu?
Chẳng lẽ ông ta khiêm tốn quá?
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Huyên, ông lão lộ vẻ chua xót: “Nếu ông ấy vẫn còn thì sao năm đó lại không giúp chúng ta?”
Diệp Huyên cười: “Có thể là ông ấy bận”.
Ông lão khẽ thở dài.
Diệp Huyên nói: “Bây giờ Đạo Môn do ta quản lý, ông gọi những người còn lại tới đây đi”.
Ông lão do dự một chút rồi gật đầu: “Được”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn Đạo Môn đổ nát trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Trước đây chắc chắn Đạo Môn cũng vô cùng huy hoàng, nhưng bây giờ lại rơi vào tình cảnh này.
Thư viện Quan Huyên bây giờ vô cùng huy hoàng, không biết về sau liệu có ngày suy tàn như thế này hay không?
Đúng lúc này, ông lão dẫn hơn hai mươi người đi tới.
Diệp Huyên quan sát những người trước mặt, khẽ cau mày.
Hơn hai mươi này hơi thở của ai cũng yếu ớt, hơn nữa còn không đứng đắn.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi xoè tay, hơn hai mươi chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt mọi người: “Cầm lấy số tiền này rồi rời đi đi”.
Hắn quyết định cho những người này nghỉ việc, bởi vừa nhìn là biết họ là những người sống không có lý tưởng.
Thay đổi?
Vốn chẳng thể thay đổi được!
Muốn dựa vào những người này để vực dậy Đạo Môn ở nơi đây là quá khó.
Nghe được lời này của Diệp Huyên, ban đầu mọi người đều sửng sốt, một giây sau ai nấy đều vui mừng khôn xiết, bởi họ đã nhìn thấy Bà Sa Tinh trong nhẫn chứa đồ.
Rất nhiều!
Mọi người gần như không chút do dự, lập tức cầm lấy nhẫn chứa đồ trước mặt mình rồi quay người bỏ chạy.
Chỉ có ông lão cầm đầu là không nhúc nhích.
Ông lão do dự một lúc rồi nói: “Ngươi muốn giải tán Đạo Môn sao?”
Diệp Huyên bình tĩnh bảo: “Đúng”.
Ông ta khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ông cũng đi đi”.
Ông lão còn muốn nói gì đó nữa nhưng thấy sắc mặt Diệp Huyên không tốt lắm thì không dám nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn Đạo Môn trống rỗng trước mặt, lắc đầu thở dài.
Tiểu Dung bên cạnh hỏi: “Ngươi định xây dựng lại Đạo Môn à?”
Diệp Huyên cười: “Đúng”.
Tiểu Dung lập tức hỏi: “Ngươi thấy ta có phù hợp không?”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung, Tiểu Dung nghiêm túc nói: “Ta làm việc rất đáng tin cậy đấy”.
Diệp Huyên cười: “Vì sao lại muốn gia nhập Đạo Môn?”
Tiểu Dung chần chừ rồi cũng đáp: “Ngươi rất hào phóng”.
Nghe vậy, mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Nàng ta nhìn vào tiền của hắn đây mà!
Tiểu Dung nghiêm túc bảo: “Nhưng ta thấy cho dù ngươi xây dựng lại Đạo Môn thì cũng rất khó có thể phát triển ở nơi này được”.
Diệp Huyên cười: “Ta muốn thành lập một thư viện ở nơi này”.
Tiểu Dung nhíu mày: “Thư viện?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Tiểu Dung trầm giọng bảo: “Lãng phí thời gian, sức lực”.
Diệp Huyên nhìn xung quanh một lượt rồi bảo: “Đúng thế. Mà ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì. Vậy nên ta muốn đến Thiên Bộ giới”.
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự có thể đến Thiên Bộ giới à?”
Diệp Huyên cười: “Đúng, có muốn đi cùng không?”
Tiểu Dung chớp mắt: “Ngươi còn có thể dẫn ta đi được nữa hả?”
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Tiểu Dung im lặng!
Diệp Huyên khẽ cười: “Sợ không?”
Tiểu Dung im lặng một lát rồi đáp: “Ta đi cùng ngươi”.
Cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn tin người đàn ông trước mặt, bởi trông người này rất có tiền.
Diệp Huyên cười: “Vậy đi thôi”.
Nói xong hắn dẫn Tiểu Dung biến mất trong tinh không, không lâu sau hai người tới Hỗn Loạn Vực.
Nhìn Hỗn Loạn Vực trước mặt, nét mặt Tiểu Dung trở nên vô cùng nặng nề.
Diệp Huyên cười: “Đi thôi”.
Dứt lời, hắn phất tay áo, kiếm Thanh Huyên bay ra, trong nháy mắt, cơn lốc thời không bị kiếm của hắn san bằng.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Tiểu Dung co rụt: “Ngươi…”
Diệp Huyên mang nàng ta biến mất tại chỗ.
Sau khi đi qua vài cơn bão thời không, cuối cùng Diệp Huyên và Tiểu Dung tới trước một cánh cửa, hai bên cánh cửa này là vách ngăn thời không vũ trụ vô tận.
Nhìn thấy cánh cửa này, Tiểu Dung trở nên cực kỳ hưng phấn: “Đó là Thiên Môn, vào đó là sẽ tới Thiên Bộ giới”.
Diệp Huyên gật đầu, mỉm cười đi về Thiên Môn, mà lúc này một người đàn ông chợt xuất hiện trước Thiên Môn, hắn ta nhìn Diệp Huyên và Tiểu Dung không nói gì.
Tiểu Dung nhìn người đàn ông, sau đó lại gần Diệp Huyên.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Lệnh Thông Thiên”.
Diệp Huyên cau mày!
Tiểu Dung vội giải thích: “Chính là người được Cổ Thần chọn. Chỉ người được Cổ Thần chọn mới có lệnh Thông Thiên”.
Diệp Huyên nói: “Ta không có”.
Tiểu Dung nháy mắt: “Đánh hắn”.
Diệp Huyên sửng sốt!
Nhưng lúc này người đàn ông bên cạnh lại sầm mặt: “Ngươi không có lệnh Thông Thiên vậy tức là xâm phạm Thiên Bộ giới! Ngươi biết xâm phạm Thiên Bộ giới sẽ có hậu quả gì không?”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất tại chỗ, giây tiếp theo một thanh kiếm đã kề vào cổ họng người đàn ông.
Diệp Huyên nhìn thẳng vào hắn ta: “Hậu quả gì?”
Người đàn ông kinh hãi!
Chương 5717: Thành chủ
Tiểu Dung giật giật ống tay áo Diệp Huyên: “Xử hắn đi, nếu hắn gọi người, chúng ta sẽ gặp nhiều rắc hơn đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn cứa một đường.
Phụt!
Cuối cùng người đàn ông bị một kiếm tiêu diệt.
Tiểu Dung nói: “Đi mau”.
Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên đi qua Thiên Môn, trước mặt hai người là một luồng ánh sáng màu trắng, sau luồng sáng ấy là một vùng tinh không thần bí không rõ.
Tiểu Dung nhìn chung quanh: “Đi theo ta”.
Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên biến mất tại chỗ, không lâu sau hai người tới trước một Cổ Thành.
Tiểu Dung bảo: “Đây là Tang Cổ Thành, là địa bàn của Tang Thần, một trong những Cổ Thần. Tang Thần là một vị thần khá lương thiện trong sáu vị Thần, chúng ta trốn ở đây sẽ an toàn hơn chút”.
Diệp Huyên cười: “Trước đây cô ở Thiên Bộ giới à?”
Tiểu Dung do dự rồi gật đầu: “Đúng”.
Diệp Huyên khó hiểu hỏi: “Vậy sao cô lại xuất hiện ở ngoài kia?”
Tiểu Dung trầm giọng đáp: “Ta trốn ra ngoài đó”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Trốn ra ngoài?”
Tiểu Dung gật đầu: “Người nhà ép ta thành hôn nên ta trốn đi”.
Diệp Huyên hơi giật mình: “Trốn đi để không kết hôn?”
Tiểu Dung gật đầu.
Diệp Huyên cười: “Lợi hại!”
Tiểu Dung khẽ thở dài: “Sau khi trốn đi mới phát hiện dựa vào mình để sinh tồn là khá khó khăn, ngày tháng ở ngoài không dễ dàng”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Vậy bây giờ cô về là định để kết hôn à?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Ta trốn đi lâu như vậy, chắc cha mẹ rất nhớ ta, ta nghĩ chắc họ sẽ không ép ta kết hôn nữa đâu”.
Nói xong nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta gặp nhau là duyên phận đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Coi là duyên phận đấy”.
Tiểu Dung chớp mắt: “Vậy ngươi có thể theo ta về nhà một chuyến được không? Giúp ta giải quyết tình hình”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Ta có được lợi lộc gì không?”
Tiểu Dung ngẫm nghĩ: “Chẳng phải ngươi muốn xây thư viện ở đây sao? Đến lúc đó ta có thể giúp ngươi”.
Diệp Huyên im lặng một lúc: “Được rồi”.
Tiểu Dung cười toe toét: “Đi thôi”.
Nói xong nàng ta đưa Diệp Huyên đi vào trong thành.
Diệp Huyên không nói nên lời, nha đầu này đã lên kế hoạch từ trước rồi!
Rất nhanh, Diệp Huyên đã theo Tiểu Dung đến trước một phủ đệ cực kỳ xa hoa, hắn nhìn phía trước phủ đệ: Phủ Thành chủ!
Rõ ràng cô gái này là con gái Thành chủ của Tang Cổ Thành.
Lúc này một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Tiểu Dung, khi thấy nàng, ông ta cười khổ: “Tiểu thư, rốt cuộc con đã đi đâu vậy?”
Tiểu Dung bình tĩnh nói: “A Bá, đưa ta đi gặp phụ thân ta đi”.
Ông lão áo đen do dự một chút rồi nhìn Diệp Huyên: “Vị này…”
Tiểu Dung mỉm cười: “Bạn ta”.
Ông lão áo đen trầm giọng: “Nha đầu, con đưa hắn đến gặp Thành chủ là hại hắn đấy. Bây giờ phụ thân con vẫn còn rất giận, nếu gặp hắn…”
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Tính tình phụ thân ta không tốt lắm, nếu nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ nghĩ ngươi là trai lạ ta đưa về, chắc chắn ông ấy sẽ không cho ngươi được yên đâu”.
Diệp Huyên chần chừ một lát: “Vậy ta đi nhé?”
Tiểu Dung trầm giọng: “Thế lực nhà họ Dung của ta ở Tang Thành rất lớn, ngươi muốn xây dựng thư viện ở đây chắc chắn phải có sự ủng hộ của thế lực địa phương”.
Diệp Huyên cười bảo: “Nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải giúp cô đối phó với phụ thân cô đúng không?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên im lặng một lát: “Giải quyết được phụ thân cô thì cô có thể sử dụng bao nhiêu tài nguyên của Tang Thành?”
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Phụ thân chỉ có một mình ta, nếu ông ấy không còn nữa thì Tang Thành sẽ là…”
Nói đến đây, nàng ta dừng lại.
Mặt ông lão áo đen bên cạnh lập tức tối sầm.
Nha đầu, con đúng là bất hiếu!
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tiểu Dung nhếch miệng cười: “Đi!”
Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên đi về phía phủ đệ, sau khi vào phủ đệ, Diệp Huyên cảm nhận được hơn chục luồng thần thức mạnh mẽ.
Rất nhanh, ba người đi tới đại điện, trong đại điện, Diệp Huyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp.
Ánh mắt người đàn ông trung niên rơi vào Diệp Huyên: “Giết!”
Giết!
Ông lão áo đen bên cạnh sửng sốt.
Lúc này Tiểu Dung nổi đoá: “Dung Chấn! Ông dám!”
Người đàn ông trung niên vẫn không đổi sắc: “Còn chờ gì nữa?”
Lúc này một tàn ảnh đột nhiên vọt tới chỗ Diệp Huyên với tốc độ cực nhanh.
Thực sự định giết mình đây mà!
Diệp Huyên híp mắt, giơ tay vung kiếm.
Vụt!
Tàn ảnh đó vừa vọt tới trước mặt Diệp Huyên đã bị một luồng kiếm quang đâm vào chân mày.
Thấy cảnh này, Dung Chấn biến sắc.
Mà lúc này, đám cường giả của nhà họ Dung cũng đồng loạt lao tới.
Diệp Huyên nhìn Dung Chấn cầm đầu: “Ông làm thật đấy à!”
Ngay khi Dung Chấn định lên tiếng thì Diệp Huyên biến mất, con ngươi Dung Chấn bỗng co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu mày.
“Ra tay nhân từ chút”.
Tiểu Dung ở bên cạnh sợ hãi sắc mặt tái nhợt.
Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp cũng trắng bệch, bà ta vẫn còn đang kinh hãi.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung: “Giết ông ta thì cô sẽ là Thành chủ toà thành này, chỉ cần cô gật đầu, bây giờ ta sẽ giết ông ta ngay”.
Thành chủ!
Tiểu Dung bỗng hơi do dự.
Thấy Tiểu Dung do dự, nét mặt Dung Chấn cứng ngắc.
Chương 5718: Quyên tặng
Tiểu Dung cười khổ: “Diệp công tử, ta không thể giết cha được!”
Giết cha!
Nói thế nghe không hay chút nào!
Diệp Huyên cười: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ ta xuống tay thì cả Tang Cổ Thành này sẽ là của cô”.
Tiểu Dung lắc đầu: “Không được”.
Nếu cô ta lựa chọn giết cha thì không chỉ mất đi danh tiếng mà còn mất cả nhân tâm.
Chuyện giết cha không thể tuỳ tiện làm được!
Nghe Tiểu Dung nói thế, Diệp Huyên nhún vai: “Thôi được rồi”.
Nói rồi hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Dung: “Tiểu Dung cô nương, nhớ chuyện cô đã đồng ý với ta đấy”.
Tiểu Dung gật đầu: “Đương nhiên”.
Diệp Huyên khẽ cười rồi quay người bỏ đi.
Bây giờ hắn muốn chọn một nơi tốt lành để xây thư viện, ở ngay Tang Cổ Thành này.
Sau khi Diệp Huyên đi, người đàn ông trung niên nhìn Tiểu Dung hỏi: “Hắn là ai?”
Tiểu Dung bình tĩnh đáp: “Bạn của con”.
Ông ta chau mày: “Bạn con?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế”.
Người đàn ông trung niên im lặng một lát rồi nói: “Người này rất nguy hiểm”.
Tiểu Dung nhìn phụ thân mình: “Bạn trai”.
Ông ta sững người.
Tiểu Dung bình tĩnh nói tiếp: “Nếu gia tộc còn ép con kết hôn nữa thì con không đảm bảo hắn sẽ không làm bừa đâu. Cha à, con nói thật với cha một câu, tính tình hắn không tốt, nếu hắn làm bừa thì đến cha, hắn cũng dám giết đấy”.
Người đàn ông trung niên: “…”
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp chợt trầm giọng lên tiếng: “Đều là người một nhà, nói những chuyện không vui này làm gì?”
Nói xong bà ta nhìn người đàn ông trung niên: “Thanh niên này rất được, tuổi trẻ lại có thực lực, rất tốt!”
Người đàn ông trung niên im lặng.
Tiểu Dung không nói gì thêm nữa mà bỏ đi luôn.
Bây giờ nàng ta chỉ muốn giúp Diệp Huyên xây dựng thư viện, bởi chỉ có đi theo hắn, nàng ta mới được tự do.
…
Bên một góc hồ, Diệp Huyên lẳng lặng đứng đó.
Trước mặt hắn là một hồ nước, phòng tầm mắt ra xa, mấy nghìn thước sau lưng hắn là một dãy nhà cổ kính sừng sững.
Hắn muốn xây dựng thư viện trên hồ nước này.
Lúc này, Tiểu Dung xuất hiện bên cạnh hắn: “Ngươi muốn xây dựng thư viện ở đây à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Tiểu Dung hạ giọng bảo: “Đây là hồ Thái Thăng, là tài sản của Thần miếu”.
Diệp Huyên cau mày: “Thần miếu?”
Tiểu Dung gật đầu: “Mỗi vị Cổ Thần đều có Thần miếu của riêng mình, tín đồ có thể cầu nguyện ở Thần miếu, Tang Cổ Thành cũng có Thần miếu, là Thần miếu của Tang Cổ Thần, nếu ngươi muốn có được hồ nước này thì phải đi tìm họ”.
Diệp Huyên cười: “Người của Thần miếu có dễ thương lượng không?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Không dễ thương lượng lắm. Những người trong Thần miếu đều rất tham lam”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đến Thần miếu”.
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Bọn họ rất tham lam”.
Diệp Huyên cười bảo: “Không sao”.
Tiểu Dung khẽ gật đầu: “Được”.
Nói xong nàng ta đưa Diệp Huyên đến Thần miếu.
Một lúc sau, Diệp Huyên đến Thần miếu, nơi đây rất tráng lệ, trước miếu có một bức tượng người phụ nữ cầm trường mâu, ánh mắt nhìn thẳng, trong mắt có uy lực vô hình khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tiểu Dung trầm giọng: “Vị này là Tang Thần, một trong sáu vị thần”.
Diệp Huyên nhìn tượng Tang Thần trước mặt, hắn không ngờ vị Cổ Thần này lại là phụ nữ.
Lúc này Diệp Huyên phát hiện quả nhiên xung quanh có rất nhiều tín đồ đang làm lễ, người còn không ít.
Tiểu Dung cười: “Đi, ta đưa ngươi đến gặp Đại tế sư nơi này”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Sau khi hai người vào Thần miếu, Tiểu Dung nói chuyện với một người tuỳ tùng, cuối cùng tuỳ tùng đó dẫn hai người đi gặp Đại tế sư.
Cũng là một người phụ nữ.
Đại tế sư này mặc một chiếc trường bào lụa vàng lộng lẫy, đầu đội vương miệng, tay cầm pháp trượng màu vàng, ánh mắt bình tĩnh vô cùng.
Tiểu Dung chắp tay, hơi khom người: “Đại tế sư”.
Diệp Huyên mỉm cười rồi cũng chắp tay cười gọi: “Đại tế sư”.
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là người ngoài hả?”
Giọng nàng ta rất có từ tính, dường như có tính xuyên thấu, đánh thẳng vào linh hồn người ta.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đúng thế”.
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên một lúc: “Tới đây làm gì?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tín ngưỡng Tang Thần”.
Tín ngưỡng Tang Thần!
Nghe vậy, Tiểu Dung ở bên cạnh sửng sốt.
Tên này định làm gì?
Nghe Diệp Huyên nói vậy, nét mặt Đại tế sư dịu đi rất nhiều: “Ngươi tín ngưỡng Tang Thần?”
Diệp Huyên chắp tay: “Đúng thế”.
Đại tế sư hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta từng có một khoảng thời gian tăm tối, là Tang Thần đã dẫn lối cho ta, giúp ta vượt qua những năm tháng tăm tối khó khăn đó. Vì vậy ta không quản ngại vượt qua hỗn loạn vực tới đây tế bái Tang Thần”.
Đại tế sư híp mắt: “Ngươi từng được Tang Thần dẫn lối?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng, nếu Đại tế sư không tin thì có thể hỏi Tang Thần”.
Đại tế sư im lặng.
Tuy nàng ta là người phụ trách Thần miếu nhưng cũng không thể nói chuyện được với Tang Thần bất cứ lúc nào.
Lúc này, Diệp Huyên chợt chắp tay hành lễ: “Đại tế sư, ta muốn quyên tặng”.
Quyên tặng!
Đại tế sư hơi sửng sốt rồi bảo: “Ngươi muốn quyên tặng?”
Diệp Huyên gật đầu: “Phải”.
Vừa nói hắn vừa lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đặt trước mặt Đại tế sư: “Đây là tiền dành dụm cả đời của ta, ta quyên góp cho Thần miếu”.
Đại tế sư nhìn nhẫn chứa đồ, trong nhẫn là một triệu Bà Sa Tinh.
Khá nhiều!
Chương 5719: Hiểu không?
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên, cười khẽ bảo: “Quả nhiên ngươi là tín đồ trung thành”.
Nói rồi nàng ta xoè tay ra, một chiếc lá chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Đây là Tang Diệp, chỉ tín đồ trung thành mới có được”.
Diệp Huyên hành lễ: “Đa tạ Đại tế sư”.
Nói xong hắn do dự cất lời: “Đại tế sư, ta có chuyện muốn cầu xin”.
Đại tế sư cất nhẫn chứa đồ đi, khẽ gật đầu: “Ngươi nói đi”.
Diệp Huyên nói: “Ta muốn xây dựng một thư viện ở hồ Thái Thăng, hy vọng Đại tế sư đồng ý”.
Hồ Thái Thăng!
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên cười không nói gì, hiển nhiên đây mới là mục đích thật sự của thanh niên này.
Nàng ta không từ chối.
Một triệu viên Bà Sa Tinh có thể mua được một trăm hồ Thái Thăng rồi.
Đại tế sư gật đầu: “Ta đồng ý”.
Diệp Huyên lập tức hành lễ: “Đa tạ Đại tế sư”.
Đại tế sư cười nói: “Cảm ơn Tang Thần đi, hào quang của Tang Thần chiếu rọi muôn dân”.
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Tang Thần luôn ở bên ta”.
Đại tế sư hài lòng gật đầu: “Tốt lắm”.
Một lúc sau, Diệp Huyên và Tiểu Dung rời khỏi Thần miếu.
Bên ngoài, Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự tín ngưỡng Tang Thần à?”
Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Nếu không phải làm thế nào? Giết cả Thần miếu sau đó chiến đấu với Tang Thần à?”
Tiểu Dung im lặng.
Diệp Huyên cười: “Ta đã hơi mệt với cảnh đánh đánh giết giết rồi. Chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết thì không tính là chuyện. Hơn nữa ta tới đây để xây thư viện chứ không phải đánh nhau”.
Tiểu Dung gật đầu: “Ta hiểu rồi, ngươi cần ta giúp gì không?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta hi vọng cô giúp ta tìm một nhóm người có học vấn, thực lực không cần quá mạnh, nhưng nhất định phải có học vấn. Còn nữa, ta muốn xây một số cung điện ở đây, cô tìm người giúp ta đi”.
Tiểu Dung gật đầu: “Người thì gia tộc ta có”.
Diệp Huyên cười: “Vậy thì tốt quá rồi”.
Tiểu Dung khẽ nói: “Ta cũng muốn gia nhập thư viện”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Khoé miệng Tiểu Dung hơi nhếch lên: “Bây giờ ta sẽ đi làm ngay”.
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên bỗng gọi lại: “Chờ đã”.
Tiểu Dung quay lại nhìn Diệp Huyên, hắn xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Tiểu Dung, trong nhẫn là hai mươi triệu Bà Sa Tinh.
Diệp Huyên nói: “Làm việc phải có tiền”.
Tiểu Dung trầm giọng: “Ngươi đúng là giàu có”.
Diệp Huyên cười ha hả.
Sau khi Tiểu Dung đi, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về hướng Thần miếu, vừa nãy khi ở Thần miếu, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở nhàn nhạt, theo luồng hơi thở này, hắn cảm nhận được Tín Ngưỡng Chi Lực.
Hiển nhiên luồng hơi thở đó có lẽ là của Tang Thần.
Tín Ngưỡng Chi Lực!
Hiển nhiên người dùng Tín Ngưỡng Chi Lực không chỉ có một mình Diệp Huyên hắn.
Đúng lúc này, thời không xung quanh đột nhiên rung lên.
Diệp Huyên hơi cau mày.
Lúc này, một người mặc áo bào đen bước ra từ thời không trước mặt.
Diệp Huyên nhìn hắn ta, không lên tiếng.
Người áo đen nhếch miệng cười: “Diệp công tử đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Người áo đen nói: “Dạo này mấy huynh đệ của ta hơi nghèo, muốn mượn ngươi ít tiền, không thành vấn đề chứ?”
Cướp!
Diệp Huyên nhìn về hướng Thần miếu, thầm thở dài trong lòng.
Như lúc trước hắn nói, hắn tới đây chỉ vì xây dựng thư viện, không muốn gây chuyện, vậy nên bỏ tiền để làm việc thì hắn sẵn sàng, nhưng làm vậy lại phản tác dụng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người trước mặt là người của Đại tế sư Thần miếu.
Biết hắn có tiền chỉ có Tiểu Dung và Đại tế sư, Tiểu Dung không có lý do gì phản bội hắn vào lúc này cả, vậy thì chỉ có Đại tế sư!
Đúng là lòng tham không đáy!
Người áo đen cười: “Ngươi đang nhìn gì đấy?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Đại tế sư, đã tới rồi sao còn không ra?”
Nghe vậy, người áo bào đen lập tức híp mắt.
Mà xung quanh không có phản ứng gì.
Diệp Huyên giơ tay vung kiếm về hướng bên trái.
Phập!
Thời không đột nhiên tách ra, một bóng người liên tục lùi lại.
Chính là Đại tế sư!
Sau khi Đại tế sư dừng lại, nàng ta nhìn Diệp Huyên với ánh mắt nặng nề.
Diệp Huyên nhìn Đại tế sư, cười khẽ: “Nói thật, lần này ta tới đây thật sự không có ý định gây chuyện. Dẫu sao mấy năm nay đánh đánh giết giết ta cũng đã hơi mệt rồi. Vì vậy ta quyết định bỏ tiền ra giải quyết, nhưng ta không ngờ cô lại tham lam đến vậy…”
Nói xong hắn lắc đầu thở dài: “Cô làm như vậy e là sáu Đại Cổ Thần lại mất đi một vị đấy”.
“Nực cười”.
Đại tế sư nhìn chằm chằm Diệp Huyên, cười khẩy: “Ngông cuồng đến cực điểm, ngươi có biết ta đang nói gì không?”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm Đại tế sư: “Ta cho cô một cơ hội, gọi tổ tông đi”.
Đại tế sư nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi thích thể hiện như vậy, phụ thân ngươi biết không?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta học theo ông ấy đấy”.
Người đàn ông áo xanh: “…”
Đại tế sư còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên đã biến mất, con ngươi Đại tế sư co lại, nàng ta đang định ra tay thì lúc này một luồng kiếm quang đột nhiên xuyên qua chân mày của nàng ta.
Ầm!
Đại tế sư bị ghim ngay tại chỗ.
Diệp Huyên quay người rút kiếm Thanh Huyên, kề vào cổ Đại tế sư, nàng ta tức giận vô cùng: “Ta là người đại diện của Thần mà ngươi lại dám giết ta…”
Diệp Huyên chầm chậm chém xuống: “Đừng nhắc đến chỗ dựa trước mặt ta, ta mà gọi chỗ dựa ra thì tự ta cũng thấy hơi quá đáng! Hiểu không?”
Nói xong hắn cứa mạnh hơn, kiếm xuyên vào nửa tấc.
Phụt…
Máu bắn ra…
Đại tế sư đột nhiên run rẩy nói: “Đợi đã”.
Nói rồi nàng ta đột nhiên nắm lấy tay Diệp Huyên đặt vào nơi đâu đó trên người mình…
Thấy vậy, mặt Diệp Huyên đen sì, mẹ kiếp, rốt cuộc là kẻ nào khắp nơi tung tin lão tử háo sắc hả?
Chương 5720: Đạo Kính
Lúc này mặt Diệp Huyên đã đen kịt lại.
Sỉ nhục!
Hành động của Đại tế sư quả thật là một sự sỉ nhục thẳng vào mặt hắn.
Diệp Huyên không phí lời thêm nữa, vung tay đẩy kiếm đi.
Xoẹt.
Đầu của Đại tế sư lập tức bay ra ngoài.
Máu tươi bắn tung tóe.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão áo bào đen ở bên cạnh hóa đá ngay tại chỗ: "Ngươi dám giết Đại tế sư của Thần miếu..."
Diệp Huyên lại vung tay chém kiếm ra.
Xoẹt.
Ông lão áo bào đen lập tức bị xóa sổ.
Sau khi chém giết xong cả hai, Diệp Huyên thu kiếm Thanh Huyên lại, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng.
Không thể không nói, hắn lúc này rất tức giận.
Có nhiều khi, cố gắng nói đạo lý đúng là một chuyện ngu xuẩn!
Thế giới này đâu đâu cũng ngập tràn ác ý.
Diệp Huyên khẽ thở dài.
Hắn biết, hắn lại phải bắt đầu chém giết ở Thiên Bộ giới này rồi.
Tất nhiên bây giờ hắn không còn quan tâm quá nhiều chuyện nữa, hắn chỉ muốn xây dựng thư viện, sau đó nỗ lực phát triển bản thân!
Thế giới Hư Chân!
Đây chính là mục tiêu hiện tại của hắn.
Tất cả mọi người đều đang ở đó chờ hắn.
Vì vậy hắn phải cố gắng!
Dù sao hắn cũng đã lăn lộn quá lâu rồi.
Thời gian sau này, Diệp Huyên và Tiểu Dung bắt đầu dốc toàn lực xây dựng thư viện, bởi vì hắn có rất nhiều tiền, lại thêm gia tộc của Tiểu Dung giúp đỡ, vậy nên tốc độ xây dựng thư viện được đẩy lên rất nhanh.
Chưa tới nửa tháng, hồ Thái Thăng đã xuất hiện mười sáu tòa đại điện nguy nga.
Tiếp đến là chiêu mộ học viên.
Vạn sự khởi đầu nan, lúc bắt đầu căn bản không có ai đồng ý gia nhập thư viện, bởi vì thư viện chỉ mới thành lập, không có chút danh tiếng nào. Mọi người đều ôm thái độ tò mò và nghi ngờ với thư viện, nhưng Diệp Huyên cũng không sốt ruột, cứ từ từ thôi.
Ngày hôm đó, Diệp Huyên đi tới một thương hội đấu giá ở Tang Cổ Thành, thương hội này tên là Thiên Bảo, cũng là thương hội lớn nhất Thiên Bộ giới, chi nhánh của nó trải rộng khắp lục giới. Lục giới được chia thành sáu khu vực cho sáu vị Cổ Thần, mà Tang Cổ Thành thuộc về Tang, là địa bàn của Tang Thần.
Mà thương hội Thiên Bảo lại có chi nhánh khắp lục giới, có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng nó mạnh mẽ đến đâu.
Lần này Diệp Huyên đến thương hội Thiên Bảo là để mua đồ!
Sách cổ!
Lịch sử, văn minh và văn hóa của một vũ trụ mới chắc chắn không giống với những nơi khác, hắn muốn nhanh chóng hiểu rõ một vũ trụ nào đó thì chỉ có thể tìm hiểu qua sách vở.
Bởi vì có Tiểu Dung nên Diệp Huyên được gặp trực tiếp Cao quản sự của thương hội Thiên Bảo.
Cao quản sự là một cô gái, vóc người đẫy đà, trước sau đều căng tròn, trông rất mê người.
Bên trong một phòng riêng, Cao quản sự quan sát Diệp Huyên rồi cười nói: "Diệp công tử muốn mua một lượng lớn sách cổ à?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"
Cao quản sự cười nói: "Về công pháp hay là về gì?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Chỉ là sách cổ bình thường thôi, ghi chép về con người và sự kiện ở Thiên Bộ giới, hoặc là tác phẩm văn học, gì cũng được, ta mua hết".
Nụ cười trên mặt Cao quản sự dần biến mất: "Diệp công tử, những thứ này đều chẳng đáng bao nhiêu tiền".
Ý tứ chính là ngươi đang lãng phí thời gian của bà đây!
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Cao quản sự, giúp chút nhé".
Cao quản sự chỉ cười không nói.
Diệp Huyên tất nhiên hiểu ý, hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Cao quản sự, Cao quản sự liếc mắt nhìn, sau đó cười bảo: "Diệp công tử, ta nghe nói ngươi đang xây dựng một thư viện".
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng".
Cao quản sự nhìn Diệp Huyên: "Trước đây không lâu, ta nghe nói Đại tế sư của Thần miếu chết rồi. Nhưng không biết hung thủ là ai, Diệp công tử nghe qua việc này chưa?"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đại tế sư chết rồi à? Ai lớn gan như vậy? Dám giết Đại tế sư của Thần miếu, chán sống rồi sao?"
Cao quản sự nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Không phải ngươi giết à?"
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng đứng phất dậy, kích động nói: "Cao quản sự, sao cô có thể nói như vậy? Làm sao mà ta giết được Đại tế sư?"
Nói rồi, hắn vội vàng lấy ra một chiếc là: "Cô xem đi, đây là Tang Diệp mà Đại tế sư tặng cho ta, ta là tín đồ trung thành của Tang Thần, sao có thể làm ra loại chuyện vô nhân đạo như vậy được? A di đà Phật! Tội lỗi tội lỗi!"
Cao quản sự liếc mắt nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: "Cao quản sự, ta chỉ là một Viện trưởng của thư viện nhỏ thôi, có tài cán gì mà có thể giết Đại tế sư Thần miếu?"
Cao quản sự cười nói: "Diệp công tử, ngươi đứng kích động. Ta không có ý gì khác, chỉ hiếu kì một chút mà thôi".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cao quản sự, đây không phải việc nhỏ, nếu đã người của Thần miếu hiểu lầm là ta giết thật thì chẳng phải ta xong đời rồi sao?"
Cao quản sự khẽ mỉm cười: "Diệp công tử, không phải ngươi muốn mua sách cổ sao? Lát nữa ta sẽ cho người đi sưu tầm, ngươi yên tâm, với thực lực của thương hội Thiên Bảo, phàm là sách cổ nào từng có trên đời, đều sẽ tìm về được cho ngươi".
Nghe vậy, Diệp Huyên liền nở nụ cười: "Vậy cảm ơn Cao cô nương nhiều rồi".
Cao quản sự gật đầu: "Khách sáo rồi".
Nói xong, nàng ta đứng dậy định rời đi, nhưng như chợt nhớ đến điều gì, nàng ta đột nhiên nói: "Diệp công tử, chúng ta chuẩn bị đấu giá một món chí bảo, ngươi có hứng thú xem không?"
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: "Chí bảo gì?"
Cao quản sự cười nói: "Một món thần vật Đạo Môn để lại, tên là Đạo Kính".
Đạo Kính?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, lúc này, bút Đại đạo đột nhiên nói: "Có thể cần đấy!"
Diệp Huyên hỏi trong lòng: "Huynh biết à?"
Bút Đại đạo trầm giọng nói: "Thứ này năm đó do chủ nhân chế tạo ra, năng lực phòng ngự cực kỳ khủng bố, nhất là khi được phối hợp với đạo ấn thì công năng phòng ngự của nó chắc phải là vô địch, vô cấp siêu địch ấy chứ. Cậu có thứ này thì trừ khi thực lực của đối phương cao hơn cậu gấp mấy lần, hoặc có những thần vật biến thái như kiếm Thanh Huyên, còn không thì cậu chắc chắn sẽ nằm ở thế bất bại".
Bình luận facebook