Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5711-5715
Chương 5711: Cướp
Thanh Nhi nhìn Tiểu Tháp rồi hỏi: “Huynh muốn cải tạo thế nào?”
Diệp Huyên vội nói: “Muội xem rồi cải tạo đi”.
Thanh Nhi cầm lấy Tiểu Tháp quan sát một lúc rồi đi hẳn vào trong nó, nàng nhìn xung quanh, nâng tay phải lên, thoáng chốc, thời không xung quanh có sự thay đổi kỳ dị.
Thời không bị chia cắt.
Một lúc sau, thời gian trong Tiểu Tháp xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, thế giới chia cắt vô tận, sau đó mở rộng vô tận.
Tiểu Tịnh ở bên trong thấy thế thì sững sờ.
Không bao lâu, thế giới trong Tiểu Tháp mở rộng gấp trăm triệu lần, không chỉ vậy, thời không bên trong còn cực kỳ đáng sợ, sau khi mật độ của nó đã vượt xa hư thời không, Tiểu Tịnh lại biến sắc, đi ra khỏi Tiểu Tháp, vì nàng ta không thể chịu được áp lực thời không trong này.
Lúc này, Thanh Nhi ra khỏi Tiểu Tháp, tới trước mặt Diệp Huyên: “Ta đã cải tạo kết cấu và vật chất của nó rồi, bây giờ nó đã là thời không đặc biệt có thể đi lại, không có sự cho phép của huynh, nếu người ngoài muốn vào sẽ thịt nát xương tan.
Diệp Huyên chớp mắt: “Cũng có nghĩa là ta có thể dùng nó để thu thập người à?”
Thanh Nhi gật đầu: “Được. Nhưng làm vậy hơi lãng phí, tuy thời không bên trong không bằng thời không ở thế giới Hư Chân, nhưng cũng chỉ kém thời không Hư Chân thôi. Nếu người ngoài vào trong thì có thể khám phá bí mật của thời không này, có thể giải được một phần vạn nó là cũng có thể đột phá được xiềng xích của mình, đạt đến một tầm cao mới. Mà nếu người ngoài không có sự cho phép của huynh đã vào thì sẽ bị mật độ thời không bên trong nghiền nát thành hư vô”.
Diệp Huyên vội vàng hỏi tiếp: “Khả năng phòng ngự của tháp này thế nào?”
Thanh Nhi mỉm cười: “Rất mạnh”.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Kiếm Thanh Huyên hẳn là có thể đả thương được đúng không?”
Thanh Nhi ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong nàng kẹp vào mũi kiếm kiếm Thanh Huyên, giây kế tiếp, kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội.
Thanh Nhi nói: “Mũi kiếm đã được ta cải tạo lại, có thể phá được mọi thời không ngoài thời không Hư Chân, cũng có thể phá được cả thời không trong Tiểu Tháp, nói cách khác, huynh có thể dễ dàng phá được Tiểu Tháp này”.
Tiểu Tháp: “…”
Nghe Thanh Nhi nói vậy, Diệp Huyên hài lòng gật đầu.
Hắn biết tính Tiểu Tháp, nếu không trị được nó thì có thể nó sẽ lên tận trời mất.
Phải kiềm chế nó một chút!
Tiểu Tịnh ở bên cạnh nhìn cô gái váy trắng, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Mà cô gái váy trắng lại bỗng quay đầu nhìn Tiểu Tịnh, con ngươi Tiểu Tịnh co rút, cái nhìn này khiến nàng ta cảm giác như đến linh hồn mình cũng bị đối phương nhìn thấu.
Cô gái váy trắng nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì.
Diệp Huyên cười: “Người của mình”.
Cô gái váy trắng khẽ gật đầu, nhìn đi chỗ khác.
Tiểu Tịnh như trút được gánh nặng.
Lúc này nàng ta chỉ muốn mắng Diệp Thanh Thanh kia!
Nàng ta còn nhớ năm xưa Diệp Thanh Thanh nói với mình trong số mấy muội muội của Diệp Huyên thì Diệp Thanh Thanh nàng ấy là mạnh nhất, khi gặp các muội muội khác thì không cần phải nể mặt họ…
Chết tiệt!
Nếu không nể mặt thì e là đến xương cốt cũng chẳng còn ấy chứ.
Suýt nữa thì bị lừa!
Cô gái váy trắng lên tiếng: “Ta đi đây”.
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt: “Sao nhanh vậy?”
Cô gái váy trắng trả lời: “Bận”.
Diệp Huyên còn muốn nói gì đó thì cô gái váy trắng đã giơ tay xoa nhẹ gò má hắn: “Tới thế giới Hư Chân sớm nhé”.
Nói xong nàng quay người biến mất ở cuối tinh không.
Đi rồi!
Diệp Huyên im lặng.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, sao lần này cô nhóc này đi nhanh thế?
Hắn lờ mờ cẩm thấy mấy cô nhóc này đang giấu mình điều gì đó.
Lúc này Tiểu Tịnh bỗng trầm giọng cất lời: “Ca… nàng ấy…”
Diệp Huyên cười: “Nàng ấy cũng là muội muội của ta”.
Tiểu Tĩnh hơi cúi đầu, yên lặng.
Lúc này nàng ta mới phát hiện ra một điều, cho dù đến đẳng cấp như nàng ta thì ở trước mặt một số người cũng vẫn chỉ như con kiến.
Ở trước Diệp Thanh Thanh và Thanh Nhi váy trắng, nàng ta cũng chưa bao giờ cảm thấy thế này.
Không phải họ không mạnh mà là họ không mạnh tới độ khó tin, mạnh tới độ khiến người khác tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta cảm thấy mình như một con kiến!
Như biết được tâm trạng của Tiểu Tịnh, Diệp Huyên đi tới vỗ nhẹ vào vai nàng ta, cười bảo: “Không vội, đường còn dài, cứ từ từ, muội xem, ta không vội chút nào”.
Tiểu Tịnh gật đầu: “Ta hiểu”.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: “Thế giới Hư Chân”.
Nói rồi hắn từ từ nhắm mắt lại.
Hắn cũng phải tăng tốc lên thôi!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, lưỡi kiếm và mũi kiếm của kiếm Thanh Huyên đã hoàn toàn khác, có thể nói là đã có sự thay đổi về chất.
Không vật gì không phá được!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên nhếch miệng, bây giờ thanh kiếm này đã cực kỳ sắc bén, trở nên vô địch.
Lúc này Ám Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, hắn ta khẽ hành lễ rồi trầm giọng bảo: “Diệp thiếu, đội thám hiểm vũ trụ Các chủ phái đi găp phải rắc rối, bọn họ bị ức hiếp. Đòi… đòi một tỷ Bà Sa Tinh tiền chuộc…”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày.
Mẹ nó chứ!
Đến cướp ông đây à?
Chương 5712: Chuộc người
Tiểu đội thám hiểm vũ trụ!
Đương nhiên Diệp Huyên không quên, đây là tiểu đội Tần Quan cử đi với nhiệm vụ thám hiểm vũ trụ.
Vai trò của tiểu đội này rất lớn, bởi vì thám hiểm ra vũ trụ chưa biết có thể mang lại lợi ích to lớn cho thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các.
Mà Tiên Bảo Các vẫn luôn hỗ trợ tài chính cho tiểu đội này.
Bây giờ Tần Quan không ở đây, đương nhiên tiểu đội này do hắn quản lý.
Hắn không ngờ tiểu đội này lại xảy ra vấn đề.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Bây giờ họ đang ở đâu?”
Ám Quân thấp giọng trả lời: “Một tinh vực thần bí cách vũ trụ Biên Duyên không xa, khi họ đi vào vùng tinh vực thần bí ấy thì mất liên lạc. Không lâu sau họ lại gửi tin tới, nói là bịt một chủng tộc thần bí bắt cóc. Ta phái người đi điều tra nhưng không có tin tức gì. Cho nên chỉ có thể tới tìm Diệp thiếu thôi”.
Bắt cóc!
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Đi!”
Nói xong hắn nhìn về phía Tiểu Tịnh: “Thư viện giao cho muội trông nom nhé”.
Tiểu Tịnh chần chừ giây lát rồi mới gật đầu đáp: “Được”.
Diệp Huyên và Ám Quân cùng biến mất ở nơi sâu trong tinh không.
Tiểu Tịnh nhìn vào nơi sâu ấy, nhíu mày thật sâu: “Bắt cóc… Lâu lắm rồi ta không bắt cóc ai!”
…
Không lâu sau, Diệp Huyên và Ám Quân tới vùng tinh vực thần bí đó, vừa đi vào Diệp Huyên đã chau mày. Trong tinh vực này, hắn nhìn thấy vô số vòng xoáy màu đen, những vòng xoáy màu đen ấy có lực hút cực kỳ đáng sợ, đến hắn khi bước vào cũng suýt nữa bị hút vào.
Ám Quân hạ thấp giọng bảo: “Người của chúng ta không thể đi vào đây, vậy nên chỉ có thể báo cho Diệp thiếu”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, nhìn xung quanh rồi cuối cùng vung tay phất kiếm.
Vút!
Một khoảng kiếm quang màu đỏ phá không bay đi, nơi xa, một vòng xoáy màu đen đột nhiên kịch liệt chấn động. Sau một giây, kiếm quang màu đỏ của Diệp Huyên bị hút vào trong rồi hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sững sờ.
Đến kiếm quang của hắn mà cũng bị hút ư?
Sự tò mò hiện lên trong mắt Diệp Huyên, mà lúc này một ông lão mặc trường bào màu xanh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Ám Quân, trường bào của ông ta vô cùng rộng, như một chiếc váy, trong tay ông ta cầm một pháp trượng xương khô, trên đầu đeo một vài trang sức bằng xương kỳ quái.
Sau khi ông lão xuất hiện, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Diệp Huyên rồi lên tiếng nói một tràng gì đó mà Diệp Huyên không hiểu.
Hắn quay đầu nhìn Ám Quân, hắn ta cũng cười ngượng: “Ta cũng không hiểu”.
Diệp Huyên nhìn ông lão, xoè tay muốn cưỡng ép lấy đi ký ức của đối phương, thế nhưng hắn vừa giơ tay, ông lão đó đã nổi giận, chỉ pháp trượng vào hắn.
Đoàng!
Một tiếng sét vạn trượng đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày, giây sau đó hắn xoè tay, kiếm Thanh Huyên phóng lên trời.
Phụt!
Sấm sét vạn trượng vừa va chạm với kiếm Thanh Huyên đã bị tách ra làm hai, lực lượng cường đại trong nháy mắt đánh tan những tia sét con lại, hoá thành những đốm sáng khắp bầu trời.
Nơi xa, ông lão kia lại nói một tràng những điều gì đó.
Diệp Huyên thấp giọng bảo: “Ta không hiểu, thật sự không hiểu”.
Nhưng ông lão càng nói càng kích động, hơn nữa ông ta vừa nói còn vừa múa pháp trượng.
Diệp Huyên nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu, lúc này Ám Quân bên cạnh lại bảo: “Có phải ông ta đang gọi người không?”
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Bởi vì hắn phát hiện đột nhiên xung quanh có thêm một vài hơi thở thần bí.
Quả nhiên là gọi người.
Nhận ra điều này, ánh mắt Diệp Huyên dần trở nên lạnh lẽo, mà ông lão vẫn đang nói gì đó, Diệp Huyên bắt đầu rút kiếm.
Vụt!
Một luồng kiếm quang vụt lên.
Con ngươi của ông lão co rụt, chĩa cây pháp trượng về phía trước, vô số sấm sét tuôn ra từ pháp trượng của ông ta.
Đoàng đoàng!
Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, một vùng kiếm quang và lôi quang bùng lên, sau đó một thanh kiếm đã kề vào cổ ông lão.
“Khoan đã”.
Lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên.
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một người phụ nữ chậm rãi đi tới, trang phục của người phụ nữ này rất giống với ông lão, trên đầu còn đeo những đồ trang sức bằng xương tinh xảo.
Người phụ nữ nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Người của ngươi đang ở trong tay chúng ta”.
Nàng ta nói tiếng của nhân loại!
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ: “Muốn một tỷ?”
Nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Đúng!”
Diệp Huyên suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Ta muốn gặp người của ta”.
Người phụ nữ gật đầu: “Được”.
Nói rồi nàng ta quay đầu nhìn, cách đó không xa xuất hiện một cái lồng, trong lồng có nhốt mấy chục người, chính là đội thám hiểm vũ trụ.
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ cầm đầu, nàng là đội trưởng đội thám hiểm vũ trụ, cũng là người tổng phụ trách.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Các cô tới đây có làm chuyện gì quá đáng không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không! Chúng ta tới đây không làm gì cả, chỉ tới để xem xét, chỉ là không ngờ lại vào nhầm địa bàn của họ, nhưng khi phát hiện họ không chào đón, chúng ta đang định đi thì họ lại không cho đi, còn giữ phi thuyền của chúng ta! Bọn họ thấy phi thuyền của chúng ta rất sang trọng nên đã nổi lên ý xấu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Chương 5713: Thêm một người nữa
Người phụ nữ bên cạnh bỗng quay sang nhìn Diệp Huyên, đang định nói gì đó thì hắn đã khép hai ngón tay lại.
Phụt!
Kiếm lập tức đâm xuyên cổ họng ông lão kia, máu bắn ra tung toé.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người phụ nữ biến đổi, nàng ta phẫn nộ quát: “Nhân loại, ngươi…”
Diệp Huyên đưa tay phải về phía trước rồi nắm lại, thời không thoáng chốc bị hắn gấp lại. Sau đó hắn giơ tay vung kiếm, lập tức mấy chục cường giả ẩn mình trong bóng tối bị một kiếm này giết chết.
Người phụ nữ cầm đầu kinh hãi nhìn Diệp Huyên, sắc mặt nàng ta trắng bệch, lúc này dường như nàng ta đã phát hiện ra điều gì.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Ta có một tỷ đấy, cô có muốn không?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Huyên: “Nhân loại, chúng ta là người Tệ tộc, tin phụng A Nan Thần, chúng ta là con cháu của A Nan Thần, ngươi giết chúng ta, A Nan Thần sẽ không tha cho ngươi đâu”.
A Nan Thần!
Diệp Huyên gật đầu cười: “A Nan Thần dạy các cô bắt chẹt tống tiền à?”
Nét mặt người phụ nữ hơi khó coi: “Nhân loại, chúng ta không biết ngươi lại mạnh thế này, chuyện… Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, có thể bỏ qua được không?”
Mặt Diệp Huyên không thay đổi: “Cô nghĩ sao?”
Người phụ nữ ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Ngươi có biết A Nan Thần không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết”.
Nàng ta vội nói: “Ngài ấy rất mạnh!”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Ta không sợ”.
Nàng ta sửng sốt, sau đó mau chóng nói: “A Nan Thần… là một vị Thần cường đại từ Thiên Bộ bay tới đấy”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Cô có biết vì sao cô còn được sống đến giờ không?”
Nghe vậy, người phụ nữ lập tức trở nên cảnh giác: “Ngươi… Ngươi định làm gì?”
Nói xong nàng ta nhanh chóng che ngực.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm, điều này ít nhiều có phần sỉ nhục người khác đấy nhé!
Tuy người phụ nữ này không xấu, nhưng cũng không thể coi là đẹp, mà hành động này thật sự là đang sỉ nhục người khác.
Nàng ta coi hắn là gì?
Hắn là loại người đó sao?
Diệp Huyên xua tay: “Gọi Tộc trưởng của các cô ra nói chuyện với ta”.
Người phụ nữ nhìn Diệp Huyên: “Bị ngươi giết rồi”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Ông lão vừa nãy?”
Nàng ta gật đầu.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi bảo: “Vậy bắt đầu từ bây giờ cô sẽ là Tộc trưởng của Tệ tộc”.
Người phụ nữ chớp mắt: “Thật sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật! Nhưng ta rất tò mò, nếu cô trở thành Tộc trưởng thì cô sẽ làm gì?”
Nàng ta do dự một lát rồi đáp: “Nghe lời ngươi”.
Diệp Huyên cười: “Vậy bây giờ cô có thể thả người được chưa?”
Người phụ nữ vội vàng thả người.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Đến lúc đó ta sẽ cử người đến xây dựng thư viện, cô phải phối hợp với họ, hiểu không?”
Người phụ nữ chần chừ rồi hỏi: “Có thể cho ta chút lợi ích không?”
Nói rồi nàng ta nhìn xung quanh: “Chúng ta ở đây nghèo lắm”.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Những vòng xoáy màu đen bên ngoài lúc nãy là gì?”
Người phụ nữ nói: “Là Truyền Tống Trận”.
Truyền Tống Trận!
Diệp Huyên cau mày: “Có thể truyền tống tới nơi nào?”
Nàng ta đáp: “Có thể truyền tống đến Thiên Bộ giới, ở đó là thế giới vũ trụ với nền văn minh cao cấp, có rất nhiều rất nhiều người mạnh”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vậy sao các cô không đi?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Thực lực của chúng ta quá yếu, tới đó không thể sống được”.
Thiên Bộ giới!
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.
Nàng ta lưỡng lự vài giây rồi hỏi: “Có thể cho ta ít tiền được không?”
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ, hắn xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chầm chậm bay tới trước mặt nàng ta.
Người phụ nữ nhanh chóng cất nhẫn đi: “Từ nay về sau chúng ta sẽ tin phụng cậu!”
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Cô là tín ngưỡng tiền thì có!
Diệp Huyên cười hỏi: “Cô tên gì?”
Người phụ nữ đáp: “A Anh!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ xây thư viện ở đây, cô có thể bảo tộc nhân của cô gia nhập thư viện học phương pháp tu luyện của nhân loại. Điều này cũng có thể giúp Tệ tộc các cô nâng cao thực lực, thư viện có rất nhiều quy tắc, cô phải quản thúc tộc nhân của cô tuân lệnh, đừng vi phạm luật của thư viện, hiểu chưa?”
A Anh mau chóng gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi thì tốt”.
Nói xong hắn nhìn đội trưởng đội thám hiểm vũ trụ: “Điểm đến tiếp theo của các cô là nơi nào?”
Đội trưởng đáp: “Không có mục tiêu, cứ đi về phía trước thôi”.
Nói rồi nàng ta lấy một cuốn sách cổ dày cộp ra: “Chúng ta đi đến đâu cũng sẽ ghi những gì mắt thấy tai nghe vào cuốn sách này!”
Diệp Huyên nhìn lướt qua cuốn sách cổ dày cộp đó: “Sau này bảo thư viện sao chép thành nhiều bản, bán khắp vũ trụ, tiền thu được sẽ chia cho các cô một nửa, nửa còn lại thuộc về Tiên Bảo Các, các cô thấy sao?”
Nghe vậy, đội thám hiểm vũ trụ đều mừng rỡ.
Đây chính là những gì họ muốn!
Đội trưởng chần chừ một chút, sau đó nói: “Vậy ký tên…”
Diệp Huyên cười: “Đương nhiên là viết tên các cô rồi”.
Đội trưởng vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn Viện trưởng”.
Lúc này Diệp Huyên lại nói: “Không ngại thêm một người nữa chứ?”
Vẻ mặt đội trưởng cứng đờ.
Chương 5714: Đến Thiên Bộ giới
Sau khi giải quyết được vấn đề nguy cấp, đội thám hiểm vũ trụ lại lên đường.
Mà lần này Diệp Huyên không chỉ cho họ tiền mà còn cho họ một số phương pháp tu luyện, để họ có thể tu luyện, nâng cao thực lực trong lúc thám hiểm vũ trụ, thực lực của tiểu đội này quá yếu.
Sau khi giải quyết xong chuyện của đội thám hiểm, Diệp Huyên không về thư viện Quan Huyên mà quyết định đến Thiên Bộ giới kia xem thế nào.
Vì vậy Diệp Huyên tới trước Truyền Tống Trận vòng xoáy màu đen lúc trước rồi đi vào đó, vừa vào hắn đã cảm thấy trời đất quay cuồng, rất nhanh hắn đã tiến vào đường hầm thời không.
Sau khi vào đường hầm thời không, Diệp Huyên bỗng nhíu mày.
Bởi vì hắn phát hiện giờ phút này mình đang phi hành với tốc độ cực kỳ kinh người.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên mới cảm thấy thân thể của mình dừng lại, hắn nhìn chung quanh, lúc này, hắn đã ở trong một khoảng tinh không.
Phía sau hắn cũng có một Truyền Tống Trận vòng xoáy màu đen.
Diệp Huyên ổn định lại rồi quan sát bốn phía: “Đây chính là Thiên Bộ giới sao?”
Lúc này một cô gái đi ngang qua, nàng ta đánh giá Diệp Huyên rồi hỏi: “Mới tới à?”
Diệp Huyên nhìn cô gái, nàng ta chùng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ váy hoa nhí, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế”.
Cô gái nháy mắt: “Thế chắc ngươi không quen nơi này đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là không quen thuộc”.
Cô gái giơ một ngón tay lên: “Đưa cho ta một trăm Bà Sa Tinh, ta giới thiệu nơi này cho ngươi”.
Diệp Huyên cười khẽ rồi cong ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ rơi trước mặt cô gái, cô gái cất đi rồi cười bảo: “Chào ngươi, ta là Tiểu Dung”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đây là Thiên Bộ giới à?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Không phải, đây chỉ là vòng ngoài Thiên Bộ giới thôi, muốn vào Thiên Bộ giới còn phải đi qua hỗn loạn thời không vực đáng sợ nữa”.
Hỗn loạn thời không vực!
Diệp Huyên cau mày.
Tiểu Dung mỉm cười: “Ngươi định đến Thiên Bộ giới à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Dung trầm giọng nói: “Muốn đến Thiên Bộ giới thì phải đi qua thời không vực hỗn loạn đó, ngươi có tự tin không?”
Diệp Huyên cười: “Chưa đi nên không thể chắc chắn”.
Tiểu Dung cười: “Vậy ta đưa ngươi đi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Tiểu Dung nói: “Đi theo ta”.
Nói xong nàng ta quay người đi cùng Diệp Huyên.
Trên đường đi, Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên cười hỏi: “Công tử đến để bái Cổ Thần à?”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Cổ Thần?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế. Ở Thiên Bộ giới có một vài Cổ Thần, họ chấp nhận tín ngưỡng của tín đồ”.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi hỏi: “Cô có biết Thượng Cổ Thần không?”
Tiểu Dung gật đầu: “Biết! Ngài ấy là một trong mười hai vị Thần”.
Nghe vậy Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra Thượng Cổ Thần ở Thiên Bộ giới này…”
Thượng Cổ Thần!
Khi ấy Thanh Nhi váy trắng còn suýt nữa giết chết ông ta.
Hắn không ngờ là đối phương cũng ở Thiên Bộ giới.
Lúc này Tiểu Dung chợt hỏi: “Ngươi biết Thượng Cổ Thần à?”
Diệp Huyên sắp xếp lại suy nghĩ, cười đáp: “Không được coi là biết”.
Tiểu Dung nhìn hắn lần nữa, khẽ gật đầu.
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Dung, Diệp Huyên đã đến hỗn loạn vực, sau khi tới đây cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao nơi này lại gọi là hỗn loạn vực.
Hắn phát hiện thời không nơi đây vô cùng quỷ dị, giống như cơn lốc vô cùng hỗn loạn, hơn nữa còn toát lên sức mạnh cường đại đáng sợ.
Tiểu Dung chỉ vào nơi xa: “Đi qua hỗn loạn vực này là tới Thiên Bộ giới. Thông thường người ở đây đều không vào được Thiên Bộ giới, chỉ có người được trời chọn mới có thể vào được”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Người được trời chọn?”
Tiểu Dung chớp mắt: “Ngươi không biết hả?”
Diệp Huyên nói: “Từng giết không ít!”
Tiểu Dung sững sờ.
Diệp Huyên cười: “Người được trời chọn là người được chủ nhân bút Đại đạo chọn đúng không?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Không phải, là người được Cổ Thần chọn, những người ấy là người trời chọn, chỉ họ mới có thể đi qua được hỗn loạn vực này”.
Cổ Thần!
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Cô có biết chủ nhân bút Đại đạo không?”
Tiểu Dung cười: “Đương nhiên biết rồi, ông ấy là người sáng lập Đạo Môn mà”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Thiên Bộ giới cũng có Đạo Môn à?”
Tiểu Dung gật đầu: “Có. Nhưng đó là trước đây!”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Trước đây?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế, trước đây Thiên Bộ giới có Đạo Môn, nhưng trăm nghìn năm trước, Đạo Môn đã bị đuổi đi rồi”.
Diệp Huyên ngạc nhiên hỏi lại: “Bị đuổi đi á?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại đạo không lợi hại sao?”
Nghe vậy Tiểu Dung cau mày: “Chủ nhân bút Đại đạo lợi hại lắm à?”
Diệp Huyên im lặng.
Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại đạo không lợi hại sao?
Hắn cũng hơi nghi ngờ!
Chắc ông ta cũng lợi hại nhỉ?!
Tiểu Dung nói tiếp: “Ta từng nghe nói về chủ nhân bút Đại đạo, nhưng không biết thực lực của ông ta thế nào, nhưng theo ta thấy thì hẳn là ông ta không lợi hại. Nếu lợi hại thì Đạo Môn cũng không đến mức bị đuổi đi. Ngươi thấy có đúng không?”
Chương 5715: Còn sống không?
Diệp Huyên trầm mặc một lát rồi thầm nói: “Tiểu Bút, huynh thấy thế nào?”
bút Đại đạo thấp giọng bảo: “Ta không phát biểu ý kiến”.
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen.
Lúc này Tiểu Dung lại nói: “Đừng nói Thiên Bộ giới, dù là ở vũ trụ Biên Duyên, Đạo Môn cũng rất thảm. Bây giờ hình như Đạo Môn chỉ còn lại mấy chục người thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là rất thảm. Cô có thể đưa ta tới Đạo Môn xem được không?”
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không đến Thiên Bộ giới nữa à?”
Diệp Huyên cười: “Tạm thời không đi nữa”.
Tiểu Dung cười: “Được rồi”.
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn cô gái trước mặt, khẽ cười rồi đi theo.
Một lúc sau, Tiểu Dung đưa Diệp Huyên lên một đỉnh núi, hắn nhìn thấy một vài cung điện đơn sơ trên đỉnh núi, mà phía trước toà đại điện ở chính giữa trăm trượng có một cánh cổng đá, trên cổng đá có hai chữ: Đạo Môn!
Đạo Môn!
Nhìn cảnh trước mắt, Diệp Huyên không khỏi thở dài trong lòng.
Rốt cuộc Đạo Môn này phát triển thế nào vậy?
Sao lại thảm thế này?
Thực sự quá khó tin!
Đúng lúc này, một ông lão bước ra, nhìn về phía Diệp Huyên và Tiểu Dung, ông ta cau mày: “Hai người là ai?”
Diệp Huyên xoè tay ra, đạo ấn xuất hiện trong tay hắn.
Ông lão nhìn đạo ấn trong tay Diệp Huyên với vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Huyên thảng thốt: “Ông không biết?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, vẻ mặt cảnh giác: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Diệp Huyên cạn lời.
Chết tiệt!
Sao có thể không biết chứ?
Diệp Huyên giơ đạo ấn trong tay lên: “Ông chắc chắn ông không biết nó?”
Ông lão cau mày, quan sát kỹ lưỡng đạo ấn trong tay Diệp Huyên, sau đó lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên im lặng.
Thế mà ông lão này lại không biết đạo ấn!
Tiểu Dung ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Bây giờ các ông tin phụng ai?”
Ông lão trầm giọng đáp: “Chủ nhân bút Đại đạo”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Chủ nhân bút Đại đạo từng nói với ta Đạo Môn đều do ta quản, ông tin không?”
“To gan!”
Ông lão nổi trận lôi đình: “Ngươi… Ngươi dám có ý đồ với Đạo Môn của ta! Đạo Môn của ta và các hạ không thù không oán, vì sao các hạ lại làm như vậy?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta thật sự biết chủ nhân bút Đại đạo mà”.
“Vớ vẩn!”
Ông lão tức giận: “Chủ nhân bút Đại đạo sống chết thế nào còn không rõ, ngươi… ngươi đừng hòng lừa lão phu. Thanh niên, lão phu nói cho ngươi nghe, lão phu trải đời hơn ngươi nhiều, ngươi đừng hòng giở trò với lão phu”.
Mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm.
Ông lão xua tay mất kiên nhẫn: “Ngươi mau đi đi, nếu không lão phu sẽ mở đại trận hộ tông đấy. Ta nói cho ngươi biết, đại trận hộ tông do chủ nhân bút Đại đạo - tổ tiên của chúng ta đích thân bài bố, nếu mở nó, dù là Cổ Thần cũng không chống lại được, ngươi đừng tự mắc sai lầm”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ông nói như vậy làm ta lại muốn xem xem thế nào đấy”.
Ông lão trầm giọng bảo: “Công tử à, chúng ta không thù không oán mà?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Ông lão hạ giọng bảo: “Nếu đã không thù không oán thì sao ngươi phải tới gây sự với chúng ta? Ngươi nhìn đi, bây giờ Đạo Môn của ta đã lánh đời rồi, chúng ta không còn nhúng tay vào tranh chấp thế tục nữa…”
Diệp Huyên chợt xoè tay, bút Đại đạo xuất hiện trong tay hắn: “Ông có biết cây bút này không?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Có phải ngươi muốn nói đây là bút Đại đạo không?”
Diệp Huyên hạ giọng: “Đúng là bút Đại đạo”.
Ông lão rất tức giận, nhìn Diệp Huyên đăm đăm: “Ngươi lấy bừa một chiếc bút quèn ra rồi nói với ta là bút Đại đạo… Ngươi đừng sỉ nhục trí thông minh của ta nữa có được không?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Ông lão nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lúc này Diệp Huyên chợt thấy hơi đau đầu.
Hắn thật sự không thể giải thích được nữa.
Lúc này Tiểu Bút lên tiếng: “Đánh một trận là được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn phất tay, một luồng kiếm quang vụt qua, ông lão kia còn chưa phản ứng thì một thanh kiếm đã kề ngay cổ họng ông ta.
Ông lão lập tức giơ hai tay lên, run rẩy nói: “Các hạ…”
Diệp Huyên nhìn ông lão: “Bây giờ ông tin ta rồi chứ?”
Ông lão kinh hãi trả lời: “Ngươi… Ngươi nói gì thì là thế đó”.
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt ông lão: “Bây giờ ông là Đạo Môn Chi Chủ?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Bây giờ ta là Đạo Môn Chi Chủ, có vấn đề gì không? Nếu có thì bây giờ ông có thể nói lời trăng trối trước”.
Ông lão vội bảo: “Không có vấn đề gì”.
Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ Đạo Môn có bao nhiêu người?”
Ông lão do dự một chút, sau đó nói: “Hai mươi chín người!”
Hai mươi chín người!
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Vì sao trước đây Đạo Môn lại bị đuổi khỏi Thiên Bộ giới?”
Ông lão cười khổ: “Vì một Cổ Thần của Thiên Bộ giới yêu cầu chúng ta tín ngưỡng ông ta, nhưng người chúng ta tín ngưỡng là chủ nhân bút Đại đạo, chúng ta không đồng ý nên ông ta đã đánh chúng ta…”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Các ông không gọi tổ tông à?”
Ông lão do dự một lúc rồi hỏi: “Chủ nhân bút Đại đạo còn sống không?”
Diệp Huyên cứng họng.
Thanh Nhi nhìn Tiểu Tháp rồi hỏi: “Huynh muốn cải tạo thế nào?”
Diệp Huyên vội nói: “Muội xem rồi cải tạo đi”.
Thanh Nhi cầm lấy Tiểu Tháp quan sát một lúc rồi đi hẳn vào trong nó, nàng nhìn xung quanh, nâng tay phải lên, thoáng chốc, thời không xung quanh có sự thay đổi kỳ dị.
Thời không bị chia cắt.
Một lúc sau, thời gian trong Tiểu Tháp xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, thế giới chia cắt vô tận, sau đó mở rộng vô tận.
Tiểu Tịnh ở bên trong thấy thế thì sững sờ.
Không bao lâu, thế giới trong Tiểu Tháp mở rộng gấp trăm triệu lần, không chỉ vậy, thời không bên trong còn cực kỳ đáng sợ, sau khi mật độ của nó đã vượt xa hư thời không, Tiểu Tịnh lại biến sắc, đi ra khỏi Tiểu Tháp, vì nàng ta không thể chịu được áp lực thời không trong này.
Lúc này, Thanh Nhi ra khỏi Tiểu Tháp, tới trước mặt Diệp Huyên: “Ta đã cải tạo kết cấu và vật chất của nó rồi, bây giờ nó đã là thời không đặc biệt có thể đi lại, không có sự cho phép của huynh, nếu người ngoài muốn vào sẽ thịt nát xương tan.
Diệp Huyên chớp mắt: “Cũng có nghĩa là ta có thể dùng nó để thu thập người à?”
Thanh Nhi gật đầu: “Được. Nhưng làm vậy hơi lãng phí, tuy thời không bên trong không bằng thời không ở thế giới Hư Chân, nhưng cũng chỉ kém thời không Hư Chân thôi. Nếu người ngoài vào trong thì có thể khám phá bí mật của thời không này, có thể giải được một phần vạn nó là cũng có thể đột phá được xiềng xích của mình, đạt đến một tầm cao mới. Mà nếu người ngoài không có sự cho phép của huynh đã vào thì sẽ bị mật độ thời không bên trong nghiền nát thành hư vô”.
Diệp Huyên vội vàng hỏi tiếp: “Khả năng phòng ngự của tháp này thế nào?”
Thanh Nhi mỉm cười: “Rất mạnh”.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Kiếm Thanh Huyên hẳn là có thể đả thương được đúng không?”
Thanh Nhi ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong nàng kẹp vào mũi kiếm kiếm Thanh Huyên, giây kế tiếp, kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội.
Thanh Nhi nói: “Mũi kiếm đã được ta cải tạo lại, có thể phá được mọi thời không ngoài thời không Hư Chân, cũng có thể phá được cả thời không trong Tiểu Tháp, nói cách khác, huynh có thể dễ dàng phá được Tiểu Tháp này”.
Tiểu Tháp: “…”
Nghe Thanh Nhi nói vậy, Diệp Huyên hài lòng gật đầu.
Hắn biết tính Tiểu Tháp, nếu không trị được nó thì có thể nó sẽ lên tận trời mất.
Phải kiềm chế nó một chút!
Tiểu Tịnh ở bên cạnh nhìn cô gái váy trắng, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Mà cô gái váy trắng lại bỗng quay đầu nhìn Tiểu Tịnh, con ngươi Tiểu Tịnh co rút, cái nhìn này khiến nàng ta cảm giác như đến linh hồn mình cũng bị đối phương nhìn thấu.
Cô gái váy trắng nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì.
Diệp Huyên cười: “Người của mình”.
Cô gái váy trắng khẽ gật đầu, nhìn đi chỗ khác.
Tiểu Tịnh như trút được gánh nặng.
Lúc này nàng ta chỉ muốn mắng Diệp Thanh Thanh kia!
Nàng ta còn nhớ năm xưa Diệp Thanh Thanh nói với mình trong số mấy muội muội của Diệp Huyên thì Diệp Thanh Thanh nàng ấy là mạnh nhất, khi gặp các muội muội khác thì không cần phải nể mặt họ…
Chết tiệt!
Nếu không nể mặt thì e là đến xương cốt cũng chẳng còn ấy chứ.
Suýt nữa thì bị lừa!
Cô gái váy trắng lên tiếng: “Ta đi đây”.
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt: “Sao nhanh vậy?”
Cô gái váy trắng trả lời: “Bận”.
Diệp Huyên còn muốn nói gì đó thì cô gái váy trắng đã giơ tay xoa nhẹ gò má hắn: “Tới thế giới Hư Chân sớm nhé”.
Nói xong nàng quay người biến mất ở cuối tinh không.
Đi rồi!
Diệp Huyên im lặng.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, sao lần này cô nhóc này đi nhanh thế?
Hắn lờ mờ cẩm thấy mấy cô nhóc này đang giấu mình điều gì đó.
Lúc này Tiểu Tịnh bỗng trầm giọng cất lời: “Ca… nàng ấy…”
Diệp Huyên cười: “Nàng ấy cũng là muội muội của ta”.
Tiểu Tĩnh hơi cúi đầu, yên lặng.
Lúc này nàng ta mới phát hiện ra một điều, cho dù đến đẳng cấp như nàng ta thì ở trước mặt một số người cũng vẫn chỉ như con kiến.
Ở trước Diệp Thanh Thanh và Thanh Nhi váy trắng, nàng ta cũng chưa bao giờ cảm thấy thế này.
Không phải họ không mạnh mà là họ không mạnh tới độ khó tin, mạnh tới độ khiến người khác tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta cảm thấy mình như một con kiến!
Như biết được tâm trạng của Tiểu Tịnh, Diệp Huyên đi tới vỗ nhẹ vào vai nàng ta, cười bảo: “Không vội, đường còn dài, cứ từ từ, muội xem, ta không vội chút nào”.
Tiểu Tịnh gật đầu: “Ta hiểu”.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: “Thế giới Hư Chân”.
Nói rồi hắn từ từ nhắm mắt lại.
Hắn cũng phải tăng tốc lên thôi!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, lưỡi kiếm và mũi kiếm của kiếm Thanh Huyên đã hoàn toàn khác, có thể nói là đã có sự thay đổi về chất.
Không vật gì không phá được!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên nhếch miệng, bây giờ thanh kiếm này đã cực kỳ sắc bén, trở nên vô địch.
Lúc này Ám Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, hắn ta khẽ hành lễ rồi trầm giọng bảo: “Diệp thiếu, đội thám hiểm vũ trụ Các chủ phái đi găp phải rắc rối, bọn họ bị ức hiếp. Đòi… đòi một tỷ Bà Sa Tinh tiền chuộc…”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày.
Mẹ nó chứ!
Đến cướp ông đây à?
Chương 5712: Chuộc người
Tiểu đội thám hiểm vũ trụ!
Đương nhiên Diệp Huyên không quên, đây là tiểu đội Tần Quan cử đi với nhiệm vụ thám hiểm vũ trụ.
Vai trò của tiểu đội này rất lớn, bởi vì thám hiểm ra vũ trụ chưa biết có thể mang lại lợi ích to lớn cho thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các.
Mà Tiên Bảo Các vẫn luôn hỗ trợ tài chính cho tiểu đội này.
Bây giờ Tần Quan không ở đây, đương nhiên tiểu đội này do hắn quản lý.
Hắn không ngờ tiểu đội này lại xảy ra vấn đề.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Bây giờ họ đang ở đâu?”
Ám Quân thấp giọng trả lời: “Một tinh vực thần bí cách vũ trụ Biên Duyên không xa, khi họ đi vào vùng tinh vực thần bí ấy thì mất liên lạc. Không lâu sau họ lại gửi tin tới, nói là bịt một chủng tộc thần bí bắt cóc. Ta phái người đi điều tra nhưng không có tin tức gì. Cho nên chỉ có thể tới tìm Diệp thiếu thôi”.
Bắt cóc!
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Đi!”
Nói xong hắn nhìn về phía Tiểu Tịnh: “Thư viện giao cho muội trông nom nhé”.
Tiểu Tịnh chần chừ giây lát rồi mới gật đầu đáp: “Được”.
Diệp Huyên và Ám Quân cùng biến mất ở nơi sâu trong tinh không.
Tiểu Tịnh nhìn vào nơi sâu ấy, nhíu mày thật sâu: “Bắt cóc… Lâu lắm rồi ta không bắt cóc ai!”
…
Không lâu sau, Diệp Huyên và Ám Quân tới vùng tinh vực thần bí đó, vừa đi vào Diệp Huyên đã chau mày. Trong tinh vực này, hắn nhìn thấy vô số vòng xoáy màu đen, những vòng xoáy màu đen ấy có lực hút cực kỳ đáng sợ, đến hắn khi bước vào cũng suýt nữa bị hút vào.
Ám Quân hạ thấp giọng bảo: “Người của chúng ta không thể đi vào đây, vậy nên chỉ có thể báo cho Diệp thiếu”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, nhìn xung quanh rồi cuối cùng vung tay phất kiếm.
Vút!
Một khoảng kiếm quang màu đỏ phá không bay đi, nơi xa, một vòng xoáy màu đen đột nhiên kịch liệt chấn động. Sau một giây, kiếm quang màu đỏ của Diệp Huyên bị hút vào trong rồi hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sững sờ.
Đến kiếm quang của hắn mà cũng bị hút ư?
Sự tò mò hiện lên trong mắt Diệp Huyên, mà lúc này một ông lão mặc trường bào màu xanh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Ám Quân, trường bào của ông ta vô cùng rộng, như một chiếc váy, trong tay ông ta cầm một pháp trượng xương khô, trên đầu đeo một vài trang sức bằng xương kỳ quái.
Sau khi ông lão xuất hiện, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Diệp Huyên rồi lên tiếng nói một tràng gì đó mà Diệp Huyên không hiểu.
Hắn quay đầu nhìn Ám Quân, hắn ta cũng cười ngượng: “Ta cũng không hiểu”.
Diệp Huyên nhìn ông lão, xoè tay muốn cưỡng ép lấy đi ký ức của đối phương, thế nhưng hắn vừa giơ tay, ông lão đó đã nổi giận, chỉ pháp trượng vào hắn.
Đoàng!
Một tiếng sét vạn trượng đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày, giây sau đó hắn xoè tay, kiếm Thanh Huyên phóng lên trời.
Phụt!
Sấm sét vạn trượng vừa va chạm với kiếm Thanh Huyên đã bị tách ra làm hai, lực lượng cường đại trong nháy mắt đánh tan những tia sét con lại, hoá thành những đốm sáng khắp bầu trời.
Nơi xa, ông lão kia lại nói một tràng những điều gì đó.
Diệp Huyên thấp giọng bảo: “Ta không hiểu, thật sự không hiểu”.
Nhưng ông lão càng nói càng kích động, hơn nữa ông ta vừa nói còn vừa múa pháp trượng.
Diệp Huyên nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu, lúc này Ám Quân bên cạnh lại bảo: “Có phải ông ta đang gọi người không?”
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Bởi vì hắn phát hiện đột nhiên xung quanh có thêm một vài hơi thở thần bí.
Quả nhiên là gọi người.
Nhận ra điều này, ánh mắt Diệp Huyên dần trở nên lạnh lẽo, mà ông lão vẫn đang nói gì đó, Diệp Huyên bắt đầu rút kiếm.
Vụt!
Một luồng kiếm quang vụt lên.
Con ngươi của ông lão co rụt, chĩa cây pháp trượng về phía trước, vô số sấm sét tuôn ra từ pháp trượng của ông ta.
Đoàng đoàng!
Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, một vùng kiếm quang và lôi quang bùng lên, sau đó một thanh kiếm đã kề vào cổ ông lão.
“Khoan đã”.
Lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên.
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một người phụ nữ chậm rãi đi tới, trang phục của người phụ nữ này rất giống với ông lão, trên đầu còn đeo những đồ trang sức bằng xương tinh xảo.
Người phụ nữ nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Người của ngươi đang ở trong tay chúng ta”.
Nàng ta nói tiếng của nhân loại!
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ: “Muốn một tỷ?”
Nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Đúng!”
Diệp Huyên suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Ta muốn gặp người của ta”.
Người phụ nữ gật đầu: “Được”.
Nói rồi nàng ta quay đầu nhìn, cách đó không xa xuất hiện một cái lồng, trong lồng có nhốt mấy chục người, chính là đội thám hiểm vũ trụ.
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ cầm đầu, nàng là đội trưởng đội thám hiểm vũ trụ, cũng là người tổng phụ trách.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Các cô tới đây có làm chuyện gì quá đáng không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không! Chúng ta tới đây không làm gì cả, chỉ tới để xem xét, chỉ là không ngờ lại vào nhầm địa bàn của họ, nhưng khi phát hiện họ không chào đón, chúng ta đang định đi thì họ lại không cho đi, còn giữ phi thuyền của chúng ta! Bọn họ thấy phi thuyền của chúng ta rất sang trọng nên đã nổi lên ý xấu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Chương 5713: Thêm một người nữa
Người phụ nữ bên cạnh bỗng quay sang nhìn Diệp Huyên, đang định nói gì đó thì hắn đã khép hai ngón tay lại.
Phụt!
Kiếm lập tức đâm xuyên cổ họng ông lão kia, máu bắn ra tung toé.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người phụ nữ biến đổi, nàng ta phẫn nộ quát: “Nhân loại, ngươi…”
Diệp Huyên đưa tay phải về phía trước rồi nắm lại, thời không thoáng chốc bị hắn gấp lại. Sau đó hắn giơ tay vung kiếm, lập tức mấy chục cường giả ẩn mình trong bóng tối bị một kiếm này giết chết.
Người phụ nữ cầm đầu kinh hãi nhìn Diệp Huyên, sắc mặt nàng ta trắng bệch, lúc này dường như nàng ta đã phát hiện ra điều gì.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Ta có một tỷ đấy, cô có muốn không?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Huyên: “Nhân loại, chúng ta là người Tệ tộc, tin phụng A Nan Thần, chúng ta là con cháu của A Nan Thần, ngươi giết chúng ta, A Nan Thần sẽ không tha cho ngươi đâu”.
A Nan Thần!
Diệp Huyên gật đầu cười: “A Nan Thần dạy các cô bắt chẹt tống tiền à?”
Nét mặt người phụ nữ hơi khó coi: “Nhân loại, chúng ta không biết ngươi lại mạnh thế này, chuyện… Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, có thể bỏ qua được không?”
Mặt Diệp Huyên không thay đổi: “Cô nghĩ sao?”
Người phụ nữ ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Ngươi có biết A Nan Thần không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết”.
Nàng ta vội nói: “Ngài ấy rất mạnh!”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Ta không sợ”.
Nàng ta sửng sốt, sau đó mau chóng nói: “A Nan Thần… là một vị Thần cường đại từ Thiên Bộ bay tới đấy”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Cô có biết vì sao cô còn được sống đến giờ không?”
Nghe vậy, người phụ nữ lập tức trở nên cảnh giác: “Ngươi… Ngươi định làm gì?”
Nói xong nàng ta nhanh chóng che ngực.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm, điều này ít nhiều có phần sỉ nhục người khác đấy nhé!
Tuy người phụ nữ này không xấu, nhưng cũng không thể coi là đẹp, mà hành động này thật sự là đang sỉ nhục người khác.
Nàng ta coi hắn là gì?
Hắn là loại người đó sao?
Diệp Huyên xua tay: “Gọi Tộc trưởng của các cô ra nói chuyện với ta”.
Người phụ nữ nhìn Diệp Huyên: “Bị ngươi giết rồi”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Ông lão vừa nãy?”
Nàng ta gật đầu.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi bảo: “Vậy bắt đầu từ bây giờ cô sẽ là Tộc trưởng của Tệ tộc”.
Người phụ nữ chớp mắt: “Thật sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật! Nhưng ta rất tò mò, nếu cô trở thành Tộc trưởng thì cô sẽ làm gì?”
Nàng ta do dự một lát rồi đáp: “Nghe lời ngươi”.
Diệp Huyên cười: “Vậy bây giờ cô có thể thả người được chưa?”
Người phụ nữ vội vàng thả người.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Đến lúc đó ta sẽ cử người đến xây dựng thư viện, cô phải phối hợp với họ, hiểu không?”
Người phụ nữ chần chừ rồi hỏi: “Có thể cho ta chút lợi ích không?”
Nói rồi nàng ta nhìn xung quanh: “Chúng ta ở đây nghèo lắm”.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Những vòng xoáy màu đen bên ngoài lúc nãy là gì?”
Người phụ nữ nói: “Là Truyền Tống Trận”.
Truyền Tống Trận!
Diệp Huyên cau mày: “Có thể truyền tống tới nơi nào?”
Nàng ta đáp: “Có thể truyền tống đến Thiên Bộ giới, ở đó là thế giới vũ trụ với nền văn minh cao cấp, có rất nhiều rất nhiều người mạnh”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vậy sao các cô không đi?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Thực lực của chúng ta quá yếu, tới đó không thể sống được”.
Thiên Bộ giới!
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.
Nàng ta lưỡng lự vài giây rồi hỏi: “Có thể cho ta ít tiền được không?”
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ, hắn xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chầm chậm bay tới trước mặt nàng ta.
Người phụ nữ nhanh chóng cất nhẫn đi: “Từ nay về sau chúng ta sẽ tin phụng cậu!”
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Cô là tín ngưỡng tiền thì có!
Diệp Huyên cười hỏi: “Cô tên gì?”
Người phụ nữ đáp: “A Anh!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ xây thư viện ở đây, cô có thể bảo tộc nhân của cô gia nhập thư viện học phương pháp tu luyện của nhân loại. Điều này cũng có thể giúp Tệ tộc các cô nâng cao thực lực, thư viện có rất nhiều quy tắc, cô phải quản thúc tộc nhân của cô tuân lệnh, đừng vi phạm luật của thư viện, hiểu chưa?”
A Anh mau chóng gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi thì tốt”.
Nói xong hắn nhìn đội trưởng đội thám hiểm vũ trụ: “Điểm đến tiếp theo của các cô là nơi nào?”
Đội trưởng đáp: “Không có mục tiêu, cứ đi về phía trước thôi”.
Nói rồi nàng ta lấy một cuốn sách cổ dày cộp ra: “Chúng ta đi đến đâu cũng sẽ ghi những gì mắt thấy tai nghe vào cuốn sách này!”
Diệp Huyên nhìn lướt qua cuốn sách cổ dày cộp đó: “Sau này bảo thư viện sao chép thành nhiều bản, bán khắp vũ trụ, tiền thu được sẽ chia cho các cô một nửa, nửa còn lại thuộc về Tiên Bảo Các, các cô thấy sao?”
Nghe vậy, đội thám hiểm vũ trụ đều mừng rỡ.
Đây chính là những gì họ muốn!
Đội trưởng chần chừ một chút, sau đó nói: “Vậy ký tên…”
Diệp Huyên cười: “Đương nhiên là viết tên các cô rồi”.
Đội trưởng vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn Viện trưởng”.
Lúc này Diệp Huyên lại nói: “Không ngại thêm một người nữa chứ?”
Vẻ mặt đội trưởng cứng đờ.
Chương 5714: Đến Thiên Bộ giới
Sau khi giải quyết được vấn đề nguy cấp, đội thám hiểm vũ trụ lại lên đường.
Mà lần này Diệp Huyên không chỉ cho họ tiền mà còn cho họ một số phương pháp tu luyện, để họ có thể tu luyện, nâng cao thực lực trong lúc thám hiểm vũ trụ, thực lực của tiểu đội này quá yếu.
Sau khi giải quyết xong chuyện của đội thám hiểm, Diệp Huyên không về thư viện Quan Huyên mà quyết định đến Thiên Bộ giới kia xem thế nào.
Vì vậy Diệp Huyên tới trước Truyền Tống Trận vòng xoáy màu đen lúc trước rồi đi vào đó, vừa vào hắn đã cảm thấy trời đất quay cuồng, rất nhanh hắn đã tiến vào đường hầm thời không.
Sau khi vào đường hầm thời không, Diệp Huyên bỗng nhíu mày.
Bởi vì hắn phát hiện giờ phút này mình đang phi hành với tốc độ cực kỳ kinh người.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên mới cảm thấy thân thể của mình dừng lại, hắn nhìn chung quanh, lúc này, hắn đã ở trong một khoảng tinh không.
Phía sau hắn cũng có một Truyền Tống Trận vòng xoáy màu đen.
Diệp Huyên ổn định lại rồi quan sát bốn phía: “Đây chính là Thiên Bộ giới sao?”
Lúc này một cô gái đi ngang qua, nàng ta đánh giá Diệp Huyên rồi hỏi: “Mới tới à?”
Diệp Huyên nhìn cô gái, nàng ta chùng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ váy hoa nhí, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế”.
Cô gái nháy mắt: “Thế chắc ngươi không quen nơi này đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là không quen thuộc”.
Cô gái giơ một ngón tay lên: “Đưa cho ta một trăm Bà Sa Tinh, ta giới thiệu nơi này cho ngươi”.
Diệp Huyên cười khẽ rồi cong ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ rơi trước mặt cô gái, cô gái cất đi rồi cười bảo: “Chào ngươi, ta là Tiểu Dung”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đây là Thiên Bộ giới à?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Không phải, đây chỉ là vòng ngoài Thiên Bộ giới thôi, muốn vào Thiên Bộ giới còn phải đi qua hỗn loạn thời không vực đáng sợ nữa”.
Hỗn loạn thời không vực!
Diệp Huyên cau mày.
Tiểu Dung mỉm cười: “Ngươi định đến Thiên Bộ giới à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Dung trầm giọng nói: “Muốn đến Thiên Bộ giới thì phải đi qua thời không vực hỗn loạn đó, ngươi có tự tin không?”
Diệp Huyên cười: “Chưa đi nên không thể chắc chắn”.
Tiểu Dung cười: “Vậy ta đưa ngươi đi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Tiểu Dung nói: “Đi theo ta”.
Nói xong nàng ta quay người đi cùng Diệp Huyên.
Trên đường đi, Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên cười hỏi: “Công tử đến để bái Cổ Thần à?”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Cổ Thần?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế. Ở Thiên Bộ giới có một vài Cổ Thần, họ chấp nhận tín ngưỡng của tín đồ”.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi hỏi: “Cô có biết Thượng Cổ Thần không?”
Tiểu Dung gật đầu: “Biết! Ngài ấy là một trong mười hai vị Thần”.
Nghe vậy Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra Thượng Cổ Thần ở Thiên Bộ giới này…”
Thượng Cổ Thần!
Khi ấy Thanh Nhi váy trắng còn suýt nữa giết chết ông ta.
Hắn không ngờ là đối phương cũng ở Thiên Bộ giới.
Lúc này Tiểu Dung chợt hỏi: “Ngươi biết Thượng Cổ Thần à?”
Diệp Huyên sắp xếp lại suy nghĩ, cười đáp: “Không được coi là biết”.
Tiểu Dung nhìn hắn lần nữa, khẽ gật đầu.
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Dung, Diệp Huyên đã đến hỗn loạn vực, sau khi tới đây cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao nơi này lại gọi là hỗn loạn vực.
Hắn phát hiện thời không nơi đây vô cùng quỷ dị, giống như cơn lốc vô cùng hỗn loạn, hơn nữa còn toát lên sức mạnh cường đại đáng sợ.
Tiểu Dung chỉ vào nơi xa: “Đi qua hỗn loạn vực này là tới Thiên Bộ giới. Thông thường người ở đây đều không vào được Thiên Bộ giới, chỉ có người được trời chọn mới có thể vào được”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Người được trời chọn?”
Tiểu Dung chớp mắt: “Ngươi không biết hả?”
Diệp Huyên nói: “Từng giết không ít!”
Tiểu Dung sững sờ.
Diệp Huyên cười: “Người được trời chọn là người được chủ nhân bút Đại đạo chọn đúng không?”
Tiểu Dung lắc đầu: “Không phải, là người được Cổ Thần chọn, những người ấy là người trời chọn, chỉ họ mới có thể đi qua được hỗn loạn vực này”.
Cổ Thần!
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Cô có biết chủ nhân bút Đại đạo không?”
Tiểu Dung cười: “Đương nhiên biết rồi, ông ấy là người sáng lập Đạo Môn mà”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Thiên Bộ giới cũng có Đạo Môn à?”
Tiểu Dung gật đầu: “Có. Nhưng đó là trước đây!”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Trước đây?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế, trước đây Thiên Bộ giới có Đạo Môn, nhưng trăm nghìn năm trước, Đạo Môn đã bị đuổi đi rồi”.
Diệp Huyên ngạc nhiên hỏi lại: “Bị đuổi đi á?”
Tiểu Dung gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại đạo không lợi hại sao?”
Nghe vậy Tiểu Dung cau mày: “Chủ nhân bút Đại đạo lợi hại lắm à?”
Diệp Huyên im lặng.
Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại đạo không lợi hại sao?
Hắn cũng hơi nghi ngờ!
Chắc ông ta cũng lợi hại nhỉ?!
Tiểu Dung nói tiếp: “Ta từng nghe nói về chủ nhân bút Đại đạo, nhưng không biết thực lực của ông ta thế nào, nhưng theo ta thấy thì hẳn là ông ta không lợi hại. Nếu lợi hại thì Đạo Môn cũng không đến mức bị đuổi đi. Ngươi thấy có đúng không?”
Chương 5715: Còn sống không?
Diệp Huyên trầm mặc một lát rồi thầm nói: “Tiểu Bút, huynh thấy thế nào?”
bút Đại đạo thấp giọng bảo: “Ta không phát biểu ý kiến”.
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen.
Lúc này Tiểu Dung lại nói: “Đừng nói Thiên Bộ giới, dù là ở vũ trụ Biên Duyên, Đạo Môn cũng rất thảm. Bây giờ hình như Đạo Môn chỉ còn lại mấy chục người thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là rất thảm. Cô có thể đưa ta tới Đạo Môn xem được không?”
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không đến Thiên Bộ giới nữa à?”
Diệp Huyên cười: “Tạm thời không đi nữa”.
Tiểu Dung cười: “Được rồi”.
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn cô gái trước mặt, khẽ cười rồi đi theo.
Một lúc sau, Tiểu Dung đưa Diệp Huyên lên một đỉnh núi, hắn nhìn thấy một vài cung điện đơn sơ trên đỉnh núi, mà phía trước toà đại điện ở chính giữa trăm trượng có một cánh cổng đá, trên cổng đá có hai chữ: Đạo Môn!
Đạo Môn!
Nhìn cảnh trước mắt, Diệp Huyên không khỏi thở dài trong lòng.
Rốt cuộc Đạo Môn này phát triển thế nào vậy?
Sao lại thảm thế này?
Thực sự quá khó tin!
Đúng lúc này, một ông lão bước ra, nhìn về phía Diệp Huyên và Tiểu Dung, ông ta cau mày: “Hai người là ai?”
Diệp Huyên xoè tay ra, đạo ấn xuất hiện trong tay hắn.
Ông lão nhìn đạo ấn trong tay Diệp Huyên với vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Huyên thảng thốt: “Ông không biết?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, vẻ mặt cảnh giác: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Diệp Huyên cạn lời.
Chết tiệt!
Sao có thể không biết chứ?
Diệp Huyên giơ đạo ấn trong tay lên: “Ông chắc chắn ông không biết nó?”
Ông lão cau mày, quan sát kỹ lưỡng đạo ấn trong tay Diệp Huyên, sau đó lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên im lặng.
Thế mà ông lão này lại không biết đạo ấn!
Tiểu Dung ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Bây giờ các ông tin phụng ai?”
Ông lão trầm giọng đáp: “Chủ nhân bút Đại đạo”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Chủ nhân bút Đại đạo từng nói với ta Đạo Môn đều do ta quản, ông tin không?”
“To gan!”
Ông lão nổi trận lôi đình: “Ngươi… Ngươi dám có ý đồ với Đạo Môn của ta! Đạo Môn của ta và các hạ không thù không oán, vì sao các hạ lại làm như vậy?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta thật sự biết chủ nhân bút Đại đạo mà”.
“Vớ vẩn!”
Ông lão tức giận: “Chủ nhân bút Đại đạo sống chết thế nào còn không rõ, ngươi… ngươi đừng hòng lừa lão phu. Thanh niên, lão phu nói cho ngươi nghe, lão phu trải đời hơn ngươi nhiều, ngươi đừng hòng giở trò với lão phu”.
Mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm.
Ông lão xua tay mất kiên nhẫn: “Ngươi mau đi đi, nếu không lão phu sẽ mở đại trận hộ tông đấy. Ta nói cho ngươi biết, đại trận hộ tông do chủ nhân bút Đại đạo - tổ tiên của chúng ta đích thân bài bố, nếu mở nó, dù là Cổ Thần cũng không chống lại được, ngươi đừng tự mắc sai lầm”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ông nói như vậy làm ta lại muốn xem xem thế nào đấy”.
Ông lão trầm giọng bảo: “Công tử à, chúng ta không thù không oán mà?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Ông lão hạ giọng bảo: “Nếu đã không thù không oán thì sao ngươi phải tới gây sự với chúng ta? Ngươi nhìn đi, bây giờ Đạo Môn của ta đã lánh đời rồi, chúng ta không còn nhúng tay vào tranh chấp thế tục nữa…”
Diệp Huyên chợt xoè tay, bút Đại đạo xuất hiện trong tay hắn: “Ông có biết cây bút này không?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Có phải ngươi muốn nói đây là bút Đại đạo không?”
Diệp Huyên hạ giọng: “Đúng là bút Đại đạo”.
Ông lão rất tức giận, nhìn Diệp Huyên đăm đăm: “Ngươi lấy bừa một chiếc bút quèn ra rồi nói với ta là bút Đại đạo… Ngươi đừng sỉ nhục trí thông minh của ta nữa có được không?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Ông lão nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lúc này Diệp Huyên chợt thấy hơi đau đầu.
Hắn thật sự không thể giải thích được nữa.
Lúc này Tiểu Bút lên tiếng: “Đánh một trận là được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn phất tay, một luồng kiếm quang vụt qua, ông lão kia còn chưa phản ứng thì một thanh kiếm đã kề ngay cổ họng ông ta.
Ông lão lập tức giơ hai tay lên, run rẩy nói: “Các hạ…”
Diệp Huyên nhìn ông lão: “Bây giờ ông tin ta rồi chứ?”
Ông lão kinh hãi trả lời: “Ngươi… Ngươi nói gì thì là thế đó”.
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt ông lão: “Bây giờ ông là Đạo Môn Chi Chủ?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Bây giờ ta là Đạo Môn Chi Chủ, có vấn đề gì không? Nếu có thì bây giờ ông có thể nói lời trăng trối trước”.
Ông lão vội bảo: “Không có vấn đề gì”.
Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ Đạo Môn có bao nhiêu người?”
Ông lão do dự một chút, sau đó nói: “Hai mươi chín người!”
Hai mươi chín người!
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Vì sao trước đây Đạo Môn lại bị đuổi khỏi Thiên Bộ giới?”
Ông lão cười khổ: “Vì một Cổ Thần của Thiên Bộ giới yêu cầu chúng ta tín ngưỡng ông ta, nhưng người chúng ta tín ngưỡng là chủ nhân bút Đại đạo, chúng ta không đồng ý nên ông ta đã đánh chúng ta…”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Các ông không gọi tổ tông à?”
Ông lão do dự một lúc rồi hỏi: “Chủ nhân bút Đại đạo còn sống không?”
Diệp Huyên cứng họng.
Bình luận facebook