• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (2 Viewers)

  • Chương 5706-5710

Chương 5706: Càng đánh càng hăng

Kiếm chủ Nhân Gian!

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Người tiếp theo”.

Người tiếp theo!

Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng từ sâu trong đáy lòng lại ẩn chứa sự khinh thường.

Lúc này, thời không trước mặt Diệp Huyên bỗng rung lên, sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo đen từ tốn bước ra.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

Diệp Huyên bình thản bảo: “Nói nhảm cái gì đấy?”

Nói xong hắn xông tới, rút kiếm ra chém.

Phập!

Một tiếng xé rách đinh tai nhức óc vang vọng khắp không gian.

Nơi xa, người đàn ông trung niên tiến lên một bước, giơ tay tung ra một quyền, trên quyền có vô số quyền mang tuôn ra.

Cứng đối cứng!

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quyền mang và kiếm mang vỡ vụn, sóng xung kích cường đại đẩy lùi hai người ra xa mấy vạn trượng.

Diệp Huyên vừa dừng lại thì một tàn ảnh bỗng bay tới trước mặt hắn.

Diệp Huyên hơi híp mắt, giơ tay chém ra một kiếm.

Kiếm kỹ Vãng Sinh.

Kiếm hạ xuống, kiếm quang như tuyết cũng nổ tung trước mặt Diệp Huyên.

Bùm!

Người đàn ông trung niên xông tới trước mặt Diệp Huyên bị đẩy bay, sau khi lùi lại mấy vạn trượng, ông ta vừa dừng lại, đang định ra tay lần nữa thì kinh hãi phát hiện, tay phải của mình đang từng chút một biến mất!

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi ông ta co rụt lại: “Thế này…”

Diệp Huyên chẳng có cảm xúc gì: “Khiêng đi, người tiếp theo”.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, khi phát hiện cơ thể mình đang dần biến mất từng chút, ông ta kinh hoảng, vội vàng dùng sức mạnh toàn thân để ngăn cản, nhưng không hề có tác dụng.

Một lúc sau, ông ta hoàn toàn biến mất trước mặt Diệp Huyên.

Bị xoá sổ rồi!

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Tới tiếp đi”.

Tới tiếp đi!

Âm thanh phóng thẳng lên thương khung.

Một lúc sau, một người phụ nữ mặc chiến giáp màu đen đi tới trước mặt Diệp Huyên, trong tay nàng ta cầm một cây trường thương màu bạc.

Người phụ nữ mặc áo giáp đen nhìn Diệp Huyên, đang định lên tiếng thì Diệp Huyên trở tay phải, giây tiếp theo, siêu thời không bị hắn gấp lại, tiếp nữa hắn tiến lên trước, chém ra một kiếm.

Người phụ nữ mặc áo giáp đen trông rất bình tĩnh, nàng ta đâm cây thương ra.

Ầm!

Thương vừa đâm ra, kiếm của Diệp Huyên bị buộc phải dừng lại tại chỗ, cùng bị buộc dừng lại còn có sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong kiếm.

Thấy kiếm của mình bị chặn lại, Diệp Huyên nheo mắt, nhát kiếm hắn đã dùng phương pháp gấp mà đối phương lại có thể dễ dàng đỡ được như vậy.

Cao thủ đây rồi!

Điều này cũng là bình thường, liên tiếp chết hai người, nếu đối phương còn khinh thường hắn thì đúng là thật sự ngu xuẩn.

Người phụ nữ mặc áo giáp đen bất ngờ xoay cây thương trong tay.

Ầm!

Một luồng sức mạnh cường đại trong nháy mắt đẩy bay kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên, Diệp Huyên xoè tay phải ra, kiếm Thanh Huyên bay đi lại vững vàng rơi vào lòng bàn tay hắn.

Người phụ nữ mặc áo giáp đen tiến lên một bước, một tia hàn mang vọt tới trước mặt Diệp Huyên.

Phát thương này nhanh như điện.

Phản ứng của Diệp Huyên cũng không chậm, ngay khi nàng ta rút thương là hắn cũng huy động toàn bộ huyết mạch Phong Ma và kiếm ý Nhân Gian trong cơ thể, sau đó vung kiếm ra chém xuống.

Phập!

Kiếm quang tuôn ra như thác nước.

Bùm!

Thương và kiếm vừa va chạm vào nhau, hai người đã liên tục lùi lại, mà người phụ nữ mặc áo giáp đen còn chưa dừng lại đã nhảy lên đỉnh đầu Diệp Huyên, sau đó đâm cây thương xuống.

Trong mắt Diệp Huyên hiện lên vẻ hung dữ, hắn giậm chân phải, cả người hoá thành một luồng kiếm quang màu máu phóng lên trời.

Lại cứng đối cứng!

Bùm!

Khi tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vô số thương mang và kiếm quang cùng bộc phát ra từ tinh không này, hai người phá vỡ thời không hiện hữu, tiến vào siêu thời không.

Cho dù là siêu thời không cũng khó có thể chịu được lực lượng đáng sợ của hai người, bắt đầu dần dần trở nên vặn vẹo!

Cả hai vẫn không dừng lại, điên cuồng lao về phía nhau.

Trong bóng tối, Siêu Thời Không Chi Chủ nhìn mọi điều trước mắt, im lặng không nói gì.

Dưới tình huống bình thường, người ngoài không được phép đánh nhau ở đây và phá hoại thời không ở đây, cho dù muốn đánh nhau ở đây cũng phải báo cáo với ông ta trước, không báo cáo với ông ta là không nể mặt ông ta, không nể mặt ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ xử lý đối phương.

Nhưng lần này ông ta chỉ có thể im lặng.

Người đánh nhau là Diệp thiếu!

Ông ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu Diệp thiếu thắng thì ông ta sẽ không ra, nếu Diệp thiếu thua thì ông ta sẽ lập tức ra tay ngăn cản.

Giờ khắc này, Diệp Huyên càng đánh càng hưng phấn.

Chìm đắm trong vui vẻ.

Đã lâu lắm rồi không được đánh như thế này.

Bởi vì trước đây toàn là các Thanh Nhi ra tay, hắn căn bản không có cơ hội, mà các Thanh Nhi ra tay cũng chỉ là một kiếm tiêu diệt đối phương, hắn không học được điều gì.

Nhưng lần này thì khác, giao đấu với người phụ nữ mặc áo giáp đen, hắn lại tìm được cảm giác cuồng nhiệt một lần nữa.

Bởi vì chiến đấu, huyết mạch Phong Ma của Diệp Huyên cũng càng lúc càng phong ma, uy lực phong ma của hắn quyết định bởi ý chí của hắn, hắn càng điên cuồng thì uy lực của huyết mạch Phong Ma cũng càng mạnh.

Mà người phụ nữ áo giáp đen lại cau mày.

Bởi vì nàng ta phát hiện người đàn ông trước mặt càng đánh càng mạnh.

Khó tin!
Chương 5707: Đúng là chó má

Dần dần người phụ nữ áo giáp đen đã bị kiếm của Diệp Huyên áp chế, chỉ có thể bị động phòng thủ.

Kiếm ý Nhân Gian và huyết mạch Phong Ma cường đại không ngừng lan ra từ cơ thể Diệp Huyên, sát khí và tà khí mạnh mẽ khiến người phụ nữ áo đen phải phân tâm để đỡ lại.

Cuối cùng sau khi tiếng vang cực lớn vang lên, một luồng kiếm quang nổ tung từ siêu thời không, sau đó người phụ nữ áo giáp đen bay ra ngoài, nàng ta bay xa cả mấy vạn trượng, mà nàng ta còn chưa dừng lại Diệp Huyên đã lại chạy tới trước mặt, chém tiếp một kiếm nữa.

Ầm!

Kiếm hạ xuống, người phụ nữ áo giáp đen bay ra xa cả mười mấy trượng, lần này nàng ta vừa dừng lại, trường thương trong tay đã vỡ vụn, giây tiếp theo, một luồng kiếm mang bay vào đầu mày của nàng ta.

Con ngươi của người phụ nữ áo giáp đen co rụt lại, sắc mặt xám xịt như tro tàn, bởi vì nàng ta đã không còn sức đỡ lại nhát kiếm này nữa.

Mà vào thời khắc mấu chốt này, một luồng ánh sáng đen đột nhiên đánh lên kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên.

Bùm!

Kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội rồi bay ra ngoài.

Diệp Huyên xoè tay phải, kiếm Thanh Huyên rơi vào lòng bàn tay hắn, sau đó hắn cũng liên tiếp lui lại cả nghìn trượng.

Diệp Huyên chậm rãi ngẩng đầu lên, cách đó không xa có một ông lão đứng trước người phụ nữ mặc giáp đen, ông lão mặc trường bào màu đen rộng, tóc dài xoã ngang vai, ánh mắt như dao, vô cùng sắc bén.

Nhìn thấy ông lão, người phụ nữ áo giáp đen cung kính hành lễ: “Sư phụ”.

Sư phụ!

Nghe thấy lời này của người phụ nữ giáp đen, Diệp Huyên lắc đầu, đánh trẻ thì già tới đây mà!

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi có bản lĩnh đấy, không ngờ ở nơi hẻo lánh thế này lại có cường giả như ngươi, chẳng trách ngươi lại dám khinh thường Tiên Thánh Điện của ta”.

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Định đánh hội đồng đấy à?”

Ông lão nói: “Nếu không ngại thì ta so vài chiêu với ngươi nhé?”

Diệp Huyên đáp: “Không ngại!”

Ông lão gật đầu, khẽ phất tay, trong nháy mắt siêu thời không xung quanh biến thành vòng xoáy cực lớn, sức mạnh siêu thời không đột nhiên chém từng nhát về phía Diệp Huyên như từng phi kiếm.

Thấy vậy, Diệp Huyên hơi nheo mắt.

Đây là một pháp sư!

Diệp Huyên cầm kiếm giơ ngang chân mày, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, huyết mạch Phong Ma trong cơ thể dâng trào, sức mạnh huyết mạch đáng sợ tuôn ra từ cơ thể hắn.

Xa xa, ông lão nheo mắt nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt bình tĩnh.

Mà khi những sức mạnh siêu thời không ấy tới trước mặt Diệp Huyên, hắn chợt mở mắt, lao về phía trước, cầm kiếm bằng hai tay rồi chém xuống.

Ầm!

Một luồng kiếm quang đột nhiên vụt ra từ vòng xoáy, nhưng trong thoáng chốc đã bị vòng xoáy siêu thời không nhấn chìm, tiếp sau đó Diệp Huyên lại xuất hiện trước mặt ông lão một cách kỳ lạ, thấy cảnh này ông ta híp mắt, trong mắt loé lên vẻ khó tin rồi ông ta phất tay áo.

Đoàng!

Một luồng kiếm quang bộc phát ra, ông lão liên tục lùi lại cả gần nghìn trượng.

Khi ông ta dừng lại thì Diệp Huyên phía xa đã lại xuất hiện trước mặt ông ta một cách kỳ lạ nữa, sau đó một luồng kiếm quang đập mạnh về phía ông ta.

Trong mắt ông lão hiện lên vẻ hung ác, hai tay ông ta làm phép, trong nháy mắt vô số lực lượng thần bí trong siêu thời không xung quanh bạo phát, siêu thời không trong mấy trăm dặm trực tiếp biến thành tro tàn.

Ầm!

Diệp Huyên vừa mới vọt tới trước mặt ông ta đã bị hất văng, mà khi hắn dừng lại, ông lão đã bất chợt tới trước mặt hắn, tung ra một quyền, lực lượng cường đại hình thành một làn sóng xung kích thời không cực kỳ đáng sợ.

Diệp Huyên hơi híp mắt, tay hắn tạo thủ ấn, đạo ấn xuất hiện trên đầu mày của hắn, sau đó hắn không né cũng không tránh, để mặc cho quyền của ông lão đánh vào ngực mình.

Bùm!

Người Diệp Huyên run lên mãnh liệt, nhưng người lùi lại lại là ông lão kia.

Ông lão bị đẩy lùi cả mấy nghìn trượng.

Nhưng Diệp Huyên không bị ảnh hưởng chút nào, không chỉ vậy lúc này vô số Vũ Trụ Chi Lực đáng sợ còn không ngừng rót vào cơ thể hắn.

Lúc này hắn kích hoạt tâm pháp vũ trụ và huyền thần thông kia.

Sau khi sử dụng tâm pháp và huyền thần thông, sức mạnh của thế giới vũ trụ không ngừng truyền vào cơ thể Diệp Huyên, nhanh chóng khôi phục cơ thể hắn.

Nhìn thấy điều này, sắc mặt ông lão trầm xuống, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Vũ Trụ Thư”.

Vũ Trụ Thư!

Diệp Huyên không để ý tới ông ta, lúc này hắn cảm giác cơ thể mang đang có sức mạnh đáng sợ vô tận, những sức mạnh này càng lúc càng nhiều, dù là hắn cũng sắp không chịu đựng nổi.

Phải trút ra thôi!

Vì vậy Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn ông lão phía xa, sau một giây, hắn lại gấp siêu thời không nơi đây rồi vung ra một kiếm.

Khi thanh kiếm này vung ra, một luồng kiếm kỹ đáng sợ lập tức quét qua.

Đoàng!

Xa xa, ông lão áo đen lập tức bị đánh bay ra ngoài vài chục vạn trượng.

Ông lão áo đen vừa dừng lại, kiếm của Diệp Huyên lại đâm tới, thấy cảnh này con ngươi của ông lão co rút, mặt xám xịt như tro tàn, giờ khắc này ông ta biết mình không thể đỡ được nhát kiếm này nữa rồi.

Mà vào lúc này, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên khoá chặt kiếm của Diệp Huyên, ngay sau đó, một ông lão tóc bạc xuất hiện trước mặt ông lão áo đen.

Thấy ông lão tóc bạc, ông lão áo đen bỗng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính hành lễ: “Sư phụ!”

Sư phụ!

Diệp Huyên ở phía xa trầm mặc một lát rồi bảo: “Các ông đúng là chó má!”
Chương 5708: Đánh đơn

Phải nói rằng hành động lần này của Tiên Thánh Điện đã làm mới nhận thức về độ vô liêm sỉ của Diệp Huyên.

Đã nói là đánh đơn mà!

Từng người từng người tới?

Đánh đơn của Tiên Thánh Điện là trận chiến bánh xe à?

Hắn thực sự rất tức giận.

Ông lão tóc trắng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tu luyện Vũ Trụ Thư”.

Diệp Huyên im lặng.

Thực lực cả ông lão tóc bạc hẳn là tiên Thánh mà Cung chủ kia nói lúc trước.

Cảnh giới cao nhất được biết cho đến nay.

So vài chiêu!

Nghĩ đến đây, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên chợt rung lên, nó đã cảm nhận được chiến ý của hắn.

Thấy chiến ý của Diệp Huyên, ông lão tóc bạc mặt không cảm xúc: “Ngươi muốn giao đấu với ta?”

Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.

Nói xong hắn xông về phía ông ta.

Phụt!

Một tia kiếm quang vụt qua nơi này.

Ông lão tóc bạc lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, giây tiếp theo ông ta đột nhiên tiến lên một bước, sau đó tung quyền.

Ầm!

Quyền này vừa ra, mọi thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức biến thành tro bụi!

Mà Diệp Huyên xông tới trước mặt ông ta cũng trong nháy mắt bay ra mấy chục vạn trượng.

Sau khi dừng lại, khoé miệng Diệp Huyên chảy ra một vệt máu.

Ông lão tóc bạc nhìn hắn: “Không biết tự lượng sức mình”.

Diệp Huyên nhếch miệng: “Tiếp tục”.

Nói xong hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Kiếm quang vụt qua.

Ông lão tóc bạc đột nhiên chỉ ra, hướng thẳng đến mũi kiếm của Diệp Huyên.

Ù!

Kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên rung lên dữ dội, hắn lại bay ra một lần nữa, lần này là cả mười mấy vạn trượng.

Sau khi Diệp Huyên dừng lại, ông lão tóc bạc đột nhiên tiến lên một bước, đang định ra tay thì lúc này Diệp Huyên ở phía xa ngẩng đầu, vô số Vũ Trụ Chi Lực hội tụ vào kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, giây tiếp theo hắn xông lên trước, chém ra một kiếm.

Một kiếm với toàn bộ sức mạnh.

Nhát kiếm này hắn đã sử dụng toàn bộ sức mạnh có thể sử dụng.

Trong nháy mắt, nhát kiếm này đã tới trước mặt ông lão tóc bạc, ông ta híp mắt, giơ tay đánh ra một quyền.

Bùm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyên lại bay ra lần nữa.

Nhưng sau một giây, Diệp Huyên lại lần nữa lao về phía ông ta, nhưng rồi lại bị đánh bay lần nữa.

Nhưng sau khi bị hất văng, Diệp Huyên không dừng lại mà lao về phía ông lão tóc bạc một lần nữa.

Thấy Diệp Huyên lại lao tới, ông lão tóc bạc cau mày, lần này ông ta cũng dốc hết toàn lực xông lên phía trước, đánh một trận với hắn.

Đùng đoàn đoàng!

Ngay sau đó là những tiếng nổ vang lên.

Diệp Huyên vẫn bị ông lão tóc bạc áp chế, nhưng hắn hết lần này đến lần khác liều mạng lao về phía ông ta.

Mặc dù ông lão tóc bạc áp chế được Diệp Huyên nhưng nét mặt ông ta lại dần trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi ông ta phát hiện tuy áp chế được Diệp Huyên, nhưng không thể giết được hắn, khả năng chữa lành của hắn thực sự quá đáng sợ.

Hơn nữa bởi vì huyết mạch Phong Ma và tâm pháp Vũ Trụ đáng sợ nên Diệp Huyên càng đánh càng mạnh.

Cứ tiếp tục thế này ông ta sẽ rơi vào tình huống bất lợi.

Nét mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi.

Mà Siêu Thời Không Chi Chủ ở trong bóng tối cũng hơi ngạc nhiên, phải nói rằng thực lực của Diệp công tử khá khủng bố, thật ra trước đó ông ta không hề coi trọng thực lực của Diệp Huyên, sở dĩ ông ta tôn trọng hắn hoàn toàn là bởi hai muội muội của hắn.

Mà lúc này ông ta mới phát hiện bản thân Diệp Huyên rất mạnh, chỉ là muội muội của hắn quá nổi bật nên lấn át mất hào quang của hắn.

Mà bất cứ ai so sánh cùng mấy muội muội của hắn thì đều sẽ trở nên rất bình thường.

Siêu Thời Không Chi Chủ gạt mọi suy nghĩ, lại nhìn vào Diệp Huyên phía xa lần nữa, đương nhiên ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu như Diệp Huyên gặp nguy hiểm thì ông ta sẽ lập tức ra tay.

Nói đùa, nếu Diệp Huyên gặp chuyện ở siêu thời không thì ông ta không kham nổi.

Do đó ông ta luôn sẵn sàng để ra tay bất cứ lúc nào.

Mà ở phía xa, tuy Diệp Huyên bị ông lão tóc bạc áp chế nhưng hắn rất ngoan cường, lao tới chỗ ông ta hết lần này đến lần khác.

Thời khắc này Diệp Huyên đã phát điên.

Trong đầu hắn chỉ có một chữ: Chiến!

Chiến đấu đến giây phút cuối cùng!

Đã lâu lắm rồi hắn không đánh nhau thế này.

Nói ra thì hổ thẹn, mấy năm nay hầu như giết người hắn đều không phải ra tay.

Cứ vậy, Diệp Huyên và ông lão tóc bạc chiến đấu gần một canh giờ, trong một canh giờ này Diệp Huyên bị đánh bay hết lần này đến lần khác, nhưng hắn không hề dừng lại.

Trong quá trình chiến đấu, hai mắt Diệp Huyên như máu, huyết mạch Phong Ma trong cơ thể hắn được kích hoạt hoàn toàn, dần dần thần trí của hắn cũng biến mất từng chút.

Mà vẻ mặt của ông lão tóc bạc càng lúc càng trở nên khó coi, ông ta biết mình không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Vì thế ông ta chợt loé về phía sau, giơ tay phải lên yên lặng niệm chú, sau một khắc, thời không bên cạnh ông ta trở nên vặn vẹo kỳ dị, dần dần ông ta ra khỏi siêu thời không, cuối cùng tới thời không Ám giới.

Sau khi vào thời không Ám giới, trong mắt ông lão tóc bạc hiện lên vẻ hung ác, ông ta chắp hai tay lại, yên lặng niệm chú cổ, từ từ thời không Ám giới xung quanh bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó từng lực lượng thời không Ám giới đáng sợ bắt đầu di chuyển về phía ông ta.
Chương 5709: Không ngại

Lực lượng thời không Ám giới!

Hiển nhiên ông lão tóc bạc đã dùng tới con át chủ bài, ông ta muốn giết chết Diệp Huyên.

Bởi vì ông ta không dám kéo dài thêm nữa.

Tiếp tục kéo dài thì rất có thể người trước mặt này sẽ giết ngược lại ông ta.

Mà vào lúc này, thời không Ám giới xung quanh đột nhiên chấn động rồi toàn bộ lực lượng thời không Ám giới đều biến mất không còn tăm tích.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông lão tóc bạc sững sờ.

Trong bóng tối, Ám Giới Chủ lạnh lùng nhìn ông lão tóc bạc, lúc này ông ta thật sự muốn giết người, mẹ kiếp, ngươi đánh nhau với Diệp thiếu thì đánh thôi, dùng lực lượng thời không Ám giới làm gì?

Nếu Diệp thiếu bị thương bởi lực lượng thời không Ám giới thì lão tử có còn sống được không?

Chết tiệt!

Ám Giới Chủ rất tức giận.

Những lực lượng thời không Ám giới đó đột nhiên biến mất, ông lão tóc bạc hoá đá tại chỗ, mặt ngẩn tò te.

Thế này là thế nào?

Ông lão tóc bạc quay đầu nhìn xung quanh, tối đen như mực, không có gì cả.

Mà lúc này ông ta kinh hãi phát hiện, Diệp Huyên ở phía xa cũng đã ra khỏi siêu thời không, tiến vào thời không Ám giới.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi: “Ngươi có thể vào được thời không Ám giới ư!”

Diệp Huyên không nói gì, tiến lên phía trước, vung kiếm chém về phía ông lão tóc bạc.

Kiếm xuất ra, nét mặt ông lão tóc bạc biến đổi, vì ông ta phát hiện uy lực nhát kiếm này của Diệp Huyên lại tăng lên rất nhiều.

Trong mắt ông ta thoáng qua vẻ hung ác, ông ta không kịp suy nghĩ tại sao sức mạnh Ám giới lại đột nhiên biến mất mà lập tức lao thẳng về phía Diệp Huyên.

Đoàng!

Bỗng dưng một luồng sức mạnh đáng sợ đến từ thời không Ám giới bộc phát ra, trong nháy mắt sóng xung kích thời không đáng sợ lan tràn ra khắp xung quanh.

Sau khi lùi lại cả nghìn trượng, Diệp Huyên mới dừng lại.

Nơi xa, ông lão tóc bạc nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Tại sao lực lượng thời không Ám giới của ta lại đột nhiên biến mất?”

Diệp Huyên không nói gì, vẫn tiến về phía trước, sau đó chém một kiếm về hướng ông ta.

Một vùng kiếm quang màu máu bắn ra từ thời không Ám giới.

Thấy vậy, vẻ hung ác hiện lên trong mắt ông lão tóc bạc, ông ta chắp tay, miệng lẩm nhẩm niệm chú, sau đó vô số ngọn lửa thần bí đột nhiên xuất hiện ở thời không Ám giới này.

Trong bóng tối, Ám Giới Chủ chau mày: “Cấm thuật cổ xưa”.

Cấm thuật cổ xưa!

Đây là một thuật thần thông có từ thời cổ đại rất xa xôi, ở thời đại này rất ít người biết nó.

Xung quanh, thời không Ám giới dần dần bị đốt cháy.

Ám Giới Chủ lập tức sầm mặt.

Nhưng gã vẫn không ra mặt ngăn cản.

Gã không muốn làm gián đoạn trận chiến giữa Diệp Huyên và đối phương, trừ khi Diệp Huyên không thể thắng.

Nơi xa, Diệp Huyên đã hoàn toàn tiến vào trạng thái Phong Ma dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, hắn nhắm mắt lại, huyết mạch Phong Ma trong cơ thể điên cuồng dâng trào, cùng lúc đó Vũ Trụ Chi Lực vô tận trong cả vũ trụ không ngừng tập trung về phía hắn.

Giờ phút này, hắn không còn giữ lại gì nữa.

Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng mở mắt, lao về phía trước rồi chém ra.

Vụt!

Kiếm quang màu đỏ máu bỗng nổ tung.

Đoàng!

Trong nháy mắt, thời không Ám giới trở nên sôi trào.

Mà những ngọn lửa thần bí cổ xưa cũng dần dần bị dập tắt, không chỉ vậy, ông lão tóc bạc còn bị một kiếm này của Diệp Huyên chém lui ra xa cả mười mấy vạn trượng.

Diệp Huyên thi triển nhát kiếm này xong thì lập tức mềm nhũn, vì nhát kiếm này hắn thật sự đã dốc hết toàn lực.

Nhưng chẳng mấy chốc, vô số Vũ Trụ Chi Lực lại bắt đầu chữa lành cơ thể hắn.

Tâm pháp Vũ Trụ và huyền thần thông!

Nơi xa, sau khi ông lão tóc bạc dừng lại, thân thể của ông ta biến mất từng chút.

Một lúc sau, thân thể ông ta đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại linh hồn, hơn nữa linh hồn của ông ta còn cực kỳ mờ ảo.

Một nhát kiếm này thực sự khiến ông ta bị thương nặng.

Nên nói là nhát kiếm này suýt chút nữa đã khiến thần hồn của ông ta bị tiêu diệt.

Mà đúng lúc này, Diệp Huyên ở nơi xa chậm rãi đứng lên, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn kịch liệt chấn động, tản ra chiến ý và kiếm ý đáng sợ.

Thấy vậy, nét mặt ông lão tóc bạc nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Quái thai”.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một người trẻ tuổi đánh bại.

Ông ta biết mình đã thực sự đánh giá thấp thanh niên này.

Nghĩ đến đây, ông ta hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn lại: “Cùng ra tay đi”.

Cùng ra tay!

Ông ta vừa dứt lời, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ phía bên phải, trong tay bà ta cầm một cây roi dài màu đen kịt, trên mặt bà ta là nụ cười lạnh lùng âm hiểm: “Ông già, không ngờ đến thanh niên này mà ông ta cũng không giết được! Hơi mất mặt đó nha!”

Ông lão tóc bạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp: “Nếu không liên thủ giết hắn thì ta tin sau này Tiên Thánh Điện sẽ có thêm một kẻ thù lớn”.

Người phụ nữ xinh đẹp cười khẩy, không phản bác, bà ta quay đầu nhìn Diệp Huyên cả người bê bết máu, nhếch miệng cười nói: “Không ngại chúng ta đánh hội đồng chứ?”

Diệp Huyên còn chưa lên tiếng thì lúc này một giọng nói bất chợt vang lên bên cạnh hắn: “Không ngại!”

Vừa dứt lời, thời không tách ra, một cô gái váy trắng chầm chậm bước ra.
Chương 5710: Diệt tông

Không ngại!

Lời này vừa cất lên, Diệp Huyên đang toàn thân đẫm máu lập tức run lên.

Lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn.

Ù!

Huyết mạch Phong Ma trong cơ thể Diệp Huyên thoáng chốc tĩnh lặng, màu đỏ máu trong mắt hắn cũng tiêu tán với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Một lúc sau, Diệp Huyên bình thường trở lại.

Nhìn người quen thuộc trước mắt, Diệp Huyên khẽ mỉm cười, yếu ớt gọi: “Thanh Nhi!”

Cô gái váy trắng khẽ gật đầu: “Nghỉ ngơi một lát đi”.

Diệp Huyên cười đáp: “Được”.

Thanh Nhi váy trắng vuốt nhẹ gò má Diệp Huyên, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ xinh đẹp, lúc này người phụ nữ xinh đẹp cũng đang nhìn Thanh Nhi, khi nàng xuất hiện, trong lòng bà ta đột nhiên dâng lên một thoáng bất an.

Có gì đó không đúng lắm.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn chằm chằm cô gái váy trắng, đang định lên tiếng thì cô gái váy trắng vung tay chém ra một nhát.

Phụt!

Thoáng chốc, một kiếm đâm thẳng vào cổ họng của người phụ nữ xinh đẹp.

Phập!

Máu bắn ra từ sau gáy người phụ nữ xinh đẹp, còn bà ta thì bị ghim tại chỗ, không thể cử động.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của ông lão tóc bạc chỉ còn lại linh hồn rụt lại, trong lòng kinh hãi: “Cô…”

Phải nói rằng giờ phút này ông ta thật sự hoảng sợ.

Một kiếm.

Người phụ nữ xinh đẹp là Tiên Thánh Cảnh đấy!

Một kiếm cũng không đỡ được?

Sao có thể như thế?

Lúc này đầu óc ông lão tóc bạc ong ong, cảm giác mọi thứ đều không chân thực.

Mà người phụ nữ xinh đẹp kia lúc này cũng đang ngơ ngác.

Trong nháy mắt khi cô gái váy trắng rút kiếm, bà ta đã cảm thấy sợ hãi từ sâu trong linh hồn, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã cắm vào cổ họng bà ta.

Đến cơ hội phản ứng cũng không có!

Kiếm này nhanh tới mức này ư?

Trong bóng tối, Siêu Thời Không Chi Chủ và Ám Giới Chủ nhìn nhau, trong mắt hai người ngoài vẻ kinh ngạc thì còn có sợ hãi.

Quá dữ!

Lúc này Thanh Nhi váy trắng chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ xinh đẹp: “Gọi người đi”.

Gọi người!

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Thanh Nhi, không lên tiếng.

Thanh Nhi đột nhiên giơ tay cho bà ta một cái tát.

Chát!

Bùm!

Tiếng tát giòn tan vang lên, người phụ nữ xinh đẹp hoá thành một đống tro tàn.

Thanh Nhi quay đầu chỉ vào ông lão tóc bạc đang ngơ ngác kia: “Ông gọi đi!”

Ông lão tóc bạc nhìn chằm chằm Thanh Nhi: “Tiên Thánh Điện ta nhận thua”.

Tiên Thánh Điện!

Thanh Nhi gật đầu, tay nàng túm lấy ông lão tóc bạc, giây tiếp theo vô số năng lượng bí ẩn truyền vào lòng bàn tay nàng, còn ông lão tóc bạc thì biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sửng sốt hỏi: “Thanh Nhi, đây là đại pháp hấp thu năng lượng sao?”

Thanh Nhi hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Ta đang lấy đi ký ức của ông ta”.

Nói rồi nàng dừng lại một chút mới nói tiếp: “Ta không cần hấp thu năng lượng”.

Diệp Huyên: “…”

Lúc này Thanh Nhi bỗng ngửa đầu, ánh mắt xuyên qua vô số tinh hà vũ trụ, nàng nhìn tới đâu quỷ thần lui đi tới đó.

Cuối cùng ánh mắt nàng dừng trước một đại điện cổ kính.

Tiên Thánh Điện!

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen đột nhiên xuất hiện trên không trung Tiên Thánh Điện, ông ta ngẩng đầu nhìn trời: “Tế trận”.

Tế trận!

Ông ta dứt lời, trong Tiên Thánh Điện có vô số tia sáng màu máu bí ẩn phóng lên trời, trong những tia sáng màu máu này xuất hiện vô số phù văn cổ thần bí, không chỉ vậy còn có âm thanh bí ẩn cổ xưa phát ra.

Đây là Tiên Thánh Thần Trận của Tiên Thánh Điện, do tổ tiên Tiên Thánh Điện và mấy vị Tiên Thánh năm xưa cùng nhau sáng lập, mà năm xưa đánh bại Đạo Môn trận pháp này cũng có công lớn.

Đối mặt với cô gái váy trắng thần bí này, người đàn ông áo đen không nói lời thừa thãi nào, vì ông ta biết chuyện này không thể giải quyết trong hoà bình.

Nếu không thể giải quyết trong hoà bình, vậy thì liều chết thôi!

Tiên Thánh Điện đến Đạo Môn còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một kiếm tu?

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên nhếch miệng cười dữ tợn.

Lúc này, một thanh kiếm đột nhiên phá không bay tới, giây tiếp theo nó cắm thẳng xuống.

Bùm!

Hàng triệu tia sáng màu máu hoá thành tro bụi, khoảnh khắc kiếm hoàn toàn hạ xuống, cả Tiên Thánh Điện đều bị tiêu diệt, bao gồm cả người đàn ông áo đen.

Mà ông ta còn chưa kịp nghĩ lời trăng trối.

Tiên Thánh Điện đã từng cực kỳ hùng mạnh đã biến mất khỏi thế gian chỉ trong một giây.

Cả tông đã bị tiêu diệt!

Đúng lúc này, một người đàn ông bỗng xuất hiện, ông ta chính là Vô Biên Chủ đã biến mất khá lâu.

Nhìn Tiên Thánh Điện bị tiêu diệt, Vô Biên Chủ im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Chọc giận vị sát tinh nào đây!”

Nói xong ông ta quay người rời đi.



Trong tinh không, cô gái váy trắng dời mắt, quay sang nhìn Diệp Huyên khẽ hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Không sao”.

Cô gái váy trắng gật đầu, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên, nàng xoè tay, kiếm Thanh Huyên lập tức hoá thành một tia kiếm quang bay vào tay nàng, nàng kẹp hai ngón tay vào thân kiếm rồi vuốt nhẹ.

Một luồng kiếm quang lướt qua thân kiếm Thanh Huyên, cuối cùng ngưng lại ở mũi kiếm.

Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Ta đã tăng độ sắc bén cho thanh kiếm này một lần nữa rồi, sau này không vật gì là nó không phá được cả”.

Không vật gì không phá được!

Diệp Huyên chớp mắt: “Trở nên mạnh hơn rồi à?”

Cô gái váy trắng gật đầu.

Lúc này, trong cơ thể Diệp Huyên chợt vang lên giọng của Tiểu Tháp: “Tiểu chủ…”

Tiểu Tháp!

Diệp Huyên mỉm cười, xoè bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Thanh Nhi nói: “Thanh Nhi, có thể cải tạo tháp này một chút không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom