• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5801-5805

Chương 5801: Hạ bệ Viện trưởng

Vũ trụ Quan Huyên.

Thiện Viện.

Trong viện, một cô gái đang nằm vắt chân trên ghế gỗ, tay trái cầm một quyển sách cổ, tay phải cầm một miếng dưa hấu ăn một cách ngon lành.

Người này chính là Tiểu Tịnh!

Bây giờ thư viện Quan Huyên gọi nàng ta là Đại bá vương!

Lúc này Cổ Nhiễm bỗng xuất hiện trong viện, thấy Tiểu Tịnh, nàng ta lườm Tiểu Tịnh: “Chú ý hình tượng của muội đi!”

Tiểu Tịnh cười nói: “Lý cô nương bị gọi tới Cổ vũ trụ có phải là ca ca lại có hành động gì không?”

Cổ Nhiễm khẽ gật đầu, đi tới trước mặt Tiểu Tịnh rồi đưa một quyển sổ nhỏ trong tay cho nàng ta: “Muội xem đi”.

Tiểu Tịnh đặt dưa hấu xuống, nhận lấy quyển sổ xem một lúc rồi khẽ nói: “Ca ca đang định thống nhất thư viện đây mà”.

Cổ Nhiễm gật đầu: “Đúng thế”.

Tiểu Tịnh đột nhiên ngồi dậy: “Tín công chúa”.

Cổ Nhiễm nhìn Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh nói tiếp: “Trong sổ còn nói Tín công chúa đã được phong làm Đại nguyên soái”.

Cổ Nhiễm gật đầu: “Ta biết”.

Tiểu Tịnh trầm giọng bảo: “Điều này đồng nghĩa với việc nắm trong tay quân quyền của thư viện”.

Cổ Nhiễm lại cười: “Không liên quan đến chúng ta lắm”.

Tiểu Tịnh lắc đầu: “Ai bảo thế?”

Cổ Nhiễm lại nhìn Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh khẽ thở dài: “Cổ Nhiễm tỷ của ta, lòng tỷ thực sự quá rộng lượng. Ta nói tỷ nghe, bây giờ tỷ có được chỗ đứng trong thư viện hoàn toàn là vì ca ca, đúng không?”

Cổ Nhiễm gật đầu: “Đúng”.

Tiểu Tịnh nhìn Cổ Nhiễm: “Nếu một ngày nào đó ca ca không còn nữa thì sao?”

Cổ Nhiễm khẽ cau mày.

Tiểu Tịnh nằm xuống, khẽ lắc đầu: “Nhìn xem, sau này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ có sự thay đổi lớn”.

Cổ Nhiễm trầm giọng: “Ý muội là sao?”

Tiểu Tịnh bình tĩnh nói: “Có ca ca ở đây, chắc chắn huynh ấy sẽ trấn áp mọi thứ, nội các và cửu viện cùng lục bộ phía dưới đều rất hài hoà. Nhưng nếu huynh ấy không còn nữa, chắc chắn nội các, cửu viện và lục bộ sẽ lục đục cạnh tranh. Lúc đó tỷ biết trong thư viện này ai là người có tiếng nói lớn nhất không?”

Cổ Nhiễm nói: “Nội các!”

Tiểu Tịnh lắc đầu: “Không phải! Là người nắm quân quyền có tiếng nói lớn nhất”.

Cổ Nhiễm nhíu mày: “Tín công chúa?”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Ca ca cho nàng ta quân quyền cũng có nghĩa là Ám Viện, Võ Viện và Quan Huyên Vệ của thư viện Quan Huyên đều sẽ nghe lời nàng ta, mà nàng ta chinh chiến vũ trụ không thể không chiêu mộ quân binh, hơn nữa Tín công chúa còn là người nắm thực quyền của Đế quốc rộng lớn, cũng có nghĩa là nàng ta phải đào tạo một nhóm tâm phúc, vậy nên tương lai sẽ có thêm một quân đội lớn mạnh, quân đội này vì chinh chiến quanh năm nên thực lực chắc chắn sẽ vô cùng đáng sợ”.

Nói đến đây, nàng ta cắn một miếng dưa hấu rồi nói tiếp: “Ca ca ở đây đương nhiên quân đội sẽ nghe theo ca ca, nhưng nếu ca ca không còn thì tỷ nghĩ quân đội này sẽ nghe ai?”

Cổ Nhiễm khẽ nói: “Sao Viện trưởng lại không ở đây nữa?”

Tiểu Tịnh nói: “Thanh Khâu tỷ tỷ và Đinh Tần cô nương đi đâu rồi?”

Cổ Nhiễm đáp: “Thế giới Hư Chân!”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Sau khi họ đi thì không còn tin tức gì nữa, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thế giới Hư Chân là một thế giới đặc biệt, cho dù mạnh như họ cũng chẳng thể liên lạc được với nơi này. Nói đơn giản là sau này chắc chắn ca ca cũng sẽ đến nơi đó, mà lúc đó thư viện Quan Huyên sẽ như rắn mất đầu! Hiện tại ngoài ca ca, không ai có thể ngăn cản được những bọn đầu trâu mặt ngựa phía dưới này”.

Nói tới đây nàng ta khựng lại chút rồi lại nói: “Thật ra ta cảm thấy ta có thể thử, ta muốn làm Viện trưởng thư viện, he he…”

Mặt Cổ Nhiễm đầy vạch đen, muội làm Viện trưởng thư viện thì chẳng phải sẽ chấm hết sao?

Tiểu Tịnh nói tiếp: “Cổ Nhiễm tỷ, tỷ phải tính toán suy tính cho mình, có ca ca thì địa vị của tỷ rất đặc biệt, nhưng nếu ca ca không ở đây thì địa vị của tỷ sẽ không còn đặc biệt nữa. Ta đề nghị bắt đầu từ bây giờ hãy kéo bè kết phái, tỷ là người của nội các, dưới nội các là lục bộ, người của lục bộ cực kỳ quan trọng, bởi lục bộ có quyền cổ phiếu, vậy nên chúng ta có thể đào tạo một nhóm người có tiềm năng, sau đó nghĩ cách để họ vào lục bộ, cuối cùng nghĩ cách để họ vào chủ nội các. Còn nữa còn nữa, cũng phải lôi kéo cả Viện thủ của cửu viện nữa, Viện thủ cửu viện ở ngoài nội các, đây là cái bẫy với ca ca, đương nhiên là có lợi với chúng ta, bởi tiện cho chúng ta kéo bè kết phái”.

Nói đến đây nàng ta ngồi dậy nói tiếp: “Còn nữa, nhất định phải có binh quyền. Vậy nên chúng ta có thể dùng việc từ thiện để đào tạo một đội chuyên hộ vệ, làm nhóm hộ vệ này trở nên lớn mạnh. Nếu Viện trưởng đời tiếp theo đối xử tốt với chúng ta thì chúng ta tiếp tục nghe lệnh, nếu đối xử không tốt với chúng ta thì chúng ta phát động binh biến để bảo vệ mình, ta cũng đã nghĩ xong cớ cho tỷ rồi. Nói là dẹp phản loạn hoặc là thay trời hành đạo… Nếu phát động binh biến thì đầu tiền phải chú ý tới ca ca, phải đảm bảo ca ca sẽ không quay lại thì chúng ta mới có thể phát động binh biến, nếu không sẽ có nguy hiểm nhất định. Còn nữa…”

Cổ Nhiễm bỗng tiến lên trước mặt Tiểu Tịnh, lườm nàng ta: “Ngày nào muội cũng suy nghĩ mấy cái linh tinh này à? Tạo phản? Muội không sợ Thanh Khâu cô nương đánh chết muội à?”

Tiểu Tịnh suy nghĩ rồi đáp: “Nếu không được thì làm quan to lạm quyền! Làm Nhiếp chính vương! Hạ bệ Viện trưởng! Cổ Nhiễm làm Nhiếp chính vương… Ta thấy được đấy!”

Cổ Nhiễm: “…”
Đương nhiên Cổ Nhiễm không nghe Tiểu Tịnh nói lung tung, nàng lườm nàng ta rồi quay người bỏ đi.

Tiểu Tịnh ngồi trên ghế, khẽ lắc đầu: “Cổ Nhiễm tỷ chẳng có ước mơ gì cả”.

Nói xong nàng ta nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, một lúc sau khẽ nói: “Ca ca định đến thế giới Hư Chân à?”

Sau khi toàn bộ vũ trụ không còn đối thủ là thư viện Quan Huyên thì chắc chắn Diệp Huyên sẽ rời khỏi vũ trụ này.

Tiểu Tịnh từ từ nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.



Diệp Huyên đi tới siêu thời không, gặp Siêu Thời Không Chi Chủ.

Thấy Diệp Huyên, đương nhiên Siêu Thời Không Chi Chủ cũng vô cùng cung kính.

Diệp Huyên cười: “Tiền bối, hôm nay ta tới đây chỉ có một mục đích, đó là hy vọng tiền bối gia nhập vào thư viện Quan Huyên của ta. Đương nhiên siêu thời không vẫn do tiền bối quản lý”.

Siêu Thời Không Chi Chủ hơi do dự.

Diệp Huyên nhìn ông ta, không nói gì.

Lúc này, Siêu Thời Không Chi Chủ gật đầu: “Ta đồng ý gia nhập thư viện Quan Huyên”.

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Tiền bối là người của Đạo Môn, mà bây giờ Đạo Môn do ta quản, ta cũng đã quyết định sáp nhập Đạo Môn và thư viện, sau này cứ là người của Đạo Môn thì đều phải nghe theo mệnh lệnh của thư viện”.

Siêu Thời Không Chi Chủ vội nói: “Thuộc hạ tuân lệnh”.

Diệp Huyên gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn Diệp Huyên rời đi, vẻ mặt Siêu Thời Không Chi Chủ hiện lên sự phức tạp.

Đương nhiên ông ta không dám phản kháng, vì không nói đâu xa, bây giờ Diệp Huyên đã có thể dễ dàng giết chết ông ta được rồi.



Khi Diệp Huyên chuẩn bị tới Ám giới thì Tiểu Bút bỗng lên tiếng: “Cậu làm vậy tốn thời gian quá”.

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Là sao?”

Tiểu Bút nói: “Bây giờ đã biết vô số thời không, cậu đi thu phục từng nơi rất lãng phí thời gian. Ta đề nghị cậu hãy thu phục thời không lợi hại nhất, sau đó bảo thời không lợi hại nhất đó thu phục những thời không khác. Từ dưới đi lên, chắc chắn không dễ bằng từ trên đi xuống!”

Diệp Huyên trầm giọng: “Thời không Linh Độ?”

Tiểu Bút bảo: “Đúng! Cậu có thể thu phục Linh Độ Thời Không Chi Chủ, chỉ cần ông ta thần phục thì cậu có thể giao toàn bộ thời không cho ông ta quản lý. Như vậy cậu sẽ đỡ phiền toái”.

Diệp Huyên im lặng một lúc rồi hỏi: “Ông ta có thần phục không?”

Tiểu Bút trả lời: “Không!”

Diệp Huyên sững người.

Tiểu Bút nói tiếp: “Vậy nên bây giờ cậu phải nâng cao thực lực của mình trước, sau đó khiến thời không Linh Độ thần phục, tin ta đi, chỉ cần thời không Linh Độ thần phục thì những Thời Không Chi Chủ còn lại thấy ông ta là sẽ thần phục, họ sẽ không nổi lên ý phản kháng. Bởi Linh Độ Thời Không Chi Chủ được coi là người lợi hại nhất trong toàn bộ thời không rồi”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu ý của huynh”.

Tiểu Bút nói: “Có phải cậu muốn nhanh chóng nâng cao thực lực không?”

Diệp Huyên cười bảo: “Đương nhiên”.

Tiểu Bút bảo: “Đến thời không Linh Độ thật sự rồi tìm cây Thái Sơ”.

Diệp Huyên cười: “Nếu bây giờ ta gặp phải Thần tộc Thái Sơ thì sẽ thế nào?”

Tiểu Bút im lặng một hồi thì nói: “Sẽ bị đánh chết!”

Diệp Huyên cười: “Vậy nên ta vẫn nên tìm Thiên Kiếp tu luyện thêm thì hơn”.

Nói rồi hắn hoá thành kiếm quang biến mất tại chỗ.



Thời không Linh Độ.

Diệp Huyên lại đến thời không Linh Độ, tìm tới Đại Sơn.

Bây giờ Đại Sơn cũng vô cùng tôn kính Diệp Huyên.

Phải có quan hệ tốt với ông lớn này.

Cảm giác bật hack thật sự quá tuyệt!

Bây giờ ngày nào hắn cũng được Thiên Kiếp giúp, thực lực mỗi ngày một mạnh, hắn tin không lâu nữa hắn sẽ có thể hoàn toàn thích ứng được với uy lực của Thiên Kiếp, sau đó rời khỏi nơi này và tới thời không Linh Độ thật sự.

Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Tiền bối, vũ trụ trước đây của tiền bối là vũ trụ nào?”

Đại Sơn mỉm cười: “Vũ trụ Huyền Kỷ!”

Diệp Huyên nói: “Vũ trụ của các ông cho đến nay chỉ có một mình ông tới đây thôi à?”

Đại Sơn gật đầu: “Từ khi vũ trụ sinh ra đến nay chỉ có một mình ta tới đây”.

Diệp Huyên hỏi: “Lầm sao để tới đó?”

Đại Sơn nhìn Diệp Huyên: “Cậu muốn đến đó à?”

Diệp Huyên gật đầu.

Đại Sơn trầm giọng bảo: “Nếu cậu muốn tới đó thì phải thông qua hố đen tuế nguyệt trong thời không Tuế Nguyệt, chỉ có như vậy mới có thể tới được vũ trụ Huyền Kỷ”.

Nói đến đây ông ta dừng lại một chút rồi hỏi: “Cậu đến vũ trụ của ta làm gì?”

Diệp Huyên cười đáp: “Mở thư viện”.

Hắn quyết định mở thư viện ở nhiều vũ trụ song song khác nhau.

Chết tiệt!

Thống nhất tất cả các vũ trụ.

Đại Sơn chớp mắt: “Diệp công tử tu luyện Tín Ngưỡng Chi Lực à?”

Diệp Huyên cười: “Coi như là vậy”.

Đại Sơn im lặng một lúc rồi nói: “Năm xưa khi ta đi, ở đó có thành lập một tông môn tên là Hám Thiên Tông, cậu tới đó có thể trực tiếp tìm Tông chủ của Hám Thiên Tông bảo ông ấy phối hợp với cậu”.

Diệp Huyên hỏi: “Nói tên ông ra à?”

Đại Sơn gật đầu: “Nói tên ta ra, ông ấy không dám không nghe”.

Diệp Huyên hỏi: “Có tín vật gì không?”

Đại Sơn hơi giật mình, sau đó lấy một tấm mộc bài ra đưa cho Diệp Huyên: “Đây là mộc bài ta đeo bên người năm xưa, cậu tới đó đưa cho Tông chủ Hám Thiên Tông, ông ấy sẽ tự hiểu thôi”.

Diệp Huyên cười: “Được!”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Nhưng lúc này hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn sang phải, ở nơi cách đó không xa có một cô bé váy trắng đang nhìn hắn.

Diệp Huyên cười, sau đó quay người rời đi.

Hắn phải tự giải quyết kẻ thù này.

Hôm nay không thể đánh bại thì ngày mai tới!

Tóm lại sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ đánh chết đối phương.

Đại Sơn nhìn cô bé váy trắng đó với vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục tìm tiên kiếp để tu luyện.

cô bé váy trắng nhìn Đại Sơn, khẽ nhíu mày.

Thực lực của Đại Sơn trở nên mạnh hơn theo từng ngày.
Chương 5803: Ông ấy đang đi theo ta

Lúc này một giọng nói bỗng nhiên vang lên sau lưng cô bé váy trắng: “Lúc trước bảo muội trả tiền cho hắn thì muội không nghe, muội có biết hậu quả của việc này là gì không?”

Nàng ta quay đầu lại nhìn, người nói chính là Hắc Nữ.

Hắc Nữ nhìn cô bé váy trắng: “Tuỳ hứng là sẽ phải trả giá đấy”.

Cô bé váy trắng mặt không cảm xúc: “Trong vòng chục triệu năm nữa, hắn sẽ chẳng đánh thắng được ta đâu!”

Hắc Nữ lắc đầu: “Muội nghĩ hắn giống người tu luyện bình thường à?”

Cô bé váy trắng hơi nhíu mày.

Hắc Nữ nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Trả tiền cho hắn đi”.

Cô bé váy trắng bình tĩnh nói: “Không!”

Hắc Nữ nhìn nàng ta, không nói gì.

Cô bé váy trắng châm chọc: “Một đám nhát gan!”

Nói xong nàng xoay người bỏ đi.

Hắc Nữ khẽ lắc đầu.

Nhát gan?

Những người có thể tới đây, có ai không trả qua vô số lần sinh tử?

Mà không có ai trong số những người ở đây muốn động đậy vị Kháo Sơn Vương này!

Tại sao?

Bởi vì hắn thật sự có người chống lưng!

Ngay cả nàng ta cũng không muốn động đến Diệp Huyên, tuy không ưa nhưng không ưa không có nghĩa là nên đi gây sự với hắn!

Hắc Nữ lắc đầu, quay người rời đi.

Nếu không khuyên được thì thôi tuỳ nàng ta vậy.



Diệp Huyên tới thời không tuế nguyệt, theo chỉ dẫn của Đại Sơn, hắn tới hố đen tuế nguyệt của vũ trụ Huyền Kỷ.

Diệp Huyên nhìn hố đen tuế nguyệt ấy, chẳng mấy chốc nét mặt hắn trở nên nghiêm nghị.

Hắn phát hiện nó không hề đơn giản.

Hố đen tuế nguyệt này rất nguy hiểm.

Một lát sau, Diệp Huyên hoá thành kiếm quang tiến vào trong hố đen.

Vừa vào trong, Diệp Huyên đã cảm giác toàn thân như bị dao cứa, đau đớn vô cùng.

Hắn nhíu mày, bây giờ cơ thể hắn đã vô cùng đáng sợ, nhưng dù vậy thì lực lượng thời không trong đây vẫn có thể đả thương được hắn.

Nếu cơ thể không được cường hoá mà đã tới đây thì chắc chắn sẽ thành một đống bùn thịt.

Lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.

Diệp Huyên hơi cau mày.

Tiểu Bút chợt lên tiếng: “Đây là lịch sử của đại lục Huyền Kỷ, lịch sử đã từng xảy ra. Nếu bây giờ cậu đi ra từ đây thì đồng nghĩa với việc đã xuyên không”.

Diệp Huyên khẽ nói: “Đây là chuyện đã xảy ra rồi, đúng không?”

Tiểu Bút đáp: “Đúng”.

Diệp Huyên lại hỏi: “Vũ trụ chúng ta đang ở đây, người ngoài cũng có thể nhìn thấy lịch sử của chúng ta thông qua cách này à?”

Tiểu Bút trả lời: “Đúng”.

Diệp Huyên nói: “Vậy tương lai của chúng ta thì sao?”

Tiểu Bút im lặng một lúc rồi nói: “Tương lai vẫn chưa xảy ra, vì thế tuế nguyệt tương lai vẫn chưa hình thành. Nhưng đại năng Vô Thượng có thể nhìn thấy được tương lai của vũ trụ này, trừ khi vũ trụ này có sự tồn tại đặc biệt cực kỳ mạnh mẽ chặn mất thiên cơ thì đối phương mới không thể nhìn thấy tương lai của vũ trụ này”.

Diệp Huyên chau mày: “Chặn thiên cơ?”

Tiểu Bút nói: “Đúng thế”.

Diệp Huyên hơi tò mò: “Sự tồn tại đặc biệt thế nào?”

Tiểu Bút đáp: “Như cậu đấy!”

Diệp Huyên sững sờ.

Tiểu Bút nói tiếp: “Cậu có thể chặn thiên cơ của vũ trụ, ngoài các cường giả cấp bậc như chủ nhân và các muội muội của cậu, người ngoài không thể thấy được tương lai của vũ trụ này”.

Diệp Huyên chớp mắt: “Ta lợi hại vậy sao?”

Tiểu Bút im lặng một lát rồi bảo: “Không phải cậu lợi hại, là muội muội của cậu lợi hại, vì nàng ấy nên không ai có thể nhìn thấy được tương lai của cậu, bao gồm của vũ trụ mà cậu đang ở này”.

Mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm.

Tiểu Bút chần chừ vài giây rồi nói thêm: “Đương nhiên cậu cũng rất lợi hại”.

Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Lợi hại chỗ nào?”

Tiểu Bút đáp: “Chỗ dựa lợi hại”.

Diệp Huyên gật đầu: “Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa”.

Tiểu Bút: “…”

Diệp Huyên không ở lại hố đen tuế nguyệt lâu mà đi thẳng tới cuối tuế nguyệt vũ trụ Huyền Kỷ hiện tại, chẳng mấy chốc hắn đã đi qua hố đen tuế nguyệt, tới một tinh không.

Diệp Huyên nhìn chung quanh, tinh không nơi đây yên lặng như tờ.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Vũ trụ Huyền Kỷ”.

Đúng lúc này, một hơi thở cường đại bất chợt xuất hiện ở trước mặt hắn cách đó không xa.

Diệp Huyên phất tay áo.

Ầm!

Thời không vỡ vụn, sau đó một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm, kinh hãi nói: “Ngươi… Ngươi là ai?”

Diệp Huyên nhìn ông lão: “Ông là Thiên Đạo?”

Ông lão gật đầu: “Phải! Phải…”

Diệp Huyên xoè tay ra, đạo ấn xuất hiện trước chân mày hắn.

Nhìn thấy đạo ấn, ông lão ngẩn ra: “Ngươi…”

Diệp Huyên hỏi: “Hiện giờ Hám Thiên Tông có còn tồn tại không?”

Ông lão gật đầu: “Còn…”

Diệp Huyên nói: “Ông biết Đại Sơn không?”

Ông lão hơi sửng sốt sau đó hỏi lại: “Nhân vật truyền kỳ Đại Sơn sao?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”

Ông lão trầm giọng tiếp lời: “Đương nhiên là biết rồi! Ông ấy là nhân vật truyền kỳ mà… là người đứng đầu vũ trụ Huyền Kỷ từ trước đến nay, ông ấy là vô địch!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Bây giờ ông ấy đang đi theo ta”.

Ông lão sửng sốt rồi vô thức nói: “Ngươi đang bốc phét đấy à…”

Nói xong ông ta lập tức hối hận.
Chương 5804: Tông chủ Hám Thiên Tông

Ông lão nhìn Diệp Huyên với ánh mắt đầy sợ hãi, dè chừng.

Diệp Huyên nói: “Đưa ta đến Hám Thiên Tông”.

Ông lão chần chừ một lúc rồi hỏi lại: “Công tử chắc chắn chứ?”

Diệp Huyên gật đầu.

Ông lão khẽ gật đầu rồi bảo: “Đi theo ta”.

Nói xong ông ta quay người đi.

Diệp Huyên nhìn ông lão rồi cũng biến mất tại chỗ.

Một lúc sau, Diệp Huyên được ông lão đưa tới Hám Thiên Tông.

Hám Thiên Tông lúc này vẫn là tông môn số một lục địa Huyền Kỷ này.

Tông môn được xây dựng trên đỉnh núi cao vạn trượng, trên núi mây mù bao phủ, tựa như tiên cảnh.

Trong mây mù, ông lão nhìn xuống Hám Thiên Tông phía dưới: “Đây chính là Hám Thiên Tông”.

Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ Đạo Môn ở nơi này thế nào?”

Ông lão lưỡng lự vài giây: “Đã không còn nữa rồi”.

Diệp Huyên khẽ cau mày: “Không còn nữa?”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Huyên nhìn ông ta: “Chức Thiên Đạo của ông là do chủ nhân bút Đại Đạo phong cho à?”

Ông lão khẽ gật đầu: “Đúng thế, nhưng đã lâu lắm rồi ta không được gặp chủ nhân”.

Diệp Huyên trầm mặc một lát rồi đưa ra quyết định: “Sau này đi theo ta đi”.

Ông lão nhìn hắn khẽ hỏi: “Ta có thể từ chối không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Có thể”.

Ông lão vội nói: “Vậy ta đi nhé?”

Diệp Huyên cười: “Có phải Hám Thiên Tông này rất mạnh không?”

Ông lão gật đầu: “Mạnh lắm, nhất là Tông chủ Hùng Yến Yến của Hám Thiên Tông hiện tại, đây là người yêu nghiệt nhất vũ trụ Huyền Kỷ sau khi Đại Sơn đi. Bây giờ nàng ta cũng là cường giả mạnh nhất đại lục Huyền Kỷ này”.

Diệp Huyên cau mày: “Hùng Yến Yến? Nữ nhân?”

Ông lão khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy nữ nhân tu luyện thể tu đấy”.

Ông lão bỗng cất lời: “Ta có thể đi được chưa?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đi đi”.

Hắn vốn định đưa ông ta rời khỏi đây, nhưng ông ta không có ý này thì đương nhiên hắn cũng không ép buộc.

Nghe thấy câu này của Diệp Huyên, ông lão mau chóng xoay người rồi biến mất.

Diệp Huyên tới thẳng Hám Thiên Tông, vừa tới nơi đã có một hơi thở cường đại khoá chặt lấy hắn.

Diệp Huyên nhìn về phương xa, lúc này thời không nơi đó bỗng tách ra, một người phụ nữ mặc áo bào đen chầm chậm bước tới.

Người phụ nữ mặc trường bào bó sát, tóc dài tới vai, hai tay chắp sau lưng, trông nàng ta cực kỳ oai phong.

Người phụ nữ nhìn Diệp Huyên: “Không ngờ đại lục Huyền Kỷ còn có cường giả tuyệt đỉnh như các hạ đấy”.

Cường giả tuyệt đỉnh!

Khoé miệng Diệp Huyên hơi cong lên, bao nhiêu năm rồi!

Cuối cùng hắn cũng trở thành cường giả tuyệt đỉnh!

Người phụ nữ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cười gì?”

Diệp Huyên nghiêm mặt hỏi: “Cô nương chính là Hùng Yến Yến?”

Người phụ nữ gật đầu.

Diệp Huyên xoè tay, mộc bài Đại Sơn đưa cho hắn từ từ bay tới trước mặt người phụ nữ.

Khi nhìn thấy mộc bài đó, con ngươi của Hùng Yến Yến chợt co lại: “Mộc bài của tổ tiên”.

Nói rồi nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là ai?”

Diệp Huyên cười: “Ta là bạn của tổ tiên các cô”.

Hùng Yến Yến nhìn Diệp Huyên, không nói gì.

Diệp Huyên bảo: “Ta nói thật đấy”.

Hùng Yến Yến im lặng hồi lâu mới hỏi: “Ông ấy đang ở đâu?”

Diệp Huyên đáp: “Thời không Linh Độ”.

Hùng Yến Yến nheo mắt: “Thời không Linh Độ?”

Diệp Huyên gật đầu.

Hùng Yến Yến nhẹ giọng hỏi: “Không phải thời không Hư Chân à?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Với thực lực hiện tại của ông ấy vẫn chưa đủ để tới thời không Hư Chân”.

Hùng Yến Yến nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tới đây có việc?”

Diệp Huyên gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ các cô đi theo ta đi”.

Hùng Yến Yến chỉ nhìn hắn chứ không nói gì.

Diệp Huyên hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Hùng Yến Yến gật đầu: “Rất nhiều”.

Diệp Huyên cười: “Nói ra đi”.

Hùng Yến Yến nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi rất thẳng thắn, nhưng hãy cho ta một lý do để đi theo ngươi đi”.

Diệp Huyên chậm rãi đi tới chỗ Hùng Yến Yến: “Bây giờ cô có thể tới thời không Linh Độ được không?”

Hùng Yến Yến lắc đầu: “Không”.

Diệp Huyên nói: “Ta có thể đưa cô đi”.

Hùng Yến Yến cười nhẹ: “Người khác đưa đi và mình tự đi là hai chuyện khác nhau. Vậy nên, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Diệp Huyên nhìn Hùng Yến Yến thật sâu: “Cô muốn dựa vào thực lực của mình để tới đó?”

Hùng Yến Yến gật đầu.

Diệp Huyên chớp mắt hỏi: “Cô chắc chứ?”

Hùng Yến Yến nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đến từ thời không Linh Độ?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Đến từ một vũ trụ khác. Ta tới đây vì muốn mở thư viện ở đây, nói một cách đơn giản là ta muốn thay đổi trật tự ở đây và thiết lập một trật tự hoàn toàn mới”.

Hùng Yến Yến nói: “Nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ làm gì?”

Diệp Huyên cười bảo: “Không bao lâu nữa quân đội của ta sẽ tới đây, đến lúc đó cô sẽ phải nói chuyện với người khác”.

Hùng Yến Yến nhìn Diệp Huyên bảo: “Đánh bại ta!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hai người cùng biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện lần nữa thì đã ở một vùng hư không.

Hùng Yến Yến cất lời: “Ta xuất chiêu đây”.

Nói xong nàng ta nắm chặt tay phải.

Bùm!

Hư không nơi đây vỡ tan.

Ngay sau đó, Hùng Yến Yến tung ra một quyền.

Ầm!

Một quyền mang quét tới mang theo sức mạnh cường đại huỷ diệt toàn bộ thời không nơi đây.

Ở phía xa, Diệp Huyên chợt cảm nhận được cảm giác ngột ngạt khó thở.

Diệp Huyên rút kiếm.

Vụt!

Một vùng kiếm quang chợt nổ tung trước mặt hắn.

Đoàng!

Sau tiếng động lớn vang vọng, quyền mang và kiếm quang cùng vỡ tan.

Hùng Yến Yến đang định ra tay lần nữa thì lúc này con ngươi của nàng ta co lại, bởi vì thời không vô tận lúc này đang gấp lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!

Ngay sau đó, Diệp Huyên ở phía xa rút kiếm ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom