• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (2 Viewers)

  • Chương 5806-5809

Chương 5806: Vô Biên Chủ

Vũ trụ Vô Biên!

Diệp Huyên không ngờ nơi đây lại là vũ trụ Vô Biên, lúc trước cũng có một vũ trụ Vô Biên, ở đó hắn đã gặp được Vô Biên Chủ.

Mà ở đây cũng có một vũ trụ Vô Biên?

Chẳng lẽ là sào huyệt của vũ trụ Vô Biên?

Bởi vì lúc trước hắn từng điều tra Vô Biên Chủ, lai lịch của ông ta rất thần bí, tất cả quá khứ đều trống không.

Đúng lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, sau đó một luồng sức mạnh cường đại ập về phía hắn.

Diệp Huyên khẽ cau mày, phất tay áo.

Ầm!

Sức mạnh kia vỡ tan, sau đó hư ảnh bị hất vâng ra mấy nghìn trượng.

Sau khi hư ảnh dừng lại thì kinh hãi hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai?”

Diệp Huyên nhìn hư ảnh: “Đây là vũ trụ Vô Biên?”

Hư ảnh vẫn nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi là ai?”

Diệp Huyên vung tay phải, kiếm Thanh Huyên bay ra.

Một luồng kiếm quang vụt qua.

Bùm!

Hư ảnh lại bị chém lùi mấy nghìn trượng, khi dừng lại thì một thanh kiếm đã lơ lửng trước chân mày của gã.

Diệp Huyên mặt không cảm xúc: “Ta hỏi, ngươi trả lời!”

Hư ảnh vội đáp: “Vâng, vâng!”

Diệp Huyên hỏi: “Đây là vũ trụ Vô Biên?”

Hư ảnh gật đầu: “Đúng”.

Diệp Huyên lại hỏi: “Ngươi biết Vô Biên Chủ không?”

“Vô Biên Chủ!”

Hư ảnh bỗng kinh ngạc hỏi: “Ngươi… Ngươi biết Vô Biên Chủ?”

Nghe vậy, Diệp Huyên khẽ nói: “Không ngờ nơi này lại thật sự là sào huyệt của lão già Vô Biên!”

Vô Biên Chủ: “…”

Lúc này hư ảnh chợt nói: “Ngươi… Ngươi biết Vô Biên Chủ?”

Diệp Huyên gật đầu.

Hư ảnh do dự một lúc rồi hỏi: “Ngươi là đồ đệ của ông ta à?”

Diệp Huyên lạnh lùng nhìn hư ảnh: “Ta là đại ca của ông ta”.

Vẻ mặt hư ảnh cứng đờ.

Diệp Huyên nhìn hư ảnh: “Còn ngươi là ai?”

Hư ảnh chần chừ rồi đáp: “Ta là người bảo vệ thời không tuế nguyệt vô biên này”.

Diệp Huyên hỏi: “Người của Đạo Môn?”

Hư ảnh gật đầu.

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ngươi đi đi, ta đi dạo một lát”.

Hư ảnh lưỡng lự nhưng rồi vẫn nói: “Người ngoài không được tự tiện xâm vào thời không tuế nguyệt, nghịch loạn thời không…”

Diệp Huyên nhìn hư ảnh, đạo ấn bỗng dưng xuất hiện.

Nhìn thấy đạo ấn giữa chân mày Diệp Huyên, hư ảnh sửng sốt.

Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ đã được chưa?”

Hư ảnh run rẩy hỏi: “Ngươi… Ngươi trộm ở đâu đấy?”

Ánh mắt Diệp Huyên lập tức trở nên lạnh lùng: “Trộm? Ngươi đùa gì đấy?”

Hư ảnh vội nói: “Không… Chủ nhân đã biến mất mấy nghìn năm rồi…”

Diệp Huyên nói: “Vậy nên ngươi cho rằng ông ta đã chết rồi hả?”

Hư ảnh vội lắc đầu: “Không! Ta không dám nghĩ thế!”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Bây giờ ta muốn đi xem vũ trụ Vô Biên, có vấn đề gì không?”

Hư ảnh đáp: “Không có vấn đề gì”.

Diệp Huyên đi về nơi xa, dường như nghĩ tới gì đó, hắn quay lại nhìn hư ảnh: “Ngươi đi theo ta đi”.

Hư ảnh đáp ngay: “Được!”

Trong thời không tuế nguyệt, Diệp Huyên nhìn quanh rồi nhíu mày: “Vì sao không nhìn thấy quá trình tuế nguyệt ở vũ trụ này?”

Vẻ mặt hư ảnh rất nghi hoặc.

Lúc này Tiểu Bút lên tiếng: “Không phải ta đã nói cho cậu rồi à? Ở một thế giới nếu có người nào đặc biệt thì có thể chặn được thiên cơ”.

Diệp Huyên trầm giọng: “Huynh đang nói đến Vô Biên Chủ?”

Tiểu Bút đáp: “Đúng! Ông ta là người thiên mệnh đời trước, hơn nữa còn rất đặc biệt, vậy nên đã chặn thiên cơ của vũ trụ này”.

Diệp thiếu im lặng một lúc: “Nếu bây giờ ta cưỡng ép xuyên về thời Vô Biên Chủ còn nhỏ, sau đó giết ông ta có được không?”

Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi hỏi: “Sao cậu lại có suy nghĩ đáng sợ thế này chứ?”

Diệp Huyên cười: “Chỉ hỏi thôi mà”.

Tiểu Bút nói: “Cậu không xuyên về được đâu”.

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Tiểu Bút đáp: “Thực lực của Vô Biên Chủ mạnh hơn cậu, hơn nữa nơi này đã từng được chủ nhân bảo vệ, cậu quan sát kỹ dòng sông thời không tuế nguyệt này đi, đều được gia trì bởi pháp tắc Đại Đạo, với thực lực hiện tại của cậu thì không thể phá vỡ được”.

Diệp Huyên trầm giọng: “Nếu ta gọi Thanh Nhi tới thì sao?”

Tiểu Bút: “Sao cậu phải làm mọi việc rắc rối thế làm gì? Cậu bảo muội muội cậu đi đánh Vô Biên Chủ, chắc chắn ông ta sẽ bị đánh chết, không cần phải về quá khứ!”

Diệp Huyên ngẫm nghĩ: “Hình như cũng đúng”.

Tiểu Bút do dự vài giây rồi nói: “Tha cho ông ta đi! Ông ta đã rời khỏi vũ trụ này rồi!”

Diệp Huyên bật cười lớn, sau đó hoá thành kiếm quang biến mất ở phương xa.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên xuyên tới nơi cuối cùng của thời không tuế nguyệt, tới vũ trụ Vô Biên.

Hắn nhìn chung quanh rồi cất lời: “Vô Biên Chủ sinh ra ở đâu?”

Người bảo vệ đáp: “Vô Biên Thành”.

Diệp Huyên nói: “Dẫn ta tới đó đi”.

Người bảo vệ nhìn hắn rồi gật đầu: “Được”.

Cả hai biến mất tại chỗ.
Chương 5807: Nhường ông ta ba kiếm

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên và người bảo vệ đã đến Vô Biên Thành, toà thành này không lớn, dân số chưa tới một triệu người.

Mà Diệp Huyên phát hiện nền văn minh Võ đạo của nơi này cũng không cao lắm.

Điều này hơi bất bình thường!

Theo lý mà nói, Vô Biên Chủ cũng là một đại lão, nền văn minh Võ đạo nơi vũ trụ ông ta ở hẳn là rất cao mới phải.

Hư ảnh nói: “Tới nơi ở trước đây của Vô Biên Chủ sao?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.

Người bảo vệ dẫn Diệp Huyên tới một con sông, cách bờ sông không xa có một thôn làng.

Người bảo vệ khẽ nói: “Đây là nơi Vô Biên Chủ từng sống”.

Diệp Huyên hỏi: “Ông ta có còn người thân sống ở đây không?”

Người bảo vệ trả lời: “Còn!”

Diệp Huyên quay đầu nhìn người bảo vệ, người bảo vệ nói tiếp: “Nhưng không phải người thân cùng nhánh với ông ấy”.

Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Đi xem xem”.

Nói xong hắn và người bảo vệ đi vào trong thôn, thôn không có bao nhiêu người, chỉ có mấy chục hộ gia đình.

Hai người lạ đột nhiên đi vào khiến người trong thôn lập tức đưa mắt tò mò.

Rất nhanh, người bảo vệ đã đưa Diệp Huyên tới trước một gian nhà cũ nát, trước căn nhà không xa có một ông lão đang nằm trên ghế, bên cạnh là một đám trẻ con.

Ông lão nhắm hờ hai mắt, tay phải gõ nhẹ lên ghế, miệng khẽ nói: “Ta nói cho các cháu nghe, năm xưa Vô Biên lợi hại lắm. Ba tuổi đã có thể tay không giết chết một con bò, sáu tuổi giết được hổ, tám tuổi bắt được rồng…”

Diệp Huyên quay sang nhìn người bảo vệ: “Khi Vô Biên Chủ ở đây có khi ông lão này còn chưa ra đời ấy nhỉ?”

Người bảo vệ cười gượng: “Ta cũng không biết”.

Xa xa, một bé trai sùng bái hỏi: “Gia gia, ông ấy thật sự lợi hại vậy sao ạ?”

Ông lão gật đầu: “Đương nhiên! Thái gia gia của thái gia gia của ta nói cho ta đó, sao thái gia gia có thể lừa ta được?”

Một bé trai không mặc quần thắc mắc: “Gia gia, trâu bò tốt như vậy sao Vô Biên lại giết nó?”

Ông lão gõ vào đầu thằng nhóc: “Liên quan gì đến cháu!”

Bé trai: “…”

Ông lão nói tiếp: “Vô Biên là người trẻ tuổi đầu tiên ra khỏi thôn chúng ta. Nghe thái gia gia nói, năm xưa khi Vô Biên về là bay về đấy”.

Một bé trai lại sùng bái hỏi: “Bay về ấy ạ?”

Ông lão nghiêm túc đáp: “Đúng thế, bay từ trên trời về. Hơn nữa năm đó thôn còn suýt bị yêu thú tiêu diệt. Các cháu biết con yêu thú đó to nhường nào không? To như Lang Sơn bên cạnh luôn đó, nhưng nó đã bị Vô Biên một tay đè chết! Lợi hại không?”

Bọn trẻ lập tức đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Bé trai không mặc quần lại ngờ vực hỏi: “Gia gia, vì sao yêu thú lại muốn tiêu diệt thôn chúng ta?”

Ông lão chần chừ vài giây rồi đáp: “Yêu thú muốn ăn thịt người!”

Cậu bé vẫn thắc mắc: “Vì sao yêu thú lại muốn ăn thịt người ạ?”

Ông lão trả lời: “Vì nó đói!”

Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Giống như chúng ta ăn dê, lợn, gà, chó đấy ạ?”

Ông lão gật đầu: “Cũng gần như là vậy”.

Cậu bé nói: “Yêu thú ăn con người, con người ăn động vật, vậy có phải trong mắt động vật chúng ta cũng rất xấu không?”

Ông lão nhíu mày: “Lý Nhị Đan, sao cháu hỏi nhiều thế? Còn nữa, cháu có thể mặc quần vào được không?”

Lý Nhị Đan cười toe toét: “Gia gia, cháu có thể đưa ra một yêu cầu không?”

Ông lão không vui hỏi: “Yêu cầu gì?”

Lý Nhị Đan chỉ vào tiểu hồ lô bên hông ông lão: “Sau khi ông chết có thể cho cháu hồ lô này không? Cháu biết hồ lô này là bảo bối, có thể phát sáng…”

Ông lão lập tức nổi đoá, đứng bật dậy tức giận quát: “Lý Nhị Đan…”

Lý Nhị Đan quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Gia gia, cháu không nói phải đưa cho cháu bây giờ mà, sau khi ông chết thi cho cháu…”

Nói xong cậu đã chạy không thấy bóng dáng.

Ông lão lắc đầu cười rồi lại nằm xuống, đám trẻ con bên cạnh cũng chạy đi chơi.

Lúc này ông lão bỗng nói: “Hai vị ra đi”.

Diệp Huyên ở trong bóng tối nhếch môi cười, thú vị, thế mà đối phương lại phát hiện ra hắn.

Diệp Huyên và người bảo vệ bước ra.

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên và người bảo vệ, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng ở Diệp Huyên: “Cậu là người ngoài”.

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”

Ông lão nhìn chằm chằm hắn: “Đây là nơi ở trước đây của Vô Biên, cậu tới đây để tìm ông ấy à?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải. Ta tới đây chỉ để xem nơi ông ta từng sống”.

Ông lão trầm giọng: “Cậu biết ông ấy?”

Diệp Huyên gật đầu: “Biết”.

Ông lão hỏi: “Bây giờ ông ấy đang ở đâu?”

Diệp Huyên nói: “Một nơi rất xa rất xa”.

Ông lão im lặng.

Diệp Huyên cười: “Ông là gì của ông ấy?”

Ông lão im lặng một lúc lâu mới đáp: “Một người từng bị ông ấy đánh bại. Ta ở đây chờ ông ấy, chờ ông ấy quay về để đánh với ông ấy một trận”.

Nói rồi ông ta khép hờ hai mắt: “Cảm giác vô địch thật sự vô cùng cô đơn”.

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng ngắc.

Ông lão đột nhiên nhìn Diệp Huyên: “Nói cho ta vị trí cụ thể của ông ấy đi”.

Diệp Huyên suy nghĩ rồi hỏi: “Ông đã chờ ông ta mấy nghìn năm rồi à?”

Ông lão gật đầu: “Đúng”.

Diệp Huyên lưỡng lự một chút rồi nói: “Ta cảm thấy có thể ông không đánh bại được ông ta đâu”.

“Ha ha!”

Ông lão chợt phá lên cười.

Diệp Huyên nói: “Vậy ông đánh với ta đi”.

Ông lão khẽ nhíu mày: “Đánh với cậu?”

Diệp Huyên gật đầu: “Năm xưa Vô Biên Chủ từng giao thủ với ta, ta nhường ông ta ba kiếm, ông ta cũng không đánh lại, nếu ông đánh bại được ta thì coi như đánh bại được ông ta”.

Vô Biên Chủ: “…”
Chương 5808: Tiếp tục chịu đi

Nghe Diệp Huyên nói vậy, ông lão sửng sốt: "Vô Biên không phải đối thủ của ngươi?"

Diệp Huyên bình tĩnh đáp: "Tất nhiên".

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Vậy ta phải lĩnh giáo thử một chút rồi!"

Diệp Huyên gật đầu: "Chuyển sang nơi khác không?"

Ông lão khẽ nhíu mày: "Nơi nào?"

Diệp Huyên chớp mắt: "Đánh ở đây luôn sao?"

Ông lão khó hiểu: "Không được à?"

Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, vậy thì đánh ở đây đi!"

Ông lão gật đầu, chân phải lão chợt điểm nhẹ lên mặt đất, sau đó tung cả người bay lên cao mấy trượng.

Diệp Huyên nhìn ông lão, trầm mặc.

Hắn nhìn ra rồi!

Vừa nãy lão này ngự khí phi hành!

Ngự khí!

Sau khi lão hạ xuống thì liền mở tay ra chĩa về phía Diệp Huyên: "Ta sẽ không nương tay".

Nói rồi, lão chắp tay đọc thầm thần chú, chẳng mấy chốc, xung quanh đột nhiên xuất hiện một luồng sóng khí, sóng khí càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành một vòi rồng cao mười mấy trượng.

Diệp Huyên im lặng.

Sắc mặt của người bảo vệ lập tức trở nên khó coi.

Gã cảm thấy mình bị sỉ nhục!

Lúc này, ông lão đột nhiên chỉ tay ra, vòi rồng kia lập tức bay thẳng về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên rất bình tĩnh, còn chẳng thèm nhúc nhích, khi vòi rồng kia vừa lao đến trước mặt hắn thì bỗng biến mất không thấy đâu.

Nhìn thấy cảnh này, ông lão sửng sốt: "Chuyện này..."

Diệp Huyên liếc mắt nhìn ông lão, không nói lời nào.

Ông lão đột nhiên cắn rách ngón tay, sau đó điểm vào giữa trán mình.

Ầm!

Thân thể lão chợt nổ ra một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, tiếp đó, lão đọc thầm thần chú, trên đỉnh đầu lão liền xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ máu, lão lại chỉ tay về phía Diệp Huyên: "Giết!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm màu đỏ máu kia lập tức lao về phía Diệp Huyên.

Tốc độ khá nhanh, còn mang theo tiếng xé gió!

Diệp Huyên không tránh không né, để mặt thanh kiếm màu máu đó chém vào người mình, trong nháy mắt, thanh kiếm máu đã bị hấp thu.

Thấy cảnh này, ông lão kia sửng sốt.

Diệp Huyên im lặng, hắn không còn gì để nói nữa rồi.

Ông lão khó lòng tin được nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi..."

Diệp Huyên từ chối trả lời, bởi vì hắn đã cạn ngôn.

Ông lão đột nhiên gằn giọng lên: "Được! Được lắm!"

Nói xong, lão đột nhiên vung hai tay kết chiêu, toàn bộ thân thể cùng linh hồn lão lập tức bốc cháy!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sửng sốt.

Làm cái gì vậy?

Lão già này thiêu đốt thân thể và linh hồn luôn hả?

Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt ông lão, hắn đưa tay phải đè lại vai lão, linh hồn và thân thể đang bốc cháy của ông lão lập tức trở lại bình thường.

Ông lão sửng sốt.

Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Không cần đến mức đó, không cần thiết".

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không nói lời nào.

Diệp Huyên nói: "Ta có hơi tò mò, tại sao ông phát hiện ra chúng ta được?"

Ông lão im lặng một lúc rồi nói: "Hình như các ngươi cũng chẳng che giấu gì!"

Diệp Huyên sững người.

Ông lão bỗng khẽ thở dài, lúc này đây, lão tựa như đã già đi rất nhiều lần: "Thì ra ta kém cỏi như thế".

Diệp Huyên cười bảo: "Ngươi còn trẻ, từ từ thôi".

Vẻ mặt ông lão cứng lại.

Diệp Huyên đột nhiên nói: "Ngươi không cần phải chờ Vô Biên tiếp nữa đâu. Ông ta sẽ không trở về".

Nói xong, hắn nhìn về phía người bảo vệ: "Đi thôi!"

Người bảo vệ liếc mắt nhìn Diệp Huyên, khẽ gật đầu.

Hai người đang định rời đi thì ông lão kia đột nhiên nói: "Vô Biên thật sự không đánh lại ngươi à?"

Diệp Huyên nhìn về phía ông lão: "Ông đang nghi ngờ điều gì?"

Ông lão do dự một lúc rồi mới hỏi: "Ông ta thật sự không đỡ nổi quá ba kiếm của ngươi?"

Diệp Huyên gật đầu: "Tất nhiên!"

Ông lão lại thở dài, vẻ mặt phức tạp.

Thì ra Vô Biên cũng kém như vậy!

Vô Biên Chủ: "..."

Diệp Huyên không nói gì nữa, dẫn người bảo vệ rời đi.

...

Trên tầng mây, Diệp Huyên hỏi: "Thế lực mạnh nhất ở vũ trụ này là gì?"

Người bảo vệ trầm giọng đáp: "Cổ Thánh Tông".

Diệp Huyên gật đầu: "Dẫn ta đi đi".

Người bảo vệ do dự một lúc rồi nói: "Đi làm gì?"

Diệp Huyên nói: "Đi thương lượng với bọn họ một vài chuyện".

Người bảo vệ còn định nói gì đó, nhưng Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía gã: "Ngươi có vấn đề gì không?"

Người bảo vệ vội vàng gật đầu: "Tông môn này không dễ chọc vào đâu".

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Ngươi cũng đánh không lại à?"

Người bảo vệ nặng nề nói: "Một mình đấu thì ta không sợ ai, nhưng bọn họ có nhiều người".

Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Ta đi với ngươi".

Người bảo vệ do dự một lúc rồi nói: "Ta chỉ chỗ cho ngươi, ngươi tự mình đi được không?"

Diệp Huyên liếc mắt nhìn người bảo vệ: "Ngươi đã ở nơi đây bao nhiêu năm rồi?"

Người bảo vệ nói: "Mười triệu năm rồi".

Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Không thể đi ra ngoài à?"

Người bảo vệ gật đầu: "Không thể".

Diệp Huyên: "Vậy thì tiếp tục chịu đi".

Nói rồi, hắn lập tức biến mất ở cuối chân trời.

Người bảo vệ sửng sốt.

Đây là ý gì?

Chẳng mấy chốc, sắc mặt gã đã trở nên khó coi.

Tên này có thể đi vào, vậy có nghĩa là cũng có thể đi ra được!

Nghĩ tới đây, người bảo vệ vội vã đuổi theo.

...
Chương 5809: Con người ta, bình thường không khoác lác.

Núi Cổ Thánh.

Núi Cổ Thánh cao vạn trượng, sừng sững giữa trời cao, còn tông môn thì lấp lửng giữa các áng mây.

Tông môn đứng đầu vũ trụ vô biên.

Giữa trời mây, Diệp Huyên nhìn Cổ Thánh Tông cách đó không xa, thầm thấy hơi kinh ngạc, không thể không nói, Cổ Thánh Tông này quả thật rất có khí thế!

Đúng lúc này, người bảo vệ kia bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên.

Diệp Huyên nhìn về phía người bảo vệ: "Suy nghĩ kĩ rồi hả?"

Người bảo vệ vội gật đầu: "Ta đồng ý đi theo các hạ".

Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Bây giờ hối hận vẫn kịp đấy".

Người bảo vệ do dự một lúc rồi nói: "Không hối hận!"

Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn nhìn núi Cổ Thánh ở nơi xa, lúc này, có một khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người không xa, ngay sau đó, một ông lão áo trắng rẽ mây bước đến.

Ông lão áo trắng liếc mắt nhìn người bảo vệ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: "Các hạ là?"

Diệp Huyên hỏi: "Tông chủ của các ông có ở đây không?"

Ông lão áo trắng bình tĩnh nói: "Là lão phu đây".

Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Đổi sang nơi khác nói chuyện nhé?"

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Huyên: "Được thôi".

Diệp Huyên đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời.

Ông lão áo trắng híp mắt lại, một khắc sau, lão cũng biến mất.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đến một vùng hư không.

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Huyên: "Làm gì?"

Diệp Huyên cười nói: "So chiêu với nhau trước nhé?"

Ông lão áo trắng bình tĩnh đáp: "Cũng được".

Diệp Huyên bỗng xòe tay phải ra rồi nắm chặt lại, trong phút chốc, vô số thời không Tuế Nguyệt lập tức bị gấp lại.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ông lão áo trắng và người bảo vệ kia lập tức thay đổi.

Gấp thời không!

Mà lúc này, một kiếm ý cường đại đột nhiên tuôn ra từ trong cơ thể Diệp Huyên, cuối cùng tuôn vào trong kiếm Thanh Huyên.

Thấy thế, sắc mặt ông lão mặc áo trắng kia chợt trở nên vô cùng nghiêm túc.

Mà lúc này, Diệp Huyên lại thúc giục Huyết Mạch Chi Lực của mình.

Dưới sự gia trì của ba loại sức mạnh, tất cả thời không xung quanh lập tức trở nên hư huyễn.

Chúng căn bản không chịu nỗi sức mạnh của Diệp Huyên.

Người bảo vệ khó có thể tin nhìn Diệp Huyên, gã không ngờ rằng thanh niên này lại mạnh mẽ đến như vậy!

Quá ư là mạnh!

Đúng lúc này, ông lão áo trắng đột nhiên nói: "Không đánh nữa".

Diệp Huyên nhìn về phía ông lão áo trắng, ông lão áo trắng do dự một lúc rồi nói: "Tại hạ không phải đối thủ của công tử".

Diệp Huyên phất tay áo lên, thời không tuế nguyệt liền khôi phục lại trạng thái bình thường, kiếm ý và Huyết Mạch Chi Lực cũng biến mất theo.

Thấy thế, ông lão áo trắng liền thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Huyên đột nhiên nói: "Hiện tại Cổ Thánh Tông vô địch ở đại lục Vô Biên rồi đúng không?"

Ông lão áo trắng gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Huyên nhìn ông lão áo trắng: "Ta muốn thành lập một thư viện ở đây, ta mong các hạ có thể hỗ trợ xây dựng".

Nói xong, hắn vung tay lên, một quyển sách cổ dày trục bay đến trước mặt ông lão áo trắng.

Tâm pháp Vũ Trụ!

Đây là phương pháp tu luyện mạnh nhất vũ trụ hiện này.

Nhìn thấy tâm pháp Vũ Trụ này, ông lão áo trắng sửng sốt: "Đây là..."

Diệp Huyên nói: "Thế giới này là một thế giới song song, các người đang bị vây khốn ở trong này, mà bên ngoài kia là thế giới bao la khác nữa. Các hạ có hứng thú ra ngoài xem thử không?"

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Huyên: "Cậu là ai?"

Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Viện trưởng của thư viện Quan Huyên, ta vô địch ở ngoài kia".

Vô địch!

Ông lão áo trắng nhìn bộ tâm pháp Vũ Trụ trước mắt, có chút dao động.

Lúc này, Diệp Huyên lại nói: "Ông đã đạt đến cực hạn của bản thân. Nếu không có cơ duyên, muốn đột phá lần nữa là chuyện vô cùng khó khăn! Nhưng nếu ông chọn theo ta, cuộc đời của ông sẽ hoàn toàn thay đổi. Mà yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là xây thư viện ở đây, thành lập một trật tự hoàn toàn mới ta! Chuyện này đối với ông mà nói không hề tổn thất gì, ngược lại ta sẽ nâng đỡ tông môn của ông lên một tầm cao mới. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là các ông phải tuân theo trật tự của ta".

Ông lão áo trắng liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Cậu biết thời không Linh Độ không?"

Diệp Huyên cười nói: "Tất nhiên".

Ông lão áo trắng trầm giọng hỏi: "Cậu đến từ đâu?"

Diệp Huyên gật đầu: "Ta ở đâu thì cũng vô địch thôi".

Tiểu Tháp: "..."

Ông lão áo trắng trầm giọng nói: "Ta cũng có thể đến thời không Linh Độ chứ?"

Diệp Huyên lắc đầu: "Tạm thời không thể".

Ông lão áo trắng không rõ: "Tại sao?"

Diệp Huyên nói: "Bởi vì bây giờ ông quá yếu, đừng nói là phải chịu Thiên Kiếp trong truyền thuyết, cho dù là thời không Linh Độ thôi ông cũng không chịu nổi!"

Ông lão áo trắng khẽ thở dài.

Diệp Huyên cười nói: "Nhưng tất nhiên những thứ này cũng không thành vấn đề gì. Chỉ cần ông giúp ta xây dựng nên một trật tự mới ở nơi đây, ta có thể giúp ông rời khỏi nơi đây, rồi sau đó đến thời không Linh Độ. Tin ta đi, ông đi tới đâu, chỉ cần nói tên ta ra thôi thì họ đều sẽ nể mặt ông. Con người ta, trước giờ không khoác lác".

Tiểu Tháp: "..."

Tiểu Bút: "..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom