• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5810: Bị Vô Biên Chủ tiêu diệt

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Huyên: "Thật à?"

Diệp Huyên gật đầu: "Tất nhiên rồi".

Ông lão áo trắng trầm mặc một lát rồi cầm lấy tâm pháp Vũ Trụ trước mặt: "Ta phải phối hợp thế nào với cậu?"

Diệp Huyên hơi cong khóe môi lên.

Khoảng thời gian sau đó, ông lão áo trắng được Diệp Huyên chỉ dẫn, bắt đầu thành lập thư viện Quan Huyên.

Phản kháng?

Có ông lão áo trắng ở đấy, không một ai dám phản kháng.

Bởi vì ông ta là cường giả đứng đầu hiện nay ở vũ trụ vô biên.

Hơn nữa Diệp Huyên đã mang đến rất nhiều rất nhiều lợi ích, khiến cường giả của Cổ Thánh Tông căn bản không thể từ chối được.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Cổ Thánh Tông đã bị đổi thành thư viện Quan Huyên!

Nhưng vấn đề cũng bắt đầu tăng dần lên.

Chung quy vẫn có người phản đối, những người này Diệp Huyên giao hết cho ông lão áo trắng đi xử lý.

Tất nhiên ông lão áo trắng cũng rất liều mạng, dù sao chuyện này liên quan đến việc ông ta có thể thoát khỏi thế giới này hay không!

Ngày hôm đó, Diệp Huyên đi đến một vùng tinh không, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó nói: "Đi ra đây!"

Hắn vừa dứt lời, tầng mây phía xa bỗng tách ra, một cô gái chậm rãi xuất hiện.

Cô gái mặc bộ váy màu xanh mướt, tóc dài xõa vai, trông rất dịu dàng nho nhã.

Diệp Huyên nhìn cô gái: "Cô là Thiên Đạo nơi này?"

Cô gái gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Huyên cười nói: "Người của Đạo Môn?"

Cô gái khẽ gật đầu.

Diệp Huyên nói nhỏ: "Chủ nhân bút Đại đạo này phát triển nghiệp vụ rộng rãi ghê!"

Hắn phát hiện, cho dù là ở nơi nào thì hình như đều có sự xuất hiện của Đạo Môn!

Cô gái nhìn Diệp Huyên: "Ngươi... Có thể dẫn ta ra ngoài không?"

Diệp Huyên nhìn về phía cô gái, cười nói: "Cô đi theo ta là vì mục đích này?"

Cô gái gật đầu.

Diệp Huyên hỏi: "Cô muốn ra ngoài để làm gì?"

Cô gái suy nghĩ một chút rồi nói: "Vũ trụ lớn như vậy, ta muốn đi ngắm nhìn thử".

Diệp Huyên nói: "Cô đi rồi thì ai sẽ làm Thiên Đạo?"

Cô gái bình tĩnh nói: "Lâu lắm rồi ta không được phát lương".

Diệp Huyên thoáng ngẩn người, sau đó nở nụ cười: "Nếu ta dẫn cô ra ngoài thì cô có thể cho ta được gì?"

Cô gái chớp mắt: "Ngươi muốn gì?"

Diệp Huyên nhìn cô gái một chút, cô gái đột nhiên lắc đầu: "Ngủ thì không được".

Diệp Huyên đen mặt lại: "Cô đang nghĩ gì vậy?"

Cô gái liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Ta có năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấu được lòng người!"

Vẻ mặt Diệp Huyên thoáng cứng đờ.

Cô gái nghiêm túc nói: "Ta không biết đánh nhau lắm, nhưng ta có rất nhiều ưu điểm!"

Diệp Huyên hỏi: "Ví dụ như?"

Cô gái nói: "Xinh đẹp, vóc người chuẩn!"

Diệp Huyên liếc mắt nhìn cô gái, sau đó gật đầu: "Đúng thật... Nhưng có được coi là ưu điểm không?"

Cô gái khẽ nhíu mày: "Không được à?"

Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ý của ta là cô có thể giúp đỡ được gì cho ta cơ! Ta cũng đâu thể cứ dắt cô ra ngoài không không được!"

Cô gái do dự một lúc rồi nói: "Ngươi trông cũng ổn, nhưng ta thật sự không thể tùy tiện ngủ với ngươi được!"

Diệp Huyên lắc đầu: "Cô không biết nói chuyện, không nói với cô nữa".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Cô gái vội vàng đuổi theo, sau đó nói: "Ta nghe nói ngươi đang xây thư viện, đúng không?"

Diệp Huyên gật đầu.

Cô gái nói: "Ta có rất nhiều sách cổ, đều là do chủ nhân bút Đại đạo để lại!"

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía cô gái: "Ở đâu?"

Cô gái nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi!"

Nói xong, nàng ta xoay người dẫn Diệp Huyên biến mất tại chỗ.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã đến trước một cung điện cổ kính, tòa cung điện này tọa lạc trên một ngọn núi cao vạn trượng, vô cùng xưa cũ, trên cửa đã đóng đầy mạng nhện, xung quanh thì mọc vô số cỏ tạp.

Diệp Huyên nhìn về phía cô gái, cô gái cười nói: "Đạo Môn!"

Diệp Huyên bỗng thấy hơi nhức đầu.

Sao Đạo Môn nơi này lại biến thành thế này?

Cô gái nói: "Nơi này năm đó đã bị Vô Biên Chủ tiêu diệt".

Vô Biên Chủ!

Diệp Huyên sửng sốt: "Vô Biên?"

Cô gái gật đầu: "Năm đó Vô Biên Chủ đánh nhau với Đạo Môn, sau đó Đạo Môn đánh không lại, cuối cùng bị diệt".

Diệp Huyên liền thấy hứng thú: "Tại sao Vô Biên Chủ lại đánh nhau với bọn họ?"

Cô gái đáp: "Vì Đạo Môn đã đánh chết người phụ nữ của Vô Biên Chủ".

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.

Cô gái liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Ngươi biết Vô Biên Chủ?"

Diệp Huyên gật đầu: "Có giao thủ vài lần".

Cô gái vội hỏi: "Ai thắng?"

Diệp Huyên bình tĩnh đáp: "Ta nhường ông ấy ba kiếm mà ông ấy vẫn không đánh lại ta".

Vô Biên Chủ: "..."

Cô gái liếc mắt nhìn Diệp Huyên, không nói gì thêm, nàng đi tới trước cửa cung điện rồi phất tay lên, trong phút chốc, tất cả cỏ tạp và mạng nhện liền biến mất, cả tòa đại điện trở về với dáng vẻ vốn có.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom