Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5811-5815
Chương 5811: Viết thêm cho ta một quyển!
Cô gái đẩy cửa đại điện ra, vừa mới đi vào thì Diệp Huyên đã thấy một vài xác chết nằm xung quanh.
Cô gái lắc đầu: "Thảm quá!"
Diệp Huyên nói: "Cô có chứng kiến trận chiến năm đó không?"
Cô gái gật đầu: "Vô Biên Chủ rất mạnh, một mình mà chống lại toàn bộ Đạo Môn, Đạo Môn còn bảo ta đến hỗ trợ. Ban đầu ta cũng vốn định giúp rồi, nhưng thấy tình hình không ổn nên đã âm thầm rút đi".
Diệp Huyên liếc mắt nhìn cô gái: "Cô thông minh ghê!"
Cô gái cười nói: "Thực lực chênh lệch quá lớn, không thể đánh".
Đương lúc nói chuyện, nàng ta đã dẫn Diệp Huyên đến trong một ám điện, nàng ta đẩy cửa, trong đại điện này đâu đâu cũng là sách cổ.
Diệp Huyên tùy tiện cầm lấy một cuốn, chẳng mấy chốc hắn đã sửng sốt: "Đạo Pháp Thiên!"
Cô gái gật đầu: "Chủ nhân bút Đại đạo để lại đó".
Diệp Huyên tiếp tục xem, dần dà, sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm túc.
Đạo Pháp Thiên!
Bên trong giới thiệu cặn kẽ tất cả thuật đạo pháp, toàn bộ đều là loại pháp cao cấp nhất, hơn nữa còn vô cùng tỉ mỉ.
Diệp Huyên nhìn về phía cô gái, cô gái cười nói: "Hữu dụng chứ?"
Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi sang một bên cầm lấy một quyển sách khác mở ra xem, vẻ mặt của hắn lại lần nữa ngưng đọng lại: Thời Không Thiên!
Trong này giới thiệu tỉ mỉ về tất cả thời không!
Mà khi đọc xong, Diệp Huyên mới chấn động!
Thời không đã biết hiện nay có tổng cộng mười tám nghìn loại!
Mười tám nghìn loại!
Diệp Huyên thấy tê rần cả người.
Hắn thật sự không ngờ rằng lại có nhiều thời không đến vậy, hơn nữa mỗi loại thời không đều được giới thiệu tỉ mỉ cùng hướng dẫn cách sử dụng.
Quá mức chi tiết!
Diệp Huyên thấy rúng động!
Cô gái cười nói: "Có ích không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Rất rất rất có ích".
Nói rồi, hắn quay lại nhìn cô gái: "Cô đã đọc qua nhưng quyển sách này chưa?"
Cô gái gật đầu: "Rồi, đã đọc hết tất cả".
Diệp Huyên nhìn cô gái: "Cô tên gì?"
Cô gái khẽ mỉm cười: "Linh Đạo".
Linh Đạo!
Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Ta mời cô đến thư viện Quan Huyên làm Đạo sư, ta sẽ phát lương cho cô, cô đồng ý không?"
Linh Đạo chớp mắt: "Bao nhiêu?"
Diệp Huyên mở tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt Linh Đạo, trong nhẫn có hai trăm nghìn Mạt Pháp Tinh!
Linh Đạo cầm lấy nhẫn rồi nghiêm túc nói: "Không thành vấn đề".
Diệp Huyên cười: "Vậy cô có thể tạm thời ở lại nơi này, giúp ta xây dựng nên một trật tự hoàn toàn mới được không?"
Linh Đạo trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn lật đổ trật tự của chủ nhân?"
Giữa trán Diệp Huyên, đạo ấn đột nhiên xuất hiện.
Thấy thế, vẻ mặt Linh Đạo trở nên phức tạp: "Lúc ngươi đến ta đã cảm nhận được đạo ấn này, không ngờ rằng chủ nhân lại giao nó cho ngươi thật".
Diệp Huyên gật đầu: "Vậy nên bây giờ cô hãy đi theo ta đi!"
Linh Đạo gật đầu: "Được!"
Diệp Huyên mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía đống sách cổ ở đây, giá trị của những cuốn sách này thật sự rất lớn, có thể nói ở đây ghi lại những công pháp có trình độ cao nhất vũ trụ đã biết hiện nay.
Không thể không nói, chủ nhân bút Đại đạo thật sự vẫn có chút tài năng.
Diệp Huyên thu lấy hết những sách cổ này lại, lần này gặt hái được nhiều quá.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Đi thôi".
Nói xong, hắn đã dẫn Linh Đạo rời đi.
...
Thư viện Quan Huyên.
Sau khi Diệp Huyên dẫn Linh Đạo về thư viện thì lập tức làm thủ tục để Linh Đạo gia nhập, mà nàng ta cũng coi như là Đạo sư đầu tiên của thư viện Quan Huyên.
Diệp Huyên trở lại thư viện rồi thì vào trong Tiểu Tháp ngay.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống đất, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay, một khắc sau, kiếm ý Nhân Gian vô cùng vô tận chợt xuất hiện.
Diệp Huyên nhìn kiếm ý Nhân Gian xung quanh, bây giờ kiếm ý của hắn đã mạnh lên rất nhiều lần.
Diệp Huyên lập tức thôi thúc tâm pháp Thái Sơ, bắt đầu điên cuồng rèn luyện kiếm ý Nhân Gian của bản thân.
Thật ra hắn cũng có chút không hài lòng với tâm pháp Thái Sơ này lắm.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được tâm pháp Thái Sơ này không hữu dụng lắm.
Kỳ thực kiếm ý Nhân Gian vẫn có thể rèn luyện thêm tiếp để trở nên tinh khiết hơn, nhưng tâm pháp Thái Sơ hiện nay đã rất khó tôi luyện kiếm ý Nhân Gian tiếp nữa, khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên khẽ nói: "Tiểu Bút, còn tâm pháp nào mạnh hơn cả tâm pháp Thái Sơ không?"
Tiểu Bút đáp: "Hiện nay thì không có".
Diệp Huyên lại nói: "Vậy bảo chủ nhân của huynh viết thêm cho ta một quyển khác đi. Chuyện này chắc không khó khăn gì với ông ta đâu nhỉ?"
Tiểu Bút im lặng một lát rồi nói: "Ta chỉ có thể nói... Diệp thiếu, cậu là người trâu bò nhất mà ta từng gặp được rồi, Vô Biên Chủ còn kém xa cậu lắm lắm! Chí ít ở trên một vài phương diện nào đó, cậu tự tin đến mức đáng sợ! Sao cậu lại có tự tin rằng... Chủ nhân sẽ viết cho cậu một quyển khác?"
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Huynh cho rằng ta đang ra vẻ chứ gì?"
Tiểu Bút im lặng.
Diệp Huyên nói: "Ta nói cho huynh biết lý do đây, nếu ta bảo ông ta viết, ông ta chắc chắn sẽ viết, huynh biết tại sao không?"
Tiểu Bút hỏi: "Tại sao?"
Diệp Huyên còn chưa kịp đáp thì Tiểu Tháp đã chen ngang vào: "Ngu đến mức nào mới không viết..."
Tiểu Bút: "..."
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Bút đột nhiên nói: "Tiểu Tháp, tin ta đi, ngươi nhất định sẽ rất thảm".
Tiểu Tháp cười mỉa: "Lần sau ta không nói nữa".
Tiểu Bút: "Tiểu Tháp... Ta phục rồi".
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó nói: "Tiểu Bút, thành thật mà nói, ta cảm thấy công pháp này thật sự có chút vô dụng rồi. Huynh có thể giúp ta nghĩ ra cách gì khác không? Gồm cả tâm pháp Vũ Trụ nữa, ta cũng cảm thấy nó hơi không theo kịp rồi. Thực lực của ta hiện nay, ngoài thời không Linh Độ ra thì chắc đã vô địch rồi!"
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Vậy cậu chỉ có thể đến Linh Độ giới, là thời không Linh Độ chân chính, cũng là chỗ của Thái Sơ Thần tộc, nơi đó có lẽ sẽ có công pháp mạnh hơn đấy".
Diệp Huyên nói: "Đi đến đó ta sẽ không bị đánh chứ?"
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi nói: "Hẳn là sẽ không, ta ở đó vẫn là có chút mặt mũi".
Diệp Huyên đứng bật dậy ngay: "Đi Linh Độ giới thôi!"
Nói rồi, hắn lập tức rời khỏi Tiểu Tháp.
Tiểu Bút: "..."
...
Chương 5812: Tính tình nóng nảy
Không bao lâu sau, Diệp Huyên đã lần nữa đến thời không Linh Độ.
Giờ khắc này, Đại Sơn vẫn còn đang lợi dụng Thiên Kiếp để tu luyện điên cuồng.
Mà hơi thở của ông ta đã khác trước rất nhiều, đã mạnh lên gấp mấy lần!
Nhìn thấy Diệp Huyên, Đại Sơn lập tức đứng lên, sau đó đi tới trước mặt hắn, cung kính nói: "Diệp thiếu!"
Ông ta rất cảm kích Diệp Huyên.
Lúc trước, ông ta muốn đột phá bản thân lần nữa khó ngang ngửa lên trời, mà bây giờ có Thiên Kiếp giúp đỡ, ông ta đã có thể cố gắng tiến lên từng bước một.
Đây gần như là ơn giúp sống lại!
Quan trọng nhất là ông ta đã thấy được hi vọng đi đến thế giới Hư Chân!
Diệp Huyên quan sát Đại Sơn một chút rồi cười nói: "Thực lực đã mạnh lên không ít!"
Đại Sơn gật đầu, nói rồi, ông ta liếc nhìn cô bé váy trắng ở ở phía xa: "Bây giờ ta đã có lòng tin đánh bại được nàng".
Diệp Huyên nhìn cô bé kia, lúc này, cô bé cũng đang nhìn hắn.
Diệp Huyên cười nói: "Vậy thì đánh thôi".
Nghe vậy, Đại Sơn nhếch miệng cưới, sau đó bay thẳng đến chỗ cô bé váy trắng.
Ầm ầm!
Vừa vọt đến, toàn bộ thời không Linh Độ cũng vì đó mà sôi sục lên.
Cô bé váy trắng ánh lên một tia sáng lạnh trong đáy mắt, bỗng, thanh đao bên ông nàng ta trực tiếp lao ra khỏi vỏ.
Ầm ầm.
Theo luồng đao quang nổ ra, hai người trong nháy mắt cùng thối lui.
Sau khi cô bé vé trắng dừng lại, tay phải đã run rẩy không ngừng!
Phía xa xa, sau khi Đại Sơn dừng lại, ông ta liếc nhìn nắm tay của mình, nơi đó đã có một vết đao nhàn nhạt xuất hiện.
Thân thể không bị phá nát!
Khóe miệng Đại Sơn hơi cong lên, sau đó lại vọt về phía trước lần nữa, trong nháy mắt, cả người ông ta đã chớp biến đến trước mặt cô bé, sau đó dứt khoát nện một quyền xuống thẳng đầu của cô bé.
Cô bé váy trắng hơi híp mắt lại, tay phải cầm đao đút vào vỏ, một khắc sau, nàng đột nhiên rút đao ra một lần nữa.
Một mảnh đao quang bùng nổ.
Ầm ầm!
Trong thời gian ngắn, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra, đồng thời thối lui liên tục, nhưng sau một khắc, Đại Sơn lại lần nữa xông ra ngoài!
Rất nhanh, đất đai và thời không ở xung quanh bắt đầu rung lên kịch liệt.
Tất cả cường giả ở thời không Linh Độ đều vây quanh lại đây.
Thấy hai người đại chiến, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Thực lực của Đại Sơn đã mạnh lên hơn so với trước quá nhiều!
Bởi vì cô bé váy trắng không thể phá hủy được cơ thể của ông ta!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải, nơi đó có một cô gái thân mang váy đen.
Người này chính là cưởng giả đứng đầu ở thế giới này - Hắc Nữ.
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, nàng ấy cũng nhìn lại.
Diệp Huyên cười rồi dời mắt đi, sau đó lại quan sát trận chiến.
Lúc này, cô bé váy trắng đã bị áp chế hoàn toàn.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ tung vang vọng, cô bé váy trắng bay thẳng ra ngoài, mà một khắc sau, Đại Sơn đã vọt tới tung nắm đấm vào cô bé.
Mà đúng lúc này, một tàn ảnh chợt xuất hiện trước mặt Đại Sơn.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên, Đại Sơn liên tục lui lại ngàn trượng, sau khi dừng lại, Đại Sơn nhìn tay phải của mình, nó đã nứt toác, máu tươi chảy tí tách.
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía người vừa ra tay.
Chính là Hắc Nữ!
Hắc Nữ liếc mắt nhìn Đại Sơn, sau đó nhìn Diệp Huyên: "Tha cho nàng, được không?"
Diệp Huyên cười: "Không".
Hắc Nữ đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, mọi người nơi đây còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một bàn tay nắm lấy cổ họng của Diệp Huyên, sau đó nhấc bổng hắn lên cao.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Tha cho nàng, được không".
"Không!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ nơi chân trời, một khắc sau, thời không nứt ra, một luồng kiếm quang lao thẳng xuống.
Ầm ầm!
Dưới cái nhìn của mọi người lúc này, Hắc Nữ lập tức bị đánh bật ra ngoài xa.
Mà bên cạnh Diệp Huyên đã xuất hiện một cô gái váy đen đang cầm trường kiếm.
Diệp Thanh Thanh!
Nhìn thấy Diệp Thanh Thanh, Diệp Huyên hơi sửng sốt.
Không phải nha đầu này đã đến thế giới Hư Chân à?
Sao vẫn còn xuất hiện ở đây?
Diệp Thanh Thanh chậm rãi đi về phía Hắc Nữ: "Không phải ngươi đánh nhau giỏi lắm à?"
Hắc Nữ nhìn Diệp Thanh Thanh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Ngươi là ai!"
Diệp Thanh Thanh nở nụ cười dữ tợn: "Là người ngươi không chọc vào nổi!"
Nói xong, nàng đột nhiên biến mất.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên.
Tròng mắt Hắc Nữ co rụt lại, nàng ta xoay tay làm ấn, trong phút chốc, phía sau nàng ta đã xuất hiện một thời không hắc ám đen sì, ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ đen tuyền đột nhiên vươn ra.
Thấy thế, mọi người ở đây đều kinh hãi, sau đó dồn dập thối lui.
Đại Sơn ở bên cạnh Diệp Huyên run giọng nói: "Đây là Đại Ma Chủ của Vạn Cổ Ma Vực... Nàng ta là người của Vạn Cổ Ma Vực... Chẳng trách lại mạnh mẽ đến vậy!"
Vạn Cổ Ma Vực?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày.
Mà lúc này, có một luồng ánh kiếm lại chém tời, bàn tay khổng lồ kia ầm ầm vỡ vụn, một khắc sau, đường kiếm lao thẳng một mạch đâm xuyên qua giữa trán Hắc Nữ.
Xoẹt!
Thân thể Hắc Nữ cứng đờ.
Xung quanh im phăng phắc.
Thua rồi?
Chỉ với một kiếm?
Mọi người khó lòng tin được nhìn Diệp Thanh Thanh.
"A!"
Lúc này, cô bé váy trắng đột nhiên cầm đao lao về phía Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh xoay người lại: "A cái đầu bà già ngươi!"
Nói xong, nàng vung kiếm lên.
Ầm!
Đầu của cô bé váy trắng lập tức bị chém bay.
Máu tươi bắn tung tóe.
Mọi người đơ mặt.
Sao cứ như giết gà vậy?
Nhìn thấy đầu của cô bé bay ra ngoài, Hắc Nữ trừng muốn rách cả mí mắt: "Muội muội..."
Lúc này, Diệp Thanh Thanh lại chém kiếm xuống.
Phập!
Đầu của Hắc Nữ cũng bay ra ngoài, cuối cùng lăn đến bên cạnh đầu của cô bé váy trắng...
Mọi người: "..."
Chương 5813: Chỉ một mình huynh
Diệp Thanh Thanh nhìn thời không hắc ám ở phía xa, trong sâu thẳm thời không này đang tản ra một khí tức mạnh mẽ vô cùng kinh khủng.
Có một cường giả siêu cấp đang tồn tại!
Diệp Thanh Thanh cứ nhìn như thế, dần dần, thời không hắc ám kia cũng biến mất.
Sợ rồi!
Diệp Thanh Thanh vô cảm quay người đi về phía Diệp Huyên, nàng nhìn Diệp Huyên, hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Huyên lắc đầu, đang định nói chuyện thì một khắc sau, hắn chỉ vào cổ Diệp Thanh Thanh: "Sao vậy?"
Ở cổ Diệp Thanh Thanh có một vết thương nhàn nhạt.
Diệp Thanh Thanh chỉ lên trên: "Bên trên để lại đó".
Diệp Huyên híp mắt lại: "Thế giới Hư Chân?"
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Linh Độ giới!"
Diệp Huyên sửng sốt: "Không phải muội đã đến thế giới Hư Chân rồi à?"
Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn, khẽ nói: "Ta muốn mình đánh thẳng lên trên đó".
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm túc.
Rõ ràng nha đầu Diệp Thanh Thanh này đã không thành công!
Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Muội có gặp Vô Biên Chủ không?"
Diệp Thanh Thanh gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: "Bây giờ ông ta sao rồi?"
Diệp Thanh Thanh bình tĩnh đáp: "Chật vật khắp nơi".
Vẻ mặt Diệp Huyên sượng đi.
Mẹ kiếp!
Tên đó mà cũng bị đánh tơi bời à?
Diệp Huyên ngẩng đầu lên, lúc này đây, hắn cảm giác sâu sắc được rằng, thế giới Hư Chân có lẽ chính là thế giới cuối cùng của hắn rồi.
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Ta vẫn muốn lên đó đánh tiếp!"
Diệp Huyên nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: "Có thể mang ta lên đó xem được không?"
Diệp Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được!"
Diệp Huyên không rõ: "Vì sao?"
Diệp Thanh Thanh khẽ nói: "Nguy hiểm lắm".
Nguy hiểm!
Diệp Huyên im lặng.
Nguy hiểm?
Đây là nguy hiểm mà Diệp Thanh Thanh đích thân nói với hắn!
Lúc này đây, hắn cảm nhận được một sự áp lực trước đây chưa từng có.
Diệp Thanh Thanh khẽ mỉm cười: "Ca, cố lên nhé!"
Nói xong, nàng định rời đi.
Nhưng Diệp Huyên đột nhiên kéo tay nàng lại.
Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ nói: "Các muội... Đều sẽ không có chuyện gì cả, đúng không?"
Giọng nói của hắn rơi run.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên, một lát sau, nàng nở nụ cười: "Tất nhiên rồi!"
Diệp Huyên nắm chặt lấy tay Diệp Thanh Thanh: "Thanh Nhi váy trắng... sẽ bảo vệ các muội mà đúng không?"
Diệp Thanh Thanh im lặng.
Diệp Huyên nói: "Ta sẽ nói với muội ấy!"
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Ca, cả đời này nàng ấy chỉ thích một người, đó là huynh. Trừ huynh ra, nàng chẳng có hứng thú với bất kỳ ai cả, cho dù tất cả sinh linh của vũ trụ này đều tiệt diệt, nàng cũng sẽ không bao giờ động lấy lòng trắc ẩn. Tình cảm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều chỉ dành cho một mình huynh thôi... Mà ta, cũng vậy!"
Nói rồi, nàng dừng lại một chút mới tiếp tục: "Huynh phải nỗ lực hơn nữa, bởi vì con đường phía trước còn khó đi hơn cả những gì chúng ta dự liệu".
Nói xong, nàng chợt hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi cuối chân trời.
Diệp Huyên đứng tại chỗ không nói gì.
Mọi người ở đây đều nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt phức tạp.
Kháo Sơn Vương!
Lúc này, bọn họ mới hiểu được vì sao người này được gọi là Kháo Sơn Vương!
Phía xa, Diệp Huyên đột nhiên nhìn mọi người ở xung quanh: "Các người có muốn trở nên mạnh mẽ không?"
Nghe vậy, mọi người sửng sốt.
Diệp Huyên xòe tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: "Ở trong tháp này mười năm chỉ bằng một ngày bên ngoài! Các ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ không?"
Tất cả mọi người đều nghiêm mặt lại.
Mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở ngoài.
Diệp Huyên nhìn mọi người: "Các ngươi cứ suy nghĩ, ta có thể cho các ngươi vào trong tháp, không chỉ vậy, ta còn có thể cung cấp tài nguyên tu luyện dồi dào cho các ngươi".
Mọi người đều nhìn Diệp Huyên với vẻ nghi hoặc.
Diệp Huyên chỉ về phía chân trời: "Bên trên là Linh Độ giới, mà trên nữa chính là thế giới Hư Chân! Mục tiêu của ta và các ngươi đều giống nhau, đó là đi thẳng lên, xông vào thế giới Hư Chân! Nhưng các ngươi cũng thấy đấy, cho dù muội muội ta mạnh đến vậy cũng chưa phải là vô địch ở nơi đó. Vậy nên bây giờ các ngươi có thể đưa ra lựa chọn rồi đấy! Tiếp tục sống ở đây lãng phí thời gian, hay là theo ta liều mạng!"
Mọi người im lặng.
Tiếp tục ở đây tiêu phí thời gian?
Tất nhiên là không rồi!
Phí hoài cả đời, cuối cùng cát bụi cũng sẽ về với cát bụi...
Trở lại?
Đã không còn đường lui nữa.
Hơn nữa cho dù có thể trở lại thì có nghĩa lý gì?
Vô địch trong một thế giới nhỏ?
Bọn họ đều là những tồn tại đã vô địch ở thế giới của mình vô số năm, cuối cùng mới đến nơi đây.
Lúc này, Viên Thiên Quân đột nhiên bước ra: "Diệp thiếu, ta đồng ý theo cậu!"
Tiếp đó, lại có người bước ra: "Diệp thiếu, cả ta nữa".
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người ở đây đều đã đến trước mặt Diệp Huyên.
Ba mươi sáu người!
Ba mươi sáu cường giả đứng đầu từ các vũ trụ khác nhau.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Vào tháp thôi!"
Dứt lời, ba mươi sáu người lập tức được thu vào Tiểu Tháp.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn Thiên Kiếp ở phía chân trời: "Vào tháp!"
Thiên Kiếp không hề nề hà, lập tức hóa thành một tia sét tiến vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó xòe tay ra, Tiểu Bút xuất hiện trong tay hắn: "Tiểu Bút, ta tạm thời không thể đến Linh Độ giới được, huynh cho ý kiến đi".
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi nói: "Người ở trong tháp, chỉ cần ở dưới Linh Độ giới, họ đều là những tồn tại vô địch. Thế nhưng muốn đến Linh Độ giới thì vẫn còn thiếu sót nhiều lắm, cậu phải giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn".
Nói rồi, nó dừng lại một chút mới tiếp lời: "Đến đại thế giới Huyền Hoàng!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đại thế giới Huyền Hoàng?"
Tiểu Bút khẽ nói: "Đây là thế giới cái cuối cùng chủ nhân ở lại trong mảnh vũ trụ này. Nhưng cậu không thể đến đó theo cách bình thường được".
Diệp Huyên không rõ: "Thế là sao?"
Tiểu Bút nói: "Nơi đó có cấm chế mạnh mẽ, bởi vì Quy Khư Chi Địa được chủ nhân sắp đặt ở nơi đó".
Diệp Huyên híp mắt lại: "Huynh muốn ta phải lấy được Quy Khư Chi Địa?"
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Đúng vậy! Có Quy Khư Chi Địa, phục sinh lại những người mạnh nhất trong từng thời đại..."
Diệp Huyên lại hỏi: "Họ mạnh đến mức nào?"
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi nói: "Phải xem là so với ai nữa, nếu so với mấy muội muội của cậu thì vẫn hơi kém một chút!"
Diệp Huyên nói: "So với Vô Biên!"
Vô Biên: "..."
Chương 5814: Một khả năng khác
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Đa số đều kém hơn Vô Biên một chút, nhưng không quá nhiều. Mà trong đó có hai người có thể chống lại được Vô Biên!"
Có thể chống lại Vô Biên!
Diệp Huyên híp mắt lại: "Cường giả cỡ đó sao lại chết?"
Tiểu Bút đáp: "Bởi vì chủ nhân đích thân giết họ".
Diệp Huyên sửng sốt, chủ nhân bút Đại đạo giết?
Tiểu Bút khẽ thở dài: "Cũng không thể nói vậy được, chỉ có thể nói cái chết của bọn họ rất phức tạp. Thật ra năm đó muội muội Thanh Nhi váy trắng của cậu cũng đáng lẽ phải chết rồi! Nhưng... Nàng thật sự quá nghịch thiên. Nghịch thiên đến mức lúc đó chủ nhân không có bất kì biện pháp nào để bắt nàng được, nàng cũng là tồn tại khủng bố duy nhất có thể áp đảo được người thiên mệnh cùng thời đại. Cha của cậu là nhớ có Đại đạo trợ giúp, nhưng nàng không hề có. Nàng thật sự là người ngoài vòng Đại đạo... Hầy, phức tạp lắm.
Diệp Huyên trầm mặc.
Hắn phát hiện bản thân đã có chút xem thường vũ trụ này rồi.
Thật ra cũng bình thường thôi, vũ trụ này tồn tại nhiều năm như vậy, hơn nữa còn có vô số vũ trụ song hành khác, có xuất hiện vài đại lão siêu cấp cũng là điều bình thường.
Vô Biên Chủ chẳng phải cũng được sinh ra ở đây đấy sao?
Tiểu Bút tiếp tục nói: "Trong những năm tháng vạn cổ này, quả thật có rất nhiều người xuất chúng, hơn nữa còn rất đỉnh, nhưng tiếc rằng họ rồi cũng dần biến mất trong dòng sông lịch sử. Nếu Vô Biên không đứng vững ở trên kia thì ông ta cũng sẽ biến mất trong dòng thời gian này, sau đó chỉ còn vẻn vẹn vài người nhớ đến ông ta".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Đúng vậy".
Như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: "Tiểu Bút, huynh đã đến thế giới Hư Chân, có thể nói một chút về thế giới đó không?"
Tiểu Bút suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi vẽ một nhân vật trên giấy thì họ sẽ ở thế giới như thế nào? Với nhân vật đó, thế giới hiện thực chúng ta đang sống chính là thế giới Hư Chân, hiểu chưa?"
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: "Đã hiểu".
Tiểu Bút lại bảo: "Đến đại thế giới Huyền Hoàng đi".
Diệp Huyên nói: "Chỉ đường".
Một lát sau, một thông tin đột nhiên tràn vào trong đầu Diệp Huyên.
Sau một lúc, Diệp Huyên ngự kiếm bay lên, lúc định rời đi thì bỗng có một bóng mờ xuất hiện trước mặt hắn, nói: "Cậu không thể dẫn bọn họ đi".
Người bảo vệ của thời không này!
Sự tồn tại của gã là để giới hạn những người ở đây!
Diệp Huyên lạnh lùng liếc mắt nhìn người bảo vệ kia, gã do dự một lúc rồi bảo: "Diệp thiếu, đây là chức trách của ta".
Diệp Huyên nói: "Ngươi cũng không muốn rời khỏi đây à?"
Người bảo vệ sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn người bảo vệ: "Tất cả hậu quả cứ để ta gánh!"
Người bảo vệ lúc này mới hành lễ một cái cung kính: "Tại hạ đồng ý đi theo Diệp thiếu!"
Diệp Huyên gật đầu, sau đó thu Tiểu Tháp lại rồi biến mất.
...
Bên trong đường hầm thời không, Diệp Huyên ngự kiếm bay thẳng.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Tiểu Bút, Vạn Cổ Ma Vực là nơi nào?"
Tiểu Bút đáp: "Vùng vũ trụ này có bốn thời không siêu cấp, một trong số đó là thời không Linh Độ, nó là mạnh nhất khỏi bàn cãi. Sau đó là thời không Vạn Cổ Ma Vực, cùng với thời không Quy Khư, thời không Quy Khư thì nằm trong Quy Khư Chi Địa. Ngoài ra còn một thời không khá đặc biệt nữa tên là thời không Mộng Cảnh, thời không này thuộc về Mộng Cảnh Chi Địa. Ta từng theo chủ nhân đi qua nơi này rồi, nó rất đặc thù".
Diệp Huyên hỏi: "Là như thế nào?"
Tiểu Bút im lặng một lát rồi nói: "Tiến vào nơi đó như tiến vào trong mơ vậy, mà mộng cảnh ở đó chia ra rất nhiều tầng. Người bình thường vào trong đó, một khi rơi vào mộng cảnh rồi thì có thể cả đời cũng không thoát được! Cho dù cậu nghĩ rằng mình đã thoát khỏi rồi thì kì thật có lẽ cậu vẫn đang chìm trong mộng cảnh nào đó. Có một vài cường giả sau khi vào đấy đã vĩnh viễn chìm sâu vào giấc mộng".
Diệp Huyên khẽ nói: "Người mạnh nhất nơi đó là ai?"
Tiểu Bút đáp: "Đại Mộng Chủ! Một người vô cùng mạnh!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Ông ta không đến thời không Linh Độ à?"
Tiểu Bút đáp: "Ông ta chết rồi".
Diệp Huyên sửng sốt.
Tiểu Bút nói: "Ông ta cũng giống với Vô Biên vậy, đã đến Linh Độ giới, nhưng cũng đã chết ở nơi đó".
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Bút nói: "Nếu như ngươi có được Quy Khư Chi Địa thì có thể phục sinh ông ta. Thực lực của người này vô cùng vô cùng mạnh mẽ!"
Diệp Huyên có hơi ngạc nhiên: "Sao chủ nhân của huynh năm đó không phục sinh ông ta đi?"
Tiểu Bút khẽ thở dài: "Chủ nhân không thể làm như vậy, bởi vì theo như y nói thì đó là quy tắc của y, y không thể vì bất kì ai mà tự phá hỏng quy tắc của mình được, trừ khi cậu mạnh hơn y!"
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Tiểu Bút tiếp tục nói: "Nếu như cậu muốn dựa vào thực lực của mình để tiến vào thế giới Hư Chân, đầu tiên cậu phải phá được đạo của chủ nhân, cũng chính là phá trật tự mà y đã thành lập này. Bây giờ cậu cũng đang làm rồi, nhưng vẫn chưa thành công, chỉ khi nào cậu thật sự làm được thì mới chân chính phá được đạo. Phá xong rồi thì phải thành lập trật tự hoàn toàn mới, chỉ có như vậy cậu mới có thể đánh được Thái Sơ Thần tộc, giết đến thế giới Hư Chân!"
Đánh được Thái Sơ Thần tộc!
Giết tới thế giới Hư Chân!
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Vì sao lúc trước bọn họ lại nói con trai của ta sau này sẽ là người hủy diệt thế giới Hư Chân? Lẽ nào nó còn mạnh hơn cả ta?"
Tiểu Bút im lặng một lúc rồi nói: "Cũng có thể có một khả năng khác mà, không phải là nó mạnh, mà là cậu quá kém?"
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen kịt lại.
Chương 5815: Lời thề
Tiểu Bút vội nói: "Ý của ta là bây giờ cậu mới kém, chứ không phải sau này! Bây giờ... Thôi cậu đừng có giận mà!"
Hắn và Tiểu Tháp thật ra vẫn rất sợ Diệp Huyên!
Tên này không hề có võ đức, còn đáng sợ hơn người thiên mệnh đời trước nữa!
Quá không biết xấu hổ!
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Nói cách khác, con trai của ta sau này chắc chắn sẽ là người thắng?"
Tiểu Bút nói: "Cậu không thể nghĩ như vậy được, tương lai không thể xác định. Lời bọn họ nói chỉ là một trong vô số khả năng có thể xuất hiện trong tương lai thôi!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Tiểu Bút nói: "Thật ra trong vũ trụ này hiện tại, cậu là người có khả năng đạt được đến trình độ tương đương với Tam Kiếm nhất, nếu trật tự của cậu được thành lập hoàn thiện thì cậu sẽ vô cùng vô cùng mạnh mẽ!"
Diệp Huyên gật đầu: "Đã hiểu".
Tiểu Bút lại nói: "Những cường giả trong tháp kia, thật ra bọn họ..."
Diệp Huyên nói: "Huynh muốn nói với thực lực của họ thì hoàn toàn không thể đối mặt với Thái Sơ Thần tộc và thế giới Hư Chân đúng không?"
Tiểu Bút đáp: "Hiện tại thì đúng là vậy".
Diệp Huyên khẽ nói: "Ta chỉ có thể nói rằng, ta sẽ dốc hết khả năng để giúp đỡ bọn họ, sau đó cũng hi vọng bọn họ có thể giúp lại ta. Còn tương lai như thế nào thì ta cũng không biết! Hơn nữa ta hi vọng bọn họ có thể tu luyện thành công, rồi giúp đỡ ta thành lập trật tự!"
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Ý của cậu là... Để bọn họ giúp cậu đi chinh phục tất cả thời không song song hiện nay?"
Diệp Huyên gật đầu: "Bản thân bọn họ đều là những đại lão hàng đầu ở các thời không song hành khác. Nếu bọn họ có thể giúp đỡ, thư viện của ta sẽ được thành lập dễ dàng hơn. Tất nhiên, ta cũng sẽ không đối xử tệ bạc với bọn họ, ta sẽ tìm tất cả mọi cách để giúp bọn họ mạnh hơn. Ta và bọn họ sẽ cùng đạt được lợi ích!"
Tiểu Bút nói: "Suy nghĩ này cũng không tệ, bọn họ đều là những người đứng đầu ở các thế giới khác. Có bọn họ giúp đỡ, cậu đúng là có thể nhanh chóng chính phục được thời không vũ trụ vô tận. Quan trọng nhất là, những người này một khi đã giúp cậu dựng nên trật tự, thì bọn họ cũng có thể tín ngưỡng cậu, đã thế thì Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu sẽ được nâng lên rất nhiều lần".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Sức lực của một mình ta dù sao cũng sẽ có hạn, vũ trụ này lớn quá mà! Nếu có bọn họ giúp đỡ thì sẽ đơn giản hơn nhiều lắm. Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn thiếu rất nhiều!"
Vũ trụ này thật sự quá lớn!
Ba mươi sáu người tất nhiên không đủ!
Xây dựng thư viện ở mỗi vũ trụ thì dễ thôi, nhưng muốn thành lập trật tự hoàn chỉnh thì không hề đơn giản, mà muốn chúng sinh tín ngưỡng trật tự này thì càng khó như lên trời!
Hắn cần rất nhiều rất nhiều sự giúp đỡ!
Hơn nữa những người giúp đỡ này phải mạnh thật mạnh!
Tiểu Bút lại nói: "Suy nghĩ của cậu cũng được, hơn nữa ta cảm thấy có Tiểu Tháp ở đây, những người này chưa chắc là không thể đối đầu với Thái Sơ Thần tộc".
Diệp Huyên có chút không rõ: "Tiểu Bút, Thái Sơ Thần tộc là thuộc hạ của chủ nhân huynh à?"
Tiểu Bút đáp: "Không phải".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Vậy có thể liên hợp với bọn họ để chống lại thế giới Hư Chân không?"
Tiểu Bút: "Không thể!"
Diệp Huyên không rõ: "Tại sao?"
Tiểu Bút nói: "Bởi vì tổ tiên của bọn họ đã từng xông đến thế giới Hư Chân, đánh cược với nhóm đại lão ở nơi đó, rằng nếu hắn chiến thắng, thế giới Hư Chân phải đồng ý cho hắn dẫn Thái Sơ Thần tộc lên đấy, còn nếu hắn thua, Thái Sơ Thần tộc sẽ phải canh giữ Linh Độ giới, không được để bất kỳ ai đến thế giới Hư Chân".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Hắn đã thua".
Tiểu Bút khẽ đáp: "Đúng vậy, ngươi biết tổ tiên Thái Sơ Thần tộc năm đó khủng bố đến mức nào không?"
Diệp Huyên hỏi: "So với Thanh Nhi váy trắng thì sao?"
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi bảo: "Nếu cậu không muốn nói chuyện nữa thì không cần miễn cưỡng".
Diệp Huyên cười nói: "Nói về tổ tiên Thái Sơ Thần tộc chút đi".
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Rất mạnh, so với hiện nây thì ta cảm thấy thực lực của hắn hẳn là còn mạnh hơn Vô Biên Chủ!"
Vô Biên Chủ: "..."
Diệp Huyên híp mắt lại: "Mạnh hơn Vô Biên?"
Tiểu Bút đáp: "Ừ! Người này năm đó đứng đầu vũ trụ, chân chính đứng đầu luôn ấy. Trong vô số năm tháng vô địch của Thái Sơ Thần tộc, hắn là người mạnh mẽ nhất, tự lập ra Thái Sơ Kinh, Thái Sơ Chiến Quyền, vô địch đến mức đáng sợ. Mà hắn cũng là người đầu tiên của vũ trụ này phát hiện ra thế giới Hư Chân, không chỉ vậy mà còn phá được vách ngăn của vũ trụ này, tiến vào thế giới Hư Chân. Không thể không nói, hắn thật sự rất khủng bố. Tất nhiên sau khi gặp muội muội váy trắng của cậu xong, ta vẫn giữ quan điểm như vậy về hắn".
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Bút tiếp tục nói: "Mà năm đó sau khi thất bại, Thái Sơ Thần tộc đã trở thành kẻ trông cửa! Không có kỳ hạn, kéo dài vĩnh viễn".
Diệp Huyên híp mắt lại: "Tại sao Thái Sơ Thần tộc phải tuân thủ theo ước định đó?"
Tiểu Bút nói: "Là vì sự kiêu ngạo của bọn họ!"
Diệp Huyên lắc đầu: "Lời thề của tổ tiên, dựa vào đâu mà bắt hậu thế phải tuân theo? Nếu như cha ta thề thốt bậy bạ gì, ta cũng chả quan tâm làm theo đâu!"
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Người yên tâm, cha người thề cái gì không cần đến cậu quan tâm đâu, bởi vì chính y cũng không quan tâm".
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Cô gái đẩy cửa đại điện ra, vừa mới đi vào thì Diệp Huyên đã thấy một vài xác chết nằm xung quanh.
Cô gái lắc đầu: "Thảm quá!"
Diệp Huyên nói: "Cô có chứng kiến trận chiến năm đó không?"
Cô gái gật đầu: "Vô Biên Chủ rất mạnh, một mình mà chống lại toàn bộ Đạo Môn, Đạo Môn còn bảo ta đến hỗ trợ. Ban đầu ta cũng vốn định giúp rồi, nhưng thấy tình hình không ổn nên đã âm thầm rút đi".
Diệp Huyên liếc mắt nhìn cô gái: "Cô thông minh ghê!"
Cô gái cười nói: "Thực lực chênh lệch quá lớn, không thể đánh".
Đương lúc nói chuyện, nàng ta đã dẫn Diệp Huyên đến trong một ám điện, nàng ta đẩy cửa, trong đại điện này đâu đâu cũng là sách cổ.
Diệp Huyên tùy tiện cầm lấy một cuốn, chẳng mấy chốc hắn đã sửng sốt: "Đạo Pháp Thiên!"
Cô gái gật đầu: "Chủ nhân bút Đại đạo để lại đó".
Diệp Huyên tiếp tục xem, dần dà, sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm túc.
Đạo Pháp Thiên!
Bên trong giới thiệu cặn kẽ tất cả thuật đạo pháp, toàn bộ đều là loại pháp cao cấp nhất, hơn nữa còn vô cùng tỉ mỉ.
Diệp Huyên nhìn về phía cô gái, cô gái cười nói: "Hữu dụng chứ?"
Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi sang một bên cầm lấy một quyển sách khác mở ra xem, vẻ mặt của hắn lại lần nữa ngưng đọng lại: Thời Không Thiên!
Trong này giới thiệu tỉ mỉ về tất cả thời không!
Mà khi đọc xong, Diệp Huyên mới chấn động!
Thời không đã biết hiện nay có tổng cộng mười tám nghìn loại!
Mười tám nghìn loại!
Diệp Huyên thấy tê rần cả người.
Hắn thật sự không ngờ rằng lại có nhiều thời không đến vậy, hơn nữa mỗi loại thời không đều được giới thiệu tỉ mỉ cùng hướng dẫn cách sử dụng.
Quá mức chi tiết!
Diệp Huyên thấy rúng động!
Cô gái cười nói: "Có ích không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Rất rất rất có ích".
Nói rồi, hắn quay lại nhìn cô gái: "Cô đã đọc qua nhưng quyển sách này chưa?"
Cô gái gật đầu: "Rồi, đã đọc hết tất cả".
Diệp Huyên nhìn cô gái: "Cô tên gì?"
Cô gái khẽ mỉm cười: "Linh Đạo".
Linh Đạo!
Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Ta mời cô đến thư viện Quan Huyên làm Đạo sư, ta sẽ phát lương cho cô, cô đồng ý không?"
Linh Đạo chớp mắt: "Bao nhiêu?"
Diệp Huyên mở tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt Linh Đạo, trong nhẫn có hai trăm nghìn Mạt Pháp Tinh!
Linh Đạo cầm lấy nhẫn rồi nghiêm túc nói: "Không thành vấn đề".
Diệp Huyên cười: "Vậy cô có thể tạm thời ở lại nơi này, giúp ta xây dựng nên một trật tự hoàn toàn mới được không?"
Linh Đạo trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn lật đổ trật tự của chủ nhân?"
Giữa trán Diệp Huyên, đạo ấn đột nhiên xuất hiện.
Thấy thế, vẻ mặt Linh Đạo trở nên phức tạp: "Lúc ngươi đến ta đã cảm nhận được đạo ấn này, không ngờ rằng chủ nhân lại giao nó cho ngươi thật".
Diệp Huyên gật đầu: "Vậy nên bây giờ cô hãy đi theo ta đi!"
Linh Đạo gật đầu: "Được!"
Diệp Huyên mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía đống sách cổ ở đây, giá trị của những cuốn sách này thật sự rất lớn, có thể nói ở đây ghi lại những công pháp có trình độ cao nhất vũ trụ đã biết hiện nay.
Không thể không nói, chủ nhân bút Đại đạo thật sự vẫn có chút tài năng.
Diệp Huyên thu lấy hết những sách cổ này lại, lần này gặt hái được nhiều quá.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Đi thôi".
Nói xong, hắn đã dẫn Linh Đạo rời đi.
...
Thư viện Quan Huyên.
Sau khi Diệp Huyên dẫn Linh Đạo về thư viện thì lập tức làm thủ tục để Linh Đạo gia nhập, mà nàng ta cũng coi như là Đạo sư đầu tiên của thư viện Quan Huyên.
Diệp Huyên trở lại thư viện rồi thì vào trong Tiểu Tháp ngay.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống đất, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay, một khắc sau, kiếm ý Nhân Gian vô cùng vô tận chợt xuất hiện.
Diệp Huyên nhìn kiếm ý Nhân Gian xung quanh, bây giờ kiếm ý của hắn đã mạnh lên rất nhiều lần.
Diệp Huyên lập tức thôi thúc tâm pháp Thái Sơ, bắt đầu điên cuồng rèn luyện kiếm ý Nhân Gian của bản thân.
Thật ra hắn cũng có chút không hài lòng với tâm pháp Thái Sơ này lắm.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được tâm pháp Thái Sơ này không hữu dụng lắm.
Kỳ thực kiếm ý Nhân Gian vẫn có thể rèn luyện thêm tiếp để trở nên tinh khiết hơn, nhưng tâm pháp Thái Sơ hiện nay đã rất khó tôi luyện kiếm ý Nhân Gian tiếp nữa, khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên khẽ nói: "Tiểu Bút, còn tâm pháp nào mạnh hơn cả tâm pháp Thái Sơ không?"
Tiểu Bút đáp: "Hiện nay thì không có".
Diệp Huyên lại nói: "Vậy bảo chủ nhân của huynh viết thêm cho ta một quyển khác đi. Chuyện này chắc không khó khăn gì với ông ta đâu nhỉ?"
Tiểu Bút im lặng một lát rồi nói: "Ta chỉ có thể nói... Diệp thiếu, cậu là người trâu bò nhất mà ta từng gặp được rồi, Vô Biên Chủ còn kém xa cậu lắm lắm! Chí ít ở trên một vài phương diện nào đó, cậu tự tin đến mức đáng sợ! Sao cậu lại có tự tin rằng... Chủ nhân sẽ viết cho cậu một quyển khác?"
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Huynh cho rằng ta đang ra vẻ chứ gì?"
Tiểu Bút im lặng.
Diệp Huyên nói: "Ta nói cho huynh biết lý do đây, nếu ta bảo ông ta viết, ông ta chắc chắn sẽ viết, huynh biết tại sao không?"
Tiểu Bút hỏi: "Tại sao?"
Diệp Huyên còn chưa kịp đáp thì Tiểu Tháp đã chen ngang vào: "Ngu đến mức nào mới không viết..."
Tiểu Bút: "..."
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Bút đột nhiên nói: "Tiểu Tháp, tin ta đi, ngươi nhất định sẽ rất thảm".
Tiểu Tháp cười mỉa: "Lần sau ta không nói nữa".
Tiểu Bút: "Tiểu Tháp... Ta phục rồi".
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó nói: "Tiểu Bút, thành thật mà nói, ta cảm thấy công pháp này thật sự có chút vô dụng rồi. Huynh có thể giúp ta nghĩ ra cách gì khác không? Gồm cả tâm pháp Vũ Trụ nữa, ta cũng cảm thấy nó hơi không theo kịp rồi. Thực lực của ta hiện nay, ngoài thời không Linh Độ ra thì chắc đã vô địch rồi!"
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Vậy cậu chỉ có thể đến Linh Độ giới, là thời không Linh Độ chân chính, cũng là chỗ của Thái Sơ Thần tộc, nơi đó có lẽ sẽ có công pháp mạnh hơn đấy".
Diệp Huyên nói: "Đi đến đó ta sẽ không bị đánh chứ?"
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi nói: "Hẳn là sẽ không, ta ở đó vẫn là có chút mặt mũi".
Diệp Huyên đứng bật dậy ngay: "Đi Linh Độ giới thôi!"
Nói rồi, hắn lập tức rời khỏi Tiểu Tháp.
Tiểu Bút: "..."
...
Chương 5812: Tính tình nóng nảy
Không bao lâu sau, Diệp Huyên đã lần nữa đến thời không Linh Độ.
Giờ khắc này, Đại Sơn vẫn còn đang lợi dụng Thiên Kiếp để tu luyện điên cuồng.
Mà hơi thở của ông ta đã khác trước rất nhiều, đã mạnh lên gấp mấy lần!
Nhìn thấy Diệp Huyên, Đại Sơn lập tức đứng lên, sau đó đi tới trước mặt hắn, cung kính nói: "Diệp thiếu!"
Ông ta rất cảm kích Diệp Huyên.
Lúc trước, ông ta muốn đột phá bản thân lần nữa khó ngang ngửa lên trời, mà bây giờ có Thiên Kiếp giúp đỡ, ông ta đã có thể cố gắng tiến lên từng bước một.
Đây gần như là ơn giúp sống lại!
Quan trọng nhất là ông ta đã thấy được hi vọng đi đến thế giới Hư Chân!
Diệp Huyên quan sát Đại Sơn một chút rồi cười nói: "Thực lực đã mạnh lên không ít!"
Đại Sơn gật đầu, nói rồi, ông ta liếc nhìn cô bé váy trắng ở ở phía xa: "Bây giờ ta đã có lòng tin đánh bại được nàng".
Diệp Huyên nhìn cô bé kia, lúc này, cô bé cũng đang nhìn hắn.
Diệp Huyên cười nói: "Vậy thì đánh thôi".
Nghe vậy, Đại Sơn nhếch miệng cưới, sau đó bay thẳng đến chỗ cô bé váy trắng.
Ầm ầm!
Vừa vọt đến, toàn bộ thời không Linh Độ cũng vì đó mà sôi sục lên.
Cô bé váy trắng ánh lên một tia sáng lạnh trong đáy mắt, bỗng, thanh đao bên ông nàng ta trực tiếp lao ra khỏi vỏ.
Ầm ầm.
Theo luồng đao quang nổ ra, hai người trong nháy mắt cùng thối lui.
Sau khi cô bé vé trắng dừng lại, tay phải đã run rẩy không ngừng!
Phía xa xa, sau khi Đại Sơn dừng lại, ông ta liếc nhìn nắm tay của mình, nơi đó đã có một vết đao nhàn nhạt xuất hiện.
Thân thể không bị phá nát!
Khóe miệng Đại Sơn hơi cong lên, sau đó lại vọt về phía trước lần nữa, trong nháy mắt, cả người ông ta đã chớp biến đến trước mặt cô bé, sau đó dứt khoát nện một quyền xuống thẳng đầu của cô bé.
Cô bé váy trắng hơi híp mắt lại, tay phải cầm đao đút vào vỏ, một khắc sau, nàng đột nhiên rút đao ra một lần nữa.
Một mảnh đao quang bùng nổ.
Ầm ầm!
Trong thời gian ngắn, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra, đồng thời thối lui liên tục, nhưng sau một khắc, Đại Sơn lại lần nữa xông ra ngoài!
Rất nhanh, đất đai và thời không ở xung quanh bắt đầu rung lên kịch liệt.
Tất cả cường giả ở thời không Linh Độ đều vây quanh lại đây.
Thấy hai người đại chiến, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Thực lực của Đại Sơn đã mạnh lên hơn so với trước quá nhiều!
Bởi vì cô bé váy trắng không thể phá hủy được cơ thể của ông ta!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải, nơi đó có một cô gái thân mang váy đen.
Người này chính là cưởng giả đứng đầu ở thế giới này - Hắc Nữ.
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, nàng ấy cũng nhìn lại.
Diệp Huyên cười rồi dời mắt đi, sau đó lại quan sát trận chiến.
Lúc này, cô bé váy trắng đã bị áp chế hoàn toàn.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ tung vang vọng, cô bé váy trắng bay thẳng ra ngoài, mà một khắc sau, Đại Sơn đã vọt tới tung nắm đấm vào cô bé.
Mà đúng lúc này, một tàn ảnh chợt xuất hiện trước mặt Đại Sơn.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên, Đại Sơn liên tục lui lại ngàn trượng, sau khi dừng lại, Đại Sơn nhìn tay phải của mình, nó đã nứt toác, máu tươi chảy tí tách.
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía người vừa ra tay.
Chính là Hắc Nữ!
Hắc Nữ liếc mắt nhìn Đại Sơn, sau đó nhìn Diệp Huyên: "Tha cho nàng, được không?"
Diệp Huyên cười: "Không".
Hắc Nữ đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, mọi người nơi đây còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một bàn tay nắm lấy cổ họng của Diệp Huyên, sau đó nhấc bổng hắn lên cao.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Tha cho nàng, được không".
"Không!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ nơi chân trời, một khắc sau, thời không nứt ra, một luồng kiếm quang lao thẳng xuống.
Ầm ầm!
Dưới cái nhìn của mọi người lúc này, Hắc Nữ lập tức bị đánh bật ra ngoài xa.
Mà bên cạnh Diệp Huyên đã xuất hiện một cô gái váy đen đang cầm trường kiếm.
Diệp Thanh Thanh!
Nhìn thấy Diệp Thanh Thanh, Diệp Huyên hơi sửng sốt.
Không phải nha đầu này đã đến thế giới Hư Chân à?
Sao vẫn còn xuất hiện ở đây?
Diệp Thanh Thanh chậm rãi đi về phía Hắc Nữ: "Không phải ngươi đánh nhau giỏi lắm à?"
Hắc Nữ nhìn Diệp Thanh Thanh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Ngươi là ai!"
Diệp Thanh Thanh nở nụ cười dữ tợn: "Là người ngươi không chọc vào nổi!"
Nói xong, nàng đột nhiên biến mất.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên.
Tròng mắt Hắc Nữ co rụt lại, nàng ta xoay tay làm ấn, trong phút chốc, phía sau nàng ta đã xuất hiện một thời không hắc ám đen sì, ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ đen tuyền đột nhiên vươn ra.
Thấy thế, mọi người ở đây đều kinh hãi, sau đó dồn dập thối lui.
Đại Sơn ở bên cạnh Diệp Huyên run giọng nói: "Đây là Đại Ma Chủ của Vạn Cổ Ma Vực... Nàng ta là người của Vạn Cổ Ma Vực... Chẳng trách lại mạnh mẽ đến vậy!"
Vạn Cổ Ma Vực?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày.
Mà lúc này, có một luồng ánh kiếm lại chém tời, bàn tay khổng lồ kia ầm ầm vỡ vụn, một khắc sau, đường kiếm lao thẳng một mạch đâm xuyên qua giữa trán Hắc Nữ.
Xoẹt!
Thân thể Hắc Nữ cứng đờ.
Xung quanh im phăng phắc.
Thua rồi?
Chỉ với một kiếm?
Mọi người khó lòng tin được nhìn Diệp Thanh Thanh.
"A!"
Lúc này, cô bé váy trắng đột nhiên cầm đao lao về phía Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh xoay người lại: "A cái đầu bà già ngươi!"
Nói xong, nàng vung kiếm lên.
Ầm!
Đầu của cô bé váy trắng lập tức bị chém bay.
Máu tươi bắn tung tóe.
Mọi người đơ mặt.
Sao cứ như giết gà vậy?
Nhìn thấy đầu của cô bé bay ra ngoài, Hắc Nữ trừng muốn rách cả mí mắt: "Muội muội..."
Lúc này, Diệp Thanh Thanh lại chém kiếm xuống.
Phập!
Đầu của Hắc Nữ cũng bay ra ngoài, cuối cùng lăn đến bên cạnh đầu của cô bé váy trắng...
Mọi người: "..."
Chương 5813: Chỉ một mình huynh
Diệp Thanh Thanh nhìn thời không hắc ám ở phía xa, trong sâu thẳm thời không này đang tản ra một khí tức mạnh mẽ vô cùng kinh khủng.
Có một cường giả siêu cấp đang tồn tại!
Diệp Thanh Thanh cứ nhìn như thế, dần dần, thời không hắc ám kia cũng biến mất.
Sợ rồi!
Diệp Thanh Thanh vô cảm quay người đi về phía Diệp Huyên, nàng nhìn Diệp Huyên, hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Huyên lắc đầu, đang định nói chuyện thì một khắc sau, hắn chỉ vào cổ Diệp Thanh Thanh: "Sao vậy?"
Ở cổ Diệp Thanh Thanh có một vết thương nhàn nhạt.
Diệp Thanh Thanh chỉ lên trên: "Bên trên để lại đó".
Diệp Huyên híp mắt lại: "Thế giới Hư Chân?"
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Linh Độ giới!"
Diệp Huyên sửng sốt: "Không phải muội đã đến thế giới Hư Chân rồi à?"
Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn, khẽ nói: "Ta muốn mình đánh thẳng lên trên đó".
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm túc.
Rõ ràng nha đầu Diệp Thanh Thanh này đã không thành công!
Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Muội có gặp Vô Biên Chủ không?"
Diệp Thanh Thanh gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: "Bây giờ ông ta sao rồi?"
Diệp Thanh Thanh bình tĩnh đáp: "Chật vật khắp nơi".
Vẻ mặt Diệp Huyên sượng đi.
Mẹ kiếp!
Tên đó mà cũng bị đánh tơi bời à?
Diệp Huyên ngẩng đầu lên, lúc này đây, hắn cảm giác sâu sắc được rằng, thế giới Hư Chân có lẽ chính là thế giới cuối cùng của hắn rồi.
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Ta vẫn muốn lên đó đánh tiếp!"
Diệp Huyên nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: "Có thể mang ta lên đó xem được không?"
Diệp Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được!"
Diệp Huyên không rõ: "Vì sao?"
Diệp Thanh Thanh khẽ nói: "Nguy hiểm lắm".
Nguy hiểm!
Diệp Huyên im lặng.
Nguy hiểm?
Đây là nguy hiểm mà Diệp Thanh Thanh đích thân nói với hắn!
Lúc này đây, hắn cảm nhận được một sự áp lực trước đây chưa từng có.
Diệp Thanh Thanh khẽ mỉm cười: "Ca, cố lên nhé!"
Nói xong, nàng định rời đi.
Nhưng Diệp Huyên đột nhiên kéo tay nàng lại.
Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ nói: "Các muội... Đều sẽ không có chuyện gì cả, đúng không?"
Giọng nói của hắn rơi run.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên, một lát sau, nàng nở nụ cười: "Tất nhiên rồi!"
Diệp Huyên nắm chặt lấy tay Diệp Thanh Thanh: "Thanh Nhi váy trắng... sẽ bảo vệ các muội mà đúng không?"
Diệp Thanh Thanh im lặng.
Diệp Huyên nói: "Ta sẽ nói với muội ấy!"
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Ca, cả đời này nàng ấy chỉ thích một người, đó là huynh. Trừ huynh ra, nàng chẳng có hứng thú với bất kỳ ai cả, cho dù tất cả sinh linh của vũ trụ này đều tiệt diệt, nàng cũng sẽ không bao giờ động lấy lòng trắc ẩn. Tình cảm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều chỉ dành cho một mình huynh thôi... Mà ta, cũng vậy!"
Nói rồi, nàng dừng lại một chút mới tiếp tục: "Huynh phải nỗ lực hơn nữa, bởi vì con đường phía trước còn khó đi hơn cả những gì chúng ta dự liệu".
Nói xong, nàng chợt hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi cuối chân trời.
Diệp Huyên đứng tại chỗ không nói gì.
Mọi người ở đây đều nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt phức tạp.
Kháo Sơn Vương!
Lúc này, bọn họ mới hiểu được vì sao người này được gọi là Kháo Sơn Vương!
Phía xa, Diệp Huyên đột nhiên nhìn mọi người ở xung quanh: "Các người có muốn trở nên mạnh mẽ không?"
Nghe vậy, mọi người sửng sốt.
Diệp Huyên xòe tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: "Ở trong tháp này mười năm chỉ bằng một ngày bên ngoài! Các ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ không?"
Tất cả mọi người đều nghiêm mặt lại.
Mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở ngoài.
Diệp Huyên nhìn mọi người: "Các ngươi cứ suy nghĩ, ta có thể cho các ngươi vào trong tháp, không chỉ vậy, ta còn có thể cung cấp tài nguyên tu luyện dồi dào cho các ngươi".
Mọi người đều nhìn Diệp Huyên với vẻ nghi hoặc.
Diệp Huyên chỉ về phía chân trời: "Bên trên là Linh Độ giới, mà trên nữa chính là thế giới Hư Chân! Mục tiêu của ta và các ngươi đều giống nhau, đó là đi thẳng lên, xông vào thế giới Hư Chân! Nhưng các ngươi cũng thấy đấy, cho dù muội muội ta mạnh đến vậy cũng chưa phải là vô địch ở nơi đó. Vậy nên bây giờ các ngươi có thể đưa ra lựa chọn rồi đấy! Tiếp tục sống ở đây lãng phí thời gian, hay là theo ta liều mạng!"
Mọi người im lặng.
Tiếp tục ở đây tiêu phí thời gian?
Tất nhiên là không rồi!
Phí hoài cả đời, cuối cùng cát bụi cũng sẽ về với cát bụi...
Trở lại?
Đã không còn đường lui nữa.
Hơn nữa cho dù có thể trở lại thì có nghĩa lý gì?
Vô địch trong một thế giới nhỏ?
Bọn họ đều là những tồn tại đã vô địch ở thế giới của mình vô số năm, cuối cùng mới đến nơi đây.
Lúc này, Viên Thiên Quân đột nhiên bước ra: "Diệp thiếu, ta đồng ý theo cậu!"
Tiếp đó, lại có người bước ra: "Diệp thiếu, cả ta nữa".
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người ở đây đều đã đến trước mặt Diệp Huyên.
Ba mươi sáu người!
Ba mươi sáu cường giả đứng đầu từ các vũ trụ khác nhau.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Vào tháp thôi!"
Dứt lời, ba mươi sáu người lập tức được thu vào Tiểu Tháp.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn Thiên Kiếp ở phía chân trời: "Vào tháp!"
Thiên Kiếp không hề nề hà, lập tức hóa thành một tia sét tiến vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó xòe tay ra, Tiểu Bút xuất hiện trong tay hắn: "Tiểu Bút, ta tạm thời không thể đến Linh Độ giới được, huynh cho ý kiến đi".
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi nói: "Người ở trong tháp, chỉ cần ở dưới Linh Độ giới, họ đều là những tồn tại vô địch. Thế nhưng muốn đến Linh Độ giới thì vẫn còn thiếu sót nhiều lắm, cậu phải giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn".
Nói rồi, nó dừng lại một chút mới tiếp lời: "Đến đại thế giới Huyền Hoàng!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đại thế giới Huyền Hoàng?"
Tiểu Bút khẽ nói: "Đây là thế giới cái cuối cùng chủ nhân ở lại trong mảnh vũ trụ này. Nhưng cậu không thể đến đó theo cách bình thường được".
Diệp Huyên không rõ: "Thế là sao?"
Tiểu Bút nói: "Nơi đó có cấm chế mạnh mẽ, bởi vì Quy Khư Chi Địa được chủ nhân sắp đặt ở nơi đó".
Diệp Huyên híp mắt lại: "Huynh muốn ta phải lấy được Quy Khư Chi Địa?"
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Đúng vậy! Có Quy Khư Chi Địa, phục sinh lại những người mạnh nhất trong từng thời đại..."
Diệp Huyên lại hỏi: "Họ mạnh đến mức nào?"
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi nói: "Phải xem là so với ai nữa, nếu so với mấy muội muội của cậu thì vẫn hơi kém một chút!"
Diệp Huyên nói: "So với Vô Biên!"
Vô Biên: "..."
Chương 5814: Một khả năng khác
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Đa số đều kém hơn Vô Biên một chút, nhưng không quá nhiều. Mà trong đó có hai người có thể chống lại được Vô Biên!"
Có thể chống lại Vô Biên!
Diệp Huyên híp mắt lại: "Cường giả cỡ đó sao lại chết?"
Tiểu Bút đáp: "Bởi vì chủ nhân đích thân giết họ".
Diệp Huyên sửng sốt, chủ nhân bút Đại đạo giết?
Tiểu Bút khẽ thở dài: "Cũng không thể nói vậy được, chỉ có thể nói cái chết của bọn họ rất phức tạp. Thật ra năm đó muội muội Thanh Nhi váy trắng của cậu cũng đáng lẽ phải chết rồi! Nhưng... Nàng thật sự quá nghịch thiên. Nghịch thiên đến mức lúc đó chủ nhân không có bất kì biện pháp nào để bắt nàng được, nàng cũng là tồn tại khủng bố duy nhất có thể áp đảo được người thiên mệnh cùng thời đại. Cha của cậu là nhớ có Đại đạo trợ giúp, nhưng nàng không hề có. Nàng thật sự là người ngoài vòng Đại đạo... Hầy, phức tạp lắm.
Diệp Huyên trầm mặc.
Hắn phát hiện bản thân đã có chút xem thường vũ trụ này rồi.
Thật ra cũng bình thường thôi, vũ trụ này tồn tại nhiều năm như vậy, hơn nữa còn có vô số vũ trụ song hành khác, có xuất hiện vài đại lão siêu cấp cũng là điều bình thường.
Vô Biên Chủ chẳng phải cũng được sinh ra ở đây đấy sao?
Tiểu Bút tiếp tục nói: "Trong những năm tháng vạn cổ này, quả thật có rất nhiều người xuất chúng, hơn nữa còn rất đỉnh, nhưng tiếc rằng họ rồi cũng dần biến mất trong dòng sông lịch sử. Nếu Vô Biên không đứng vững ở trên kia thì ông ta cũng sẽ biến mất trong dòng thời gian này, sau đó chỉ còn vẻn vẹn vài người nhớ đến ông ta".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Đúng vậy".
Như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: "Tiểu Bút, huynh đã đến thế giới Hư Chân, có thể nói một chút về thế giới đó không?"
Tiểu Bút suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi vẽ một nhân vật trên giấy thì họ sẽ ở thế giới như thế nào? Với nhân vật đó, thế giới hiện thực chúng ta đang sống chính là thế giới Hư Chân, hiểu chưa?"
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: "Đã hiểu".
Tiểu Bút lại bảo: "Đến đại thế giới Huyền Hoàng đi".
Diệp Huyên nói: "Chỉ đường".
Một lát sau, một thông tin đột nhiên tràn vào trong đầu Diệp Huyên.
Sau một lúc, Diệp Huyên ngự kiếm bay lên, lúc định rời đi thì bỗng có một bóng mờ xuất hiện trước mặt hắn, nói: "Cậu không thể dẫn bọn họ đi".
Người bảo vệ của thời không này!
Sự tồn tại của gã là để giới hạn những người ở đây!
Diệp Huyên lạnh lùng liếc mắt nhìn người bảo vệ kia, gã do dự một lúc rồi bảo: "Diệp thiếu, đây là chức trách của ta".
Diệp Huyên nói: "Ngươi cũng không muốn rời khỏi đây à?"
Người bảo vệ sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn người bảo vệ: "Tất cả hậu quả cứ để ta gánh!"
Người bảo vệ lúc này mới hành lễ một cái cung kính: "Tại hạ đồng ý đi theo Diệp thiếu!"
Diệp Huyên gật đầu, sau đó thu Tiểu Tháp lại rồi biến mất.
...
Bên trong đường hầm thời không, Diệp Huyên ngự kiếm bay thẳng.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Tiểu Bút, Vạn Cổ Ma Vực là nơi nào?"
Tiểu Bút đáp: "Vùng vũ trụ này có bốn thời không siêu cấp, một trong số đó là thời không Linh Độ, nó là mạnh nhất khỏi bàn cãi. Sau đó là thời không Vạn Cổ Ma Vực, cùng với thời không Quy Khư, thời không Quy Khư thì nằm trong Quy Khư Chi Địa. Ngoài ra còn một thời không khá đặc biệt nữa tên là thời không Mộng Cảnh, thời không này thuộc về Mộng Cảnh Chi Địa. Ta từng theo chủ nhân đi qua nơi này rồi, nó rất đặc thù".
Diệp Huyên hỏi: "Là như thế nào?"
Tiểu Bút im lặng một lát rồi nói: "Tiến vào nơi đó như tiến vào trong mơ vậy, mà mộng cảnh ở đó chia ra rất nhiều tầng. Người bình thường vào trong đó, một khi rơi vào mộng cảnh rồi thì có thể cả đời cũng không thoát được! Cho dù cậu nghĩ rằng mình đã thoát khỏi rồi thì kì thật có lẽ cậu vẫn đang chìm trong mộng cảnh nào đó. Có một vài cường giả sau khi vào đấy đã vĩnh viễn chìm sâu vào giấc mộng".
Diệp Huyên khẽ nói: "Người mạnh nhất nơi đó là ai?"
Tiểu Bút đáp: "Đại Mộng Chủ! Một người vô cùng mạnh!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Ông ta không đến thời không Linh Độ à?"
Tiểu Bút đáp: "Ông ta chết rồi".
Diệp Huyên sửng sốt.
Tiểu Bút nói: "Ông ta cũng giống với Vô Biên vậy, đã đến Linh Độ giới, nhưng cũng đã chết ở nơi đó".
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Bút nói: "Nếu như ngươi có được Quy Khư Chi Địa thì có thể phục sinh ông ta. Thực lực của người này vô cùng vô cùng mạnh mẽ!"
Diệp Huyên có hơi ngạc nhiên: "Sao chủ nhân của huynh năm đó không phục sinh ông ta đi?"
Tiểu Bút khẽ thở dài: "Chủ nhân không thể làm như vậy, bởi vì theo như y nói thì đó là quy tắc của y, y không thể vì bất kì ai mà tự phá hỏng quy tắc của mình được, trừ khi cậu mạnh hơn y!"
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Tiểu Bút tiếp tục nói: "Nếu như cậu muốn dựa vào thực lực của mình để tiến vào thế giới Hư Chân, đầu tiên cậu phải phá được đạo của chủ nhân, cũng chính là phá trật tự mà y đã thành lập này. Bây giờ cậu cũng đang làm rồi, nhưng vẫn chưa thành công, chỉ khi nào cậu thật sự làm được thì mới chân chính phá được đạo. Phá xong rồi thì phải thành lập trật tự hoàn toàn mới, chỉ có như vậy cậu mới có thể đánh được Thái Sơ Thần tộc, giết đến thế giới Hư Chân!"
Đánh được Thái Sơ Thần tộc!
Giết tới thế giới Hư Chân!
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Vì sao lúc trước bọn họ lại nói con trai của ta sau này sẽ là người hủy diệt thế giới Hư Chân? Lẽ nào nó còn mạnh hơn cả ta?"
Tiểu Bút im lặng một lúc rồi nói: "Cũng có thể có một khả năng khác mà, không phải là nó mạnh, mà là cậu quá kém?"
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen kịt lại.
Chương 5815: Lời thề
Tiểu Bút vội nói: "Ý của ta là bây giờ cậu mới kém, chứ không phải sau này! Bây giờ... Thôi cậu đừng có giận mà!"
Hắn và Tiểu Tháp thật ra vẫn rất sợ Diệp Huyên!
Tên này không hề có võ đức, còn đáng sợ hơn người thiên mệnh đời trước nữa!
Quá không biết xấu hổ!
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Nói cách khác, con trai của ta sau này chắc chắn sẽ là người thắng?"
Tiểu Bút nói: "Cậu không thể nghĩ như vậy được, tương lai không thể xác định. Lời bọn họ nói chỉ là một trong vô số khả năng có thể xuất hiện trong tương lai thôi!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Tiểu Bút nói: "Thật ra trong vũ trụ này hiện tại, cậu là người có khả năng đạt được đến trình độ tương đương với Tam Kiếm nhất, nếu trật tự của cậu được thành lập hoàn thiện thì cậu sẽ vô cùng vô cùng mạnh mẽ!"
Diệp Huyên gật đầu: "Đã hiểu".
Tiểu Bút lại nói: "Những cường giả trong tháp kia, thật ra bọn họ..."
Diệp Huyên nói: "Huynh muốn nói với thực lực của họ thì hoàn toàn không thể đối mặt với Thái Sơ Thần tộc và thế giới Hư Chân đúng không?"
Tiểu Bút đáp: "Hiện tại thì đúng là vậy".
Diệp Huyên khẽ nói: "Ta chỉ có thể nói rằng, ta sẽ dốc hết khả năng để giúp đỡ bọn họ, sau đó cũng hi vọng bọn họ có thể giúp lại ta. Còn tương lai như thế nào thì ta cũng không biết! Hơn nữa ta hi vọng bọn họ có thể tu luyện thành công, rồi giúp đỡ ta thành lập trật tự!"
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Ý của cậu là... Để bọn họ giúp cậu đi chinh phục tất cả thời không song song hiện nay?"
Diệp Huyên gật đầu: "Bản thân bọn họ đều là những đại lão hàng đầu ở các thời không song hành khác. Nếu bọn họ có thể giúp đỡ, thư viện của ta sẽ được thành lập dễ dàng hơn. Tất nhiên, ta cũng sẽ không đối xử tệ bạc với bọn họ, ta sẽ tìm tất cả mọi cách để giúp bọn họ mạnh hơn. Ta và bọn họ sẽ cùng đạt được lợi ích!"
Tiểu Bút nói: "Suy nghĩ này cũng không tệ, bọn họ đều là những người đứng đầu ở các thế giới khác. Có bọn họ giúp đỡ, cậu đúng là có thể nhanh chóng chính phục được thời không vũ trụ vô tận. Quan trọng nhất là, những người này một khi đã giúp cậu dựng nên trật tự, thì bọn họ cũng có thể tín ngưỡng cậu, đã thế thì Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu sẽ được nâng lên rất nhiều lần".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Sức lực của một mình ta dù sao cũng sẽ có hạn, vũ trụ này lớn quá mà! Nếu có bọn họ giúp đỡ thì sẽ đơn giản hơn nhiều lắm. Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn thiếu rất nhiều!"
Vũ trụ này thật sự quá lớn!
Ba mươi sáu người tất nhiên không đủ!
Xây dựng thư viện ở mỗi vũ trụ thì dễ thôi, nhưng muốn thành lập trật tự hoàn chỉnh thì không hề đơn giản, mà muốn chúng sinh tín ngưỡng trật tự này thì càng khó như lên trời!
Hắn cần rất nhiều rất nhiều sự giúp đỡ!
Hơn nữa những người giúp đỡ này phải mạnh thật mạnh!
Tiểu Bút lại nói: "Suy nghĩ của cậu cũng được, hơn nữa ta cảm thấy có Tiểu Tháp ở đây, những người này chưa chắc là không thể đối đầu với Thái Sơ Thần tộc".
Diệp Huyên có chút không rõ: "Tiểu Bút, Thái Sơ Thần tộc là thuộc hạ của chủ nhân huynh à?"
Tiểu Bút đáp: "Không phải".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Vậy có thể liên hợp với bọn họ để chống lại thế giới Hư Chân không?"
Tiểu Bút: "Không thể!"
Diệp Huyên không rõ: "Tại sao?"
Tiểu Bút nói: "Bởi vì tổ tiên của bọn họ đã từng xông đến thế giới Hư Chân, đánh cược với nhóm đại lão ở nơi đó, rằng nếu hắn chiến thắng, thế giới Hư Chân phải đồng ý cho hắn dẫn Thái Sơ Thần tộc lên đấy, còn nếu hắn thua, Thái Sơ Thần tộc sẽ phải canh giữ Linh Độ giới, không được để bất kỳ ai đến thế giới Hư Chân".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Hắn đã thua".
Tiểu Bút khẽ đáp: "Đúng vậy, ngươi biết tổ tiên Thái Sơ Thần tộc năm đó khủng bố đến mức nào không?"
Diệp Huyên hỏi: "So với Thanh Nhi váy trắng thì sao?"
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi bảo: "Nếu cậu không muốn nói chuyện nữa thì không cần miễn cưỡng".
Diệp Huyên cười nói: "Nói về tổ tiên Thái Sơ Thần tộc chút đi".
Tiểu Bút trầm giọng nói: "Rất mạnh, so với hiện nây thì ta cảm thấy thực lực của hắn hẳn là còn mạnh hơn Vô Biên Chủ!"
Vô Biên Chủ: "..."
Diệp Huyên híp mắt lại: "Mạnh hơn Vô Biên?"
Tiểu Bút đáp: "Ừ! Người này năm đó đứng đầu vũ trụ, chân chính đứng đầu luôn ấy. Trong vô số năm tháng vô địch của Thái Sơ Thần tộc, hắn là người mạnh mẽ nhất, tự lập ra Thái Sơ Kinh, Thái Sơ Chiến Quyền, vô địch đến mức đáng sợ. Mà hắn cũng là người đầu tiên của vũ trụ này phát hiện ra thế giới Hư Chân, không chỉ vậy mà còn phá được vách ngăn của vũ trụ này, tiến vào thế giới Hư Chân. Không thể không nói, hắn thật sự rất khủng bố. Tất nhiên sau khi gặp muội muội váy trắng của cậu xong, ta vẫn giữ quan điểm như vậy về hắn".
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Bút tiếp tục nói: "Mà năm đó sau khi thất bại, Thái Sơ Thần tộc đã trở thành kẻ trông cửa! Không có kỳ hạn, kéo dài vĩnh viễn".
Diệp Huyên híp mắt lại: "Tại sao Thái Sơ Thần tộc phải tuân thủ theo ước định đó?"
Tiểu Bút nói: "Là vì sự kiêu ngạo của bọn họ!"
Diệp Huyên lắc đầu: "Lời thề của tổ tiên, dựa vào đâu mà bắt hậu thế phải tuân theo? Nếu như cha ta thề thốt bậy bạ gì, ta cũng chả quan tâm làm theo đâu!"
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Người yên tâm, cha người thề cái gì không cần đến cậu quan tâm đâu, bởi vì chính y cũng không quan tâm".
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Bình luận facebook