Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5816-5820
Chương 5816: Một trăm triệu năm.
Đúng lúc này, Tiểu Bút lại lên tiếng: “Thật ra Thái Sơ Thần tộc giữ lời cũng là do bất đắc dĩ, chứ chẳng lẽ lại nhào lên đánh? Tổ tiên họ năm xưa còn thất bại, họ của bây giờ lại càng không có khả năng!"
Diệp Huyên cảm khái: “Vĩnh viễn bị nhốt ở đây cũng thê thảm quá”.
Tiểu Bút: “Ít nhất thì vẫn còn sống, vẫn còn chút hy vọng”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Hy vọng?"
Tiểu Bút: “Nếu trong tộc sản sinh ra một siêu yêu nghiệt còn hơn cả tổ tiên thì chẳng phải là hy vọng còn gì? Dù sao họ cũng ở thời không Linh Độ, có Thái Sơ Thần Thụ trong tay, có thể được nó giúp trở nên mạnh hơn”.
Diệp Huyên gật gù: “Nói cũng phải”.
Tiểu Bút: “Ta thấy cậu lên đó rồi có thể bắt chuyện với họ một phen”.
Diệp Huyên không hiểu: “Để làm gì?"
Tiểu Bút: “Đôi khi cái mồm của cậu còn ghê gớm hơn thanh kiếm nhiều”.
Mặt Diệp Huyên thoắt cái đen xì.
Tiểu Bút: “Đến rồi!"
Đến rồi!
Diệp Huyên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một quầng sáng trắng trước mặt.
Hắn bước vào đó rồi xuất hiện trên một vùng biển vô tận.
Diệp Huyên nhìn bốn phía một phen, đang muốn rời đi thì thời không bốn phía bỗng chốc nhòe đi. Hàng loạt bùa chú màu đen trông rất đáng sợ xuất hiện ở khắp nơi.
Mỗi cái đều chứa một lượng sức mạnh khủng khiếp vô cùng.
Diệp Huyên nhìn mà không khỏi cả kinh.
Tiểu Bút: “Là cấm chế do chủ nhân để lại!"
Diệp Huyên: “Huynh phá nó được không?"
Tiểu Bút: “Không”.
Thấy hắn nhăn mặt, nó biện hộ: “Ta chỉ là cây bút thôi mà!"
Diệp Huyên cạn lời: “Xem như ta phục huynh”.
Rồi gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.
Ánh mắt hắn nhìn mớ bùa chú chợt lóe lên vẻ dữ tợn, sau đó vung kiếm quét ngang.
Roẹt!
Kiếm quang ầm ầm ùa ra.
Khiến vô số bùa chú bị xé thành mảnh vụn.
Kiếm Thanh Huyên, phá vạn pháp!
Bùa chú biến mất rồi, một con đường lát đá, dẫn đến một cánh cửa bất ngờ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Trong lúc hắn còn quan sát cánh cửa, Tiểu Bút đã nói: “Vào đi! Bên trong đó mới là đại thế giới Huyền Hoàng chân chính!"
Diệp Huyên gật đầu rồi men theo con đường bước vào cửa, sau đó xuất hiện trước một tòa thành cổ.
Trông nó cũ kỹ vô cùng, với những viên gạch đã được thời gian gột rửa, nay chỉ còn lại màu trắng bệch.
Diệp Huyên: “Tiểu Bút, đây là đâu vậy?"
Nó đáp: “Không biết”.
Diệp Huyên gằn giọng: “Huynh đùa đấy à?"
Tiểu Bút phân trần: “Lâu lắm rồi ta không đến đây! Với lại trước kia ta cũng không đến nơi này nên có biết nó là gì đâu!"
Diệp Huyên: “Vậy có nên vào không?"
Tiểu Bút: “Đại ca à, bây giờ khắp vũ trụ này, trừ Thái Sơ Thần tộc thì có thằng nào con nào đánh lại cậu? Cậu quên trong Tiểu Tháp còn có ba mươi sáu siêu cường giả à?"
Diệp Huyên cười: “Cũng phải!"
Rồi bước chân vào thành.
Đường sá bên trong vắng tanh vắng ngắt, không có lấy một bóng người.
Diệp Huyên tiếp tục đi sâu vào bên trong, một hồi sau dừng bước trước một ngôi đại điện, bắt gặp một người đàn ông trung niên đứng đó.
Người này ngồi trên ghế, thân khoác áo choàng đen, đầu hơi rũ, tay cầm một thanh trường thương.
Và không có khí tức!
Diệp Huyên nhìn ông ta một hồi rồi bước tới trước, bất thình lình nghe người đó mở miệng: “Một trăm triệu năm”.
Hắn tiếp tục im lặng.
Người đàn ông: “Một trăm triệu năm, cuối cùng cũng có người tới”.
Rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Để lộ gương mặt không có đôi mắt!
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông đang đợi ta sao?"
Người đàn ông nhếch môi cười: “Ngươi nói thử xem?"
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta khuyên ông ăn nói cho cẩn thận”.
"Ha ha!"
Đối phương chỉ càn rỡ mà cười.
Diệp Huyên thấy thế thì lắc đầu, tiếp tục đi vào đại điện.
Thì bỗng bị một luồng khí tức đáng sợ bao trùm.
Hắn quay lại nhìn người đàn ông, gọi: “Đại Sơn!"
Lời vừa dứt, người được gọi đã xuất hiện cạnh bên.
Lạnh lùng hỏi người đàn ông: “Ngươi tưởng ngươi ngon lắm à?"
Rồi siết tay phải lại.
Sắc mặt người đàn ông dần nhuốm lên vẻ trầm trọng.
Diệp Huyên: “Cho ông cơ hội cuối cùng, muốn gì thì nói, bằng không lát nữa có muốn nói cũng không kịp”.
Người đàn ông do dự một hồi mới mở miệng: “Ta bị chủ nhân bút Đại đạo nhốt ở đây!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Ông ta nhốt ông làm gì?"
Người đàn ông: “Bắt ta bảo vệ Quy Khư Chi Địa”.
Diệp Huyên đưa mắt nhìn ngôi đại điện màu đen kia: “Nó cũng là Quy Khư Chi Địa?"
Người đàn ông gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên cười: “Thế thì từ bây giờ, ông không phải canh chừng nữa”.
Người đàn ông sửng sốt.
Diệp Huyên vung tay lên, định thu Quy Khư Chi Địa vào trong Tiểu Tháp, rồi lại sửng sốt khi nhận ra.
Vô dụng!
Không làm được!
Quy Khư Chi Địa vẫn sừng sững ở đó!
Hắn cau mày hỏi: “Thế này là sao hả Tiểu Bút?"
Tiểu Bút: “Quy Khư Chi Địa có Linh, cậu phải nói chuyện với nó mới được”.
Diệp Huyên: “Nói kiểu gì?"
Tiểu Bút: “Đánh nó!"
Chương 5817: Quy Khư.
Diệp Huyên đực ra.
Tiểu Bút giải thích: “Thứ này chảnh lắm, không xem ai vào mắt trừ chủ nhân nên cứ đập nó là được”.
Diệp Huyên ngần ngừ: “Nó lợi hại không vậy?"
Tiểu Bút: “Không hề”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đi về phía Quy Khư Chi Địa. Người đàn ông kia chợt bắn dậy, bị Đại Sơn quát: “Không muốn chết thì ngồi xuống!"
Ông ta lườm: “Ngươi mạnh thì mạnh, nhưng chưa chắc thắng được ta!"
Diệp Huyên chỉ búng tay một cái.
Ruỳnh!
Mây đen xuất hiện ở chân trời, Thiên Kiếp hiện ra.
Người đàn ông hoảng sợ ra mặt.
Vội vàng nói khi thấy hắn đang nhìn mình: “Mời ngài...”
Nói mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mẹ ơi!
Đại lão từ nơi nào tới đây?
Ông ta chờ đợi hơn trăm triệu năm, cứ tưởng được khoe mẽ một phen, ai dè còn bị người ta dọa ngược.
Diệp Huyên không thèm để ý đến ông ta, nói với đại diện: “Theo ta đi”.
Không ai đáp lời.
Hắn còn muốn mở miệng thì bỗng có một luồng sáng đen tuôn ra từ đại điện.
Hắn nhíu mày, rút kiếm chém ra.
Uỳnh!
Kiếm quang bùng nổ, Diệp Huyên bị đánh bay tận mấy nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn nhìn cánh tay đã tê rần, hỏi Tiểu Bút: “Sao huynh bảo không mạnh mà?"
Tiểu Bút: “Ý ta là so với muội muội cậu thì không mạnh!"
Diệp Huyên lập tức đen mặt: “Có tin ta ném huynh vào hố phân không?"
Tiểu Bút: “...”
Diệp Huyên lại nhìn Quy Khư Chi Địa: “Nó không chịu phối hợp!"
Tiểu Bút: “Thì gọi muội muội cậu đến đánh chết nó!"
Diệp Huyên hạ giọng: “Có phải huynh có thù oán gì với nó không vậy?"
Tiểu Bút im lặng.
Diệp Huyên cũng cạn lời. Cây bút này chắc chắn có mâu thuẫn với Quy Khư Chi Linh này, bằng không đã chẳng xúi hắn gọi người đến!
Mà nếu gọi đến thì sợ rằng Quy Khư Chi Địa sẽ thành bình địa ngay.
Tiểu Bút: “Nhưng nó thiếu đòn thật mà! Cậu không đánh là nó không nghe đâu!"
Diệp Huyên lại xuất hiện ở trước Quy Khư Chi Địa, gọi kiếm Thanh Huyên và đạo ấn xuất hiện: “Đi theo ta, bằng không ta sẽ gọi người đến. Ngươi hẳn cũng biết ta là ai nên ta cam đoan, để ta gọi người đến thì ngươi chỉ có nước tàn phế thôi”.
Quy Khư Chi Linh im lìm.
Diệp Huyên nheo mắt: “Vậy thì ngươi đi mà nói với muội muội ta”.
Kiếm Thanh Huyên trong tay hắn run lên.
Chỉ thấy ngôi đại điện kia chấn động rồi hóa thành một tia sáng chui vào Tiểu Tháp.
Người đàn ông thấy vậy thì dại ra.
Trời mẹ!
Quy Khư Chi Linh mà cũng biết sợ cơ?!
Chung sống bao năm qua, sao ông ta lại không biết tính khí của thứ này ngang ngược đến đâu.
Vậy mà bây giờ lại chịu cúi đầu?
Diệp Huyên quay qua hỏi ông ta: “Tên gì?"
Người đàn ông chần chừ: “Lâm Chấn”.
Diệp Huyên: “Đi theo ta đi”.
Lâm Chấn sửng sốt.
Diệp Huyên: “Theo ta hoặc ở lại đây chờ con ta tới, chọn đi”.
Lâm Chấn tròn mắt: “Con ngươi?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tầm đâu đó hai mươi triệu năm nữa, có muốn chờ không?"
Lâm Chấn lắc đầu: “Ta đi theo công tử!"
Diệp Huyên gật đầu: “Vào tháp”.
Rồi đưa Lâm Chấn và Đại Sơn vào Tiểu Tháp.
Lâm Chấn vừa xuất hiện bên trong đã đờ ra như tượng.
Bị Đại Sơn liếc đầy khinh bỉ: “Chưa trải sự đời!"
Lâm Chấn càng đơ ra.
Rúng động tận tâm can!
Ông ta không ngờ thời gian trôi qua trong này lại khác với bên ngoài nhiều đến vậy.
Quá mức nghịch thiên!
Hơn nữa còn cảm nhận được mấy chục khí tức hùng hậu.
Lâm Chấn vội đi đến bên Đại Sơn: “Các ngươi cũng đi theo Diệp thiếu sao?"
Đại Sơn: “Nếu không thì thế nào?"
Lâm Chấn tỏ vẻ nghi ngờ: “Lai lịch vị Diệp thiếu này thế nào?"
Đại Sơn liếc nhìn: “Hỏi ít làm nhiều đi”.
Rồi xoay người rời đi.
Để lại Lâm Chấn với vẻ mặt hoang mang. Má, chưa gì đã bị bơ sao?
Nhưng rồi ông ta trở nên phấn khích.
Bởi vì không chỉ có thể rời khỏi thế giới kia mà còn có thể tu luyện ở nơi tràn đầy linh khí như nơi này.
Đơn giản là thiên đường dành cho việc tu luyện.
Diệp Huyên không quan tâm đến Lâm Chấn mà mở cửa đi vào Quy Khư Chi Địa.
Ở bên trong, hắn nhìn thấy vô số bia mộ xếp thành tầng tầng lớp lớp, không thấy được điểm cuối.
Vô cùng vô tận.
Diệp Huyên nhíu mày.
Tiểu Bút nói: “Là thời không Quy Khư...”
Thời không?!
Diệp Huyên ngẩn người, đoạn đưa tay ra rồi biến sắc khi nhận thấy cánh tay mình đang biến mất từng chút một.
Quy Khư!
Chương 5818: Huyền Hoàng Nữ.
Cảnh tượng này khiến Diệp Huyên biến sắc, vội la lên: “Quy Khư Chi Linh!"
Một giọng nói bất ngờ vang lên: “Lui ra!"
Diệp Huyên vội vàng làm theo.
Quy Khư Chi Linh nói: “Thời không nơi này rất đặc biệt, ta không thể hoàn toàn khống chế”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nghĩa là sao?"
Quy Khư Chi Linh: “Ta là Linh của thế giới Quy Khư, không thể hoàn toàn khống chế thời không đặc biệt ở nơi này”.
Diệp Huyên: “Vậy ta phải làm sao để đối phó nó?"
Quy Khư Chi Linh im lặng một hồi lâu mới nói: “Hỏi Tiểu Bút đi”.
Tiểu Bút: “...”
Diệp Huyên đen cả mặt, thầm nghĩ bà mẹ, hai đứa bây định chơi trò cung đấu à?
Tiểu Bút: “Thời không nơi này quá đặc biệt, cậu tạm thời không có miễn dịch trước nó”.
Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Thì huynh nghĩ cách đi”.
Tiểu Bút trầm ngâm một chốc: “Suýt nữa ta quên mất! Cậu có đạo ấn mà! Lấy nó ra hộ thể!"
Đạo ấn?
Diệp Huyên nhíu mày rồi khởi động đạo ấn. Nó nhanh chóng hóa thành những tia sáng che chắn cho hắn.
Lần này tiến vào Quy Khư Chi Địa, thân thể hắn không còn biến mất nữa.
Diệp Huyên thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sắc mặt lại trầm xuống.
Bởi vì thứ biến mất lần này là tuổi thọ của hắn!
Diệp Huyên lại phải lui ra, hỏi: “Đạo ấn cũng vô dụng sao?"
Tiểu Bút: “Cái này sợ là không còn cách nào”.
Diệp Huyên nhíu mày.
Tiểu Bút: “Nơi này có pháp tắc Quy Khư, pháp tắc cao nhất mà chủ nhân từng tạo ra, cũng là nguồn gốc của mọi trật tự cũ - tất cả mọi người rồi sẽ chết! Vậy nên đạo ấn chỉ có thể bảo vệ thân xác, không thể bảo vệ tuổi thọ của cậu”.
Thấy Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên, nó vội can: “Tuyệt đối không được! Cậu mà dùng kiếm Thanh Huyên phá nó là thế giới này loạn ngay! Nghĩ mà xem, nếu không ai chết đi thì vũ trụ sẽ thành cái dạng gì? Hơn nữa pháp tắc Quy Khư là căn cơ của mọi pháp tắc, cậu mà phá nó thì sẽ khiến toàn bộ pháp tắc cũng sụp đổ! Tuy trật tự cũ có chỗ không tốt nhưng cũng có nhiều thứ đáng giữ lại, không thể phá hết được!"
Diệp Huyên im lặng một hồi lâu mới gật đầu.
Tiểu Bút nói đúng. Tuy nhiều quy tắc chủ nhân bút Đại đạo để lại đã lỗi thời nhưng cũng còn rất nhiều thứ có thể dùng tiếp, không thể hất đổ toàn bộ.
Diệp Huyên nhìn Quy Khư Chi Địa, nói: “Nhìn tuổi thọ trôi đi mà sợ thật”.
Tiểu Bút: “Tuổi thọ cậu hiện nay đã lên tới mấy chục triệu năm, đi vào nửa giờ cùng lắm mất mấy triệu năm. Nên cậu cứ vào, hồi sinh người rồi lập tức rời đi. Ta phát hiện thấy tốc độ ăn mòn tuổi thọ của Quy Khư Chi Địa ngày càng tăng lên, ở càng lâu thì mất càng nhanh!"
Diệp Huyên gật đầu, thầm nói Quy Khư Chi Địa này khủng khiếp thật.
Ở lại đó lâu thêm nữa, khéo là hắn cũng phải chết!
Như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Nếu ta chết ở trong đó thì có sống lại được không?"
Tiểu Bút á khẩu một hồi mới mở miệng được: “Sao cậu lại có suy nghĩ đáng sợ này chứ?!"
Diệp Huyên cười: “Hỏi thế thôi”.
Tiểu Bút: “Quy Khư Chi Địa chỉ có thể hồi sinh cho những ai chưa bị xóa sổ hoàn toàn, còn nếu bị thần thông vô thượng xóa đi thì hết cách! Trước mắt chỉ có một vài người có khả năng xóa sổ hoàn toàn, nhưng Quy Khư Chi Địa cũng có thể! Cậu chết ở trong đó đồng nghĩa với việc chết vĩnh viễn, khi đó e rằng đến muội muội cậu - Thanh Nhi váy trắng - cũng chưa chắc hồi sinh được. Mà khi ấy thế giới chắc cũng thành nồi cháo heo rồi, cho nên Diệp thiếu à, vì sự an toàn của vũ trụ này, làm ơn đừng có nghĩ mấy thứ nguy hiểm như vậy nữa được không?"
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Bút: “Ta biết một đại lão trong này, cậu có thể hồi sinh nàng trước”.
Diệp Huyên: “Là ai?"
Tiểu Bút: “Huyền Hoàng Nữ, người mạnh nhất đại thế giới Huyền Hoàng từ trước đến nay. Năm xưa nàng thất bại khi vượt qua Hư Chân nhưng không chết ở đó mà chết ở Linh Độ giới, vì vậy hoàn toàn có thể hồi sinh”.
Diệp Huyên gật đầu: “Nàng ở đâu?"
Tiểu Bút: “Hỏi Quy Khư Chi Linh ấy”.
Diệp Huyên: “Quy Khư Chi Linh, ra đây nói”.
Sau một hồi im lặng, Quy Khư Chi Linh mới đáp: “Ngươi đi vào đi, ta sẽ dịch chuyển ngươi đến mộ nàng”.
Diệp Huyên gật đầu rồi cất bước. Vừa đi vào Quy Khư Chi Địa, thời không trước mặt hắn lóe lên, đưa hắn đến trước một ngôi mộ.
Trên đó có một tấm bia ghi ba chữ: Huyền Hoàng Nữ.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, phát hiện những ngôi mộ xung quanh không có cắm bia như vậy.
Tiểu Bút nhẹ giọng giải thích: “Chỉ có cường giả chân chính mới có tư cách được lập mộ ở đây, bằng không chỉ là nấm mồ vô danh mà thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta phải làm sao để hồi sinh nàng?"
Tiểu Bút: “Đưa quan tài ra ngoài đi”.
Diệp Huyên vung tay, nấm mồ lập tức tách làm đôi, để một chiếc quan tài xuất hiện.
Hắn không dám ở lại lâu, bèn nhanh chóng mang quan tài rời đi.
Chương 5819: Ta vô địch!
Bên ngoài.
Diệp Huyên quan sát nó một hồi rồi mở nắp, sau đó nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần.
Cô gái bên trong mặc váy trắng trên người, tóc đen như thác, dung nhan tuyệt thế.
Diệp Huyên thì thầm: “Làm sao để hồi sinh nàng?"
Tiểu Bút im lặng một hồi rồi la lên: “Có nguy hiểm!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
Tiểu Bút: “Nhìn lên trên đi!"
Diệp Huyên làm theo, thấy ở chân trời bỗng xuất hiện một tầng mây đỏ máu, bên trong là huyết lôi cuồn cuộn. Lôi uy không ngừng vỗ xuống trông đáng sợ vô cùng.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nó là gì?"
Tiểu Bút: “Là mệnh kiếp! Thứ còn mạnh hơn thiên kiếp, chỉ xuất hiện vào thời khắc nghịch chuyển sinh tử! Ta nhớ chỉ từng thấy nó hai lần, cũng là hai lần duy nhất nó thất bại”.
Diệp Huyên: “Thất bại?"
Tiểu Bút: “Một lần là dưới tay cha cậu, một lần là dưới tay muội muội cậu”.
Diệp Huyên thộn ra, thầm nghĩ thứ này cũng xui xẻo quá vậy!
Tiểu Bút lại nói: “Nhìn Huyền Hoàng Nữ kìa!"
Diệp Huyên làm theo, chỉ thấy quanh cô gái xuất hiện vô số năng lượng kỳ dị, thân thể nàng cũng đang khẽ run.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nàng ấy... chuẩn bị bật dậy hả?"
Tiểu Bút: “Vận mệnh của nàng sắp được nghịch chuyển, sắp sống lại rồi! Cậu phải giúp nàng ngăn mệnh kiếp thì mới làm nàng sống dậy được!"
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên nói: “Có thể bảo nó nể mặt mình không?”
Tiểu Bút: “Mặt mũi thì ta không có rồi đó, cậu thì có thể thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thử thì thử!"
Hắn vung tay lên, gọi hai tia sáng trắng xuất hiện ở chân trời. Tia bên trái biến thành cô gái váy trắng, tia bên phải biến thành Kiếm Chủ áo xanh.
Diệp Huyên nói với mệnh kiếp: “Người bên trái là muội muội ta, bên phải là cha ta. Ngươi muốn đánh thì ta gọi họ đến cho ngươi đánh!"
Tầng mây ở chân trời càng chuyển động dữ dội.
Diệp Huyên nhíu mày. Đừng nói là mình chọc giận nó rồi chứ?
Mệnh kiếp chợt mở miệng: “Kháo Sơn Vương, ngươi cưỡng chế hồi sinh sinh linh của Quy Khư Chi Địa, phạm vào đại kỵ! Bọn chúng đều là người đáng chết, ngươi không thể làm vậy!"
Muốn nói đạo lý đây mà!
Diệp Huyên gọi đạo ấn xuất hiện giữa trán, nói: “Mọi hậu quả ta gây ra, ta và chủ nhân bút Đại đạo sẽ gánh chịu!"
Chủ nhân bút Đại đạo: “...”
Mệnh kiếp nghe vậy thì im lặng hồi lâu mới nói: “Thôi được, ta mặc kệ!"
Rồi nó biến mất tăm.
Diệp Huyên thở phào trong lòng. Thứ này đúng là còn ghê gớm hơn thiên kiếp, nếu đánh thật thì hắn không có phần thắng!
Tiểu Bút: “Ta nói! Cậu mạnh khiếp được! Chơi thế này còn kinh hơn bật hack!"
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, Huyền Hoàng Nữ nằm trong quan tài chậm rãi mở mắt.
Diệp Huyên thấy nàng ta lơ lửng bay lên với đôi mắt trống rỗng như đã đánh mất linh hồn.
Làm hắn cau mày lại.
Sau đó, đồng tử nàng ta co lại, bắt đầu nhiễm lên thần thái.
Trở lại bình thường rồi! Diệp Huyên khi ấy mới thư giãn.
Huyền Hoàng Nữ nhắm mắt lại, hồi sau mới hỏi Diệp Huyên: “Ngươi đã hồi sinh ta”.
Diệp Huyên gật đầu.
Huyền Hoàng Nữ chợt cúi đầu: “Người thiên mệnh!"
Diệp Huyên gật đầu.
Huyền Hoàng Nữ nhìn hắn hồi lâu, hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?"
Diệp Huyên: “Khuất phục Thái Sơ Thần tộc, đánh tới thế giới Hư Chân!"
Huyền Hoàng Nữ lại lắc đầu: “Ngươi quá yếu”.
Diệp Huyên thản nhiên đáp: “Chỉ là tạm thời thôi”.
Rồi nhìn bốn phía: “Cô nhìn quanh mà xem”.
Huyền Hoàng Nữ làm theo, cau mày nói: “Thời gian nơi này...”
Diệp Huyên: “Cho cô thêm một trăm triệu năm, cô có lòng tin không?"
Huyền Hoàng Nữ nheo mắt suy tư một hồi rồi phá ra cười, tiếng cười như sấm dậy chân trời.
Một trăm triệu năm!
Nàng ta nhìn chân trời đầy ngạo nghễ: “Đương nhiên có!"
Diệp Huyên gật đầu: “Cần ta giúp gì không?"
Huyền Hoàng Nữ nhìn hắn: “Ta cần một món thần vật từ Đạo Môn”.
Diệp Huyên: “Là gì?"
Huyền Hoàng Nữ: “Đạo quan”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Đạo quan?"
Huyền Hoàng Nữ gật đầu: “Nó có thể giúp ta khôi phục sức mạnh nhanh chóng, hơn nữa giúp ta tu luyện Huyền Hoàng Bất Tử Công”.
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi: “Có cần tâm pháp Vũ Trụ không?"
Huyền Hoàng Nữ: “Nó cũng tốt nhưng không hợp với ta”.
Diệp Huyên gật đầu, hỏi Tiểu Bút: “Đạo quan ở đâu vậy?"
Tiểu Bút nghĩ một hồi mới nói: “Ở đại thế giới Huyền Hoàng”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao không nói sớm?"
Tiểu Bút bất đắc dĩ: “Cậu có thèm hỏi đâu!"
Diệp Huyên cạn lời, bèn quay sang Huyền Hoàng Nữ: “Ta sẽ đi lấy cho cô”.
Hắn toan rời đi thì nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Ở đây có ba mươi bảy cường giả tuyệt thế, so với họ thì cô thế nào?"
Huyền Hoàng Nữ liếc nhìn quanh: “Ta vô địch!"
Diệp Huyên gật gù: “Được”.
Huyền Hoàng Nữ lại tò mò hỏi: “Ngươi làm sao để giải quyết mệnh kiếp?"
Diệp Huyên tỉnh rụi: “Bảo nó nể mặt ta”.
Mệnh kiếp: “...”
Chương 5820: Đạo quan.
Đại thế giới Huyền Hoàng.
Diệp Huyên đứng trong tinh không, lặng nhìn thế giới bốn bề tĩnh lặng.
Nơi này dường như không có sinh vật sống nào!
Hắn bèn hỏi: “Tiểu Bút, đạo quan đang ở đâu?"
Tiểu Bút: “Không biết nữa”.
Diệp Huyên nhăn mặt.
Tiểu Bút: “Ta chỉ biết nó ở đại thế giới Huyền Hoàng thôi chứ không biết cụ thể ở đâu”.
Diệp Huyên nhìn khắp nơi một phen: “Nó có Linh không?"
Tiểu Bút: “Đương nhiên rồi!"
Diệp Huyên nghe vậy thì nhắm mắt lại, gọi đạo ấn xuất hiện giữa trán, vươn thần thức ra bao trùm khắp đại thế giới Huyền Hoàng trong nháy mắt.
Nhưng chỉ một hồi sau đã cau mày khi không phát hiện được vật gì đặc biệt.
Hắn thu thần thức về, hạ giọng hỏi: “Chẳng lẽ nó trốn đi đâu đó?"
Tiểu Bút: “Để ta chỉ cậu đến chỗ này”.
Một phần thông tin ùa vào não Diệp Huyên.
Hắn biến mất tại chỗ.
Một chốc sau, hắn xuất hiện lại giữa một khu rừng vô tận với những cây trúc cao đến vạn trượng, che khuất bầu trời.
Tiểu Bút: “Đi vào sâu nữa”.
Diệp Huyên hóa thành kiếm quang biến mất rồi xuất hiện ở tận sâu thẳm trong rừng.
Trước mặt hắn là một gian nhà nhỏ làm từ trúc, trước nhà là một dòng suối trong vắt, cá lội tung tăng.
Trên hiên nhà còn treo một chiếc chuông nhỏ đong đưa theo gió với những tiếng vui tai.
Diệp Huyên khẽ hỏi: “Nơi ở của chủ nhân bút Đại đạo trước kia sao?"
Tiểu Bút: “Phải”.
Hắn thắc mắc: “Sao y cứ thích ở những nơi an tĩnh thế này vậy?"
Tiểu Bút: “Bởi vì ngài ấy muốn viết rất nhiều thứ”.
Diệp Huyên tò mò: “Công pháp với bí tịch à?"
Tiểu Bút: “Cái gì cũng viết. Vào đi thôi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là những kệ sách xếp thành hàng, bày biện đủ loại bí tịch lâu đời.
Ngoài ra còn có một tủ sách.
Trên bàn còn đặt một quyển vở.
Hắn đi đến nhặt nó lên, lập tức thấy hai chữ to: Kiếm đạo.
Kiếm đạo?
Diệp Huyên nhíu mày, mở ra nhìn xem, nhưng bên trong lại trống huơ trống hoác.
Làm sắc mặt hắn sa sầm.
Y lại chơi mình à?
Tiểu Bút nói: “Có lẽ là chủ nhân chưa viết xong”.
Diệp Huyên: “Y muốn viết về Kiếm đạo ư?"
Tiểu Bút: “Cũng có thể là câu chuyện của con trai cậu...”
Diệp Huyên đơ mặt nói: “Ta còn chưa chết nhé!"
Tiểu Bút chần chừ: “Thì cũng chưa chắc cần cậu chết”.
Diệp Huyên: “Y không sợ ta bảo Thanh Nhi giết con ta à?"
Tiểu Bút im lặng một hồi mới nói: “Ngài ấy đang đánh cược cậu sẽ không dám”.
Diệp Huyên cứng người.
Một hồi sau lắc đầu hỏi: “Tiểu Bút này, huynh thật lòng nói xem ta còn đường cứu không? Ta thấy ta còn ổn phết chứ hả?"
Tiểu Bút im lặng một hồi mới nói: “Ta không trả lời được không?"
Diệp Huyên: “...”
Giọng Tiểu Tháp vang lên: “Tiểu chủ mặc kệ cây bút quèn này đi! Ta không cần nhìn cũng biết, người thiên mệnh đời kế tiếp chính là con của người, bằng không thì không ai sống nổi cả! Đã vậy thì người khoan hãy đẻ đi!"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể nghĩ vậy được. Thật ra thì rơi vào tình trạng này, ta cần phải tỉnh táo lại”.
Tiểu Tháp ra vẻ chần chừ: “Tỉnh táo lại?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tiểu Tháp, ngươi có thấy ta giống phường du côn không?"
Tiểu Tháp không nói gì.
Thật ra là không dám.
Tại vì nói dối lòng sẽ đau.
Diệp Huyên cười: “Không sao, cứ từ từ mà đi, ta đây vẫn còn đường cứu mà”.
Rồi hắn nhìn quanh một phen, phát hiện một chiếc hộp nằm trên kệ sách.
Bèn nhanh chóng đi đến, mở ra nhìn xem, thấy bên trong là một vùng không gian khác!
Mà trong không gian này, Diệp Huyên lại nhìn thấy một chiếc quan tài màu đen.
Là đạo quan!
Hắn lập tức trở nên phấn khích.
Nhưng rồi, khi nhìn sang bên cạnh quan tài, hắn lại thấy một tế đàn. Trên đó cắm một ngọn cờ rất cao, trên lá cờ viết một chữ "Chiến" đỏ thẫm như máu.
Chiến?
Diệp Huyên tò mò: “Tiểu Bút, huynh giới thiệu ta nghe xem”.
Tiểu Bút: “Cậu thử hỏi Tiểu Tháp xem nó có muốn thể hiện không?"
Diệp Huyên cạn lời.
Giọng khinh bỉ của Tiểu Tháp vang lên: “Ta chỉ hỏi mi một câu thôi Tiểu Bút. Cái đạo quan lẫn tế đàn kia có lợi hại bằng Tiểu Tháp ta không?"
Tiểu Bút á khẩu.
Ngẫm lại thì không bằng thật.
Ai bảo chức năng của Tiểu Tháp bây giờ nghịch thiên quá làm chi.
Diệp Huyên: “Nói về tế đàn ta nghe xem”.
Tiểu Bút: “Nó là Tế Đàn Đạo Chiến. Ta cũng không ngờ nơi này lại có nó”.
Diệp Huyên tò mò: “Nó có ích gì?"
Tiểu Bút: “Cậu đứng lên nó thử xem”.
Diệp Huyên ngẩn ra một thoáng rồi làm theo: “Rồi sao nữa?"
Tiểu Bút im lìm một hồi lâu: “Ta cũng không biết khởi động thế nào!"
Diệp Huyên đen mặt: “Huynh giỡn mặt ta vui lắm phải không?"
Tiểu Bút vội nói: “Cậu thử dùng đạo ấn xem”.
Diệp Huyên làm theo. Khi đạo ấn vừa xuất hiện, tế đàn bỗng run lên, sau đó là một luồng uy áp kinh khủng ùa tới bao lấy Diệp Huyên. Một gương mặt mờ ảo xuất hiện ở chân trời, nhìn xuống hỏi: “Ngươi là người phương nào?"
Giọng như chuông đồng, chấn động đất trời!
Đúng lúc này, Tiểu Bút lại lên tiếng: “Thật ra Thái Sơ Thần tộc giữ lời cũng là do bất đắc dĩ, chứ chẳng lẽ lại nhào lên đánh? Tổ tiên họ năm xưa còn thất bại, họ của bây giờ lại càng không có khả năng!"
Diệp Huyên cảm khái: “Vĩnh viễn bị nhốt ở đây cũng thê thảm quá”.
Tiểu Bút: “Ít nhất thì vẫn còn sống, vẫn còn chút hy vọng”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Hy vọng?"
Tiểu Bút: “Nếu trong tộc sản sinh ra một siêu yêu nghiệt còn hơn cả tổ tiên thì chẳng phải là hy vọng còn gì? Dù sao họ cũng ở thời không Linh Độ, có Thái Sơ Thần Thụ trong tay, có thể được nó giúp trở nên mạnh hơn”.
Diệp Huyên gật gù: “Nói cũng phải”.
Tiểu Bút: “Ta thấy cậu lên đó rồi có thể bắt chuyện với họ một phen”.
Diệp Huyên không hiểu: “Để làm gì?"
Tiểu Bút: “Đôi khi cái mồm của cậu còn ghê gớm hơn thanh kiếm nhiều”.
Mặt Diệp Huyên thoắt cái đen xì.
Tiểu Bút: “Đến rồi!"
Đến rồi!
Diệp Huyên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một quầng sáng trắng trước mặt.
Hắn bước vào đó rồi xuất hiện trên một vùng biển vô tận.
Diệp Huyên nhìn bốn phía một phen, đang muốn rời đi thì thời không bốn phía bỗng chốc nhòe đi. Hàng loạt bùa chú màu đen trông rất đáng sợ xuất hiện ở khắp nơi.
Mỗi cái đều chứa một lượng sức mạnh khủng khiếp vô cùng.
Diệp Huyên nhìn mà không khỏi cả kinh.
Tiểu Bút: “Là cấm chế do chủ nhân để lại!"
Diệp Huyên: “Huynh phá nó được không?"
Tiểu Bút: “Không”.
Thấy hắn nhăn mặt, nó biện hộ: “Ta chỉ là cây bút thôi mà!"
Diệp Huyên cạn lời: “Xem như ta phục huynh”.
Rồi gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.
Ánh mắt hắn nhìn mớ bùa chú chợt lóe lên vẻ dữ tợn, sau đó vung kiếm quét ngang.
Roẹt!
Kiếm quang ầm ầm ùa ra.
Khiến vô số bùa chú bị xé thành mảnh vụn.
Kiếm Thanh Huyên, phá vạn pháp!
Bùa chú biến mất rồi, một con đường lát đá, dẫn đến một cánh cửa bất ngờ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Trong lúc hắn còn quan sát cánh cửa, Tiểu Bút đã nói: “Vào đi! Bên trong đó mới là đại thế giới Huyền Hoàng chân chính!"
Diệp Huyên gật đầu rồi men theo con đường bước vào cửa, sau đó xuất hiện trước một tòa thành cổ.
Trông nó cũ kỹ vô cùng, với những viên gạch đã được thời gian gột rửa, nay chỉ còn lại màu trắng bệch.
Diệp Huyên: “Tiểu Bút, đây là đâu vậy?"
Nó đáp: “Không biết”.
Diệp Huyên gằn giọng: “Huynh đùa đấy à?"
Tiểu Bút phân trần: “Lâu lắm rồi ta không đến đây! Với lại trước kia ta cũng không đến nơi này nên có biết nó là gì đâu!"
Diệp Huyên: “Vậy có nên vào không?"
Tiểu Bút: “Đại ca à, bây giờ khắp vũ trụ này, trừ Thái Sơ Thần tộc thì có thằng nào con nào đánh lại cậu? Cậu quên trong Tiểu Tháp còn có ba mươi sáu siêu cường giả à?"
Diệp Huyên cười: “Cũng phải!"
Rồi bước chân vào thành.
Đường sá bên trong vắng tanh vắng ngắt, không có lấy một bóng người.
Diệp Huyên tiếp tục đi sâu vào bên trong, một hồi sau dừng bước trước một ngôi đại điện, bắt gặp một người đàn ông trung niên đứng đó.
Người này ngồi trên ghế, thân khoác áo choàng đen, đầu hơi rũ, tay cầm một thanh trường thương.
Và không có khí tức!
Diệp Huyên nhìn ông ta một hồi rồi bước tới trước, bất thình lình nghe người đó mở miệng: “Một trăm triệu năm”.
Hắn tiếp tục im lặng.
Người đàn ông: “Một trăm triệu năm, cuối cùng cũng có người tới”.
Rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Để lộ gương mặt không có đôi mắt!
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông đang đợi ta sao?"
Người đàn ông nhếch môi cười: “Ngươi nói thử xem?"
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta khuyên ông ăn nói cho cẩn thận”.
"Ha ha!"
Đối phương chỉ càn rỡ mà cười.
Diệp Huyên thấy thế thì lắc đầu, tiếp tục đi vào đại điện.
Thì bỗng bị một luồng khí tức đáng sợ bao trùm.
Hắn quay lại nhìn người đàn ông, gọi: “Đại Sơn!"
Lời vừa dứt, người được gọi đã xuất hiện cạnh bên.
Lạnh lùng hỏi người đàn ông: “Ngươi tưởng ngươi ngon lắm à?"
Rồi siết tay phải lại.
Sắc mặt người đàn ông dần nhuốm lên vẻ trầm trọng.
Diệp Huyên: “Cho ông cơ hội cuối cùng, muốn gì thì nói, bằng không lát nữa có muốn nói cũng không kịp”.
Người đàn ông do dự một hồi mới mở miệng: “Ta bị chủ nhân bút Đại đạo nhốt ở đây!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Ông ta nhốt ông làm gì?"
Người đàn ông: “Bắt ta bảo vệ Quy Khư Chi Địa”.
Diệp Huyên đưa mắt nhìn ngôi đại điện màu đen kia: “Nó cũng là Quy Khư Chi Địa?"
Người đàn ông gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên cười: “Thế thì từ bây giờ, ông không phải canh chừng nữa”.
Người đàn ông sửng sốt.
Diệp Huyên vung tay lên, định thu Quy Khư Chi Địa vào trong Tiểu Tháp, rồi lại sửng sốt khi nhận ra.
Vô dụng!
Không làm được!
Quy Khư Chi Địa vẫn sừng sững ở đó!
Hắn cau mày hỏi: “Thế này là sao hả Tiểu Bút?"
Tiểu Bút: “Quy Khư Chi Địa có Linh, cậu phải nói chuyện với nó mới được”.
Diệp Huyên: “Nói kiểu gì?"
Tiểu Bút: “Đánh nó!"
Chương 5817: Quy Khư.
Diệp Huyên đực ra.
Tiểu Bút giải thích: “Thứ này chảnh lắm, không xem ai vào mắt trừ chủ nhân nên cứ đập nó là được”.
Diệp Huyên ngần ngừ: “Nó lợi hại không vậy?"
Tiểu Bút: “Không hề”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đi về phía Quy Khư Chi Địa. Người đàn ông kia chợt bắn dậy, bị Đại Sơn quát: “Không muốn chết thì ngồi xuống!"
Ông ta lườm: “Ngươi mạnh thì mạnh, nhưng chưa chắc thắng được ta!"
Diệp Huyên chỉ búng tay một cái.
Ruỳnh!
Mây đen xuất hiện ở chân trời, Thiên Kiếp hiện ra.
Người đàn ông hoảng sợ ra mặt.
Vội vàng nói khi thấy hắn đang nhìn mình: “Mời ngài...”
Nói mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mẹ ơi!
Đại lão từ nơi nào tới đây?
Ông ta chờ đợi hơn trăm triệu năm, cứ tưởng được khoe mẽ một phen, ai dè còn bị người ta dọa ngược.
Diệp Huyên không thèm để ý đến ông ta, nói với đại diện: “Theo ta đi”.
Không ai đáp lời.
Hắn còn muốn mở miệng thì bỗng có một luồng sáng đen tuôn ra từ đại điện.
Hắn nhíu mày, rút kiếm chém ra.
Uỳnh!
Kiếm quang bùng nổ, Diệp Huyên bị đánh bay tận mấy nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn nhìn cánh tay đã tê rần, hỏi Tiểu Bút: “Sao huynh bảo không mạnh mà?"
Tiểu Bút: “Ý ta là so với muội muội cậu thì không mạnh!"
Diệp Huyên lập tức đen mặt: “Có tin ta ném huynh vào hố phân không?"
Tiểu Bút: “...”
Diệp Huyên lại nhìn Quy Khư Chi Địa: “Nó không chịu phối hợp!"
Tiểu Bút: “Thì gọi muội muội cậu đến đánh chết nó!"
Diệp Huyên hạ giọng: “Có phải huynh có thù oán gì với nó không vậy?"
Tiểu Bút im lặng.
Diệp Huyên cũng cạn lời. Cây bút này chắc chắn có mâu thuẫn với Quy Khư Chi Linh này, bằng không đã chẳng xúi hắn gọi người đến!
Mà nếu gọi đến thì sợ rằng Quy Khư Chi Địa sẽ thành bình địa ngay.
Tiểu Bút: “Nhưng nó thiếu đòn thật mà! Cậu không đánh là nó không nghe đâu!"
Diệp Huyên lại xuất hiện ở trước Quy Khư Chi Địa, gọi kiếm Thanh Huyên và đạo ấn xuất hiện: “Đi theo ta, bằng không ta sẽ gọi người đến. Ngươi hẳn cũng biết ta là ai nên ta cam đoan, để ta gọi người đến thì ngươi chỉ có nước tàn phế thôi”.
Quy Khư Chi Linh im lìm.
Diệp Huyên nheo mắt: “Vậy thì ngươi đi mà nói với muội muội ta”.
Kiếm Thanh Huyên trong tay hắn run lên.
Chỉ thấy ngôi đại điện kia chấn động rồi hóa thành một tia sáng chui vào Tiểu Tháp.
Người đàn ông thấy vậy thì dại ra.
Trời mẹ!
Quy Khư Chi Linh mà cũng biết sợ cơ?!
Chung sống bao năm qua, sao ông ta lại không biết tính khí của thứ này ngang ngược đến đâu.
Vậy mà bây giờ lại chịu cúi đầu?
Diệp Huyên quay qua hỏi ông ta: “Tên gì?"
Người đàn ông chần chừ: “Lâm Chấn”.
Diệp Huyên: “Đi theo ta đi”.
Lâm Chấn sửng sốt.
Diệp Huyên: “Theo ta hoặc ở lại đây chờ con ta tới, chọn đi”.
Lâm Chấn tròn mắt: “Con ngươi?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tầm đâu đó hai mươi triệu năm nữa, có muốn chờ không?"
Lâm Chấn lắc đầu: “Ta đi theo công tử!"
Diệp Huyên gật đầu: “Vào tháp”.
Rồi đưa Lâm Chấn và Đại Sơn vào Tiểu Tháp.
Lâm Chấn vừa xuất hiện bên trong đã đờ ra như tượng.
Bị Đại Sơn liếc đầy khinh bỉ: “Chưa trải sự đời!"
Lâm Chấn càng đơ ra.
Rúng động tận tâm can!
Ông ta không ngờ thời gian trôi qua trong này lại khác với bên ngoài nhiều đến vậy.
Quá mức nghịch thiên!
Hơn nữa còn cảm nhận được mấy chục khí tức hùng hậu.
Lâm Chấn vội đi đến bên Đại Sơn: “Các ngươi cũng đi theo Diệp thiếu sao?"
Đại Sơn: “Nếu không thì thế nào?"
Lâm Chấn tỏ vẻ nghi ngờ: “Lai lịch vị Diệp thiếu này thế nào?"
Đại Sơn liếc nhìn: “Hỏi ít làm nhiều đi”.
Rồi xoay người rời đi.
Để lại Lâm Chấn với vẻ mặt hoang mang. Má, chưa gì đã bị bơ sao?
Nhưng rồi ông ta trở nên phấn khích.
Bởi vì không chỉ có thể rời khỏi thế giới kia mà còn có thể tu luyện ở nơi tràn đầy linh khí như nơi này.
Đơn giản là thiên đường dành cho việc tu luyện.
Diệp Huyên không quan tâm đến Lâm Chấn mà mở cửa đi vào Quy Khư Chi Địa.
Ở bên trong, hắn nhìn thấy vô số bia mộ xếp thành tầng tầng lớp lớp, không thấy được điểm cuối.
Vô cùng vô tận.
Diệp Huyên nhíu mày.
Tiểu Bút nói: “Là thời không Quy Khư...”
Thời không?!
Diệp Huyên ngẩn người, đoạn đưa tay ra rồi biến sắc khi nhận thấy cánh tay mình đang biến mất từng chút một.
Quy Khư!
Chương 5818: Huyền Hoàng Nữ.
Cảnh tượng này khiến Diệp Huyên biến sắc, vội la lên: “Quy Khư Chi Linh!"
Một giọng nói bất ngờ vang lên: “Lui ra!"
Diệp Huyên vội vàng làm theo.
Quy Khư Chi Linh nói: “Thời không nơi này rất đặc biệt, ta không thể hoàn toàn khống chế”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nghĩa là sao?"
Quy Khư Chi Linh: “Ta là Linh của thế giới Quy Khư, không thể hoàn toàn khống chế thời không đặc biệt ở nơi này”.
Diệp Huyên: “Vậy ta phải làm sao để đối phó nó?"
Quy Khư Chi Linh im lặng một hồi lâu mới nói: “Hỏi Tiểu Bút đi”.
Tiểu Bút: “...”
Diệp Huyên đen cả mặt, thầm nghĩ bà mẹ, hai đứa bây định chơi trò cung đấu à?
Tiểu Bút: “Thời không nơi này quá đặc biệt, cậu tạm thời không có miễn dịch trước nó”.
Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Thì huynh nghĩ cách đi”.
Tiểu Bút trầm ngâm một chốc: “Suýt nữa ta quên mất! Cậu có đạo ấn mà! Lấy nó ra hộ thể!"
Đạo ấn?
Diệp Huyên nhíu mày rồi khởi động đạo ấn. Nó nhanh chóng hóa thành những tia sáng che chắn cho hắn.
Lần này tiến vào Quy Khư Chi Địa, thân thể hắn không còn biến mất nữa.
Diệp Huyên thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sắc mặt lại trầm xuống.
Bởi vì thứ biến mất lần này là tuổi thọ của hắn!
Diệp Huyên lại phải lui ra, hỏi: “Đạo ấn cũng vô dụng sao?"
Tiểu Bút: “Cái này sợ là không còn cách nào”.
Diệp Huyên nhíu mày.
Tiểu Bút: “Nơi này có pháp tắc Quy Khư, pháp tắc cao nhất mà chủ nhân từng tạo ra, cũng là nguồn gốc của mọi trật tự cũ - tất cả mọi người rồi sẽ chết! Vậy nên đạo ấn chỉ có thể bảo vệ thân xác, không thể bảo vệ tuổi thọ của cậu”.
Thấy Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên, nó vội can: “Tuyệt đối không được! Cậu mà dùng kiếm Thanh Huyên phá nó là thế giới này loạn ngay! Nghĩ mà xem, nếu không ai chết đi thì vũ trụ sẽ thành cái dạng gì? Hơn nữa pháp tắc Quy Khư là căn cơ của mọi pháp tắc, cậu mà phá nó thì sẽ khiến toàn bộ pháp tắc cũng sụp đổ! Tuy trật tự cũ có chỗ không tốt nhưng cũng có nhiều thứ đáng giữ lại, không thể phá hết được!"
Diệp Huyên im lặng một hồi lâu mới gật đầu.
Tiểu Bút nói đúng. Tuy nhiều quy tắc chủ nhân bút Đại đạo để lại đã lỗi thời nhưng cũng còn rất nhiều thứ có thể dùng tiếp, không thể hất đổ toàn bộ.
Diệp Huyên nhìn Quy Khư Chi Địa, nói: “Nhìn tuổi thọ trôi đi mà sợ thật”.
Tiểu Bút: “Tuổi thọ cậu hiện nay đã lên tới mấy chục triệu năm, đi vào nửa giờ cùng lắm mất mấy triệu năm. Nên cậu cứ vào, hồi sinh người rồi lập tức rời đi. Ta phát hiện thấy tốc độ ăn mòn tuổi thọ của Quy Khư Chi Địa ngày càng tăng lên, ở càng lâu thì mất càng nhanh!"
Diệp Huyên gật đầu, thầm nói Quy Khư Chi Địa này khủng khiếp thật.
Ở lại đó lâu thêm nữa, khéo là hắn cũng phải chết!
Như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Nếu ta chết ở trong đó thì có sống lại được không?"
Tiểu Bút á khẩu một hồi mới mở miệng được: “Sao cậu lại có suy nghĩ đáng sợ này chứ?!"
Diệp Huyên cười: “Hỏi thế thôi”.
Tiểu Bút: “Quy Khư Chi Địa chỉ có thể hồi sinh cho những ai chưa bị xóa sổ hoàn toàn, còn nếu bị thần thông vô thượng xóa đi thì hết cách! Trước mắt chỉ có một vài người có khả năng xóa sổ hoàn toàn, nhưng Quy Khư Chi Địa cũng có thể! Cậu chết ở trong đó đồng nghĩa với việc chết vĩnh viễn, khi đó e rằng đến muội muội cậu - Thanh Nhi váy trắng - cũng chưa chắc hồi sinh được. Mà khi ấy thế giới chắc cũng thành nồi cháo heo rồi, cho nên Diệp thiếu à, vì sự an toàn của vũ trụ này, làm ơn đừng có nghĩ mấy thứ nguy hiểm như vậy nữa được không?"
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Bút: “Ta biết một đại lão trong này, cậu có thể hồi sinh nàng trước”.
Diệp Huyên: “Là ai?"
Tiểu Bút: “Huyền Hoàng Nữ, người mạnh nhất đại thế giới Huyền Hoàng từ trước đến nay. Năm xưa nàng thất bại khi vượt qua Hư Chân nhưng không chết ở đó mà chết ở Linh Độ giới, vì vậy hoàn toàn có thể hồi sinh”.
Diệp Huyên gật đầu: “Nàng ở đâu?"
Tiểu Bút: “Hỏi Quy Khư Chi Linh ấy”.
Diệp Huyên: “Quy Khư Chi Linh, ra đây nói”.
Sau một hồi im lặng, Quy Khư Chi Linh mới đáp: “Ngươi đi vào đi, ta sẽ dịch chuyển ngươi đến mộ nàng”.
Diệp Huyên gật đầu rồi cất bước. Vừa đi vào Quy Khư Chi Địa, thời không trước mặt hắn lóe lên, đưa hắn đến trước một ngôi mộ.
Trên đó có một tấm bia ghi ba chữ: Huyền Hoàng Nữ.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, phát hiện những ngôi mộ xung quanh không có cắm bia như vậy.
Tiểu Bút nhẹ giọng giải thích: “Chỉ có cường giả chân chính mới có tư cách được lập mộ ở đây, bằng không chỉ là nấm mồ vô danh mà thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta phải làm sao để hồi sinh nàng?"
Tiểu Bút: “Đưa quan tài ra ngoài đi”.
Diệp Huyên vung tay, nấm mồ lập tức tách làm đôi, để một chiếc quan tài xuất hiện.
Hắn không dám ở lại lâu, bèn nhanh chóng mang quan tài rời đi.
Chương 5819: Ta vô địch!
Bên ngoài.
Diệp Huyên quan sát nó một hồi rồi mở nắp, sau đó nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần.
Cô gái bên trong mặc váy trắng trên người, tóc đen như thác, dung nhan tuyệt thế.
Diệp Huyên thì thầm: “Làm sao để hồi sinh nàng?"
Tiểu Bút im lặng một hồi rồi la lên: “Có nguy hiểm!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
Tiểu Bút: “Nhìn lên trên đi!"
Diệp Huyên làm theo, thấy ở chân trời bỗng xuất hiện một tầng mây đỏ máu, bên trong là huyết lôi cuồn cuộn. Lôi uy không ngừng vỗ xuống trông đáng sợ vô cùng.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nó là gì?"
Tiểu Bút: “Là mệnh kiếp! Thứ còn mạnh hơn thiên kiếp, chỉ xuất hiện vào thời khắc nghịch chuyển sinh tử! Ta nhớ chỉ từng thấy nó hai lần, cũng là hai lần duy nhất nó thất bại”.
Diệp Huyên: “Thất bại?"
Tiểu Bút: “Một lần là dưới tay cha cậu, một lần là dưới tay muội muội cậu”.
Diệp Huyên thộn ra, thầm nghĩ thứ này cũng xui xẻo quá vậy!
Tiểu Bút lại nói: “Nhìn Huyền Hoàng Nữ kìa!"
Diệp Huyên làm theo, chỉ thấy quanh cô gái xuất hiện vô số năng lượng kỳ dị, thân thể nàng cũng đang khẽ run.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nàng ấy... chuẩn bị bật dậy hả?"
Tiểu Bút: “Vận mệnh của nàng sắp được nghịch chuyển, sắp sống lại rồi! Cậu phải giúp nàng ngăn mệnh kiếp thì mới làm nàng sống dậy được!"
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên nói: “Có thể bảo nó nể mặt mình không?”
Tiểu Bút: “Mặt mũi thì ta không có rồi đó, cậu thì có thể thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thử thì thử!"
Hắn vung tay lên, gọi hai tia sáng trắng xuất hiện ở chân trời. Tia bên trái biến thành cô gái váy trắng, tia bên phải biến thành Kiếm Chủ áo xanh.
Diệp Huyên nói với mệnh kiếp: “Người bên trái là muội muội ta, bên phải là cha ta. Ngươi muốn đánh thì ta gọi họ đến cho ngươi đánh!"
Tầng mây ở chân trời càng chuyển động dữ dội.
Diệp Huyên nhíu mày. Đừng nói là mình chọc giận nó rồi chứ?
Mệnh kiếp chợt mở miệng: “Kháo Sơn Vương, ngươi cưỡng chế hồi sinh sinh linh của Quy Khư Chi Địa, phạm vào đại kỵ! Bọn chúng đều là người đáng chết, ngươi không thể làm vậy!"
Muốn nói đạo lý đây mà!
Diệp Huyên gọi đạo ấn xuất hiện giữa trán, nói: “Mọi hậu quả ta gây ra, ta và chủ nhân bút Đại đạo sẽ gánh chịu!"
Chủ nhân bút Đại đạo: “...”
Mệnh kiếp nghe vậy thì im lặng hồi lâu mới nói: “Thôi được, ta mặc kệ!"
Rồi nó biến mất tăm.
Diệp Huyên thở phào trong lòng. Thứ này đúng là còn ghê gớm hơn thiên kiếp, nếu đánh thật thì hắn không có phần thắng!
Tiểu Bút: “Ta nói! Cậu mạnh khiếp được! Chơi thế này còn kinh hơn bật hack!"
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, Huyền Hoàng Nữ nằm trong quan tài chậm rãi mở mắt.
Diệp Huyên thấy nàng ta lơ lửng bay lên với đôi mắt trống rỗng như đã đánh mất linh hồn.
Làm hắn cau mày lại.
Sau đó, đồng tử nàng ta co lại, bắt đầu nhiễm lên thần thái.
Trở lại bình thường rồi! Diệp Huyên khi ấy mới thư giãn.
Huyền Hoàng Nữ nhắm mắt lại, hồi sau mới hỏi Diệp Huyên: “Ngươi đã hồi sinh ta”.
Diệp Huyên gật đầu.
Huyền Hoàng Nữ chợt cúi đầu: “Người thiên mệnh!"
Diệp Huyên gật đầu.
Huyền Hoàng Nữ nhìn hắn hồi lâu, hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?"
Diệp Huyên: “Khuất phục Thái Sơ Thần tộc, đánh tới thế giới Hư Chân!"
Huyền Hoàng Nữ lại lắc đầu: “Ngươi quá yếu”.
Diệp Huyên thản nhiên đáp: “Chỉ là tạm thời thôi”.
Rồi nhìn bốn phía: “Cô nhìn quanh mà xem”.
Huyền Hoàng Nữ làm theo, cau mày nói: “Thời gian nơi này...”
Diệp Huyên: “Cho cô thêm một trăm triệu năm, cô có lòng tin không?"
Huyền Hoàng Nữ nheo mắt suy tư một hồi rồi phá ra cười, tiếng cười như sấm dậy chân trời.
Một trăm triệu năm!
Nàng ta nhìn chân trời đầy ngạo nghễ: “Đương nhiên có!"
Diệp Huyên gật đầu: “Cần ta giúp gì không?"
Huyền Hoàng Nữ nhìn hắn: “Ta cần một món thần vật từ Đạo Môn”.
Diệp Huyên: “Là gì?"
Huyền Hoàng Nữ: “Đạo quan”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Đạo quan?"
Huyền Hoàng Nữ gật đầu: “Nó có thể giúp ta khôi phục sức mạnh nhanh chóng, hơn nữa giúp ta tu luyện Huyền Hoàng Bất Tử Công”.
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi: “Có cần tâm pháp Vũ Trụ không?"
Huyền Hoàng Nữ: “Nó cũng tốt nhưng không hợp với ta”.
Diệp Huyên gật đầu, hỏi Tiểu Bút: “Đạo quan ở đâu vậy?"
Tiểu Bút nghĩ một hồi mới nói: “Ở đại thế giới Huyền Hoàng”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao không nói sớm?"
Tiểu Bút bất đắc dĩ: “Cậu có thèm hỏi đâu!"
Diệp Huyên cạn lời, bèn quay sang Huyền Hoàng Nữ: “Ta sẽ đi lấy cho cô”.
Hắn toan rời đi thì nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Ở đây có ba mươi bảy cường giả tuyệt thế, so với họ thì cô thế nào?"
Huyền Hoàng Nữ liếc nhìn quanh: “Ta vô địch!"
Diệp Huyên gật gù: “Được”.
Huyền Hoàng Nữ lại tò mò hỏi: “Ngươi làm sao để giải quyết mệnh kiếp?"
Diệp Huyên tỉnh rụi: “Bảo nó nể mặt ta”.
Mệnh kiếp: “...”
Chương 5820: Đạo quan.
Đại thế giới Huyền Hoàng.
Diệp Huyên đứng trong tinh không, lặng nhìn thế giới bốn bề tĩnh lặng.
Nơi này dường như không có sinh vật sống nào!
Hắn bèn hỏi: “Tiểu Bút, đạo quan đang ở đâu?"
Tiểu Bút: “Không biết nữa”.
Diệp Huyên nhăn mặt.
Tiểu Bút: “Ta chỉ biết nó ở đại thế giới Huyền Hoàng thôi chứ không biết cụ thể ở đâu”.
Diệp Huyên nhìn khắp nơi một phen: “Nó có Linh không?"
Tiểu Bút: “Đương nhiên rồi!"
Diệp Huyên nghe vậy thì nhắm mắt lại, gọi đạo ấn xuất hiện giữa trán, vươn thần thức ra bao trùm khắp đại thế giới Huyền Hoàng trong nháy mắt.
Nhưng chỉ một hồi sau đã cau mày khi không phát hiện được vật gì đặc biệt.
Hắn thu thần thức về, hạ giọng hỏi: “Chẳng lẽ nó trốn đi đâu đó?"
Tiểu Bút: “Để ta chỉ cậu đến chỗ này”.
Một phần thông tin ùa vào não Diệp Huyên.
Hắn biến mất tại chỗ.
Một chốc sau, hắn xuất hiện lại giữa một khu rừng vô tận với những cây trúc cao đến vạn trượng, che khuất bầu trời.
Tiểu Bút: “Đi vào sâu nữa”.
Diệp Huyên hóa thành kiếm quang biến mất rồi xuất hiện ở tận sâu thẳm trong rừng.
Trước mặt hắn là một gian nhà nhỏ làm từ trúc, trước nhà là một dòng suối trong vắt, cá lội tung tăng.
Trên hiên nhà còn treo một chiếc chuông nhỏ đong đưa theo gió với những tiếng vui tai.
Diệp Huyên khẽ hỏi: “Nơi ở của chủ nhân bút Đại đạo trước kia sao?"
Tiểu Bút: “Phải”.
Hắn thắc mắc: “Sao y cứ thích ở những nơi an tĩnh thế này vậy?"
Tiểu Bút: “Bởi vì ngài ấy muốn viết rất nhiều thứ”.
Diệp Huyên tò mò: “Công pháp với bí tịch à?"
Tiểu Bút: “Cái gì cũng viết. Vào đi thôi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là những kệ sách xếp thành hàng, bày biện đủ loại bí tịch lâu đời.
Ngoài ra còn có một tủ sách.
Trên bàn còn đặt một quyển vở.
Hắn đi đến nhặt nó lên, lập tức thấy hai chữ to: Kiếm đạo.
Kiếm đạo?
Diệp Huyên nhíu mày, mở ra nhìn xem, nhưng bên trong lại trống huơ trống hoác.
Làm sắc mặt hắn sa sầm.
Y lại chơi mình à?
Tiểu Bút nói: “Có lẽ là chủ nhân chưa viết xong”.
Diệp Huyên: “Y muốn viết về Kiếm đạo ư?"
Tiểu Bút: “Cũng có thể là câu chuyện của con trai cậu...”
Diệp Huyên đơ mặt nói: “Ta còn chưa chết nhé!"
Tiểu Bút chần chừ: “Thì cũng chưa chắc cần cậu chết”.
Diệp Huyên: “Y không sợ ta bảo Thanh Nhi giết con ta à?"
Tiểu Bút im lặng một hồi mới nói: “Ngài ấy đang đánh cược cậu sẽ không dám”.
Diệp Huyên cứng người.
Một hồi sau lắc đầu hỏi: “Tiểu Bút này, huynh thật lòng nói xem ta còn đường cứu không? Ta thấy ta còn ổn phết chứ hả?"
Tiểu Bút im lặng một hồi mới nói: “Ta không trả lời được không?"
Diệp Huyên: “...”
Giọng Tiểu Tháp vang lên: “Tiểu chủ mặc kệ cây bút quèn này đi! Ta không cần nhìn cũng biết, người thiên mệnh đời kế tiếp chính là con của người, bằng không thì không ai sống nổi cả! Đã vậy thì người khoan hãy đẻ đi!"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể nghĩ vậy được. Thật ra thì rơi vào tình trạng này, ta cần phải tỉnh táo lại”.
Tiểu Tháp ra vẻ chần chừ: “Tỉnh táo lại?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tiểu Tháp, ngươi có thấy ta giống phường du côn không?"
Tiểu Tháp không nói gì.
Thật ra là không dám.
Tại vì nói dối lòng sẽ đau.
Diệp Huyên cười: “Không sao, cứ từ từ mà đi, ta đây vẫn còn đường cứu mà”.
Rồi hắn nhìn quanh một phen, phát hiện một chiếc hộp nằm trên kệ sách.
Bèn nhanh chóng đi đến, mở ra nhìn xem, thấy bên trong là một vùng không gian khác!
Mà trong không gian này, Diệp Huyên lại nhìn thấy một chiếc quan tài màu đen.
Là đạo quan!
Hắn lập tức trở nên phấn khích.
Nhưng rồi, khi nhìn sang bên cạnh quan tài, hắn lại thấy một tế đàn. Trên đó cắm một ngọn cờ rất cao, trên lá cờ viết một chữ "Chiến" đỏ thẫm như máu.
Chiến?
Diệp Huyên tò mò: “Tiểu Bút, huynh giới thiệu ta nghe xem”.
Tiểu Bút: “Cậu thử hỏi Tiểu Tháp xem nó có muốn thể hiện không?"
Diệp Huyên cạn lời.
Giọng khinh bỉ của Tiểu Tháp vang lên: “Ta chỉ hỏi mi một câu thôi Tiểu Bút. Cái đạo quan lẫn tế đàn kia có lợi hại bằng Tiểu Tháp ta không?"
Tiểu Bút á khẩu.
Ngẫm lại thì không bằng thật.
Ai bảo chức năng của Tiểu Tháp bây giờ nghịch thiên quá làm chi.
Diệp Huyên: “Nói về tế đàn ta nghe xem”.
Tiểu Bút: “Nó là Tế Đàn Đạo Chiến. Ta cũng không ngờ nơi này lại có nó”.
Diệp Huyên tò mò: “Nó có ích gì?"
Tiểu Bút: “Cậu đứng lên nó thử xem”.
Diệp Huyên ngẩn ra một thoáng rồi làm theo: “Rồi sao nữa?"
Tiểu Bút im lìm một hồi lâu: “Ta cũng không biết khởi động thế nào!"
Diệp Huyên đen mặt: “Huynh giỡn mặt ta vui lắm phải không?"
Tiểu Bút vội nói: “Cậu thử dùng đạo ấn xem”.
Diệp Huyên làm theo. Khi đạo ấn vừa xuất hiện, tế đàn bỗng run lên, sau đó là một luồng uy áp kinh khủng ùa tới bao lấy Diệp Huyên. Một gương mặt mờ ảo xuất hiện ở chân trời, nhìn xuống hỏi: “Ngươi là người phương nào?"
Giọng như chuông đồng, chấn động đất trời!
Bình luận facebook