• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5886-5890

Chương 5886: Bạn bè!

Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Ta yếu như vậy sao?”

Quỷ nữ lắc đầu: “Ngươi không yếu, nhưng là, ngươi không thể trấn thủ nơi này!”

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Quỷ nữ suy nghĩ, sau đó nói: “Những thần linh kia rất mạnh, bọn họ rất giỏi mê hoặc, ta cảm thấy, ngươi chống nổi mê hoặc?”

Diệp Huyên có chút tò mò: “Mê hoặc? Phương diện nào?”

Quỷ nữ nhìn thấy Diệp Huyên: “Bọn họ thích dùng các kiểu mê hoặc, ví dụ như sắc đẹp!”

Diệp Huyên biểu cảm cứng đờ.

Những thần linh này thật sự là quá xấu xa rồi!

Quỷ nữ đột nhiên nhìn về phía An Lan Tú: “Nàng ta không tồi, ngươi có muốn làm đồ đệ của ta không?”

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên nhất thời trở nên cổ quái!

Người này là muốn thu đồ đệ sao?

An Lan Tú nhìn về phía quỷ nữ: “Ta có sư phụ rồi!”

Quỷ nữ khẽ gật đầu, có chút đáng tiếc nói: “Được rồi!”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua quỷ nữ, sau đó nói: “Ngươi ngoài trấn thủ thần linh nơi này, còn ngăn cản cả người phía dưới à?”

Quỷ nữ nói: “Ta không ngăn cản, các ngươi muốn đến thế giới Hư Chân thì có thể đi, nhưng, ta không kiến nghị các ngươi đi!”

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Quỷ nữ nghiêm túc nói: “Càng về sau, lại càng nguy hiểm, bây giờ các ngươi đi tiếp phía sau, sẽ càng ngày càng nguy hiểm, thật đấy!”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua tòa thành phía sau kia, sau đó nói: “Phía sau còn có cái gì?”

Quỷ nữ trầm giọng nói: “Phía sau có thể còn một vài thần linh khiếm khuyết, bọn họ mới thật sự là nguy hiểm! Nếu hiện tại các ngươi gặp phải bọn họ, sẽ rất nguy hiểm!”

Diệp Huyên và An Lan Tú nhìn nhau!

Thần linh!

Lúc trước Diệp Huyên từng thấy trong nội bộ Thái Sơ Thần Thụ, Thái Sơ Thần tộc cũng đang trấn áp thần linh!

Diệp Huyên trầm giọng nói;”Thần linh, rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào?”

Quỷ nữ khẽ lắc đầu: “Cụ thể thế nào ta cũng không biết, ta chỉ biết, bọn họ quả thật rất mạnh rất mạnh! Đều rất khó đối phó!”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua tòa cổ thành kia, sau đó nói: “Ta có thể nhìn xem không?”

Quỷ nữ suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được! Các ngươi đi lên đi!”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua quỷ nữ, tuy rằng quỷ nữ này diện mạo xấu xí, nhưng tâm tư không xấu.

Quả nhiên, nhìn người không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Diệp Huyên và An Lan Tú lên trên tường thành, hai người nhìn vào trong thành, bên trong cả toà thành không có kiến trúc gì, chỉ có một quảng trường cực lớn, mà ở giữa quảng trường kia có một cái giếng to, mà ở bốn góc của miệng giếng kia có bốn xiềng xích màu đỏ máu to như bốn cột nhà, mà đầu kia của những xiềng xích kia lại khảm trên mặt đất, mà trên mặt đất đầy các loại phù văn nhỏ màu đen quỷ dị !

Quỷ nữ chỉ chỉ miệng giếng kia: “Bọn họ ở ngay trong đó, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài phá phách một chút!”

Diệp Huyên hỏi: “Ngươi đã trấn thủ bao lâu rồi?”

Quỷ nữ suy nghĩ, sau đó nói: “Rất lâu rất lâu rồi!”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua quỷ nữ: “Ngươi chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi đây sao?”

Quỷ nữ lắc đầu.

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Quỷ nữ bình tĩnh nói: “Tiền lương rất cao!”

Diệp Huyên biểu cảm cứng đờ.

Cuối vũ trụ, còn là tiền lương!

Quỷ nữ liếc nhìn hai người, sau đó nói: “Các ngươi có thể ở đây tu luyện một thời gian, sau đó tiếp tục đi về phía trước!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn nhìn về phía quỷ nữ: “Ta có một nơi tu luyện rất tốt, ngươi có muốn đi không?”

Quỷ nữ chớp chớp mắt: “Nơi nào?”

Diệp Huyên trực tiếp dẫn An Lan Tú và quỷ nữ tiến vào Tiểu Tháp, sau khi vào Tiểu Tháp, quỷ nữ nhìn qua bốn phía, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Nơi này thời gian trôi qua... Thật là thao tác lợi hại!”

Diệp Huyên: “...”

Quỷ nữ quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta có thể tu luyện ở đây không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Có thể!”

Quỷ nữ suy nghĩ, sau đó nói: “Các ngươi chuẩn bị tu luyện ở đây bao lâu?”

Diệp Huyên và An Lan Tú nhìn nhau, sau đó hắn nói: “Tạm thời chưa biết, nhưng mà, đương nhiên là càng mạnh càng tốt!”

Quỷ nữ mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Diệp Huyên.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua, trong nhẫn chứa đồ có một trăm vạn Hư Chân Tinh!

Diệp Huyên có chút khó hiểu.

Quỷ nữ cười nói: “Ta không thích chiếm tiện nghi của người khác, đây xem như tiền thuê của ta đi! Ta thuê nơi này tu luyện một chút!”

Diệp Huyên lắc đầu cười, hắn trả lại nhẫn chứa đồ lại cho quỷ nữ: “Không cần! Nếu ngươi thật sự không muốn chiếm tiện nghi, vậy như này, ngươi có thể chỉ điểm một chút cho hai chúng ta, ngươi xem được không?”

Quỷ nữ không nhận lại nhẫn chứa đồ: “Chỉ điểm cũng không vấn đề gì, nhưng là, tiền này ngươi cũng phải nhận lấy! Ta thực ra cũng rất có tiền, mà hai người các ngươi mới từ thế giới phía dưới đến, hẳn là rất nghèo, chút Hư Chân Tinh này có thể giúp các ngươi tu luyện tốt hơn!”

Diệp Huyên và An Lan Tú nhìn nhau cười!

Cuối cùng, Diệp Huyên nhận lấy nhẫn chứa đồ kia!

Mà việc kế tiếp của ba người chính là tu luyện!

Sau khi bị đả kích, tu luyện mới có động lực!

Lần này, Diệp Huyên và An Lan Tú không chỉ ngồi thiền tu luyện, còn thực chiến đối luyện!

Hai người cắt gọt mài giũa cho nhau, tìm kiếm điểm chưa tốt của đối phương, lấy thừa bù thiếu!

Mà khi hai người gặp phải vấn đề, sẽ tìm quỷ nữ thỉnh giáo!

Có người hướng dẫn, thực lực của hai người có thể nói là tăng lên vượt bậc!

Cứ như vậy, ba người Diệp Huyên ở trong Tiểu Tháp điên cuồng tu luyện.

Đảo mắt đã qua nghìn năm!

Ngày hôm nay, Diệp Huyên và An Lan Tú lần nữa đối chiến với quỷ nữ!

Ba người đại chiến cả một tháng, cũng đều không phân ra thắng bại!

Nghìn năm qua, quỷ nữ cũng tu luyện, bởi vậy, thực lực của nàng ta mạnh hơn không chỉ gấp mấy lần so với lúc trước!

Vì vậy, cho dù là Diệp Huyên và An Lan Tú liên thủ, vẫn không thể hoàn toàn áp chế nàng ta!

Ầm vang!

Đột nhiên, trong hư không vang lên một tiếng nổ vang, ba người dừng lại!

Quỷ nữ đứng tại chỗ, một hơi thở mạnh mẽ không ngừng trào ra từ trong cơ thể nàng ta, thời không rung động.

Diệp Huyên nhìn quỷ nữ, cười nói: “Chúng ta phải đi rồi!”

Quỷ nữ khẽ gật đầu: “Được!”

Nói xong, ba người rời khỏi Tiểu Tháp.

Bên ngoài, quỷ nữ chỉ phía xa xa: “Ta chưa từng đến phía sau, nhưng, ta biết nơi đó tên Thiên Uyên, lần này các ngươi đi phải cẩn thận, nơi đó, hình như cũng có cường giả trấn thủ!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đa tạ!”

Quỷ nữ lắc đầu: “Là ta phải cảm ơn các ngươi, nếu không có Tiểu Tháp của các ngươi, ta cũng không thể tăng lên nhiều như vậy trong thời gian ngắn như thế!”

Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta cảm ơn lẫn nhau đi! Ha ha!”

Quỷ nữ mỉm cười, tuy rằng thoạt nhìn vẫn rất rợn người, nhưng ở trong mắt Diệp Huyên và An Lan Tú, nàng ta của bây giờ rất thân thiết!

Nghìn năm sống chung với nhau, bọn họ phát hiện, quỷ nữ này thật sự rất dễ gần.

Hơn nữa, con người cũng rất tốt.

Quỷ nữ đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Diệp Huyên: “Đây là một chút tâm ý của ta, không nhiều lắm, chỉ có hai trăm vạn Kim Tinh, các ngươi cầm dùng đi!”

Diệp Huyên lắc đầu, đang muốn từ chối, quỷ nữ lại nói: “Ta coi các ngươi là bạn, đây là tâm ý của ta, các ngươi chớ có từ chối!”

Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nhận lấy nhẫn chứa đồ, hắn làm như nghĩ đến cái gì, sau đó mở lòng bàn tay ra, một sợi kiếm ý Nhân Gian từ từ bay đến trước mặt quỷ nữ: “Về sau nếu có gì cần giúp đỡ, ngươi hãy thúc dục sợi kiếm ý này, bất kể bao xa, chúng ta đều sẽ đến!”

Quỷ nữ cũng không từ chối, nàng ta nhận lấy kiếm ý Nhân Gian của Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Nếu có gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ tìm các ngươi!”

Diệp Huyên cười ha ha, sau đó nói;”Cáo từ!”

Nói xong, hắn kéo tay An Lan Tú xoay người rời đi!

Quỷ nữ nhìn theo hướng Diệp Huyên và An Lan Tú rời đi, trong ánh mắt có chút mất mác.

Trấn thủ nơi này nhiều năm như vậy, nàng ta rất ít nhìn thấy người sống, khó có được hai người bạn, nàng ta đương nhiên rất để tâm.

Mà đúng lúc này, miệng giếng trong thành đột nhiên khẽ rung động, Quỷ nữ xoay người chính là một cái tát!

Ầm!

Lực lượng hùng mạnh đánh vào trong miệng giếng!

Ầm vang!

Cả miệng giếng rung lên kịch liệt, sau đó yên lặng trở lại!

Quỷ nữ thuận thế nằm trên tường thành, hai tay ôm ngực, hai mắt từ từ nhắm lại!

Ngủ!

Mà lúc này, trong miệng giếng kia, một hơi thở thần bí đột nhiên bay ra ngoài miệng giếng, sau đó im hơi lặng tiếng biến mất ở trong thiên địa...

...
Chương 5887: Đại nghĩa!

Diệp Huyên và An Lan Tú đi vào trong một vực sâu, vực sâu giống như một động tối khổng lồ, vô cùng tối tăm.

Thiên Uyên!

Diệp Huyên nhìn vào sâu trong Thiên Uyên, thần thức không cách nào tiến vào, dò xét cũng không tới được.

Diệp Huyên và An Lan Tú đưa mắt nhìn nhau, Diệp Huyên nói: “Đi vòng đi!”

An Lan Tú gật đầu.

Hai người muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, bỗng có một hơi thở kinh khủng từ trong Thiên Uyên tràn ra!

Uỳnh!

Thời không xung quanh trực tiếp sôi trào!

Diệp Huyên nhíu mày, lúc này, một người đàn ông áo đen chậm rãi đi từ trong Thiên Uyên ra!

Trong tay người đàn ông áo đen cầm một thanh trường đao, lưỡi đao đỏ như máu.

Người đàn ông áo đen đánh giá Diệp Huyên và An Lan Tú, nhếch miệng cười một tiếng: “Có thể đi đến đây thì đều không đơn giản!”

Diệp Huyên thoáng nhìn người đàn ông áo đen: “Các hạ là?”

Người đàn ông áo đen cười: “Người canh giữ Thiên Uyên!”

Diệp Huyên hỏi: “Thần Linh?”

Trong mắt người đàn ông áo đen lóe vẻ kinh ngạc: “Ngươi biết Thần Linh?”

Diệp Huyên gật đầu.

Người đàn ông áo đen liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Các ngươi muốn đi qua nơi này?”

Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy!”

Người đàn ông áo đen nhếch miệng cười: “Vậy phải qua được cửa ải của ta!”

Diệp Huyên gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn chợt bước lên trước một bước, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đột nhiên chém ra!

Vù!

Một luồng kiếm quang phá không bay ra!

Nơi xa, người đàn ông áo đen nheo mắt nhìn, cũng rút đao chém ra.

Uỳnh!

Kiếm quang và đao quang ầm ầm vỡ vụn!

Người đàn ông áo đen đang định ra tay lần nữa, bất chợt, hắn ta cúi đầu nhìn đao của mình, trên đao đã xuất hiện một lỗ thủng!

Thấy vậy, người đàn ông áo đen híp mắt lại, hắn ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi rất không đơn giản!”

Diệp Huyên mỉm cười; “Lại đến?”

Người đàn ông áo đen cười ha hả: “Đến thì đến!”

Vừa dứt lời, hắn ta chợt hóa thành một luồng đao quang biến mất không thấy!

Xoẹt!

Thời không nơi đây trực tiếp bị xé rách.

Nơi xa, Diệp Huyên nheo mắt nhìn, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, trong chốc lát, mấy trăm vạn thanh kiếm Nhân Gian bất chợt xé rách thời không bay tới!

Mấy trăm năm qua, kiếm ý Nhân Gian của hắn cũng đã đạt đến mức độ vô cùng khủng bố!

Ầm ầm!

Vố số kiếm quang chói lóa như tinh hà, sức mạnh to lớn đánh người đàn ông áo đen bay ra ngoài mấy ngàn trượng, mà khi hắn ta dừng lại, Diệp Huyên mở bàn tay ra, chỉ chốc lát, vô số kiếm ý Nhân Gian hội tụ trong tay hắn, sau cùng hòa làm một thể với kiếm Thanh Huyên!

Người đàn ông áo đen im lặng không nói.

Kiếm tu!

Kiếm tu rất mạnh!

Người đàn ông áo đen im lặng một lát, sau đó nhếch miệng cười, chiến ý trong lòng dâng cao.

Mà đúng lúc này, trong Thiên Uyên bỗng truyền ra một hơi thở kinh khủng, ngay sau đó, một tàn ảnh bất chợt từ trong Thiên Uyên vụt qua.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông áo đen lập tức thay đổi, hắn ta bỗng nhiên tung người nhảy lên, vung đao chém về phía tàn ảnh kia.

Lúc này, tàn ảnh kia chợt quay người tung ra một cú đấm!

Ầm ầm!

Một vùng đao quang đột nhiên bùng nổ, sau đó, người đàn ông áo đen liên tục lùi lại, mà tàn ảnh kia lại quay người hóa thành một vệt sáng biến mất khỏi tận cùng tầm mắt của mọi người.

Chạy rồi!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông áo đen lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Diệp Huyên nhìn tàn ảnh phía chân trời, khẽ nói: “Đó chính là Thần Linh?”

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Nhưng mà, đó chỉ là một sợi thần hồn!”

Diệp Huyên nheo mắt: “Chỉ là một sợi thần hồn?”

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Đúng vậy! Nếu là bản thể, chắc chắn ta không phải đối thủ của hắn ta!”

Diệp Huyên cau mày lại.

Người đàn ông áo đen lắc đầu cười một tiếng: “Đối với thực lực của Thần Linh tộc này, ta chỉ có thể dùng từ ‘khủng bố’ để hình dung!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Thiên Uyên ở sau lưng, sau đó nói: “Ngươi biết vì sao chỉ có thể trấn áp và phong ấn bọn họ không?”

Diệp Huyên nói: “Giết không chết?”

Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đúng vậy! Không có bất kỳ sức mạnh nào có thể trực tiếp giết chết bọn họ! Cho dù hủy diệt thể xác và linh hồn bọn họ, bọn họ vẫn có thể sống lại ngay tại chỗ!”

Sống lại ngay tại chỗ!

Diệp Huyên nheo mắt: “Không thể nào?”

Người đàn ông áo đen lắc đầu thở dài: “Là thật, cho dù hoàn toàn tiêu diệt thể xác và linh hồn bọn họ, chẳng bao lâu sau, bọn họ vẫn có thể sống lại lần nữa! Bởi vậy, bọn ta chỉ có thể phong ấn bọn họ, không để cho bọn họ ra ngoài”.

Sống lại vô hạn!

Diệp Huyên và An Lan Tú nhìn nhau, hai người đều khiếp sợ.

Nếu thật sự là như vậy, há chẳng phải những Thần Linh này vô địch rồi sao?

Người đàn ông áo đen trầm giọng nói: “Gần đây luôn có một số Thần Linh chạy trốn, rất rõ ràng, phong ấn đã lỏng lẻo, hơn nữa, ta cảm thấy có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nói xong, hắn ta khẽ lắc đầu: “Bây giờ, kiếm ít tiền cũng không dễ dàng!”

Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại.

Người đàn ông áo đen thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Ngươi đến từ thế giới bên dưới?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

Người đàn ông áo đen lắc đầu: “Nghe nói bây giờ thế giới Hư Chân rất loạn, có một cô gái giết người loạn xạ ở nơi đó, ta đề nghị các ngươi đừng nên đi thì tốt hơn!”

Sắc mặt Diệp Huyên chợt trở nên kỳ lạ!

Người đàn ông áo đen do dự chốc lát, sau đó nói: “Có thể giúp một chuyện không?”

Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Người đàn ông áo đen nghiêm mặt nói: “Tiến vào Thiên Uyên cùng ta một chuyến, chắc chắn phong ấn nơi đó xảy ra vấn đề rồi! Ta muốn vào xem, nếu như quả thật xảy ra vấn đề, ta phải báo lên trên, để bọn họ tới xử lý! Mà một mình ta đi vào… ta sợ bị đánh hội đồng!”

Diệp Huyên chớp mắt: “Có chỗ tốt nào không?”

Người đàn ông áo đen dựng hai ngón tay lên: “Hai trăm vạn viên Hư Chân Tinh!”

Diệp Huyên và An Lan Tú đưa mắt nhìn nhau, hai người gật đầu!

Tu luyện trong Tiểu Tháp, thứ tiêu hao nhiều nhất chính là Hư Chân Tinh, món đồ kia có trợ giúp rất lớn cho bọn họ!

Người đàn ông áo đen mở bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt hai người!

Diệp Huyên cất nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Đi!”

Hắn cũng muốn đi gặp những Thần Linh kia!

Người đàn ông áo đen gật đầu, ba người tiến vào Thiên Uyên, vừa vào Thiên Uyên, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm túc.

Trong Thiên Uyên trải rộng các loại phù văn đỏ như máu, chằng chịt rậm rạp, cực kỳ rợn người.

Diệp Huyên và An Lan Tú đi theo người đàn ông áo đen vào sâu trong Thiên Uyên, mà ở nơi sâu nhất trong Thiên Uyên, Diệp Huyên nhìn thấy một cái giếng, trong giếng có hơi thở mạnh mẽ phun trào.

Ánh mắt người đàn ông áo đen rơi vào cái giếng kia, khi nhìn thấy một dây xích sắt trên miệng giếng bị đứt, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên cực kỳ nặng nề: “Phong ấn thật sự xảy ra vấn đề rồi! Mẹ nó! Thảo nào vừa rồi tên kia có thể chạy thoát!”

Diệp Huyên nói: “Ngươi định làm như thế nào?”

Người đàn ông áo đen lắc đầu: “Đương nhiên là báo lên trên rồi, ta chỉ lấy chút tiền lương đó, sao có thể cố sống cố chết canh giữ nơi này?”

Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Ta vốn cho rằng các ngươi canh giữ Thần Linh là vì đại nghĩa…”

Bây giờ hắn cảm thấy, có lẽ Thái Sơ Thần tộc cũng nhận lợi ích, cho nên mới liều mạng như vậy!

Người đàn ông áo đen nghe thấy lời của Diệp Huyên, lắc đầu: “Đại nghĩa, nhưng vẫn phải ăn cơm! Sau khi ăn no rồi mới có thể nói đại nghĩa!”

Diệp Huyên gật đầu: “Có lý!”

Người đàn ông áo đen nói: “Chúng ta đi thôi!”

Nói xong, ba người muốn rời đi!

Mà đúng lúc này, dưới đáy giếng kia chợt truyền ra tiếng cười quái dị!

Sắc mặt người đàn ông áo đen lập tức thay đổi.

Diệp Huyên thoáng nhìn miệng giếng, không nói lời nào.

Đúng lúc này, trong giếng đột nhiên truyền ra một tiếng nói: “Thì ra ngươi chính là Vua Dựa Dẫm…”

Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ!

An Lan Tú: “…”


Chương 5888: Có thể đánh thì đánh!

Sắc mặt Diệp Huyên đen sì!

Mẹ nó!

Mình nổi tiếng như vậy sao?

Ngay cả những Thần Linh này cũng biết mình?

Mẹ nó!

Mẹ nó chứ!

Diệp Huyên rất tức giận!

Người đàn ông áo đen thoáng nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.

Thần Linh kia nhận biết tên này?

Diệp Huyên nhìn cái giếng kia: “Ta nổi tiếng lắm sao?”

Trong giếng, tiếng cười khà khà kia nói: “Vua Dựa Dẫm, ngươi biết đầu của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền không?”

Diệp Huyên nhíu mày: “Hình như ta không có thù hận gì với các ngươi?”

Âm thanh kia nói: “Ha ha… ngươi đúng là ngây thơ, bọn ta giết người còn cần thù hận gì chứ? Nhìn ngươi không vừa mắt thì giết ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi!”

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Nghe nói các ngươi là giết không chết, thật sao?”

Âm thanh kia cười nói: “Thật, sao vậy, ngươi muốn thử?”

Diệp Huyên gật đầu: “Muốn thử!”

Âm thanh kia dụ dỗ: “Vậy ngươi đi vào đây! Ta đứng im cho ngươi giết!”

Diệp Huyên liếc nhìn cái giếng kia, sau đó nói: “Ta đã đánh giá cao trí thông minh của ngươi rồi!”

Âm thanh kia im bặt.

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cứ tiếp tục bị nhốt ở trong đó đi!”

Nói xong, hắn nhìn về phía người đàn ông áo đen: “Chúng ta đi thôi!”

Người đàn ông áo đen gật đầu!

Ba người muốn rời đi, âm thanh kia lại nói: “Vua Dựa Dẫm, chẳng mấy chốc ngày chết của ngươi sẽ đến thôi!”

Diệp Huyên thoáng nhìn cái giếng kia: “Nói một câu khiêm tốn, nếu như không phải ta muốn tăng thêm độ khó cho cuộc đời của mình, chỉ với mặt hàng giống như các ngươi, ta chỉ cần nói một câu thôi là có thể khiến các ngươi hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này rồi!”

Nói xong, hắn và An Lan Tú ngự kiếm rời đi!

Người đàn ông áo đen khẽ nói: “Vị huynh đệ này hơi khoác lác rồi!”

Nói xong, hắn ta biến mất ở chân trời.



Bên ngoài.

Người đàn ông áo đen nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp huynh, cảm ơn!”

Diệp Huyên cười nói: “Nên xưng hô với huynh đài thế nào?”

Người đàn ông áo đen nói: “Nam Nhất! Một người thích chơi đao!”

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nam Nhất huynh, về sau con trai ta rất lợi hại, ngươi có muốn kết mối thiện duyên không? Chính là bây giờ cho ta mượn chút Hư Chân Tinh, về sau con trai ta đến trả!”

Nam Nhất im lặng.

Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Tương lai, con trai ta thật sự rất lợi hại, nghe nói là người chung cuộc của thế giới Hư Chân!”

Nam Nhất do dự chốc lát, sau đó nói: “Bây giờ con trai ngươi đang ở nơi nào?”

Diệp Huyên nói: “Nghe nói là ở ba ngàn vạn năm sau!”

Nam Nhất nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nói cách khác, ngươi còn chưa sinh con trai, đúng không?”

Diệp Huyên gật đầu.

Nam Nhất suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Diệp huynh… lần sau đổi cách khác lừa người đi, cách này không được đâu!”

Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ.

Một lát sau, Diệp Huyên và An Lan Tú rời đi!

Nơi đây, Nam Nhất nhìn bóng lưng hai người rời đi, khẽ nói: “Thực lực của Diệp huynh này rất được, chỉ là thích gài hàng con trai mình!”



Nơi xa, Diệp Huyên và An Lan Tú nắm tay nhau thong thả bước đi.

An Lan Tú chợt khẽ nói: “Những Thần Linh kia rất không đơn giản!”

Diệp Huyên gật đầu.

Cho dù là Nam Nhất hay là Quỷ nữ, thực lực đều rất mạnh, thế nhưng, sau khi nhìn thấy một sợi linh hồn của Thần Linh kia đã có thể đánh lui Nam Nhất, hắn biết, chắc chắn thực lực vốn có của những Thần Linh kia vượt xa đám người Nam Nhất!

An Lan Tú hơi không hiểu: “Vì sao bọn họ muốn nhằm vào huynh?”

Diệp Huyên suy nghĩ, lắc đầu: “Không biết! Dù sao cũng không quan trọng, ta quen rồi!”

Quen rồi!

An Lan Tú lắc đầu cười một tiếng.

Diệp Huyên khẽ nói: “Đám người này muốn nhằm vào ta, nói cách khác, ta phải đánh với bọn họ rồi!”

Nói xong, hắn khẽ lắc đầu.

Nói thật lòng, hắn cũng cảm thấy không hiểu ra sao!

Sao những Thần Linh này lại muốn giết mình chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì lần ở Thái Sơ Thần Thụ kia?

Nghĩ đến đây, hắn cau mày lại!

Một lần kia, cao thủ bí ẩn bên trong Thái Sơ Thần Thụ nói muốn xử lý hắn, chẳng lẽ tên kia không phải là một Thần Linh đơn giản?

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Diệp Huyên dần dần lạnh lẽo.

Mẹ nó chứ!

Hôm nào uống chút rượu, sau đó mượn men say gọi Thanh Nhi váy trắng đi ra làm thịt mấy tên khốn kiếp này!

Lúc này, An Lan Tú bỗng nhiên nói: “Đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Huyên không nghĩ nhiều nữa, cười nói: “Không có gì!”

An Lan Tú khẽ gật đầu, nàng quay đầu ngước nhìn, đến nơi này đã mấy trăm năm rồi!

Mấy trăm năm, thật sự cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt!

Nếu như tính cả thời gian bên trong Tiểu Tháp, vậy chính là mấy ngàn năm!

Cũng không biết bây giờ vũ trụ Quan Huyên sao rồi!

Dường như Diệp Huyên biết An Lan Tú nghĩ điều gì, khẽ mỉm cười: “Vũ trụ Quan Huyên sẽ không có chuyện gì!”

Có Nội Các, trong thời gian ngắn chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không xảy ra chuyện gì, còn Tín công chúa và Nguyệt Hoàng, hắn tin tưởng, chỉ cần hắn còn sống, hai người kia sẽ không làm phản!

An Lan Tú khẽ gật đầu: “Đi thôi!”

Hai người tiếp tục đi về nơi xa!

Khoảng một canh giờ sau, hai người đi đến trước một dãy núi, nhìn dãy núi trước mặt, sắc mặt Diệp Huyên và An Lan Tú đều trở nên vô cùng nghiêm túc!

Cả dãy núi trải rộng bùa chú đỏ như máu!

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nơi này cũng trấn áp Thần Linh, hơn nữa, có lẽ còn không phải Thần Linh bình thường!”

Ầm ầm!

Đúng lúc này, bên trong dãy núi đột nhiên truyền ra tiếng nổ vang rền, ngay sau đó, một tàn ảnh phóng lên tận trời, mà phía sau tàn ảnh này là một thanh trường kích phá không bay theo!

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đuổi đến trước mặt tàn ảnh!

Tàn ảnh kia bị ép dừng lại, lập tức quay người vung tay đấm ra!

Rầm rầm!

Một luồng sức mạnh kinh khủng bộc phát nơi chân trời!

Tàn ảnh kia liên tục lùi về phía sau, mà lúc này, một người đàn ông dáng người vạm vỡ xuất hiện không xa sau lưng tàn ảnh, thân trên hắn ta trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay như cột, tràn đầy sức mạnh.

Người đàn ông vạm vỡ duỗi tay phải ra, thanh trường kích kia bay trở về trong tay hắn ta, hắn ta nhìn tàn ảnh kia, mặt không biểu cảm: “Cút trở về!”

Tiếng nói như chuông lớn, vang vọng giữa đất trời!

Bóng mờ kia gằn giọng nói: “Chiếm Khuê, ngày lành của ngươi sắp chấm dứt rồi!”

Vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên hóa thành một tia sáng đen xông về phía người đàn ông tên là Chiếm Khuê!

Trong mắt Chiếm Khuê lóe lên tàn bạo, trường kích trong tay bỗng nhiên quét ngang về phía trước.

Vừa quét ra, sức mạnh to lớn lập tức quét thời không nơi đây thành hư vô, trong chớp mắt, bóng mờ kia bị đánh bay ra ngoài mấy vạn trượng!

Mà hắn ta vừa dừng lại, Chiếm Khuê kia lại nhún người nhảy lên, mạnh mẽ nện xuống một kích!

Ầm ầm!

Bóng mờ kia trực tiếp bị kích này đập vỡ nát!

Chết rồi?

Bên dưới, Diệp Huyên nhíu mày!

Mà đúng lúc này, hắn phát hiện, vậy mà linh hồn bị đập nát của bóng mờ kia lại đang tụ tập ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện lần nữa!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên sầm lại!

Mẹ nó!

Đám người này thật sự bất tử bất diệt?

Chiếm Khuê kia nhìn chằm chằm bóng mờ, không nói lời nào.

Bóng mờ nhếch miệng cười một tiếng: “Chiếm Khuê, ngươi không giết được ta!”

Chiếm Khuê bình tĩnh nói: “Đúng là không giết được ngươi, nhưng linh hồn ngươi nát một lần, ngươi sẽ yếu một phần!”

Bóng mờ kia im lặng.

Chiếm Khuê bình tĩnh nói: “Ta cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực, tự cút trở về ngoan ngoãn chờ đợi đi!”

Bóng mờ dụ dỗ: “Chiếm Khuê, người của bọn ta sắp tới rồi, nếu như bây giờ ngươi đầu hàng, tương lai…”

Chiếm Khuê dứt khoát cắt ngang lời bóng mờ: “Còn không cút về, ta sẽ đánh tan ngươi!”

Bóng mờ kia cười lạnh, quay người chạy xuống dãy núi bên dưới!

Tại chỗ, Chiếm Khuê thu hồi ánh mắt, sau đó hắn ta nhìn Diệp Huyên và An Lan Tú ở bên cạnh: “Từ hạ giới tới?”

Diệp Huyên gật đầu.

Chiếm Khuê bình tĩnh nói: “Có thể đi đến nơi này, đúng là không đơn giản! Nhưng mà, không cần phải đi về phía trước nữa!”

Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”

Chiếm Khuê nói: “Phía trước là mộ địa Hư Chân, chôn cất những cao thủ của thế giới Hư Chân bị chết trận ở nơi này vào năm đó, đừng nói là ngươi, dù là những tàn hồn Thần Linh kia cũng không dám tới!”

Nói xong, hắn ta quay người rời đi!

Diệp Huyên nhìn về phía dãy núi, chân mày hơi nhíu lại, mộ địa Hư Chân?

An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi tiếp sao?”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Chắc chắn là đi rồi, cũng không thể vòng về vũ trụ Quan Huyên!”

An Lan Tú nói: “Hắn ta nói có nguy hiểm!”

Diệp Huyên cười nói: “Thanh Nhi đã giết loạn xạ ở thế giới Hư Chân! Ta sợ quái gì! Có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì đánh người khác, đi!”

Tiểu Tháp: “…”

Tiểu Bút: “…”


Chương 5889: Chém gió!

Rất nhanh, Diệp Huyên và An Lan Tú đến trước một mảnh nghĩa địa, liếc mắt nhìn một cái, có hàng vạn ngôi mộ, vô cùng hoang vắng.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhẹ giọng nói: “Những cường giả chết trận của thế giới Hư Chân...”

An Lan Tú khẽ gật đầu: “Năm đó trận chiến giữa những cường giả của thế giới Hư Chân và những sinh linh gì đó này khẳng định là rất kịch liệt!”

Diệp Huyên gật đầu.

Hai người đi vào sâu trong nghĩa địa!

Dọc đường đi, hắn phát hiện, có bia mộ có tên, nhưng càng nhiều hơn chính là những bia mộ không tên!

Diệp Huyên hơi cau mày, đường Hư Chân này năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này, một bên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân!

Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một ông lão đi ra từ phía đó, ông lão mặc một chiếc trường bào màu xám, cầm trong tay một cây gậy, trên đầu tóc rất ít, chỉ có vài sợi tóc.

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên, có chút u ám nói: “Từ hạ giới tới?”

Diệp Huyên gật đầu.

Ông lão cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.

Diệp Huyên nhíu mày, mẹ nó, loại người này đáng đánh nhất!

Ông lão nhìn đánh giá Diệp Huyên và An Lan Tú một lượt, cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng trên người An Lan Tú, ông ta nhìn An Lan Tú, nhếch miệng cười: “Trông thật xinh đẹp!”

An Lan Tú cau mày, trường thương đột nhiên rời tay mà đi.

Nhưng mà, kiếm của Diệp Huyên nhanh hơn so với nàng ta!

Xuy!

Một sợi kiếm quang đột nhiên giết tới trước mặt ông lão!

Ông lão nheo mắt, tay cầm cây gậy chỉ về phía trước một cái.

Ầm!

Một mảnh kiếm quang bùng nổ, ông lão liên tục lùi mạnh về sau, mà trong quá trình lùi lại, một thanh trường thương đột nhiên phá không mà tới.

Đồng tử của ông lão chợt co rụt lại, gầm lên giận dữ, cây gậy trong tay nện mạnh xuống trước mặt.

Ầm vang!

Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ông lão trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, mà trong lúc bị đánh bay, lại là một luồng kiếm quang đột nhiên chém tới!

Ầm vang!

Trong thời gian ngắn, ông lão trực tiếp bị bay ngược ra ngoài!

Mà lúc này, vô số kiếm Nhân Gian đột nhiên giết tới, cùng lúc đó, một thanh trường thương lại phá không mà tới.

Ầm vang!

Thời không đột nhiên nứt ra, ông lão bay ra xa mấy vạn trượng, mà ông ta vừa mới dừng lại, một thanh kiếm đột nhiên xuyên thủng giữa trán ông ta, cùng lúc đó, một thanh trường thương cũng đâm thẳng vào bụng ông ta.

Ông lão trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được!

Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện ở trước mặt ông ta, ông lão vừa muốn nói chuyện, Diệp Huyên bỗng nhiên chém một kiếm!

Xuy!

Đầu ông lão trực tiếp bay ra ngoài!

Kiếm Thanh Huyên lập tức hấp thu linh hồn của ông ta!

Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, nhẫn chứa đồ của ông lão bay đến tay hắn, hắn nhìn thoáng qua, trong nhẫn chứa đồ, thế nhưng có hơn trăm triệu Hư Chân Tinh!

Hơn trăm triệu!

Diệp Huyên nhìn ông lão, lắc đầu: “Ông lão này đã tích lũy rất lâu!”

An Lan Tú vẻ mặt bình tĩnh, thu hồi trường thương.

Hiện tại nàng ta và Diệp Huyên liên thủ, rất ít người có thể là đối thủ của bọn họ.

“Lợi hại!”

Đúng lúc này, phía sau hai người cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười âm hiểm.

Diệp Huyên và An Lan Tú quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đi ra từ đó, người đàn ông trung niên mặc một chiếc hoa bào, tay phải chắp sau lưng.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, không nói gì.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Một kiếm tu, một võ thần, thật thú vị!”

Nói xong, hắn ta đột nhiên biến mất!

Diệp Huyên híp mắt lại, kiếm Thanh Huyên đột nhiên ra khỏi vỏ.

Xuy!

Một sợi kiếm quang phá không mà đi.

Tay phải người đàn ông trung niên túm về phía trước, cái túm tay này, hắn ta vậy mà đã nắm kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên vào trong tay, ngay sau đó, tay phải hắn ta dùng sức, muốn bẻ gãy kiếm Thanh Huyên!

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội, không chút tổn hại!

Nhìn thấy một màn này, người đàn ông trung niên sững sờ!

Mà lúc này, một thanh trường thương đã giết tới trước mặt hắn ta.

Người đàn ông trung niên híp mắt lại, hắn ta chợt nghiêng người, tránh thoát một thương này, mà lúc này, vô số kiếm Nhân Gian đột nhiên giết tới trước mặt hắn.

Trong mắt người đàn ông trung niên ánh lên vẻ lạnh lùng sắc bén, hắn ta áp mạnh tay phải về phía trước.

Ầm vang!

Một lực lượng khủng bố đột nhiên bùng nổ ra từ trước mặt hắn ta, trong nháy mắt, Diệp Huyên và An Lan Tú liên tục lui xa cả nghìn trượng.

Sau khi Diệp Huyên dừng lại, hắn mở lòng bàn tay ra, trong phút chốc, vô số kiếm ý Nhân Gian phóng ra từ trong lòng bàn tay hắn.

Ông!

Từng tiếng kiếm không ngừng vang vọng từ bốn phía!

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, hắn ta từ từ nắm chặt tay phải, đột nhiên, hắn ta hóa thành lưu quang biến mất tại chỗ!

Xa xa, Diệp Huyên nheo mắt, tay phải nắm chặt, tất cả kiếm Nhân Gian đột nhiên hội tụ vào trong kiếm Thanh Huyên, tiếp theo, hắn bước lên trước một bước, chém mạnh một kiếm xuống.

Xuy!

Một luồng kiếm quang chém xuống!

Ầm vang!

Một lực lượng khủng bố đột nhiên bùng nổ ra từ trước mặt Diệp Huyên, trong thời gian ngắn, người đàn ông trung niên kia bị đánh bay ra ngoài.

Mà lúc này, trong mắt Diệp Huyên hiện lên vẻ dữ tợn, hắn đột nhiên xông lên trước, một luồng kiếm quang chém đến trước mặt người đàn ông trung niên trong nháy mắt.

Người đàn ông trung niên chợt nắm chặt hai tay, trong phút chốc, luồng hắc quang khủng bố trào ra từ trong cơ thể hắn ta!

Ầm vang!

Kiếm quang kia bị luồng kiếm quang này ngăn cản!

Mà đúng lúc này, một thanh trường thương đột nhiên giết tới!

Ầm!

Người đàn ông trung niên lập tức bị chấn động bay xa hàng vạn trượng!

Mà ở trong lúc hắn ta bị bay đi kia, một thanh kiếm đột nhiên phá không mà đi, trong nháy mắt đã đâm vào giữa trán người đàn ông trung niên!

Ầm!

Người đàn ông trung niên bị cắm ngay tại chỗ!

Diệp Huyên lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên kia: “Ta ghét nhất là người khác làm ra vẻ trước mặt ta!”

Người đàn ông trung niên lại đang cười.

Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười: “Ngươi không thể giết được ta!”

Diệp Huyên nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên: “Ngươi là thần linh!”

Người đàn ông trung niên cười ha ha: “Ngươi vẫn chưa ngốc lắm!”

Diệp Huyên tâm niệm vừa động, một sợi kiếm quang đột nhiên bùng nổ ra từ trong cơ thể người đàn ông trung niên!

Ầm vang!

Thân thể người đàn ông trung niên lập tức nổ tung, chỉ còn linh hồn, nhưng linh hồn của hắn ta vẫn bị kiếm Thanh Huyên cắm như trước!

Diệp Huyên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tối sầm xuống.

Lực lượng hùng mạnh cũng không thể chấn vỡ linh hồn của đối phương!

Người đàn ông trung niên cười khẩy nói: “Tiếp tục!”

Diệp Huyên vừa động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên hóa thành vô số kiếm quang chém vỡ linh hồn người đàn ông trung niên, nhưng là ngay sau đó, những mảnh linh hồn của hắn ta lại bắt đầu tự phục hồi như cũ, trong chớp mắt đã lại khôi phục như lúc ban đầu!

Người đàn ông trung niên lập tức cười ha hả!

Diệp Huyên nhìn thấy một màn này, lông mày liền nhíu lại!

An Lan Tú ở một bên trầm giọng nói: “Không thể xoá bỏ linh hồn của hắn ta!”

Diệp Huyên gật đầu, hắn phát hiện, kiếm của hắn chỉ có thể chấn vỡ linh hồn của người đàn ông trung niên, nhưng không thể hoàn toàn xoá bỏ linh hồn của đối phương, mà không thể hoàn toàn xoá bỏ linh hồn đối phương, thì đối phương có thể sống lại!

Thật sự là biến thái!

Diệp Huyên thở dài trong lòng: “Tiểu Tháp, Tiểu Bút, các ngươi thường xuyên nói ta bật hack, các ngươi nhìn người này xem, hắn ta đều như vậy rồi! Ta bật hack, quá đáng à?”

Tiểu Tháp: “...”

Tiểu Bút: “...”

Đúng lúc này, xa xa người đàn ông trung niên đột nhiên cười ha hả, cười vô cùng ngạo mạn.

Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên vừa động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên kịch liệt run lên, trong thời gian ngắn, linh hồn của người đàn ông bắt đầu trở nên hư ảo!

Cắn nuốt!

Người đàn ông trung niên thấy vậy, sửng sốt, ngay sau đó, hắn ta kinh hãi nói: “Vì sao kiếm của ngươi có thể cắn nuốt linh hồn của ta? Điều đó không thể nào! Điều này vi phạm pháp tắc Thần Đạo...”

Diệp Huyên lại vui vẻ vì điều này!

Kiếm Thanh Huyên thế nhưng thật sự có thể cắn nuốt linh hồn của người này!

Không diệt được!

Nhưng là, có thể cắn nuốt!

Lợi hại!

Theo linh hồn càng ngày càng hư ảo, người đàn ông trung niên hoảng sợ nói: “Điều này không thể nào, không thể phá vỡ pháp tắc Thần Đạo...”

Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Cái gì mà pháp tắc Thần Đạo, pháp tắc của Thanh Nhi mới là lợi hại nhất!”

Người đàn ông trung niên rống giận: “Dưới pháp tắc Thần Đạo, chúng ta là bất tử bất diệt!”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Chém gió!”

Người đàn ông trung niên: “...”

....
Chương 5890: Ca ca nàng ấy!

Không thể không nói, lúc này Diệp Huyên cũng có chút kinh ngạc!

Hắn không ngờ, ngay cả linh hồn của thần linh mà kiếm Thanh Huyên này cũng hấp thụ được!

Quả thực là vô địch!

Không hổ là kiếm do Thanh Nhi tạo ra!

Ở phía xa, linh hồn người đàn ông trung niên càng lúc càng hư ảo, mà hắn ta thì như mất hồn cứ lầm bầm: “Không thể… Tuyệt đối không thể…”

Rất nhanh sau đó, hắn bỗng chốc biến mất hoàn toàn như mây khói.

Diệp Huyên xòe tay, nhẫn chứa đồ của người đàn ông trung niên.

Diệp Huyên liếc nhìn nhẫn chứa đồ, bên trong nhẫn, có chừng hơn hai trăm triệu hư chân tinh!

Một khoản lớn!

Diệp Huyên khẽ nhếch miệng, sau đó cất lấy!

Lúc này, An Lan Tú bỗng nói: “Người vừa nãy, có lẽ là cướp đoạt từ cao thủ của thế giới Hư Chân!”

Diệp Huyên gật đầu: “Xem ra, nhưng thần linh này e rằng cũng sắp phá phong ấn rồi!”

Nói đến đây, như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt hắn u ám: “Mẹ nó, loại chuyện này tại sao đúng lúc lại để ta gặp phải chứ?”

An Lan Tú thấp giọng nói: “Bọn họ đang nhắm vào huynh!”

Diệp Huyên nheo mắt, trực giác nói cho hắn biết, có liên quan với thần linh thần bí trong Thái Sơ Thần Thụ kia!

Chỉ là có điều hắn không hiểu là, thần linh này tại sao lại điên cuồng nhắm vào mình chứ?

An Lan Tú bỗng nói: “Đi thôi!”

Diệp Huyên thôi nghĩ ngợi, hắn xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, sau khi hấp thụ linh hồn thần linh kia xong, hắn phát hiện, kiếm Thanh Huyền của hắn đã có sự thay đổi!

Linh hồn thần linh này mạnh đến lạ thường!

Không nghĩ nhiều, hai người tiếp tục tiến về phía trước!

Mà sau khi xuyên qua bãi tha ma kia, Diệp Huyên và An Lan Tú đã đến một vùng tinh không chưa biết, vùng tinh không này tĩnh lặng như tờ, yên tĩnh đến mức khác thường.

Diệp Huyên khẽ siết chặt tay trái cầm kiếm Thanh Huyên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!

An Lan Tú nhìn chân trời phía xa, khẽ nói: “Vũ trụ này, vô biên vô hạn!”

Diệp Huyên gật đầu: “Không biết thế giới Hư Chân này, có phải là vũ trụ cuối cùng không!”

An Lan Tú cười nói: “Ai biết chứ?”

Nói rồi, nàng ấy chủ động kéo tay Diệp Huyên, hai người cứ vậy đi vào tinh không sâu thẳm.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên và An Lan Tú bỗng dừng lại, trước mặt bọn họ không xa, nơi đó có một ông lão đi đến, ông lão đeo một rương trúc sau lưng, tốc độ rất nhanh!

Ông lão rương trúc!

Diệp Huyên âm thầm phòng bị trong lòng!

Lúc này, ông lão cũng nhìn thấy Diệp Huyên và An Lan Tú, lúc nhìn thấy hai người, ông ta chợt ngây người, sau đó có chút kỳ lạ hỏi: “Là ngươi!”

Diệp Huyên nhìn ông lão rương trúc: “Ngươi biết ta?”

Ông lão rương trúc khẽ cười: “Đúng!”

Diệp Huyên quan sát ông lão rương trúc, lắc đầu: “Ta không biết ngươi!”

Ông lão rương trúc cười nói: “Chúng ta từng gặp nhau trước đây, có thể ngươi quên rồi!”

Diệp Huyên nhíu mày, gặp rồi?

Hắn lại quan sát ông lão rương trúc kỹ càng, thế nhưng cũng có thể xác định, thật sự chưa từng gặp ông lão này!

Ông lão rương trúc bỗng nói: “Các ngươi muốn đến thế giới Hư Chân?”

Diệp Huyên gật đầu.

Ông lão rương trúc khẽ lắc đầu: “Nơi đó bây giờ rất loạn!”

Diệp Huyên hói: “Thế giới Hư Chân thế nào rồi?”

Ông lão rương trúc nói: “Lúc trước muội muội ngươi ở bên trên chém giết một trận, trực tiếp phá vỡ pháp tắc Hư Chân của thế giới Hư Chân! Nơi đó, không có pháp tắc trấn giữ, trật tự trở nên hỗn loạn… Đau cả đầu!”

Diệp Huyên nhìn ông lão chằm chằm: “Ngươi biết muội muội ta?”

Ông lão rương trúc cười nói: “Ta còn biết phụ thân ngươi!”

Diệp Huyên bỗng ngây người, sau đó nói: “Tiền bối, ngươi là…”

Ông lão rương trúc khẽ cười:” Ngươi không biết ta cũng bình thường thôi, ta cùng thời đại với phụ thân ngươi!”

Diệp Huyên hỏi: “Vũ trụ Tam Duy?”

Ông lão rương trúc gật đầu: “Đúng vậy!”

Vẻ mặt Diệp Huyên bỗng xúc động: “Tiền bối, ngươi đang muốn đi nơi nào?”

Ông lão rương trúc cười nói: “Ta muốn đến vũ trụ bên dưới đợi một người!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Đợi người?”

Ông lão rương trúc khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên có chút hiếu kỳ hói: “Người nào?”

Ông lão rương trúc do dự rồi nói: “Một người có quan hệ với ngươi!”

Diệp Huyên bỗng hiếu kỳ: “Có quan hệ với ta? Chắc không phải ngươi đợi con trai ta chứ?”

Ông lão rương trúc cười ha ha, không trả lời câu hỏi: “Lần này ngươi đi thế giới Hư Chân, còn quay lại không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên!”

Ông lão rương trúc khẽ gật đầu: “Bảo trọng, chúng ta có duyên gặp lại!”

Nói xong, ông lão đeo rương trúc đi về phía xa!

Diệp Huyên bỗng nói: “Tiền bối!”

Ông lão rương trúc quay người nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Trong rương trúc mà ngươi đeo có gì vậy?”

Ông lão rương trúc vội lắc đầu: “Không có, không có gì cả!”

Nói xong, ông ta quay người biến mất nơi cuối tinh không.

Diệp Huyên cạn lời!

Làm như bản thân hắn là thổ phỉ vậy!

Đúng là!

An Lan Tú bỗng nói: “Trong rương kia, chắc chắn có bảo bổi!”

Diệp Huyên gật đầu: “Đáng tiếc, là bạn bè của cha, không xuống tay được!”

Ông lão rương trúc: “…”

An Lan Tú cười nói: “Đi thôi!”

Diệp Huyên gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước, chừng một canh giờ sau, hai người đã đến một tòa thành cổ, không lớn, nhưng có chút cảm giác nguy hiểm.

Sau khi hai người tiến vào thành, trong thành chỉ có một quán ăn!

Không có tên!

Trên bàn ăn trong quán, có một ông lão đang nằm sấp.

Khi Diệp Huyên và An Lan Tú đi vào quán ăn, ông lão bỗng ngẩng đầu, ông ta nhìn Diệp Huyên và An Lan Tú, bỗng nhíu chặt mày.

Diệp Huyên nhìn ông lão, sau đó nói: “Có phải không hoan nghênh chúng ta không?”

Ông lão bình tĩnh nói: “Chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi!”

Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”

Ông lão lấy ra hai vò rượu để xuống trước mặt hai người, sau đó nói: “Các người đến từ bên dưới, đúng chứ?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”

Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Có thể đi được đến đây, cũng không tệ chút nào!”

Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Tiền bối, nơi này là?”

Ông lão nói: “Thành Vô Danh, quán rượu Vô Danh!”

Diệp Huyên lại hỏi: “Làm gì?”

Ông lão nói: “Chỗ lánh nạn!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Chỗ lánh nạn?”

Ông lão gật đầu: “Đúng!”

Diệp Huyên có chút nghi hoặc: “Nơi này rất nguy hiểm sao?”

Ông lão thản nhiên nói: “Ngươi biết ngay thôi!”

Diệp Huyên không hiểu.

Mà ngay lúc ấy, ông lão bỗng ngẩng đầu nhìn bên ngoài: “Trời tối rồi!”

Diệp Huyên quay đầu nhìn qua, không có bất kỳ động tĩnh gì, trong lúc hắn nghi hoặc, bỗng nhiên bên ngoài thành xuất hiện luồng hơi thở mạnh mẽ!

Diệp Huyên nhíu mày, sau đó, hắn nhìn thấy đến mấy chục bóng người xuất hiện bên ngoài thành!

Thần linh!

Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.

Nhiều thần linh vậy sao?

Đùa gì vậy chứ?

Diệp Huyên quay đầu nhìn ông lão, ông lão khẽ nói: “Càng lúc càng nhiều rồi!”

Diệp Huyên nhìn bên ngoài, lúc này, những thần linh kia đã lao đến bên ngoài quán ăn, thế nhưng, bọn họ như đang e ngại gì đó, không dám đi vào!

Nhìn thấy nhiều thần linh như vậy, Diệp Huyên cũng có chút đau đầu!

Nếu đánh thật, thì hắn và An Lan Tú cũng chưa chắn đánh được!

Quá nhiều!

Diệp Huyên có phần không hiểu: “Tiền bối, những thần linh này không phải đã bị phong ấn rồi không?”

Ông lão bình tĩnh nói: “Bọn họ xuất hiện ở đây, chứng minh phong ấn nơi này đã không còn!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Bên trên không cử người xuống trấn áp sao?”

Ông lão thấp giọng nói: “Bên trên có nữ nhân giết loạn, đều giết sạch người trấn áp thế giới Hư Chân rồi! Hiện tại, bên trên đã rất loạn, sao có thể cử người đến trấn áp chứ? Chậc… Nghe nói cô gái kia là vì ca ca mình mà nổi giận giết người… Ca ca nàng ta, đúng là không phải thứ tốt lành gì!”

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom