• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (2 Viewers)

  • Chương 5921-5925

Chương 5921: Giới hạn cuối cùng

Lúc Diệp Huyên gọi cái tên đó, không gian trước mặt hắn hơi rung lên.

Thấy thế, khóe miệng Diệp Huyên hơi cong lên rồi xoay người rời đi.

Vô Biên Chủ liếc mắt nhìn Diệp Huyên, không nói gì.

...

Thần Điện Hư Chân.

Trong điện ngoại trừ Diệp Huyên còn có Bắc điện chủ, Nam điện chủ và nhóm trưởng lão Thần Điện Hư Chân.

Vẻ mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm nghị.

Tuy Diệp Huyên đã đánh đuổi đám Thần Linh kia, nhưng tất cả mọi người đều biết họ sẽ quay trở lại nhanh thôi!

Diệp Huyên liếc mắt nhìn mọi người, cười nói: "Ta biết áp lực của mọi người rất lớn, ta cũng thấy rất áp lực!"

Mọi người nhìn Diệp Huyên, hắn nói tiếp: "Thực lực của đám Thần Linh này thật sự rất mạnh, chúng ta muốn đánh chúng yếu đi thì phải bỏ ra một cái giá cực lớn! Xét về nhân số thì chúng ta không có bất kỳ ưu thế nào! Nhưng ta hi vọng mọi người hiểu rõ một chuyện, đó là trong mắt đám Thần Linh này, chúng ta đều là cừu con! Mục đích bọn họ tới nơi này không phải là để thống trị vũ trụ, mà là giết người nơi đây, sau đó luyện chế thành Linh Nguyên!"

Nói rồi, hắn xòe tay ra, một viên Linh Nguyên chậm rãi bay vào cung điện.

Mọi người thấy viên Linh Nguyên này thì có chút khiếp sợ.

Luyện chế người thành Linh Nguyên?

Không hề có nhân tính!

Diệp Huyên lại nói: "Vậy nên chúng ta căn bản không có đường lui! Điều chúng ta có thể làm chính là đánh với bọn chúng một trận!"

Điện chủ Nam điện đột nhiên nói: "Diệp điện chủ, nhưng khoảng cách thực lực giữa hai bên cách biệt nhau quá lớn!"

Diệp Huyên gật đầu: "Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách bù đắp phần chênh lệch thực lực này!"

Điện chủ Nam điện nhìn Diệp Huyên: "Làm sao bù đắp?"

Diệp Huyên trầm mặc một lát rồi nói: "Trang bị!"

Điện chủ Nam điện sửng sốt: "Trang bị?"

Diệp Huyên gật đầu: "Thực lực không đủ thì chỉ có thể trang bị lên thôi!"

Điện chủ Nam điện liếc mắt nhìn Diệp Huyên, im lặng. Nàng ta biết, vị kiếm chủ Nhân Gian đến từ hạ giới này chắc chắn có chỗ dựa.

Diệp Huyên đột nhiên nói: "Bắt đầu từ bây giờ, triệu tập hết tất cả cường giả ở bên ngoài về, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng".

Điện chủ Bắc điện trầm giọng nói: "Điện chủ, gần đây có rất nhiều người bắt đầu bỏ chạy xuống phía dưới".

Diệp Huyên trầm mặc.

Điện chủ Nam điện ở bên cạnh nói: "Ta đề nghị phát thông báo bảo bọn họ lập tức trở về, nếu không sẽ vĩnh viễn cấm bọn họ đặt chân vào lại thế giới Hư Chân!"

Điện chủ Bắc điện cũng gật đầu: "Năm đó lúc thế giới Hư Chân đại chiến cũng có một nhóm người bỏ đi, đợi khi đại chiến qua đi bọn họ lại trở về, cuối cùng bị Điện chủ tiêu diệt toàn bộ".

Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Ai bỏ trốn, lập cho họ một chiếc bia mộ đặt ngay cửa về thế giới Hư Chân ở hạ giới, đồng thời cấm vĩnh viễn không được về lại thế giới này".

Điện chủ Bắc điện gật đầu: "Được! Lúc lâm đại chiến, nhiều khi thứ cần sợ không phải là kẻ địch mà là người của mình!"

Điện chủ Nam điện cũng gật đầu: "Ta cảm thấy làm vậy đã là nhân từ với bọn họ rồi! Nên tiêu diệt thẳng tay luôn mới phải! Bây giờ đã lâm vào hoàn cảnh này rồi thì chúng ta tuyệt đối không được mềm lòng. Bởi vì nếu chúng ta không đứng lên thì đám bỏ trốn kia đã bị luyện chế thành Linh Nguyên cả rồi!"

Thần Linh luyện chế Linh Nguyên cũng có lựa chọn đối tượng, người quá yếu họ sẽ không động vào, mà những cường giả ở thế giới Hư Chân thì lại vừa vặn!

Có thể nói, nếu bọn họ không phản kháng thì kết cục những người này cuối cùng đều là chết!

Diệp Huyên cười nói: "Có đôi khi, bị sỉ nhục còn khó chịu hơn là cái chết. Ta tin có vài người sẽ chủ động quay trở lại".

Điện chủ Nam điện khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Đưa tất cả mọi người vào tháp tu luyện đi".

Mọi người gật đầu, ai cũng biết chuyện Diệp Huyên có một Tiểu Tháp.

Đây cũng là một Tiểu Tháp vô cùng nghịch thiên!

Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã an bài xong xuôi, tất cả cường giả Thần Điện Hư Chân đều tiến vào Tiểu Tháp tu luyện.

Bây giờ Thần Điện Hư Chân có tổng cộng hai mươi tám vạn cường giả, đều là những cường giả đứng đầu, đây là đã cộng cả những cường giả ở Thần Mộ rồi, nếu không thì còn ít hơn!

Nếu như khoảng thời gian này không được tu luyện trong tháp thì những cường giả này căn bản không phải đối thủ của đám Thần Linh, chỉ có thể dựa vào thần trận Hư Chân của Thần Điện Hư Chân miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.

Lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên nói: "Nếu tranh thủ được một ít thời gian thì những cường giả này tu luyện trong Tiểu Tháp sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Dù sao bọn họ có thể đi đến hôm nay đều là nhờ có thiên phú tuyệt đỉnh, nếu cho bọn họ thêm nhiều thời gian thì họ sẽ trở nên vô cùng khủng bố".

Thêm thời gian!

Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Được!"

Vô Biên Chủ gật đầu: "Một ngày bên ngoài bằng mười năm trong tháp, nếu chúng ta có thể kéo dài thời gian cho họ một trăm ngày thì sẽ được một nghìn năm, chúng ta kéo dài được một năm thì họ sẽ có ba nghìn sáu trăm năm, nhiêu đó thời gian đã đủ giúp bọn họ mạnh lên nhiều rồi!"

Diệp Huyên đột nhiên nói: "Kéo dài ba năm thì sao?"

Vô Biên liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Nếu đám Thần Linh kia chịu cho ngươi chừng đó thời gian thì tất nhiên là quá tốt rồi".

Diệp Huyên cười bảo: "Bọn họ không cho thì chúng ta đành tự kéo".

Vô Biên híp mắt lại: "Làm sao?"

Diệp Huyên khẽ đáp: "Không phải nơi đây còn một tòa thần trận Hư Chân à?"

Vô Biên trầm giọng nói: "Ngươi định một mình trấn thủ toàn bộ thế giới Hư Chân?"

Diệp Huyên lắc đầu: "Không! Còn ông nữa mà!"

Sắc mặt Vô Biên lập tức đen kịt lại: "Oắt con họ Diệp, ngươi đừng có chuyện gì cũng lôi ta theo được không?"

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: "Ông có muốn phá thần trong lòng không?"

Vô Biên liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Phá thần trong lòng là phải liều mạng?"

Diệp Huyên cười nói: "Không liều mạng, làm sao phá?"

Vô Biên khẽ lắc đầu: "Oắt con Diệp, ta cảm thấy ngươi có chút nguy hiểm".

Diệp Huyên không rõ: "Có ý gì?"

Vô Biên trầm giọng nói: "Thành thật mà nói, tuy thực lực bây giờ của ngươi rất mạnh, hơn nữa còn tự sáng tạo ra Kiếm đạo cho riêng mình, nhưng đạo tâm và nền tảng của ngươi thật sự không thể so được với Tam Kiếm, ngươi cưỡng chế phá thần như vậy, ta không quá xem trọng".

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Nếu không thì phải làm sao bây giờ?"

Vô Biên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lăn lộn thêm mấy nghìn năm nữa!"

Diệp Huyên cười ha ha: "Thật ra ta cũng muốn vậy, nhưng đám Thần Linh kia không cho ta thời gian mà! Nếu bây giờ ta bảo muội muội ra tay thì cả đời này cũng không thể phá thần được nữa rồi!"

Vô Biên Chủ khẽ thở dài.

Như Diệp Huyên nói, nếu bây giờ hắn lại gọi người thì thật sự đừng nghĩ đến việc phá thần nữa.

Hễ gặp khó khăn là lại gọi muội muội ra, vậy thì làm sao mà phá thần?

Hơn nữa ai dám đảm bảo qua được cửa ải Thần Linh này thì kẻ địch của cửa ải tiếp theo sẽ không mạnh bằng Thần Linh?

Lúc ấy chẳng lẽ lại phải gọi người, sau đó cứ sống mấy chục triệu năm không tiến bộ?

Như vậy chẳng phải sẽ thành một vòng lập vô tận sao?

Diệp Huyên cười nói: “Không gọi Tam Kiếm là giới hạn cuối cùng của ta rồi!”

Vô Biên lắc đầu rồi cười: “Qủa thật”.

Nói thật, nếu Diệp Huyên không muốn tự đột phá bản thân, thì thử hỏi thế gian này có ai có thể làm tổn thương được hắn?

Một câu thôi, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ vũ trụ này sẽ được mai táng trong tích tắc.

Thần Linh?

Đừng thấy những Thần Linh kia vô cùng mạnh mẽ, còn nằm giữ thân thể bất tử mà quên, rằng đứng trước Tam Kiếm, họ cũng chỉ là giun dế mà thôi!

Chỉ cần một người tùy tiện đến thôi cũng đủ khiến toàn bộ Thần Linh trôi vào dĩ vãng!

Không sợ Kháo Sơn Vương liều mạng, chỉ sợ Kháo Sơn Vương gọi người!

...
Chương 5922: Đánh hội đồng ta đi!

Trong điện, Vô Biên Chủ thở dài trong lòng.

Tuy trước đây ông ta thường cười nhạo Diệp Huyên hay gọi người, nhưng không thể không nói, nhiều khi ông ta cũng cảm thấy hâm mộ tên này.

Giống như bây giờ, Diệp Huyên phá thần, dù thất bại thì chắc hẳn cũng không đến mức chết.

Còn Vô Biên Chủ ông ta thì sao?

Chắc chắn là không có kết quả đẹp như vậy rồi!

Không có muội muội.

Không có cha.

Càng không có đại ca!

Nếu ông ta phá thần thất bại thì sẽ tạch thật!

Hầy.

Khoảng cách quá lớn.

Diệp Huyên đột nhiên nói: "Vô Biên, Thần Điện Hư Chân này chỉ có hai chúng ta bảo vệ, ông có lòng tin không?"

Vô Biên bình tĩnh nói: "Không có".

Diệp Huyên cười nói: "Vô Biên, nếu lần này chúng ta bảo vệ được thế giới Hư Chân, ta sẽ để thư viện lưu truyền công lao của ông khắp chư thiên vạn giới, người đời sau nghe đến tên ông đều sẽ dâng lòng tôn kính".

Vô Biên im lặng.

Nghe hấp dẫn thật!

Diệp Huyên cười nói: "Vô Biên, chúng ta chỉ sống được một lần, phải để lại gì đó cho thế gian chứ?"

Vô Biên nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên chân thành nói: "Chúng ta cũng coi như là bạn bè. Bây giờ ta cần ông giúp đỡ".

Cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để Vô Biên Chủ trốn được!

Người này tuy hay ăn nói hàm hồ, nhưng lại rất biết đánh nhau!

Vô Biên im lặng một lát rồi cười nói: "Vậy thì nhiệt huyết một lần đi!"

Diệp Huyên bỗng cười ha ha.

Có Vô Biên giúp đỡ, hắn càng nắm chắc hơn!

Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên rời khỏi Thần Điện Hư Chân. Hắn đến trước mặt thần kiếm Hư Chân, nhìn kiếm rồi khẽ mỉm cười, sau đó hắn xòe tay, thần kiếm Hư Chân lập tức hóa thành một luồng kiếm quang bay vào trong tay hắn.

Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.

Vèo.

Thần kiếm Hư Chân đột nhiên rung lên dữ dội, một tiếng kiếm ngân vang toàn bộ tinh không Hư Chân.

Diệp Huyên mở hai mắt ra, hắn nhìn kiếm Hư Chân trong tay, có chút khiếp sợ: "Kiếm mạnh quá!"

Tuy kiếm này không sánh được bằng kiếm Thanh Huyên, nhưng nó cũng chỉ thua mỗi kiếm Thanh Huyên mà thôi, tất nhiên là phải ngoại trừ Tam Kiếm ra nữa.

Diệp Huyên cầm kiếm Thanh Huyên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc hắn đã cảm nhận được thần trận Hư Chân kia.

Thần trận Hư Chân này được vô số cường giả được Thần Điện Hư Chân cùng chủ nhân bút Đại đạo triệu tập lại để xây dựng nên, năm đó thế giới Hư Chân có thể chống lại được đám Thần Linh cũng là nhờ phần lớn công từ thần trận Hư Chân này.

Diệp Huyên cảm thụ thần trận Hư Chân kia, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, hắn có thể cảm nhận được tòa trận pháp này ẩn chứa một sức mạnh cực kì khủng bố ở bên trong.

Một lát sau, Diệp Huyên khẽ mỉm cười, buông thần kiếm Hư Chân ra để nó trở về vị trí cũ, nhưng mà thanh thần kiếm này lại không có động thái gì.

Diệp Huyên sửng sốt.

Lúc này, thần kiếm Hư Chân đột nhiên hóa thành một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Ta không muốn bị vây mãi ở nơi đây, có thể thả tự do cho ta không?"

Linh của thần kiếm Hư Chân!

Diệp Huyên im lặng.

Cô gái lắc đầu: "Quá cô độc!"

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Như vậy đi, cô giúp ta một lần này thôi, sau đó ta sẽ trả tự do cho cô!"

Cô gái im lặng.

Diệp Huyên cười nói: "Cô là mắt trận của thần trận Hư Chân này, nếu cô rời đi thì không có thanh kiếm nào thay thế được!"

Hắn không thể mềm lòng, bởi vì thần kiếm Hư Chân được chế tạo riêng cho thần trận Hư Chân này, chỉ có nó mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của thần trận.

Cô gái nhìn Diệp Huyên: "Một lần cuối cùng, thật chứ?"

Diệp Huyên gật đầu: "Sau lần này, ta sẽ cho cô tự do, cô thấy sao?"

Cô gái gật đầu: "Được!"

Nói rồi, nàng ta hóa thành một luồng kiếm quang về lại vị trí ban đầu.

Diệp Huyên đứng ở trên thần trận Hư Chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời sao xa xôi, đúng lúc này, trong tinh không đột nhiên rung lên, ngay sau đó, từng luồng hắc quan không ngừng lấp lóe, bên trong những luồng sáng đó chính là Thần Linh!

Lại tới nữa rồi!

Vô Biên Chủ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, ông ta nhìn những hắc quang kia rồi khẽ nói: "Bọn chúng không định cho ngươi thêm chút thời gian nào cả!"

Diệp Huyên cười nói: "Đã dự liệu được".

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: "Thật sự chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

Diệp Huyên cười nói: "Sợ không?"

Vô Biên bắt đầu cười ha hả: "Ta sợ cái lông!"

Diệp Huyên nhìn phía chân trời, khẽ cười nói: "Vậy thì chiến thôi!"

Vô Biên Chủ ngẩng đầu nhìn nhìn vào trời sao, cười nói: "Ừ, chiến thôi!"

Đúng lúc này, thời không trên bầu trời thần điện Hư Chân đột nhiên nứt ra, tiếp đó, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Tội Vương!

Diệp Huyên nhìn Tội Vương, trong lòng cũng thấy có chút bất đắc dĩ.

Lúc trước suýt nữa đã giết chết được tên này rồi.

Tiếc quá!

Nhưng cũng không sao hết!

Không có Tội Vương thì cũng sẽ có các Vương khác thôi!

Sau khi Tội Vương xuất hiện, ánh mắt của gã lập tức khóa chặt lên người Diệp Huyên: "Kháo Sơn Vương, đừng bảo chúng ta không có tình người, chúng ta có thể cho ngươi một cơ hội sống!"

Diệp Huyên cười nói: "Nói nghe xem".

Tội Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Chỉ cần ngươi gọi người tạo ra thanh kiếm kia đến, ngươi có thể sống".

Diệp Huyên ngây người.

Gọi người tạo kiếm đến?

Thanh Nhi?

Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên cổ quái: "Tại sao các ngươi muốn gặp?"

Tội Vương lạnh nhạt đáp: "Thực không dám giấu diếm gì, người muốn giết chống lưng của ngươi không phải là ta, mà là đại lão ở thế giới của chúng ta".

Diệp Huyên không rõ: "Tại sao?"

Tội Vương chỉ vào kiếm của Diệp Huyên rồi nói: "Là vì thanh kiếm này của ngươi đấy, chủ nhân tạo ra thanh kiếm này chắc chắn có một vài năng lực đặc biệt nào đó, bởi vì kiếm nàng ta tạo ra có thể uy hiếp đến bản thể của chúng ta, chuyện này sẽ làm lung lay nền tảng thế giới của chúng ta, vậy nên nàng ta không thể sống được, hiểu không?"

Diệp Huyên trầm mặc.

Hắn đúng là có chút bất ngờ, những người này đã bắt đầu ủ mưu đồ với Thanh Nhi!

Vô Biên Chủ ở bên chỉ biết cười!

Mấy tên này lại đi nhắm vào người phụ nữ kia, đây chẳng phải là đi tìm chết thì là gì?

Lúc này, Tội Vương đột nhiên nhìn Vô Biên Chủ: "Tên cà chớn kia, cười cái gì?"

Nghe vậy, Vô Biên Chủ nhíu mày lại: "Ta đào mồ mả nhà mi à?"

Tội Vương lập tức bay thẳng đến chỗ Vô Biên Chủ rồi nện thẳng một quyền xuống, đất trời nứt ra.

Thấy thế, Diệp Huyên chợt sửng sốt.

Thực lực của Tội Vương lại mạnh hơn rồi!

Trong mắt Vô Biên Chủ loé ra một tia lệ khí, ông ta vọt thẳng lên trời, tung một quyền về phía Tội Vương kia.

Ầm ầm!

Nắm đấm của cả hai vừa chạm vào nhau đã nổ tung ra một luồng sức mạnh chấn động bốn phía đất trời, trong tích tắc, thời không xung quanh bên ngoài Thần Điện Hư Chân lập tức hóa thành hư vô.

Nhưng thần trận Hư Chân trong Thần Điện lại dễ dàng chống đỡ được sức mạnh của hai người.

Ầm ầm ầm!

Trong thời không hắc ám vô tận, Vô Biên Chủ và Tội Vương điên cuồng đấu đá nhau, hai người đều chọn cứng đối cứng, ai cũng không sợ ai, càng đánh càng kịch liệt.

Diệp Huyên nhìn chân trời, nơi đó ngoại trừ Tội Vương, Chiến Thiên Thần Vương từng gặp trước đây thì còn có một cô gái kiếm tu mặc áo trắng.

Nữ kiếm tu áo trắng nhìn Diệp Huyên, trong mắt ngập tràn sát ý.

Diệp Huyên cười khẽ: "Khó chịu à? Đến đây!"

Cô gái áo trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không hề động thủ.

Nàng mà xuất kiếm với Diệp Huyên thì sẽ chịu thiệt rất lớn.

Tên này có thể cắn nuốt kiếm!

Lúc này, người đàn ông mặc áo đỏ ở bên bỗng nói: "Kháo Sơn Vương, ngươi huênh hoang cái gì? Ngươi..."

Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía người đàn ông áo đỏ kia: "Đừng nói nhảm, đánh nhau không? Đến đây?"

Nói rồi, hắn đi thẳng đến đối diện người đàn ông áo đỏ kia.

Người đàn ông áo đỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sắc mặt cực kì khó coi.

Đấu đơn?

Gã vẫn không dám!

Bởi vì Diệp Huyên không giống với những người khác, hắn có thể giết được bọn họ!

Không thể không nói, thanh kiếm kia thật sự nghịch thiên.

Bọn họ tồn tại ở thế giới này, theo lý thuyết thì chỉ là ý niệm tinh thần tồn tại, còn bản thể thì vẫn ở Chân thế giới, nói đúng ra thì thế giới này tuyệt đối không thể giết chết được họ!

Nhưng thanh kiếm kia lại có thể!

Quá không bình thường!

Ngay cả bọn họ cũng không thể giải thích được.

Diệp Huyên lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông áo đỏ, trong mắt ánh lên một tia xem thường: "Đánh thì không dám đánh, ở đó khua môi múa mép làm gì, thứ ất ơ!"

Người đàn ông áo đó gằn giọng lên: "Kháo Sơn Vương..."

Diệp Huyên đột nhiên giơ tay chém kiếm ra.

Ầm!

Theo luồng kiếm quang lóe lên, người đàn ông áo đỏ lập tức bị chiêu kiếm của Diệp Huyên chém bay ra ngoài mấy vạn trượng.

Mọi người kinh hãi!

Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo đỏ giờ đây đã nứt toác cơ thể, khinh thường bảo: "Ngươi cũng xứng gọi ta là Kháo Sơn Vương?"

Nói rồi, hắn lại nhìn một lượt đám Thần Linh còn lại: "Một mình đấu đơn không dám thì ta có thể cho phép các ngươi đánh hội đồng, hôm nay Kháo Sơn Vương ta sẽ đánh với cả đám Thần Linh các ngươi! Đến đây!"

Vèo!

Một tiếng kiếm ngân vang phóng thẳng lên trời cao, đâm vào tinh hà sâu xa.
Chương 5923: Vô lý như vậy đấy.

Đến đây!

Diệp Huyên đứng ở chân trời, nhìn xuống bọn Thần Linh bằng nửa con mắt.

Hắn chấp hết!

Một mình đánh với tất cả Thần Linh luôn!

Tuyên bố này của hắn khiến máu nóng của chúng bốc lên đầu, ngặt nỗi không ai dám ra tay trước.

Tất cả chỉ vì kiếm của tên này có thể giết chết bản thể của chúng!

Sở dĩ Thần Linh ngạo mạn đến vậy là vì chúng tự tin vào tấm thân bất tử của mình.

Nhưng tất cả đều thành vô dụng trước mặt thanh niên này.

Hành vi của chúng chẳng khác gì mấy thằng trẻ trâu dưới thế tục, lên mạng thì văng tục đầy mồm, tự xưng bố mày là nhất, ông trời cũng chỉ là nhì; nhưng thoát mạng rồi thì khúm na khúm núm.

Bỗng nhiên, chỉ thấy Chiến Thiên Thần Vương kia chậm rãi đứng dậy, nâng mắt lên. Diệp Huyên không hề nhiều lời, lập tức hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Chiến Thiên Thần Vương nheo mắt lại, vung tay tung cú đấm ra.

Uỳnh!

Một thứ ánh sáng đen vô tận tuôn trào theo cú đấm.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai vang vọng khắp đất trời, đẩy cả hai người lùi lại. Cánh tay phải của Chiến Thiên Thần Vương nứt toác sau khi dừng lại, không ngừng ứa ra máu đen.

Những người khác thấy vậy thì biến sắc.

Chiến Thiên Thần Vương nhìn Diệp Huyên với vẻ khiếp sợ trong mắt, vừa toan mở miệng thì hắn đã lại biến mất.

Xoẹt!

Có kiếm quang lóe lên.

Đồng tử Chiến Thiên Thần Vương co rụt lại rồi vội vã nhấc chân giẫm tới trước khiến thời không khắp nơi vặn vẹo cong vòng, đồng thời thả ra vô số sóng xung kích màu đen.

Không ai nhường ai!

Ầm!

Đường kiếm của Diệp Huyên chém vỡ quần sáng đen trước khi hất Chiến Thiên Thần Vương bay đi cả trăm nghìn trượng, lần này khiến tay phải y hoàn toàn vỡ nát sau khi dừng lại.

Xoẹt!

Lại một tia kiếm quang lao tới.

Chiến Thiên Thần Vương hốt hoảng, không ngừng trượt chân lùi lại, ngặt nỗi lại không nhanh bằng kiếm của Diệp Huyên.

Đúng lúc kiếm quang sắp sửa làm thịt y, Diệp Huyên bỗng nhíu mày, quay về sau chém ra.

Ầm!

Kiếm quang bùng nổ, đẩy hắn lùi lại hơn trăm nghìn trượng.

Dừng lại rồi, hắn thấy một lão già tóc trắng đứng án ngữ trước mặt Chiến Thiên Thần Vương, trong tay lão ta là một quyển sách cổ đang lập lòe ánh sáng.

Lão già lên tiếng: “Giễu võ dương oai!"

Diệp Huyên chỉ toét miệng cười nhăn nhở rồi biến mất.

U u u!

Tiếng kiếm minh lồng lộn vang lên, một tia kiếm quang thoắt cái đã bắn về phía lão già, đi kèm với kiếm ý Nhân Gian vô tận đang không ngừng tràn vào kiếm Thanh Huyên.

Lão già nheo mắt lại, niệm thần chú.

Uỳnh!

Quyển sách trong tay lão bắn ra một quầng sáng vàng chứa vô số bùa chú bí ẩn.

Tỏa ra sức mạnh hùng hậu đập nát thiên hà.

Hai bên nghênh chiến trực diện!

Ruỳnh!

Kiếm quang và ánh sáng vàng nổ tung sau khi va chạm khiến bốn bề trở thành một màu đen nhánh. Trong thời không bóng tối vô tận đó, lão già không ngừng lui lại, đồng thời quyển sách trong tay cũng vỡ ra từng chút một.

Lão không khỏi cả kinh.

Sau đó lại thấy một thanh kiếm khác bay tới.

Đồng tử lão co rụt lại, cấp tốc niệm chú, để một tia sáng vàng chói lòa trượng rọi ra từ giữa trán.

Oành!

Nhưng nó vừa va phải kiếm của Diệp Huyên đã vỡ nát, không thể ngăn cản.

Phập!

Những người khác đều thấy kiếm của hắn cắm vào giữa trán lão già.

Lão ta kinh hãi rống lên: “Cứu ta!"

Chiến Thiên Thần Vương lập tức nhào tới chỗ Diệp Huyên.

Nhưng đã có một bóng người lao tới.

Chính là An Lan Tú!

Choang!

Cây thương trong tay nàng ta buộc Chiến Thiên Thần Vương phải dừng chân tại chỗ.

Y quắc mắt trừng An Lan Tú, nhưng chưa kịp ra tay thì đã nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Khi nhìn sang, y chỉ thấy lão già tóc trắng kia đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thu toàn bộ.

Uỳnh!

Thanh kiếm tỏa ra khí tức hùng hậu, tiếng kiếm minh vút lên khiến vũ trụ tinh không cũng phải run rẩy.

Sau khi linh hồn bị cắn nuốt, lão già chỉ để lại một làn khói trắng chậm rãi biến mất.

Chết rồi!

Các Thần Linh khác thấy vậy thì tái cả mặt.

Bản thể của lão cũng bị giết rồi!

Vẻ kinh hãi tràn ngập trong mắt Chiến Thiên Thần Vương.

Sau khi kiếm Thanh Huyên hấp thụ linh hồn lão già xong, Diệp Huyên cảm nhận được tu vi của nó đã tăng lên rất nhiều.

Hắn đưa tay cầm kiếm, chợt nghe Tiểu Hồn ríu rít kêu lên: “Tiểu chủ! Năng lượng trong linh hồn những người này nhiều lắm! Ta mà hấp thụ thêm được nữa thì chắc sẽ đột phá đó!"

Nó hoàn toàn không nhỏ tiếng chút nào, vì vậy các Thần Linh đều nghe được rành mạch.

Sắc mặt chúng càng trở nên xấu xí.

Hoàn toàn không nể mặt nể mày chút nào!

Diệp Huyên cười nói: “Thần Linh ở đây dư dả, chốc nữa cho ngươi ăn thêm”.

"Láo xược!"

Thần Linh áo đỏ kia không nhịn được mà quát lên, nhưng gã vừa bước ra đã thấy kiếm quang ập tới.

Rầm!

Gã bị hất văng đi cả mấy chục nghìn trượng chỉ trong nháy mắt, sau đó là một cái bóng mờ lóe lên.

Xoẹt!

Kiếm Thanh Huyên lại cắm vào giữa trán gã trước bao nhiêu con mắt trợn tròn.

Uỳnh!

Rồi nó bắt đầu cấp tốc hấp thu linh hồn gã.

Thần Linh áo đỏ sợ hãi la toáng lên: “Cứu ta! Cứu ta!"

Nhưng không một ai dám nhúc nhích.

Gã thấy vậy thì phẫn nộ quát: “Các ngươi cùng tấn công một lượt thì hắn làm được gì chứ?!"

Một số Thần Linh nghe vậy thì rục rịch.

Diệp Huyên thì quay lại nhìn chúng: “Đến đây”.

Dứt lời, hắn vung tay, gọi ra mười triệu thanh kiếm Nhân Gian xuất hiện sau lưng.

Các Thần Linh méo cả mặt, không còn ai dám manh động nữa.

Thần Linh áo đỏ thấy vậy, mặt xám như tro.

Bỗng nhiên, nữ kiếm tu áo trắng kia hóa thành một tia kiếm quang lao tới.

Thần Linh áo đỏ trợn mắt như muốn nứt ra: “Không! Chạy đi Linh Nhi!"

Ả ta chỉ vung kiếm đâm vào trán Diệp Huyên.

Hắn không tránh không né.

Một khắc sau đã hoàn toàn hấp thu lấy kiếm của ả. Đồng thời, một thanh kiếm Nhân Gian đâm ngược vào giữa trán ả.

Phập!

Nữ kiếm tu áo trắng cứng đờ tại chỗ.

"Không!"

Thần Linh áo đỏ thét lên với đôi mắt đỏ ngầu.

Diệp Huyên lạnh lùng liếc sang: “Nói cái đếch gì mà lắm thế?"

Gã căm tức trừng hắn: “Ngươi...”

Diệp Huyên vung kiếm.

Xoẹt!

Thủ cấp gã bị chém văng đi.

Linh hồn thì bị kiếm Thanh Huyên hấp thu trong nháy mắt.

Diệp Huyên gọi kiếm trở về, cảm nhận khí tức của nó lại tăng lên rất nhiều.

Hắn khấp khởi mừng thầm, nghĩ nếu tiếp tục để kiếm hấp thu linh hồn Thần Linh thì biết đâu có thể đột phá lần nữa!

Bỗng hắn nghe nữ kiếm tu áo trắng hoang mang hỏi: “Vì sao?"

Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn lên, đối diện với ả ta: “Vì sao kiếm của ta không làm gì được ngươi?"

Diệp Huyên tỉnh rụi: “Ta từ bé đã tu luyện Vô Địch Kiếm Thể, có thể miễn nhiễm với mọi loại kiếm rồi”.

Ả ta gầm lên: “Sao có thể thế được?!"

Diệp Huyên: “Ta cũng thấy vô lý lắm, nhưng biết sao được, ta vô lý như vậy đấy”.

Nữ kiếm tu cứng đờ.

Diệp Huyên vung tay, để kiếm Thanh Huyên chui tọt vào đầu nàng ta.

Uỳnh!

Nó lại điên cuồng hấp thụ linh hồn.

Diệp Huyên xoay người rời đi.

Đúng lúc này, bỗng có một luồng khí tức vô cùng đáng sợ ùa tới từ sâu trong lòng vũ trụ.

Ầm!

Nó khiến tinh hà sôi lên sùng sục.

Diệp Huyên dừng bước.

Đại lão chân chính xuất hiện rồi!
Chương 5924: Có hơi mạnh một chút.

Diệp Huyên nhìn về chân trời, thấy một vòng xoáy khổng lồ đang thành hình ở đó.

Đôi mắt nheo lại, hắn vung kiếm ra.

U u u!

Tiếng kiếm minh trong vắt vang lên, hắn đã cầm kiếm bước vào lốc xoáy.

Uỳnh!

Kiếm quang bùng nổ từ bên trong lốc xoáy khiến nó run lên bần bật trước khi sụp đổ.

Ầm!

Vô số kiếm khí đan xen ngang dọc, biến chân trời thành một vùng hỗn độn.

Khi chúng tan đi, những người khác nhìn thấy Diệp Huyên và một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, mang một chiếc găng vàng trên bàn tay phải.

"Mục Thần Vương!"

Có Thần Linh kêu lên.

Cái tên này khiến rất nhiều Thần Linh hớn hở ra mặt.

Bởi vì đây là người đứng đầu các Thần Vương!

Năm ấy gã ta bị chủ nhân bút Đại đạo đích thân phong ấn, mà các Thần Linh lại không ngờ sẽ có ngày gã cũng phá cũi mà ra.

Mục Thần Vương nhìn Diệp Huyên: “Ngươi...”

"Nhiều lời làm gì?"

Hắn bật ra một tiếng cười khinh miệt, vung kiếm đánh tới.

Xoẹt!

Kiếm quang lóe lên.

Mục Thần Vương khẽ nheo mắt, tay phải nắm lại rồi tung ra cú đấm.

Uỳnh!

Hàng chục nghìn luồng sáng vàng theo đó lóe lên.

Uỳnh!

Tất cả thời không trong thiên địa, trừ Thần Điện Hư Chân, đều hóa thành tro bụi.

Bởi vì Thần Trận Hư Chân đã được khởi động, đang không ngừng tản ra vô số sức mạnh khổng lồ, thay Thần Điện Hư Chân chặn lại những thứ ánh sáng kia.

Các Thần Linh gần đó bị đẩy lùi liên tục.

Ruỳnh ruỳnh!

Ai nấy đều cảm nhận được cả thế giới đang gặp địa chấn.

Khi nhìn lại chỉ thấy Diệp Huyên và Mục Thần Vương đang đại chiến kịch liệt với nhau, ngươi tới ta đi ác liệt như nước với lửa.

Không ai chịu nhường ai!

Sắc mặt các Thần Linh càng sa sầm.

Bên kia, Vô Biên Chủ và Tội Vương cũng dừng tay.

Hai người đứng trong thời không bóng tối vô tận, nhìn hai người kia với sắc mặt nghiêm trọng.

Vô Biên Chủ chỉ biết nhìn Diệp Huyên trong im lặng.

Không ngờ thực lực của Kháo Sơn Vương lại tăng trưởng đến mức kinh khủng như vậy chỉ trong thời gian qua.

Còn có kiếm Thanh Huyên trong tay, lại càng thêm siêu hạng.

Ông ta lầm bầm: “Không ngờ hắn đã mạnh đến như vậy, ta cũng không thể thua được!"

Nói rồi, ông ta đánh mắt sang Tội Vương. Mà như cảm nhận được, gã cũng nhìn lại.

Vô Biên Chủ cong môi: “Trước tiên phải giải quyết thằng đần nhà mi đã”.

Nói xong, ông ta vươn tay, để hàng loạt bùa chú Đại Đạo bí ẩn tuôn ra.

Tội Vương thấy thế thì nheo mắt, nắm tay lại.

Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt Vô Biên Chủ trước khi ông ta biến mất.

Ầm!

Những bùa chú Đại Đạo kia cũng ầm ầm xông về phía Tội Vương.

Gã thấy Vô Biên Chủ dùng tuyệt chiêu thì tất nhiên không dám khinh thường. Thân thể khẽ run, gã hóa thành vô số cái bóng nhào tới.

Gã cũng tung ra tuyệt chiêu!

Uỳnh!

Một đợt sóng xung kích đáng sợ nổ ra từ nơi hai người giao chiến, chỉ mấy chốc đã lan xa trận trăm nghìn dặm.

Chỉ thấy những cái bóng của Tội Vương đang lần lượt biến mất.

Các Thần Linh khác biến sắc.

Ầm!

Vô số cái bóng vỡ tan tành trong nháy mắt, chỉ còn lại một người đang điên cuồng thối lui.

Không phải Tội Vương thì là ai?

Tốc độ của Vô Biên Chủ còn nhanh hơn gã, không để gã kịp dừng lại đã vọt tới trước mặt, đấm thẳng vào yết hầu gã.

Đùng!

Thân xác Tội Vương tan thành từng mảnh dưới mắt mọi người, linh hồn cũng vỡ nát.

Thua luôn rồi?

Ai nấy đều nhìn Vô Biên Chủ với vẻ kinh dị.

Người này vẫn luôn che giấu thực lực?!

Nhưng sau đó, linh hồn của Tội Vương lại nhanh chóng ngưng tụ lại thành thể hoàn hảo.

Vô Biên Chủ thấy thế thì nhíu mày.

Tội Vương cười khẩy: “Ngươi giết được ta sao?"

Gã siết chặt hai tay. Chẳng bao lâu sau, thân xác cũng nhanh chóng liền lại.

Gã toét miệng cười: “Ta là bất tử!"

Vô Biên Chủ trải qua một thoáng im lặng rồi bước tới trước. Một đóa Đạo liên nở rộ dưới chân ông ta.

Uỳnh!

Đóa hoa ấy xé nát thời không trong nháy mắt, thoắt cái xuất hiện ngay phía trên Tội Vương.

Gã nhíu mày lại, nhưng chưa kịp ra tay thì đã thấy một chùm sáng đen ập xuống.

Ruỳnh!

Đạo liên nhấn chìm linh hồn Tội Vương trong chớp mắt.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa đất trời.

Những người khác chỉ thấy mặt mũi Tội Vương vặn vẹo một cách đáng sợ, kêu gào rách họng đến là đau khổ.

Cùng lúc đó, linh hồn gã biến mất từng chút một, không như lần trước mà là đang liên tục bị phân giải.

Không lâu sau, người khác chỉ thấy nó đã bị chia ra thành mấy trăm nghìn khối nhỏ.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt.

Điều này khiến sắc mặt Vô Biên Chủ sa sầm.

Những mảnh linh hồn một lần nữa ngưng tụ lại, để Tội Vương lại xuất hiện không chút sức mẻ trước mặt ông ta.

Gã vẫn còn sống được!

Sắc mặt Vô Biên Chủ trở nên xấu xí vô cùng.

"Ha ha ha!"

Tội Vương càn rỡ cười to, mở miệng khiêu khích: “Thứ tiện dân nhà mi sẽ không bao giờ giết được bổn Vương!"

Vô Biên Chủ nhìn thẳng vào mắt gã: “Ngươi bất tử, nhưng ngươi sẽ yếu đi!"

Ông ta lại gọi đạo liên xuất hiện, phun ra một luồng sáng đen bao trùm Tội Vương.

"Á!"

Gã thét lên thảm thiết, linh hồn lại nhanh chóng biến mất.

Vô Biên Chủ gằn giọng với kẻ đang la hét: “Một lần không giết được, ông đây sẽ giết trăm lần, cho mi biết thế nào là gáy sớm!"

Linh hồn Tội Vương một lần nữa bị phân giải trước mắt mọi người.

Cứ mỗi lần "chết đi" như vậy, gã ta sẽ trở nên yếu hơn, vì vậy tuy có thể sống lại nhưng không thể chống lại Vô Biên Chủ, chỉ có thể ăn đòn không ngừng nghỉ.

Tội Vương cũng nhận thức điều này, vì vậy khi linh hồn ngưng tụ trở lại, bèn hả họng gào lên: “Đánh!"

Đánh!

Lời này khiến các Thần Linh ở xa không chần chừ nữa mà nhào về phía Vô Biên Chủ.

Chúng sợ Diệp Huyên, không có nghĩa là sợ người này!

Bởi vì ông ta không giết chúng được!

Nghe Tội Vương ra lệnh, Thần Linh chen chúc nhau ùa tới.

Cảnh tượng khiến Vô Biên Chủ nhíu mày.

Chợt nghe Diệp Huyên gọi từ nơi xa: “Vô Biên! Lùi lại!"

Bản thân hắn thì trở lại Thần Điện Hư Chân, Vô Biên Chủ theo sát.

Diệp Huyên cầm Thần kiếm Hư Chân trong tay, nhìn đám Thần Linh đang vọt tới với vẻ dữ tợn, sau đó vung kiếm bổ xuống: “Chém!"

U u u!

Tiếng kiếm minh lảnh lót vang lên, hàng loạt kiếm quang hình bùa chú bí ẩn phóng ra từ thân kiếm.

Ầm!

Mấy chục nghìn Thần Linh đi đầu bị chúng đập cho nát người, số còn lại bị chém văng đi cả trăm nghìn trượng.

Diệp Huyên nhìn mà trố mắt.

Mạnh dữ vậy?

Vô Biên Chủ cũng hốt hoảng: “Cha mẹ ơi! Trận pháp này mạnh dữ vậy sao?"

Diệp Huyên gật đầu như giã tỏi. Ai mà ngờ Thần Trận Hư Chân lại mạnh tới thế đâu!

Không hổ là hàng của chủ nhân bút Đại đạo!

Y cũng có chút bản lĩnh đó chứ!

Mục Thần Vương đứng ở chân trời, lạnh lùng nhìn Diệp Huyên và Vô Biên Chủ phía dưới. Tội Vương vừa sống lại xuất hiện bên người gã ta, thấp giọng nói: “Không thấy các cường giả khác của thế giới Hư Chân”.

Mục Thần Vương nhíu mày.

Tình hình không đúng!

Mãi cho đến nay mà chỉ mới thấy Diệp Huyên và Vô Biên Chủ, không thấy cường giả nào khác.

Sắc mặt Tội Vương đen sì đi: “Quá bất thường! Có thể chúng đang câu giờ!"

Câu giờ?

Mục Thần Vương nheo mắt lại: “Vì sao?"

Tội Vương: “Sức mạnh của tên Kháo Sơn Vương này tăng lên nhanh chóng như vậy, chắc chắn là có một nơi tu luyện bí mật nào đó, lũ cường giả thế giới Hư Chân khác tuyệt đối cũng đang ở đó. Chúng ta không thể để chúng trì hoãn nữa, bằng không sẽ vô cùng bất lợi!"

Mục Thần Vương liếc nhìn Diệp Huyên, trầm giọng hỏi: “Thanh kiếm của hắn kỳ lạ vô cùng, có tra ra lai lịch không?"

Tội Vương: “Chỉ biết do muội muội hắn làm ra”.

Mục Thần Vương liếc sang: “Muội muội?"

Tội Vương gật đầu: “Là một nữ kiếm tu áo trắng, thực lực... có hơi mạnh một chút”.
Chương 5925: Mục Thần Vương.

Có hơi mạnh một chút?

Lời này khiến chân mày Mục Thần Vương cau lại: “Có điều tra rõ ràng chưa?"

Tội Vương gật đầu: “Căn bản đều đã biết được. Nàng này là người chống lưng cho Diệp Huyên, tuy số lần ra tay không nhiều nhưng đã ra thì chỉ cần dùng một kiếm. Nhưng thế cũng thường thôi, thế giới bên dưới yếu như sên vậy, đổi lại là ta cũng thế”.

Mục Thần Vương vẫn tỏ ra cẩn trọng: “Nàng ấy có thể tạo ra người phá quy tắc tức không hề đơn giản, tuyệt đối đừng xem thường”.

Tội Vương cười: “Đừng nghĩ nhiều vậy Mục huynh. Nếu kiếm tu váy trắng đó mạnh đến vậy thì sao còn chưa xuất hiện? Không phải sợ thì là gì?"

Mục Thần Vương nói sau một thoáng im lặng: “Bảo Nguyên Vương tạm thời đừng ra tay mà hãy âm thầm đề phòng cô gái kia, còn chúng ta...”

Tội Vương ngắt lời: “Để ta!"

Mục Thần Vương nhìn sang, thấy gã cười nói: “Nguyên Vương có sức mạnh phá trận đặc biệt, cô gái kia để ta lo. Mục Thần Vương chớ lo, ta sẽ không xem thường nàng, lấy sức ta cho dù không thể địch lại thì ít nhất vẫn qua được vài trăm hiệp!"

Mục Thần Vương ngẫm nghĩ một hồi mới gật đầu: “Được”.

Nói cũng phải, cô gái váy trắng kia có mạnh đến đâu cũng không thể giết Tội Vương trong nháy mắt chứ hả?

Trên đời làm gì có ai mạnh đến vậy được!

Nghĩ đến đây, Mục Thần Vương thấy yên tâm trở lại, hướng mắt nhìn xuống Diệp Huyên và Vô Biên Chủ: “Phá trận”.

Phá trận!

Một lốc xoáy khổng lồ kéo dài vạn trượng xuất hiện phía sau gã ta.

Uỳnh!

Từng đợt từng đợt khí tức đáng sợ không ngừng túa ra từ bên trong, sau đó có một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Người này chính là Nguyên Vương!

Y nhìn xuống Diệp Huyên và Vô Biên Chủ bên dưới, cất giọng cười to: “Tránh ra! Để ta thể hiện!"

Các Thần Linh nghe vậy thì rối rít lùi lại.

Trong Thần Điện Hư Chân, Vô Biên Chủ nhìn thấy Nguyên Vương thì thấp giọng nói: “Ngươi cẩn thận”.

Diệp Huyên làm sao dám khinh thường Thần Linh, bèn gật đầu.

Chỉ thấy Nguyên Vương vươn tay, gọi một quyển Thần điển màu vàng xuất hiện. Y nhắm mắt lại, miệng niệm thần chú cổ xưa. Thần điển kia bay vút vào bên trong lốc xoáy, rồi từ đó thả ra mấy chục triệu tia thần quang đen kịt.

Thời không trong thiên địa bị nó xé nát bấy trong nháy mắt.

Các Thần Linh cũng kinh hãi mà lùi lại cực nhanh.

Diệp Huyên nhìn những tia thần quang lấp kín bầu trời kia, nheo mắt lại, thần kiếm Hư Chân trong tay khẽ run.

Một khắc im lặng sau, hắn bất thình lình rút kiếm.

U u u!

Tiếng kiếm minh thánh thót vang lên, đi kèm theo là mấy chục triệu kiếm quang ùn ùn phóng lên từ Thần Điện Hư Chân.

Ầm!

Không ngừng có những luồng sức mạnh kinh khủng tỏa ra từ trong tinh không, chói lòa như pháo hoa, ép cho các Thần Linh phải liên tục lùi bước.

Trước lốc xoáy, khóe môi Nguyên Vương nhếch lên một độ cong lạnh lùng khi nhìn Diệp Huyên rồi ngồi xuống. Thần quang vô tận đang không ngừng phụt ra từ lốc xoáy, trực chỉ Diệp Huyên.

Phá trận này chủ yếu tập trung vào khả năng kéo dài rất lâu!

Đương nhiên không chỉ có một mình y, mà còn cả vô vàn Thần Linh trong lốc xoáy đang giúp y duy trì pháp trận.

Diệp Huyên nheo mắt lại, bất thình lình đạp mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang phóng vút lên cao.

"Coi chừng!"

Mục Thần Vương lên tiếng.

Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt, Nguyên Vương mở quyển Thần điển, để nó thả ra một Thần tướng cả người mặc áo giáp vàng, tay cầm thương vàng. Nó thả mình nhảy về phía Diệp Huyên, mang theo sức mạnh khổng lồ đập vỡ những thần quang cạnh bên.

Hai người giao chiến trực diện!

Uỳnh!

Kiếm quang và thương mang đồng thời bùng nổ. Thần tướng giáp vàng bị đẩy bật đi xa nghìn trượng, khi vừa dừng lại thì cây thương trong tay đã tan thành tro bụi.

Nó sửng sốt vô cùng.

Nguyên Vương cũng ngạc nhiên không kém.

Mới có một chút mà thương cũng nát luôn?

Sau đó y nghe Tội Vương nói: “Cẩn thận, tên này có thanh kiếm rất đặc biệt!"

Lúc này, Diệp Huyên đã lao tới trước mặt Thần Tướng. Đôi mắt nó nheo lại, biết rằng một khi bước lùi là phải chết, vì vậy giẫm chân về trước, thọc ngón tay tới.

Dùng tay làm thương!

Vô số thương mang theo ngón tay nó túa ra.

Xoẹt!

Có tiếng xé rách vang lên, tất cả thương mang dập nát trong nháy mắt. Một khắc sau, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán Thần Tướng giáp vàng. Diệp Huyên xuất hiện sau lưng nó, gọi kiếm Thanh Huyên trở về rồi đạp mạnh chân phải.

Uỳnh!

Thời không nơi ấy sụp đổ.

Diệp Huyên hóa thành kiếm quang phóng lên cao, chém thẳng vào Nguyên Vương.

Thấy vậy, đôi mắt y híp lại đầy giận dữ. Thần điển lại được mở, thả ra một con thú khổng lồ khiến đất trời đều phải chấn động.

Nó tung người lao về phía Diệp Huyên.

Hắn không lùi mà tiến, điên cuồng thả ra hàng loạt kiếm ý Nhân Gian.

"Chém!"

Tiếng thét phẫn nộ của hắn vang vọng khắp chân trời. Kiếm quang nhấn chìm con mãnh thú trước bao cặp mắt, mà Diệp Huyên thì đã đánh trước mặt Nguyên Vương, con thú sau lưng hóa thành mảnh vụn.

Sắc mặt Tội Vương không khỏi đọng lại khi thấy cảnh này.

Gã chợt nhận ra tên Vua dựa dẫm này càng đánh càng mạnh!

Hắn tu luyện kiểu gì vậy?

Sao chẳng khác gì bật hack?!

Nguyên Vương cũng tỏ ra nghiêm trọng vô cùng. Thấy Diệp Huyên nhào tới, y mở đến trang cuối cùng trong Thần điển. Chỉ trong nháy mắt, vô số huyết lôi ầm ầm tuôn ra.

Uỳnh!

Lôi quang bùng nổ đẩy văng Diệp Huyên vừa vọt tới trước Nguyên Vương bay xa tới mấy chục nghìn trượng.

Nhưng cũng trong lúc đó, kiếm Thanh Huyên bỗng hóa thành kiếm quang chém về phía y.

Nguyên Vương biến sắc, đóng sập Thần điển lại, giơ nó ra trước người.

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên chém tới khiến Thần điển run lên bần bật trước khi vỡ vụn. Dư lực đánh bay Nguyên Vương đi, mà Diệp Huyên cũng đã hóa thành kiếm quang lao tới.

Thấy nhát chém tới, Nguyên Vương biến sắc. Y không ngờ thanh kiếm này lại kinh khủng đến nỗi có thể chém vỡ cả chí bảo của mình!

Những đúng lúc này, lại có quyền mang xộc tới từ bên hông.

Diệp Huyên nheo mắt, xoay người chém ra.

Xoẹt!

Nhát kiếm chém vỡ quyền mang.

Hắn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên chính là Mục Thần Vương.

Gã ta liếc nhìn hắn rồi nói với Nguyên Vương: “Đừng có tay đôi với hắn, nhanh chóng khởi động Thần trận hủy diệt đại trận bên dưới đi”.

Nguyên Vương gật đầu rồi bước vào lốc xoáy đen. Chỉ một khắc sau, từ bên trong tuôn ra vô số thần quang giáng xuống như mưa rào.

Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên không bước vào Hư Chân Thần Trận bên dưới mà vung tay thả kiếm ý Nhân Gian ra.

Uỳnh!

Mười triệu thanh kiếm Nhân Gian phóng ra, đâm bể vô số thần quang. Nhưng chúng tựa như cát trên bãi biển, vẫn tiếp tục tuôn ra từ lốc xoáy.

Đúng lúc này, bỗng có một bóng người vọt về phía lốc xoáy.

Là Vô Biên Chủ!

Mục Thần Vương liếc nhìn nhưng không làm gì để ngăn cản.

Tội Vương đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên bỗng nói: “Lão Mục, chúng ta cùng nhau đánh lén hắn đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom