• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (7 Viewers)

  • Chương 190-195

Chương 190: Đây không phải là mơ

Giang Nguyễn Nguyễn ngủ thẳng một mạch.

Đến khi xe đậu lại ngoài cổng bệnh viện thì cô vẫn không thức dậy.

Lệ Bạc Thâm hơi chần chờ, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh thức cô nên bảo tài xế mở cửa rồi cởi áo khoác trên người ra thận trọng khoác lên cho cô, sau đó ôm cô xuống xe.

Bọn họ tới khá trễ nên trong bệnh viện chỉ có khoa cấp cứu còn có người.

Lệ Bạc Thâm bốc số rồi ôm cô đi thẳng vào phòng.

Sau khi vào cửa, Giang Nguyễn Nguyễn mới từ từ thức dậy, ngơ ra vài giây mới phản ứng lại, bây giờ mình đang bị người đàn ông kia ôm vào trong ngực, bác sĩ đang ở ngồi đối diện.

Ý thức được điểm này, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn lập tức đỏ lên, nhưng cũng nhờ phát sốt mới không có vẻ rõ ràng.

"Thả tôi xuống!" Cô lúng túng đẩy người đàn ông một cái.

Lệ Bạc Thâm đang tập trung nghe kết quả kiểm tra của bác sĩ thì nghe thấy tiếng nói của cô, mới ý thức được cô đã tỉnh, hắn nhìn thoáng qua nhưng không buông tay.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng nghe thấy tiếng nói của bác sĩ, không muốn làm quá khó coi trước mặt người ngoài nên chỉ có thể im lặng, lặng lẽ rụt người vào cái áo khoác trên người, muốn che khuất mặt mình.

Vòng tay của người đàn ông thật ấm áp, chỉ chốc lát sau Giang Nguyễn Nguyễn lại hơi buồn ngủ.

Cô chỉ mơ hồ nghe thấy trong tiếng nói của bác sĩ thường xen lẫn hai câu hỏi của người đàn ông, cô lặng lẽ suy nghĩ trong lòng, tôi biết rất rõ những điều bác sĩ bảo chú ý, căn bản không cần hỏi cẩn thận như vậy.

Lúc cô tỉnh lại là bị hắn đánh thức.

"Phải truyền nước, tối nay cô không trở về được đâu."

Nói xong, Lệ Bạc Thâm cúi người đặt cô lên giường bệnh.

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn mơ mơ màng màng, cô gật gật đầu miễn cưỡng chờ y tá ghim kim cho mình xong thì lại ngủ mất.

Lệ Bạc Thâm ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt nhỏ như bàn tay trước mắt với sắc mặt nặng nề.

Sáu năm không gặp, cô còn gầy hơn trong trí nhớ của hắn rất nhiều, lần này sinh bệnh càng có vẻ suy yếu hơn.

Vừa rồi hắn bế cô đi một mạch mà vẫn không thấy mệt, ngược lại cảm thấy người trong ngực như không có sức nặng, nhẹ muốn chết.

Cũng không biết mấy năm nay rốt cuộc cô chăm sóc bản thân như thế nào.

Huống chi còn dẫn theo hai đứa con trai. . . . . .

Đêm khuya, cuối cùng Giang Nguyễn Nguyễn cũng thức dậy từ giấc ngủ mơ, cô lập tức mở mắt ra, còn có chút mơ hồ, những chuyện xảy ra trước đó giống như giấc mơ.

Nếu không phải là mơ thì tại sao người rõ ràng sắp kết hôn với người phụ nữ khác lại tốt với mình như vậy?

Ngay khi cô mơ hồ thì nghe thấy trong phòng có một tiếng hít thở đều đều.

Giang Nguyễn Nguyễn mờ mịt nhìn thoáng qua bên kia, chỉ thấy hắn dựa vào một cái ghế, thân hình cao lớn như muốn che khuất cái ghế dựa, lấy tư thế có vẻ hơi khó chịu mà ngủ say.

Chai nước thuốc bên cạnh cũng là mới đổi.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại và nhận ra cảnh trước mắt không phải là mộng.

Xem ra vì chăm sóc cô, Lệ Bạc Thâm cũng rất mệt mỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời nói không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.

Cô ngước mắt liếc nhìn thời gian đã là mười hai giờ khuya.

Không ngờ cô đã ngủ lâu như vậy.

Không biết bọn nhỏ trong nhà đã ngủ chưa.

Cô muốn gửi tin nhắn cho thím Lý để xác nhận, cô lấy điện thoại ra rồi lại nghĩ đến thời gian hiện giờ, nếu bà đã ngủ thì nhất định sẽ bị cô đánh thức.

Giang Nguyễn Nguyễn ngẫm nghĩ một lúc rồi cất điện thoại đi.

So với lúc ở nhà thì đầu cô đã không còn nặng nữa.

Giang Nguyễn Nguyễn giơ tay lên sờ sờ trán, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống không ít.
Chương 191: Không cần chăm sóc tôi

Lệ Bạc Thâm ngủ không sâu nên khi bên tai truyền đến tiếng động mơ hồ thật nhỏ thì lập tức cau mày mở mắt ra.

Chỉ thấy người trên giường bệnh đang đặt tay trên trán, hiển nhiên là đã tỉnh lại.

"Cô cảm giác thế nào? Có sốt nghiêm trọng không?" Lệ Bạc Thâm đứng dậy đi đến trước giường bệnh.

Giang Nguyễn Nguyễn hơi khựng lại, chậm rãi chống giường ngồi dậy rồi khách sáo nói cảm ơn hắn: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, tối hôm nay đã làm phiền anh."

Thấy dáng vẻ xa cách của cô, ánh mắt Lệ Bạc Thâm hơi tối lại, nhưng nghĩ lại thì người phụ nữ này còn đang bị bệnh nên hắn cố nén cảm xúc không vui xuống, trầm giọng quan tâm: “Tối giờ cô chưa ăn gì cả, có đói bụng không?"

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới ăn thì Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cảm thấy dạ dày rống trỗng.

Không chỉ buổi tối chưa ăn gì, do bị sốt nên cả ngày cô chẳng có khẩu vị, giữa trưa chỉ tùy tiện ăn một ít.

Nhưng cô lại không muốn nợ ơn của người đàn ông này thêm nữa.

Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn nói không đói, nhưng bụng lại không nghe sai khiến mà réo lên một tiếng.

Một lát sau, Giang Nguyễn Nguyễn đỏ mặt cố gắng trấn định mà quay mặt đi: “Đã trễ thế này rồi, tôi không muốn ăn gì cả."

Lệ Bạc Thâm cau mày, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy động tĩnh thì quay đầu, không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.

Qua mười phút người đàn ông lại xuất hiện, trong tay bưng một chén cháo trắng còn bốc hơi nóng.

"Lúc tối tôi đặt mua bên ngoài, dùng lò siêu sóng của bệnh viện hâm nóng lại, cô cố ăn một chút đi."

Giang Nguyễn Nguyễn lại ngẩn ra.

Mãi đến khi người đàn ông chỉnh lại giường bệnh giúp cô rồi đặt chén cháo tới trước mặt thì cô mới tỉnh táo lại.

"Cám ơn." Cô đứng dậy chậm rãi bưng chén cháo lên húp một ngụm.

Hắn đã làm đến vậy mà cô còn nói không muốn ăn thì có vẻ quá vô tình.

Thấy cô không từ chối nữa, Lệ Bạc Thâm trở lại ngồi xuống ghế, trầm giọng mà nói: "Bác sĩ nói đêm nay cô ở lại bệnh viện để tránh bệnh tình lặp lại, sáng ngày mai làm kiểm tra lần nữa, không thành vấn đề mới được xuất viện."

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu rồi nhìn hắn một cái: “Thời gian không còn sớm, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự chăm sóc cho mình, tối hôm nay cám ơn anh, ngày mai chắc anh còn phải đi làm, anh về sớm nghỉ ngơi đi."

Nghe cô rõ ràng đang đuổi người, sắc mặt Lệ Bạc Thâm lại trầm xuống, lạnh nhạt: “Tôi không vô trách nhiệm đến mức ném một bệnh nhân lại một mình ở đây."

Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày lại: “Tôi đã không cần chăm sóc nữa, anh ở đây cũng không nghỉ ngơi được gì, không lý nào lại ở lại."

Hơn nữa cô cũng không muốn nợ Lệ Bạc Thâm càng nhiều.

Đêm khuya phòng bệnh rất yên tĩnh, tiếng nói của Giang Nguyễn Nguyễn có vẻ rất vang dội.

Tiếng cô vừa dứt thì trong phòng bệnh đã rơi vào tĩnh mịch.

Người đàn ông không có ý muốn rời đi.

Giang Nguyễn Nguyễn siết lòng bàn tay, giọng nói cũng dịu lại: “Giữa chúng ta không có quan hệ gì, Lệ tổng không cần chăm sóc tôi đến nước này, tiếp tục như vậy tôi sẽ cảm thấy áp lực."

Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn thành thật nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Lệ Bạc Thâm không ngờ mình chăm sóc người phụ nữ này, kết quả còn bị cô xa lánh như vậy, trong lòng tràn đầy không vui.

Nhưng hắn càng không thể bỏ cô lại mà rời đi.

Hắn trầm mặc một lúc lâu mới đè nén cảm xúc trong đáy lòng xuống, giọng nói không hề gợn sóng: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy nếu tôi trở về như vậy, Tinh Tinh biết được sẽ cáu kỉnh với tôi thôi."

Ngụ ý là hắn ở lại không phải chỉ để chăm sóc cô.

Giang Nguyễn Nguyễn nói không lại hắn nên chỉ có thể ngầm đồng ý hắn ở lại.

Nhưng hai người căn bản không có lời nào để nói.

Không khí trong phòng bệnh có vẻ rất xấu hổ.
Chương 192: Không thể nào ngủ được

Giang Nguyễn Nguyễn húp cháo xong thì Lệ Bạc Thâm không nói một lời mà đi qua điều chỉnh giường bệnh giúp cô, sau đó cầm chén cháo đi ra ngoài rồi quay trở về.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Giang Nguyễn Nguyễn ngủ cả ngày nên không ngủ được nữa, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, không muốn trao đổi với Lệ Bạc Thâm.

Bên kia, Lệ Bạc Thâm bận rộn cả ngày nên quả thật hơi mệt, sau khi ngồi xuống thì khép mắt lại lim dim ngủ.

Tiếng hít thở đều đều vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.

Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi mở mắt ra nhìn thoáng qua chỗ của Lệ Bạc Thâm.

Áo khoác của hắn đang khoác lên chăn của cô, hắn thì chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, hai tay ôm ngực, nhìn có vẻ ngủ không ngon lắm.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự một lát rồi thận trọng đứng dậy, cầm lấy cái áo khoác đi đến bên cạnh Lệ Bạc Thâm rồi rón rén khoát lên trước người hắn.

Khi đứng dậy, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông thì trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn rất phức tạp. . .

Vẫn là gương mặt y như sáu năm trước, nhưng trái tim cô không còn si mê gương mặt này như xưa nữa.

Chủ nhân gương mặt này xem cô như thế nào thì cô cũng không muốn biết, hiện tại cô chỉ hy vọng có thể sống thật tốt với hai đứa con của mình thôi.

Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thư thái mà nhếch miệng lên, đi tới tắt đèn trong phòng bệnh rồi xoay người trở về giường.

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu tung bay, thật lâu không thể ngủ.

Lệ Bạc Thâm ngủ không sâu nên khi trên giường vừa truyền đến động tĩnh thì hắn đã thức dậy, nghe tiếng bước chân của cô đang đi về hướng mình thì vẫn không mở mắt ra.

Chỉ chốc lát sau, bước chân của người phụ nữ dừng lại trước mặt hắn, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Hô hấp của Lệ Bạc Thâm hỗn loạn trong chớp mắt, nhưng khi nhận thấy tầm mắt của cô dừng trên mặt mình thì ma xui quỷ khiến thế nào lại tiếp tục giả bộ ngủ.

Mãi đến khi nghe thấy trên giường bệnh lại truyền đến động tĩnh thì hắn mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người nằm trên giường bệnh với ánh mắt thâm trầm.

Hai người cả đêm đều không ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn bị tiếng cửa phòng bệnh đánh thức.

"Bọn nhỏ lo lắng cho Giang tiểu thư nên sáng sớm đã làm ồn muốn đến xem." Giọng nói của thím Lý có vẻ rất bất đắc dĩ.

Sau đó là tiếng nói lo lắng của Triều Triều: “Mẹ thế nào rồi ạ? Mẹ còn đang ngủ sao?"

Lệ Bạc Thâm khàn khàn lên tiếng: “Ừ, đợi lát nữa rồi vào."

Buổi tối hắn không ngủ bao lâu, buổi sáng bọn nhỏ vừa đến thì hắn lập tức thức dậy, nhìn thấy người trên giường bệnh còn đang ngủ say liền đứng dậy cản bọn nhỏ ở bên ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

Nhìn thấy sắc mặt người đàn ông hơi tiều tụy, Triều Triều cau mày lại rồi ngoan ngoãn đáp ứng.

Mộ Mộ đứng một bên sốt ruột bám vào khe cửa, thò đầu vào muốn xem tình hình của mẹ, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy nên cậu lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tiểu Tinh Tinh bị thím Lý nắm tay, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, rất lo lắng cho dì đẹp.

Nhưng nghe cha nói dì còn đang ngủ nên cô bé im lặng đứng bên ngoài, không phát ra âm thanh.

Trong nhất thời, trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh.

Giang Nguyễn Nguyễn biết bọn nhỏ lo lắng cho mình nên trong lòng rất ấm áp, cô đứng dậy muốn đi mở cửa cho bọn nhỏ.

Vừa ngồi dậy, cô đã đụng phải tầm mắt của người đàn ông cách cửa sổ nhỏ trên cửa phòng bệnh.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt.

Khi cô do dự nên phản ứng như thế nào thì người đàn ông đã dời tầm mắt đi rồi nhìn vào bọn nhỏ trước người, trầm giọng mà nói: "Có thể đi vào."

Nói xong, hắn xoay người mở cửa phòng bệnh ra.

Bọn nhỏ nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đã ngồi nhổm dậy bên trong thì đôi mắt hơi sáng lên rồi đều chạy vào.
Chương 193: Đã không có gợn sóng

"Mẹ thế nào rồi mẹ? Hết sốt chưa ạ?" Triều Triều và Mộ Mộ chạy đến bên giường, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết.

Giang Nguyễn Nguyễn cười gật gật đầu: “Ừ, đã dỡ hơn nhiều rồi."

Hai đứa nhỏ vẫn chưa yên tâm, vươn tay muốn sờ trán của cô.

Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn phối hợp cúi người để hai đứa nhỏ sờ trán mình.

Cô muốn đứng dậy thì nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang đứng sau lưng Triều Triều và Mộ Mộ

暮暮

Mộ Mộ

, cô bé cắn miệng, ánh mắt ngập nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

So với Triều Triều và Mộ Mộ thì cô bé có vẻ nhát hơn nhiều.

Tim Giang Nguyễn Nguyễn nhũn ra, cười nói với cô bé: "Tinh Tinh muốn lại đây xác nhận thử không?"

Tiểu Tinh Tinh sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, buông tay của thím Lý ra rồi bước nhanh tới.

Giang Nguyễn Nguyễn cúi người, nhìn thấy cô bé vươn tay thì lại duỗi tay cầm lấy tay cô bé rồi đặt lên trán mình dò xét.

Một lát sau, Tiểu Tinh Tinh chậm rãi thu tay về, vẻ lo lắng trên mặt cũng phai nhạt không ít.

"Thật có lỗi, dọa các con sợ rồi đúng không?" Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn sốt ruột của bọn nhỏ hôm qua khi mình đến bệnh viện, Giang Nguyễn Nguyễn áy náy sờ sờ đầu họ.

Mộ Mộ không chút do dự gật đầu: “Con với anh hai sẽ ngoan ngoãn nghe lời, về sau mẹ đừng mệt như vậy nữa được không?"

Triều Triều cũng xị khuôn mặt nhỏ nhắn, mặc dù không nói chuyện, nhưng hiển nhiên thái độ cũng tương tự như em trai.

Giang Nguyễn Nguyễn ậm ừ cười đáp ứng: “Được rồi, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho mình."

thím Lý mang theo một cái hộp giữ ấm đặt ở tủ đầu giường: “Buổi sáng cô còn chưa ăn gì đúng không? Tôi có mang chút thức ăn cho mọi người, mau tới ăn đi."

Nói xong, bà lấy ra hai cái bát rồi múc bát cháo cho hai người, lại lấy món ăn ra để ở một bên.

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu nói cảm ơn: “Làm phiền thím."

Lệ Bạc Thâm không có khẩu vị, nhưng thím Lý đã múc rồi nên hắn chỉ có thể đáp ứng.

Hai người cùng vươn tay, hai cái bát đặt quá gần nên tay họ không thể khỏi quẹt qua nhau.

Tay Giang Nguyễn Nguyễn hơi cứng lại, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đối diện với tầm mắt sâu thẳm của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức tỉnh táo lại, cố đè nén khác thường trong lòng, bưng cái bát lên làm như không có chuyện gì xảy ra.

Tiếng nói thím Lý lại vang lên: “Đêm qua đã làm phiền Lệ tổng đã chăm sóc tiểu thư cả đêm."

Lệ Bạc Thâm lạnh nhạt gật đầu: “Không có gì."

Nói xong, hắn đảo mắt qua người Giang Nguyễn Nguyễn rồi lại nói: "Dù sao Tinh Tinh thích cô như vậy, tất nhiên tôi phải chiếu cố thêm một chút, hơn nữa trước đó Giang tiểu thư cũng chăm sóc cho Tinh Tinh không ít."

Ngụ ý của hắn là bởi vì Tiểu Tinh Tinh nên hắn mới chăm sóc Giang Nguyễn Nguyễn.

Đêm qua Giang Nguyễn Nguyễn đã nghe thấy lời này một lần, hiện tại nghe lại thì cảm thấy không chút gợn sóng.

thím Lý lại ngẩn người.

Đêm qua nhìn thấy hình thức ở chung của hai người, bà còn tưởng rằng. . . . . .

Bây giờ nghe Lệ Bạc Thâm nói như vậy, thím Lý không khỏi hơi xấu hổ: “Vậy à. . . . . ."

Triều Triều đứng bên cạnh nghe thím Lý nhắc tới hắn chăm sóc mẹ cả đêm thì mím môi lại, xoay người lại ở bên giường nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, xa cách lại lễ phép cúi mình cảm ơn hắn: “Cảm ơn chú đã chăm sóc mẹ con ạ."

Suy nghĩ của cậu và Giang Nguyễn Nguyễn là giống nhau, nếu người đàn ông này đã làm mẹ thất vọng lần nữa, vậy bọn họ nên phân rõ giới hạn với hắn, nhưng lần này hắn quả thật đã giúp mẹ nên cậu cũng phải nói lời cảm ơn.

Mộ Mộ cũng vội vàng cúi đầu theo.

Nhìn thấy thái độ xa cách của hai đứa nhỏ, Lệ Bạc Thâm cau mày rồi trầm mặc gật gật đầu coi như đáp lại.
Chương 194: Chỉ là ngoài ý muốn

Uống cháo xong, Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn thời gian, cảm thấy hiện tại đến sở nghiên cứu thì vẫn còn kịp.

"Tôi đã bớt nóng rồi, thím Lý, làm phiền bà làm thủ tục xuất viện giúp tôi, tôi còn có công việc phải làm."

Bởi vì làm phẫu thuật cho trưởng bối của Mặc Lâm Thâm nên tiến độ ở sở nghiên cứu đã hơi trễ.

Giang Nguyễn Nguyễn không muốn vì mình mà làm tiến độ nghiên cứu bị thụt lùi.

thím Lý hơi do dự: “Tiểu thư, cô nên nằm viện quan sát thêm một ngày đi, trong khoảng thời gian này cô quá bận rộn, tôi thấy hết cả, hôm qua lại đột nhiên phát sốt, nhất định là vì mệt nhọc quá độ, hiện tại vừa hết sốt lại vội vàng đi làm việc, tôi sợ sức khỏe của cô sẽ không chịu nổi."

Bà đến nhà Giang Nguyễn Nguyễn làm việc không lâu, nhưng trong khoảng thời gian này bà đã thấy rõ cường độ làm việc của Giang Nguyễn Nguyễn.

Nếu không phải hôm qua sinh bệnh thì bà còn hoài nghi thân thể của cô làm bằng sắt, mỗi ngày quay như con vụ, về đến nhà còn phải chăm sóc bọn nhỏ mà vẫn không thấy cô than mệt một tiếng.

Trong khoảng thời gian ở chung này, thím Lý cũng thật sự coi bọn họ là người nhà, lại đau lòng Giang Nguyễn Nguyễn một mình mang theo hai đứa con trai.

Trơ mắt thấy cô sinh bệnh như nhìn thấy con mình vậy, bà muốn thật cẩn thận.

Giang Nguyễn Nguyễn không để ý lắm mà vén chăn lên muốn xuống giường: “Không có gì, tôi đã quen rồi, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn."

Nghe thế, ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh tối sầm xuống.

Hắn nhớ rõ lý lịch vĩ đại của người phụ nữ này, sáu năm ngắn ngủn có thể làm được đến mức này, rốt cuộc cô đã sống như thế nào ở nước ngoài?

thím Lý còn chưa yên tâm, dù sao hôm qua bác sĩ nói thế nào thì bà cũng không chính tai nghe được, càng không biết rốt cuộc sức khoẻ của Giang Nguyễn Nguyễn như thế nào.

Bà do dự một lát, nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đã ngồi dậy khỏi giường, thím Lý xin giúp đỡ mà nhìn về phía người đàn ông một bên.

Không biết vì sao bà lại cảm thấy có lẽ Giang Nguyễn Nguyễn sẽ nghe lời nói của hắn.

Lệ Bạc Thâm cau mày càng chặt, bước đến bên giường bệnh rồi nhìn thẳng vào người phụ nữ trên giường: “Hôm qua bác sĩ nói nếu muốn xuất viện thì phải kiểm tra lại."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn thím Lý một cái rồi bảo: "Đi gọi bác sĩ tới xem thử."

thím Lý nhẹ nhàng thở ra, lập tức vội vàng xoay người đi ra ngoài kêu bác sĩ lại đây.

Giang Nguyễn Nguyễn không tán thành mà nhíu mày: “Không cần, tôi biết tình hình sức khoẻ của mình mà."

Bản thân cô là bác sĩ, cũng biết tính nghiêm trọng của bệnh tình.

Cô chỉ phát sốt thôi, hiện tại đã bớt nóng, hoàn toàn có thể xuất viện.

Tiếng nói vừa dứt thì câu nói chất vấn của người đàn ông đã vang lên bên tai: “Nếu cô biết thì tại sao lại bệnh đến nằm trong nhà không xuống giường được?"

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn hơi cứng lại.

Triều Triều và Mộ Mộ nghe Lệ Bạc Thâm nói vậy thì lập tức đồng ý gật đầu: “Mẹ, hãy để bác sĩ tới kiểm tra đi mẹ."

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bọn nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn đành nuốt lời từ chối trở vào, chờ bác sĩ lại đây kiểm tra.

Rất nhanh, thím Lý đã dẫn bác sĩ tiến vào.

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía người đàn ông ngày hôm qua mang Giang Nguyễn Nguyễn tới đây: “Sức khoẻ của bệnh nhân đã không thành vấn đề, có thể xuất viện, nhưng sau này phải chú ý nghỉ ngơi, dù sao sức khoẻ mới là tiến vốn."

Lệ Bạc Thâm gật đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn một cái.

Đối diện với tầm mắt của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy chột dạ nên rũ xuống mắt xuống mà nói: “Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý."

Bác sĩ lại dặn dò một vài điều cần chú ý rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Sau khi xác nhận Giang Nguyễn Nguyễn đã không sao, thím Lý mới yên lòng mà làm thủ tục xuất viện.
Chương 195: Hai chúng ta không nợ gì nhau

Khi họ đi ra khỏi bệnh viện thì còn chưa tới tám giờ.

Giang Nguyễn Nguyễn nằm trên giường một ngày hai đêm nên chỉ cảm thấy xương cốt đều cứng lại, cuối cùng cũng được đi ra bên ngoài hít thở không khí mới mẻ, cô thoải mái duỗi người.

Triều Triều và Mộ Mộ nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì nữa.

"Tiểu thư, nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi, chỉ tới trưa thôi cũng được rồi!" thím Lý tận tình khuyên bảo cô.

Giang Nguyễn Nguyễn cười cười đáp: “Tôi không sao, không cần lo lắng, hôm trước làm giải phẫu chảy mồ hôi mà không xử lý đã đến nhà trẻ, có lẽ là trên đường đi bị cảm lạnh mới phát sốt, sau này tôi sẽ chú ý."

Nói xong, cô lại ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bọn nhỏ: “Mẹ còn phải đến sở nghiên cứu làm việc, để bà nội Lý đưa tụi con đi nhà trẻ được không? Có thể sẽ trễ một chút, mẹ nói một tiếng với cô Lý."

Bọn nhỏ hơi lo lắng mà nhìn cô.

Nếu có thể, bọn họ cũng hy vọng mẹ trở về nghỉ ngơi một chút.

Nhưng họ hiểu mẹ nhất, cũng biết mẹ không có khả năng để công việc bị chậm trễ.

Tụi nhỏ do dự một lát rồi đành gật gật đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy nhìn về phía thím Lý: “Bọn nhỏ nhờ vào thím, tôi sẽ không đi qua đó, tôi sẽ nói chuyện với cô giáo trước."

thím Lý cũng chỉ đành đáp ứng.

"Chuyện hôm qua xin cảm ơn, nhưng coi như là báo đáp trước đó tôi chăm sóc cho Tiểu Tinh Tinh, sau này hai chúng ta không nợ gì nhau." Giang Nguyễn Nguyễn lại đi đến chỗ người đàn ông đã đứng ở cửa chính mà lạnh nhạt mở miệng.

Nghe vậy, trên mặt hắn không có chút gợn sóng, nhưng ánh mắt lại hơi tối sầm xuống rất khó phát giác.

Sau một lúc lâu, hắn mới cảm xúc không rõ mà nhếch môi lên: “Được thôi."

Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn xoay người rời đi thì lại bị một bàn tay nhỏ bắt lấy làn váy.

"Dì!" Tiểu Tinh Tinh không hiểu không nợ gì nhau là có ý gì, nhưng cứ cảm thấy dì nói chuyện hơi kỳ quái, cô bé sốt ruột nắm lấy váy của dì.

Giang Nguyễn Nguyễn dừng bước, quay lại nhìn cô béo: “Làm sao vậy Tinh Tinh?"

Trong đôi mắt long lanh của Tiểu Tinh Tinh tràn đầy tủi thân: “Thích dì."

Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình nhũn ra, nhịn không được bế cô bé lên: “Dì cũng thích Tinh Tinh, lần này cám ơn Tinh Tinh đến thăm dì."

Được dì đẹp ôm, tâm tình của Tiểu Tinh Tinh mới từ từ tốt đẹp lên.

Nhưng nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, cô bé vẫn hơi lưu luyến.

Giang Nguyễn Nguyễn đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ rồi cùng thím Lý đến ven đường đón xe.

Buổi sáng thím Lý đón xe tới, hôm qua Giang Nguyễn Nguyễn được Lệ Bạc Thâm đưa tới, hai người cũng hết cách.

Nhưng lúc này ngay vào giờ cao điểm, đợi sau một lúc lâu vẫn không thấy chiếc xe trống nào.

Giang Nguyễn Nguyễn đang nghĩ ngợi có nên làm phiền Cố Vân Xuyên tới đón mình hay không.

Chỉ nghe tiếng nói của Lệ Bạc Thâm vang lên ở một bên: “Hiện tại không tiện đón xe, tôi đưa mọi người đi."

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, đã một lúc rồi mà hắn còn chưa rời đi.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt trông mong của cô bé bên cạnh đang nhìn mình, cảm thấy hiểu ra.

Mặc dù mềm lòng với cô bé, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn cau mày lại, thái độ xa cách mở miệng từ chối: “Không cần, từ hôm qua đến giờ tôi đã làm phiền Lệ tổng quá nhiều, chắc Lệ tổng cũng phải đến công ty, tôi không làm phiền anh nữa, chúng tôi đón xe là được rồi."

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy người đàn ông có chút không vui mà cau mày.

Giang Nguyễn Nguyễn yên lặng dừng lại, không biết câu nào của mình lại chọc giận hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom