• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (9 Viewers)

  • Chương 186-188

Chương 186: Xa cách như lúc ban đầu

Khi Giang Nguyễn Nguyễn đi ra khỏi phòng giải phẫu thì trời đã tối rồi.

Nhìn sắc trời bên ngoài, Giang Nguyễn Nguyễn

江阮阮

Giang Nguyễn Nguyễn

đột nhiên nhớ tới mình bỏ lỡ thời gian đón bọn nhỏ, cô chỉ kịp thay quần áo rồi vội vàng lái xe chạy tới nhà trẻ.

Khi đi vào cổng nhà trẻ, chỉ thấy dưới ánh đèn đường xa xa có một người đàn ông đút tay vào túi đứng bên cái ghế dài, ba đứa nhỏ vây quanh hắn, mỗi đứa cầm một cái hamburger mà cúi đầu ăn rất nghiêm túc.

Thấy thế, bước chân của Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi ngừng lại.

Hình như đã nhận ra tầm mắt của cô nên người đàn ông kia lập tức ngước mắt nhìn, sau đó cúi đầu nói gì đó với bọn nhỏ.

Ba đứa nhỏ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, một tay cầm cái hamburger không hoàn chỉnh mà chạy tới bên cạnh cô.

Giang Nguyễn Nguyễn áy náy ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bọn nhỏ: “Thực xin lỗi, mẹ đã tới trễ."

Triều Triều và Mộ Mộ sớm đã quen, nghe vậy cũng không để ý mà lắc đầu, trái lại quan tâm hỏi cô: “Mẹ, mẹ bận đến bây giờ sao? Có phải mệt chết đi được không?"

Giang Nguyễn Nguyễn cười cười trấn an: “Không mệt chút nào cả."

Nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn rất mỏi mệt.

Nếu không phải nhớ hai đứa nhỏ thì chắc cô đã không còn sức để nâng cánh tay lên nữa.

Lúc trước khi sinh hai đứa nhỏ không quá thuận lợi, trong quá trình sinh xuất huyết nhiều làm sức khoẻ của Giang Nguyễn Nguyễn luôn rất suy yếu.

Mỗi lần giải phẫu thời gian dài thì thể xác và tinh thần của cô đều rất mỏi mệt, phải nghỉ ngơi thật lâu mới ổn định lại được. . .

"Tinh Tinh làm sao. . ." Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh.

Rõ ràng Lệ Bạc Thâm đã tới đón cô bé, sao cô còn chưa đi?

Hay là Lệ Bạc Thâm tốt bụng chăm sóc Triều Triều và Mộ Mộ?

Nghĩ vậy, tâm tình của Giang Nguyễn Nguyễn hơi phức tạp.

Không biết khi nào Lệ Bạc Thâm đã đi tới bên cạnh bọn họ, nghe thế thì trầm giọng đáp lại: “Hai đứa nhỏ không đi thì Tinh Tinh cũng không đi."

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên chút tự giễu.

"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho cô mà cô không nghe máy." Lệ Bạc Thâm lại nói.

Giang Nguyễn Nguyễn tỉnh táo lại, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười trên mặt hơi miễn cưỡng: “Tôi tắt điện thoại, ra khỏi phòng phẫu thuật mới nhìn thấy, Triều Triều và Mộ Mộ đã làm phiền anh rồi."

Thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Không có gì, dù sao trước đó cô cũng giúp chăm sóc Tinh Tinh lâu như vậy."

Hai người không có gì nhiều để nói, hơn nữa Giang Nguyễn Nguyễn cũng rất mệt mỏi, nói khách sáo hai câu xong thì xa cách gật đầu: “Vậy tôi dẫn Triều Triều và Mộ Mộ đi về trước."

Hai đứa nhỏ lễ phép nói tạm biệt Lệ Bạc Thâm.

Tiểu Tinh Tinh lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn lom lom, luyến tiếc cô rời đi như vậy.

Nhìn vào đôi mắt cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình như nhũn ra, cô cúi người sờ sờ đầu của cô: “Tiểu Tinh Tinh cũng ngoan ngoãn trở về với cha đi, ngày mai lại chơi với các anh."

Lúc này cô bé mới ngoan ngoãn gật đầu, bập bẹ mở miệng: “Dì, tạm biệt."

Nghe thấy tiếng nói ngây ngô của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy càng mềm lòng: “Ngày mai gặp lại."

Nói xong, cô đứng dậy nắm tay hai đứa nhỏ kia rời đi.

Nhìn theo bóng dáng ba người rời đi, đôi mắt của Lệ Bạc Thâm đen tối không rõ.

Từ sau khi mang Tinh Tinh trở về, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Thái độ của người phụ nữ này đối với hắn rõ ràng lại trở nên xa cách như lúc ban đầu.

Nếu không phải vì hắn hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ thì chỉ sợ cô cũng không nói một câu với mình.

Tiểu Tinh Tinh đợi một lúc lâu mà cha vẫn đứng tại chỗ bất động, cô bé không hiểu mà lắc lắc cánh tay hắn.

Lúc này Lệ Bạc Thâm mới tỉnh táo lại, ôm lấy đứa nhỏ rồi đi nhanh ra ngoài cửa.
Chương 187: Lần này thật sự mệt đến mức bị bệnh

Khi họ trở lại biệt thự thì thím Lý đã làm xong cơm chiều từ lâu.

Thấy bọn họ vào cửa, bà lộ ra vẻ mặt lo lắng rồi tiến lên quan tâm hỏi: “Tiểu thư, sao hôm nay lại về trễ như thế?"

Giang Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng cười cười: “Không có gì, tôi làm việc hơi trễ, bọn nhỏ giao cho bà chiếu cố, tôi hơi mệt nên đi lên ngủ trước."

thím Lý thấy sắc mặt cô tiều tụy nên vội vàng đáp ứng.

Giang Nguyễn Nguyễn dặn dò hai đứa nhỏ vài câu rồi một mình trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, thím Lý chuẩn bị xong điểm tâm mà thật lâu vẫn không thấy Giang Nguyễn Nguyễn đi xuống.

Mà hai đứa nhỏ lại tự đi xuống từ trên lầu, còn tự động xử lý vệ sinh cá nhân.

"Tụi con ăn trước đi, thím đi lên xem thử." thím Lý nghĩ đến bộ dáng tiều tụy hôm qua của Giang Nguyễn Nguyễn thì hơi bất an.

Nghe vậy, hai đứa nhỏ lập tức ngăn cản: “Không cần, mỗi lần mẹ giải phẫu xong sẽ mệt chết được, để mẹ ngủ thêm một lát đi bà, đến trưa nếu còn chưa dậy thì bà đi gọi mẹ sau."

Nghe hai đứa nhỏ nói vậy, thím Lý do dự một lát rồi đáp ứng.

thím Lý cho hai đứa nhỏ ăn điểm tâm xong rồi đưa tụi nhỏ đến nhà trẻ.

Khi trở về đã không còn sớm, nhưng trong phòng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không có chút động tĩnh nào.

thím Lý không dám đi quấy rầy cô nên chỉ hâm nóng một chén cháo trắng để chờ cô thức dậy thì ăn.

Khi Giang Nguyễn Nguyễn thức dậy, liếc nhìn thời gian thì lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

Đã đến tận mười một giờ trưa! Hai đứa nhỏ đến trường muộn rồi!

Cô đang chuẩn bị vén chăn xuống giường thì đột nhiên nhớ tới mình đã thuê bảo mẫu, bọn nhỏ cũng đã ở nhà trẻ.

Sau khi thả lỏng tinh thần thì Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy mệt mỏi một cách khó hiểu.

Cô nằm trên giường một lát thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

"Giang tiểu thư, cô thức dậy chưa?" thím Lý đợi ở bên ngoài tới bây giờ, nhìn thấy đã đến trưa nên vội vàng đi lên hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn mở miệng đáp lại: “Dậy rồi, lát nữa tôi đi xuống."

Nói xong, cô mới phát giác giọng nói của mình hơi khàn khàn.

Hình như cô hơi bị cảm rồi.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng không để ý mà đứng lên rửa mặt qua loa một hồi, sau đó xuống lầu ăn cái gì đó, khi đi đường thì cảm giác mệt mỏi trên người càng rõ ràng hơn.

"Tiểu thư, sao mặt của cô đỏ như vậy?" thím Lý bưng chén cháo đã hâm nóng sẵn đến cho cô, khi thấy sắc mặt cô thì lập tức hoảng sợ.

Giang Nguyễn Nguyễn trì trệ mà nhíu mày lại: “Có lẽ là hơi sốt, làm phiền bà tìm thuốc hạ sốt đến giúp tôi."

thím Lý vội vàng đi đến chỗ thùng y tế để tìm thuốc hạ sốt cho cô.

Giang Nguyễn Nguyễn uống thuốc, tuy không có khẩu vị gì nhưng vẫn miễn cưỡng ăn được một chút, sau đó cô lên lầu nghỉ ngơi.

Cô cũng không nghĩ tới mình chỉ làm một cuộc giải phẫu mà lại mệt đến bệnh, từ khi nào mà sức khỏe của mình suy yếu thành như vậy. . . . . .

Có lẽ do phát sốt nên suy nghĩ của cô cũng rất xao lãng.

Sau một hồi miên man suy nghĩ, Giang Nguyễn Nguyễn mơ mơ màng màng ngủ mất.

Buổi tối, thím Lý thấy cô không đi xuống lầu thì biết cô còn chưa khỏe lại nên lập tức đi đến trường đón hai đứa nhỏ.

Vừa đến nhà trẻ liền thấy Tiểu Tinh Tinh dán chặt hai đứa nhỏ nhà mình, khi nhìn thấy bà đến thì đáy mắt cô bé hiện ra chút thất vọng.

Hai đứa nhỏ biết em gái muốn gặp mẹ, sợ cô bé lại không chịu trở về giống như hôm qua nên chủ động hỏi một câu: “Bà nội Lý, mẹ đâu rồi ạ?"

thím Lý đang lo lắng cho Giang Nguyễn Nguyễn một mình nằm ở nhà, nghe thế thì trên mặt không khỏi lộ ra nét u sầu: “Giang tiểu thư hơi khó chịu trong người nên ở nhà nghỉ ngơi, chúng ta về sớm một chút đi!"

Nghe thế, trên mặt hai đứa nhỏ đều lộ ra vẻ lo lắng.

Bọn họ nghĩ mẹ vẫn giống như thường ngày, nghỉ ngơi một chút thì khỏe lại, không ngờ lần này lại mệt đến bị bệnh!
Chương 188: Mẹ đi bệnh viện tiêm thuốc đi

Lệ Bạc Thâm đang đứng ở một bên.

Bởi vì không nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn nên Tiểu Tinh Tinh nhất quyết không chịu trở về, hắn đành chờ ở chỗ này với cô bé, không ngờ lại nghe thấy tin tức này.

Tiểu Tinh Tinh sốt ruột bắt lấy ống tay áo của hắn: “Dì. . . . . ."

Lệ Bạc Thâm nhìn ra ý đồ của cô bé nên trầm giọng nói tiếp lời: “Giang tiểu thư làm sao vậy?"

thím Lý hoàn toàn không biết gì về mâu thuẫn giữa bọn họ, nghe vậy không chút nghĩ ngợi trả lời: “Hôm qua Giang tiểu thư trở về đã không được bình thường, tôi nghĩ là cô ấy mệt thôi, không ngờ trưa hôm nay bắt đầu nóng lên. Tôi phải mau chóng trở về chăm cô."

Nói xong, bà chuẩn bị dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Triều Triều và Mộ Mộ quên luôn tạm biệt em gái mà vội vã xoay người rời đi.

Thấy thế, Tiểu Tinh Tinh sốt ruột đến độ hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm: "Dì".

Lệ Bạc Thâm thấy dáng vẻ của cô bé thì trầm mặc hồi lâu rồi vẫn dẫn cô lên xe, bảo tài xế đi theo sau thím Lý đến nhà của Giang Nguyễn Nguyễn.

Bọn nhỏ một lòng nghĩ đến mẹ, khi nhìn thấy Lệ Bạc Thâm theo sau thì cũng không nói gì mà trực tiếp chạy lon ton đến phòng mẹ.

thím Lý cũng không ngăn cản mà trơ mắt nhìn Lệ Bạc Thâm dẫn Tiểu Tinh Tinh lên lầu.

Giang Nguyễn Nguyễn bị tiếng mở cửa của bọn nhỏ đánh thức, khi mở mắt ra chỉ nhìn thấy hai đôi mắt to nhìn lom lom vào mình.

"Mẹ, mẹ thấy sao rồi? Có phải rất khó chịu không?" Triều Triều lấy tay sờ sờ trán mẹ, bị nhiệt độ trên đó hù sợ, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Giang Nguyễn Nguyễn trấn an cười cười: “Mẹ bị sốt thôi, ngủ một giấc là khỏe, đừng lo lắng."

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng nói bập bẹ: “Dì. . . . . ."

Giang Nguyễn Nguyễn lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Tinh Tinh đang bất an đứng bên giường, bàn tay nhỏ bé siết chặt mép sàng rồi nhìn cô lom lom.

Sao con bé lại đến đây?

Gần như theo bản năng, Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn thoáng qua phía cửa.

Chỉ thấy một bóng người thon dài đứng ở cửa nhìn thẳng vào tầm mắt của cô, hắn cau mày sải bước tiến vào: “Sốt rất nghiêm trọng sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn mang tâm tình phức tạp dời tầm mắt đi, trên mặt đầy vẻ lạnh nhạt: “Không có gì, tôi là bác sĩ nên biết bệnh tình có nghiêm trọng không, mức độ này chỉ là sốt nhẹ, ngủ một giấc là khỏe thôi."

Vừa dứt lời, thím Lý đã nhịn không được phản bác: “Cô đã ngủ một ngày một đêm mà còn chưa khỏe lên, hay là đến bệnh viện chích đi!"

Trên mặt người đàn ông xẹt qua một tia nghi ngờ.

Bàn tay giấu trong chăn của Giang Nguyễn Nguyễn hơi siết lại, đầu choáng váng nên nhất thời cũng không nghĩ ra lí do gì để từ chối.

Cô thật sự sốt hơi nặng, vốn định chờ thím Lý trở về sẽ nhờ bà đi bệnh viện với mình một chuyến, lại không ngờ Lệ Bạc Thâm lại đi theo về.

Hai đứa nhỏ cũng không yên lòng mà phụ họa: "Mẹ, tụi con đến bệnh viện chích với mẹ! Chích mới khỏe nhanh được! Mỗi lần tụi con bị sốt thì mẹ cũng chích cho tụi con!"

Nói xong, tụi nhỏ bắt lấy tay cô rồi đỡ cô ngồi dậy.

Tiểu Tinh Tinh bên cạnh lại sốt ruột đến độ đỏ mắt.

Nhìn thấy dáng vẻ của bọn nhỏ, rốt cuộc Giang Nguyễn Nguyễn cũng không còn cách nào mà gật gật đầu rồi nhìn về phía thím Lý: “Được rồi thím Lý, làm phiền bà đi theo tôi một chuyến."

Hai đứa nhỏ đòi đi theo, Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày lại: “Tụi con ở nhà ngoan ngoãn đi ngủ đi, mẹ sẽ về nhanh thôi."

Đã trễ thế này, cô không muốn bọn nhỏ cũng mệt mỏi theo mình.

thím Lý đang muốn đáp ứng thì tiếng nói trầm thấp của Lệ Bạc Thâm vang lên: “Tôi dẫn cô đi, thím Lý ở nhà chăm sóc bọn nhỏ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom