• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (4 Viewers)

  • Chương 196-200

Chương 196: Sẽ cáu kỉnh với tôi

Lệ Bạc Thâm nắm tay Tiểu Tinh Tinh, nhìn người phụ nữ vẻ mặt lạnh nhạt cách đó không xa thì châm chọc mở miệng: “Cho dù là người xa lạ, Giang tiểu thư cũng không cần tránh né tôi đến vậy. Tôi vốn muốn đưa Tinh Tinh đi nhà trẻ, từ nhà trẻ đến Lệ thị cũng đi ngang qua sở nghiên cứu của cô, cho nên mới đề nghị tiện đường chở cô đi, không biết Giang tiểu thư đang để ý cái gì?"

Ngụ ý là nói hành động lần này của Giang Nguyễn Nguyễn là tự mình đa tình.

Tiểu Tinh Tinh cũng muốn ở thêm với dì đẹp một lát, nghe thế thì đôi mắt to lập tức nhìn Giang Nguyễn Nguyễn lom lom: “Dì. . . . . ."

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi mềm lòng.

Hơn nữa lời nói của Lệ Bạc Thâm cũng làm cô không thể phản bác.

Bọn họ chỉ không có quan hệ gì mà thôi, cô lại từ chối những chuyện không ảnh hưởng toàn cục này thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi quá.

Nghĩ vậy, rốt cuộc Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đáp ứng mà nói với thím Lý: "Thím đi về trước đi, tôi dẫn tụi nhỏ qua đó."

thím Lý đáp ứng rồi giao hai đứa nhỏ cho Giang Nguyễn Nguyễn.

Hai đứa nhỏ vẫn ôm thành kiến với Lệ Bạc Thâm, vừa biết phải lên xe của hắn thì có chút chần chờ.

Tiểu Tinh Tinh đã buông tay của cha ra, lại đây cầm lấy váy dì đẹp, rõ ràng là muốn ngồi gần Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu Tiểu Tinh Tinh và nói với hai đứa nhỏ: "Lên đi."

Nghe thấy lời của mẹ, hai đứa nhỏ mới chậm rãi leo lên xe.

Giang Nguyễn Nguyễn thì ôm Tiểu Tinh Tinh theo sau, ngồi ở phía sau với bọn nhỏ.

Lệ Bạc Thâm đóng cửa xe lại cho họ rồi lên vị trí kế bên tài xế.

Xe chậm rãi đề máy và chạy về hướng nhà trẻ.

Trong xe rất yên tĩnh, Giang Nguyễn Nguyễn vốn không có gì để nói với Lệ Bạc Thâm, bọn nhỏ cũng im lặng một cách khó hiểu.

Dọc đường đi không khí đều rất nặng nề.

Nhìn thấy xe dần dần đi xa, trong lùm cây ở cửa bệnh viện có ánh đèn của máy ảnh lóe lên không ngừng.

Khi đến nhà trẻ đã gần chín giờ.

Giang Nguyễn Nguyễn xuống xe đưa ba đứa nhỏ đến cổng trường.

Bởi vì đã đến trễ quá nên cổng trường đã đóng lại.

Giang Nguyễn Nguyễn gọi điện thoại cho cô Lý để nói rõ tình hình, rất nhanh cô Lý đã đi ra đón ba đứa nhỏ vào.

Nhìn thấy bóng dáng bọn nhỏ biến mất trong tầm mắt, Giang Nguyễn Nguyễn do dự quay người lại.

Trong lúc đó, xe của Lệ Bạc Thâm vẫn im lặng đậu đó chờ cô qua.

Dựa theo cách nói vừa rồi, Lệ Bạc Thâm sẽ tiện đường chở cô đến sở nghiên cứu gần đây.

Nhưng không có bọn nhỏ ở đây, Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không biết phải ở chung một không gian nhỏ hẹp với người đàn ông này như thế nào.

Nhà trẻ cách sở nghiên cứu cũng rất gần, lúc trước cô chọn nhà trẻ này cũng có một phần nguyên nhân là vì gần sở nghiên cứu, cô đưa đón con cũng dễ dàng hơn.

Nếu đi đường cũng chỉ tốn chừng nửa giờ.

Ngay khi cô do dự có nên đi bộ qua đó không thì cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt hơi không kiên nhẫn của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt cô.

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt.

"Không phải vội vã đến sở nghiên cứu sao? Còn không lên xe?" Lệ Bạc Thâm đoán được vậy suy nghĩ của cô nên cảm thấy không vui lắm, giọng điệu cũng không được tốt.

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi mím môi, một lát sau mới nặn ra nụ cười lễ phép mà tiến lên phía trước và nói: "Nơi này cách sở nghiên cứu rất gần, tự tôi đi tới đó là được rồi."

Lệ Bạc Thâm đè nén sự không vui trong lòng mà lạnh lùng đáp lại: “Nếu để Tinh Tinh biết tôi cho cô đi bộ qua đó thì trở về sẽ cáu kỉnh với tôi."

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ run.

Chỉ cần hai người bọn họ không nói thì làm sao Tiểu Tinh Tinh biết được?

Nhưng có vẻ cô không lên xe thì hắn sẽ không rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát rồi vẫn ngồi xuống vị trí phía sau.
Chương 197: Thật là tiện nhân

Xế chiều hôm đó, Phó Vi Trữ đang thị sát ở công ty, chỉ cảm thấy ánh mắt nhân viên nhìn mình có chút kỳ quái.

"Phó tổng, Lệ tổng thật tốt với cô, chúng tôi hâm mộ muốn chết!" Có nữ nhân viên quan hệ thân cận tiến lên trêu ghẹo.

Nghe thế, Phó Vi Trữ không khỏi sửng sốt, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đương nhiên, không để ý lắm mà hỏi một câu: “Phải không? Sao cô nhìn ra được?"

Nụ cười trên mặt nữ nhân viên càng nịnh nọt: “Mọi người đều biết hôm qua Lệ tổng ở bệnh viện chăm sóc cô cả đêm, sáng hôm nay cô còn có thể đúng giờ đến đây đi làm, thật là tấm gương cho chúng tôi!"

Vẻ mặt Phó Vi Trữ cứng lại: “Cô nói cái gì?"

Lệ Bạc Thâm chăm sóc cô ta ở bệnh viện cả đêm?

Hai ngày này cô ta luôn rất khỏe, từng đến bệnh viện khi nào chứ?

Nữ nhân viên còn nghĩ cô ta xấu hổ nên trực tiếp móc điện thoại ra, kéo bài băng của một truyền thông cho cô ta xem: “Đừng ngại, tin tức đăng lên cả rồi, hiện tại ai nên biết cũng đã biết cả."

Nói xong, cô ta mới phản ứng chậm mà nhớ tới chuyện quan tâm sức khỏe của cô chủ, ngượng ngùng hỏi: “Đúng rồi, hôm qua cô làm sao vậy? Buổi chiều không phải vẫn khỏe sao? Sao buổi tối đột nhiên vào bệnh viện?"

Phó Vi Trữ vội vàng nhìn lướt qua nội dung trên đó, khi nhìn thấy tiêu đề "Lệ tổng đêm khuya đi khám bệnh với vị hôn thê, chăm sóc cả đêm" thì cảm thấy càng đáng nghi, nghe nhân viên hỏi thế thì viện cớ lung tung: “À, đêm qua tôi bị trúng thực, đã đỡ hơn rồi, cô đi làm việc đi."

Nữ nhân viên lại giả bộ quan tâm mà hỏi han hai câu rồi mới trở lại vị trí.

Phó Vi Trữ mang sắc mặt khó coi trở về văn phòng, đầu tiên là mở Weibo lên trước để tìm tòi tin tức liên quan đến Lệ Bạc Thâm.

Vừa nhập một từ "Lệ" vào, Phó Vi Trữ đã trực tiếp nhấn vào kết quả tra tìm đầu tiên.

Số bình luận trong đó đã đột phá trăm vạn.

Trong đó, bài đăng thu hút nhất do một Marketing Account nổi danh trong giới đăng lên.

"Đêm qua, Lệ tổng đích thân đưa vị hôn thê đến bệnh viện khám bệnh, cả quá trình ôm công chúa, lực bạn trai cùng cực; tám giờ sáng sớm hôm nay, hai người cùng nắm tay lên xe của Lệ tổng, cũng có tiểu công chúa của Lệ thị cùng đi, vị hôn thê và tiểu công chúa quan hệ hòa hợp, xem ra chuyện tốt đã tới gần."

Bối cảnh tấm hình thứ nhất là đêm khuya, Lệ Bạc Thâm ôm một người phụ nữ kiểu công chúa đi nhanh vào cửa bệnh viện.

Tấm hình thứ hai là sáng sớm, ở cửa bệnh viện, Lệ Bạc Thâm đứng trước chiếc xe, người phụ nữ ôm một đứa bé lên xe.

Nhìn từ quần áo và thân hình thì hai tấm hình này chụp cùng một người phụ nữ.

Chỉ nhìn hai tấm hình kia, quả thật sẽ làm người ta cảm thấy được người trong hình rất thân mật, thậm chí tấm hình thứ hai giống như một nhà ba người.

Nhưng mà… Làm vị hôn thê của hắn, Phó Vi Trữ lại không biết gì về chuyện này cả.

Bởi vì tin tức vào khoảng thời gian trước, trong khoảng thời gian này Lệ Bạc Thâm vẫn luôn tránh cô ta không gặp, người phụ nữ trong hình căn bản không phải cô ta!

Phóng đại hai tấm ảnh nhìn mấy lần, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi hiện lên trong đầu Phó Vi Trữ.

Lại là con tiện nhân Giang Nguyễn Nguyễn kia!

Mặc kệ là bên mặt hay là thân hình trong tấm ảnh đều hoàn toàn trùng khớp với Giang Nguyễn Nguyễn!

Ý thức được điểm này, sắc mặt Phó Vi Trữ trầm xuống.

Chuyện Lệ Bạc Thâm tốt với vị hôn thê từ đầu tới đuôi căn bản là một sự nhầm lẫn buồn cười!

Người được Lệ Bạc Thâm chăm sóc cả đêm căn bản không phải cô ta, mà là con tiện nhân Giang Nguyễn Nguyễn kia!
Chương 198: Lại có biến cố

Các nhân viên bên ngoài còn tin chuyện này là thật mà bàn tán xôn xao.

“Trước đó còn nghe nói Lệ tổng không muốn kết hôn với Phó tổng nên mới luôn kéo dài hôn ước không thực hiện, không ngờ sau lưng lại ấm áp như vậy."

"Lệ tổng vừa đẹp trai vừa ấm áp, tôi cũng muốn có một người bạn trai như vậy!"

". . . . . ."

Nghe thấy mấy lời bàn tán này, sắc mặt Phó Vi Trữ thay đổi liên tục, lòng bàn tay sắp bị cô ta bấm ra vết máu mới miễn cưỡng đè nén tức giận trong lòng xuống: “Thời gian làm việc đừng nói về những chuyện đó nữa, đều chăm chỉ làm việc cho tôi!"

Nói xong, Phó Vi Trữ lạnh lùng nhìn lướt qua những nhân viên bàn tán vừa rồi rồi xoay người không quay đầu lại đi nhanh rời đi.

Cô ta thật sự không ở nổi nữa! Những người này càng nói thì cô ta càng căm tức!

Sau khi rời khỏi công ty, Phó Vi Trữ trực tiếp chạy xe trở về nhà.

Biệt thự Phó gia, Trịnh Lâm và Phó Hoành Tín đang ngồi trong phòng khách thì đột nhiên nhìn thấy con gái nổi giận đùng đùng tiến vào, hai người đều ngẩn ra.

"Vi Trữ, làm sao vậy? Công ty có người nào chọc giận con không vui à. . . . . ."

Phó Hoành Tín còn tưởng rằng là chuyện của công ty, đang muốn chỉ bảo hai câu lại bị con gái lạnh lùng cắt ngang: “Công ty! Mọi người chỉ biết đến công ty! Muốn công ty tốt thì sao mọi người không ước gì con gả vào Lệ gia đi? Nhưng vì sao cả chuyện Lệ Bạc Thâm đi đâu cũng không biết!"

Nghe vậy, trong lòng Trịnh Lâm và Phó Hoành Tín đều hơi trầm xuống.

Trịnh Lâm nhíu mày hỏi một câu: “Là chuyện của Bạc Thâm? Dì Tống Viện không phải đã truyền tin hai con sắp kết hôn ra ngoài sao? Con còn có gì phải lo lắng chứ?"

Vừa dứt lời, chỉ thấy Phó Vi Trữ giẫm lên giày cao gót bước tới trước mặt bọn họ, một tay lấy di động vứt lên trên ghế sa lon: “Tự mọi người xem đi!"

Thấy thế, hai người liếc nhau, không hiểu gì mà cầm điện thoại lên.

Nhìn thấy nội dung trên màn hình, sắc mặt hai người đều trầm xuống.

Ngày thường bọn họ chỉ xem tin tài chính và kinh tế, rất ít xem những tin tức giải trí này, họ cũng lần đầu nhìn thấy tin tức Lệ Bạc Thâm đêm qua chăm sóc vị hôn thê.

Tất nhiên hai người biết đêm qua con gái mình ở trong nhà, hơn nữa cũng nhận được mặt bên trong hình căn bản không phải con gái nhà mình.

"Người phụ nữ trong hình là ai?" Trịnh Lâm cau mày hỏi một câu.

Phó Vi Trữ tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, lạnh lùng nhìn lướt qua màn hình, không muốn nói chuyện.

Trịnh Lâm đợi nửa ngày vẫn không nghe cô trả lời, lập tức hỏi tới: "Người phụ nữ kia là ai? Có phải là họ Giang kia không?"

Trừ Giang Nguyễn Nguyễn ra thì bà ta cũng không nghĩ ra người khác!

Nghe thấy mẹ nhắc tới con tiện nhân kia, Phó Vi Trữ nghiến răng nghiến lợi đáp: “Chính là con tiện nhân kia!"

Lần trước trên tiệc thọ làm cô ta xấu mặt còn chưa tính!

Hiện tại hôn sự giữa cô ta và Lệ Bạc Thâm đã truyền ra ngoài, tiện nhân này còn chẳng biết xấu hổ bám theo Bạc Thâm!

Cũng may truyền thông chụp ảnh không rõ ràng nên không có bao nhiêu người nhìn ra đây căn bản không phải cô ta.

Nếu không không biết bên ngoài sẽ chê cười cô ta như thế nào nữa!

Nghĩ vậy, sắc mặt Phó Vi Trữ xanh mét, bàn tay đặt xuôi bên người sắp siết thành nắm đấm, đầu ngón tay đâm vào da thịt.

Tuy Trịnh Lâm sớm đã đoán được, nhưng nghe con gái khẳng định thì sắc mặt cũng rất khó coi.

Bà ta cứ nghĩ sau khi hôn sự của Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ truyền ra thì chuyện này đã là ván đã đóng thuyền.

Lại không ngờ còn có biến cố!

Quan hệ của Lệ Bạc Thâm và người phụ nữ kia lại thân mật đến mức độ này!

"Con đừng sốt ruột, nếu trên mạng đều nói đây là con thì chúng ta coi như không biết đi!" Sau một lúc lâu, Trịnh Lâm ngước mắt lên, trấn định mà dặn dò con gái.

Tất nhiên Phó Vi Trữ không có khả năng chủ động đi vả mặt mình nên mặt lạnh đáp ứng.
Chương 199: Không hổ là người phụ nữ của Lệ tổng

Ba người thương lượng hồi lâu, cảm thấy chuyện này vẫn phải tìm Tống Viện để giải quyết.

Dù sao Tống Viện là người ủng hộ Phó Vi Trữ bước vào Lệ gia nhất, Lệ Bạc Thâm ít nhiều gì cũng sẽ nghe lời nói của bà ta.

Nghĩ như vậy, Trịnh Lâm trực tiếp hẹn Tống Viện đi ra gặp mặt.

"Vi Trữ cũng đến à? Có gì muốn ăn không, hôm nay dì mời." Tống Viện không nhìn ra sự khác thường của hai người mà cười ngồi xuống đối diện họ.

Phó Vi Trữ cười rất miễn cưỡng: “Cám ơn dì, nhưng hôm nay con không có khẩu vị."

Nói xong, cô ta buồn bực cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay không ngừng xoắn xít.

Thấy dáng vẻ của cô ta, Tống Viện thân thiết hỏi: “Tâm tình không tốt à con? Làm sao vậy?"

Phó Vi Trữ mím môi lắc lắc đầu.

Tống Viện không hiểu nhìn về phía Trịnh Lâm.

Trịnh Lâm cười cũng rất miễn cưỡng, lấy điện thoại ra mở Weibo lên, lần này không cần bà ta cố ý tìm tòi thì đã thấy được đề tài kia trên bảng hotsearch, bà ta trực tiếp mở ra đưa tới trước mặt Tống Viện: “Bà xem bài đăng này đi."

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, Tống Viện cảm thấy hơi căng thẳng nên vươn tay nhận lấy.

Nhìn thấy nội dung trên bài đăng, trên mặt bà ta lộ ra ý cười: “Tôi đã nói hai đứa bọn nó mới là một đôi, sau khi kết hôn Bạc Thâm nhất định sẽ tốt với Vi Trữ hơn."

Lại nhìn thấy sắc mặt của hai người đối diện, Tống Viện cảm thấy hơi kỳ quái, rồi lại không nghĩ ra nguyên cớ gì.

Quả nhiên, Tống Viện căn bản không nhận ra người phụ nữ trong hình căn bản không phải Phó Vi Trữ.

Trịnh Lâm cố nén sự không vui dưới đáy lòng, liếc nhìn đứa con gái bên cạnh rồi khó xử đáp: "Nhưng… Hôm qua Vi Trữ không sinh bệnh, nó ở trong nhà suốt."

Nghe thế, nụ cười trên mặt Tống Viện dần dần tắt đi.

Ngày hôm qua Phó Vi Trữ ở nhà, nói cách khác người phụ nữ trong hình căn bản không phải cô ta.

Vậy còn có thể là ai?

Tống Viện nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp, trong lòng đã có suy đoán.

Không biết có phải do suy đoán đó không mà bà ta cảm thấy người phụ nữ trong hình càng ngày càng giống Giang Nguyễn Nguyễn.

Trịnh Lâm miễn cưỡng lộ ra ý cười, bày ra dáng vẻ thông cảm mà nói: “Tôi chỉ sợ có hiểu lầm gì nên muốn hỏi thử, Bạc Thâm có... em họ hay gì không, nếu không thì thật không thể nói nổi."

Nói đến đây, rốt cục Phó Vi Trữ cũng ngẩng đầu lên, vừa tủi thân vừa mong đợi chờ Tống Viện trả lời.

Nhìn thấy con dâu tương lai mình mong muốn chịu tủi nhục như vậy, nhìn lại tấm hình con trai mình ôm người phụ nữ khác, Tống Viện cảm thấy rất áy náy, còn chuyện người phụ nữ trong hình là ai thì bà ta lại không đành lòng để cho cô ta biết.

Sau một lúc lâu, Tống Viện mới chậm rãi mở miệng: “Mặc kệ như thế nào thì hôn sự đã truyền ra ngoài, hiện tại lại có tin tức này là do nhà chúng tôi không đúng, Vi Trữ, con yên tâm, dì nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với Bạc Thâm, về sau sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa!"

Ánh mắt Phó Vi Trữ tối sầm xuống, lúng túng gật đầu.

Tống Viện không còn mặt mũi ngồi nữa nên lên tiếng chào hỏi hai người rồi đứng dậy đi nhanh rời đi.

Sắc mặt Phó Vi Trữ lập tức trở nên âm trầm.

Trở lại Phó gia, Phó Vi Trữ nhịn không được lại mở bài đăng kia lên xem.

"Hu hu hu, kiểu ôm công chúa của Lệ tổng thật tiêu chuẩn, vị hôn thê thật hạnh phúc!"

"Tuy rằng chất lượng tấm hình quá rác rưởi, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất và dáng người của vị hôn thê đều rất tốt, không hổ là người phụ nữ của Lệ tổng!"

". . . . . ."

Đều không ngoại lệ là khen Lệ Bạc Thâm tốt với người phụ nữ kia bao nhiêu, hai người bọn họ xứng đến mức nào.

Nhìn thấy bình luận ngày một tăng nhiều, Phó Vi Trữ dùng sức nhấn khóa màn hình, điện thoại lập tức tối xuống.

Một lát sau, một tiếng va chạm nặng nề vang lên trong phòng ngủ.

Cái điện thoại vốn nằm trong tay Phó Vi Trữ đã nằm dưới đất, màn hình hiện đầy vết nứt.
Chương 200: Khá buồn cười

Giang Nguyễn Nguyễn vừa tan tầm liền nghe thấy nhân viên trong sở nghiên cứu bàn tán về hôn sự của Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ.

"Lệ tổng thật là chu đáo, đêm qua chăm sóc vị hôn thê suốt đêm, nếu là bạn trai tôi cũng chưa chắc làm được đâu."

"Mấu chốt là dáng dấp người ta đẹp trai, còn có tiền, tôi thấy vị hôn thê cũng rất dễ nhìn, hơi giống bác sĩ Giang của chúng ta, nhất định là đại mỹ nhân!"

". . . . . ."

Một đám nghiên cứu viên tan tầm vừa đi vừa nghị luận, nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn còn không quên chào hỏi cô: “Tạm biệt bác sĩ Giang."

Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp lại từng người.

Nhưng nghe nội dung bọn họ nghị luận, cô cảm thấy rất kỳ quái.

Tối hôm qua Lệ Bạc Thâm chăm sóc vị hôn thê suốt đêm?

Nhưng đêm qua rõ ràng Lệ Bạc Thâm luôn ở bên cô, gặp mặt Phó Vi Trữ từ khi nào?

Ngay khi cô cảm thấy kỳ quái, Cố Vân Xuyên tới từ phía sau chạy: “Tối hôm nay cô có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?"

Giang Nguyễn Nguyễn lập tức tỉnh táo lại, áy náy cười cười với anh ta: “Tôi còn phải đi đón con, chỉ sợ không được, hôm nào đi, khi dự án chấm dứt tôi mời mọi người ăn cơm."

Nghe vậy, đáy mắt Cố Vân Xuyên xẹt qua một chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà trò chuyện về dự án rồi đi ra khỏi sở nghiên cứu với cô.

Bởi vì không lái xe tới, Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đứng ở ven đường đón xe.

Xe của Cố Vân Xuyên chậm rãi dừng lại ở trước mặt cô: “Cô không lái xe tới à?"

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.

"Đi đâu? Tôi đưa cô đi, dù sao buổi tối tôi cũng không có việc gì, lúc này không dễ đón xe." Cố Vân Xuyên cười rất ôn hoa.

Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, liếc nhìn thời gian, quả thật đã tới lúc bọn nhỏ tan học, thế là cô không nhún nhường nữa mà mở cửa xe ra ngồi xuống.

Vừa ngồi lên xe, Lục Thanh Hồng lại gọi điện thoại đến, quan tâm tiến triển của bộ môn.

Giang Nguyễn Nguyễn lời ít mà ý nhiều giới thiệu một hồi cho ông.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn cất điện thoại thì một bảng tin đột nhiên bắn ra.

Tiêu đề rõ ràng là "Lệ tổng đêm khuya đưa vị hôn thê chạy chữa, làm bạn cả đêm" .

Nhìn thấy nội dung tiêu đề, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi nghĩ đến tình hình đêm qua, lại nghĩ tới lời bàn tán vừa rồi của các nhân viên, cô thần xui quỷ khiến mở ra bảng tin đó.

Sau khi mở ra, hai tấm hình mơ hồ đập vào mi mắt.

Trong nháy mắt nhìn thấy ảnh chụp, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt, thậm chí không cần mở ra cũng có thể nhìn ra người phụ nữ trong hình chính là mình.

Tấm hình đầu tiên, lúc ấy cô đang sốt mê mang, chắc là chụp được khi Lệ Bạc Thâm ôm cô từ trong xe đến bệnh viện.

Thậm chí khi cô tỉnh lại trong bệnh viện còn bị hắn ôm vào trong ngực.

Lại không ngờ trong hình hai người nhìn thân mật như vậy.

Người đàn ông trông có vẻ rất cẩn thận.

Tấm hình thứ hai chụp được khi cô ôm Tiểu Tinh Tinh lên xe, Lệ Bạc Thâm đứng ở một bên.

Không biết người chụp hình núp ở chỗ nào mà bọn họ đều không phát hiện.

Phóng viên đăng tin này lại không phân rõ cô và Phó Vi Trữ nên mới gây ra hiểu lầm như vậy.

Cũng may ảnh chụp rất mơ hồ, nếu không phải người rất thân cận thì sẽ không phát hiện người phụ nữ trong ảnh là cô.

Giang Nguyễn Nguyễn nhíu mày kéo xuống phía dưới, chỉ mong không như cô đã nghĩ.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn một lát, xác nhận không ai phát hiện người phụ nữ đó không phải Phó Vi Trữ thì tâm tình phức tạp cất điện thoại đi.

Căn cứ vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không tính làm sáng tỏ cái gì, nhưng lại cảm thấy hiểu lầm này khá buồn cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom