• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (5 Viewers)

  • Chương 181-185

Chương 181: Đứa nhỏ là vô tội

Lệ Bạc Thâm mơ hồ nghe được bên trong truyền ra tiếng tin tức, biết người phụ nữ trước mặt cũng đã biết chuyện, hắn cau mày quan sát nét mặt của cô, nhưng không nhìn thấy chút gợn sóng nào cả.

Sau một lúc lâu, hắn mới trầm giọng mở miệng: “Tôi đến xem Tinh Tinh, con bé thế nào rồi?"

Giang Nguyễn Nguyễn nghiêng người tránh đường: “Nó ở trên lầu, đúng lúc tôi cũng có chuyện về Tinh Tinh muốn nói với anh."

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Giang Nguyễn Nguyễn bảo Lệ Bạc Thâm ngồi xuống ghế sa lon, cô thì tránh né mà ngồi vào chiếc ghế đơn một bên.

Thím Trương nhanh chóng rót trà cho hai người, thấy họ muốn nói chuyện riêng nên bà lập tức đi xuống.

"Chuyện gì?" Lệ Bạc Thâm nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ thì trong lòng hơi trầm xuống.

Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt nói: "Trước đó tôi hứa để Tinh Tinh ở lại nơi này là vì bệnh tình của con bé, hai ngày qua tình trạng của Tinh Tinh đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa gần đây còn từ từ học được nói chuyện, cũng coi như tiến bộ rất lớn so với trước kia, tôi nghĩ con bé đã không cần ở chỗ tôi nữa."

Ngụ ý là muốn Lệ Bạc Thâm mang Tiểu Tinh Tinh về.

Nghe thế, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống: “Con bé ở bên cạnh cô có tiến bộ lớn như vậy, nếu ở thêm một thời gian ngắn thì có lẽ sẽ hoàn toàn khôi phục, nếu không phiền toái. . . . . ."

Giang Nguyễn Nguyễn không chút do dự mà cắt đứt lời nói của hắn: “Thật có lỗi, nói thế nào đi nữa thì Tinh Tinh cũng là con gái anh, tôi nghĩ nó ở bên cha mình sẽ khôi phục tốt hơn là ở bên một người xa lạ là tôi."

Lệ Bạc Thâm cau mày lại, nhìn ra sự kiên quyết của cô nên trầm giọng mà nói: "Vì sao đột nhiên nói như vậy? Trước đó không phải cô chăm sóc rất tốt sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thẳng vào tầm mắt của hắn, châm chọc nhếch môi lên: “Bởi vì tôi cảm thấy mình không có nghĩa vụ nuôi con gái cho người khác, trước đó lo lắng bệnh tình của Tiểu Tinh Tinh nên mới chăm sóc con bé lâu như vậy, tôi đã coi như hết lòng giúp đỡ, Lệ tổng cũng nên biết vừa phải, chúng ta không có quan hệ gì cả, không cần đẩy trách nhiệm chăm sóc con gái lên người tôi."

Nói xong, cô lại đảo mắt qua TV còn đang chiếu tin tức rồi lạnh giọng bổ sung: “Hơn nữa tôi cũng không có hứng thú dính líu quá nhiều với người có gia đình, tôi không muốn ngày nào đó tự nhiên bị người ta đánh ghen, nói tôi là tiểu tam."

Lệ Bạc Thâm nhìn thoáng qua tầm mắt của cô, cuối cùng cũng không thể nói ra lời phản bác.

Trước khi hắn giải quyết chuyện này thì không có tư cách phản bác.

Thấy hắn đã thầm chấp nhận tin tức kia, giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh lẽo: “Mặt khác, trong khoảng thời gian này tôi cũng bận làm việc đến sứt đầu mẻ trán, giúp anh chăm con làm áp lực của tôi càng lớn, tôi không muốn miễn cưỡng chính mình, làm phiền Lệ tổng đừng làm tôi khó xử, mau đón con gái về đi."

Giang Nguyễn Nguyễn mặt không thay đổi nói xong câu này rồi hờ hững quay mặt đi, bàn tay để xuôi bên người dùng sức siết chặt.

Cô vừa mới đưa ra quyết định này khi nhìn thấy gương mặt Lệ Bạc Thâm.

Hôn sự giữa Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Ninh đã thành kết cục đã định, nếu Tiểu Tinh Tinh ở lại chỗ cô nữa thì ngày sau hắn vẫn thường xuyên chạy đến nơi này.

Đến lúc đó quan hệ của bọn họ là như thế nào?

So với lúc đó gây nên hiểu lầm không cần thiết, chẳng bằng hiện tại phủi sạch quan hệ với người đàn ông này.

Lệ Bạc Thâm cũng nghe ra ngụ ý của cô nên lập tức xụ mặt xuống: “Không phải cô nói đứa nhỏ là vô tội?"

Giang Nguyễn Nguyễn từ chối cho ý kiến: “Tôi sẽ không cản Triều Triều Mộ Mộ kết bạn với Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh muốn tới tìm tụi nó chơi thì tôi cũng không từ chối."

Chẳng qua cô sẽ cố hết sức tránh gặp mặt Lệ Bạc Thâm.
Chương 182: Nơi này không phải nhà của con

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Lệ Bạc Thâm mới lạnh lùng phá vỡ yên lặng: “Như cô mong muốn."

Giang Nguyễn Nguyễn

江阮阮

Giang Nguyễn Nguyễn

gật đầu rồi đi lên lầu kêu Tiểu Tinh Tinh xuống.

Ba đứa nhỏ đang xụ mặt đứng trong phòng ngủ của Triều Triều và Mộ Mộ, không khí trong phòng ngủ thật nặng nề.

Triều Triều và Mộ Mộ thưởng thức mô hình người máy trong tay, Tiểu Tinh Tinh thì chôn mặt vào bụng búp bê mà ngơ ra.

Nghe thấy tiếng cửa mở, ba đứa nhỏ không hẹn mà cùng nhìn lại.

Nhìn vào tầm mắt của bọn nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình như nhũn ra, nhưng nhớ đến người dưới lầu thì vẫn cố cứng rắn mà lạnh nhạt nói: "Tinh Tinh, cha con tới đón con kìa."

Nghe vậy, ba đứa nhỏ đều sửng sốt.

Tiểu Tinh Tinh lại mờ mịt mở to mắt, ôm con búp bê trong lòng mà không nhúc nhích.

Giang Nguyễn Nguyễn rũ mắt, cứng rắn lặp lại một lần: “Cha đang ở dưới lầu chờ con, mau đi xuống đi con."

Nói xong, cô trầm mặc chờ ở cửa.

"Dì..." Giọng nói của Tiểu Tinh Tinh nghe thật nhút nhát, tràn đầy lưu luyến.

Giang Nguyễn Nguyễn buộc mình bỏ qua vẻ mặt của cô bé, cũng không mở miệng nói gì, sợ mình vừa mở miệng lại nói ra mấy câu giữ lại.

Qua một lúc lâu, bóng dáng của cô bé mới xuất hiện ở cửa.

Giang Nguyễn Nguyễn nhịn không được sờ sờ đầu rồi nắm tay cô bé xuống lầu.

Lệ Bạc Thâm đã đứng dậy từ trên ghế salon, một tay đút vào túi quần đứng giữa phòng khách cứ như chỉ cần Tiểu Tinh Tinh vừa đi xuống thì hắn sẽ lập tức dẫn cô bé rời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào.

Giang Nguyễn Nguyễn nắm tay Tiểu Tinh Tinh đi xuống lầu, mềm giọng mà nói: “Đi thôi."

Nói xong, cô đã buông tay cô bé ra.

Tiểu Tinh Tinh nhìn cha rồi lại nhìn dì đẹp bên cạnh, trong mắt tràn đầy không muốn, cô bé đi về phía trước hai bước rồi lại đột nhiên quay ngược về ôm lấy chân Giang Nguyễn Nguyễn, không muốn buông tay.

Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình nhũn ra, vươn tay định sờ đầu cô bé trấn an, nhưng vừa giơ lên giữa không trung lại buộc mình đặt lên tay của cô bé rồi dùng một lực không nặng không nhẹ đẩy ra: “Ngoan ngoãn trở về với cha đi, thời gian này dì bề bộn nhiều việc, con biết mà."

Tiểu Tinh Tinh như đã nhận ra cái gì nên bàn tay nhỏ bé lại nắm lấy làn váy của cô, dùng sức lắc đầu: “Không muốn! Không muốn về nhà!"

Nghe được lời nói của cô bé, Lệ Bạc Thâm cau mày, đáy mắt hiện đầy kinh ngạc và mấy phần chua xót.

Con bé ỷ lại mẹ như vậy, nhưng người phụ nữ này không tính chăm sóc con bé nữa...

Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, hy vọng hắn nói cái gì đó.

Nhưng Lệ Bạc Thâm chỉ mặt không đổi sắc mà đứng, ánh mắt nặng nề dừng lại trên người họ, không tính nói giúp câu nào.

Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn thu tầm mắt lại rồi ngồi xổm xuống nhìn cô bé.

Trong mắt Tiểu Tinh Tinh đầy lệ, tủi thân bĩu môi, không nỡ mà nhìn cô: “Con muốn dì!"

Giang Nguyễn Nguyễn rũ mắt xuống, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn thấy cô bé rơi nước mắt nên cố trấn an: “Tinh Tinh ngoan, dì biết con thích dì, dì cũng thích con, nhưng thời gian này dì thật sự bề bộn nhiều việc, cũng mệt chết đi được, nếu con muốn giúp dì thì ngoan ngoãn trở về với cha đi được không?"

"Muốn dì..." Tiểu Tinh Tinh chấp nhất mà cắn môi.

Nếu cô bé trở về với cha thì không biết còn có thể gặp dì không...

Nhìn vào đôi mắt cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn ý thức được cô đang suy nghĩ gì nên cũng nói không nên lời. . .

Cô trầm mặc vài giây rồi mới nặn ra nụ cười, dịu dàng nói: "Dì vẫn luôn ở đây mà, nếu con nhớ dì thì có thể lại đây chơi bất cứ lúc nào."

Tiểu Tinh Tinh vẫn hơi hoài nghi.

Bên kia, Lệ Bạc Thâm đã xem đủ Giang Nguyễn Nguyễn dùng mọi chiêu để đưa Tiểu Tinh Tinh đi nên lạnh giọng thúc giục: “Lệ Tinh Tình, đừng quên nơi này không phải nhà của con."

Tiểu Tinh Tinh chậm rãi rũ mắt xuống rồi xoay người đi tới bên cạnh cha.
Chương 183: Vậy là chấp nhận rồi sao?

Cánh cửa biệt thự từ từ đóng lại, bóng dáng của Tiểu Tinh Tinh cũng biến mất trong tầm mắt của Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn hít một hơi thật sâu ép mình không được khóc, trong lòng tràn đầy lưu luyến đối với cô bé kia.

Trong khoảng thời gian này cô bé thích bọn họ thấy rõ, hơn nữa sau khi đi theo bên cạnh họ thì bệnh tình cũng khôi phục rất nhanh.

Nếu có thể, Giang Nguyễn Nguyễn cũng muốn luôn chăm sóc đến khi cô bé hoàn toàn khỏi hẳn, muốn nghe cô bé nói rành rẽ một câu.

Nhưng không có cơ hội này...

Triều Triều và Mộ Mộ đi theo phía sau hai người xuống lầu, nhìn ra mẹ muốn tiễn em gái đi, tuy không nỡ nhưng tụi nhỏ cũng không nói gì.

Bọn nhỏ thấy mẹ khó chịu như vậy thì đi qua sà vào lòng mẹ, một trái một phải ôm lấy cô: "Mẹ đừng buồn, tụi con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ!"

Giang Nguyễn Nguyễn cảm nhận được sự mềm mại trong lòng thì mới từ từ ấm áp lại.

...

Cho dù luyến tiếc Tiểu Tinh Tinh, nhưng làm việc cường độ cao nhanh chóng làm Giang Nguyễn Nguyễn không còn thời gian nghĩ đến chuyện riêng nữa, mỗi ngày đều tập trung vào nghiên cứu.

Hôm nay Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đi ra khỏi khu thí nghiệm sát giờ nhà trẻ tan học.

Trên đường đến nhà trẻ đón bọn nhỏ, Mặc Lâm Thâm lại gọi điện thoại đến.

Giang Nguyễn Nguyễn nghe máy: “Đàn anh, có chuyện gì sao?"

Giọng nói của Mặc Lâm Thâm đầu bên kia có vẻ hơi trầm thấp: “Có thời gian rảnh không? Muốn mời cô giúp một chuyện."

Giang Nguyễn Nguyễn nghe ra sự khác thường của anh ta nên không chút do dự đáp ứng: “Chuyện gì vậy?"

Mặc Lâm Thâm nói: "Cần gặp mặt để nói chuyện, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cô."

Giang Nguyễn Nguyễn đáp ứng, sau khi cúp điện thoại thì tăng nhanh tốc độ xe đến nhà trẻ đón hai đứa nhỏ, sau khi đưa họ về nhà thì giao cho bạn thân chiếu cố, tiếp theo cô chạy tới nhà ăn mà Mặc Lâm Thâm gởi định vị tới.

Lúc cô đi qua thì Mặc Lâm Thâm đã đến, sắc mặt hơi nặng nề.

"Thật xin lỗi, tôi hẹn cô ra hơi đột ngột." Thấy cô ngồi xuống, Mặc Lâm Thâm áy náy mở miệng.

Giang Nguyễn Nguyễn không để ý mà cười cười: “Không có gì, dù sao tối hôm nay tôi cũng không có chuyện gì, anh nói xem có gì cần tôi giúp một tay?"

Hai người nói xong thì nhân viên quán đã bưng đồ ăn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

"Lần này tôi trở về vốn không tính ở lại lâu, nhưng hôm qua một trưởng bối trong nhà đột phát bệnh về não, trong nhà lại chỉ có tôi tương đối am hiểu lĩnh vực y học nên đã nán lại." Mặc Lâm Thâm nói: “Tôi nhìn báo cáo chẩn đoán bệnh của ông ấy thì thấy cần tiến hành giải phẫu não, nhưng vị trưởng bối kia của tôi tuổi khá lớn, cho nên nguy hiểm khi giải phẫu rất cao, xác suất thành công dự đoán chỉ có hai mươi phần trăm."

Bởi vì cùng làm trong ngành y học nên Mặc Lâm Thâm chỉ nói mấy câu thôi đã khái quát được tình hình của bệnh nhân.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng biết đại khái anh ta tìm mình là muốn nhờ làm gì.

"Chúng ta từng hợp tác ở nước ngoài không ít lần, trong những bác sĩ tôi quen biết trước mắt thì không ai vượt qua cô ở phương diện này, cho nên tôi muốn làm phiền cô..." Nói đến đây, Mặc Lâm Thâm hơi do dự.

Dù sao giải phẫu não có tính mạo hiểm cao, áp lực của bác sĩ phụ trách giải phẫu rất lớn.

Giang Nguyễn Nguyễn không có nghĩa vụ phải mạo hiểm như vậy.

Giang Nguyễn Nguyễn biết anh ta lo mình sợ chịu trách nhiệm, không đợi anh ta nói thêm gì nữa thì cô đã trực tiếp mở miệng: “Người bệnh đang ở đâu? Tôi nghĩ có cơ hội thì tôi nên đích thân đi xem tình trạng của người đó, anh cũng nói tôi tương đối am hiểu phương diện này, có lẽ tôi sẽ nghiên cứu ra phương án khác."

Mặc Lâm Thâm còn đang do dự nên nói thế nào, nghe thế thì đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.

Cô nói vậy là chấp nhận rồi sao?
Chương 184: Bắt đầu giải phẫu

"Không có vấn đề gì, ngày mai tôi có thể dành ra một chút thời gian để đến bệnh viện xem tình trạng của bệnh nhân." Giang Nguyễn Nguyễn suy nghĩ về lịch làm việc mấy ngày nay của mình nên đề nghị.

Mặc Lâm Thâm tỉnh táo lại liền vội vàng gật đầu đáp ứng: “Được, đến lúc đó làm phiền cô, về sau có gì cần thì có thể mở miệng nói với tôi bất cứ lúc nào."

Giang Nguyễn Nguyễn cười cười: “Ở nước ngoài anh cũng giúp tôi không ít việc, hơn nữa cứu chữa người bệnh là thiên chức của bác sĩ, anh cảm thấy tôi làm được thì tôi nhất định sẽ cố hết sức."

Hai người thương lượng vài câu rồi định ra thời gian Giang Nguyễn Nguyễn đến xem bệnh nhân.

Giữa trưa ngày hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn đã làm xong công việc trong sở nghiên cứu nên trực tiếp hẹn Mặc Lâm Thâm gặp mặt ở cửa bệnh viện.

"Tôi đã nói trước với người nhà, hôm nay trừ tôi thì không có ai chăm người bệnh cả, cô không cần cảm thấy áp lực." Sau khi gặp mặt, Mặc Lâm Thâm dẫn cô đến phòng bệnh.

Trên giường bệnh, tóc của cụ già đã bị cạo sạch, còn trong trạng thái hôn mê.

Bởi vì là bệnh đột ngột nên nhìn sắc mặt cụ không tái nhợt gì, giống như một cụ già đi vào giấc ngủ bình thường.

"Cô chính là... JA?" Trong phòng bệnh, mấy chuyên gia phụ trách bệnh tình của cụ già đã canh trong phòng.

Trước khi Mặc Lâm Thâm tới đã giới thiệu thân phận của Giang Nguyễn Nguyễn với bọn họ, họ cũng đã nghe danh của JA từ lâu. Nhìn thấy người phụ nữ trẻ sau lưng Mặc Lâm Thâm, mấy vị bác sĩ thâm niên này đều hơi hoài nghi ánh mắt của mình.

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu rồi nhìn về phía người bệnh trên giường: “Thật xin lỗi, bây giờ không phải là lúc trò chuyện, xin các vị giới thiệu bệnh tình của người bệnh cho tôi, mặt khác tôi còn cần thực hiện mấy đợt kiểm tra."

Thấy dáng vẻ chuyên nghiệp của cô, các chuyên gia nhìn về phía Mặc Lâm Thâm để chứng thực.

Mặc Lâm Thâm khẽ gật đầu.

Được Mặc Lâm Thâm chứng thực, các chuyên gia lập tức phối hợp công việc của Giang Nguyễn Nguyễn, để cô xem báo cáo các mục kiểm tra của cụ rồi phối hợp làm mấy đợt kiểm tra khác.

Bận rộn cả một buổi chiều, Giang Nguyễn Nguyễn mới hiểu rõ được bệnh tình của cụ, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề.

Không thể không nói dù là cô thì bệnh tình của cụ cũng khá khó giải quyết.

"Có nắm chắc không?" Mặc Lâm Thâm quan tâm hỏi một câu.

Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn hơi nặng nề: “Tôi cần một chút thời gian, sức khỏe của cụ còn có thể kéo thêm hai ngày, trong hai ngày này tôi cần mở hội nghiên cứu và thảo luận."

Mặc Lâm Thâm rất tin tưởng cô nên lập tức đáp ứng.

Trong hai ngày này, Giang Nguyễn Nguyễn gần như luôn ở trong bệnh viện. . .

Sau hai ngày nghiên cứu với vài chuyên gia khoa não thâm niên trong nước, cô lại định ra một phương án giải phẫu với xác suất thành công chỉ đến bốn mươi phần trăm.

Ngày giải phẫu, Giang Nguyễn Nguyễn sớm đã đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ, sau đó lập tức chạy tới bệnh viện xác nhận lại quy trình giải phẫu với mấy chuyên gia khác, tiếp theo liền bắt đầu chuẩn bị trước khi phẫu thuật.

Giải phẫu bắt đầu vào một giờ chiều, nếu thuận lợi thì chỉ kéo dài tối đa năm sáu giờ, vừa vặn cô còn kịp đi đón bọn nhỏ.

Nghĩ như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không nhắn thím Lý đi đón con mình.

Một giờ chiều, cuộc giải phẫu chính thức bắt đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn và vài vị chuyên gia tiến hành giải phẫu trong phòng thủ thuật đâu vào đấy.

Vì bốn mươi phần trăm xác suất thành công, bọn họ gần như đã dùng hết toàn lực.

Nhưng tuổi của cụ thật sự quá lớn nên trong quá trình giải phẫu xuất hiện biến chứng ngoài ý muốn.

Mấy chuyên gia lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên nhất thời cũng không khỏi chân tay luống cuống.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng hơi bối rối, nhưng cô lại lập tức ổn định tinh thần để tiếp tục giải phẫu.
Chương 185: Không ăn thì vứt

Bất tri bất giác thời gian giải phẫu đã kéo dài đến hơn bảy giờ.

Cùng lúc đó trong vườn trẻ, những bạn nhỏ đều đã đi về gần hết, chỉ còn lại có ba đứa nhỏ.

Mặc dù Tiểu Tinh Tinh bị đón về, nhưng Triều Triều Mộ Mộ vẫn chơi chung với cô bé như ngày thường trong vườn trẻ.

Nhìn thấy cũng không ai tới đón em gái, hai đứa nhỏ liền dẫn Tiểu Tinh Tinh đi đắp lâu đài trên đống cát, chơi rất vui vẻ.

Khi Lệ Bạc Thâm đến liền thấy ba đứa nhỏ ngồi xổm trên đống cát, trong sân nhà trẻ nho nhỏ tràn đầy tiếng cười của bọn họ.

"Tinh Tinh." Chờ ba đứa nhỏ cười xong, Lệ Bạc Thâm mới tiến lên gọi con gái một tiếng.

Tiểu Tinh Tinh nhìn hai anh trai, nửa ngày sau vẫn không muốn đứng dậy.

Lệ Bạc Thâm cau mày mà nhìn Triều Triều và Mộ Mộ: “Mẹ tụi con đâu?"

Tuy hai đứa nhỏ kia không thích hắn, nhưng vẫn rất lễ phép đứng lên.

Triều Triều mím môi, nghiêng đầu nhìn đống cát mà họ vừa đắp, không muốn để ý tới hắn.

Mộ Mộ thì khờ dại trả lời: “Hôm nay mẹ phải làm một giải phẫu, chắc là có chút phiền phức nên còn chưa tới."

Mới nói xong thì cậu bé quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Triều Triều lại nhanh chóng sửa miệng: “À, nhưng chắc rất nhanh mẹ sẽ đến thôi, tạm biệt chú! Tạm biệt em gái!"

Lệ Bạc Thâm gật đầu, vươn tay muốn dắt Tiểu Tinh Tinh rời đi.

Bàn tay vươn ra đã chụp hụt.

Tiểu Tinh Tinh cúi đầu lui lại vài bước, lui đến phía sau Triều Triều và Mộ Mộ rồi lắc đầu với cha.

Hai đứa nhỏ ý thức được em gái không muốn đi nên quay lại nhỏ giọng khuyên cô bé.

Khuyên nửa ngày mà Tiểu Tinh Tinh vẫn lắc đầu, thậm chí vươn tay bắt được túi sách của họ: “Ở lại với mấy anh!"

Bởi vì Lệ Bạc Thâm dẫn cô bé rời khỏi nhà Giang Nguyễn Nguyễn nên mấy ngày nay rất lạnh nhạt với hắn, có gì không ưng ý sẽ không ngừng khóc, Lệ Bạc Thâm cũng không dám ép cô nên chỉ có thể thuận theo mà gật gật đầu: “Chú chờ với mấy con một lát."

Có hắn ở đây, ba đứa nhỏ cũng không thả lỏng giống như vừa rồi mà ngồi thành hàng trên cái ghế dài, ai cũng không nói lời nào.

Đợi gần một giờ, mắt thấy trời đã tối rồi mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Giang Nguyễn Nguyễn đâu cả.

Mặt Lệ Bạc Thâm hơi sầm xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Nguyễn Nguyễn.

Liên tục gọi mấy cú mà đầu bên kia vẫn không ai bắt máy.

Xem ra cô đang trong phòng giải phẫu chưa đi ra.

Liếc nhìn thời gian, Lệ Bạc Thâm lại nhìn về phía ba đứa nhỏ: “Các con có đói bụng không? Chú dẫn bọn con đi ăn cái gì đó."

Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh hơi sáng lên, mong đợi nhìn về phía hai người anh bên cạnh.

Triều Triều dùng bàn tay nhỏ siết quai cặp, xị mặt lắc lắc đầu: “Tụi con chờ mẹ, chú dẫn em gái về trước đi."

Nghe anh trai nói vậy, tuy Mộ Mộ hơi đói bụng nhưng vẫn cố nén mà gật đầu phụ họa: “Nhất định em gái đã rất đói bụng, chú mau dẫn em về đi!"

Tia sáng trong mắt Tiểu Tinh Tinh hơi tối xuống, cứng đầu lắc đầu với cha: “Không đói bụng!"

Các anh không đi thì cô bé cũng không đi, cô phải ở bên các anh!

Lệ Bạc Thâm không khỏi đau đầu.

Lại thử khuyên bọn nhỏ vài câu, ba đứa nhỏ đứa nào cũng rất bướng bỉnh.

Lệ Bạc Thâm đành kêu Lộ Khiêm chờ ở bên ngoài đi mua một ít thức ăn rồi đưa vào.

"Cảm ơn chú, tụi con không đói bụng." Triều Triều vẫn từ chối.

Mộ Mộ tội nghiệp vuốt cái bụng nhỏ, trái lương tâm mà phụ họa anh mình.

Lệ Bạc Thâm có thể đoán được đại khái là vì chuyện lần trước làm cho bọn nhỏ sinh ra thành kiến với mình, hắn rất bất đắc dĩ.

"Những thứ này là cố ý mua cho các con, các con không ăn thì chú chỉ có thể vứt đi." Nói xong, Lệ Bạc Thâm làm bộ muốn ném mấy thứ này vào thùng rác.

Hai đứa nhỏ chần chờ một lúc lâu, do không muốn lãng phí thức ăn nên cuối cùng vẫn nhận lấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom