• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (8 Viewers)

  • Chương 201-205

Chương 201: Cần làm sáng tỏ không

"Gần đây có tin nóng gì đáng chú ý sao?" Cố Vân Xuyên chú ý thấy cô cứ lướt Weibo khá lâu nên tò mò hỏi một câu.

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi suy nghĩ, như không có chuyện gì mà mím môi cười cười: “Không có gì, chỉ nhìn thấy một vài scandal mà thôi."

Theo quan hệ hiện giờ của cô và Lệ Bạc Thâm thì tin tức của hắn đối với cô quả thật chỉ được coi là scandal.

Cố Vân Xuyên đang muốn nói chuyện phiếm hai câu với cô nên cũng đặt câu hỏi theo đề tài này: “Scandal gì? Gần đây lại có minh tinh nào xảy ra chuyện sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ anh ta lại hỏi tới nên hơi sửng sốt, hàm hồ trả lời một câu: “Không phải minh tinh, tôi cũng nhớ không rõ là tên gì, vừa rồi tiện tay nhấn vào thôi."

Nói xong, không đợi Cố Vân Xuyên hỏi tiếp thì cô như không có chuyện gì mà dời đề tài đi: “Gần đây hạng mục này rất bận rộn đúng không, cả tôi cũng hơi thấy quá sức."

Cố Vân Xuyên khẽ nhướng mày, cũng dời đề tài đi theo ý của cô.

Hôm nay Giang Nguyễn Nguyễn tan tầm sớm, hơn nữa lại có Cố Vân Xuyên đưa đi nên lúc đến nhà trẻ vừa vặn ngay giờ tan học, bọn nhỏ đang tung tăng đi ra.

Giang Nguyễn Nguyễn liếc một cái liền tìm ra bọn nhỏ trong đám người, cô đi qua dẫn tụi nhỏ rời đi.

Tiểu Tinh Tinh đứng trong đám người, có chút tội nghiệp mà nhìn cô.

Nhìn vào tầm mắt cô bé, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn có cảm giác tội ác xưa nay chưa từng có.

Nhưng nghĩ đến tin tức vừa rồi nhìn thấy, cô thật sự không muốn đối mặt với Lệ Bạc Thâm nữa.

Vì thế cô chỉ có thể cố cứng rắn mà cúi người sờ sờ đầu cô bé: “Tinh Tinh cùng cô Lý chờ cha được không? Dì còn có chút chuyện phải mau chóng trở về mới được."

Nói xong, cô không dám nhìn ánh mắt của cô bé nữa mà vội vàng đứng dậy như chạy trốn, mang theo hai đứa nhỏ lên xe của Cố Vân Xuyên.

Hai đứa nhỏ còn có ấn tượng với Cố Vân Xuyên, sau khi lên xe lập tức ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chú Cố."

Cố Vân Xuyên ôn hoà cười cười với hai đứa nhỏ, đề xe rồi chậm rãi chạy về hướng nhà của Giang Nguyễn Nguyễn.

Hai đứa nhỏ ngồi ở phía sau, nhìn gương mặt Cố Vân Xuyên trong kính chiếu hậu thì như suy nghĩ đến cái gì đó.

Trước đó họ cảm thấy cha cũng không tệ lắm nên mới để mẹ lựa chọn thêm.

Nhưng bây giờ nếu cha đã muốn kết hôn với người khác, vậy chú Cố này trông có vẻ cũng không tệ lắm.

. . . . . .

Bên kia, khi Lộ Khiêm nhìn thấy tin tức, liếc một cái liền nhận ra người phụ nữ trong hình, lại nhìn tiêu đề tin tức, anh ta lập tức tìm đến Lệ Bạc Thâm.

"Thiếu gia, tin tức này. . . . . . Ngài xem có cần làm sáng tỏ không?"

Lệ Bạc Thâm đang bận chuyện của công ty, nghe vậy thì ngước mắt liếc nhìn di động anh ta đưa tới.

Nhìn thấy nội dung trên đó, hắn cau mày lại.

Bọn họ bị chụp khi nào vậy, hắn không nhận thấy gì cả.

Trong hình, bọn họ y như một đôi người yêu ân ái bình thường.

"Thiếu gia?" Lộ Khiêm đợi một lúc lâu vẫn không nghe đáp lại nên khó hiểu thúc giục một tiếng.

Lệ Bạc Thâm dời mắt khỏi màn ảnh, hờ hững đưa điện thoại cho anh ta: “Không cần, cứ như vậy đi."

Nếu làm sáng tỏ thì chuyện này sẽ liên lụy đến Giang Nguyễn Nguyễn.

Gần đây người phụ nữ kia luôn muốn phủi sạch quan hệ với hắn, càng sẽ không muốn đột nhiên bị cuốn vào chuyện này.

Nghe vậy, Lộ Khiêm chần chờ đáp ứng, đợi một lát thấy thiếu gia nhà mình không có dặn dò gì nữa thì im lặng đi ra khỏi phòng làm việc.

Nghe thấy cửa phòng chậm rãi đóng cửa, Lệ Bạc Thâm buông công việc trong tay xuống rồi đứng dậy đến bên cửa sổ sát đất.

Lúc này chắc người phụ nữ đó đã thấy tin tức này, không biết cô sẽ có phản ứng gì nữa.
Chương 202: Nên cho con bé một lời giải thích

Thấy đã tới giờ nhà trẻ tan học, Lệ Bạc Thâm mới chậm rãi dẹp bỏ suy nghĩ mà lái xe đi đến nhà trẻ.

Dựa theo thói quen của Tiểu Tinh Tinh, có lẽ hắn sẽ nhìn thấy người phụ nữ kia ở nhà trẻ.

Khi tới nhà trẻ, hắn lại phát hiện tuy mình không muộn, nhưng người phụ nữ kia lại tới sớm hơn, hai đứa nhỏ đều đã không thấy.

Tiểu Tinh Tinh đã quen cùng hai anh chờ cha tới đón, hiện tại chỉ còn mình cô bé nên nhút nhát mà nắm lấy tay cô Lý.

"Lệ tổng, ngài đã tới." Cô Lý biết tình hình của Tiểu Tinh Tinh nên cũng rất thận trọng.

Cô thấy Lệ Bạc Thâm đến thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lệ Bạc Thâm gật đầu rồi nhận lấy Tiểu Tinh Tinh từ tay cô ta.

Sau khi lên xe, tâm tình của Tiểu Tinh Tinh vẫn không vui vẻ.

Lệ Bạc Thâm cau mày, nhịn không được hỏi một câu: "Sao hôm nay chỉ có một mình con?"

Cô bé biết hắn đang hỏi gì nên rũ mắt xuống, bập bẹ tủi thân nói: "Anh, dì đón đi."

Nghe vậy, ánh mắt Lệ Bạc Thâm hơi tối xuống.

Tuy người phụ nữ kia tránh hắn như tránh tà, nhưng hắn biết cô luôn mềm lòng với Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy cô thì càng không thể để cô đi như vậy.

Tình hình hôm nay lại khác thường, nguyên nhân chỉ có thể là người phụ nữ kia thấy được tin tức nọ.

Cho nên là bởi vì tin tức kia nên cô trốn tránh hắn sao?

Nghĩ vậy, Lệ Bạc Thâm không khỏi cảm thấy không vui.

Dọc đường đi, không khí trong xe đều rất nặng nề.

Sau khi về đến nhà, nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, sắc mặt Lệ Bạc Thâm lại không khỏi hơi trầm xuống: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Buổi chiều sau khi Tống Viện rời khỏi quán cà phê, vốn định đi thẳng đến công ty tìm con trai nói chuyện, nhưng bà ta nghĩ lại vẫn không đi quấy rầy hắn làm việc nên đi vòng đến trang viên, chờ hắn trở về.

Chờ một cái là đến buổi chiều, không ngờ con bà ta vừa vào cửa đã có thái độ này.

Tống Viện vốn đang không vui lại càng khó chịu: "Thế nào? Ý con là mẹ không thể tới? Không phải con hy vọng cả đời mẹ không đến đây để con lừa gạt cha mẹ mà đón người đàn bà họ Giang kia vào cửa đó chứ?"

Nghe thế, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hoàn toàn trầm xuống, hắn bảo thím Trương: "Mang Tinh Tinh đi lên lầu."

Thím Trương nhìn ra khói thuốc súng giữa hai người nên không dám trì hoãn mà vội vàng dẫn Tiểu Tinh Tinh lên lầu.

Tiểu Tinh Tinh đi chậm rì rì, vừa rồi hình như cô bé nghe bà nội nói đến dì đẹp, cha muốn kết hôn với dì đẹp sao?

Nhưng rõ ràng trên tin tức nói cha muốn cưới dì xấu xa mà. . . . . .

Cô bé không rõ, nhưng cảm thấy nếu cha cưới dì đẹp thì thật sự không thể tốt hơn!

Dưới lầu, Lệ Bạc Thâm mặt không đổi sắc ngồi xuống ghế sa lon đơn bên cạnh Tống Viện.

"Tin tức hôm nay là thế nào? Con không tính giải thích với mẹ sao?" Tống Viện cố nén tức giận mà lạnh giọng chất vấn.

Tiếng nói vừa dứt, bà ta liền thấy con trai hờ hững ngước mắt đón nhận tầm mắt của mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Tống Viện không khỏi cảm thấy áp lực, khí thế cũng hơi thu lại.

Trong giọng nói của Lệ Bạc Thâm xen lẫn châm chọc: "Tin tức hôn sự của con và Phó Vi Trữ truyền ra, không phải mẹ cũng không giải thích với con sao? Hơn nữa mẹ cũng chưa từng hỏi ý kiến của con."

Hắn luôn biết mẹ hy vọng hắn và Phó Vi Trữ ở bên nhau, nhưng không ngờ bà ta lại áp dụng thủ đoạn cứng rắn như vậy.

Sau khi tin tức kia truyền ra, Lệ Bạc Thâm cũng ý thức được mình không thể im lặng nữa.

Tống Viện nghẹn họngm vẻ mặt hơi thay đổi, cảm thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Hôn ước của con và Vi Trữ đã có nhiều năm, sớm muộn gì cũng ở bên nhau, me chỉ thay các con tuyên bố sớm một chút mà thôi. Hơn nữa thời gian trước con làm Vi Trữ mất mặt trong tiệc thọ của cụ Tần nên cha mẹ chỉ có thể xử lý như vậy."
Chương 203: Chỉ có thể là Vi Trữ

Nghe thấy lời nói của mẹ, Lệ Bạc Thâm châm chọc nhếch miệng lên: “Nếu con không có tính toán đó thì mẹ tính bảo Phó Vi Ninh tự xử như thế nào?"

Nghe vậy, trong mắt Tống Viện xẹt qua một tia khiếp sợ, sau đó hóa thành tức giận: “Con nói gì vậy? Vi Trữ đợi con nhiều năm như vậy, đã hi sinh biết bao nhiêu vì con? Bây giờ con nói với mẹ là mình không có tính toán đó? Hai nhà chúng ta đã có hôn ước nhiều năm, con có nghĩ nếu giải trừ hôn ước thì bên ngoài sẽ nói chúng ta thế nào không?"

Lệ Bạc Thâm lạnh lùng hỏi lại: “Mẹ có nghĩ đến vì sao sáu năm rồi mà con vẫn không đáp lại chuyện này không? Con đã nói với mẹ là không cần mẹ nhúng tay vào chuyện này, con sẽ tự giải quyết!"

Ngụ ý là hắn chưa từng có ý định thực hiện hôn ước với Phó Vi Ninh.

Nghe ra ý của hắn, Tống Viện lập tức biến sắc.

Bà ta từng nghe người của Phó gia nhắc tới chuyện này, nói Lệ Bạc Thâm chính mồm nói thế với Phó Vi Ninh.

Nhưng lúc ấy bà ta còn ôm hoài nghi, cảm thấy lấy tính tình của con mình, nếu thật sự không có tính toán đó thì sao có thể giữ hôn ước này lâu như vậy.

Hiện giờ bà ta đã chính tai nghe con mình nói ra!

Tống Viện siết chặt lấy tay vịn sô pha, sắc mặt xanh mét: “Không tính thực hiện hôn ước với Vi Trữ thì con tính thế nào? Tiếp tục cưới con nhỏ họ Giang kia vào nhà sao? Mẹ thấy con đã quên năm đó nó đã làm ra chuyện gì!"

Nhắc tới Giang Nguyễn Nguyễn, Lệ Bạc Thâm cau mày không nói tiếp.

"Năm đó nếu không phải tại nó thì con và Vi Trữ sớm đã ở bên nhau! Lệ gia cũng không bị chê cười như vậy! Con nhỏ họ Giang kia chỉ để lại tờ giấy ly hôn rồi không từ mà biệt, còn bỏ lại Tiểu Tinh Tinh không để ý đến, để đứa nhỏ còn bé như vậy lại bị đưa về nước, quậy cho Lệ gia long trời lỡ đất, mẹ không cho phép người đàn bà như vậy tiến vào Lệ gia một bước!"

Nghĩ đến người phụ nữ họ Giang kia, Tống Viện liền cảm giác giận không chỗ phát tiết, dùng sức vỗ tay vịn sô pha một cái: “Mẹ mặc kệ bây giờ con nghĩ gì, muốn cưới Vi Trữ cũng được, không muốn cưới cũng được! Tóm lại mẹ đã truyền hôn sự của con và Vi Trữ ra ngoài, Lệ gia nhất định không thể lật lọng, hôn sự này đã được định rồi!"

Nói xong, không đợi Lệ Bạc Thâm phản bác thì Tống Viện đã liếc nhìn phòng của Tiểu Tinh Tinh trên lầu, giọng điệu hơi dịu lại: “Lần trước Vi Trữ đánh Tinh Tinh, sau đó còn chưa nói lời xin lỗi đàng hoàng, trong khoảng thời gian này mẹ sẽ để hai đứa tiếp xúc nhiều hơn, cải thiện quan hệ một chút, Tinh Tinh nhất định sẽ nhận người mẹ này."

Nhìn thấy mẹ cố chấp như vậy, Lệ Bạc Thâm cau mày.

Rõ ràng là hôn sự của hắn, nhưng bà ta lại chưa từng hỏi đến ý kiến của hắn mà đã nói tới nghi thức đính hôn.

Thậm chí cả đứa cháu gái mà bà ta luôn thương yêu bị đánh mà cũng tha thứ được.

Không biết người phụ nữ Phó Vi Ninh kia nhúng tay vào chuyện này nhiều ít.

Tống Viện thấy hắn không nói lời nào thì nghĩ hắn đã cam chịu nên cũng đỡ tức giận: “Còn nữa, người đàn bà trong tin tức hôm nay chính là họ Giang kia đúng không?"

Lệ Bạc Thâm không tỏ ý kiến.

"Mẹ coi chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, hôn sự giữa con và Vi Trữ đã truyền ra ngoài, mặc kệ rốt cuộc con nghĩ gì thì tốt nhất cũng nên giữ khoảng cách với nó, chú ý ảnh hưởng đối với hai nhà."

Nói xong, Tống Viện lại nghĩ đến cái gì mà cau mày nói: "Mặt khác, bảo con đàn bà kia tự coi lại mình đi, mẹ không muốn nhìn thấy tin tức hôm nay lần thứ hai! Người phụ nữ trong hình chỉ có thể là Vi Trữ!"

Tống Viện không cho Lệ Bạc Thâm cơ hội mở miệng thì đã đứng dậy đi nhanh rời đi.
Chương 204: Chỉ là hiểu lầm

Lệ Bạc Thâm ngồi trong phòng khách một lát rồi bảo thím Trương kêu Tiểu Tinh Tinh xuống ăn cơm.

Tiểu Tinh Tinh vẫn ngoan ngoãn đứng trong phòng, nhớ đến lời nói vừa rồi của bà nội thì ảo tưởng cảnh dì đẹp trở thành mẹ của mình, cảm thấy rất chờ mong.

Lúc ăn cơm, cô bé lại nhịn không được hỏi một câu: “Cha muốn kết hôn với dì sao?"

Nói xong, cô bé lập tức mong đợi nhìn cha.

Từ khi cô bé trở về, tuy rằng đã nói không ít câu với hắn, nhưng đa số là chữ đơn, đây là lần đầu tiên nói ra câu dài như vậy.

Lệ Bạc Thâm không khỏi sửng sốt, sau đó mới chú ý tới câu hỏi của cô bé, nghĩ đến thái độ trước nay của cô đối với Giang Nguyễn Nguyễn thì lập tức cảm thấy khác thường: “Con thực thích dì đó sao?"

Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu đương nhiên.

Cô bé thích dì đẹp nhất!

Nhìn thấy vẻ mặt trở nên vui tươi của cô bé khi nhắc đến người phụ nữ kia, Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Thích dì ấy cái gì?"

Thời gian cô bé và người phụ nữ kia quen biết nhau ngắn đến đáng thương, nhưng lại rất ỷ lại cô hơn cả hắn, cô bé còn thân cận cô ấy nữa.

Lệ Bạc Thâm luôn không hiểu nổi, chỉ nghĩ đó là ràng buộc huyết thống giữa hai người.

Tiểu Tinh Tinh còn chưa nghĩ tới vấn đề này, nghe cha hỏi mới nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát.

Sau lúc sau, cô bé đếm ngón tay rồi thành thật trả lời: “Dì rất xinh đẹp, dịu dàng, nấu cơm ngon, đặc biệt đặc biệt tốt với con. . . . . ."

Nghe câu trả lời của cô bé, Lệ Bạc Thâm tâm tình phức tạp hỏi tiếp: “Nhưng dì còn dẫn theo hai anh trai, con muốn bọn họ cùng đến nhà của chúng ta sao?"

Đến nay sự tồn tại của hai đứa bé kia vẫn là khúc mắc trong lòng Lệ Bạc Thâm.

Tuy hai đứa bé kia còn nhỏ, hắn cũng rất thích bọn họ, nhưng nghĩ đến cha của họ nhẫn tâm vứt bỏ ba mẹ con thì lập tức cảm thấy khó chịu.

Tiểu Tinh Tinh lộ ra vẻ mặt khờ dại, đôi mắt sáng ngời: “Các anh rất tốt với con, con cũng rất thích bọn họ!"

Cô bé thích dì đẹp, cũng thích hai anh trai!

Nói xong, cô bé lại nghĩ đến câu hỏi ban đầu của mình nên mong đợi nhìn cha: “Cho nên cha sẽ kết hôn với dì đẹp sao? Con muốn dì đẹp làm mẹ!"

Bằng không vì sao cha lại hỏi cô bé nhiều vấn đề về dì đẹp như vậy?

Nghĩ vậy, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy càng chờ mong, nghĩ rằng dì đẹp nhất định sẽ làm mẹ của mình!

Nhưng vì sao lâu như vậy mà cha vẫn không trả lời?

Cô bé lộ ra ánh mắt khó hiểu, cảm giác chờ mong không khỏi thấp xuống không ít, cô bé thận trọng thúc giục: “Cha?"

Lệ Bạc Thâm tỉnh táo lại, ánh mắt hơi tối xuống, tránh đi tầm mắt mong đợi của cô bé: “Sẽ không."

Ít nhất trước mắt sẽ không.

Tiểu Tinh Tinh chưa từ bỏ ý định mà nhíu mày, nghĩ đến những lời vừa rồi của bà nội: “Nhưng bà nội nói. . . . . ." Nói cha muốn cưới dì đẹp vào cửa.

Câu nói kế tiếp còn chưa hỏi ra thì đã bị Lệ Bạc Thâm trầm giọng cắt ngang.

"Chỉ là hiểu lầm thôi." Lệ Bạc Thâm không muốn tiếp tục đề tài này nên gắp một đũa đồ ăn cho cô bé: “Ăn cơm đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi."

Vừa rồi Tiểu Tinh Tinh hưng phấn nói nhiều như vậy, cứ nghĩ cha sẽ để dì đẹp làm mẹ của mình.

Bây giờ nghe cha trả lời thì cô bé lập tức mất mát rũ mắt xuống, mất hết khẩu vị, miễn cưỡng ăn hết đồ ăn trong chén rồi nhảy xuống ghế, không nói một lời trở về phòng.

Nhìn dáng vẻ uể oải của cô bé, Lệ Bạc Thâm cau mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Chương 205: Mẹ muốn ở bên chú sao

Bên kia, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn bọn nhỏ về đến nhà, đang do dự có nên mời Cố Vân Xuyên đi vào ngồi một lát hay không.

Cố Vân Xuyên nhìn ra cô chần chờ nên lịch sự mỉm cười: “Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên trở về, ngày mai gặp lại."

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng không giữ anh ta lại mà cười tạm biệt.

Nhìn thấy xe của Cố Vân Xuyên đi xa, Giang Nguyễn Nguyễn dắt hai đứa nhỏ vào cửa.

thím Lý đã chuẩn bị xong cơm chiều, thấy bọn họ trở về mới bưng đồ ăn lên bàn.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng xem thím Lý như người nhà nên lúc ăn cơm họ cùng ngồi một bàn.

Trong lúc ăn, thím Lý cười hỏi một câu: “Tiểu thư, cô có xem tin tức hôm nay không? Cô và Lệ tổng. . . . . ."

Hồi chiều thím Lý vô tình lướt tin tức thì phát hiện truyền thông nhận lầm Giang Nguyễn Nguyễn thành vị hôn thê của Lệ Bạc Thâm, bà cảm thấy buồn cười đồng thời lại thấy hai người họ thật sự rất xứng, bà đang muốn trêu chọc hai câu lại bị Giang Nguyễn Nguyễn mở miệng cắt ngang.

"Không có gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi, coi như không nhìn thấy đi."

Giang Nguyễn Nguyễn rũ mắt xuống, lúc nói chuyện còn làm như không có chuyện gì mà gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ.

thím Lý thấy cô không muốn nhắc tới cũng thức thời không tiếp tục nữa, ngược lại quan tâm những chuyện lý thú của bọn nhỏ ở nhà trẻ.

Triều Triều và Mộ Mộ bị lời nói của bà hấp dẫn sự chú ý, nhưng lại không biểu hiện ra trên bàn cơm mà vừa ăn đồ ăn mẹ gắp đến vừa khéo léo trả lời câu hỏi của thím Lý.

Thật vất vả mới ăn xong cơm chiều, hai đứa nhỏ lại không đi chơi lego mà chạy trở về phòng nhanh như chớp.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn hơi trầm xuống, biết con mình đã chú ý tới sự kiện kia.

Trong phòng, Triều Triều và Mộ Mộ rất thông minh, trực tiếp mở các trang giải trí ra để tìm tòi tên của Lệ Bạc Thâm.

Rất nhanh, tụi nhỏ đã thấy được tin nóng hôm nay.

Mở ra nhìn thì thấy có hai tấm ảnh gần như cùng tồn tại trong mọi bài đăng.

Hai đứa nhỏ không cần phóng to lên cũng có thể nhận ra người phụ nữ trong hình là mẹ.

Nhưng trên đó lại viết Lệ Bạc Thâm và vị hôn thê?

Hai đứa nhỏ nhất thời không nghĩ ra được.

Không phải người đàn ông kia phải kết hôn với người khác sao? Vì sao những tin tức này lấy ảnh của mẹ lại nói là vị hôn thê chứ?

Nhưng cho dù là tụi nhỏ cũng không thể không thừa nhận người đàn ông trong hai tấm hình này thật sự rất tốt với mẹ.

Lại nghĩ đến đêm hôm đó mẹ sinh bệnh, người đàn ông kia còn tốt với mẹ hơn trong hình, bọn nhỏ cũng dần dần hơi dao động.

Nghiên cứu bài đăng một lúc lâu, hai đứa nhỏ nhịn không được ôm máy tính chạy đi tìm mẹ để chứng thực: “Mẹ, mẹ sẽ ở bên chú sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn nội dung trên màn ảnh, nhịn không được nhíu mày lại.

Cô sợ bọn nhỏ hiểu lầm nên mới không cho thím Lý nói tiếp, nhưng không ngờ hai đứa nhỏ lại tự đi thăm dò.

Hai đứa nhỏ nhìn mẹ lom lom.

"Sẽ không, vị hôn thê của chú ấy tên là Phó Vi Ninh, tụi con đã gặp rồi, tin tức này là nhầm lẫn mà thôi." Giang Nguyễn Nguyễn trầm mặc sau một lúc lâu mới miễn cưỡng đè nén sự khác thường trong lòng xuống, thản nhiên giải thích với bọn nhỏ.

Nghe vậy, hai đứa nhỏ liếc nhau, Triều Triều ngoan ngoãn gật gật đầu mà không nói gì.

Trong lòng Mộ Mộ lại hơi mất mát.

Cậu bé còn tưởng rằng rốt cục mình cũng có cha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom