Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
CHƯƠNG 1: ĐÃ KHÔNG CÒN NHÀ NỮA RỒI
CHƯƠNG 1: ĐÃ KHÔNG CÒN NHÀ NỮA RỒI
Sân bay thành phố Dư Cát.
Góc trong cùng trên chiếc ghế dài ở phòng chờ có một chiếc vali hình Hello Kitty màu hồng, đằng sau chiếc vali là bóng dáng cô đơn của một cô gái. Cô cắt tóc ngắn, gương mặt xinh xắn, nhưng lúc này đôi mắt cô lại đang rơm rớm nước mắt.
Bên cạnh cô có đặt một tờ báo, là báo ngày nay của thành phố Dư Cát.
[8 giờ 25 phút ngày 6 tháng 6, chủ tịch Thư Trung Đức của tập đoàn Nam Lâm đã lên tiếng cắt đứt quan hệ cha con với Thư Giai Ninh, từ nay về sau không qua lại...]
Cô gái vo tờ báo thành một cục ném vào thùng rác, đôi môi run rẩy, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên chiếc quần thể thao màu xám sẫm.
"Nhìn kìa, đó không phải là cô công chúa nhỏ của nhà họ Thư đó sao? Đã sắp phải đi rồi mà chẳng có ai tiễn cả."
Người đến mặc bộ đồ màu đỏ sẫm, mái tóc xoăn dài ngang lưng làm nổi bật vóc dáng kiêu sa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là đôi mắt to, trang điểm tinh tế, cô ta vừa đi đến đã hấp dẫn ánh mắt của bao đàn ông.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, cô len lén dùng tay áo lau nước mắt, mệt mỏi tựa vào ghế: "Cô đến đây làm gì?"
"Làm gì à? Đương nhiên là tặng quà cho chị rồi! Thời buổi bây giờ kẻ ngốc cũng biết diễn kịch, tôi còn phải cảm ơn chị đấy." Phàn Thanh Nhàn cười nhạo.
Cô ta đi đến, đôi môi đỏ thắm kề vào tai Thư Giai Ninh: "Bố và anh bảo tôi đến nói với chị, đừng bao giờ về nước nữa, cứ chết ở bên ngoài là tốt nhất, nhà họ Thư vĩnh viễn sẽ không nhận Thư Giai Ninh chị đâu..."
"Cô lừa tôi!" Thư Giai Ninh đẩy mạnh người trước mặt ra, cô co người lại, không khống chế được cơn run rẩy.
Phàn Thanh Nhàn lảo đảo một cái suýt ngã xuống đất, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ hung ác, nói năng càng không kiêng dè.
"Chị biết không, Thư Giai Ninh. Bố thương tôi, anh trai thương tôi, đến những người giúp việc trong nhà cũng thích tôi hơn! Không ai thương chị, không ai cần chị. Nhà họ Thư là của tôi, còn chị ấy à, đã không còn nhà nữa rồi!"
"Nhưng chị trách ai được đây?" Cô ta vuốt móng tay mới làm, đôi môi đỏ mấp máy, từng tiếng phát ra như cây đao trong tay kẻ hành hình: "Đừng quên, mẹ chị chết vì chị, chị chính là hung thủ giết chết mẹ ruột của mình..."
Đừng quên, mẹ chị chết vì chị.
Câu nói này như một cơn ác mộng to lớn theo Thư Giai Ninh suốt từ năm 12 tuổi đến năm 17 tuổi, dù cô cố gắng thế nào cũng không thoát nổi.
Cô cắn chặt môi, nén dòng nước mắt sắp trào ra, gắng gượng giữ lại chút khí thế cuối cùng mà gào lên: "Sao lại không ai thương tôi? Còn Thịnh Ân! Tôi còn có Thịnh Ân!"
Thịnh Ân là thanh mai trúc mã của cô, cho dù năm xưa xảy ra vụ hỏa hoạn lớn cũng chưa từng bỏ rơi cô. Anh tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng, Thư Giai Ninh siết nắm tay tự cổ vũ cho mình.
"Nói chị ngốc, thế mà chị ngốc thật." Phàn Thanh Nhàn bật cười: "Chắc chắn chị không biết lúc trên giường Thịnh Ân nhiệt tình đến mức nào nhỉ?"
Gương mặt Thư Giai Ninh lập tức trắng bệch, cơ thể cô cứng ngắc như một con rối.
Bỗng nhiên ánh mắt Phàn Thanh Nhàn lóe sáng, Thư Giai Ninh còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã tóm tay cô tự tát lên mặt mình một cái thật mạnh, lòng bàn tay cô xẹt qua bông tai kim loại.
Cái tát rất có kĩ xảo, vừa có thể để lại dấu tay đáng sợ mà lại không đau lắm.
Phịch!
Ngay sau đó, Thư Giai Ninh bị đẩy ngã xuống đất, thậm chí người kia còn bước lên đạp vài cái vào ngực cô.
"Thư Giai Ninh! Cô làm trò gì vậy!"
Viên Thịnh Ân vừa vào sân bay đã nhìn thấy người phụ nữ của mình bị tát, anh ta đau lòng ôm Phàn Thanh Nhàn, ánh mắt nhìn Thư Giai Ninh như thể phải giết cô mới hả được cơn giận.
"Đừng... Thịnh Ân... Giai Ninh đang khó chịu trong lòng nên mới vậy... Em không sao, thật sự không sao đâu..." Phàn Thanh Nhàn bưng mặt, giữa những ngón tay lại lộ ra dấu vết cái tát rõ mồn một.
"Đã thế này rồi còn nói không sao à? Hay là con đàn bà kia phải đâm một nhát em mới chịu kêu đau!"
"Đừng trách Giai Ninh, là lỗi của em..."
Hai người kia còn tiếp tục nói gì đó, nhưng Thư Giai Ninh đã không còn nghe được gì nữa.
Cô nằm trên sàn gạch lạnh như băng, đôi mắt mở to không dám tin nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trước mặt, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong đau đớn.
Thì ra không chỉ bố và anh trai bị cướp, mà thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ với cô cũng vậy.
"Anh đang làm gì?" Cô bò dậy, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm người trước mặt: "Viên Thịnh Ân, anh đang làm gì!"
Viên Thịnh Ân lạnh lùng nhìn cô, cất giọng tàn nhẫn: "Chuyện đến nước này tôi cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa. Thư Giai Ninh, người tôi yêu là Nhàn."
"Ồ, Nhàn à?" Thư Giai Ninh cứng người. Cô cứ nghĩ mình phải xông lên tát cho đôi nam nữ chó má này mấy cái, thế nhưng chân lại cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không tiến lên nổi một bước.
"Đúng vậy." Viên Thịnh Ân cao ngạo nhìn người trước mắt, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Thư Giai Ninh, bao nhiêu năm nay, tôi theo đuổi cô bao nhiêu năm nay, cô đã từng vui vẻ với tôi chưa? Bạn cùng lứa đã bắt đầu lên giường rồi, nhưng cô thì sao? Đừng nói là lên giường, đến bây giờ còn chưa có một nụ hôn!"
Hắn lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thư Giai Ninh mà không hề cảm thấy sai trái.
"Cô xem cô đi, quanh năm mặc đồ thể thao, giày thì toàn bùn đất không rửa sạch, đầu tóc cũng không biết chải chuốt, cứ như một con điên vậy! Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không thể chịu được nữa rồi!"
"Tôi và Nhàn yêu nhau thật lòng, cho dù bác Thư không đồng ý, chúng tôi cũng kiên trì đến cùng!"
"Thịnh Ân..." Phàn Thanh Nhàn rơm rớm nước mắt, cảm động nhào vào lòng hắn. Song khóe mắt lại liếc Thư Giai Ninh, rõ ràng đang muốn nói: Thư Giai Ninh, chị có thích món quà ly biệt này không?
"Không chịu nổi à? Ha ha..." Thư Giai Ninh đột nhiên bật cười, cô bướng bỉnh ngẩng cao đầu: "Để được cùng học một trường đại học với anh, lúc Phàn Thanh Nhàn gục trên bàn ngủ, tôi lại chạy đến phòng vệ sinh, ngồi xổm trên bồn cầu mà liều mạng học đống thơ cổ. Anh muốn ăn bánh hoa quế tôi liền bất chấp trời đang mưa to chạy đi mua, lúc trở về bánh bị dập không còn hình dạng gì, anh không thèm nhìn đã vứt vào bồn cầu, tôi còn cười hì hì nói đợi trời nắng sẽ đi mua lại... Viên Thịnh Ân, anh tự hỏi lương tâm mình đi, mấy năm nay tôi có lỗi với anh chỗ nào?"
"Không, không cần tự hỏi, loại người như các người làm sao có lương tâm chứ." Thư Giai Ninh nhếch miệng cười khẽ, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Hại chết mẹ ruột, bị mẹ con Phàn Thanh Nhàn bắt nạt đến mức không thể làm gì, cuối cùng mất đi bố và anh trai, bị tống cổ khỏi nhà họ Thư, đuổi ra nước ngoài.
Vốn tưởng rằng Thịnh Ân là người cô yêu, vốn tưởng rằng cô vẫn còn có thể dựa dẫm vào hắn, vốn tưởng rằng...
Ha ha ha! Cô mất 17 năm, cuối cùng lại biến mình thành trò cười lớn!
Cái gì thề non hẹn biển, cái gì đầu bạc răng long, kết quả không chống nổi sự dụ dỗ của một con điếm giả ngây thơ!
"Mau yêu nhau đi, đừng làm tôi buồn nôn!" Cô đeo kính râm, kéo vali hành lý: "Yên tâm, chủ tịch Thư nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân của các người. Dù sao thì cũng chúc thằng khốn và con điếm mãi mãi trường tồn!”
CHƯƠNG 1: ĐÃ KHÔNG CÒN NHÀ NỮA RỒI
Sân bay thành phố Dư Cát.
Góc trong cùng trên chiếc ghế dài ở phòng chờ có một chiếc vali hình Hello Kitty màu hồng, đằng sau chiếc vali là bóng dáng cô đơn của một cô gái. Cô cắt tóc ngắn, gương mặt xinh xắn, nhưng lúc này đôi mắt cô lại đang rơm rớm nước mắt.
Bên cạnh cô có đặt một tờ báo, là báo ngày nay của thành phố Dư Cát.
[8 giờ 25 phút ngày 6 tháng 6, chủ tịch Thư Trung Đức của tập đoàn Nam Lâm đã lên tiếng cắt đứt quan hệ cha con với Thư Giai Ninh, từ nay về sau không qua lại...]
Cô gái vo tờ báo thành một cục ném vào thùng rác, đôi môi run rẩy, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên chiếc quần thể thao màu xám sẫm.
"Nhìn kìa, đó không phải là cô công chúa nhỏ của nhà họ Thư đó sao? Đã sắp phải đi rồi mà chẳng có ai tiễn cả."
Người đến mặc bộ đồ màu đỏ sẫm, mái tóc xoăn dài ngang lưng làm nổi bật vóc dáng kiêu sa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là đôi mắt to, trang điểm tinh tế, cô ta vừa đi đến đã hấp dẫn ánh mắt của bao đàn ông.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, cô len lén dùng tay áo lau nước mắt, mệt mỏi tựa vào ghế: "Cô đến đây làm gì?"
"Làm gì à? Đương nhiên là tặng quà cho chị rồi! Thời buổi bây giờ kẻ ngốc cũng biết diễn kịch, tôi còn phải cảm ơn chị đấy." Phàn Thanh Nhàn cười nhạo.
Cô ta đi đến, đôi môi đỏ thắm kề vào tai Thư Giai Ninh: "Bố và anh bảo tôi đến nói với chị, đừng bao giờ về nước nữa, cứ chết ở bên ngoài là tốt nhất, nhà họ Thư vĩnh viễn sẽ không nhận Thư Giai Ninh chị đâu..."
"Cô lừa tôi!" Thư Giai Ninh đẩy mạnh người trước mặt ra, cô co người lại, không khống chế được cơn run rẩy.
Phàn Thanh Nhàn lảo đảo một cái suýt ngã xuống đất, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ hung ác, nói năng càng không kiêng dè.
"Chị biết không, Thư Giai Ninh. Bố thương tôi, anh trai thương tôi, đến những người giúp việc trong nhà cũng thích tôi hơn! Không ai thương chị, không ai cần chị. Nhà họ Thư là của tôi, còn chị ấy à, đã không còn nhà nữa rồi!"
"Nhưng chị trách ai được đây?" Cô ta vuốt móng tay mới làm, đôi môi đỏ mấp máy, từng tiếng phát ra như cây đao trong tay kẻ hành hình: "Đừng quên, mẹ chị chết vì chị, chị chính là hung thủ giết chết mẹ ruột của mình..."
Đừng quên, mẹ chị chết vì chị.
Câu nói này như một cơn ác mộng to lớn theo Thư Giai Ninh suốt từ năm 12 tuổi đến năm 17 tuổi, dù cô cố gắng thế nào cũng không thoát nổi.
Cô cắn chặt môi, nén dòng nước mắt sắp trào ra, gắng gượng giữ lại chút khí thế cuối cùng mà gào lên: "Sao lại không ai thương tôi? Còn Thịnh Ân! Tôi còn có Thịnh Ân!"
Thịnh Ân là thanh mai trúc mã của cô, cho dù năm xưa xảy ra vụ hỏa hoạn lớn cũng chưa từng bỏ rơi cô. Anh tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng, Thư Giai Ninh siết nắm tay tự cổ vũ cho mình.
"Nói chị ngốc, thế mà chị ngốc thật." Phàn Thanh Nhàn bật cười: "Chắc chắn chị không biết lúc trên giường Thịnh Ân nhiệt tình đến mức nào nhỉ?"
Gương mặt Thư Giai Ninh lập tức trắng bệch, cơ thể cô cứng ngắc như một con rối.
Bỗng nhiên ánh mắt Phàn Thanh Nhàn lóe sáng, Thư Giai Ninh còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã tóm tay cô tự tát lên mặt mình một cái thật mạnh, lòng bàn tay cô xẹt qua bông tai kim loại.
Cái tát rất có kĩ xảo, vừa có thể để lại dấu tay đáng sợ mà lại không đau lắm.
Phịch!
Ngay sau đó, Thư Giai Ninh bị đẩy ngã xuống đất, thậm chí người kia còn bước lên đạp vài cái vào ngực cô.
"Thư Giai Ninh! Cô làm trò gì vậy!"
Viên Thịnh Ân vừa vào sân bay đã nhìn thấy người phụ nữ của mình bị tát, anh ta đau lòng ôm Phàn Thanh Nhàn, ánh mắt nhìn Thư Giai Ninh như thể phải giết cô mới hả được cơn giận.
"Đừng... Thịnh Ân... Giai Ninh đang khó chịu trong lòng nên mới vậy... Em không sao, thật sự không sao đâu..." Phàn Thanh Nhàn bưng mặt, giữa những ngón tay lại lộ ra dấu vết cái tát rõ mồn một.
"Đã thế này rồi còn nói không sao à? Hay là con đàn bà kia phải đâm một nhát em mới chịu kêu đau!"
"Đừng trách Giai Ninh, là lỗi của em..."
Hai người kia còn tiếp tục nói gì đó, nhưng Thư Giai Ninh đã không còn nghe được gì nữa.
Cô nằm trên sàn gạch lạnh như băng, đôi mắt mở to không dám tin nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trước mặt, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong đau đớn.
Thì ra không chỉ bố và anh trai bị cướp, mà thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ với cô cũng vậy.
"Anh đang làm gì?" Cô bò dậy, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm người trước mặt: "Viên Thịnh Ân, anh đang làm gì!"
Viên Thịnh Ân lạnh lùng nhìn cô, cất giọng tàn nhẫn: "Chuyện đến nước này tôi cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa. Thư Giai Ninh, người tôi yêu là Nhàn."
"Ồ, Nhàn à?" Thư Giai Ninh cứng người. Cô cứ nghĩ mình phải xông lên tát cho đôi nam nữ chó má này mấy cái, thế nhưng chân lại cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không tiến lên nổi một bước.
"Đúng vậy." Viên Thịnh Ân cao ngạo nhìn người trước mắt, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Thư Giai Ninh, bao nhiêu năm nay, tôi theo đuổi cô bao nhiêu năm nay, cô đã từng vui vẻ với tôi chưa? Bạn cùng lứa đã bắt đầu lên giường rồi, nhưng cô thì sao? Đừng nói là lên giường, đến bây giờ còn chưa có một nụ hôn!"
Hắn lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thư Giai Ninh mà không hề cảm thấy sai trái.
"Cô xem cô đi, quanh năm mặc đồ thể thao, giày thì toàn bùn đất không rửa sạch, đầu tóc cũng không biết chải chuốt, cứ như một con điên vậy! Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không thể chịu được nữa rồi!"
"Tôi và Nhàn yêu nhau thật lòng, cho dù bác Thư không đồng ý, chúng tôi cũng kiên trì đến cùng!"
"Thịnh Ân..." Phàn Thanh Nhàn rơm rớm nước mắt, cảm động nhào vào lòng hắn. Song khóe mắt lại liếc Thư Giai Ninh, rõ ràng đang muốn nói: Thư Giai Ninh, chị có thích món quà ly biệt này không?
"Không chịu nổi à? Ha ha..." Thư Giai Ninh đột nhiên bật cười, cô bướng bỉnh ngẩng cao đầu: "Để được cùng học một trường đại học với anh, lúc Phàn Thanh Nhàn gục trên bàn ngủ, tôi lại chạy đến phòng vệ sinh, ngồi xổm trên bồn cầu mà liều mạng học đống thơ cổ. Anh muốn ăn bánh hoa quế tôi liền bất chấp trời đang mưa to chạy đi mua, lúc trở về bánh bị dập không còn hình dạng gì, anh không thèm nhìn đã vứt vào bồn cầu, tôi còn cười hì hì nói đợi trời nắng sẽ đi mua lại... Viên Thịnh Ân, anh tự hỏi lương tâm mình đi, mấy năm nay tôi có lỗi với anh chỗ nào?"
"Không, không cần tự hỏi, loại người như các người làm sao có lương tâm chứ." Thư Giai Ninh nhếch miệng cười khẽ, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Hại chết mẹ ruột, bị mẹ con Phàn Thanh Nhàn bắt nạt đến mức không thể làm gì, cuối cùng mất đi bố và anh trai, bị tống cổ khỏi nhà họ Thư, đuổi ra nước ngoài.
Vốn tưởng rằng Thịnh Ân là người cô yêu, vốn tưởng rằng cô vẫn còn có thể dựa dẫm vào hắn, vốn tưởng rằng...
Ha ha ha! Cô mất 17 năm, cuối cùng lại biến mình thành trò cười lớn!
Cái gì thề non hẹn biển, cái gì đầu bạc răng long, kết quả không chống nổi sự dụ dỗ của một con điếm giả ngây thơ!
"Mau yêu nhau đi, đừng làm tôi buồn nôn!" Cô đeo kính râm, kéo vali hành lý: "Yên tâm, chủ tịch Thư nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân của các người. Dù sao thì cũng chúc thằng khốn và con điếm mãi mãi trường tồn!”
Bình luận facebook